Polaroid
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Tôi Là đàn bà

Đúng lúc có 3 anh thanh niên đang tống 3 đi vào hẻm, thấy sự việc vừa rồi và người cán chân nhỏ đang bỏ chạy thật nhanh.1 người phi xuống đỡ nhỏ dậy, còn 2 người kia quay xe phóng vèo đuổi theo tên khốn kia. 

... 

3 anh thanh niên này là 1 nhóm bạn quậy nhất khu phố này và cả 3 cũng đem lòng thich nhỏ mấy năm nay, nhưng tiếc nhỏ từ chối thẳng 

Người đỡ nhỏ đứng dậy và dìu nhỏ về nhà tên là Duy. 2 anh còn lại 1 anh tên Hùng và anh kia tên Vĩ. 

Duy dìu nhỏ về nhà rồi đứng ngoài đầu đường chờ Hùng và Vĩ quay lại. Khoảng hơn 15p sau, 2 anh chàng lái xe về con hẻm, gặp Duy và kể hết cho Duy nghe ... Cả 3 liền lon ton đến bấm chuông nhà nhỏ và cho nhỏ biết đã đập cho tên kia 1 trận tơi bời, hơn nữa còn điều tra ra đc người chủ mưu hại nhỏ là 1 cô gái ăn mặc sành điệu trả tiền cho họ làm thế. 

Có khi nào chính chị ta đang dở trò không nhỉ? ... Nhỏ bắt đầu nghi vấn trong đầu . 

Vội lấy điện thoại nhắn tin cho Việt báo ngày mai bận không gặp được,hẹn lúc khác. 

- Ngày mai tôi xem chị còn định dở trò gì? _ Nhỏ lẩm bẩm trong miệng. 

------------------------ 

Y như suy đoán của thám tử cò-nan. 

Sáng nay ráng chờ tới 11h trưa, nhỏ chuẩn bị đi bộ ra đầu hẻm mua 1 tờ báo " Sống đẹp" . Ở bên kia đường có 1 chú đang vác những thanh sắt dài sắc nhọn, chú ta đang lâm le, loay hoay đợi nhỏ đi ra quầy bán báo. 

Bám theo gần sát, 5p sau chú ta vượt lên nhỏ,rồi giả bộ quay người nhìn phía bên nhỏ để cố tình đưa mũi sắt nhọn quẹt vào mặt nhỏ. 

Nhỏ nghi ngờ và phòng vệ từ trước, nhanh nhảu ngồi thụp xuống giả bộ buộc lại giây giày. Khi chú ta đã đi cách xa, nhỏ đứng dậy, bình tĩnh lê cái chân cà nhắc về nhà. 

- Ko còn nghi ngờ gì nữa, chính chị ta cố tình bày trò hại mình _ Nhỏ chắc như đinh đóng cột. 

Sao lúc này nó ghét chị ta đến thế,chỉ mong gặp lại mà tát cho mấy cái vào mặt. 

Chợt, chuông điện thoại reo. 

" Nhớ nơi đây cùng hạt mưa tuyết rớt êm đềm, tuyết rơi rơi, tuyết đơn côi ...". Nhìn cái số lạ hoắc,nhỏ bắt máy nghe. 

- Alô! Ai đó? 

- Chắc mày nhận ra tao, mấy ngày nay tâm trạng vui chứ hả?haha _ Giọng chị ta đầy vẻ mỉa mai. 

- Thì ra là chị, cầu được ước thấy. Chị định dở trò hèn này tới bao giờ? _ Nhỏ khó chịu trả lời. 

- Đến khi nào mày chịu buông tha Việt của tao thì thôi. 

- Đã thế thì chị đừng hòng,tôi chơi với chị. 

- Ôi! Nhìn cái mặt ngây thơ thế mà lỳ kinh khủng,tao chưa rạch mặt mày thì mày chưa khôn ra nhỉ? _ Chị ta nói với 1 cái giọng chua chát như chanh khô phơi nắng ngàn năm rồi ấy. 

- Tôi xem chị còn bao nhiêu thủ đọan nữa.Đồ đê tiện, Anh Việt bỏ chị quả là 1 sự lựa chọn không sai lầm. 

Tút tút tút ... nhỏ tắt điện thoại không thèm nói chuyện thêm. 

Bực bội quá, nhỏ hì hục lôi nhật ký ra viết. 

"17/07/09. 

Hức! tức quá mày ơi, chị ta là đồ đáng ghét dám dở trò hèn hạ. Tao thề chị ta mà bước chân vào con hẻm này lần nữa kiểu gì cũng thành con ngựa chấn thương sọ não, con cáo già cụt cẳng và con quạ mù trụi lông ... Hãy đợi đấy. 

Hãy nhớ chị là 1 con người và đừng bao giờ cố làm mình trở nên hèn hạ." 

Chắc nhỏ đang rất khó chịu nên trút giận 1 chút lên nhật ký đây mà, chắc gì nhỏ đã dám làm những điều đc ghi trong sổ . 


Cả buổi sáng Việt cứ lủi hủi ở nhà không biết đi đâu? làm gì? với ai? Vắng nhỏ 1 hôm mà Việt thấy cảm giác trống vắng cái gì đó, cảm giác này thật lạ, cứ như là Việt đang say nắng vậy. 

Ko thể ngồi yên 1 chỗ nữa, Việt nhắn tin ngay cho nhỏ bảo tối nay đi chơi, nhỏ mà từ chối là Việt tới trước cửa nhà nằm ăn vạ luôn. 

Nhỏ cũng đang có chuyện cần nói với Việt nên cũng đồng ý. 

... 

Chập tối, vừa định dắt xe ra thì Việt phát hiện, xe mình bị "xịt lốp", ôi trời, giờ này mà đem xe đi thay lốp thì trễ hẹn với nàng mất, lấy xe hơi thì cồng kềnh mất thoải mái, thế là Việt đành phải chạy ra trước nhà đón taxi đi tới nhà nhỏ. 

Có lẽ trời tối qua nên Việt không để ý cái chân của nhỏ đang đi hơi hơi cà nhắc. Mà chính nhỏ cũng không mún Việt biết lại phiền thêm. 

- Hình như đi chơi buổi tối thoải mái hơn nhiều _ Việt vươn vai hít thở không khí buổi tối khi đang dạo công viên với nhỏ. 

- Ừ! Những lúc trời thế này ngủ là ngon giấc nhất _ Nhỏ chẳng lãng mạn gì sất. 

- Lại ngủ, hôm nay nhóc ngủ chưa đã hả? _ Việc cốc nhẹ vào trán nhỏ. 

- Ối! Ghế đá đàng kia sắp có người chiếm rồi kà, chạy nhanh cướp chỗ _ Chưa dứt lời Việt đã lôi nhỏ chạy ù lại ghế. 

Nhưng chưa đc 1 đọan ngắn thì nhỏ đã ngã bẹp trên đường. 

- Nhóc sao đấy? vấp cục đá à? 

- Ừ! chân đau _ Nhỏ nhíu mày. 

- Để anh đỡ nhóc dậy,mất tong cái ghế luôn rồi. _ Việt nuối tiếc cái ghế mà vô tình không để ý vết thương của nhỏ. 

Việt cõng nhỏ đi tìm cái ghế khác gần ngay cái cột đèn to bự. Lần này cúi xuống nhìn chân nhỏ xem có bị nặng không thì Việt mới phát hiện được cái chân phải đang chảy máu. 

- Nãy nhóc té nhẹ mà? Anh không nghĩ lại nặng thế này. _ Việt thở dài. 

- Ko phải đâu, cái này tại anh mà ra cả đấy. 

- Ừ! Tại anh kéo em chạy vội ... 

- Ko? tại chị bạn gái của anh cơ.Quen ca sĩ cũng có cái giá của nó thật. 

- Chị nào? 

- Ko biết nữa, khoảng 1 tuần trước khi anh chở tôi về rồi bỗng có 1 chị kêu tôi lại giáo huấn đủ điều. Tôi nghĩ chắc là cái chị cãi nhau với anh hôm đầu tiên mình gặp ấy. 

- Thật không? cô ta đã nói gì với nhóc _ Việt tò mò muốn nghe. 

Thế là nhỏ tường thuật lại cuộc nói chuyện hôm đó và sự cố 3 ngày qua mà nhỏ gặp phải. Việt càng nghe càng tức giận, cậu chỉ muốn tìm gặp cô ta và cho 1 trận khói lửa.Thế nhưng nhỏ cản không cho đi vì cũng chẳng muốn lớn chuyện làm gì. 

Hôm nay Việt đưa nhỏ tới tận nhà,đợi nhỏ mở cửa an toàn vào nhà thì Vịêt mới leo lên taxi đi về, ra tới hẻm Việt cầm ngay điện thoại gọi cho cô ta hẹn gặp nói chuyện rõ ràng ở công viên 23/9. Lúc đó cũng đã 10h tối rồi. 

- Cô đang làm cái trò gì vậy _ Việt quát lớn. 

- Em có làm gì trò gì đâu _ Cô gái giả bộ ngơ ngác. 

- Còn giả nai nữa hả. Tôi cảnh cáo cô không đc đụng tới bạn gái tôi. _ Việt gằn giọng. 

- Bạn gái anh? Anh tự tin khi nói ra điều đó nhỉ? anh nghĩ mình đang quen đứa nào vậy hả? Nó là 1 con cáo già mà xứng đáng quen với anh sao? 

- Cô đang tự vả vào miệng mình đấy à? Chính cô mới là người không xứng đáng với tôi, cô tưởng mình là ai mà có tư cách nói ra những điều đó. _ Việt nặng lời. 

- Sao anh có thể nói vậy với em, con đĩ đó có gì hơn em, con đó đã cho anh lên giường với nó rồi chứ gì? _ Cô gái giằng co ngực áo Việt. 


Bỗng 1 người chạy ùa lại đẩy Việt qua 1 bên và ... 

- Bốppppp! _ 1 cái tóe đom đóm vào mặt cô gái làm cả Việt và cô gái chưa kịp định thần, đó là ai? 

- Chị là ai mà được quyền xúc phạm tôi? _ 1 giọng nói thật wen quát lớn. 

- Mày ... sao mày dám đánh tao? _ Cô gái thét lên. 

- Nhóc ... sao nhóc ở đây ...? _ Việt băn khoăn không hiểu vì sao lại thế. 

Thì ra nhỏ đã bắt taxi đi theo Việt vì nhỏ biết chắc kiểu gì Việt cũng hẹn gặp cô ta nói chuyện. Bỏ mặc câu hỏi của Việt nhỏ nói tiếp. 

- Chị hãy học cách sống của 1 con người đi, chị quá đê hèn. Hôm nay đứng tại đây tôi vẫn gọi chị 1 tiếng chị là tôi đã dành 1 sự tôn trọng nào đó cho chị rồi. Chị đừng làm tôi phải xưng hô mày-tao hay ban thêm cho chị 1 cái tát nữa đấy. 

- Mày!!!!!!! _ Cô gái dơ tay đánh trả. 

Việt nhanh chóng cản tay cô ta lại quăng phắt ra và ... 

- Bốpppp! _ Có lẽ cơn nóng giận của Việt không kìm lại được nữa nên đã cho ngay 1 cái tát vào mặt cô ta. 

- Cái tát này dành cho tôi, mấy năm qua tôi luôn muốn cho cô 1 cái tát nhưng tôi đã kìm nén lại, còn hôm nay thì không. _ Việt cứng giọng. 

- Anh .. 2 người ... 2 người dám đánh tôi, 2 người là cái thá gì chứ? aaaaaaaa _ Cô gái ngồi thụp mặt xuống khóc ầm ĩ vì quá nhục nhã. 

- Sao anh làm thế? _ Nhỏ còn đang bỡ ngỡ trước hành động vừa nãy của Việt, trong lòng nhỏ đang là sự hụt hẫng ùa đến. 

- Nếu côcòn 1 chút tự trọng của 1 con người thì đừng xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa, đừng để tôi phải khinh bỉ cô thêm nữa _ Việt gằn giọng nói luôn 1 hơi không nghỉ. 

Còn nhỏ vẫn đang tròn xoe 2 mắt khó hiểu vì những điều Việt vừa làm. 

- Mình đi thôi _ Việt nắm tay nhỏ quay lưng bước đi. 

Thế là Việt và nhỏ dắt nhau đi, bỏ mặc 1 cô gái đang khóc nức nở ở 1 góc đường. Người ngoài nhìn vào cứ tưởng anh chàng kia đã bỏ rơi cô gái đang ngồi khóc để theo 1 cô người yêu mới, nhưng thực ra mọi chuyện không như họ nghĩ. 

- Chuyện này là sao? anh nói đi. 

- Quá khứ thôi mà. 

- Chúng ta ngồi ở đây nói chuyện 1 lát _ Vừa nói xong nhỏ kéo việt lại gần 1 bậc thềm trước 1 ngôi nhà lớn. 

- Cũng trễ rồi, nhóc về đi kẻo trễ. 

- Kệ trễ! anh nói đi. 

- Lúc đó chính anh cũng không hiểu mình nữa. 

- Rốt cuộc là sao? 

Việt bắt đầu kể lại quá khứ đau buồn kia của mình. 

Thì ra 3 năm trước, khi Việt còn là sinh viên đại học năm cuối cậu đã đem lòng yêu 1 hot girl trong trường. 

- Lúc đó anh ngây thơ lắm, anh chỉ biết suốt ngày lặng nhìn cô ta đang vui đùa cùng những cậu con trai khác. Cô ta có rất nhiều người theo đuổi mà khi đó anh không đẹp trai được như bây giờ đâu. Phải trằn trọc cả tháng trời anh mới dám viết thư tỏ tình với cô ta. 

Hôm đó là 1 ngày mưa,cô ta đang đứng trú mưa ở mái hiên quán kem đối diện trường, anh đã cầm 1 cái dù chạy ngay ra che cho cô ta khỏi ướt.Có lẽ chính vì hành động ấy mà cô ta có cảm tình với anh, tụi anh bắt đầu bắt chuyện với nhau ở căn tin trường, qua thời gian cũng đc hơn 2 tuần, anh đưa bức thư anh đã viết rất lâu rồi cho cô ấy và chờ đợi hồi âm. 

... 

Quãng thời gian đó thật sự rất hạnh phúc, lần đầu tiên anh biết cảm giác yêu thương 1 người là như thế nào, hồi đó anh chăm học và hiền lắm. Ngay sáng sớm mai, cô ta đã chạy lại đưa bức thư cho anh khi anh vừa bước tới trường và tặng cho anh 1 cái hôn ở má thật nhẹ, mọi người xung quanh ồ lên làm anh ngại ghê luôn. Chạy nhanh vào lớp mở bao thư ra đọc, trong đó chỉ ghi vỏn vẹn 1 câu thôi: 

" Tớ cũng thích ấy, hì hì ". 


Lúc đó anh đã rất vui, còn nhảy cẫng lên ôm hôn tất cả những người bạn cùng lớp, ai cũng bảo anh như thằng điên vậy. 

Và thế là tụi anh chính thức quen nhau luôn ngày hôm đó, bọn anh quen nhau cho đến khi ra trường. Kết thúc lễ tốt nghiệp cô ấy đã thỏ thẻ vào tai anh: 

"Em muốn làm quản lý trong khách sạn của ba anh, giúp em nhé". 

Anh nghe xong cũng gật đầu và suốt từ hôm đó cô ta luôn nhắc đi nhắc lại với anh chuyện này. Vì cô ta tốt nghiệp loại giỏi nên anh cũng thử xin ba anh. Ba ruột của anh chứ không phải ba dượng đâu. 

Anh xin mãi không đc vì ba anh là 1 người rất nguyên tắc, không thể trong 1 lúc mà trèo cao thế được, hơn nữa khách sạn ba anh là 1 khách sạn lớn có danh tiếng nên việc tuyển chọn lại càng gắt gao. 

Anh không còn cách nào khác là phải từ chối lời đề nghị của cô ta.Thế là cô ta đùng đùng bỏ đi, 3 ngày liền không thèm nghe điện thoại và trả lời tin nhắn của anh. Vì thương cô ấy, anh sốt ruột tìm đến nhà cô ấy. Hỏi 2 bác thì họ cứ bảo: 

" Thanh đi chơi rồi cháu ơi". 

Nghe thế mà anh vẫn dại dột đứng chờ, ngày này đến ngày khác cô ta vẫn không chịu gặp. 

Hôm đó anh cứ nghĩ mình đã hết hi vọng và thất thểu bước về,cũng chính hôm đó anh gặp cô ta đang cặp kè với 1 gã đàn ông lớn tuổi vào trong 1 khách sạn 5 sao. Anh cố gắng lại gần hơn để quan sát, anh cũng âm thầm bước vào khách sạn theo dõi 2 người họ. 

Ko còn gì đau hơn.Anh đã nghe họ nói chuyện với nhau thật tình tứ. 

- Anh hứa rồi đấy nhé, phải chức vụ thật cao đấy. 

- Oki, anh hứa mà, cho anh hun cái nào. 

Thì ra đó là tổng giám đốc của khách sạn 5 sao đó,ông ta đang muốn lợi dụng cô ta, cô ta biết điều đó nhưng vẫn dấn thân vào chỉ vì 1 chữ " Tiền ". 

Anh đau khổ, hụt hẫng, trái tim anh lúc đó tổn thương như có ai đang bóp nghẹn.Lặng lẽ bước về, giam mình trong phòng 1 tuần trời không thèm ăn uống,không thèm nói chuyện với ai, cô ta biết vậy mà không 1 lần ghé thăm. 

Vài ngày sau nghe bạn bè anh báo 1 tin: 

" Con Thanh nó được làm giám đốc kinh doanh của 1 khách sạn 5 sao rồi đó, nghe nói vài tháng nữa nó lấy ông tổng đó và đi theo ổng về Mỹ sống luôn" . 

Ôi trời! nhóc không hiểu cảm giác lúc đó đâu,đau như có hàng ngàn con dao đang cứa.Cũng vì chuyện đó nên anh cứ suốt ngày ngồi ôm đàn ghita sáng tác vớ vẩn rồi tự mình hát và thu âm lại,chẳng hiểu sao thằng bạn nghịch phá post lên mạng và trở thành 1 ca khúc hót nhất lúc đó. Cũng chính vì thế mà anh bắt đầu được bước chân vào nghệ thuật.Vất bỏ quá khứ, trải qua bao nhiêu khó khăn mấy năm qua,cuối cùng anh cũng được thành quả như ngày hôm nay. Hì hì. 

- Rồi sao nữa? rồi chị ta quay lại à? _ Nhỏ tò mò hỏi tiếp. 

- Ừ! Cô ta mới quay về Việt Nam hơn 1 tháng và cứ tìm anh suốt. 

- Kể tiếp đi. _ Nhỏ vẫn đang chăm chú lắng nghe và nhìn khuôn mặt của Việt đang buồn bã. 

- Thời gian gần đây cô ta đòi trở về bên anh, cô ta bảo chồng cô đã bị vào tù vì làm ăn không chân chính gì đó, cô ta rất hối hận vì ngày xưa rũ bỏ anh. Mong anh cho cô ta 1 cơ hội cuối cùng, nhưng nhóc cũng thừa biết điều đó là không thể. 

- Ừ! Phải rồi, không thể. Anh suy nghĩ sáng suốt đấy _ Nhỏ đồng tình với Việt. 

- Và thế rồi chị ta làm lọan lên thế này à? 

- Ừ! Anh không nghĩ cô ta lại xấu xa, tồi tệ đến vậy. Lúc cô ta đối xử với anh như thế anh chỉ muốn bóp chết cô ta nhưng không có cơ hội, hôm nay tiện có chuyện của nhóc nên anh trút giận luôn... không giận anh chứ? 

- Ko đâu, anh ngốc lắm, nghe anh kể mà thấy thương anh ghê. 

- Thương anh rồi à? _ Việt mỉm cười hỏi nhỏ. 

- Thương cảm ấy, đừng nghĩ linh tinh. 

Nhỏ nắm lấy tay Việt thật chặt, chỉ vì thương cảm với quá khứ của Việt thôi, nhưng đối với Việt đó là cái nắm tay thật thần kỳ và ấm áp. 

- Anh phải luôn mỉm cười dù có bất cứ chuyện gì, hiểu chưa? 

- Anh hiểu mà, nãy giờ anh có khóc đâu , hà hà. 

- Ngốc. Về thôi. 

Cuộc nói chuyện hôm nay kéo dài đến gần 3h đồng hồ, có lẽ hôm nay nhỏ đã hiểu Việt hơn.1 tín hiệu tốt phải không? 

Nhật ký hôm nay nhỏ đã viết: 

"18/07/09. 

Hơn 12h đêm rồi, thế là đã qua 1 ngày mới rồi. Hôm nay tao đã ngồi lắng nghe tâm sự quá khứ của anh Việt. Thương anh ấy ghê, có lẽ anh ấy hơi giống tao mày nhỉ? Chị ta là 1 người không đáng được yêu thương,2 cái tát vừa rồi chưa đủ để bỏ qua những gì chị ta đã làm.Nhưng bao dung mà sống vậy. 

Này anh! "Sống là phải nếm trải hết những gia vị: Chua, cay, đắng, mặn, ngọt ... Thì mới gọi là cuốc sống đích thực". 

----------------------- 

Thấm thoát thời gian cũng trôi qua được 1 tháng, tình cảm của cả 2 có vẻ tốt hơn. Chỉ ngày mai thôi sẽ qua 1 tháng mới và Việt sẽ bận bịu với hàng tá kế họach mới cần được hoàn thành trong năm. Có lẽ khoảng thời gian của nhỏ và Việt sẽ càng ngày càng thu hẹp lại. Biết thế nên Việt cố tình dành trọn 1 ngày còn lại để ở bên nhỏ.

Vẫn là những tin nhắn đánh thức nhau buổi sáng sớm.2 cô cậu lại tung tăng trên phố, khác với mọi hôm.Hôm nay Việt chỉ muốn lang thang đến chỗ bí mật của 2 đứa nói chuyện thôi. 

- Ây da ! Tới rồi, nhớ chỗ này quá _ Việt vươn tay đặt lên vai nhỏ và nhấc bổng nhỏ lên thanh đá bí mật. 

- Ko cần đâu, để em tự lên _ Ồ ! nhỏ bắt đầu xưng hô anh - em với Việt rồi đây. 

- Chính chỗ này anh đã gặp nhóc, hì . 

- Ừ ! 

- Mà sao đi đâu nhóc cũng mang theo con gấu này thế? 

- Tri kỉ mà . 

- Anh chạm vào nó được không? 

- Nè _ Nhỏ đưa gấu cho Việt vuốt ve và không quên dặn dò phải cẩn thận. 

- Sao nó tên "Mắt"_ Việt tò mò muốn biết tất cả mọi chuyện về nhỏ. 

- Chuyện dài lắm ... Nhỏ thở dài. 

- Hôm nay anh dành cho nhóc nguyên 1 ngày mà, kể đi. 

- Anh thật sự muốn nghe hả? 

- Rất muốn. 

- Thế thì nhất định anh phải kiên nhẫn, chú ý lắng nghe. Đói không đc ăn,khát không đc uống. Còn 1 yếu tố quan trọng nữa là " CẤM NGỦ GẬT ". Em là tiến sĩ gây mê loại 1 đó _ Nhỏ nhăn răng cười. 

- Rùng rợn thế cơ à, anh sẽ cố hihi. 

Vậy là nhỏ bắt đầu kể lại bí mật của 2 năm trước. Câu chuyện được bắt đầu... 

" Đó là vụ tai nạn 3 năm trước đã cướp đi đôi mắt thật đẹp của nhỏ, lúc đó nhỏ suy sụp, chán nản cuộc sống.Gần như 4 tháng trời không tìm được người hiến giác mạc. Bác sĩ nói nếu không phẫu thuật sớm thì nguy cơ bị mù là mãi mãi. Nhỏ càng tuyệt vọng và mất dần niềm tin.May mắn là bên cạnh nhỏ luôn có gia đình và Nam ( bạn trai của nhỏ ) luôn quan tâm,động viên, chăm sóc. 

Nam hay ghé nhà dẫn nhỏ đi dạo chơi và tâm sự những điều xảy ra trong cuộc sống cho nhỏ nghe. 2 người đã quen nhau đc 1 năm trước, lúc đó nhỏ tròn 18t, còn Nam 22t. Tình cảm tuổi mới lớn thật hồn nhiên , vô tư. Nó đẹp như phim Hàn ấy, tình cảm giữa nhỏ và Nam càng ngày càng khăng khít. 

Hôm đó Nam qua dẫn nhỏ đi khám mắt định kỳ, nhưng nhỏ lại không chịu đi. Hôm nay nhỏ muốn dành thời gian nói chuyện với Nam. Thực ra nhỏ đã muốn nói rất lâu rồi nhưng Nam không để cho nhỏ 1 cơ hội nào hết. Cả đêm suy nghĩ đắn đo, cuối cùng nhỏ lấy hết can đảm để nói, dù đó là điều nhỏ không hề muốn.