Ngô đồng nhất diệp lạc
Thiên hạ cộng tri thu
Có ai thấy hai câu thơ này quen quen không? Ừm thì có lẽ những người có chịu khó học môn văn chút ít sẽ biết rằng đây là hai câu thơ Đường tả mùa thu rất nổi tiếng, nó có nghĩa: chỉ nhìn một chiếc lá ngô đồng rụng, cả thiên hạ đã biết thu về.
Hắn công nhận đây là thơ hay, hay đến nỗi hắn từng bỏ cả buổi ra để viết bài văn phân tích nó cơ mà. Nhưng hay cỡ nào thì hắn cũng không thể thích nó nổi. Là bởi hắn có liên hệ quá mật thiết với nó, một mối liên hệ dính chặt lấy hắn từ khi hắn oe oe cất tiếng chào thiên hạ cho đến ngày hôm nay, và hẳn nhiên là sẽ đến tận ngày hắn được mồ yên mả đẹp nữa kìa. Tại sao ư? Đơn giản, tên hắn là Ngô Đồng. Còn tại sao hắn lại mang cái tên trùng với tên nhân vật nữ chính của phim Đẹp từng centimet trong khi hắn không hề, không hề quyến rũ được một góc như thế thì phải cám ơn ba mẹ hắn rồi. Mẹ hắn - giáo viên dạy Văn và ba hắn - biên tập một nhà xuất bản đã mất mấy ngày mấy đêm suy nghĩ mới tìm ra cái tên hay ho văn chương hẳn hòi thế này cho hắn đấy.
Mẹ hắn dạy ở trường cấp ba mà hắn đang là học sinh lớp mười một. Mẹ là trưởng bộ môn văn và phụ trách đội chuyên văn thi Olympic miền Nam của trường. Hiển nhiên là trong cái đội tuyển đó không có tên hắn. Bởi vì điểm văn của hắn chưa bao giờ qua được 6,5. Nó luôn luôn dừng lại đúng mức đó, đủ để hắn không rớt mất danh hiệu học sinh giỏi. Nói ra thì kỳ quái, chứ hồi cấp 2 hắn nổi tiếng cả trường là văn hay chữ tốt. Nhìn cái mặt giang hồ vậy thôi chứ hắn có tâm hồn cảm thụ văn học rất tuyệt vời. Ba năm liền hắn đậu văn hay chữ tốt khắp thành phố. Thầy cô nào cũng cưng hắn vì cái sự hiền lành, trầm tĩnh như một đặc tính riêng của dân học văn. Không như những thằng con trai khác thường hiếu động và ồn ào, hắn nhẹ nhàng, ít nói, giờ ra chơi thường ngồi dưới gốc cây bàng say sưa đọc sách - một hình ảnh có thể coi là hiếm thấy ở một đứa con trai. Bọn con gái rất thích chơi với hắn, chắc cũng vì tính hắn hiền. Và theo lẽ thường, những thằng con trai được nhiều con gái thích thì cũng sẽ được nhiều con trai ghét. Cũng theo lẽ thường, những đứa học trò cưng thì hiển nhiên không được bạn bè ưa cho lắm. Đối với hắn, những câu đại loại như " Giỏi văn thì hay ho gì chứ, chỉ giỏi cái nịnh thầy cô", rồi " Con trai mà suốt ngày văn với thơ, xì, y như con gái...",... đã trở nên quen thuộc thay cho lời chào hỏi hàng ngày.
Cuối năm lớp 8, một buổi chiều hắn về nhà ướt sũng, mắt sưng lên và khắp người trầy trụa. Hắn chỉ bảo là bị té, bị mắc mưa và bị xe quẹt khi băng qua đường. Lần đó hắn nghỉ học hai ngày vì sốt cao. Rồi khi đi học lại, tình trạng môn văn của hắn trở nên như bây giờ.
Với hắn, văn chương đã thành vườn hoang từ đó.
Nó là một đứa con trai giỏi văn. Nó học lớp 11 nhưng nhỏ hơn các bạn cùng lớp một tuổi, vì hồi đó nó đi học sớm. Nhà nó là tiệm sách cũ cho nên từ nhỏ nó đã đắm chìm trong văn chương chữ nghĩa. Nó thích đọc sách, hồi lớp 5 nó đã ngốn hết các tác phẩm của Tự lực văn đoàn, mặc dù chẳng hiểu lấy một phần trong đó. Chuyện, mấy cái lãng mạn đó đâu có dành cho một thằng nhóc mười một tuổi chứ. Mẹ nó là cô giáo mầm non, tuy học không cao nhưng lại hết sức rành rẽ thơ văn, đặc biệt là các bài thơ bằng chữ Hán. Nó luôn tự hào về mẹ, nhưng có đôi khi nó thầm ước mẹ đừng rành thơ chữ Hán như vậy. Vì nó không thể chịu nổi cái tên mình. Thái Phong - có nghĩa là hái lấy cơn gió. Trời ơi sến kinh khủng khiếp, chỉ nghe thôi cũng đủ rùng mình rồi.
Hiện giờ nó ở trong đội tuyển Văn thi Olympic của trường. Cô Ân - cô giáo phụ trách đội tuyển là cô trưởng bộ môn Văn, giảng bài rất hay và có giọng nói dịu dàng chết người. Đó là một trong hai lý do khiến nó thích cô. Nhưng mà hiện giờ thì nó không thích cô cho lắm. Vì cô đang nhìn chằm chằm vô bìa tập của nó và hỏi:
- Sao em lại ghi hai câu thơ này lên đây?
- Mẹ thiệt tình, có mấy cuốn sách mà cũng quên! - Ngô Đồng vừa lẩm bẩm một cách bực bội vừa ôm chồng sách to tướng đi dọc theo dãy hành lang đến thư viện. Hôm nay hắn bắt đầu học từ tiết ba, tưởng được ngủ thêm một chút ai dè vẫn phải lết xác lên đây. Mà lại là vào thư viện nữa chứ. Hắn cẩn thận nhìn ngó xung quanh để xem có đứa nào quen không. Hắn không muốn bị bắt gặp đang đến thư viện với cả đống sách văn như thế này. Cái bọn ồn ào trong lớp chắc sẽ không để yên khi một tên dốt văn nổi tiếng mặc dù là con trai cô giáo dạy văn, lại có ngày lỉnh kỉnh sách vở đi vô thư viện, và đặc biệt là dạo này cái tên dốt văn ấy lại phải thường xuyên đeo kính vì mắt bị tăng độ nữa chứ. " Lưu manh giả danh trí thức" - trời ơi hắn phải nói là nghe câu đó hắn chỉ muốn bụp mấy đứa trong lớp một trận.
Nó ngồi trong thư viện đọc sách, chốc chốc lại liếc nhìn cái đồng hồ đeo tay một lần. Sáng nay không học hai tiết đầu nhưng nó vẫn đi sớm theo thói quen. Vừa bước vô cổng gặp cô Ân, cô biểu nó vào thư viện học bài sẵn ngồi đợi lấy sách giùm cô. Cô nói con trai cô đem sách đến. Vậy là bạn ấy - nó nghĩ thế, tim đập nhanh một nhịp khi mắt liếc qua hai câu thơ trên bìa quyển tập để trước mặt.
Chờ lâu, nó chán chán lấy cây bút và quyển tập nháp, viết nguệch ngoạc bài thơ Cáo tật thị chúng của Mãn giác thiền sư. Bài này nó chưa thuộc nên cứ vừa viết vừa lẩm nhẩm đọc. Khổ ghê, nó không giỏi học thuộc thơ chữ Hán cho lắm, cứ có cảm giác ngược ngạo thế nào.
Xuân khứ bách hoa lạc
Xuân đáo bách hoa khai
Sự trục nhãn tiền quá
Lão tòng đầu thượng lai
- Rồi gì nữa ấy nhỉ!!? - Nó gãi đầu gãi tai. Hai câu thơ cuối rất quen thuộc nhưng nó không thể nào nhớ ra nổi.
- Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai
Nó giật bắn mình khi đột nhiên có giọng nói vang lên sau lưng. Chưa kịp hoàn hồn sau khi có người hoàn tất giùm hai câu cuối thì một chồng sách được để xuống trước mặt nó.
- Mày là Thái Phong hả? - Choáng. Nó choáng đến mức ngồi im re không thốt được lời nào. Tin nổi không trời, cái giọng nói nhẹ nhàng vừa mới đọc hai câu thơ xong bây giờ lại hỏi tên nó theo kiểu giang hồ không thể tả. Mất gần hai phút sau, nó mới gật đầu.
- Bạn... - Nó nói được bấy nhiêu xong im bặt vì không biết mình muốn nói gì tiếp theo.
- Mẹ tao, à quên, cô Ân nói mày là đứa duy nhất trong trường có cái cặp màu đỏ lốm đốm mấy cái lá phong như vậy! - Chỉ cái cặp để kế bên nó, hắn cười cười. Mặt nó đỏ ửng lên.
- ...
- Tao gửi mấy cuốn sách của cô đó, lát mày đưa cô giùm. - Hắn chỉ nói thế rồi định bỏ đi, nhưng ánh mắt chợt dừng lại ở mấy cuốn tập nằm trên bàn - Ê mà bộ mày bị cô ảnh hưởng hả? Sao tự nhiên chép hai câu thơ đó lên bìa tập vậy?
Mặt Thái Phong lại càng đỏ hơn. Hắn nhíu mày và cảm thấy cái thằng này hình như không được bình thường. Thực ra hắn cũng tửng thấy nó mấy lần khi nó đi ngang qua cửa lớp và làm đám con gái lớp hắn xôn xao lên. Nhưng tính hắn vốn thờ ơ nên hắn không để ý mấy, bất chấp ngày nào cũng nghe tụi con gái ca ngợi hết lời, nào là "Bạn Phong vừa dễ thương, ăn nói nhẹ nhàng lại vừa giỏi văn thơ!", rồi "Lúc bạn ấy cười nhìn thấy cái răng khểnh ngộ lắm!", lại còn "Trông bạn ấy rất... xinh" ... Trời đất, hắn nghe câu đó và cứ ôm bụng mà cười. Ai lại đi khen con trai xinh chứ, làm hắn không khỏi liên tưởng "bạn Phong" với một tiểu thư "Yểu điệu thục nữ - Quân tử hảo cầu" . Bây giờ, đứng trước mặt nó và nhớ lại lời đám con gái, hắn thấy đúng vậy thật. Con trai gì mà mảnh mai nhỏ nhắn đến mức không tin được là học sinh cấp ba, mắt lại to và lông mi dài. Thiệt tình, chắc bà Mụ nắn nhầm rồi.
- Đúng là rất dễ thương! - Hắn lẩm bẩm nhận xét.
- Nè bạn! - Hoàn toàn ngoài dự đoán của hắn, Thái Phong đập tay lên bàn đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt hắn, dõng dạc - Thứ nhất, trong hệ thống từ vựng dùng để xưng hô của tiếng Việt, mày-tao là những từ có tính chất thân mật, suồng sã, tuyệt đối không thích hợp cho những trường hợp mới gặp nhau lần đầu như là bạn với tôi!
- Mày... - Giờ đến lượt hắn choáng. Và Thái Phong không có ý muốn cho hắn cơ hội đáp trả, nó nói tiếp:
- Thứ hai, dễ thương không phải là từ nên dùng cho một đứa con trai, bạn rõ rồi chứ?
" Cái thằng nhóc láo xược này...!!!" - hắn tức đỏ mặt. Gì vậy chứ, bắt bẻ từng chữ của hắn, thật không thể tha thứ được.
- À, vậy thì TÔI xin trả lời - Hắn lập tức đổi cách xưng hô. Muốn cãi với giải nhất thuyết trình toàn thành khối THCS à - Về vấn đề xưng hô, nếu xét theo tuổi tác, thì CẬU nhỏ hơn tôi một tuổi đó. Cậu có nghĩ rằng cậu nên xưng EM và gọi tôi là ANH cho phải phép không hả?
Hắn vừa nói vừa nhấn mạnh những chỗ cần thiết, chủ yếu để chọc cho người đối diện tức hộc máu (^^!) . Cả thư viện lúc này đều nhìn chằm chằm về phía hai đứa, và cô thủ thư trông có vẻ rất sẵn sàng tống cổ cả hai ra ngoài.
- Còn vấn đề từ "dễ thương", xin lỗi nghen, định nghĩa của từ này trong từ điển tiếng Việt không hề có ghi là không được dùng cho con trai, thêm nữa nội quy nhà trường cũng như luật pháp cũng không cấm tôi dùng NÓ để khen CẬU. Và tôi chỉ nói lên sự thật thôi mà ha.
Hắn nói xong những gì cần nói, cười một cái, xách cặp đi ra khỏi thư viện. Thái Phong nhìn theo bóng hắn, tức nghẹn họng. Dọn dẹp sách vở, nó lầm bầm (nhưng hình như lầm bầm hơi to nên ai cũng nghe) " Mình điên rồi nên mới đi thích dân chuyên Văn!"
Hắn bước vô lớp với gương mặt hầm hầm. Thảy cái cặp lên bàn, hắn ngồi phịch xuống ghế và... cởi phăng một cái nút áo cổ ra. Nóng bốc hỏa.
- Ngô Đồng công tử! - Nhỏ My từ đâu chạy tới sà xuống ngồi trước mặt hắn - Ôi, chẳng hay ai chọc giận gì công tử mà mặt mày chàng đằng đằng sát khí thế kia?
- A My muội muội - Hắn đã quá quen với cách nói chuyện sặc mùi kiếm hiệp của nhỏ bạn nên tỉnh bơ hùa theo - Chẳng qua có một tên nhãi con dám lý sự với ta đó thôi.
- Tên nào mà to gan vậy thưa công tử?
- Là thằng nhóc bên A4 mà muội với đám bà bà kia suốt ngày ca tụng ấy! - Hắn nói với vẻ mỉa mai không thèm che giấu - Làm ta mất cả hứng ở lại học hai tiết sử chiều này.
- Thôi công tử ơi muội biết tỏng lòng dạ công tử rồi! - Nhỏ My che miệng cười, nhìn phởn chí hết biết - Muội không thể điểm danh giúp công tử lần nữa đâu. Với lại công tử có nhớ hôm nay là ngày gì không vậy?
Trời trời, tự nhiên hắn đánh hơi thấy mùi nguy hiểm. Nụ cười của nhỏ My nở rộng hơn:
- Lời ngỏ và bài cảm nhận cho báo trường kỳ này đâu rồi? Công tử đừng nói với muội là công tử quên rồi nhé.
- A không, ta đâu dám quên! - Hắn cảm thấy một giọt mồ hôi vừa lăn qua thái dương. Nhỏ My dùng tới cái giọng ngọt ngào chết người này là hắn biết số mình đã tận - Nhưng muội cũng biết ta không còn muốn dính dáng gì tới văn chương nữa hết, sao lại giao việc trọng đại ấy cho ta?
- Của trời mà, không xài phí lắm mày! - My đổi giọng, trở lại điệu bộ giang hồ quen thuộc - Tao biết mày không tiếc nhưng tao tiếc giùm mày. Tao cho mày thời hạn từ giờ đến hết buổi học, làm sao thì làm phải có bài cho tao để tao còn đưa bên biên tập.
- Hả? Sao tao làm kịp?
- Không biết. Làm không xong thì mày cứ yên tâm là thành tích cúp học của mày sẽ đến tay cô Ân đầy đủ, khuyến mãi thêm là tất cả những bài văn bài thơ mày viết cho báo trường trước giờ sẽ được công bố bằng tên thật. Mày biết đấy, có nhiều thầy cô cũng như học sinh muốn được biết thật ra bạn Lá là ai, hì hì.
Hắn nghẹn lời. Hôm nay không biết hắn bị sao quả tạ chiếu hay sao mà hết thằng Phong đến nhỏ My mới khổ chứ. Không thể cãi thêm dù chỉ một tiếng, hắn ngậm ngùi mở cặp lôi giấy bút ra, đeo mắt kính và bắt đầu làm chuyện "đại sự". Viết được mấy dòng ngước lên thấy nhỏ My vẫn đang ngó mình chăm chăm, nó cau mày:
- Mày nhìn gì ghê vậy?
- Nhìn coi mày đeo kính có chỗ nào dễ thương mà sao có người chết mê chết mệt. - My nheo mắt cười rồi đứng dậy bỏ về chỗ ngồi. Hắn lắc đầu vẻ không thèm chấp con bạn khìn khìn, xoay xoay cây bút suy nghĩ ý tiếp theo.
Canteen giờ ra chơi đông nghẹt người. Chen vô mua được một ổ bánh mì để ăn sáng mà hắn toát cả mồ hôi, cái áo sơ mi trắng đang mặc trở nên nhàu nhĩ thảm thương. Không định lên lớp, hắn kêu thêm ly sữa đậu nành rồi kiếm bàn trống ngồi. Nhìn quanh quất, bàn nào cũng đông, chỉ có cái bàn trong góc là mới có một người ngồi. Hắn bước lại phía đó, sau đó tự nguyền rủa mình là không chịu đeo kính vào. Trước mặt hắn, Thái Phong đang ngồi ăn phở.
- ... - Ngước nhìn hắn trong 5 giây bằng một ánh nhìn khó giải thích, Thái Phong lại cúi xuống ăn tiếp. Hắn nhún vai, lắc đầu tỏ ý không thèm chấp làm gì.
Hắn vừa gặm bánh mì vừa quan sát tên nhóc đang ngồi trước mắt mình, chợt nhớ lại lời khen mà đám con gái trong lớp vẫn dành cho tên này. Xinh thật, hắn phải thừa nhận như thế. Đã vậy còn cái cách ăn uống thật từ tốn nhỏ nhẹ khiến hắn liên tưởng đến một...
- ... tiểu thư! - Hắn lẩm bẩm. Và tuy là xung quanh đang cực kỳ ồn ào nhưng tiếng lẩm bẩm đó vẫn lọt vào tai Thái Phong.
- Anh vừa nói cái gì mà tiểu thư?
- Hửm? Hôm nay chịu kêu anh rồi à? Lễ phép nhỉ! - Hắn cười cười, xoa đầu nó như người ta đang khen một đứa con nít. Nó bực tức gạt phăng tay hắn ra:
- Tôi hỏi anh vừa nói cái gì mà tiểu thư?
- Tôi nói gì liên quan đến cậu sao? Có tật giật mình hả?
- Anh... Nếu anh dám gọi tôi là "tiểu thư", tôi sẽ... tôi... - Nó tức đến nỗi cả gương mặt đỏ bừng hết lên và từ ngữ trở nên lộn xộn không biết nói cái gì. Tự nhiên hắn thấy nó thật là đáng yêu. Và hắn lại muốn chọc hơn nữa.
- Lo học thuộc mấy bài thơ chữ Hán trước đi đã nhé, tiểu thư chuyên văn à! - Hắn lại cười, đểu chưa từng thấy. Thái Phong thiếu điều bưng nguyên tô phở ném vô mặt hắn - Mà tôi gọi cậu là tiểu thư thì cậu sẽ làm gì tôi?
- Tiểu thư rõ ràng là để chỉ con gái. - Thái Phong từ tốn xếp đũa lại để xuống bàn mặc dù nó chưa ăn xong - Và tôi là con trai. Tôi không muốn phí thời gian cãi cọ với người có vấn đề trong việc phân biệt giới tính như anh. Chào.
Nói xong nó đứng phắt dậy, trước khi bỏ đi nó còn bồi thêm một câu:
- Rất mong sau này "Vô duyên đối diện bất tương phùng" . Mà đừng có coi thường khả năng học thơ chữ Hán của tôi nhé.
Cho mãi đến khi thằng nhóc đi mất tiêu rồi hắn mới nhận thức được mình vừa bị nó "lên lớp" . Đúng là những đứa học văn đều đáng ghét như nhau. Nhìn cuốn tập thằng nhóc để quên trên bàn, hắn thầm nghĩ : cậu muốn bất tương phùng mà coi bộ "thiên bất dung gian" thì phải.
- Phong, làm gì mặt mày bí xị vậy em trai? Duyệt bài xong hết chưa? - Nhỏ My đẩy cửa bước vào phòng Đoàn. Thái Phong giương đôi mắt to tròn ngó lại nhỏ, trả lời nhát gừng:
- Em có bí xị gì đâu. Bài em duyệt xong rồi.
- Hehe, thấy lời ngỏ với bài cảm nhận kỳ này chất lượng không? - My cười, không giấu vẻ tự hào. Thái Phong gật đầu đồng tình:
- Hay lắm, chị viết hả?
- Haha, chị làm gì có cái tài năng đó mà viết. - My cười cười - Của bạn Lá yêu dấu của em đấy.
Nó thoáng đỏ mặt, nhưng rất nhanh sự bực tức đã choáng mất sự xấu hổ. Mặt nó quay lại vẻ hầm hầm ban đầu:
- Ổng dám kêu em là tiểu thư đó. Thiệt tức muốn cho ổng vài đòn karate cho biết tay em!
- Trời ạ, đối xử với người mình thích như thế sao?
- Người tệ như thế em không thèm. Hồi đó chắc chắn là em uống lộn thuốc đầu óc có vấn đề hay là ma dẫn lối quỷ đưa đường kiểu gì ấy nên mới bước chân ra đằng sau trường vào cái giờ điên khùng đó rồi thấy ổng rồi thích ổng. - Nó tuôn luôn một tràng đầy bức xúc. Nhỏ My chỉ biết cười trừ:
- Tại em chưa hiểu con người nó đấy thôi. Không phải chính em từng nói những người nhìn thấy vẻ đẹp của ngôn từ đều là những người rất tuyệt vời sao?
- Uh, trừ ông đó ra. - Nó cau có. Mắt My ánh lên tia gian tà.
- Chị thấy nó đeo kính rồi, xấu òm! - Nhỏ cố tình nói bằng giọng chê bai, và đúng như dự tính, ngay lập tức nhỏ bị phản bác:
- Vì ổng không phải đang đọc sách. Khi đọc sách, gương mặt ổng tĩnh lặng nhìn rất hay, với lại...
- Sao hả?
- Khi đeo kính đọc sách, ổng có đôi mắt hiền. - Nó chỉ nói thế rồi đỏ mặt đứng dậy đi về lớp. My được dịp cười một trận no nê, mãi đến khi thằng bí thư vào phòng và hoảng hốt tưởng mình lại quên cài khóa quần như bữa trước. (há há há! )