Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Sao đỏ

Chap 8: Hiểu nhầm

Sau cái vụ vk ck với " sao đỏ", tối về tôi còn nhắn tin hí hoáy mãi, chúc ngủ ngon, hẹn nhau đón đi học, rồi tôi mới chìm sâu vào giấc ngủ ngọt ngào của mình, bắt đầu mơ thấy những điều kì thú...

Sáng sớm hôm sau, đang ngủ thì có chuông điện thoại. Mới có 6h, chắc lại thằng A gọi, con giời này nó chuyên môn phá đám giấc ngủ của tôi vào cái tầm này, chỉ vì mỗi mấy cái chuyện nhỏ con con như là: mang vở cho tao mượn chép bài, hay là rủ đi ăn sáng. Tôi bắt máy với giọng điệu của thằng mơ ngủ, cùng với thói quen lâu ngày của một thằng đã trở thành bản năng:

- Gọi đéo gì mà sớm thế hả, bố còn đang ngủ....

Đầu dây bên kia, tôi nghe thấy tiếng con gái, tiếng " Ô " một cái thật là sửng sốt, rồi cúp máy, tiếng loa vọng ra tút... tút... tút... nghe rợn người. Tôi mở máy điện thoại lên, dụi mắt nhìn cho rõ, cứ tưởng là " sao đỏ " gọi cho tôi, hóa ra không phải, mà là con nhỏ lớp trưởng. Giật hết cả mình. Tôi gọi lại cho nó, dù sao cũng làm cái chân bí thư quèn ở lớp, chắc có việc gì thì nó mới gọi cho mình giờ này chứ :

- Alo, ờ, xin lỗi nhé, lúc nãy tưởng là thằng bạn gọi, có chuyện gì mà gọi tôi sáng sớm thế hả, đang ngủ.

Đầu dây bên kia, vẫn là cái giọng the thé của con nhỏ lớp trưởng:

- Ờ, dám xưng bố à, hôm nay đây đang vui lên tha cho, tí nữa qua nhà tôi, đi mua hoa với cả quà với tôi.

Oh shit, sớm ngày ra, tôi định thần, chả biết hôm nay ngày gì, 8-3 thì tuần sau mới tới, chả lẽ.... lớp có biến. Tôi giật mình hỏi lại:

- Sao lại hoa với quà, ngày gì mày.

Giọng con lớp trưởng ra vẻ giận dỗi :

- Ờ, chưa già đã lẫn , quên cả công việc ở lớp, tuần này tổ chức sinh nhật cho mấy đứa sau tiết sinh hoạt chứ còn gì nữa. Sinh nhật chung tháng này. Ông đề xuất ra chứ ai nữa. Không ra chợ mua hoa, tí nữa toàn hoa nát thì lấy đâu ra mà sinh với chả nhật.

Ờ nhỉ, vậy mà tôi quên khuấy, nhưng mà còn " sao đỏ ", sáng nay hẹn " hắn " đi ăn cháo quẩy rồi, thật là. Tôi bắt đầu tính cơ thoái thác:

- Ờ, sáng nay đau đầu quá, đang sốt ầm ầm đây nè, haizzz, bảo thằng Duy lớp phó đi cùng bà là được rồi. Chả biết hôm nay có đi học được không nữa cơ.

- Rõ khổ, ờ, đang giao mùa, dễ ốm lắm. Để tôi điện thoại cho thằng Duy xem sao, có gì tôi viết giấy phép báo nghỉ cho ông tiết một.

Con lớp trưởng này tự nhiên hôm nay tốt lạ thường. Tôi nghĩ bụng, mọi hôm trốn đi chơi game, nhờ nó viết cho cái giấy phép mà nó khó khăn này nọ mãi. Đang chuẩn bị nằm xuống ngủ tiếp, thì lại có điện thoại, lẩm nhẩm , hôm nay sao mà đen thế, ngủ không yên nữa. Nhìn số điện thoại, là " sao đỏ":

- Alo, ai ở đầu dây đấy ạ. 

Tôi trả lời một cách lễ phép, trêu tức nhỏ này phát. 

- Còn ai vào đây nữa, sáng sớm ngày ra đã buôn chuyện với gái rồi à, mà gọi máy bận nãy giờ, đào hoa gớm ( giọng có vẻ tức tức các thím ạ).

- À, bà cả à, vừa mới gọi cho bà hai và bà năm, bảo các bà ấy đi học trước, hôm nay bận đưa bà cả đi học rồi, không qua đón hai bà ấy được. 

- À, ra thế, thế ck yêu quý của tôi có mấy bà, để tối về tôi còn liệu đường mà xử lí đây.

- có 7 bà, giống như là Vi Tiểu Bảo ý, nhưng mà trong 7 bà thì bà cả đánh đá nhất, hung dữ nhất, quậy nhất, và xinh nhất, yêu nhất nữa.

Tôi tuôn một tràng những cái nhất ra, " sao đỏ" của tôi " xi " một tiếng rồi bảo:

- Còn 20p nữa cho bạn, xuất hiện ở trường quay.

Tôi nhìn đồng hồ, bỏ bu, 6h20 rồi, thế là đành cúp máy, mặc quần áo, đạp xe hộc tốc lên nhà " sao đỏ". Dúng 6h30p, tôi có mặt tại cổng nhà sao đỏ, chưa thấy hắn ta xuất hiện. Tôi rút điện thoại gọi cho hắn:

- Công chúa lọ lem đâu, hoàng tử tới đón rồi đây.

Hắn chạy vội ra ban công, ngó đầu xuống. Mẹ ơi, xuýt nữa thì tôi ... chảy máu cam mất. Hắn vẫn còn mặc đồ ngủ, bộ quần áo con gấu pool, chân dài, trắng... đang dứ dứ cái điện thoại vào mặt tôi, chả biết nói gì, còn không nói to nữa, sau đó quay vào nhà. Tôi nhận được tin nhắn ngay sau đó:

- chờ vk 5p, đứng cổng nhà người ta mà gọi to thế, bố mẹ ta nghe thấy thì sao hả. 

Tôi cười, đúng là trẻ con, đã trễ hẹn, cho nếm mùi đau khổ chút. Nhưng mà tôi còn chưa hả hê, thì đã phải nếm đau khổ, 10p, 15p, 20p, chưa thấy tăm hơi cô vk nhỏ của tôi đâu cả. Cuối cùng sau 25p thì tôi đã thấy hắn lững thững đeo cái cặp chéo, chào cả nhà đàng hoàng rồi đi học. Tung tăng đi ra, tôi còn chưa kịp trách hắn sao lâu qua thế, sao lề mề thế thì hắn nói:

- Chờ vk là hạnh phúc, biết chưa, cho chừa cái tội vk hai vk3 đi, thôi, ra cổng trường ăn cháo nào. Hắn hét lên có vẻ vui sướng, mặc tôi đang nhăn nhó như khỉ ăn gừng.

Ra tới cồng trường, " sao đỏ" nhảy tót xuống xe, ngồi vào bàn, gọi 2 tô cháo quẩy, chị phục vụ cười tươi với hắn, như là mối hàng quen thuộc. Tôi ngồi vào bàn, thấy chị phục vụ đã bê ra 2 bát chảo quẩy, khói nghi ngút... Tôi chuẩn bị thò cái thìa vào xúc, thì thấy ai đó véo tai tôi, đang chăm chú vào bát cháo, có để ý gì đâu, tôi giật mình ngoảnh lên:

- Không mời vk ăn à, hỗn nhỉ, không có phép tắc gì cả.

Tôi cấm khẩu, ở đâu ra cái phép tắc linh tinh ấy nhỉ, "chế độ mẫu hệ kết thúc lâu rồi " tôi nói. Vừa gỡ cái tay đầy móng sắc của hắn ra khỏi tai tôi.

- Không biết, đấy là sự tôn trọng. Bây giờ vk mời rồi ck mời lại nhé, thế mới tình cảm, ck nhể.

Hắn cười sung sướng khi nghe thấy tôi mời lịa, rồi bắt đầu... rót tương ớt vào bát cháo, nguấy cho nó đỏ lòm lên tôi cười:

- À, hóa ra cũng biết ăn cay, có dám thi ăn cay với ck không.

" sao đỏ " lại tru cái mỏ lên, nhìn đến ghét, như khiêu khích:

- Ăn thì ăn, sao phải sợ nhỉ. ai thua, người đó trả tiền.

Thế rồi, tôi cũng cho tương ớt vào bát và bắt đầu nguấy lên cho nó đỏ, 4 thìa, giống của " sao đỏ", tự phu, ở nhà ăn cái gì cũng dính đến tương ớt. Nên cũng không lo mấy. Vừa ăn vừa nhìn hắn, cảm xúc khó tả, nhìn hắn ăn như này trông thật dễ thương, như con mèo con, hắn đang vét quanh bát, và tôi cũng thế....
Sau một lúc, tôi cũng ăn được gần lưng bát, công nhận là cháo nóng với ớt, ăn thật là dã man, người tôi bắt đầu đầm đìa mồ hôi. Tôi quay sang, không nhịn được cười khi thấy bộ mặt " sao đỏ" lúc này.... Chỉ thấy hắn vừa ăn vừa lau nước mắt, mũi sụt sịt, tôi bảo:

- Thôi, cố làm gì, nghỉ đi, ăn thế không tốt cho dạ dày đâu.

Sao đỏ ngẩng mặt lên, mặt đỏ gay:

- Không sao, còn lâu mới chịu thua, ăn tiếp đi, ai bỏ dở người ý thua.

Thực tình, tôi không muốn nhìn thấy cái cảnh này tí nào cả, tôi thấy hắn ăn mà mặt nhăn nhó, khổ sở, mất cả vui. Bình thường khi đi ăn với tôi, hắn cũng hay ăn tương ớt, nhưng không cho nhiều như thế này. Tôi quyết định bỏ cuộc, dành phần thắng cho " sao đỏ ", chứ để hắn ăn trong cái bộ dạng này, tôi không thấy vui. Hắn cười khoái chí:

- He, ăn cay kém cả vk ( vừa nói vừa sụt sịt ), xè...è.. cay quá, đợi vk đi kiếm nước uống rồi vào trường.

Tôi ngồi đấy, nhìn 2 bát cháo chiến lợi phẩm của chúng tôi, vừa nhìn cái bóng bé nhỏ đang đi ra chỗ chị chủ quán rót nước thì bỗng có tiếng con gái sau lưng :

- Ốm nên là ra đây ăn cháo giải cảm à.

Giọng nói quen quá, tôi quay ra, thấy nhỏ lớp trưởng, đang đứng, trên tay là một đống hoa hồng. Tôi gật gù:
- Ừ, chả thích ăn gì, thèm mỗi cháo, nên là ra đây, mà mua sắm tới đâu rồi.

Nhỏ lớp trưởng vênh mặt tự hào:

- Đã vào tay tôi thì có bao giờ chưa thành công đâu. Lần này bí thư phải thưởng cho lớp trưởng vì đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ nhé.

Tôi còn chưa kịp trả lời thì " sao đỏ" đi ra, tay cầm cốc nước, vui vẻ:

- Ck, uống nước nhanh còn vào trường, muộn rồi.

Tôi giật mình, thấy nhỏ lớp trưởng đang tươi cười, bỗng chốc mắt lóe lên hình viên đạn, nhìn chằm chằm vào tôi, và nhìn vào cả " sao đỏ " nữa....
- Ơ, lớp trưởng A2 à, chào bạn.

Sao đỏ chào xã giao một cách thông thường, nhưng mà nhỏ lớp trưởng thì chỉ " Ừ " một tiếng rồi vứt cả bó hoa cho tôi, quay xe đi thẳng vào lớp. Không nói thêm câu gì. Tôi và " sao đỏ " hững hờ. Rồi đi vào lớp, " sao đỏ " bảo:

- Cậu ấy có một cái gì đó, rất lạ.

Tôi còn chưa hiểu cái gì đó là gì, chỉ " ừ " một tiếng, rồi lên nhanh lớp, tôi còn phải lên xem bà chằn lớp trưởng làm sao, rồi còn chuẩn bị chương trình cho lớp nữa, nhiều việc.

Cả ngày hôm ấy, nhỏ lớp trưởng không thèm nhìn tôi, mọi ngày thì tí lại bí thư ơi, nhờ tí, bí thư ơi, nhờ tí... Tôi cũng ko để ý lắm, con gái giận lâu thì tôi cũng không ưa gì, mặc dù vậy, tôi vẫn ra xin lỗi nhỏ một câu.

- Ck ơi, có đứa lớp vk nó bảo yêu vk nhé . ^^ LÀ " sao đỏ " nhắn tin.

- "Ặc, sao lại thế, định đi linh tinh à, hả, vi phạm pháp luật đấy nhé" . Tôi nhắn tin lại, bọn lớp bên ấy tôi cũng quen một số đứa, đang định bụng tí nữa sang hỏi mấy thằng bạn xem là thằng nào đang tăm tia sao đỏ của tôi, thì " sao đỏ " nhắn tin lại :

- Cứ thích thế, nếu mà ck có vk 2 vk 3 được thì vk cũng phải có ck2 ck3 chứ, hú hú.

Chưa xác thực được cái chuyện này là bao nhiêu phần trăm, tôi cũng lơ qua chuyện khác mà không hỏi thêm, 2 đứa nhắn tin cho tới khi trống vào lớp. Tôi nhận được mẩu giấy của nhỏ lớp trưởng:

- Cho bí thư xin lỗi, với điều kiện là một chầu kem.

Tôi đành chấp nhận yêu sách này của nhỏ lớp trưởng. Tôi biết là thể nào con nhỏ này cũng đòi đi ăn mà, số tôi khổ, quen toàn các em có tính ham ăn. Thế là cuối giờ, con nhỏ lớp trưởng không còn mặt nặng mày nhẹ với tôi nữa, nó cười hớn hở, tôi và nó xuống căng tin.

Đang ngồi ăn với con nhỏ lớp trưởng, bàn mấy chuyện trên trời dưới biển, thỉnh thoảng con nhỏ còn cười phá lên. Kể ra, con nhỏ này cũng xinh, nó hay đi tham gia mấy cái hoạt động văn hóa văn nghệ, nên ăn nói có vẻ lưu loát, nhất là được cái dáng cao.Như mấy thím hay nói là : Gầm cao máy thoáng. Cũng có nhiều anh lớp 12 theo đuổi nó, và cả lớp 11 bằng tuổi tôi. Xem ra, nó cũng hot.
Ăn uống xong xuôi, đang tính tiền đi về thì thấy nhỏ lớp trưởng nói, giọng nó có vẻ vui vui:

- Chào V, cậu cũng xuống căng tin à

WTF, tôi giật mình quay lại, " sao đỏ " đứng ngay sau lưng với đứa bạn thân nó, " sao đỏ " trả lời nhỏ lớp trưởng:

- Ừ, chào cậu, hai người đi ăn à.

Câu nói lạnh lẽo, " sao đỏ " quay ngoắt đi, bỏ lại tôi đứng đó, con nhỏ lớp trưởng, nó đặt bẫy tôi.


Chap 9: Xa..........

Tôi lặng im, nhìn bóng sao đỏ đi khuất, ngậm ngùi, Con nhỏ lớp trưởng đứng bên hình như cũng cảm nhận, bầu không khí đang lặng đi, sau câu nói của " sao đỏ ", hắn nói xong đi ngay, mà tôi không kịp giải thích gì. Còn tôi, sau cái khoảnh khắc chợt lóe lên, là con nhỏ lớp trưởng nó bẫy tôi để trả thù cái vụ từ sáng, thì tôi nhận định lại tình hình, tôi không nghĩ, nó là người như vậy. Khoác balo lên vai, tôi quay sang:

- Mình về thôi, muộn rồi. 

Con nhỏ lớp trưởng lại lăng xăng, nói đủ mọi chuyện như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Lòng tôi đang buồn, biết nói sao cho " sao đỏ " hiểu đây. Cổng trường vắng, tôi liếc mắt tìm, cái bóng nhỏ nhắn của tôi, cái bóng đó đang xa mờ..... 
Suốt dọc đường đó, tôi lặng yên nhìn đèn đường, mọi lần đi về, sao đỏ luôn đồng hành với tôi. Vậy mà. Đang suy tư miên man, xem làm cách nào để xin lỗi cô bạn vừa ương vừa bướng của tôi. Tự nhiên, tôi thèm cái cảm giác đi trêu chó với " hắn "... Có tin nhắn, tôi mừng rỡ mở ra, không phải là " sao đỏ ", thất vọng

- Tối đi chơi với bọn tao nhé, dạo này mày quấn với em sao đỏ hơi nhiều đấy.

Là thằng A, công nhận từ lúc quen " sao đỏ ", tôi không còn giành nhiều thời gian cho hai thằng bạn thân tôi, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm bọn nó, với lại khác lớp nữa. Tạm gác cái chuyện buồn lúc chiều, tôi nay phải quậy một bữa cái đã, tối về rồi tính cách giải quyết hậu quả về sau.

8h tối, tôi có mặt ở quán " ông già ", ngồi chờ hai thằng bạn, gọi cốc nước mía. Tôi ngồi nghĩ vẩn vơ, rút điện thoại. lướt danh bạ, nhắn tin cho " sao đỏ ":
- Vk ơi, đang làm gì thế.

Nhắn vu vơ, tôi chả biết nói gì, cứ để cho nó tự nhiên, tôi mong chờ, sao đỏ trả lời.

- Đợi bọn tao lâu chưa....

2 thằng bạn đã tới. Tôi dời mắt khỏi màn hình điện thoại, đang ngắm " nụ cười sao đỏ" trên màn hình, tôi ngâng đầu lên : ngỡ ngàng.

Không phải 2 thằng bạn tôi, mà là 3, một đứa con gái nữa. Đó là cái H, đứa bạn học cùng bọn tôi từ hồi cấp 2, sao nó lại theo ra đây nhỉ. Tôi tò mò tự hỏi:

- Hôm nay ra đây là để thằng T nó "giặt" người yêu, hôm nay tao với mày cứ ăn uống thoải mái, nó lo hết. Thằng A nháy mắt nói một cách ẩn ý.

- "Mấy ông chỉ được cái thế là giỏi". Cái H đỏ mặt, thực ra bọn tôi cũng biết thừa chuyện nó với ku T sao rồi, chỉ là, chúng tôi chờ cho bọn nó ra mắt, khao một bữa thôi.

Ngồi ăn uống vui vẻ, tôi dường như quên hết cả nỗi buồn lúc chiều. Nhưng khi tàn cuộc, trở về căn nhà, đối mặt với 4 bức tường, tôi nằm vật ra giường, suy tư, sao đỏ vẫn chưa nhắn tin lại, 2 tiếng rồi.....

- Tít tít tít....

11h30p đang ngủ, có tiếng âm báo tin nhắn, tôi chồm dậy, vớ ngay cái máy điện thoại. Nhìn màn hình với cái mắt chớp chớp mãi mới mở được ra, là con nhỏ lớp trưởng.

- Sáng mai đi sớm họp ban cán bộ lớp đấy. Nhớ đi sớm, mua hộ tôi cái bánh mì nhé, mai có việc đi muộn chút.

Tôi chỉ reply " ừ ", rồi lại chui vào chăn. Mất hứng thật. Tôi nằm trong chăn, suy nghĩ mông lung, rồi lại ngủ lúc nào không biết. Thực sự là tôi thấy mệt, mệt thật sự.

1h30 phút... lại có tin nhắn: 

- Ck ơi, ngủ chưa....

Thực sự tối nay tôi đâu có ngủ được, chỉ nằm mê man, tôi chờ cái tin nhắn này, lâu lâu lắm. Tôi reply ngay sau khi nhận tin nhắn:

- Nhớ vk, ứ ngủ được.

Tôi mạnh dạn trả lời một câu như thế, kệ, đang máu 
Tin nhắn đến lại ngay sau đó:

- Ừ, vk chán quá, mới tắm xong, không ngủ được. Định không thèm nhắn tin với ck cơ, cho bơ vơ một thời gian, nhưng mà, thèm nghe ck hát ru quá.

thật sự là bá đạo, từ lúc quen sao đỏ, hắn thường xuyên bắt tôi : 
hát cho hắn nghe, bất kể là khi nào. Tôi cũng là một tay văn nghệ của lớp, nên chuyện đó chỉ là chuyện nhỏ. Có lần "sao đỏ" nói với tôi: nếu như không hề biết tôi, mà chỉ nghe giọng hát, có lẽ, hắn sẽ yêu thầm cái giọng hát đó của tôi. 

Leo lên trên sân thượng, thế là ngồi, khoác mỗi cái áo khoác mỏng, trời sáng trăng. 1h30p, tôi và em, liên kết với nhau bằng âm nhạc, khoảng cách như gần hơn... tôi say sưa hát, với tất cả những tình yêu mà tôi giành cho " sao đỏ", tôi chả muốn ngồi một mình giờ này, tôi muốn ôm " sao đỏ " vào lòng, ru hắn ngủ như lúc hắn còn trẻ con.

Sau khi hát xong một bài, tôi hỏi:

- Tắm quái gì mà muộn thế, không sợ có ma à. 

Hắn trả lời :

- Ờ thì bình thường toàn đc ai đó hát ru sau 10h30, mà hôm nay đến giờ không thấy gì, chán chán lên đi tắm. Có sao không. Ma thì vk đếch sợ, có mà ma sợ vk thì có.

Tôi chả quan tâm, kệ hắn, miễn là hắn còn nhớ tới tôi, thế là quá đủ. Trăng sáng, tôi ngồi nghêu ngao hát. Còn hắn, hắn đã ngủ từ lâu rồi, sau khi nói chúc ngủ ngon với tôi. Có nhiều hôm nghe ngủ quên mất, thế là y như rằng đi học muộn, vì không có điện thoại báo thức. Nhưng mà cũng chả sao, vì hắn, có quen biết với bọn sao đỏ chấm chuyên cần. Ban công lộng gió, tâm hồn tôi cũng theo đó bay cao........ 

Sáng hôm sau, như thường lệ đi ăn cháo, nhưng mà không còn chơi cái trò cho tương ớt vào như mọi khi. Tôi vẫn không quên, mua cho con nhỏ lớp trưởng cái bánh mì. Sao đỏ hỏi:

- Mua bánh cho ai đấy ck.

- Ừ, mua cho con nhỏ lớp trưởng.

Hắn lại xị mặt ra : 
- Ờ, thế là quan tâm cô ấy ghê nhể.
- Có đâu bằng ai kia. Tôi trả lời một cách vu vơ.... 

Hắn lại nhéo tôi một cái đau điếng, rồi hai đứa đi vào trường, sáng nay, tôi có cuộc họp lớp. Cuộc họp bàn về ngày 8-3 và ngày 11-3. Ngày 8-3 thì ai mà chả biết, còn ngày 11-3 là ngày con trai của lớp tôi. Cuộc họp diễn ra trong sự bình yên, mặc cho mấy thằng lớp phó tranh nhau xem làm gì trong cái ngày đàn bà ấy, và lại, thằng nào cũng mong : được tặng quà cho lớp trưởng, trừ tôi 

Sáng 8-3, đang chờ sao đỏ trước cửa:

- Ten ten ten tèn, tặng vk yêu.

Hắn chạy ra, trên tay tung tăng cái kẹo mút đưa cho tôi. Tôi lườm:

- Ngày gì mà tặng cho ck, ck mà nhận quà trong cái ngày này à.

Hắn cười: " không lấy thì thôi", rồi cho kẹo vào mồm ăn một cách ngon lành. Tay còn lại chìa ra :

- Quà đâu.

Tôi cười bí hiểm :

- Đây 

Tôi giang cả hai tay ra, nhắm mắt lại. Mơ tưởng thì: " Bộp ", tôi ăn chọn cái ô vào vai, đau điếng.

- Đếch thèm, quà hết date.

Tôi cười khoái chí, còn hắn cũng tít cả mắt lên cười, 2 đứa đi, nghêu ngao hát, hôm nay lên trường sớm, đường vắng... gió đung đưa những cành cây bằng lăng..... có hai người đang đi bên nhau, xa.....


Chap 10: Tỏ Tình.......

Chả mấy chốc tôi và " sao đỏ " tới trường, trường vắng, vẫn còn sớm mà. Chúng tôi đi từng bậc, từng bậc lên lên cầu thang. Sao đỏ vừa đi vừa đếm, từng bậc, từng bậc, mái tóc đung đưa... yêu lắm.

Cho tới bậc thang cuối, chúng tôi học trên tầng 3, đứng ngoài ban công bao la, nhìn những cái bóng áo trắng bắt đầu ùa vào trường, đôi chim sâu lích rích. Sao đỏ giang tay, hít một hơi thật sau, quay ra bên tôi :

- Buổi sáng ở trường thật tuyệt ck nhỉ.

Tôi khẽ gật đầu. mỉm cười nhẹ nhàng. Tôi thò tay vào trong balo lôi ra một bông hồng đỏ thắm, bọc cẩn thận với cái dây ruy băng hồng. Vì có bông hồng này, mà tôi nâng niu cái balo của tôi như là có bom, chỉ sợ bông hồng gãy mất. Tôi nhẹ đưa ra trước mặt sao đỏ: 

- Chúc ngày 8-3 vui vẻ.

Sao đỏ quay ra, oa một tiếng rồi cầm lấy bông hồng, hít một hơi sâu. 

- Thơm quá, cảm ơn ck yêu nhé. hì hì

- Uk, nhưng chả lẽ cảm ơn không sao vk.... Tôi bắt đầu đòi hỏi. 

Thế còn muốn gì, à uk, cũng phải có cái đáp lễ chứ nhỉ. Sao đỏ lục lục một chút trong cái túi màu hồng của hắn, rồi lôi ra một cái hoa khô, ép trong trang vở, để trong cái túi bóng kính xinh xinh.

- Này, đây là cái gọi là đền ơn. Tự tay người ta làm đấy.

Thế rồi hắn tung tăng cầm bông hồng chạy vào lớp. Tôi nhìn bông hoa khô, nó được ép từ hoa phượng, với vài lá cỏ thì phải, khô quắt. Chắc ép từ lâu lắm.

Tôi cất hoa khô của " sao đỏ" tặng vào trong một ngăn riêng của balo, nâng niu nó như sợ nó gãy. Tôi đẩy cửa bước vào lớp, về chỗ ngồi, nhìn qua cửa sổ, tận hưởng nốt cái cảm giác trong lành của buổi sáng.

Cuối cùng thì 4 tiết học cũng trôi qua, tiết sinh hoạt. Chúng tôi tổ chức ngày lễ cho chị em. Bọn con trai làm đủ trò, ngồi nghĩ lại, sao nhớ thế, nhớ lắm... tới phần tặng quà, bọn con gái được bốc thăm chọn người lên tặng quà cho các nữ chúa. Lớp tôi có 11 thằng con trai, mà có 23 đứa con gái, nên tỉ lệ sẽ là 1 -2, và thằng nào may mắn thì nhận được 3. Chúng tôi mỗi người tự chuẩn bị 2 món quà, còn một món lẻ thì cùng làm. Nên hầu như bọn con gái mong chờ mình vào cái món quà lẻ đấy, vì nó được gói to như cái nồi cơm điện.

Phần bốc thăm hồi hộp, lũ con trai ngồi dưới thi nhau ước, thầm mong người mà chúng nó để ý thì sẽ được lên tặng, vì thế mà không khí sôi nổi hẳn lên. Mỗi một lần 3 đứa con gái lên, bốc lấy một con số bí ẩn trong hòm, còn lũ con trai chúng tôi, thì dán số ở ngực. Tới lượt nhỏ lớp trưởng, nó cũng bẽn lẽn đi lên chỗ bục chọn người tặng, trước con mắt sung sướng của bọn con trai ở lớp, nó lại nhìn rôi, nháy mắt 

- 04, bạn nào mang áo số 04.

Tiếng thằng dẫn chương trình hét to hết thảy. Nó số 01, nên hét to với tâm trạng là đúng rồi, tôi thở dài một hơi, không phải là mình. thằng bạn ngồi gần tôi số 04, nó đi lên với cái vẻ mặt hăm hở. Tôi không chịu thua, quay lên nhìn con nhỏ lớp trưởng, thấy nó có vẻ thất vọng, tôi cũng đoán được ra vài phần... nó thích tôi. Giống như cái cách mà đứa tổ trưởng tổ tôi, một con bé có thân hình ngoại cỡ, nhưng tốt bụng, và nói chung là rất dễ gần. Hôm đó, tôi đang ngồi học bài sử, thì nó quay xuống, tay chống cằm vẻ mặt nghiêm trọng: 

- Mày. Dạo này mày với lớp trưởng sao đấy.

- Làm gì có gì mà sao đấy, vừa là bạn, vừa là đồng nghiệp, thỉnh thoảng trao đổi với nhau về tình hình công tác thôi mà.

- Thế mà tao lại thấy khác, tao thấy nó để ý đến mày.

Lúc đó tôi cũng không tin lắm. Chỉ bảo con bé tổ trưởng: " toàn nói linh tinh ", thế là nó bảo: " đồ ngốc, đếch biết gì ", rồi nó quay lên, cũng chả thèm nói gì nữa. Tôi cũng cho qua, không quan tâm lắm., vì tôi có " sao đỏ " rồi.

Vậy mà giờ đây, cô bạn lớp trưởng của tôi nhìn tôi với vẻ mặt không hài lòng lắm. Chả có nhẽ, tôi suy luận đúng. Sau đó, chúng tôi ăn liên hoan bánh kẹo và cắt bánh ga to. Gọi là cắt bánh, chứ thực ra, là nghịch bánh. Chúng nó cầm bánh gato chạy đuổi nhau, bôi đầy mặt nhau. Tôi cũng tham gia trò này mới một lòng nhiệt tình hiếm thấy, tôi là kẻ đầu tiên quết kem lên mặt chúng nó. Tôi cũng muốn thử xem, tình cảm của cô bạn lớp trưởng với tôi có thật không. Tôi không trêu gì nhỏ, chỉ bôi kem vào mấy đứa khác, thế nhưng, không ngoài dự đoán của tôi, nhỏ lớp trưởng lao vào cuộc chiến, hô hào bọn con gái đuổi theo tôi. Chúng tôi đuổi nhau ầm ĩ cả dãy nhà tầng 3, và tôi, cũng dính không ít bánh kem lên người.

Hết giờ, vừa mệt, vừa bẩn. Tôi đi theo mấy đứa ra vòi rửa mặt, rửa cả tóc nữa, " sao đỏ" của tôi về trước rồi. Lúc hắn về tôi còn cố tình đuổi theo định bôi kem vào mặt hắn, mà hắn hết lên, chạy lùi lùi, tay dứ dứ nắm đấm, hét toáng lên :

- Này, không chơi bẩn, vk không thích, này này.... không chơi đâu nhé.

Thế rồi, hắn lấy chính bông hoa tôi tặng ra làm vũ khí, bắt đầu khua khoắng loạn xạ, tôi càng đuổi nhanh hơn, tới cuối hành lang thì hắn chui tọt vào nhà vệ sinh nữ, thế là hết đuổi. Trường tôi mỗi dãy nhà có một phòng vệ sinh riêng, mọi hôm thì vẫn thích, vì tiện hôm nay thì thấy gét.

Tôi đang rửa tay, vục cả đống nước mát lên mặt, kem dính dính, khó chịu kinh người. Tôi đang cố lau, mắt nhòa nhòa, chả nhìn thấy gì. Đang xoa xoa mặt thì nghe thấy giọng con nhỏ lớp trưởng: 

- Này ông tướng, lấy khăn của tôi mà lau mặt.

Tôi nhìn lên, thấy nhỏ lớp trưởng đang đưa cho tôi cái khăn mùi xoa của nhỏ, tôi cảm ơn, cầm lấy lau, dễ chịu. mát mát, có mùi hương con gái, dễ chịu. Tôi đưa trả nhỏ cái khăn, nói cảm ơn một tiếng.

- Cần gì mà phải cảm ơn, P vui là được rồi.

Câu nói đầy ẩn ý, tôi ngạc nhiên, còn chưa kịp nói gì, thì nhỏ lớp trưởng ... đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, cầm lấy tay tôi. Rất nhẹ. 

Trong hoàn cảnh như thế này, nếu là một thằng nào đó trong lớp tôi, nếu tôi không hê có tình cảm với nhỏ " sao đỏ ", thì có lẽ tôi đã gật đầu, tôi đã đồng ý, ước mơ của nhiều thằng con trai.. nhỏ lớp trưởng đã công khai...

- Tớ không cần nói, thì P cũng biết tình cảm của tớ dành cho P có đúng không. 

Nhỏ lớp trưởng nhìn vào mắt tôi, nhẹ nhàng hỏi, tôi thấy bàn tay nhỏ hơi run run, tôi yên lặng, tôi nhớ lại, hình bóng " sao đỏ ", lúc này, hình bóng của nhỏ đã chiếm trọn trái tim của tôi 

- Tớ biết chứ. Tôi bắt đầu, cái cách mà T quan tâm tới tớ, cách mà T nhìn tớ, tớ đã đoán biết ra vài phần. 

Tôi chẳng suy nghĩ gì mà trả lời ngay tức khắc, Nhỏ ngước mắt lên, đôi mắt như muốn nói:

- Tớ muốn bày tỏ suy nghĩ của mình cho P....

Chẳng biết trả lời ra sao nữa, nếu nói thằng ra là tôi đã yêu nhỏ " sao đỏ " mất rồi, thì có lẽ sự thực quá phũ phàng, tôi đã nhìn thấy, bộ mặt của thằng A, thằng bạn thân tôi, sau khi chứng kiến cú shock tinh thần khi nhỏ " sao đỏ " từ chối. Nếu nói ra ngay bây giờ, tôi sợ nhỏ lớp trưởng sẽ như thằng A bạn tôi.

- T để tớ suy nghĩ nhé, tớ sẽ trả lời sau khi suy nghĩ kĩ.

Tôi chỉ biết làm vậy để kéo dài thời gian, cho cái đầu nóng của nhỏ lớp trưởng dịu bớt. Đi về nhà, cất cặp sách, chiều nay, khi đi đá bóng, tôi sẽ hỏi ý thằng T và thằng A xem cách từ chối khéo như thế nào.

Ra sân bóng, tôi gặp hai thằng nó đang chơi bóng ma với lũ trẻ con, chắc đang chờ mấy ông lớn đi làm về...

- Ê, 2 thằng lol, ra tao bảo cái này.

Chúng nó nhìn thấy tôi, bỏ chơi với lũ trẻ, chạy ra, 3 thằng ngồi bệt xuống sân. Lâu rồi tôi không đá bóng, nhớ cái cảm giác ngứa ngứa của cỏ.

- Có chuyện gì. Thằng A trả lời gọn lỏn.
- Ờ, có chuyện, tao nhờ chúng mày tư vấn.
- Nói xe nào. Thằng T giục.

- Tao bị tỏ tình....

- Cả 2 thằng đều bật dậy, nhìn tôi như thằng ngoài hành tinh, rồi chúng nó ôm bụng, cười phá lên: 

- Đéo nghe nhầm đấy chứ, mày có tự tưởng tượng ra không đấy, " bé sao đỏ " tỏ tình với mày á 

- đéo phải là sao đỏ. Tôi bực mình, bọn này chưa nghe đã nhảy chồm chồm lên. 

- Thế là con nào. Chúng nó bắt đầu mang bộ mặt nghiêm túc.

- Là cái T, lớp trưởng lớp tao.

2 thằng chúng nó nhìn nhau, không cười, mà tỏ ra nghiêm nghị. Thằng T nói:
- chậc chậc, con nhỏ đó ngon mà mày 

- Mày ok luôn đê, đợi cái gì nữa hả, hãm. Thằng A thêm vào.

- Mẹ, hỏi chúng mày bằng không cả, chúng mày thừa biết tình cảm của tao với " sao đỏ " như thế nào mà, lại còn xui dại tao à.

- Bọn tao đùa thôi, nhưng chuyện này thực sự khó. Tao thì nói yêu cái, H nhận lời ngay, còn thằng A thì vừa thất bại, nói chung, bọn ta đâu có kinh nghiệm gì trong chuyện này mà khuyên với bảo. thằng T lạnh lùng nói. 

Còn thằng A không nói gì, nó đang bứt từng sợi cỏ, suy nghĩ...

- Ừ, thôi được rồi. để tao tự nghĩ cách vậy. Ra đá bóng thôi, ngứa ngáy chân tay quá...

Thế là chúng tôi chạy ra sân bóng. Tôi tạm xếp chuyện của T lại, chuyện này cần suy nghĩ thật kĩ, chứ không thể trả lời cho xong được...


Chap 11

Xem ra, nghe lời khuyên của hai ông bạn thân cũng không có ích lợi gì. Tôi về nhà, nằm ngẩn ngơ suy nghĩ, chả lẽ lại bảo huỵch toẹt ra là không hề có tình cảm gì với nhỏ lớp trưởng. Vậy thì cũng không hay cho lắm, nó sẽ gây ra sự tổn thương cho nhỏ lớp trưởng mất. Tôi đắn đo, suy nghĩ một lúc, cuối cùng, tôi nhấc máy lên:

- Alo, béo à, tao đây.

Tôi gọi điện cho nhỏ tổ trưởng của tôi. Nó trả lời:

- Ừ, tao đây, có chuyện gì thế mày.

Tôi cũng đắn đo lắm, nhưng cuối cùng, quyết định kể cho nhỏ nghe vụ việc xảy ra lúc sáng, sau khi nghe, nó suy nghĩ hồi lâu. Tôi hỏi nó:

- Giờ tao phải làm gì mày, mày là con gái, cho tao lời khuyên dễ hơn.

- Ừ, tao nghĩ chuyện này khó, nhưng mà mày không có tình cảm với nó, thì tốt nhất là không lên nhận lời. Hãy nói thẳng suy nghĩ của mình ra, còn phần đằng sau, để tao lo. Tao với nó chơi thân với nhau, nên ít nhiều, tao cũng có thể giúp nó vơi đi phần nào.

Tôi cũng quyết định, chỉ có như thế, mới có thể cứu vãn tình hình lúc này, tôi còn " sao đỏ " nữa. Cuộc nói chuyện giữa tôi và cô bạn lớp trưởng diễn ra không quá căng thẳng như tôi nghĩ, sau khi tôi nói ra, người tôi yêu là " sao đỏ", thì nhỏ lớp trưởng cũng không nói năng gì hết. Nhỏ lặng im.. sau đó một hồi lâu:

- Ừ, thì ra là V, vậy là tớ biết rồi, nhìn biểu hiện của hai người thì cũng đoán ra được vài phần. Nhưng yên tâm đi ( nhỏ bắt đầu cao giọng), dù sao ông cũng là người bạn mà tôi quý nhất, vì thế, để tôi giúp ông một tay.

Tôi giật mình, không hiểu ý tứ trong câu nói đó:

- Hì hì, thì tôi nhận tư vấn cho ông đủ mọi tình huống xảy ra trong quá trình tấn công nhỏ " sao đỏ " chứ còn gì nữa.

À, thế thì phải cảm ơn bà nhiều... Tôi thở phào nhẹ nhõm, hóa ra mọi chuyện không quá phức tạp như tôi nghĩ, nhiều khi trút hết lòng mình ra, thì mọi chuyện sẽ dễ được giải quyết. Sau đó, chúng tôi nói chuyện một lúc, dần dần thì mọi thứ lại trở lên bình thường. Sau khi tắt máy, tôi lại nhớ tới " sao đỏ " của tôi, chả biết làm gì, tôi lại nhắn tin:

- Alo, vk iu đâu rồi

- À à, vk đây, tự nhiên từ chiều đến giờ cảm ck ạ, đau đầu quá.

- Đã uống thuốc gì chưa, "cảm" anh nào à, chết thật thôi

- Cảm anh nào thì đã tốt, cảm anh trời ý, đang nhức hết cả đầu. Lại cái giọng giận dỗi.

- Uk, thế thì uống thuốc rồi ngủ đi...

- Không, lại hát ru đi, đau đầu thế này càng khó ngủ hơn ý.

- Chẹp, làm bảo mẫu cho vk mệt thật đấy.

- Kệ người ta, ai bảo thích cơ.

Thế là tôi lại hát ru cho hắn ngủ, bao lần rồi, như thế....

Thời gian trôi qua thật mau, tình cảm của chúng tôi cũng tăng lên từng ngày, từng chùm hoa phượng vĩ bắt đầu nở, mùa hè, mùa thi.... có một hôm, giữa trưa hè nắng nóng, tôi với " sao đỏ " ngồi dưới gốc cây phượng già, " sao đỏ " bỗng hỏi tôi: 

- ck ơi, sắp 12 rồi.

- ừ, năm cuối cấp rồi vk ạ. Mà sắp nghỉ hè rồi, một tháng không được gặp vk, buồn lắm.

- Ơ hay, nhà thì gần, mà mình cũng đi học hè chứ có nghỉ đâu mà không gặp nhau, Nhớ thì lên nhà vk mà gặp.

- Mà lâu lâu, toàn ck hát cho vk nghe, chả bao giờ thấy vk hát cả.

- Uk, vk không thích hát, giọng như vịt thế này mà hát à.

- haizz, thì ra tôi lấy nhầm phải một con vịt. Tôi thở dài trêu lại:

- Này, có muốn ăn đấm không.

Thế rồi, chẳng chờ tôi trả lời, hắn đấm tôi bùm bụp. Đau lắm... nhưng mà thấy hắn cười, tôi lại thấy, hắn xinh.... tôi yêu nụ cười ấy.

Kì nghỉ hè trôi qua, chúng tôi lại đến trường, vậy là tôi đã là một thằng học sinh lớp 12, năm cuối cấp, năm chia li.

Sáng tới trường, tôi phì cười, thằng A thì đen thui, khỉ thật, nó đi biển, phơi nắng, nó còn khoe tôi mấy cái vết như cái chén ở lưng. Thằng T thì béo trắng, nó vẫn thế, giữ da còn hơn cả đàn bà, đi đâu mà không có áo dài tay thì nó nhất định ở nhà.

- Chào 2 thằng lol, nghỉ hè xong mà lớn thế, vòng eo tăng đều gớm nhỉ.

- Thằng bệnh, mày cũng không hơn gì bọn tao đâu. Mà V đâu rồi, không phải hôm nào chúng mày cũng dính lấy nhau ư.

- Dính cái gì, sáng giờ đã thấy đâu đâu. Còn em H của mày đâu rồi.

- Đang làm gì trên lớp ấy, sáng nay kêu tao đi sớm mà.. thằng T đủng đỉnh trả lời.

Suốt buổi chào cờ, tôi không thấy " sao đỏ ", tôi ngồi, nhìn hết lượt từ trên xuống dưới, nhìn lớp bên đấy không biết bao nhiêu lần, nhưng tôi không thấy " sao đỏ " của tôi. Tôi chắc mẩm, hay lại ngủ quên mất rồi...

Rút điện thoại ra gọi, chả liên lạc được, thuê bao rồi. 

Đang cất điện thoại đi, thì bỗng thấy cái K sang bên lớp tôi ( K là bạn thân của " sao đỏ ")

- P à, cái V nhờ tớ đưa cho P cái thư này.

Tôi nhìn lại, khó hiểu, tôi thấy mắt cái K buồn buồn. Có biến gì chăng, tôi mở thư ra, là thư của " sao đỏ ":

- Ck iu à, vk đây. Lúc ck đọc được thư này, thì vk đang ở một nơi, cách xa ck, xa lắm lắm ý.. vk không muốn xa ck đâu, nhớ ck lắm, nhớ mỗi sáng được ck đèo đi học, được ck hát ru mỗi tối, được cùng trêu đùa với nhau. Vk sẽ giữ lấy nó, giữ lấy kỉ niệm của chúng mình. Tạm biệt ck, người tốt nhất với vk trên thế giới này... đừng trách vk vì không nói gì với ck nhé, vk không muốn thấy ck buồn đâu, hãy cứ vui cười nhé, nếu có duyên, chúng mình sẽ gặp lại.

P/S: vk để lại cái K cho ck chăm sóc, hãy cố gắng làm tròn bổn phận với nó, nếu không. lúc nào gặp ck, vk sẽ cho ck biết tay.

Toàn bộ bức thư là như thế, ở bên trên, ông hiệu trưởng đang cố gắng nhiệt liệt biểu dương các thành tích, các tiết mục ca múa nhạc ầm ầm trên sân khấu, nhưng ở bên dưới, tai tôi ù đi, tay tôi run run:

- Chút nữa hết giờ, lúc nào về thì P ra căng - tin nhé, chỗ mà lần trước P với V hay ngồi ý. V có gửi K đưa vài thứ cho P.

Tôi không tin, tôi ngước lên hỏi, giọng run run:

- V đi đâu, K có biết không.

- K không rõ, hình như V chuyển trường rồi, hôm trước gặp K mà nó buồn rười rượi, nó rút hồ sơ ở trường mình, cùng bố mẹ chuyển đi xa.

Tôi choáng váng, " sao đỏ " của tôi, tôi còn chưa kịp bày tỏ tình cảm gì, hình bóng ấy, tôi không tin vào định mệnh, tại sao ông trời mang " sao đỏ " tới, rồi lại cướp mất sao đỏ của tôi. Lật đi lật lại bức thư, vẫn dòng chữ ấy, cái mặt cười toe toét cuối thư quen thuộc, mà sao bây giờ, nó xa lắm, xa nhiều lắm...
Hết giờ, tôi xin nghỉ tiết 2, đạp xe về nhà " sao đỏ ", cổng khóa chặt, chẳng có ai hết, tôi bấm chuông mỏi cả tay.. hàng hoa giấy 2 màu trắng đỏ đung đưa, chúng nó đâu biết lòng tôi chết lặng " sao đỏ " của tôi....

Trở lại lớp với tâm trạng như người mất hồn, cô giáo giảng, tôi cũng không còn nghe thấy gì nữa, tôi chỉ muốn hết giờ thật nhanh, để xem, sao đỏ đưa gì cho tôi, tại sao hắn không nói một câu nào mà đã bỏ đi như vậy. Tôi ngồi nhìn ra cửa sổ, bâng quơ, bỗng có giọng cô giáo:

- P, len bảng cân bằng cho cô phương trình phản ứng này.

Tôi lết lên bảng, mà đâu có tâm trí gì mà làm cơ chứ, cân bằng sai tùm lum. Cô giáo ngạc nhiên, bọn ở dưới cũng vậy, chúng nó nhốn nháo, phương trình dễ vậy mà cũng cân bằng sai. Cô giáo hỏi tôi có muốn làm lại không, vì cô không thấy tôi tập trung chú ý tới bài giảng. Tôi bảo không rồi đi về chỗ. Cô giáo ghi tên tôi vào sổ đầu bài vì tội mất tập trung, mặc cho sự xin xỏ của bọn ở lớp, của cán bộ, của nhỏ lớp trưởng. 3 tiết học tiếp theo trôi qua, tôi hết gục xuống bàn lại thở dài. thằng A vs thằng T cũng biết chuyện, chúng nó an ủi tôi phút chốc vào giờ nghỉ:

- Mày cứ bình tĩnh, tao tin V làm thế là có lí do của nó. Tao biết là sự thật này khó chấp nhận, nhưng mà mày cũng không nên ủ rũ mãi như thế này mới phải chứ. Thằng P quậy như điên của bọn tao đâu rồi. Thằng T tựa lan can khuyên giải.

- Chúng mày đừng nói gì nữa, tao thấy chán tất cả. Tại sao lại thế... tại sao lại thế.... tôi chỉ lẩm bẩm, tôi bỏ ngoài tai những lời nói, lời khuyên của bọn nó. Tôi ngửa mặt lên nhìn trời, rồi nhìn ra xa xa, nơi sao đỏ đứng trong lần đầu chúng tôi gặp mặt, nhà xe, nơi hai đứa cùng trú mưa... cái ghế đá dưới chân cây bằng lăng cổ thụ mà tôi và sao đỏ hay ngồi... Làm sao tôi quên được... tôi chỉ muốn hét lên: 

- Sao đỏ, tại sao.............

Cuối tiết, tôi cất cặp sách, lững thững bước xuống căng -tin như người mất hồn.


Chap 12:

Căng –tin vắng hoe, mọi lần thì ít ra cũng phải còn vài người chứ nhỉ. Tôi lẩm nhẩm, nhưng không quan tâm, tôi đâu có bổn phận lo cho việc đắt khách hay vắng khách của quán cơ chứ. Tôi cười, lòng chua chat, tôi đưa mắt tìm cái K, thấy nó ngồi ở cái bàn mà tôi và “ sao đỏ ” vẫn hay ngồi, nó đang nhìn ra cửa, và nó nhìn thấy tôi:

Đặt cái balo xuống, tôi nhìn nó:

- V nhờ cậu đưa gì cho tớ… tôi hỏi, giọng run run.

- Cậu nhận lấy đi này… K đưa cho tôi, một bông hoa giấy ép khô, đúng là hoa giấy tại cổng nhà “ sao đỏ ” đây mà. Bông hoa vẫn còn khá tươi, chưa khô quắt hẳn như bông hoa mà “ sao đỏ” đưa cho tôi trước đó. Tôi nhìn nó, tôi tưởng tượng ra, hình bóng sao đỏ của tôi, nụ cười của sao đỏ, tôi lại một lần nữa chìm vào kí ức…. 

- Chắc là, cậu phải có tình cảm nhiều lắm với V đúng không. 

Đúng lúc tôi rối trí, thì cái K lại đề cập tới truyện này. Tôi nghĩ, cái K cũng là bạn than của “ sao đỏ”, chắc thể nào sao đỏ cũng nói cho K nghe về mấy chuyện của tôi với hắn, con gái thường thế. Tôi thở dài:

- Ừ, V là người con gái đầu tiên mà tớ có tình cảm. Tớ yêu V từ cái nhìn đầu tiên, yêu cái mũ bê rê đội lệch, yêu cái rang khểnh duyên duyên, và yêu cái tính trẻ con ngây ngốc. Tôi lắm chặt bàn tay lại, run run…

- Ừ, cái V nó cũng kể về cậu cho tớ nhiều lắm, thực ra nó cũng có tình cảm với cậu, nhưng mà, chưa kịp nói thì nó lại phải đi xa…

Tôi thở dài, “ ừ ” một tiếng, dù sao thì giờ “ sao đỏ ” của tôi cũng ở một nơi nào đó rất xa rồi, tôi cũng không thể đi khắp nơi tìm sao đỏ như là những cái ý điên cuồng lúc trước ở trong lớp nữa. 

- Có lẽ, phải xa V với cậu cũng là một cú shock lớn lắm nhỉ.

- Ừ, tớ với nó thân nhau mà, đi đâu cũng có nhau, bây giờ, chỉ còn mỗi tớ ở lại, cũng buồn lắm.

Giờ thì tôi hiểu là vì sao mà “ sao đỏ ” nhờ tôi chăm sóc cho cô bạn K của hắn, tệ thật, hắn ra đi không từ biệt thế này, làm cho nhiều người phải khổ quá. Cái K cũng đâu có hơn gì tôi, nó cũng buồn, tự nhiên hai đứa không nói gì với nhau nữa. Tôi chấm nước chảy ra từ chai sting, vẽ ra những cái trái tim nhỏ nhỏ trên bàn, lồng vào nhau. Trong mấy cái trái tim đó, có tên tôi, và tên V. Tôi nhìn chúng, mỉm cười, dù sao nó cũng viết từ nước, mới đầu thì đậm thật đấy, nhưng sau, nó cũng phai nhạt, nó cũng sẽ bay đi thôi….. 

- Cô ơi, cho con cốc trà sữa với cái bánh mì. 

Ơ, tôi giật mình, giọng nói này, tôi quay ngoắt lại, mũ bê rê, rang khểnh…. Là “ sao đỏ ” của tôi,. Hắn tung tăng nhận hộp trà sữa và bánh mì từ tay cô chủ căng tin, ngồi xuống trước mặt tôi, hút sữa, ăn một cách ngon lành. Tôi không tin vào mắt mình, tôi lặng im, tôi nhìn hắn… đúng là hắn, không thể sai được. Hắn chống hai tay xuống bàn, vênh mặt lên nhìn tôi:

- Mặt vk có nhọ à, mà nhìn kinh thế hả.

- Mày trêu P như thế này là hơi quá rồi đấy, cái K bên cạnh cười khúc khích.

Tôi lặng đi, còn hắn vẫn cười toe toét. Thì ra hắn dám trêu tôi, hắn trêu đùa với tình cảm của tôi, hắn thật quá đáng. Tôi lấy balo, khoác lên vai, đi về, không nói gì nữa. Tôi tuyên bố giận hắn một thời gian. Tôi bước nhanh ra cửa, định đi về:

- Ck định đi đâu đấy, gặp lại vk không mừng sao mà định bỏ đi.
Tôi quay lại, hét lên:

- Tại sao cậu lại làm thế, tại sao lại trêu đùa với tình cảm của mình, lấy nó ra làm vật cho cậu giải trí hả.

Tôi giận giữ quát lên. Tôi thấy nụ cười trên môi “ sao đỏ ” tắt đi, mặt đỏ dần….
- Nếu ….. vì tớ cũng có tình cảm như P thì sao.

Tôi ngây ngốc, mặt hắn ngày càng đỏ, đỏ lên như gấc chin. Còn tôi, tôi không bước nữa, tôi chạy lại gần, nắm tay sao đỏ:

- Cậu nói gì cơ.

- Chỉ nói một lần thôi, đồ ngốc.

- Cơ mà, ck muốn nghe lại cơ, tua lại đi vk, tua lại 500 thôi

- 500 giờ thì mua được gì. Hắn lè lưỡi ra với tôi, làm bộ mặt xấu.

- Vậy thì hẳn 1000 nhé. Tôi cười đáp lại

Hắn nghển lên, ghé sát tai tôi, hắn thì thào : “ vk yêu ck, ngốc ạ ”.

Tôi buông tay hắn ra, tôi ôm hắn vào long, siết thật chặt. Cuối cùng, sao đỏ cũng đã biết tình cảm của tôi, hắn dãy dụa:

- Bỏ vk ra, có người mà. 

- Xem ra, cần phải đền bù cho bọn này cái gì chứ nhỉ, đói quá.

Giọng thằng A, sao nó lại ở đây. Tôi quay ra, thấy cái K, thằng T, thằng A, chúng nó đang đứng ở đó. Nhìn chúng tôi. Tôi buông sao đỏ ra

- Sao chúng mày cũng ở đây.

- Không ở đây thì sao mà xem được màn tỏ tình lãng mạn này chứ.

- Mày cũng nên có cái gì đền bù cho anh bữa trưa đi thôi, đói chết rồi đây này.

Bọn khỉ này, tôi vui mừng, dẫn cả lũ ra quán cổng trường. Thằng A với thằng T khoác tay nhau, huýt sáo ra hiệu vui vẻ. Cái K cũng đi cùng bọn nó. Còn tôi, tôi nắm tay sao đỏ, đi dưới cái nắng của buổi trưa hè.

- Thì ra mình bị tỏ tình. Tôi trả vờ giọng buồn buồn.

- Chả biết ai tỏ tình trước nhé. Sao đỏ nhéo tôi một cái rõ đau.

- Ơ, ck đã nói yêu vk bao giờ đâu.

- Lúc nãy, chả nói với cái K còn gì nữa hả, “Tớ yêu V từ cái nhìn đầu tiên, yêu cái mũ bê rê đội lệch..” ai nói thế nhể. Đó là tỏ tình gián tiếp chứ còn gì nữa. Lúc ý mà ck bảo là không có cảm tình gì thì…

- Thì sao, tôi vênh mặt trả lời.

- Thì lúc này, ck vẫn còn ngồi khóc như là đứa trẻ chứ sao nữa.

- Dám trêu ck hả. Vừa nói xong thì hắn chạy, tôi đuổi theo, còn nghe thấy giọng thằng T:

- Chúng mày làm gì thì làm, nhưng tí phải ra trả tiền ăn trưa cho bọn tao đấy…..

Nó gọi với theo, vẻ thích thú, còn tôi, tôi mặc kệ, khao thì khao, bây giờ tôi phải đuổi bằng được cô vk bé nhỏ của tôi đã…..
Ăn trưa xong, sau khi cả 5 đứa đều no bụng, tôi đi về cùng với thằng T và thằng A:

- Sao chúng mày biết là sao đỏ ở đây. Chả phải lúc ý, chúng mày cũng lên khuyên nhủ tao như đúng rồi cơ mà. Tôi bắt đầu chất vấn chúng nó:

- Ờ, thì lúc ý là như thế, nhưng lúc sau, bọn tao nhìn thấy V, đang định đi nói cho mày thì V ngăn lại, thế là bọn tao thành khan giả bất đắc dĩ, con nhỏ trông thế mà tình cảm phết.

- Ờ, tao cũng thèm có đứa con gái tỏ tình đây… thằng A lên tiếng.

- Hay là mày cưa luôn cái K đi A, nó cũng xinh mà, tao với V sẽ làm bà mối cho mày… Tôi cười sung sướng, gợi ý.

- Để xem thế nào đã. 

Thằng ôn cười một cách bí hiểm, 3 chúng tôi tiếp tục chặng đường về nhà. Lòng tôi, ngập tràn ánh nắng, vui sướng…


Chap 13: Chia tay....

Năm học lớp 12, năm học cuối cấp. Chúng tôi bắt đầu lao vào ôn thi, lao vào học tập, bài vở, áp lực, căng thẳng. Sao đỏ và tôi cùng cố gắng để đạt được ước mơ cho riêng mình. 

- Vk ơi, hết giờ đi chơi nhé. Dạo này học nhiều chả được gặp vk gì cả.

- Uk, ok ck.

Chúng tôi gặp nhau, hẹn nhau cũng chỉ qua từng giờ nghỉ giữa tiết, nhưng tôi vẫn cùng ăn sáng với sao đỏ, cũng bớt chút thời gian, cứ buổi chiều cuối tuần, chúng tôi giành thời gian đi chơi với nhau. Sao đỏ luôn luôn là người ngồi sau xe tôi, hắn hò hét, tỏ vẻ sung sướng, cứ như là đứa trẻ lần đầu được đi chơi công viên.
Thời gian cứ thế trôi qua, thấm thoắt, mùa hè, mùa thu đã trôi qua, một mùa đông lạnh lẽo lại tới, hắn lại được dịp diện cái áo khoác bông trắng muốt, với cái khăn bông to xù… 

Buổi chiều, sau khi đi học về, tôi và vk yêu của tôi ra bờ sông, nơi có những kè đá trắng phau, với rặng tre rì rào trong gió, với cây gạo cộc xa xa trơ trụi lá. Mới đầu, tôi khá bất ngời khi sao đỏ đòi ra bờ sông, trong cái lạnh của mùa đông như thế này. Tôi cố ngăn cản nhưng hắn bảo kệ, hắn thích thế….

- Noel này, là noel cuối vk ở bên ck đấy.

- Này, nói đùa gì thế, tỏ tình rồi cơ mà, lại tính chơi vụ nữa à.

- Không đùa đâu, Vk sắp đi xa thật đấy.

- Vk đi đâu.

- Vk đi xa hơn cả lần trước nhé, lần này cho ck tha hồ mà nhớ với thương.

Tôi thoáng bần thần, chả lẽ, tôi lại phải xa “ sao đỏ ” của tôi ư. 

- Này, làm gì mà như thằng mất hồn thế ck

- Vk đi thì ck làm gì còn hồn mà mất nữa. Tôi trả lời buồn bã.

- Thì vk biết sao được, papa đã quyết định cho vk đi du học sau khi tết này kết thúc. 

- Vk định đi du học ở đâu.... Tôi hỏi:

- Vk sang Đất nước Nga xa xôi 

Hắn tựa đầu vào tôi, không nói gì nữa… tôi cũng im lặng, hai đứa ngồi bên nhau hồi lâu:

- Sau này, khi vk trở về, có khi ck lấy em xinh tươi nào rồi cũng nên ý chứ nhỉ. Hắn lại nói.

- Ck có thể chờ vk được cơ mà, mất bao nhiêu công sức, ck mới có được vk, sao để vk chạy thoát dễ dàng như thế cơ chứ….

- Ừ, thôi chả nói chuyện này nữa, vk chỉ thong báo với ck thế thôi đấy, hì hì, mà thỉnh thoảng vẫn phải ol yh để hát ru vk nghe biết chưa.

- Không thành vấn đề, tuân lệnh sếp.

Hai đứa cười vang, nước sông trôi êm đềm, vậy là tôi chỉ còn ở được với sao đỏ cho tới qua tết thôi sao. Lần này, sao đỏ sẽ ra đi thật sự, tôi buồn lắm, buồn như cái lúc mà hắn trêu tôi, hồi khai giảng



Ring ring