Ngay đêm đầu tiên ở căn nhà mới, anh đã hoảng hốt lay chị dậy:
- Nhà này có ma.
***
Chị thích căn nhà đó ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cảm giác như bị say nắng hay phải lòng một người tình cũ.
Sau chục căn nhà chị đã đi xem và lặng lẽ lắc đầu quầy quậy trong tia nhìn nóng nẩy bức bối của anh.
Cho đến khi xe vô tình chạy qua ngôi nhà màu xám bao quanh bằng hàng rào gỗ trắng nằm trơ trọi giữa cánh đồng. Chị thấy tim mình nhói lên trong cảm giác thấp thỏm lạ lùng. Chị nằng nặc đòi người môi giới gọi ngay chủ nhà và lì lợm ngồi chờ cho đến khi có được chìa khóa mở cánh cổng gỗ để vào nhà.
Rào hoa giấy tím um tùm trùm bóng tối ẩm lên khu vườn nhỏ tuyền 1 màu cỏ lông chông và hoa dại. Cỏ nhung len quanh những ô gạch vuông không người cắt xén đã cao lố nhố. Ban công cũng màu trắng nhìn ra cánh đồng hoang. Và từ trên ban công, chị nghe tiếng gió thổi hun hút luồn qua hành lang trống, rít lên lạnh lẽo. Chân mây đen trĩu nặng ụp xuống mặt đất và cánh đồng cỏ tranh, pha cùng một mảng màu xám ảm đạm. Màu của sóng mùa biển động.
Chị có cảm giác mình đã trở về nhà.
Anh chiều theo ý chị dù không an tâm lắm với khu vực vắng vẻ chung quanh. Rời rạc từng căn nhà im lìm như ngủ giữa cánh đồng cỏ tháng ba. Người môi giới thì mừng rỡ nghĩ đến món tiền cò rất hời, vì căn nhà đã hoang phế từ lâu không ai muốn ngó tới, tíu tít khen chị có khiếu thẫm mỹ rất Tây và, dĩ nhiên, rất khác người.
Lơ đãng ngoái nhìn lại căn nhà chị đã chọn từ cửa kiếng xe, chị mơ hồ thấy tấm màn voan màu xám cửa sổ tầng hai lay động, thấp thoáng một nửa khuôn mặt đàn bà.
Nhưng chị quên ngay chi tiết này, cũng mơ hồ, rối rắm, mù mờ như những chi tiết chồng chéo khác trong đầu chị lúc đó. Như chị đang trong cơn mê sảng.
***
Anh nói chị luôn ở trong cơn mê sảng.
Chị hiểu mình chỉ thỉnh thoảng mới thoát ra được những giấc mơ.
Trong giấc mơ, chị luôn thấy mình trở về lại căn nhà cũ.
Căn nhà nhỏ nằm sát bờ biển lở, chân sóng ngày càng ăn sâu vào đất liền.
Và suốt ngày chìm trong tiếng sóng vổ.
Chị lại thấy ngờm ngợp trong mây mù đen âm u ùn ùn lên nơi chân trời giáp với mặt biển, và ù ù gió lộng đẩy mây xô dạt về đất liền, nơi chân mây giao với mặt đất bằng màn mưa dầy đặc trút ào ào bỏng rát mặt.
- Mưa từ biển mưa về. Bão từ biển bão đến.
Chị gặp mình ngồi lặng ở chân cầu thang gỗ rùng mình trong thoáng hơi gió lạnh len lỏi qua hành lang như bóng ai lướt nhẹ ngang rồi luẩn khuất sau dảy bàn thờ âm u và lớp lớp bài vị khắc chạm chữ Hán sơn son thếp vàng trên mặt gỗ sờn mốc.
Chị thấy mình lần dò trên những bậc thang bằng đá lấp trong cỏ dại dẫn ra bãi biển. Lạo xạo những viên sỏi trắng lăn lóc dưới gót chân trần, và rau muống biển tím màu bìm bìm bò ngoằng ngèo trến cát. Lủ bù mắt mê hơi người, bu vào chân trần chi chit. Nững vết đốt đỏ ngứa tấy chỉ dịu đi trong nước biển ấm sực.
Nước biển muà này ấm như giấu nắng trong lòng con sóng.
Những con chang chang vỏ trắng phơi mình đầy trên bải cát dưới chân sóng.
Chị tham lam vùa chang chang bằng bàn tay không của mình thành từng vốc đầy bọc trong áo. Chị chạy đuổi theo chân sóng, cười hớn hở cào từng bầy chang chang lộ ra trắng ngổn ngang trên bãi cát. Chưa năm nào chang chang được mùa như năm đó. Mùi ngọt lự của biển ngập tràn trong các bữa ăn. Và ngọt lịm trong những giấc mơ hoài niệm.
Và những ngôi mộ gió dành cho những người thân ở lại trong lòng biển sâu ngày càng dày thêm trong rừng dương ven bờ, Sau ngày bờ bị lở, những ngôi mộ gió lại lẫn sâu vào trong gió và cát.
Trong giấc mơ, chị còn lại một mình trong căn nhà đó, đếm lần lượt từng người ra đi. Rất nhiều người đi về phía biển, và nhiều người khác đi sâu vào đất liền.
Chỉ có ngôi nhà ở lại với chân sóng.
Đôi khi trong giấc mơ, chị cũng thấy mình hụt hẫng, nhẹ hút tụt sâu vào chân sóng.
Đất lở rào rào chung quanh. Mây đen tụ về phía biển và mưa rùng rùng từ biển mưa về.
Ngay đêm đầu tiên ở căn nhà mới, anh đã hoảng hốt lay chị dậy:
- Nhà này có ma.
Chị ngơ ngác, mái tóc xõa tung trên gối lụa trắng, giọng mơ màng:
- Làm gì có ai? Em ngủ rất ngon như chưa bao giờ được ngủ.
- Anh mơ thấy 1 Người đàn bà xõa tóc dài, ngồi trên ghế sofa, đăm đăm nhìn anh. Rồi lấy mái tóc quất vào mặt anh rát rạt. Mái tóc quấn vào cổ anh như rắn - Anh đưa bàn tay lên cổ mân mê, mặt nhăn nhíu.
Chị bật cười:
- Anh chỉ tưởng tượng, là tóc của em quấn vào cổ anh. Anh bị lây bệnh mê sảng của em rồi!
Nhưng chị cũng nhổm dậy, bước nhẹ nhõm ra thắp nhang trên bàn thờ. Đốm lửa nhang sáng lập lòe ấm cúng, mùi trầm thơm lan tỏa, làm đầy không gian lạnh, như kết nối giữa người và trời xa.
Tiếng gió ru rít sau khung cửa sổ. Cành lá bằng lăng khẳng khiu đập vào mặt kiếng như những bàn tay gầy xương tuyệt vọng. Chị nằm chắp 2 tay bình an lên ngực, cảm giác chòng chành như đang đong đưa trong gió nhanh chóng xô chị vào giấc ngủ.
Anh còn trằn trọc bên cạnh chị, miên man thở dài.
***
Anh dắt cô vào nhà bằng cửa sau, qua đường hẻm kín đáo, lẩn trong cỏ tranh cao ngang đầu và bụi trúc um tùm mọc dày như lớp hàng rào. Cô cười sắc lẻm:
- Em phải đi đường ngang ngõ tắt vậy à? Cho đúng thân phận của em?
Cô chỉ vào rào hoa vàng đong đưa hai bên đường:
- Liễu ngỏ, hoa tường, giống như em vậy!
Anh cau mày gạt ngang:
- Em lại nói linh tinh.
- Cho em xin lổi cưng - cô đu lấy cổ anh, bàn tay mát rượi vuốt ve chân tóc lởm chởm sau gáy - Lưỡi em nhọn, lại còn cay độc vì ăn nhiều ớt.
Anh bật cười. Anh bị hút vào cô như nam châm. Cô quấn lấy anh, mê hoặc anh, khiêu khích anh, làm anh đờ đẫn như con chuột bạch bị con trăn thôi miên quăng quật trước khi nuốt sống. Và cô nuốt sống anh bằng miệng lưỡi sắc lẻm, đôi mắt thông mình, đuôi mắt dài đen nháy đong đưa, đa tình, làn môi hồng ướt rượt. Cô không thể đoán trước được, cười đó, khóc đó, buồn đó, vui đó, nồng nàn đó, lạnh lẻo đó, rừng rực lửa như thiêu đốt anh, sau đó lại nguội lạnh hờ hững. Anh chưa bao giờ hết khát cô và luôn luôn thèm thuồng vì thiếu thốn.
Chị khác, mơ màng, dịu nhẹ như khói trên sông, ở bên chị anh bình yên và nhẹ nhõm như được về dưới bóng cây. Và như chú bé bị giam cầm lâu ngày trong vòng tay ấm, anh thèm những giây phút bồng bột lén lút vụng trộm, khi adrenaline sôi sùng sục lên trong mạch máu thôi thúc anh manh động điên cuồng, mê đắm. Những cảm giác chị không đem lại được cho anh. Đó là thuốc phiện của tình cảm.
Cô ngã người trên giường ngủ của hai vợ chồng anh, áo đầm xòe ra quấn lấy bắp đùi săn chắc, mắt ngước nhìn anh đen thẫm hoang dại. Cô rướn người điều chỉnh nút bass cho giọng hát của Diana Krall trầm khàn hết mức hòa với tiếng Contrabass... temptation, I cant resist...
Rusted brandy in a diamond glass
Everything is made from dreams
Time is made from honey slow and sweet
Only the fools know what it means
Temptation, temptation, temptation
Oh, temptation, temptation, I can't resist
Môi cô đong đưa ướt rượt trên vành ly pha lê đỏ thẫm màu rượu vang perignon, ngón tay dài thuôn hồng của cô xoắn hình trôn ốc trên vồng ngực anh, tay kia lần dò mở từng nút ao chemise, làn môi dầy thơm nồng mùi rượu vang, riết lấy da thịt anh nóng bỏng. Cô thì thào, rạo rực:
- Em muốn anh, ngay ở đây.
Đồng tử cô đen thẫm, dãn nở rừng rực nhìn anh đăm đắm, anh chống cự yếu ớt:
- Không thể ở đây, trên giường này được. Anh không thể.
Cô nằm ngửa trên chiếc gối lụa trắng chị yếu thích, mái tóc xõa rã rượi, kéo anh đổ ập xuống trên làn da nâu màu mật ong. Trước khi bị cuốn đi theo nhịp mạch máu sôi sùng sục, tia mắt của anh bắt gặp khuôn hình của chị treo trên đầu giường, cái nhìn mơ màng lạc giữa làn da trắng bệch màu hoa sứ, khuôn miệng mơ hồ cử động, nhếch 1 nét cười nhạt. Anh giật nảy mình xô cô ra khỏi người:
- Anh đã nói là không được, không phải chỗ này!
Cô đứng phắt dây, vuốt nếp váy phẳng phiu, kéo áo che kín ngực, quắc mắc:
- Sao lại không thể? Là giường cưới của vợ chồng anh à? Vậy mà anh nói yêu em, đã yêu không có gì là không thể!
Anh cắn môi, lôi xệch cô vào buồng tắm, xé toạc áo đầm của cô từ trên cổ xuống chân, ép sát cô vào vách đá cẩm thạch trắng lạnh ngắt, toàn thân anh nóng rẫy trong 1 cơn giận điên cuồng. Tiếng nhạc jazz âm trầm không át nổi tiếng rú của cô xuyên qua gian phòng đầy gió, rung rinh những ô cửa kính mở toang ra cánh đồng.
Chị quấn lọn tóc đen vào ngón tay thon dài, đầu móng tay óng ánh màu xà cừ trên sắc hồng rất nhạt. Anh ngồi sát bên chị dưới tán lá bằng lăng che rợp chiếc xích đu sắt màu trắng, ngẩng đầu lên nghe tiếng chim sâu ríu rít. Chị nghiêng hẳn về phía tiếng chim, mắt lơ đểnh:
- Anh nè, em đã gặp người đàn bà ấy...
- Người đàn bà nào? - Anh giậy nảy mình...
- Người đàn bà anh mơ thấy - có 1 nụ cười giễu cợt trong đôi mắt dài đen mượt của chị - Đêm qua, em thấy người đàn bà đó, tóc dài, uốn từng lọn cong, bà ta đưa tay ra dấu cho em đi về phía cuối vườn, dẫn ra ngõ sau, đi qua hàng trúc, lần theo những dấu giày trên cỏ, dấu giày lúc to, lúc nhỏ..
- Em kể chuyện như phim câm - anh nhắm nghiền mắt lại, mặt xanh nhợt nhạt - rồi sao nữa?
- Thì cứ như thế bà ta im lặng dắt tay em đi...cho đến khi, thật lạ lùng...
- Có chuyện gì? - Anh giấu 1 nhịp thở ngắn.
- Lạ lùng lắm, khi bà ta xòe tay ra, em chỉ thấy 1 mảnh vải màu đỏ bầm, như là 1 mảnh váy áo bị rách... lạ quá phải không anh? Không hiểu giấc mơ có điềm gì?
Anh thở hắt, cúi đầu giấu đôi tay xiết chặt thành ghế đến trắng bệch:
- Em toàn mơ mộng lung tung, đâu có ý nghĩa gì.
Chị cười nho nhỏ lắc nhẹ đầu:
- Em cũng nghĩ mãi không ra, đúng là chẳng có ý nghĩa gì... Giấc mơ về sáng chẳng có linh đâu phải không anh?
- Đừng tin vào những giấc mơ - anh lầm bầm - em nên tin vào cuộc sống ban ngày.
Chị ngã nhẹ đầu trên vai anh, đầy tin cậy:
- Từ lâu rồi, em không tin vào những giấc mơ nữa. Em chỉ tin anh....
*****
Mây đen tụ về phía biển và mưa rùng rùng từ biển mưa về.
Ngờm ngợp mây mù đen âm u ùn ùn lên nơi chân trời giáp với mặt biển, và ù ù gió lộng đẩy mây xô dạt về đất liền, nơi chân mây giao với mặt đất bằng màn mưa dầy đặc trút ào ào bỏng rát mặt.
Đất lở rào rào chung quanh, chị thấy mình hụt hẫng, nhẹ hút tụt sâu vào chân sóng.
Chị nghe tiếng anh gào thét:
- Đất lở rồi, chạy đi em!
Chị giật mình tỉnh dậy, đất đá nổ ầm ầm ngay bên giường ngủ, mặt đất toác ra thành 1 lổ hổng đen ngòm và anh đang đứng bên kia lổ hổng, ngoài cửa phòng ngủ, mắt lạc đi nhìn chị hoảng hốt. Giữa anh và chị là lổ hổng nứt toác và tiếng gạch đá tiếp tục sôi lên trong cơn giận dữ.
Chị thảng thốt nhìn anh như còn mề ngủ:
- Có chuyện gì vậy anh?
- Nền nhà bị nứt ra, chắc có động đất hay bị lún. Sao anh nói chạy mà em không chịu chạy? – Anh ngiến răng nhìn chị.
Chị bình thản khoanh tay vào áo ngủ mỏng:
- Bây giờ mình phải làm sao?
- Em đi ra đây với anh- Ahh giang tay về phía chị tha thiết - em đi nhè nhẹ men theo miệng hố - mình sẽ đi khỏi nhà ngay bây giờ.
Chị nhẹ nhàng bước vòng theo miệng hố đi về phía anh, đất đá vẫn kêu rắc rắc dưới chân. Anh gần như kéo chị ngã ập vào vòng tay ôm xiết, thở phào nhẹ nhõm:
- Em đây rồi. Cảm giác anh chạy khỏi phòng 1 mình, và bỏ em lại bên kia miệng hố thật là kinh khủng.
- Sao anh không ẵm em chạy đi? - Chị vùi vào ngực anh...
- Bây giờ anh ẵm em chạy đi đây.
Anh xốc chị trên tay, vơ vội vài bộ áo quần và mở toang cửa garage chạy xe ra khỏi nhà.
Chị nép vào tay anh, thì thầm:
- Mình quên tắt đèn và đóng cửa sổ rồi anh.
Đèn ngủ soi lờ mờ từ trên tầng hai, gió lật tung tấm rèm voan xám, lờ mờ 1 khuôn mặt đàn bà. Chị giật mình thảng thốt:
- Anh!
Người đàn bà quay hẳn khuôn mặt về phía chị, nở 1 nụ cười buồn, rồi tan dần vào màn đêm.
- Gì nữa đây? - Anh xoa má chị.
- Không, em tưởng mình đang ngủ mơ.