Polly po-cket
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Nhóc to gan đấy

Theo như Tuyết nói thì cuộc thi đấu này được tổ chức với mục đích tranh một đội mật thám nổi tiếng (tức là những người săn tìm thông tin, đây là đội mật thám xuất sắc nhất trong giới kinh doanh). Các dòng họ đều được tham gia nhưng nổi bật chỉ có họ Dương và họ Đặng nên trận đấu chỉ được xem là của họ Dương và họ Đặng. Hai trưởng tộc sẽ trải ra một cuộc kiểm tra lý thuyết và hơn thua nhau qua cuộc đấu võ. Đại khái là thế.

-Mai tài thật, bị thương nặng thế mà phục hồi nhanh kinh khủng. - Tuyết vỗ tay.

Quên mất. Chân tôi đã phục hồi được bảy phần, đi lại được như cũ. Và hiện giờ tôi đang phục hồi khả năng bay nhảy của mình bằng cách chạy trên mái nhà của biệt thự dòng họ Đặng. Vì mới hồi phục, cũng chưa thể thực hiện khinh công ở những chỗ khó thăng bằng. Vậy cũng được, tôi không nên đòi hỏi cái chân mình quá đáng.

-Cám ơn vì đã nhọc thân hồng theo dõi kẻ phạm nhân này trong đêm khuya. – Tôi nhảy lên cây bên cạnh rồi nhảy xuống đất.

-Nếu hôm đó không có cậu chủ chắc Tuyết cũng thua sớm rồi.

Nhắc tới cuộc đấu, không biết hai người ra sao nữa. Nghe nói là cuộc đấu diễn ra trên một chiếc tàu lênh đênh trên biển. Ai đánh đối thủ của mình xuống biển trước là thắng, trọng tài là một người trong đội mật thám.

(Lời kể của Nhất Thiên)

Gió biển thổi từng cơn. Hoàn toàn khác hẳn khi đứng trên bờ sông hay bờ hồ, biển nhiều nước hơn và có cả hơi muối. Hồi nào tới giờ, tôi ít khi ra biển, nói chính xác là chưa bao giờ được lênh đênh giữa biển khơi thế này, được hưởng gió biển, được chạm vào làn nước mặn.

-Dương Nhất Thiên, đối thủ đã đến. - Trọng tài nói.

Tôi đứng lên, quay mặt lại nhìn đối thủ của mình. Giang Phách mỉm cười:

-Không ngờ mi lại nhìn thẳng vào mắt ta như thế này, những hôm ta gặp mi, mi luôn ngoảnh mặt nhìn ở chỗ khác.

-Đương nhiên. Lúc trước là gặp mi để trả dứt nợ cũ, giờ là thanh toán oán mới. Hai mục đích hoàn toàn khác nhau.

Đôi mắt của Giang Phách hơi dao động, rồi cậu ta nói:

-Mi đã trở lại thành tên khó ưa hai năm trước.

-Mi thì không.

-Được, đấu khẩu thì khi nào mới dứt.

Giang Phách tung thanh kiếm gia bảo của dòng họ lên trên không rồi rút ra khỏi vỏ một cách thành thục.

-Đỡ này!

Xuất chiêu nhanh cực kỳ, không cho tôi vào thế thủ. Xoẹt! Lưỡi kiếm sướt qua da mặt, để lại trên mặt tôi một đường cắt ngang như một tín hiệu cho sự khởi đầu. Lưỡi kiếm loé sáng dưới ánh trăng với một ít máu ở mặt làm tôi hơi rùng mình. Tôi chưa nếm cái "vị" bị kiếm chém bao giờ cả. Hồi nào đến giờ có gặp tôi, Giang Phách cũng chỉ dùng nắm đấm, đây là lần đầu tiên dùng đến kiếm. Chứng tỏ Giang Phách không chỉ coi đây là cuộc đấu ân oán mà nó còn ảnh hưởng đến tương lai của hai dòng họ và có thể đây chính là một cơ hội để cậu ta được thể hiện quyền tự chủ của mình để bảo vệ người mình yêu thương nhất. Vậy... mình cũng phải lịch sự.

-Có thật nếu ta thắng, ta sẽ đưa được vợ ta trở về? – Tôi siết chặt nắm đấm.

-Ta không bao giờ nuốt lời. – Giang Phách nói. - Kể cả với một kẻ ưa đùa như ngươi.

-Được. Vậy tình bạn dẹp qua một bên, cả hai ta lo cho gia đình mình cái đã.

Tôi gạt dòng máu đang nhỏ giọt ở má qua một bên, dùng tạm nước bọt để cầm máu đã, chờ trở về để Mai băng cho cũng không muộn. Tôi vào thế thủ, mỉm cười:

-Đến đây nào Đặng Giang Phách!

(Lời kể của Giang Phách)

Khí của tên này toả ra hoàn toàn khác hẳn với lúc nãy. Khi bắt đầu, hắn chỉ nhìn thẳng vào mắt tôi. Giờ thì mỉm cười, trông rất tự tin. Cánh tay đang cầm kiếm của tôi bất chợt run lên vô thức. Đây mới là con người Dương Nhất Thiên thật sự?

Tôi cầm kiếm lao đến chỗ Nhất Thiên rồi chém ngang với tốc độ lớn. Đâu rồi? Ở bên dưới! Tôi nhảy lùi ra xa. Suýt nữa thì đã bị quét cho một cước. Ít khi nào thấy Nhất Thiên tự tin và mạnh như thế.

(Lời kể của Tiểu Mai)

Tuyết chắp tay, nhìn lên trời, thì thầm khấn nguyện:

-Con cầu cho Giang Phách thắng cuộc trở về.

Tôi biết như thế là không tôn trọng chủ nhà nhưng vẫn phán một câu xanh rờn:

-Trận này Thiên thắng chắc.

-Không đúng, Tuyết thấy trận nào cậu Thiên cũng không quyết định chính xác, toàn là úp mở.

-Đúng, vì các trận đấu trước một là giải quyết nợ cũ một là giúp cho Mai, còn trận này là để giúp cho gia đình và đưa Mai về. Chắc chắn Thiên sẽ đánh hết sức. Nếu luật là đẩy người xuống biển thì quyền cước mạnh lợi hơn kiếm bén.

(Lời kể của Giang Phách)

Phập! Trúng rồi! Lưỡi kiếm đã ngập một phần vào tay đối thủ. Vậy mà Nhất Thiên lại nhếch mép cười, lẽ nào ... chiến thuật như hồi giao lưu CLB. Quả nhiên, Nhất Thiên lợi dụng khoảng gần mà tung vào bụng tôi một cước thật mạnh. Đau quá! Rút thanh kiếm cũng khó khăn nữa.

-Mi... mạnh thật! Ta nói thực đấy! – Tôi ráng hết sức cầm chắc thanh kiếm. – Nhưng hình như mi chưa muốn đẩy ta xuống biển.

-Ừ nhỉ. Đó là quy tắc. - Hắn gật gù. - Nhưng mi cũng chém ta thay vì đẩy ta xuống biển đấy thôi.

Những trò vờn nhau ấy là để ta chú ý đến nguyên tắc của cuộc thi à? Ái chà! Ta hiểu rồi. Vậy...

(Lời kể của Nhất Thiên)

Xuất chiêu từ đằng xa mà vẫn trúng. Tôi từng nghe cha nói nhà họ Đặng có một tuyệt chiêu là có thể tạo thành lưỡi kiếm từ gió, chém trúng đối thủ ở một cự ly xa. Hay thật, thực hiện được cả hai mục đích là chém trúng tôi và đẩy tôi xuống biển. Nhưng còn lâu! Tôi tiếp tục thủ thế, xem tên này làm thế nào nữa. Lại một lưỡi kiếm gió đến nữa. Rất chính xác, bộ võ phục mẹ ủi gọn gàng mới hôm qua đã te tua như xơ mướp. Cậu ta đánh thật chứ không giỡn chơi.

-Xem đây! – Tôi thét lên.

-Mi định làm gì? – Giang Phách chém một nhát mạnh về phía trước.

Tôi hụp người xuống, dùng lực của ngón chân mà tiến đến chỗ Giang Phách. Phập!

-Ngươi quên là kiếm ta còn đây à?

Lưỡi kiếm đáng ghét! Nó cắm trên lưng tôi, đến khi máu thấm đẫm cả áo mới chịu để chủ rút ra. Đau không thể tả xiết.

-Sao hả? Hay quyền pháp của họ Dương chỉ có thế.

-Đương nhiên là chưa hết. – Tôi gượng cười.

-Ta sẽ giải quyết ngay.

Giang Phách chém một nhát từ trên xuống, nhắm ngay đầu tôi để chẻ làm hai. Tôi nhảy lên và dựa vào lưỡi kiếm tung một cước nhắm thẳng vào cằm của đối thủ. Giờ tôi yếu quá! Đá mà Giang Phách chỉ văng ra xa ba thước. Tại sao? Tại sao? Tại sao tôi hơn Giang Phách mà vẫn không hạ nổi?

-Hình như từ ngày có vợ, mi đánh yếu hơn đấy. Mi bị cô ta hút hết sinh lực à?

Giang Phách cười tôi một cách khinh khi. Máu trong người tôi sôi lên.

-Cái gì? – Tôi hét lên.

Tôi dùng tay không bắt kiếm, chân thì đá vào bụng của Giang Phách. Lần này có mạnh hay sao ấy, Giang Phách bị mất đà, phải dùng kiếm chống mới thăng bằng lại được. Nhưng điều đó cũng không làm sao cho máu tôi bớt sôi đi. Tôi nhún người, cho một đấm móc từ dưới cằm lên. Tôi vừa ra đòn, vừa nói:

-Rút lại lời nói vừa rồi ngay! Ta không cho phép mi nói như vậy!(Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

Nói thật, bây giờ tôi đang nổi điên, tôi biết mà không hiểu sao cái máu giang hồ của bà "vợ dạ xoa" truyền cho cứ nổi lên. Cho đến khi Giang Phách bị đánh văng ra đến gần rớt xuống biển tôi mới tỉnh lại. Lì thật, tới đó cũng không chịu buông kiếm. Ui da! Giờ mấy cái vết thương lại đau nhói như cũ. Đau quá! Đau quá!

-Đau quá!

Ai kêu thế tôi thế nhỉ? Tôi quay qua bên tàu bên cạnh. Bao nhiêu người bị hạ gục trên chiếc tàu đó. Ê! Cái cảm giác này...

-Mi nhìn đi đâu thế? – Giang Phách cầm kiếm, từ đằng sau đâm thẳng vào lưng tôi.

-Ồn ào!

Tôi đá văng thanh kiếm của cậu ta xuống biển. Thật là... Tôi kêu lên, vang qua tàu bên cạnh:

-Bà vợ dạ xoa! Cô đến đây làm gì?

Bốp! Một thanh sắt bay thẳng đến, nhắm thẳng vào đầu ông trọng tài và một khúc gỗ lao đến chỗ đầu tôi.

-Ai là "bà vợ dạ xoa"?

Một cái ký đầu trời giáng nữa giáng xuống.

-Hả?

Trước mặt tôi đây, một "mụ dạ xoa" đang chống nạnh, đôi mắt ánh lên những tia làm người ta lạnh xương sống, tiếng răng nghiến dư sức để cho tôi đổ mồ hôi hột. Và... gầm gừ:

-Ai dạy cho mi nói những câu đó hả? Tên chồng ác ôn kia!

-Thôi thôi, cô đến đây làm gì?

Mai nói:

-Để phá vỡ âm mưu của gia tộc họ Đặng. Họ định nhân cơ hội này để ám sát trưởng tộc, lập trưởng tộc mới. Tôi nghe được nhờ gạn hỏi nhỏ Hạnh Dung.

-Sao kia?

Mai xách tên trọng tài lên, móc khẩu súng ngắn từ trong người hắn ra:

-Đây này! Nói có sách mách có chứng! - Rồi cô nàng ném nó xuống biển.

Mai lại nhảy qua bên tàu bên kia.

-Đấu tiếp đi! Tôi qua xử bọn kia đã.

Tôi chẳng biết nói gì hơn. Tôi quay lại nói với Giang Phách:

-Đấu tiếp!

Giang Phách lượm thanh sắt Mai ném hồi nãy lên, mỉm cười:

-Đương nhiên.

Tôi xông vào, tung nắm đấm về phía Giang Phách, Giang Phách đưa thanh sắt lên đỡ. Khiếp! Tôi không ngờ tôi mạnh đến thế, một nắm đấm mà đã móp thanh sắt. Chắc là tại vì "người ấy" đang ở đây. Tôi tung thêm một cước nữa. Giang Phách lảo đảo. Không cần phải đá thanh sắt xuống biển, chỉ cần đưa cậu ta xuống biển, phao lập tức sẽ cứu ngay. Nhưng... sóng biển đang gào thét, xuống dưới liệu cậu ta có lên được không? Phải rồi, đưa đối thủ xuống biển... khác nào giết người chứ? Giang Phách chém tôi liên tục mà trọng tài không nói gì vì đúng tiêu chuẩn chứ còn gì. Cha tôi không thua, ông chỉ chịu thua thôi. Không! Không!

-Mi sao đấy? – Giang Phách hỏi.

-Ta...

Tôi không thể làm thế. Tôi không thể làm chuyện đó. Người ta có thể giết tôi nhưng tôi không thể.

Giang Phách nhân cơ hội phản đòn liên tục. Tôi đỡ không kịp, nói đúng hơn là tôi không muốn đánh nữa. Máu chảy ra ngày càng nhiều, ướt cả boong tàu. Tôi chẳng còn biết làm gì cả. Đầu óc mê cả đi. Tôi sắp đi đến chỗ họ rồi. Cha... Tiểu Huệ...

"Cố lên!"

Trong vô thức, tôi dồn hết sức lực, đánh thật mạnh về phía Giang Phách. Qua đôi mắt mờ đục, tôi thấy cậu ta đang chuẩn bị rơi xuống biển. Tôi đã làm gì thế này?

-Cậu chủ!

(Lời kể của Giang Phách)

Xong, tôi sắp rơi xuống biển. Hắn ... vẫn còn mạnh lắm.

-Cậu chủ!

Tiếng Ánh Tuyết? Cô ấy đến đây làm gì? Từ xa, một nòng súng đang chĩa thẳng về phía tôi. Đừng! Tôi không muốn cô chết thế tôi. Đoàng! Viên đạn ghim thẳng vào chân của Tuyết. Lại một lần lên đạn nữa.

-Tránh ra!

Ai vậy? Một bàn tay kéo tôi ra khỏi chỗ nguy hiểm, đồng thời cũng đỡ đạn hộ tôi. Không phải Ánh Tuyết.

-Mai!

Là Tạ Tiểu Mai? Tại sao? Cô ta bị đạn sướt qua cánh tay. Nhưng quan trọng hơn... cô ta đang là người thế chỗ cho tôi.

(Lời kể của Nhất Thiên)

Tôi chạy đến, đưa tay ra. Nhưng... đôi tay của tôi không đủ để bắt lấy.

Trong gió lộng, mái tóc Mai bay phất phới, hương thơm từ cô ấy át đi cả chất biển. Cô ấy mỉm cười sau đó trở mình... lao thẳng xuống biển sâu. Một đợt sóng đến.

(Lời kể của Anh Tuấn)

Từng dòng người mặc đồ đen đi đến biệt thự họ Dương. Mặt ai cũng buồn rười rượi, toàn là những lời tiếc nuối: "Tội nghiệp, còn trẻ thế mà chết. Nghe nói còn không tìm được xác nữa chứ." Cánh cổng của biệt thự họ Dương được trang trí đầy vòng... tang. Đám tang của con dâu thứ 32 chi thứ nhất, Tạ Tiểu Mai.

Tôi dẫn đầu đoàn viếng của trường. Theo đằng sau là những cái xác không hồn, nhấc chân đi mà chính mình không biết, có cái xác đi không nổi, lả cả. Được vậy là tốt lắm! Hôm qua, cái ngày mà bọn tôi nghe cái tin sét đánh ấy trong buổi tổng kết trường, tất cả mọi người đều té khỏi ghế cả, có vững lắm cũng chỉ té sao cho khỏi đau. Cả bọn chim trên cây hình như cũng không bám vuốt trên cây nổi (Mai hay cho chúng ăn bánh mì thừa). Vân và Trân ngất xỉu ngay lập tức, khi tỉnh dậy thì nước mắt như mưa. Bọn con trai cứ thất tha thất thểu. Có tôi là cứng rắn nhất mà ôm cái chồng phần thưởng đến đưa cho Mai cũng cảm thấy nó nặng hơn trăm cân.

Trong nhà này chắc cũng không hơn gì, mấy ông bà giúp việc đang gắng hết sức cho nước mắt khỏi tuôn ra. Ông quản gia không thấy đâu cả, chú Hoàng ra tiếp bọn tôi. Gượng cười hết sức, chú Hoàng nói với bọn tôi:

-Rất hân hạnh khi các cô cậu đến đây.

-Vâng! Bọn cháu có quà tặng cho bạn ấy.

Tôi run run đưa phần thưởng của trường cho chú Hoàng. Chú Hoàng nhận lấy, ra hiệu cho bọn tôi vào trong phúng điếu. Trên đường đi, tôi nghe chú Hoàng nói:

-Phu nhân ngất từ hôm qua tới giờ chưa tỉnh lại, còn cậu Thiên thì được chăm sóc bên linh đường, từ hôm được đưa về đến giờ, cậu Thiên chưa ăn uống gì cả .

Linh đường toàn màu trắng. Không có thầy tụng, không có đọc kinh. Trưởng tộc ngồi ngay bên cạnh, đôi mắt vô hồn, không nói một lời nào cả, bàn tay nắm chặt dải lụa vàng mà Mai hay cột lên tóc. Đằng sau tấm áo trắng, tôi thấy cánh tay quấn đầy băng. Chú Hoàng cẩn thận đặt phần thưởng lên linh đường. Tôi đốt ba nén nhang, cắm vào lư hương. Tôi chắp tay khấn vái:

-Mai...

-Mai!

Vân và Trân xô tôi ra, khuỵ trước linh đường, nước mắt tuôn như mưa.

-Xích Thố ơi! Sao lại theo đường của Lữ Bố, chết dưới nước vậy? Sao bồ đi sớm mà để lại phần thưởng vậy. Bồ đứng cao nhất trường, trường thưởng cho cả triệu đồng tiền thưởng. Sao bồ không nhận? – Vân vật vã.

-Mọt Sách ơi! Mình định làm lành với bồ, mình chưa kịp nói lời này mà bồ đi rồi. – Trân khóc.

Tôi và anh Sơn phải cố lắm mới có thể dỗ hai cô nàng nín khóc. Một tổn thất lớn không thể nào bù đắp được. Mai tuy đã khước từ tình cảm của tôi nhưng cô ấy chưa bao giờ muốn làm tôi đau khổ cả. Trong ảnh, cô ấy luôn cười, nụ cười luôn rất đáng yêu. Bất chợt tôi cũng không kìm được. Tôi ôm Trân, người bạn gái mới của mình mà khóc chung với cô ấy. Mọi người, lấy tôi làm chuẩn, khóc theo. Mai ơi! Sao Mai đi sớm vậy?

-Mi! – Chú Hoàng đột nhiên hét lên.

Tôi quay ra đằng sau. Một thằng nhóc khoảng 10 tuổi, mặc đồ trắng, tay cầm đoá hoa huệ đến phúng viếng. Vân ngẩng đầu lên xem thử rồi nói:

-Mi... vì mi mà Xích Thố phải chết! Chết đi!

Vân lao ra, định bóp cổ của thằng nhóc ấy cho nó chết đi. Anh Sơn phải ráng sức giữ Vân lại, kẻo lại có án mạng xảy ra.

-Mi ... mi vào đây làm gì?

Chú Hoàng cầm nguyên cái lư đang cắm đầy nhang ném đi. Thằng nhóc ấy đứng đó để cho chú Hoàng ném cái lư đồng vào đầu. Nhưng... một trái táo được ném ra trúng cái lư làm lệch hướng đường bay của nó.

-Cậu Thiên!

Trưởng tộc cuối cùng cũng cất tiếng nói:

-Chú Hoàng, người ta tới phúng viếng, đừng có gây sự.

Thằng nhóc kia đặt bó hoa lên linh đường, khi chuẩn bị lấy ba nén nhang thì trưởng tộc nói:

-Lư ở kia thì khỏi cần thắp nhang.

Thằng nhóc kia im lặng. Trưởng tộc nói:

-Đưa tôi vào trong, tôi sẽ nói chuyện với cậu.

Thằng nhóc kia lẳng lặng tới bên trưởng tộc, cõng cậu vào bên trong. Còn chú Hoàng thì đau đáu nhìn theo nó, khuôn mặt của chú coi bộ căm hận lắm.

(Lời kể của Giang Phách)

Tôi cõng Nhất Thiên vào phòng của cậu ta rồi đặt cậu ta xuống giường. Thiên nhìn tôi một lúc rồi nói:

-Cám ơn Giang Phách đã tới phúng điếu. Xin lỗi vì hành động của cha vợ tôi hồi nãy.

-Không, chính tôi mới phải xin lỗi.

-Chị Ánh Tuyết không đi với bạn à?

-Chân cô ấy chưa lành.

-Xin lỗi, tôi đã làm liên luỵ đến vợ bạn. Và...

Và tôi đã làm cho Nhất Thiên rơi xuống tận cùng đáy vực tuyệt vọng, tôi biết để nói chuyện với tôi, Nhất Thiên phải cố gắng lắm. Đây có phải là sự trả thù tôi mong muốn bấy lâu nay? Cô gái mình yêu thương nhất bị trúng đạn, người bạn mình quý trọng bấy lâu nay sống không sống mà chết cũng không phải là chết vì người cậu ta yêu thương nhất cũng đã bị sóng biển nuốt chửng. Nhưng Nhất Thiên không trách cứ tôi lấy một lời, chỉ cam chịu. Sự trả thù này không làm tôi hả dạ, chỉ thấy đau lòng thêm thôi.

-Tôi sai rồi. – Tôi quỳ xuống trước mặt Nhất Thiên. - Bạn cứ việc trả thù đi.

Nhất Thiên nói:

-Cô bị nạn để cứu bạn, đó là cô ấy tự nguyện, bạn không liên can gì cả.Tôi rất tự hào khi có một người vợ anh hùng như thế. Chẳng có lý do nào khiến tôi phải đánh bạn cả.

-Bạn...

-Tôi sẽ phục hồi sớm thôi, trận đấu đó hẹn năm năm nữa. – Thiên phẩy tay. – Theo đường cửa sổ ra ngoài.

Tôi đành ra ngoài, đóng cửa lại. Không yên tâm lắm, tôi nhìn qua khe cửa. Nhất Thiên đang đưa dải lụa vàng lại gần mũi mình, chắc là tóc của Tiểu Mai rất thơm, cậu ta cứ ngửi mãi không chán. Đúng là thừa. Tôi quay lưng lại, định đi về.

-Mai ơi... - Tiếng Nhất Thiên khẽ kêu nhưng rất não nề. – Giá như lúc đó tôi đến kịp thì Mai đâu đến nỗi...

Tiếp đó là tiếng nấc, nó nghẹn lại như không muốn cho ai nghe cả nhưng dễ dàng cứa vào tim tôi những nhát sâu nhất. Bây giờ, Nhất Thiên còn đau khổ hơn lúc tôi mất Tiểu Huệ gấp trăm lần. Bề ngoài làm vẻ cứng rắn còn khi ngồi một mình thì Nhất Thiên mới bộc lộ cảm xúc thật của mình. Tôi chợt nhận ra, ngày Tiểu Huệ mất, Nhất Thiên đã vô cùng đau khổ nhưng cố gắng kìm lại để tôi đánh cho hả giận đấy thôi.

Trời ơi!

-Trời ơi!

Rầm! Ai? Ai đẩy cửa mà rầm rầm thế? Tôi mở cửa xem. Cửa sổ phòng Nhất Thiên mở toang ra, hai tấm rèm cứ bay phấp phới, che giấu cái gì đó. Tôi đến cửa sổ, vén rèm ra xem thử. Nhất Thiên nhảy từ cửa sổ ra ngoài. Sao mà lành nhanh thế nhỉ? Nhảy từ lầu hai xuống đây mà chạy như không.

Tôi chạy theo thử xem sao. Đích đến của cậu ta là một bến tàu? Chẳng lẽ... Nhất Thiên đáp trên cây cột ở một góc khuất của bến tàu, miệng cậu ta rì rầm khấn nguyện chuyện gì đó. Ê!

-Biển ơi, xin hãy đưa tôi đi!

Rồi cậu ta gieo mình xuống biển. Tôi kéo lại không kịp.

-Nhất Thiên! – Tôi hét lên.

-----***-----

Sau một giờ điều tra ở các bến tàu, tôi quay trở về. Hoàn toàn không có một chút tin tức nào. Rốt cuộc, cậu ta...

-Lẽ nào nhóc ấy định đi tự tử?

-Vợ chết rồi mà, chắc là đi tự tử.

Qua cửa sổ, tôi thấy mấy người đi phúng viếng bàn tán xôn xao, đa số ý kiến là Nhất Thiên đi tự tử. Mẹ của Nhất Thiên mới tỉnh dậy, nghe tin đó lại ngất đi một lần nữa. Cậu ta không thể buông xuôi cuộc đời như vậy được.

(Lời kể của Tuấn)

Khi tỉnh lại, phu nhân đã vào phòng lục lọi thứ gì đó. Khoảng mười phút sau bà đem ra: tấm hình của trưởng tộc. Vậy... ai cũng tin trưởng tộc đã chết? Phu nhân đặt tấm hình của con trai lên linh đường. Bà chắp tay khấn nguyện rồi khóc nức nở.

-Bác!

Đám con trai trường tôi, nhất là tên Hải vốn không ưa gì trưởng tộc nhưng khi nghe trưởng tộc đã trầm mình tự vẫn thì nước mắt tuôn ra như suối, có tên vật vã trước cả bàn thờ. Sao lại mất nhiều thế này. Trưởng tộc đã thương tình bỏ qua mọi chuyện, cho tôi về lại tộc, sao lại có thể hành động dại dột thế kia? (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt)

Chúng tôi đang mặt niệm cho hai người thì...

-Có ai ở nhà không? - Tiếng ấn chuông cửa.

Chú Hoàng, cha vợ của trưởng tộc mở cửa đón tiếp:

-Xin hỏi, ông là ai?

-Chủ canô, quý tử nhà này vừa hất tôi xuống để cướp lấy chiếc canô rồi lái một cái vèo ra biển.

-Làm sao khẳng định là người nhà này? – Chú Hoàng hỏi.

-Đồ trắng, khắp phố chỉ có nhà này có tang thôi phải không?

Ông Hoàng bèn tặc lưỡi, bồi thường chiếc ca nô đã bị cướp của người kia. Ông kia giật phắt mớ tiền, lững thững đi ra khỏi biệt thự.

(Lời kể của Giang Phách)

Ủa, vậy là sao? Rõ ràng tôi thấy Nhất Thiên nhảy xuống biển mà. Không, Nhất Thiên cũng biết bơi, có thể nhảy từ lầu hai xuống thì nhảy xuống nước sẽ không hề gì. Vậy... cậu ta cướp ca nô của người kia làm gì?

-----***-----

Giờ tôi có thể đứng viếng như không có gì. Mọi người chỉ lo than khóc, chẳng còn tâm trí để màng tới tôi nữa. Còn tôi, tôi không còn tâm trạng để khóc nữa. Tôi cứ mải suy nghĩ, theo lời ông kia nói thì Nhất Thiên đã cướp ca nô của ông ta. Vậy thì...

-Sao lại bắt chúng tôi chịu trong một ngày? Hả, hai người? – Cô Trân ôm chặt người bạn trai của mình.

-Sweet Ice Queen!

-Cùng một ngày mà hai người bắt tôi chịu biết bao nhiêu nỗi đau. – Cô gì đó tên Vân than thở. - Đồ độc ác! Đồ Xích Thố! Đồ quỷ dạ xoa! Đồ quỷ thần!

-Đồ mọt sách! Đồ vô tình! Đồ loveless!

-Đồ chết tiệt!

Một đống gạch ở đâu rơi xối xả như mưa, nhắm thẳng đỉnh đầu của mấy học sinh. Từ trên mái nhà? Ơ... Nước mắt của tôi bây giờ mới trào ra, tôi mỉm cười:

-Nhất Thiên và vợ cậu ta về kìa!

-Ồ!

Tất cả đều không tin vào mắt mình. Nhất Thiên và Tiểu Mai đang đứng trên mái nhà, mỉm cười với mọi người:

-Xin lỗi vì đã làm mọi người lo lắng.

Cái cách đó. Đúng là Nhất Thiên rồi. Vậy người kia chắc chắn là Tiểu Mai. Không còn gì để lo lắng nữa. Tôi gạt nước mắt, bình tâm nhìn họ lại cho kỹ.

-Hai người hơi xanh đấy! Nhưng trông vẫn giống lễ cưới.

Phải. Y chang! Chân của Tiểu Mai đang bị thương, Nhất Thiên phải giúp cô ta đi lại nhưng không phải là dìu hay cõng mà là... bế. Chẳng biết sức ở đâu nhưng quả thật là Nhất Thiên đang bế Tiểu Mai kiểu như bế cô dâu.

-Thế à? - Nhất Thiên nhảy xuống mặt đất.

-Con gái của ta!

(Lời kể của Tiểu Mai)

Cha tôi lao tới ôm tôi. Chặt đến nỗi muốn ngạt thở luôn.

-Cha tưởng con đi luôn rồi. – Có cái gì đó làm cho áo tôi bị ướt.

-Làm sao mà con đi luôn được. – Tôi vỗ lưng cha.

-Cho cha nhìn con một chút nào.

Cha tôi vuốt tóc con gái mình, giống như vừa trải qua một cơn ác mộng.

-Sweet Ice Queen!

-Xích Thố!

-Mọt sách!

Hai đứa bạn chí cốt chạy tới ôm tôi. Tôi cũng ôm đáp trả.

-Nín đi mà.

-Tưởng Xích Thố đi luôn nên đây đem phần thưởng để trên linh đường kìa. Xích Thố đứng nhất đó.

-Ve chai xin lỗi.

Tha thiết một lúc rồi hai người cũng buông tôi ra. Tội nghiệp, hai cái mặt nước mắt nước mũi tèm lem.

-Tiểu Mai!

-Phu nhân.

Phu nhân mỉm cười:

-Con về là tốt rồi.

-Một phen ú tim nhưng bạn đã tạo được kỳ tích đấy Nhất Thiên! – Giang Phách vỗ tay.

-Chắc vậy.

Dáng Thiên lảo đảo.

-Thiên!

Đôi chân trụ vững giờ đang run . Đôi mắt của Thiên khép lại dần. Thiên gục xuống.

-Cậu Thiên không ăn uống mấy ngày nay, lại còn bị thương nữa, trụ được là hay lắm. – Cha tôi xoa đầu tôi. – Không phải lỗi của con.

-Con biết, Thiên luôn là một kẻ cố chấp.

Tôi nhìn Thiên ngủ say trên giường. Đúng là một kẻ cố chấp, bị kiếm chém, thương tích đầy mình mà vẫn đòi bế tôi cho khỏi đau chân nữa chứ. Đồ ngốc!

-Bác quản gia coi chừng nhóc này nhé! Tụi con phải xử con nhỏ này cái đã.

Atula và Ve chai kéo tôi ra ngoài. Lẽ ra là tôi đủ sức giật tay ra nhưng hai nhỏ này đang toả ra sát khí đầy mình. Đằng sau còn có cha tôi nữa chứ và đích đến là phòng khách có phu nhân, thằng nhóc Giang Phách và một binh đoàn mặt nào mặt nấy căng thẳng, đòi hỏi tôi cho ra nhẽ. Tôi nuốt nước bọt:

-Mọi người gọi tôi có chuyện gì không?

-Chuyện là thế nào? Bồ kể cho mọi người nghe đi! Tự dưng được chưng hình lên tủ thờ rồi đột ngột trở về như vậy. – Hai nhỏ buông tay tôi ra.

-À.

Tôi tìm một chỗ ngồi rồi ôn tồn kể lại câu chuyện hôm nọ:

-Sau khi bị rớt xuống biển, Mai đã cố ngoi lên khi những cơn sóng dữ ập đến xong.

-Sao không bơi đi? Bồ bơi cũng cừ lắm mà.

-Lúc đó Mai bị thương ở chân, lại còn bị bắn nữa, không có khả năng bơi qua sóng dữ.

Ai nấy nghe cũng lạnh mình cả, tôi thấy mấy bàn tay run lên bần bật.

-Thật may vì Mai bắt được một chiếc thuyền cứu sinh trôi dạt trên biển, Mai đã bám vào đó và đương đầu với sóng dữ. Được chừng một đêm, khi biển yên sóng lặng thì nó đưa Mai vào một hoang đảo.

-Thuyền cứu sinh của đội mật thám, quả nhiên vẫn có người tôn trọng cuộc đấu. – Giang Phách trầm ngâm.

-Trên đó có sẵn đồ ăn thức uống nên Mai có thể ở lại đảo ba ngày và sau đó Thiên đã tới đón.

Vân gật gù:

-Bồ kể tóm tắt thế thì dễ lắm nhưng đó thật sự là một cuộc phiêu lưu khó khăn phải không? Bồ bị thương mà biển lại có sóng dữ nữa.

Tôi nói:

-Có là gì so với Thiên. Bị thương đầy mình mà còn lái ca nô ra để đón đây về mà.

-Coi bộ khi nhóc Thiên tới đón, bồ rất mừng nhỉ?

-Ừ.

-----Quá khứ-----

Ba ngày rồi. Trên thuyền đầy đủ đồ ăn thức uống mà chẳng có lấy một tờ giấy hay cây bút để viết tín hiệu S.O.S. Sao đây? Tiếng ca nô? Cảm giác này, phải chăng...

-Thiên! Thiên phải không?

Thiên chạy đến ôm chầm lấy tôi.

-Ơn trời, cô vẫn bình an. – Vòng tay ấy siết chặt bằng khả năng có thể.

-Thiên... Thiên...

Lạ thật! Tôi vui lắm! Vui không thể tả nổi. Nhưng tại sao nước mắt cứ tuôn ra không ngừng thế này? Đừng có khóc! Thiên đang ở đây cơ mà.

-Xem nào, vợ yêu của tôi. – Thiên ngắm nhìn khuôn mặt của tôi. – Vợ xanh nhiều lắm đấy.

-À, vết thương của cậu...

-Hết rồi, thấy cô là tôi không còn đau nữa.

-Làm sao mà cậu biết tôi ở đây?

-Trực cảm!

Rồi Thiên lại ôm tôi. Tôi cũng ôm Thiên. Ấm áp quá! Sự ấm áp này làm tôi quên đi cả cái chân đang bị đau và vết thương mới được băng bó của mình. Sao lạ vậy nhỉ?

-Tôi cứ sợ là trực cảm của tôi sai. – Thiên nói. – Nhưng tốt rồi.

-Hồi nãy tôi cũng sợ không phải là cậu. – Tôi không ngăn nước mắt được.

Thiên buông tôi ra, đến gần chiếc canô, đưa tay ra:

-Về nhà thôi!

-Này... chân tôi...

Thiên đến gần tôi, nhìn từ đầu tới chân, bất chợt dừng lại ở cái chân của tôi:

-Quên. – Thiên cười xoà. – Thôi thì để tôi đưa cô lên ca nô vậy.

Ủa? Dìu thì không được rồi. Sao không đưa lưng ra để cõng? Thiên định làm gì? Thân thể của tôi được nhấc bổng lên khỏi mặt đất bằng cách...

-Oái! – Tôi la to.

Mặt tôi giờ chắc như là quả gấc chín. Thiên đưa tôi lên ca nô bằng cách... bế tôi y như là trong mấy cái lễ cưới, chú rể bế cô dâu kiểu nào thì Thiên bế tôi kiểu đó. Đề phòng việc tôi giãy ra khỏi vòng tay của mình, Thiên nói:

-Cô mà giãy là được thưởng thức dung dịch NaCl miễn phí.

Không cần, giờ tôi đang bị sốt đây, sức đâu mà giãy nữa chứ. Tôi chỉ đủ sức nói một câu:

-Cậu học chiêu này ở đâu vậy hả?

Thiên nhe răng cười rồi trả lời vô cùng "thành thực":

-Trong nhà ma. Có mấy cặp làm vậy đấy.

Thiên bế tôi lên ca nô, mỉm cười:

-Bám cho chắc nhé, tôi chạy hơi nhanh đấy.

-Ừ.

Thiên lên ghế trước, khởi động ca nô chạy về đất liền. Biển lần lượt rẽ ra cho như đang chỉ đường về đất liền. Ba ngày qua là ba ngày dài khủng khiếp, cứ mong về lại đất liền, gặp mọi người. À, trường tôi phát thưởng rồi thì phải, không biết nhỏ "Atula" có gửi cho phu nhân không. Còn cha tôi, hôm đó tôi không nói với cha là mình đã phục hồi trí nhớ, ông vui lại chưa nhỉ? Cuộc đấu giữa hai dòng họ nữa chứ. Tôi muốn hỏi hết nhưng sợ làm Thiên mất hứng, đành tổng hợp lại thành một:

-Tôi đi mấy ngày, mọi người có nói gì không?

Thiên hơi khựng lại:

-À, tại ba ngày liền không có thông tin của cô nên ai cũng tưởng đi luôn, đang chưng hình của cô trên bàn thờ đó.

-Hả? Đồ độc ác! Tôi đã chết đâu.

-Ai biết cô "trâu" vậy. – Thiên thở dài. – "Trâu" thật đấy.

-Cậu... - Tôi nghiến răng, siết chặt nắm đấm, chuẩn bị cho cái con người khó ưa này một trận.

-----Hiện tại-----

-Thật là... chưa chết mà đã chưng hình người ta lên bàn thờ rồi. – Tôi thở dài.

Cha tôi gãi đầu:

-Ai biết con thọ thế.

Rồi ông nhảy lên, chạy vèo ra sảnh đường, hét to:

-Khỏi chưng mấy thứ này chi cho chật!

Tội nghiệp cha tôi. Ba ngày qua là địa ngục với ông. Cả mọi người nữa. Có điều giờ tôi phải hoàn thành bổn phận của mình.

-Xong chưa? Xin phép mấy anh chị cho em vào thăm "chồng" một tí. – Tôi cúi đầu.

-Con mới về mà, ăn uống lại cho có da có thịt chứ. – Phu nhân nói.

-Đâu có sao đâu phu nhân, con vừa ăn vừa trông Thiên cũng được. Vân đưa đây vào nhé!

Vân tặc lưỡi, dìu tôi về phòng Thiên. Tôi tay bá cổ Vân, chân lò cò suốt quãng đường ba trăm mét, không thấy mỏi gì hết. Vân nói:

-Khâm phục luôn đó.

Tới phòng, Vân đặt tôi xuống chiếc ghế gần giường mà Thiên đang nằm. Tôi cám ơn Vân sau đó nhìn nhỏ thật tha thiết, nhờ nhỏ gia ân cho một điều đặc biệt. Vân ơi, làm ơn đi! Nhỏ hiểu, cười cái nụ cười kiểu găng-xtơ đó là hiểu 150%. Nhỏ nháy mắt với ông quản gia. Ông quản gia cũng hiểu. Hai ông cháu khoác tay nhau ra ngoài, để tôi và Thiên ở lại.

Coi, Thiên ngủ say chưa kìa. Trong túi áo của Thiên vẫn còn dải lụa màu vàng tôi hay dùng để cột tóc. Thiên là một người phi thường. Việc lái ca nô ra đón tôi nghe có vẻ đơn giản, sự thực là một kỳ công. Không ai bị thương nặng thế mà vẫn lái ca nô ra biển và không ai bắt được cảm giác từ xa cả. Thiên... Tôi nắm chặt tay Thiên, thì thầm vào tai Thiên:

-Cám ơn cậu. Tôi...

-----***-----

(Lời kể của Nhất Thiên)

-Cuối cùng tôi cũng tìm được cô. – Tôi ôm chặt Mai.

-Thiên...

-Về nhà nào!

Mai nắm lấy tay tôi. Rụt rè. Cô ấy ngập ngừng:

-Thiên à... tôi...

-Sao kia?

-Thiên! Em yêu anh!

-Hả? – Tôi giật mình.

May quá! Thì ra chỉ là một giấc mơ. Có điều, sao lại mơ như thế vào lúc này? Thú thật, tôi đã từng trực tiếp thổ lộ với Mai nhưng tôi rất sợ cái ngày cô ấy trả lời. Sợ kinh khủng. Nếu Mai nói vậy thật, tôi không biết làm sao cả. Chuyện ở nghĩa trang chỉ là trả lời gián tiếp, tôi đã một phen đứng tim, giờ Mai trả lời trực tiếp chắc tôi chỉ có nước chạy.

-Thiên...

-Oái! – Tôi hét lên.

-Cậu dậy rồi à? – Mai mỉm cười. – Hôm nay là ngày tháo băng lần cuối đấy.

Hoá ra đêm qua Mai lại nắm tay tôi suốt đêm. Thảo nào mơ như thế.

Một tuần lễ trôi qua, chân của Mai lành hẳn, Mai thi triển khinh công trên mái nhà dễ như trở bàn tay. Tôi cũng có thể đi đứng bình thường, còn một đợt tháo băng nữa là xong.

-Tôi đưa cậu xuống nhé! – Mai nói.

-Ừ.

Tôi nắm tay Mai, cùng bước xuống lầu. Ông quản gia kéo ghế cho tôi và Mai ngồi. Mẹ tôi nhìn tôi, trông bà khá hài lòng:

-Con khoẻ hẳn rồi đấy.

-Dạ.

-Thưa cậu chủ, hồi nãy cậu Đặng có gọi điện, hẹn cậu ra nghĩa trang. – Ông quản gia nói.

-Thế à?

Sau chuyện ở ngoài biển, Giang Phách đã xử phạt nghiêm khắc hơn 50 người trong dòng họ Đặng tội thích khách trưởng tộc, tương đương với tội phản tộc. Chồng của cô Hạnh Dung cũng có dính líu nên bị rút vốn ở công ty, nhỏ Hạnh Thuý bị từ hôn thẳng thừng. Ba ngày trước, Giang Phách tuyên bố ký hôn ước với chị Trần Ánh Tuyết, trái ngược với dự đoán, cuộc hôn nhân này rất được mọi người hoan nghênh, ai cũng bảo chị Ánh Tuyết là người hiền thục, xinh đẹp lại tài năng, lựa chọn như thế là hợp lý.

Tôi gật đầu:

-Được rồi! Bác nhắn với cậu ta là sau khi thay băng xong, con sẽ đến ngay.

-Tôi hiểu. – Bác quản gia liền đi gọi điện, nhắn lại lời hồi nãy.

Tôi hỏi Mai:

-Cô có đi không?

-Không. – Mai trả lời thẳng thừng. – Tôi có việc.

Trả lời thẳng thừng. Hôm nay sao kỳ vậy nhỉ? Tôi có linh cảm chẳng lành.

-Ờ, không sao. Một mình tôi đi cũng được.

-Nhưng thăm mộ xong, con nhớ rủ Giang Phách tới chơi nhé. - Mẹ tôi mỉm cười. – Lâu lắm thằng bé không lại chơi.

-Dạ.

-----***-----

-Lâu lắm chúng ta không nói chuyện bình yên như thế. – Tôi nói.

Giang Phách nói:

-Lỗi của tôi. Xin lỗi.

Tôi phẩy tay:

-Mọi chuyện đã qua, chúng ta lại là bạn chứ? – Tôi đưa tay ra.

-Bạn tốt bụng quá!

Giang Phách bắt tay tôi. Một tình bạn được hàn gắn, Tiểu Huệ làm chứng. Đã hai năm nay tôi luôn ao ước có được ngày này, cuối cùng đã thành hiện thực. Chúng tôi bắt tay nhau rất lâu. Tôi mỉm cười mãn nguyện.

-À, hôm nay anh có quà cho em đây! – Giang Phách quay qua nói với Tiểu Huệ.

-Anh cũng vậy.

Tôi đặt bó hoa huệ trắng lên mộ em như thường lệ. Giang Phách nói:

-Quà của anh hôm nay đặc biệt hơn mọi hôm.

Giang Phách lấy từ trong bọc giấy một món quà cực kỳ đặc biệt cho em gái: một cành mai vàng. Giang Phách đặt cành mai lên mộ Tiểu Huệ, gãi đầu:

-Thông cảm nhé em, mùa hè mai không có nở, anh tặng em hoa lụa vậy.

-Sao bạn lại dùng hoa mai?

Giang Phách nói:

-Bạn đã được một bông hoa mai sưởi ấm trái tim mình, mình hy vọng cành mai này cũng sưởi ấm cho trái tim của Tiểu Huệ.

Tôi cũng đồng tình với Giang Phách:

-Hoa mai là sứ giả của nắng ấm mà.

Nhưng rồi Giang Phách lại giữ nguyên dáng vẻ đáng ghét ban đầu:

-Nhưng với Giang Phách này, hoa tuyết vẫn là cảnh đẹp nhất.

Đương nhiên, vợ là nhất mà. Không trách cậu ta được. Tôi không giận.

-Vợ bạn đâu Giang Phách? – Tôi hỏi.

-À, cô ấy không đi, bảo rằng phải đến nhà bạn có việc. Chân đã khỏi rồi.

-Vậy... giờ đến nhà mình chơi nha, mẹ mình mong lắm.

-Ừ.

-----***-----

-Mừng thiếu gia về nhà, mừng cậu Đặng đến chơi. – Ông quản gia mở cửa cho chúng tôi.

Giang Phách bước chân vào nhà tôi hơi ngập ngừng. Tôi mỉm cười, nắm tay cậu ta, kéo một mạch từ ngoài cổng vào trong nhà làm Giang Phách hét toáng lên. Một tay nắm Giang Phách cho cậu ta khỏi run, một tay tôi gõ cửa thật lớn:

-Tôi về rồi đây!

Bụp! Pháo hoa? Từng tua kim tuyến tuôn xuống trước sự ngỡ ngàng của tôi. Bên trong đại sảnh có đầy đủ mọi người: mẹ tôi, chú Hoàng, chị Vân, chị Trân, anh Sơn, Anh Tuấn cùng toàn thể mọi người trong biệt thự, ai ăn mặc cũng đẹp, trên tay có một cái hộp bọc giấy bóng kính buộc ruy-băng.

-Chúc mừng sinh nhật cậu Thiên! - Chị Tuyết đi ra chào đón tôi.

-Ánh Tuyết? – Giang Phách giật tay tôi ra. – Sao cô lại ở đây?

Chị Tuyết mỉm cười:

-À, hôm qua Mai có gọi cho tôi qua đây để giúp một số chuyện, sẵn ăn tiệc luôn. Cô ấy dặn là cậu cũng đến chung vui nên... ăn mặc cho đẹp vào.

Chị Tuyết hôm nay rất dễ thương trong chiếc váy màu trắng như tuyết có điểm ren hoa hồng, tay ngắn, nó tôn lên làn da trắng như tuyết của chị, có đánh phấn không nhỉ? Tóc chị xoã dài, được thắt nơ ở đuôi tóc. Nói chung là một sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, Giang Phách mặt đang đỏ như trái cà chua kìa. Mà khoan đã, hồi nãy chị ấy nói...

-Hồi nãy chị nói "chúc mừng sinh nhật" á? – Tôi hỏi.

-Ừ. - Mẹ tôi nói. – Mai nói là hôm 25/5 chưa kịp tổ chức sinh nhật cho con, hôm nay làm bù.

-Đây, anh chị có quà cho nhóc đây! - Chị Vân tặng cho tôi một hộp quà bọc giấy xanh lam, thắt ruy-băng hồng.

-Chị với Tuấn cũng có quà đây! - Chị Trân đưa ra một hộp quà bọc giấy vàng, thắt ruy-băng màu xanh lam.

Chú Hoàng thì nói:

-Tôi không biết cậu Thiên thích gì nên lát nữa sẽ tặng cậu một bài hát như quà vậy. (danh ca đó)

-Tôi với cậu Phách tặng cậu cái này. - Chị Tuyết tặng cho tôi một bình hoa cắm đầy mai lụa.

Tôi không thể nói được nên lời. Tôi chưa từng có một buổi tiệc sinh nhật với bốn người hai năm nay. Tôi... tôi... Ủa mà...

-Mai đâu rồi nhỉ? – Tôi hỏi chị Tuyết.

-Kìa! - Chị Tuyết chỉ trên lầu.

-Chúc mừng sinh nhật!

Mai từ trên lầu bước xuống như tiên hạ phàm. Cô nàng không mặc váy dài kiểu tây hay váy ngắn, Mai đang khoác trên mình bộ võ phục của con dâu dòng họ Dương, bộ võ phục màu đen có viền trắng, tóc cô nàng cột cao lên bằng dải lụa màu vàng, hai tay bưng cái bánh sinh nhật cắm mười một cây nến đủ màu sắc, ánh sáng lung linh từ mười một cây nến làm cho Mai càng giống tiên nữ hơn. Một vẻ đẹp không thể diễn tả được. Mai đặt chiếc bánh sinh nhật giữa bàn, mỉm cười:

-Đây là quà của tôi với Tuyết đó.

Chị Tuyết lắc đầu:

-Tôi chỉ góp phần trình bày thôi, còn từ bột, kem, vật liệu đều là của Tiểu Mai hết.

Tôi nghe chữ có chữ không thôi, giờ tôi đang nhìn bông hoa xinh đẹp của mình. Mai biết, cô ấy e thẹn hỏi:

-Cậu bảo võ phục là hợp với tôi nhất nên tôi mặc bộ này, được không?

-Được, quá được đi chứ! – Tôi gật đầu như một cái máy.

-Thế hả?

Cả hai im lặng, cứ cúi đầu nhìn xuống đất, lâu lâu mới liếc mắt xem xung quanh ra sao.

-Thổi nến đi chứ! – Giang Phách ký đầu tôi rõ đau.

Tôi giật mình, rớt xuống đất rồi. Tôi bèn tiến đến bên ổ bánh, chuẩn bị thổi nến.

-Happy birthday to you! Happy birthday to you! - Mọi người cùng vỗ tay, cất cao bài hát.

-Ước gì năm sau tôi cũng có một buổi tiệc sinh nhật vui vẻ thế này. – Tôi rì rầm khấn nguyện rồi thổi tắt nến.

-Chúc mừng sinh nhật!

-----***-----

Trời ạ! Hai ông bà "mây và núi" này, tặng gì mà tặng cho tôi một đống truyện thiếu nhi loại giấy mỏng nhất, keo như kẹo, keo hơn cả Mai (nhà hai người này giàu sụ). Còn chị Trân và tên Tuấn thì tặng cho tôi sách triết học toàn là loại tôi đã đọc đến quyển cao nhất rồi. Trong các món quà chỉ có bình hoa của chị Tuyết, bài song ca của mẹ tôi với chú Hoàng và ổ bánh của Mai là giá trị nhất.

-Thông cảm đi! Cặp "mây và núi" giàu nhưng hơi kẹo. – Mai cười trừ.

-Bạn cô đó, lây bệnh của cô nặng lắm rồi. – Tôi nói. – Cám ơn món quà của cô. À, hôm nay cô đẹp lắm.

Mai quay mặt đi chỗ khác. Cô nàng hít thở sâu rất nhiều lần. Cuối cùng quay lại, nói thật to:

-Thiên... tôi... tôi...

Ê cái này... quả nhiên tôi linh cảm hôm nay có chuyện không hay. Giờ sao bây giờ? Chạy!

(Lời kể của Tiểu Mai)

-Thiên... tôi... tôi... - Tôi cố hết sức để nói nên lời.

Ủa? Chạy đâu mất rồi? Sao kỳ vậy?

-----Quá khứ-----

-Coi bộ Mai rất hạnh phúc. - Tuyết mỉm cười. – Làm cho chồng mà.

-Tuyết! – Tôi tiếp tục đánh trứng. – Im đi!

-Có định nhân cơ hội này thổ lộ luôn không?

Tôi khựng lại. Thổ lộ ư? Lúc ở mộ Tiểu Huệ chỉ là gián tiếp, tôi chưa trả lời trực tiếp với Thiên bao giờ. Có nên không nhỉ?

-----Hiện tại-----

Chạy đâu mất tiêu nhỉ? Ngoài vườn! Tôi chạy ra ngoài vườn. Kia rồi!

-Đứng lại! – Tôi hét lên.

Chạy cắm đầu cắm cổ. Tức thật, chạy nhanh kinh khủng, quẹo toàn ngóc ngách. Không sao, ta có cách.

(Lời kể của Nhất Thiên)

Phải chạy gấp! Dồn hết sức lực. Tôi quay ra sau xem thử, cô nàng bị tụt lại đằng sau rồi. Nhưng không được, kẻo mắc kế cô nàng. Tôi băng qua mấy bụi hoa, dùng khinh công nhảy lên cây cổ thụ gần cửa sổ phòng của tôi rồi nhảy vào đó.

-Cậu đây rồi!

Trời ạ! Cô nàng vào trong này từ hồi nào? Tôi nhảy ra cửa sổ, định chạy lần nữa.

-Đứng lại! – Mai gằn mạnh.

Hết chạy. Tôi đành đứng chôn chân ở đây. Tiếng bước chân của Mai càng lúc càng rõ.

-Sao lại chạy trốn chứ? Khó khăn lắm mới lấy đủ can đảm để trả lời cậu hôm Tết, mà cậu lại thế. Cậu không thích sao?

Ai bảo? Tôi rất muốn đấy chứ.

-Không phải thế! – Tôi quay lại, nhìn thẳng vào mắt Mai.- Tôi biết cô định làm gì. Nhưng... tôi không muốn vào lúc này, thật ra tôi muốn "thổ lộ" với cô khi mình cao hơn cô kia. Nếu không có chuyện kiểm tra của cố với nội và chuyện gia tộc thì tôi đã không nói như thế.

Mai gật gù:

-Ra vậy... Vậy thì...

Mai nhấc bổng tôi lên, đặt tôi trên một cái ghế:

-Giờ thì cao hơn tôi rồi. – Mai mỉm cười. – Tôi nói được chứ?

-Mai...

Mai chắp hai tay, nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu:

-Dương Nhất Thiên! Em yêu anh! Em yêu anh bằng cả con tim của mình! Em yêu anh hơn bất cứ thứ gì trên thế gian này.

Tôi nắm lấy đôi tay như búp măng của Mai, mỉm cười:

-Cô là cô gái đáng yêu nhất mà tôi từng gặp, hơn cả mẹ tôi.

(Lời kể của Tiểu Mai)

Thiên buông tay tôi ra, nhảy xuống dưới:

-Đây là món quà quý nhất của tôi.

Thiên ra đòn ở chân cho tôi mất thăng bằng. Khi đầu tôi suýt chạm đất thì có một bàn tay đỡ ngang hông tôi, còn bàn tay ra đòn thì đỡ lấy khuỷu chân, nhấc bổng tôi lên. Thiên lại bế tôi kiểu bế cô dâu nữa rồi.

-Cậu... ứng dụng nhanh thật đấy! – Tôi nói.

-Ừ nhỉ.

Đôi mắt Thiên nhìn tôi vô cùng dịu dàng, Thiên từ từ cúi xuống, hơi ấm ấy lan toả cả khuôn mặt của tôi. Thiên nói khẽ khàng:

-Anh yêu em!

-----***-----

Anh ấy nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn thật ngọt ngào. Không gian chung quanh tôi dường như không còn nữa, tôi chỉ biết có chúng tôi thôi. Thiên vuốt mái tóc của tôi, mỉm cười:

-Cuối cùng ngày này cũng đến.

-Vâng. – Tôi cũng mỉm cười. – Ngày cưới của chúng ta.

-Chúc mừng hai người!

-Cầu mong hai con trăm năm hạnh phúc. – Cha tôi mân mê chiếc khăn voan trắng.

Tôi tung đoá hoa lên, mặc mọi người tranh nhau bắt lấy nó, tôi tựa người vào chồng. Anh ấy giờ đã hai mươi tuổi, là một chàng trai cao lớn, cao hơn tôi đến nửa cái đầu và cũng là một vị chủ tịch của tập đoàn họ Dương cường thịnh. Người chồng đáng tự hào của tôi.

Lễ cưới của chúng tôi có đầy đủ các khách mời ở hai họ và bạn bè. Chúng tôi là cặp cưới muộn nhất. Giang Phách với Tuyết lấy nhau ba tháng trước. Atula với anh Sơn, Ve chai với Tuấn đã có con luôn rồi. Nhưng tôi dám khẳng định, chúng tôi là cặp hạnh phúc nhất.

Sau buổi tiệc, tôi cùng chồng mình vào phòng hoa chúc. Anh vẫn còn rất tỉnh táo, nãy giờ anh uống rất ít rượu, còn tôi thì hơi chuếnh choáng một chút, bắt anh phải bồng tôi vào phòng. Thiên đặt tôi lên giường, mỉm cười:

-Hôm nay cô dâu của anh đẹp quá!

-Thế á? Anh cũng vậy.

Anh ngồi cạnh tôi:

-Tuy đã thề trước chúa, nhưng anh muốn em thề với anh lần nữa.

-Thề gì?

-Thề là phải ở bên anh, chăm sóc anh, phải dịu dàng với anh, yêu anh và cấm không được để ý tới người con trai nào hơn anh, kể cả con trai chúng ta.

Tôi nói:

-Nhóc to gan đấy! Anh không sợ em xử anh sao?

-Đi! – Thiên đưa ngón út ra.

-Em hứa! – Tôi móc nghoéo với Thiên.

Thiên nói:

-Ngoéo tay chưa được, phải có cái gì đó ràng buộc hơn nữa, em đâu có đeo nhẫn. (Thiên và tôi rất ghét trang sức, tôi đâu có xỏ lỗ tai)

-Nhóc muốn gì?

-Đây!

Thiên đặt lên môi tôi một nụ hôn nồng cháy.