-Tôi đi học đây! – Tôi vẫy tay với Thiên.
-Đi học vui vẻ. – Thiên mỉm cười.
Hai ngày lễ trôi qua trong yên bình, không căng thẳng, không hồi hộp, chỉ có sự vui sướng của hai chúng tôi. Hôm 30/4 là một kỷ niệm ngọt ngào, cuộc hẹn sau đó diễn ra rất tốt đẹp. Cũng may là không có ai phá đám cả. Bây giờ đang chạy tới trường nhưng tôi vẫn còn nhớ lại cái ngày ấy. Nhưng suy nghĩ của tôi lập tức bị cắt đứt ngay lập tức.
-Sweet Ice Queen! - Một tập đoàn con trai chạy ào ra cổng.
Tôi hoảng hồn, vội vàng quẹo lại, thả xe đạp phi thân lên ngọn cây gần đó.
-Sweet Ice Queen!
Oái! Đằng sau lại là một tập đoàn nữa, là các huynh trưởng học khối sáng. Quái, hôm nay thế nào mà toàn thể nam sinh của trường lại tập hợp ở trường thế này? Có chuyện gì quan trọng hay sao? Mà ai cũng kêu "Sweet Ice Queen" rồi im lặng hết. Thật đáng sợ! Hay là... cuộc hẹn hồi bữa 30/4 bị rình nữa?
Tôi nuốt nước bọt, lấy dũng khí hỏi cho ra lẽ:
-Có chuyện gì đây?
Thì lập tức, các nam sinh khối chiều liền tách ra, xếp thành hai hàng đứng đối diện nhau. Từ trong trường, Tuấn bước ra, trịnh trọng như một ông bá tước, mặt có vẻ nghiêm trọng lắm. Tuấn ngước lên trên cành cây, nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi nghiến răng, siết chặt nắm đấm, muốn dùng vũ lực thì tôi chiều. Tuấn lại quay mặt qua chỗ khác rồi nói thật to:
-Tôi thua rồi.
Hả? Đất trời ơi, thánh thần ơi, con có lộn không? Mặt tôi và cả cơ thể tôi đều cứng đơ lại hết. Không đời nào! Tai tôi lãng rồi.
-Nói gì vậy? – Tôi hỏi lại lần nữa.
-Chúng tôi thua rồi. Chúng tôi thua Dương Nhất Thiên rồi! - Đến lúc đó, không chỉ mình tuấn mà cả trường đều hét to lên.
-Tại sao?
Tuấn nói:
-Hôm 30/4, sau khi nghe Vân nói bạn sẽ hẹn Dương Nhất Thiên ở đồi, chúng tôi đã bí mật theo dõi để phá đám.
Biết ngay mà. Cái đám này không làm vậy là trời sập hết.
-Có điều khi đến nơi hẹn, chúng tôi chợt thấy bạn cười, bạn cười rất tươi. Chưa bao giờ bạn cười như thế với bọn mình cả, có chăng chỉ là nụ cười đáp lễ.
-Đúng!
-Chúng tôi rất ganh tị nhưng khi nhìn nụ cười của bạn với sự quan tâm của tên kia thì sự hờn ghen biến mất. Tự dưng chúng tôi thấy mình thua kém rất nhiều. Chúng tôi chỉ muốn gặp bạn và bắt buộc bạn chấp nhận tình cảm của mình thì nó chỉ muốn cho bạn cười, cười thật nhiều, không hề đòi hỏi điều gì quá quắt cả. Thiên chỉ mới 10 tuổi mà đã thế, khi lớn lên thì thế nào. Chúng tôi nhận thấy điều đó nên xin thua. Thừa nhận hôn ước của hai người. - Tuấn mỉm cười, đôi mắt hơi rưng rưng. – Chúc hai người hạnh phúc.
Tôi cũng mỉm cười:
-Cám ơn mọi người. Mình cũng xin chúc các bạn tìm được những người bạn gái thật dễ thương.
-Cám ơn Sweet Ice Queen!
-Mọi chuyện đều ổn cả, chúng ta sẽ cùng là bạn tốt chứ?
-Đương nhiên! - Mọi người đều hét lên, ủng hộ nhiệt liệt.
Cùng lúc đó tôi cũng nhận được lời chúc của Trân vang lên ở góc sân trường:
-Chúc hai người hạnh phúc!
-----***-----
-Thế là tốt rồi, mọi chuyện đều giải quyết êm thắm. – Vân nói.
-Ừ, đây cũng rất vui vì mọi người đều chấp nhận kết thúc êm đẹp. – Tôi thắt cho xong chiếc đai đen.
Anh Sơn ngồi cạnh nói với chúng tôi:
-Có thành viên mới gia nhập đấy, nghe nói đánh cũng khá lắm.
-Trai hay gái? – Tôi hỏi.
-Hình như là gái. Đấy, mới nhắc Tào Tháo, Tào Tháo xuất hiện liền. – Anh Sơn chỉ về phía cánh cửa.
Đúng! Khuôn mặt này tôi chưa gặp lần nào. Là con gái nhưng trông tay chân rất săn chắc. Xem ra tôi có địch thủ rồi.
-Hả? Thành viên mới đấu với Mai. - Người bốc thăm chọn cặp thượng đài la lên.
-Đây đi đây! – Tôi bước ra sàn tập.
-Cố lên Xích Thố! – Atula vẫy tay.
Tôi đứng im thủ thế. Con nhỏ kia trong phút chốc lao tới, tung cú đấm vào sườn trái. Tôi vung tay ra đỡ. Ái chà! Cú đấm khá mạnh đấy, bảy phần là muốn giết tôi. Tôi vừa đỡ những đòn lính mới tung ra, vừa nói:
-Bồ có những đòn rất giống một thằng nhỏ đây gặp cách đây mấy tuần.
Lính mới có hơi giật mình rồi lại đánh tiếp:
-Phải, hôm nay ta, Tôn Hạnh Dung, tới đây để trả thù cho cậu chủ Giang Phách.
-Ồ, về nói với cậu chủ rằng – Tôi nắm lấy tay phải của Dung và quét một đòn dưới đất. - một trăm năm sau mới thoả nguyện cái ước mơ quái quỷ đó!
Tôi hạ Dung trong vòng năm phút, dùng đúng 3 đòn và 4 phút để đỡ. Dung đứng dậy, nói:
-Lần sau ta sẽ hạ gục ngươi!
-Chắc vậy. – Tôi nói bâng quơ.
Tôi nói với anh Sơn:
-Trưởng CLB, xin phép anh cho em về sớm một chút.
-Chi vậy? Về nấu cơm cho chồng hả? – Anh Sơn đùa.
Tôi mỉm cười, mặc luôn bộ võ phục về nhà.
(Lời kể của Nhất Thiên)
Điện thoại di động của tôi đột nhiên rung lên, báo tin nhắn tới. Tôi bật lên xem thử. Một tin nhắn của chị Trân: "Chúc em và Mọt sách hạnh phúc."
Ái chà! Vậy là được rồi. Tôi ngã người ra chiếc ghế sa lông, hôm nay có lẽ là một ngày may mắn.
-Tôi về rồi đây!
-Ừ. Hôm nay có chuyện gì mà cô xin về sớm thế? – Tôi quay lại hỏi Mai.
-Chuyện này...
-Dù sao cũng chúc mừng cô, bọn đỉa dai nhách kia đã giác ngộ cả rồi.
Mai gật đầu:
-Đó là điều mừng lớn. Thú thật, thấy mấy người đó cứ thế, tôi khó xử lắm.
-Cô thật tốt bụng.
Rồi Mai lại đanh mặt lại, cô ấy nói chuyện rất nghiêm túc:
-Thằng nhóc quái quỷ kia đã cài người vào trường của tôi rồi. Có một con bé tên là Tôn Hạnh Dung, cũng học lớp 10 gia nhập vào CLB nhằm mượn sàn võ để giết tôi.
-Tôn Hạnh Dung à?
(Lời kể của Tiểu Mai)
Trông mặt của Thiên coi bộ cũng không ngạc nhiên lắm. Tôi hỏi:
-Cậu quen con bé đó hả?
-Không. – Thiên lắc đầu. – Nhưng tôi nghe đồn trong gia tộc Đặng, Tôn Hạnh Dung là ứng cử cho vị trí thiếu phu nhân trong gia tộc họ Đặng
-Cho thằng nhóc quái quỷ đó hả?
-Không, là một người ở chi thấp hơn nhưng em cô ta có hy vọng sẽ là vợ chưa cưới của Giang Phách. Cô ta là người rất nóng nảy, thương em và hay hành động hấp tấp.(Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )
Đúng, những đòn của con bé ấy ra toàn là những đòn hấp tấp, dễ dàng đánh bại như trở bàn tay. Với sức mạnh ấy, chỉ cần bình tĩnh sẽ có thể phá kỷ lục CLB - tiếp được 5 chiêu của tôi.
-Nhưng hình như Giang Phách không thích vị hôn thê đó, cậu ta đã đấu tranh với gia tộc để tự chọn một người hợp với ý mình. – Thiên nói tiếp.
-Cũng đúng, hôn nhân sắp đặt trước thì không thích hợp. – Tôi thở dài.
-Có ngoại lệ chứ? – Thiên mỉm cười. – Chúng ta thì sao?
(Lời kể của Giang Phách)
Trông bà Dung ỉu xìu như cái bánh bao chiều. Đã bảo rồi, cái kế hoạch ngớ ngẩn ấy chẳng hay ho gì đâu, Tạ Tiểu Mai đã từng ném nguyên cái xe đạp lên để tránh đạn, với một bà đứng tấn chỉ có nửa nén nhan thì có sá gì. Chị em như nhau.
-Cậu chủ yên tâm, em sẽ xử đẹp con bé ấy vào lần sau. – Bà Dung quỳ trước mặt tôi. – Xin đừng lạnh nhạt với con bé.
-Anh Phách! – Con nhỏ Thuý, em của bà Dung lay tôi liên tục. - Đừng bỏ rơi em mà.
-Ra ngoài đi! Để yên cho tôi ăn trưa! Cả hai chị em!
Cả hai lững thững đi ra ngoài phòng tôi, mặt vô hồn. Cái thứ đáng ghét đó mà mấy ông chú của tôi thích đưa vào là sao nhỉ. Lấy vợ ngay lúc này mà chọn loại lý lắc như thế nhà chỉ sớm mạc. Thật là...
"Cha mình bảo nếu phải lấy vợ sớm nên lấy vợ thật chín chắn để cô ấy đỡ đần việc nhà cửa thật tốt, hay nhất là nên lấy người hơn tuổi."
Lời nhắn gửi của tên khốn ấy lại vang vọng bên tai tôi. Tiếng nói, khuôn mặt và nụ cười của hắn vẫn không thể xoá được. Dương Nhất Thiên... nếu bạn không làm Tiểu Huệ chết thì mình sẵn sàng chúc phúc cho bạn, người bạn duy nhất của đời tôi.
Cạch! Tiếng cửa mở?
-Cậu chủ, tôi mang bữa tối vào đây.
-Đặt lên bàn cho tôi. Ánh Tuyết.
Ánh Tuyết đặt khay cơm lên bàn. Cô ấy vừa làm, vừa hỏi:
-Hồi nãy tôi thấy cô Hạnh Dung và cô Hạnh Thuý ra ngoài, coi bộ thất vọng lắm. Thất bại rồi sao?
Tôi không nói gì cả. Ánh Tuyết gật đầu. Cô ấy nói:
-Hay để tôi đi?
Tôi nói ngay:
-Không, cô ở yên đó! Để tôi làm được rồi.
-Nhưng...
-Đây là lệnh!
-Vâng!
-Hôm nay tôi muốn đi dạo một chút, cô đi với tôi chứ? – Tôi hỏi. – Đi thả đèn.
-Vâng! – Ánh Tuyết cười tươi. - Vậy cậu chủ ăn nhanh đi, kẻo cơm nguội hết.
-----***-----
Tôi xỏ nốt chiếc giày còn lại:
-Đi thôi Ánh Tuyết!
-Vâng!
-Ánh Tuyết đẹp quá! - Mấy tên giúp việc nam trong nhà kêu như bị trúng sét.
Hoa khôi nhà này mà. Ánh Tuyết mới tròn 16 tuổi, thông minh, giỏi võ, ai cũng yêu mến cả. Da trắng hồng, mịn như lụa, mắt hơi xếch, đen láy. Nay lại khoác thêm bộ đầm trắng, cầm cây nến hình hoa sen trắng, trông như một nàng công chúa. Ai cũng bảo Ánh Tuyết giống mẹ tôi.
-Đi nào! – Tôi ra cổng trước.
-Cậu chủ! Chờ tôi với! – Ánh Tuyết chạy theo.
Cả hai vừa đi vừa nói chuyện phiếm rồi ngừng lại ở một bờ hồ ngắm phong cảnh. Trời buổi đêm thật yên tĩnh, tiếng giày của chúng tôi vang lên một cách rõ rệt, cả tiếng thở dài khẽ cũng không giấu nhau nổi. Trăng, sao sáng vô cùng. Gió thổi nhẹ vài cơn làm lay động vài ngọn cỏ dại ven bờ nhưng không có lấy một gợn sóng. Thiên nhiên thật kỳ lạ, cứ như con người.
-Cậu chủ, chừng nào cậu với cô Hạnh Thuý ký hôn ước? – Ánh Tuyết bắt chuyện trước.
-Tôi lấy vợ hay không thì lương Ánh Tuyết đâu có thay đổi. – Tôi nói thẳng thừng.
Ánh Tuyết lắc đầu nguây nguậy:
-Không phải, khi hai người ký hôn ước thì cũng chính thức chia ngọt sẻ bùi với nhau, cậu chủ sẽ đỡ cô đơn hơn.
Tôi bật cười, bảo Ánh Tuyết:
-Với loại người lí lắc như thế mà có thể cùng tôi chia ngọt sẻ bùi ư? Không đời nào.
-Vậy mẫu người cậu chủ thích là thế nào?
-Không biết, cô chọn cho tôi thử xem!
Ánh Tuyết đăm chiêu suy nghĩ. Được một lúc rồi cô ấy mỉm cười nói:
-Ra rồi!
-Ai? Cấm nói như mẹ tôi.
-Tốt nhất là lấy một cô gái như vợ của Dương Nhất Thiên, cái gì Mai ấy nhỉ? – Ánh Tuyết gãi đầu.
Tôi nói:
-Tạ Tiểu Mai. Mà tại sao?
-Vì đó là một cô gái bản lĩnh, sẵn sàng hy sinh mọi thứ vì người mình yêu mến cũng biết suy nghĩ trước sau, lấy người đó có lợi vô cùng.
Tôi cười hỏi đùa:
-Tức là lấy Ánh Tuyết chứ gì?
-Hả? – Ánh Tuyết ấp úng - Sao lại có thể...
-Tạ Tiểu Mai lớn tuổi hơn Dương Nhất Thiên, cô cũng lớn tuổi hơn tôi. Tạ Tiểu Mai bản lĩnh, cô cũng vậy. Cô còn dịu dàng hơn con người đó gấp trăm lần.
-Không được, tôi sẽ già trước cậu chủ mất, tôi hơn cậu chủ những năm tuổi. – Ánh Tuyết lắc đầu nguây nguậy. – Không được!
Kìa, nữa rồi. Ủa?
-Tôi nghe nói khi nữ hơn tuổi hơn nam thì chừng mười lăm năm sau khi kết hôn, người đó sẽ già hơn chồng mình gấp trăm lần. Tôi sợ...
-Coi kìa, cô không thấy vợ chồng cửa hàng hoa sao? Người vợ vẫn trẻ hơn chồng đó. Vả lại tôi không phải là loại thích nhìn vào bề ngoài. Nếu không, tôi đã chọn một con bé ngang tầm tôi chứ không phải là cô. Tuổi tác là cái quái gì chứ!(Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )
Hai cái giọng này... Phải chăng là...
-Nói chung là cô cứ nhìn vào hiện tại, không cần quan tâm đến tương lai làm gì.
Càng lúc nó càng đến gần chỗ chúng tôi.
-Hiểu chứ?
Tôi không nói ra lời. Tại sao lại là lúc này?
-Dương... Nhất... Thiên...
(Lời kể của Tiểu Mai)
-Đặng... Giang... Phách... - Thiên thốt lên.
Đặng Giang Phách? Thằng nhóc này... không ngờ lại gặp ở đây. Trùng hợp thật. Ủa, mà nó còn đi với một cô gái trạc tuổi tôi, không phải là Hạnh Dung.
Giang Phách hỏi trước:
-Làm gì ở đây?
-Tôi thả đèn.
Tôi giơ cái nến loại hoa sen vàng lên để chứng minh.
-Còn Giang Phách? – Thiên hỏi lại.
-Cũng vậy.
Cô gái kia cũng giơ cái nến hoa sen trắng lên.
Cả hai mặt đối mặt. Im lặng.
-Chúng ta cùng thả đèn đi! – Tôi kéo tay Thiên đến bờ hồ để thả đèn.
-Mai! – Thiên thốt lên.
Cô gái kia cũng kéo tay nhóc Giang Phách, nói:
-Đi thả đèn nào cậu chủ!
-Từ từ, Ánh Tuyết!
Tên là Ánh Tuyết à? Coi bộ... hai người này...
(Lời kể của Ánh Tuyết)
Tôi cùng Tiểu Mai thả đèn xuống hồ. Mặt hồ như nhuộm một màu mới. Ngọn lửa là thứ khởi đầu cho mọi sự. Nay gặp nhau tại đây lại bắt đầu bằng lửa, liệu nó sẽ làm gì? Tăng thêm lửa hận? Hay làm bay đi những giọt nước mắt? Tôi không biết. Tôi chỉ biết là phải làm sao cho họ được yên bình một lúc trong trái tim, để ngày mai lại gây tổn thương cho nhau (có thể tôi sẽ làm tổn thương Nhất Thiên và Tiểu Mai). Nhất Thiên và cậu chủ đang mỉm cười, nhìn hai ngọn đèn đang sáng soi trong đêm tối.
-Cô làm gì mà nghĩ ngợi ghê thế? – Thiên đánh gió trước mặt tôi. – Ăn nhanh rồi đi học!
Tôi và cơm. Lòng cứ suy nghĩ chuyện hôm qua. Cái con bé tên Ánh Tuyết đó, hình như tôi gặp nó ở đâu rồi. Ở đâu? Ở đâu?
-Nhớ rồi!
Tôi đập bàn một cái rầm, chén bát thìa đũa gì cũng văng lên hết, may mà chưa rớt ra cái gì. Thiên hỏi:
-Cô nhớ gì mà dễ sợ thế?
Tôi ngồi xuống ghế, nói cho Thiên nghe:
-Nhỏ hôm qua đi với nhóc Phách đó, nhỏ đó là Trần Ánh Tuyết, quán quân kiếm đạo của thành phố. Tôi với nhỏ từng gặp nhau trong một buổi giao lưu võ thuật.
Thiên bật cười:
-Cô cứ đùa, từng gặp mà cô ta không động chạm gì tới cô à?
-Làm sao tôi nhớ sai được? Cũng lạ, nhỏ không đá động gì tới tôi.
-Ăn cơm nhanh rồi đi học! – Thiên phẩy tay.
Tôi đành ăn cho xong rồi nhanh chóng khoác cặp đến nhà xe, đạp chiếc xe mới đi học.
-----***-----
-Giao lưu với các CLB khác? – Tôi ngạc nhiên. - Hồi nào tới giờ anh đâu có đề xuất kiểu này.
Anh Sơn gật đầu, nói:
-Đó là quy tắc của trường, năm ngoái anh cũng ngạc nhiên vậy đấy.
Vân tiếp lời:
-Theo quy tắc thì các CLB sẽ gặp nhau để trao đổi kinh nghiệm sau đó sẽ góp quỹ tạo thành một lễ hội đặc biệt.
-Lễ hội nữa hả? – Tôi nhăn mặt
Tôi thấy hơi khó chịu vì cái trường này, cứ lễ lễ mãi, phí tiền. Anh Sơn chỉ các nam sinh đang tập, nói:
-Thôi đi em, đây là cơ hội tốt để các nam sinh lấy lại mùa xuân của mình sau khi từ bỏ em đấy. Nghe nói các nữ thành viên của các CLB khác rất tức khi em xuất hiện trong trường này.
Ừ nhỉ. Anh Sơn nói cũng đúng.
-Cũng uổng, bồ sẽ không được hâm mộ, được tặng nhiều quà như trước nữa. – Vân tặc lưỡi. – Bao nhiêu là tiền.
Tôi nắm lấy cổ áo của nhỏ, gầm lên:
-Đừng có chọc vào nỗi đau của ta.
-Đại tỉ! – Vân cười hì hì.
-Vậy họ từ bỏ theo đuổi em thì chắc chắn người kia sẽ là tâm điểm. – Anh Sơn nói.
Tôi buông nhỏ Vân ra, quay qua nhìn anh Sơn. Anh Sơn hiểu ý là tôi muốn hỏi người đó là ai. Anh nói:
-Cô nữ sinh ấy vừa mới chuyển đến, học cách lớp em bảy phòng tính về phía trái. Nghe nói cô ấy rất xinh đẹp và tài năng, từng là vô địch kiếm đạo của thành phố.
Vân đứng phắt dậy, giọng gầm gừ, y như Atula thứ thiệt:
-Anh phải lòng cô ta rồi hay sao mà cho thăm dò kỹ thế?
Anh Sơn liền chối:
-Đâu có! Anh chỉ nghe nói... Vân!
Vân không nghe nói nữa, nhỏ tung cho anh Sơn một cước. Rầm! Anh Sơn bay thẳng vào vách tường đối diện. Nhỏ này ghê quá, hành hạ người ta không thương tiếc. Tôi chạy đến chỗ anh Sơn, gỡ ảnh xuống. Khiếp thật, quỹ CLB phải tốn tiền mua xi măng rồi, tường thủng một lỗ rõ to. Tôi hỏi thăm sức khoẻ anh Sơn:
-Anh có sao không?
-Anh ổn. – Anh Sơn nói thều thào. - Trời đất ạ, anh nghe sao nói vậy mà Vân cũng ghen nữa.
Tôi thuật lại nhỏ Vân nghe:
-Atula! Anh Sơn bảo nghe sao nói vậy! – Tôi chạy đến chỗ Atula. - Bồ đừng có ghen!
-Nhưng...
-Thật đấy! Bồ của bồ rất chung tình mà.
Tôi cố tìm những lời hoa mỹ nhất để tán dương ông Sơn cho nhỏ Vân nguôi giận bớt. Đang năn nỉ thì tôi có nghe Dung đang nói hành ai đó:
-Cái cục đá đó mà hâm mộ cái nỗi gì.
-----***-----
Đúng như anh Sơn nói, hôm nay đúng là có một đám đông ra chặn ở đầu cổng nhưng mục tiêu không phải là tôi, mục tiêu là nhỏ tóc dài xoắn xoắn kia kìa. Vây như là cái gì vậy. Tội nghiệp nhỏ, cầm cái cây xua đám con trai mãi mà tụi nó có tránh ra đâu. Vân thấy vậy động lòng trắc ẩn, kéo áo tôi:
-Hoàn cảnh như bồ hồi đó, bồ giúp người ta đi!
-Bồ ra mà giúp! – Tôi thản nhiên dắt xe vào.
-Đây không có khinh công, bồ thì luyện từ nhỏ rồi. Giúp người ta đi mà. – Vân lay tôi. (Khinh công là cha tôi luyện cho tôi đi tôi đi học kịp giờ)
Tôi không đoái hoài gì tới lời cầu xin của Vân, vẫn bình chân như vại. Dắt xe qua cái mới lùng bùng mà mặt tôi vẫn lạnh tanh. Vân nói:
-Đúng là Sweet Ice Queen! - Rồi nhỏ chạy vào lớp.
Tôi không nói gì, dắt xe vào nhà xe của trường cái đã. Không thấy thầy giám thị. Tôi nhảy lên một cái cây xem tình hình. Xem nào! Trong nhóm phục binh này không có Tuấn, tức là quy mô không cao. Vậy thì...(Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )
Tôi nhảy qua ba cái cây, đạp trên vai ông anh đứng gần nhỏ đó nhất rồi cắp nhỏ đó đi, mặt kệ bao nhiêu cái mặt sững sờ của mấy ông nam sinh. Tôi lại phi thân lên mấy cành cây rồi hạ cánh trên lầu khối lớp 10 một cách an toàn. Tôi đặt lính mới xuống, nói:
-Nổi tiếng thì đừng có đi sớm, hậu quả đấy!
-Tiểu Mai... - Nhỏ lính mới thốt lên.
Ủa? Ê cái khuôn mặt trắng như trứng bóc này...
-Ánh Tuyết! – Tôi kêu lên. - Bạn là học sinh mới của lớp 10/1 hả?
-Ừ, vì cậu chủ chuyển tới đây rồi nên phải học ở đây. – Ánh Tuyết nói.
-Vậy bạn về lớp nhanh lên! Bọn phục binh sắp lên rồi đấy! – Tôi đẩy Ánh Tuyết về phía lớp 10/1.
Ánh Tuyết vội vàng chạy về phía phòng của lớp mình. Kỳ thật! Thông minh như Ánh Tuyết đáng lý ra phải vào một lớp ưu tú như lớp tôi chứ, đâu lại đẩy Ánh Tuyết ra tít chỗ kia. Lẽ nào thằng nhóc đó...
-Xích thố quen nhỏ đó hả? – Vân hỏi tôi.
-Ừ, trong một buổi giao lưu. - Rồi tôi vào lớp, bắt đầu một buổi học mới.
Ra chơi, khi bọn tôi đang trò chuyện về buổi học với nhau thì đám con trai trong lớp đột nhiên hét lên:
-Sweet Snow Queen!
Cả đám bay khỏi chỗ ngồi, tiến thẳng ra cửa, ai cũng hỏi thăm nhỏ Ánh Tuyết nhiệt tình hết:
-Sweet Snow Queen tới đây làm gì vậy?
-Mình muốn gặp bạn Tiểu Mai lớp này. - Giọng nhỏ rất dịu dàng.
-Dịu dàng quá! Chết tôi rồi! - Cả đám con trai hét lên rồi ngã xuống.
Tôi ra khỏi cửa, gặp Ánh Tuyết:
-Tuyết tìm Mai?
-Chúng mình đến căn tin nói chuyện chút nhé! - Tuyết mỉm cười.
-Ừ. Để Mai dẫn đường.
Tôi cùng Ánh Tuyết đến căn tin, ai cũng nhìn chúng tôi hết. Mà cũng kỳ cục, hễ là con trai nhìn xong là ngất xỉu ngay lập tức. Bọn tôi chọn một bàn ở góc khuất để dễ nói chuyện. Tôi hỏi:
-Tuyết ăn gì?
-Kem sôcôla.
Tôi liền đến quầy tự phục vụ, lấy hai ly kem sôcôla thì đột nhiên đám con trai chạy đến đưa cho tôi hai ly kem sôcôla, nói:
-Mời Sweet Ice Queen và Sweet Snow Queen!
-Cám ơn! – Tôi mỉm cười, nhận hai ly kem.
Tôi về chỗ, đặt hai ly kem xuống bàn. Tuyết mỉm cười, nói rất dịu dàng:
-Cám ơn Mai vì đã giúp Tuyết hôm nay.
-Không có vì cùng bệnh thương nhau thôi. Hồi đó Mai cũng vậy mà. Cũng nhờ vậy mà hai đứa mình mới được ngồi nói chuyện như thế này, hôm giao lưu võ thuật đâu có được nói chuyện đâu.
-Ừ nhỉ.
-Ăn kem đi!
Tuyết lấy một ly kem và ăn ngon lành. Tôi thấy vậy, hỏi:
-Tuyết thích ăn kem sôcôla lắm à?
Tuyết nói:
-Không, hồi trước Tuyết thích ăn kem bạc hà nhưng cậu chủ tập cho ăn mãi giờ ghiền luôn.
-Vậy là giống Mai rồi.
Cả hai vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với nhau. Tôi nhận ra nhỏ này ăn nói rất dễ thương, dịu dàng không thể tưởng tượng được. Nhỏ tụ hội tất cả những yếu tố mà người con gái phương Đông cổ đại cần có. Thảo nào bọn con trai hâm mộ đến thế. Cả hai nói chuyện rất hợp, đến nỗi chuông reo hồi nào mà không hay. Tuyết đẩy ghế đứng dậy trước. Nhỏ mỉm cười, nói:
-Tuyết về lớp trước đây.
-Đi về cẩn thận. – Tôi cũng mỉm cười.
-Đây là lần nói chuyện cuối cùng của chúng ta. - Tuyết nói khẽ, chỉ mình tôi nghe.
Tôi hiểu. Một ngày nào đó chúng tôi sẽ đối địch với nhau. Tôi cũng nói:
-Hy vọng nó chỉ là kiếm tre.
-Không.
-----***------
-Giấy mời đi lễ hội? – Thiên ngạc nhiên.
Tôi gật đầu:
-Vào ngày mai, lúc tám giờ. Cha tôi và phu nhân bận rồi, chỉ còn cậu thôi.
-Ừ, thì đi. Mai tôi cũng rảnh. (Thiên không đi học nhưng phải thọ giáo rất nhiều điều từ các ông chú)
-Tốt thật! Cám ơn! – Tôi mỉm cười.
(Lời kể của Ánh Tuyết)
-Giấy mời đi lễ hội? - Cậu chủ nhận tờ giấy mời. – Các CLB của trường cô giao lưu hả?
-Vâng! – Tôi gật đầu.
Cậu chủ ngắm tờ giấy mời một lúc rồi nói:
-Thôi được, mai tôi cũng rảnh.
-Tốt quá!
Thiên vừa phủi chiếc yên xe đằng sau vừa gọi vọng vào:
-Xong chưa? Đi!
-Xong rồi!
Tôi cột xong chiếc đai đen của bộ võ phục là chạy ào ra cổng. Hôm nay là giao lưu giữa các CLB nên phải mặc trang phục đặc trưng của các CLB, CLB của tôi là Karate nên đương nhiên phải là bộ võ phục rồi. Thiên ngắm tôi từ trên xuống dưới, bất chợt nói:
-Nói thật, trong các bộ trang phục, võ phục là hợp với cô nhất. Khi mặc vào trông cô rất mạnh mẽ.
Câu này tôi không giận chút nào, đúng quá rồi còn gì. Tôi đến ngồi lên yên sau, Thiên ngồi ở yên trước. Thiên nói tiếp:
-Ngày nào đó cô sẽ được mặc võ phục của dòng họ Dương, hợp hơn bộ này nhiều.
-Ừ.
-Đi! Hôm nay tôi có hứng đấy!
Biết rồi! Tôi ôm chặt hông Thiên. Thiên đạp xe đến trường tôi với tốc độ thật khủng khiếp, cái xe đạp này may chưa là xe đua, không thôi thì khi xuống tôi cũng đứng không vững. Đạp xe đạp đến trường trong vòng 3 phút, vậy mà thắng rất đẹp, không đâm vào ai cả. Tôi xuống xe, chạy tại chỗ vài bước để vững cái chân đã. Thiên nắm tay tôi, mỉm cười:
-Đi vào nào!
-Đi! – Tôi cùng Thiên cùng bước vào cổng.
Lễ hội trường tôi đầy đủ sắc màu với hàng trăm gian hàng khác nhau. Gian hàng thực phẩm của CLB Nấu nướng ngay từ xa đã cuốn hút mọi người bằng mùi thơm sực nức của các món ăn được chế biến rất chuyên nghiệp. CLB Cắm hoa thì câu khách bằng những vòng hoa đầy màu sắc. CLB Thiết kế thời trang lại tổ chức một buổi biểu diễn thời trang... Còn các CLB võ thuật thì sẽ giao lưu với nhau trong khu thi đấu võ thuật.
-Ồ!
Mấy nhỏ ở CLB Tri thức nhìn Thiên chằm chằm:
-Mai, chồng bồ đây hả?
Mặt tôi nóng bừng, nhưng tôi cũng gật đầu. Mấy nhỏ ồ lên coi bộ rất thích thú:
-Ôi, dễ thương quá! Tên Thiên phải không?
-Dạ. Chào các chị. – Thiên cúi đầu chào.
-Mấy bồ ơi, chồng của Mai đây nè!
Lập tức, các nữ sinh ở tất cả CLB đều ùa ra. Ai cũng nhìn Thiên như một người nổi tiếng và hỏi những câu rất kỳ cục.
-Nhóc 10 tuổi thiệt hả?
-Đôi mắt của nhóc đâu có giống thằng nhóc 10 tuổi?
-Nhóc quen Mai thế nào vậy?
-Làm sao mà nhóc thuần hoá được con chằn cái đó?
-Đủ rồi! – Tôi hét lên.
-Nè, bồ đừng có ích kỷ thế chứ, để bọn này hỏi một chút, dù sao cũng là chồng bồ mà, có mất mát gì đâu.
Tôi quay mặt đi chỗ khác. Tôi hét lên:
-Trộm!
Mấy nhỏ nghe là lật đật về lại gian hàng của mình trong vòng một nốt nhạc. Nhân cơ hội đó, chúng tôi đi đến chỗ các CLB giao lưu. Tôi đóng sập cửa, thở dốc:
-Xin lỗi, tụi nó tò mò lắm.
-Không sao, vậy mà vui. Học trò mà.
Trông Thiên rất buồn. Ừ nhỉ, từ lúc phát hiện trí thông minh của mình hơn người, Thiên đã phải học nhảy lớp, chắc Thiên chưa từng đến lớp.
-Thiên đây phải không?
Trời ạ! Giờ tới đám con gái của CLB võ thuật. Tôi cũng bó tay luôn. Vân nói với tôi:
-Trùng hợp thật, CLB Kiếm thuật cũng dẫn đến một thằng nhóc.
Ồ. Có lẽ Đặng Giang Phách cũng đến.
-Mọi người! Tập trung lại đây nào!
Chúng tôi liền tập trung lại. Có bốn CLB võ thuật: Karate, Judo, Kiếm đạo và Aikido. Bốn CLB tập trung lại, ngồi xung quanh khán đài. Tôi nghe anh Sơn nói giao lưu võ thuật không phải là biểu diễn mà mỗi CLB sẽ cử ra một tuyển thủ xuất sắc nhất để đấu với nhau nhằm rút ra kinh nghiệm thi đấu. Đương nhiên tôi sẽ là đại diện của CLB Karate còn Ánh Tuyết là đại diện của CLB Kendo, hai CLB kia cũng cử ra hai quán quân của mình là hai tên nam.
Nai nịt giáp phục gọn gàng, tôi tự tin bước ra sàn đấu.
-Cố lên! – Mọi thành viên ủng hộ tôi.
-Ừ!
Có bốn CLB võ thuật nhưng trong trường, CLB Karate và CLB Kiếm đạo là mạnh nhất, thu hút nhiều môn sinh nhất (tôi cũng không biết tại sao). Tôi và Ánh Tuyết hạ hai tên quán quân của CLB Judo và CLB Aikido một cách dễ dàng, chỉ trong vòng nửa hiệp (không có ý chê Judo hay Aikido đâu nha). Tất nhiên chúng tôi phải đấu với nhau ở vòng chung kết. Có điều, trước khi đấu với nhau, chúng tôi phải... nghỉ mệt trước đã, đấu nhanh cũng mệt chứ bộ.
Vân đưa cho tôi ly nước cam:
-Vất vả quá ngôi sao sáng.
-Cám ơn!
Tôi đón lấy ly nước, uống một hơi. Thật đã khát. Ơ, Thiên đâu?
-Có ai thấy Thiên đâu không? – Tôi hỏi.
-À. - Một thành viên trong CLB nói – Mình vừa thấy nhóc mới ra ngoài làm gì đó.
Chẳng lẽ đi gặp Giang Phách? Đùa! Tôi vội vàng chạy ra ngoài tìm. Ở đâu? Ở đâu? Tôi tìm ở khắp nơi. Ở đâu nhỉ?
-Oái! Lạnh quá! – Tôi kêu lên.
-Có mệt không?
Thiên đưa cho tôi lon nước ngọt được ướp lạnh. Tôi đón lấy, bật nắp uống một ngụm nhỏ. Sảng khoái thật! Thiên nói:
-Trông khuôn mặt đắc chí thế kia thì cô thắng phải không?
-Ừ!
Tôi hỏi:
-À, hồi nãy cậu đi đâu vậy?
-Đi mua nước ngọt. Cái máy xa lắm.
-Cám ơn.
-Mai ơi! Nghe nói Mai thắng, mình mua nước ngọt cho Mai nè!
Tuấn ở đâu đó cầm lon nước ngọt chạy đến (Tuấn ở CLB Tri thức). Bất chợt, cậu ta khựng lại.
-Trưởng tộc, chào người! - Tuấn cúi mình.
-Tôi nghe chị Trân nói anh cũng vào vòng chung kết cuộc thi Tri thức thì phải.
-Dạ!
Thiên mỉm cười:
-Chúc mừng!
-Dạ, cám ơn người. – Rồi Tuấn cầm lon nước ngọt, lủi thủi về CLB.
Tội nghiệp quá! Tôi trông theo bóng Tuấn mà lòng cảm thấy day dứt. Tuy không yêu nhưng dù sao Tuấn cũng là bạn. Ủa? Mà cái gì đó đang nhói lên ở hông tôi vậy ta?
-Đau quá! – Tôi hét lên.
Cái tên quái quỷ nhéo hông tôi đau điếng. Tôi vội vàng dùng hai tay xoa xoa cái hông của mình. Thiên phủi tay, nói:
-Cô khỏi thương hại, tôi vừa được chị Trân cho hay chị ấy đang cặp với hắn đấy.
-Hả?
Nhỏ này nhanh thiệt! Mới đó mà đã cặp với Tuấn rồi. Ờ mà hai người cũng xứng. Tốt quá rồi! Hơi bất ngờ nhưng tôi tin vì mấy chuyện này Thiên không dối gạt gì cả, vả lại Trân quên chuyện cũ cũng nhanh lắm.
-Tốt quá! – Tôi mỉm cười.
-Cô thương người quá đáng. – Thiên thở dài. – À mà lát nữa cô đấu với ai?
-Tuyết.
-Hấp dẫn đấy! Lâu lắm tôi muốn xem lại kiếm họ Đặng thế nào.
Ơ. Chuyện này...
-Xem ra cô không biết, họ Dương và họ Đặng nổi tiếng với tập đoàn lớn nhưng cũng là hai lò võ, họ Đặng nổi tiếng với kiếm pháp còn dòng họ Dương chúng ta thì được nghe danh nhờ quyền cước.
Thảo nào, nắm đấm của thằng nhóc Giang Phách không chuẩn, sức mạnh rất ít. Vì sở trường của nó là kiếm ư?
(Lời kể của Ánh Tuyết)
-Trận sau là với CLB Karate đấy cậu chủ! – Tôi nói.
Cậu chủ đang nhấp ngụm trà thì đột nhiên khựng lại. Cậu hỏi:
-Với Tạ Tiểu Mai?
-Vâng!
-----***-----
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tôi cùng Ánh Tuyết nai nịt gọn gàng bước ra sàn đấu. Tôi và Ánh Tuyết đứng đối diện nhau, mắt nhìn thẳng vào nhau. Cả hai đều đứng yên bất động, ai cũng có ý thăm dò đối phương. (Quên nói, theo luật đấu này, không theo bất kỳ luật riêng của bộ môn nào, chỉ có hai điều để thắng: thứ nhất là chạm được vào giáp phục của đối thủ, thứ hai là đẩy đối thủ được ra khỏi vòng hoặc cho đối thủ té xuống.) Đấu khí của Ánh Tuyết quả là không nhỏ, lần đầu tiên tôi cảm thấy thích thú trong thi đấu thật sự (mấy lần trước thích vì được bao kem khi thắng) và đấu khí của tôi toả ra cũng không ít.
-Bắt đầu!
Tôi và Ánh Tuyết hét lên một tiếng rồi xông vào nhau. Nửa đường chợt nghe tiếng khóc thất thanh của ai đó. Chúng tôi quay lại xem thử. Thì ra tên trọng tài đã... xỉu. Cũng phải thôi, hồi nào tới giờ tôi chưa từng phát ra khí như vậy. Hai tên nam lật đật khiêng tên trọng tài vào phòng y tế và cử một người khác thay thế.
-Tội nghiệp!
Tôi lại quay lại trận đấu. Thủ thế thật chắc chắn nào. Sẵn sàng!
-Bắt đầu!
Thế là cả hai xông vào cuộc chiến. Nhanh thật! Chưa gì hết là Ánh Tuyết đã đánh ngay vào đầu, nhiêu đó cũng đủ hiểu là nhỏ rất mạnh, chuyên giải quyết đối thủ bằng một đòn. Nhưng tôi thì khác. Đòn đó vừa chạm là tôi vòng qua, cho một cước vào áo giáp, Tuyết liền dùng kiếm đỡ và dùng lực đẩy mình ra xa. Tôi liền nhún người, đến chỗ đối thủ quét một cước dưới đất. Hụt rồi! Ở trên kia! Tôi nhảy ra khỏi đó ba bước, tránh đòn chết người ở trên không đồng thời quét tiếp một cước. Tuyết chạm vào chân tôi liền bật ra đằng sau nhưng sau đó Tuyết lấy tay chống đất, dùng sức bật lên rồi lại đứng vững trên mặt đất. Tuyết lại tiếp tục xông vào, dùng kiếm đánh vào hai bên sườn, tôi dùng hai tay gạt ra hết. Ở giữa có khoảng trống! Tôi liền tung một cú đấm vào đó. Tiếp tục dùng kiếm để đỡ? 5 đòn rồi!
-Xin Mai đừng quá bất lịch sự như thế. - Tuyết vung kiếm lên.
-Tuyết quả là một đối thủ khó xơi! – Tôi nói. - Phải lịch sự chút thôi.
(Lời kể của Vân)
Nhỏ này lợi hại thật. Xích Thố đã ra 5 đòn mà không trúng nổi áo giáp. Sao đây? Cố lên Xích Thố!
-Trúng đòn!
Hả? Tôi quay lại, thanh kiếm của nhỏ đó đã chạm vào giáp của Xích Thố. Sao lại có thể?
-Em xem kìa! – Anh Sơn chỉ tôi.
Tức thì, Xích Thố mượn lực kiếm ra đằng sau, tung đấm liên tiếp vào giáp của đối thủ. Và điểm đương nhiên là hơn. Mặt của Xích Thố đanh lại. Quên mất, trong trận đấu, 5 đòn đầu tiên của Xích Thố chủ yếu là thăm dò đối phương (vậy mà cũng có người đỡ không nổi) sau đó nhỏ mới giữ "phép lịch sự" là đấu thật lòng. Hồi đó tôi cũng vậy. Dám cá là nhỏ kia đang giấu khuôn mặt ngạc nhiên sau chiếc mặt nạ. Mới đây mà Xích Thố đã ghi 15 điểm. Tỉ số: 3-15. Tuyệt vời đấy Xích Thố!
Đang đấu căng thẳng, đột nhiên có thằng nhóc nào đó mặc áo trắng ngồi vào chính giữa CLB Kiếm thuật. Nó chăm chú nhìn hai đấu thủ rồi phát tay thật về phía trước.
(Lời kể của Tiểu Mai)
Tuyết đột nhiên chém mạnh về phía trước, tôi vội vàng nhảy ra xa ba bước để tránh. Bất chợt, chân tôi va phải kiếm và bị mất thăng bằng. Tôi lập tức chống tay, đẩy thân lên lộn một vòng rồi đáp lên mặt đất. Tuyết lao thẳng về phía trước, dùng kiếm đâm thẳng vào giáp bảo vệ đầu đầu của tôi. Tôi vội vàng nhún người lên tránh kiếm.
Bốp!
-Trúng đòn!
Vừa đâm thẳng rồi lại vòng ngược để chém vào giáp, nhỏ này, ánh mắt không thể hiện điều đó. Tuyết nhún người lên nhẹ nhàng, đánh thẳng vào giáp của tôi.
-Tỉ số là 5-15! – Tên trọng tài lên tiếng.
-Tỉ số là 20-15. – Tôi đáp xuống mặt đất.
Đánh vào giáp của tôi 15 đòn không thương tiếc. Hay đấy!
Tôi xông vào, tung quyền đúng ngay giữa bụng. Nhỏ này không tránh mà dùng mũi kiếm đỡ. Ích gì? Không ngờ kiếm trượt bên dưới tay tôi và nhắm thẳng vào ngực 10 đòn liên tiếp. Vô lý! Không thể nào...
-Ăn gian! – Vân kêu lên. – Tên nhóc quái quỷ kia bày vẽ cho đối thủ! Ăn gian!
-Không sao đâu Atula, ổn thôi! – Tôi quay lại, mỉm cười với Atula.
Hai tay thủ quyền sẵn sàng, tôi chuẩn bị nghênh chiến tiếp tục.
-Tiếp tục!
Tuyết dùng kiếm chém ngang hông của tôi, tôi thụp xuống, quét một cước ngang. Tuyết bước một chân qua, dùng kiếm chém mạnh vào giáp của tôi. Khỉ thật! Cũng tại thằng nhóc kia .(một người giỏi võ không lao vào cuộc đấu thì rất dễ để phân định tình hình)
-Tên này bảo vệ "hôn thê" ghê nhỉ. – Tôi buột miệng nói.
-Mai... - Tay của Tuyết run lên. – Nói bậy!
Rồi nhỏ dùng kiếm đập lên đầu tôi liên hồi. Trúng tim đen. Nhưng tôi cũng không biết đường đỡ.
Nếu bên Karate cũng có một quân sư như thế thì tốt biết mấy. Thiên... Không được, như vậy là phạm luật. Nhưng... bên đó chơi gian trước mà. Lúc này Tuyết đang chém thẳng từ trên xuống. Giúp tôi, làm ơn đi!
-Dùng quyền đỡ, tung cước.
Tôi dùng tay đỡ hờ kiếm của Tuyết, sau đó tựa người trên thanh kiếm, đá thẳng vào giáp của Tuyết, dứt một đòn, tôi nhảy ra chỗ đó ngay tức khắc. Thật tuyệt vời! Tôi liếc nhìn trên khán đài, Thiên đang ngồi ở dãy ghế đầu tiên, mỉm cười, vẫy tay với tôi.
-Cám ơn!
Thằng quỷ Phách đưa tay về phía trước, Tuyết lại dùng kiếm đâm thẳng vào giáp phục. Trên khán đài Karate, Thiên hụp người nhẹ xuống, đưa chân vẽ một vòng tròn, tôi liền hụp xuống, lấy chân quét một cước. Tuyết tránh ra khỏi đòn cước nhưng muộn rồi, tôi tung quyền vào giáp của nhỏ và ghi điểm (tên trọng tài mắt mờ, người ta đánh được 25 đòn mà bảo đánh được 15 đòn).
(Lời kể của Vân)
Bây giờ trận đấu không còn là của hai người kia mà là trận đấu của hai thằng nhóc đang ngồi chễm chệ trên khán đài kìa. Tuy điệu bộ phách lối nhưng rõ ràng chúng là bậc thầy của môn võ. Mà cũng lạ, hai thằng nhóc ngồi đối diện nhau, lại mặc trang phục đối nhau nữa chứ (Thiên mặc màu đen, tên kia mặc màu trắng). Liệu... chúng có phải là địch thủ truyền kiếp?
Cả hai cô gái đều đã đẫm mồ hôi cả rồi. Sao chưa ra đòn kết thúc? Nhỏ bên Kiếm đạo đã đánh một đòn dứt khoát rồi. Nhóc Thiên trầm ngâm, trỏ một ngón tay về phía trận đấu và sau đó là trỏ ngón tay đó xuống đất. Thế là sao? Thua đi hả?
(Lời kể của Tiểu Mai)
Trỏ một ngón tay xuống đất? Ý là sao? Thua đi? Không đúng! Thiên đâu dễ chịu thua như thế. Là gì? Là gì? Trông thanh kiếm của Tuyết, tôi chợt ngộ ra. Đến lúc đó, kiếm của Tuyết đã cách đỉnh đầu tôi ba phân, gần chạm đầu tôi. Quyết định thôi! Tôi đưa tay bắt lấy kiếm của nhỏ. Lấy kiếm làm điểm tựa, tôi tung người lên, dứt điểm bằng một cước thật mạnh. Tuyết lảo đảo rồi cuối cùng cũng ngã xuống.
-CLB Karate thắng! – Tên trọng tài kêu.
Đúng! Ý của Thiên là phải cho đối thủ ngã mới thật sự thắng.
-Yeah!
Cả CLB Karate vui sướng reo lên, đương nhiên là Atula cũng thế. CLB Kiếm thuật sững sờ chút rồi cũng vỗ tay chúc mừng. Tuyết nói:
-Hai người đã thắng.
Tôi đến gần Tuyết, đưa tay ra:
-Đứng lên nào bằng hữu!
Tuyết có hơi lưỡng lự nhưng cũng nắm lấy tay tôi, đứng lên. Tôi vỗ vai nhỏ, nói:
-Mai mốt đấu tiếp nghe! – Tôi nhìn lên khán đài, chỗ CLB Kiếm thuật. - Cả hai người.
Giang Phách không nói gì, lẳng lặng đi chỗ khác. Đồ cứng đầu! Tên đó còn khó bảo hơn nhỏ em gái. Thôi kệ.
Tôi trông lên khán đài chỗ CLB Karate, Thiên đang mỉm cười, giơ dấu hiệu chiến thắng với tôi.
(Lời kể của Vân)
Nhỏ Xích Thố mỉm cười mà... có nét gì gian gian. Tức thì, nhỏ dùng khinh công gia truyền tung người lên khán đài. Mọi người đều ồ lên ngạc nhiên. Nhỏ... ôm chầm "tên quân sư quạt mo" chỉ vẽ đường lối tấn công cho nhỏ nãy giờ mà hét lên:
-Tôi thành công rồi!
Nhóc kia cũng ôm đáp trả, vỗ vỗ lưng con nhỏ Xích Thố, nói:
-Tốt!
-Cám ơn!