Polly po-cket
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Yêu em được không

Lam Nguyệt không muốn trở lại chỗ ngồi, nhưng bắt buộc phải về, nếu không Hà Tư Ngâm sẽ nghi ngờ. 

Uống xong một chén trà nóng, cảm xúc cũng dịu đi một chút, cô mới chậm rãi trở lại chỗ ngồi. 

Khi cô về chỗ, chỉ thấy Mạnh Thừa Kiệt đứng sau tấm bình phong, cô gái kia đâu rồi? 

"Lam Nguyệt, tôi có việc muốn hỏi cô, cô tới phòng họp một chút." 

Anh lấy tư cách ông chủ ra lệnh cho cô, cô không thể không nghe theo, cô không dám nhìn biểu cảm của Hà Tư Ngâm, cúi đầu theo anh vào phòng họp. 

Vào phòng họp, anh khóa cửa lại. 

Trong phòng họp không bật đèn nhìn có vẻ hôn ám, cô muốn ấn nút trên tường, nhưng bàn tay to lớn của anh nhanh chóng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô. 

"Giám đốc." Lam Nguyệt nhỏ giọng nói. 

Tay kia của anh giữ chặt vai cô, ép sát cô vào tường. 

"Gọi anh là Thừa Kiệt." 

Vì hơi thở đàn ông của anh ở quá gần, cô hơi bối rối. "Thừa Kiệt." 

"Em khóc?" Anh nhìn đôi mắt sáng của cô vẫn còn dấu vết nước mắt. 

"Không có!" Cô cắn môi lắc đầu phủ nhận. 

"Em đang tức giận?" 

"Không có!" Cô tiếp tục phủ nhận. 

"Có một cô gái ôm lấy anh, em lại không chút tức giận?" Cô không tức giận, anh lại thấy tức giận. 

Con ngươi đen của anh lóe lên, có chút thâm ý nhìn cô, thật vất vả tình cảm của anh và cô mới tiến triển một chút, anh không muốn nhanh chóng bị cô tống vào lãnh cung như vậy, anh còn muốn quang minh chính đại là bố của Tiểu Kiệt. 

"Em có quyền gì để tức giận đây?" Lam Nguyệt giận dữ đón nhận ánh mắt anh. 

Anh gầm nhẹ một tiếng, cúi người hôn cô, hôn bằng tất cả trái tim, bằng tất cả sự chân thành của mình. 

Lam Nguyệt muốn lùi lại mà không có chỗ lùi, chỉ có thể bị động đón nhận nụ hôn của anh. 

Anh như muốn mút lấy đôi môi mềm mại của cô, hôn cô còn tuyệt vời hơn nhiều lần so với tưởng tượng của anh. 

Dần dần, cô chuyển từ kháng cự sang hưởng thụ, nụ hôn trong cơn mê man bốn năm trước khiến cô không bao giờ có thể quên, nụ hôn của anh cũng giống như con người anh, luôn khiến cô ý loạn tình mê. 

Trong phòng chỉ còn lại hơi thở nặng nề của hai người, anh nuốt xuống một ngụm lại một ngụm, nụ hôn dường như làm máu anh sôi sục lên. 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng lên, vùi vào ngực anh, xấu hổ đến mức không dám ngẩng lên. 

Anh ôm chặt lấy cô, khàn khàn nói: "Anh muốn em ghen, muốn em tức giận, muốn em để ý đến anh, như vậy có thể thấy anh có một vị trí nào đó trong lòng em, anh không lo sợ em không cần người bạn trai này nữa." 

Lời nói của Mạnh Thừa Kiệt giống như thuốc mê, làm cả người cô lâng lâng. 

Cô giương mắt nhìn đôi mắt thâm thúy của anh, "Thừa Kiệt, sao anh lại thích em? Một người đàn ông giống n hư anh.... " Cô mới phải sợ anh không cần cô, làm sao lại là ngược lại như vậy? 

"Đàn ông giống anh, phong lưu đa tình sao? Có một đống mỹ nữ vây quanh sao? Anh gặp ai yêu đấy sao? Hoặc là anh bắt cá hai tay?" Anh biết đây là cách mà mọi người nghĩ về anh. 

"Em...." Cô bị anh liên tục chất vấn, á khẩu không trả lời được. 

Anh thở dài, ngồi xuống ghế, đặt cô lên đùi mình. 

"Đều tại khuôn mặt này hại anh, trên thực tế, anh từ nhỏ đến lớn mới có khoảng bốn người bạn gái, hơn nữa đều là các cô ấy đá anh trước, anh tới bây giờ chưa hề chủ động chia tay ai." Anh cố ý nói, khuôn mặt cố tình lộ vẻ cay đắng. 

"Sao có thể? Tình duyên của anh tốt như vậy...." Vẻ mặt cô không tin. 

"Tôn trọng phụ nữ là lễ nghi cơ bản của đàn ông, mẹ anh thường nói con gái là bảo bối, con trai là cỏ hoa, cho nên dù là bà lão vẫn cứ là phụ nữ, anh đối với phụ nữ đều giống nhau." Anh bóp nhẹ chiếc mũi nhỏ nhắn của cô. 

"Ưm, anh thật là một người đàn ông tốt, em nghĩ không có cô gái nào thoát được sự ôn nhu của anh." Chính vì vậy cô mới cảm thấy bất an! 

"Chính vì vậy, nên nhiều cô gái thích anh, thổ lộ với anh, nhưng lại muốn anh đối xử thô bạo với những cô gái khác,  mẹ anh nói, phụ nữ là để mình chịu tổn thương hộ, không phải để mắng chửi." 

"Lại là mẹ anh nói?" Cô nở nụ cười, cho tới bây giờ không khí đầy dục tính mới tan ra một chút. 

"Đúng vậy! Ai bảo mẹ anh lúc nào cũng muốn sinh con gái, nhưng lại sinh ra được ba thằng con trai." Anh cũng cười. 

"Mẹ anh nhất định rất hạnh phúc, có nhiều con trai thay bà chịu tổn thương." Cô cảm động nói. 

"Em cũng sẽ rất hạnh phúc, bởi vì Tiểu Kiệt này và Tiểu Kiệt nhỏ của em cũng sẽ hứng lấy hết đau khổ cho em." Mạnh Thừa Kiệt cắn cô một cái. 

"....." Cô bỗng nhiên đỏ mặt, không biết nói với anh thế nào. 

"Em muốn nghe chuyện cũ không?" Anh nói. 

"Chuyện cũ gì?" 

"Chuyện anh và Tiêu Thư Phương." Anh bắt đầu mân mê bàn tay nhỏ bé của cô. 

"Chuyện quá khứ đã qua rồi, anh có thể không nói." 

"Nhưng anh muốn nói với em." 

"Nếu anh muốn nói thì em sẽ nghe." 

"Cô ấy là con gái của Giám đốc Quan Toàn." Mạnh Thừa Kiệt chậm rãi kể lại chuyện bốn năm trước. 

"Thì ra là cô ấy, cô ấy không phải bạn gái của anh sao?" Lam Nguyệt giật mình nhìn anh. 

"Là bạn gái cũ!" Anh sửa lại, "Em biết cô ấy?" 

"Anh là đại soái ca trong Quan Toàn, mà chuyện anh và con gái của Giám đốc quen nhau, là chủ đề bàn tán của mọi người cao thấp trong cả công ty, em đương nhiên biết." Trong lòng ngọt ngào, làm cô hoàn toàn đã quên phải giả bộ không biết chuyện của anh. 

"Vậy em còn giả vờ không biết anh?" Anh cố ý chất vấn cô, chính là muốn xem phản ứng của cô. 

"Có gì khác nhau đâu? Dù sao anh cũng không nhớ được em." Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ hừ một tiếng. 

"Trước khi anh xuất ngoại, đã chia tay với cô ấy." 

"Vì sao?" Chẳng lẽ đó khi ấy anh uống say, chính là vì nguyên nhân này sao? 

"Quan niệm không hợp, anh cần lý tưởng, cô ấy cần địa vị...." 

Cô nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh. "Sau đó thì sao?" 

"Anh mong cô ấy hiểu, cô ấy lại lấy việc chia tay uy hiếp anh, cô ấy không muốn anh đi, sợ anh vừa đi ra nước ngoài sẽ thay lòng đổi dạ." 

"Vậy hai người có thể đính hôn trước, cô ấy cũng có thể cùng anh đi ra nước ngoài!" Mấy năm qua, cô đã nghĩ như vậy, tưởng người con gái hạnh phúc ấy chắc chắn đã cùng anh xuất ngoại. 

"Lúc ấy anh cũng có kế hoạch như vậy, nhưng cô ấy không chịu." 

"Vì sao?" 

"Bố cô ấy đã sắp xếp, cô ấy tuy còn trẻ nhưng cũng đã làm quản lý, nếu cô ấy theo anh ra nước ngoài, mọi thứ ở Quan Toàn có thể sẽ mất hết, mà các cổ đông khác giống như hổ rình mồi muốn cướp vị trí của cô ấy, huống hồ anh ra đi, có thể hai, ba năm không về nước được, đến lúc đó cô ấy nhất định đã mất đi quyền lực ở Quan Toàn." 

"Cô ấy cũng có thể cùng học với anh, lấy bằng thạc sĩ trở về, trình độ học vấn và kinh nghiệm đều tăng, sẽ không sợ bị người ta đoạt mất chức vị!" Lam Nguyệt không hiểu, vì sao Tiêu Thư Phương lại dễ dàng buông ra một người đàn ông tốt như vậy. 

Mạnh Thừa Kiệt cười khổ, "Trọng điểm là, cô ấy căn bản phản đối anh làm về điện ảnh, cho rằng đó là một ngành không kiếm ra tiền." 

"Cô ấy sao có thể nói như vậy, mỗi người đều có lý tưởng và khát vọng của riêng mình, cô ấy nhìn vậy mà nhu nhược, hoàn toàn không giống một người phụ nữ mạnh mẽ." Thì ra bề ngoài có thể lừa gạt người, anh nhìn phong lưu thì ra lại là kẻ chung tình, Tiêu Thư Phương nhìn điềm đạm đáng yêu, nhưng lại tính toán đến vậy. Cô sai rồi, không nên trông mặt mà bắt hình dong. 

"Nên trước khi xuất ngoại, anh và cô ấy chia tay." 

"Anh rất buồn p hải không?" Cô vì sự khổ sở của anh mà đau lòng. 

"Lúc ấy rất buồn, cơ hồ là thống khổ, nhưng mà hiện tại rất may mắn, may mắn vì đã chia tay với cô ấy, nếu không cả đời này phải ở trước mặt cô ấy không ngẩng đầu lên được." Tình cảm của anh đã hoàn toàn kết thúc. 

"Chuyện đó.... Cô ấy giờ tìm anh, có phải muốn quay lại với anh không?" 

Anh biết, đây là điều làm cô bất an. Anh dịu dàng dùng tay nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nhẹ nhàng lướt môi lên môi cô. "Ừ! Anh không muốn giấu em, đó là ý của cô ấy." 

"Vậy anh thì sao? Dù sao hai người cũng từng thật sự yêu nhau." Lam Nguyệt gượng cười hỏi. 

"Em vẫn không tin anh? Anh nói nhiều như vậy, em vẫn hoài nghi anh? Anh hiện tại đang ôm em chứ không phải cô ấy, tình yêu qua đi, không thể quay lại, cô ấy không thể chấp nhận sở thích của anh, không ủng hộ công việc của anh, cô ấy và anh không còn liên quan đến nhau nữa, em hiểu không?" Anh rất tức giận, giận chính mình không thể làm Lam Nguyệt tin tưởng, giận không thể làm cô cảm động, nên anh mới chậm chạp không chịu nói chuyện cô và anh từng có quan hệ, anh nên làm thế nào, mới có thể làm cô thừa nhận? 

Mạnh Thừa Kiệt luôn luôn ôn hòa, cô chưa từng nhìn anh tức giận, anh đối đãi với cấp dưới cũng luôn nhu hòa, mà hiện nay bộ dạng tức giận của anh, làm cô vừa sợ hãi lại vừa vui thích. 

"Xin lỗi, em chỉ là không biết nên đối diện với cảm xúc của mình thế nào, em thấy Tiêu tiểu thư đến tìm anh, em tự nói với mình là không cần để ý, muốn cư xử như bình thường, nhưng lại không làm được, chỉ có thể trốn vào phòng trà nước, em rất mờ mịt, không phải không tin anh, mà là em không tin chính mình." Lam Nguyệt chớp chớp mắt, một hơi nói toàn bộ nỗi lòng của mình ra. 

Quả nhiên anh ngẫu nhiên để bộc phát tức giận một chút thật là tốt, nếu không anh không thể được nghe chính miệng cô nói ra tâm tình của mình! 

"Không tin mình có thể hấp dẫn anh?" 

"Vâng!" Cô gật đầu. 

"Đồ ngốc, em có thể tức giận, em có quyền để tức giận. Em biết không? Suốt bốn năm ở nước ngoài, anh ngoài việc học và công tác, không hề có quan hệ gì với phụ nữ, khi lần đầu tiên nhìn thấy em ở Đạt Văn, anh đã bị em hấp dẫn, chỉ tiếc khi đó anh tưởng em đã kết hôn...." 

"Vì sao?" Cô không rõ. 

"Bởi vì em tạo cho anh cảm giác quen thuộc, anh luôn cảm thấy đã quen biết em, chỉ là em lại phủ nhận việc quen anh." 

"Thật không? Anh thật sự có cảm giác này?" 

"Chẳng lẽ em không có sao?" Anh hơi cười nnhẹ hỏi lại. 

"Em...." Nên nói không? Nói ra tất cả mọi chuyện sao? Lam Nguyệt thật sự rất mâu thuẫn. 

"Em có gì không muốn nói cho anh biết?" Anh hướng dẫn cô. 

Trời ơi! Đừng làm khó anh nữa, lòng anh lặng lẽ gào thét, nói mau lên! Cô chẳng lẽ không biết tình yêu của anh cần cô cổ vũ sao? 

Lam Nguyệt sau một lúc do dự, vẫn là quyết định tạm thời không nói, cô không muốn anh vì Tiểu Kiệt mà thích cô. 

"Vậy Tiêu tiểu thư đâu?" 

Anh thở dài trong lòng, xem ra vẫn không thể nắm bắt được lòng cô. 

"Cô ấy đi rồi, anh bảo cô ấy không nên đến đây nữa." 

"Thừa Kiệt, ưm.... Em tuy rằng đã kết hôn, nhưng kinh nghiệm yêu đương lại không có, em không hiểu thế nào là tình yêu, em còn có một đứa con ba tuổi, nếu....." Lời nói của cô bị đôi môi và lưỡi anh nuốt lấy. 

Cô gái ngốc này, anh muốn thừa nhận trong khi cô lại cố tình muốn quên đi chuyện đêm đó — vẫn cần thêm thời gian nữa sao? 

Vạn Đại Phú đứng ở chỗ Lam Nguyệt, do dự hồi lâu mới nói: "Lam Nguyệt, tôi có việc muốn hỏi cô, cô đến văn phòng của tôi một chút." 

Lam Nguyệt lập tức buông máy tính trên tay, đi theo Vạn Đại Phú vào văn phòng. 

"Ngồi đi!" Vạn Đại Phú ngồi vào chỗ của mình, chỉ vào chiếc ghế dựa trước bàn. 

Lam Nguyệt theo lời ngồi xuống. 

Mạnh Thừa Kiệt đã nói cho anh biết chuyện đêm hôm đó với Lam Nguyệt, còn tìm anh làm quân sư, nhưng anh muốn Mạnh Thừa Kiệt đừng quá nóng vội, đừng xúc động, trước tiên cần chiếm được trái tim người mẹ, con tự nhiên cũng sẽ về bên cạnh mình. 

Nhưng lần này anh tìm Lam Nguyệt không phải nói về chuyện ấy, mục đích của anh là.... 

"Lam Nguyệt, cô biết đấy, công ty gần đây bộn bề nhiều việc, tết nguyên đán đang đến gần, quảng cáo mới sau tết nguyên đán sẽ được phát trên các kênh truyền hình lớn." Anh thiếu chút nữa cắn chính đầu lưỡi mình, anh xả ra đống râu ria này làm gì? Vạn Đại Phú phiền chán dùng năm ngón tay vuốt vuốt tóc. 

"Lão đại, anh muốn nói gì?" Cô nhận ra, điều Vạn Đại Phú muốn nói chắc chắn không phải chuyện toàn bộ công ty cao thấp đều biết này. 

"Ưm.... Có người nói, hai ngày trước, khi công ty tiến hành kiểm kê tài sản, cô không trực tiếp làm, cũng không hỗ trợ kiểm kê, chỉ đứng bênh cạnh nhìn, cô có biết tôi là Giám đốc, có người nói với tôi, tôi nhất định phải chứng thực." Vạn Đại Phú cố gắng nói thật nhẹ nhàng, tuy cô là người Thừa Kiệt yêu, nhưng công việc buộc anh phải làm rõ, thật sự là tiến thoái lưỡng nan. 

Lam Nguyệt nghe không hiểu, khó hiểu nói: "Sao có thể? Hôm đó chủ yếu là kiểm tra thiết bị máy tính, thiết bị quay chụp, kiểm kê IRS, tôi làm sao có thể không hỗ trợ?!" 

"Tôi tin cô, cô nói rõ cô đã làm gì vào hôm đó cho tôi nghe." 

"Ừm.... Hôm đó, Tư Ngâm và Tiểu Lí phụ trách kiểm kê, Tư Ngâm có thể làm chứng, buổi sáng tôi và họ cùng nhau kiểm kê máy tính, máy đánh chữ, máy ghi âm, máy chụp ảnh, đến buổi chiều, chỉ còn vài thứ nội thất văn phòng, Tư Ngâm nói không cần tôi giúp, bởi vì mấy thứ ấy đều do cô ấy mua, cô ấy rất quen thuộc, tôi chỉ cần xem xét những thứ lúc trước từng được đem đi sửa chữa là được." 

"Nhưng có người nói với tôi, cô chỉ đứng nói chuyện phiếm?" 

"Ai nói, là Tiểu Lí sao?" Cô không thể không đoán vậy, Tiểu Lí từng bày tỏ với cô, nhưng bị cô từ chối. 

"Không phải." Vạn Đại Phú do dự mười giây mới nói: "Là Tư Ngâm nói." 

"Tư Ngâm?!" Cô khó mà tin được, lời này lại xuất phát từ miệng Tư Ngâm. 

"Ừm, tôi không muốn cô hiểu lầm Tiểu Lí. Tư Ngâm nói, cô không hề làm việc, chỉ lo nói chuyện phiếm với Tiểu Lí, đều là do cô ấy một mình phải kiểm kê." 

"Tại sao có thể như vậy? Tôi phải tìm Tư Ngâm hỏi rõ ràng." Không thể nào! Rõ ràng Tư Ngâm có thấy cô làm việc. 

"Chuyện này, ở công ty mọi người đều nói, có vài người muốn tôi xử lý chuyện này, không để Tư Ngâm chịu thiệt." 

"Trời đất! Thì ra tôi ở trong mắt mọi người là dạng người lười biếng như vậy, đây là một sự sỉ nhục, Tư Ngâm đang nói lung tung ở đâu?" Cô thở phì phì muốn lao đi cùng Tư Ngâm đối chất. 

"Lam Nguyệt, đừng xúc động, tôi là Giám đốc, Tư Ngâm nói cho tôi biết, tôi sẽ phải điều tra rõ, thưởng phạt phân minh là nguyên tắc đầu tiên của tôi, tôi cần lưu ý cô, nếu cô thấy cô đã làm việc tốt, có thể là do Tư Ngâm hiểu lầm." Vạn Đại Phú vội vàng trấn an cô. 

"Lão đại, anh dù sao cũng phải để tôi đối chất với Tư Ngâm, có lẽ cô ấy thật sự hiểu lầm? Cũng có thể do anh hiểu lầm ý của cô ấy? Hôm nay anh hỏi tôi, tỏ vẻ nghi ngờ thái độ làm việc của tôi, nói muốn hỏi cho rõ ràng, như vậy không minh bạch, tôi không muốn nhận lấy những tội danh mà tôi không có." Cô cố nén nước mắt, tự nói với mình tuyệt đối không được khóc, khóc chính là cam chịu. 

"Được rồi! Vậy cô có thể hỏi cô ấy." Vạn Đại Phú cũng rất đau đầu, cả hai mĩ nhân đều là trợ thủ đắc lực của anh, anh không muốn mất đi bất kỳ ai. 

Lam Nguyệt phẫn nộ tiêu sái ra khỏi văn phòng Vạn Đại Phú, trở lại vị trí của mình, Vạn Đại Phú đứng ở cửa văn phòng của mình, lúc này, Mạnh Thừa Kiệt ra ngoài làm việc chưa về, Hà Tư Ngâm đang ngồi trước máy tính. 

Lam Nguyệt giận đến hai tay run rẩy, cô hít sâu một hơi mới mở miệng nói: "Tư Ngâm, lúc nãy lão đại gọi mình vào, nói là cậu cho rằng mình không làm công việc kiểm kê, chỉ ngồi không nói chuyện phiếm?" 

Hà Tư Ngâm quay đầu, ánh mắt hiện lên một tia áy náy, nhưng rồi lập tức lời lẽ đầy chính nghĩa: "Lão đại nói với cậu, là mình nói với anh ấy?" Cô ngàn vạn lần nói đi nói lại, không nghĩ tới Vạn Đại Phú vẫn bán đứng cô. 

"Tư Ngâm, buổi sáng mình có kiểm kê! Đến buổi chiều, là cậu nói chỉ còn mấy thứ linh tinh, đều là đồ do cậu mua, bảo mình không cần làm." 

"Đúng vậy! Buổi chiều rõ ràng cậu không làm, là một mình mình kiểm kê, mình nói sai sao?" Hà Tư Ngâm không chút bối rối, mồm mép nói. 

"Tư Ngâm, cậu sao lại nói vậy? Là cậu bảo mình không cần kiểm kê, mình nghe cậu nói mới không làm, cậu sao lại nói với lão đại mình lười biếng không làm việc?" Lam Nguyệt tắc nghẹn, mắt mở lớn không tin. 

"Lão đại hỏi mình hôm đó tình hình kiểm kê thế nào, cậu buổi chiều rõ ràng không làm việc, chỉ cùng Tiểu Lí nói chuyện phiếm, mình chỉ kể lại tình hình thực tế cho lão đại, không hề nói sai câu nào." Hà Tư Ngâm gằn từng tiếng phản bác. 

"Nhưng cậu không nói với lão đại, là cậu bảo mình không cần kiểm kê, mình chỉ nghe theo lời cậu, cậu làm sao có thể nói mình từ đầu đến cuối chỉ nói chuyện phiếm?" Thanh âm của cô không tự giác cao lên. 

"Cậu rõ ràng chỉ cùng Tiểu Lí nói chuyện phiếm! Lam Nguyệt, mình nói sai sao?" 

Lam Nguyệt cảm thấy vô lực, cô nghĩ Tư Ngâm và cô dù không phải chị em, nhưng hai người tốt xấu gì cũng là đồng nghiệp suốt ba năm, bình thường luôn giúp đỡ nhau, Tư Ngâm tại sao có thể đưa cô vào bẫy như vậy? 

"Tư Ngâm, không thể nói như vậy, là cậu bảo mình không cần kiểm kê, hơn nữa mình không hề cả buổi nói chuyện phiếm với Tiểu Lí, chỉ là thoáng hàn huyên với Tiểu Lý một đôi câu, cậu tại sao lại nói ngược lại?" Tuy là Tiểu Lí chủ động đến nói chuyện với cô, nhưng cô không thể đẩy Tiểu Lí xuống nước. 

Hà Tư Ngâm khẽ nhếch cằm. "Mình không cho rằng mình nói sai, cậu c c hiều hôm đó hoàn toàn không làm việc." Cô biết chính mình đố kỵ, đố kỵ vì Mạnh Thừa Kiệt đối xử tốt với Lam Nguyệt. 

Rõ ràng cô so với Lam Nguyệt chỗ nào cũng tốt hơn, Lam Nguyệt từng kết hôn, còn có con riêng, không hiểu vì sao Mạnh Thừa Kiệt lại chú ý đến Lam Nguyệt? Lại coi cô giống như người trong suốt? 

Vạn Đại Phú nghe đoạn đối thoại của hai người, thật sự làm anh khó xử, hai người đang phân tranh, anh biết nghe theo ai? Anh chỉ biết là, một khi nhúng tay vào, anh cũng sẽ làm mất lòng một người. 

"Tôi hiểu rồi." Lam Nguyệt cảm thấy ủy khuất, kềm nén nước mắt, cô không lấy đồ đạc cá nhân, chỉ cầm lấy túi xách đi ra ngoài cửa. 

"Lam Nguyệt." Vạn Đại Phú gọi. 

"Lão đại, tôi muốn xin nghỉ, để tôi yên tĩnh một chút." 

"Cô cẩn thận một chút." Vạn Đại Phú chỉ có thể dặn với theo bóng dáng cô. 

Sau khi rời công ty, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cô không làm hại ai, cũng không đề phòng gì, cô tới bây giờ chỉ cố gắng làm tốt bổn phận của mình, không nghĩ tới người đồng nghiệp ở chung nhiều năm, tình cảm lại bạc nhược đến thế. 

Cô từng nghĩ Hà Tư Ngâm không phải người như thế! 

Khó trách người ta nói đồng nghiệp không bao giờ có thể có tình cảm thật sự, thường vì tư lợi của mình, không từ thủ đoạn, âm thầm phân cao thấp. 

Nơi nào có con người thì sẽ có thị phi, nơi có thị phi tất sẽ có phân tranh. 

Cô không phải người thích so đo, cũng không có ý đồ gì, chỉ muốn an phận làm việc, cũng không muốn cạnh tranh cao thấp, nhưng là, cuối cùng vẫn bị quấn vào vòng tranh đấu. 

Lời đồn đãi thị phi bay đầy trời, cô làm sao có thể đối mặt với ánh mắt khác thường của đồng nghiệp? 

Cô chỉ không hiểu Tư Ngâm vì sao phải làm vậy? Coi trọng tình cảm chị em giữa hai người, để bây giờ đổi lấy sự tổn thương khi bị phản bội. 

Vạn Đại Phú là kẻ đầu sỏ gây ra nên trong lòng rất lo lắng, anh chỉ là muốn hỏi chuyện đầu cuối, không ngờ lại hỏng bét như vậy, anh vốn tin tưởng những gì Hà Tư Ngâm nói, xem ra những kẻ trung gian đều là hiểu lầm rồi. 

Tự nhiên cảm thấy mình không thể giải thích được phụ nữ. Lam Nguyệt vô tội, Hà Tư Ngâm cũng không nói sai, chỉ là cách nói của Hà Tư Ngâm gây ra hiểu lầm. 

Giữa trưa, Mạnh Thừa Kiệt trở lại công ty, định tìm Lam Nguyệt cùng ăn cơm, lại không thấy cô ở chỗ ngồi, vì thế anh cười yếu ớt hỏi Hà Tư Ngâm. "Tư Ngâm, Lam Nguyệt đâu?" 

"Giám đốc, anh chỉ hỏi Lam Nguyệt, khi em không có ở đây, anh cũng không hỏi đến em." Hà Tư Ngâm đến bên cạnh Mạnh Thừa Kiệt. 

"Khi cô không ở đây, tôi hỏi Lam Nguyệt về cô, mọi người đều là đồng nghiệp!" Anh chú ý thấy Hà Tư Ngâm cố ý lộ ra vẻ ủy khuất, anh đã gặp nhiều phụ nữ, dễ dàng nhận ra Hà Tư Ngâm có hảo cảm với anh, anh bất động thanh sắc lùi lại, muốn giữ một khoảng cách nhất định. 

"Thật sao? Em thấy anh rất bất công, anh thường cùng Lam Nguyệt vào phòng họp đóng cửa nói chuyện phiếm, làm sao tới bây giờ cũng chưa từng gọi em vào phòng họp nói chuyện?" Cô chớp mi đầy quyến rũ, giọng nói có vẻ nũng nịu. 

"Tôi đâu có thường cùng Lam Nguyệt đóng cửa trong phòng hội nghị, cũng chỉ có hai lần, hai lần đều vì công việc." Anh biết chuyện tình yêu văn phòng rất khó được chúc phúc, hơn nữa anh là thủ trưởng, Lam Nguyệt là cấp dưới, anh không muốn Lam Nguyệt gặp khó khăn trong công việc. 

"Vậy anh khi nào cùng em bàn công việc?" Hà Tư Ngâm hỏi thật rõ ràng. 

Vạn Đại Phú đúng lúc này từ văn phòng đi ra. "Thừa Kiệt." 

Mạnh Thừa Kiệt quay đầu, đời này cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy vui mừng như vậy khi nhìn thấy Đại Phú. "Chuyện gì?" 

"Cậu vào đây một chút." Vạn Đại Phú kéo anh vào văn phòng, nói lại chuyện xảy ra buổi sáng. 

Mạnh Thừa Kiệt càng nghe lông mày càng nhíu chặt lại. "Đại Phú chết dịch, anh xử lý kiểu gì vậy? Anh chẳng lẽ không hiểu Lam Nguyệt sao? Cô ấy là người đơn thuần, luôn cố sức làm việc, anh lại tin tưởng lời của Hà Tư Ngâm, chạy đi chất vấn cô ấy? Chuyện này còn nói cho toàn bộ công ty, có biết sẽ đả kích cô ấy thế nào không?! Anh tại sao không ngăn lời đồn lại?" Mạnh Thừa Kiệt không để ý tình hữu nghị nhiều năm, điên cuồng hét lên. 

"Tôi làm sao biết được lòng phụ nữ? Sớm biết đã giao cho cậu xử lý, cậu đối với phụ nữ rõ hơn tôi." Vạn Đại Phú vô tội đập đập trán. 

"Biết tại sao Tư Ngâm làm vậy không?" 

"Còn không phải vì cậu sao? Cậu đối xử với Lam Nguyệt tốt như vậy, đối với cô ấy lại không quan tâm, ai cũng nhìn thấy Tư Ngâm thích cậu, nên cậu cũng không nên trách cô ấy!" Vạn Đại Phú biện hộ thay Tư Ngâm. 

Nếu không nóng vội đi tìm Lam Nguyệt, anh nhất định sẽ gặp Hà Tư Ngâm, lớn tiếng nói rõ ràng: Người anh yêu là Lam Nguyệt. 

"Lam Nguyệt đâu? Biết cô ấy đi đâu không?" 

"Không biết, cô ấy không chịu nói." 

Mạnh Thừa Kiệt từ văn phòng đi ra, trừng mắt nhìn Hà Tư Ngâm. 

Hà Tư Ngâm bị anh nhìn trong lòng co rúm lại, thì ra anh không cười lại hung ác như vậy, nhưng cô vẫn phải gượng gạo tươi cười chống đỡ. "Giám đốc, sao vậy?" 

Anh không trả lời, chỉ rút di động bấm số của Lam Nguyệt, không bao lâu, tiếng nhạc vang lên cách đó không xa. 

Anh tức giận chửi thề, ngắt điện thoại, cầm lấy điện thoại Lam Nguyệt để quên trên bàn. 

"Tôi cũng xin nghỉ, sau này việc chế tác anh tự làm đi." Mạnh Thừa Kiệt ngắn gọn nói với Vạn Đại Phú, sau đó vội vàng rời công ty. 

Cô ấy sẽ đi đâu? Cô bị ủy khuất lớn như vậy sao không nói với anh? Cô ấy có phải lại trốn đi khóc trộm ở đâu đó? 

"Này...." Vạn Đại Phú vẻ mặt ủ rũ, anh đã làm kế toán bỏ chạy mất, trăm ngàn đừng có mất giám đốc nữa. " Thừa Kiệt, cậu nhất định phải trở về công ty đấy!" Hai người kia xin phép chỉ có nói miệng, hoàn toàn không tôn trọng Giám đốc này chút nào. 

Mạnh Thừa Kiệt như gió lốc lao đi, nào có đem lời Vạn Đại Phú cho vào tai. 

Lam Nguyệt đi vô mục đích ở trên đường Đài Bắc, mưa bụi vẫn lặng lẽ rơi, cô không có ý định tránh mưa, ngược lại chậm rãi đi bộ trên vỉa hè không có mái che. 

Cô rất khó chịu, thì ra tình cảm tan vỡ lại làm cô đau lòng như vậy. 

Cô không nhớ mình đi trên đường đã bao lâu, cho đến khi hai chân mỏi nhừ, cô chợt bừng tỉnh nhận ra mình đang ở trước công viên. 

Nhìn đồng hồ đã ba giờ, không nghĩ tới cô ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn. 

Cô nhìn chính bản thân mình ướt đẫm, trên mặt còn vương lại nước mắt, Tiểu Kiệt nhìn thấy bộ dạng này của cô chắc chắn sẽ sợ hãi. 

Cô mở túi tìm không thấy điện thoại di động, có lẽ đã quên trên bàn chăng? 

Cô đành tiếp tục đi dọc công viên, tìm được một buồng điện thoại công công, cô bấm số của Lam Tinh. 

"Lam Tinh, chị thấy không khỏe nên xin phép về nhà.... Không sao.... Có lẽ là bị cảm.... Em giúp chị đi đón Tiểu Kiệt... Ưm..... Chị sẽ uống nhiều nước.... Cám ơn em trước!" Lam Tinh đồng ý giúp cô đi đón Tiểu Kiệt, cô cần về nhà sửa sang lại, cô không thể bệnh, bởi nếu cô ngã bệnh thì Tiểu Kiệt phải làm sao? 

May mắn là nơi này không xa nhà, đi khoảng mười lăm phút là có thể về đến nhà. 

Cô như du hồn đi vào ngõ nhỏ, còn chưa tới nhà trọ, đã nghe thấy âm thanh quen thuộc vang lên ở cách đó không xa. 

"Lam Nguyệt, em đi đâu vậy? Em làm anh sợ đến chết." 

Tiếp theo cô bị ôm vào một bộ ngực ấm áp. "Thừa Kiệt, anh sao lại ở đây?" 

Anh ôm cô vào mái che mưa dưới nhà trọ. 

"Đại Phú đã nói mọi chuyện cho anh, em có chuyện, sao không nói với anh?" Anh nhìn cô rõ ràng đã khóc, rất đau lòng. 

"Anh có việc mà! Hơn nữa đây cũng không phải chuyện lớn gì." Lam Nguyệt nhún nhún vai, nhưng trong lòng lại vô cùng xúc động vì anh xuất hiện ở đây. 

"Không phải chuyện lớn, vậy em sao lại chạy ra ngoài trời mưa? Còn khóc như vậy? Mau về nhà tắm rửa, nếu để bị cảm sẽ không tốt." Anh giục. 

"Vâng." Cô mở cửa sắt của khu nhà trọ. "Em không s a o, anh trở về làm việc đi!" 

Anh căn bản không để ý tới lời cô, nắm tay cô hướng thẳng lên trên tầng ba, khi cô chuẩn bị mở cửa, bên cửa đối diện vừa vặn có người đi ra. 

"Bác Chu." Lam Nguyệt vội vàng rút tay ra khỏi tay Mạnh Thừa Kiệt. 

Lòng bàn tay bất chợt rơi vào khoảng không, loại cảm giác trống rỗng này làm Mạnh Thừa Kiệt ảo não vì họ không thể quang minh chính đại. 

"A Nguyệt, con không đi làm sao? Sao lại ướt hết vậy?" Bà Chu đau lòng kêu lên. 

"Con có chút việc, nên bị mắc mưa." 

Bà Chu lúc ấy mới nhìn thấy Mạnh Thừa Kiệt. "A Nguyệt, đồng nghiệp của con à?" 

"Vâng, anh ấy là giám đốc công ty con." Lam Nguyệt có chút bối rối, tiếp tục mở cửa. 

"Giám đốc, là chức vị rất lớn đúng không?" Bà Chu nhìn Mạnh Thừa Kiệt từ trên xuống dưới. 

Mạnh Thừa Kiệt gật đầu mỉm cười nói: "Chào bác!" Cô đáng lẽ nên giới thiệu anh là bạn trai của cô. 

"A Nguyệt, ai đi đón Tiểu Kiệt? Hay là để bác đi xe buýt đi đón?" 

"Không cần đâu bác Chu, Lam Tinh nói nó sẽ đi đón." 

"Để bác gọi Lam Tinh, nói nó buổi tối đến nhà bác ăn cơm, đừng có suốt ngày mang Tiểu Kiệt ra bên ngoài ăn, không tốt cho cơ thể." 

"Vâng, cám ơn bác Chu." 

"Còn khách khí với bác sao, Tiểu Kiệt là cháu nội của bác! Sau này~~ Quên mất, bác đang muốn đến siêu thị mua vài thứ đồ, lại ở đây tán gẫu với con, con mau vào nhà đi!" Nói xong, bà Chu đi xuống dưới. 

"Bác ấy là?" Mạnh Thừa Kiệt đi theo cô vào nhà. 

"Mẹ của Chu Tề Vĩ." 

"Chu Tề Vĩ lại ở ngay cạnh nhà em?" Anh kinh ngạc cao giọng nói, thì ra Chu Tề Vĩ không chỉ là thanh mai trúc mã với cô lại còn ngay cạnh nhà. 

"Đúng vậy! Em nhớ đã nói với anh, em và Chu Tề Vĩ cùng nhau lớn lên, Mạn Ny ở tầng hai." Có cần kinh ngạc như vậy không?

Tuy rằng Chu Tề Vĩ và Đỗ Mạn Ny hiện tại là một đôi, nhưng Chu Tề Vĩ dù sao trên danh nghĩa cũng là chồng cũ của Lam Nguyệt, hai người còn ở gần như vậy, anh đương nhiên ý thức được nguy hiểm.

"Em đừng để ý đến anh, đi tắm rửa đi!"

"Anh không về công ty sao?"

"Bạn gái bị ủy khuất, anh không thể ở lại an ủi sao?" Mạnh Thừa Kiệt xoa xoa đầu cô.

Những lời này làm mọi lo lắng trong cô như tan biến.

Cô mỉm cười ngọt ngào, "Vậy anh tự nhiên ngồi đi!" Nói xong, cô bước vào phòng cô và Tiểu Kiệt.

Mạnh Thừa Kiệt nhìn quanh căn nhà đã có lịch sử hai mươi năm, phòng gọn gàng sạch sẽ, không được trang hoàng nhiều, có thể nhìn thấy Lam gia chỉ là một gia đình nhỏ. 

Trong lòng anh thôi thúc muốn nhìn phòng cô, có lẽ đó là nơi duy nhất anh có thể bước vào thế giới nội tâm của cô. 

Đặt tay vào tay nắm cửa, nhẹ nhàng chuyển động, phát hiện cô không khóa cửa. 

Lúc này, trong phòng tắm, truyền tới tiếng nước chảy. 

Trong phòng, có một chiếc giường lớn, một tủ quần áo, cùng một chiếc bàn học nhỏ, trên tường dán đủ loại đồ án kiểu dáng phim hoạt hình, đây là phòng Lam Nguyệt và Tiểu Kiệt. 

Anh ngồi trên giường, ánh mắt phóng tới bức ảnh chụp chính mình đặt ở đầu giường. 

Cô tại sao lại có tấm ảnh này? 

Bức ảnh chỉ chụp nửa người, anh nhìn thẳng vào ống kính, trên người mặc một chiếc áo trắng không tay, đó là khi kết thúc một trận đấu bóng rổ, trong trận đấu giao hữu của công ty. 

Anh không nhớ anh từng chụp bức ảnh này, lúc ấy xung quanh có rất nhiều đồng nghiệp, chẳng lẽ cô khi ấy đã đặc biệt chú ý đến anh? Nói sâu hơn một chút là đã yêu anh? Nếu không tại sao có thể chụp bức ảnh này? Còn giữ gìn nhiều năm như vậy? 

Khó trách Chu Tề Vĩ, Đỗ Mạn Ny, Lam Tinh, thậm chí Tiểu Kiệt, vừa nhìn thấy anh đều có thể nhận ra, thì ra là do bức ảnh này. 

Bỗng nhiên tâm trạng anh trở nên rất tốt, cô phát sinh quan hệ với anh, đem lần đầu tiên quý giá tặng cho anh, kỳ thật là vì cô thích anh, mà không phải bởi vì nhất thời kích tình.... 

Lam Nguyệt ơi Lam Nguyệt, trong lòng anh gọi tên cô, cô đến tột cùng đã yêu anh bao lâu? Đủ để vì anh mà sinh hạ một đứa trẻ.... 

Nhưng là, cô sao lại chấp nhận gả cho Chu Tề Vĩ? Chẳng lẽ chỉ vì muốn cho Tiểu Kiệt một người bố? 

"A.... Anh..." 

Một tiếng kêu làm anh đang tập trung vào bức ảnh ngẩng đầu lên, chỉ thấy Lam Nguyệt đầu ướt đũng nước, mặc một bộ đồ màu đỏ, nhìn chằm chằm vào anh. 

"Sao không sấy tóc đi, cảm bây giờ." 

"Anh vào bằng cách nào?" Trời ơi! Anh ngồi trên giường cô, không gian như vậy quả thật vô cùng ái muội, làm cô bỗng dưng đỏ mặt. 

"Đi vào bình thường." Anh nhìn xung quanh, "Máy sấy dâu?" 

Cô chỉ vào bàn trang điểm. 

"Lại đây, anh giúp em sấy tóc." Mạnh Thừa Kiệt vẫy tay. 

A.... Anh sao có thể bình thản như thế? Đây là phòng cô mà! 

"Không, không cần, em tự làm được rồi." Lam Nguyệt vội vàng lắc đầu. 

Nhưng mà, giống như trước, cô nói là việc của cô, anh làm là việc của anh. 

Anh cầm máy sấy, kéo cô ngồi xuống bên anh. 

Tiếng máy sấy ong ong vang lên, kết hợp với tiếng đập của tim cô, vì năm ngón tay anh lang thang trên tóc cô, mỗi khi chạm vào đều làm cả người cô nóng lên. 

Cho đến khi tóc cô khô hẳn, anh mới tắt máy sấy đi. 

"Trong lòng em không thoải mái phải không? Buồn vì Tư Ngâm đối xử với em như vậy?"Anh giữ vai cô, khiến cô phải đối mặt với anh. 

"Vâng." Cô ủy khuất gật đầu. 

"Vậy sao không tìm anh bàn bạc? Hoặc là tìm anh than thở?" 

"Anh là giám đốc, em không thể làm khó anh." 

"Đồ ngốc, vậy em cứ thế chạy đi khi đang mưa sao. Em có biết anh lo lắng thế nào không?" Anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cô. 

"Em chắc là điên rồi! Tư Ngâm sao có thể đối xử với em như vậy, tốt xấu gì em và cô ấy cũng là đồng nghiệp lâu như vậy, chẳng lẽ em làm người thất bại như vậy?" Vòng tay của anh rất dịu dàng, nhẹ nhàng xoa dịu đi nỗi buồn của cô. 

"Vậy em tính làm gì bây giờ? Muốn anh báo thù cho không?" Anh nháy mắt, cố ý cười gian xảo. 

"Anh muốn báo thù thế nào?" Cô buồn cười nhìn anh. 

"Muốn làm cô ấy bỏ chạy? Làm khó dễ cô ấy trong công việc? Hay muốn anh mắng cô ấy một trận?" 

"Anh mà có thể mắng chửi người khác sao? Huống hồ em không muốn Tư Ngâm nghĩ anh thay em lên tiếng." 

"Lam tiểu thư, anh đương nhiên có thể mắng chửi người, huống hồ, anh thay em lên tiếng là chuyện trượng nghĩa." Mạnh Thừa Kiệt làm bộ đáng thương, chọc Lam Nguyệt cười liên tục. 

"Nếu không phải nuôi Tiểu Kiệt, em thực sự không định đến Đạt Văn làm nữa, cũng muốn nói rõ ràng với Tư Ngâm, nhưng như thế sau này làm sao tiếp tục làm việc với nhau nữa?" Nghĩ đến chuyện này, cô càng khó chịu, khuôn mặt nhỏ nhắn trong nháy mắt lại suy sụp xuống. 

"Không muốn làm thì không làm, để anh nuôi em và Tiểu Kiệt là được rồi." 

Mạnh Thừa Kiệt biết thời biết thế trong lời nói, làm cô không khỏi có ý nghĩ kỳ quái. 

"Đừng nói đùa nữa." Cô xấu hổ cười yếu ớt. 

"Anh không đùa, Lam Nguyệt, gả cho anh đi!" Anh ôm chặt lấy cô, cố lấy dũng khí nói ra, không nghĩ tới sẽ gặp khó khăn. 

Cô giãy ra khỏi vòng tay ôm của anh, vẻ mặt ngây ngốc: "Anh...." Anh nói thật sao? 

"Chậc.... Hiện tại hình như không phải thời điểm cầu hôn tốt lắm, ừm.... có lẽ anh nên làm một bữa tối với nến, phải chuẩn bị nhẫn kim cương, hay một bó hồng to." Anh thành khẩn hỏi ý kiến cô.

"Em.... Em không biết." Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, não bộ của cô không kịp tiếp nhận thông tin. 

"Lam Nguyệt, em đừng lo, anh chân thành cầu hôn em, đây là lần đầu tiên anh cầu hôn, em trăm ngàn lần đừng cự tuyệt anh." 

Cô nhìn thấy thành ý trong mắt anh, không giống nói đùa. 

"Cám ơn anh, nhưng em phải hỏi ý kiến của mẹ và Lam Tinh." 

"Thì ra nếu anh muốn cưới em thì phải 'Quá ngũ quan, trảm lục tướng'(1)?" Anh cố ý bày ra bộ mặt suy sụp. 

"Đừng như vậy! Nếu không có mẹ và Lam Tinh, em có lẽ cũng không thể chống đỡ nổi trong những ngày qua." Lam Nguyệt vội vàng giải thích, chỉ sợ anh tức giận. 

"Vậy khi nào cho anh chính thức gặp bác và Lam Tinh?" Anh biết sự lo lắng của cô, anh chỉ hy vọng có thể làm cô an tâm. 

"Em phải hỏi họ trước đã, được không?" 

"Được!" Nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ai bảo mình yêu điên cuồng tiểu mỹ nữ này chứ! Lam Nguyệt không dám để mình ý loạn tình mê, dù sao đây cũng là phòng cô, giường cô, cô dùng hay tay đặt ở ngực anh, ngăn cản anh thân mật hơn. 

Cô đã quên mất mình làm cách nào tiễn anh rời khỏi nhà, chỉ biết nếu anh không đi sẽ bị Lam Tinh bắt gặp, cô giống như người yêu đương vụng trộm, vẫn chưa dám chính thức giới thiệu anh cho người nhà. 

Ai! Đầu cô rất đau, trước đây nghĩ anh đối với cô một chút tình cảm cũng không có, nay anh lại cầu hôn, cô nên làm sao? 

Lam Nguyệt mờ mịt nằm ngủ trên giường, chợt thấy có một bàn tay nhỏ bé lay lay cô. 

"Mẹ, mẹ." 

"Tiểu Kiệt, ngoan nào, đừng làm ồn, mẹ bị ốm." Lam Tinh trấn an thằng bé hiếu động. 

Lam Tinh sau khi tan tầm về nhà, lúc đó Lam Nguyệt vẫn đang ngủ, định để Lam Nguyệt nghỉ ngơi nhiều một chút, cô mang Tiểu Kiệt sang nhà Chu gia bên cạnh ăn cơm, sau khi trở về phát hiện Lam Nguyệt nằm trên giường mặt đỏ bừng, sờ vào mới phát hiện cô đang sốt cao. 

"Mẹ thật đáng thương... Dì, giờ phải làm sao?" Tiểu Kiệt khịt khịt mũi như muốn khóc. 

"Không sao, chúng ta đi tìm bố, gọi ba ba đến giúp." Lam Tinh sờ sờ đầu thằng bé. 

Tiểu Kiệt chỉ vào bức ảnh trên đầu giường: "Là papa sao?" 

"Không phải, là ba ba ở cửa đối diện." 

Lam Tinh biết Tiểu Kiệt gọi ba ba là Chu Tề Vĩ, papa là chỉ Mạnh Thừa Kiệt. 

"Dì, papa có lái xe đón con tan học, còn đưa con đi Mc Donalds xem Donalds nữa!" Tiểu Kiệt thành thật nói. 

Nghe vậy, mắt Lam Tinh ánh lên kỳ lạ, chỉ vào ảnh chụp. "Tiểu Kiệt, con có lừa dì không, papa này thật sự cho con đi Mc Donalds?" 

"Đúng vậy! Mẹ nói trẻ con không được nói dối." Tiểu Kiệt hồn nhiên nói. 

Lam Nguyệt dám vụng trộm qua lại với Mạnh Thừa Kiệt. Tốt! Chờ khi nào hết bệnh, cô thế nào cũng phải nói cho rõ ràng. 

"Tiểu Kiệt ngoan, con theo dì đi tìm bà nội, chúng ta tìm bố con hỗ trợ, phải đưa mẹ đến bệnh viện mới được." Trước mắt phải chữa bệnh, có gì nói sau. 

"Mẹ bị đau sao?" Tiểu Kiệt lộ ra vẻ đau xót. 

"Đúng vậy, rất đau." 

"Mẹ thật đáng thương!" 

Lam Tinh vội vàng chạy tới ấn chuông nhà Chu gia, mở cửa là Chu Tề Vĩ. 

"Anh Tề Vĩ, chị em sốt, anh mau sang đưa chị ấy đến bệnh viện." 

Chu Tề Vĩ vừa nghe, bất chấp đang ăn dở cơm, vội vàng chạy sang, ôm Lam Nguyệt lên. 

Lam Tinh đưa Tiểu Kiệt sang cho bà Chu, sau đó cùng Chu Tề Vĩ lái xe đưa Lam Nguyệt vào bệnh viện. 

Bác sĩ nói Lam Nguyệt bị viêm đường hô hấp sau chuyển thành viêm phổi, chỉ cần tiêm và nghỉ ngơi sẽ hồi phục. 

"Sao có thể tự nhiên lên cơn sốt vậy chứ?" Chu Tề Vĩ ngồi bên giường bệnh, thì thào tự nói. 

"Cái thời tiết quỷ quái này lúc lạnh lúc nóng, hai ngày trước thấy chị ấy ho khan, lại có chút nghẹt mũi, nhưng không nghiêm trọng, không nghĩ tới nhanh như vậy đã chuyển thành viêm phổi." Lam Tinh cũng không biết Lam Nguyệt vì cả ngày dầm mưa, mới làm cho cơn cảm mạo nhỏ chuyển thành bệnh nặng. 

"Bác sĩ nói phải ở lại bệnh viện quan sát hai ngày, em về trông nom cho Tiểu Kiệt, mai thuận tiện tới xin phép cho Lam Nguyệt, anh ở đây được rồi." Chu Tề Vĩ coi chị em nhà họ Lam như em gái ruột, cũng không có gì kỳ lạ. 

"Anh Tề Vĩ, anh về nghỉ ngơi đi, Tiểu Kiệt có thể để mẹ em chăm sóc, nhỡ chị em muốn đi toilet, anh là con trai không tiện." 

"Có cái gì không tiện, anh là chồng cũ của Lam Nguyệt, hơn nữa anh cũng khỏe hơn em, Mạn Ny cũng không để ý, em để ý cái gì?" Hắn vừa mới gọi cho Mạn Ny xin phép, Mạn Ny đang cùng bạn học đi dạo phố, còn dặn hắn phải chăm sóc Lam Nguyệt thật tốt. 

Đến lượt Lam Tinh trợn mắt, nói là chồng trước, nhưng hai người một chút quan hệ cũng không có, hắn còn có thể nói như vậy, nhưng Lam Tinh cũng hiểu Chu Tề Vĩ đối với chị em hai cô rất tốt, cho nên cũng không so đo nữa. 

"Anh Tề Vĩ, vậy ngày mai mấy giờ anh đi làm?" 

"Mai anh trực tối, em sau khi tan tầm đến đây thay cho anh, có việc gì anh sẽ gọi điện cho, ông chủ của em hung ác như vậy, em xin phép nghỉ, anh ta nhất định làm thịt em." 

"Hừ! Khi nào em thật sự muốn xin nghỉ, anh ta cũng không thể quản nhiều như vậy." Nói dễ nghe chút thì Lam Tinh là thư ký, còn nói khó nghe là cô căn bản giống như người giúp việc, hai tư giờ làm việc cho một ông chủ hung ác hô đến gọi đi. 

"Chị em còn phải quan sát thêm hai ngày, em muốn nghỉ thì ngày kia hãy tính, tối nay một mình anh là được rồi." Hắn vẫy vẫy tay như đuổi ruồi bảo Lam Tinh về. 

"Vâng, anh Tề Vĩ, vậy làm phiền anh." Thật ra cũng có thể để mẹ tới chăm sóc cho chị, nhưng mẹ tuổi đã lớn, ban ngày phải làm việc cũng đã mệt, nếu để bà đến bệnh viện, xương cốt chỉ sợ không còn. Mà Lam Tinh không muốn tên ông chủ hung ác của cô bắt được nhược điểm, đành phải giao Lam Nguyệt cho Chu Tề Vĩ trông nom. 

Lam Nguyệt ngủ suốt đêm, lúc bình minh mới tỉnh lại. 

Đầu cô đau như búa bổ, nhíu nhíu đôi mi thanh tú rồi mở mắt. 

Đập vào mắt là cánh tay đang truyền dịch, trần nhà trắng tinh, khi chậm rãi xoay đầu sang bên cạnh thấy Chu Tề Vĩ đang nằm sấp ngủ trêngiường. 

Cô dùng tay không có gắn kim xoa xoa thái dương, đây chắc hẳn là bệnh viện, chuyện gì đã xảy ra? Cô sao lại ở đây? 

Cổ họng cô đau như bị xé rách, cô muốn rời giường đi uống nước, nhưng làm vậy sẽ đánh thức Chu Tề Vĩ. 

Bởi vì Chu Tề Vĩ là cảnh sát, sớm đã thành thói quen nghỉ ngơi bừa bãi, rèn luyện được công phu có thể ngủ ở bất kỳ nơi nào, và cũng tùy thời mà tỉnh lại. 

"Lam Nguyệt, em muốn làm gì?" Hắn mở to đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ. 

"Em khát nước, em sao lại ở đây?" Giọng cô khàn khàn đầy ma quái, mà mỗi khi mở miệng cổ họng lại đau như bị hỏa thiêu. 

Chu Tề Vĩ rót một ly nước sôi đưa cho cô, đem chuyện đêm qua đưa cô vào bệnh viện kể lại. 

"Em an tâm nghỉ ngơi, anh sẽ gọi điện đến công ty xin phép nghỉ giúp em." 

"Vâng!" Cô cảm thấy may mắn vì trận ốm này đến đúng thời điểm, nếu không cô cũng không biết hôm nay có nên đi làm hay không? Cho dù đi làm cô sẽ phải đối mặt thế nào với Tư Ngâm? 

"Muốn ăn gì?" 

Cô lắc đầu, một chút khẩu vị cũng không có, chỉ thấy khó chịu, trong lòng buồn bực càng làm cô mỏi mệt. 

"Anh đi mua cháo nóng cho em, phải ăn cái gì đó mới hồi phục được." Chu Tề Vĩ cầm ví tiền ra ngoài. 

Lam Nguyệt muốn gọi điện thoại cho Mạnh Thừa Kiệt, nhìn đồng hồ, mới sáu giờ, anh chắc vẫn đang ngủ, chờ tối nay rồi báo lại cho anh. 

Ăn xong tô cháo Quảng Đông mà Chu Tề Vĩ mua về cũng là lúc y tá mang thuốc đến, có lẽ bởi tác dụng của thuốc, cô lại ngủ say. 

Chín giờ, Chu Tề Vĩ gọi điện đến công ty Lam Nguyệt, tiếp điện thoại là Hà Tư Ngâm. 

"Chào cô, tôi tìm Vạn tiên sinh." May là Chu Tề Vĩ còn nhớ ông chủ ở công ty Lam Nguyệt họ Vạn, vì vậy cũng không có gì khó khăn. 

"Xin hỏi anh tìm ông Vạn có chuyện gì?" 

"Tôi là chồng Lam Nguyệt." 

Vừa nghe thấy là chồng Lam Nguyệt, lòng Hà Tư Ngâm trầm xuống một chút, "Xin đợi một chút." 

Năm giây sau, điện thoại chuyển tới tay Vạn Đại Phú. 

"Alo?" 

"Tôi là chồng Lam Nguyệt, tôi muốn xin cho Lam Nguyệt nghỉ vài ngày." 

"Chu tiên sinh à? Lam Nguyệt sao vậy?" Vạn Đại Phú kinh ngạc hỏi, nghĩ vì chuyện hôm qua Lam Nguyệt không muốn đi làm. 

"Cô ấy bị sốt, giờ đang ở bệnh viện, bác sĩ nói bị viêm phổi, phải ở lại bệnh viện khoảng hai ngày." 

"Cô ấy ở bệnh viện nào?" Vạn Đại Phú vội hỏi. 

Chu Tề Vĩ căn bản không biết chuyện hôm qua của Lam Nguyệt, hắn nói lại tình hình cho Vạn Đại Phú. 

Mà ở đầu kia, Mạnh Thừa Kiệt đang cùng Vạn Đại Phú thảo luận vấn đề hôm trước, nghĩ cách để các nhân viên hiểu được sự thật. 

Mấy ngày nay Mạnh Thừa Kiệt đã có thói quen trước khi ngủ, gọi điện thoại nói chuyện với Lam Nguyệt, nhưng tối hôm qua điện thoại của cô không có người nghe, lòng anh nóng như lửa dốt, vốn định đến Lam gia tìm cô, nhưng sợ làm Lam Nguyệt sợ hãi.... 

Không nghĩ tới, Lam Nguyệt luôn đến sớm nhất mà đã qua giờ làm vẫn chưa tới, điều này làm anh càng thêm lo lắng. 

Anh định sau khi xong việc, trực tiếp tới Lam gia tìm người, lại nghe thấy Chu Tề Vĩ gọi điện xin phép nghỉ cho Lam Nguyệt. 

"Lam Nguyệt sao vậy?" Mạnh Thừa Kiệt vội hỏi. 

"Chồng cô ấy gọi tới xin phép giúp cô ấy..." 

"Là chồng cũ của Lam Nguyệt." Sắc mặt Mạnh Thừa Kiệt trầm xuống, lớn tiếng sửa lại. 

"Được được được, là chồng cũ của Lam Nguyệt, cậu ấy nói Lam Nguyệt bị sốt do viêm phổi, hiện tại đang ở bệnh viện." Mạnh Thừa Kiệt đã vì chuyện hôm qua mà nổi giận, Vạn Đại Phú không muốn lại chọc giận Mạnh Thừa Kiệt. 

"Cô ấy ở bệnh viện nào?" Anh đột nhiên đứng lên, Lam Nguyệt bị bệnh? 

Nghe Vạn Đại Phú nói xong, Mạnh Thừa Kiệt vội vàng chạy ra khỏi công ty, Vạn Đại Phú thấy thế, cũng chỉ có thể nhanh bước đuổi theo. 

Mạnh Thừa Kiệt chạy tới bệnh viện, khi đẩy cửa phòng bệnh, chỉ thấy Chu Tề Vĩ lập tức đứng dậy đi đến trước mặt anh và Vạn Đại Phú. 

Nhưng hiện giờ, trong mắt Mạnh Thừa Kiệt chỉ có khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đang nằm trên giường. 

"Lam Nguyệt vừa mới ngủ, anh không nên làm cô ấy thức dậy." Chu Tề Vĩ không biết ý đồ của Mạnh Thừa Kiệt, hắn trừng mắt nhìn Mạnh Thừa Kiệt. 

"Cô ấy thế nào rồi?" Mạnh Thừa Kiệt lạnh lùng nhìn hắn, vì sao có thể ở đây chăm sóc Lam Nguyệt không phải anh mà lại là tên cảnh sát này? Mà tên cảnh sát chết tiệt này, vẫn là chồng cũ của Lam Nguyệt, là bố của Tiểu Kiệt trên danh nghĩa! 

"Hết sốt rồi, nhưng phải quan sát thêm." Chu Tề Vĩ không yếu thế đón nhận ánh mắt đối thủ. 

"Chu tiên sinh phải không? Tôi là Vạn Đại Phú, là ông chủ của Lam Nguyệt." Vạn Đại Phú nhận thấy tình hình không ổn, sợ hai tên này sẽ đánh nhau ngay trong phòng bệnh, vội vàng kéo Mạnh Thừa Kiệt lui lại. 

Bởi vì Vạn Đại Phú và Mạnh Thừa Kiệt đều không biết, Chu Tề Vĩ tại sao lại kết hôn với Lam Nguyệt? Mà Chu Tề Vĩ rốt cuộc có biết Tiểu Kiệt không phải con hắn không? Chuyện này làm người ta cảm thấy rất khó khăn. 

"Thì ra anh chính là người mà Lam Nguyệt vẫn gọi là lão đại, còn làm phiền anh phải đến tận đây, thật ngại quá." Chu Tề Vĩ tuy tính cách lỗ mãng nhưng vẫn biết cách lễ nghi khách khí. 

"Lam Nguyệt là nhân viên của tôi, tôi đến thăm cô ấy cũng là đúng lẽ thường." Vạn Đại Phú biết Lam Nguyệt vì mắc mưa mà ốm, nói đúng ra thì anh là kẻ gây tội, đương nhiên phải đến để xin thứ tội. 

"Mạnh Thừa Kiệt, ở đây không tiện, chúng ta ra ngoài nói chuyện." Chu Tề Vĩ nhìn một cách thăm dò. Tra hỏi phạm nhân là sở trường của hắn. 

"Đương nhiên, tôi cũng có nhiều chuyện muốn nói với anh." Mạnh Thừa Kiệt nhấc khóe môi, đáp lại, rất nhiều chuyện phải nói cho rõ ràng. 

"Lão đại, Lam Nguyệt nhờ anh, nếu cô ấy tỉnh lại, phiền anh gọi chúng tôi ở bên ngoài." Chu Tề Vĩ lấy tư thế chủ nhân nhờ Vạn Đại Phú. 

"Chuyện này.... Không thành vấn đề, ưm..... Hai anh có chuyện gì cứ từ từ nói chuyện, nơi đây là bệnh viện, trăm ngàn đừng làm phiền đến các bệnh nhân khác." Vạn Đại Phú lo lắng nhìn hai người, liệu có đánh nhau không đây? 

"Anh yên tâm! Cảnh sát sẽ không đánh người." Chu Tề Vĩ tuy nói với Vạn Đại Phú, nhưng ánh mắt không rời khỏi Mạnh Thừa Kiệt. 

Chu Tề Vĩ và Mạnh Thừa Kiệt đi vào chỗ rẽ ở hành lang. 

"Không tới hai mươi phút anh đã có mặt ở bệnh viện, có thể thấy anh đối với Lam Nguyệt nhà chúng tôi rất quan tâm?" Chu Tề Vĩ dựa vào tường, hai tay khoanh trước ngực bình tĩnh hỏi. 

"Không phải Lam Nguyệt nhà anh, cô ấy đã ly hôn với anh, với anh không có quan hệ gì. Tôi thích Lam Nguyệt, đã cầu hôn cô ấy, hiện tại là Lam Nguyệt của tôi." Mạnh Thừa Kiệt tỏ thái độ chính nghĩa. 

"Sao? Tôi sao lại chưa từng nghe Lam Nguyệt nói qua?" Chu Tề Vĩ không tin. 

"Lam Nguyệt có bạn trai lại phải báo cáo với anh sao?" Mạnh Thừa Kiệt hỏi lại, trong mắt hừng hừng đại hỏa. 

"Không cần báo cáo với tôi, nhưng phải có sự đồng ý của tôi." Chu Tề Vĩ hừ lạnh, diễu võ dương oai hất cằm lên, hắn đối với loại đàn ông tình một đêm này không có hảo cảm. 

"Vì sao cần anh đồng ý?" Mạnh Thừa Kiệt âm trầm hỏi. 

"Bởi vì tôi là bố của Tiểu Kiệt, tôi không gật đầu, bất luận kẻ nào cũng không được làm kế phụ của con tôi." 

Đàn ông với đàn ông, không chỉ là vấn đề thắng thua, còn là vấn đề mặt mũi, Mạnh Thừa Kiệt khó mà không tức giận đến mức mất lí trí, "Tiểu Kiệt không phải con anh!" 

Chu Tề Vĩ không hề tức giận, ngược lại cười ha ha. "Lam Nguyệt nói cho anh biết?" 

"Không phải." Tên Chu Tề Vĩ này đang làm gì? Chẳng lẽ đã sớm biết Tiểu Kiệt không phải con hắn? 

"Giấy không gói được lửa, nhìn Tiểu Kiệt giống anh như đúc, không cần đoán, mọi người đều biết Tiểu Kiệt là con của Mạnh Thừa Kiệt." 

"Anh...." Chu Tề Vĩ hào phóng thừa nhận như vậy làm Mạnh Thừa Kiệt có chút không chống đỡ được. 

"Chỉ tiếc, Tiểu Kiệt họ Chu, không phải họ Mạnh, nó là con hợp pháp của tôi." 

"Chu Tề Vĩ, đây là lý do anh ly hôn với Lam Nguyệt sao? Anh biết Tiểu Kiệt không phải cốt nhục của anh nên mới ly hôn với Lam Nguyệt?" Mạnh Thừa Kiệt chỉ có thể tùy tiện đoán, chỉ hy vọng có thể tìm được chút dấu vết từ miệng Chu Tề Vĩ. 

"Xem ra anh một chút cũng không hiểu Lam Nguyêt! Tôi thiếu chút nữa bị anh hù, có thể thấy cô ấy căn bản không đồng ý lời cầu hôn của anh, tất cả đều là anh mộng tưởng hão huyền." 

"Bởi vì tôi không muốn ép hỏi chuyện quá khứ, tôi cũng không nói với cô ấy, tôi đã biết Tiểu Kiệt là con tôi, tôi muốn cô ấy cam tâm tình nguyện gả cho tôi." Thấy Chu Tề Vĩ không có ác ý, Mạnh Thừa Kiệt trở nên hòa hoãn, chậm rãi khôi phục lại lý trí. 

"Hay là anh vì Tiểu Kiệt mới theo đuổi Lam Nguyệt?" Chu Tề Vĩ ánh mắt thăm dò. 

"Tôi thích Lam Nguyệt, từ lúc chưa biết Tiểu Kiệt là con tôi, tôi cũng đã thích cô ấy, huống hồ, cho dù Tiểu Kiệt không phải con tôi, tôi cũng sẽ cầu hôn với cô ấy." 

"Hừ! Nói thì dễ, Lam Nguyệt là một cô gái đơn thuần, cô ấy có thể vì thích anh, phát sinh quan hệ với anh, thậm chí không để ý đến sự phản đối của mọi người, kiên quyết muốn sinh con." Chu Tề Vĩ nắm lấy áo Mạnh Thừa Kiệt. "Tôi cảnh cáo anh, đừng làm tổn thương Lam Nguyệt, cô ấy đối với anh tình thâm nghĩa trọng, tôi mong anh giơ cao đánh khẽ không nên lừa gạt cô ấy, nếu anh chỉ cần con, anh có thể nói cho rõ, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh." 

Mạnh Thừa Kiệt cũng không phải vô dụng, anh đẩy tay Chu Tề Vĩ ra. 

"Trước khi anh và Lam Nguyệt kết hôn, anh đã biết Tiểu Kiệt không phải con của anh?" 

"Chứ sao." Chu Tề Vĩ kéo kéo quần áo. 

"Vậy sao còn muốn cùng cô ấy kết hôn?" Anh không hiểu. 

"Ai vô tình giống anh! Ăn hết Lam Nguyệt, vỗ mông bước đi, nói cho anh biết, Lam Nguyệt vì muốn cho Tiểu Kiệt một thân phận, mới đồng ý kết hôn với tôi, chờ sau khi sinh Tiểu Kiệt, chúng tôi lập tức ly hôn, đây là ý tưởng của Mạn Ny." Nhắc tới Mạn Ny, trên mặt hắn có vô hạn tình yêu. 

Mạnh Thừa Kiệt thật lâu không thể nói được gì, Lam Nguyệt kết hôn với Chu Tề Vĩ, thật sự chỉ vì muốn cho Tiểu Kiệt một thân phận! 

Thì ra là như vậy, tất cả mọi thứ dường như đều đã vượt qua tưởng tượng của Mạnh Thừa Kiệt. 

"Ý của anh là, anh và Lam Nguyệt chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, không phải vợ chồng thật?" 

"Chứ sao! Tôi mà động vào Lam Nguyệt, tôi không chỉ bị Mạn Ny sửa chữa, còn bị Lam Tinh thóa mạ, cũng sẽ bị hai lão nhân nhà tôi đá ra khỏi cửa. Huống hồ, Lam Nguyệt không phải dạng con gái này, cô ấy yêu anh đến mức nào mới có thể cùng anh lên giường chứ, anh tốt nhất không nên xem nhẹ tình cảm của Lam Nguyệt." Chu Tề Vĩ tức giận nói. 

"Tôi không xem nhẹ Lam Nguyệt, tôi căn bản không quan tâm chuyện cô ấy từng kết hôn với anh, tôi thích cô ấy vì con người cô ấy, cho dù cô ấy từng thế nào đi nữa, tôi cũng không để ý." Thì ra cô đã yêu anh lâu như vậy, thì ra cô đã hi sinh nhiều như vậy. Cô ấy cái gì cũng không nói, không hề đòi lại công đạo, không thừa cơ đòi anh phải yêu cô, không dùng Tiểu Kiệt uy hiếp anh, một cô gái thiên lương như vậy, anh phải vô cùng may mắn mới có thể có được! 

"Tôi nói cho anh biết, tôi coi Lam Nguyệt như em gái ruột, anh không thích thì tránh xa một chút, đừng có trêu chọc cô ấy, anh nếu dám lừa gạt tình cảm của cô ấy, tôi sẽ quăng anh xuống biển làm mồi cho cá mập." Chu Tề Vĩ híp mắt, hung hăng cảnh cáo. 

Mạnh Thừa Kiệt nghe xong chẳng những không tức giận, ngược lại khẽ cười. "Tôi nhận lời cảnh cáo của anh, tôi nhất định sẽ đối xử với Lam Nguyệt thật tốt, xin anh cứ tin tôi, yên tâm giao Lam Nguyệt cho tôi." Mạnh Thừa Kiệt vươn tay ra đầy hữu nghị, "Cám ơn anh đã chăm sóc cho Lam Nguyệt và Tiểu Kiệt, cám ơn anh đã cho Tiểu Kiệt nhiều tình cảm của một người bố như vậy, cám ơn anh." 

Nhìn chằm chằm vào tay đang đưa ra của Mạnh Thừa Kiệt, Chu Tề Vĩ hào hiệp nắm lấy. 

"Tôi không cần anh cảm ơn, Tiểu Kiệt gọi tôi một tiếng ba ba, cả đời là con tôi, tôi chỉ hy vọng anh đối với Lam Nguyệt thật tốt." Nhìn cặp mắt trong veo của Mạnh Thừa Kiệt, Chu Tề Vĩ dùng đôi mắt chuyên nghiệp phán xét, ít nhất giờ khắc này Mạnh Thừa Kiệt thật tâm thật ý. 

Hai người đàn ông nắm chặt tay, cũng là nắm chặt giao tình. 

"Tôi muốn vào thăm Lam Nguyệt." Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, làm anh thật sự lo lắng. 

"Đi thôi! Lam Nguyệt thật sự rất yêu anh." Chu Tề Vĩ vỗ vỗ vai anh. 

"Tôi cũng yêu cô ấy." 

Cửa phòng bệnh mở ra, chỉ thấy Lam Nguyệt đã nửa nằm nửa ngồi trên giường, đôi mắt cô có chút hơi nước, lời đang nói dở vì cửa mở ra mà ngừng lại. 

"Em tỉnh rồi, còn thấy chỗ nào không thoải mái không? Hôm qua em không nên dầm mưa." Mạnh Thừa Kiệt thân thiết đi đến bên giường cô, định cầm tay cô, lại bị né tránh. 

"Tề Vĩ, em rất mệt, giúp em tiễn lão đại và Mạnh.... Mạnh tiên sinh." Cô kìm nén nước mắt, cổ họng vì đau đớn, lời nó có chút khàn khàn mơ hồ. 

Mạnh Thừa Kiệt thất thần nhìn bàn tay bị cô cự tuyệt, còn có sự lạnh lùng cố ý trong lời nói. "Lam Nguyệt, đây là chuyện gì? Em làm sao vậy?" 

Cô không đáp, nghiêng người đưa lưng về phía anh, nằm xuống, nước mắt rơi ướt đẫm gối. 

Mạnh Thừa Kiệt nhìn Vạn Đại Phú. "Đại Phú, anh đã nói gì với cô ấy?" 

Vạn Đại Phú cả mặt tái nhợt. "Tôi.... Tôi chỉ lỡ lời." Anh đáng lẽ không nên nhiều chuyện như vậy, nói nhiều lại càng lúc càng sai. 

"Vạn Đại Phú, anh rốt cuộc nói gì với cô ấy?" Mạnh Thừa Kiệt nhịn không được rít gào. 

Tiếng khóc nhẹ nhàng của cô vang lên, Chu Tề Vĩ thấy thế, đành vội vàng nói: "Hai người đi ra ngoài nói chuyện, để Lam Nguyệt nghỉ ngơi." 

"Tôi...." Mạnh Thừa Kiệt không muốn cứ thế đi, Lam Nguyệt đang khóc! Nhưng anh vẫn phải hỏi cho rõ ràng Vạn Đại Phú đã nói gì với cô ấy. "Chúng tôi ở ngay bên ngoài, tôi sẽ không rời đi." Anh nói là nói với Lam Nguyệt. 

Nghe thấy tiếng đóng cửa, cả trái tim cô đều tan nát. 

Khó trách anh không hề hỏi cô tại sao có bức ảnh chụp ở đầu giường? Không hỏi vì sao Tiểu Kiệt lại giống anh như vậy? Thì ra anh sớm đã biết người đêm hôm đó, cô gái đó là cô, cũng đã biết Tiểu Kiệt là con anh... 

Đó đều là chuyện Vạn Đại Phú vừa nói với cô. 

Thì ra anh vì Tiểu Kiệt mới đột nhiên ân cần, đột nhiên đối xử với cô tốt như thế, thậm chí cầu hôn cô, cô còn tưởng anh thật lòng yêu cô. 

Hiện tại quay đầu nhìn lại, anh tới bây giờ cũng chưa từng nói với cô ba chữ "Anh yêu em", cũng chưa bao giờ muốn đưa cô đến gặp bố mẹ anh. 

Cô sao lại ngu ngốc như vậy, ngu ngốc đến mức ấy?! 

Chú thích: 

(1)  Quá ngũ quan, trảm lục tướng: Qua năm ải, chém sáu tướng: Ý nói có nhiều cửa ải, nhiều rào cản.