Phần 11
Mặt trời thấp thoáng đã mất dạng khi trời chỉ vừa 6h tối đó là lúc chúng tôi nghĩ ngơi sau 1 ngày dài mệt mỗi, nhất là ngày hôm nay khi nghe thầy nói về cái chữ " Tử " trên trán của chúng tôi, trở về căn nhà nhỏ đơn sơ ở ngoại ô Thái Lan, sau những bụi cây lấp lố đèn ngòm, 1 căn nhà nhỏ nằm ven bờ hồ, tôi ngằm ngã ra giường đôi mắt cứ nhìn lên trần nhà để suy ngẫm về 1 thứ gì đó xa xăm lắm. 1 thứ mà chúng tôi rất cần, đó là bình yên, tôi suy nghĩ liệu cả 2 chúng tôi phải lấp lo trốn đến bao giờ đây khi mà những hình ảnh ám ảnh kia cứ bám theo chúng tôi suốt thời gian dài đăng đẳng có khi cả cuộc đời này. Tôi thở 1 hơi dài rồi ra ngoài trước cửa, hút 1 điếu thuốc lá, tôi cũng không biết kể từ bao giờ tôi biết hút thuốc, tôi lại càng không biết mình vì cái gì mà phải từ bỏ tất cả những thứ mình có để chạy đến cái nơi hoang vu hẽo lánh này.
Cứ mỗi buổi tối lòng lại phập phòng lo sợ ngủ không yên khi nghe tiếng cú mèo hoặc tiếng quạ cứ réo mãi trước cửa mỗi đêm, tôi sống không bằng chết khi bị hành hạ như thế này, bỗng từ xa có tiếng xe máy kèm theo ánh đèn chạy trong đêm tối hướng về phía nhà tôi, trong đầu tôi lại chợt nghĩ có lẽ thằng Thi theo bám đến tận nơi đã mất đi tất cả lại còn phải bị quỷ ám ở một nơi hoang vu hẻo lánh này? Cái thế giới gì mà kỳ quá vậy, tôi đứng bật dậy, tay cầm láy cái cây gổ trước nhà sẵn sàng liệu mạng với cái vong hồn u ám ấy nếu nó cứ lãng vãng bám láy tôi. Ánh sáng đèn xe càng đến gần kèm theo ánh sáng từ trong nhà phát ra tôi nhìn ra rõ đó chính là mẹ tôi đã cất công từ Việt Nam đến đây để tìm cã 2 đứa tôi.
Tôi ân cần mời mẹ vào nhà đóng chặt cửa lại rồi nói chuyện, bà cho biết sau khi tôi và Phương bán căn nhà cho ngân hàng, ngân hàng đã xuống nhà xem xét và quyết định bán đấu giá nhưng thời gian gần đây mùi hôi thối từ 2 cái xác bốc ra nồng nặc ở sân sau vườn ảnh hưởng nghiêm trọng đến hàng xóm nên buộc cơ quan chức năng địa phương phải xuống để kiểm tra, khi họ xác định được mùi hôi thối bốc ra từ bãi đất trống sau sân vườn nhà và đào lên mới biết ở đó đã chôn 2 cái xác đang trong tình trạng thối rữa bốc mùi nồng nặc. Hiện công an đã phong tỏa hiện trường và cách ly hàng xóm để tránh lây bệnh và cũng đã mời dàn thầy pháp đến cầu siêu nhưng điều lạ thay khi đưa bài vị của 2 cái xác lên bàn thờ thì mọi người đốt nhan mãi mà nhan không cháy, vì do xác trong tình trạng thối rửa nên không ai còn nhìn ra bộ dạng của họ ngoài lớp xương khô và 1 chút thịt máu còn dính lại trên cơ thể.
Bà khuyên tôi và phương trở về đầu thú nhưng chúng tôi đã khước từ, vì phương đang mang con tôi trong bụng tôi không thể để phương mạo hiểm khi chúng tôi quay về chỉ có con đường chết mà thôi, bà mẹ tôi vốn làm trong hàng không nên số khách và chuyến bay rất rõ trong tay chỉ cần tra ra là có thể biết chúng tôi đi đâu và ở đâu khi nhìn thấy 2 chúng tôi cương quyết không trở về bà cũng hết cách chỉ còn biết đưa cho chúng tôi số tiền tiết kiệm ít ỏi để sống qua ngày của bà sau đó lặng lẽ ra đi từ dã với một đứa con bất hiếu như tôi. Vài tháng sau khi phương tròn 9 tháng 10 ngày vào đêm hôm đó trời mưa tầm tã, trên người lại mang tội không dám đưa phương đến bệnh viện để đỡ đẻ nên đành ở nhà giúp phương sinh con, hôm đó trời mưa tấm tã cái hình bóng thằng thi lại hiện về để lộ cặp mắt đỏ ngần nhìn từ phía cửa sổ vào trong giường nơi phương đang sinh, cô la toán lên vì đau đớn, máu chảy ra ươt cã nệm giường, tôi khuyến khích cô, động viên cô về những ngày hạnh phúc sau này khi có con của chúng ta bên cạnh, sau vài giờ đỡ đẻ đưa bé đã được ra đời, tôi hoảng hốt đến đứng không vững không tin vào mắt mình khi nhìn gương mặt của đứa bé giống hệt thằng thi lúc còn sống như ngày nào.
Phần 12
Tôi thoáng rùng mình và trong đầu đã có một chút thất vọng "xem ra số phận đã an bài, có chạy đến chân trời góc bể, thì cũng không thoát được".
Đợi sáng hôm sau, khi phương đã bình phục và tỉnh lại, tôi bế đứa con đến bên nàng và nói:
- Em à, coi đứa bé kháu khỉnh chưa này...
Phương đứa tay đón nhận, chợt vừa nhìn thấy khuôn mặt đứa bé, Phương dụt tay lại, may mà tôi vẫn để tay đó nên đỡ kịp đứa bé. Phương hét lớn:
- Trời ơi! anh vứt ngay nó đi! nó không phải là con em! nó là con quỷ, con quỷ hóa thành ....
Tiếng hét của Phương làm đứa bé, giật mình mà khóc càng lớn hơn. Tôi phải dỗ dành mãi, và đặt đứa nhỏ xuống nôi. Lúc đó Phương vẫn gào thét trong nước mắt:
- Con em đâu? anh giả lại con cho em? con em đâu rồi?
Tôi đặt đứa nhóc xuống cái nôi cũ kĩ, rồi quay ra ôm Phương vào lòng và an ủi, Phương vẫn nghẹn ngào trong nước mắt:
- Trả con lại cho em .... trả con lại cho em ....
Tôi phải cố khuyên can mãi, nàng mới bình tĩnh trở lại. Phương bây giờ tuy không còn nói những lời lẽ cay nghiệt về đứa bé như lúc đầu nữa. Nhưng qua cách cư xử của nàng tôi biết, trong lòng nàng đã tư lâu không có ưng đứa nhỏ này, nhưng vì là con tôi nên nàng ra vẻ quan tâm thế thôi. Chúng tôi đặt tên con nó là Yên, từ Yên trong chữ yên bình, để mong sau này con mình có một cuộc sống yên bình. Ngày tháng trôi qua, Yên đã được một tuổi, nhưng có điều, Yên càng lớn càng ít khóc, hơn thế nữa mà nó ít khi cười, cái mặt cứ lầm lì nhìn rất đáng sợ. Rồi Phương nghỉ ở nhà một thời gian chăm sóc cho Yên, còn tôi vẫn đi làm phụ hồ kiếm tiền nuôi mẹ con nàng.
Trong một lần nghỉ giải lao giữa giờ. Tôi có nghe mấy ông bạn nói chuyện về tâm linh. Họ bàn luận về một câu chuyện mà tôi ngồi nghe thì rùng mình ghê rợn. Mấy ông kể bên này hồi trước có vụ em trai giết anh trai ruột để chiếm đoạt tài sản, xong hồn thằng anh hiện về đòi mạng. Thằng em dùng đủ bùa, mời đủ thầy rồi mà vẫn không ăn thua gì. Cuối cùng để ra được thằng con trai mà mặt có nết như thằng anh, lúc đầu nghĩ đó là do gen di truyền. Ai ngờ đến năm nó học lớp sáu, bố con cãi cọ gì nhau. Thằng con lấy dao dâm thằng bố một nhát chí tử. Nghe người ta đồn cách thằng con đâm thằng bố y như thằng bố đâm chết anh trai mình vậy. Nói đến đây một ông thêm vào:
- Tôi nghĩ, cái gì cũng có số của nó rồi các ông ạ. Mạng đền mạng là đúng. Thằng đó giết anh nó, cứ tưởng là thoát thân mà hưởng gia tài, nhưng cuối cùng cũng bị chính con trai mình giết. Thật đúng là quả báo.
Một ông khác nói:
- Nghe đâu con thằng đó chính là hồn anh trai nó nhập vô lúc còn trong bụng mẹ. Đáng sợ nhỉ các ông nhỉ? mấy chục năm sau còn bị ma đòi mạng được.
Rồi ông ta quay qua tôi và hỏi:
- chú em thấy thế nào?
Tôi ngồi đó nghe mà rùng mình toát mồ hôi hột, tôi chỉ trả lời nhỏ:
- đúng là sợ thật.
Mấy ông kia lại bàn tán tiếp đến chuyện bùa, ngải và thầy tà. Các ông bảo có một thầy bùa Việt Nam qua đây đã lâu, tu nghiệp bên này, nghe nói bây giờ yêu thuật tà đọa của ông giỏi lắm. Sau khi nghe được địa chỉ và chỗ ở, tôi quyết tâm đến thọ giáo ông thầy.
Dừng chân trước căn nhà của ông thầy mà tôi rùng mình, toàn cây cối rậm rạp, và cái cảm giác y như đang đứng trước cửa vào cõi chết vậy. Tôi run rẩy bước đên trước cửa thì một tiếng nói vọng ra:
- Thằng kia, vào đi, đứng đó làm gì.
Tôi giật mình vội mở cửa vào, cúi chào ông thầy đang ngồi trước bàn thờ khói nghi ngút, đó là bàn thờ thờ thần 3 mắt (Vị thần cai quản cõi âm của người Thái Lan). Ông thầy ra hiệu mừoi tôi ngồi, vừa ngồi xuống ông nhìn tôi chằm chằm, rồi ông ta nói giọng nghiêm nghị:
- hai mạng người, chữ tử trên trán... coi bộ chú em đến ngày tận số rồi.
Tôi nghe đến đây thì rùng mình, lạnh hết xương sống. Tại sao mà ông ta biết được. Ông thầy thấy cái bộ mặt tôi vậy, thì cười khểnh rồi nói:
- Chú em tự hỏi tại sao ta lại biết à?
Rồi ông ta lẩm bẩm cái gì đó, chợt góc phòng tối phát ra tiếng động. Tôi quy đầu lại nhìn, thì một bóng người từ từ từ bước ra. Tôi vội hết lớn té ngửa, lần đầu tôi được thấy ma xó, con này là một người đàn bà ốm yếu, tóc xõa ra, mặc quần áo rách dưới. Rồi chợt con ma xó biến mất, tôi quay lại nhìn ông thầy ta không chớp mắt. Ông ta lại nói:
- Con ma xó này đã nói hết về chú rồi, ta thấy chú và vợ chú cứ chuẩn bị tình thần mà chết đi nhé. Vì oán hận quá nặng, kèm thêm chữ tử trên trán nữa, họa chăng có phật tổ xuống đây mới cứu được.
Rồi ông vẩy tay, ra hiệu cho tôi về. Tôi đứng lên, người run rẩy, lùi bước ra. Chợt ra đến cửa, ông thầy nói vọng ra:
- Bảo vợ chú, đứa con của hai người, không phải là đứa con ma đâu. Chăm sóc nó cho thật tốt, rồi họa chăng, nó có thể cứu mạng được một trong hai người đó.
Tôi nghe xong thì càng sợ hãi hơn, chỉ biết cúi đầu chào, rồi chạy lẹ khỏi căn nhà đó. Trên đường về, tôi cứ nghĩ mãi cái lời cuối của ông thầy "cứu mạng được một trong hai người, tức là vẫn phải có một người chết"....
Bạn đang đọc truyện tại TruyenNganHay.Yn.lt chúc bạn online vui vẻ.
Phần 13
Tôi nghe xong thì càng sợ hãi hơn, chỉ biết cúi đầu chào, rồi chạy lẹ khỏi căn nhà đó. Trên đường về, tôi cứ nghĩ mãi cái lời cuối của ông thầy " cứu mạng được một trong hai người, tức là vẫn phải có một người chết".... tôi lại loạng choạng bước về căn nhà cũ rích sau ngoại ô thành phố thái lan, cái thành phố đầy kỳ bí mà tôi muốn phải trốn khỏi đây đến 1 nơi an toàn, 1 nơi mới mẻ, 1 cuộc sống phồn hoa và bình thường như bao gia đình khác, tôi muốn làm 1 người cha lo cho con cái của mình nhưng cứ nghĩ về tương lai tôi lại càng cảm thấy sợ hãi, không biết chuyện gì phía trước sẽ xảy ra với tôi ..... trở về căn nhà ngột ngạt đầy âm khí bình thường cái vui vẻ trong nhà xua tan đi mọi mệt mỗi trong người tôi nhưng hôm nay nó lại cho tôi cái cảm giác nặng nề vô cùng.
Tôi bước vào nhà từng bước nhìn khung cảnh xung quanh nhà bề bộn kèm theo những vết máu xung quanh tường, tôi hoảng hốt chạy khắp nơi trong nhà tìm kiếm phương và con của mình nhưng rồi tôi được 1 cú shock nặng khi nhìn thấy phương trên tay cầm con dao sắc nhọn giết chết đưa bé, đứa bé con tôi, người cô run cầm cập, thân hình toàn máu đỏ tươi rồi quỵ dưới đất bên vũng máu, còn tôi thì chết trưng khi nhìn thấy cảnh tượng đó, cô ấy ccứ khăng khăng khẳng định rằng thằng bé k phải con của cô chỉ vì gương mặt giống hết thằng thi lúc còn sống, cái ám ảnh của thằng thi như đã kết thúc sau khi có đứa con nhưng những gì còn bám lại trong cô là 1 hồi ức kinh hãi mà không ai có thể vá lấp lại bằng tình cảm hay lòng nhân từ. Cô không còn là cô bé phương ngây thơ như lúc trước nữa, cô ấy đã băng hoại rồi, cã tôi cũng sắp băng hoại nữa, tôi tiến đến gần bên cô, dìu tay cô đứng dậy rồi tát nhiều cái vào mặt phương, đó là những cái tát đầu tiên trong suốt thời gian yêu nhau, rồi thì tôi đè cô ấy ra giường để làm chuyện ấy ......, không có đứa này thì có đứa khác tôi không muốn dòng họ tôi bị oan hồn vây hãm đến cả đứa cháu nói dỗi tông đường cũng không có.
Sau cái đêm đó khi trời vừa hừng sáng, khi những tia nắng ấm áp chưa kịp chèn vào mắt tôi thì phương đã thức dậy đem xác đứa bé đi chôn rồi chuẩn bị hành lý. Cả 2 chúng tôi lên đường đến nước mỹ, 1 thành phố văn minh và không thiên dị về oan hồn ......
8h30 chúng tôi đã có mặt tại sân bay để chuẩn bị cho chuyến bay sang mỹ nhưng bất thành khi bị quân đội biên giới Việt Nam và Thái Lan vay bắt ngay khi chuyến bay sắp cất cánh, bây giờ thì câu nói của thầy tu đã từng nói với chúng tôi đã thành sự thật, một trong 2 người chúng tôi sẽ chết, trở về Việt Nam đối diện với tội mình phạm và pháp luật chúng tôi được đưa đi đến căn lúc trước phương ở để điều tra và thu thập chứng cứ, căn nhà phương đã bỏ trống nhiều năm đầy mạn nhện trông nó cũ kỹ hoang tàn giống như tình cảm của phương và thằng anh ruột tệ bạt đã đầy thù hận, khi nhân chứng, vật chứng, thi thể, hung khí đã được xem sét dấu vân tay và đã qua nhiều lần thẩm vấn mọi chuyện đã được rõ ràng. Phương bị tòa án nhân dân tối cao phán xét mức án tử hình vì hành vi giết người cướp tài sản, còn tôi bị phạt 25 năm tù giam vì bao che cho tội phạm, bản án sẽ có hiệu lực ngay khi phiên tòa kết thúc và phương sẽ bị tử hình vào ngày 8/9/2011, tôi chỉ năn nỉ phiên tòa chờ sau khi phương sinh rồi sẽ bị tử hình nhưng phiên tòa đã từ chối, rõ ràng nếu tử hình phương vào ngày 8/9 rõ ràng là 1 thay 2 mạng, câu truyện của chúng tôi đang là những tin tức mới nhất trên các trang báo điện tử, vừa mang lại nỗi bức bình cho dư luận vừa thấm đậm tình cảm sâu xa mặn nồng ..
Phần kết
Phiên tòa kết thúc trong nỗi căm hận phẫn nộ, trong bao nhiêu ánh mắt nhìn cả 2 chúng tôi trong sự khinh bỉ lẫn phẫn nộ, tiếng chửi bới của người nhà những người bị chúng tôi sát hại văng vẳng bên tai tôi rõ mồn một như thể chúng tôi đã làm 1 điều gì đó gớm giếc, làm cho người ta phải kinh tởm. Nhưng thật ra đó chỉ là những bản năng bình thường của con người trong lúc hoảng sợ tột độ để bảo vệ cho chính bản thân mình, huống chi họ chưa gặp tình huống như chúng tôi thì họ làm sao hiểu được, tôi cứ ngấm ngầm bước ra khỏi phiên tòa nhưng lòng càng ức chế khi mọi việc điều không được ai thông cảm và tin những lời khai của chúng tôi. Tôi cười lớn rồi phán tặng cả tòa 1 câu trước khi bước ra cửa "Người đời cười ta quá điên khùng, ta cười người đời nhìn không thấu" bước chân ra khỏi phiên tòa.
Cả 2 chúng tôi được đưa đến địa ngục trần gian, bị giam trong cái lồng sắt tối om như mực, sàn nhà lạnh buốt, khi về đêm thĩnh thoảng lại có tiếng quạ réo bên ngoài cửa sổ như thể 1 điềm xui xẻo đc báo trước, đêm trước ngày từ hình 2 ngày phương bỗng cảm thấy đau bụng đến toát mồ hôi vì có lẽ đứa con thứ 2 của tôi đã sắp chào đời trong nhà tù, tôi hoảng hốt lại mừng rỡ, vì sợ đứa con thứ 2 này của chúng tôi sẽ mang gương mặt tên ác quỷ thi, nhưng dù sao tôi cũng cố gắng ra sức gọi công an canh bên ngoài tù vào giúp vợ tôi đi bệnh viện, sau 1 hồi la lớn tiếng, đã có 1 đội bác sĩ tìm đến để đỡ đẻ cho vợ tôi tại ngục tù, cái hình ảnh ma quái kia dường như không còn ám ảnh chúng tôi mỗi đêm khi ngủ trong cái nhà tù này.
Mỗi đêm đối với tôi như 1000 lời xin lỗi gửi qua bên kia thế giới cho họ mong họ buông tha cho con cái chúng tôi, tiếng oe oe vang lên làm nháo nhộn cả cái tù im lặng đen tối âm u đến đáng sợ về đêm này, tôi mừng rỡ chạy đến bên cạnh bác sĩ để mong nhìn thấy đứa con thứ 2 của mình, nhưng chưa kịp nhìn thì họ đã bế đi và bảo " Sẽ chuyển nó lại cho mẹ tôi". Vợ tôi mệt mỏi, khóc thảm thiết trong sự van xin đáng tội nghiệp của người mẹ vừa đẻ con ra nhưng lại không nhìn thấy con mình, không còn gì đau đớn hơn người mẹ mất con ..... tôi cũng như bị 1 cú chí mạng không còn suy nghĩ được gì, ước mơ về tương lai của chúng tôi sao mà xa vời quá, ngày tử hình đã tới, phiên tòa đưa ra thêm 1 quyết định đó là tử hình cã tôi chung ngày với phương vì tội giết người cướp tài sản bản án đc thi hành ngay sau đó, chúng tôi đc giải ra pháp trường, ít ra như vậy cũng có thể là giải pháp tốt cho chúng tôi, 1 tấm vãi đen bịt ngang mắt, tay chân bị trói, tôi thở phù nhẹ nhõm tự nhủ, sẽ ổn thôi, sẽ k đau đâu, nhưng còn phương thì lại tỏ vẻ hoảng sợ như thể đang nhìn thấy cái gì đó ghê tởm tiến đến gần cô, tôi đoán chắc là thằng thi đã tới chờ phương, trong cơn hoảng loạn phương đã thốt ra 1 câu
"Tao nguyền rủa chúng mày, tao sẽ trở lại giết từng đứa 1"
Bằng ..... tiếng súng vang lên tôi không biết đã bắn trúng ở đâu của phương nhưng tiếng nói nguyền rủa của phương vẫn còn vang rõ mồn một cho đến khi phát súng thứ 4 thứ 5 vang lên thì phương mới thật sự qua đời, sau đó là đến phiên tôi, bị xử bắn .....
Dòng nhật ký cuối đời tôi vẫn chưa có thời gian ghi chép lại, tôi cảm thấy có lỗi trong suốt thời gian qua chỉ mang lại nỗi buồn phiền cho mẹ tôi, tôi vẫn chưa có cơ hội đền đáp báo hiếu, chưa có 1 ngày làm cha hãnh diện, chưa làm được điều gì để con cháu tự hào về mình ...
Những ngày sau khi bị xữ tử, liên tục có những vụ chết oan trong ngôi nhà đầy u ám mà ngày xưa bác sáu ở, những ai dọn đến đó ở 1 thời gian đều phải khiếp vía mà dọn đi nơi khác, không thì cũng sẽ có 1 người bị người thân chính tay giết chết, nhưng cái điều đáng sợ hơn trong những cái chết đó tất cã điều bị giết 1 cách giống nhau, như ngày phương còn sống đã giết chết thằng thi vậy, mọi người qoanh đó bảo nhau đó là do con phương làm, nhưng thật sự là như thế, ngôi mộ phương mới ngày nào đã đấp gọn gàng ngay ngắn cứ hễ sau 1 đêm là lại bị bới ra bừa bộn, người ta truyền tai nhau rằng, cứ mỗi khi đêm về phương lại từ dưới mộ đào lên đi về ngôi nhà của mình ngồi trong gian phòng đầy tội lỗi ngày trước mà khóc 1 cách thảm thiết hễ cứ có 1 người đàn ông bước vào gian phòng ấy thì lại có 1 người chết li kỳ, hàng xóm xung qoanh gần đó mỗi đêm lại phải bịt tai lại để khỏi nghe những câu nguyền rủa, những tiếng khóc như địa phủ cứ dai dẳng mãi theo năm tháng cùng lời nguyền của phương, những cái bóng đen ở sau vườn nhà ông sáu mỗi đêm mà chẵng ai có thể nhìn thấy rõ mặt khiến cho nhiều người hoảng sợ và tự hỏi bóng ai ở sau vườn?
Hết