Old school Swatch Watches
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Tiếng vọng hồn ma

Vừa mới lên giường nằm chưa kịp nhắm mắt lại, lão Tâm đã bị tiếng kêu réo bên ngoài làm kinh động phải bò dậy, lão hỏi vợ:

- Dường như là mấy đứa hồi sáng tới nhà mình...

Bà lão tới cơn buồn ngủ nên dấm dẳng trong mùng:

- Thì cũng chỉ có bọn chúng mới hay tới đây làm rộn...

Lão Tâm tỏ thái độ bực dọc toan nằm xuống thì nghe tiếng réo gọi ở ngay khoảng sân trước cửa nhà. Âm vang đầy thúc giục:

- Lão Tâm... lão Tâm... mau ra đây với tui...

Rất khó chịu vì trong người không khoẻ nhưng tiếng kêu cất lên lần thứ ba thì lão không thể nằm yên. Lão lồm cồm giở mùng chui ra bước chầm chậm về hướng cửa đặt tay lên chốt lầm bầm nói:

- Ai... làm gì quấy nhiễu ta giờ này?

Âm thanh từ bên ngoài vọng vào thật rõ ràng như tiếng gió:

- Tui đây... có người đang gặp nạn, lão mau đi cứu họ.

Phản xạ tự nhiên đã xúi giục lão Tâm giật phắt cái chốt cửa và hấp tấp lao ra. Hoàn toàn không có ai ngoài bóng tối đen kịt làm cho lão phải khựng lại. Ngạc nhiên, lão cố gắng căng đôi mắt để nhìn xuyên qua màn đêm rồi di chuyển hướng. Chợt tia đồng tử của lão bắt gặp một mục tiêu di động lẫn lộn trong cái khoảng không gian đen thăm thẳm của thời khắc mười giờ đêm. Chính xác là đã có người tới gọi lão chứ chẳng phải lão nằm mơ.

Nhưng sao họ không chờ lão cùng đi mà lại buồn bã đi một mình ở phía trước thế. Tuy thắc mắc, lão Tâm cũng không cho phép mình chậm trễ, lập tức rời khỏi nhà để đi theo chiếc bóng dẫn đường kia. Lạ thay, khi lão định được hướng đi thì thấy mình đã đứng trước cổng nghĩa trang và đã rẽ lối sang khu Phật giáo. 

Một cái rùng mình đột ngột làm đôi chân lão khựng lại không thể bước tiếp được dù chiếc bóng dẫn đường vẫn di động phía trước. Ồ, sao lại là nơi này chứ? Ai có thể gặp nạn ở bãi tha ma vào lúc đêm hôm khuya khoắt như vầy? Liệu có phải là...ma đưa lối, quỷ dẫn đường? Lão Tâm rợn người lên lần nữa, toán tính quay trở về thì chợt nghe như có tiếng nói đập vào tai:

- Nhanh chân lên!

Sự thôi thúc của trí giác đẩy lão bước thêm được một đoạn ngắn nữa nhưng rồi cơn khiếp hãi lần trước đã bùng lên mạnh mẽ hơn, áp đảo mọi ý muốn. Và lão Tâm quay ngoắt trở lại bỏ mặc âm thanh của tiếng gọi như vọng xoáy vào trong đầu:

- Đi cứu người... mau cứu người!

Phải nói rằng lão Tâm bước đi thật nhanh một cách không ý. Về tới gần nhà mình, lão mới chợt nghe sự day dứt dội mạnh ra từ cơn kiềm nén tột độ trong lòng. Lão đã tự hỏi phải chăng thật sự có người đang gặp nạn chờ lão đến cầu cứu, nhưng lão đã cố tình bỏ qua vì ngờ vực cảm giác. 

Lời khẩn cầu mà lão nghe được là có thật hay nó được vọng ra từ tâm tưởng vốn đang bị hoảng loạn sau cơn bạo bệnh của lão. Còn chiếc bóng di động đã dẫn đường cho lão nãy giờ là gì chứ? Chẳng lẽ đấy lại là một hồn ma nào đó đang yên nghỉ trong nghĩa trang? 

Đứng thừ mặt trước khoảng sân nhà mình hồi lâu. Lão Tâm bỗng hình dung đến một câu chuyện xa xưa mà lão đã lãng quên. Hay nói đúng hơn là lão không dám nhớ tới nó dù ấn tượng chẳng phải là sự sợ hãi, kinh khiếp như tâm trạng của lão hiện giờ. Tội lỗi quá. Lão Tâm thà đối diện với hiện tượng ma quái đang xảy ra còn hơn là phải khơi lại điều quên lãng ngày cũ.

Không bước vào nhà ngay lúc đó, lão Tâm ngồi luôn ở ngoài sân cho đến khi nghe thân thể mình lạnh cóng mới lò dò đứng dậy. Bỗng... một động lực khá mạnh chợt lôi thốc lão đi trong khi lão chưa kịp định thần ra điều gì.

Lão chỉ khẳng định rõ ràng rằng mình đã té lăn ra đất rất đau rồi không còn hay biết gì nữa.

Thời gian qua bao lâu để cho lão tỉnh lại chưa, chỉ biết rằng khi hé được mắt ra thì chung quanh lão đang có rất nhiều người. Lão nghe thấy cả tiếng khóc tỉ tê của bà vợ già dập vào tai.

- Hư... hư... ông đừng có bỏ tui mà đi trước như vậy... hư... hư...

Bây giờ lão Tâm mới hiểu mình còn sống nên khe khẽ ngóc đầu lên:

- Làm gì mà khóc như có đám ma trong nhà vậy?

Thấy chồng đã lên tiếng, bà lão mừng rỡ gạt khuôn mặt vào ống tay áo đã ướt nước mắt kể:

- Tui biết ông già rồi nên muốn chết trước để khỏi làm tui bận bịu. Nhưng ông ơi... tui sống một mình cũng hổng có vui đâu.

Lão Tâm ngẩn người ra:

- Ý bà là...

Miệng bà lão méo xệch đi, nói cướp lời:

- Tui biết chắc là ông toan tính tự tử rồi. Chứ đang không ông trong nhà mà lại mò ra ngoài làm chi lúc nửa đêm với một sợi dây thừng dài kia chứ?

Nghe vợ nói lão Tâm bật ngồi dậy mở tròn đôi tròng mắt:

- Sợi dây thừng dài ư? Nhưng nó từ đâu ra?

Giọng bà lão nhão nhẹt:

- Tui không biết, chỉ thấy trong tay ông đang cầm nó.

- Vậy sao tui chưa chết?

Bà lão lại ôm mặt khóc thút thít:

- Híc... híc... cái đó ông phải đi tìm lão tử thần mà hỏi. Tui chỉ biết là khi tỉnh ngủ không thấy ông nằm ở bên mới mò ra ngoài tìm thì gặp ông gục trước sân. Toàn thân ướt đẫm và lạnh ngắt. Nói thiệt sao lúc đó tui khoẻ quá, kéo lê được ông vô nhà rồi mới chạy đi cầu cứu hàng xóm.

Không màng đến những lời kể lể của bà vợ, lão Tâm đưa mắt nhìn mọi người rồi hoang mang cố nhớ những điều còn lưu lại trong đầu. Nhưng dù có vận dụng hết sự minh mẫn của tuổi tác lão cũng không nghĩ ra nguồn gốc sợi dây thừng mà vợ lão bảo lão đã cầ

* * *

Không hiểu sao sáng nay Quang xồm dậy thật sớm khác hẳn với mọi ngày. Cậu vừa xoè tay xin tiền ông ngoại thì đã bị người dì mắng:

- Con trai lớn tồng ngồng như vầy mà chẳng giúp ích được gì cả, chỉ chơi bời lêu lổng. Không nhét nổi chữ nghĩa thì cũng phải kiếm việc làm hoặc học hỏi cho mình một cái nghề để sau này nuôi thân. Không ai sống mãi để làm chỗ dựa cho mày đâu.

Vốn bản tính rất ương ngạnh nên Quang xồm không chịu nhập tâm lời giáo huấn mà đáp trả:

- Mới bảnh mắt đã to tiếng. Sống thế này thà bỏ đi bụi còn hơn.

Dì Quang xồm không nén nổi sự giận dữ dù cả dòng họ chỉ có mình cậu là thằng cháu trai duy nhất:

- Nếu mày muốn thì cứ việc bỏ đi bụi. Thử lăn ra đời coi không lao động mày sống nổi được mấy ngày. Nhà này thật vô phước mới sinh ra ngữ con cháu bất trị. Nuôi lớn tới ngần này mà chẳng hiểu ra điều thiệt hơn.

Quang xồm sửng cồ lên dù thường ngày vẫn nghe mọi người phàn nàn về mình. Cậu trợn mắt nói lớn:

- Ai mượn mấy người đẻ ra tui, bắt tui phải có mặt trên đời này làm chi.

Người dì của cậu buột miệng tuôn:

- Ai muốn... ai thích đẻ ra mày hồi nào đâu. Chỉ tại má mày... đàn bà trắc nết tạo ra nghiệp chướng làm mọi người phải khổ.

Quang xồm phản ứng lại lời lăng nhục ấy thật mạnh mẽ:

- Tui cấm dì xúc phạm đến má tui.

Người dì của Quang xồm chống nạnh ngang hông rồi bĩu dài môi miệt thị:

- Cứ làm như má mày là người phụ nữ đoan trang đức hạnh lắm vậy. Thiệt không biết mắc cỡ một chút nào. Tao là em má mày mà tao còn phải hổ thẹn lây.

Mắt Quang xồm phát ra tia nhìn cực nóng như có lửa. Cậu gằn giọng:

- Dẫu má tui có làm gì tồi tệ thì bả cũng chết rồi! Dì không nên khơi lại để xỉ vả.

Người dì của Quang xồm hất mạnh cằm, mắt liếc thằng cháu mồ côi:

- Ối... tao cũng có hơi đâu mà nhớ tới một ngườt chị như má mày. Chỉ tại hôm nay mày làm tao ngứa miệng...

Nói tới đây, dì của Quang xồm đổi giọng:

- Từ nay mày đừng có xin tiền ông ngoại nữa, ổng già rồi không thể chu cấp cho mày mãi đâu. Khôn hồn thì hãy nghĩ đến chuyện lập thân... bắt đầu từ tuần tới tao sẽ cúp phần ăn của mày nếu mày không làm được ra tiền đóng góp.

Trong lúc Quang xồm lặng đi vì sự đối xử quá quắt của người dì thì ông ngoại cậu lên tiếng:

- Làm gì mà cạn tàu, ráo máng với nó vậy? Dù sao thì cũng nuôi nó từ nhỏ tới lớn rồi, để từ từ cho nó trưởng thành thêm chút nữa.

Nhưng người dì của Quang xồm chẳng dành cho cậu khoảng tình cảm nào của người thân, bà tiếp tục đay nghiến song chuyển hướng qua ông già:

- Tới giờ này mà cha còn thương hại nó nữa à? Hồi đó không có sự can thiệp của cha... tụi tui đã đem bỏ nó vô cô nhi viện cho rảnh nợ. Hứ... thà nuôi một lũ cháu gái hợp tình hợp pháp còn hơn là giữ lại thằng cháu hoang không nguồn gốc. Rồi để coi... nó có trở thành người tốt được hay không? Mới có bây nhiêu mà đã như con ngựa bất trị.

"Xoảng" một cái đẩy khá mạnh của Quang xồm đã khiến cho chậu kiểng đặt ở bệ lan can rơi xuống đất bể toang. Người dì của cậu gào ầm lên:

- Đó... tui nói có sai đâu.

Ông ngoại Quang xồm quát nạt cậu:

- Sao mày lại đập phá chậu hoa của tao vậy?

Thay vì dịu xuống nhận lỗi, Quang xồm đã bộc phát cơn giận dữ của mình ra. Cậu vung tay, vung chân tứ phí làm đồ đạc rơi đổ tùm lum trước sự hoảng hốt của những người trong nhà. Chưa hết, cậu còn túm lấy người dì tát vào mặt bà ta mấy cái... bốp... bốp... ối ối nó giết người...

Quang xồm nghiến răng nói:

- Dì không đáng để tui giết. Nhưng nếu dì muốn sống thì nên hạn chế miệng lưỡi của mình đi. Phải, thằng Quang xồm này là con ngựa bất trị, là giọt máu đẻ hoang... những lời này tui nghe dì nói rất nhiều lần song đây là lần cuối, tui không cho phép dì lặp lại nữa. Nếu ngoan cố... dì đừng trách...

Quang xồm hất người dì ngã xuống rồi quay lưng bỏ đi mặc cho bà ta tru tréo ở phía sau:

- Đồ khốn kiếp...cút đi luôn đừng có về đây nữa.

Quang còn nghe rõ tiếng ông ngoại than vãn:

- Nghiệp chướng... trước sau gì cũng là nghiệp chướng.

Và rồi tiếp theo là lời nguyền rủa của người dì, làm máu trong người Quang sôi sục. Nhưng cậu đã không thèm quay trở lại mà cứ thế bước đi với một cái đầu đang toan tính nổi loạn. Phải, làm sao cậu có thể trở thành con người bình thường, ngoan ngoãn khi xuất thân là một đứa trẻ không nguồn gốc lại phải sống trong môi trường khắc nghiệt, chẳng được sự đón nhận của người thân.

Bản tính ngang ngạnh, vô giáo dục của Quang cũng do không ai dạy dỗ cậu mà ra. Hàng ngày cậu cũng được nuôi ăn, song đó là những chén cơm không dễ nuốt... Từ nhỏ. Quang đã cảm nhận được sự đối xử cách biệt của những người cưu mang cậu, nhưng cậu đã cố tình phớt lờ đi để cụôc sống bớt nặng nề, trăn trở. Thế mà người dì của cậu đã không hiểu giùm cho cậu điều ấy! Bà ta luôn xấu bụng ghen ghét khi thấy ông ngoại có phần ưu đãi cậu hơn con bà. 

Hừm... cậu là một đứa con không có cha, lại mồ côi luôn cả mẹ... đó chẳng phải là điều bất hạnh sao chứ? Quang xồm không hiểu nguyên nhân nào khiến mẹ cậu chết sớm, bỏ cậu lại cho những người thân nuôi dưỡng? Còn việc cậu là con hoang thì cậu có nghe mang máng rằng mẹ cậu đã lỡ dại với một người đàn ông. Thật khốn nạn cho cái thân của cậu chưa. Bây giờ thì cậu phải tự lực làm sao đây? Chẳng phải cậu không dám quay trở lại nhà, mà là cậu không muốn nhìn thấy mặt người dì hắc ám ấy!

Quang xồm di động đôi chân bằng những bước đi nặng trịch. Không chỉ định nơi sẽ đến nên cậu cứ đi hoài ra tới con đường lớn để rồi va phải một người đàn bà xấu xí bẩn thỉu đang dò dẫm xin ăn. Lần đầu tiên Quang tỏ ra lễ phép:

- Xin lỗi, tui không cố ý...

Người đàn bà không nói năng gì cả, chỉ đưa mắt ngó cậu rồi cúi xuống nhìn cái thau nhôm móp méo trên tay.

Dường như bà ta hiểu rõ thân phận mình nên cũng chẳng muốn làm khó tới người khác. Quang xồm tiếp tục đi với chiếc bụng đói meo vì chưa ăn buổí sáng. Đã mấy lần cậu định tấp vào một hàng bún hoặc xe bánh mì quen mua thiếu nhưng nghĩ sao đó cậu lại thôi. Định tới nhà mấy thằng bạn kiếm đỡ thứ gì ăn... lại thấy ngại cha mẹ chúng.

Quang xồm nuốt nước miếng để dằn cơn cồn cào trong bụng. Tuy chưa quá đói, song cảm giác bao tử rỗng tuếch làm cậu nghe khó chịu vô cùng. Cần phải tìm một chỗ ngã lưng thật yên tĩnh và không bị ai quấy rầy.

Bước chân vô định đưa Quang xồm đi ngang qua chỗ cái gò hoang xảy ra án mạng hôm nọ. Ánh mắt cậu vụt sáng khi thấy có đồ cúng... toàn trái cây... cũng có thể dùng tạm được trong lúc này. Thế là chẳng kiêng dè gì vong linh người đã chết, Quang xồm xấn tới với tay bốc một trái táo ngon nhất đưa lên miệng cắn và thì thào:

- Hồn đã dùng trước rồi thì bố thí lại cho tui... bằng không, cho tui vay cũng được... chừng nào có tui đem trả.

Trái táo bị phơi nắng có lẽ cũng vài ngày nên ăn không giòn ngọt nhưng Quang xồm cũng chiếu cố hết nhẵn và đã nhá tiếp sang trái thứ hai. Cậu vừa nuốt vừa thầm nghĩ trong lòng: Đúng là ăn giành phần của ma... bọn thằng Học, thằng Cường. thằng Trung, thằng Siêu mà biết chuyện chắc phải trợn mắt... Ối, toàn là những thằng chết nhát. Quang xồm chợt bật lên sáng kiến tự kiếm ăn cho mình mà không cần tốn công sức lao động.

Cậu nhếch môi cười một mình:

- Hì... hì... phen này lũ bay cứ tự động dung nạp đồ ăn cho ta xơi...

Đánh một giấc thật no mắt ở chỗ cái gò. Khi tỉnh dậy Quang xồm thấy chung quanh mình trời đang bắt đầu sắp tối. Vậy là cậu đã ngủ khá lâu, hết cả một ngày tại nơi mà ai ai cũng đều phải kiêng nể. Thế nhưng, cậu có bị làm sao đâu... lại còn cảm thấy khỏe khoắn ra. 

Ồ không! Cậu đang rất đói bụng thì đúng hơn, bởi cả ngày nay bao tử của Quang chỉ được nạp hai trái táo và vài quả chuối sứ chín rục không ngon lành gì cho lắm! Nghĩ tới chén cơm trắng bốc khói, ruột gan Quang cào lên dữ dội. Chẳng lẽ lại muối mặt trở về nhà để tiếp tục nghe người dì sỉ nhục, mà bỏ đi bụi đời luôn cậu sẽ phải sống ra sao?

Hoàng hôn sắp nuốt chửng không gian tạo ra một bầu không khí hơi se lạnh khiến Quang gai cả người. Tuy không phải là kẻ nhút nhát, thậm chí còn có phần bạo dạn... thế mà trước sự tĩnh lặng, vắng vẻ ở nơi này, cậu cũng không tránh khỏi rùng mình. Biết đâu hồn ma của cô gái tự tử chết hôm nào lại linh

thiêng hiện lên để nhát cậu không chừng. Dù trong lòng không tin, song Quang xồm cũng chột dạ phần nào, cậu tức tốc đứng dậy tời khỏi cái gò bước đi lững thững về phía những chòm nhà đang hắt ra ánh điện rực sáng. Giờ đây có lẽ mấy thằng ôn dịch bạn cậu đang quây quần bên mâm cơm hưởng không khí đầm ấm của gia đình chúng.

Chắc chẳng có đứa nào nghĩ rằng thằng Quang xồm đêm nay không có nơi để về. Mẹ kiếp... tại sao cùng một kiếp người như nhau mà đời của ta lại bất hạnh hơn chúng nó kia chứ? Quang xồm tự hỏi và cũng tự giận dữ bóp nát nhừ quả cam mà cậu đã cầm với ý định sẽ giải khát khi cần. Hừm... vứt quả cam thật xa như người ta ném trái banh, Quang hầm hừ mãi trong miệng thứ âm thanh mà không ai có thể đoán ra lời của nó. Đi ngang qua nhà thằng Cường, nhìn thấy bóng bạn bên trong ô cửa sổ đang đầm ấm ăn cơm tối với gia đmh, lòng Quang xồm trỗi lên cơn ghen tị. Thì ra trên đời này chỉ có mình là kẻ có số phận không may. Thằng Cường, thằng Học, thằng Trung... đem ra so tất cả đều hơn cậu.

Hừm... không thể để chúng yên ổn mà hưởng phúc như vậy được chúng phải san sẻ nỗi bất hạnh của ta... Quang xồm vừa nghĩ vừa quay ngoắt hướng đi tiến dần vào khoảng sân nhà Cường. Không có con chó nào xồ ra nên cậu càng bạo chân lần vô tận nhà sau. Mùi chua từ nước đậu hũ ép ra xông lên mũi Quang làm cho cậu hơi nhăn mặt nhưng rồi tiếp theo là sự mừng rỡ. No rồi đây. Quang rờ rẫm trong bóng tối một hồi với niềm thỏa mãn dâng cao. Đậu hũ trắng lấy từ khuôn ra tuy lạt song chất béo ngậy của nó cũng làm cho cậu cảm giác ngon... phải nói rằng rất ngon là đằng khác, nhất là trong lúc bụng đang đói cồn cào. Quang không biết mình đã ăn bao nhiêu đậu hủ của nhà Cường, chỉ khi cảm thấy rất no mới dừng lại rồi chậm chạp trở ra như một bóng ma thật sự vậy.

Chẳng đôi mắt nào phát hiện ra Quang xồm và hành động ăn vụng của cậu, Thế là Quang ung dung với chiếc bụng no căng thoát được tới ngoài đường chõ miệng vô cười thầm:

- Hí... hí... lát nữa thế nào cũng có kẻ la hoảng lên cho xem.

Thật vậy, khi Quang chưa đi được bao xa thì đã nghe thấy tiếng ồn ào từ chỗ nhà Cường. Âm thanh duy nhất lọt vào tai cậu là một câu rất ngắn gọn của ai đó:

- Đúng là ma...

Lại thêm một tràng cười ngấm ngầm khoái trá nữa của Quang diễn ra trên môi cậu. Ý tưởng biến thành nhân vật huyền bí để hù dọa các bạn hình thành trong đầu Quang mỗi lúc một lớn hơn. Và cậu tiếp tục đi tới nhà Học, nhà Siêu... tối hôm đó Quang thật sự vui đến nỗi chưa bao giờ cậu được vui đến như vậy.

Há... há... há... bộ dạng co dúm của tụi nó thiệt buồn cười quá xá. Phải chi mình có thêm tài biến hóa, mình sẽ làm cho tụi nó phóng uế ra quần chơi.

Nhũng bước chân hả hê đưa Quang xồm đi lang thang trong đêm tối cho tới khi mệt rã người dừng lại thì mới hay mình đang đứng trước nhà lão Tâm, nhưng cửa đã đóng kín. Có lẽ cặp vợ chồng già này đã đi ngủ nên ngay đến ánh sáng của ngọn đèn cũng không còn. Ngồi bệt xuống nghỉ chân cho bớt mỏi, Quang xồm nhìn bóng đêm vây chung quanh bằng thái độ lầm lì. Cái gì đáng cho cậu phải sợ đâu nếu không muốn nói rằng cậu đang thích hòa thân xác mình vào với chúng. 

Bởi có như thế cậu mới khiến người ta nể sợ, không còn coi thường cậu là một thằng con hoang. Hừm... "con hoang", cái từ ấy như mũi tên của gã thợ săn độc ác bắn ra ghim thẳng vào ngực Quang xồm làm cho cậu bị đau phải giãy giụa trong suốt bao nhiêu năm. Hôm nay nhất định cậu phải nhổ nó ta, phải dùng hết sức lực của mình bắn trả lại...

Sau một hồi gầm gừ với hoàn cảnh cay nghiệt của bản thân, Quang xồm đứng bật dậy tới gõ cửa nhà lão Tâm như muốn trút vào lão phần nào cơn thù hận của riêng cá nhân mình.

* * *

Chạy. Cần phải chạy thật nhanh, đôi chân của Quang xồm chịu sự điều khiển của não nên ra sức chạy băng băng về hướng nghĩa địa để lại phía sau những tiếng dội khá lớn. Hú hồn, cậu không lường trước được sự việc xảy ra như vậy. Chỉ là đùa thôi mà... đúng là lão già yếu bóng vía. Cầu mong lão đừng chết, Quang dừng lại vừa thở, vừa ngoái đầu nhìn lại nhưng đằng sau cậu là một khoảng tối đen chẳng nhìn thấy vật gì ngoài những hình thù quái dị của đám cây cối trong bóng đêm. Thật sợ quá, nỗi sợ của Quang không phải là cơn khiếp đảm mà là sự hoảng hốt của một kẻ biết mình vừa gây nên tội lớn. 

Đúng là tội của Quang xồm sẽ rất lớn nếu như lãoTâm thật sự lìa đời ở một khoảng cách khá xa tầm, Quang cố vểnh đôi tai lên để nghe ngóng động tĩnh từ phía nhà lão Tâm, song không gian hoàn toàn yên lặng. Mặc dù vậy, Quang vẫn không dám quay trở lại. Cậu đứng tần ngần một chút rồi lầm lũi tiến thẳng vào nghĩa trang. Một chút gờn gợn thoáng ập đến với Quang nhưng lập tức biến mất ngay, nhường chỗ cho sự tò mò, muốn khám phá điều bí ẩn. Gió lúc này không còn mạnh chỉ rì rào như tiếng quạt của bà mẹ, nên Quang nghe lạnh. Cậu rảo gót chân đi qua nhiều hàng mộ trong trạng thái hơi căng thẳng, thị giác và thính giác tập trung cao độ đến mức tiếng rơi của chiếc lá cậu cũng có thể nghe.

Chẳng có gì đáng cho Quang phải sợ như tâm trạng lúc đầu. Cậu tỏ ra dạn dĩ hơn đi hết khu nghĩa trang đạo Công giáo rồi chỉa mắt qua khu Phật giáo. Tất cả chỉ là một màn đen lẫn nhiều vệt sáng của những ngôi mộ xây làm thành một bối cảnh khá rùng rợn. Thế nhưng Quang xồm không chịu dừng chân lại mà bước qua khỏi ranh giới để sang khu đạo Phật. Ngay những giây phút đầu tiên cặp mắt cậu đã va phải một mục tiêu kỳ dị. Đó là cái khối đen biết di động ở cách cậu không xa. Người hay ma? 

Tim Quang xồm bắt đầu dội mạnh lên và mỗi lúc càng tăng cường nhịp độ. Làm sao có thể là người được, cậu tự mình khẳng định và cho rằng chẳng ai điên khùng gì mà lấp ló ngoài nghĩa trang giờ này. Sự có mặt của cậu nơi đây đã là điều khác người rồi, chắc chắn không còn kẻ thứ hai nào điên hơn cậu. Tin vào suy nghĩ ấy nên toàn thân Quang như bắt phải khí lạnh mà lẽ ra cậu đã cảm nhận từ sớm. Nên rời khỏi nghĩa địa ngay thôi, Quang vừa quyết định vừa thụt lùi và trong khoảnh khắc bị mất bình tĩnh ấy, bước chân cậu đã hụt hẫng khiến cả người rơi tuột xuống một cái hố sâu đầy cỏ và dường như có cả nước. 

Ối... tiếng kêu của Quang tuy không phát âm ra ngoài miệng song cái ngã đã toát lên tiếng động làm cậu phải thót tim. Sự phản ứng của những nhân vật trong thế giới vô hình chăng? Chắc chắn là không sai bởi họ đã phát hiện ra kẻ đột nhập vào nơi mà họ đang yên nghỉ.

Như vậy cái ngã vừa rồi là cậu bị ma đẩy. Quang nghe lạnh toát đằng sau gáy cố nhoài người ra khỏi hố nhưng đôi chân cậu giống như bị ai nắm kéo lại không thể trườn lên được. Lần này thì Quang thật sự nhìn nhận lằng mình đã sợ. Ruột gan cậu run rẩy từ trong ra tới tận bên ngoài. Dúng là dại... khi không lại mò ra bãi tha ma lúc nửa đêm để phải nhận lãnh hình phạt có một không hai này. Nếu là bọn chết nhát kia, thế nàocũng tử vài ba mạng hoặc chẳng còn chút mật. Riêng mình thì... 

Quang xồm chưa kịp hình dung đến cảm tưởng của mình thì bất chợt miệng há hốc, mắt trợn tròn, toàn thân cứng đờ ra. Mà cậu đang đối diện với con ma... Ôi trời... chính là nó chứ không sai. Cái khối đen mà cậu vừa thấy ở ngay trước mặt cậu. Phen này đúng là chết thật. Có thể phải tỉ thí một trận sống mái giữa người và ma may ra mới có cơ hội thoát thân. Nhưng ma với người đâu cùng chung hình thể mà vật lộn được với nhau. Nó chỉ cần búng một ngón tay cái thì cậu sẽ chết không kịp kêu cứu. 

Với ý nghĩ như thế. Quang xồm không đứng vững nổi trên đôi chân của mình mà khụy hẳn xuống rồi ngồi bệt luôn dưới hố. Mọi sức mạnh quả cảm lẫn sự lầm lì, ương bướng ở nơi Quang như tan biến đâu hết trả lại con người cậu lúc này là sự nhút nhát tột cùng. Ma... lần đầu tiên trong đời cậu hiểu nỗi sợ ma là thế nào. Hèn gì đám bạn của cậu, chỉ nghe nói đã có thằng sợ mất mật. 

Hư... hư... Quang không biết đó là tiếng rên của mình hay của con ma đang ở trên miệng hố? Cậu chỉ biết là đôi tai mình đã nghe rất nhiều âm thanh đó cho tới lúc bị bàn tay con ma tóm gọn lôi lên trên. Chết... chết... trong đầu Quang lúc này chỉ có từ chết là rõ ràng nhất thôi. Đành chịu vậy, dâu có vùng vẫy hay kip sợ cũng không thoát được kiếp nạn này. Quang xồm nhắm tịt mắt chờ đợi giây phút tử của mình. Nhưng... đường như con ma đang bày trò mèo vờn chuột.

- Sao lại ngồi ở dưới cái huyệt mộ đó thế?

Tiếng của người. Quang như không tin ở tai mình, mở chống mắt ra để nhìn. Bởi cậu cho rằng ma không thể nào phát âm thành lời giống người được. Song thị giác của cậu đã đứng im đồng tử vì chạm phải một bộ mặt hay nói đúng hơn là một hình dáng hết sức kinh khủng. Á... á... á... lần này Quang xồm khẳng định là mình đã thét chứ không ngờ vực như lần trước. Gớm ghiếc quá, mắt cậu trông thấy rõ làng một con ma có cái đầu tóc xõa dài... may mà trời quá tối nên cậu không nhìn thấy bộ dạng đặc trưng của nó ra sao nên còn có thể sống sót để cất lời hỏi lại:

- Bà là... ma hay... người...?

Có lẽ giọng của Qung xồm quá run nên con ma nghe không rõ đáp theo kiểu hỏi ngược:

- Cậu là ai mà lại ở ngoài nghĩa trang vào giờ này?

Quang xồm nhanh chóng lấy lại bình tĩnh để bắt đầu cuộc đàm thoại đầy bất ngờ và gay cấn. Tiếng cậu đã trở nên mạch lạc hơn:

- Tui... cũng đang... muốn hỏi bà...

Con ma không cười khà khà để chặn đứng tinh thần của Quang xồm mà nó tỏ ra nhu mì một cách đáng kinh ngạc:

- Cậu muốn hỏi cái gì?

Quang xồm đáp không theo sự điều khiển của ý thức:

- Bà là người hay là ma quỷ hiện hình?

Con hỏi làm cho cậu lạnh gáy:

- Hãy thử đoán coi... ta là ai?

Quang xồm buột miệng nói:

- Bảy mươi phần trăm thì là người...

- Vậy ba mươi phần trăm nữa cậu cho ta là ai?

- Ma. Bởi chỉ có những hồn ma mới ẩn cư ngoài nghĩa địa.

Bây giờ thì tiếng cưởi của con ma chợt vỡ ra nhưng không tạo thành âm thanh rờn rợn mà lại nghe như nức nở.

- Ta là hồn m ư? Thế mà có đôi lúc ta là cứ muốn mình là người.

- Bà làm tui không hiểu gì.

- Hừ... hừ... cậu hiểu để làm chi khi cuộc đời này là những cơn gió xoáy hung hãn và tàn khốc.

- Bà nói cứ như là người ta ca cải lương vậy.

Giọng con ma ướt sũng:

- Nếu là cải lương thì khi hạ màn người diễn viên sẽ trở lại với đời thường. Nhưng đây là đời thường thì cậu ngẫm thử xem lời ta có quá đáng không chứ. Đi... đi theo ta...

Bất ngờ bị rủ rê, Quang xồm phản ứng lại:

- Tui chưa muốn chết đâu... bà đừng bắt hồn tui.

Có lẽ con ma cảm thấy vui trước sự sợ hãi của Quang xồm nên đã bật cười trấn an cậu:

- Khà... khà... ta bắt hồn cậu làm chi khi bản thân ta còn chưa thể tự lo liệu được. Mà ta trông cậu có vẻ quen...

Quang vội hấp tấp nói:

- Không hề quen thì có. Đây là lần đầu tiên tui dám vào nghĩa trang một mình.

Con ma từ tốn hỏi:

- Lý do nào xui khiến? Phải chăng cậu đang có dự định phá phách...

- Ồ không. Chẳng qua là tui không có nơi nào để về nên mới nghĩ tới chuyện tá túc ngoài nghĩa địa.

- Nhưng đây là chỗ của người đã chết.

Quang im lặng một lúc rồi đối đáp trơn tru:

- Người chết rồi sẽ không biết làm hại ai. Nơi của họ là chốn ẩn thân thật yên ổn.

- Ý tưởng của cậu sao mà giống ta thế.

- Té ra bà chẳng phải là hồn ma.

Sự phát hiện của Quang làm con ma trước mặt cậu ngỡ ngàng:

- Ta là hồn rna hồi nào. Bộ cậu tưởng chết dễ lắm sao?

Lúc này Quang cảm thấy lá gan mình to ra không còn teo thắt lại như hồi nãy. Cậu bắt đầu lấn lướt:

- Trời ơi... hổng phảí là ma mà nãy giờ hổng nói thiệt. Gặp kẻ nhát họ hồn phi phách lạc xuống âm phủ thì bà không có mạng mà đền. Nếu tui có đem theo cây đèn pin tui đã không hốt hoảng.

Con ma mà Quang xồm ngộ nhận giờ lộ lõ là một người bằng xương, bằng thịt. Điều đáng nói hơn bà ta lại chính là người phụ nữ ăn xin mà cậu đã va phải ở ngoài đường lúc ban ngày. Khi nhận diện được thủ phạm làm cho mình ú tim, Quang kêu lên thật lớn:

- Thì ra là bà hả. Ăn mày thì ở ngoài đình ngoài chợ chứ sao lại mượn nghĩa địa làm nhà?

Người phụ nữ ăn xin thở dài dưới bóng đêm:

- Ta phải giả làm ma ở đây là điều khổ tâm khó nói ra.

Quang xồm như hiểu chuyện nên không đặt thêm câu hỏi mà chỉ khẽ máy miệng:

- Bà làm ma trông giống lắm, ngay đến ma thiệt cũng e lầm.

- Tại vì ta quá xấu có phải không? Đó là sự bất hạnh mà ông trời đã trút xuống số phận ta khiến ta sống cũng như người đã chết.

Thái độ Quang xồm thật dửng dưng:

- Bà oán trách chi lão trời già ở trên cao, ông ấy không có mắt để nhìn thấu đáo mọi việc đâu. Hãy tự mình vượt qua cái định mệnh mà ông ấy đã sắp đặt sẵn.

Lúc này Quang xồm nghe người phụ nữ ăn xin khóc thật sự, tiếng khóc của bà ta làm rung động trái tim vốn rất ngỗ ngược của Quang.

- Hu... hu... hu... ta đã làm điều đó và đã chuốc lấy hậu quả thê lương là cuộc sống hiện tại đây... hu... hu... hu...

Tự nhiên Quang xồm trở nên dễ thương hơn, cậu đi sâu vào đời tư người phụ nữ có hoàn cảnh chẳng ra gì này.

- Bà hãy kể cho tui nghe về bà đi.

Người phụ nữ vẫn nức nở với nỗi đau của chính mình nên không thốt thành lời được. Hồi lâu sau bà mới nói khi tâm trạng đã dịu lại:

- Muốn nghe chuyện của ta thì hãy theo ta lại chỗ trọ của ta ở đằng kia.

Quang ngẩn ngơ đảo mắt nhìn vòng quanh:

- Ngoài nghĩa địa này mà cũng có nhà trọ ư?

Tiếng cười của người phụ nữ ăn xin đầy chua chát:

- Ừ nơi đây là khách sạn ngàn sao mà ta đã nương náu suốt nhiều năm.

Đôi mắt Quang xồm trợn ngược lên:

- Bà đã ở trong nghĩa địa nhiều năm chứ không phải chỉ mới đây...

- Đúng, bởi thế cho nên ta và những người đã yên nghỉ nơi đây nào có khác gì nhau. Tuy ta còn sống nhưng cũng giống như một hồn ma đã chết. Ban ngày thì ra phố xin ăn, còn ban đêm thì vất vưởng trong cái nghĩa trang vắng lặng này với nỗi quay quắt nhớ thương và niềm đau oán hận.

Quang xồm đâm ra nhiều chuyện:

- Giọng điệu của bà khó hiểu quá. Bà đang nhớ thương ai và đang oán hận ai?

Người phụ nữ thổn thức tựa như đang đau khổ lắm:

- Nỗi lòng của ta chỉ có những hồn ma trong nghĩa trang này mới cảm thông và chia sẻ được thôi.

- Nhưng dù sao bà cũng đã gặp tui... đã lộ ra chút ít về bản thân của mình.

Lời năn nỉ của Quang xồm làm người phụ nữ lặng thinh. Lúc lâu sau bà ta mới cầm lấy tay cậu kéo mạnh:

- Thôi đượ ta sẽ nói rõ về ta nếu như cậu tình nguyện giúp ta một chuyện.

Quang xồm sốt sắng gật:

- Chuyện gì khó mấy tui cũng hứa sẽ làm.

- Vậy thì đi lại đây. Ta có thức ăn ngon lắm, mình vừa ăn vừa trò chuyện.

Nghe thấy vậy, nước miếng từ trong miệng Quang xồm ứa ra làm cho cậu phải nuốt nước liên tục. Bởi lẽ số đậu hũ ăn vụng ở nhà Cường khi nãy đã được bao tử cậu tiêu hóa hết. 


Tuy từ nhỏ đến lớn là một đứa trẻ sống trong môi trường chẳng ra gì, nhưng hôm nay là ngày đầu tiên Quang xồm trở thành con ma đói. Lúc ở chỗ cái gò cậu đã giành ăn trái cây cúng của người chết, rồi tự biến mình thành tên trộm bất đắc dĩ nơi bếp nhà thằng Cường, giờ lại ngồi nhai ngon lành con gà luộc đã lạnh tanh mà người phụ nữ ăn xin chìa ra. Có lẽ đây cũng là đồ cúng trên ngôi mộ của một người nào đó ở khu nghĩa trang đạo phật chứ không phải do bà ta bỏ tiền ra để mua. Dự đoán của Quang xồm được giải đáp:

- Thịt gà còn ngon không hay đã thiu mất rồi?

Sực nhớ tới người phụ nữ ăn xin, Quang xồm bẻ chiếc đùi gà còn lại đưa cho bà:

- Vẫn còn ăn được. Trong hoàn cảnh này, như vầy là nhất rồi.

Người phụ nữ chìa tay đón lấy, ngồi ăn nhỏ nhẻ, miệng không ngừng tâm sự:

- Cậu nói chí phải. Tình cảnh khốn khổ của ta có được thứ bỏ vào bụng để kéo dài sự sống là may mắn lắm rồi, còn trông mong gì nữa. Bấy lâu nay ta đã làm con ma đói, ma khát... ăn toàn đồ cúng của người chết để sinh tồn. Con gà luộc này lúc chiều ngang qua ngôi mộ đằng kia ta đã lấy nó...

Quang xồm ngừng ăn đưa lưỡi liếm vòng quanh mép, vẻ chẳng hề câu nệ:

- Tiếc quá. Phải chi có chút muối tiêu bữa tiệc của chúng ta sẽ ngon hơn.

Người phụ nữ thở hơi mạnh:

- Cậu là con cái nhà ai ở vùng này?

Quang xồm dấm dẳng nói:

- Bà đừng hỏi gì về thân thế của tui cả. Chỉ nên biết đại khái rằng tui là một đứa mồ côi bị người đời hất hủi, không có chỗ để về. Có lẽ từ nay tui cũng mượn nghĩa địa để nương náu giống như bà...

- Cậu làm ta thấy bất ngờ, nhưng ta xin có lời khuyên cậu nên cố gắng chịu đựng để vươn tới một tương lai sáng sủa hơn. Cậu còn quá trẻ đừng buông xuôi như ta.

Cá tính bướng bỉnh của Quang xồm trỗi lên khiến cậu quăng chiếc đầu gà đang gặm dở đi khá xa rồi lộ dáng bực bội:

- Tui tự biết mình phải làm gì và phải sống như thế nào. Mẹ kiếp... cuộc đời chó má này đâu đáng để cho tui trân trọng. Tui cảm thấy thù nó... thù những kẻ đã sinh ra tui...

Những lời bộc thốt của Quang xồm làm người phụ nữ ăn xin phải thảng thốt, tuy nhiên màn đêm dày đặc của nghĩa trang đã giấu nhẹm cử chỉ ấy nơi bà. Bà ta nhỏ giọng khí thấy Quang xồm đã dịu lại:

- Bình tĩnh... giận dữ làm gì khi sự việc đã rồi.

Quang xồm tiếp tục đưa miếng thị gà còn lại lên miệng nhai cho đến khi hết nhẵn mới dùng tay chùi mép rồi hất mặt:

- Đêm nay tui sẽ ngủ lại đây để bầu bạn với bà... mà không, để nghe bà kể chuyện đời xưa...

Người phụ nữ ăn xin cảm nhận khóe mắt mình chợt cay vì cơn ngậm ngùi quay trở lại:

- Chuyện đời ta không giống như cổ tích đâu cậu nhỏ. Mà nó là một cơn giông tố dữ dội nhận chìm ta xuống tận đáy sâu của kiếp sống làm người. Cậu đã thấy rồi đó ta bị đẩy xuống địa ngục khi chưa trở thành hồn ma.

Quang xồm ra vẻ rất nóng lòng:

- Bà đi ngay vào câu chuyện đi, đừng đi vòng vo tam quốc nữa.

Người phụ nữ ăn xin chắc lưỡi:

- Thì ra nói... nhưng nghe rồi cậu đừng khinh ta là một người đàn bà chẳng ra chi.

- Hãy gạt vấn đề đánh giá đó sang một bên, chờ bình luận sau đi.

Tiếng người phụ nữ ăn xin ảo não:

- Sở dĩ ta có kết cục ngày hôm nay là do số phận trớ trêu đã đẩy ta vào một tình huống thật tệ hại. Ta nhớ rõ mồn một từng sự việc xảy ra song không tài nào hiểu được tại sao nó lại đến với ta và tại sao ta lại ngã quỵ trước nó?

- Trời ơi... bà kể tóm tắt thôi, tui không kiên nhẫn để nghe bà kéo dài câu chuyện đâu.

- Dù sao thì cũng phải có đầu, có đuôi chứ hớt ngang câu chuyện thì cậu làm sao hiểu được.

Tới đây, người phụ nữ ăn xin tiếp tục kể về mình:

- Trời sinh ra ta và đối xử bất công với ta nhiều đến nỗi ta khó mà nói hết được. Là phụ nữ nhưng ta không có chút nhan sắc, mãi ngoài ba mươi vẫn chẳng có gã đàn ông nào thèm ngó mắt tới đời ta. Đã vậy, anh chị em trong nhà còn không thương, ghét bỏ, coi ta như cục nợ, là vận rủi... mỗi khi gặp phải chuyện không may. Họ cứ lấy ta ra mà mắng, mà đổ lỗi...cho đến một ngày ta không chịu đựng nổi đã nghĩ tới chuyện chết quách để khỏi là cái gai trong mắt người thân. 

Vào một đêm không trăng cũng chẳng sao giống như đêm nay... sau khi chờ mọi người trong nhà đi ngủ hết, ta đã mở cửa trốn ra với một chai thuốc trừ sâu cực mạnh tìm chỗ kết liễu cuộc đời. Song ta lại sợ có người phát hiện được sẽ cứu ta sống lại nên quyết định lần mò ra nghĩa địa để chết, vì đó là nơi hoang vắng... ý niệm về sự giải thoát khỏi cuộc đời khổ ải đã cho ta lòng can đảm và ta đã dò dẫm ta tới tận nghĩa trang...

Thế nhưng khi ta đưa chai thuốc trừ sâu lên miệng thì bỗng nghe có tiếng rên rất gần mình. Thoạt đầu ta thật sự khiếp hãi vì nghĩ rằng bị ma trêu... rồi sau đó ý tưởng của một kẻ chán sống làm tan biến sự sợ hãi... ta băng mắt xuyên thủng bóng tối chung quanh mình và tìm ra thủ phạm của tiếng rên. Đó là một người đàn ông say rượu nằm vắt ngang trên ngôi mộ bằng đất chỉ cách chỗ ta đứng khoảng vài bước chân. 

Mặc kệ ông ta chăng. Ta đã định bụng như thế, nhưng rồi tính hiếu kỳ muốn biết gã là ai nên ta đã đến gần và cúi xuống dùng tay mình lay lay... Thật bất ngờ... trong lúc ta chưa kịp nhận dạng được dung mạo của gã thì đã bị gã nắm chặt lấy và đè xuống... Phải kể lại chuyện này ta cảm thấy xấu hổ quá. Giá như lúc đó ta phản kháng lại sự cám dỗ của ma quỷ thì dẫu còn sống ta cũng đâu khổ sở đến dường này.

Ngừng lại một chút để nghiền ngẫm những sự việc đã xảy ra trong đời mình, người phụ nữ ăn xin mới nghẹn ngào kể tiếp:

- Ta nghĩ ông trời trêu ngươi ta nên mới bày ra những cái trò oái om trong cái đêm hôm đó. Ta thật sự không hiểu mình sao lại có thể buông xuôi một cách dễ dàng để người đàn ông đó chiếm đoạt mình rồi lặng lẽ bỏ đi.

Dù đã là một cậu con trai đang bước vào tuổi thanh niên, Quang xồm vẫn còn ngu ngơ trước vấn đề tình cảm của người lớn mà cậu vừa nghe được nên bật thốt:

- Sao bà không chạy theo người đàn ông ấy làm vợ gã?

Tiếng khó nơi người phụ nữ ăn xin lại vỡ ra:

- Ta nào biết gã là ai và sinh sống ở đâu. Sau đêm chung đụng đó, ta bỗng dưng không còn muốn chết nữa nên đã quay trở về nhà. Lòng thầm mong sẽ tìm cho được người đàn ông ngẫu nhiên làm chồng mình với niềm hy vọng cháy bỏng của người đàn bà đang cần một mái ấm.

Sự việc ấy không ai biết... mãi cho tới lúc ta phát hiện mình mang thai và chẳng thể giấu giếm mọi người được.

Nghe tới đây. Quang xồm thông minh đột xuất:

- Tui đã suy đoán được đoạn cuối của câu chuyện. Bà đã bị đuổi ra khỏi nhà và sống kiếp đời lang bạt, ăn xin mà tui đang thấy đây.

- Cậu nói đúng không sai. Điều đáng phải nhắc lại là cho tới giờ này, trải qua chừng ấy năm ta vẫn chưa tìm ra tông tích người đàn ông đó để nói rằng ổng và ta từng có một đứa con... Rất tiếc là ta cũng không được sống cạnh nó.

Quang xồm xoa tay hỏi:

- Nó đã chết rồi chắc?

Người phụ nữ ăn xin bèn mắng cậu:

- Nói tầm bậy. Nó vẫn còn sống... mà thôi, điều ta cần là nhờ cậu tìm giùm ta người đàn ông kia...

Chuyện không vui nhưng Quang xồm lại cười rũ:

- Há... há... há... bà cứ làm như tui có phép thần nhìn xuyên được quá khứ của bà vậy, theo lời kể thì bà và người đàn ông đó chỉ gặp gỡ một lần và chưa hề biết mặt nhau. Sự kiện lại xảy ra rất lâu, mười mấy... hai chục năm... ngay đến cơ quan pháp luật cũng chưa chắc tìm ra được, huống hồ tôi... thằng Quang xồm thườg chỉ độc một tài bốc phét.

Trong bóng đêm, người phụ nữ ăn xin lại lộ dáng vẻ buồn thảm:

- Ta biết yêu cầu của ta khó có thể đáp ứng nhưng linh cảm cứ mách bảo rằng người đàn ông này không ở quá xa ta.

- Thế thì bà cần gì phải nhờ vả tới tui. Bà hãy lợi dụng khoảng thời gian ăn xin mà xông xáo mọi nơi ắc có ngày sẽ gặp.

Người phụ nữ phàn nàn:

- Điều đó ta đã làm rồi, song ngặt nỗi ta không hề biết mặt mũi ông ấy...

Quang xồm đứng bật dậy:

- Vậy thì tui xin bó tay thôi. Dẫu có tài đánh hơi như chó săn trải qua nhiều năm cũng khó lòng mà phát hiện.

- Nhưng ta có vật này đây. Nếu cậu nhận giúp thì ta sẽ đưa cậu giữ để tìm ra chủ của nó.

Lòng tốt của Quang xồm tan biến mất khi nghĩ đến chuyện không nên tự chuốc lấy những rắc rối vào mình.

Cất tiếng gọi nhiều lần không thấy Quang xồm thưa, người phụ nữ ăn xin chồm tới lay lay cậu nhưng vẫn không nghe đáp trả. Bà lẩm bẩm một mình:

- Đang nói chuyện mà đã ngủ lăn ra nhanh thế này ư?

Chẳng có động tĩnh gì từ phía cậu con trai, có lẽ Quang xồm đã thả hồn vào giấc mộng sau khi đã vỗ yên bao tử. Thấy vậy, người phụ nữ ăn xin bèn trở lại chỗ của mình không quấy rầy Quang xồm nữa dù lòng tốt muốn đánh thức cậu ta dậy. Đã quá nửa đêm, hay nói đúng hơn là trời đang chuyển dần về sáng nên đâu đó lác đác tiếng gà. Sương lúc này đã sa xuống thật nhiều tạo ra màn không khí ẩm ướt và khá lạnh khiến người phụ nữ ăn xin phải xuýt xoa dù đã quen sống trong bối cảnh như vậy từ lâu. 

Cũng nằm trên một ngôi mộ xây, nhưng có mái vòm che, người phụ nữ ăn xin ngửa mặt lên nhìn trời lòng xót xa như xát muối. Bà mân mê vật kỷ niệm duy nhất của người đàn ông từng đến trong đời và đánh rơi lại rồi hồi tưởng ký ức năm xưa. Cũng một đêm tối mịt mùng nhưng không yên ả mà đầy bão táp, phong ba. Bà cứ ngỡ hồn mình sẽ bị rơi xuống địa ngục song trái ngược lại nó đã trôi bồng bềnh như quả bóng nổi trên sông hoặc áng mây lênh đênh giữa bầu trời rộng lớn. 

Thú vị quá... say sưa quá... chất ngất quá... bà đã mê man, ngất lịm đi trong cảm giác khoái lạc... một thứ khoái lạc mà hơn nửa đời người tới giờ mới được tận hưởng. Thật thiệt thòi cho bà quá. Và bà đã không bỏ lỡ cơ hội tận dụng, níu kéo, ngất say cho đến lúc tỉnh lại thì... tất cả đã vụt bay. Chẳng lẽ những gì vừa xảy ra với bà đêm ấy chỉ là mơ? Ồ, không đâu. Bà vẫn còn đang cảm nhận được sự run rẩy của con tim và hơi thở dồn dập toát ra từ nơi ngực.

Những chiếc nút áo bị mở tung trên người bà chính là bằng chứng. Bà đã đi qua thời con gái dù có hơi muộn màng. Hồi hộp, lo âu nhưng bà không thấy ân hận gì. Chỉ tiếc mỗi một điều là đã không tỉnh táo để coi tên kẻ trộm ấy là ai? Dù hắn là người hay là một hồn ma nghịch ngợm bà cũng thấy thật đáng yêu và mong muốn được hắn quấy nhiễu mãi. Hạnh phúc, dẫu nó đến trong mơ, bà cũng sẽ hân hoan đón nhận. Bởi bà đang thèm khát nó, đang ước mong được nắm giữ lấy nó... nhưng... buồn bã thay... nó không thể trở lại... không tái diễn lại trong đờì bà lần thứ hai. 

Bà đã hờn ghen với ả Thị Nở trong tác phẩm của Nam Cao, vì có cùng số phận như nhau song bà vẫn là người kém may mắn hơn cả. Thị Nở còn có cơ hội nấu cho Chí Phèo tô cháo hành bốc khói, có cơ hội hưởng cùng gã nát rượu ấy một đêm khoái lạc dưới trăng, được gã ngây người ra nhìn đắm đuối như chiêm ngưỡng chị Hằng, được gã rủ cùng sống chung trong lò gạch...

Còn bà, tên kẻ trộm đời bà đã bặt tăm tựa như cơn bão dữ tan chỉ để lại hậu quả là sự đau đớn nặng nề. Thoạt đầu bà hoang mang cho rằng đích thị mình đã ăn nằm với ma. Nhưng sáng hôm sau tìm được chiếc vòng bạc loại của đàn ông thường đeo rơi ngay chỗ đó thì bà mới tin tên kẻ trộm là người. Vậy mà gần hai mươi năm cố săn lùng, bà vẫn chưa phát hiện được tung tích về kẻ đã gieo thêm oan nghiệt cho đời mình. 

Bà có thai, chịu đựng sự phỉ nhổ, sinh con, bị bắt mất con, bị đuổi đi, sống kiếp thân tàn ma dại của một kẻ ăn mày. Thế mà bà vẫn khư khư giữ chiếc vòng bạc ấy như báu vật và luôn hy vọng có ngày gặp được người đàn ông trong mộng tưởng năm xưa...

- Ớ... ớ... ớ...

Tiếng kêu của Quang xồm đưa người phụ nữ ăn xin thoát khỏi cơn hồi tưởng của đời mình. Bà nhổm dậy nhìn qua phía cậu con trai đang nằm, máy miệng:

- Cậu đã tỉnh lại rồi hả?

Không có câu trả lời đáp lại, có lẽ lúc nãy Quang xồm đã nói mơ.

* * *

Khi Quang xồm vươn vai thức giấc thì trời đã rạng sáng. Cậu hất tung chiếc mền rách trên người xuống rồi bật kêu:

- Thiệt là hôi. Cứ như giẻ chùi chân ấy.

Người phụ nữ ăn xin ở cách cậu không xa, vội giải thích:

- Ta lại thấy cậu nằm co ro giữa tời, toàn thân ướt đẫm sương nên mới dùng nó đắp tạm.

Quang xồm nhìn người phụ nữ ăn xin nhăn nhó mặt:

- Bà tốt với tôi vừa thôi, tui không có cơ hội trả ơn đâu.


Người phụ nữ ăn xin khẽ cúi đầu lặng thinh, dưới ánh sáng tỏ mặt người của một ngày mới bắt đầu trông bà ta thật xấu xí đến độ Quang xồm không biết phải dùng ai để ví von. Chẳng lẽ Thị Nở của Nam Cao cũng ngang tầm cỡ này sao? Quang xồm nghe tội cho gã đàn ông đã ôm ấp bà ta. Chắc tại vì quá say rượu nhìn Chung Vô Diệm tưởng Hằng Nga nên mới gây ra sự cố.

Chừng tỉnh lại giật mình trốn biệt không dám để lộ tông tích. Nghĩ tới đó Quang xồm không nén nổi buồn cười hục hặc trong cổ họng khiến người phụ nữ ăn xin ngạc nhiên hỏi:

- Cậu đang vui có phải không?

Quang xồm chẳng ý tứ:

- Tình cảnh này có gì mà vui, tui tức cười bà thì có...

Người phụ nữ ăn xin sầm mặt xuống:

- Cậu giễu cợt số phận ta đó ư?

Quang xồm bật thành tiếng cười lớn phá tan sự tĩnh lặng của nghĩa trang:

- Ha... ha... ha... bà trách lầm người rồi. Kẻ giễu cợt bà là ông trời, là gã say rượu bậm trợn nào đó của năm xưa chứ hổng phải là tui.

Người phụ nữ ăn xin òa khóc, tiếp nối lời của Quang xồm:

- Cậu nhắc lại làm ta mủi lòng quá. Ta chỉ trách trời chứ không trách người đàn ông đó!

Rồi bà ta bước tới gần Quang năn nỉ:

- Cậu trai à, ta chỉ xin cậu giúp ta một chuyện thôi. Cậu mà không nhận lời, ta chết không cam tâm.

Thấy Quang xồm không gật đầu bà ta năn nỉ tiếp:

- Điều ta nhờ chỉ là chuyện cỏn con, cậu thừa sức làm mà...

Thấy khó thể từ chối, Quang xồm đành miễn cưỡng:

- Thôi được, tôi hứa sẽ cố công tìm người đó giùm bà, nhưng việc tìm được ông ta không thì tui chưa chắc.

Nghe thấy thế, người phụ nữ ăn xin mừng rỡ dúi chiếc vòng bạc vào tay Quang:

- Cám ơn cậu... cậu hãy giữ chiếc vòng kỷ vật này. Nếu người đàn ông nào nhận nó thì chính là kẻ ta đã nhờ cậu tìm.

Cầm chiếc vòng lên ngắm nghía thấy chẳng có gì đáng giá để đem cất kỹ, Quang xồm bèn đeo nó vô cổ tay. Cậu ngó lại rồi than vãn:

- Thế này thì người ta sẽ hiểu tui là bóng đây.

Người phụ nữ ăn xin như lờ đi lời của cậu con trai, móc trong túi áo ra những tờ giấy bạc khá cũ kỹ xếp ngay lại trên tay rồi đưa cho Qang xồm:

- Ta dành dụm được ít tiền, cậu lấy mà xài. Hằng ngày ta ăn xin cũng đủ no cái bụng, không cần phải tiêu phí gì cả.

Ngó thấy tiền, mắt Quang xồm sáng rỡ, nhưng rồi nghĩ sao đó, cậu nguây nguẩy lắc đầu:

- Tui đường đường là thanh niên trai tráng mà phải xòe tay lấy tiền của một bà già ăn xin để xài sao.

- Ta cho cậu chứ có phải cậu tự lấy đâu mà ngần ngại.

- Bà đừng có ép tui khi tui cũng có ít nhiều lòng tự trọng trong người.

- Cần tiêu dùng thì cứ lấy đi mà. Ở đây chỉ có ta và cậu khách khí làm chi nữa. Số tiền này không nhiều, chỉ vài chục ngàn bạc thôi. Ăn mày như ta không có tiền lớn đâu.

Tuy những tờ giấy bạc trên tay ngườl phụ nữ ăn xin không còn hấp dẫn Quang xồm song chiếc bụng đang sôi sùng sục của cậu đã buộc cậu nghĩ đến tô cháo lòng nóng hổi thơm ngon ở quán bà Bảy Béo ngoài đầu xóm.

Nếu không gạt bỏ tự ái để mà cầm lấy thì chắc chắn phải nuốt nước bọt suông... Sự thôi thúc của cái bao tử rỗng tuếch đang đòi ăn đã xui khiến Quang xồm đưa tay chớp lấy số tiền đó thật nhanh. Cậu còn đưa ra câu biện hộ cho việc nhận tiền của mình:

- Tôi không sợ bà buồn. Thôi thì tôi tạm giữ, khi nào bà muốn lấy lại thì tui sẽ trả.

Người phụ nữ ăn xin khoát mạnh tay:

- Cậu chịu xài tiền của ta là ta đã thấy vui. Bây giờ chia tay... nếu muốn gặp thì cứ ra đây. Nghĩa trang không có ma... chỉ có ta và lũ chó hoang bị đói chạy rong thôi.

Quang xồm đứng thừ người như thể không muốn rời khu vực nghĩa địa:

- Bà sẽ đi đâu cả một ngày?

Người phụ nữ ăn xin nhếch môi cười:

- Công việc kiếm sống của ta là rên rỉ để cầu cạnh tình thương của mọi người. Khi nào mệt mỏi ta lại trở về nghĩa trang này nghỉ ngơi. Thôi ta đi đây kẻo mặt trời đang ló rồi.

Nói xong, người phụ nữ ăn xin chậm chạp đi dọc theo các hàng mộ để ra khỏi nghĩa trang. Nhìn bóng bà ta khuất dạng ở phía xa lẫn lộn giữa những tấm bia nhô lên cao và những thân cây bạch đàn rũ lá đang phơi mình trong những tia nắng ấm đầu ngày, lòng Quang gợn lên cảm giác xót thương. 

Nghĩ cũng tội nghiệp cho bà ta, đã sắp bước vào tuổi mắt kém tay run rồi mà không có nơi để trú ẩn. Ngộ nhỡ trong những lúc trái gió, trở trời bà ta biết phải nương tựa vào ai. Kiếp làm người thật chua cay, kẻ chẳng biết sự đau khổ, đói khác là gì... người thì chỉ ước mơ được một lần sung sướng trong đời cũng không được. Như cậu và người phụ nữ ăn xin đây là sự bất công tột cùng của tạo hóa. Đáng ghét quá...

Quang xồm thấy mình không cam lòng để phải chịu như thế! Cậu cần phải vùng vẫy để vượt lên số phận. Sống bụi đời cũng được nhưng phải bắt những kẻ có diễm phúc hơn mình san sẻ phần nào sự bất hạnh thì Quang xồm mới cam tâm. Không nán lại nghĩa trang để suy tư, nghĩ ngợi thêm. Quang xồm nhét số tiền trên tay vào túi quần rồi lững thững bước đi với ý định sẽ tìm một quán ăn nào đó xơi no bụng. Dù sao thì cậu cũng không thể nhịn đói khi trong túi có tiền.

Ra khỏi cổng nghĩa địa, Quang hướng thẳng vào trong làng. Những con đường lớn nhỏ đều có người nhưng dường như chẳng ai quan tâm tới cậu. Không buồn lòng vì điều ấy, Quang còn tỏ thái độ nghênh ngang, kênh kiệu với mọi người. Cậu tấp vào một hàng bún bò kêu liền hai tô, giọng nghe khá hách dịch:

- Đặc biệt... năm ngàn một tô ấy.

Bà chủ hàng bún nhìn Quang xồm bằng ánh mắt dò chừng:

- Liệu mày có trả tiền không hay là toan tính chuyện ăn quịt?

Các cơ mặt của Quang xồm khẽ giật nhẹ kèm sự tức giận, cậu đáp mà như mắng:

- Tui đã ăn quịt của bà lần nào chưa?

Bà chủ hàng bún vẫn không rời mắt khỏi Quang, hơi sẵng giọng:

- Mày chưa quịt... nhưng biết đâu hôm nay mày tính quịt.

Không chịu đựng nổi lời lẽ xúc phạm ấy, Quang móc túi lôi hết số tiền mình có được quẳng ra bàn.

Cậu hất hàm:

- Bây nhiêu đây đủ để trả tiền cho bà không?

Bây giờ bà hàng bún mới thay đổi thái độ, giả lả chào mời cậu:

- Ngồi... ngồi đi. Có đặc biệt ngay đây...

Tức mình vì đã bị khinh thường, Quang tính không thèm ăn, song mùi thơm của nước lèo nhấn cậu ngồi xuống ghế nuốt nước bọt ừng ực:

- Mau lên đi, tui đói rồi!

Bà hàng bún đon đả:

- Đây... đây... ăn trước một tô đi.

Lập tức khuấy đũa vào tô bún thơm ngon vừa được đặt trước mặt, Quang hối hả gắp đưa lên miệng mà không kịp nêm gia vị. Cậu hít hà một cách khoái trá:

- Bà làm tô thứ hai luôn đi, kẻo tui mất hứng ăn.

- Có liền đây, chỉ sợ mày bể bụng vì bội thực thôi.

Quang xồm bĩu cặp môi đang trơn mỡ ngừng ăn nói:

- Bà có đám thách đố thằng này không? Nếu hổng xơi hết năm tô thì tôi trả tiền gấp đôi.

Bà chủ hàng bún nghệt mặt ra:

- Thế mày xơi hết thì tao phải làm sao?

Tia đồng tử của Quang xồm rực sáng:

- Tất nhiên là bà phải chịu lỗ tiền kia rồi.

Bà chủ hàng bún bèn buột miệng:

- Đúng là bọn cờ bạc. Làm gì cũng tính chuyện hơn thua.

Quang xồm vội bào chữa:

- Thì ngược lại bà cũng sẽ được thêm tiền nếu tui thua cược mà.

Nhìn lại tô bún bò to đùng mình vừa chế biến xong đang chuẩn bị trao cho Quang, bà chủ hàng bún thầm nghĩ chắc chắn thằng nhóc này không thể nhá hết tô thứ ba chứ nói gì đến năm tô. Nó tính bày trò khủng bố bà để trả đũa chuyện vừa xong... hừm... thằng nhóc con... bà không phải hạng dễ bị vuốt mũi đâu, thách đố thì thách đố... mày sẽ phải trả gấp đôi con ạ. Bụng trấn an dạ, bà hàng bún vào cuộc với Quang xồm:

- Được! Tô thứ hai đây, mày ăn đi tao sẽ làm tiếp tục. Nhưng nói trước thua cuộc thì đừng có chạy làng tao róc xác mày lấy xương hầm nước lèo đó nha.

Không hiểu Quang xồm có mưu mẹo gì hay chăng mà cậu ta tỏ ra rất bình tĩnh vừa ăn vừa rung đùi xem chừng mình đã nắm chắc phần thắng. Bây giờ thì Quang không vội vàng như lúc nãy, cậu nhai húp thật chậm rãi từ tốn cứ như sợ món bún bò trong tô sẽ mau chóng chui tọt vào bụng mình khi chưa kịp đã thèm. Thấy vậy, bà hàng bún sốt ruột giục:

- Bộ mày đau răng bất tử sao mà ăn lâu quá vậy?

Quang xồm cười bằng mắt:

- Phải ăn chậm thì tui mới cảm nhận được hết sự thơm ngon của món bún bà làm.

- Không cần mày khen hàng bún của tao cũng luôn đắt khách xưa nay rồi. Khôn hồn thì mau lên, thằng quỷ sứ!

Mặc, Quang xồm vẫn thong thả trước bộ mặt nôn nóng của bà hàng bún. Mãi cho tới lúc cậu ăn hết tô thứ năm thì mặt trời đã xế trưa. Quang dùng tay xoa bụng hả hê nói:

- Tui thua hay thắng?

Bà hàng bún cau có trừng mắt:

- Thằng khốn... mày giở trò lừa bịp. Năm tô bún phải ăn liền một lúc chứ mày kéo dài hằng mấy tiếng đồng hồ thế này...

Quang xồm mạnh miệng la cãi tay đôi:

- Lúc nãy bà có giao kèo thời gian đâu mà bây giờ hạch họe. Còn chuyện tui ăn năm tô bún cũng liền một hơi chứ có nghỉ lúc nào đâu. Bà là người lớn mà tính lật lọng con nít hả?

Bà hàng bún đỏ bừng mặt. Mắng Quang xồm té tát:

- Con nít quỷ chứ hổng phải tầm thường. Thôi thì bố thí cho mày năm tô bún, cút mau đi thằng khốn.

Đâu chịu bị sỉ nhục như thế, Quang xồm sừng sộ lại:

- Tui không phải ma đói, ma khát hay ăn mày mà nhận của bà bố thí. Năm tô bún đó bà thua cuộc nên phải chung.

Bà hàng bún quát tướng:

- Thì tao đã chung và mày đã nốc hết vào bụng, còn đôi co gì nữa? Biến đi ngay cho tao còn bán hàng. Đúng là một ngày xúi quẩy nên mới gặp quỷ sứ, ma vương...

Liếc mắt ngó thấy rổ bún còn đầy tràn, Quang xồm tỏ thái độ khoái chí thay vì tức giận bà hàng bún đã nặng lời lăng mạ. Nhất định ngày hôm nay nhà bà ta phải ăn bún trừ cơm bởi đụng nhằm cái vía không may mắn của Quang.