Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Phần 6 đến 10

Phần 6


- Mô phật, thiện tai, thiện tai. Bỏ đầu đao xuống lập địa thành phật. 

Phương nghe câu đó thì rùng mình, mà quay lại nhìn vị thầy tu như không tin vào tim mình ... phương vội mời thầy tu vào nhà ngồi, thầy chỉ nhìn xung quanh căn nhà rồi bảo 

Thầy nói 

"Âm khí nặng nề vốn không phải là nơi người trần thế tục sinh sống, hay từ bỏ tất cả và mong chờ vào 1 bình minh thí chủ sẽ thấy, trên thế gian vẫn còn có chân tình" 

Không hiểu những gì thầy vừa nói, phương vẫn bố thí cho thầy chút cơm rồi tạm biệt thầy, trong đầu phương không ngừng nghĩ đến 2 từ "Âm khí" mà thầy nói, cô lại nghĩ đến thằng thi đang nằm mở mắt trưng trưng dưới cái hố sâu vun vút mà tôi đã đào ở sau vườn, chỉ nghĩ đến thôi cô đã hoảng sợ toát mồ hôi trên trán ra, cô bước vào phòng, ân cần bên cạnh chăm sóc tôi sau lần tôi bị té trong nhà vệ sinh, các vết thương trên người tôi vẫn còn rỉ máu, cô nắm lấy tay tôi, nước mắt rưng rưng tự hận mình vì sao lại kéo tôi vào chuyện gia đình của cô ấy trong khi tôi vẫn đang nằm ngủ để dưỡng thương. Tình yêu của chúng tôi luôn gặp nhiều trắc trở khi cã 2 vong hồn của bác sáu và thằng thi cứ bám theo chúng tôi muốn lôi chúng tôi về âm phủ. Đêm hôm nay trời lại mưa nặng hạt, tất cả bóng đèn trong nhà đều được phương bật sáng từ khi trời còn chưa tối, cô ấy nằm bên cạnh tôi nhìn tôi trìu mến cho đến khi tỉnh dậy, khi những cảnh vật đầu tiên tôi mở mắt ra nhìn thấy đó là cô ấy, đôi mắt buồn rưng rưng dòng lệ, tôi cười nhẹ dang rộng vòng tay ôm lấy cô ấy vào lòng, khẽ nói cho cô ấy biết những lời yêu thương 

"Em sao vậy vợ yêu của anh?" 

Cô ấy ôm ghì lấy tôi, tay nắm tay tôi đưa xuống bụng nói 

"Ở đây của em, đã có con của anh rồi" 

Tôi giật mình ngồi dậy tỏ vẻ ngạc nhiên, đôi mắt tôi rưng rưng giọt lệ, tôi nhìn cô ấy không chớp mắt, tôi nói 

"Anh .... anh được làm cha rồi, anh được làm cha rồi" 

Vui vẻ quá mức tôi quên hẳn đi các vết thương trên người, tôi chạy đến bế cô ấy lên vì sung sướng, cảnh vật xung quanh đáng sợ như ngày nào nhưng bây giờ đã không còn nữa, cô ấy cũng vui không kém gì tôi, cô ấy nói 

"sáng nay có 1 thầy tu nói với em, ngôi nhà này đầy âm khí, em cảm thấy sợ" 

tôi cười nói 

"Nếu em cảm thấy sợ mình sẽ bán nhà này, dọn nơi khác, nơi mà không có thứ gì ám ảnh chúng ta" 

dù đó là 1 lời khuyên nhưng cô ấy không đồng ý, vì đây là căn nhà của bác sáu ưa thích nhất, chiều theo quyết định cô ấy, tôi ở lại cùng cô ấy để cô ấy đỡ hoảng sợ, đang vui vẻ thì bỗng ở cửa nhà vệ sinh, cửa nhà sân vườn sau, đều phát ra tiếng động lạ, tiếng như ai đó dang dùng móng tay cào cấu vào cánh cửa, như muốn xông vào nhà giết chết cả 2 chúng tôi, cả chúng tôi run lẩy bẩy, tiếng động ngày càng rõ hơn như bên tai tôi, tôi cùng phương đi xuống nhà dưới, tôi vớ tay lấy con dao thủ sẵn trên tay, đi đến gần cửa nhà sau sân vườn tôi la lớn "Ai vậy" khi nghe tiếng của tôi thì tất cả cửa trong nhà, cửa sổ, cửa sau, cửa phòng đều có tiếng móng tay cào cấu vào cửa, bóng đèn trong nhà chớp tắt liên tục, tay của phương toát ra nhiều mồ hôi hơn càng nắm chặt tay tôi hơn, bên ngoài tiếng sấm cứ đánh liên tục xuống góc cây đa trong sân vườn ... cứ 1 tý lại có 1 vệt sáng trên trời lóe lên, khiến tôi thấy rõ hình dáng thằng thi đang đứng trước sân vườn máu me vãi khắp người nó, cứ chốc lát lại có tiếng rên vang lên "Ở dưới này lạnh lắm, đốt cho anh cái áo đi phương", tôi trấn an phương đừng hoảng sợ rồi là lớn lên "Im hết đi" đèn tắt rụp, những âm thành cào cấu không còn nữa, nhưng lại có bóng dáng 1 người đàn ông đứng trước sân vườn trong cơn mưa tầm tã lúc ẩn, lúc hiện rồi biến mất sau vườn cây âm u ở sân vườn sau nhà, tôi tiến đến gần cánh cửa sân vườn nhà sau, dùng tay đẩy nhè nhẹ cánh cửa ra, và phía sau cánh cửa này chính là .

Phần 7


... Nhưng lại có bóng dáng 1 người đàn ông đứng trước sân vườn trong cơn mưa tầm tã lúc ẩn , lúc hiện rồi biến mất sau vườn cây âm u ở sân vườn sau nhà , tôi tiến đến gần cánh cửa sân vườn nhà sau , dùng tay đẩy nhè nhẹ cánh cửa ra, và phía sau cánh cửa này chính là ........ Ông Sáu. Tôi hết hồn, buông con dao, và ngã ngửa xuống đất, sợ hãi nhìn vào ông Sáu, một bộ đồ trắng, người gầy gò... chỉ có hai con mắt thì xanh lè. Còn chưa hết kinh hãi, thì từ đằng sau hiện lên hai người nữa mặc đồ đen, tây cầm roi dâu da, mắt đỏ lòm. Như quá sợ hãi, tôi vội quỳ xuống mà lạy lục: 

- Xin ông Sáu tha mạng cho con, con biết tội con rồi ... Ông Sáu ơi. 

Đèn Điện lại sáng, tôi hơi ngửng đầu lên nhìn thì ba cái vong kia đã biến mất. Tôi vẫn còn hơi nổi da gà, tim đập nhanh, liền đứng lên tiến ra cửa, ngó nghiêng cái khu vườn sau. Bốn bề không còn gì cả, chỉ còn mưa và sấm chớp vang trời. Tôi đóng cửa quay lại nằm bên Phương, thật là lạ lùng, nàng đã ngủ say từ lúc nào không hay. Rồi tôi vòng tay ôm lấy nàng và cũng nhắm mắt cố tìm lại giấc ngủ, tôi lần tay xuống bụng Phương hạnh phúc mà nghĩ thầm "con của bố". 

Sáng hôm sau là một ngày nắng đẹp, đúng như câu "sau cơn mưa trời lại sáng". Phương đã dậy nấu đồ ăn từ lúc nào. Tôi cũng tỉnh dậy, chui khỏi giường và đánh răng rửa mặt cho tỉnh táo. Ngồi vào bàn, Phương bê cho tôi một tô mỳ nóng hổi, tôi vừa định cẩm đũa lên ăn thì Phương nói: 

- Hôm qua, ông Sáu về thăm em đấy anh ạ... 

Tôi nghe đến ông Sáu thì da gà nổi hết cả lên, tôi cố bình tĩnh quay ra nói như không có chuyện gì: 

- thế à? vậy ông Sáu có nói gì không? 

Mặt Phương thoáng qua có nét buồn, thấy vậy tôi liền hỏi: 

- Sao vậy em? có chuyện gì? 

Phương quay qua nhìn tôi hai hàng nước mắt lưng tròng nói: 

- Ông bảo rằng em và anh sẽ chết một cái chết thảm khốc. 

Tôi như nghe phải tiếng sét đánh ngang tai, chợt đánh rơi đôi đũa xuống bàn. Phương lại bắt đầu khóc thút thít. Tôi vội ôm lấy nàng vào lòng và dỗ dành: 

- Thôi em à, chắc em nghĩ lung tung thôi, đừng như vậy, không tốt cho con đâu. 

Phương cất tiếng nói nghẹn ngào trong nước mắt: 

- Ông sáu bảo, đã mấy lần ông hiện về để ngăn em không cho em giết Thi, nhưng vì có anh là người khắc tuổi ông, nên có anh ông không về được. 

Tôi lúc này nghe đến đây thì thấy vô lý lắm, vì rõ ràng hôm qua tôi và ông sáu có chạm chán với nhau, chả lẽ là tôi nhìn nhầm. Đang nghĩ vẩn vơ thì chợt Phương nói tiếp: 

- Anh có biết không, ông Sáu bảo, em giết Thi, giờ anh ý là oan hồn dạ quỷ, chứa đầy oán hận. Quỷ sai không thể nào lôi về âm phủ được, trừ khi nào mà oán hận dứt, mới lôi được anh ấy về âm phủ thôi. 

Tôi nghe xong lại càng kinh hãi hơn, nếu đúng như vậy, thì Thi sẽ không yên nghỉ cho đến lúc cả tôi và phương chết. Trong đầu đang rối bời, chợt Phương ôm chặt lấy tôi mà nói: 

- May có ông Sáu bảo vệ anh tối qua, không có Thi đã câu hồn anh xuống địa phủ rồi. 

Tôi nghe xong thì vô cùng hãi hùng, không ngờ Phương cũng đã biết được chuyện đêm qua tôi gặp ông Sáu. Tôi vội hỏi nàng: 

- em nói gì lạ thế? sao lại bị câu hồn? 

Phương đã đỡ khóc hơn, nàng nhìn tôi trong nước mắt và nói: 

- Đêm qua, hồn Thi hiện về dụ anh ra vườn sau để câu hồn, nhưng ông Sáu đã hiện về chặn ở cửa không cho anh đi. 

Tôi nghe thấy vội nói cắt ngang: 

- Nhưng sao em vừa nói anh khắc tuổi ông Sáu, có anh thì ông Sáu không hiện về được? 

Phương vội nói: 

- Ông không về một mình, ông đi cùng quỷ sai.... Nhờ quỷ sai giữ hồn lại để hồn không bị đánh văng đi. 

Tôi nghe nàng nói mà há hết cả mồm ra, qua đúng là đêm qua đằng sau oan hồn ông Sáu còn có hai cái bóng đen nữa, hóa ra đó là quỷ sai dưới âm phủ. Quá sợ hãi, tôi vội bảo Phương: 

- Hay là chúng mình dọn ra chỗ khác ở đi em, chứ anh coi bộ ở đây không ổn? 

Phương đã nín khóc, chỉ còn sụt sịt, nàng bảo tôi: 

- Nhưng em không muốn rời đây, với cả ông Sáu nói cố đợi đi, nếu ở đây thêm một thời gian em sẽ khám phá ra được một bí ẩn về ông. 

Tôi nghe xong đã thấy nản lòng, làm sao mà ở lại đây được cơ chứ. Đang chán nản hết cách, chợt Phương quay ra nói với tôi: 

- Ông Sáu có gợi ý cho em, ông bảo em là nếu cần thiết thì nhờ bọn "Buôn thần, bán thánh"..... em nghe mà không hiểu. 

Tôi nhìn Phương vẻ mặt nghi hoặc: 

- buôn thần, bán thánh? 

Phương trả lời: 

- đúng anh, ông Sáu bảo em chỉ có những người đó may ra mới đối phó được với Thi... 

Tôi ngồi cố vắt óc suy nghĩ, cái gì mà bọn "Buôn thần, Bán thánh" chứ. Chợt trong đầu tôi lóe ra một ý nghĩ tôi nhìn Phương vẻ mặt còn sợ hãi hơn: 

- Ý em là .... thầy tà.... 


Phần 8


Tôi ngồi cố vắt óc suy nghĩ, cái gì mà bọn "Buôn thần, Bán thánh" chứ. Chợt trong đầu tôi lóe ra một ý nghĩ tôi nhìn Phương vẻ mặt còn sợ hãi hơn: 

- Ý em là .... thầy tà.... 

Tôi hoảng hồn lại lo sợ, 1 phần nữa lại cảm thấy nghi ngờ vì đa số các thầy tà chỉ đến múa bừa bậy bạ xong thì lấy tiền, không giải quyết được gì, nhưng tôi nghĩ biết đầu nhờ có vài lá bùa của ổng mà Thi không dám mò tới, nghe Phương nói ý kiến này cũng không tệ gì mấy, tôi cất công chạy từ Sài Gòn xuống tận Cần Thơ thỉnh thầy trừ tà nỗi tiếng ở Cần Thơ về, nghe mọi người đồn rằng thấy rất linh, tiên đoán mọi việc như thần và đặc biệt áp vong rất giỏi, phải mất cả bộn tiền và 2 ngày trời, tôi mới mời thầy về đến nhà được, trong nhà có 1 thầy trừ tà tôi và phương cũng yên tâm hơn phần nào, tôi hỏi thầy 

"Thầy cứ ăn cho no đi ạ, thầy cần gì cứ nói con sẽ làm ngay cho thầy" 

Thầy nói 

"Nhà cậu âm khí nặng lắm, phải đợi 12h đêm đúng, tôi mới làm phép sau sân vườn nhà cho cậu được" 

Để tránh những tổn thương tâm lý không đáng, tôi đã bỏ thuốc mê vào đồ ăn của phương, đợi sau khi phương mê man rồi thì bế cô ấy lên phòng để cô ấy nghĩ sớm, đêm hôm đó trước 12h tôi đã phụ thầy dọn đầy đủ đồ nghề ra giữa sân sau vườn để chuẩn bị hình thức áp vong, đúng như lời đồn người ta nói, thầy rất linh và áp vong rất giỏi. Chỉ vừa đúng 12h thầy đã bắt đầu liệm, bỗng gió to ùa đến kèm 1 cơn bụi khiến mắt tôi lừ đừ không nhìn thấy rõ, chỉ có mỗi thầy đứng đó, tay cầm sâu chuỗi, tay kia thì để trước ngực trong miệng cứ lẩm bẩm không ngừng. 

Bỗng cửa sân vườn, cửa sổ, cửa phòng, cửa ra vòng trong nhà đều bị khóa chặt, tiếng ai đó cào cấu vào cửa lại vang vọng ra mồn một, chỉ trong chốc lát ánh đèn điện tắt đi, tôi ngẩn đầu nhìn lên phòng phương nơi cô ấy đang ngủ cũng bị tắt đèn, hoảng hốt tôi chạy hết cửa sau đến cửa trước để tìm mọi cách vào nhà nhưng đã bị khóa trái hết cửa, trong phòng tiếng la hét của phương vang lên, khiến tôi lại càng nóng ruột hơn, tiếng cô ấy la lên ngày càng lớn hơn khiến tôi nôn nao, tiếng cào cấu vào cửa lại càng lớn hơn, trong cơn rối loạn tôi giật đứt phăng sâu chuỗi trong tay của thầy, gió lặng xuống, tiếng cào cấu cũng không còn nữa.

Tôi kéo thầy chạy vội vào nhà lên phòng phương đang ngủ, nhìn thấy cô ấy nằm trơ mắt dưới sàn nhà không cử động, tôi nhờ thầy giúp cho, khi thầy chuẩn bị lấy lá bùa trong túi ra thì phương bổng bật dậy cầm con dao cắm thẳng vào cổ thầy rồi cười 1 cách khoái chí, đôi mắt cô ấy bây giờ chỉ còn lại 1 màu đen thẫm, tiếng cười nham nhỡ khiến tôi không tin vào mắt mình, cô ấy không còn là người vợ của tôi, thầy nằm hấp hối bên vũng máu tươi chảy ra từ cổ, tay cầm chặt lá bùa không rời, cô ấy bò xuống đất như 1 con quái vật đến gần thầy tu đưa lưỡi liếm vũng máu tươi đang chảy dưới sàn nhà, cảnh tượng khủng khiếp khiến tôi muốn ói ra tại chỗ. Tôi muốn chạy khỏi phòng ngay nhưng chân cứ mềm nhũng ra chạy không nỗi, cứ chốc chốc, cô ấy bóp vào cổ thấy khiến máu chảy ra nhiều hơn, sau một hồi uống máu đã no miệng đã dính đầy máu, cô ấy đưa đôi mắt màu đen thẫm không có tròng trắng nhìn về phía tôi rồi từ từ bò tới .... chậm rãi, tôi bị dồn ra ngoài lan can không có đường thoát thân, bất đắc dĩ tôi đành phải nhãy lầu xuống sân vườn nhà sau với độ cao khoảng 9m, sau khi rơi xuống tôi lại ngất liệm đi trước bàn thờ ông sáu .... 

Bạn đang đọc truyện ma tại TruyenNganHay.Yn.lt chúc bạn online vui vẻ.

Phần 9


Chậm rãi, tôi bị dồn ra ngoài lan can không có đường thoát thân, bất đắc dĩ tôi đành phải nhãy lầu xuống sân vườn nhà sau với độ cao khoảng 9m, sau khi rơi xuống tôi lại ngất liệm đi trước bàn thờ ông sáu ... tôi cảm nhận được thân thể đang nằm ở 1 nơi lạnh buốt, toàn thân bất động, ngồi bên cạnh tui là bác sáu, ông ấy đang nhìn tôi, cái nhìn thân thiện ở 1 nơi xa toàn là màu trắng toát, ông sáu vỗ vai tôi cười sằng sặc rồi bảo 

"Thằng nhóc, lo cho phương tử tế, ông ở trên này sẽ phù hộ cho 2 đứa" 

Ông đưa bàn tay xoa đầu tôi rồi từ từ biến mất trong khoảng không gian trắng bạch ấy.

"Hộc ... Hộc" tôi mở mắt ra nhìn thấy mình đang nằm ở sân vườn nhà sau, chân dường như đã bị gãy, tôi lấy sức ngồi bật dậy cố bò vào nhà lên từng bậc cầu thang, bỗng có một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng, tôi quay đầu nhìn xuống phía cầu thang, thằng thi thân hình đầy máu me đang bò lên đến nơi, hoảng sợ tôi vùng vẫy cố bò nhanh hơn nhưng cầu thang hôm nay bỗng cao qá tôi bò mãi vẫn không lên được lầu 1 trong khi thằng thi đã bò đến nơi, nó nắm láy chân tôi kéo xuống tôi giẫy giụa kịch liệt, đôi mắt đỏ như máu cứ nhìn thẳng vào người tôi chốc chốc lại cất lên tiếng cười hiểm ác. Tôi la lên vì hoảng sợ "Tha cho tao" cứ cố giãy giụa hết sức thì bỗng tiếng nói phương vang lên "chuỵên gì vậy ?" nhìn thấy phương tôi mừng rõ, bò thật nhanh lên cầu thang mà quên mất có cái gì đó hắc ám đã nắm chân tôi nãy giờ tôi đã quên đi mất. Tôi vội ôm ghì lấy phương vào lòng mừng vì cô ấy bình an vô sự, nhìn thấy xác thầy trừ tà vẫn còn nằm đó bên vũng máu đã đông đen lại từng vũng, tôi vội dục phương mau lôi xác ra ban công rồi ném xuống sân vườn nhà sau để tôi chôn nhưng phương lại hỏi tôi vì sao ông ta chết ở đây thì tôi lại bảo là do tôi đã đâm vào cổ ông ấy, tôi không muốn cô ấy biết chính tay cô ấy đã giết người hút máu, nên chỉ trả lời sơ sơ.

Tôi đào thêm 1 cái hố kế bên nơi tôi chôn xác thằng thi để chôn xác ông thầy, nhưng khi đào cái hố gần nơi thằng thi thì mùi hôi tối vì xác bị rửa bốc ra nồng nặc, tôi cố đào cho lẹ rồi lập lại sau đó phi tang chứng cứ lau sạch vũng máu trong phòng phương rồi cùng nhau thu dọn đồ bán nhà chuyển nơi khác sống, muốn bán được căn nhà trong 1 sớm 1 chiều thì không được, nên tôi đã khuyên phương cầm sổ đỏ mang đến ngân hàng để chế chấp vay 2 tỷ 500 triệu, rồi cùng nhau cao bay xa chạy khỏi Việt Nam này. 

Phần 10


Cầm tiền rồi, tôi và Phương chạy trốn khỏi Việt Nam, nhưng biết đi đâu về đâu bây giờ? Cuôi cùng, sau khi đã suy tính kĩ càng, tôi và Phương quyết định chạy sang Thái Lan, vì tôi có một vài người quen ở đó với hị vọng chạy khỏi cái sự đeo bám của những oan hồn. Đến đất nước Thái Lan, tôi và Phương thuê một căn nhà nhỏ ngoại ô, tôi hàng ngày đi theo mấy người thợ xây dựng đi phụ hồ, còn Phương thì được mấy bà người Việt Nam giắt ra chợ phụ giúp quán ăn ngoài đó. 

Người xưa có một câu nói "chỉ một ý bậy, mà sinh vạn điều ác". Câu nói này, nếu ám chỉ cho Phương thì cũng không đúng, lúc giết Thi, Phương không hề cố ý, chỉ là tự vệ bản thân mà thôi. Nhưng họa chăng, có lẽ trong sâu thẳm thâm tâm nàng, có lẽ nàng cũng đã ghét người anh trai đồi bại của mình, nên đến khi không còn nhẫn nhịn được nữa, thì việc gì không nên làm, cũng đã làm rồi. Phương mang đứa bé trong bụng cũng đã được mấy tháng rồi. Phương và tôi vốn là người sùng bái đạo phật, nên một phần chúng tôi chạy đến đây cũng là vì lý do Thái Lan là thánh địa của phật giáo, chúng tôi mong rằng sinh sống ở đây có thể thoát khỏi sự theo đuổi, ám ảnh của ma quỷ. Nhưng than ôi, tôi và Phương cũng đã mắc một sai lầm tai hại, nói Thái Lan là thánh địa của phật giáo là đúng, nhưng tại sao lại là thánh địa của phật giáo? Nghe người ta nói, trước kia, Thái Lan là vùng đất xấu, ma quỷ hiện hình, cộng thêm bùa ngải được sử dụng hàng ngày. Đáng lý ra đây từng được coi là cái thế giới khác của cõi sống. Nhưng rồi người dân Thái Lan không chịu được, họ tuyên chuyền, và xây chùa chiền, thành ra mới được cái ngày hôm nay, thánh địa của phật giáo. Bây giờ Thái Lan đã khác trước rất nhiều, được tiếng tụng kinh, gõ mõ, và ánh sáng của phật pháp bao chùm, nên họa chăng đã bớt đi được phần nào hơi lạnh của cái cõi khác. Nhưng mà nói là bớt, không có nghĩa là hết, cho nên tôi và phương luôn hi vọng rằng việc trốn đến Thái Lan là đúng. 

Khi đứa con tròn bốn tháng, tôi và Phương bàn nhau đi lễ chùa, cám ơn thần phật đã bảo vệ chúng tôi. Hôm đó, tôi và Phương dậy từ sớm chuẩn bị hoa quả, vàng mã, hương để đi đến một ngôi chùa Việt Nam gần đó cúng bái. Vào đến nơi tôi và phương dâng hoa quả, tháp hương khấn bái, cầu mong cho cả ba người chúng tôi luôn luôn mạnh khỏe và hạnh phúc. Đang vái lại, chợt có một nhà sư đứng đằng sau, ông chắp tay lại mà nói: 

- Thiện tai, thiện tai. Bỏ đầu đao xuống, lập địa thành phật. 

Nghe xong cả tôi và phương giật bắn mình. Cả hai quay lại nhìn nhà sư không chớp mắt. Rồi nhà sư ôn tồn bảo chúng tôi khi nào cúng bái xong thì vào gian giữa chùa, nơi có pho tượng của phật tổ rất to, mạ vàng óng ánh. Sau khi đã lễ xong, và đi tới gian chính như lời nhà sư nói, vừa ngồi xuống tấm đệm nhỏ, tôi có cái cảm giác thư thái lạ thường, và có lẽ Phương cũng vậy, cứ nhìn nét mặt thanh thản của nàng là rõ. Rồi tôi hỏi nhà sư: 

- Xin cho hỏi, sư thầy gọi chúng con vào đây có gì dạy bảo ạ? 

Sư thầy từ tốn đáp: 

- Ta không vào địa ngục, thì ai vào địa ngục. Câu này hai con phải hiểu rõ nhất chứ. 

Phương lúc này mặt cắt không còn một hột máu, nàng bắt đầu toát mồ hôi. Còn tôi thì cứng họng, không thốt lên lời. Phải cố lắm, tôi mới run run nói: 

- Ý ... ý... thầy .... 

Nhà sư lại chấp tay lại, và nói: 

- mô phật. Trên đầu người tốt, tương truyền rằng sẽ có một vầng mây trắng. Còn với những kẻ ác, thì trên đầu lại hiện những đám mấy đen. 

Lúc này Phương chợt bám lấy tôi, người run rẩy. Tôi thì ngồi đực mặt ra, có cái cảm giác sợ hãi tột cùng, tôi cứ ám ảnh rằng như nhà sư này đã biết tất cả. Rồi nhà sư nhìn tôi và và Phương nói: 

- Bần tăng thấy, trên đầu hai người có đám mấy đen, thêm vào đó trên trán còn có chữ tử nữa. Nhưng thiết nghĩ hai người nhìn mặt có vẻ là người tốt, vì cớ gì mà lại ra nông nỗi này? 

Lúc này đây thì cả tôi và Phương thực sự nổi da gà, chữ tử trên trán, tại sao lại có chữ trên chán. Tôi và Phương do quá sợ hãi, vội đứng lên, từ từ lùi bước ra khỏi gian chính. Chợt nhà sư đứng lên tiến lại phía tôi và Phương, ông nói: 

- Ân oán có cái vòng tuần hoàn của nó, nếu hai người không muốn nói thì tôi cũng không ép. Chỉ xin nhớ cho một điều, ngã phật tư bi, không bao giờ là quá muộn cả. 

Xong rồi nhà sư cúi chào chúng tôi, và quay đầu đi vào trong. Bỏ mặc tôi và Phương đứng đó nhìn theo nhà sư với sự sợ hãi rờn rợn. Trên đường về, chúng tôi không ai nói với nhau câu gì, nhưng tôi đoán rằng cả hai đang nghĩ tới cái đám mây đen trên đầu mình, và hơn nữa, là nghĩ tới chữ tử trên trán.