XtGem Forum catalog
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Ngược Chiều Kim Đồng Hồ

Moon về lớp, có một vài đôi mắt đang săm soi, trực quan của điệp viên cho biết điều đó là vô hại, họ chỉ có quyền nói không tốt về em, làm sao có quyền hành động, bởi em cũng như họ đang ở một xã hội bình đẳng.

- Mình là Jess - Một cô bạn chìa gói bim bim trước mặt Moon bằng cách dễ mến - làm quen nhé! - làn da trắng và đôi môi mọng đỏ khiến cô bạn nổi bật hơn tất cả. Trông cô ấy đầy thiện cảm, Moon không ngần ngại nở nụ cười. Có thể đã lâu lắm rồi, em mới cười tự nhiên, không thể so bì với ánh mắt trong sáng và nụ cười đáng yêu của cô bạn, nhưng chắc chắn, đó là một nụ cười “đem lại hạnh phúc cho mọi người”. Jess chỉ cho Moon từng người trong lớp, em cũng chỉ biết lắng nghe,...

- Thế nhá! - Sau khi nhiệt tình giúp bạn hòa nhập với bạn bè, Jess để Moon tự mình tìm hiểu, cô đi về phía Ring - bạn trai cô.

z

Lướt qua vài trang mạng, Moon có quá nhiều tư liệu để viết, nhưng không thể...

Moon dùng xe đạp để tới trường, gần đây em mới học cách sử dụng nó, không có ai dậy nên dù đã biết đi vẫn gặp đôi chút bất tiện.

- Đi đứng kiểu gì vậy!? - Một cậu học sinh đi đằng sau quát lớn làm em giật mình. Xe của em tự nhiên bị kẹt phanh dừng gấp làm xe phía sau buộc phải dừng lại.

- Xin lỗi bạn! - Moon rối rít quay mặt lại nhận ra đó là Yun. Trông mặt cậu ta lạnh te, đôi mắt màu ngọc trai đen ẩn dưới hàng mi cong, sống mũi cao và thẳng,... chưa bao giờ Moon nhìn thẳng vào một người nào đó mà ngắm kĩ đến thế.

- Không đi đi à!? - Yun quát lớn hơn. Cậu đã quá quen với những đứa con gái hay nhìn chằm chằm vào cậu. Chỉ còn năm phút nữa là vào lớp rồi.

- À ừ! - Moon định táp vào lề đường cho cậu bạn vượt lên, nhưng đường đông quá, vậy nên em lên xe và đi tiếp.

Yun thấy khó chịu với người đi trước, rõ là đường đông mà tay lái cô ta hết xoay bên này rồi lại chập choạng bên kia. Tới một ngã tư, Moon quên mất không nhìn đèn tín hiệu, vẫn cứ đi thẳng.

- Mù à!? - Yun lại quát lớn, may mà cậu đã kịp giữ yên sau xe của Moon. Moon giật thót tim, nhưng thứ khiến con tim đập dồn dập không phải là vì bị lực kéo ở phía sau,...

Bên kia đường, một con Lamborghini LP640 dừng lại vì đèn đỏ. Có hai thanh niên đang ngồi trong đó. Moon mím chặt môi, hệ tuần hoàn làm việc hết công suất để có thể bình tĩnh nhưng mồ hôi đã ướt đẫm áo lúc nào không hay. Người cầm lái là Arrow, còn người ngồi kế bên là Ken. Dẫu khoảng cách giữa hai con đường đối diện không hề gần, qua một lớp kính trong. Cái dáng người ấy mấy năm qua Moon không hề gặp, hắn vẫn ngồi theo kiểu sẽ “ăn thịt đối phương”, tay phải gác lên cửa xe một cách phóng thoáng, còn tay trái tựa sau gáy phong thái thượng phong. Tư thế người cầm lái cũng không kém phần oai hùng, như “nuốt chửng” mọi thứ. Luôn là thế, họ xuất hiện để làm tim em ngạt thở.

Đèn chuyển màu xanh, tất cả các phương tiện bắt đầu lăn bánh, con xe đó cũng chuyển mình. Xe đạp của em buộc phải cuốn theo... Yun cố gắng vượt ngang cô bạn để “chiêm ngưỡng” chủ nhân con siêu xe.

Thật lạ, nếu là một công chức không bao giờ có thể dám mơ được ngồi trong chiếc xe ấy, và nếu có tiền tỷ cũng khó mà có được xe nhập từ Mỹ như thế. Bằng đôi mắt tinh tường, Yun đưa ra những quan sát đích đáng: đây là con xe mang một gam màu đen khỏe khoắn, ngoại trừ mui và khung cửa, thân xe được làm bằng sợi cacbon, vành được đúc hợp kim nhẹ giảm trọng lượng tối đa, chí ít cũng phải 650 mã lực, và tốc độ có thể đạt tới là 342 km/h. Còn hai người ngồi trong, chắc chắn không ai khác ngoài người của DEVILS. Chúng muốn phô trương đây mà. Yun nhìn kĩ vào đôi mắt của người ngồi ghế bên, rồi tới người cầm lái, chúng toát lên vẻ kiêu hãnh tới đáng sợ, chúng chỉ nhìn thẳng. Thật là may mắn, Yun đã che khuất hoàn toàn cho em. Cậu đã xuất hiện thật kịp lúc, khi mà con xe dũng mãnh kia đi lướt qua...

Tiếng chuông vào lớp vừa dứt, Yun là học sinh cuối cùng được vào trường. Kể từ ngã tư đó, Yun vượt lên đi trước Moon. Người bảo vệ chặn cổng không cho bất kì học sinh nào cố “vượt rào”.

Moon không may mắn như cậu bạn. Em sẽ quay về nhà ư? Nếu như không nhìn thấy chiếc xe màu đen đó thì có thể, còn giờ bằng mọi giá em phải vào trường vì không muốn giáp mặt lần hai. Moon gửi xe ở ngoài và tìm cách vượt rào, điều đó không khó nếu là một nhân viên của DEVILS. Em luôn tỏ ra bình tĩnh, đi dạo xung quanh trường và tìm sơ hở, sử dụng chút ít khả năng từ đợt tập huấn, chỉ sau 4 phút đã có mặt tại lớp học.

- Ghê nhỉ? - Yun khá bất ngờ vì sự xuất hiện của cô bạn. Nếu là học sinh cá biệt lâu năm thì dễ dàng tìm được lối vào, nhưng đây chỉ là lính mới, lại còn là phái yếu mà có thể vào được thì thật bất ngờ.

- Hì - Moon chỉ cười ngượng ngạo chẳng biết giải thích lí do. Hôm nay em phải nộp bài văn nên cũng khó để nghỉ.

Cậu nhìn vào nụ cười ấy, lạ thật, cậu cũng chẳng còn suy nghĩ gì nữa. Cô Hana bước vào, cả lớp đứng dậy chào. Cô mới ngoài 30, nhưng vì tâm lí nên cả lớp đều quý mến. Moon lấy trong cặp bài văn của mình ra đem lên nộp.

- Xong rồi à? - Cô Hana luôn niềm nở.

- Vâng - Moon cười trừ.

-... - Cô nhìn vào bài văn của học sinh lớp chuyên văn, chữ viết chẳng dễ đọc chút nào.

- Hì, em viết hơi ngoáy một tí ạ - Moon ngập ngừng. Thực ra em chẳng hề suy nghĩ về bài viết này, gửi yêu cầu tới DEVILS, lập tức sẽ có một bài văn hoàn chỉnh phù hợp với giọng văn của học sinh lớp 12 lực học bình thường. Em biết lạm dụng vị trí là không tốt, nhưng điều gì khác em cũng có thể làm được trừ việc hình dung về hai con người ấy.

Moon lại nở nụ cười đáp lại ánh nhìn của cô. Cô Hana rất thích nhìn nụ cười của cô học sinh này, trông thật thánh thiện và gần gũi.

Moon vẫn đang cố gắng hòa đồng với các bạn, em bỏ ngoài tai tất cả những lời bàn tán, lúc nào cũng mỉm cười. Hộp bút luôn căng phồng, toàn là dụng cụ học tập, bạn nào thiếu, em sẵn lòng cho ngay, vì, thứ em mong muốn là được làm bạn với tập thể lớp. Nhưng khi mà càng thân thiết với cái thế giới này sợ rằng em sẽ yêu nó mất, rồi khi về lại DEVILS phải chết trong nỗi cô đơn.

Yun ngồi phía phải, cũng là phía bên hành lang của lớp học, từ chỗ mình nhìn ra cửa sổ chỗ cậu thì chẳng có thứ gì, nhưng em lại thích nhìn ra phía ấy. Em thích nhìn vào ánh mắt của cậu. Đó là gì nhỉ, giống như giọt pha lê, đôi mắt đang nhìn về phía cô bạn Luci. Yun thích người ấy, cậu luôn trộm nhìn và cười một mình. Còn Moon không nghĩ thế, em cho rằng đó là ánh mắt của người anh trai đang nhìn cô em gái. Bạn ấy thật hạnh phúc, em ao ước có được ánh nhìn đó dù chỉ một lần.

Mấy cô bạn ngồi trên đều thấy lạ, vì sao ngày nào cũng thấy em nhìn cậu bạn rồi mỉm cười, thế là họ bàn tán xôn xao. Họ mặc định rằng em thích Yun.

- Cậu thích Yun à? - Jess nói nhỏ bên tai Moon.

- Gì cơ? - Moon quay sang nhìn người bạn mà mặt chẳng thể hiện gì, nếu như bị nói trúng tim đen, thì phải tía tai, đỏ mặt, nổi da gà, nhưng em vẫn hoàn toàn bình thường.

- Thôi đi, đừng giả bộ nữa, cả lớp biết rồi - Jess vẫn nài nỉ cô bạn hé lộ chút ít bí mật.

- Bạn đùa à, mình thích nhìn vào mắt của Yun, chỉ thế thôi - Moon thẳng thắn.

Cứ tưởng câu nói thầm thì đó chỉ là bí mật của hai người, nhưng toàn bộ khu dưới đã nghe thấy hết. Trong đó có Yun. Tất cả đều quay xuống nhìn Moon. Họ nhìn vào đôi mắt Moon, rồi lại quay lên cùng với tiếng cười rúc rích. Yun đang úp mặt trên bàn, nghe thấy mấy tiếng cười đó, cậu ngửng lên quay sang phía Moon và nói:

- Trơ trẽn - Rồi cậu bước ra khỏi phòng học.

- Yun à, chờ tớ với! - Jess đuổi theo, hình như cô định thanh minh giúp cô bạn.

Moon vẫn ngồi yên đó, “Trơ trẽn???”, vốn từ hạn hẹp không cho phép Moon hiểu cậu ta nói gì. Ngay sau đó, trong giờ Toán của thầy Be, cả lớp chăm chú học, thái độ học tập nghiêm túc không giống hồi đầu năm nữa. Theo thói quen, Moon quay sang nhìn cậu bạn. Cậu ta ném luôn cục tẩy vào chính giữa đỉnh đầu em. Moon khé nhíu mày, không đau nhưng làm tóc rối đành tháo dây buộc lại.

- Mời hai anh chị ra ngoài! - Thầy Be nổi tiếng nghiêm khắc, đang say sưa giảng bài mà có ai ồn hoặc làm việc riêng khiến thầy rất ức chế. Thầy vừa viết một số dạng tích phân cho cả lớp và quay xuống thì thấy trò nam ném mạnh thứ gì đó vào trò nữ cuối lớp, không hề tôn trọng bài giảng, thầy đoán rằng chắc phải làm việc riêng từ nãy rồi - Giờ này sắp thi thố đến nơi rồi mà còn trêu với đùa được hả? - Thầy Be chỉ tay ra cửa lớp. Cả lớp khẽ che mặt cười, “Thầy đuổi đúng người thế!”,... Yun bước thẳng ra ngoài lớp, cậu thừa biết tính ông thầy già vả lại cũng không thích năn nỉ ỉ ôi chỉ để nghe thêm mấy lời giảng.

Riêng Moon vẫn trân trân nhìn thầy, em chưa bổ sung cho mình được cách ứng xử. Ngày trước ở DEVILS, dù một ông lão ở tuổi 80 làm việc cho DEVILS.3 thì vẫn phải “nhường nhịn” người ở DEVILS.4.

- Thầy kinh lắm đó, ra ngoài đi - Cô bạn ngồi trên thì thầm, thực chất là muốn có câu chuyện để thu hoạch.

-... - Moon tin theo lời bạn không chút do dự bước ra cửa lớp. Và thầy Be tiếp tục giảng bài sau vài phút gián đoạn.

- Cứ đứng ở ngoài này thôi à? - Moon lên tiếng hỏi.

- Không thì thích uống nước chè hả? - Yun vẫn luôn trả lời bằng giọng cọc cằn.

- Là sao?- Moon đâu phải tỏ ra ngây ngô mà thực lòng không biết.

-... - Yun nhìn em, cậu chúa ghét những đứa con gái nào giả vờ ngốc nghếch.

-... - Moon lặng im. Nhưng em vốn không thích yên lặng, cậu là ai chứ, chỉ là bạn cùng lớp, ngang hàng, em pha trò...

- Muốn nghe chuyện cười không?

- Không!

- Thế giải đố? - Moon vốn là người hòa đồng chẳng qua hồi nhỏ không có bạn.

- Không!

- Ừm, à, hôm qua cậu có xem bóng đá không?

- Không!

- Vậy à, thế thì nói chuyện gì nhỉ? - Moon cho tay lên cằm suy nghĩ.

- Im đi - Yun bắt đầu khó chịu.

-... - Moon yên lặng được một lúc -... nhưng thời gian trôi lâu lắm, không nói chuyện thì...

- Thì mặc xác cô. Cô không có lòng tự trọng à? - Yun vừa dứt lời, cậu bước ra chỗ khác, áp mình vào tường mà ngủ.

Bài giảng của thầy Be dù hay mấy thì hôm nay cũng không vào đầu, các bạn đều tranh thủ ngó nghiêng ra phía cửa lớp. Họ thấy khó chịu vì hai người kia đứng khuất so với tầm nhìn, “có lẽ không muốn cho ai xem đây mà!”, nhưng rồi lại khoái chí khi thấy Yun bước ra đứng quay về phía lớp mình. Trông cậu lúc nào cũng thật lãng tử. Moon như chết lặng vì câu nói đó. Em có lòng tự trọng, nhưng đã bị “rơi” mất rồi. Vẫn cứ nghĩ cô bạn sẽ lườm mình, Yun mở mắt và nhìn về phía cũ. Moon chỉ cúi gằm mặt xuống, cố gắng thở nhẹ, ánh nắng chói cũng không bận tâm. Em không đẹp, nhưng em luôn rạng rỡ mỗi khi cười. Em không có thứ gì nổi bật cả, nhưng luôn làm người khác phải chú ý.

Yun đã hơi quá lời, cậu biết nhưng cậu không muốn cho bất kì ai cơ hội. Vì cậu đã yêu người đó rồi. Moon vẫn đứng đấy, ánh nắng chiếu vào khuôn mặt em, khiến đôi môi khô rát. Từng hơi thở bị kìm lại vì nỗi đau. Như những lần trước, vết thương trong tim lại rỉ máu, ừ, cứ cho là họ có quyền, có địa vị, họ có tất cả và họ muốn làm gì thì em đều phải chịu, nhưng Yun chỉ là một người bình thường thôi, vậy mà cậu có quyền ném vào đầu em à,... rồi đỉnh đầu em khẽ nhói đau, kí ức ngày nào vẫn ám ảnh em mãi,... Còn cái thứ xa xỉ lòng tự trọng,... thì đã nói rồi mà, em đâu còn nữa,... Moon ghì chặt tay mình vào chân váy không tựa vào tường, em muốn đứng vững bằng đôi chân và sức lực của mình.

z

- Cậu điều con nhóc đó đi à? - Ken lên tiếng sau khi im lặng một hồi lâu.

- Nhân viên của tôi, tôi có quyền! - Arrow cũng không ngần ngại gì mà nhìn vào người ngồi kề bên.

- Ăn nói với bề trên vậy sao?

- Giờ thì chúng ta ngang hàng. - Chính xác là vậy, họ đều đang ngồi trên cùng một hàng ghế. Arrow tiếp tục phóng xe lao thẳng.

z

- Reng! Reng! Reng!

Thầy Be còn bực bội chuyện hai học sinh làm mất năm phút quý giá nhưng chuông đã kêu, thầy vội vàng chép mấy bài toán tích phân lên bảng rồi cho lớp nghỉ. Ngay lập tức, các bạn đã ùa ra khỏi phòng để thăm dò.

- Em chào thầy! - Yun đứng thẳng người, nghiêm trang chào, ra vẻ rất kính nể.

Thầy cũng phì cười vì hành động vừa rồi, đi qua chỗ của Moon, nhìn cô học trò mà thấy tội. Thầy nghĩ chắc cô trò chỉ diễn kịch nhưng cũng khiến thương cảm nên vỗ nhẹ vào vai động viên. Moon nhìn thầy rồi nở nụ cười hối lỗi. Sau đó đám bạn xúm xít hỏi chuyện Moon, vì đương nhiên họ biết có khai thác từ Yun cũng chẳng được gì. Moon không trả lời,lắc đầu cười nhạt. Yun nhìn vào cô bạn, thay đổi nhanh chóng, lúc vừa trông tội khổ vô cùng còn giờ thì toe toét.

- Cáo! - Yun thốt lên dù đang đi bên cạnh hai người anh em.

Ring và Poise đều biết, vì ba trái tim họ, cùng hướng về một người.

...

Moon ngồi tập trung làm bài không nhìn đi đâu nữa. Có nhiều phiền toái lắm rồi, nhưng cũng vui vì nhờ thế mà giờ ra chơi em có cơ hội được nói chuyện với nhiều bạn. Những kiến thức trong sách giáo khoa đều đã được học bài bản khi đi đào tạo ở DEVILS, nên việc hoàn thành bài không mất nhiều thời gian.

- “ Cậu có biết bộ ba Yun, Ring và Poise là niềm tự hào của lớp mình không?”

- “ Mấy em lớp dưới chạy hàng dài ý”

- “Mấy bà sinh viên trường bên cũng chết mê chết mệt”...

Moon đang nghĩ... Đẹp ư? Đúng là họ rất ưa nhìn, nhưng so với hai vị Sếp, họ chưa là gì. Tuy nhiên nếu để tả về nét đẹp của hai người thì em chịu, chưa bao giờ dám nhìn trực diện vào họ. Rồi lại mỉm cười, hiện giờ em vẫn đang yên bình, được sống mà không phải lo lắng gì hết.

- Bị điên à!? - Yun quay sang, cậu thấy khó hiểu vì sao em vừa cười vừa làm bài, lúc thì ngồi trầm ngâm, được một lát lại giở khuôn mặt não nề.

- Ừ! Bị điên! - Moon thừa nhận, em đúng là điên rồi, điên từ cái ngày mà tên sát thủ mang em về. Theo bản thân nghĩ, những người đẹp, họ tàn nhẫn và độc ác lắm, chẳng ai là không thế đâu, kể cả Yun.

Một thời gian sau, Moon không còn bị gán ghép nữa, bởi chủ thể đâu tỏ ra thái độ khác lạ với Yun từ lần ấy. Mà mọi người cũng quen rồi, vì Yun đẹp nên có nhiều người thích, một sự thật hiển nhiên luôn luôn đúng.

Dạo này Yun không hay đi chung với những người còn lại. Có lẽ cậu muốn đặt tình bạn lên trên.

Cách đây mười năm,... Ba cậu nhóc được kết hợp lại thành một gia đình.

Cha của Ring và Poise đều tử trận khi chiến đấu với Rồng Đen, còn mẹ của hai người cũng hy sinh khi đang làm nhiệm vụ. Vì vậy cha và mẹ Yun đã nhận họ làm con nuôi, chăm sóc như con đẻ của mình. Sau đó chừng ba năm, họ mang về cô nhóc, kém ba cậu bé một tuổi. Cô bé ấy có cái tên là Luci, em hay bị các cậu nhóc bắt nạt và luôn khóc thảm thiết. Nhưng sau khi mẹ Yun quyết định nói sự thật cho cả bốn, đó là, cha và mẹ Luci đềuị chết dưới đạn của DEVILS, ba cậu nhóc không còn ghét Luci nữa, và dần dần kết nạp cô vào gia đình nhỏ.

Mục tiêu của cả 4 người - là kẻ đứng đầu những con ác quỷ, chính vì thế họ đã quyết tâm rèn luyện thể chất để thực hiện đến cùng nhiệm vụ. Được biết ở tổ chức WHITE, có một cô bạn chừng tuổi Luci được tổ chức chọn để gài chip điện tử, họ đã sẵn sàng đề nghị sẽ bảo vệ người đó, vì họ nghĩ, chắc chắn lú quỷ sẽ thèm khát con chip và tự mò đến.

Những năm tuổi thơ qua vô tình họ đã đặt Luci ở trong trái tim mình. Còn giờ thì sao nhỉ? Yun không biết nữa,... Ring đã thích Jess, còn mình và Poise... Cậu đã có tình bạn rất đẹp với Poise và không muốn mất nó,... cả sự khó xử của Luci nữa,... Cậu sẽ từ bỏ, có thể con tim sẽ chẳng thể thay đổi, nhưng có lẽ về hình thức sẽ là hơn...

“ Quen nhau nhé” - Moon vo viên tờ giấy rồi nhét vào hốc bàn.

- Linh tinh, tôi và cậu học cùng nhau mấy tháng rồi mà giờ mới là quen à? - Moon nói nhỏ để tránh làm ồn trong giờ của thầy Be.

-...- Yun nhìn lại cô bạn mình, không hiểu đối phương nghĩ gì. Moon đã ở “đấy” suốt 16 năm trời, người ta mấy khi nói, chủ yếu dung hành động diễn tả nên vốn từ còn hạn hẹp.

Thẩy Be cầm viên phấn ném xuống cuối lớp, thầy lại phật lòng vì hai cô cậu học trò. Moon đổi hướng về thầy, em cũng đâu muốn gây sự chú ý. Rồi thầy giảng bài tiếp, nhìn vào mắt cô học trò đó, nó vô tội. Cả lớp quay xuống và họ biết, hóa ra trước đây chỉ là đòn “nghi binh”.

Yun kéo mạnh Moon ra khỏi lớp khi vừa hết tiết mặc cho những đôi mắt nhìn theo tò mò. Bàn tay thô bạo của cậu nắm chặt lấy cánh tay của Moon. Cậu cứ tiến thẳng về phía trước, kéo cô bạn xuống tận tầng một, tới bãi cỏ đằng sau trường. Một làn gió vi vu thổi, khẽ luồn vào từng sợi tóc của Moon.

- Cậu... làm bạn gái tôi... NHÁ! - Cả câu Yun đều nói đủ nghe, riêng từ cuối, cậu cố ý nhấn mạnh, nhưng nói mà mắt đâu có nhìn Moon.

-... - Moon không trả lời.

-... - Họ đứng im lặng một hồi lâu.

- Làm bạn gái cậu thì được cái gì? - Moon ngước lên nhìn vào mắt người đối diện.

Yun thực sự khá bất ngờ khi nghe câu nói trên. Cậu đã hơi tự phụ, ngưỡng tưởng cô gái này có tình cảm với mình, nhưng dường như không hề. Yun đỏ mặt, cậu hơi ngại, tránh ánh mắt của Moon, cái ánh mắt nói lên sự thật.

- Được thôi - Moon thở dài, rồi lại mỉm cười.

Hai người, hai trái tim, hai nhịp đập, hai nỗi niềm... hoàn toàn khác nhau. Bầu trời hửng nắng, mây đen đã nhường chỗ cho những tia hào quang từ ánh dương...

z

Tại DEVILS.5,...

- Cậu khá là may mắn khi được làm việc cho ta đấy, Mes! - Ken xoay ghế và ngừng hút xì gà. Hương thơm từ điếu thuốc bung tỏa, một mùi thơm quý tộc.

- Vâng thưa ngài, tôi sẽ cống hiến hết mình cho DEVILS - Mes cúi gập người. Không biết vì lí do gì mà anh được ưu ái đặc biệt nên được Ken xưng hô gần gũi như vậy, chẳng mấy người được hắn gọi là “cậu”.

Rồi Mes bước ra ngoài, trong văn phòng giờ chỉ còn mình Ken. Một tia sáng hiếm hoi chiếu lọt qua bức rèm cửa ánh vào chiếc nhẫn cái trên tay hắn, phản xạ lại thứ ánh sáng trắng, giống như mắt của chim đại bàng, lóe sáng trong bóng tối.

Yun không nhận thấy sự thay đổi gì từ “bạn gái mình”. Moon quay ra và nhìn cậu, rồi lại tiếp tục chép bài. Yun luôn ăn nói thiếu chủ ngữ làm em chẳng hiểu gì hết.

- Này! - Yun gọi, cậu chỉ tay vào Jess, theo đó muốn Moon nhìn mà “học tập”.

Jess ngồi cạnh bên Ring, cô đang hỏi bài. Ring luôn nhiệt tình với cô, còn cô thì hay tỏ ra trẻ con. Trông họ thật xứng đôi. Moon cười, hóa ra cậu ta muốn thế. Chỉ là diễn trò để cô bạn đó nhìn thấy, được thôi, em làm được, vì bản thân cũng đang cần một vòng tay. Moon giơ quyển vở và nhìn về phía Yun. Có vẻ hiểu ý rồi đấy, Yun hài lòng, cậu đứng dậy tới bên chỗ Moon.

- Trời ạ! Có đời nào bắt con trai giảng văn cho không? - Yun không thể hiểu Moon đang nghĩ gì nữa, em chỉ bút vào một đề văn bất kì.

- Haha - Moon lấy tay che miệng cười khoái chí, cậu ta đúng thật quá trẻ con.

- Cười gì!? Lôi quyển toán ra đây! - Cậu nói như ra lệnh.

- Haha - Moon vẫn không thể nhịn được cười. Thấy khuôn mặt cậu ta hằm hằm nhìn, em đành lôi mấy bài tập toán ra và nhờ cậu “giải” hộ. Không phải là giảng mà Yun khua chân múa tay nói linh tinh rồi làm luôn cho em. Trông bộ dạng cậu ta thật...

- Trơ trẽn!

- Nói cái gì đấy?! - Yun dừng bút ngay lập tức.

- Haha - Moon càng cười to hơn.

- Hai người làm gì mà cười như nắc nẻ thế? - Cô bạn ngồi trên tò mò không chịu được đành quay xuống.

- Haha, đúng ý cậu rồi nha! - Moon lại cười tiếp.

- Hừ! - Yun đứng dậy và bỏ ra ngoài luôn, ừ, đúng ý cậu rồi, cô bạn ấy đã quay ra nhìn.

- Sao bạn cứ cười mãi thế!?- Cô bạn tỏ vẻ khó chịu vì Moon không cho biết lí do.

- Hì, không có gì! - Moon rất vui, đã lâu lắm rồi chưa được cười thoải mái đến thế.

Hôm sau đi học, Moon thay đổi hẳn. Vừa đến lớp, em đã toe toét cười với Yun dù cậu không thèm nhìn lại. Nụ cười của em thật sự rất hồn nhiên như mang sức sống mới cho mọi người.

- Đến sớm nhỉ? - Sau vài câu nói chuyện với các bạn nam, Yun về chỗ.

- Ừ! Đến sớm để hỏi cậu mấy bài tập.

-... - Yun nhìn chằm chằm vào cô bạn, - Ô, sao thay đổi nhanh gớm!

- Lần này là Lí nhá, không phải Văn đâu - Ánh mắt Moon tinh nghịch.

- Hừm! - Rồi cậu giảng bài cho Moon một cách say sưa.

- Có hiểu không đấy!? - Yun khinh thường phái yếu.

- Cậu làm sai ngay từ bước hai rồi, dấu cộng mà viết thành nhân à!

- Cộp! - Yun cốc đầu Moon một cái - Biết sao giờ mới nói! - Ngày trước, ai đó cũng đã từng cốc đầu mỗi khi em không hiểu bài,...

- Đừng cốc đầu mình, mình không thích đâu! - Giọng Moon trùng xuống.

- Gì chứ, tui cốc nhẹ mà - Yun thấy lạ, tự nhiên cô bạn thay đổi sắc mặt - Sợ học dốt à?

- Không! Chỉ có Quỷ mới đi cốc đầu người khác! - Moon nhìn thẳng vào mắt Yun.

- Quỷ không ăn thịt người thì thôi, cốc đầu người ta làm gì!?! - Yun không hiểu câu nói đó, với cậu, em chỉ như những bạn nữ khác trong lớp, không hơn và cũng không chút nghi ngờ.

DEVILS, Moon chợt nghĩ, mình không muốn về nơi đó, chỉ muốn mãi mãi được ở cái thế giới này.

...

Moon rất hay theo Yun, phần lớn thời gian đều ở bên cậu. Em không thích cậu. Đúng! Nhưng em cần có người bảo vệ  vì rất cần một người anh trai!

Một thói quen, ngày nào Yun cũng đưa Moon về, nhưng chỉ qua ngã tư một đoạn thì cậu để em tự về. Yun cũng chỉ là một con rối trong vở kịch mà cậu tự viết lên.

Hôm nay là chiều chủ nhật, Yun ngủ liền một mạch tới muộn. Khi cậu dậy thì mọi người đã đi hết rồi. Ring thì đương nhiên đi với Jess, còn Luci, cô chắc đã đi đâu đó cùng với Poise. Không biết cậu quyết định đúng không, việc có bạn gái khiến chẳng hôm nào lòng thanh thản. Đôi khi, ta hành động một cách ngu ngốc, dù hành động đó đã được đắn đo suy nghĩ rất nhiều và khi hối hận thì không thể quay lại được. Cậu đặt tình bạn với Poise lên trên, hay cậu không có chút lòng tin ở bản thân mình về người con gái đó. Yun thất bại mất rồi.

Yun bước vào phòng tắm, cậu để nước từ vòi sen xối trực tiếp vào đầu. Cảm giác lạnh tê tê khiến đầu quay cuồng. Cậu thương người con gái ấy, rất nhiều, nhưng chẳng dám nói lên lời,... Yun gục mặt xuống bồn nước, muốn lấy lại thăng bằng, rồi sực nhớ, cuộc hẹn với Moon lúc 17h. Yun bắt mình phải đi, dù không muốn.

- Ê! Đợi có lâu lắm không! - Yun vỗ nhẹ vào bên vai của Moon. Em đang ngồi trầm ngâm ngắm phố phường.

- Có! Mỏi hết cả chân rồi - Moon giả vờ đùa, thầm biết miễn cưỡng Yun mới đến gặp mình.

-... -  Yun nhìn bạn đồng hành, từ đầu tới chân, rồi ngược lại - Đi chơi với bạn nam mà ăn mặc thế này à?

- Sao nào!? - Moon nhìn lại trang phục, có gì đâu nhỉ, em mặc một chiếc áo phông màu rượu vang có chữ, quần Jeans dóng dài. Hoàn toàn rất bình thường.

- Giờ là 5h47 - Yun chỉ về phía bầu trời đã dần tắt nắng - con gái thường hay “thả dáng” giờ này! - Yun ném tặng cô bạn một nụ cười khẩy.

- Vớ vẩn - Moon chẳng bận tâm. Moon đã tạo thói quen riêng vì hồi nhỏ hay bị ngã, nên luôn mặc quần dài và dày để tránh bị chảy máu. Yun đang suy nghĩ định đưa cô bạn này đi đâu, cậu đặt tay lên thái dương, rồi ngóng xem chỗ nào thích hợp nhất.

Ken bước ra từ Plaza đối diện, một tay cho trong túi quần, tay còn lại quàng hông cô gái ăn mặc thời thượng. Mặc nhiên, dù mua nhiều đồ, hắn không buồn cầm đỡ giúp cô ả. Ken luôn để bộ mặt rất tay chơi, đôi mắt luôn nhìn về phía trước, chẳng bao giờ quan tâm đến xung quanh. Yun đang nhìn hắn, cậu không có chút cảm tình về con người này. Chỉ biết là đã từng gặp mà chưa nhận ra đó là ai. Cậu giả vờ đang tìm kiếm một thứ gì đó để tranh thủ quan sát người đàn ông.

- Yun à, cái máy này dùng thế nào vậy? - Moon hướng mắt vào máy bán hàng tự động.

- Hả? À - Yun quay lại, cậu dùng mấy đồng xu thả vào khe đồng thời cũng quay mình vào trong để che chở cho bạn khỏi tầm nhìn của người đó. Tự nhiên thấy thương cho Moon, có lẽ Moon đã chọn nhầm bạn để chơi rồi, chơi với cậu ngộ nhỡ Moon sẽ gặp hiểm nguy mà một con người bình thường không ngờ tới. Vì thế, tốt nhất nên tránh để những người mà cậu có linh cảm xấu nhìn thấy bạn mình.

- Thế rồi nhấn nút chọn à? - Moon chưa từng sử dụng máy bán hàng tự động nên thích thú - Ê! Sao cậu không nghe tớ nói gì hết vậy? - Moon tò mò không hiểu Yun đang nhìn gì nữa.

- Chọn đi! Cậu thích uống nước cam ép hay dâu tây? - Yun trả lời em nhưng vẫn đang suy nghĩ đã gặp hắn ở đâu rồi nhỉ?

- Nước táo nhá! - Moon nhấn hai lần vào phím màu xanh.

- Ờ - Yun tiếp tục quan sát lại sợ lộ liễu nên thôi.

- Đây nè! - Moon chờ máy đẩy ra hai lon nước rồi đưa cho.

- Cậu nhìn gì vậy? - Moon xoay người, đôi mắt của em nhỉnh hơn bờ vai cậu một chút nên không khó để nhìn ra ngoài.

- À không! Không gì cả - Yun chợt nhớ ra đó là người đã trông thấy ở trong con xe thể thao hôm trước. Nhưng quay ra thì hắn đã lên xe và khuất dạng.

Nếu đã muốn nhìn, thì dù cậu có che khuất, hắn vẫn nhìn được thôi.

z

Những ngày sau Moon hay lẽo đẽo theo Yun, thi thoảng đi xem phim, ăn uống, hay chỉ là dạo phố,...

Yun ở cùng với mấy người bạn như một gia đình, ba người - Ring - Poise và Luci đều coi cha mẹ cậu là những người thân. Xét về hoàn cảnh, thì Yun may mắn hơn họ nhiều nên trong mọi hành động cậu đều đặt suy nghĩ và quyền lợi của họ lên trước. Nếu cậu biết quá khứ của cô bạn đang đi cùng đây, chắc chắn sẽ giúp Moon thoát ra khỏi DEVILS bằng mọi giá.

Vì cậu là người tốt!

Yun không bao giờ hỏi Moon về chuyện gia đình, nhưng ngược lại, Moon luôn bắt cậu phải kể cho nghe tường tận mọi sinh hoạt của gia đình. Yun vốn là người sống nội tâm, ít nói, cô bạn lại bắt cậu phải nói liên mồm. Đôi khi cậu nghĩ em như một đứa trẻ con tuy rằng không bao giờ làm nũng, nhưng cái gì cũng tỏ ra không biết hết. Bất kì thứ gì cũng có thể là câu hỏi dành cho cậu. Giả dụ như, mấy từ ngữ học sinh hay dùng để trao đổi với nhau rất phổ biến mà cũng phải hỏi nghĩa, rồi thì cách thức sử dụng những thứ rất chi phổ biến,... cũng phải hỏi. Cậu nghĩ em cố tình không biết, nhưng cũng mặc kệ, vẫn nói cho. Chẳng tốn gì một lời nói.

Em cứ hỏi và cậu cứ trả lời. Em nói nhiều dù cậu không muốn nghe. Em làm mọi thứ dù cậu không muốn.. Liệu, anh trai em có thế chứ? Đối với em, Yun là người bạn thân duy nhất. Mà cũng chỉ có cậu sẵn sàng giải thích cho em những thứ mà 16 năm qua chưa từng được tiếp cận. Moon không hề trẻ con, chẳng qua, em đâu được biết, và muốn hỏi. Có nói ra cậu cũng chẳng tin, nên cứ làm nhóc con trong mắt cậu vậy, dù suy nghĩ của em, thì không phải người trưởng thành nào cũng hiểu thấu.

“Yun à! Nhất định sẽ có ngày, tớ trả ơn cậu!”

Đôi khi, người ta nghĩ thầm trong lòng, thời gian qua đi, mà chẳng thể nào thực hiện được! Vì, em - là rắc rối của cậu.

z

Sang kì hai, lớp có một học sinh mới. Đó là mật vụ của DEVILS, bằng cách nào đó, chúng đã biết được tung tích của con chip, và gài trinh thám.

Vào vai cậu nhóc thư sinh đù đờ, Wine có khả năng diễn xuất chuyên nghiệp. Hắn to cao đẹp trai, nhưng đã bị che lấp bởi cặp kính dày và bộ dạng khù khờ. Chẳng ai trong lớp muốn nói chuyện cùng, hắn được xếp vào góc trong, phía góc cùng, bên cạnh cô bạn Luci.

Vậy là có hai nhân viên của DEVILS trong lớp 12A2.

z

Tối nay trời mưa rất to, thời tiết thật lạ, vẫn đang mùa đông mà lại có cơn mưa rào bất chợt. Moon ngước lên nhìn màn mưa qua khung cửa sổ. Hôm nay không có trăng, có lẽ đã bị mây đen che khuất. Những vì sao tinh tú đang chơi trò trốn tìm, để lại mảnh trời trơ trọi, tối đen,... em ngủ quên lúc nào không hay. Cứ thế chìm sâu vào giấc ngủ, sâu, rất sâu, đến khi nhận ra mình đang ở một bãi đất... Em chầm chậm đi. Ai đó đang đứng đợi ở phía cuối con đường. Em đang tới gần,...nhưng người đó lại càng xa, là dáng của người phụ nữ quen thuộc mặc chiếc áo màu trắng, xa quá, em không nhìn thấy ai nữa, chỉ biết cái áo trắng trên người phụ nữ loang lổ một thứ màu. Em với tay định nắm lấy bàn tay người đó,... nhưng không được... Cái bóng trắng dần khuất dạng. Và, cũng chính từ chỗ ấy, xuất hiện một đứa bé. Cậu tiến lại gần mà không có cảm giác đang bước đi... Em có nên đứng chờ người đó tiến lại gần hay không?

 Người đó từ từ lại gần, nhưng vẫn quá xa, khiến em không thể nhìn được... Hình như là một cậu bé,... Một làn gió thổi vi vu, làm rối bời mái tóc, Moon đưa tay lên vuốt, chợt nhận ra giờ mình là cô nhóc năm tuổi,... Bất giác, ngửng lên nhìn bóng người đó, nó đang lao vút về mình,... Đột ngột dừng lại. Người đó đang nhìn lại mà em vẫn chưa hay khuôn mặt đó. Mùi rơm nồng lên sống mũi, tê buốt, gió thổi mạnh hơn. Em đang ở đâu vậy? Ánh đèn cao áp đầu đường tự nhiên bật sáng, chỉ rọi mỗi chỗ đang đứng, chợt nhận ra, đây là... nghĩa địa.

- Vù! - Đột nhiên làn gió thổi mạnh làm mái tóc lòa xòa, có sợi thì bay bay vướng vào mắt, khóe môi, vài sợi chọc vào cổ khiến em bồn chồn. Cái người đó vẫn nhìn về phía này - “Anh!?!” - Có phải là anh trai đó không? Chỗ đứng sáng quá khiến em chỉ nhìn thấy khuôn mặt tối đen của người đó, trừ con mắt màu trắng... Nếu có là bất kì người nào thì con mắt vẫn phải có con ngươi khác màu với lồng tử chứ?

Không! Cảm giác này không hề gần gũi chút nào! Đấy không phải là anh! Em cảm nhận thấy điều đó! Và bắt đầu lùi,... lùi một bước,... người ấy tiến hai bước,... Tiếng chân giẫm lên cỏ sao chỉ phát ra từ em còn người đó thì không,...? Tiếp tục, lùi bấy nhiêu thì người đó lại tiến tới gấp đôi số bước chân của em dẫu bước ngắn bước dài, nhưng khoảng cách mỗi lần người đó chuyển động lại đều nhau như thể không hề di chuyển nhầm. Tiếng gió vi vu bên tai, sương đêm ẩm ướt, mùi rơm rạ mỗi lúc một nồng hơn. Cái cảm giác lạnh lẽo cô đơn ghê gớm,... Em đã bước qua mấy ngôi mộ rồi,... Và người ấy cũng sắp chạm tới chỗ cây đèn.

Giờ mình và người ấy cùng đứng trong bóng tối nhưng chỉ cần bước thêm một bước, thì ánh áng sẽ chiếu tới.Moon lùi bước, thật chậm,... Và người đó từ từ hé lộ ra ánh sáng, mặc một bộ Vest rất sang trọng, giống Sếp,... Moon nhìn vào đôi giầy, rồi từ từ nhìn lên,... Người đó cho cả hai tay vào túi quần, mặc áo sơ mi màu tối bên trong, thắt cà vạt chỉnh chu, đưa con mắt lên khiến em không thấy gì ngoài một màu đen ngòm. Người đó không có mắt, không có mũi, không có gì hết, chỉ là một cái bóng. Ở cái chỗ đặt con mắt thì chỉ có lỗ tròn màu trắng.

- Á Á Á Á Á Á AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA... - Moon nhắm nghiền mắt lại, nhưng cái khuôn mặt màu đen đó mãi vẫn ám ảnh tâm trí.

Rồi mười đầu ngón tay lạnh buốt chạm vào cổ. Nhanh như chớp. Ghì chặt. Khuôn mặt ấy đã ở ngay trước mặt. Em thấy rất rõ, màu trắng của con mắt. Trắng tinh và không có cái gì sâu trong. Cái chỗ khuôn môi hé ra màu trắng toát tương tự, nụ cười hiểm độc. Moon giẫy giụa nhưng càng giẫy mười ngón tay kia càng siết chặt cổ hơn. Không thể la hét và nếu có thể, thì ở đây ngoài mình em ra, không có “con người”.

Moon cố gắng dùng mọi sức lực vẫy vùng, đưa tay lên cố gắng bấu víu vào những ngón tay đen xì. Cái bóng có trường sức nén khủng khiếp, áp luồng không khí xung quanh tới ngột ngạt, lồng ngực muốn vỡ tung. Nghẹt thở!

Đôi tay vừa chạm vào bóng đen đó, nó vội tan chảy,... Mười đầu ngón tay vẫn đang bóp cổ em nhưng dần biến thành chất lỏng, nhớt nhớt, chảy rữa,... Moon có chút thời gian để tiếp tục thở, hổn hển,... đột nhiên ngón tay vươn dài ra như quỷ! Cứa vào từng huyết mạch sống, có cảm giác như hàng nghìn mao mạch đã đứt rồi. Tim đập dồn dập, máu không đủ oxi để não làm việc... Moon sắp tắt thở!

z

Mes đột nhiên tỉnh giấc giữa đêm.

Anh ngoái lại nhìn đồng hồ, 24h đúng! Thật lạ, anh đang ngủ say mà bất giác chợt tỉnh, không thể lí giải.

z

- Reng!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Moon bật dậy thở gấp, nhìn vào đồng hồ kim giây vừa mới vượt qua ngưỡng 12. May mắn, em đã để chuông giữa đêm. Tình trạng lúc này môi tái nhợt, mồ hôi chảy đầm đìa ướt đẫm cả chiếc gối và ga trải giường, Moon nhìn vào tay mình là bàn tay của một cô gái 17 tuổi.

 Hóa ra đã mơ, vội vàng ra khỏi giường mở ngăn kéo, lấy thuốc, kể từ khi rời DEVILS đến giờ, không đêm nào Moon quên dùng thuốc trợ thần kinh. Ban đầu là một hai viên, sau đó liều lượng cứ tăng dần lên. Và cũng chính vì những cơn ác mộng rình rập suốt đêm, khiến em có thói quen, hẹn giờ lúc 0h00’.

Suốt sáu tháng qua, Moon làm gián điệp mà chưa từng nhận được bất kì một nhiệm vụ nào cả, được DEVILS cử đi quan sát những người khả nghi lại không bao giờ hỏi kết quả. Đôi lúc tự hỏi, họ đề nghị em tới đây để làm việc gì? Rõ ràng là nhân viên của DEVILS.4, thế mà em lại được làm lập trình viên cho bên ANGELS, thật lạ lùng, chưa một lần em nhúng tay vào tội ác.

Moon sẽ chẳng bao giờ biết được: Vì Sếp - rất độc ác, nhưng Sếp không muốn: người con gái của mình vấy máu. Đó chính là người đã ban cho em sự sống.

z

- Yun à! Hôm qua cậu làm những gì thế? - Moon tò mò hỏi, thói quen mỗi khi gặp cậu là hỏi như vậy vì em thích được nghe về mái ấm, có điều gì đó khiến tâm trạng vui sướng như có thể mường tượng về cuộc sống của mình sau này.

- Suốt ngày hỏi! Gia đình tui sống thế nào thì mặc xác tui! Hỏi lắm thế? - Yun khó chịu, cậu có rất nhiều tâm sự mong muốn kể cho một ai đó, nhưng, với cô gái này thì không đời nào.

- Ơ, mình... - Moon ngưỡng tưởng cậu sẽ trả lời như mọi khi.

- Im đi, tui chán cô lắm rồi, ngày nào cũng hỏi, gì cũng hỏi,... cô là người rừng hay sao mà không cái gì biết? Chịu hết nổi rồi, lần sau đừng có mở mồm ra là hỏi thế này thế nọ nữa! - Yun phát ngán khi mà cứ có ai quấy rầy trong lúc cần yên tĩnh.

Moon không nói thêm cũng không giải thích. Em đã làm cậu giận. Từ giờ, sẽ chẳng có ai cho em biết những điều không hề biết.

z

Xe của Wine bị hỏng, khi nhìn thấy Moon đang đi một mình, hắn dựng ra một màn kịch. Theo hắn, muốn tiếp cận với nhóm Seven thì việc đầu tiên nên dựa vào quan hệ với con nhóc này. Nó ngây ngô dễ dàng lợi dụng.

- Xe cậu bị sao thế? - Moon nhận ra đó là bạn cùng lớp.

- À! Xe tớ bị gãy đũa - Khả năng diễn xuất của Wine gần như không có sơ hở. Trông mặt hắn tội nghiệp, dính dầu lem nhem, mái tóc bù xù che đi đôi mắt tinh tường ở cái tuổi hai mươi.

- Vậy lên xe mình rồi cùng đi tìm chỗ sửa! - Moon nhiệt tình.

- Cảm ơn nhá!!!

Moon làm quen được một bạn mới, vậy là đã không cô đơn. Nếu Moon coi Yun như một người anh trai, thì có lẽ, em coi Wine như một cậu em vậy. Kể từ hôm ấy, Moon rất quan tâm đến hắn, dạy học vì hắn luôn tỏ ra chậm hiểu. Em thay đổi gu thời trang giúp vì hắn ăn mặc chẳng giống ai. Moon thấy mình ở trong con người ấy, có chút gì hoang dại, mà theo người khác nghĩ, là giả tạo.