Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Tôi Là đàn bà

07/07/09 

2 tuần chờ đợi cuối cùng cũng đã đến, hôm nay là ngày nhỏ đc tháo băng mắt. Nam rất muốn đến bên nhỏ nhưng không thể vì cậu đã hoàn toàn yếu, cậu đã nằm trong bệnh viện từ khi phẫu thuật xong mắt cho nhỏ. Hơi thở Nam yếu dần đi, cậu không còn đủ sức để làm gì nữa. 

- Anh Nam đâu rồi mẹ? 

Chưa kịp trả lời thì ba nhỏ chen vào nói : 

- Ba quên mất, hôm qua nó gọi điện báo là phải đi thực tế mấy ngày nên không thể chứng kiến con tháo băng đc. 

- Sao ảnh không nói gì với con? 

- Nó phải đi gấp, không sao đâu con,nó về sớm thôi. 

Thực ra hôm qua khi ông vào thăm tình hình sức khỏe con gái mình thì bắt gặp Nam đang mò mẫm ngoài cửa phòng nhỏ.Ông đã bàng hoàng khi nhìn thấy Nam chống gậy đóng cửa phòng nhỏ lại. Ông tiến lại gần dìu Nam và muốn nói chuyện với cậu. Nam không thể giấu đc nữa nên đành phải kể hết sự thật cho ba nhỏ nghe và xin bác giữ bí mật về chuyện này. 

... 

Bác sĩ bắt đầu tháo băng, 1 vòng , 2 vòng , rồi 3 vòng ... từ từ lớp băng đc tháo hẳn ra. Mọi người đang nôn nao chờ đợi nhỏ mở mắt, riêng ba nhỏ cứ buồn buồn thương cho Nam. 

1 ánh mắt đang nheo mày dần dần hé mở, những hình ảnh mờ ảo lung linh từ từ đc rõ hẳn.Gia đình và nhỏ đều vui sướng khi chứng kiến điều đó, nhỏ nhận ra tất cả mọi người và ai cũng rơi nước mắt. 

... 

Ông bác sĩ và chị y tá biết hết tất cả nhưng lỡ hứa với Nam rồi nên không thể hé môi, có lẽ hôm nay Nam sẽ không qua khỏi mất. Trong khi mọi người đang dìu nhỏ về nhà. Chị y tá đã đấu tranh tư tưởng rất nhiều, nên cho nhỏ biết hay không? chần chừ thì sẽ muộn mất. 

Vài phút sau y tá chạy theo mọi người và nói có chuyện riêng muốn nói với nhỏ, gia đình nhỏ không biết chuyện gì cả, riêng ba nhỏ biết ý nên nói mọi người cứ để nhỏ đi với y tá 1 lát, cả gia đình ngồi ngoài ghế đá đợi. 

... 

Ba nhỏ suy nghĩ 1 chút rồi cũng quyết định kể hết tất cả sự thật cho mọi người nghe, ai cũng cảm động và muốn cảm tạ những tình cảm to lớn Nam dành cho nhỏ. Và thế là mọi người cũng lăng lẽ đi theo nhỏ từ phía sau. 

- Chị đưa em đi đâu vậy? 

- Đến 1 nơi, nhanh lên em _ Chị y tá dìu nhỏ bước đi hối hả. 

- Em phải tuyệt đối bình tĩnh nhé! 

- Chuyện gì mà quan trọng thế hả chị? 

- Im lặng và đi theo chị. 

- Vâng _ Nhỏ tò mò muốn biết ngay. 

Phòng 101. 

- Phòng ai đây chị? Mình vào đây làm gì? 

- Yên lặng nào, bình tĩnh em nhé _ Y tá vẫn nhẹ nhàng nói. 

Tiến lại gần giường bệnh, 1 thanh niên đang nằm thoi thóp không cử động, đôi mắt thì lim dim, hơi thở khó nhọc,khuôn mặt gầy hốc hác và môi nhạt màu dần. 

- Em nhận ra ai không? 

- Em ... em ... Đây không phải anh Nam của em sao? 

- Em còn nhận ra là tốt rồi, đây chính là Nam, người yêu em bằng cả trái tim đấy. 

- Anh .. anh Nam .. sao anh lại nằm ở đây, anh đi thực tế miền trung mà? Anh bị gì thế này ... anh ơi !!!! Tỉnh dậy nói chuyện với em đi _ Nhỏ lắc mạnh Nam và nước mắt tuôn ào ạt. 


Nam vẫn nhắm nghiền mắt chưa tỉnh lại. 

- Anh ấy bị gì chị? bị gì? chị nói đi ... huhu .. 

- Cậu ấy bị ung thư gan thời kỳ cuối, suốt mấy tháng nay Nam luôn cố che giấu mọi người, chị rất tiếc nhưng .. nếu chị không làm thế này có lẽ em sẽ hối hận mất. _ Y ta bắt đầu sụt sịt ứa nước mắt. 

- Ko ..... huhuhuhuhuhuhu ... Em không tin ... Anh ơi ! tỉnh dậy ... aaaaaaaaaaaaaa _ Nhỏ gào thét trong đau đớn. 

Nam dần dần mở mắt và cất 1 giọng nói thật yếu ớt. 

- Ai ... đấy ...? 

- Anh ơi ... là em ... An của anh đây, huhu. 

- An, em đâu? sao...em...ở...đây?em...ngồi đầu?_ Nam quơ tay tìm nhỏ với 1 giọng nói đứt quãng nhưng gấp gáp. 

- Anh không thấy em sao? em đang ở trước mặt anh đây mà... mắt anh làm sao thế, anh không thấy em sao???? 

- Sao em... biết ... anh ở đây? _ nam mò mẫm khuôn mặt nhỏ. 

- Mắt em... sao rồi?em thấy mọi thứ ... chưa? Anh ... xin lỗi vì ... không chứng ... kiến em ... tháo băng đc... Anh xin lỗi. 

- Vậy là sao hả anh? _ Nhỏ khóc đến nghẹn lời, tin quặn thắt, chị y tá đứng kế bên cũng không thể cầm nước mắt. 

- Sao anh không thấy em? ... Vậy là sao, anh nói đi _ Nhỏ toáng lên. 

- Huhuhuhu ... 

- Cậu ấy chính là người hiến giác mạc cho em đấy An à. 

Ko thể tin vào tai mình, nhỏ hoàn toàn suy sụp tất cả. 

- Gì cơ ? ai? mắt của ai? ai cho em mắt chứ? _ Nhỏ vừa nói vừa nấc mạnh, nước mắt không ngừng rơi. 

- Mọi người lừa em, rõ ràng em đã gặp ân nhân rồi mà. 

- Người đó chính là Nam, tụi chị đã đóng kịch để em tin. 

- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa ... em không tin ... không tin ... sao mọi người lừa em, sao đối xử với em thế này? Em đã làm gì sai mà phải trả 1 cái giá đắt thế này?????? _ Nhỏ gào thét lớn. 

- Bình tĩnh đi em ... dù sao thì anh ... cũng sẽ chết, giúp đc em là ... điều anh mãn ... nguyện lắm rồi ... Anh ... xin lỗi , xin lỗi ... em ... ngàn lần ... Anh ... yêu em ... 

- Yêu tôi? yêu tôi mà lừa gạt tôi? yêu tôi mà làm tôi tê dại? Anh yêu kiểu gì đấy? Tôi trả lại mắt cho anh, tôi không cần, tôi không muốn sự đánh đổi này _ Vừa nói nhỏ vừa lấy tay lên cố móc mắt ra, mọi người ngoài cửa chay vào can ngăn nhưng nhỏ vẫn cứ dẫy dụa trong đau đớn. 

- Tại sao anh lừa em ... aaaaaaaaa _ Giọng nói nhỏ hình như đã cạn hơi, thế nhưng nhỏ vẫn bướng bỉnh kêu la. 

- Anh ... xin lỗi ... Em đừng thế , anh ... xin em _ Nam không thể nói nhiều đc hơn. 

- Huuuuhuuuuhuuuu! Em không muốn thế này anh ơi, em đã làm gì sai mà phải trả 1 cái giá đất thế này. Mình còn chưa lấy nhau,chưa sinh con,chưa kịp thực hiện ước mà sao anh nỡ bỏ em đi, anh hứa rồi mà, anh hứa suông ... aaaaaaaaaa ... 

... 

- "Bốppppppp" _ Y tá tát 1 cái thật mạnh vào mặt nhỏ. 

- Y tá ... chị _ Nhỏ nhìn y tá với ánh mắt bối rối. 

- Tỉnh lại đi, Nam đã đổi lấy tất cả để mong em có đc ánh sáng,tại sao em không biết quí trọng mà cứ đạp đổ nó đi. Cậu ấy đang dần yếu đi, em mở mắt ra nhìn xem.Nếu em như thế này thì có xứng đáng với những gì cậu ấy làm cho em không? _ Y tá quát lớn làm mọi người giật cả mình. 

- Em ... nhưng ... em đau ... em xin lỗi ... huhuhu _ Nhỏ vội quay sang tìm tay Nam và nắm thật chặt. 

- Anh ơi ! Anh phải sống, em thay gan cho anh, em cho anh gan của em, mình đi phẫu thuật, anh không đc chết , anh nghe rõ chưa????? 

- Anh không sao , ai cũng rồi ... phải chết .Hứa với anh ... em phải sống ... tốt , phải ... hạnh phúc, không đc bi quan ... em phải ... sống cho cả ... phần của anh nữa ... Hứa .. với anh ... _ Nam vừa nói gấp gáp vừa cố mỉm cười để nhỏ yên tâm 1 phần nào.


 Anh ... Yêu ... Em ... 

Vừa dứt lời Nam nhắm mắt lại , buông tay nhỏ. Đồng hồ đo mạch trở về 1 dòng ngang thẳng đuột. 

- Anh ... Anh ơi , anh không đc chết ... tỉnh dậy ... tỉnh dậy. Em muốn có con với anh, tỉnh dậy ban cho điều đó rồi rời xa em cũng đc. Anh ơiiiii ! Huhuhuhuhu... 

Mọi người ùa lại ôm nhỏ khóc thảm thiết, nhỏ hoàn toàn tuyệt vọng. Vì mới tháo băng nên nhỏ không đc khóc nhiều sẽ ảnh hưởng không tốt đến mắt, nhưng nhỏ vẫn cứ ôm Nam khóc không ngớt, 3h đồng hồ liên tục nhỏ khóc không ngừng nghỉ, mắt càng nhòa đi, tim nhỏ đau như bị ai đó bọp nghẹn, hơi thở dồn dập hòa cùng tiếng nấc nghẹn ngào. Mọi người dỗ dành nhỏ nhưng đều vô ích. 

- Mọi người ra hết đi, mặc tôi ... đi đi. 

Nhỏ cứ ngồi khóc cầm tay Nam không rời, 1 lát sau ... nhỏ leo lên giường bệnh nằm trên đôi tay của Nam và tựa mặt vào ngực Nam. Cơ thể Nam đang từ từ lạnh dần nhưng nhỏ vẫn bướng bỉnh không tin đó là sự thật, nhỏ liên tục dùng 2 tay xoa mạnh cơ thể Nam cho ấm lên, nhỏ cứ xoa , xoa mãi , xoa mãi cho đến khi đôi tay mỏi rã rời. 

Nhỏ cứ khóc, khóc nức nở , khóc đến khi mệt nhoài, đến đuối sức không thể khóc đc nữa rồi thì nhỏ nhắm mắt lại ngủ quên trên cánh tay Nam và vòng tay ôm Nam thật chắc chắn. 

Mọi người vẫn lặng lẽ đứng ngoài cửa quan sát, mẹ và chị nhỏ ôm nhau khóc không ngớt. 

... 

Và thế là cũng qua 1 ngày mới, nhỏ cố lấy lại bình tĩnh để tiếp tục sống tiếp, bắt đầu từ ngày đó nhỏ ít mở lòng với ai, không trò chuyện, không tiếp xúc, ai hỏi tới là cáu gắt,ai đụng tới là chửi thẳng vào mặt họ. 

Thi thể Nam đc chôn ở 1 nghĩa trang gần thành phố và mỗi năm đến ngày giỗ hay những khi nhỏ buồn nhỏ đều ôm con gấu đến tâm sự cùng Nam. Từ đó chú gấu "Tim" đc đổi tên thành "Mắt". " 

----------------------- 

Quay về thực tại,không còn là những hồi tưởng quá khứ nữa. Nhỏ thở dài nhìn sang Việt.Những giọt nước mắt đang chảy dài trên khuôn mặt nhỏ và cả Việt. 

- Em không nghĩ anh sẽ khóc? Em tưởng anh phải ngủ rồi chứ? 

- Anh không nghĩ nhóc phải chịu đựng nhiều như vậy ... Việt thở dài khẽ chạm tay nhỏ. 

- Chuyện không ngờ ! nhưng cái gì đến nó cũng đã đến rồi, mỉm cười mà bước tiếp thôi. 

- Quá khứ của nhóc làm anh thương 2 người vô hạn. 

- Em chỉ thương anh Nam thôi, em đáng bị vậy mà, hì _ Nhỏ gượng cười. 

- Ko, nhóc rất đáng thương, đó là điều chính nhóc cũng không ngờ tới còn gì ... 

- Ừ !!!!! _ Khuôn mặt nhỏ buồn rười rượi,đôi mắt nhìn vuốt ve con "Mắt". 

- Nhóc rất mạnh mẽ, nhóc biết điều đó chứ. Nam sẽ hạnh phúc khi thấy nhóc vẫn sống tốt và luôn nhớ tới cậu ấy. _ Việt lặng lẽ vuốt những sợi tóc đang che khuất khuôn mặt nhỏ. 

- Phải sống thay cả phần anh Nam nữa mà. 

- Anh ôm nhóc được chứ? 

Nhỏ gật đầu cười nhạt. 

Và thế là cái ôm đầu tiên đánh dấu 1 mấc quan trọng trong tình yêu giữa nhỏ và Việt, nó thật ấm áp và đủ để chia sẻ cảm xúc lúc này cho nhau. 

- Anh không đói à? 

- Lắng nghe nhóc kể anh quên hết mọi thứ _ Việt gãi đầu. 

- Lần đầu tiên em kể lại cho người khác nghe về quá khứ của mình. Cảm ơn đã lắng nghe những gì em nói. 

- Anh có thể đến thăm Nam không? 

- Ừ ... cũng đc, ở nghĩa trang thành phố ấy. 

Buổi tối, những hạt mưa bỗng rơi ướt đẫm cả con đường đầy người qua lại, và nhật ký hôm nay nhỏ đã viết: 

"31/07/09. 

Hi mày ! Hôm nay tao đã kể hết chuyện của anh Nam cho anh Việt nghe.Cả tao và ảnh cùng khóc,tao cứ nghĩ những giọt nước mắt ấy đã cạn từ 2 năm trước rồi ... nhưng hôm nay tao vẫn khóc. Cũng không biết vì sao tao kể cho anh Việt nghe nữa, có lẽ tao tin tưởng 1 người mang lại niềm vui cho tao. Hôm nay 2 anh cũng đã gặp nhau rồi, hi vọng anh Nam sẽ không buồn khi tao làm thế,mày buồn tao không nk? 

Có lẽ " Thời gian " là câu trả lời "duy nhất" và "đúng nhất" cho 1 tình yêu..." 

Mưa vẫn rơi, nhẹ hạt rồi nặng hạt ... phải chăng Nam cũng đang đọc đc những gì nhỏ viết ...? 

-------------- 

Chap 7 : Thử thách trái tim. 

Thế là cũng bắt đầu 1 tháng mới rồi , Việt bắt đầu 1 núi công việc đang chất đống,còn nhỏ thì bắt đầu nộp đơn xin việc vào 1 doanh nghiệp lớn để bắt đầu cuộc sống tự lập của riêng mình.Thời gian 2 người gặp nhau ít hẳn đi. 1 tuần chỉ gặp đc 1-2 lần, có khi cả tuần trời vẫn không có thời gian rảnh gặp nhau. Dù vậy 2 người vẫn hay nhắn tin động viên nhau hoàn thành tốt công việc. 

... 

Mỗi buổi diễn của Việt nhỏ đều thu xếp thời gian đi cổ vũ như 1 Fan nhiệt tình chỉ dành riêng cho Việt. Kết thúc mỗi buổi diễn nhỏ vẫn chỉ lẳng lặng đứng ở xa nhìn cảnh fan đang vây quanh anh xin chữ kí, nhỏ hay nhắn tin nhận xét phần biểu diễn của Việt để ngày càng tốt hơn. 

Còn Việt thì không ngại công khai tình cảm của 2 người, Việt giới thiệu với tất cả mọi người rằng ... 

" Cô gái ngồi hàng ghế đầu tiên kia là bạn gái của Việt ". 

Điều này cũng làm nhỏ ngại ngùng nhưng xen vào đó là 1 nụ cười hạnh phúc. 

Thế nhưng trái tim nhỏ vẫn còn hình ảnh Nam, Việt hiểu điều đó hơn ai hết nhưng anh vẫn kiên nhẫn chờ đợi nhỏ. 

... 

3 tháng sau. 

Công việc của Việt không bao giờ là hết,xong cái này lại tới cái kia, có khi phải ở lại trường quay đến tận sáng, những hôm về đc buổi tối thì cũng đã khuya lắm rồi, cứ muốn chạy tới nhìn mặt nhỏ 1 cái nhưng sợ làm phiền giấc ngủ của nhỏ nên lại thôi. 

Bỗng nhiên 2 ngày trôi qua Việt không thấy nhỏ trả lời tin nhắn của mình, Việt bắt đầu bồn chồn , lo lắng , làm việc gì cũng chã nên hồn. Cứ nhắn tin, gọi điện liên tục nhưng không ai nghe máy. 

Việt muốn chạy tới nhà tìm nhỏ xem chuyện gì đã xảy ra nhưng buổi dĩên hôm nay mãi tới 12h mới xong, vừa kết thúc buổi diễn ... Việt lật đật phóng xe qua nhà nhỏ, tới nơi cũng gần 1h sáng rồi, đắn đo mãi không biết có nên bấm chuông hay không ? nhưng nghĩ tối khuya rồi sợ làm phiền giấc ngủ gia đình nhỏ nên lại thôi. 

Việt đành dựng xe qua 1 bên, ngồi trên bậc thềm nhà nhỏ và đợi đến sáng. 

1 cậu ấm con nhà giàu lần đầu tiên túc trực trước nhà 1 cô gái khi đêm hôm khuya khoắt không 1 bóng người. Tay và mặt Việt bị muỗi cắn sưng đỏ cả lên, mới nhắm mắt đc 1 lát cũng phải tỉnh dậy để "bốp chát" mấy con muỗi đang cắn Việt liên hồi và kiên nhẫn chờ đợi tới sáng. 

... 

Tờ mờ 5h sáng, trong con hẻm đã có lác đác vài người qua lại, những quán bán đồ sáng đã bật đèn chuẩn bị đồ để bán. Nhưng nhà nhỏ vẫn chưa mở cửa, sợ còn quá sớm nên Việt ráng chờ thêm vài tiếng nữa. 

Mãi tới 7h, vừa tính bấm chuông thì ... 

1 người đàn bà khá trung tuổi đang dở tay khoác áo lạnh vào người và cầm theo 1 túi đồ lỉnh kỉnh. Thì ra đó là mẹ nhỏ, Việt đoán thế ^^ 

- Ơ ! cậu là ai? _ bác gái nheo mày nhìn thật kĩ gã thanh niên đang đứng trước cổng nhà mình. 



- Cháu ... cháu chào bác , cháu tới tìm nhóc ... à không , cháu tới tìm An ạ. _ Đang luống cuống nên gọi nhầm luôn, ai biết " nhóc" là ai 

- Hôm qua sợ khuya quá mọi người đang ngủ nên cháu ngồi đây chờ An ạ. 

- Nhìn cậu wen wen, hình như tôi thấy cậu ở đâu rồi thì phải, cậu là gì với An? 

- Dạ ! Cháu là Nguyễn Việt, bạn ... An ạ _ Việt đan 2 tay xen kẽ vào nhau và lễ phép trả lời mẹ nhỏ. 

- À, ca sĩ Nguyễn Việt đây hả? cậu tìm An có chuyện gì? _ Mẹ nhỏ hỏi Việt như hỏi cung ấy. 

Vì cũng đã rất lâu chẳng có anh nào tới nhà tìm nhỏ cả, 1 sự kiện lạ nên bác gái hỏi kĩ cũng là điều tất nhiên, hơn nữa đây lại là 1 chàng ca sĩ thần tượng nữa chứ 

- Dạ vâng, mấy ngày nay không thấy An liên lạc gì cả nên cháu ... Việt lúng túng, ngây thơ thấy ghê luôn . 

- Cái An nó nhập viện 2 ngày rồi, chắc vì gấp quá nên không kịp báo cho ai. 

- An bị gì bác? _ Việt hỏi gấp gáp. 

- Nó nhiễm cúm h1n1, sốt hơn 1 tuần nay rồi mà vài ngày trước mới đi khám nên nhập viện để bác sĩ theo dõi luôn, họ bảo cần cách ly nên không đc dùng di động. 

- Sao ạ? thật không bác? An đang nằm ở bệnh viện nào ạ? _ Việt hốt hoảng hỏi luống cuống cả lên. 

- Ở Viện Pasteur,đang ở giai đọan 2, không biết đã qua giai đọan 3 chưa, hôm nay bác nghỉ làm 1 hôm tranh thủ vào bệnh viện coi tình hình sức khỏe của nó. _ Bác gái vẫn bình tĩnh nói. 

- Cháu chở bác lên bệnh viện tiện thăm An luôn nhé ? _ Việt cầu khẩn. 

Đã gần 8h rồi, điện thoại Việt chỉ còn lại 1 cục bin duy nhất, mải lo cho nhỏ mà Việt quên mất 8h sáng hôm nay có 1 cuộc hẹn quan trọng với 1 đạo diễn người Hàn quốc, qua mời cậu sang bên đó đóng phim của ông, và 10h lại có thêm 1 buổi phóng vấn trực tiếp về Việt nữa. 

Tính Việt vốn cẩn thận và đúng giờ, chưa bao giờ để ai nhắc nhở mình trong công việc nên quản lý cũng yên tâm không fone nhắc Việt chuẩn bị. 

Đang tính dắt xe và nổ ga chợt chuông điện thoại reo lên, thì ra anh quản lý đang gọi vì đã gần 8h rồi chưa thấy Việt đâu, nhớ ra thì cũng đã muộn vả lại lòng Việt đang rối bời lo cho nhỏ. 

- Cậu đang làm cái trò gì đấy? sao giờ này vẫn chưa tới. _ Anh quản lý khẩn trương. 

- Em xin lỗi, hôm nay em rối quá nên quên mất _ Việt nói vội. 

- Bây giờ là mấy giờ rồi cậu biết không? cậu đang ở đâu , qua chỗ hẹn gấp, ông ta sắp đến rồi đó _ Anh quản lý quát lớn làm mẹ nhỏ đứng gần đó cũng nghe loáng thoáng được đôi điều. 

- Bây giờ em không đi đc, em đang có chuyện rất gấp, anh hoãn lại giúp em. _ Việt rối hết cả lên. 

- Chuyện gì là chuyện gì, tôi không cần biết, cậu về ngay.Cậu thừa biết cuộc hẹn hôm nay quan trọng như thế nào mà. _ Anh quản lý lại mắng xối xả làm lỗ tai Việt chói lên. 

- Thật sự là em không thế , em ... 

Chưa kịp nói câu xin lỗi thì điện thoạt tút tút , màn hình đen ngòm. Điện thoại Việt bị tắt nguồn, không suy nghĩ gì nhiều, Việt mời mẹ nhỏ lên xe và fóng như bay đến bệnh biện. 

Trên đường đi Việt vừa bồn chồn lo lắng cho nhỏ, vừa lo không biết anh quản lý sẽ xử lý cuộc hẹn hôm nay như thế nào. Ông đạo diễn người Hàn là 1 người cực khó tính , cậu chỉ cần tới trễ thôi cũng đã bị mất điểm , đàng này Việt lại cho ông ta 1 quả trèo cành me nên rắc rối lớn sẽ đến với Việt đây... 

Tới đc bệnh viện, Việt chạy nhanh vào, nhìn thấy nhỏ làm Việt quên hết mọi thứ, chỉ còn lại trên khuôn mặt Việt là sự lo lắng về bệnh tình của nhỏ, muốn vào thăm cũng không đc vì bị cách ly màK. 

Mọi người trong bệnh viện nhận ra Việt, chạy tới xin chữ kí nhưng Việt từ chối tất cả, giờ này Việt chỉ nghĩ đến nhỏ thôi. 

... 

Việt và bác gái vào hỏi bác sĩ về tình hình của nhỏ hiện giờ, may thay là con vi rút chết tiệt kia bị tiêu diệu gần hết rồi, nhỏ sẽ sớm khỏe trong vòng 1 tuần nữa. 

Thở phào nhẹ nhõm, giờ này Việt mới bớt lo lắng đi 1 chút. 

Mẹ nhỏ biết cậu đang rất bận rộn nên bảo Việt nhanh về làm việc đi, xong việc hãy ghé lại thăm nhỏ. Cãi lại lời người lớn là không đc nên Việt đành lủi thủi bước về công ty mặc dù cậu không muốn 1 chút nào.



Polly po-cket