Pair of Vintage Old School Fru
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Bước qua yêu thương

Chương 26 – “Cá Viên Chiên”!


Ngày Trúc Diệp xuất viện, Nam Lâm lái xe đến đón. Khi anh xách túi đồ giúp cô, cô đã nhìn thấy nét mệt mỏi hiện lên trong mắt anh. Hình như anh ấy gầy đi nhiều! Trúc Diệp xót xa khẽ nắm lấy tay anh nói:

- Nam Lâm, đừng cố quá!

Nam Lâm nhìn cô cười khẽ, vẻ mệt mỏi trong đáy mắt được thay bằng một tia ấm áp và thân thương.

- Em đã biết quan tâm đến anh rồi hay sao?

Trúc Diệp không nói gì. Có lẽ là cô chưa bao giờ quan tâm anh thật.


Nam Lâm đưa Trúc Diệp về nhà, mọi đồ vật nơi đây cũng đã bắt bầu phủ những hạt bụi xám li ti. Nam Lâm nhìn ngắm xung quanh một hồi vẻ luyến tiếc. Đôi tay lướt qua mọi đồ vật, lớp bụi cũng theo đó bám vào ngón tay anh. Nhưng Nam Lâm lại không để ý, anh đang trầm tư, đang cố thu gom những gì có thể ghi nhớ được vào cái tâm hồn bốc đồng và ngang ngược của anh. Chẳng bao lâu nữa, nơi đây sẽ chỉ còn là một miền kí ức trong anh.

- Nam Lâm, anh đói chưa? Em đi làm cơm nhé?

Gióng nói nhẹ nhàng của Trúc Diệp vang lên khiến Nam Lâm choàng tỉnh. Anh quay lại rồi nói bằng chất giọng khàn khàn:

- Chúng ta ra ngoài ăn.

- Em có thể nấu được mà – Trúc Diệp kháng cự yếu ớt.

Nam Lâm bước đến trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô. Giây phút ấy, sóng lòng Trúc Diệp dâng cao như ngọn hồng thủy mãnh liệt. Ánh nhìn của anh có một chút gì đó bi thương và lưu luyến. Rồi cô nghe thấy giọng của anh đều đều như cơn gió muộn:

- Hãy để anh quyết định ngày hôm nay. Được không?

Trúc Diệp khó hiểu:

- Vì sao?

Vì…

Nốt hôm nay nữa thôi…có lẽ anh sẽ không thể đứng trước mặt em mà nắm lấy tay em như thế này nữa. Nốt hôm nay nữa thôi, em và anh có thể sẽ không nhìn thấy nhau nữa. Nốt hôm nay nữa thôi, dù muốn dù không chúng ta cũng không được tiếp tục trò rượt bắt mỏi mệt này nữa…

Nốt hôm nay nữa thôi, em biết không?

Trong lòng Nam Lâm đang ngổn ngang những tâm sự là vậy, nhưng anh cũng chỉ mỉm cười và xoay người cô về hướng phòng ngủ nói:

- Ăn mặc thật đẹp nhé! Coi như em đã hoàn toàn thuộc về anh trong buổi tối ngày hôm nay.

Trúc Diệp tuy hơi khó chịu vì vẫn chưa biết được lí do tại sao Nam Lâm ngang ngược thường ngày hôm nay lại khó hiểu và trầm tĩnh đến vậy. Nhưng cô cũng chỉ lặng lẽ đi về phòng ngủ.

Chỉ còn lại mình Nam Lâm. Bóng dáng anh cô độc nhưng hiên ngang giữa không gian mênh mông và dàn trải. Ánh mắt mông lung và vô tận, đôi bàn tay buông thong như mỏi mệt, rã rời. Nam Lâm thở dài, bước đến rồi ngồi xuống ghế. Anh ngả đầu ra sau và mở mắt nhìn không trung.

Giây phút đó, anh đã ước cả thế giới này hãy sụp đổ xuống. Để nhấn chìm tất cả vào hư vô. 

Hôm qua, lúc gọi điện cho Thanh Phú anh đã biết, mình không thể chống lại được luật pháp. Nhưng tính cố chấp của anh thôi thúc anh phải trốn chạy. Cho dù là hèn nhát thì cũng phải sống.

Hoặc có thể là ngọn lửa vẫn, đang và sẽ cháy trong anh gào thét, rằng anh phải chạy trốn. Nếu thoát được, biết đâu sau này Trúc Diệp và anh sẽ lại được sống bên nhau. 

Hôm đó…


- Anh…anh là ai?

Rõ ràng khi thấy biểu hiện của Nam Lâm, Hải Quý đã sợ đến nỗi nói không thành câu. Tay chân gã khua liên tục như để giải tỏa áp lực, đôi mắt nheo lại hết sức khiến lớp biểu bì trên trán nhăn nhúm lại với nhau. Trông gã giờ đây giống như một con cá đã nằm trên thớt.

Nam Lâm bước dần về phía Hải Quý. Đế giày gõ xuống sàn làm vang lên những âm thanh lãnh khốc và tàn độc. Đôi môi anh nhếch lên, như cười mà không phải cười:

- Sao? Đã hiểu được cảm giác được tắm trong nỗi sợ hãi là thế nào rồi chứ?

Hải Quý chỉ tay về phía Nam Lâm lắp bắp:

- Mày…tốt nhất là đừng có đến gần tao.

Nam Lâm nhướn đôi mày như lưỡi kiếm sắc bén của mình lên hỏi:

- Bằng không?

- Bằng không…tao…tao sẽ gọi bảo vệ.

Vẫn sắc thải khinh miệt đến ghê sợ ấy, Nam lâm chỉ nhếch khóe môi của mình lên rồi nói:
- Hải Quý, rốt cục tại sao mày lại có thể ngồi lên được cái ghế giám đốc này? Đầu óc trì độn đến phát bực như vậy mà cũng dám đưa lưng ra đảm đương một công ti hay sao? – Nói đến đây, Nam Lâm rút ra một tấm thẻ rồi quăng xuống trước mặt Hải Quý – Mở to mắt chó của mày ra mà xem.

Hải Quý cúi mắt xuống nhìn, rồi như bị dội một gáo nước lạnh, đôi môi gã run run:

- Công an kinh tế sao? 

Nam Lâm vẫn với vẻ cười nhạt ấy, anh ngồi xuống mí bàn làm việc của Hải Quý. Đôi mắt anh hiện đang ở trên hắn, khi nhìn xuống, có cảm tưởng như gã chỉ là một thứ gì đó bé nhỏ và ghê tởm.

- Sao? Mày định hỏi tao rằng mày đã gây nên tội gì đúng không?

Hải Quý nhìn Nam Lâm bằng đôi mắt dè chừng và sợ sệt. Nhưng miệng gã thì vẫn ngoan cố phun ra những lời nói không đáng nghe:

- Tao đã làm gì nào?

Nam Lâm bất ngờ giáng cho gã một cú đấm khiến gã đổ rạp người về phía sau. Ngay cả chiếc ghế to là vậy cũng bị lực cánh tay anh hất đổ. Đủ thấy sự phẫn nộ của Nam Lâm đang ở mức nào. Rồi như giọt nước tràn ly, Nam Lâm cuồng nộ lao ra và xốc Hải Quý dậy. Trong khi máu mũi của gã đang chầm chậm chảy ra từ mũi, Nam Lâm lại bất ngờ đấm liên tục vào khuôn mặt gã. Bàn tay nắm chặt lại và ra lực không nhẹ, các đốt xương cũng theo đó bị ảnh hưởng và đau rát. Nhưng dường như anh không còn để ý đến những việc đó nữa, trong mắt anh giờ đây chỉ là những tia thù hận lạnh đến thấu tim gan.

Chỉ vì tên khốn này mà người anh yêu nhất đã không thể là cô ấy của ngày xưa nữa. Chỉ vì tên khốn này mà người anh yêu thương nhất ngay đến sống cũng chẳng thiết. Chỉ vì tên khốn này…đã cướp đi một phần Trúc Diệp từ tay anh. Là thể xác, hắn dám dùng bàn tay dơ bẩn, ghê tởm của hắn động vào người con gái anh yêu thương nhất…

Hải Quý bị đánh đến không thốt ra một lời nào nữa. Cuối cùng hắn lịm đi vì đau đớn.

Nam Lâm dần ngừng lại, những giọt mồ hôi bắt đầu luồn chảy từ vầng trán và trượt theo sống mũi hiên ngang của anh. Ánh mắt dài phong lưu toát ra những tia vô tình và thù hận. Hàm răng trắng ẩn hiện dưới làn môi mỏng, quyến rũ theo từng nhịp thở. Nam Lâm giờ đây giống như ánh mắt trời cháy gắt, muốn nuốt chửng mọi thứ vào cơn thịnh nộ cháy rực của mình. Từng ngọn lửa tụ lại trong lòng tạo thành một quả cầu lửa đỏ chói, càn quét và thiêu đốt những gì mà mình căm hận và thù ghét.

Nam Lâm nặng nhọc đứng dậy, anh lấy điện thoại ra và gọi cho người có tên Thanh Phú. Ngay giây thứ ba, người đó đã bắt mày và nói:

- A, thằng khỉ này! Còn nhớ đến người bạn là tôi sao? Làm công an rồi là quên đám côn đồ này đúng không?


Như đã nói, Nam Lâm ngày xưa rất ngỗ ngược và ngang tàn. Người dân trong xóm thấy anh ở cùng đám bạn bất lương còn nhiều hơn cả lúc ở cùng gia đình. Với tính cách và khuôn mặt của Nam Lâm, làm đại ca của cả hội là một việc đương nhiên. Nếu không phải vì anh hoàn toàn có đam mê làm công an thì có lẽ giờ này, anh vẫn còn lông bông với lũ bạn này rồi.


Nam Lâm không còn tâm trạng để nói chuyện phiếm với Thanh Phú, anh nói vội:

- Chúng ta còn là bạn chứ?

- Dĩ nhiên rồi! Tôi lúc nào cũng coi cậu là thằng bạn thân. Nào, có chuyện gì vậy?

Nam Lâm không trả lời câu hỏi của Thanh Phú ngay, anh vẫn vòng vo một chút. Vì dù sao việc anh sắp nhờ vả có thể ảnh hưởng đến tương lai cuộc đời đời của Thanh Phú:

- Nếu như chuyện này có dính tới pháp luật thì sao?

- Nam Lâm, có phải cậu đang coi thường tôi không? Chúng ta đã là anh em tốt bao nhiêu năm rồi? Nếu như cậu có việc gì quan trọng thì cứ nói. Thanh Phú tôi xưa nay sống trọng nghĩa anh em, kể cả có phải nhảy vào nguy hiểm giúp cậu thì tôi cũng không từ chối. Vả lại, cậu cũng biết tôi sinh ra là để chống lại pháp luật mà – nói đến đây, Thanh Phú cười sảng khoái. Tiếng cười phách lối như thách thức tất cả.

Như đã an tâm, Nam Lâm hít một hơi rồi nói:

- Đến công ti X của thành phố A, tôi cần cậu.

- Được. Nhưng hãy nói cho tôi biết việc tôi phải làm.

Nam Lâm nhìn Hải Quý đang bất động dưới sàn, rồi gằn ra hai tiếng lạnh đến thấu xương:

- Giết người!!



Nhưng Nam Lâm biết, hiện thực luôn là hiện thực. Nó rất tàn khốc, và sẽ có lúc anh phải đối mắt với những tàn khốc, phũ phàng đó. 

Sau khi Thanh Phú đến, hai người kéo Hải Quý đến một nơi và giết chết gã. Nam Lâm đã tự nhận mình là một con người ích kỉ và tàn độc, cho dù Hải Quý có chết thì anh cũng không bao giờ tha thứ cho gã. 

Nam Lâm khẽ nhắm hờ đôi mắt hồi tưởng lại, hình ảnh Hải Quý nằm trong vũng máu đỏ thẫm, nhày nhụa và tanh hôi như rút cạn mọi hơi thở của anh. Thật sự rất ghê tởm. 


- Anh Nam Lâm!

Trúc Diệp đi ra đã lâu nhưng hình như sự chú ý của Nam Lâm đang ở một nơi nào đó. Cô đã cất tiếng gọi anh mấy lần nhưng không thấy anh phản ứng gì. Điều đó làm Trúc Diệp có một chút lo lắng.

Nam Lâm giật mình sau tiếng gọi, anh ngồi thẳng dậy rồi đưa tay về phía Trúc Diệp vẫy gọi:

- Em lại đây.

Trúc Diệp nhẹ nhàng bước đến bên Nam Lâm, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị đôi tay anh kéo xuống. Đôi môi anh ấm nóng áp lên môi cô, miết khẽ. Trúc Diệp hơi bất ngờ nhưng cũng không có ý giằng ra. Cuối cùng, như được thêm kích thích, lưỡi của Nam lâm bắt đầu nghịch khóe môi cô. Sau đó lại như một làn sóng nhẹ, nó lùa khẽ vào bên trong, lướt qua từng chỗ, từng tế bào ở đó khiến cho Trúc Diệp không khỏi rung động. Đôi tay Trúc Diệp quàng qua cổ Nam Lâm, làn hơi ấm nóng và nam tính trong anh tỏa ra mạnh mẽ khiến cô không thể bình tĩnh. Cô thừa nhận là mình đã bị anh mê hoặc đến không kiểm soát nổi bản thân. Khi đôi tay Nam Lâm mạnh dạn lùa vào trong lớp áo của Trúc Diệp, cô khẽ khàng rụt người lại và chống cự yếu ớt:

- Đừng!

Nhưng dường như, câu đó chỉ đủ để kích thích thêm niềm dục vọng đang sôi sục trong Nam Lâm. Anh xoay người và áp Trúc Diệp xuống ghế. Những sợi tóc mềm của cô lúc này không chịu vào nếp mà lại cuốn lấy cổ Nam Lâm…giống như một sự níu kéo và mời gọi. Nét ửng hồng trên khuôn mặt Trúc Diệp như nền trời lúc hừng đông. Nhẹ nhàng và tươi mới. Ánh mắt cô như làn thu ba sóng sánh và êm dịu, thêm vào đó còn điểm một chút quyến rũ khiến trái tim ai kia chẳng chịu yên. Đôi môi hơi nhợt nhạt của cô cứ mấp máy, tưởng chừng như muốn nói điều gì đó lại thôi. Hơi nóng của Nam Lâm mãnh liệt đến nỗi Trúc Diệp cũng cảm nhận thấy. Cơ thể anh cương cứng dần, dường như đang phải chịu một sức ép nào đó. Phần thân dưới bắt đầu có phản ứng khiến mặt Trúc Diệp càng đỏ thêm. Cuối cùng, cô nói trong tiếng thở gấp:

- Anh…chúng ta…

Nam Lâm dừng đôi tay đang miết lấy ngực cô lại và nhìn vào mắt cô. Sau đó anh thở dài và cúi xuống dần bên khuôn mặt Trúc Diệp, hơi thở của anh lướt nhẹ trên đôi môi cô khiến nó trở nên ẩm ướt….rồi lại lướt khẽ sang vành tai cô. Dường như Nam Lâm chạm đến đâu là cơ thể Trúc Diệp ửng hồng đến đấy,khi môi anh chạm nhẹ lên vành tai cô, làn da đã đỏ lên trông thấy. Cơ thể của Trúc Diệp cứ e thẹn rụt lại như chống cự một cách yếu ớt những khát khao đang cháy bỏng trong anh. Nam Lâm thở dài rồi nói:

- Vẫn là không để anh toàn quyền quyết định đúng không?

Trúc Diệp nhìn anh ngại ngùng nhưng không nói gì. 

- Nằm yên…

Câu khiến này nghe có vẻ nặng nhọc nhưng từ miệng Nam Lâm nói ra lại giống như một lời yêu thương. Bàn tay anh theo sau câu nói đó cũng dừng lại. Khoảng cách của hai người giờ đây rất gần, gần đến nỗi có thể cảm thấy được nhịp tim của đối phương đang đập mạnh. Gần đến nỗi mà có thể thấy nỗi lòng của nhau! Họ cứ cuốn lấy nhau, buộc con tim nhau lại để thấy cả hai đã tan chảy và hòa làm một. Khổ đau và gian khó không thể chia cắt nổi họ nữa. 

Rồi giọng Nam Lâm lại khẽ vang lên:

- Nếu em không nằm yên, anh sẽ toàn quyền quyết định thật đấy.

Trúc Diệp lúc này mới hiểu anh đang kiềm chế. Và như lời anh nói, cô chỉ biết yên lặng nhìn anh.


* * *



Nam Lâm đưa Trúc Diệp đến một nhà hàng gần chung cư Hoa Lệ. Mà cũng không thể gọi là nhà hàng. Vì quy mô không lớn lắm, thức ăn cũng thuộc loại bình dân. Nó giống với một tiệm ăn hơn.

Nam Lâm chọn một bàn rồi kéo Trúc Diệp ngồi xuống đó. Anh để Trúc Diệp tự chọn món, còn mình thì ngắm nhìn cô. Có lẽ đây mới là việc cần làm nhất trong những giờ phút cuối cùng ở bên cô…Anh muốn hình ảnh của người con gái mình yêu thương phải thật rõ nét trong tâm trí anh.

- Sao lại nhìn em như vậy? Chẳng giống tác phong của anh chút nào - Trúc Diệp cười nhìn Nam Lâm bằng một vẻ yêu chiều.

Nam Lâm không thay đổi hướng nhìn, anh hỏi:

- Vậy trước giờ anh chưa từng ngắm em?

Trúc Diệp bị hỏi như vậy thì xấu hổ cúi mặt. Cô trả lời qua:

- Em không biết.

Bỗng nhiên, Nam Lâm nhớ đến một kỉ niệm…Một kỉ niệm đã qua lâu rồi nhưng dường như với anh, nó chỉ mới đây thôi. 

- Trúc Diệp, em còn nhớ cái lần anh dắt em đi ăn cá viên chiên không?

Trúc Diệp mông lung một hồi rồi hào hứng nhớ lại theo theo Nam Lâm về kỉ niệm tuổi thơ vô lo, vô nghĩ ấy.

- Em nhớ! Hồi đó là em đã năn nỉ anh dắt đi ăn vì An Lâm không có nhà.

- Phải, lúc đó anh đang cùng đám trẻ con trong xóm chơi trò công an bắt cướp. Em lại từ đâu chạy ra kéo vạt áo anh làm anh bị “bọn cướp” nó dần cho một trận.

Trúc Diệp cúi đầu xuống vẻ xấu hổ:

- Là em buồn quá nên mới tìm anh.

Nam Lâm tiếp tục kể:

- Sau đó anh mắng em một hồi. Nhưng cuối cùng lại vẫn chấp nhận đưa em đi ăn. Thật là…

Trúc Diệp nhướng mày vẻ tinh nghịch:

- Anh thấy tiếc à?

Nam Lâm cũng không vừa:

- Không phải sao? Là ai đã ăn nhiều đến nỗi anh không còn một xu dính túi?

Trúc Diệp bụm miệng và nói trong niềm hạnh phúc của kỉ niệm tuổi thở:

- Đó là thứ ngon nhất mà em từng được ăn.

- Thật sao? Hồi đó em ghét anh lắm mà? Anh tưởng em thích những món mà An Lâm nấu cho em ăn hơn. Chẳng phải em cũng từng tuyên bố: Món mì úp của An Lâm là ngon nhất hay sao?

Trúc Diệp càng thêm xấu hổ, cô nhăn mặt quát:

- Anh Nam Lâm…

Rồi nhận lấy nụ cười thỏa mãn của Nam Lâm. Trúc Diệp hậm hực nói:

- Hồi đó thực chất em nói dối đấy. Món em cảm thấy ngon nhất chính là những viên cá chiên mà anh mua cho em. Em còn nhớ rõ, hôm đó trời rất nóng, anh chơi cùng đám trẻ con trong xóm mệt đến nỗi mồ hôi tuôn như tắm. Nhưng lại không quản mệt mỏi mà đưa em đến quán vỉa hè để ăn cá viên. Thật sự lúc đó, trong lòng em thấy rất ấm áp. Sự ấm áp đó em chưa một lần cảm nhận được từ phía An Lâm. 

Nam Lâm nhìn cô đầy nét trầm mặc và ưu tư, bỗng dưng trong anh trào lên niềm tiếc nuối vô hạn. Thời gian anh ở bên cô ấy càng ngày càng ngắn, phải làm sao mới hòa loãng được nó đây?

Thốt nhiên, tiếng chuông điện thoại reo vang làm Nam Lâm giật mình. Màn hình nhấp nháy tên Thanh Phú khiến Nam Lâm không khỏi hoảng hốt. Là nỗi sợ hãi khi phải buông tay cô ấy ra…

Nam Lâm cố gắng cười với Trúc Diệp nói:

- Em ngồi đây đợi anh, anh ra nghe điện thoại.

Trúc Diệp dường như cũng phát hiện ra nét khác thường trong đôi mắt anh. Nhưng cô lại nghĩ cuộc điện thoại đó là của đồng nghiệp gọi đến do có việc nên không ngăn anh ở lại. Ánh mắt cô chỉ nhìn theo bóng dáng anh xa dần rồi khuất hẳn sau cánh cửa của tiệm cơm.


Nam Lâm nhìn ngắm một hồi sau đó mới nghe máy:

- Thanh Phú, chẳng phải đã nói là đêm nay sao?

Giọng nói trong điện thoại vang lên đầy hấp tấp:

- Không kịp đâu, họ đang truy tìm chúng ta rồi.

Nam Lâm nhíu mày:

- Thật là sẽ không kịp sao?

- Thật! 

Nam Lâm chết lặng hồi lâu. Vậy là thời gian không những không bị hòa loãng mà còn dày đặc lại. Đã hết rồi! Thời khắc anh phải buông tay cô còn đến nhanh hơn cả cái chết. Hóa ra, dù đã dặn lòng sẽ chấp nhận nhưng rồi cũng vẫn phải hối tiếc. Nam Lâm nhìn vào bên trong tiệm ăn, khoảng cách giữa anh và cô giờ đây đã không thể nào với tới. Ngay cả ánh mắt cũng không thể chạm đến nhau. Tất cả như lùi dần, xa dần…mặc kệ mọi níu kéo và tiếng gọi của cả hai. 

Ngay lúc này, Nam Lâm cảm thấy khóe mắt như có thứ gì đó sắp trào ra. Nhưng khi tay anh vuốt nhẹ thì lại ngỡ ngàng, hoàn toàn chẳng có gì. Nam Lâm tự giễu bản thân bằng nụ cười nhạt chua xót, hóa ra anh thảm đến nỗi không có nước mắt để mà rơi. Anh tự hỏi: Ông trời cố ý đùa cợt đời người, rốt cuộc đã cho anh những gì ngay từ khi sinh ra?

Sau đó, Nam Lâm nhẹ nhàng đi vào trong khoang bếp của tiệm ăn. Anh đang cố gắng không để cho Trúc Diệp nhìn thấy. 

Nam Lâm đưa một khoản tiền cho ông chủ ở đó, rồi anh nhìn ra phía bàn mà Trúc Diệp đang ngồi. Bất giác, anh nhìn thấy nét chờ đợi trong cô. 

- Giá như em đừng chờ đợi anh thì sẽ tốt biết bao – Nam Lâm đau khổ tự lẩm bẩm.

- Hả? Cậu nói gì? – Ông chủ tiệm khó hiểu hỏi Nam Lâm.

Nam Lâm không trả lời câu hỏi của ông ta, anh đi lòng vòng rồi kiếm một mảnh giấy và một chiếc bút. Viết vội lên đó vài dòng chữ nghiêng đổ, thê lương rồi đưa lại cho ông chủ. Anh nói:

- Xin ông! Hãy làm cho cô ấy một món.

Ông chủ tiệm nhướn mày hỏi:

- Món gì?

- Cá viên chiên! Làm thật nhiều…Cho dù cô ấy không ăn hết cũng phải làm thật nhiều. Để cô ấy không đau khổ mà nhìn về hiện tại nữa – càng nói, giọng Nam Lâm càng nhỏ dần. Rồi anh cũng ngẩng mặt lên cố gắng nói tiếp – Còn nữa, nhờ ông chuyển những dòng này đến cô ấy giúp tôi. Nói rằng tôi không thể tiếp tục ở bên cô ấy được nữa. Và…

Ông chủ tiệm ăn vẫn chờ đợi thỉnh cầu tiếp theo của Nam Lâm. Nhưng anh lại không nói gì tiếp. Chỉ còn lại một khoảng không im lặng mà đến chính ông cũng cảm thấy chơi vơi và nghẹn ngào. 

- Và xin ông hãy ngăn cô ấy lại nếu như cô ấy đuổi theo tôi!


Chương 27 - Truy tìm.


Đã lâu không thấy Nam Lâm trở lại, Trúc Diệp có phần lo lắng. Không biết anh ấy đang nói chuyện điện thoại với ai mà lâu như vậy. Lúc này, trong lòng cô đang dấy lên một dự cảm chẳng lành. Cuối cùng, Trúc Diệp đứng dậy toan ra ngoài xem thế nào. Đúng lúc đó thì một người đàn ông trung niên mặc bộ đồ đầu bếp còn hơi mùi dầu mỡ bước đến, trên tay ông là một đĩa cá viên chiên rất lớn. Trúc Diệp nhíu mày tự hỏi không biết có phải ông ấy đến nhầm bàn không. 

- Cô là Trúc Diệp? - Ông ta nhướn mày hỏi.

Trúc Diệp gật đầu:

- Vâng, có chuyện gì sao?

Người đàn ông đó cười xuề xoà rồi đặt đĩa cá viên xuống. Sau đó ông ta nói:

- Có một cậu thanh niên đã đặt đĩa cá viên và cậu ấy còn nhờ tôi chuyển đến cô mảnh giấy này nữa.

Trúc Diệp tỏ vẻ không hiểu nhưng cô vẫn nhận lấy mảnh giấy từ tay người đàn ông đó. Cô chăm chú nhìn vào từng nét chữ quen thuộc in hằn trên mặt giấy:

"Có một điều mà anh chưa bao giờ dám nói với em, vì sợ mình không đủ sức để làm điều ấy: Anh sẽ mãi yêu em như vậy!

Nam Lâm"

Trúc Diệp hoang mang nhìn đĩa cá thơm phức đang bốc hơi nghi ngút trên mặt bàn, rồi cô lại nhìn vào mảnh giấy mà Nam Lâm đã để lại. Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh ấy lại dặn đầu bếp làm cho cô thứ này? Tại sao lại viết những dòng này cho cô? Một tay Trúc Diệp nắm chặt lấy mảnh giấy, một tay vội vàng kéo lấy người đầu bếp đang đứng trước mặt mình. Ánh mắt cô lộ rõ vẻ lo sợ, sợ để đã đánh mất một thứ gì đó và sẽ không bao giờ tìm lại được. Cô nói:

- Anh ấy đâu? Hãy nói cho tôi biết anh ấy đã đi đâu rồi?

Người đàn ông này đã hứa sẽ không để cho Trúc Diệp đuổi theo Nam Lâm, cho nên ông cũng chỉ lặng thinh khi Trúc Diệp đang không ngừng vồn vã hỏi. 

- Xin ông! Hãy cho tôi biết là anh ấy đang ở đâu? Tôi xin ông! - Trúc Diệp không ngừng van nài. Nước mắt tự bao giờ đã giàn giụa trên má và ứ đọng nơi khóe mắt.

Chỉ tiếc rằng người đầu bếp này rất biết giữ lời, khi đã hứa là sẽ không bao giờ bội ước. Cho dù có thương cảm trước vẻ cầu xin của Trúc Diệp nhưng ông cũng không hé nửa lời. Bât giác, ông thở dài. Cảm thấy cuộc đời sao mà lắm chuyện bi ai và đau khổ đến vậy!

- Tất cả ngồi im! Cảnh sát đây!

Cả quán ăn như nhốn nháo hẳn lên khi một toán người mặc cảnh phục xông vào. Người đầu bếp đứng trước mặt Trúc Diệp cũng bất giác tỏ ra hoang mang và lo lắng. Ông nhẹ nhàng đi đến hỏi một người cảnh sát:

- Quán chúng tôi làm ăn hợp pháp, xin hỏi liệu có nhầm lẫn gì chăng?

Người cảnh sát nọ mắt vẫn nhìn xung quanh như để tìm gì đó, rồi quay sang nói:

- Chúng tôi muốn tìm một đối tượng có liên quan đến vụ giết người - nói đến đây, anh ta vội vàng mang một tấm ảnh lớn ra - ông có thấy người nào đã từng vào đây không? Theo như báo cáo của đội điều tra, chúng tôi nghi ngờ hắn đã vào quán của ông.

Người đầu bếp vẫn chỉ xuề xoà. Thật vậy, Nam Lâm trước khi bỏ đi đã thú nhận với ông rằng anh là tội phạm đang bị truy nã. Nếu không phải vì ánh mắt và giọng nói của anh rất thành khẩn thì ông đã giải anh ta đến đồn cảnh sát rồi. Cho nên, khi viên cảnh sát nói điều này thì cũng không làm ông thấy ngạc nhiên.

- Ầy, sao lại thế được chứ? Vậy thì các anh cứ khám thử xem chỗ chúng tôi có người này hay không?

Vẻ mặt của người đầu bếp hiện lên muôn phần thách thức và chờ đón khiến cho người cảnh sát nọ bắt đầu tin tưởng ông ta. Nhưng rồi anh ta vẫn hô to:

- Lập tức khám xét thật kĩ nơi này.

Ở một bàn nào đó, Trúc Diệp mặt cắt không còn giọt máu. Khoé môi cô run lên bần bật rồi cuối cùng lại bị ghìm chặt dưới hàm răng khiến nó túa máu đỏ. Ánh mắt sợ hãi đến thất thần, những giọt nước mắt vừa rồi còn đang thấm đượm bờ má thì giờ đây đã khô không còn một giọt. Là vì đã không còn nước mắt hay vì quá sợ hãi và lo lắng mà ngay cả khóc cũng không được? Bàn tay cô từ từ đặt lên làn môi nhợt nhạt, hơi thở gấp gáp nhưng vẫn không đủ để cung cấp cho lá phổi đang đau buốt từng hồi. Thâm tâm cô giờ đây rối loạn, vụn nát...Kia, chẳng phải là ảnh Nam Lâm hay sao? 

Trúc Diệp bần thần cả người đi, đôi chân như bị chôn tại chỗ. Cô rất muốn chạy ra hỏi người cảnh sát đó vì sao lại truy tìm Nam Lâm. Anh ấy là người tốt, anh ấy đâu có giết người! Tuyệt đối không phải như những gì người cảnh sát đó nói. Lúc này, dường như Trúc Diệp chỉ muốn gào lên để biện minh cho sự trong sạch của Nam Lâm. Nhưng sự nghẹn ngào ứ đọng dưới vòm họng như chèn lấy mọi tiếng nói, mọi hơi thở của cô.

Nhưng không hiểu sao, nơi sau kín nào đó nhất trong cô vẫn đang tự hỏi: Chẳng lẽ, Nam Lâm giết người thật sao?

Vừa lúc đó, mấy viên cảnh sát đã lục soát xong. Quả nhiên là không có Nam Lâm, người cảnh sát nọ như là chỉ huy của những viên cảnh sát này vội vàng nói:

- Thành thực xin lỗi vì đã làm phiền ông!

Người đầu bếp phẩy tay ra vẻ không để bụng:

- Có gì đâu chứ! Các anh yên tâm, nếu gặp tên tội phạm này thì tôi sẽ lập tức bắt đến đồn cảnh sát cho các anh. Tội gì mà không lấy công!

Người cảnh sát chỉ cười rồi ra lệnh cho những người khác ra khỏi quán. 

Trúc Diệp lúc này mới dám bước đến nói với vị đầu bếp này:

- Là thật sao? Anh ấy...là thật sao?

Ông ta không trả lời, chỉ lặng lẽ cúi đầu như ngầm khẳng định.

Trúc Diệp bỗng chốc như bị rút mất hồn phách, cô đứng im như một bức tượng bất tử và thê lương. Mái tóc dài ủ rũ xoã xuống cùng tâm trạng, đôi mắt buồn bị hàng mi phủ lên một nỗi đau đến tột cùng. Làn môi vẫn không ngừng túa ra những giọt máu tươi, ngấm cả vào khoang miệng. Từ đó, vị tanh nồng như một cơn sóng bắt đầu ồ ạt kéo vào chiếm lĩnh vị giác và khứu giác. 

Cô không tin, có chết cũng không bao giờ tin những gì đang xảy ra trước mắt là thật! Là như vậy sao? Anh ấy đã phạm tội thật sao? Anh ấy là công an mà, anh ấy là người luôn đứng về phía lẽ phải cơ mà! Là ai đã làm anh ấy tức giận đến nổi phải làm việc ấy?

Anh ấy đã bỏ rơi cô để chạy trốn, anh ấy đã không cần cô nữa. Rằng những lời anh ấy viết trên mảnh giấy nhàu nát kia chỉ là một lời nguỵ biện để cô được yên lòng. Trúc Diệp không ngừng chế giễu, rồi dằn vặt, rồi đau khổ...Từng thứ một, cứ lần lượt tiếp diễn như cưỡng bức hạnh phúc và hi vọng mong manh đến trong suốt của cô. 

Giây phút này đây, điều Trúc Diệp muốn làm nhất là chạy theo anh. Anh ấy không cần cô nhưng cô cần anh ấy. Bây giờ cần, sau này cần và mãi mãi vẫn cần. Dù cho cả thế giới này có sụp đổ dưới chân, dù cho anh ấy có làm điều gì ác hơn nữa thì anh ấy vẫn là người cô yêu nhất. Yêu thương đó còn lớn hơn gấp vạn lần yêu thương dành cho chính bản thân cô.
Nhưng lúc Trúc Diệp toan chạy đi thì người đầu bếp vội vàng kéo cô lại và nói:

- Cô định đi tìm anh ta sao? 

Trúc Diệp đang rất vội, cô biết nếu mình chậm dù chỉ là một khắc thôi thì mãi mãi sẽ không níu kéo được anh ấy nữa.

- Tôi phải đi cùng anh ấy, có chết cùng phải theo anh ấy.

- Tại sao cô phải làm như vậy? Cái anh ta đánh đổi cho cô là chính hạnh phúc của bản thân. Bây giờ cô lại muốn vứt bỏ hạnh phúc của người mình yêu thương nhất hay sao?
Trúc Diệp bất giác nghẹn ngào không nói được câu gì. Đôi mắt nhìn người đầu bếp trước mặt hồi lâu rồi khoé môi cô nhếch lên một nụ cười nhạt và chua xót:

- Anh ấy đã vứt bỏ lại hạnh phúc của bản thân cho tôi mới đúng. Ông bảo liệu tôi có cần thứ hạnh phúc mà anh ấy cho rằng nó không phải hạnh phúc không? Nếu nói đúng hơn, anh ấy chỉ đang chạy trốn tôi, chạy trốn những khó khăn mà cả hai đang phải đối mặt.
Người đầu bếp kia chỉ nhìn Trúc Diệp, bàn tay đang giữ chắc khuỷu tay cô cũng dần dần buông lỏng ra. Rồi ông nói vẻ bất lực:

- Xin lỗi vì đã không giúp được gì cho cô!

- Ông chỉ là người ngoài cuộc đứng nhìn những diễn biến mà chúng tôi đang tạo ra. Cho nên ông không cần phải xin lỗi tôi!

Không đợi người đàn ông đó trả lời lại Trúc Diệp đã chạy vội đi. Bàn chân cô cố gắng guồng nhanh nhất có thể. Mà, có khi nó còn vượt qua cả giới hạn cho phép khiến cô ngã xuống. Nhưng trở ngại đó có hề gì chứ, ngã rồi thì có thể đứng lên mà chạy tiếp. Nhưng muộn rồi thì sẽ mãi mãi không níu lại được thời gian. 

Vừa chạy Trúc Diệp không ngừng nhớ lại những kỉ niệm đã cùng anh bước qua. Đó là những yêu thương ấm áp nhất mà cô có được. Thứ tài sản hiếm hoi đó đời người mấy ai có được và giữ lấy dài lâu? Chính vì thế mà cô không thể để nó chỉ là kỉ niệm được. Cô còn tham lam muốn hơn nữa, mặc kệ những chuẩn mực, những giới hạn của yêu thương. Cô muốn cùng anh vượt qua cả những yêu thương ấy để đi đến bến bờ - nơi mà ít ai được tới!
Nhưng dường như số phận đã an bài, cô dù có chạy đến tận chân trời thì có lẽ cũng không thể tìm thấy anh. 

Trúc Diệp mệt mỏi ngồi xuống một bậc thềm, cô không biết mình đã chạy bao nhiêu lâu rồi. Chỉ thấy bầu trời đã đen kịt tựa lúc nào, đường phố bắt đầu chỉ còn tiếng xe lao đến rồi vút qua như xé gió. Ánh đèn đường nhuộm vàng cả thân hình cô độc của cô. Bây giờ, ngay đến nhận thức bản thân đang ở đâu cô còn không cảm nhận được thì nói gì đến khái niệm thời gian. 

Ngơi nghỉ, nước mắt cô lại rơi. Cô ước giá như mình đừng có nước mắt, giá như mình đừng yêu anh nhiều như vậy. Thì cô sẽ không đau khổ như thế này, sẽ không hết lần này bị kéo xuống địa ngục rồi lại được anh cứu lên như thế nữa. Cô tự hỏi, đến bao giờ cuộc đời mới hết để kết thúc những buồn thương chất chứa đã ứ đọng, tràn ngập trong con tim? Nhưng có lẽ, ngay cả khi nhắm mắt xuôi tay rồi, hồn phách cô vẫn nồng đượm hình bóng của anh. Mãi mãi và sẽ không bao giờ quên được anh.


Làn khói thuốc mỏng manh bay nhè nhẹ trong khoang xe, điếu thuốc được Nam Lâm kẹp chặt giữa hai đầu ngón tay đang rải rác tàn thuốc theo hướng gió. Đêm nay sẽ thật mệt mỏi và trống trải khi phải sống chung với nỗi nhớ nhung. Dường như lúc này, trong tâm trí Nam Lâm đã không còn chỗ để nghĩ đến những chuyện khác. Tất cả, tất cả đều hướng đến và dành cho một người...

Thanh Phú ngồi bên cạnh hình như cũng không ngủ được. Đôi mắt anh ráo hoảnh nhìn về khoảng không phía trước. Dáng người kiên cường như thách thức tất cả. Rồi anh nghe thấy tiếng nói của Nam Lâm vang lên:

- Cậu đang hối hận phải không?

Thanh Phú nở một nụ cười mệt mỏi:

- Nếu hối hận thì ngay từ đầu đã chẳng chấp nhận. 

- Xin lỗi! Tôi chỉ là nhìn vẻ mặt của cậu mà đoán thôi.

- Cũng không có gì, chỉ là tôi có một điều thắc mắc...

Nam Lâm liếc qua chỗ Thanh Phú:

- Nói đi.

Thanh Phú không trả lời ngay mà cũng rút một điếu thuốc trong bao ra. Đầu lọc gặp lửa bén rất nhanh, ánh đỏ sáng chói lên giữa không gian mịt mù bao phủ. Làn khói trắng bay lượn, uốn ** tạo một cảm giác mờ ảo. Đưa thuốc lên rít một hơi, sau đó Thanh Phú mới nói:

- Trước nay cậu chưa từng yêu ai quá đậm sâu. Nói chính xác hơn là cậu chưa từng yêu ai.
Nam Lâm không trả lời lại Thanh Phú, tựa như đang chuyên tâm vào lái xe, mắt vẫn nhìn về phía con đường hun hút trước mặt mà để cho một mình Thanh Phú độc thoại.

- Tôi đã chơi với cậu từ nhỏ, tính tình cậu như thế nào tôi đều hiểu rất rõ. Và, việc cậu thích con bé sống cùng nhà tôi cũng không phải là không hay. Chỉ là...

- Chỉ là làm sao? - Giọng Nam Lâm vẫn đều đều.

- Chỉ là, tôi chưa bao giờ thấy cậu bị tình yêu nuốt gọn đến như vậy. Trước kia, giữa việc làm cho “người ta” yêu mình và làm “người ta” ghét mình thì cậu vẫn thích vế sau hơn. Không phải sao?

Câu hỏi cuối như một mũi tên xuyên thẳng vào những tâm tư trong con người Nam Lâm. Anh đưa điếu thuốc lên môi, toan hút, nhưng lại bỏ xuống rồi nói:

- Không phải!

Thanh Phú nhìn Nam Lâm như để thể hiện những nỗi hồ nghi do câu nói kia gây ra.

Nam Lâm tiếp:

- Là tôi biết rõ bản thân mình là ai! Cho nên thà vứt bỏ cho đỡ nhọc công còn hơn cố gắng mà lại phải gom lại những thứ mình không muốn nhận.

- Vậy cái giờ đây cậu nhận được là gì? Cậu cố gắng như vậy rốt cuộc là vì những thứ này hay sao?

Nam Lâm bất giác thở dài. Đúng, nhiều lúc anh cũng muốn hỏi bản thân mình đang cố gắng vì cái gì? Vì Trúc Diệp? Vì hạnh phúc của bản thân? Rõ ràng trước kia, Nam Lâm anh thà cứ chôn giấu tình cảm còn hơn là dẹp bỏ lí trí sang một bên để theo đuổi cô ấy. Nhưng rồi thời gian qua đi, chính anh cũng không nhận ra bản thân mình đã thay đổi từ lúc nào.

- Thanh Phú, có những chuyện cậu không thể hiểu được đâu.

- Chẳng lẽ cậu lại hiểu hơn tôi? - Thanh Phú dội ngượi lại.

- Đúng, tôi không hiểu. Cho nên mới khiến mình và khiến người lạc bước nhau trong muôn trùng sóng bể như vậy. Là tôi không hiểu cho nên mới để cô ấy tổn thương. Là tôi không hiểu cho nên mới ngu ngốc buông tay cô ấy ra một cách dễ dàng. Là do tôi không hiểu mà thôi!

Thanh Phúc thấy Nam Lâm xúc động như vậy cũng không nói gì nữa. Anh chỉ thở dài rồi quay ra nhìn cảnh vật đang lùi dần đằng sau cửa kính. Với Thanh Phú, anh chưa bao giờ hối hận về những gì mà mình đã làm. Anh hiểu đấy chính là con người anh, việc anh làm không do ai ép buộc. Mình làm mình chịu, tuyệt đối không oán hận hay ân hận ai. Chỉ là...

Chỉ là anh thấy tiếc cho chính người bạn của mình, vì một chút hận thù làm mờ con mắt mà đã chấp nhận đánh đổi cả cuộc sống và cả sự hạnh phúc mà đáng ra anh ta có được.

Bây giờ đã là gần mười một giờ, xe vẫn lao trong màn đêm dày đặc. Giống như đang vùng vẫy, đang chạy thoát trong đau khổ và nuối tiếc. Gió đêm nay lạnh đến thấu tim gan! Bên ngoài cửa kính, hơi sương giăng phủ mờ ảo. Phủ lên đó một tấm màn màu trắng đục xa xăm. Cái lạnh lẽo của không gian nơi đây khiến Thanh Phú phải rùng mình, rồi anh tự lẩm bẩm. Hoặc, có thể là anh đang cố gắng nói với Nam Lâm tiếng lòng của mình:

- Đừng nghĩ mình như vậy đã là cao thượng với họ. Rốt cuộc thì vẫn là một thằng tồi bán đứng bản thân và ăn cắp hạnh phúc của người khác mà thôi.


* * *



Mười hai giờ đêm, gió thét gào bên tai và độc ác luồn chảy vào những nơi yếu mềm nhất trong Trúc Diệp. Cô vẫn ngồi co ro nơi bậc thềm ấy, không gian trước mắt âm u mịt mù không tìm thấy lối thoát. Con tim se lại khiến lòng như một khối băng lạnh giá. Đôi bàn tay đan vào nhau, trì miết để làm ấm làn da. Mái tóc bị gió đùa nghịch, rối bời như tâm trạng của cô hiện giờ. Cô biết mình rất ngốc, biết mình đã quá mù quáng rồi nhưng cô vẫn chấp nhận. Chấp nhận sự chờ đợi trong vô vọng. Và để sự vô vọng đó nuôi lớn niềm tin yêu biết rằng sẽ không có thật trong cô. Rằng anh ấy sẽ quay lại!

Giờ phút này, gió muộn cứ quấn quýt bên cô, hong khô đôi mắt ướt đẫm những đau thương chất chứa. Cuối cùng thì vẫn là đau khổ! Chỉ tiếc sao ngày tháng bên anh quá ngắn ngủi, không để cho cô kịp ghi dấu và tận hưởng. Chỉ tiếc sao năm xưa mình lại lạnh nhạt với anh, trách bản thân sao quá vô tình và hờ hững. Để bây giờ hối hận cũng chỉ là một sự thừa thãi đáng chế giễu.

Đúng lúc đó, một ánh đèn pha sáng chói hiện lên trong tầm nhìn. Như muôn vàn hi vọng nhỏ nhoi chắp nối lại rồi tạo thành niềm tin dạt dào, trôi chảy trong con tim yếu mềm. Chiếc xe đó dừng lại trước đôi mắt đang ngập tràn hạnh phúc nhưng cũng đầy hờn giận của Trúc Diệp. Người con trai đó bước xuống, ánh bạc lấp lánh của chiếc khuyên tai như niềm vui chất chứa đang toả ra. Dáng người cao lớn của anh như một vị thần chiến hiên ngang trong thần thoại. Đôi mắt thách thức những gian khổ thắp lên niềm lạc quan trong Trúc Diệp. Và rồi, anh đưa bàn tay đang trống trải của mình ra phía trước. Nói:

- Nắm lấy nó và đi theo anh!

Ánh nhìn của Trúc Diệp như làn nước thu dịu êm, mềm mại và dịu dàng chảy trôi. Ánh nhìn đó đang hướng về người con trai phía trước, hướng về nụ cười và đôi bàn tay đang chờ cô nắm của anh. 

- Còn anh? Sẽ nắm tay em đến hết cuộc đời này chứ? Đến chết cũng không buông?

- Được, đến chết cũng không buông!