Đến đây lòng mắt của Khả Vy cay xè, ngón tay ghì siết da thịt mà đâu cảm thấy đau. Miễn là không khóc, miễn là vẫn trụ được thì chúng ta còn chơi trò ảo tưởng trường kì.
Một hai ba, cô đếm từng giây một, miệng cố đưa ra đẩy lưỡi vươn lên. Đừng nghĩ cô kém cỏi khi ngay cả một việc dễ dàng mà không làm được, phẩm chất tự tôn đang chống lại tư duy trói buộc, nó khống chế lợi ích cá nhân của những kẻ đắc độc.
Mồ hôi lấm thấm trên khuôn mặt, li ti sau lưng váy, nếu cô nghén, nếu có một sinh linh nhỏ bé nào đó trong suy nghĩ của mọi người thì khi vỡ lẽ, cô biết làm gì đây. “Đừng lo, tất cả đều được dàn xếp ổn thỏa!” - cô được người ta nói câu này rồi, thế thì còn gì phải hoang mang.
- Khả Vy! Lạc Thiên rất thích món mực xào, thi thoảng ở nhà con dành thời gian nhé! - Cao phu nhân gợi ý thêm, nãy giờ cô ta đang dự bị sau cách gà hay không thèm nghe lời bà già này nói.
- Bác Cao à, bác vẫn chu đáo với anh Thiên quá!
Khả Vy luôn bị kích động trước những lời đủng đỉnh của mẹ chồng. Dù ai có nói gì, họ bàn tán về một hoạt động thể thao, một khu giải trí nào đó nhưng hễ cứ đến lời Cao phu nhân nói là cô khiếp sợ. Bà thúc ép cô không chỉ bằng giọng nói, ánh mắt, mà còn bởi những thứ cô đang có, mọi thứ, kể cả Lạc Thiên.
- Làm sao vậy? - Lạc Thiên xoay hẳn mình về phía Khả Vy, cô rất lạ, nhìn cô mỏng manh như giọt sương mai, dễ tan biến như làn khói mây, xa vời vợi như một vòng Trái đất. Phong cách này không giống Khả Vy anh từng biết, cô không hợp với nhẹ nhàng và yếu đuối đâu, cô là ai chứ, là con Cáo ghê gớm lảnh lót cơ mà. Anh đưa tay lên trán cô và dồn mọi sự quan tâm vào đó - Có gì không ổn ư?
Khuôn mặt xanh xao của Khả Vy không hề đùa, mọi người mải tiếp chuyện lúc này cũng dừng lại để hỏi han. Khả Vy không biết nữa, nếu cô chỉ là một con bé vất vưởng cơ nhỡ, liệu có được nghe giọng nói ân cần từ Lạc Thiên hay không?. Cứng rắn, cô khoát tay anh ra, nghẹn đắng ôm lấy tàn dư một thời ngây ngô đã qua, lần cuối cùng lướt mắt nhìn anh và Vũ Gia Minh.
- O...ẹ...! - Cô hoàn thành nhiệm vụ rồi đó.
Tín hiệu SOS có khi nào Lạc Thiên hiểu được chứ, khi mà lòng tin của anh đã có chỗ cho cô rồi. Còn Vũ Gia Minh, cô đã nói với anh ta rằng mình từng muốn làm cảnh sát, nay nhân cách hủy hoại rồi, cũng như anh, ước mơ đó không bao giờ đạt tới.
Vũ Gia Minh đột nhiên thở dài, hình như anh vừa nhận được thông điệp từ cô gái kia, Khả Vy đó nhờ anh giữ hộ một dấu chấm than cầu cứu. Hoặc cũng có thể anh nhầm!
Đi đến cùng thì vẫn không ai hiểu được cô cả, cuộc đời nửa thật nửa ảo, khắc nghiệt như thế chứ đâu cho không ai hạnh phúc!
Lạc Thiên để chế độ nhạc nền nho nhỏ, giữ tốc độ tối thiểu trên quãng đường về nhà, cũng tránh những con đường ùn tắc giao thông hay đường cao tốc bụi mù, dù con đường có dài và xa cỡ nào, lòng vòng và rắc rối, anh vẫn muốn đem lại bình an cho người ngồi bên trong.
Khả Vy lững thững đi vào nhà, cô cũng chẳng nhớ mình đã mang theo những gì nên nhẹ nhõm với đôi bàn tay không. Vào tới phòng khách, cô gieo mình ngã xuống ghế nhìn lên trần nhà, ở đây không có khoảng trời nào cả. Khi Lạc Thiên mang đồ vào cho thì cô dựng người đi lên lầu, không nói không rằng.
- Điện thoại và túi xách của... cô này! - Lạc Thiên đi tới bậc thang thứ hai nhưng không thấy cô có dự định cầm lấy đành thôi. -... Đừng nghĩ ngợi nhiều... tôi... anh sẽ không để... - nói như thế rồi anh sẽ làm gì được cho cô chứ, Lạc Thiên dựa vào tường và vẫn nhìn về phía cô.
Khả Vy dừng lại đúng một tíc tắc để giọt nước mắt thỏa mãn rơi, rồi lại thẫn thờ về phòng. Khoảnh khắc khi các phân tử nước vỡ vụn thật tàn nhẫn, chúng gắn kết rồi chia xa mỗi ngả mà chưa kịp quyến luyến. Cô sẽ nghi nhớ ngày hôm nay, giọt lệ này dành cho Lạc Thiên, bắt đầu những tháng ngày cô không chỉ khóc cho mình nữa.
-... Sẽ không để Cao Khả Vy bị lãng quên đâu!
Tiếng cửa đóng lại rồi anh mới đủ dũng khí nói lên, mà dẫu cô còn ở đó âm thanh cũng không đủ truyền tới. Có hai thứ Lạc Thiên bất lực, thứ nhất đã để mẹ mình phải nén nỗi đau gìn giữ cho ba anh em anh được hạnh phúc, để người ta phải thốt lên một câu ngưỡng mộ cũng để chính bản thân bà tự gieo mộng vàng ngưỡng tưởng về một gia đình ấm cúng. Thứ hai, đó là về Nhược Lam, anh buộc lòng cuộn cô trôi theo dòng dĩ vãng, anh không đủ Khả năng gánh vác được thực tế dòng máu giữa hai người. Và không thể có điều thứ ba nữa.
Lạc Thiên là một chàng trai đa tình ư?, cứ để người ta nghĩ thế, anh không thiết. Một Lạc Thiên đi theo vết xe đổ của thứ cảm giác không thật, mù quáng và lầm lối. Bởi anh không muốn lụy tàn chắp vá như người mẹ, heo úa trong nhung lụa như người cha nên anh không sống thật với tình cảm. Anh thương Nhược Lam nhưng vẫn giao du với nhiều cô nàng, anh muốn chỉ cho thiên hạ thấy mình luôn là chủ con tim, tỉnh táo tuyệt đối. Rồi khi gửi ngắm hoàn toàn vào người con gái đó hóa ra anh trắng tay. Nhưng... câu chuyện kể rằng, có một con Cáo sống trong khu rừng tăm tối, nó chỉ biết sống cuộc đời giản đơn và nhàm chán. Thế rồi một ngày người ta đem con Cáo tới nơi giàu sang, Cáo được săn sóc và sống một cuộc đời trước đó không mong tới. Như vậy truyện cổ tích vẫn tồn tại, ít nhất nó sống theo mặt tích cực của Lạc Thiên. Chỉ cần cho một cơ hội khác, sẽ không phủ nhận mà nhất định giành giật lấy, đó là con đường dẫn đến hạnh phúc, là không buông tay.
Anh không muốn học cách chịu đựng và mang cuộc hôn nhân của mình ra làm trò đùa. Cơ hội có rất nhiều nhưng sàng lọc qua màng lưới của anh là hạn chế. Khả Vy, cái tên này đủ nhỏ để ra đi hoặc may mắn ở lại trong trường cơ hội ấy. Sự lựa chọn mập mờ mà anh không cho phép sau một thời gian chỉ còn lại khẳng định “Khả Vy đã từng mang họ Cao”. Anh nguyện giữ lấy những hệ quả giữa hai người, một sợi dây trói buộc thể xác trước khi chiếm lĩnh cả tinh thần.
Điện thoại của Khả Vy có một cuộc gọi, từ Triệu Đông Kỳ. Lạc Thiên hơi bất ngờ về số máy của người đàn ông này lại được lưu trong danh bạ, hắn chẳng phải là bạn trai hờ của Nhược Lam hay sao. Tuy nhiên anh tôn trọng Khả Vy.
- Có ai gọi đấy! - tiếng gõ cửa cũng cho thấy sự trân trọng.
Khả Vy chỉ mở đủ để chìa tay ra, bắt lấy điện thoại và đóng lại tức thì. Cô nhấn nút trả lời khi khóe mắt đã ướt mèm rồi tức tưởi khóc. Triệu Đồng Kỳ muốn biết xem cô thế nào, còn thở được nữa không, anh có trách nhiệm với nhân vật của mình, cũng có lòng thương trước số phận ngặt nghèo. Anh dành thời gian lắng nghe, để cho cô biết mình xa vời với cô đơn. Mảnh đời của anh có phần đồng cảm, cuộc sống đôi khi cũng cần biết chia sẻ.
Khả Vy vặn nước chảy mạnh, khụy gối vỡ òa, lạc cả giọng. Cô không quan tâm chiếc điện thoại đã rơi khỏi tay, miễn là có người đang an ủi là được, dù đó là thương hại hay chân tình, cũng như đó là Triệu Đông Kỳ hay Lạc Thiên. Khóc để vơi đi nỗi lòng, thỏa lấp vết nứt dạn con tim, và cũng để trôi xa khoảng cách gần gũi với người mà được gọi là “chồng”.
***
- Chú Thiên véo má cháu nữa đi, chú không thích chơi với cháu nữa rồi à? Ứ ừ, cháu méc cô Vy chú bỏ rơi cháu!
Cu cậu Tom nước mắt lã chã tay cầm chiếc kẹo socola dúi dúi bắt Lạc Thiên nhận lấy lòng thành. Nhưng anh lắc ngón tay làm mặt lạnh.
- Chán rồi, chú không thèm má cháu nữa, chú có bé con mũm mĩm xinh xắn hơn cháu nhiều! Bé còn cho chú hun má chứ có kiêu kì như cháu đâu!!!
- Không chịu đâu, cháu ghét trẻ con, ghét ghét ghét!!!!!!
Tiếng hét ré lên đúng lúc đồng hồ réo chuông khiến Lạc Thiên choàng tỉnh, anh nhận thấy mình đang nằm úp và ôm ấp cái gối bên cạnh. Bật dậy, lấy tay xoa mặt mới biết mình đã há miệng trường kì. Anh lột vỏ gối và vất xuống giỏ đồ, vươn vai hai lần.
Đứng chống hông nhìn ngó sang bên hàng xóm, chị nhà và nhóc Tom đang trên đường có lẽ là đi ăn sáng, anh nở nụ cười khoái chí, cứ nghĩ đến khuôn mặt nhăn nhó khó ưa của cu cậu và vẻ mặt đắc thắng của mình lại khiến anh sung sướng, chỉ vài tháng nữa thôi mấy nhóc ở khu phố không còn được bành chướng mà nhõng nhẽo người lớn nữa đâu. Do đó anh cúi xuống gom quần áo bẩn lại, nếu không nâng niu “mẹ nhóc”, khi lớn nhóc cho mình ra rìa thì nguy.
- Anh dậy rồi à? Đồ dơ cứ bỏ vào nhà tắm, lát nữa tôi...
- Thôi, để tôi mang ra tiệm giặt, cũng không xa đường tới công ty! - Lạc Thiên phối hợp tất cả các cơ và dây thần kinh cho ra một nụ cười rạng rỡ nhất nhìn về phía Khả Vy - Hôm nay chúng ta sẽ ăn món gì nào? Tôi có thể đóng góp vào việc nào đây nhỉ? - Anh kéo tay áo lên cao, mục đích của việc để chuông báo thức sớm là phụ bớt gánh nặng cho cô.
- Thế thì anh đợi chút, tôi gắng chuẩn bị nhanh!
- Sao mặt cứ xị như cái bị thế kia? Cười cái coi nào! - anh tiến đến lau bát đũa, thực chất ngả mình lên vai cô mà hoạt náo không khí.
Khả Vy khẽ rùng mình khi có hơi thở phả vào gáy, cô né người tránh ra thì bị vòng tay anh giữ lại, bờ vai áp vào lưng cô, hai tay vịn vào thành bếp.
Lạc Thiên sực xác nhận quan hệ, anh đang quá thân mật với Khả Vy, thẹn thùng rụt tay lại ngay, đút túi quần. Hành động vừa rồi đều nằm ngoài nhân thức của anh.
- Hay thôi chúng ta đi ăn ngoài, vừa đỡ mất công nấu lại vẫn đảm bảo chất lượng!
- Tùy anh, nhưng tôi thích ở nhà hơn, anh có thể đi nếu muốn!
- Cô làm sao vậy? Giận tôi à? Cô... đã khóc đêm qua? - Lạc Thiên xuống nước, đi một mình có gì thú vị, chưa gì cô ta đã thích ăn mảnh ở nhà với thiên thần bé bỏng rồi.
- Đâu có, chỉ là đêm qua tôi coi bộ phim hoạt hình về mấy con dê, cười chảy cả nước mắt! - Khả Vy chối biến, cô không đủ chuyên nghiệp để đánh kem nền che khuyết điểm lừa dối anh, cô gợi hành động vô thực.
- Cứ cười đi, nên nhớ... cũng sắp có thêm một dê con trong nhà rồi đấy! - từ hôm qua anh bắt đầu bày vẽ xem tử vi và phát hiện ra rằng con cái mà ẩn tuổi bố thì đại cát đại lợi.
Khả Vy hé khóe môi, nghe những gì anh ta nói kìa, tại sao lại cả tin người như vậy. Cô véo hều má anh thầm nói: Đồ ngốc ạ! Dù sao thế này cũng còn hơn buổi sáng sau đêm tân hôn, lúng túng không yên và thẹn thùng.
An tâm để các chuyên viên làm mát da cho vợ, đặt một chiếc taxi lượt về từ trước, Lạc Thiên mới lăn bánh xe đến công ty. Niềm hứng khởi và vinh dự cứ ngày càng trào dâng trong lòng, chỉ nghĩ đến tan ca thôi mà các dây thần kinh phấn khích đã rạo rực thăng hoa.
- Sắp làm bố trẻ con nên anh quên mất nhiệm vụ trợ lí tình yêu cho em rồi hả? Anh nhớ cho em một chân làm bố... đỡ đầu nhé! - Trần Hùng và Tuấn Kiệt đã đợi sẵn ở văn phòng làm việc.
- Để xem thái độ của chú em thế nào đã! - Lạc Thiên cụm tay hai người bạn, thích thú khi có người nhắc tới niềm vui riêng của mình.
- Thế thì phải làm chầu bia đã chứ!!! Định keo kẹt lên chức bố với bạn bè là không được đâu nha! - Tuấn Kiệt không ngờ gặp lại nét rạng rỡ cuả người bạn nhanh tới thế, tính từ ngày gắn kết với Khả Vy dường như không hề thấy Lạc Thiên phiền lòng nữa, khác xa đêm hôm say xỉn.
- Được thôi, nhưng để khi nào có cơ hội, dạo này Khả Vy không thích tôi la cà! - anh nói như mình có một gia đình thực thụ và vững bền.
- Giời ơi! Chị dâu cấm hay anh can tâm, thật là... nhiều khi em nghĩ không hiểu chị dâu nữ công gia tránh tầm cỡ nào mà giam được cả ông trời!
- Ha ha, cậu này! Chẳng qua tôi là người đàn ông đích thực! - Lạc Thiên ngoác miệng cao ngạo, anh chưa từng tìm hiểu câu trả lời cho Trần Hùng, tự xây dựng công thức từ mình tạo nên kì tài cho Khả Vy.
Trần Hùng và Tuấn Kiệt nhìn nhau đánh động, tiến hành kế hoạch mà hai đã bàn với nhau trước.
- Khai thật đi! - Tuấn Kiệt kéo rèm cửa kín mít, mặt đối mặt với Lạc Thiên - Cậu kết hôn chính xác được mười sáu ngày, việc gặp lại Khả Vy tính từ bữa tiệc là cộng thêm chín ngày nữa, cậu đã giở trò vào lúc nào... HẢ?
Để tăng tính gay cấn, Trần Hùng dùng chân gõ nhịp chỉ thị từng giây đồng hồ trôi qua, cộng thêm chiếc quạt là tập tài liệu phe phẩy tựa phòng giam lấy khẩu cung.
-... Hai cậu này, chuyện riêng tư nhà tôi... không khai được! - Lạc Thiên lẩn tránh ánh nhìn của Tuấn Kiệt, có quá nhiều câu hỏi anh không thể biết đáp án, chúng đều xuất phát từ Khả Vy.
- Kinh chưa! Thế ai đã nhờ chúng tôi xác minh chuyện nhà các người! Lại còn hỏi lung ta lung tung! - Tuấn Kiệt đứng dậy làm chiếc ghế xoay vòng, rồi lại đột ngột ngồi xuống - Tôi không tin chuyện này lắm!
-... Nói xem cậu nghĩ gì?
- Tôi thấy Khả Vy không giống với mấy cô bồ của cậu, tôi cảm giác như ngay cả nắm tay hai người cũng chưa từng, cô ấy vẫn còn coi cậu gần ngay trước mặt mà xa tận chân trời! Ánh mắt cô ấy và cậu giao nhau sao chỉ thấy lườm huýt, nhìn đểu đó, chẳng thấy yêu thương ở đâu cả!
- Ai bảo cậu, chúng tôi đã từng... hôn nhau rồi mà! - Lạc Thiên nhấp mắt liên tục, cử động yết hầu và liên tưởng đến giây phút đó. Tuấn Kiệt nói có lí, rất chí lí. Ngoại trừ đám cưới, cả hai đều thiếu những cử chỉ mặn nồng tối thiểu của một đôi vợ chồng.
- Vậy hôn nhau có con được hả? Kiến thức gia đình của anh hạn hẹp như vầy thôi sao?
-...
- Tôi vẫn nghi ngờ về đám cưới chóng vánh của cậu, về bên Khả Vy thì không biết nhưng cậu có thấy hạnh phúc không? Có thể cậu tâng bốc hóa vấn đề, có thể hôm qua cô ấy đơn giản chỉ bị cảm cúm thông thường thôi?
- Hạnh phúc, đương nhiên là có, hạnh phúc cực kì, tôi rất hạnh phúc! Khả Vy, cô ấy gạt tôi làm gì, cô ấy thích ăn đồ chua, cam, me, hay mệt mỏi, chóng mặt... - Lạc Thiên trả lời từng câu hỏi bằng chất giọng mạch lạc và hơi cuống.
- Tôi không bảo cô ấy gạt cậu, mà cậu đã ảo tưởng về chuyện làm bố. Hình như... cậu hơi tự tin về bản thân! - Tuấn Kiệt nửa đùa, rít lợi phân tích. Đâu mất rồi Lạc Thiên tinh thông, hai người đang tìm cách khơi gợi lại tính chất đó giùm.
- Đúng vậy, chị Vy trưa qua nhìn rất yếu, có dấu hiệu buồn nôn đâu cứ phải là nghén. Anh không biết ư, con gái vào những ngày ấy mà ăn chua mất rất nhiều máu, mất mấu thì mệt, dẫn đến buồn nôn, hoa mắt, chóng mặt.
- Cô ấy... dạo này mới thích ăn chua! - Lạc Thiên không đồng tình, anh đang đi trên mây và không muốn lỡ chân.
- Khẩu vị của con người luôn có thể thay đổi, điều đó không nói lên gì, hơn nữa, có thể dạo trước cậu không để ý nên không biết điều cô ấy thích.
-... Nhưng...
- Điều quan trọng nhất tôi nghĩ đến, cậu lấy vợ sớm, còn trước cả anh Trung, hẳn Cao phu nhân sẽ dặn dò Khả Vy đừng vội có cháu, cũng vì cậu còn sự nghiệp, cô ấy lại còn quá trẻ. Phải không?
-... Tôi... sẽ... phải làm gì...? - Câu nói thoát ra thều thào qua đường thanh quản, Lạc Thiên nôn nóng đối lập não nề.
- Cách kiểm chứng tốt nhất là: Siêu âm!
***
Nắng tắt, nền trời dìu dịu màu xanh lơ. Một chiếc máy bay đi qua vòm trời cùng với tiếng ù ù nhỏ nhỏ, đem theo chút xao xuyến không lời...
Khả Vy ra mở cửa cho Lạc Thiên, anh đánh lái vào gara luôn mà không xuống xe chơi đùa cùng mấy nhóc trẻ con hàng xóm. Khả Vy lấy làm lạ, cô vẫn đứng ở cổng dõi theo đám con nít nghịch ngợm đủ thứ đợi anh ra ngoài. Chúng tập hợp tài sản riêng bày la liệt xung quanh. Cậu nhóc Tom luôn thích cầm đầu chỉ đạo, bắt bẻ các bé nhỏ tuổi hơn phải làm theo chỉ thị. Thưở ngày ấy của cô làm gì có đồ hàng, gấu bông để chơi, cùng lắm là chiếc khăn mùi xoa nhét bông làm búp bê truyền tay từ mình sang các bạn khác. Cô vịn chặt vào song cổng, dựa đầu mơ màng, đã qua rồi thời gian, nếu bây giờ có thể mua được rất nhiều đồ chơi cũng không thể giá trị bằng một món đồ đơn sơ khi bé.
- Đi vào thôi! - Lạc Thiên đứng đấy dõi theo, cô đang nghĩ gì hãy thử chia sẻ cho anh được không, bỗng nhiên anh muốn biết tâm tư của cô ghê gớm.
Khả Vy ngoái lại lần cuối rồi cũng theo Lạc Thiên vào trong, cô man mác một nỗi buồn khó tả, để đến lúc anh bám tay vào hai bên vai mới thực sự tỉnh.
- Chúng ta nói chuyện một lát nhé! - Lạc Thiên dần nhìn nhận nghiêm túc vấn đề, anh muốn mọi thứ phải rõ ràng và lược bỏ việc Khả Vy chịu phần khổ đày.
- Anh cứ nói đi! - Khả Vy nín thở chờ đợi, đứa bé, cô biết anh muốn nói về vấn đề này. Cô đang mâu thuẫn, một mặt muốn chấm dứt mọi chuyện ngay khi còn trong giới hạn quay đầu lại, một mặt lại muốn tiếp diễn, cô mong được biết Lạc Thiên có thực sự đón nhận mình trong vai trò người vợ, người mẹ của con anh không,
- Bỏ qua rườm rà và đi vào vấn đề chính, cuộc hôn nhân của chúng ta... chắc Khả Vy cũng muốn nói về chuyện này chứ?
-... Tôi vẫn đang nghe... - Điều cô sợ nhất là anh sẽ phủ nhận mọi thứ, kể cả chẳng có gì trong dạ cô nhưng thật đáng buồn nếu anh muốn hủy bỏ.
- Ngày đám cưới tôi đã uống rất nhiều rượu, Khả Vy biết đấy, rượu làm tôi chẳng kiểm soát được hành vi... tôi quả thực không lường được tác hại của nó.
Lạc Thiên nãy giờ toàn nhìn xuống dưới, đến đây anh đánh liều đón ánh mắt cô, biết rằng rất ngại để nói ra những điều như thế này tuy nhiên chí ít có thể ngăn được một vài giọt nước mắt của cô kể từ đêm nay thì anh sẵn sàng.
-... Không... anh đừng đổ lỗi cho bản thân! - Khả Vy tránh mặt anh, cô đưa mắt cố tìm một bông hoa trước chậu cây cảnh đã thay lá.
- Ngày mai tôi xin nghỉ, chúng ta đi... khám nhé! - Anh níu lưỡi, câu nói là tập hợp của những kí tự khó nói nhất, căng thẳng có, đấu tranh có, trách móc bản thân và có cả hy vọng.
- Anh nói gì? - khuôn mặt cô biến sắc, cô tin rằng mình có thể thẳng tay hất ly nước vào mặt nếu anh ta có ý đồ hủy hoại tài sản ảo của chính mình. Cao phu nhân đã nói, không cần biết cô ứng xử thế nào, bắt buộc phải làm cho Cao Lạc Thiên tin và giữ đứa trẻ. Cô đã gật đầu ưng thuận nhưng miệng anh ta mà phũ phàng thì mọi thứ sẽ kết thúc ở đây.
- Ngày mai tôi xin nghỉ, chúng ta đi... khám nhé! - Anh níu lưỡi, câu nói là tập hợp của những kí tự khó nói nhất, căng thẳng có, đấu tranh có, trách móc bản thân và có cả hy vọng.
- Anh nói gì? - khuôn mặt cô biến sắc, cô tin rằng mình có thể thẳng tay hất ly nước vào mặt nếu anh ta có ý đồ hủy hoại tài sản ảo của chính mình. Cao phu nhân đã nói, không cần biết cô ứng xử thế nào, bắt buộc phải làm cho Cao Lạc Thiên tin và giữ đứa trẻ. Cô đã gật đầu ưng thuận nhưng miệng anh ta mà phũ phàng thì mọi thứ sẽ kết thúc ở đây.
- Đừng nóng giận... - Lạc Thiên bối rối nắm chặt lấy tay cô mà nói - Chúng ta sẽ điền tên vào giấy đăng kí kết hôn dù kết quả xét nghiệm là sao chăng nữa!
Sau đó anh lặng thinh ngắm nhìn cô, chưa bao giờ nghe tiếng khóc lại cảm thấy thanh thản và yên lòng hơn. Cứ khóc đi, khóc đâu chỉ là biết đau, khóc còn mang cả một bầu trời hạnh phúc và khóc cũng là sự đồng ý một mãi mãi.
Khả Vy muốn giải phóng tất cả, từ ngày gặp Lạc Thiên cô làm quen với việc vướng vào nhiều cung bậc cảm xúc, cô vừa ghét, vừa thương, vừa giận, vừa quý, vừa đau, vừa xích lại gần hơn... Nhờ anh cô biết được mùi vị của giọt nước mắt, đâu chỉ mặn chát đơn thuần... và có những lời hứa không lãng mạn trước thực tế...lại được đảm bảo vững vàng.
Nhưng khi tìm về cốt lõi, Khả Vy bừng tỉnh, cô thu tay về bên mình, đặt trên thắt bụng.
- Chỉ cần câu nói đó thôi, cảm ơn... Lạc Thiên của tôi! Khả Vy thật may mắn! - Cô không muốn kìm giữ chân anh, anh có quyền trở về cuộc sống ngày trước, anh sẽ được gặp gỡ mọi cô gái, cũng không phải để ý tới thời gian về nhà, cô sẽ bao che như một vị quản gia dễ tính nhất, anh được về với tự do bởi trong giây phút ngắn ngủi này anh bó buộc thuộc về cô, như thế đủ ấm lòng cô bé lọ lem rồi.
- Ăn cơm, đi ăn cơm! - Lạc Thiên đứng dậy đi vào bếp, anh để khóe môi cùng vẽ lên một đường cong giống cô. - Đã nấu cơm chưa?
Cô lau hàng mi ướt, đám trẻ con dùng ánh mắt vô tư ghé vào khung cổng tò mò nhìn từ xa. Chúng đều không hiểu, tại sao chú Lạc Thiên để cô Khả Vy khóc mà cô vẫn cười tươi tắn. Chúng chỉ biết đau là khóc nên chúng ngốc nghếch lắm, còn người lớn yêu sự ngốc nghếch của trẻ con...
Trần Hùng trồng cây si trước ngôi nhà màu rêu đầu con ngõ. Cười một mình nhưng thật thú vị, anh đang hình dung khuôn mặt đáng yêu của Dương Mẫn khi cô nhận được món quà từ mình. Anh nghe cô nói, cô mang ước mơ trở thành một nhà thiết kế, nếu vượt qua kì thi tuyển chọn đợt này sẽ được cấp học bổng qua nước ngoài đào tạo. Nhà cô không khá giả, tấm học bổng từ thiện lại từ công ty bên nhà họ Hoàng, nếu muốn anh chỉ cần nói vài câu với Tuấn Kiệt là được ngay, đây quả thực là cơ hội thể hiện tấm chân tình. Tới đây bên Trường Tồn sẽ điều động quản lí sang Itali thực kiến, anh cũng dự định một suất cho mình. Vậy là tiện cả đôi đường, hẳn nói toang hoáng ra cô không đời nào đồng ý nhưng khéo léo lại là ở tài ăn nói, Lạc Trung là của nàng Phi Hàm nào nào rồi, anh công chính môn thuận với Dương Mẫn... của anh.
Tiếng cửa mở, Trần Hùng lúng túng nấp vào một chỗ nín thở, lẩm nhẩm lời thoại. Anh đã bỏ qua tình tiết Cao chủ tịch đi từ trong ngôi nhà ấy ra, lên một chiếc taxi đỗ gần chờ sẵn, phủi tấm khăn chấm mắt. Khi quay vào, anh chỉ còn nhìn thấy Dương Mẫn cùng bậc tiền bối cúi ngằm.
- Tiểu Mẫn, anh vừa đi qua nhà, có chai rượu thuốc định biếu bác! - Trần Hùng hân hoan mà không hiểu tại sao Dương Mẫn cùng người cha già đi vào trong nhà một lúc mới ra niềm nở đón mình.
Đến lúc anh vào nhà rồi không khí ngột ngạt tràn ngập khoang mũi, thoạt lấm tấm trên chiếc ghế gỗ cũ kĩ vài giọt nước mà Dương Mẫn đã chủ động ngồi đè lên, có thể nhờ đó anh mới được vai kề vai cạnh cô như lúc này.
Cô nói chuyện nhiều với anh hơn ngày thường, giọng nghẹt mũi nên kém trong trẻo, ngữ âm bế tắc và vô mục đích. Trái lại người cha kiệm lời khác hẳn với mọi khi ông rất thích anh đến chơi cờ cùng. Như thể đuổi khéo, trong câu hội thoại ông luôn nhắc tới Lạc Trung và đẩy anh sang một bên.
- Mẫn à, hay lát nữa con đi nhờ xe cậu Hùng đây tới công ty gặp Lạc Trung, dạo này không thấy con nhắc đến anh ấy! Cháu không phiền chứ?
Dương Mẫn thêm một lần gật đầu rồi kéo Trần Hùng đi luôn, anh vẫn chưa xác định được chuyện gì đang xảy ra. Cái siết tay của cô sao lạnh toát, cô lạnh, anh lạnh hay tình yêu của cô đặt nơi băng giá?
Trần Hùng cứ thế lái thẳng, con đường từ phố lớn hẹp dần theo sự sầm uất, đi mãi ra tới bìa rừng thì quang đãng và vun vút chân trời.
Dương Mẫn nói anh đừng tới công ty, rốt cuộc là sao, anh nghe từng tiếng nấc nghẹn ngào, cô mang tâm sự, cô muốn khóc, còn anh không thể làm gì hơn. Cô không mở lòng với chính mình nên để nước mắt hóa đá.
- Dừng lại ở đây đi anh! - giai điệu âm thanh vang lên như một chiếc đĩa nhạc cổ có nhiều vết xước, không thể phục hồi.
- Đi thêm chừng mười phút nữa là tới biển, tại sao lại không? - Trần Hùng vẫn giữ tay lái để bốn chiếc bánh xe bon bon tích cực. Anh mong gió cuốn bay những điều sầu thảm, bờ cát chôn giữ nỗi u tư đong đầy, từng làn sóng rửa trôi niềm chua xót.
Em hãy nói cho thiên nhiên niềm đau em giữ
Thiên nhiên sẽ mang chúng về bên anh
Anh sẽ nặn chúng thành niềm vui chỉ dành tặng riêng mình em...
Trần Hùng không nói hoa mĩ được như thế, điều anh làm chỉ giản dị là nghĩ về chúng và gửi đến cô một bờ vai vững chắc. Thế mà dường như Dương Mẫn đâu hiểu lòng anh.
- Không, ở đây thôi, đi hết con đường mệt lắm, thấy được biển thì sao chứ, có nhiều thứ thích mà không vươn tới được đâu...! Em không thích đi lối tắt... Đường thẳng không thể uốn thành đường tròn... nên hai đầu của chúng mãi mãi xa cách nhau dù chúng vốn thuộc cùng nhau.
- Em nói gì mà triết lí vậy, chúng ta là người tạo ra đường nét, cũng tạo ra phép nối, mọi việc nếu trong khả năng thì hãy nên làm tới cùng? - Anh đang nói cho cô nghe hay nói về nghị lực của chính mình, Trần Hùng phóng tầm mắt ra xa, anh và cô không phải hai điểm đen đó chứ.
- Thế mà có thứ không nằm trong tầm với của em mà em phải ép nó thuộc về mình...!
-... Lạc Trung ư...? - nói với người con gái mình thích về người đàn ông khác thật khó, Trần Hùng nghiến răng nặng nhọc.
-... Làm dâu... nhà họ Cao... sẽ thế nào nhỉ? - Bất chợt cô đưa ra một câu hỏi táo bạo mà biết sẽ làm người ta rất đau.
Trần Hùng tỳ mạnh chân ga dù xe tắt máy, anh còn chỗ để đi nữa ư?
Ly café tỏa làn khói cuối cùng, mực nước không hề vơi kể từ khi rót ra. Căn phòng lớn và có điều hòa làm mát không khí nên hơi lạnh của café chẳng san sẻ được bao nhiêu. Nó tồn tại chỉ để trưng bày vẻ thanh tao. Bên chiếc bàn sách, ông Trương và phu nhân mỗi người chọn một chiếc ghế xa cách.
- Con dạo này ra ngoài ban tối khá nhiều đấy! Đi làm về mệt nên nghỉ sớm!
- Bà cứ để cho con tham gia tiệc tùng với bạn bè, Lạc Trung con cứ đi đi, con đã lớn thì hãy để nó tung cánh tự toại! - Ông Trương nhìn vào Lạc Trung mà soi lại mình tuổi trẻ, được mất đã khiến ông có một tách café mà đánh rơi hương thơm của nó.
- Để như thằng Lạc Thiên ư, - Cao phu nhân nghiến răng - Mẹ biết con thường liên lạc với Vũ Gia Minh và mẹ không đồng tình về tình bạn đó, mẹ luôn kì vọng vào con, con hơn hẳn Lạc Thiên và Lạc Nhã, nhưng lúc này mẹ không nghĩ con vẫn đi đúng hướng!
- Mẹ à, con giúp Gia Minh công việc thôi mà, cậu ta còn thiếu nhiều kinh nghiệm đàm phán, tới tối cậu ấy mới rảnh! Con đi rồi lát sẽ về!
- Không có chuyện giúp đỡ thương trường, cậu Gia Minh đó có cô Phi Hàm thư kí, con đến chỉ giáo cậu ta thực sự ư? - Bà chẳng thiết vòng vo, Lạc Trung trước nay luôn nghe lời, lí nào vì một đứa con gái lại chống lệnh bà.
- Không không, à, tiện thể con còn ghé qua nhà vợ chồng Lạc Thiên... hỏi thăm sức khỏe em dâu! - Anh tìm một lí do khác thay thế, sắp tới giờ hẹn Phi Hàm và anh luôn đúng giờ.
Cao phu nhân không nói gì nữa, bà đưa mắt nhìn ông Trương. Lạc Trung là con bà, cũng là con ông, âu thật phiền lòng. Chỉ mong Lạc Nhã đừng như hai anh trai nữa. Bà thở dài làm ngơ mặc ông Trương đẩy tay ra hiệu đồng ý, Lạc Trung cúi chào rồi ra cổng.
Quan hệ giữa Lạc Trung và Phi Hàm đã tiến triển hơn nhiều, hai người đi lên từ tình bạn qua những lần nói chuyện tâm đắc, xây dựng mối thân thiết bởi những sắc sảo trong cách đối đáp và ánh mắt có chiều sâu.
***
Quay trở lại với căn hộ số 888 trên đường Cừ Nguyên, Lạc Thiên đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lí. Anh dìu Khả Vy ra tận cửa. Hôm nay anh vận đồ lịch sự, áo sơ mi màu xanh nhạt dài tay, cổ áo cài ghim, quần tây ống đứng, tựa vị khách mời của một hội nghị tầm cỡ.
- Không cần phải... sán lấy tôi, tôi có đến nỗi chân đi không vững đâu mà anh coi như bị bạo bệnh vậy? - Khả Vy chưa kịp thích ứng với cử chỉ ân cần từ người khác, cô nhồn nhột khi cánh tay anh đặt lưng chừng thân mình.
- Yên nào, đi nhẹ thôi, cẩn thận bậc thang! - Lạc Thiên quyết không bỏ tay cô ra khỏi vai mình, bóng của hai người dưới ánh nắng làm thành một mĩ họa.
- À, tôi gọi cho mẹ anh đến... tôi không có kinh nghiệm lắm... nên... - Khả Vy cắn môi.
- Ừ, mẹ chu đáo lắm, bà sẽ đưa ra nhiều lời khuyên cho chúng ta!
Trước khi đưa Khả Vy vào trong xe, anh bỗng dưng chạm lọn tóc và hớt chúng lên mang tai cô một cách tinh tế. Anh đâu hay mình đã đi quá giới hạn thật rồi.
Anh rẽ qua nhà nội và đón Cao phu nhân đi cùng, để bà ngồi ghế sau. Thi thoảng lại hướng mắt lên kính chiếu hậu, nếu đúng là sự thật anh sẽ làm mọi cách để cả gia đình dòng họ chấp thuận con dâu.
- Đeo cái này vào! - Vừa xuống xe, Lạc Thiên cẩn thận mang khẩu trang y tế cho Khả Vy - Ở đây mùi thuốc khó chịu lắm! - anh không quên đỡ cô từng bước nhỏ.
Trước mặt người lớn anh không thấy hổ thẹn khi cứ nắm chặt tay nhưng cô lại khác, ngoài việc ngượng ngùng cúi đầu Khả Vy còn gắng gỡ từng ngón tay anh ra. Cao phu nhân nhìn anh khó đoán, bà lắc đầu khi cho rằng cả hai không cần diễn thái quá.
Khi cánh cửa mở ra một màu trắng tinh khôi, chiếc máy mang nhiệm vụ cao cả khởi động, vị bác sĩ cũng vừa thay y phục, ông mỉm cười với người tới khám đầu tiên trong ngày. Qua vài thủ tục xác nhận, bác sĩ yêu cầu Khả Vy nằm xuống giường công vụ.
- Tôi yêu cầu nữ bác sĩ! - Lạc Thiên đứng chen ngang làm thành ba điểm thẳng hàng giữa Khả Vy và người bác sĩ, chắc nịch câu nói mang thái độ sai khiến và có phần ích kỉ.
- Lạc Thiên à, ông ấy là trưởng khoa! - Khả Vy thì thầm vào tai anh, do dự khi thay người khác sẽ lộ tẩy hết, cũng trở nên e ấp trước sự ích kỉ đáng yêu đó.
- Không là không! - Anh kiên quyết, ai đời lại cho phép người ta chạm vào người vợ mình chứ. Có cho ông ta mười hay hai mươi cái bao tay cũng không được.
- Được thôi, chúng tôi đáp ứng mọi nhu cầu của quý khách! - Ông bác sĩ điềm đạm đi ra ngoài và không tỏ bất kì khó chịu trước những khiếm nhã của thanh niên, chừng mười phút sau một nữ bác sĩ khác bước vào. Bà gật đầu với Cao phu nhân.
- Nào tiểu thư, chúng ta sẽ tiến hành siêu âm. Có hai sự lựa chọn, siêu âm màu công nghệ cao tuy nhiên có gây hại phóng xạ hơn là siêu âm đen trắng?
-... Ừm... đen trắng đi! - Lạc Thiên ra quyết định, anh nóng lòng lắm rồi, trở lại nắm lấy tay cô như gìn giữ tài sản thuộc về riêng mình.
Còn Khả Vy chỉ nhắm mắt để bàn tay người bác sĩ đưa thiết bị di chuyển trên bụng mình. Trong đầu không có gì phức tạp ngoài việc nghĩ về sáng nay cô đã ăn rất nhiều thứ, cái bụng no căng hao hao thú nhồi bông. Một chút bồn chồn len lói khi vô tình chạm mắt anh.
Trên màn hình tổ hợp hai sắc màu đen trắng, có những chuyển động của khối hình hài chưa rõ, sự phân bố các mảng đậm nhạt tạo nên vô số sinh động được chờ đón.
Lạc Thiên dõi theo từng chút một, cung bậc giác quan biến chuyển diệu kì. Trước đây cô em gái Lạc Nhã luôn kéo anh xem những bộ phim tình cảm, màn hình qua màn hình, anh vẫn thường nhàm chán tới tập cuối của đôi nhân vật, họ về với nhau, với kết tinh của tình yêu. Còn lần này, cũng là qua màn hình, tuy không phải lần đầu nhìn thấy, chỉ một lần gián tiếp thôi nhưng đến hiện tại anh dám khẳng định mình đang chạm tới nấc thang hạnh phúc.
- Xin chúc mừng gia đình! Hợp tử phát triển thành bào thai và đang hình thành. Chỗ này chính là nếp não, tim bé đã có, giai đoạn đầu hệ thần kinh phát triển trước, các bộ phận cơ thể dần dần xuất hiện rồi hoàn thiện ở các tuần thai kì sau. Trong thời gian này thai phụ cần chú ý giữ gìn sức khỏe và tư thế đi đứng, nằm nghỉ...
Khả Vy tròn mắt kinh ngạc, ngỡ như bác sĩ đang nói chuyện người khác, nói theo cách kĩ thuật, tức là thiết bị input và output của máy siêu âm không ăn nhập. Cô xoay mình dõi theo các tín hiệu trên màn hình, ngơ ngác gật gù, đôi khi lẫn tưởng chiếc máy chính xác hoàn toàn.
- Con... con của chúng ta đấy! - Lạc Thiên ngồi xuống giường ngay cạnh cô, trào dâng niềm hứng khởi vô biên - Tôi được làm bố rồi! - Anh ôm trầm lấy Khả Vy và hôn lên làn tóc sung sướng, bỏ qua tất cả quãng thời gian mình đã quen cô thế nào, hàng rào ngăn cách, thì, tồn tại một mảnh ghép của anh trong cô.
- Ấy ấy ngạt thở!
Khả Vy vội vàng nắm lấy dụng cụ thu tín hiệu đặt trên bụng mình, anh giữ chặt khiến bác sĩ tuột tay mà màn hình vẫn trả về hình ảnh. Cô được một phen hú vía, không ngờ rằng Lạc Thiên lại trông đợi nhường vậy.
- Lạc Thiên, con cẩn thận không Khả Vy động thai!
Cao phu nhân không can thiệp kịp thời chắc cô đã bị tung hứng trên không mất rồi, Khả Vy thở mệt mà lòng hây hây niềm vui. Cách thể hiện của anh trẻ con và hư quá.
- Ha ha, tôi lên chức rồi! Khả Vy à, anh yêu em! - Lạc Thiên chỉ dừng hành động nhưng miệng không ngừng nói, hy vọng đưa đến tột cùng sẽ thăng hoa và nở rộ như pháo bông rực cháy mãnh liệt.
Khả Vy thoáng chốc bị câu nói đó lật chìm nghỉm giữa sóng biển bạt ngàn... nhưng sau khi chứng kiến những hành động kế tiếp của anh thì tan biến dòng cảm xúc. Anh ôm lấy máy tính, áp mặt lên nó, rồi thì bắt tay bác sĩ, lúc lại nắm vai mẹ mà hân hoan. Đôi khi lại giống như anh đang chung vui cùng bàn thắng của đội bóng ưa thích, hai tay nắm nghiền và giơ cao, hả hê hét lớn.
Cao phu nhân không lường được rằng Lạc Thiên lại phản ứng thái quá khi mẹ đứa trẻ là Khả Vy, nãy giờ bà dõi theo không sót chi tiết nào. Một câu hỏi xuất hiện trong đầu, liệu bà đã đánh giá lầm người...
- Phải rồi, tôi phải cho mọi người biết tôi đã làm bố! Lạc Thiên đã làm bố!
Hào phóng chia sẻ thiên chức của mình, Lạc Thiên lôi điện thoại lượt vào danh bạ, anh suy nghĩ người đầu tiên nên thông báo là ai.
- Bố à, con được làm bố rồi! Bố cũng lên chức ông nội rồi nha!!! - anh nghĩ ngay đến bậc sinh thành, “trình báo” trong khôn siết.
- Anh Trung, anh chuẩn bị mua bỉm cho con em đi!
- Em gái, vậy là em thắng anh rồi nhé, chị dâu của em đáng yêu quá đi! Anh thích kẹo me của em nhiều lắm!
- Nhược Lam, anh được làm bố rồi...
- Tuấn Kiệt, tôi sẽ thuê cậu giặt đồ cho con tôi! À quên, tôi xác minh tính đúng đắn rồi! Ha ha...
- Trần Hùng, anh đang xem xét có nên cho cậu làm cha nuôi cho con anh không đây...!
- Thư kí Phan, cô thông báo với mọi người rằng Giám đốc lên chức trong gia đình rồi, không ham hố chuyển chức vị trong công ty đâu, haha!!!!...
Lạc Thiên nói không ngừng nghỉ, như thể tay anh chực chờ ấn phím và đầu dây bên kia chỉ cần nghe là được trần thuật hết. Khả Vy ôm mặt đi, cô nhận thấy sự không hài lòng trong đôi mắt của Cao phu nhân. Bà đang nghĩ cùng một suy nghĩ với cô: tại sao Lạc Thiên lại nói chuyện rất thoải mái với Nhược Lam về vấn đề này, lại còn xếp cô ngay sau Lạc Nhã, như một người thân ruột thịt...
- Khả Vy à, mẹ cách đây gần ba mươi năm cũng hoang mang như con lúc này, lần đầu nên không tránh khỏi bỡ ngỡ, nếu có gì khó thì cứ nói mẹ sẽ chia sẻ cùng con! - Cao phu nhân không hề chúc mừng, bà nói sáo rỗng vì biết Khả Vy chưa hiểu được cảm giác lớn lao khi được làm mẹ thế nào. Cốt chỉ để cho Lạc Thiên biết bà ủng hộ cả hai. Bà đã lo đến chuyện Lạc Thiên không chấp nhận, nhưng giờ thì vô ngại rồi, có điều anh phấn khích và đặt niềm hy vọng quá.
Ra tới ngoài hành lang, Khả Vy dường như trở thành người phụ nữ được ngưỡng mộ nhất. Các thai phụ bụng bầu tái khám hay lần đầu đến rõ ràng đều mang chung tâm trạng phấn khởi vì một sinh linh nhỏ bé song hành trong thể xác mình, họ cũng có người thân xung quanh, những người chồng trở nên chu đáo hơn, quan tâm và săn sóc họ đặc biệt, thế nhưng ông bố Lạc Thiên thích thể hiện nhiều quá, anh ta vừa đi vừa xoa bụng vợ, không ngớt nhắc đi nhắc lại :
Con tôi là số 1!
Khả Vy vẫn chưa hết ngại, mỗi sự chạm nhẹ nơi bàn tay Lạc Thiên đều làm cơ thể cô dựng ngược, buồn buồn, lạ lẫm và bị đồng hóa. Cô tập cười khi thử nghĩ ngày trước mình cũng từng được chào đón trên thế gian...
Ông Trương bất động, đôi mắt nhìn về tấm ảnh chụp trung với con trai thứ hai khá lâu. Khi ấy Lạc Thiên vẫn còn là đứa trẻ, cậu đặt đôi môi chúm chím lên má bố. Ông châm một điếu thuốc rồi cười tư lự, nhớ những buổi chiều tối vẫn hay dẫn cậu tới các quán bar trong khi Lạc Trung và Lạc Nhã phải học năng khiếu ở nhà. Ông dậy Lạc Thiên cách tận hưởng hương vị của ly café đen dưới ánh đèn sa hoa khác ở nhà như thế nào, chỉ cho cậu một góc sống thật của lòng mình.
Lí do khiến ông thương Lạc Thiên hơn cả là vì cậu ta yêu ông nhất, cũng hay bao che và nói dối mẹ sau những lần đi cùng bố. Ông mong mỏi con trai lấy được người mình thương yêu nhất, thế mà ông lại là tác nhân ngăn cản... Đã nhiều đêm ông to tiếng với vợ, cốt chỉ để bà giải phóng hàng rào cho những đứa con của mình, ông muốn gỡ bỏ lớp kính dày cho cô con gái Lạc Nhã, phủi gánh nặng trên vai Phó Tổng Giám đốc Lạc Trung, một lần được ôm Nhược Lam và nghe một bố... Ông tham vọng quá, cái tham nhất vẫn là tiền bạc, không thể nào sửa đổi được...
Cao phu nhân đi vào, bà đã bỏ qua việc gõ cửa từ hàng chục năm trước. Uống ly nước lọc và ngồi xuống.
- Người đầu tiên nó nghĩ tới là ông!
-...
- Ông thật tàn nhẫn...!
Rồi bà đi ra đúng lúc các cơ mặt của ông Trương nheo lại đau đớn. Bà có tâm tư riêng của một người mẹ, ông mang nặng hộp cảm giác của ông, tại họ không từng lắng nghe một nửa còn lại, cũng chưa hiểu được giá trị những giây phút im lặng bên nhau, bởi họ nghĩ lời nói mới làm chua xót ruột gan, mà đâu hay họ chưa từng có nhau..