Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Nhóc to gan đấy

-Dương Nhật Vi là ai ? 

-Con gái Dương Khắc Trung và Phạm Hồng Hạnh thuộc chi thứ năm dòng thứ sáu. 

-Dương Dũng ? 

-Con trai thứ năm của Dương Phong thuộc chi thứ ba dòng thứ tám. 

-Giỏi, thuộc bài rồi đấy ! - Nó xoa đầu tôi. 

-Tuyệt ! - Tôi vươn vai. - Còn bài nữa không hả thầy ? 

-Ham học nhỉ ? Hôm nay học chừng này nhé ! 

Nó mỉm cười, chỉ vào cái kệ sách rộng hai mét, cao mười mét, dài bảy mét sau lưng tôi. Trên đó chất đầy sách, quyển nào quyển nấy dày cộm. 

-Chừng này ? - Tôi hét lên. - Vừa phải thôi nhé ! Cái đầu của tôi chỉ số IQ có hạn mà. 

-Có sao đâu. IQ của tôi hơn cô có 50 thôi nhưng cũng học hết chỗ đó trong vòng một. 

-Một giờ ? - Tôi không tin thằng nhóc này có khả năng đó. 

Nó cười hì hì. 

-Một tuần. 

Đùa quá đáng, tôi điên lên được. 

-Cái ... 

Nó vội vàng cười trừ. 

-Đùa thôi mà. Xin lỗi vợ nhé ! 

Thằng nhóc đó đáng lý ra đã mềm xương vì dám châm ngòi nổ cơn giận của tôi bằng câu nói đáng ghét đó nhưng nhờ khuôn mặt thiên thần, thật sự muốn làm lành khiến tôi nguôi giận. 

Thật là, thằng nhóc này cũng không phải là một đứa khó ưa nếu không một lần trò chuyện với nó. Da nó trắng, trắng chưa từng thấy. Tóc thì đen tuyền, cắt ngắn, để rìa trông vô cùng hiền lành. Mũi thằng. Môi đỏ chỉ thua son một tí. Đặc biệt là đôi mắt nâu, long lanh long lanh, rất có thần. Nó mà cỡ tuổi tôi thì có lẽ tôi sẽ... tôi sẽ... Quái quỷ gì thế này ? Mau dẹp những cái suy nghĩ đáng ghét này lại đi. 

Tôi hậm hực ngồi xuống ghế. 

-Thật là... ăn nói kiểu đó không có người nói bị bệnh còi mới lạ. 

-Đúng là Gia Cát Lượng. 

-Ủa, có rồi hả ? - Tôi chỉ nói phông lông thôi mà, đâu có biết. 

-Ừ. 

-Ai vậy ? - Tôi bắt đầu tò mò chuyện này. 

-Cô chứ ai. Hôm qua mới hỏi tôi bị bệnh còi đó. - Nó trườn lên véo má tôi. 

-Ê. - Tôi đẩy ghế ra, rượt nó chạy. 

Xem ra nó cũng là một cao thủ đấy. Liên tiếp đạt giải điền kinh như tôi mà cũng phải mệt nhọc khi tóm được nó. Nó cứ nhảy lên nhảy xuống, luồn ngang lách dọc, lúc cua phải lúc bẻ trái như thỏ trốn sói làm tôi hoa cả mắt. Nhờ nó bị vấp ngã tôi mới nhanh tay tóm được. 

Xách nó lên như một con ếch, tôi cười đắc thắng. 

-Còn chạy nữa không ? 

-Ui da ! - Nó rên rỉ. 

-Sao thế ? - Tôi hốt hoảng đặt nó xuống. 

-Cái chân... - Nó ôm lấy chân. 

-Trặc hả ? - Tôi xem chân nó. - Xin lỗi. Để tôi cõng cậu tới chỗ phu nhân. 

Tôi đưa lưng ra cho nó leo lên. 

-Nào ! 

Nó lẳng lặng đưa tay lên lưng tôi... vỗ một cái bép. 

Tôi quay lại. Nó đang ôm bụng cười sằng sặc. 

-Không ngờ cô ngây thơ thế. 

-Cái thằng nhóc này. - Tôi xiết chặt nắm tay. 

Lòng giận dữ sắp bị dâng lên tới cực điểm. Chỉ cần một tiếng cười chọc quê của nó nữa là tôi sẵn sàng cho nó vào cối đá giã nhuyễn thành bột. 

-Xin lỗi. - Nó lịch sự cúi đầu. 

-Muốn giở trò gì nữa đây ? - Rút kinh nghiệm, lần này tôi đề phòng từ xa. 

-Hôm bữa tôi làm dơ cái quần của cô giờ cho tôi đền nhé ! 

-Đền cái quần ấy hả ? 

Nó nói : 

-Ờ. Hôm nay tôi muốn dẫn cô mua sắm quần áo. Làm chồng mà không sắm cho vợ mình bộ đồ mới cũng kỳ. 

-Vậy hôm nay chồng tính đưa vợ đi đâu ? - Tôi đùa nó. 

-Đi tới shop một người quen. - Nó nắm tay tôi kéo đi. - Đi nào, xe đang đợi ngoài cổng đấy ! 

Tôi lên xe cùng nó đi mua sắm quần áo. 

Cái shop ấy lớn thật. Nhân viên nào cũng cao trên 1 m 60 hết, như tài tử Hàn Quốc. 

Nó dẫn tôi xuống xe. Đưa tôi vào shop để mua sắm. 

Ngay từ đầu cửa, chúng tôi đã được một tốp người ra đón. Một người từ trong shop bước ra, tươi cười. 

-Rất vui khi đón Nhất Thiên và Tiểu Mai. 

-Không dám. Chú Chấn Thiên. 

Thì ra ông ta là Chấn Thiên. 

-Không biết hôm nay shop có hàng mới không để tôi mua cho vợ yêu vài bộ nào. 

-Shop này hàng mới luôn luôn có, xin yên tâm. - Ông ta nhếch mép. 

-Vào nào. - Nó nắm tay tôi bước vào trong. 

Hai hàng vệ sĩ tia cho tôi những ánh mắt rất khó chịu, cứ xỉa vào bộ đồ tôi đang mặc. Đi ngang qua ông chú Chấn Thiên kia, tự nhiên tôi cảm thấy lạnh cả da gà, ông ta đang lườm tôi. Cuộc sống của Nhất Thiên khó chịu vậy sao ? 

Tay thằng nhóc xiết lấy tay tôi càng lúc càng chặt. Cứ như nó sợ mất không bằng. Nó đã giúp tôi bớt run sợ. 

Một nơi thật đáng nể. Quần áo nhiều gấp mấy trăm lần cái phòng thay đồ tôi thấy hồi bữa. Cái nào cũng theo phong cách hiện đại. Đẹp, chỉ có thể nói là đẹp. (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

-Sao đứng ngây ra đó ? Chọn một bộ đi ! 

-Nhiều quá ! Chọn không hết. 

-Cứ việc. Muốn cả cái shop cũng được. - Nó phẩy tay. 

-Phí lắm, một bộ được rồi. - Cái tính tiết kiệm xưa nay của tôi bộc phát không đúng lúc. Tôi chỉ vào một cái quần có kiểu tương tự như cái bị hư. - Cái này đi. 

Nó lườm tôi một phát, nhéo hông tôi đau điếng. 

-Cô mù hay sao không thấy cái chữ "hàng tồn kho" sờ sờ trên kia. Có biết giữ thể diện không đấy ? - Nó lầm bầm. 

-Xin lỗi. Vậy chọn cái nào ? 

Nó nhìn tôi từ trên xuống dưới. Đặc biệt là cái quần jean tôi đang mặc. 

-Cái tướng của cô mặc quần trông ngứa mắt lắm. 

-Vậy mặc gì ? 

-Còn hỏi. Qua đây ! - Nó nắm tay tôi dẫn qua dãy đồ kia. 

Đó là dãy áo đầm, loại ngắn tới đầu gối, đủ màu sắc. 

-Cô thích màu gì ? - Nó hỏi. 

-Hồng phấn. 

-Đúng là con gái. Thử cái này đi. 

Nó ngoắt một nhân viên. Người đó đem đến cho tôi một bộ váy áo màu hồng, trong mơ tôi cũng không được thấy. 

-Thử đi ! - Nó đi qua chỗ khác. - Rồi tới tôi xem. 

Tôi nhận bộ váy áo vào phòng thử đồ. Cái áo này cũng khá đơn giản nhỉ. 

-Hèn gì hôm qua nghía cái áo lâu lắc. 

Tôi nghe hết. Nó đã đích thân chọn áo cho tôi à ? Cái thằng nhóc này, lúc nào cũng muốn làm bất ngờ. 

-Xong rồi ! - Tôi bước ra ngoài. 

Thằng nhóc đang đứng ở kia, đang đấu mắt với... Nguyên Long. 

-Tiểu Mai đấy ư ? Em trông đẹp thật ! 

-A... - Tôi ngó xuống thằng nhóc, cái mặt hằm hằm. - Cám ơn em ! 

Mặt Long bây giờ đơ như cây cơ còn thằng nhóc thì tỏ ra rất hài lòng. 

-Em... em... - Long thẫn thờ len qua đống quần áo. 

Tội nghiệp ! Nhưng tôi không thể xưng theo tuổi được, không thì tối nay ngủ không yên với thằng nhóc. 

-Thế nào ? - Tôi ngúng nguẩy bộ váy trước mặt thằng nhóc. 

-Cô soi gương đi ! 

-Không hợp à ? 

-Mệt cô quá ! Này, hôm đó tôi làm dơ quần cô nhưng cô cũng làm chuyện có lỗi với tôi đấy ! 

-Gì ? Ủa tôi có làm gì sai sao ? 

Nó chống nạnh. 

-Cô làm tôi mất cây kem mới mua. 

-Cây kem ? À, ừ. 

Đúng rồi cây kem của nó dính ngay quần tôi, kem tươi lắm. 

-Cậu muốn tôi đền ra sao ? 

-Đi mua kem cho tôi ! 

Nó kéo tôi một mạch ra tiệm kem đối diện với shop bên kia đường. Tôi níu tay nó, thở dốc. 

-Tôi không có tiền. 

-Cái gì trong túi cô kia ? 

Tôi sờ tay trong túi áo, cộm cộm. Tiền. Nó đã để sẵn trong đó. 

-Của cậu mà. 

-Ai cầm người đó là chủ. 

Cố chấp thật. Đành chịu. 

Nó dẫn tôi đến bàn gần quầy kem nhất. Bàn ghế toàn là màu hồng. Trên bàn để hai ly kem, một ly kem sô cô la, một ly kem dâu. Kem dâu là loại kem tôi thích nhất. 

-Cậu sắp đặt hả ? 

-Sao biết ? 

-Chứ không sao lại có sẵn loại kem tôi thích được. - Tôi trỏ vào ly kem dâu. 

-Thông minh lắm ! 

-Sao phải làm vậy ? 

Nó xúc xúc ly kem sô cô la. 

-Tôi muốn oán của chúng ta kết thúc sớm. Coi như một lời xin lỗi. Bữa giờ gặp tôi cô lúc nào cũng khó chịu. Tôi tệ quá phải không ? - Nói tới đó, nó quay mặt qua chỗ khác. 

Tôi hoàn toàn bất ngờ. Cái đầu 150 IQ của tôi không thể tiên đoán nổi thằng nhóc khó ưa lại nói cái câu này. 

-Muốn cười cứ cười đi ! - Nó bẽn lẽn. 

-Cám ơn ! Nhưng đâu cần phải làm vậy. 

-Cô giận dai quá. 

-Tại... -Cái miệng của tôi tự nhiên phun ra. - Cậu đâu có tệ. 

Thằng nhóc trố mắt nhìn tôi. Chúa ơi, tôi vừa nói gì thế này ? 

-Ý tôi là tôi không phải là một người hẹp hòi, ưa để bụng chuyện người khác. 

-Ăn kem đi ! - Nó xúc một muỗng kem thật to, che cái gì đỏ đỏ trên mặt. 

Tôi cũng ăn kem để bớt lúng túng. Kem ngon thật ! Ăn một muỗng mà có cảm giác như cả núi băng đang tan chảy trong miệng. 

-Tuyệt chứ ? 

-Ừ ! - Tôi mỉm cười. 

-Cô thử sô cô la này xem. - Nó xúc muỗng lớn đưa gần miệng tôi. 

Tôi nhìn hồi lâu coi nó có giật lại không. Không thấy khả nghi thì há miệng ăn thử. Ái chà, cũng ngon không kém. 

Tôi cũng làm lại, xúc một muỗng kem dâu đưa gần miệng nó. 

-Thử đi ! 

Nó cũng ăn sạch muỗng kem. 

-Ngon tuyệt ! - Nó liếm mép, trông rất dễ thương. 

Ủa, dễ thương ? Sao bữa nay tôi lại có những suy nghĩ về thằng nhóc toàn là dễ thương, không tệ với tốt thế này ? 

Sau một tuần căng thẳng, nhờ sự chỉ dạy tận tình cùng phương pháp vừa đấm vừa xoa (trong giờ học nó ký đầu, la lối đủ điều còn sau giờ học thì nó dẫn đi chơi công viên) của thằng nhóc, chồng gia phả và gia pháp cũng được nhồi vào đầu tôi một cách êm thắm. Ngày tôi thuộc trang cuối cùng : 

-Tốt, cô thuộc hết rồi đấy. - Nó đặt cây roi xuống, mỉm cười hài lòng. 

-Tạ ơn trời phật ! - Tôi chắp tay khấn nguyện. 

Nó liếc qua chồng sách tôi thuộc trong một tuần vừa rồi, lẩm bẩm cái gì đó. Trầm ngâm một lúc, nó nói : 

-Vậy là mai có thể đi gặp cha tôi được rồi. 

-Nhanh vậy sao ? 

-Càng sớm càng tốt. - Nó bấm đốt tay tính ngày tháng. - Vừa kịp, nếu để qua tuần sau có dẫn cô tới thì cha tôi cũng không thể xem mặt được. 

Tâm trạng của tôi và nó bây giờ trái ngược nhau. Tôi thì rất mừng, mong ngày xem mắt tới nhanh nhanh để thoát khỏi cái cảnh đày đoạ bằng sách vở thế này và có thể thoát khỏi cái nhà này. Nó thì khác, nó không mong ngày này đến sớm như thế. Bởi vì một khi đã thấy mặt con dâu tương lai, cha nó sẽ yên lòng nhắm mắt xuôi tay, sở dĩ ông còn cố gắng sống là để chờ tới ngày này. 

-Ngày mai đi xem mắt thì phải ăn nói cho lễ phép nghe chưa ? - Nó thở dài. 

-Yên tâm, tôi sẽ cố gắng hết sức. 

-Cám ơn ! 

Không khí thật khó chịu. Mọi hôm học xong là nó bật dậy, kéo tôi đi dạo biệt thự hay chơi công viên, tệ lắm cũng đi ăn kem. Giờ lại ngồi suy tư. 

Muốn nó dẫn đi chơi quá nhưng làm vậy khác nào cắt đứt dòng suy nghĩ của nó, không nên. Thôi thì nhường chỗ yên tĩnh cho nó vậy. 

Tôi đành đẩy ghế, bước ra ngoài. 

Dạo một vòng quanh biệt thự, tự nhiên tôi thiếu thiếu cái gì đấy. Nó cứ bứt rứt, khó chịu. Kỳ cục quá, đó là cái gì mà tôi không biết nhỉ. Cái gì, cái gì ? 

-Tiểu Mai phải không ? 

-Phu nhân ! - Tôi vội cúi mình chào. 

-Phu nhân ? - Phu nhân khẽ nhíu mày. 

Biết mình lỡ miệng, tôi vội chỉnh lại. 

-Con xin lỗi. Chào mẹ ! 

-Thế mới được chứ ! 

Đúng là mẹ nào con nấy. Lúc nào cũng muốn làm cao với cấp dưới dù có thấp hơn người đó cả chục tuổi. Không biết bà này có điểm nào khiến cho cha thằng nhóc ấy yêu mà cưới được nhỉ. 

-Nhất Thiên đâu mà để con đi một mình thế này ? 

-Dạ "chồng con" còn ở trong phòng đọc sách. - Dù biết nói vậy sẽ phải giành nhà Willyam Cường với nó tối nay nhưng tôi vẫn phải nói. 

-Vậy à ? - Phu nhân nhìn khung cửa phòng sách, nơi thằng nhóc đang ngồi suy tư trong đó. - Hôm qua nó nói rằng với khả năng của con thì ngày mai sẽ giới thiệu với cha. 

-Vâng, cậu à không, "chồng con" cũng nói vậy đấy ! 

-Anh ấy thật bạc phước. Nếu ta hiểu được tình cảm của mình thì đâu có... - Phu nhân tự nhiên thở dài. 

Ơ, kỳ cục, chuyện tình cảm vợ chồng có liên quan đến chuyện bệnh tình đâu. 

-Chắc con cũng ngạc nhiên. Nhà này có truyền thống cưới vợ cho con trai từ rất sớm. Nhưng cũng có truyền thống khi người đứng đầu qua đời thì người thừa kế dù có nhỏ tuổi cỡ nào cũng phải lên thay. Cha anh ấy lập gia đình hơi muộn nên qua đời khi anh ấy vừa tròn 10 tuổi. 

Lại là một truyền thống nữa sao ? Cha con giống nhau, đều mồ côi cha năm 10 tuổi cả. 

-Lúc ấy, mọi người ai cũng xôn xao tìm vợ cho người thừa kế mới. Phải khó khăn lắm anh ấy mới từ chối được những đám sắp đặt và được gia đình đồng ý cho tự chọn vợ. Trong một cuộc gặp gỡ tại một vườn hoa trong công viên, ta đã được chọn làm dâu trưởng dòng họ Dương. 

Thấy hoàn cảnh khá giống tôi (dù thơ mộng hơn chút xíu), tôi bèn ướm hỏi : 

-Lúc ấy mẹ bao nhiêu tuổi ? 

-Lúc ấy ta được 5 tuổi. Anh ấy hơn ta 5 tuổi. 

Rồi, dù là nam hơn nữ còn trường hợp tôi là nữ hơn nam nhưng cái số cách nhau sao mà giống nhau thế nhỉ ? Có thể thằng nhóc này chọn vợ cho giống cha mẹ hồi trước. 

-Về sống chung, anh ấy luôn lo lắng, chăm sóc cho ta. Nhưng vì cái tuổi tác cách nhau quá nên ta cứ nghĩ tình cảm ta dành cho cha Thiên và tình cảm anh ấy dành cho ta đơn thuần chỉ là tình anh em nên đã nghĩ người mình thích nhất là một thành viên ngang tuổi ta trong dòng họ. Lúc ấy anh ấy bị bệnh nhưng giấu ta, ta không biết nên đã dập mất đi hy vọng sống cuối cùng. Mãi khi bệnh anh ấy nặng, ta mới biết đó không chỉ là tình cảm anh em. Nhưng lại muộn mất, ta chỉ có thể chia sẻ với anh ấy trong những năm cuối cùng trứơc khi nhập viện. 

-Mẹ... 

-Ta rất ân hận. Nếu lúc đó ta nhận ra tình cảm của mình thì ta đã có lẽ... - Một giọt lệ ở đâu tuôn ra trên gò má của phu nhân. - Dù anh ấy luôn mỉm cười sẽ tha thứ cho ta thì ta cũng không thể tha thứ cho mình. Nếu lúc đó ta không nghĩ đến khoảng cách tuổi tác thì đã không có chuyện này. 

-Mẹ... dù sao... 

Tôi không thể thốt nên lời. Có cái gì đó chặn đứng lời nói của tôi. 

Thôi rồi, cái cổ nãy giờ chưa có giọt nước nào. Hèn chi nãy giờ đi dạo cứ thấy thiếu thiếu, là thiếu ly nước chanh thằng nhóc hay đưa cho tôi uống sau mỗi buổi học 

-Con sao vậy ? 

-Con... - Tôi lúng túng. 

-Đây rồi ! - Một bàn tay từ phía sau nắm lấy tay tôi. 

Tôi giật mình. Thằng nhóc đang đứng đằng sau. 

-Đi đâu không nói với tôi một tiếng ? Làm tìm muốn chết ! - Nó thở hồng hộc. 

-Ủa, tưởng đang suy tư nên mới ra ngoài chứ. 

-Suy tư cái quái gì ! Tôi đang suy nghĩ sẽ đưa cô đi đâu chơi, quay lại thì cái ghế trống trơn. - Nó hét lên. 

Tay bị nó giữ chặt, không thể bịt tai được, tôi đành cắn răng chịu đựng trận sấm sét nhân tạo này. 

-Thôi đi con ! Mai có làm gì sai đâu mà. - Giờ tôi mới thấy bà là vị cứu tinh của đời tôi. 

-Mẹ... Mắt mẹ ... - Nó nhìn mẹ nó đăm đăm. - Đã bảo với mẹ là phấn hoa dễ làm chảy nước mắt lắm mà cứ ra đây. - Nó chống nạnh, rầy mẹ nó như là ngang hàng. 

Phu nhân không nói gì, chỉ mỉm cười. 

Nó lườm qua tôi. 

-May cho cô là đứng với mẹ tôi đó, cô mà đứng với đứa khác trong dòng như tên Nguyên Long là không xong đâu đấy nhé ! 

-Vâng ! 

-Đi ! - Nó kéo tôi một mạch. 

Tối đến, phải lánh một thời gian để nhóc nguôi giận tôi mới dám vén chăn vào ngủ (lạ gì đâu, tôi với nó ngủ chung giường từ hồi nào). Nghĩ là đã thích hợp, tôi bước vào phòng ngủ. Thôi rồi, nó còn quay mặt vô vách. Chuồn cho chắc ăn. 

-Đứng lại, cô đi đâu ? 

Đành liều một phen. 

Tôi vén chăn, leo lên giường. Khẽ khàng hỏi : 

-Còn giận à ? 

-Biết còn hỏi. Cô thừa nước bọt quá nhỉ. - Nó đá cái gối ôm về phía tôi. 

-Xin lỗi mà. Nhưng nếu là Nguyên Long thì tôi cũng đâu dám đứng lại trò chuyện lâu đâu. 

-Tốt, cha tôi đã dặn... - Nói đến đó tự nhiên nó im bặt. 

-Gì ? 

-Không có. Ngủ đi ! 

-Không dám. - Tôi rụt rè. 

-Sao vậy ? - Nó hỏi. 

-Sát khí nặng thế, ngủ sao nổi. Cậu nguôi giận tôi mới dám ngủ. 

Nó lặng người một chút rồi cũng thở dài, quay mặt ra. Ơn trời, nó chịu làm hoà rồi. 

-Tha cho đó. Ngủ đi ! 

-Cảm ơn ! - Tôi sung sướng kéo chăn đắp lên người. 

-Mẹ đã kể cho cô nghe rồi à ? 

-Ừ. 

-Tôi đã bảo cô giống bà ấy lắm mà, giống bà ấy trước khi cha tôi nhập viện cơ. Rất đáng yêu. Cho nên cha tôi mới yêu chứ. Và tôi mới chọn cô. 

-Ra vậy. 

May trời, tôi cứ tưởng nó nói tôi giống phu nhân ở cái chỗ ba hồi say ba hồi tỉnh chứ. Hoá ra nó còn có lương tâm một chút. 

-Nhưng tôi cũng rất sợ cô giống mẹ tôi. - Nó nói. 

-Sao vậy ? 

-Bà ấy có một điểm cha tôi rất sợ. Tôi rất sợ cô giống điểm ấy. 

-Chẳng lẽ đó là... 

-Đừng giống mẹ tôi nhé ! - Nó nhìn tôi với ánh khẩn khoản. 

Tôi nắm lấy tay nó, mỉm cười. 

-Ừ. Tôi hứa ! Nhưng tại sao... 

-Tốt quá ! - Nó mỉm cười. Từ từ khép mắt lại 

Trời đất ! Nó ngủ mất rồi, tới cái lúc tôi thắc mắc muốn hỏi là nó ngủ ngon lành. Cái thằng nhóc đáng ghét. (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )

-Lề mề quá! Nhanh lên! - Nó vừa nhìn đồng hồ, vừa tháo quát tôi. 

-Từ từ đã! Cứ cuống cả lên. 

-Tốc độ đáng nể trong các cuộc chạy maratông đâu rồi hả? Sắp trễ giờ rồi đây này! 

-Vừa phải thôi nhé! Có biết cái hành lang này dài lắm không? - Tôi cãi. 

-Con đường chạy từ chỗ làm tới trường tới 3 km dài thế mà cô còn tiếc tiền chạy bộ được vậy mà cái hành lang 1 km này chạy không nổi à? 

-Nhưng lúc đó tôi chỉ cầm sách vở, có phải cõng cái thứ hơn 30 kg như cậu đâu. - Tôi cho một cái bép vào mông nó. 

Cái thằng nhóc quá đáng, bắt người ta cõng mà còn hạch sách đủ điều. Không nể phu nhân là tôi đã cho cái bàn toạ của nó an vị trên chậu xương rồng rồi. Cái thứ chết tiệt. 

Sáng nay tôi với nó dậy sớm để chuẩn bị ra mắt cha nó cũng như "cha chồng tương lai" của tôi. Lúc đó tôi ở dưới lầu tập thể dục còn nó ngồi trên cửa sổ suy nghĩ. Không biết hồn phách nó để đâu mà cứ ngỡ đang ngồi trên cái cửa sổ cạnh vườn hoa trên ban công mà nhảy ra. Cuối cùng là nó nhảy ra cái vườn hoa trên... mặt đất cách cái cửa sổ 30 m. May mà tôi đỡ kịp nên nó chỉ trật chân phải chứ không nó phải làm hàng xóm của cha nó trong bệnh viện. Phải băng bó, sửa đỡ cái chân nên mới loay hoay nãy giờ chỉ còn 10 phút là tới giờ hẹn. Đã vậy nó còn õng ẹo bắt tôi cõng chạy từ phòng ra cổng nữa chứ. Không có phu nhân thì tôi đã bẻ gãy chân nó cho con chó béc giê làm điểm tâm sáng. 

Ì à ì ạch cõng nó một hồi cũng ra xe. Mệt chết đi được. 

Thả nó cái phịch xuống xe. Tôi cũng ngã lăn ra trên ghế. Ôi, tội nghiệp cái lưng của tôi. 

Đương sự vẫn ngồi đấy. Không một lời cám ơn gì cả. Chỉ ngó đồng hồ. Thấy mà ghét. 

-Chuẩn bị tâm lý kỹ chưa? Lát nữa gặp cha tôi bao nhiêu kiến thức học trong cả tuần qua phải dốc ra hết. 

-Này, tôi thấy lạ! Chỉ xem mặt con dâu thôi sao cũng phải dò hỏi đủ thứ thế? 

-Thật ra mấy tháng trước tôi nói với cha là tôi đã chọn dâu rồi, đang huấn luyện. Chuyện kiểm tra là bình thường. - Nó đáp tỉnh bơ, cứ như người lừa đảo chuyên nghiệp. 

-Vậy kiểm tra thế nào? Chẳng lẽ lại sỗ sàng hỏi tội nặng thứ tư trong gia pháp là gì à? 

-Đâu có. Kiểm tra bằng cách gợi chuyện. 

-Sao? 

Lần đầu tiên tôi nghe đến cái chuyện kiểm tra bằng cách gợi chuyện. 

-Ví dụ như hôm qua ta thấy vợ ta không cho ông nội của Hạ Hạ quyển sách gia truyền, xô xát nhau, ông ta liền tìm cách lấy trộm, bị bắt quả tang. Hạ Hạ là bạn học của ta, ta không biết xử thế nào. Con nói thử xem. 

Dễ chết thật! Không học hết gia phả lẫn gia pháp là dễ xử phu nhân tội hỗn láo với trưởng bối, mắc bẫy như chơi. Hạ Hạ tuy ngang tuổi với cha thằng nhóc ấy nhưng xét theo thứ bậc thì cha nó trên Dương Hạ Hạ tới hai bậc tức là ngang với ông nội Hạ Hạ. Mà cha nó ở dòng thứ nhất mà ông nội Dương Hạ Hạ ở dòng thứ chín. Phải xử tội ông già đó tội ăn cắp. Đánh 50 roi theo gia pháp. 

-Cha cậu chơi ác quá! - Tôi thở dài. 

-Cẩn thận đấy! 

Cha nào con nấy, qua lời kể thôi mồ hôi mẹ mồ hôi con trên trán tôi tuôn ra ào ào. 

-Có gì để tôi đỡ lời cho. 

Tới rồi! Đúng là quý tộc, nằm viện cũng chọn bệnh viện sang thấy ớn. Tôi biết bệnh viện này. Trước đây tôi từng làm gia sư cho thằng bạn là con giám đốc bệnh viện. 

-Xuống xe thôi! - Tôi mở cửa xe ra ngoài. 

-Này! Này! - Tôi hét lên. 

Nó hằm hằm, chỉ vào cái chân. Biết rồi. 

-Mời quý ngài! - Tôi đưa lưng cho nó leo lên. 

Nó leo lên lưng tôi, quàng hai tay quanh cổ. Nặng phát khiếp! 

Tôi cõng nó vào bệnh viện. 

-Cha cậu ở phòng mấy? 

-Phòng 304, lầu 5. 

-Trời! Chữa bệnh mà ở lầu, khôn vậy? 

-Cô mù hay sao không thấy cái thang máy đang đứng sờ sờ kia hả? 

-Ừ nhỉ. - Tôi cõng nó vào thang máy. 

-Bấm nút đi chứ! - Nó ra lệnh. 

Quá đáng! 

-Tay tôi phải cõng cậu, còn đâu mà bấm. 

-Tốt! - Nó đưa tay bấm số 5 trên hàng nút. 

Tốt? 

-Cô không nhân cơ hội thả tôi xuống là tốt. Còn nhân tâm. - Nó thở phào. 

Ừ nhỉ. Sao lúc nãy không lấy cớ phải bấm nút mà thả nó xuống cho đỡ tức? Cái đầu này. 

-Ra kìa! 

Xem nào, phòng 301, phòng 302 kia rồi! 

-Gõ cửa đi! - Tôi giục. 

-Con đến rồi! - Nó gõ cửa. 

-Vào đi! Em ra mở cửa hộ anh. - Tiếng nói vang ra. 

-Hai con vào đi! - Phu nhân ra mở cửa cho chúng tôi, bà đến sớm hơn. 

-Chào cha! - Nó cúi đầu. 

-Chào... cha! - Tôi lắp bắp. 

-Dâu đấy à? 

Sao đây nhỉ. Nói sao đây? Thật tình mà nói hai vợ chồng rất xứng đôi. Cha nó rất đẹp trai. Nhưng như thế khác nào gián tiếp khen nó đẹp trai chứ! 

Ông ấy nhìn tôi chằm chằm từ trên xuống dưới rồi mỉm cười, đưa một cái liếc cực sắc về phía thằng nhóc. 

-Có hiếu ghê, cha dặn sao chọn đúng như vậy. (Hổng phải khen đâu, ổng đang nghi ngờ đó) 

Nó núp sau lưng tôi, để cho tôi hứng chịu cái liếc kinh khủng đó, tim tôi muốn thủng ra. Nó đáp: 

-Cha mẹ đặt đâu con ngồi đó mà. 

-Con ngồi xuống đi. Tiểu Mai phải không? - Ông thôi tấn công thằng nhóc. 

-Cám ơn cha! - Tôi cúi đầu. 

Tôi ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh phu nhân, đặt thằng nhóc lên giường. 

Thấy cái chân cứng đơ của nó, ông liền hỏi: 

-Chân sao vậy? 

-Té! - Nó đáp gọn lỏn. 

-Đi đứng cẩn thận chứ. Khéo có ngày đứt luôn đấy. 

-Khỏi lo. - Nó lạnh lùng nói. 

Gì thế này? Mới hôm qua cái mặt buồn so, hễ nhắc tới cha là rơm rớm nước mắt, quay mặt đi chỗ khác. Giờ cha con gặp nhau lại bốc ra khí lạnh đến cả sống lưng. Đúng là cái đồ kỳ cục. Hình như tôi hố rồi. 

Được một lúc, ông thôi "hỏi thăm" con trai nữa, chuyển sang tôi. 

-Con quen con ta bao lâu rồi? Ta có nghe Thiên kể cho ta nghe đã chọn được dâu từ tháng trước. 

-Dạ? Dạ được. - Tôi đứng tim chết đi được, khi không bẻ lái qua tôi kia chứ. 

Tôi ngó qua thằng nhóc cầu cứu. Nó không nói gì, lẳng lặng đưa mắt đến cánh cửa. Thằng chết bầm! 

-Dạ con quen Thiên. - Tôi ráng nói cho suôn. - được 3 năm rồi ạ. 

-Ồ, lâu nhỉ? - Ông nhếch mép cười. - Vậy mà nó giấu không cho người cha già này biết cơ đấy. 

-Mới có 35 mà già có nghĩa là sắp sang khoa thần kinh rồi đấy. - Nó phán một câu xanh rờn. 

Cha thằng nhóc không thèm để ý, tiếp tục hỏi tôi. 

-Con đã quen mọi thứ trong nhà rồi nhỉ? 

-Vâng! 

Tự nhiên ông cười một cách bí hiểm làm tôi rợn cả da gà. 

-Con biết đấy, hôm qua ta nghe nói thằng nhóc này đánh tên Nguyên Long ba mươi roi vì ngứa mắt thấy nó ỷ tuổi lộng quyền, có nặng tay quá không? 

Rồi, cái mục đó đến rồi. Chơi tôi hả? 

-Đâu có! Hôm qua con đâu có thấy. - Tôi nói vậy xem thử ông ta bắt bí tôi kiểu gì. 

-Có! - Thằng nhóc đính chính. - Hôm qua lúc không có cô, hắn đã nói tôi là con nít còn hôi sữa bày đặt làm ông cụ non rồi xách tôi lên. Tại vụ đó mà sáng nay tôi mới trượt chân té đây. 

-Hả? CÁI GÌ? 

Máu tôi tự dưng sôi lên, tôi đứng phắt dậy. 

-NÓ DÁM LÀM VẬY À? NÓ Ở ĐÂU? TÔI PHẢI ĐÍCH THÂN ĐÉT VÀO MÔNG NÓ ĐỦ MỘT TRĂM ROI MỚI HẢ DẠ! 

Mọi người trong phòng ngạc nhiên nhìn tôi. Trời ạ, cái máu giang hồ khi còn sống lăn lộn kiếm tiền lúc xưa trỗi lên trong tôi không đúng lúc. 

Tôi đỏ bừng cả mặt, lí nhí nói: 

-Con xin lỗi... - Tôi ngượng ngùng ngồi xuống ghế. 

Ông phì cười, đưa tay xoa đầu tôi. 

-Tốt! - Ông quay sang, nháy mắt với con trai. - Chọn tốt lắm! 

Lần này không hề có sát khí. Nó cũng mỉm cười dịu dàng trở lại. 

Hai cha con này, mới đó rồi lại đó, cứ như hoạt hình. 

-Gia đình con thế nào? - Ông nói với tôi. 

-Nhờ ơn cha mẹ, cha con đã sống ổn định hơn. - Tôi cứ y sự thật mà nói. 

Buổi gặp mặt trôi qua một cách êm thắm. Kết thúc trong bình yên. 

-Xin phép cha con về. - Tôi cúi đầu chào ông. 

-Mẹ ở lại nhé! - Thằng nhóc nói với phu nhân. 

-Yên tâm! - Ông đưa tay choàng lấy vai phu nhân. - Có ta ở đây! 

Tôi đưa lưng về phía nó, kính cẩn nói: 

-Xin kính mời đức lang quân ngự trên lưng. - Tôi cười dí dỏm. 

-Thấp xuống! - Nó kéo kéo cái áo khoác tôi - Được rồi. 

-Tạm biệt! - Tôi cõng nó xuống xe. 

Xuống xe, nó vỗ vai tôi. 

-Diễn hay lắm! 

-Đáng ghét! - Tôi đẩy nó sang một bên. 

-Sao vậy? 

-Chuyện xô xát với Long sao không nói với tôi? Giữ một mình làm gì để bị té thế hả? 

Nó trố mắt nhìn tôi. 

-Cô tin hả? 

-Hả? Chuyện đó là bịa à? 

-Hồi nãy nếu tôi không nói vậy thì cha tôi sẽ nghi ngờ rằng tôi cố tình bao che cho cô. Phải bịa chứ sao? 

Nó gạt tôi! Nó gạt tôi! Với bộ mặt thật thà đó. Hỡi trời! 

-Vậy hồi nãy không phải là cô đóng kịch à? - Nó nhìn tôi.



XtGem Forum catalog