Pair of Vintage Old School Fru
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Từ một thằng gay

Đây là tự truyện của em, em cũng chưa kể với ai và có rất ít người để ý và biết đến dù là trong gia đình, đã từ lâu rồi em rất muốn nói, nói hết tuổi thơ và hiện tại của mình lên những trang nhật ký, để rồi lật lại đọc thì thấy nó thật là tươi đẹp và cũng đầy trắc trở.

-------------

Và khi viết những dòng này, em đã suy nghĩ rất nhiều, “có nên hay không?” , đi hỏi ý kiến, đa phần là ủng hộ và em đã quyết định chọn VOZ để viết lên cuốn tự truyện có thể xem là một cuốn nhật ký này vì nơi đây thật sự đã cho em khá nhiều niềm tin, sự chia sẻ từ anh em, dù chỉ là một bài thơ tư vấn. Một lần nữa cảm ơn mọi người.

Sau một hồi suy nghĩ em đã quyết định sẽ post ảnh của những người đã ảnh hưởng, làm thay đổi suy nghĩ, cách sống của em (trừ trường hợp không có hình). Và mong các bác tôn trọng, đừng share đi lung tung dù không có mục đích gì. Và cũng đừng photoshop hay chế biến gì thêm cả. Vì em post lên đây để bày tỏ lòng mình, chia sẻ tâm sự của em với các bác. Mong các bác cũng như vậy. Em cảm ơn rất nhiều.

Em sẽ kể về cuộc đời em từ nhỏ cho đến bây giờ, em sẽ rút ngọn hết mức để nó trở thành một truyện ngắn.

Mấy cái ảnh này mình (Truyen123.net) đã chỉnh sửa lại cho điện thoại của các bạn dễ xem... Xem thì click vào chữ nhé.


TRUYỆN: TỪ MỘT THẰNG "GAY", EM ĐÃ LỘT XÁC BÁ ĐẠO NHƯ THẾ NÀO.


Tác giả: Venis (Hoàng Tú)

Tình Trạng: Hoàn Thành

Post by: Truyen123.net




CHAP 1. TUỔI THƠ CỦA EM 

Nhớ từ cái thời mà em còn học lớp 1, nước mắt giọt ngắn, giọt dài, đi đến trường trong buổi đầu tiên cùng với mẹ. Hiền như đất . Đến nỗi lúc đó trường có vài phòng học thôi (năm 1998). Ô cửa sổ thì hơi cao so với mặt đất một tí, có lần chơi rượt bắt cũng thằng bạn,1 thằng khác lớp tên là Thy (bây giờ là Thy đen) ở đâu từ ô cửa sổ với tay xuống chụp lấy đầu tóc em, mất y 1 nhúm tóc. Đau lắm, nhưng em không dám quát vào mặt thằng đó, em chỉ nhìn thằng đó với ánh mắt giận dữ một cách yếu đuối để rồi thằng đó quát.

"Mày nhìn cc gì thế! Muốn chết không" 

Em sợ quá chạy đi trong sự hả hê của thằng kia. Học lực của em lớp 1 cũng không được giỏi, thậm chí khi làm toán còn phải nhìn bài kia. Em vẫn còn nhớ bài toán:

"Có 8 con chim đang đậu trên cành, 4 con bay đi mất, sau đó có 2 con quay lại. Hỏi tổng cộng trên cây còn bao nhiêu con chim" 

Lúc đó là thi học kỳ. Em nhìn bài của thằng Nhật Trình nhưng thằng lớp trưởng học giỏi nhất nhì trường này liền che bài lại và nhìn em với ánh mắt khinh thường, như muốn nói vào mặt em rằng: "Bài toán dễ vậy mà làm không được, đúng là dốt". 

Lúc đó em vẫn còn quá nhỏ và chưa cảm nhận được sự ê chề khi bị người khác nhìn mình với ánh mắt như vậy, điều lúc đó em cần là ai có thể giúp em hoàn thành được bài thi này mới là quan trọng nhất. Em vẫn cố gắng đưa mắt nhìn quanh nhưng vô vọng, ai lo làm bài người nấy. Em cũng đành ngồi im để rồi kết quả bài thi của em rất tệ.

Lần ấy cũng chả ảnh hưởng gì đến cái đầu mà lúc nào cũng chất chứa toàn hình ảnh của những buổi đi chơi cùng đám bạn cùng xóm, những buổi đào thuốc bồi rồi quấn gói thuốc lá vào, lấy quẹt ga đốt chạy qua chạy lại cho thuốc bắn tung tóe tựa như đang rượt mình. 

Năm lớp 1 như thế thì vẫn không có gì đáng nói…

Một buổi sáng nọ, vẫn như thông thường, em dậy sớm đi học. Không khí thời ấy vẫn còn trong lành lắm, hít hà cái hơi lạnh buổi sáng sớm thật là sảng khoái, em đi vệ sinh cùng với anh hai (lúc ấy đi tiểu vào cái cột điện trước nhà là thú vui của hai anh em em các bác ợ ). Bỗng anh hai em nói. 

“Má Mai bị tai nạn rồi”

Em: “Ừ, thế có bị gì không anh?”’ 

Lúc đó xóm em có 2 người tên Mai, một là cô gần nhà, hai là má em, Mai là tên của má em ở nhà, tên thật của má em là Phước. Em nghe không rõ cứ nghĩ là cô Mai bị tai nạn rồi nói:

“Rồi có bị gì không anh?”

Anh hai em hình như hiểu vì em còn quá nhỏ nên mới hỏi như vậy. Chỉ nói: “Đang cấp cứu”. Thế là xong. Em vẫn chẳng suy nghĩ gì nhiều. Tiếp tục đánh răng, súc miệng rồi thay đồ đi học.

Nhớ những năm 1998 ấy Đà Nẵng trời mưa cũng lớn lắm, trường tiểu học Bùi Thị Xuân lúc đó là trường duy nhất ở cái Hòa Mỹ này. Nước ngập vào tận lớp, phải mang ủng mà đi vào em vẫn còn nhớ như in đôi ủng màu đỏ mà má em mua cho em. 

Em đang học, lúc đó trời mưa tầm tã. Bỗng…

“Thưa cô, cho em xin phép được đưa em Tú về” vì nhà có chuyện.”

Ủa anh Quang đây mà, anh này nhỏ hơn anh hai em tầm đâu 1 tuổi. Ổng cũng là anh hai của con bạn trong lớp tên Yến (ở xóm hay gọi là bé Ròm vì nó ốm). 

“Ủa có chuyện gì sao lại vào đây xin cho mình về?”, em tự nghĩ.

Thế là cô cho về, nước ngập lớn quá anh Quang phải cõng mình về, con bé Ròm nó khóc đòi về với em nhưng không được.

Đi giữa đường em hỏi “Có chuyện gì mà đón em về thế?”

Anh Quang: “Má của em chết rồi”

Em cũng nghe loáng thoáng sơ sơ vì anh ấy nói nhỏ, “ai chết, chết vì cớ gì?”. tim em bắt đầu đập nhanh, như lo sợ thứ gì đó. Về nhà, thấy nhà em bày ra những thứ mà trước đây em chưa từng thấy. Em chẳng biết họ làm gì cả. Cứ đứng như vậy. Bà ngoại của em ôm em mà khóc . Em cũng chẳng hiểu gì cả, chỉ hỏi “Sao thế ngoại, nhà mình làm chi vậy?”. Bà càng khóc to hơn. Cô ruột của em cũng khóc dữ lắm. Bây giờ em mới nghe rõ: “Mai ơi, sao con bỏ má mà đi”

Em lặng đi, em vẫn không nghĩ là má em chết, em chỉ nghĩ rằng vẫn còn có thể cứu được vì họ trả xác, có người cầm cái bình bóp hô hấp em cứ nghĩ là họ đang cứu, em thoạt nhiên chưa khóc. Nhìn vào hòm em còn nói “Má có nhà đẹp để ở kìa!”. 

Thật ra, nói về má thì em nhớ khá nhiều (các bác hắn sẽ thắc mắc sao 6 tuổi mà nhớ nhiều vậy nhưng sự thật là vậy, em chẳng hiểu vì sao, em nhớ nhiều lắm) nhưng mà vì là má em em thương thôi chứ kỷ niệm đẹp về má thì em chẳng nhớ và hình như là cũng chẳng có gì đặc biệt.

Để rồi sau đó cảnh đưa tang trong một ngày mưa, em hiểu mọi chuyện, em khóc nhiều lắm. Lúc đó vẫn còn mắc cỡ, người ta nhìn vào bảo “Tội nghiệp thằng bé, mới 6 tuổi đã mất mẹ”. Em ngoan cố “cháu không khóc, chỉ là mồ hôi thôi”. Nghĩ lại lúc đó em thật là thơ dại…

Má mất rồi, ba em một mình sống cảnh gà trống nuôi con bằng nghề thợ rèn , không lấy vợ khác. Buồn quá đâm ra nhậu nhẹt, hút thuốc nhiều, đánh bài đánh bạc nhưng tuyệt nhiên không bao giờ đánh hai anh em em vô cớ. Trừ khi đó là dạy dỗ. Ông bà nội thương hai anh em em lắm. Cả ba của em nữa . Có gì ngon hay có tiền đều cho ba em, nhất là bà nội. Nhà em lúc đó không phải là khó khăn cho lắm. Vì có sự hỗ trợ từ phía nhà nội em. Vả lại nghề rèn lúc bấy giờ nếu có người đặt làm thì cũng làm ra khá nhiều tiền. 

Em vẫn đi học bình thường đến lớp 5, và tất nhiên vẫn chỉ là một đứa học chả ra gì, trong đầu vẫn luôn nghĩ về đá bóng, đào thuốc bồi, tối tối lại đi lên chỗ phường chém gió…


----------------------------------


Thấy các bác kêu em són quá nên nãy giờ em ngồi viết đây. Em viết không kịp các bác ợ, em sẽ update tiếp

------------------------------

Lên đến lớp 5 thì thằng Nhật Trình vẫn học chung với em, em cay nó vụ không cho em copy lắm. Nhưng ngồi gần nó mãi, lúc đó lớp 5 cũng đã hiểu biết rồi thì hai đứa cũng giúp đỡ nhau trong học tập.

Lúc nào nó vui thì nó cho em copy, thấy em copy mãi nó buồn nó lấy cuốn vở khác dựng vuông góc với bài làm của nó, rồi lại nhìn em với con mắt khinh thường, những lúc đó thì em chỉ muốn đứng dậy cầm ghế phang cho nó 1 cái cho bỏ tức nhưng thực sự em không dám, sợ nó đánh lại lắm.

Nhưng các bác chớ lầm cái gì em cũng dốt nhé, mấy môn học bài thì không nói chứ môn chính tả thì em là vô đối trong lớp. (em thuộc kiểu như người từ cõi nào rơi xuống ấy các bác ạ). Nhớ lần đầu, lớp chưa biết đến khả năng chính tả của em, cả lớp có mỗi em được 10 điểm, cô thì ngạc nhiên, lớp thì ai cũng ú a ú ớ, lúc đó em nghênh mặt vi eo ra.

Em hồi đó ít chơi với con trai vì hay bị tụi nó ăn hiếp, tính em hiền, phải nói là cực kỳ hiền, hiền còn hơn cả con gái nên em chơi với toàn con gái lại cũng bị ăn hiếp nữa. 

Như em nói thì do địa thế nên cái ô cửa sổ của lớp em người ta xây cao hơn so với mặt đất tầm 3 đến 4 mét. Lần nọ trời nóng quá, ra ngoài sân chơi thì tụi nó chiếm hết chỗ mát mà ngồi trong lớp thì chịu sao nổi. 

Em mon men trèo lên ô cửa ngồi hóng gió cho mát. Ai ngờ con bé Thương (lúc đó xinh vi eo, nhất lớp đấy), bé Thúy nó xô em một phát, té luôn xuống đất, cả mồm ăn muối mè. Con tức trong người em sôi lên. Em định vào chửi cho nó một trận nhưng không dám, sợ gây nhau rồi đánh nhau thì vãi lắm, thứ nhất là em sợ cô thứ hai là em sợ bị đánh đau lắm. 

Khoảng thời gian đó, vì tính của em quá hiền nên em chịu thiệt thòi khi đi ra ngoài nhiều lắm, hồi đó thì có trò HALF LIFE (Counter Strike bây giờ ) (lúc đó gọi là húp lay) rất hay. Cả đời chưa sờ vào vi tính, sờ một lần ghiền mất, phải đi bộ xuống tuốt dưới Hòa Phú để mà chơi, do đi bộ nên thấy xa chứ giờ mà phóng trên con Si của em thì chỉ mất có 4 phút. Đang đi giữa đường thì có một thằng nằm vùng ở đó chạy xe tiến đến nói: "Hai tụi bây đi đâu đây? Tin bị oánh không?"

Em với thằng bạn đi xuống đó chơi gặp nó chặn đường khá nhiều rồi. Nhiều lần nó hỏi vậy, thằng bạn em điên quá hỏi em "Múc luôn sợ chi mi". 

Em im re khen xe của thằng nằm vùng đó : "Xe đẹp ghê thế nhỉ" nhằm nịnh nó để nó cho qua. Nó gườm một lát rồi cho tụi em đi. Giờ nghĩ lại nhục VI CI DI ra.

Thời gian cũng thấm thoắt trôi qua đến lúc em học lớp 8. Vẫn là hay chơi với mấy đứa con gái. Do xem phim ảnh lúc đó nhiều, nên em bị ám ảnh cái tư tưởng là nói chuyện với nhau phải gọi là "bạn" là "mình". Cũng không hiểu tại sao lúc đó em thích chơi với con gái lắm

không phải là do mê gái mà là em thấy tụi nó hợp tính mình, nói chuyện hiền giống mình nên thích chơi thế thôi. Chả biết cái cảm xúc trai gái là cái gì cả. Giờ mới nhận ra là lúc đó mình toàn quen với mấy em thuộc loại khá trở lên, đến một hôm...

.. Dáng cao, da trắng, mặt xinh, phải nói là chuẩn không cần chỉnh, mà các bác chớ vội nghĩ là em thích em ấy nhé.

"Ơ, đẹp thế nhỉ" (em nhìn với vẻ ngạc nhiên như lần đầu gặp đứa con gái cao, xinh đến như vậy)

"Mình phải tới làm quen rồi nói chuyện cùng mới được".

OMG. Các bác tưởng tượng nổi không. Em chỉ muốn làm quen để có thêm bạn chơi cho vui thôi nhé. Không có ý gì cả. Sự thật là thế đấy. Đến giờ em cũng chẳng hiểu nổi một thằng con trai mà không có cái tư tưởng ấy trong đầu, dù chỉ là cảm giác thích một người khác giới.

Nghiên cứu, hỏi mấy con bạn thì biết gái tên là Vy, Ái Vy học lớp 9/1, hay chơi với Tường Vy (Tường Vy đi với Ái Vy lúc đó thì cũng như cái bờ Tường trong căn phòng Ái thiếp của hoàng thượng thôi, càng tôn thêm vẻ đẹp của gái). Học hành giỏi. Thế là em về học kèm...


CHAP 2: BƯỚC NGOẶT

------------------------------
Em phải học kèm vì sao?. 

Thứ nhất, trường THCS Hòa Minh lúc đó em đang học (nay là trường THCS Nguyễn Bỉnh Khiêm) có mở lớp phụ đạo, mà em và gái vô tình học chung lớp phụ đạo đó . Phải học giỏi thì gái mới để ý mà tiếp cận nói chuyện được.

Sau một thời gian học kèm thì nói thật học lực của em bá đạo so với khả năng vốn có của em các bác ạ . Và sau này em phát hiện ra một điều đặc biệt của em. (sẽ kể sau)

Thế là quen với gái, và sau một thời gian nói chuyện thì có một chút cảm giác gì đó khác từ em đối với gái . Lúc đó em vẫn chưa nhận biết được. 

Vẫn là một thằng có thể nói là nên mặc váy đi chơi với con gái là vừa . Ba của em biết em như vậy, sau này có hơi lo lắng cho cái giới tính của em, một ngày nọ. ổng nói:

"Cái mặt mày, ở nhà còn mút vú ba thì sau này làm sao mà có bạn gái hả con, tao lo cho mày lắm" 

Cái số của em nó như vậy, nhiều thằng ước thì không được, cứ có gái xinh là em quen ngay, có khi gái còn nói chuyện với em trước (không biết là do em hiền hay là do nó tưởng em là GAY nên không đề phòng, cơ mà như thế thì nhục lắm) , còn em thì cứ cho là mình bị GAY thật, vì mọi người nói về cái tính của em quá nhiều.

Quen với gái được 1 thời gian đến khi tốt nghiệp lên lớp 10 thì mất tăm tích luôn. Rồi kể từ lúc đó, cái cảm giác đó nó như thiếu hụt cái gì đấy, và Vy là người làm cho em có cái cảm giác đó đầu tiên và các bác đã biết là gì rồi đấy. 

Chớ nhầm... chỉ là em thích nói chuyện với nó như một người bạn thôi. Mà lần đầu tiên em mới kiếm được một đứa nói chuyện hợp với mình như vậy. Và Vy chính là người làm cho cái bệnh "GAY" của em nặng thêm trong mắt mọi người. 

Thế là nghỉ hè rồi. Em tốt nghiệp lên lớp 10 với số điểm là 38. Em lúc đó mừng lắm. Trúng vào trường gần nhà.

Vui mừng chưa được bao ngày thì ba của em đã mắc bệnh mà trước đó em cứ nghĩ có trên TV. Bệnh án của ba em ghi: "Ung Thư Thực Quản".


Em lặng người các bác ạ. Sau đó là chuỗi ngày em và anh hai cùng bà nội chăm sóc ba em. Ba em không nói được gì cả, ho mãi, không ăn được, phải bơm đồ ăn thông qua một cái ống nối thằng với dạ dày . Ba của em thích xem chương trình Ai Là Triệu Phú, giờ cũng không nói được, nghe câu hỏi, nhìn em rồi lấy tay làm dấu để em biết đáp án nào là đúng. Rồi khi bà nội em nấu ăn, ổng đi dạo gần đó, nhìn vào đồ ăn rồi nhép miệng. Chỉ thèm mà không được ăn. Thấy ba em tội quá, liền lấy trái cây lột vỏ rồi cho ba em nếm mùi vị chứ không cho nuốt Bà nội em lúc đó khóc. 

Rồi điều gì đến cũng phải đến. Một ngày nọ, đang bơm đồ ăn cho ba thì lúc đó ba yếu quá rồi, em chứng kiến ba em ho sặc sụa rồi từ từ thả lỏng người trước mặt em mà không trăn trối với em được lời nào. 

Những kỷ niệm của em với ba em lúc đó tràn về. Ba ơi, con nhớ những lần ba đi đánh bài về khuya, thua thì không nói gì, lẳng lặng lên giường ngủ với con, còn ăn lời thì ba dẫn con đi ăn bún dưới tận ngã ba huế, ngon lắm, rồi nhớ cả lúc lớp 8 còn nhõng nhẽo với ba. Tính con như vậy, ba quá hiểu, thậm chí đầu năm lớp 9 mỗi buổi sáng con dậy đi học không quen. Ba còn hát cho con bài nhạc của thiếu nhi: "Dậy đi thôi, là dậy đi thôi, chim hát vang khi thấy ông mặt trời, dậy ra sân em tập, em chơi, cùng với chim em hót em cười.", nếu con vẫn còn ư ứ nũng nịu ba ba lại hát tiếp: "Mẹ mua cho em bàn chải xinh, như các anh em đánh răng một mình...". Nhiều, nhiều kỷ niệm với ba lắm, ba ơi...!!!

Thế rồi em đi đưa tang ba, khóc nhiều. Buồn nhiều. Mọi người nhìn nhau nói. "Thằng anh thì không nói vì cũng đã lớn rồi, có thể tự lập. Chỉ tội nghiệp thằng nhỏ, mới tí tuổi đã mất cả cha lẫn mẹ, tính nó như vậy, sau này làm sao và ai lo cho nó đây".

Lúc đó em chợt lặng người đi. Câu nói của ba lại văng vẳng bên tai em: "Cái mặt mày, ở nhà còn mút vú ba thì sau này làm sao mà có bạn gái hả con, tao lo cho mày lắm"

CHAP 3: SỰ THAY ĐỔI VÔ HÌNH.

---------------------------------

Ba em qua đời, em buồn lắm, trước khi ba mất, em chẳng làm được gì cho ba. Lại còn là một đứa mê game, nhớ có lần anh hai em đi bộ đội, nhà có 2 cha con, không nấu cơm, bà nội nói kể từ giờ em vào xách theo cái cạp lồng (hay còn gọi là cà mèn) vào, em ăn trong đó rồi xách ra cho ba. Lúc đó ghiền game, mê chơi thế nào quên đem ra làm ba ngồi đợi mãi . Nghĩ lại thấy em có lỗi với ba. Em tự trách em nhiều lắm. "Ba à, con xin lỗi ba, con không nhận ra được tình thương mà ba dành cho con."

"Sống trên đời, con người ta không biết quí trọng những gì mình đang có, đến khi mất đi thì mới biết hai chữ hối tiếc là gì!!!"

Lời bài hát, giờ đây con mới thấy nó thật ý nghĩa. 

Thế là em bước vào một ngôi trường mới - Trường THPT Nguyễn Thượng Hiền, lúc vào trường không hiểu sao em thấy tự hào về mình lắm các bác ạ. Mình cuối cùng đã thành học sinh THPT rồi. Cảm xúc khó tả , 38 điểm là một số điểm có thể nói là khá ở ngôi trường này Và em được phân vào lớp 10/4, lớp chọn khi đó. 

Ban đầu, em còn lúng túng nhiều lắm, cái tính của em vẫn khó sửa, tuy nhiên, em không làm quen với con gái trước mà lại là mấy thằng con trai. Tụi nó mới vào thấy em đã biết em là "GAY" đâu . Cứ thế mà nói chuyện bình thường với em. Ôi mẹ ơi, tụi nó nói hỗn kinh khủng, em vừa nghe mấy câu đã thấy dợn dợn rồi vì từ trước tới giờ em đâu nói chuyện với ai như vậy , nhưng nói đi thì cũng phải nói lại phong thái khi tụi nó nói chuyện cũng rất là manly . Em chợt nhận ra rằng, nếu tụi nó biết được cái quá khứ của em thì thế nào tụi nó cũng tẩy chay. Nghĩ tới đó, em chả dám nghĩ tiếp điều gì sẽ xảy ra sau đó.

Lớp em con trai nhiều hơn các bác ợ. Con gái cũng có. Có 1 con bé tên là Kim Anh (biệt hiệu là Syno) rất là xinh, có thể nói là hoa khôi của khối 10 và có thể nói là của trường dù là mới vào.

Nhưng các bác chắc cũng hiểu cái điều này, cấp 2 nó khác hoàn toàn cấp 3, kể cả phương thức giáo dục. Mấy em học cấp 3 nếu thích chỉ khoái mấy anh đẹp trai, manly, ăn nói đứng đắn. 

Em đã xác định từ trước rồi. Em sẽ thay đổi, không để ba phải lo lắng cho em nữa, coi như hoàn thành ước nguyện cuối cùng của ba . Em phải lấy lại được cái giới tính cho đúng với vẻ ngoài - Là một thằng con trai. Vì vậy, em không làm quen với gái trước. Em sẽ phải nhờ mấy thằng bạn huấn luyện mình một cách vô tình mà chúng không hề biết... Trước tiên là cách nói chuyện.

Nói chuyện với tụi nó, em không xưng tên nữa mà là mi (từ miền Trung hay gọi, nghĩa như là "cậu"), tao (nghĩa tương tự là "tớ"). Một cách xưng hô rất đỗi bình thường của con trai với nhau. Em đã học được điều đó, trong tháng đầu tiên.

Về tính nết, phong thái khi nói chuyện, em học khá là lâu, tính của em vốn giống con gái, dễ giận, dễ hờn khi có ai đó đùa ghẹo chọc tức dù chỉ là 1 tí , nó cực kỳ khó sửa, nhưng như đã xác định trước rồi, tụi con trai nó chơi với nhau thế nào, em chơi lại y như vậy, chấp nhận tất cả với phương châm "có chơi thì có chịu". 

Ban đầu, tụi nó thấy em ngượng ngượng rồi chọc nhưng đó chỉ là giỡn thôi chứ tụi nó đâu tưởng thật . Sau một thời gian, em trở nên vui tính lạ thường, cứ gặp lũ bạn nói chuyện là cười toe toét, không còn ngại ngùng như trước kia nữa. Nhưng đấy vẫn chưa đủ, còn cả phong thái nói chuyện sao cho ra dáng một thằng con trai thì em lại tự tạo cái phong cách cho riêng mình.

Lên mạng tìm, em xin nói một cách chân thực và mộc mạc là em vào youtube tìm gõ video của những thằng đàn ông nói chuyện, tỏ tình với gái, cả những thằng đàn ông nói chuyện với nhau tranh giành bồ bịch, vì em nghĩ lúc đó, bản tính đàn ông được bộc lộ nhiều nhất . Nhất là phim Việt Nam cho hợp với văn hóa Việt, em tiếp thu và tập những cái mà em cho là hay, là phù hợp. Học kỳ 1 năm học lớp 10. Em đã học được cách nói chuyện sao cho giống con trai (em vẫn không nói hỗn được các bác ợ), em tập như thế rồi đấy mà tụi nó vẫn như còn nghi ngờ em nhiều thứ lắm, vì đâu dễ mà thay đổi nhanh được hả các bác.

Học kỳ 2 năm lớp 10 kết thúc. 3 thằng bạn em hay chơi lúc đó là Hoàng Vũ, Tuấn Vũ và Lâm Tuấn.

Kết quả: Em đã nói chuyện được bình thường với lũ con trai, nhất là mấy thằng hay chơi với em, tuy nhiên có điều vẫn chưa nói tục được (các bác đừng có ra vẻ là nói tục không nên, em cho vỡ đầu, chỉ một vài từ đơn giản thôi như là "mm, dẹp mẹ đi", và kiểu tựa tựa như vậy chứ không có nói tục quá, như vậy mới phát huy cái chất men được), với lũ con gái thì cực kỳ ít nói chuyện, chỉ xã giao thôi. Tính em thì cũng thay đổi chút ít, không còn giận khi bị mấy thằng bạn chọc tức hay làm gì đó quá đáng, thay vì vậy, em chỉ nghiêm mặt một lát, sau đó lại cười đùa bình thường. 

Và khoảng thời gian tiếp theo bắt đầu...

CHAP 4: NHỘNG TRONG KÉN


Khoảng thời gian nghỉ hè, em bỗng thấy ngao ngán lắm, nó không thật sự thoải mái, cũng chả hiểu vì sao. Em có đi học kèm với Tuấn Vũ (đọc cuối chap 3). Thằng này phải nói là lúc đó rất thân với em. Học kèm mà chả tiến bộ là bao, học xong thì ra quán net ngồi bắn GUNZ (em bắn GUNZ lúc đó chấp cả Hòa Mỹ, có ai biết trò này không?). Nhà em thì lúc đó không có đầu đĩa. Trong nhà chỉ có mỗi TV là phương tiện giải trí duy nhất, lên lớp thì nghe Hoàng Vũ (cũng cuối chap 3) nó ngồi kể mấy cái đĩa hài của Hoài Linh, nó kể nhập tâm như thật, em và nó cùng Tuấn Vũ cười đau cả bụng. Tuy vậy, em vẫn chú ý giữ gìn phong thái sao cho giống một thằng con trai, không nhiều chuyện, không ẻo lả.

Tuấn Vũ và Hoàng Vũ và Lâm Tuấn là những người đầu tiên đã giúp em thay đổi một cách vô hình. Cảm ơn 3 đứa mày nhé.(Tuấn Vũ giờ học ở đâu em không biết nhưng Hoàng Vũ thì mới add FB của em đây nên em đã có số điện thoại và hẹn bữa nào đi Cà phê ôn lại chuyện xưa. Lâm Tuấn thì giờ vẫn hay uống cà phê) 

Thời gian thoáng qua và năm 11 cũng đã đến, em đã sẵn sàng cho mọi thứ...

Ngày đầu tiên lên để xếp lớp. Em hiên ngang tiến vào lớp cùng thằng Lâm Tuấn (cuối chap 3), Tuấn Vũ và Hoàng Vũ đã chuyển khỏi lớp em. Một điều bất ngờ cho đến bây giờ em mới nói là học kỳ 2 năm lớp 10, em bỗng nhiên được cô chuyển lên chỗ của bé Kim Anh (giữa chap 3) ngồi . Em lúc đó rối lắm vì chả biết nói gì, và cuối năm thì dĩ nhiên em chỉ nói chuyện bình thường, vẫn còn khá rụt rè vì em không muốn nói chuyện với con gái lúc đó. Em muốn mình tạm trở thành một thằng con trai cái đã.

Tiến vào lớp như vậy, lúc này, em đã ra dáng của một cool boy, Kim Anh giơ tay lên chào em: "Hello, lâu ngày quá". Nhìn vẫn xinh như ngày nào.

Không hiểu sao, lúc đó có một nguồn động lực nào đó đẩy cánh tay của em lên, tất cả các ngón gấp lại chỉ có hai ngón trỏ và giữa vẩy vẩy liên tiếp, trông ra vẻ như một thằng chuyên đi tán gái:

"Ừhm, lâu ngày ghê nhỉ". 

Với bộ đồng phục quần xanh áo trắng đã đóng thùng đàng hoàng. Em tự tin tiến lại gần và ngồi kế bên.

"Nghỉ hè vui không?"
"Ừhm, vui, Tú thì sao?"
"Ừhm, cũng vui" (dối lòng kinh khủng)

Tiếp theo đó em bỏ bé và chém gió với những thằng khác lâu ngày không gặp lại, may một nỗi là lớp em chả có mấy nhân vật mới chuyển vào. Em tự tin hẳn ra. Sau đó em quay lại bàn ngồi với Kim Anh.

"Cạch cạch", tiếng guốc của cô giáo bước vào lớp. Cả lớp đứng dậy.

"Các em ngồi xuống đi!" - Giọng cô nhỏ nhẹ.

Cô ngồi nói một số chuyện cần thiết, đại loại như là ngày nào lên trường lại, khai giảng ngày nào, lao động ngày nào (em chúa ghét lao động không công), và một tin quan trọng mà em thật sự vui mừng đó là khi cô nói:

"Các em, bây giờ phân công lại chỗ ngồi sẽ rất mất thời gian, các em cứ ngồi theo như sơ đồ năm lớp 10, các em còn nhớ chứ, những em mới chuyển vào cô sẽ phân sau, tạm thời, ai ngồi với ai năm lớp 10 thì cứ ngồi y như thế"

Dĩ nhiên là ngồi gần người mình quen biết sẽ thấy ổn định hơn rất nhiều nên ai cũng đồng ý. Em và Kim Anh cũng nhìn nhau rồi cười...

Em xin nhận xét chung về Kim Anh (từ giờ cho phép em gọi là Syno nhé, vì giờ đã là bạn thân của em) : Ngoại hình xinh (hoa khôi trường lúc đó đấy, đã update ảnh #1), lúc đó thì tính không hẳn là hiền, đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma thì mặc áo giấy, em rất thích kiểu người như vậy.

Nhớ lại lần đầu ngồi chung với Syno thì chả dám nói cái gì, ngại lắm các bác ợ. 
Em cái đầu thì được nhưng mà mỗi tội nhát học bài kinh khủng , đi học trong cặp chỉ có vở nhé, sách thì cuốn nào của môn nào cần thì đem, còn không thì bỏ ở nhà cho đỡ nặng cặp, người đã cao còn gầy, đeo nặng cho mà trẹo vai. 

Năm lớp 11 em không mua thước luôn, toàn dùng ké, nhớ lần đầu làm toán hình không có thước, em vò đầu bức tóc không biết mượn ai vì lúc đó kiểm tra, cô nghiêm lắm . Lúc đó vẫn chưa nói gì với Syno, bé biết ý liền đẩy cây thước sang nói, "thước đây nè, kẻ đi". Em "Ừh" một tiếng nhẹ. Thế là bắt đầu nói chuyện thân hơn từ đó.

CHAP 5: TIẾN TRIỂN

-----------------------------------

"Hãy học tập những điều hay lẽ phải ở người khác, khoét đi những cái nhược điểm trong mình và lấp đầy bởi những điều hay lẽ phải đó"


Vẫn là quá trình tập luyện để trở nên nam tính hơn.

Một nhân vật trong lớp đã ảnh hưởng đến em về mặt cư xử, đó là Hồ Bảo Ân (giờ đang là bạn thân của em, update ảnh #1)

Khá là đẹp trai (kiểu baby), hơi ốm giống em, tính hiền, ăn nói nhỏ nhẹ, không bao giờ làm mất lòng người khác, học hành lúc đó cũng khá. (mỗi tội ngồi bên bé Ánh Nguyệt tính quái quái nên có nhiều chuyện dở khóc dở cười xảy ra), tuy nhiên có một nhược điểm là hay dễ đỏ tai. Thằng này lúc đó em chấm thì tính nó cũng giống con gái lắm. Nhưng mà như em đã nói thì em sẽ tiếp thu những cái hay và loại bỏ những cái không tốt.

Sang học kỳ 2 năm 11 thì em mới chơi thân với Ân, tính nó không đua đòi, không yêu cầu điều gì ở người khác, cư xử hòa đồng với mọi người, nói chuyện khá là có duyên và mỗi khi nói thâm thì cực kỳ khó đỡ , chuẩn không cần chỉnh. Nó ghét những ai lợi dụng bạn bè, lợi dụng tiền bạc. 

Ngồi bên nó là Ánh Nguyệt, em xin tóm tắt về Ánh Nguyệt theo suy nghĩ của em: Gương mặt nhìn cũng dễ thương, nhưng đó chỉ là bề ngoài, trong lớp gặp bạn bè thì mượn tiền hết đứa này đến đứa khác, ngay cả em cũng bị nó mượn nữa, trong lớp thằng nào hiền là nó mượn hết, lúc thì cho mượn 2000 mua ổ bánh mỳ, lúc thì 5000 mua chai nước mà chả bao giờ thấy trả. 

Hết mượn tiền thì tới mượn điện thoại nhắn tin (mặc dù khi mượn nói là để chơi game). Thằng Lâm Tuấn đưa điện thoại cho nó mượn chơi game 1 đêm, không hết pin mà hết hơn 80k tiền card . Thế mới hãi. Nhí nha nhí nhố như con nít, ngồi bên thằng Ân hết chồng chồng rồi vợ vợ, nhìn gai mắt lắm. Ánh Nguyệt là người đã giúp em nhận ra bản chất của những đứa con gái hám tiền. chuyên đi lợi dụng người khác và em nghĩ có lẽ nó cũng đã giúp thằng Ân thay đổi một số cách nhìn nhận về con gái.

Tiếp theo là một nhân vật (giờ cũng là bạn khá thân của em). Nguyễn Viết Thịnh.

Thịnh nhìn vẻ ngoài thì hơi đen, tóc để mái giống em (có điều tóc em đen hơn nhiều hơn và cứng hơn, nói cho các bác một sự thật tóc em là tóc mây ), tính tình bộc trực, rất là người lớn, thiên về triết lý cuộc sống rất nhiều, có gì nói nấy, không a dua, luôn giữ vững lập trường của mình, rất vui tính nhưng cũng rất dễ cáu khi bị chọc dai. 

Em học được ở Thịnh một điều quan trọng đó là cách nói triết lý và luật nhân quả của cuộc sống (giờ đây em hoàn toàn tin vào điều đó). Cách nói chuyện giống một người đã trưởng thành

Em học được ở Bảo Ân cách cư xử với mọi người các thím ạ. Tuy nhiên chỉ là một ít, luôn bình tĩnh, điềm đạm, ăn nói nhẹ nhưng mà rõ ràng . Đó là điều em đang rất cần lúc này. 

Đến giữa học kỳ 2 năm 11 này, em học tập và rút ra được kinh nghiệm khá là nhiều. Game em vẫn chơi nhưng ít lại và thay vào đó là nghiên cứu công nghệ thông tin (không ai hướng dẫn, tự thân vận động, một ngày em nghiên cứu về lập trình web và máy tính ít nhất là 5 tiếng đồng hồ) , lập ra diễn đàn trường. Quảng bá cho các thành viên trong trường vào. Và cuối cùng em quen được một nhóm girl lớp 10 chơi thân với nhau gồm Thanh Huyền, Ngọc Tuyết và Như Quỳnh. Trong đó em bị ảnh hưởng (dù chỉ là 1 ít), từ Tuyết. Dương Thị Ngọc Tuyết (update ảnh #1) . Lúc đó mấy đứa bạn hay ghép em với nó, em thấy em nó đẹp nên ừ đại cho nó oai thôi chứ đâu có thích (giờ thì em ít liên lạc vì thấy tính của em không hợp với nó, nếu lúc đó chọn Hoa Khôi của trường, em sẽ chọn bé Tuyết là xứng đáng nhất)

Sở dĩ em nói em bị ảnh hưởng từ Tuyết vì sao.

Thứ nhất: Ngoại hình xinh, dáng chuẩn, đa phần gái loại này khá chảnh, đến lúc này khi gặp gái xinh, em rất lúng túng, Tuyết đã giúp em tự tin hơn trong việc nói chuyện với con gái tuy hòa đồng nhưng mồm miệng (em này mồm miệng không vừa đâu, được mỗi cái tính hòa đồng), cái này khoảng sang năm 12 mới phát huy tác dụng.

Kết quả lúc này của em sau 1 năm tập luyện (tính theo thang điểm 10)

+Ngoại hình: Tóc để mái bình thường, không tạo kiểu gì hết. Nói chung giống thằng ngố (5/10) 
+Nói chuyện: Nói chuyện với con trai thì không sao, rất là men, đã bắt đầu nói tục. Trước con gái thì cũng nói chuyện được tuy nhiên vẫn còn hơi đơ 1 tí. (7/10)
+Đi đứng: Như bao thằng khác thôi: (8/10)
+Tính: Vui tính, hiền, hòa đồng, không làm mất lòng ai. Tuy nhiên vẫn khá rụt rè. (6/10)

Một kết quả quan trọng ở đây là chuyện em bị đơ 1 tí trước con gái, nhiều thằng cũng bị như em. Chứng tỏ rằng, em đã bắt đầu có cảm giác gì đó từ người khác giới.

Và năm 12, một năm mà em đã gặp khá nhiều khó khăn, thử thách. Cảm giác chiến thắng xem lẫn chán nản, hy vọng để rồi thất vọng, và em thấu hiểu được chính mình...

CHAP 6: NGỌ NGUẬY

------------------------

Em bắt đầu lên lớp 12 với học lực khá - ngưỡng cửa cuối cùng của đời học sinh em đã chạm đến. Những thời khắc thử thách đã đến với em như sắp đặt từ trước.

Lớp em vẫn y nguyên như vậy. Có một vài nhân vật mới chuyển vào nhưng không quan trọng cho lắm. Vẫn là ngồi chung với Syno - dãy bàn thứ 2, ghế thứ 2 cửa lớp đếm vào. Thằng Ân thì vẫn ngồi chung với Ánh Nguyệt dãy thứ nhất ghế thứ 2. Thằng Thịnh và Lâm Tuấn ngồi trên thằng Ân. Những cuộc chém gió là không thiếu, tất nhiên cũng rất là vui. 

Thằng Ân hay qua chở em đi học, lúc thì ăn sáng ngoài vỉa hè, lúc thì ăn ở căn tin. Em thích ăn ở căn tin nhất các thím ạ, rẻ mà lại ngon. Thường thì em, Ân, Thịnh, Tuấn hay lên sớm rồi ăn sáng ở căn tin là nhiều. Có bữa em đi 1 mình (do thằng Ân nó qua đợi em mà em chưa ngủ dậy, nó tức mình đi luôn, nghĩ lại thấy tội nó quá) lên trễ, lúc đó đói bụng quá rồi, thôi thì xuống căn tin 1 mình vậy. Từ tầng 1 em đi xuống.

Huỵch...

Á, á, á... - Một em lớp dưới la lên.

"Đi từ từ thôi chứ" - Giọng em ấy gắt gỏng về phía sau. Chẳng là cái hành lang xuống căn tin nó hẹp, lúc đó gần vào lớp học sinh tranh thủ đi ăn sáng nên rất là đông, chen lấn, cái chân em dậm vào áo dài của em ấy, đằng sau nó lấn lên, em chúi người ra đằng trước 2 tay chụp vào 2 cái bắp tay của ẻm, còn phần dưới thì chạm vào mông em í các bác ợ . Cơ mà lúc đó em không mắc cỡ vì đó là trường hợp bất khả kháng.

"Xin lỗi, do đằng sau nó lấn quá" - Giọng em bình tĩnh, mặt tỏ vẻ van lơn .

Lúc chạm thì như có một luồng điện nó xẹt qua người em, "thằng nhỏ" ngọ nguậy , ôi, da thịt con gái sao mà nó mềm mịn thế. Đi tới căn tin mà em vẫn còn thấy nó phê phê sao ấy. 

Và rồi, chỉ với trường hợp đó, em nhận ra rằng mình hoàn toàn không GAY chẳng qua là do hoàn cảnh mà mình tiếp xúc mà thôi, bản năng của thằng con trai đã được đánh thức một cách thật giản đơn. Không phức tạp, không gượng ép.

Vừa ngồi ăn em vừa vui mừng các bác ợ. Em biết phê trước gái rồi đấy, biết múp là gì rồi đấy, biết chấm điểm ngoại hình rồi đấy. Lúc đó dường như em sợ mất cái cảm giác đó, cái cảm giác mà bây giờ em gọi là một thằng con trai đang thèm khát một tình yêu với một đứa con gái xinh đẹp. Và như em đã nói, bản năng đã được đánh thức, em cứ rảo mắt nhìn quanh, tia hàng . Xem thử bé này xinh hay không, vòng 1 bự hay là không. Ôi giờ nghĩ lại thấy mình lúc đó thay đổi một cách kinh khủng (tất nhiên là không bằng bây giờ). Lên lớp em ngồi phịch xuống ghế, tay cầm cặp duỗi thằng ra thả xuống. Manly không thể tả. Syno đã ngồi đó rồi.

"Lên sớm thế em." - Giọng đểu vãi.

"Ơ, bữa ni Tú chán sống rồi hả Tú" - Syno cười vừa nhìn em như là không chấp.

"Làm chi mà chán, không được à" - Giọng vẫn đểu 

"Em nữa chớ, ta tát cho một phát chừ" - Vẫn cười. (chả là Syno sinh trước em tới 6 tháng các bác ợ, nên nói thế em ấy cự lại là phải )

Em thôi nói, cười theo. Từ trước tới giờ em có nói với Syno như vậy đâu, nó bất ngờ là phải. Không hiểu sao lúc đó em dạn kinh khủng ra, không lắp ba lắp bắp 1 từ nhé. Giọng nhè nhè, đểu vi eo.

Kể từ đó thì em bắt đầu nói chuyện với con gái bình thường. Em mà đã nói chuyện với con gái là phải chọc. Con gái trong lớp nhiều đứa thấy em bắt đầu nói chuyện như vậy, vả lại em vui tính nên tụi nó cũng nói chuyện với em ghê lắm.

Ba ơi, một nửa lo lắng của ba chắc vơi bớt rồi ba nhỉ. Con đã lấy lại được những gì mà một thằng con trai cần có rồi. Mừng lắm, mừng lắm ba ơi, con đã có được một nửa những gì mà thằng con trai cần có rồi.

Lúc đó em suy nghĩ rộng thật. sở dĩ em nói em đã lấy lại một nửa của thằng con trai vì sao?

"Trai tài gái sắc"
Ông bà ta có câu như vậy. Và để gái theo nhiều. Tất nhiên là con trai phải có tài, ít nhất là 1 tài lẻ. Em tâm niệm như vậy.

Về khoản nhan sắc thì không sợ các bác ném gạch, em nhận thấy rằng mình cũng đẹp. Đẹp hơn nhiều thằng khác . Cái đó là một lợi thế lớn. Và rồi ngày nọ:

"Tú, tú, nhìn kìa" - Giọng Syno nói, đập đập vào vai em.
"Cái gì" 

"Thằng Ân nó làm hay chưa kìa" - Giọng ngạc nhiên

"Đâu Ân, mi làm lại ta xem coi" - Giọng em thắc mắc.

"Bộp, bộp" - Nó đưa cho em xem trên tay nó cầm một cái que kẹo mút, sau đó nó đập tay một phát cây kẹo mút đi đâu mất. Nó úm ba la, cây kẹo mút quay lại.

"Ủa, đâu rồi, đâu rồi Tú, sao nó biến mất được... đó đó, nó ra lại rồi kìa" - Syno nói giọng ngây thơ.

"Má , sao hay thế" - Lâm Tuấn ngạc nhiên

Em chỉ cười rồi nhìn với ánh mắt hơi ngạc nhiên chút thôi. Vì tính em ít chịu khuất phục hay xuống nước khen ai lắm.

Nhưng mà trong bụng em thì

"Đm, hay quá, làm sao hay thế nhỉ, phải hỏi mới được"

Thế là giờ ra chơi em qua cho thằng Ân nó hướng dẫn, thật đơn giản mà lại hay. 

Và chính Ân, nó đã vô tình làm thay đổi cuộc sống của em.

Biết được trò đó của thằng Ân em thấy nó thú vị thật các bác ạ. Về nhà làm mãi, ban đầu mọi người ai cũng ngạc nhiên rồi bảo em hướng dẫn. Ừ thì hướng dẫn (sau này em mới biết mình vi phạm nguyên tắc đấy ợ). Lúc đó thằng Lâm Tuấn vẫn chưa biết, em lên diễn lại cho nó xem (lại vi phạm nguyên tắc nữa), nó cũng há hốc mồm ra, em khoái chí lắm. 

Lúc đó em chỉ xem đó là trò vui lấy cái oai với anh em thôi. Cảm giác nó thích thú, em quyết định phải biết thêm 1 số trò, thế là lên mạng tìm , hết trò này đến trò kia, lên lớp diễn thì ngay đến cả thằng Ân cũng ngạc nhiên, em thích quá. Thế là được rồi, thôi không tìm hiểu nữa. Vả lại gia đình cũng bắt học để thi tốt nghiệp cho ổn. Gác lại thôi. 

Năm 12 của em cứ thế trôi đi với biết bao kỷ niệm cùng Syno, Thanh Hùng (thằng này nói chung không ảnh hưởng gì đến em nhiều nên em không kể, nó hiền, dễ chịu nên em thích chơi cùng, giờ cũng là bạn thân của em), Bảo Ân, Viết Thịnh, Lâm Tuấn. Nhiều kỷ niệm lắm...

Em thi đậu tốt nghiệp với số điểm trung bình là 37. Sau đó em thi vào cao đẳng Công Nghệ Thông Tin Việt - Hàn. Thi xong thì em đỡ lo hẳn các thím ạ. Sau này quen thêm Đức Phục (giờ cũng đang là bạn thân) tính nó hiền, dễ chơi, sống hòa đồng với anh em trong nhóm, em thấy rất được. Suốt ngày cà phê cà pháo. 

Khoảng 1 tháng sau khi nhập học thì con em họ nó giới thiệu con bạn nó cho em. Tên Xuân, dáng phải nói là như người mẫu (cao 1m7, chân dài vi eo) mội tội nhan sắc hơi ẹ, em vẫn nói chuyện, tán không ra tán mà bạn bè không ra bạn bè, em ấy đổ em rồi, nhưng sau thì em thấy không có cảm giác nên bơ thôi các bác ạ. Giờ cũng chả liên lạc nữa.

Em hiếu thắng, cứ nghĩ là mình đã ổn tất cả. Mơ ngay đến việc kiếm một em hiền lành, dễ thương làm người yêu.

Và rồi, cắm rễ ở quán cà phê mang tên Khúc Lan, em lân la ngắm được 1 em dễ thương, em uống ở đó mãi, một hôm em quyết định...

"Mẹ, cái điện thoại bữa nay dở chứng thế không biết" - Em cố ý nói to cho bé nghe thấy.

Sau đó hỏi: "À em ơi, em có điện thoại đó không cho anh mượn gọi thằng bạn ra tí, máy anh bị đơ rồi"

Bé cười rồi rút điện thoại ra: "Anh gọi sim 2 nhé" - Á à, này thì 2 sim, lấy luôn 2 số. Rồi rồi, ok, trả máy.

Hehe, có được số điện thoại sau đó hỏi bà chủ quán tên của bé (do bé làm phụ bàn thôi) để tiện dần dà làm quen (lúc đó em thích con gái dễ thương lắm các bác ợ). 

Phương Thanh, đó là tên của em í. Gương mặt rất xinh, sắc xảo. Tuy nhiên hơi lùn tí (nhưng em chả quan tâm), lần đầu gây ấn tượng cho em bởi cách hỏi chuyện nhẹ nhàng, dịu dàng (con gái dễ thương, hiền lành, dịu dàng là em cực kết nhé). Thế là em lên kế hoạch. 

Lần đầu tiên:

"Cho hỏi có phải đây là số của Thanh không?"

"Ừh đúng rồi, ai đấy" 

"Em không cần biết đâu, anh biết em là được rồi, em học lớp mấy"

"Thôi, nếu không nói tên thì không nói chuyện nữa" 

"À, anh là thằng mới ngồi uống C2 hồi tối nè (tối hôm đó em uống cf với thằng Ân và thằng Phục nữa), anh với em gặp nhau hoài mà" - Em lúc đó nói tên thì ngại quá đành dùng cách này, chắc mẩm là em ấy hiểu.

"À, cái anh mặt trắng trắng ấy hả" - WTF!!! , nó nhầm thằng Ân.

"Không, thằng kia kìa" - Lần này mà không hiểu tao ngắt luôn.

"À, em biết rồi, hehe" - Mà có gì không anh

"À anh làm quen thôi mà, thế em học lớp mấy, trường nào" - Hớ hớ, có cả làm ăn nữa đó em.

"Em học 12, trường thì em không nói đâu, dị (nghĩa là mắc cỡ) lắm" - WTF, Đức Trí à (Đức Trí là trường tư thục, dành cho mấy đứa nhà giàu mà thi tốt nghiệp bị rớt vào học) 

"Sao lại dị, cứ nói anh nghe nào, học trường nào chả là trường, chẳng qua là em muốn học hay không thôi" - Lúc này thì quan tâm éo gì nên nói đại cho em nó khai, chủ yếu là tán cơ mà.

"Hix, em học Trung Tâm" - Má , trung tâm thì tệ hơn cả Đức Trí nữa, mà thôi kệ.

"Sao lại dị em, có người muốn đi học còn không được nữa là, em được đi học thì dị cái gì" - Lúc đó mình giả nhân giả đức vãi. 

Buôn một hồi thì được biết em í sáng sớm phải đi bộ 7 cây số đến trường học, lúc đó thấy tội nghiệp kinh khủng, mình ngỏ lời giúp. Ban đầu không chịu, sau mình năn nỉ thì cuối cùng cũng đồng ý. Thế là công cuộc cầm cưa bắt đầu. 

Rung động đầu đời, hy vọng, thất vọng....