Pair of Vintage Old School Fru
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Ác ma mỉm cười

Lúc nàng tỉnh lại, đã phát hiện chính mình nằm ngay ngắn trên giường. Nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, dường như làm cho nàng nghĩ đến chính mình vừa mới rời giường. 

Nhưng tay phải lập tức truyền đến đau đớn, liền nhắc nàng nhớ đến chuyện vừa mới xảy ra trong nhà bếp. 

Giơ tay phải lên, Tâm Đồng mới để ý thấy bàn tay bị thương đã được người ta dùng băng vải băng bó lại cẩn thận. 

Tâm Đồng dù có khờ dại đến mấy cũng không cho rằng Ái Mạn Đạt lại có lòng tốt như vậy, gọi người ôm nàng vào phòng, còn giúp nàng băng bó vết thương. Cô ta không lợi dụng cơ hội này tống nàng ra ngoài cửa đã là may mắn lắm rồi, làm gì có lòng tốt như vậy chứ? 

Vậy thì rốt cuộc là ai đã ôm nàng lên lầu, còn giúp nàng băng bó miệng vết thương? 

Đang suy đo đột nhiên có người đẩy cửa phòng đi vào, Tâm Đồng ngạc nhiên khi phát hiện người đó... người đó chính là... Đằng Lệ! Hắn trở về khi nào? 

Đằng Lệ đi vào phòng, ngồi vào bên giường Tâm Đồng, bắt đầu kiểm tra vết thương trên tay nàng. 

"Anh trở về khi nào vậy?" Nàng chần chờ mãi, cuối cùng cũng mở miệng hỏi. 

Nhớ tới lúc phát hiện Tâm Đồng bị thương, trong lòng mình chợt dâng lên cảm giác khẩn trương lo lắng, khiến cho Đằng Lệ khó hiểu, tự nguyền rủa chính mình, vì thế hắn chỉ có thể quay sang trách móc Tâm Đồng. 

Đằng Lệ nhíu mày, vẻ mặt bất mãn: "Tôi vừa mới vào cửa, chợt nghe thấy tiếng la thảm thiết của em. Ái Mạn Đạt nói em tự làm tay mình bị thương, cho nên mới ngã xuống ghế. Đang yên đang lành, em đi sắp xếp lại nhà bếp làm gì? Ái Mạn Đạt nói em còn đòi làm công việc quét dọn. Tôi nhớ là không bảo em đảm đương trách nhiệm của người hầu, em không hiểu rõ thân phận của mình sao?" 

Nghe được lời nói của Đằng Lệ, Tâm đồng đã hiểu được tất cả mọi chuyện đều do Ái Mạn Đạt giở trò ma quỷ. 

Ái Mạn Đạt thừa dịp Đằng Lệ không có ở nhà, liền sai bảo nàng làm đủ thứ việc, nghĩ muốn nhân cơ hội này, khiến cho nàng chịu không nổi khổ sở mà tự động rời khỏi Đằng gia. 

Lòng dạ của cô ta thật là xấu! Có thể tha cho người ta thì tha, nghĩ đến hai ngày nay bị cô ta tra tấn làm cho Tâm Đồng vô cùng ủy khuất, nhưng nàng cũng không tính sẽ truy 

Cho dù có nói cho Đằng Lệ biết, Đằng Lệ tức giận sẽ đuổi Ái Mạn Đạt ra khỏi nhà, sẽ chỉ làm cho Ái Mạn Đạt càng hận nàng hơn, mà nàng cũng không cảm thấy vui vẻ gì. 

Vì thế Tâm Đồng lắc đầu, không nói lời nào. Tóm lại có thể thấy Đằng Lệ trở về, nàng đã rất vui mừng. 

"Là anh ôm em lên đây, giúp em băng bó phải không?" Tâm Đồng thử hỏi hắn, trong lòng vừa chờ mong lại vừa hồi hộp. 

"Ừ." Đằng Lệ thản nhiên trả lời, trong mắt còn chứa một tia khoan dung và quan tâm "Còn đau không?" 

"Không sao cả, lúc em ở cô nhi viện cũng thường bị thương, bây giờ đã quen rồi." Tâm Đồng ngại ngùng cười, thật ra bản thân cũng thường hậu đậu tự làm mình bị thương. 

Sau vài phút im lặng, đột nhiên Đằng Lệ nói: "Mấy ngày nay tôi đã đến cô nhi viện." 

"Anh đi tìm em gái của mình sao? Đã tìm được chưa?" Tâm Đồng cũng thật hy vọng Đằng Lệ có thể nhanh chóng tìm được em gái của mình, để bù lại sai lầm trước kia nàng đã giả mạo thân phận em gái hắn. 

"Đã so sánh với từng người trong cô nhi viện, nhưng vẫn không tìm được người phù hợp." 

Sau khi trặc, tiếc nuối trong vài giây, Đằng Lệ tiếp tục nói: "Đáng nghi ngờ nhất chính là, tám năm trước, cũng có một người thanh niên đi tìm em gái của anh ta, mà lúc đó, cô bé ấy dường như bằng tuổi em." 

"Vậy anh có đi tìm họ để xác minh không?" Tâm Đồng nóng vội hỏi. 

"Tạm thời điều tra không ra tư liệu của bọn họ. Viện trưởng trước đây thật là một kẻ ngu ngốc, có một ít hồ sơ đó mà cũng làm mất - cho nên cô nhi viện mới phải thay viện trưởng mới." Đằng Lệ bất mãn nói. 


"Vậy phải làm sao bây giờ?" Tâm Đồng có chút lo lắng, thì thào nói. 

"Sẽ có biện pháp." Đằng Lệ vẫn tràn ngập tin tưởng, hắn nhất định có thể nhanh chóng tìm được em gái. 

Yên lặng sau vài giây, cuối cùng Tâm Đồng cũng nhịn không được, hỏi: "Anh... anh còn giận em không?" 

Tức giận? Đằng Lệ không biết có nên tức giận với người phụ nữ này hay không? 

Nàng chẳng những dám can đảm giả mạo em gái của mình, còn không biết xấu hổ cung cấp thân thể mềm mại trắng nõn, muốn ở lại chỗ này để hưởng thụ cuộc sống, chỉ cần nhìn sơ đã biết không thể rời khỏi sự cám dỗ của tiền bạc. 

Thêm vào đó, nàng còn ra vẻ thiện lương, ở trước quảng trường của công ty quan tâm đến những người quỳ xuống cầu xin, làm cho hắn vô cùng chán ghét. 

Nếu không phải vì phản ứng trên giường của nàng quả thật làm cho Đằng Lệ vừa lòng, thì hắn hoàn toàn không để mắt nhìn đến loại phụ nữ này. Cùng lắm, tạm thời hắn chỉ xem nàng như là công cụ để phát tiết dục vọng mà thôi. 

Nhưng ánh mắt hồn nhiên của nàng lại giống như một con cừu non vô tội đáng thương, nhẫn nại chịu đựng tất cả sự đối đãi quá đáng của hắn, lại còn lo lắng hắn có tức giận hay không? 

Hôm nay bất ngờ nhìn thấy nàng bị thương, kẻ luôn được người khác biết đến với biệt danh lãnh khốc vô tình như hắn, chết tiệt! Thế nhưng lại cảm thấy thương xót nàng. 

Ngay cả như vậy, Đằng Lệ cũng tuyệt đối không thừa nhận cái nhìn của chính mình đối với nàng bởi vì như vậy mà dễ dàng thay đổi. 

"Em chẳng qua chỉ là người tình của tôi, tôi sẽ không lãng phí thời gian đi tức giận với em." 

Câu trả lời lạnh lùng trước sau như một của hắn làm cho Tâm Đồng không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, nàng đã hy vọng Đằng Lệ có thể tha thứ cho mình, đừng lúc nào cũng cho rằng nàng là một người phụ nữ xấu xa, tham tiền. 

Người không thể đi sai một bước, nếu không sai lầm đó sẽ đi theo mình cả đời, khiến cho bản thân không thể nào thoát ra được. 

Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đằng Lệ, Tâm Đồng không khỏi cảm thấy có chút tủi thân. Trong lòng đau đớn giống như bị người ta ngắt nhéo, 

Nhưng nghĩ đến chuyện hắn ôm mình lên lầu, còn giúp mình băng bó miệng vết thương, Tâm Đồng lại không khỏi dấy lên một tia hy vọng. 

Cho dù Đằng Lệ cay nghiệt nói mình chẳng qua là chỉ là người tình của hắn, nhưng hắn vẫn nguyện ý giúp nàng băng bó miệng vết thương. 

Có lẽ, có lẽ, cái nhìn của hắn đối với chính mình đang từng bước từng bước thay đổi a! 

Tâm Đồng âm thầm hy vọng như vậy... 

May mà Tâm Đồng còn trẻ tuổi nên vết thương hồi phục rất nhanh. Vài ngày sau, tay phải của nàng đã có thể hoạt động thật tự nhiên. Tâm tình của nàng cũng vô cùng tốt, bởi vì mỗi ngày Đằng Lệ chẳng những đều mang theo nàng đến công ty làm việc, mà khi đối mặt nàng cũng không hề khó chịu, cũng không nói lời làm tổn thương nàng. 

Cho dù bên ngoài mưa rơi tầm tã, nhưng ngồi ở bên trong xe, Tâm Đồng vẫn cảm thấy bản thân hạnh phúc giống như đang ngồi trên một hòn đảo nhỏ. 

Vì thế nàng quay về phía cánh cửa kính xe ẩm ướt, ngượng ngùng mỉm cười. 

"Đang cười cái gì?" Đằng Lệ cau mày hỏi nàng. 

Tâm Đồng lắc đầu ra vẻ thần bí, nhưng vẫn không trả lời. Mà Đằng Lệ cũng mặc kệ nàng, cúi đầu xuống xem xét hồ sơ trên tay, lúc nãy đã mang về từ công ty. 

Rời mưa, xe cộ đông đúc, xe của bọn họ đang dừng lại một lát trên đường số 6. 

Dù sao cũng không cần vội vã về nhà, thật ra Tâm Đồng không hề lo lắng chút nào về vấn đề kẹt xe, có thể ngồi ở trong xe cùng với người mà mình yêu thương cũng là chuyện rất hạnh phúc. 

Trở về càng trễ, ngược lại nàng càng cảm thấy vui vẻ ! 

Đột nhiên, nhìn xuyên qua cửa kính xe, có một cái bóng nhỏ run rẩy, hấp dẫn sự chú ý của nàng. 

Nhìn kỹ, thì ra đó là một con chó đen nhỏ ướt đẫm vì mắc mưa, đang sợ hãi bước đi trong mưa lớn, trên một con đường đặc nghẹt xe cộ, lúc nào cũng có thể bị xe cán qua. 

Tâm Đồng lo lắng khi nhìn thấy con chó đen nhỏ tránh thoát được vài tình huống nguy hiểm, trong lòng đấu tranh, không biết có nên xuống xe cứu nó hay không? 

Nhưng khi nàng quay đầu lại, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Đằng Lệ, nàng lại không dám tùy tiện bước xuống xe cứu nó. 

Thật ra gần đây thái độ của Đằng Lệ đối với nàng đã có nhiều chuyển biến tốt đẹp, nếu nàng xuống xe cứu con chó đen nhỏ kia, không dám bảo đảm hắn sẽ không giận dữ - hắn chính là "ác ma" nổi tiếng vô tình, đối với những người đã quỳ xuống van xin mà hắn còn không thương xót, cho nên hắn sẽ càng không quan tâm đến sinh mệnh nhỏ bé kia. 

Nhưng nếu không cứu con chó nhỏ, nàng lại không thể tha thứ cho chính mình...... 

Đặt tay trên cửa xe, cứu hay không cứu - Tâm Đồng rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. 

Cuối cùng nhìn thấy con chó nhỏ đi về phía gần sát lề đường xe chạy, sau đó nó đứng yên bất động, mà đang chạy về hướng nó lại là một chiếc xe tải nhỏ, Tâm Đồng kêu to một tiếng, rốt cuộc quyết định đẩy cửa xe ra, lao vào trong mưa. 

Dưới cơn mưa tầm tã, chỉ sau một giây đã khiến toàn thân Tâm Đồng ướt đẫm, nhưng nàng không thèm để ý, chỉ một lòng thầm nghĩ muốn cứu con chó đen nhỏ về nơi ẩn nấp an toàn. 

Cuối cùng, nàng cũng túm được con chó nhỏ, nhưng mưa to làm cho tầm quan sát trở nên mơ hồ, lúc nàng chú ý thì chiếc xe vận tải nhỏ đã đến càng lúc càng gần, làm cho nàng không kịp né tránh. 

Ôm chặt con chó nhỏ, nhắm mắt lại, đầu óc Tâm Đồng trống rỗng, bên tai truyền đến tiếng phanh xe chói tai —- 

Nhưng mà tình trạng bi thảm mong đợi vẫn chưa xảy ra, nàng cảm giác chính mình được một đôi tay mạnh mẽ ôm lấy. Mở mắt, người ôm lấy nàng rõ ràng chính là — Đằng Lệ! 

Đằng Lệ, một tay ôm lấy nàng, còn tay kia vươn ra phía trước ra hiệu ngăn cản chiếc xe tải nhỏ đừng tiến tới, may mắn là chiếc xe tải nhỏ kịp dừng đúng lúc, nếu không, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi. 

Đó là bởi vì khi nhìn thấy Tâm Đồng lao ra khỏi xe, lúc đó Đằng Lệ đang vùi đầu vào xem hồ sơ cũng phát hiện sự việc không bình thường, liền lập tức theo sát nàng xuống xe, nên mới có thể ngăn cản không cho bi kịch xảy ra. 

Đằng Lệ cũng bị mưa to làm cho ướt đẫm, kéo Tâm Đồng lên xe trong tiếng bóp còi inh ỏi của lái xe. 

"Người phụ nữ ngu ngốc! Cô cho rằng cô đang làm cái gì? Sợ hãi vì suýt chút nữa mất đi nàng làm cho Đằng Lệ nén không được lửa giận, hung hăng mắng nàng. 

"Em, em........" Còn chưa kịp hoàn hồn sau màn nguy hiểm vừa rồi, Tâm Đồng sợ tới mức nói năng có chút lộn xộn. 

Nhếch môi, vươn tay kiểm tra xem trên người Tâm Đồng có vết thương hay không, lúc này Đằng Lệ mới phát hiện trong ngực nàng có một khối thịt động đậy. 

"Mẹ nó, đây là thứ quái quỷ gì vậy?" Đằng Lệ chửi ầm lên. 

"Là một con chó đen nhỏ........" Rụt rè ôm con chó nhỏ vào trong lòng ngực, Tâm Đồng thật sự lo sợ Đằng Lệ sẽ tức giận mà ném nó ra ngoài cửa số. 

"Con chó nhỏ?" 

Đằng Lệ quả thật không thể tin được, người phụ nữ ngu ngốc này mạo hiểm xuống xe chỉ là vì muốn cứu con chó nhỏ ư?! 

Tâm Đồng cúi đầu run rẩy, nhưng nàng đã hạ quyết tâm sẽ bảo vệ con chó nhỏ này an toàn, không để Đằng Lệ vứt bỏ nó. 

Tuy rằng một mặt Đằng Lệ nguyền rủa nhưng mặt khác lại lấy vest sạch sẽ khoác lên người Tâm Đồng, hơn nữa còn cọ xát qua lại trên lưng nàng, vì sợ rằng nàng mắc mưa sẽ bị cảm lạnh. 

Hành động quan tâm trực tiếp như vậy làm cho Tâm Đồng không thể tin được, ngẩng đầu nhìn Đằng Lệ. 

Đây là lần đầu tiên, ở trong mắt hắn, nàng nhìn thấy được một tia tình cảm mà nàng chưa bao giờ gặp qua. 

Cho dù thân thể vẫn không ngừng run rẩy, nhưng giờ này phút này, Tâm Đồng lại cảm thấy ấm áp chưa từng có từ trước đến nay

Ôm con chó nhỏ về đến nhà, Tâm Đồng kiên quyết cùng tắm với chú chó con, nếu không thì không chịu đi vào phòng tắm. Không muốn làm cho Tâm Đồng bị cảm lạnh, vì thế Đằng Lệ đành phải đồng ý để mặc cho nàng đem con chó nhỏ tiến vào phòng tắm. 

Mất sức của chín trâu hai hổ, cuối cùng Tâm Đồng cũng đem bùn đất trên người của chú cún yêu tẩy rửa sạch sẽ. Lúc này nàng mới ngoài ý muốn phát hiện, thì ra đó là một chú chó màu trắng. 

Tâm Đồng vui mừng liền dùng máy sấy khô đám lông của Tiểu Bạch, con chó nhỏ hoạt bát, lập tức ở trên giường nàng vui vẻ chơi trò cắn người. 

Tâm Đồng lúc này giống như một đứa bé gái, vừa cười vừa chạy, chú chó trắng không chịu thua kém cũng chạy theo sủa inh ỏi, một bộ dáng tràn đầy sức sống. 

Mái tóc dài mềm mại rối tung xõa trên ga trải giường bằng tơ tằm, da thịt nàng vừa mới tắm xong, trở nên đỏ hồng sáng bóng, gương mặt cũng vì hưng phấn mà đỏ bừng, thoạt nhìn tựa như một vị thiên sứ xinh đẹp. 

Mới vừa tắm rửa xong, trên người của Đằng Lệ chỉ quấn mỗi một cái khăn tắm, bước vào trong phòng thấy một màn như thế, đôi mắt vốn luôn buồn b của hắn lập tức dấy lên một ngọn lửa dục vọng. 

Đằng Lệ đi đến bên giường, vươn tay nắm lấy con chó nhỏ đang vui đùa cùng Tâm Đồng, sau đó nhẹ nhàng đem con chó nhỏ còn đang giãy giụa bỏ xuống sàn nhà. 

Tâm Đồng vừa muốn hé miệng phản đối, ngay lập tức đôi môi của nàng đã bị Đằng Lệ ngăn chặn lại, chỉ có thể phát ra tiếng rên rỉ. 

Đằng Lệ vùi mặt vào cổ áo ngủ mở rộng của Tâm Đồng, bàn tay to lớn của hắn đưa sang một bên chiếm hữu một bên ngực đẫy đà trắng như tuyết của nàng, ở trên đầu không ngừng vuốt ve chà xát, đầu lưỡi của hắn không khách khí, vừa liếm vừa mút lên đỉnh núi màu hồng bên kia của nàng, không ngừng quấn quanh, hấp dẫn. 

"Ưm... A..." Cảm giác tê dại làm, cho Tâm Đồng khó nhịn được, đôi môi mấp máy rên rỉ thành tiếng mê người, liên tục thở hổn hển. 

Thưởng thức no nê hai bầu ngực căng tròn của nàng, Đằng Lệ hài lòng khi nhìn thấy cảm xúc mãnh liệt do mình khơi lên vẫn còn lưu lại trên gương mặt của nàng. 

Nhìn đôi má đỏ hồng, vẻ mặt mê người của Tâm Đồng. Hắn ái muội hỏi: "Thích không?" 

Tâm Đồng thẹn thùng không biết phải trả lời như thế nào, đang muốn hờn dỗi vài câu, tay hắn lại đột nhiên di chuyển xuống dưới, bàn tay to đang áp lên chiếc quần lót của nàng, không ngừng miết nhẹ lên gò đất nữ tính ấy. 

Xác nhận được quần lót của nàng đã ướ đẫm, Đằng Lệ lấy ngón giữa tà ác của hắn lòn qua lớp vải quần lót, xâm nhập sâu vào vùng nữ tính cấm địa của nàng... 

"A -" Giống như có một luồng điện chạy khắp thân thể, Tâm Đồng gần như lập tức rên lên thành tiếng. 

"Em càng ngày càng mẫn cảm..." 

Đằng Lệ cố ý giễu cợt phản ứng của Tâm Đồng, nhưng lại lập tức cởi quần lót của nàng ra, hai ngón tay mân mê miết nhẹ trêu đùa đóa hoa của nàng, cũng kích động chà xát mân mê miệng tiểu huyệt của nàng. 

"Ai nha..." Tâm Đồng nhắm mắt lại, nhưng vẫn giấu không được phản ứng càng ngày càng hưng phấn, vách tường bên trong tiểu huyệt của nàng co rút kịch liệt, một mở một đóng co thắt hút lấy đầu ngón tay của Đằng Lệ. 

Cảm giác được sự co rút của nàng, Đằng Lệ cũng không có thể nhịn được nữa, hắn nhấc hông lên, đem lửa nóng cứng rắn đâm nhanh mạnh vào tiểu huyệt chặt khít co rút của nàng... 

"A -" Tâm Đồng nhịn không được thét chói tai. 

Hắn bắt đầu di chuyển bên trong lối vào chặt khít của nàng, nơi ấy không ngừng co rút lấy lửa nóng cứng rắn của hắn. Miệng Tâm Đồng không tự chủ được cũng bật ra một âm thanh yêu kiều, hưởng thụ từng cơn sóng khoái cảm đang đánh úp lại. 

Rút ra, rồi lại dùng lực đâm mạnh vào chỗ sâu nhất trong cơ thể của nàng, Đằng Lệ không ngừng di chuyển bên trong lối vàohỏ hẹp, gắt gao siết chặt lấy vật cứng nóng của hắn. Đồng thời những giọt nước mật giữa hai chân nàng cũng không ngừng chảy ra, phát ra những âm thanh vô cùng kích tình... 

Khó có thể dùng những lời lẽ nào để diễn tả được khoái cảm này, làm cho toàn thân của Tâm Đồng không ngừng run rẩy vặn vẹo, nhưng nàng chỉ có thể gắt gao bám chặt lấy Đàng Lệ, hòa theo nhịp điệu của hắn. 

Cuối cùng Đằng Lệ thở gấp một tiếng, đem nguồn nhiệt lưu nóng bỏng của hắn, bắn mạnh vào nơi sâu nhất trong cơ thể nàng không hề giữ lại chút gì... 

Sau khi hoan ái, Tâm Đồng mệt mỏi và buồn ngủ, vì thế liền nặng nề tiến vào mộng đẹp. 

Sau đó nàng lại mơ thấy một buổi trưa giữa mùa hè, nằm ở trên thảm cỏ xanh bên cạnh ngôi nhà màu hồng, trong mộng đẹp nàng lại cùng chú chó nhỏ vui đùa với nhau. 

Đôi môi mềm mại mọng đỏ hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười xinh đẹp động lòng người, trên gương mặt trắng noãn nhỏ nhắn của Tâm Đồng dạt dào vẻ hạnh phúc. 

Đằng Lệ nằm bên cạnh cũng không ngủ, hắn không nói gì, nằm nghiêng tựa người vào cánh tay, lẳng lặng ngắm nhìn Tâm Đồng đang ngủ say, vẻ mặt vô cùng ngây thơ trong sáng. 

Hắn càng ngày càng không hiểu được, Tâm Đồng rốt cuộc là một cô gái như thế nào. 

Không hề nghi ngờ gì về việc nàng giả mạo thân phận em gái của hắn, chủ động yêu cầu trở thành người tình của hắn, tất cả đều chứng minh nàng là loại phụ nữ thấy tiền sáng mắt 

Nhưng trong suốt khoảng thời gian sống chung này, Đằng Lệ cũng âm thầm quan sát nàng, cho dù nhìn thế nào hắn cũng không cảm thấy được nàng thật sự là một phụ nữ như vậy- ít nhất cho tới bây giờ, nàng chưa từng mở miệng xin hắn bất cứ một thứ gì. 

Nói nàng tham tài, nhưng nàng lại có vẻ khờ dại, đơn thuần, trên mặt từ đầu đến cuối đều lộ ra một ánh mắt khát vọng. 

Nói nàng khiêm tốn nhát gan, ở trước mặt hắn luôn luôn tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, ngoan ngoãn vâng lời, rồi lại dũng cảm không để ý đến sự an nguy mình, chạy đến trước xe dòng xe đông nghịt chỉ để cứu một chú chó nhỏ... 

Thậm chí ngay cả Nhu Nhã, cũng đã chủ động giúp nàng che đậy sự giả dối. 

Những chuyện như thế, làm cho một người vốn luôn hiểu rõ lòng người như Đằng Lệ cũng bắt đầu cảm thấy nghi hoặc. 

Mười lăm tuổi đã bị buộc phải học tập trong trại giáo dưỡng cho đến lúc trưởng thành, hắn đã đi qua rất nhiều mưa gió, trải qua rất nhiều gian nguy, cũng vượt qua rất nhiều sự khiêu chiến ác liệt, có thể nói tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn. 

Vì sinh tồn, vì báo thù, hắn biến thành một người lạnh lùng như ác ma. Mỗi người đều nói hắn lãnh khốc, vô tình, nhưng chỉ có bản thân hắn hiểu được, đây là một loại thủ đoạn tất yếu. 

Trong toàn bộ cuộc đời của hắn, vướng bận duy nhất trong lòng hắn chính là em gái đã thất lạc nhiều năm, không nghĩ đến lại xuất hiện thêm một ng 

Hắn thật sự rất muốn biết rõ ràng, Tâm Đồng là một người phụ nữ như thế nào. Rốt cuộc khuôn mặt nào mới là bộ mặt thật của nàng. Bộ mặt nào mới là nàng giả dạng? 

Đằng Lệ nhịn không được vươn tay ra, dùng đầu ngón tay vờn quanh hình dáng đôi môi đỏ mọng của nàng. 

Đụng chạm của hắn làm cho Tâm Đồng bất chợt tỉnh lại từ trong cơn mơ. Nàng đột nhiên mở hàng mi dài cong vút ra, nắm chặt lấy tay của Đằng Lệ thu đặt ở trước ngực. 

"Em vừa mới mơ một giấc mơ." Tâm Đồng dịu dàng nói với Đằng Lệ. 

"Giấc mơ gì?" Đằng Lệ nhìn thấy ánh mắt lóe sáng của nàng, đột nhiên rất muốn biết nàng đã mơ thấy gì? 

Giấu không được vẻ hạnh phúc trên mặt, Tâm Đồng nói: "Từ lúc em còn ở cô nhi viện, thường hay thấy cùng một giấc mơ. Trong giấc mơ, em có một ngôi nhà màu hồng xinh xắn, trước sân nhà có một thảm cỏ xanh mượt. Trong mơ em là một cô bé gái, cả ngày nằm trên thảm cỏ xanh mát, chơi đùa cùng chú cún con, ngắm nhìn những đám mây trắng trên bâu trời. Chơi chán, thì mong chờ mẹ nhanh chóng làm xong bánh ngọt, đợi lúc cha tan sở về thì cùng nhau ăn......" 

Trong lòng khẽ động, Đằng Lệ lại không để cho cảm xúc biểu hiện ở trên mặt."Sau đó thì sao?" 

Ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, Tâm Đồng cô đơn nói: "Mỗi lần mơ đến đoạn này liền tỉnh, em chưa từng có cơ hội hoàn thành giấc mơ. Cho n thật sự rất muốn biết, cảm giác có một gia đình là như thế nào..." Sự cô đơn của nàng nhanh chóng truyền vào trong đáy mắt của Đằng Lệ, giống như vừa nhìn thấy một cô bé gái đã bị vứt bỏ, vì thế hắn không tự kìm chế được bản thân, vươn tay ôm lấy Tâm Đồng, theo bản năng muốn đem đến cho nàng chút cảm giác ấm áp. 

Lẳng lặng nằm ở trong lòng ngực của Đằng Lệ, Tâm Đồng thực cám ơn hắn đã ôm nàng, hành động dịu dàng của hắn, làm cho nàng thấy thật hạnh phúc. 

Một sự yên lặng ngọt ngào, lan tỏa dần trong không gian phòng ngủ của bọn họ, thời gian dường như cũng lặng lẽ đứng yên không hề lưu chuyển, hai người đều chìm đắm trong cảm giác ôn nhu hiếm có này. 

Đột nhiên đôi mắt Tâm Đồng sáng lên, nhịn không được ở trong lòng ngực của Đằng Lệ kêu to: "Đúng rồi! Hôm nay không phải chúng ta vừa cứu được một con chó nhỏ sao? Ban đầu cứ nghĩ nó là con chó đen, sau khi giúp nó tắm rửa sạch sẽ, em mới phát hiện thì ra nó là một con chó màu trắng— rất giống con chó trong giấc mơ của em."

"Con chó trắng?" Đằng Lệ cau mày. Lúc nãy hắn đem con chó thả xuống sàn nhà, nhưng thật ra cũng không chú ý nó màu trắng hay màu đen. 

"Đúng vậy!" Vui vẻ gật gật đầu, sau đó Tâm Đồng ngẩng đầu nhìn hắn, tiếp tục nói: "Anh không thấy là con chó nhỏ này rất có duyên với em sao? Hơn nữa bộ dạng của nó thật đáng yêu a!" 

Đáng yêu? Đằng Lệ không đưa ra lời nhận xét nào. 

Đối với hắn mà nói, chó mèo, hay những con vật cưng linh tinh khác đều chỉ biết hao tốn lương thực, hoàn toàn không có một chút tác dng nào cả, là những con vật không có ích, hắn không cảm thấy chúng đáng yêu ở điểm nào. 

Nhìn thấy vẻ mặt không cho là đúng của hắn, Tâm Đồng nhịn không được có chút khổ sở. 

"Vậy là con chó nhỏ kia không thể ở lại a..." Sự thất vọng xuất hiện rõ ràng trên mặt của Tâm Đồng. 

Phản ứng của Đằng Lệ thật lãnh đạm, tỏ vẻ hắn sẽ không đồng ý để cho con chó nhỏ ở lại? Tâm Đồng chỉ là thực sự vô cùng muốn chăm sóc chú cún đáng yêu này. 

"Em muốn giữ nó lại, anh không có ý kiến." Đằng Lệ vuốt vuốt mái tóc của Tâm Đồng, thản nhiên nói. 

"Hả? Anh là nói thật sao?" Tâm Đồng vừa mừng vừa sợ nhìn Đằng Lệ, nàng không nghĩ tới Đằng Lệ sẽ có lòng tốt cho con chó nhỏ ở lại 

"Anh không bao giờ nói đùa." Đằng Lệ khẳng định với nàng lần nữa. 

"Cám ơn anh! Cám ơn anh!" Tâm Đồng vui mừng kêu to, theo phản ứng tự nhiên ôm chặt lấy Đằng Lệ, hôn mạnh lên đôi môi của hắn. 

Sự nhiệt tình hưởng ứng của Tâm Đồng làm cho Đằng Lệ thoáng có chút xấu hổ, nhưng vẫn giữ vẻ mặt ôm chặt lấy nàng, tránh cho nàng nhất thời vui mừng quá độ mà té rớt xuống giường.

"À? Tiểu Bạch đâu?" Tâm Đồng đã nhanh chóng giúp con chó nhỏ đặt một cái tên rất hay. Đột nhiên phát hiện con chó nhỏ không ở trên giường, Tâm Đồng ngây ra một lúc, lập tức nhớ tới con chó nhỏ vừa mới bị Đằng Lệ đuổi xuống dưới giường. 

"Tiểu Bạch ngoan ngoãn mau ra đây!" Nàng nhảy xuống giường bắt đầu tìm bóng dáng con chó nhỏ, hoàn toàn quên mất chính mình vẫn còn đang lõa thể. 

Đằng Lệ tựa người trên giường nhìn thấy Tâm Đồng quỳ rạp trên mặt đất bộ dáng thật thú vị, đột nhiên nhếch lên một nụ cười mà ngay cả hắn cũng không chú ý. 

Cuối cùng cũng đã tìm được con chó nhỏ đang ngủ say sưa dưới gầm giường, Tâm Đồng phấn khởi ôm chặt lấy nó, muốn quay trở về giường! 

Hành động của nàng đột nhiên dừng lại, bởi vi nàng bất ngờ nhìn thấy trên mặt Đằng Lệ xuất hiện một nụ cười - tuy rằng rất nhạt, rất nhẹ, nhưng Tâm Đồng có thể xác định Đằng Lệ đã mỉm cười. 

Một nụ cười nhợt nhạt, làm mềm những đường cong nghiêm túc trên mặt hắn, dường như xua đi cảm giác giá rét của mùa đông, vẻ mặt của hắn còn lộ ra tia sáng biểu hiện cho nhân tính. 

Từ trước tới nay nàng chưa từng nhìn thấy hắn cười bao giờ, bất chợt làm Tâm Đồng ngây người, cảm động đến nỗi nước mắt không tự kìm chế được chảy xuống, từng giọt rơi xuống trên đầ 

Người phụ nữ này vui quá đến phát điên rồi sao? Tại sao vừa mới cười, rồi lại khóc? 

"Khóc cái gì?" Đằng Lệ cau mày hỏi nàng. 

Lau sạch nước mắt trên mặt, Tâm Đồng lắc đầu không nói lời nào, bởi vì nàng biết, bí mật này tuyệt đối không thể nói cho hắn biết... 

Có Tiểu Bạch làm bạn, Tâm Đồng cũng bắt đầu chơi xấu, mỗi ngày không muốn cùng Đằng Lệ đi đến công ty, bởi vì ở trong phòng tổng tài nàng rảnh rỗi đến phát hoảng, cũng cảm thấy vô cùng nhàm chán. 

Đằng Lệ cũng không ép nàng, đồng ý để cho nàng ở lại trong nhà chăm sóc con chó nhỏ. Bởi vậy mỗi ngày sau khi tiễn Đằng Lệ ra khỏi cửa, Tâm Đồng thường dùng toàn bộ thời gian của mình để làm bạn với chú chó Tiểu Bạch bướng bỉnh của nàng. 

Tiểu Bạch rất hoạt bát, cũng rất thông minh, sức ăn của nó rất mạnh, mỗi ngày ăn xong thức ăn dành cho chó, còn có thể kéo chén nhỏ yêu cầu Tâm Đồng lấy thêm cho nó một ít. 

Bộ dáng nó thật đáng yêu, lúc nào cũng luôn làm cho Tâm Đồng cực kỳ vui vẻ, từ trước đến nay nàng chưa từng có một con vật yêu nào, cho nên nàng vô cùng yêu quý chú cún con này, dù vật quý giá đến thế nào cũng không thể đổi nó được. 

Trước cửa khu biệt thự của Đằng gia có một rừng cây, lúc vừa mới đến Đằng gia, Tâm Đồng cảm thấy nơi đó thật âm trầm kì quái. Nhưng bây giờ, cánh rừng này lại biến thành nơi tốt nhất để nàng và Tiểu Bạch vui đùa. 

Buổi chiều nào cũng thế Tâm Đồng luôn mang theo Tiểu Bạch đến tản bộ trong rừng, sau đó mới quay về căn biệt thư, chờ đợi Đằng Lệ trở về cùng nhau ăn cơm. 

Một hôm trời chạng vạng, giống như thường lệ, Tâm Đồng ôm theo chú chó nhỏ tinh nghịch đi vào nhà bếp, muốn thức ăn vào chén cho Tiểu Bạch, lại ngoài ý muốn phát hiện trong chén nhỏ đã đầy ắp thức ăn. 

Hả? Là ai làm thế? Tâm Đồng đang hồ nghi, đột nhiên Ái Mạn Đạt xuất hiện trước mắt ở nàng. 

"Tâm Đồng, đến giờ cho chó ăn rồi à?" Ái Mạn Đạt thân thiết hỏi nàng. 

Ái Mạn Đạt luôn luôn có thái độ khinh miệt đối với nàng, hôm nay tại sao lại đột nhiên xuất hiện nói vòng vo, thân thiết như vậy? Tâm Đồng không khỏi cảnh giác bước lui về phía sau hai bước. 

Nhìn ra phản ứng của Tâm Đồng, Ái Mạn Đạt thở dài nói: "Cô thực chán ghét tôi đến vậy sao? Tâm Đồng." 

"Không, không chán ghét..." Không biết cô ta hỏi như vậy là có dụng ý gì, Tâm Đồng lại đi lui về phía sau từng bước. 

Ái Mạn Đạt thành khẩn nói: "Trước kia thái độ của tôi đối với cô đúng là không tốt, đó là bởi vì tôi ghen tị với cô. Bây giờ tôi đã nghĩ thông suốt rồi, nếu Đằng tiên sinh thích cô, tôi cũng nên an phận làm tốt vị trí quản gia của mình mới đúng. Cho nên tôi hy vọng cô có thể làm người lớn bỏ qua cho một tiểu nhân như tôi, t cho tôi?" 

Thái độ của Ái Mạn Đạt xoay chuyển một trăm tám mươi độ, ngược lại làm cho mắt Tâm Đồng choáng váng. 

Lúc trước Ái Mạn Đạt không phải hận mình đến chết được sao, còn ra lệnh cho nàng làm những công việc cực nhọc, không phải muốn mượn cơ đuổi nàng đi sao? Không xác định được thái độ đối với mình là thật tình, hay là giở trò bịp bợm gì, Tâm Đồng chần chờ không dám trả lời. 

"Tôi là thành tâm muốn đến giải thích với cô, hy vọng cô có thể tin tưởng tôi......" 

Liếc mắt nhìn cái chén nhỏ mà Tâm Đồng đang cầm trong tay, Ái Mạn Đạt hỏi: "Số thức ăn đó có đủ cho nó dùng không? Tôi làm lần đầu, chỉ sợ không đủ." 

"Là cô lấy thức ăn cho Tiểu Bạch?" Tâm Đồng có chút kinh ngạc. 

"Đúng vậy, tôi thấy cô cùng Tiểu Bạch đi dạo trong rừng, thầm nghĩ rằng sau khi trở về, Tiểu Bạch sẽ đói bụng, cho nên mới chuẩn bị trước, chờ cô trở về." 

Nói xong, Ái Mạn Đạt còn thân mật ngồi xổm xuống nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Bạch. Tiểu Bạch cũng khẽ cắn nàng mấy cái, tỏ vẻ cho nhiệt tình hưởng ứng. 

Thấy một màn như vậy, Tâm Đồng cũng bắt đầu mềm lòng, tin tưởng Ái Mạn Đạt là thật tình có ý muốn mình cùng sống chung hòa thuận vui vẻ. Có lẽ Ái Mạn Đạt đã tự mình nghĩ thông suốt.... 

"Cám ơn cô giúp Tiểu Bạch lấy thức ăn." Tâm Đồng nghiêm túc nhìn nàng nói cảm ơn. 

"Đừng có khách sáo như vậy, chuyện này chỉ là việc nhỏ thôi." 

Ái Mạn Đạt cười cười, lập tức thử hỏi nàng: "Cô có tha thứ cho tôi không?" 

"Đừng nói cái gì có tha thứ hay không? Cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng giận cô a!" Tâm Đồng chân thành nói. 

Đối với Tâm Đồng đơn thuần mà nói, nàng và Ái Mạn Đạt từ trước đến nay cũng thật sự không có thâm cừu đại hận gì. Chuyện hai người có thể chung sống hòa bình đó là một chuyện tốt.

"Cám ơn cô!" Vẻ mặt Ái Mạn Đạt vui mừng nói. 

Đột nhiên dường như lại nghĩ tới cái gì, Ái Mạn Đạt mở miệng nhìn Tâm Đồng hỏi: "Đúng rồi, đầu bếp xin phép nghỉ buổi tối hôm nay, cô có đồng ý giúp tôi chuẩn bị bữa tối hay không?" 

" Đương nhiên đồng ý rồi." Tâm Đồng gật đầu. 

"Vậy thì thật lòng cám ơn cô." 

Ái Mạn Đạt thân thiết đích ặt cánh tay Tâm Đồng, một mặt ra hiệu cho nàng buông cái chén trong tay, để Tiểu Bạch đang đứng phản đối có thể hưởng thụ bữa tiệc lớn. 

Trong lúc Tiểu Bạch vui vẻ phe phẩy cái đuôi thưởng thức bữa ăn của mình, Ái Mạn Đạt dẫn Tâm Đồng vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô ta còn thân thiết chỉ cho Tâm Đồng cách nấu ăn, hơn nữa còn cho Tâm Đồng biết những món mà Đằng Lệ thích ăn. 

Cuối cùng khi một bàn thức ăn đã được chuẩn bị tốt, thì Đằng Lệ cũng vừa về đến nhà. Không đồng ý với lời đề nghị ăn cơm chung của Tâm Đồng, Ái Mạn Đạt kiên trì giữ thân phận quản gia của mình, đợi sau khi Tâm Đồng và Đằng Lệ ăn xong bữa tối, liền nhanh chóng rời khỏi căn biệt thự 

Ngồi trên bàn nhìn Đàng Lệ đang ăn cơm, đối với Tâm Đồng mà nói, từ sau khi đến Đằng gia, hôm nay là ngày nàng vui nhất. 

Đầu tiên là Ái Mạn Đạt không hề xem nàng là cái đinh trong mắt, ngược lại chủ động giải thích với nàng, sau đó lại được ở cận kề, ăn cơm cùng với Đằng Lệ, Tiểu Bạch cũng ăn no đang ngủ ở dưới gầm bàn, cảm giác như bọn họ — thật sự giống... thật sự giống như người một nhà! 

Càng suy nghĩ, Tâm Đồng lại càng nhịn không được nở nụ cười ngọt ngào..