Insane
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Nhóc to gan đấy

Đây là câu chuyện xảy ra trước lễ cưới của tôi ba tháng.

-Hả? Giang Phách về rồi à?

-Ừ. – Thiên nhấp một ngụm trà. – Nhân dịp về nước, cậu ta định làm đám cưới luôn. Cậu ta mời tôi với cô đi dự lễ cưới vào tuần tới.

-Thật à? Vậy để mai tôi với cậu đi thăm họ đi!

Bốp! Phu nhân và cha của tôi cầm tờ báo đánh lên đầu những đứa con yêu quý rõ đau.

-Gần cưới nhau mà "tôi-cô" khô khan như đá cục vậy hả? – Phu nhân cốc đầu con trai.

-"Tôi-cậu" cái gì? Mười năm rồi mà chưa chừa hả? – Cha tôi gầm gừ.

Quen rồi! Mười năm nay tôi với Thiên cứ xưng hô với nhau là "tôi-cô", "tôi-cậu" mãi, trong khi thằng nhóc à quên Giang Phách tự nhiên xưng với Tuyết là "vợ-chồng". Cha mẹ đã ấn định là ba tháng sau chúng tôi sẽ làm đám cưới nên bây giờ phải xưng hô lại.

-"Anh-em"! – Hai đấng sinh thành gằn mạnh.

-Đi làm thôi!

-Ừ.

Chúng tôi đánh trống lảng, lấy cặp ra xe hơi đi làm. Là một chủ tịch nhưng Thiên không cần tài xế, đích thân Thiên đánh xe chở tôi đến chỗ làm. Thiên mở cửa xe, vào trước, tôi vào sau, ngồi ở ghế bên cạnh. Thiên đề máy, lái xe đến chỗ làm. Đi được một đoạn, Thiên thở dài:

-Thật là... sáng nào cũng bắt vậy.

-Cha mẹ cũng muốn chúng ta gần nhau hơn mà. – Tôi nói. - Cậu đừng có cáu.

-Ngày cô trả lời tôi, xưng "anh-em" lần đầu, tôi đã muốn chết rồi, xưng "anh-em"... chắc tôi điên quá.

Tôi huých nhẹ vào tay Thiên:

-Ai bồng tôi rồi nói "anh yêu em" vậy ta?

-Cô nhớ dai quá! – Thiên đỏ mặt.

Tôi rướn người đến gần Thiên:

-Xin lỗi. – Tôi hôn lên má hôn phu.

-Tạm tha.

-Nhưng khi nào chúng ta mới xưng hô "anh-em" được nhỉ? Ba tháng nữa là đám cưới rồi.

-Từ từ... chuyện này khó lắm.

-----***-----

-Vào thôi! – Tôi nắm tay Thiên, bước vào quán cà phê.

-Họp lớp mừng chị Tuyết hả? – Thiên hỏi.

-Ừ.

-Xích Thố! – Vân vẫy tay. - Chỗ này.

Tôi và Thiên đến chỗ của tụi nó, ngồi xuống hai cái ghế mây được kéo ra sẵn.

-Dính như sơn nhỉ, cặp vợ chồng trẻ. – Giang Phách nói.

-Ai đó cũng vậy thôi. – Thiên trả đũa.

Mười năm trôi qua mà mấy người này chẳng thay đổi chút nào cả.

Vân và anh Sơn cưới nhau 2 năm trước, giờ hai người đã là một cặp huấn luyện viên Karate chuyên nghiệp, biết bao nhiêu võ đường mời nhỏ về dạy với lương cao nhất nhưng cứ ỏng eo là phải mời cả hai mới chịu. Cuối cùng là cặp này mở một võ đường riêng, gây biết bao nhiêu sự thất vọng cho mấy võ đường kia (hút hết võ sinh của người ta mà). Mà hai người này vô tư thật, bụng của nhỏ "Atula" lùm lùm thế kia mà vẫn sẵn sàng đi chơi.

Còn Trân và Tuấn giờ là thành viên của công ty sản xuất đồ dùng học tập, trụ cột của tập đoàn họ Dương. Hai người kết hôn ngay sau khi ra trường, lễ cưới lớn lắm (hai nhà giàu mà). Đương nhiên là hai người có con sớm nhất, một đứa con trai, tên là cái gì Chu Hoàng Trọng thì phải.

Giang Phách với Tuyết đương nhiên giống tôi với Thiên, Giang Phách giờ là chủ tịch tập đoàn họ Đặng còn vợ sắp cưới của cậu ta là trợ lý số một, họ là cặp uyên ương nức tiếng ở thương trường đấy, có chi nhánh ở Mỹ luôn mà. Quên nói, năm lớp 11, Tuyết chuyển qua học ở lớp tôi, biệt danh của nhỏ là "bông gòn".

-Mừng hai người về! – Vân nâng ly nước ngọt lên.

-Cạn ly!

Chúng tôi cụng ly. Tôi nhấp một ngụm nước rồi nói:

-Không ngờ hai người định làm lễ cưới sớm thế, sao năm ngoái bảo là tổ chức chung với tôi và Thiên cho vui mà.

Tuyết đỏ mặt một cách kỳ lạ. Giang Phách tiếp lời thay cho bạn gái:

-À, do một số ý kiến ở dòng tộc, chúng tôi phải kết hôn sớm.

-Hay hai người có sự cố bí mật? - Tuấn nói chơi.

Nói chơi thôi cũng làm cho Giang Phách giật mình, ly nước của cậu ta hơi dao động. Tuyết thì mặt tái mét. "Cục bông gòn" này hơi xanh đấy, mới bệnh dậy thì phải. À, à nhớ Tuyết thích ăn sôcôla lắm mà, hôm nay lại kêu nước chanh mới lạ đấy. Đột nhiên, Tuyết đứng phắt dậy, chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Gì thế này? Hay đau bụng? Tôi chạy theo xem thử cớ sự gì.

Đến nơi, tôi thấy Tuyết đang gục đầu vào bồn rửa mặt mà nôn thốc nôn tháo. Tôi đến gần, vuốt lưng cho Tuyết, hỏi:

-Sao vậy hả? Khó chịu ở đâu à?

Tuyết lắc đầu nhưng nhỏ vẫn còn nôn, còn có vẻ mất thăng bằng nữa. Cái hình ảnh này quen quen. Tôi cố moi trong óc mình xem mình thấy hình ảnh này hồi nào. Hồi nào nhỉ? Hồi nào? Nhớ rồi! Hồi mà phát hiện nhỏ "Atula" có con quỷ nhỏ trong bụng. Tôi ghé sát tai của Tuyết, hỏi khẽ:

-Bồ "thèm chua" phải không?

Y chóc! Coi cái mặt đỏ như cà chua và thái độ hốt hoảng kia kìa. Thảo nào... Cái thằng quỷ Giang Phách coi vậy mà nhanh thật. Tuyết chống chế:

-Thì ở chung mà, đây cũng chắc bồ "có" rồi.

-Cái gì? – Tôi hét lên. – Cho bồ nói lại đó.

-Mai, chuyện gì vậy? – Thiên hỏi vọng từ ngoài.

Tôi nói:

-Không có gì!

(Lời kể của Nhất Thiên)

Có chuyện gì sao? Chị Tuyết là dân nhà võ mà lại xanh như thế, còn gấp gáp chạy vào phòng vệ sinh nữa. Hơi bất thường.

-Hai người có sự cố bí mật thật rồi. - Chị Vân hỏi Giang Phách. – Ê nhóc, khai thật đi! Tại sao hai người phải tiến hành đám cưới sớm hả?

Mặt Giang Phách rất đỏ, cậu ta ấp úng:

-Ra ngoài đã.

-----***-----

Mai bực bội ngồi xuống ghế, cô nàng tia về cặp vợ chồng họ Đặng kia những tia nhìn khó chịu. Mai nói:

-Nói!

Chị Tuyết phải à, ơ, ừ tới năm phút mới có thể nói ra cái nguyên nhân hai người phải đám cưới sớm:

-Thật ra... Tuyết đang có em bé.

Mọi người, trừ tôi, Mai, Giang Phách và chị Tuyết đập bàn cái rầm, đồng loạt nói:

-Y chóc!

Tôi thì té cái rầm. Tên này nhanh ghê nhỉ. Mới đây mà có con rồi. Không thể tưởng tượng nổi.

-Không ngờ bạn lẹ vậy. – Tôi vỗ tay. – Giang Phách.

Chị Tuyết ngồi bên cạnh bênh liền:

-Tại... sau khi ký hôn ước thì dòng họ bắt phải ngủ chung...nên...

-Hai người chắc cũng vậy chứ gì. – Giang Phách nhìn tôi.

-Không dám đâu! – Tôi và Mai đồng loạt đập bàn.

Từ lúc tôi 15 tuổi, Mai và tôi đã ngăn đôi phòng ngủ ra, mỗi người ngủ một bên. Mặc cho cha mẹ có xúi giục chúng tôi để sớm có cháu ẵm bồng, chúng tôi cũng nhất quyết không tiến xa hơn. Tôi mà làm cái gì hơi quá quắt là cô nàng cho tôi một cước vào bụng ngay. Đến giờ, nắm tay nhau lâu lâu còn ngượng huống chi... Nói chung là giờ... tụi tôi còn trong trắng lắm.

Chị Vân cải chính ngay:

-Hai người không biết gì chứ, Thiên với Mai trong trắng lắm, mười năm nay vẫn còn chưa xưng "anh-em" mà.

Tuyết ngạc nhiên:

-Mười năm rồi mà còn chưa xưng "anh-em" hả?

-Phục hai người thật đó.

-Nín! – Tôi và Mai hét lên.

-----***-----

-Thật bực mình! – Tôi đá cục đá chắn ngang đường đi của mình.

-Thôi mà... cậu bực mình chi làm gì không biết. Ta đang đi dạo đêm mà. – Mai vuốt giận cho tôi.

Chúng tôi sóng vai nhau, đi dọc bờ hồ. Nhớ lại. Sau cái hôm Mai trả lời, chúng tôi chính thức "quen nhau". Năm tôi 15 tuổi, khi đã cao hơn Mai rồi thì bắt đầu hẹn hò nhiều hơn. Bây giờ tôi không hề có mặc cảm khi đi với cô ấy nữa. Mọi chuyện đều tốt hơn trước rất nhiều nhưng có một chuyện thay đổi, chúng tôi không ngủ chung được nữa. Đó là cái năm tôi bước vào tuổi trưởng thành, cũng đúng 15 tuổi.

-----Quá khứ-----

-Ngủ ngon! – Mai ngã người xuống giường, mắt nhắm nghiền.

Ngủ cái tướng đáng ghét thật, y như con mèo nhỏ vậy. Hôn vợ một cái rồi ngủ cái đã. Hôn ở đâu? Hôn ở đâu nhỉ? Má? Trán? Hay là... Tôi cúi xuống, hôn lên môi cô nàng một cái. Ai bảo môi của Mai mềm mại như thế. Tự dưng, tôi có cảm giác, tôi muốn hôn Mai thật lâu, thật lâu. Khỉ thật! Tôi tránh ra xa.

Gì thế này? Bây giờ, trước mặt tôi không phải là bà vợ "dạ xoa" như mọi ngày, mà là một thiếu nữ thật đáng yêu với khuôn mặt thật xinh đẹp, làn da trắng ngần cùng với tiếng rên khe khẽ khi cô ấy gặp một giấc mơ.

Tôi thử nắm tay Mai. Một luồng điện ở đâu chạy ngang qua tim tôi, tôi thấy bàn tay của Mai thật mềm mại, ấm áp. Bất giác, tôi siết chặt bàn tay ấy, chặt đến nỗi tôi có thể cảm nhận được nhịp đập của mạch máu của người con gái này. Mùi hương tóc và tiếng hít thở làm tim tôi loạn nhịp. Tôi muốn... tôi muốn được gần gũi cô ấy hơn nữa. Thế này thì chưa đủ.

Ý nghĩ ấy vừa thoáng qua thì bàn tay còn lại của tôi đã di chuyển đến gần cơ thể của Mai. Tôi đang làm gì thế này? Không! Không! Không thể được! Tôi dồn hết lý trí để cho bàn tay kia dừng lại, còn bàn tay đang cầm tay Mai cũng buông ra. Tôi sao thế này?

-Chắc phải tĩnh tâm một chút.

Tôi đành ôm gối qua ghế salông trong phòng ngủ. Cứ đấu tranh như hồi nãy chắc chết quá. Phải rồi, hồi 10 tuổi, tôi chỉ bị rung động bởi nụ cười, ánh mắt và tâm hồn cực kỳ trong sáng của Mai thôi. Đây là lần đầu tiên, tôi thấy Mai đẹp như vậy, một vẻ đẹp cực kỳ hoàn hảo ở bên ngoài tới giờ mới nhận ra.

Nói là tĩnh tâm chứ chắc có lẽ đêm nay tôi phải mất ngủ rồi. Mất ngủ nguyên đêm.

Sáng ra, Mai dậy hơi sớm, thấy tôi ngồi trên sa lông, cô nàng mỉm cười:

-Ủa, sáng nay sao cậu dậy sớm vậy? - Rồi đột nhiên lại nhìn chằm chằm vào mắt tôi. - Bị mất ngủ hay sao mà mắt thâm quầng vậy?

Tôi quay mặt đi chỗ khác:

-Kệ tôi!

-Không muốn nói thì thôi.

Mai tự nhiên dụi mắt, vươn vai như một đứa trẻ mới dậy. Đôi lông mi ướt sũng nước mắt. Tim tôi đập nhanh không thể tưởng tượng được. Phải ra ngoài thôi, ở đây mãi chắc chết quá.

-----Hiện tại-----

-Cậu đang nghĩ tới cái ngày cậu "lớn xác" rồi ấy hả? – Mai lay tôi.

Tôi gật đầu. Mai nói:

-Tôi nhớ không lành thì sau đó cậu đề nghị ngăn đôi giường ra.

Đó là một quyết định sáng suốt, phải công nhận.

-----Quá khứ-----

-Tôi chuyển phòng? – Mai mở tròn xoe mắt. - Tại sao chứ?

Tôi giải thích cho Mai hiểu:

-Tại vì giờ tôi... tôi... "lớn xác" rồi, không phải là thằng nhóc nữa, nếu chúng ta ngủ chung sẽ rất nguy hiểm.

-Hả? – Mai tỏ vẻ không hiểu.

-Có thể sẽ xảy ra... tai nạn, trong khi...

-Có sao đâu! – Chú Hoàng ở đâu nhảy vào phòng tôi. – Hai người sớm muộn gì cũng là vợ chồng, trước hay sau đâu có gì quan trọng.

Mẹ tôi cũng ngang nhiên mở cửa phòng, nói:

-Ta thì rất muốn "tai nạn" xảy ra. Ta nôn có cháu ẵm bồng lắm.

Tôi hét lên:

-Con không biết! Hoặc con, hoặc Mai sẽ ra khỏi phòng này!

Mẹ tôi đằng hắng:

-Xin lỗi con nhé, biệt thự nhà mình không còn phòng nào dư nữa, cái phòng dư hồi bữa ta cho làm nhà kho rồi. Còn con, lớn rồi, không được vào phòng mẹ nữa.

-Còn con gái, con mà vào phòng thì ngủ không yên đâu. – Chú Hoàng vỗ vai Mai.

Tôi nói:

-Vậy thì...

Mẹ tôi chen ngang:

-Cái sô pha ta đã thay bằng loại gỗ rồi, chưa đánh véc – ni. À, sàn nhà ở phòng khách và đại sảnh chưa được lau nên có mấy cái tổ kiến.

-Nói chung là cứ ở đây đi! – Chú Hoàng vỗ vai tôi với Mai rồi cùng mẹ tôi ra ngoài.

Nghi quá! Thể nào hai người cũng nghĩ là: "Không còn cách nào đâu. Thế nào ta cũng có cháu." Đúng là... chắc giờ hai người đi báo cáo với cố và nội chuyện này đây. Làm sao đây? Không còn cách nào sao?

-Hay là ta ngăn đôi giường ra. – Mai nói.

-Hả?

-Chúng ta sẽ dùng một loại vách có hệ thống cách âm ngăn đôi giường ra, mỗi người chiếm hữu nửa cái.

Có lý! Tôi gật đầu. Cả hai liền vào kho lấy ván, cưa và đinh làm thành bức vách ngăn đôi giường ra. Bức vách này rất dày, có hét to cách mấy, bên kia cũng không nghe. An toàn. Tôi phủi tay cho mạt cưa bay đi. Mai đứng đối diện với tôi, long trọng tuyên bố:

-Đây là thử thách cuối cùng cho cậu, cậu phải chịu đựng chuyện này cho đến ngày cưới. Nếu vi phạm, dù chỉ một chút thì dù hôn ước đã ký, tôi cũng xé đi. – Mai đưa tay ra.

-Được, tôi chấp nhận. – Tôi đánh tay vào tay Mai.

-----Hiện tại-----

-Giờ sắp thành rồi đấy! Còn ba tháng nữa thôi. – Mai đánh nhẹ vào tay tôi.

-Ừ. Tôi mong là vậy.

Mai ôm lấy cánh tay của tôi, mỉm cười. Tôi hôn nhẹ lên má cô ấy.

-----***-----

Đầu óc tôi cứ u u. Đất trời cứ quay mòng mòng. Chắc hôm qua làm việc căng thẳng quá đây. Nhưng phải gắng gượng dậy, còn biết bao nhiêu việc cần giải quyết. Mai cứ đè tôi xuống giường:

-Cậu mệt rồi, nằm yên nào. Để tôi giải quyết mọi chuyện hôm nay cho.

-Cô làm nổi không? – Tôi thều thào.

-Yên tâm. Nằm đây đi! – Mai khoác cặp đi làm.

Xe nổ máy, Mai đi rồi. Giao công việc cho cô nàng, tôi yên tâm lắm. Mai là một trợ lý đắc lực. Từ khi tôi chính thức ngồi ghế chủ tịch, Mai đã giúp cho tôi rất nhiều. Cô nàng được mệnh danh là một trong năm nàng dâu xuất sắc nhất: Mai, chị Tuyết, chị Trân, Tạ Hồng Liên, Đan Xuân. Thôi thì ngủ một giấc vậy.

-Con trai!

Tiếng của mẹ tôi làm tôi rợn da gà.

-Có chuyện gì ạ? – Tôi lắp bắp.

-Con bị nhức đầu phải không? Ta có thuốc cho con đây này. - Mẹ tôi đưa ra cho tôi chén thuốc. – Cha con hay dùng lắm đấy.

Chiều mẫu hậu tí vậy. Tôi ráng dậy.

-Đưa đây con uống cho!

Tôi đón lấy chén thuốc, uống một hơi. Mẹ tôi trông rất hài lòng. Bà mỉm cười bí hiểm rồi đi ra ngoài. Phận sự đã xong, tôi lại nằm xuống. Thuốc này hiệu quả đấy chứ, tôi đã bớt nhức đầu rồi. Chỉ cần ngủ một giấc là xong.

Nhưng... Ba tiếng trôi qua, tôi lăn qua, lăn lại, lăn tới, lăn lui vẫn không ngủ được. Có cái gì đó cứ nhen nhóm trong cơ thể. Phải đến tới bốn tiếng tôi mới nhận ra là cơ thể của tôi đang nóng lên, tay chân bứt rứt, muốn làm cái gì đó, trông thấy đống gối chăn trước mắt mà tôi muốn xé chúng cho nát bấy. Giờ tôi hiểu cái chén thuốc quái quỷ này là thuốc gì rồi. Cũng may mà Mai không có ở nhà.

Mẹ tôi ghé mắt vào phòng xem thử. Biết cái thứ tôi uống là gì nhưng tôi vẫn phải hỏi lại:

-Mẹ, hồi nãy mẹ cho con uống cái quái gì thế?

-Thì thuốc mà cha con hay dùng để trị nhức đầu... - Mẹ tôi ngập ngừng rồi nói tiếp. – khi nội con muốn có cháu ẵm bồng.

Tôi cười gằn:

-Mẹ lầm to rồi, con nhớ cha nói thuốc này chỉ có hiệu nghiệm trong vòng sáu tiếng mà Mai đi làm đến tám tiếng.

-Thiếu phu nhân đã về! - Tiếng ông quản gia vang lên ở bên dưới.

Hả? Sao lại về lúc này?

-Hồi nãy ta có gọi điện thoại cho con bé, bảo rằng con bị sốt cao. - Mẹ tôi cười bên ngoài.

Thôi rồi. Tôi quên còn cái chiêu này. Chết thật! Tôi liền đóng tất cả các cửa sổ, khoá cửa lớn, chui vô chăn, bịt tai lại.

(Lời kể của Tiểu Mai)

-Mẹ, Thiên có sao không? – Tôi hỏi.

-Nó nóng như lửa mà không đổ mồ hôi được, đắp mấy cái khăn lạnh cũng không khỏi. - Mẹ diễn tả trông rất sinh động.

-Để con vào xem.

Ủa, cửa khoá? Lạ nhỉ. Tôi đành dùng chìa khoá sơ cua để mở cửa. Điện đóm trong phòng tắt hết, phòng tối om. Thiên đang chui vào trong chăn, co rúm lại như con tôm. Chuyện gì đây? Tôi đến bên giường của Thiên, lay nhẹ Thiên:

-Này, sao vậy?

Cái chăn như di động, cứ đi qua đi lại.

-Bắt được rồi nhé! – Tôi ôm chặt Thiên.

(Lời kể của Nhất Thiên)

Trời ạ! Cách một lớp chăn mà cũng không thoát. Làm ơn đi đi Mai! Tôi van cô đấy!

-Này! Định trốn tôi hả? – Mai nói. – Tôi biết cậu lười uống thuốc lắm mà.

Thôi đi! Làm ơn đi!

-Sao hôm nay lại làm nũng thế không biết nữa.

Bàn tay của Mai chạm vào tay tôi. Thôi rồi!

(Lời kể của Tiểu Mai)

Cuối cùng cũng hất tấm chăn rồi đấy chứ.

-Ngoan ngoãn nằm xuống...

Tôi chưa kịp nói hết câu là đã bị Thiên bịt miệng bằng môi rồi. Vòng tay của Thiên siết chặt tôi mạnh hơn mọi khi. Không dịu dàng, người này là ai? Cũng là Thiên mà sao lại thế? Tôi cảm thấy sợ hãi. Thân thể tôi cứng lại, không biết làm thế nào nữa.

Bàn tay của Thiên di chuyển khắp cơ thể của tôi. Chẳng mấy chốc, chiếc áo vét khoác ngoài của tôi rơi xuống đất, dải lụa trên tóc bị tháo làm tóc tôi xoã xuống. Thiên ngửi mùi hương trên tóc tôi rất gấp gáp.

-Em đẹp quá! - Rồi Thiên đè tôi xuống giường.

(Lời kể của Nhất Thiên)

Tôi làm gì thế này? Khuôn mặt sững sờ ấy...

-Xin lỗi. – Tôi bước xuống giường. – May mà chưa vi phạm giao ước.

-Cậu...

Tôi đúng là một thằng tồi tệ. Chỉ vì một sơ suất nhỏ mà suýt nữa tôi đã làm cho người con gái mình yêu thương nhất phải khóc.

-Dù sao ba tháng nữa chúng ta cũng đã là vợ chồng. - Giọng Mai rất dịu dàng. – nên cũng chẳng sao.

Mai nằm phịch xuống giường, nhắm nghiền mắt. Tôi tiến đến gần bên cô ấy. Hôm nay Mai mới đẹp làm sao. Tôi hôn lên môi Mai. Tay tôi chuẩn bị chạm vào làn da trắng ngần, mịn màng. Mai... anh yêu em... Anh...

(Lời kể của Tiểu Mai)

Bốp!

-Thiên... - Tôi ngạc nhiên.

Thiên tự đấm vào mặt mình rồi đi ra chỗ khác.

-Tình yêu thì phải tôn trọng nhau và phải vượt qua những thử thách chứ. – Thiên đấm mạnh vào vách tường. – Tôi không thể chỉ vì một phút dễ dãi mà phá huỷ giao ước giữa chúng ta.

Thiên...

-Còn ba tháng nữa, tôi sẽ cố gắng. – Thiên mỉm cười với tôi.

-Ừ. – Tôi gật đầu. – À. Hồi nãy anh bảo là "em đẹp quá" phải không?

-Ừ nhỉ. Vậy... dù gì...em cũng xin nghỉ rồi, hôm nay chúng ta tập nhé!

-Dạ!

Thiên cầm tay tôi, áp lên má mình:

-Anh hứa sẽ tôn trọng em suốt đời.

-Dạ!

Thiên đến gần tôi, nói:

-Nhưng... hôn thì được chứ?

Tôi gật đầu. Thiên nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn. Dịu dàng, ấm áp. Đây mới đúng là "nhóc" của tôi.

-----***-----

Tuyết tung đoá hoa cưới lên trời. Tôi nhanh tay bắt được nó. Tuyết bước xuống, nắm lấy tay tôi, tôi chúc:

-Chúc Tuyết và chồng trăm năm hạnh phúc.

-Chúc "mẹ tròn con vuông". – Thiên nhe răng cười.

-Hai người cũng vậy. – Giang Phách nói.

-Ừ, vào khoảng năm năm sau nữa. – Thiên và tôi cùng nhìn nhau, mỉm cười.

-Mai! Mai!

Ai? Ai lay tôi đó?

-Thiên? À, chủ tịch? – Tôi ngáp. – Sao chủ tịch không làm việc đi?

-Em ngủ gật suốt hai tiếng rồi.

Tôi nhận ra rằng mắt tôi đang nhắm, cái đầu cứ muốn được tiếp xúc với mặt bàn làm việc. Thiên phải lay lắm tôi mới có thể mở mắt ra. Nhưng vẫn muốn nhắm lại.

-Em bệnh à? – Thiên trông rất lo lắng. – Coi bộ em không được khoẻ.

Tôi dụi mắt, vươn vai cho tỉnh táo:

-Anh cứ đùa, em tập võ mỗi ngày sao mà bệnh được.

-Hay tối hôm qua em ngủ không đủ? – Thiên nhìn kỹ mắt tôi. - Mắt có đỏ không?

-Em ổn mà, chắc do gió mát quá.

-Có gì thì nói cho anh biết. – Thiên xoa đầu tôi.

-Dạ. – Tôi mỉm cười.

Thiên lại đi làm tiếp tục công việc của mình. Một đồng nghiệp ngồi cạnh tôi rì rầm cái gì đó, tôi nghe loáng thoáng:

-Nghe nói chủ tịch đang làm việc thì xuống đây.

-Lo cho vợ mà. Hai người đó quen nhau mười năm, là vợ chồng ba năm nay mà cứ như đôi uyên ương.

-Ghen tị thật đấy. Chủ tịch đào hoa lắm mà không bao giờ cặp với người khác.

-Tại vì đâu có ai sánh nổi với vợ của chủ tịch đâu.

À, đã ba năm rồi nhỉ. Chúng tôi là vợ chồng ba năm nay rồi. Nhắc mới nhớ, một tuần nữa là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng tôi.

Nghe mọi người nói, tôi rất hãnh diện, Thiên là một người chồng rất tuyệt vời. Anh luôn hoàn thành tốt công việc ở tập đoàn nhưng cũng không thiếu trách nhiệm với gia đình, Thiên không bao giờ quên sinh nhật, giỗ của cha và kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi. Có số đào hoa nhưng Thiên không bao giờ cặp với cô gái nào khác. (không nói trước mặt tôi mà tôi nghe mọi người nói: "Chủ tịch bảo rằng nếu mình ăn một miếng chả thì vợ sẽ ăn một trăm miếng nem và xử lý bằng một trăm đòn Karate nên không có gan hùm." ). Tuy nhiên, Thiên có một nhược điểm: ngoài tôi ra thì đừng hòng anh ấy nói cho một câu dịu dàng (dù sao cũng nhờ vậy mà đám con gái kia mới chịu thôi). Sống với nhau ba năm, thời gian "chiến tranh lạnh" giữa chúng tôi kéo dài nhất là... nửa ngày.

Buồn ngủ quá!

-Khò...

-----***-----

-Khò...

-Mai! Ăn cơm đi con! - Tiếng mẹ hơi to.

Tôi mở mắt ra. Úi, chén canh suýt nữa đổ xuống váy áo, may quá. Thiên khẽ lay tôi:

-Em mệt hả? Đã một tuần rồi đó.

-Không sao ạ! – Tôi đưa cái chén ra. - Mẹ cho con xin chén nữa.

Cha tôi la lớn:

-Bốn chén rồi đó con gái! Ăn cho cố thì không có eo nữa đâu.

-Em có sao không vậy?

Một tuần nay tôi mắc cái chứng gì mà buồn ngủ thế không biết. Buồn ngủ một cách kinh khủng, có khi tới mười ba giờ. Tới công sở, tôi cứ muốn gục xuống bàn, Thiên phải đích thân lay tôi, tôi mới dậy nổi. Ăn cơm nhiều hơn, từ ba chén trở lên (mấy bữa ăn hai chén à). Tự dưng dạo này tôi ngán uống cà phê, chỉ thích uống trà. Cái cơ thể quái quỷ này đôi khi làm tôi muốn bật khóc. À, tôi có lên cân thì phải.

-Hay ngày mai em đi khám bác sĩ đi! – Thiên nói.

-Em khoẻ mà. – Tôi lắc đầu. - Khỏi.

-Không, ngày mai hai con đi khám bác sĩ đi. - Mẹ gắp cho Thiên một miếng cá. - Mẹ muốn biết tại sao hai đứa lấy nhau ba năm nay mà chúng ta chưa có cháu.

Chồng tôi đỏ mặt:

-Mẹ, đã bảo là chuyện đó cứ từ từ. Sao mẹ nôn thế?

-Ơ hay, hai đứa đi làm mãi, ta nhà buồn muốn chết, phải có cháu nội để ẵm bồng chứ. Nội và cố của con bên đó cũng giục dữ lắm. - Mẹ tôi ngưng một chút ngẫm nghĩ rồi nói tiếp. – À, hay là con "uống thuốc" đi.

-Mẹ!

-----***-----

Ông bác sĩ nhẹ nhàng nói:

-Mời cô nằm xuống, tôi sẽ khám cho.

-Đã bảo không sao mà, anh cứ nói mãi.

-Thì em cứ nằm xuống đi! Tháng này anh nuôi cho. – Thiên đỡ tôi nằm xuống.

Tôi bèn nằm xuống xem thử rốt cuộc là tôi bị bệnh gì. Ông bác sĩ cứ săm soi cái ống nghe chỗ bụng tôi, ông nhíu mày, coi bộ có gì quan trọng lắm. Vậy là tôi bị bệnh liên quan tới cơ quan tiêu hoá rồi. Tôi hỏi:

-Tôi bị bệnh bao tử hả?

Ông bác sĩ lắc đầu, lại trầm ngâm. Năm phút trôi qua...

-Cô có tin vui rồi. – Ông ta cười rất tươi.

Tôi ngớ người ra.

-Tin vui là sao? Vợ tôi khỏi bệnh rồi hả? – Thiên hỏi.

Bác sĩ bật cười:

-Xem ra đây là lần đầu tiên của cậu. – Ông ta vỗ vai Thiên. - Cậu sẽ có đối thủ rồi đó. Cô cũng vậy.

-Hả?

-Muốn biết nguyên do, cứ đưa vợ cậu đi siêu âm thì biết. - Rồi ông ta đi ra ngoài, không một lời giải thích về chứng bệnh của tôi.

Chẳng hiểu mô tê gì cả. Thiên sắp có địch thủ là cái gì? Đi siêu âm? Chắc tôi bị đau bao tử.

-Anh không hiểu gì hết nhưng chúng ta đi siêu âm cái đã.

Chúng tôi cho chuẩn bị xe để đến bệnh viện siêu âm. Trên xe mà tôi cũng thiu thiu. Ngủ không được, đằng sau là hai nhân vật đang ca hồ quảng chát cả tai.

-Đến nơi rồi! – Thiên dừng xe lại. - Xuống xe đi!

Tôi mở cửa xe, bước xuống. Bệnh viện... mười năm nay tôi mới đến đây. Sửa sang lại to hơn trước rồi.

-Vào thôi! – Thiên đưa tay ra.

Tôi nắm lấy tay anh, chuẩn bị làm thủ tục. Trong lúc đang chờ tới lượt mình, tôi khẽ hỏi Thiên:

-Anh nghĩ em bị bệnh gì?

-Anh không biết nhưng hiền như em thì trời không cho bệnh nan y đâu mà sợ. – Anh an ủi tôi.

-Tạ Tiểu Mai!

-Em vào nhé!

(Lời kể của Nhất Thiên)

Không biết có sao không. Mười phút rồi còn gì.

-Có kết quả rồi! – Bác sĩ nói vọng ra.

-Sao? Oái!

Mẫu hậu và nhạc phụ xô tôi một cách thô bạo để vào bên trong. Ui da!

-Yeah! Có thế chứ!

Cái gì mà hét lên như tết đến vậy nhỉ? Cha bế Mai như là cô nàng mới mười tuổi đầu còn mẹ thì nhảy cẫng lên.

-Bỏ con xuống! – Mai giãy.

-Em bệnh gì vậy? – Tôi cướp Mai từ tay của nhạc phụ.

Mai hơi đỏ mặt. Mẹ tôi nói thay:

-Một căn bệnh kéo dài chín tháng mười ngày, Mai sẽ không còn quan tâm tới con như xưa nữa.

Ê! Lúc này, tôi lờ mờ đoán được "căn bệnh" của vợ mình. Tôi hỏi:

-Bệnh này làm anh với em được thăng cấp phải không?

-Dạ! Và sắp tới anh phải nuôi em bằng lương của mình. – Mai bẹo má tôi.

-Chuẩn bị tã, quần áo và phấn rôm đi!

-Có lẽ đây là món quà mừng kỷ niệm ngày cưới của chúng ta. – Tôi sờ nhẹ bụng của Mai.

Tôi thấy có một nhịp tim nữa dù rất khẽ. Lòng tôi cứ lâng lâng, nửa vui nửa buồn. Buồn vì như mẹ tôi nói, tôi sẽ không còn được Mai quan tâm như trước nữa nhưng tôi có thể cùng quan tâm với cô ấy cho đỡ buồn. Thế là vui trọn vẹn rồi. Mai nắm lấy tay tôi:

-Anh yên tâm, em đã hứa là sẽ không quan tâm ai hơn anh, kể cả con của chúng ta mà.

-----***-----

(Lời kể của Tiểu Mai)

-Cạn ly vì nhà họ Dương có tin vui! – Vân nâng ly lên.

-Có thế chứ. – Giang Phách mỉm cười. – Tôi thấy hơi vô lý vì chỉ có hai người vô tư thôi.

-Hy vọng đứa trẻ sẽ thừa hưởng tinh hoa của hai người trở thành một nhân vật xuất chúng. - Tuyết vỗ vỗ đứa bé.

-Thua con chúng ta thôi. – Giang Phách nựng con của mình rồi sờ bụng của vợ.

Tôi đã nói, trong bốn cặp vợ chồng, chúng tôi là người kết hôn muộn nhất nên cũng có con muộn nhất. Mấy đứa bạn tôi giờ ai cũng có con cả rồi. Vân và anh Sơn có một cặp nữ quái sinh đôi được ba tuổi, chị tên Nguyễn Võ Kim, em tên Nguyễn Thanh Hải, hai tuổi đầu đã biết đấm bao cát, bảo đảm sẽ theo nghiệp nhà ngay. Còn con của Trân với Tuấn, nhóc Trọng đã được sáu tuổi, trông giống cha mẹ. Nhưng nổi bật nhất vẫn là con bé Đặng Tuyết Phượng, da trắng y hệt mẹ, mắt to, màu nâu chẳng khác cha, tóc dày, đen như gỗ mun, bảy tháng đã biết nói, ba tuổi biết đọc báo. Dám chắc mười hai năm sau con bé Tuyết Phượng sẽ là hoa khôi, dù cái tên hơi ngược đời (phượng hoàng không phải loài chim của tuyết). Còn đứa trong bụng của Tuyết thì tôi không biết