- Truyện: Yêu Em Nhanh Thế
- Tác giả: Namko313.
- Tình trạng: Hoàn thành.
- Post bởi: www.Truyen123.net
------------------------------------
Dựa trên một câu truyện có thật...
Chap 1:
Nghỉ hè, tất nhiên là phải đi chơi rồi, nhảy lên chuyến tàu từ Hn vào SG .
Phượt tít mít ngày đêm chả lo gì. Chiều hôm cuối cùng, Theo chân phụ huynh tới nhà 1 người bạn, vào nhà đc 1 lúc chưa ngồi nóng mông thì cái bác bạn của mẹ mình bảo con gái bưng nước ra hơi xúc động nhưng mà không sao. Ngồi đc 1 lúc thì xin phép ra ngoài chơi, thằng em trai cũng bám theo…
Mình với nó lượn 1 vòng phố xá và có những cảm nhận thật hay về SG, SG nhộn nhịp, chân dài cũng nhiều, cái thời tiết tuy nắng nhưng mà không oi bức như ở HN, cảm giác thật mát và phởn.
Đang lòng vòng và chém gió thì gặp ngay em ý đi ra. Váy, áo ngắn đen hơi xòe ra, đôi mắt lay láy, dáng người nho nhỏ, nhìn đáng yêu lắm. Hóa ra là em ý đi gọi Taxi, hum nay bác mời gia đình mình đi ăn tiệm. Đến nơi 4 vị phụ huynh ngồi trong cùng, ngăn cách bằng 2 đứa trẻ con, mình và em ngồi ngoài cùng và đối diện nhau.
Trong quán phục vụ toàn chân dài, mặt hoa da phấn, ăn mặc lịch sự lắm quần ngắn tới bẹn, áo hở tới nách, nhưng mà mình đâu có thèm quan tâm, anh hùng đâu dễ qua ải mỹ nhân, mình chỉ có gián mắt vào em thôi.
Ngồi đc 1 lúc chả nói được câu gì, thế là mạn phép cho cháu kêu 1 chai Ken, rùi bắt đầu nhập chuyện với em: - Em kém mình 3 tuổi, không xinh lắm bình thường thui nhưng mà dễ thương vô cùng ý. mình thì cứ ngồi ngắm em và nhìn em ăn, thỉnh thoảng giơ nén máy chụp vài pic để kỷ niệm. Thỉnh thoảng em cũng nhắn tin với ai đó rất nhiều, nhưng mà mình không để ý.
Lúc tiệc gần tan thì mình cũng đã có được SĐT và njck chát hehe...Về tới Khách sạn mình thấy vui và hát vu vơ gì gì đó, nhiều lắm, đôi khi còn sai cả lời...Xen lẫn với niềm vui đó còn có cảm giác hơi buồn và hồi hộp, vì chiều mai mình phải ra HN rồi...mà...mà...hình như...hình như...mình kết em rồi...
Chiều hôm sau đứng ở Tân Sân Nhất mình mới bỏ máy thử nhắn tin với em xem sao, a sắp về ngoài này rồi, nhớ nơi này lắm...bla...nhưng em đều nhắn tin trả lời mình đều đi kèm với 1 từ "...Dạ...! "lễ phép như với một người anh một người thân trong gia đình mình vậy. Em chúc mình đi may mắn và tất nhiên lễ phép và lịch sự, không cho mình 1 chút cơ hội nào để tạo bầu không khí thân mật...Rùi lên máy bay, sao lại NHANH vậy, hơi có giọt nước trong mắt mình, mình nhớ nơi này 10 phần nhưng 9 phần là của riêng em...
Chap 2 :
Năm nay mình thi đại học, Bố mẹ nhắc nhở nhiều lắm: "mày phải tập chung vào, trượt là về quê chăn trâu, hay thích đi cửu vạn...vv...": chaymau: kệ chứ bây giờ trâu đâu ra mà chăn, thỉnh thoảng dỗi lại nhắn tin cho em, pm nick chát, làm đủ thứ...Mình biết em cảm thấy bị làm phiền. Em luôn từ chối mình 1 cách khôn ngoan và lễ phép...hức...nhưng vẫn cố tình quấy em, mong muốn 1 điều gì đó bất thường sẽ xảy ra...Và nó đã xảy ra, cái hôm mà thi đại học môn Toán cũng là môn cuối, địa điểm là 1 trường trung học mà mình không nhớ tên, chỉ nhớ là gần bến xe Kim Mã thui, vừa thi môn Lý buổi sáng xong mình vội phóng con xe dream đầy bụi và đất mà lâu không rửa...ra Văn Miếu đốt nén hương cầu nguyện : stick: cho đề rơi trúng tủ vì 2 môn kia mình làm không tốt lắm, trời thì nắng, mặt mũi nhễ nhại mồ hôi, vừa dựng được cái xe là 3 chân 4 cẳng chạy thật nhanh , để về kịp bữa cơm trưa và còn đánh 1 giấc chứ...không biết mắt mũi mình để đâu nữa, chạy qua cổng quệt cả vào 2 người đi đường, túi đồ rơi vãi lăn lóc trên đất mình cúi xuống nhặt nhạnh lại thật nhanh, nhanh lắm ý, nhanh như 1con sóc bị rượt, xong xuôi lúc ngẩng mặt lên, thì mình kêu không thành tiếng:
- " Ơ...Ơ...YN(YN là tên em)"
Em ý cũng tròn xoe mắt không nói lên lời. Thú thực là chả còn tâm trạng đâu mà gái gú giờ này nữa thực sự là đang rất vội:
- "ah...cháu chào bác, chào em,...anh...anh có việc phải vào trong, bác với em rảnh nhớ qua nhà cháu nhé, cháu đi đây"
. Rùi mình lại chạy thật nhanh vào trong quên cả tạm biệt 2 người. Trưa về không nuốt được cơm, cảm giác lại hồi hộp như ngày xưa. Lúc bước vào phòng thi, 2 tay mình nắm chặt, đầu óc muốn nổ tung , cố gắng xóa em ra khỏi tâm trí và chỉ còn biết là phải kìm nén cảm xúc thật chặt. Thi xong mình chạy thật nhanh về nhà, đường tan tầm đông quá, lao lên vỉa hè, vượt đèn đỏ, đi ngược chiều...muốn chạy về thật nhanh, về nhà khoe với mẹ là kì này đậu chắc rùi, 2 môn kia cũng phải ít mỗi môn phải 5, còn toán thì trúng tủ , hehe còn gì bằng chứ. Cánh cổng mở sẵn, mk vút lên sân, vừa gọi được 3 tiếng:
- "Bố Me ơi"
...thì...đã thấy em đang nhìn mình tự bao giờ.
Chap 3:
Mình bước vào nhà, chào hỏi nhiệt tình lun, đang vui mà. Bác hỏi:
- "Thi có được không cháu"
- "Dạ cũng tạm bác ạ"
Bây giờ mình mới để ý...em đã cao hơn xưa 1 xíu, trắng hơn, cách ăn nói vẫn lễ phép và nề nếp lắm. Bố mẹ mình mời bác và em ở lại ăn cơm. Trái với hum đầu tiên, hum nay mình chả nói được câu gì cả, chỉ nhìn em say đắm thui. Sao mà em vô tâm thế, em cũng không thèm nhìn lại mình tới 1 lần chứ, cứ mải ăn, cười và nói chuyện với bố me mình thôi. Ừ thế cũng phải rồi, mình không đẹp trai, không cao to bụng 6 múi, cơ bắp cuồn cuộn, chỉ là 1người bình thường như bao người bình thường khác, thì em không để ý là đúng rồi. Tối hum sau mình rủ em đi chơi, nói là đi chơi nhưng mình nhắn tin với em là có mún đi xem HN cổ kính không, a biết nhiều đường lắm. Đương nhiên em không thể từ chối được rồi. Mình tới Khách Sạn chỗ em ở, được 1 lúc thì em ra. Trời ơi xinh lắm, áo váy đen sọc caro ngắn, vẫn như ngày nào hehe, nhìn y như 1 cô bé học lớp mẫu giáo vậy đáng yêu và rụt rè...mình vẫn nhớ nguyên cái dáng nhỏ nhắn ý, nói thật lúc đó mình chỉ muốn chạy tới và ôm em thật sát và lâu cho dù là cả trọn đời: dreaming: . hjxhjx...Đưa em đi ăn kem, tản mát qua bờ hồ, chợ đêm, chợ Đồng Xuân, phố cổ. Mình nhớ lúc đó mình nói nhiều lắm, đủ mọi chuyện trên đời này, mà toàn coppy ở mấy cái diễn đàn thui làm em cứ cười hoài, nhưng mà tuyệt đối không có chút chuyện riêng về em và cả về tình cảm mình dấu kín gần 1 năm qua. Mình để ý, thỉnh thoảng em lại rút Điện thoại ra nhắn tin với ai đó, mình biết nhưng cũng không hỏi xem đó là ai. Cho tới khi đi chơi về, mình trằn trọc cả đêm để nghĩ xem người đó là gì của em...Bạn ư?Không phải, hay em ý là lớp trưởng hay đại loại là trưởng nhóm của 1 bọn con gái nào chứ?cũng không phải...Và tự nhiên mình thấy lo lắng, hay người đó chính là...chính là người mà ai đọc câu chuyện này của mình, thì ai cũng biết và hiểu đó là ai. Tối hum sau, mình lại dắt em đi chơi tiếp, lần này thì em đã có vẻ cởi mở hơn với mình...Ngồi buôn 1 lúc lâu trên ghế đá, mình đánh bạo cầm tay em. Ôi! sao mà mềm và mát thế...hêhê...đang lim dim cảm nhận thì mở mắt ra hướng về phía em...Em đang lườm mình, có vẻ hơi bực tức...
- "Ôi! A xin lỗi..."
Đang nói dở thì em chen vào:
- "A mơ ngủ đấy à"
. mình lúc đó gượng cười, xâu hổ, chả nói câu gì nữa...cứ đần mặt ra, mà nghe em kể về mấy cái chuyện ở lớp , chuyện con gái, nói thật là củ chuối lắm ý, nhưng mà mình vẫn thấy thích vô cùng...
Chap 4:
Em ở đây những một tháng, vào một chiều xấu trời , em và mình đang đạp xe trên con đường đầy lá và gió , thì mây đen kéo đến, mưa như trút nước, cơn dông hiếm hoi sau những ngày hè oi ả xoa dịu đi cái ngột ngạt chốn thị thành, 2 đứa ướt như cá, tìm mãi mới được 1 chỗ trú, đó là 1 cái bến đỗ xe buýt, đoạn đường này vắng thật, vì hôm nay là chủ nhật mà, áo em ướt rùi trắng quá nhìn xuyên qua, rõ mồn một, làm mình chết cứng vài phút cơ mà, , nhưng mình đâu có ý đồ gì đâu , chỉ nói là: "YN ơi có lạnh lắm không em, ngồi sát vào a cho đỡ lạnh đi"
nói thế mà em ý ngồi vào thật, lại còn tựa đầu vào vai mình nữa...có nằm mơ mình cũng không hình dung ra.
- "Em có biết sao trời nó tự dưng nó lại mưa như thế này không"
Em trả lời với giọng con gái miền nam nghe thích nắm:
- "em không biết, anh có biết không"
- "mưa như này để anh được ngồi bên em đó"
Em đấm vào ngực mình 1 cái, thiếp đi trên vai mình. Mưa 2 tiếng rùi mà không tạnh, mình và em cứ ngồi đấy, bó chặt lấy mình, Và thằng ngu là mình đã không nói 1 lời tỏ tình nào cả...vì mình sợ, sợ em sẽ từ chối, em sẽ lại lảng tránh mình như ngày xưa! Sợ lắm...ngoài kia mưa vẫn rơi, nghe loáng thoáng đâu đây tiếng nhạc của một chuyện tình buồn.
Mưa tạnh rùi, đèo em về Khách sạn mà gãy cả chân, em ngồi đằng sau xe, chân vắt ra một bên vẫy vẫy, tay bấu chặt lấy sườn mình, miệng hát vu vơ bài Mưa với Xe Đạp của ThùyChi, giọng em hay lắm, làm mình cũng phê phê, thỉnh thoảng lại hát theo 1 đoạn. Đưa em về đến nơi rồi, em mỉm cười thật tươi: "chào anh nhé, hôm nay em vui lắm"rồi đưa tay lên trước ngực, vẫy vẫy, tạm biệt mình.
Chap 5:
Hôm nay, tới đón em đi ăn sáng, thấy em vui lắm, nói nhìu hơn mọi ngày, mình cũng vui lây.
- "Mới trúng vé số ak, YNhi?"
- "Dạ! Trưa nay người yêu của em ra ngoài này mà hông vui sao được, hihi".
mình quay mặt nhìn ra đường, 7h sáng phố xá nhộn nhịp thật, nhiều xe và quán xá, con người như bị hút vào vòng xoáy vội vã và nhộn nhịp của cuộc sống, mình cũng thế hạnh phúc tới với mình thật nhanh và sắp sửa biến mất cũng nhanh và đáng sợ
. Một cảm giác rờn rợn chạy từ lồng ngực vào khắp cơ thể...
- "Anh đang khóc đấy à, sao mắt anh...".
Mình cố bình tĩnh:
- "không...không đâu, tại vừa rồi anh cho nhiều ớt quá, "
Em tròn xoe mắt nhìn mình, rồi lại cười và chăm chú ăn tiếp, thi thoảng lại cho tay lên miệng quạt quạt, chắc tại ăn phải ớt. Em ơi em ngốc quá ăn cũng không nhìn nữa, và em còn vô tâm tới mức khoe cả chuyện đó với anh , em ơi, em không biết là a yêu em nhiều lắm không, tình yêu mà anh đã chôn giấu trong tim từ lâu và nó lâu hơn những gì em có thể tưởng tượng đó
. Người yêu em tên T, đẹp trai và là con nhà giàu có, so với mình thì anh ta ăn đứt về mọi mặt, trông cái dáng cao cao phải gần mét 9, thân hình to lớn, rắn chắc, hẳn khiến bất cứ cô gái nào, dù thông minh sắc sảo đến mấy, cũng sẵn sàng chết vì hắn, nói gì tới em dại khờ và nhỏ bé.
Tối đó em mời mình tới đi ăn cùng, hôm nay mình là ngừơi đến trước, ừ lúc nào cũng vậy mà. 10 phút sau, thì 1 chiếc xe taxi đậu thẳng trước tới trước cửa nhà hàng, em bước xuống khoác vai hắn, có vẻ rất hạnh phúc, mình thở 1 cái thật dài, đưa mặt quay đi chỗ khác, nghe trong tim có gì đó đang sụp đổ
Khi nói chuyện với hắn ta, mình biết hắn ta khinh mình lắm, cái điệu bộ lúc nào cũng vênh mặt lên, và khi mình nói ra điều gì đó, hắn lại phản bác lại bằng 1 câu:
- "...Chú k biết chứ...anh thì..."
Mình bực lắm, rồi cả buổi nhìn đôi này tâm sự, có chuyện gì vui thì mình cũng chỉ nhếch mép cười góp một cách gượng gạo
Mình nhận ra em chỉ yêu em vì hắn luôn tỏ ra oai hùng, biết cách chiều con gái(giàu mà), hắn nổ cũng ghê lắm, nhưng mà đã bảo em ngốc lắm ai nói gì chả tin.
Mình xin phép được về trước, thực ra là ra ngồi ở cái quán nước ở bên kia đường, em và hắn đi ra bắt 1 chiếc taxi, khi 2 người vào xe, qua lớp cửa kính mờ mờ, mình thấy hắn gạt tay em và tì 1 cái hôn mạnh lên môi, e có phần chống cự nhưng vô ích, cơ thể bé nhỏ của em không thể kháng lại được 1 thân hình to cao như thế, rùi hắn kêu taxi chạy...chiếc xe và em mất hút dần trong bóng tối, bỏ lại 1 mình mình đang ngẩn ngơ...nhìn theo...đôi mắt xa xăm và vô vọng...
Đêm đấy, mình ra cầu Long Biên tự kỷ, đêm lanh và vắng không 1 bóng người, mình cố hét thật to, khóc thật to, trút hết tất cả những gì về em và sự bất công của ông trời đối với mình vào khoảng không vô tận...Tại sao...vì sao...hả trời...ơi...
...
Chap 6:
Hai ngày rồi không gặp, mình cố tình lảng tránh em, lảng tránh cả những tin nhắn đi chơi chung cùng em, "Hôm nay anh bận rùi, khi khác YN nhớ". Ban ngày mình ngủ như chết, đêm thì không ngủ được, đôi chân bước nhẹ giữa hai hàng phố vắng.
Dạo đêm, luôn đem lại một cảm giác lạ lùng và trầm lắng, đôi chân cứ bước đi như không bao giờ mỏi. Ánh đèn khuy rọi xuống đường mờ ảo, hàng quán 2 bên thường ngày ồn ã bây giờ đen kịt như lòng chảo..."XÓA" mình đang cố xóa em ra khỏi tâm trí, muốn quên đi hết tất cả, tất cả những ngày hai đứa đi chơi, xem phim, đùa giỡn...xóa cả đi cái hôm mưa mà 2 đứa ngồi sát bên nhau, im lặng và chỉ có tiếng mưa thôi, "không biết em có cảm thấy gì không, nhưng anh lúc đó thấy vui và hạnh phúc lắm".
Bây giờ mình ước, ước gì em đừng đến từ một nơi quá xa xôi, gần thôi, thật gần thôi...Và anh đã có thể nói lời yêu em...thật đấy anh không nói dối đâu, anh sẽ nhấc bổng em lên và hét thật to"Anh yêu em, YN ơi anh yêu em"
Và khi con người ta lâm vào một bước đường cùng nào đó, dường như ta không thể kiểm soát được bản thân, cơ thế cứ để nó tự trôi đi cùng dòng suy nghĩ dài vô tận.
Sáng sớm, khi tỉnh dậy mình đã ở trước khách sạn nơi em ở, từ lúc nào không hay, chắc tại đêm qua tâm trí đã dẫn mình tới đây và gục ngã tại đây: hàng ghế đá mà mình hay chờ em, dù có chờ đến khi ngày tận thế mình sẽ vẫn chờ...Mình bật máy điện thoại mà đã tắt từ hôm qua , tổng đài nhắn về có 20 cuộc gọi nhỡ, trong đó có 7 cuộc là của em.
Em bước ra khỏi cửa, cũng vừa kịp nhận ra mình chạy lại gần với giọng bực tức...
- "hôm qua anh đi đâu đấy, bác gái và em gọi mãi mà không được"
-..."hôm qua...hôm qua anh...anh qua nhà một người bạn, mà máy hết lại pin nên..."
- "mà sao tóc tai quần áo anh xộc xệch thế này"...
Chưa kịp để mình trả lời thì T, người yêu em lên tiếng:
"YN, đi thôi em, hôm nay mình còn nhiều việc phải làm lắm"
Em chỉ kịp chào mình và đương nhiên, khoác tay gã T kia và vụt mất. Mình không nhìn lại, đứng chết trân một chỗ thật lâu, mắt mình đã ướt, chắc là do bụi,...nhưng không phải..., mình đang khóc...
Tiếng tin nhắn, rung lên trong túi, gạt đi nước mắt dòng tin nhắn dần hiện lên, đó là của em trai mình: "Thôi, anh về đi, nhà đang lo đấy, ko sao đâu, mọi chuyện sẽ ổn dần thôi. "
Chap 7:
Em trai mình, nó đã đủ lớn để hiểu hết mọi chuyện, sáng nay nó đi tìm mình và cũng trông thấy cảnh đó...Về nhà, mình chỉ nằm ì một chỗ, nó mang nước và thức ăn cho mình, lấy quần áo cho mình, thu dọn đồ đạc. Ngồi một mình trong phòng, cơm mà chan nước mắt, nghẹn đắng tận cổ...không thể nuốt trôi.
Chiều nào cũng vậy, mình thường ra Khách sạn, lén lút như một thằng ăn cắp, trộm nhìn em, cô bé ngộ nghĩnh đáng yêu, nhỏ nhắn và ngờ nghệch. Mình muốn nhìn thật kĩ em, ghi nhớ bóng hình em vào trong tâm trí này...Vậy là hôm nay đã là ngày cuối cùng em ở đây, sáng ngày mai em phải về SG, mình sắp mất em thật rồi...huhu...Đồ đạc trong phòng mình xô đổ hết, sách báo tạp chí đều nát tươm, ngồi ôm đầu tự kỉ ở 1 góc tường...Chợt có tiếng tin nhắn...mình thẫn thờ cầm máy lên...Đó là của em, chạm nút mở mạnh đến mức như muốn ghè nát cái màn hình cảm ứng.
- "9h mai em đi rồi, anh ra tiễn em nhớ, lâu rồi không gặp anh"
- "Ừ, mai anh sẽ ra mà"...
5 giờ sáng, mình đã dậy thật sớm, chuẩn bị mọi thứ, quần áo, đầu tóc, sao cho gọn gàng và đẹp đẽ. Trên đường tới Nội Bài, mình đã suy nghĩ rất nhiều, từ những lời chào, lời động viên, tạm biệt em...7h, Mình đến sớm, lúc nào cũng vậy, mình luôn sớm hơn mọi thứ và cũng là người ra về sớm nhất, mọi thứ mà cuộc đời dành cho mình đều là sự bất công, vô nghĩa...
Độ một tiếng sau, mình thấy thấp thoáng dáng em, mình chạy đến thật nhanh: "YN ơi, Yn ơi, đợi anh đã...YN ơi"
- "Cháu, chào bác, chào YN, cháu đến để tiễn hai người"
- "Em chào anh, hihi"
- "Ơ, thế bạn em không đến à"
- "Dạ! không, anh ý có việc, mai anh ý cũng vào SG rùi, hì hì"
Em cười 1 cái thật tươi, Nhìn em hôm nay đẹp quá, tóc búi cao, mắt đen, đôi má hồng hồng, môi chúm chím...mình không thể kiểm soát bản thân nữa,
- "Bác cho cháu mượn YN một lúc nhé"
...Rồi kéo tay chạy em đi, chưa kịp để bác trả lời, mình kéo em thật mau tới một góc ngoài của sân bay...và trút hết những gì mà mình đã kìm nén từ bấy lâu nay...
- "YN, ơi anh đã suy nghĩ rất lâu rồi, YN ơi, anh yêu em, anh yêu em. "
Vừa nói đôi tay mình nắm chặt vào vai em, và nó rung lên, như sợ hãi
- "anh ơi..., chúng mình là bạn tốt cơ mà"
- "nhưng mà...anh..."
Em ngắt lời mình:
- "trước giờ mình vẫn thế mà, mình là bạn tốt a nhớ không"
- "không, YN ơi, anh yêu em..., ANH YÊU EM"
Và mình chỉ nói đến đó, môi mình đã ghì chặt với môi em, nụ hôn đầu đời của mình như thế đó...ngắn ngủi và dữ dội...Em đẩy mạnh mình ra, và...một cái tát trời giáng vào má...đau lắm! , nhưng không phải là vì cái tát...là bởi vì ánh mắt của em nhìn mình khi đó...
Rồi em bỏ đi, mình không đuổi theo, vì mình biết...mình biết sẽ chỉ vô ích...mà thôi!
Chap 8:
Em đi rồi, đi thật rồi. Cả ngày hôm đó, mình lang thang, thơ thẩn đến những nơi mà em và mình đã từng đến, làm những việc mình và em đã từng làm, dù chỉ có một mình. Vắng em, mình chợt nhận ra cuộc đời mình thật rỗng tuếch và nhàm chán, chiều nhặt lá, trưa đá ống bơ, tối làm thơ, đêm thẫn thờ chờ trời sáng. Soạn một tin nhắn xin lỗi em, 2 tin, 3tin...ko thấy trả lời, mình gọi cho em, em cũng không thèm bắt máy, rồi gửi mail, làm đủ thứ...Mình cứ làm phiền em như thế tận 3 tháng, mỗi tuần đều đặn 1 lá thư, mỗi ngày vài cuộc điện thoại, vài tin nhắn, nhưng tuyệt nhiên, tuyệt nhiên...tất cả đều biệt vô âm tín.
Mình hối hận lắm, biết thế lúc đấy mình đừng hôn em, đừng nói yêu em, đừng làm mấy việc thật điên rồ như thế, có thể giờ này em vẫn giữ liên lạc với mình, vẫn chúc mình ngủ ngon nữa.
Chán sinh ra ngán, mình sa sút lắm rồi, kiệt quệ lắm rồi. Và mình tỉnh dậy, cuộc đời mình không thể thế này, không thể để nó toàn là một màu đen u ám nữa, phải làm cho nó thật tươi sáng và rực rỡ.
Mình bắt đầu học và cải thiện mối quan hệ với mọi người. Học chỉ có khá thôi chứ được không giỏi đâu nhưng mình đã cố gắng trở thành một con người mẫu mực, đứng đắn, vui tính, hòa đồng , cho nên mọi người cũng quý mến và yêu thương mình lắm. Cũng có một số cô để ý mình, nhưng mình chỉ giới hạn ở tình bạn mà thôi. Mình gắng học, gắng sống tốt, gắng làm những việc mà mình muốn làm và cuộc đời đã dần dần mỉm cười với mình.
...
...
Thời gian cứ dần trôi, vậy là đã qua 3 năm rồi, mình đã hoàn toàn là một người khác không nông nổi và bồng bột như ngày xưa nữa...Nỗi đau tình yêu ngày nào dường như đã được xoa dịu và nhòa đi. Nhưng rồi lại một lần nữa, chớ trêu thay, ông trời lại một lần nữa cho mình được gặp lại em. Đúng thật là"Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, vô duyên đối diện bất tương phùng", khi ta đã có duyên, dù xa nhau đến mấy rồi cũng sẽ gặp lại nhau, nhưng khi không có duyên thì có đối diện nhưng cũng cách xa muôn trùng...
Và đó là một buổi chiều mưa ở thành phố Đà Lạt...
Chap 9:
À! Quên chưa nói với mọi người, hè năm nay vừa mới thi xong, được nghỉ, bố mẹ cho mình xuống chơi Đà Lạt vì gia đình mình còn có một người quen trên đó và mình ở đây chỉ có 4 ngày thôi.
Hơn 3 giờ ngồi xe từ sân bay Cam Ranh tới Đà Lạt. Bước xuống xe, mình hít 1 hơi thật dài, sảng khoái và dễ chịu vô cùng...mùa hè ở đây lạnh lắm, như mùa đông xuân ở Miền Bắc mình vậy, cộng thêm một chút mưa phùn bay bay...hay phết. Mình bắt taxi tới nhà cô D họ hàng xa nhà mình , tuy là xa nhưng thỉnh thoảng mẹ mình vẫn liên lạc và gửi quà vào cho các em trong đó, nên lần này mình vào, cô dọn riêng cho mình một phòng cùng với con trai đầu của cô, mới có 9 tuổi. Ngồi đằng sau xe, nhìn ngắm thành phố đầy hoa và sương mù, mưa bay bay, lãng mạng vô cùng, đầu óc mình thấy thư giãn và khoan khoái lạ thường.
Tới nhà cô, tối nay mình ăn tối với gia đình cô, vui vẻ và đầm ấm lắm, nhà luôn tràn đầy tiếng trẻ con, bi ba bi bô...Ăn xong, xem ti vi cùng chú, rồi đi ngủ lấy sức để mai còn phượt chứ.
Hôm sau, mình tới dinh Bảo Đại, thác Dalanta, chơi chán từ sáng đến trưa, chiều mình qua thung lũng tình yêu và mọi chuyện bắt đầu diễn ra...
Thung lũng này ở giữa là một cái hồ lớn, hai bên là đồi bao bọc, đầy hoa lá và cây cối.
Thông thường thì mọi người hay chọn thuê 1 chiếc xe jeep để đi thăm quan, vì đường lên đồi tuy là đường nhựa nhưng dốc và quanh co, một số khác thì chọn xe đạp(lúc lên đồi thì dắt, lúc về thả trôi, chắc cũng sướng). Riêng mình thì đi bộ, đỡ tốn tiền mà lại ngắm kĩ được cảnh...hehe...
Mình vừa đi trên đường, tay bỏ túi quần, mồm huýt sáo, chân lê đôi tông giật giật, lại còn mặc cái áo hoa hoét...mình lúc đó chắc giống dân tộc lắm...Thôi kệ đấy, mình cứ đi , đầu thì ngó nghiêng chả để ý gì. Tự dưng có một chiếc xe đạp đôi đằng xa phóng đến, với những tiếng kêu thất thanh..."a a a...á"Chiếc xe này phanh không ăn thì phải, hay nói trắng ra là mất phanh, người lái lại còn thả dốc chứ...ngu thế...Rồi bịch một cái nó đâm thẳng vào mình...
- "ay rùi ôi, cái chân của tui...ui za...ui huhu"
Mình ôm chân mà suýt khóc. Hai đứa đó chạy đến tíu tít...
- "chú ơi chú, chú có bị làm sao không...chú ơi...con xin lỗi..."
- "xin xỏ cái gì chớ..."
lúc mình ngẩng mặt lên thì, 1 con bé giật thót mình lại, tiếp tục kêu không thành tiếng.
- "á, anh...anh...anh là..."
Mình lúc đó cũng hoảng cơ
- "ơ...hơ...YN...YN có phải không"- "...dd...dạ! "
- "trời ơi, quên anh rồi à, đỡ anh dậy với...ui...đau quá..."
lúc đó hai tay YN run run, ngập ngừng cùng một con bé khác chạy đến đỡ mình, con bé này mình đã trông thấy ở đâu rồi ấy nhờ...hình như chưa gặp bao giờ thì phải...nhớ rồi , đó là em gái của YN , hồi ở HN em đã cho mình xem ảnh con bé này...Hai chị em chạy đến đỡ mình dậy, mình víu vào vai YN đứng lên, em rìu mình đi. Một tay mình quàng vai em, một tay em ôm lưng mình, vừa đi mình vừa ngắm em. Tóc nâu hạt dẻ, búi cao, mái chéo, mắt to, môi hồng hồng chu ra,...đẹp không để đâu ra cho hết đẹp, các bác ạ...
- "em xinh ra nhiều hơn đấy, anh tí nữa thì không nhận ra em cơ mà..."
- "dạ! em...lớn rùi phải khác chứ...hihi"
- "ừ, nhở ba năm rồi đấy..."
- "anh trông vẫn thế, chả khác gì ấy..."
- "anh á,...em mà không chê anh già là là may rồi..."
Em và tôi nói chuyện thật vui, khi ra đến cổng, em vẫy cho tôi một chiếc taxi:
- "anh về nghỉ nhé, có cần em đưa về không ạ..."
- "không cần đâu em, anh không sao mà, bôi dầu gió là khỏi thôi..."
- "ừ, , bye anh nhá..."
Mình gật đầu rồi lên xe, xe chạy vừa được khoảng 15 giây thì mình kéo cửa kính ngó đầu ra ngoài:
- "YN ơi em vẫn dùng số cũ đấy à..."
- "zdạ!..."
Em hét to.
Mình chui vào trong, con tim trở lên bâng khuông, xao xuyến lạ thường...
Chap 10:
Bây giờ mình mới thú nhận, lúc bị đâm chỉ hơi đau, lúc thấy em mình mới giả vờ, chân đi khập khiễng không tự bước được. Tối nay vui, đi chơi, ra chợ đêm Đà Lạt, chỗ này bán nhiều thứ, từ đồ ăn tới cả cái móc khóa cũng có...Chen chân vào một sạp hàng thú nhồi bông, thấy con chó bông to và đáng yêu quá...
- "cô ơi, con chó màu nâu kia nhiêu tiền vậy. "
- "ba trăm ngàn, con..."
Mình đưa tay kéo lấy nó...thì cũng là lúc, một bàn tay khác cũng giằng lấy...là tay của em. Hai đứa giành nhau...em nhíu mày cau có...
- "ơ, con chó này là của em..."
- "trả đây, của anh chứ, anh nhìn thấy trước là của anh chứ"
- "không phải, em thích nó lắm, anh trả cho em đi...đi"
- "không được, nó là của anh..."
- "đi anh ơi...đi mà..."
- "không! kệ em"
Mình rút tiền đưa cho cô bán hàng và dĩ nhiên nó là của mình. Em lúc đấy bực lắm, mặt cúi xuống cứ gườm gườm mình rồi ngúng nguẩy bỏ đi...
- "YN ơi, YN ơi đợi anh với..."
Mình đuổi theo, mình tới gần, đi ngang mặt em, hình như có ít nước trong mắt, mình nhận ra vì lúc đấy mắt em long lanh lắm.
- "em không quen anh, anh tới đây làm gì, định xin lỗi em à, em không cần đâu..."
- "ai định xin lỗi em chứ, anh đến đây là bảo với em là lần sau không được tranh với anh nữa đấy"
- "ừ, biết rồi"
- "YN, em đi đâu đấy"
- "em đi đâu, anh biết làm gì. "
- "em dỗi anh thật à"
- "đâu có, em bình thường mà"
- "bình thường sao lại khóc"
- "khóc kệ tui"
- "em khóc xấu lắm"
- "xấu mắc mớ gì đến anh"
- "sao em biết là không"
Em quay gót, ngược lại
- "YN..."
- "sao anh bám theo tui làm gì"
...
- "đừng giận, tặng em con chó này này, anh định mua cho em, tại em cứ tranh với anh đấy chứ"
Và chỉ chờ có thế mình dúi con chó bông và tay em.
- "đừng giận nha, anh xin lỗi..., vì vừa rùi trêu em"
- "thật à...hì hì..."
Em tay đón con thú, nhoẻn miệng cười, làm mình ngất ngây con gà tây cơ. "Anh này, chọc em hoài". Đấy em là thế đó, nhanh giận nhưng mà cũng mau quên. sánh vai bên nhau cả đêm hôm đấy, tâm sự biết bao nhiêu là chuyện.
- "chẳng lẽ cứ đi không vậy à, khoác tay anh đi".
- "anh hâm à, yêu nhau đâu mà khoác"
- "không yêu cũng khoác, cho anh ha oai một lần đi"
- "một lần thôi đấy"
Rồi 2 đứa gắn với nhau, nhẹ bước trên con đường, ai nhìn vào cũng thấy giống một cặp.
-..."ơ, thế chân anh không đau nữa à"
- "chân anh á, em chữa cho anh rồi còn gì"
- "ơ như nào đấy, em có làm gì đâu"
- "muốn xem lại không! "
- "có! "
- "nhắm mắt vào đy"
- "nhắm mắt thì xem thế nào"
- "cứ nhăm đại đy"
- "trời ơi, cái anh này, thơm trộm em à, đồ khùng"
- "em bảo muốn xem mà" : P
...
Chap 11:
0 giờ sáng, hai đứa chia tay nhau về, trong lòng 2 đứa chứa chan bao nhiêu niềm vui và nỗi nhớ. Mình tháo được đôi giầy, lê vô phòng, 1 tin nhắn đến:
- "chúc anh ngủ ngon"
- "ừm, em cũng thế, mà quên vừa nãy không hỏi em, mai em rảnh không"
- "rảnh cả tuần, mai 8h tới đón em, không được trễ đó, hii"
Đúng 8 giờ sáng, mình có mặt, bước xuống taxi. Em đã đứng đợi sẵn. Hôm nay em mặc cái váy ngắn màu trắng, áo trắng, trang điểm nhạt , không loe loét, phấn di cả tảng như mấy ẻm khác. Nhìn em mình chỉ muốn chết, chết trên người em. Hôm nay trời cũng lạnh, mà em lại ăn mặc vậy, cũng thấy thương thương.
...
- "chào YNhi"
- "2, anh"
- "lên xe đi, đứng ngoài này gió lắm"
- "dạ"
- "em ăn gì chưa"
- "dạ! chưa"
- "Đói không"
- "hì...hì..."
- "cười là anh biết em đói rùi"
- "bác tài ơi, bác tìm xem có cái quán ăn sáng nào không, chở em vào nhớ"
Hai đứa bước vào quán, kêu 2 tô phở, đợi chừng 10 phút, người phục vụ mang ra. Mình thì ngồi ngắm em, đụng đũa cũng chỉ gọi là có, em ăn như 1 đứa con nít, thi thoảng lại nghểnh lên nhìn mình, cười, lúc lắc cái đầu rồi ăn tiếp...Mình mới trêu
- "nghuýt gì anh đấy..."
- "...à, để nhắc anh, không được nhìn em với ánh mắt đấy...rõ chưa..."
- "Ơ..."
- "ơ với a gì...anh ăn nhanh lên...rùi còn đi chơi...đồ chậm như sên ý...có cần em đút hong..."
- "có"
Mình đánh bảo trả lời, em đứng dậy, lấy giấy lau miệng, mình tưởng là ăn xong rồi, đang định gọi tính tiền thì em kéo sát ghế vào mình.
- "anh há miệng ra, em đút cho"
- "trời đất, làm thật à, thôi anh ăn , ăn luôn đây"
- "hihi, thế có phải iu hông..."
Em lại cười, câu nói vừa rồi làm mình thinh thích "...có lẽ nào...??". Dẹp cái ý nghĩ sang một bên, mình nuốt thật nhanh tô phở, bây giờ thì ngược lại, em hai tay chống cằm ngắm mình ăn...không chịu được nữa rồi. Mình đứng dậy tính tiền, gọi taxi, không là chết vì nghẹn.
Hai đứa đi chơi, cứ thế gắn với nhau cả ngày hôm ấy. Đến xế chiều, mình mới rủ em đi đạp vịt trên Hồ Xuân Hương, độ khoảng 5 phút sau thì trời bắt đầu mưa nhè nhẹ, cái mưa đặc trưng của Đà Lạt. Lại giống ngày xưa, cái ngày mà mình và em cũng sát bên nhau, cũng một chiều mưa và im lặng, nhưng lần này sẽ phải khác...Đôi tay em run run, mình khẽ nắm lấy bàn tay em...
- "YN, lạnh lắm phải không...ngả vào vai anh đy"
- "dạ! "
Em tựa đầu vào vai mình.
- "con chó bông hôm qua anh tặng em dễ thương lắm, anh à"
- "thật á"
- "thật đấy...vừa to lại vừa mềm...em ôm nó cả đêm lun ấy"
- "ôm nó là phải tưởng tượng đó là anh nhớ"
Em dúi vào ngực mình
- "eo ui, cái anh này...kỳ ghê...ai thèm ôm anh...hức..."
- "ai bảo em lấy của anh, là phải nhớ tới anh hiểu không..."
- "...còn lâu..."
...Được một lúc...
- "YN này"
- "dạ"
- "em có người yêu chưa"
- "chưa! "
- "anh nhớ là hồi trước có mà"
- "em chia tay anh ấy được 6 tháng rồi anh ạ"
- "vì sao thế..."
- "vì anh ý có người khác, mà có nhiều lắm ấy, anh ấy lừa dối em...em biết được nên 2 đứa chia tay"
- "tội nghiệp, anh thương em lắm...YN ơi"
- "em cảm ơn...aanh"
- "em nhớ ngày em ở HN không?"
- "em cũng không rõ, 3 năm rồi..."
- "ngày ấy, anh đã nói gì em còn nhớ không..."
- "em không nhớ nữa...anh nói gì thế..."
- "anh nói là...là...
- "là...Anh yêu em đấy"
Em thẹn đỏ mặt, đầu hơi cúi, mình đưa tay lâng cằm em lên, đặt một nụ hôn ngọt ngào vào đôi môi em, em đưa môi đón nhận. Nụ hôn dài và tê tái...hai đứa mình hòa vào nhau như một.