-Cô có thể nắm tay tôi được không? Như thế tôi có thể có đủ can đảm để kể cho cô nghe mọi chuyện.
Tôi đưa tay nắm lấy tay Thiên, siết nhẹ. Thiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu:
-Người hồi nãy là Đặng Giang Phách, bạn tôi cũng là anh song sinh của Tiểu Huệ.
-Tiểu Huệ, người nằm dưới ngôi mộ ấy hả?
-Chính tôi đã hại chết em ấy và bố của em ấy.
Sao?
-Chỉ vì một câu nói khi không kiềm chế.
(Lời kể của Nhất Thiên)
-----Quá khứ-----
-Sau này Tiểu Huệ làm cô dâu của anh nhé!
Tôi quỳ dưới chân Tiểu Huệ, đặt tay lên trái tim mình, còn tay kia thì đưa đoá hồng cứ như là mấy người trong phim bộ hôm qua. Tiểu Huệ vội vàng chạy xuống đỡ tôi, nói:
-Trời, sao anh lại lạy em?
-Sau này em làm cô dâu của anh nhé! – Tôi nắm lấy tay cô bé.
-Cô dâu?
Tiểu Huệ tự dưng đỏ bừng cả mặt. Giang Phách đứng đó, chống nạnh hỏi:
-Bạn hiểu cái câu đó là gì không hả?
Tôi nói:
-Hôm qua mình có coi một bộ phim, thấy một cặp kết hôn với nhau vì rất thích nhau.
-Ra vậy... Vậy...Giang Phách này trao gửi em gái mình cho bạn đó.
-Anh hai!
Tiểu Huệ vùng vằng chạy ra khỏi bãi cỏ nhung, hất tung cả đoá hồng tôi tặng. Tôi vội chạy theo, gọi với. Được một lúc mới bắt được tay Tiểu Huệ.
-Bắt được em rồi nhé!
-Anh có nói thật không đấy?
-Chuyện gì?
-Anh có thật sự muốn em làm cô dâu của anh không? - Tiểu Huệ hỏi tôi.
Tôi xoay vai cô bé lại để cho cô bé nhìn thẳng vào tôi.
-Đương nhiên. – Tôi mỉm cười. – Sau này anh sẽ cưới em làm vợ. Anh hứa đấy.
Tiểu Huệ sà vào lòng tôi. Nước mắt của cô bé ở đâu tuôn ra lã chã.
-Em vui lắm!
-----Hiện tại-----
-Thế à? – Mai không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm. - Hứa cho lắm vào, nhỏ Trân cũng vậy.
Tuy đang tâm sự nhưng Mai vẫn lộ chất ghen. Đáng yêu thật. Tôi cười gượng:
-Tôi đâu có biết, tôi chỉ biết kết hôn là phải sống với người đó trọn đời và chăm sóc cho người đó bằng tất cả khả năng. Lúc đó Tiểu Huệ là một cô bé mồ côi mẹ, cha lại bù đầu với công việc, thiếu vắng tình thương rất nhiều nên tôi tỏ ý muốn chăm sóc em.
-Hết từ rồi hả?
-Tôi đâu có biết.
Mai siết chặt tay tôi, hỏi:
-Cho tôi hỏi, hai người ngang tuổi nhau mà sao lại xưng "anh", "em"?
-À, Tiểu Huệ bảo tôi là bạn của anh Tiểu Huệ nên lớn hơn và xưng là "anh", "em".
Mai phụng mặt, lời nói có ý giận dỗi:
-Khờ quá.
-Sau tôi mới về khoe với cha chuyện đó và đã hiểu ra...
-----Quá khứ-----
Tôi ngã người xuống chiếc giường ở bệnh viện, tự hào nói với cha:
-Cha, con đã hứa với Tiểu Huệ là sẽ lấy em ấy làm vợ đấy.
Cha tôi nhíu mày lại, có vẻ không bằng lòng. Ông hỏi:
-Con có hiểu từ "kết hôn" là gì không?
Tôi liền cắt nghĩa cho cha nghe:
-"Kết hôn" là chung sống với một người con gái suốt đời và phải chăm sóc người đó. Con đã hứa sẽ kết hôn với chị Trân và Tiểu Huệ nên con sẽ chăm sóc họ cẩn thận.
Cha tôi lắc đầu, ông giảng giải cho tôi hiểu:
-"Kết hôn" là sống với người mình yêu thương nhất đến trọn kiếp, cùng với người đó chia ngọt sẻ bùi.
-Yêu thương nhất? Ý cha nói là phải "kết hôn" với mẹ à?
-Không phải, yêu đây là yêu một người không có quan hệ máu mủ với mình.
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả. Cha tôi lại giảng giải tiếp:
-Khi nào con gặp một người con muốn chia sẻ tất cả tâm sự với người đó, được ở bên người đó. Con hiểu không?
Tôi lắc đầu. Cha tôi phải vò đầu bứt tai rồi vỗ tay:
-Khi con ở bên Tiểu Huệ, con thấy thế nào?
-Bình thường. – Tôi đáp.
-Khi Tiểu Huệ cười với người con trai khác, con thấy thế nào?
-Vui cho em ấy. – Tôi nói.
Cha tôi liền bảo:
-Vậy Tiểu Huệ và Trân không phải là cô dâu của con sau này.
Cha tôi chỉ cần nghe tôi nói vậy mà phán ngay, kỳ vậy? Tôi hỏi:
-Tại sao vậy cha?
-"Cô dâu" thật sự của con là người làm cho con rung động con tim khi nhìn thấy, khi ngồi gần nói chuyện, con sẽ kể hết mọi chuyện về mình với cô ấy và sau này con sẽ không thể giấu cô ấy một chuyện gì.
-Như cha với mẹ ấy ạ?
Cha tôi xoa đầu tôi, mỉm cười:
-Một khi con gặp cô bé nào làm con rung động thật sự, đấy mới chính là "cô dâu" của con.
"Cô dâu" là người làm mình rung động à? Gì thế này? Trong trí óc tôi lại hiện ra cô gái năm nọ đang lọ mọ tìm chiếc nhẫn dưới sông. Đôi mắt trong veo và làn da trắng hồng ấy đột nhiên làm cho tim tôi loạn nhịp. Rồi đến nụ hôn ấm áp (nhớ là hôn trên má nhé). Một cảm giác lạ len lỏi trong trái tim tôi, nó làm tim tôi đập nhanh hơn bình thường. Tự dưng tôi muốn gặp cô ấy quá!
-Con trai, con đã bị rung động rồi à? – Cha tôi làm động tác đánh gió trước mặt tôi.
Tôi chối:
-Đâu có!
Cha tôi nở nụ cười được sao chép nguyên bản từ Lupin:
-Yên tâm đi con! Ở tuổi này yêu sớm cũng đâu có sao.
Tôi đỏ cả mặt. Tôi không thể giấu ông cha già này được, bèn khai ra hết chuyện tìm nhẫn. Tôi thở dài:
-Nhưng hình như chuột lai trâu lớn tuổi hơn con.
-Có sao đâu! – Cha tôi phẩy tay. – Khi con hoàn toàn chinh phục được cô nàng thì tuổi tác là chuyện nhỏ. Cha với mẹ đây này.
-Sao ạ?
Mẹ tôi đẩy cửa bước vào. Mẹ mỉm cười. Khi mỉm cười, trông mẹ rất xinh đẹp nhưng tại sao khi ở bên ông già này lại cười đẹp nhất nhỉ?
-Hai bố con đang nói chuyện gì thế?
-À, anh đang tư vấn cho thằng ngốc này – Cha ký đầu tôi – một số chuyện riêng tư.
-Ông già... - Tôi nghiến răng.
Tôi hất tay cha ra, bỏ ra ngoài.
Ra thế. Kết hôn là sống với người mình yêu thương nhất. Và người đó không phải là Trân hay Tiểu Huệ. Mà là... cô bé dễ thương đó. Tôi tỏ tình sai người rồi. Đáng lý ra phải nói với con chuột lai trâu ấy mới đúng. Trễ quá!
Khoan, tôi phải xin lỗi Tiểu Huệ và chị Trân chuyện này mới được.
-----Hiện tại------
-Sau khi tôi giải thích mọi chuyện, chị Trân liền quên ngay chuyện đó.
Mai gật đầu:
-Không sao, nhỏ cũng vô tư lắm.
-Nhưng khi tôi nói chuyện này với Tiểu Huệ thì... cô bé thật sự rất sốc.
-----Quá khứ-----
-Anh nói dối! Anh đã hứa với em rồi mà. - Tiểu Huệ đứng bật dậy.
Giẫm nát cả hoa, em ấy có vẻ giận lắm. Tôi lựa lời nói cho Tiểu Huệ hiểu:
-Anh xin lỗi, anh hiểu sai chuyện này nên hứa càn với em, anh không biết từ này nhạy cảm đến thế.
-Anh nói gì vậy hả? Anh coi em là gì mà đùa cợt như thế. - Tiểu Huệ hét lên. – Anh có biết lời nói ấy quan trọng với em thế nào không?
-Anh xin lỗi...
Đôi mắt xanh của em tuôn ra dòng lệ long lanh như suối đầu nguồn. Tim tôi quặn đau, nhưng từ bấy giờ tôi luôn xem em như em gái, không nghĩ em sẽ cho tôi cảm giác như cô ấy. Tôi phải nói sự thật.
-Anh phải hiểu là em không xem anh như anh trai mình. - Tiểu Huệ hít vào để lấy sức nói cái gì đó – Em rất thích anh mà.
-Anh biết...
Tôi gật đầu, cố gắng kìm hãm sự ngạc nhiên khi nghe Tiểu Huệ nói. Có lẽ vì thế mà khuôn mặt tôi trông rất vô cảm. Tiểu Huệ nói trong nước mắt:
-Anh là đồ đáng ghét! Đồ vô tình!
Rồi em chạy đi theo hướng lặn của mặt trời. Tôi chẳng biết mình phải làm gì, chỉ còn cách đứng đó, nhìn vệt máu trên trời đang nhỏ giọt.
-----Hiện tại-----
-Sau đó?
Tôi thở dài:
-Ba ngày sau, đám ma nhà họ Đặng đã diễn ra, em ấy đã chết vì tai nạn giao thông. Và trong đời tôi, lần đầu tiên tôi để mặc cho người khác đánh.
-----Quá khứ-----
-Chết đi!
Giang Phách đấm liên tục vào bụng tôi. Hoàn toàn khác hẳn lúc hai đứa chơi đùa, đau khủng khiếp. Giống như là bị búa đánh vào. Nhưng tôi không thể đánh trả.
-Mày hại chết em tao!
Cậu ấy nắm lấy cổ áo tôi, ném thật mạnh về phía có cái xích đu. Đầu tôi bị va mạnh, máu chảy ra. Giang Phách bước đến gần, đưa cho tôi xem một quyển sổ.
-Đây là... tập ký hoạ của mình. – Tôi nói.
-Phải, con bé đã sốc khi nhìn thấy cái này mà chạy ra đường khiến cho xe tông phải. – Giang Phách lật quyển ký hoạ ra sau, nghiến răng. – Không thể hiểu nổi, con bé đó có điểm nào đặc biệt hơn Tiểu Huệ mà nó phải sốc đến thế. Nhưng dù gì chính mày đã hại chết nó.(Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )
Cậu ấy dùng chính quyển ký hoạ bìa gỗ ấy đánh mạnh vào đầu tôi. Mạnh đến nỗi bìa gãy còn những trang giấy bay tứ tung. Máu chảy ra liên tục, thấm ướt cả bãi cỏ. Tôi chết mất. Thế cũng tốt, tôi có thể gặp em mà đền tội. Thế cũng tốt.
"Gặp lại sau nhé!"
Chưa! Chưa tới lúc. Tôi nắm chặt lấy tay Giang Phách khi cậu ta định đánh tôi lần nữa. Nhưng tôi đuối sức mất rồi, chỉ có dốc toàn lực mà giữ một cánh tay của Giang Phách thôi, tay còn lại. Tôi thua thôi. Mắt chẳng còn thấy gì để đánh đấm nữa cả.
-Đừng quên ta còn tay trái! – Giang Phách đưa tay trái lên.
-Dừng lại!
-Cha!
Đến đó, tôi không còn biết gì nữa, buộc phải thả tay Giang Phách ra, mặc ai muốn làm gì thì làm. Khi thiếp đi, tôi có nghe loáng thoáng tiếng khám chữa của mấy ông bác sĩ nói tôi bị cái gì đấy.
-----***-----
Tôi mở mắt ra, ánh sáng hôm nay hơi khó nhìn, hay tại máu còn trong mắt tôi?
-Cháu tỉnh rồi à? – Có tiếng cộc cộc vang sau cánh cửa.
-Bác Đặng? Mời vào ạ.
Bác Đặng mở cửa bước vào. Bác nói:
-Cho bác xin lỗi vì hành động của Giang Phách, nó thương em quá.
-Không sao ạ, lỗi của cháu.
-Lỗi chung là của bác, nếu bác không lo làm việc thì nó đã không đơn độc như thế.
-Bác...
-----Hiện tại-----
-Hai tuần sau thì tôi xuất viện, và cũng là...
-----Quá khứ-----
Một bàn tay lạ đẩy tôi về phía đường ray. Tôi vừa mới xuất viện, khả năng thăng bằng còn chưa ổn nên không thể trụ lại được. Khỉ thật! Chiếc xe lửa đến càng lúc càng gần với tốc độ nhanh khủng khiếp. Bố...mẹ... Cảm giác hụt hẫng.
-Ông kia!
Tự dưng thân thể của tôi bị giật ra đằng sau và tôi bị ngã xuống đất. Nhưng nỗi đau không bằng cái mà tôi thấy... bây giờ...
-Bác Đặng!
Mọi người đứng đó đều sững sờ, một số còn đủ sức để quay mặt đi. Xe lửa đến gần với bác ấy và đưa bác ấy đến chỗ Tiểu Huệ.Giờ mới là tai nạn mà tôi thấy thật sự. Máu bắn vào mặt tôi. Một lời nhắn gửi chăng? Nhưng tôi có thể làm được gì chứ?
-Trời ơi!
-----Hiện tại-----
Đã xong, câu chuyện khủng khiếp của hai năm về trước. Tôi cũng không tưởng được đây là câu chuyện có thật, tay tôi run lên. Bên ngoài, tôi nghe tiếng mẹ tôi rên khe khẽ. Còn Mai, tôi không dám nhìn thẳng vào mặt cô ấy nữa. Bỗng, Mai siết chặt tay tôi, dịu dàng nói:
-Năm ngoái, khi tôi vào căn hầm của cậu và tình cờ đọc cuốn nhật ký đó, cậu viết là có một bộ phim hoạt hình nói rằng chỉ cần cho viết tất cả vào nhật ký thì nguyện vọng sẽ thành hiện thực. Đối với cậu, đó là lời lường gạt nhưng với một người có hoàn cảnh khác đó là sự thật, khi niềm tin tăng lên thì việc gì cũng có thể thực hiện được. Cũng như lời nói ấy vậy. Đối với cậu thì đó là một lời bày tỏ lòng yêu thương, muốn được chăm sóc, quan tâm nhưng với người có tình cảm với cậu thì khác nào lời cầu hôn. Cùng một câu nói có điều với hai đối tượng khác nhau thì sẽ có nội dung hoàn toàn khác nhau vì chúng ta là con người.
-Cô đừng nói nữa, lỗi của tôi.
-Bản thân chúng ta là hai cá thể khác nhau vì chúng ta là con người. Có những điều cậu hiểu mà tôi không hiểu, có những điều chúng ta nghĩ trái ngược nhau chúng ta sẽ cãi nhau nếu cùng nêu ý kiến về một vấn đề mà không có nền tảng chung. Chuyện đó cũng vậy.
-Ý cô là... nếu chúng tôi có một nền tảng chung thì chuyện đó sẽ không xảy ra ư?
-Xảy ra chuyện này là do cách hiểu. Tất cả các cuộc họp đều là vì cách hiểu ngôn ngữ. Cho nên cả hai đều có lỗi cả ỗi không hiểu.
-... Đúng.
-Nếu Tiểu Huệ hiểu mà xin lỗi cậu, cậu sẽ làm gì?
-Đương nhiên là tha thứ.
-Vậy... khi cậu hiểu mọi việc, cô bé cũng đã tha thứ rồi.
Nụ cười ấy... đã bao năm nay không xoá nhoà trong ký ức của tôi. Tại sao? Mỗi lần ở bên người này là tôi cảm thấy trong lòng ấm lại, bao ưu tư đều rũ sạch. Tôi đứng dậy, ôm chầm lấy người con gái ấy.
-Cám ơn...
-Sẽ ổn cả thôi. – Mai vỗ vỗ trên lưng tôi.
Thiên được xuất viện sau hai tuần, nhưng vết thương vẫn còn tái phát nếu trái trời. Tội nghiệp, tôi rất muốn ở nhà lo cho Thiên nhưng kẹt chuyện thi cử, khi nào xong, tôi nhất định sẽ cắt tất cả lịch trình mọi năm mà ở nhà. Tuy đã tâm sự cho tôi nghe mọi chuyện nhưng trông vẫn còn ủ rũ lắm. À, trường này cũng cho nghỉ vào 30/4 và 1/5, hay là...
-----***-----
Vân ngó tôi như là một sinh vật lạ. Tôi thấy khó chịu, hỏi:
-Nhìn gì hả?
"Atula" chống nạnh, nhìn tôi trân trân:
-Sao không nhìn? Đã bao giờ bồ chịu vào siêu thị sắm đồ đâu.
-Ờ, hôm nay đây muốn sắm sửa một chút.
Rồi tôi qua mấy cái chỗ cột, kẹp, cài xem thử mấy cái dải lụa dùng để buộc tóc. Có một cái y hệt như cái Thiên đã chọn cho tôi.
-Cho em cái đó! – Tôi chỉ dải lụa màu vàng.
Người bán hàng liền đưa cho tôi dải lụa màu vàng. Tôi trả tiền rồi buộc ngay lên tóc. Tôi rất vui. Tôi rẽ qua mấy gian hàng khác, chọn hai cái hộp và hai cái ly thật dễ thương, một cái màu hồng, một cái màu vàng (Thiên thích màu vàng còn tôi thích màu hồng). Tôi lại chọn thêm một tấm khăn trải màu hồng phấn có thêu mấy bông hoa màu vàng. Thế là xong.
"Atula" kéo bồ nhỏ tới, hỏi:
-Sao bồ lại mua mấy thứ này làm gì? Giống...
Tôi ngượng ngùng, khai thật cho hai người nghe:
-Thật ra, đây định 30/4 rủ Thiên đi chơi.
-Vậy... mấy thứ này là để chuẩn bị?
Tôi gãi đầu:
-Tại đây thấy mấy cặp Nhật trong truyện hay làm vậy.
-Thật tuyệt vời đấy bé Mai ạ! – Anh Sơn vỗ vai tôi.
Vân làm bộ bấm đốt tay rồi nói:
-Vậy... không tính cuộc thi, đây là cuộc hẹn hò đầu tiên của hai người.
-Ơ...
-Một cuộc hẹn! – Hai người đồng thanh.
-Một cuộc hẹn?
Ủa, ở đâu mà tới chục giọng vậy cà? Tôi nhìn ra sau. Eo ơi, hoá ra nãy giờ lo chọn đồ mà tôi không để ý đống đỉa kia bám tôi tới bấy giờ. Chạy thôi!
Tôi xách vội giỏ đồ, chạy về nhà. Đám con trai đáng ghét, từ ngày tên Tuấn về là phong trào bùng nổ trở lại. Phải khó khăn lắm tôi mới về nhà được. (cũng may là cái thằng quỷ Phách ấy còn bị thương, chưa ra được)
-Thiếu phu nhân mới về. – Ông quản gia nghiêng mình chào.
-Vâng! – Tôi cũng lịch sự chào lại.
Tôi vào nhà, để tất cả những vật dụng mua được vào phòng. Tốt, bước một đã xong, giờ tới bước hai. Làm sao đây? Làm sao để có đủ dũng khí mà mời Thiên đi chơi. Đáng lý ra là nói rất suông nhưng cái cặp mây và núi này cứ phóng đại vấn đề làm tôi mất cả dũng khí. Thú thật cứ đụng tới mấy cái chuyện nhạy cảm này tôi nhát lắm. Nói gì bây giờ. Tôi vừa đi đến thư phòng, vừa lẩm bẩm mấy câu mời. Khoan, liệu Thiên có đồng ý đi chơi không? Khó khăn quá!
Thiên đang đứng trong thư phòng, xem lịch, hình như đang lẩm bẩm cái gì đó. Tôi nín thở, nói thật lớn:
-Nè, 30/4 và 1/5 trường cho tôi nghỉ, tôi muốn 30/4... 30/4... -
Tôi cứ lặp lại liên tục như đoạn băng bị dập. Ráng lên nào!
-30/4 này tôi...
-Cô nghỉ đúng không? – Thiên quay ra sau, mỉm cười.
Tôi gật đầu như một cái máy.
-Vậy... - Tôi lắp bắp. - Vậy...vậy...
-Dạo này ở nhà hơi ngột ngạt, tôi muốn đi đâu đó chơi cho khuây khoả, cô có thích đi không?
Quá muốn đi chứ! Tôi đáp liên tục:
-Có! Có! Có!
-Vậy... 30/4 chúng ta lên đồi chơi nhé!
-Ừ! Tôi sẽ chuẩn bị những món ăn thật ngon! Nhớ nhé! – Tôi liền chạy về phòng.
Ôi, giờ mặt tôi giống như một quả cà chua chín. Nhưng vui quá!
-----***-----
-Ngủ đi! Ồn ào quá! – Thiên hét lên. - Cứ nhảy trên cái giường.
-Tôi xin lỗi. Nôn quá!
Tôi bẽn lẽn bước xuống.
-Nhưng tôi chưa thay băng cho cậu mà.
-Ừ thì thay.
Thiên ngồi trên giường cho tôi thay băng. Tôi đến tủ thuốc lấy mấy lọ thuốc bác sĩ cho và cuộn băng mới để thay băng. Đầu tiên là gỡ lớp băng cũ và miếng gạc ra, sau đó là rửa sạch vết thương, cuối cùng là thay băng mới. Tôi làm chuyện này khá thành thạo vì mấy đàn anh trong CLB Karate cũng hay bị thương. Chỉ còn buộc lại. Xong!
-Rồi đấy! – Tôi phủi tay.
-Ái!
-Sao vậy? – Tôi ngạc nhiên.
-Hơi đau... - Thiên ôm khẽ đầu.
-Hay để tôi buộc lại nhé?
Thiên phẩy tay:
-Không sao! Cái chứng này dễ trị lắm. - Tự dưng lại cười cực kỳ ranh ma. - Vợ "thơm" cái là khỏi.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Chết! Đùa hơi quá đáng. Lo mà lãnh đòn của cô nàng thôi. Tôi nhắm tịt mắt lại.
Bỗng, có một cảm giác ấm áp lan toả khắp chỗ quấn băng, cả vết thương cũng cảm nhận được. Tôi mở mắt he hé ra coi thử. Mai đang ôm nhẹ hai vai của tôi, mắt nhắm nghiền và... cô ấy đang hôn lên lớp băng.
-Bớt đau chưa? – Mai dịu dàng hỏi.
-Ơ... ổn cả...
Mai thở phào:
-Tốt quá. Tôi cứ sợ cậu bị đau.
-Cái nữa đi! – Tôi bật ra.
Mai xách tôi lên như một con ếch, ném tôi lên giường, giậm chân:
-Này, đừng có làm tới nhé!
Tôi nắm lấy một cái gối ôm, ném về phía cô ấy:
-Này thì làm tới!
Mai cũng không thua, lượm chiếc gối lại, chạy đến giường, đánh tới tấp vào chân tôi. Tôi dùng chăn đỡ. Một trận chiến kinh hoàng lại xảy ra. Cả hai đều đánh nhau rất hăng. Ôi, tội nghiệp cái đèn chùm, nó lung lay sắp rớt xuống luôn rồi.
-Đỡ nè! – Mai hét lớn.
Cô nàng dùng gối đánh thật mạnh vào cái thứ đang cục cựa dưới lớp chăn (tôi đó). Tôi la lên một tiếng:
-Đau, trúng đầu rồi!
-Xin lỗi! – Mai vội vàng vén chăn ra. – Có sao không?
(Lời kể của Tiểu Mai)
Vừa vén chăn ra là thằng nhóc quái quỷ đã chuẩn bị sẵn một cái gối ôm, ra đòn thẳng vào hai cánh tay của tôi tới tấp.
-Đáng ghét!
Tôi giật chăn ra, đánh lại. Cái gối đáng thương, lâu nay đang yên ổn lại bị hành hạ nữa, chỉ gần đứt hết rồi. Đánh được một lúc thì nó đưa tay xin hoà:
-Thôi! Hoà, hoà.
-Có thế chứ!
Tôi buông gối ra, ngã phịch xuống giường. Công nhận, nó đúng là đối thủ khó xơi nhất từ trước đến nay. Nhưng mà ...
-Lâu lắm rồi chúng ta chưa đánh nhau nhỉ? – Tôi chợt nhận ra.
Thiên gật đầu:
-Cũng đã có quá nhiều chuyện xảy ra. Cô đã thay đổi... bớt chằn hơn rồi.
-Cũng nhờ cậu đấy, từ khi gặp cậu, tôi đã thay đổi nhiều. Được mở rộng lòng mình ra.
-Đó là bản chất thật của cô, như kem đá vậy. – Thiên xoắn lấy tóc tôi.
Tôi hơi thắc mắc. Nó liền giải thích:
-Kem lạnh đến buốt người nhưng rất ngọt đúng không?
-Vậy cậu là sôcôla đấy. – Tôi nói - Bên ngoài thì đắng nghét ăn mãi mới thấy ngọt và khó dứt ra được.
-Chúng ta đều sống thật khi gặp nhau, nhỉ?
Tôi mỉm cười. Đúng rồi. Sao tôi không nhận ra nhỉ? Khi tôi gặp Thiên, tôi lại trở về là mình, lớp băng bao phủ con người bên ngoài biến mất. Còn Thiên, có lẽ lớp băng trong tim cậu ấy đã tan chảy rồi.
-----***-----
-Lên xe đi! – Thiên phủi phủi cái yên xe, kêu tôi lên.
Tay trái tôi xách chiếc giỏ mây đựng đồ ăn thức uống, tay phải tém chiếc váy tím nhạt viền trắng lại cho gọn gàng (sáng nay nó chọn cho tôi đó) rồi ngồi lên yên xe phía sau. Tôi khẽ khàng hỏi Thiên:
-Hôm nay có yêu đời không đấy?
-Không yêu đời lắm, mới gỡ băng mà. Cô cứ giữ chiếc váy dài kia cho gió khỏi bay đi.(Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )
Tôi mỉm cười. Thiên đạp xe đến đồi hôm đó. Đến nơi, Thiên dừng, bảo tôi trải khăn. Tôi xuống xe, lấy tấm khăn để sẵn trong giỏ trải ra. Thiên gác chân chống xe rồi cũng đến chỗ tôi. Ngồi xuống chỗ đã trải khăn, Thiên hỏi:
-Sao hả? Cô chuẩn bị những gì nào?
-Đây!
Tôi lấy ra hai hộp đồ ăn và hai ly nước. Thiên mở hộp màu vàng ra xem.
-Ái chà, thật là kinh khiếp!
Tôi đỏ mặt:
-Cậu thừa biết rồi còn gì.
-Trải qua một khoá huấn luyện mà cô vẫn thế, trời ạ.
-Thì lâu rồi tôi chưa vào bếp, tài năng phải mai một chứ.
-Thật là, bao nhiêu công sức của tôi bị đổ sông đổ bể hết. Cô vẫn như xưa.
-Tôi đã cố chứ bộ.
-May mà tôi cũng biết nấu ăn, không thôi mai mốt lấy nhau chắc tôi phải bịt mắt mà ăn quá.
Tôi hét lên:
-Ai thèm lấy cậu!
-Cô không muốn cũng phải lấy, hôn ước ký rồi.
-Cái này... cái này...
-Ha ha!
Tự dưng Thiên ôm bụng cười sằng sặc. Tức điên lên được. Tôi hét:
-Cười gì?
-Tức cười quá! – Thiên quệt nước mắt. – Lâu lắm mới thấy cô giận như thế, như là quỷ dạ xoa ấy.
Tôi chợt nhận ra, từ ngày cha nó mất, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau cỡ này. Vui thật! Cãi nhau với nó tuy tôi lúc nào cũng là người thua cuộc (nhưng cãi lý chưa chắc ai hơn ai) nhưng cãi nhau xong lại cười hoà, bao nhiêu buồn bực đều giải toả cả. Tôi phì cười:
-Chúng ta dạo này cứ như gì vậy. Giá mà ngày nào cũng cãi nhau như thế này, nhỉ?
-Ừ.
Thiên đưa một nắm cơm tảo lên gần miệng, cắn một miếng:
-Cũng không tệ.
-Đương nhiên rồi, tay nghề tôi vẫn còn khá lắm.
Thiên ăn rất ngon lành, tôi cảm thấy vui trong bụng. Bất chợt, tôi hỏi một câu:
-Cậu thích màu vàng phải không?
-Ừ. – Thiên gật đầu.
-Nhưng hình như lúc trước cậu thích màu đen. Sao giờ lại thích màu vàng?
Thiên nhìn tôi như nhìn con nhỏ ngây ngô không biết gì.
-Cô không biết tại sao hả?
Tôi lắc đầu. Thiên nói:
-Người đâu mà...Cô tên gì?
-Mai. Hả?
Thì ra... thích màu vàng chỉ vì tôi tên Mai thôi. Tôi không ngờ, lý do đơn giản đến thế. Tôi nói:
-Vậy thì tôi cũng thích màu xanh da trời đấy!
Tôi có cảm giác tôi và Thiên gần nhau hơn cả lúc bình thường. Đây có phải là lúc thích hợp nhất để trả lời không nhỉ? Cũng đã mấy tháng từ khi Thiên chính thức... và đã chờ tôi trả lời. Có nên hay không? Có nên hay không? Tôi quyết định rồi!
-Này, tôi muốn đến một nơi.
Thiên hơi ngạc nhiên, hỏi:
-Đâu?
-Mộ của Tiểu Huệ.
Thiên mở to mắt nhìn tôi, có lẽ tôi làm nó quá sốc thì phải. Rồi Thiên cũng gật đầu.
-Thu dọn rồi lên xe, tôi sẽ đưa cô đến đó.
-Ừ.
Tôi thu dọn tất cả vào chiếc giỏ mây, Thiên thì lại chỗ chiếc xe, chuẩn bị cho chuyến đi đến địa điểm tiếp theo. Thiên phủi phủi chiếc yên xe, bảo:
-Xong chưa?
-Ừ. – Tôi ngồi lên chiếc yên đằng sau.
-Đi!
Chiếc xe cất bánh thật nặng nề. Tôi giật áo Thiên, khẽ hỏi:
-Yêu cầu của tôi có quá quắt lắm chăng?
Thiên không nói gì, chỉ việc đạp xe thẳng tới trước. Chắc là giận lắm. Nhưng tôi có chuyện muốn nói rõ ràng. Xe lướt qua mọi thứ, bất chợt, tôi níu áo Thiên:
-Khoan!
-Hả? – Thiên thắng xe lại.
Tôi chỉ cửa hàng hoa dọc đường, nói:
-Đi viếng mộ người ta phải mang theo một cái gì đấy chứ. Chờ một chút, tôi vào mua hoa đã.
-Để tôi đi với cô. – Thiên xuống, dắt xe đi theo tôi.
Vào cửa hàng hoa. Ái chà, đẹp quá. Toàn hoa là hoa, loại nào cũng có. Sực nức cả. Ông chủ trông tôi mà mỉm cười:
-Cô bé chọn một đoá đi!
-Dạ... nhưng... - Tôi gãi đầu.
-Ồ, là cô bé!
Tôi thốt lên:
-Cô!
Đây chính là người phụ nữ tôi gặp trên đồi hôm nọ. Trùng hợp làm sao. Không ngờ cô lại mở cửa hàng hoa ở đây.
-Nhà cô đây ạ? – Tôi hỏi.
-Ừ. Cô bé tới đây mua hoa à?
-Vâng!
Tôi nắm tay cô, khẩn thiết:
-Thưa cô, cháu biết như vậy là hơi kỳ nhưng... cháu muốn nhờ cô một việc.
-Ồ...
Tôi đưa mắt nhìn Thiên. Cô hiểu ý. Cô nói:
-Vào đây!
Tôi gật đầu, theo cô vào phòng trong. Để lại hai chú cháu kia đứng như trời trồng ngoài đó.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Chẳng thể hiểu nổi, có chuyện gì đây, khi không muốn thăm mộ Tiểu Huệ. Thế cũng tốt, cô ấy có thể chấp nhận chuyện này mà đối mặt với nó. Cô ấy đúng là một người mạnh mẽ và đầy lòng nhân hậu. Tôi không nghĩ người khác sẽ chấp nhận nó giả chăng Tiểu Huệ còn sống, chưa chắc em đã đồng ý chuyện này.
-Chú mày không theo chị à? – Ông chủ cửa hàng hoa hỏi.
-Không...ạ.
-Sao vậy?
Tôi đáp thẳng thừng:
-Biết trước người ta sẽ làm gì và người ta có chuyện giấu mình, vào làm gì cho bị đuổi.
-Chú mày biết?
-Ừ. – Tôi nói luôn - Nhưng đừng hòng tôi nói.
Rõ ràng đưa vô nhờ làm hoa lụa đây mà. Cô nàng ngày nào cũng cốc đầu sư đệ, đá bọn nam sinh trong trường mà không nhẫn tâm giẫm một ngọn cỏ, bứt một bông hoa. Mai đã từng nói: "Hoa đẹp nhất là hoa còn nối liền sự sống với cây kia." Và đương nhiên, cô nàng không thích chưng hoa thật trong phòng, cũng không bao giờ tặng ai hoa thật cả. Nhưng chẳng biết cô nàng định nắn mấy cái bông lụa kiểu gì, đòi gặp riêng người bán hoa. Tôi nhìn bóng Mai in trên vách, coi bộ Mai rất muốn đến thăm mộ Tiểu Huệ. Đến làm gì chứ?
Ông chủ cửa hàng ghé tai tôi, thì thầm:
-Chú mày thích cô bé ấy phải không?
Tôi giật mình, bất giác hét lên, vang vọng bốn bức vách:
-Ông!
-Chuyện gì vậy? – Mai vén màn, hỏi tôi.
-Không có gì! – Ông chủ cửa hàng xua tay.
Mai mỉm cười:
-Vậy thì tốt... - Rồi cô ấy lại vào trong.
Tôi nhìn ông chủ cửa hàng, ông ta rất thản nhiên. Làm sao có thể? Chưa ai nhận ra điều này khi chúng tôi đi chung cả. Tôi hỏi:
-Làm sao... ông biết?
Ông ta chỉ tôi một cách bỡn cợt:
-Ta trông chú mày... nhìn cô bé kia không chớp mắt. Biết người ta vào làm gì mà vẫn... nhìn, sợ người ta tranh mất phải không?
-Cái này... - Tôi thót tim.
-Hà hà... - Ông ta gãi đầu. - Hồi xưa ta cũng vậy.
Ồ. Vậy cũng có người có hoàn cảnh như tôi à?
-Hồi xưa ta cũng đeo đuổi một đoá hồng nở trước ta rất nhiều. Nhưng nàng đâu có hiểu cho ta, cứ tưởng ta là đứa em trai, hết bày vẽ chuyện học tập đến nấu ăn giùm. Mãi đến khi ta 20 tuổi, ta mới bày tỏ tấm lòng của mình bằng cách ôm chầm cô nàng rồi tỏ tình. Và... và...
-Và sao?
-Và cô nàng đã đồng ý sau ba ngày. – Ông chú nhảy cẫng lên.
Ông già này... Điên lên được. Kể chuyện kiểu này nếu không có cái cốt truyện hấp dẫn, ai thèm nghe.
-Giờ là bà xã của ta đó. – Ông ta giơ tay kiểu chiến thắng. – Làm mẹ được một năm rồi.
-À à... cháu hiểu.
-Nhớ lại, những kỷ niệm ấy thật đẹp, cũng có phần đắng cay. Ta phải giữ mãi mới có thể trao nhẫn cho cô ấy. Chú mày cũng nên cố giữ cô bé ấy cho tốt, tình chị - em kiểu này mà gặp cô gái xinh xắn thế là dễ bị nẫng tay trên lắm đấy.
-Có lẽ ông nói đúng. – Tôi cười.
-Xong rồi! – Mai chạy ra.
-Xong rồi à?
Mai ôm một gói giấy được niêm lại cẩn thận, cô nàng nói:
-Tôi trả tiền rồi! Đi! – Cô ấy nắm lấy tay tôi.
-Ờ... Đi nào!
Tôi nắm tay cô ấy, đi ra ngoài.
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Cô đặt cái gì thế?
Tôi mỉm cười:
-Bí mật!
Thiên buông tay tôi ra, đến chỗ chiếc xe đạp. Thiên gạt chân chống ra, dắt xe đến. Thiên nói:
-Đi chứ?
Tôi mỉm cười, ngồi ra yên sau. Thiên đạp xe bon bon trên con đường trải nhựa đến nghĩa trang. Ồ, hình như...
-Xe đạp nhanh lên đấy! – Thiên nhìn tôi ở đằng sau, gật đầu. - Hồi nãy tôi có chuyện vui.
-Chuyện gì kia?
-Chí lớn gặp nhau.
-Tôi có nói dối đâu.
-Cám ơn!
Tốc độ xe nhanh hơn hẳn. Chẳng mấy chốc, xe đã đến nghĩa trang. Tôi và Thiên xuống xe.
-Mộ của em là ngôi mộ thứ chín đấy. – Thiên chỉ vào nghĩa trang.
-"Em"? – Tôi nghiến răng, liếc cho nó một cái.
-Xin lỗi! – Thiên run lên. – Xin lỗi...vợ.
Tôi quay đi. Cái tính cứ trỗi lên không đúng lúc. Rõ ràng muốn đến đây để mọi chuyện đâu ra đó mà cứ ... bậy bạ. Tôi vuốt ngực mình ba lần, xuống nào, xuống nào. Mình không nên giận lúc này, mình không nên giận lúc này. Yên nào.
Thiên nắm lấy tay tôi, mỉm cười:
-Đi! - Thiên quay lại, nói với tôi -Vợ cứ ghen thoải mái đi! Tôi vui lắm!
Ngượng quá đi! Tôi bẽn lẽn theo Thiên đến ngôi mộ của Tiểu Huệ.
-Đến rồi. Tiểu Huệ an nghỉ ở đây. – Thiên buông tay tôi ra.
Ngôi mộ được làm đá hoa, trên bia có khắc những dòng chữ màu trắng ngà: Đặng Tiểu Huệ, hưởng dương 8 tuổi, chết vì tai nạn giao thông. Còn có hình của cô bé nữa: khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt đen long lanh long lanh, mái tóc xoã dài đen nhánh nhưng làn da trắng tái, trong hình, Tiểu Huệ không cười, hoàn toàn không có chút sức sống. Trên mộ còn đặt một bó hoa huệ trắng muốt.
-Chắc là của Giang Phách. – Thiên vuốt cánh hoa trắng để trên mộ.
-Tiểu Huệ! – Tôi quỳ trước mộ cô bé.
Tự dưng Thiên vội vàng đến đỡ tôi dậy.
-Này, lỗi của tôi, sao cô lại quỳ?
-Cậu...
(Lời kể của Nhất Thiên)
-có vấn đề hả? – Mai hét lên - Ngôi mộ thấp quá nên tôi quỳ xuống cho đứng đỡ mỏi chần.
-Xin lỗi... - Tôi lí nhí.
Mai hướng về phía mộ Tiểu Huệ, quay lưng về phía tôi. Cô ấy vuốt tấm bia, nói với giọng rất vui vẻ:
-Chào em, chị tên là Tiểu Mai vợ chưa cưới của Thiên, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Chị có quà tặng em đây!
Mai lấy từ trong bọc giấy một cái gì đó. Để rồi xem... quà gì mà kêu bà chủ cửa hàng hoa gói lâu đến thế, chắc là công phu lắm đây. Từ từ, từ từ.
-Hả?
Xem xong rồi tôi bật ngửa luôn. Không hiểu cô nàng nghĩ gì mà tặng quà này. Tôi hét lên:
-Cô có bị sao không? Đi viếng mộ mà viếng bằng cái này hả?
-Không được hả? – Mai mở to mắt nhìn tôi.
-Đương nhiên, chuyện cô đi viếng hoa lụa là kỳ cục rồi, nay lại viếng bằng cái này nữa.
-Có sao đâu?
Tôi không nhịn nổi nữa, vừa phải thôi chứ.
-Đi viếng mộ bằng vòng hồng đỏ hả?
Chưa từng thấy. Đi viếng mộ thì tặng hoa huệ tây trắng, hoa hồng trắng hay chí ít cũng tặng hoa vạn thọ hay hoa cúc chứ. Đằng này lại tặng hoa hồng đỏ, còn bắt người ta kết thành vòng hoa nữa. Đi viếng mộ chứ có phải là dự lễ cưới.
-Cô thật là... lập dị!
Trời ạ! Mới nói chút xíu mà mặt cô nàng ỉu xìu như bánh bao chiều. Cái khuôn mặt ấy ai mà chịu cho nổi. Tôi phẩy tay:
-Thôi, cô muốn làm gì thì làm.
Cười lại rồi! Tôi phải quay mặt ra chỗ khác, nếu không thì tôi sẽ phát sốt mất (hôm nọ tôi suýt sốt 40 độ C cũng tại cái vụ này mà ra). Đợi Mai quay lưng lại để nói với Tiểu Huệ, tôi mới quay lại xem cô nàng định làm gì.
-Tặng em! – Mai đặt vòng hoa lên tấm bia.
Mai im lặng một chút rồi lại nói:
-Chị đã nghe Thiên kể lại mọi chuyện hết rồi. Chị xin lỗi em! – Đôi mắt cô ấy thoáng buồn - Tại chị mà em bị tai nạn, bố em cũng thế.
-Không phải tại cô. – Tôi nói.
-Nói qua cũng phải nói lại nhé. Cũng tại em mà thằng anh mắc dịch của em phục kích Thiên và chị, làm chị và Thiên lận đận. Em định nói thế nào đây? Hả? Hả?
Kìa, Mai. Mới dễ thương giờ dễ ghét rồi.
-Nhưng chị tha thứ cho em. Cô bé dễ thương ạ. Vì thế... em có thể tha thứ cho Thiên không?
Mai... Một trận gió nổi lên bất chợt, nó đưa những cánh hoa huệ trắng bay đến bên Mai. Mai mỉm cười, vuốt ve tấm bia:
-Cám ơn em! Nói thật với em nhé, lúc đầu nghe Thiên kể về em, chị có tức trong dạ. Dù Thiên nói là chỉ xem em như em gái nhưng thật ra Thiên cũng có chút tình cảm với em, điều ấy làm chị rất mặc cảm vì chị quen Thiên sau em lại hơn tuổi nữa. – Mai có hơi buồn rồi lại mỉm cười – Nhưng sau khi chị nghĩ đến những điểm giống nhau của chúng ta chị lại yên lòng trở lại. Chúng ta đều muốn ở bên một người vì chúng ta đều... yêu người ấy. Chúng ta đều yêu Dương Nhất Thiên.
Ơ. Cái này... có phải là...
-Chị cũng như em, chị cũng yêu cậu ấy từ tận đấy lòng, xem cậu ấy như một người con trai thực sự, đối với chị, cậu ấy là người tuyệt vời nhất.
-Mai... - Tôi đến gần bên cô ấy.
Tôi nắm chặt lấy tay Mai
-Tiểu Huệ, đây là người anh muốn chọn làm cô dâu của mình từ lâu, mong muốn được bảo vệ cô ấy bằng tất cả tính mạng của mình. Em hiểu cho anh chứ?
Có lẽ em rất buồn. Đoá hoa huệ run lên, cứ như muốn tự xé các cánh hoa của mình.
-Chị hiểu em, chị hiểu em mà... - Mai nói.
Cơn gió nữa lại nổi lên, cuốn theo đất bụi. Tôi phải nhắm mắt lại, tay vẫn nắm chặt tay Mai. Được một lúc, không còn nghe gió rít nữa, tôi mở mắt ra. Vòng hoa hồng không còn trên bia nữa. Ở đâu vậy.
-Tiểu Huệ! – Mai thốt lên.
Ồ. Vòng hoa đang ở trên đầu Mai. Sao lạ thế nhỉ? Chẳng lẽ... là món quà của Tiểu Huệ?
-Cám ơn em. – Tôi mỉm cười.
-Cám ơn em. – Mai cũng mỉm cười.
Tôi nhìn qua. Trông Mai thật xinh đẹp. Cứ như một nàng công chúa trong cổ tích với bộ váy dài. Nhưng nếu có chiếc khăn vôn, Mai giống cô dâu hơn. Tôi khen:
-Cô giống cô dâu quá!
-Thật sao? – Mai đỏ mặt.
-Ừ, một ngày nào đó, cô sẽ được mặc áo cưới thật đẹp, đương nhiên là suốt lễ cưới.
Mai ngập ngừng rồi nói:
-Cậu hứa rồi đó!
-Ừ! Tiểu Huệ làm chứng cho anh nhé! – Tôi nói với Tiểu Huệ - Còn cô, - Tôi đưa ngón tay út ra. – cô có đồng ý làm cô dâu của Dương Nhất Thiên này không?
Tôi quỳ xuống trước mặt Mai, làm cái động tác tôi đã không làm hai năm nay. Mai dùng ngón út của cô ấy móc nghoéo với tôi:
-Ừ!