Cái gì đã khơi mào lên tình ái giữa hai người,
Mất đi khả năng kiềm chế, dục niệm không ngừng bùng lên mãnh liệt,
Không cách nào dập tắt được ...
Bị bắt thay một bộ lễ phục màu lam, cả người Cao Thúy Cẩm không thoái mái tí nào.
Cô không thích mặc váy ... Không! Nói đúng hơn là cô không mặc váy.
Cô thật sự không hiểu, để cho hai chân lộ ra ngoài nhiều không sợ bị cảm sao?
Bình thường cô không hề mặc váy, ngay cả nội quy nghiêm ngặt của nhà trường bắt phải mặc váy cô cũng không tuân theo. Thậm chí cô còn yêu cầu bác sĩ giải phẫu làm giấy chứng nhận, chứng minh là trên đùi của cô có một vết thương đáng sợ để lại sẹo mà ai nhìn thấy cũng sợ, may mắn, ban giám hiệu thông cảm cho cô, miễn cho cô cái việc mặc váy phức tạp. Sau khi cô tốt nghiệp lại càng không mặc váy, quần áo trong tủ đồ của cô căn bản là không có váy.
Nhưng hôn lễ của bạn thân là ngoại lệ!
Nếu không phải vì bạn thân, đánh chết cô cũng không mặc cái thứ lễ phục khiến cả người không được tự nhiên này, chẳng những lộ ra hai vai của cô, ngay cả hai chân của cô cũng không được che đậy kín đáo hơn. Hơn nữa, tóc của cô toàn bộ được búi lên, gắn không biết bao nhiêu là phụ kiện lên đó, nổi bật hơn cả là những hạt trân châu, ngay cả đồ trang sức như vòng cổ hoa tai cũng đều xuất hiện trên người cô ...
Trời ơi! Cô cảm thấy mình giống như là nàng công chúa nhỏ được cưng chiều.
Cao Thúy Cẩm chịu đựng oán giận tham dự buổi lễ, vẻ bề ngoài khiến cho không ít người chú ý, nhưng cô một chút cảm giác cũng không có, trong lòng chỉ một mực nghĩ làm sao nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Thật vất vả mới trụ được qua buổi lễ đổi trang phục của cô dâu mới, Cao Thúy Cẩm nhẹ nhàng thở ra.
"Trời ơi, tiểu Cẩm, sao có thể như vậy? Thì ra chú rể là anh ta!" cô dâu mới Dương Bội Hinh sau khi đổi trang phục, những người khác vừa rời đi, đột nhiên không đầu không đuôi tóm lấy Cao Thúy Cẩm kích động nói.
"Cái gì? Cậu đang nói cái gì? Tiểu Hinh ..." Cao Thúy Cẩm không hiểu hỏi lại.
Dương Bội Hinh giống như không thể khắc chế được cảm xúc, cảm thán mà nói "Chính là anh ấy! Người mà tớ yêu thầm."
Cái gì?! Lời nói của bạn thân làm Cao Thúy Cẩm kinh ngạc.
Một lát sau, Dương Bội Hinh đem tất cả mọi chuyện nói cùng bạn mình.
Cao Thúy Cẩm nghe xong liền sửng sốt. Không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy ở trên đời này, kẻ từng hiểu lầm bạn thân của cô là loại con gái hay đi cùng đàn ông tới các buổi tiệc lại là người đàn ông vật chính của ngày hôm nay ... Thật đáng ngạc nhiên!
Cao Thúy Cẩm đối với máy tính rất am hiểu, bởi vậy mới lập nên trang web "Nguyệt thần tiên cảnh", nội dung rất đầy đủ, là nguồn tài nguyên phong phú về tin tức, đồng thời nó cũng cung cấp cho những người chưa có đối tượng những người bạn khác giới khi cần thiết, đây là loại dịch vụ đặc biệt chỉ có hội viên mới được phục vụ.
Tư cách để trở thành hội viên rất được đòi hỏi rất nghiêm khắc, phải trải qua quá trình xét duyệt nghiêm ngặt, mà công việc này là do bạn thân Lưu Tuyết Âm phụ trách. Chỉ cần thông qua xét duyệt thành viên, có thể kí kết hợp đồng tạm thời cùng với các cô gái.
Cái gọi là hợp đồng tình nhân tạm thời này, thực ra chỉ là đi cùng đối phương đến các buổi hội yến, tuyệt đối không có thêm sự phục vụ nào khác. Nhưng mà, tháng trước có một vị khách có nhu cầu cần tìm bạn gái cấp bách để tham dự một buổi tiệc, mà cô gái mà bọn họ chọn cho người đó đột nhiên phải nằm bệnh viện, trong tình huống không tìm được người thay thế, cô đành không thể không nhờ tới Dương Bội Hinh giúp mình đảm nhiệm công tác này, nhưng lại không nghĩ tới cô ấy bị người ta hiểu lầm là loại phụ nữ thấp kém, chẳng những bị lừa mà còn bị kẹt lại trên một hòn đảo tới bảy ngày cùng với một người đàn ông xa lạ.
Sau khi biết rõ mọi việc, Cao Thúy Cẩm tức giận tới mức muốn báo thù cho bạn thân.
Chỉ là không nghĩ tới chỉ trong bảy ngày ngắ ngủi, bạn thân của cô lại rơi vào tình yêu, yêu ngay đối phương, chết cũng không chịu khai ra tên của hắn ta.
Nay sự việc đã rõ ràng.
"Thì ra đầu sỏ vụ việc là hai em trai của anh ta! Được lắm! Đừng để cho mình gặp được họ, nếu không sẽ cho họ biết tay!" Cao Thúy Cẩm cũng không tính làm to sự việc, dù sao bạn thân của cô vì đối phương cũng thương tâm khổ sở không ít, thậm chí thiếu chút nữa tưởng chừng phải hủy hôn.
"Đừng như vậy! Tiểu Cẩm, mọi chuyện đã qua rồi! Hơn nữa hai em trai anh ấy đều là phụ rể, cậu đừng quên, cậu còn phải khiêu vũ với một trong hai người đó!"
Cao Thúy Cẩm thật muốn hét lên. Cô căn bản sẽ không khiêu vũ, hơn nữa đối phương lại từng coi bạn thân của cô chẳng ra gì, nếu không phải vì bạn, cô thật muốn lập tức quay đầu bỏ của chạy lấy người.
"Tiểu Cẩm, vì mình, cậu nhịn một chút đi! Tiểu Âm không ở đây, chẳng lẽ ngay cả cậu cũng muốn bỏ mình lại?" Dương Bội Hinh dùng ánh mắt cầu xin nhìn cô.
Cao Thúy Cẩm liếc mắt xem thường, chịu không nổi mắng vài câu thật khó nghe.
"Tiểu Cẩm ..."
"Được rồi! Mình biết rồi! Mình sẽ ở lại, ngoan ngoãn ở lại tới giây cuối cùng, được chứ!"
"Cám ơn cậu! Tiểu Cẩm!" Dương Bội Hinh vui vẻ ôm lấy cô.
Cao Thúy Cẩm tỏ vẻ không nề hà gì, nhếch khóe miệng.
Ai! Hôm nay coi như ngày thống khổ của cô đi, nhưng vì bạn thân, cô đành phải chịu!
Chuyện đời thật khôi hài!
Cao Thúy Cẩm không hề nghĩ tới sẽ có gặp chuyên hay ho thế này, gã ban nãy ở đại sảnh giúp cô, còn thừa cơ ăn đậu hủ của cô, và cuối cùng là gã đàn ông cô xem thường lại chính là em trai của chú rể Lương Vĩ Tường, đồng thời cũng là phù rể cùng cặp với phụ dâu là cô.
"Thì ra cô thật sự là phù dâu! Tôi thiếu chút nữa không nhận ra cô!" Lương Vĩ Tường ngồi bên cạnh Cao Thúy Cẩm, chờ đến lượt khiêu vũ.
Cao Thúy Cẩm tà nghễ nhìn hắn, không chút hòa nhã.
Lúc này, phía sau truyền đến rất nhiều âm thanh bất bình của mấy cô gái, tất cả đều có vẻ bất mãn trách cứ cô.
Xem ra người này rất được phụ nữ ưu ái, mọi người đối với ý định khiêu vũ cùng cô của hắn ta đều rất ghen tị. Quả nhiên ông trời chẳng hề theo lòng người, cô thì tuyệt đối không muốn có tiếp xúc liên lụy gì cùng hắn, khiến cho tế bào của cô chết đi mất bao nhiêu phần.
"Anh chính là người ở trên mạng tìm "bạn gái" ư? Không nghĩ tới đường đường là nhị thiếu gia Lương thị lại nghĩ ra cái trò chơi hạ lưu này!"
"Hả?" Lương Vĩ Tường không hiểu ý của cô, có chút sửng sốt.
"Không cần giả bộ! Mọi chuyện tôi đều đã nghe tiểu Hinh nói rồi! Chính anh là người đã tưởng lầm cô ấy là loại phụ nữ không đàng hoàng, sau đó lừa cô ấy lên du thuyền đúng không?" Ngữ khí của cô đầy phẫn nộ.
Lương Vĩ Tường suy nghĩ một lúc, cuối cùng hiểu ra. Đối với những chuyện trước đây, hắn đã nghe anh trai mình nói qua.
"Đó là chuyện ngoài ý muốn, không nghĩ tới các cô lại dùng hoa hồng xanh làm tín vật nhận mặt!" Hắn thoải mái cười nói, dường như không quan tâm cô có tức giận hay không.
Hắn chính là loại người rất được phụ nữ hoang nghênh! Tính tình có vẻ ôn hòa, nụ cười khêu gợi, đôi mắt mê người ... Cao Thúy Cẩm rất nhanh nhận ra, hắn ta chính là loại người trăng hoa mà cô ghét nhất.
"Tiểu Hinh tâm địa hiền lành, đơn thuần, tuy rằng cô ấy tha thứ cho các người, nhưng tôi thì không!" Cô uống một ngụm nước trái cây, dường như quyết định không hề hòa nhã với hắn ta.
"Chuyện đó tôi tin rằng cả hai chúng ta đều có điểm sai! Huống hồ kết quả mọi việc lại rất tốt, cô không cần phải truy cứu lại đúng không? Không bằng chúng ta huề nhau, làm hòa vậy!" Hắn rót rượu, đẩy cái ly tới trước mặt cô.
Cô đẩy thẳng cái ly ra "Thực đáng tiếc, tôi không uống rượu! Xem ra chúng ta không thể thương lượng gì!"
Hắn nhướn mày, khóe miệng hàm chứa ý cười "Cô thật là một cô cái cố chấp!"
"Cảm ơn anh đã ca ngợi, tôi không phủ nhận mình rất cố chấp!" cô phản bác lại hắn.
Hai người nhìn nhau, trong mắt không hề tiếp nhận mình đã sai, mà điểm này lại làm Lương Vĩ Tường cảm thấy thú vị mới mẻ, hắn có chút hứng thú với cô rồi.
Hắn chưa từng hoài nghi mị lực của bản thân, đối mặt với phụ nữ, hắn luôn thoải mái tự nhiên, căn bản không có người kháng cự được hắn, thế nhưng cô gái trước mắt hắn lúc này lại làm cho hắn có cảm giác khó ứng phó.
Lần đầu nhìn thấy cô, hắn đã cảm giác được cô không giống người bình thường, hơn nữa trong lúc này, không chỉ có hắn không thể dời tầm mắt khỏi cô, hắn tin rằng ở đây dù là người đã kết hôn hay đàn ông độc thân đều dán mắt nhìn cô, ở cô có một loại mị lực đặc thù, chỉ khẽ cử động cũng tản ra khí chất không tầm thường.
Cao Thúy Cẩm bức xúc muốn rời đi, nói thật, cô vô cùng chán ngấy loại tình cảnh này.
"Tôi có chuyện muốn nói trước với anh, tình nhân đại chúng tiên sinh"
"Tôi tên là Lương Vĩ Tường, cô có thể gọi tôi là Vĩ Tường! Tôi tin rằng với quan hệ của chúng ta, có thể gọi thân mật như vậy!"
Thật sự là không chịu nổi! Liếc mắt xem thường, Cao Thúy Cẩm muốn nổi da gà toàn thân.
"Lương tiên sinh, tôi nói thật! Tôi sẽ không khiêu vũ, cho nên đến lượt khiêu vũ, phiền anh tìm cô gái khác. Anh yên tâm, tôi sẽ không lấy làm phiền lòng, mà chắc rằng anh cũng không phiền lòng gì." Cô nói thẳng.
Nghĩ rằng hắn sẽ có phản ứng đặc biệt, không ngờ hắn ta chỉ "À" một tiếng, cười cười, "Không sao! Đến lúc đó tôi có thể dạy cô, kỹ thuật của tôi cũng không tồi, cô nhìn cũng rất thông minh, tôi tin cô có thể học được rất nhanh. Cô yên tâm! Tôi sẽ không dạy những động tác quá khó."
"Cám ơn ý tốt và lời khen, nhưng tôi không có hứng thú với khiêu vũ, mong anh đừng làm khó dễ tôi được không?"
Hắn nhíu mày một chút "Không nên!"
"Cái gì?" Cô khó hiểu hỏi lại.
"Hôm nay tôi là phù rể, cô là phù dâu, mà tôi và cô được xếp cùng cặp, an bài như vậy tôi cũng vừa lòng, mà tôi cũng không muốn để cho bất luận ai phá hỏng sự an bài này, nhất là cô gái khác." Hắn xấu xa cười.
Lời nói này càng làm cho Cao Thúy Cẩm xác nhận hắn ta là người tự cao tự đại. Hay là hắn muốn làm khó dễ cô.
"Xem ra anh cũng thật cố chấp." Cô khoát tay "Quên đi! Tôi nghĩ anh sẽ rất cao hứng nhận lời đề nghị hào phóng của tôi."
"Sao cơ?" Hắn nhấp một ngụm rượu. (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )
Cô gợi lên khóe môi, nở nụ cười kiều mỵ "Tôi đang cho anh một cái cớ để hưởng thụ thời gian tốt đẹp cùng cô gái khác đó! Nhưng mà ... Anh hình như không cảm kích!"
Hắn cười "Cô đừng lo lắng! Hôm nay tôi hoàn toàn là của cô!"
Những lời này làm cô kinh ngạc, hai gò má nhất thời đỏ ứng, lời đáp trả của hắn làm cô suýt nữa làm đổ ly rượu của mình.
"Anh ..." Cao Thúy Cẩm vừa muốn mở miệng mắng, âm nhạc bắt đầu khiêu vũ vang lên, tiếng vỗ tay lấp tức truyền đến. Cô thầm mắng trong lòng. Xem ra lần này không tránh được!
Lương Vĩ Tường đứng dậy, vươn tay hướng Cao Thúy Cẩm, tiêu sái cười "Mời!"
Cô nhắm mắt lại, chờ hơn ba mươi giây mới đưa tay cho hắn.
Chú rể cùng cô dâu tiến vào sàn nhảy đầu tiên, sau đó ba bốn đôi nam nữ liên tiếp đi theo, Cao Thúy Cẩm và Lương Vĩ Tường là đôi cuối cùng.
Giai điệu tao nhã của âm nhạc vờn quanh bốn phía, Lương Vĩ Tường nắm tay Cao Thúy Cẩm bắt đầu sải bước.
Cao Thúy Cẩm có điểm ngơ ngác, không cẩn thận dẫm phải chân hắn nhiều lần, cô rõ ràng nghe thấy vài tiếng cười trộm, cô thừa biết tiếng cười nhạo đó là do đám người đang ghen tị với mình, điều này làm cho cô cảm thấy không cam lòng, bèn ưỡn ngực tập trung lực chú ý.
Lương Vĩ Tường vẫn không có biểu hiện mất kiên nhẫn hay giận dữ, thập phần đều luôn kiên nhẫn chỉ đạo cô, điều này làm cho cô đối với hắn có một chút hảo cảm và kính nể.
Vì không muốn cho người khác chế diễu, cô dùng thành quả đạt được để hưởng ứng.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, cô đã lĩnh hội được tất cả, theo hắn nhanh nhẹn khiêu vũ.
Trong mắt hắn thoáng hiện ra vẻ ngạc nhiên, cô kiêu ngạo cười, hai người cứ như vậy bước đi thoải mái tự nhiên, hoàn hoàn toàn không tìm ra điểm không hòa hợp, rất nhanh bọn họ trở thành mục tiêu chú ý.
Lương Vĩ Tường chỉ thị cô nhìn vào mắt hắn, cô không chút do dự nhìn thẳng, trong mắt hàm chứa sự tự tin bừng sáng.
Đôi mắt hạnh xinh đẹp kia làm hắn mê muội, nháy mắt không khí quanh người thay đổi, tình cảm nồng đậm xẹt qua nội tâm hắn, hô hấp của hai người gần như hòa hợp một thể. Hắn không thể dời tầm mắt, hắn khao khát người con gái trước mắt, hắn đã quên mất hai người mới chỉ gặp nhau vài giờ ngắn ngủi.
Đôi mắt hắn thâm thúy, biểu tình ôn nhu, toàn thân phát ra hơi thở đặc thù, Cao Thúy Cẩm nhất thời cảm thấy bị hấp dẫn, đây là điều làm cô bất ngờ, bỗng nhiên cô lại có loại cảm giác động tâm này.
Âm nhạc chấm dứt, cô lập tức rời khỏi hắn, nhanh chóng trở về bình thường là chính mình. Cô nhất định là điên rồi! Mới có thể mạc danh kì diệu sinh ra cảm giác này.
Lúc này, âm nhạc lại lần nữa vang lên, rất nhiều người tiến vào sàn nhảy.
"Được rồi! Cuối cùng đã xong ... Tôi nghĩ ... Tôi nên đi trước! Cám ơn anh đã chỉ bảo!" Nói xong, cô thở phì phò quay người rời đi.
Lương Vĩ Tường muốn đuổi theo, lại bất đắc dĩ bị những cô gái khác tiến đến ngăn lại.
"Khiêu vũ với tôi một bản đi! Lương tiên sinh!"
Bỏ qua cơ hội đuổi theo cô, trong lòng hắn rất tiếc nuối, hắn nhìn quanh hội trường, muốn tìm em trai hỗ trợ, lại không thấy đâu, loáng thoáng thấy anh trai đang hướng hắn giơ ngón tay cái tán thưởng.
Ai! Xem ra tạm thời hắn không thoát thân được!
Thay lễ phục, Cao Thúy Cẩm khôi phục lại bộ dáng cũ.
"Tiểu Cẩm, cậu phải đi sao? Hôn lễ còn chưa có chấm dứt mà!" Dương Bội Hinh tìm được bạn thân ở phòng nghỉ.
"Tiểu Hinh, kính nhờ cậu buông tha cho mình đi! Vừa rồi nhận lời khiêu vũ là cực hạn của mình rồi! Huống hồ tớ còn rất nhiều việc, thật sự không thể ở lại." Cao Thúy Cẩm nhìn vào gương, hối hả tháo trang sức.
Dương Bôi Hinh đương nhiên hiểu "Cậu thật sự phải đi? Mọi người đều muốn chờ tới khi mình ném hoa, người ta còn muốn ném cho cậu!"
"Ném cho mình? Ha ha ha ... Tiểu Hinh, cậu đừng có nói giỡn! Cậu biết rõ mình không muốn kết hôn, ném hoa cho mình chỉ có thể dùng hai chữ "lãng phí" mà nói, cậu nên để cơ hội này cho người khác!"
Trên mặt cuối cùng cũng được tẩy trang sạch sẽ, Cao Thúy Cẩm sửa sang lại quần áo trên người.
"Được rồi! Mình thật sự phải đi! Chúc mừng cậu, Tiểu Hinh, bắt đầu một khởi đầu mới nhé! Có rảnh thì nhớ tìm mình là tiểu Âm đó!"
"Cậu yên tâm, mình vẫn sẽ thường lui tới giúp các cậu mà!"
"Hy vọng là thế! Cậu đừng quên, cậu bây giờ đã là vợ người ta, không có nhiều thời gian tự do!"
"Sẽ không đâu! Đúng rồi! Vừa rồi cậu khiêu vũ thật giỏi!"
"Trời ... Đừng nói nữa! Đó là chuyện mất mặt nhất đời tớ!" Nhớ tới Lương Vĩ Tường, lòng của cô có một chút xao động.
Dương Bội Hinh cười cười "Không mất mặt, mọi người đầu nhìn thấy hai người trai tài gái sắc, thập phần xứng đôi!"
"Đủ rồi! Tớ không muốn lại nghe chuyện liên quan tới tên ấy, cậu đừng quên, tớ không muốn tha thứ cho Lương Vĩ Tường cùng với em trai hắn ta."
"Tớ biết! Nói tới em trai anh ấy, không biết là người đã chạy đi đâu ... Vốn cũng tính giới thiệu với cậu."
"Em trai hắn ta không phải cũng là phù rể sao? Sao lại không tìm ra?"
Dương Bội Hinh suy nghĩ một lát "Tớ cũng không hiểu, nghe nói em trai anh ấy dường như chán ghét phụ nữ, cho nên biết phải cùng khiêu vũ với phù dâu, liền biến mất!"
"Đáng giận! Sớm biết tớ cũng trốn luôn, để cho phù dâu đi đôi với em trai hắn cùng với Lương Vĩ Tường thành một cặp!"
"Thật đáng tiếc, phù dâu đi cùng em trai anh ấy không xuất hiện, vì cái gì hẳn cậu đã biết."
"A?" Cao Thúy Cẩm liếc mắt nhìn bạn thân "Không thể nào? Ý cậu là ... người đi cặp với em trai hắn ta là Tiểu Âm?"
"Đúng vậy!"
Cô cười ha hả "Xem ra em trai của hắn ta thật may mắn khi tiểu Âm không xuất hiện, nếu không cậu ấy cũng sẽ phát hỏa với hai anh em hắn! Ai! Thực đáng tiếc, nếu có Tiểu Âm, tớ có thể có thêm giúp đỡ để đối phó với Lương Vĩ Tường!"
Nhìn bộ dáng của bạn thân, Dương Bội Hinh nhíu mày "Cậu đừng thêm mắm thêm muối, đổ dầu vào lửa được không? Tiểu Âm lúc còn nhỏ so với cậu đã khác, cậu ấy sẽ không phát hỏa với hai anh em họ! Là do cậu có chấp, tớ đều đã quên mọi chuyện cũ về họ."
Cao Thúy Cẩm nhìn Dương Bội Hinh, trong lòng hiểu được, bạn thân muốn sự tình được cho qua, hơn nữa một bên là nhà chồng, một bên là bạn thân.
Cô than nhẹ "Tiểu Hinh, mình hiểu được suy nghĩ của cậu, thật ra ... Mình cũng không phải tức giận hai anh em bọn họ về chuyện đó, thật ra ... Ai! Được rồi! Nói thật, là do mình có điểm công tư không được phân mình."
"Là sao?"
Cao Thúy Cẩm tìm chỗ ngồi xuống, "Còn nhớ Lương Vĩ Tường đã lập ra trang web "Ánh trăng" kia không? Cái trang web đó sao chép 80% hình thức của chúng ta, hơn nữa bọn họ không những sửa đổi nội dung thành vấn đề tình dục, thậm chí còn nhận lời cung cấp người đồng hành vì mục đích tình dục, thêm vào những dịch vụ vớ vẩn, nhưng quá trình giao thức lại không hề sai biệt với chúng ta. Tiểu Hinh, cậu có biết không? Có rất nhiều người tưởng chúng ta là bọn họ, mấy tháng nay mình không ngừng nhận được thư kháng nghị cùng những bào báo bát quái về chúng ta, mình nghĩ đại khái là do chuyện đó, thế nên mình mới không thể tha thứ cho Lương Vĩ Tường và em trai hắn.
"Trời ơi! Chuyện nghiêm trọng như vậy, sao cậu không nói với mình?" Dương Bội Hinh tiến tới cầm lấy tay cô.
Nhìn thấy sự khẩn trương trong mắt bạn thân, Cao Thúy Cẩm cười cười: "Mình không muốn để cho cậu và tiểu Âm lo lắng, dù sao mắc vào trang web này cũng là do ý của mình, hiện tại xảy ra vấn đề, cũng chỉ có thể để chính mình giải quyết! Dù sao cậu đừng lo lắng, mình đã điều tra và thu thập tư liệu bọn họ sao chép của chúng ta, không quá lâu nữa sẽ đối phó được với bọn họ, cho nên cậu cũng đừng nói cho tiểu Âm, được không?"
"Cậu lúc nào cũng vậy, chuyện gì cũng muốn tự bản thân mình gánh lấy!" Dương Bội Hinh nửa trách nửa bất đắc dĩ nhìn bạn thân.
"Đây là công việc mà mình lựa chọn thôi! Huống hồ chuyện liên quan tới máy tình và công nghệ chỉ có mình mới có thể giải quyết!" Cao Thúy Cẩm vốn là kẻ cuồng máy tính, khi còn đi học đã bắt đầu mày mò máy tính, sau khi tốt nghiệp bị vướng vào thế giới web, đem hứng thú trở thành công việc.
Dương Bội Hinh nhìn cô thở dài, "Tiểu Cẩm, mình thật sự cảm thấy cậu tốt nhất nên có thời gian nghỉ ngơi, nên xuất ngoại một chuyến! Không phải cậu vẫn muốn tới Mĩ thăm ba cậu sao? Hay là chờ mình quay lại sau tuần trăng mật sẽ đi cùng cậu, được không?"
"Cám ơn ý tốt của cậu! Nhưng tạm thời mình không muốn xuất ngoại, còn có nhiều việc phải giải quyết! Mà cậu là nữ nhân vật chính của hôn lễ thì nên ra ngoài chiêu đãi khách đi chứ!" Cao Thúy Cẩm lôi bạn thân ra trước cửa, "Cậu không tham dự hôn lễ, mẹ cậu tìm tới đây, mình nhất định lại bị bắt thay lại lễ phục! Cho nên mời cậu nhanh quay lại đi! Có chuyện gì chúng ta tán gẫu sau!"
Đóng cửa lại, Cao Thúy Cẩm chỉ thị cho bạn thân đi về phía hội trường, trong khi bản thân đi về hướng ngược lại rời đi.
"Tiểu Cẩm! Cám ơn cậu tới tham gia hôn lễ của mình!" Dương Bội Hinh lớn tiếng nói với cô.
Cao Thúy Cẩm không hề quay đầu, chỉ tiêu sái phất tay, rất nhanh biến mất ở chỗ rẽ.(Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )
Trời còn sớm đã bị đánh thức, Cao Thúy Cẩm một bụng tức giận.
Tối hôm qua vì lo đối phó với virus xâm nhập máy tính, gần năm giờ sáng mới ngủ, bây giờ còn chưa tới tám giờ đã bị điện thoại đánh thức, hỏi xem cô có thể không giân?
"Alo, ai vậy?" cô bực mình hỏi.
"Lào tôi! Chào buổi sáng!"
Thanh âm này đánh chết cô cũng không quên, là phù rể cùng cặp với cô hôm qua, Lương Vĩ Tường.
Cao Thúy Cẩm tức giận nói: "Chào cái đầu anh! Làm sao anh biết số của tôi?" Cô cũng không rõ đã cho hắn số điện thoại không, vả lại đây là số điện thoại riêng, chỉ có người nhà cô với hai bạn thân Dương Bội Hinh và Lưu Tuyết Âm biết mà thôi.
"Thật hung dữ! Cô thường có khí rời giường lợi hại vậy sao?"
"Không cần nói sang chuyện khác! Nếu không tôi cúp máy!"
"Là chị dâu cho tôi!"
"Nói dối! Tiểu Hinh sẽ không bán đứng tôi!"
"Cô đừng giận chị ấy, là tôi nài nỉ chị ấy, tôi có giữ một vật của cô!"
Cô nhắm mắt lại, ngữ khí ác liệt, "Nếu anh dám gạt tôi, thì liệu mà cẩn thận!"
Hắn cười cười "Túi xách của cô quên cầm về, chẳng lẽ cũng không nhận ra sao?"
Cái gì? Túi xách?
Cao Thúy Cẩm nhảy xuống dường, cầm điện thoại bắt đầu tìm đông tìm tây.
"Không thể nào? Đ1ến bây giờ cô vẫn chưa phát hiện sao?"
Tiếng cười của hắn làm cô mắng vài câu, "Túi xách của tôi thật sự ở chỗ anh sao?" Đáng giận! Đó là cái túi xách cô thích nhất, bên trong còn có rất nhiều tư liệu và giấy tờ.
"Cô quên ở chỗ ngồi, may mắn tôi phát hiện! Yên tâm! Tôi không có tùy tiện mở ra!"
Như thể cố nén sự không cam lòng, cô hít sâu mấy hơi "Cám ơn! Phiền toái anh giúp tôi đưa cho Tiểu Hinh đi!"
"Bọn họ sẽ xuất ngoại hưởng tuần trăng mật, tôi nghĩ nên để tự tay tôi trả cho cô thì tốt hơn! Sao? Có rảnh rỗi đi ra ngoài một chuyến không?"
Nghe ngữ khí tràn đầy tự tin của hắn, rõ ràng là đã có kế hoạch!
"Nếu tôi nói không rảnh?"
"Không sao! Cô xem ngày nào rảnh thì nói, tôi đều ok!"
Đáng giận! Rõ ràng biết cô căn bản không muốn gặp hắn, còn cố ý nói như vậy "Tôi cho anh địa chỉ, phiền anh kí gửi cho tôi."
"Không nên đâu! Nếu không cẩn thận thất lạc, tôi sẽ áy náy lắm!"
Cao Thúy Cẩm thật muốn đập điện thoại, nhưng cô không thể, bởi vì cô biết làm vậy chỉ khiến đối phương thêm vui vẻ.
Thật vất vả mới nhẫn được khí giận xuống dưới, cô lạnh lùng nói: "Thời gian? Địa điểm? Nhanh nói rõ!"
Tên tồi! Đừng nghĩ cô sẽ cảm kích hắn! Cao Thúy Cẩm quyết định không lôi thôi với hắn, lấy lại túi xách sẽ quay về ngay.
Lương Vĩ Tường khoái trá nói địa điểm, Cao Thúy Cẩm cúp máy xong không thể không buộc bản thân rời giường.
Mấy ngày nay cô căn bản không có giấc ngủ ngon, thật sự không có sức mà đối phó với gã đàn ông kia, cô chỉ thầm nghĩ có thể nằm ở trên giường, thoải mái ngủ là tốt nhất. Nhưng bất đắc dĩ ông trời hay đùa giỡn với cô, ngay cả nguyện vọng nhỏ nhoi vậy cũng không thỏa mãn cho cô.
Cao Thúy Cẩm thay đại một bộ quần áo, xuống lầu chào hỏi mẹ.
Cao phu nhân bị việc con gái dậy sớm làm cho ngạc nhiên "Tiểu Cẩm, hôm nay con ăn nhầm thuốc nha! Bây giờ còn sớm mà!"
Cô ngồi xuống bên quầy, chào mẹ một tiếng, "Con cũng không muốn! Nhưng lúc mười giờ có hẹn với người ta."
Cao phu nhân nhanh chóng sáp lại gần con "Hẹn với ai? Làm nam sao?"
Cô ghé vào trên bàn, nhắm mắt lại "Vâng!"
Cao phu nhân trợn to mắt: "Tiểu Cẩm, con quen với bạn trai sao? Thật tốt quá!"
"Không có! Mẹ, không phải bạn trai. Mẹ đừng hiểu làm được không?"
"Không phải bạn trai, vậy là bạn của con à?"
"Bạn? Hừ! Nghĩ tới là tức, con ghét nhất loại người này! Mẹ, hắn ta là em trai của chồng tiểu Hinh, nếu không phải hắn giữ túi xách của con, con còn lâu mới đoái hoài tới hắn!" Cao Thúy Cẩm tức giận nói.
Cao phu nhân đem một ly nước trái cây để trước mặt cô, "Nếu không muốn ra ngoài, vậy kêu người ta đem tới đây! Nhìn mặt con còn đang rất buồn ngủ, muốn mẹ lái xe đưa con tới đó không?"
"Không cần đâu, mẹ! Con đi taxi được rồi! Dù sao đi lấy đồ về xong, trở về lại ngủ một giấc là tốt rồi!" Cô nói trong khi giải quyết phần ăn sáng.
Cao phu nhân bất đắc dĩ lắc đầu, "Con cứ sống kiểu ngày đêm điên đảo thế này, ba con mà biết sẽ rất bực."
"Ba ở Mĩ, sẽ không biết!"
"Chắc không? Con đừng quá coi thường ba con, ba con từng nói với mẹ, nếu không sai giờ giấc, ông ấy thực hoài nghi con cùng ông ấy đang cùng sống trong một múi giờ!"
Cao Thúy Cẩm cười cười, "Ba nhất định là cảm thấy không hiểu sao nửa đêm như vậy mà con còn rất có tinh thần!"
"Ba con hỏi khi nào con qua đó, ông ấy rất nhớ con, còn có anh hai, anh ba của con nữa!"
Cao Thúy Cẩm ai oán, "Người ta cũng muốn đi nha! Nhưng gần đây có chút phiền toái nhỏ, không giải quyết thì con không thể yên tâm đi! Mẹ, vậy khi nào mẹ cùng ba tái kết hôn?"
Nghe vậy, Cao phu nhân cười "Con nói bậy bạ cái gì? Mẹ với ba của con không có khả năng sống cùng nhau, hoàn cảnh không cho phép. Mẹ vẫn thích sống ở Đài Loan, giống như bây giờ, sống như vậy cũng khiến mẹ thõa mãn rồi!"
"Nhưng ba vẫn rất yêu mẹ mà! Ông ấy luôn chờ mẹ!"
Cao phu nhân nhìn con gái, trong mắt tràn ngập nhu hòa "Mẹ cũng thương ông ấy! Nhưng yêu nhau có rất nhiều cách thể hiện, vả lại chia cách cũng không phải là không tốt, mẹ với ba con chỉ có thể dùng phương thức này là tốt nhất!"
Cô nhíu mày, "Con thật sự không hiểu hai người suy nghĩ cái gì, nếu đã yêu đối phương, vì sao lại muốn ly hôn?"
"Con gái ngoan, có một số việc không thể miễn cưỡng, có lẽ ngày nào đó con thật sự yêu một ai sẽ hiểu rõ!"
"Con không muốn nghĩ tới chuyện đó, cũng không muốn kết hôn, con tình nguyện độc thân cả đời ở cùng mẹ!"
Cao phu nhân nhìn cô, "Đứa ngốc! Những lời này nếu để ba con và hai anh nghe được, nhất định sẽ rất vui! Bọn họ chỉ ước con đừng kết hôn, vĩnh viễn là bảo bối của bọn họ!"
Cao Thúy Cẩm là con gái duy nhất trong nhà, rất được cha và các anh cưng chiều yêu thương.
"Được rồi! Không nói thêm nữa! Con phải ra ngoài! Cám ơn mẹ!"
"Cẩn thận một chút! Về sớm!" Cao phu nhân mỉm cười tiễn cô rời nhà.
Đúng mười giờ, Cao Thúy Cẩm đi đến bến tàu, tìm kiến thân ảnh của Lương Vĩ Tường.
"Tiểu Cẩm! Ở đây, nhanh lại đây!"
Cách đó không xa truyền đến tiếng lêu lớn của hắn, cô quay đầu, nhìn thấy hắn ăn mặc trang phục nhẹ nhàng đứng lặng ở một chiếc du thuyền cỡ trung đang neo lại trên bến, ngoắc tay với cô.
Cô liếc mắt một cái liền hiểu được, đó nhất định là phương tiện xa xỉ của hắn. Cô chịu không nổi trào lên cảm giác xem thường. Thật đại ngu ngốc, còn muốn khoe cô du thuyền của hắn!
"Lương Vĩ Tường, nhanh đưa trả tôi cái túi xách!" cô đứng tại chỗ hô lớn.
"Lên đây đi! Tôi đưa cô rời bến, rất nhanh sẽ trở lại." hắn không để ý tới lời cô, cười nói.
"Tôi không có hứng thú, tôi chỉ muốn cái túi xách của tôi! Nhanh lên!" càng ngày tính nhẫn nại của cô càng ít đi.
Vẻ mặt Lương Vĩ Tường thực vô lại nói: "Túi xách ở trên này, cô tự lên lấy đi!"
"Anh ..." Tức chết người! Cao Thúy Cẩm chưa từng gặp qua người nào như hắn.
"Đừng lo lắng! Du thuyền này rất chắc chắn!"
Hắn cố ý! Cao Thúy Cẩm rốt cục cũng bước lên trên thuyền, cô không để ý tới hắn, bước thẳng vào phía bên trong.
Vừa nhìn thấy túi xách của mình trên bàn, cô lập tức tới lấy, kiểm tra xong, chuẩn bị rời đi, lại không ngờ du thuyền lại chuyển động, đã cách bờ một quãng.
"Này! Sao anh lại khởi động thuyền? Tôi đâu có đồng ý rời bến! Mau đưa tôi trở về! Nghe thấy không? Lương Vĩ Tường!" Cô nhìn hắn lớn tiếng nói.
Lương Vĩ Tường nhàn nhã đáp, "Đừng khẩn trương, tôi mang cô rời bến ngắm cảnh đẹp!"
"Anh là loại đàn ông luôn tự cho mình đúng! Đừng xem tôi giống loại phụ nữ anh hay gặp, tôi đối với anh hay du thuyền của anh một chút hứng thú cũng không có, nếu anh không đưa tôi trở lại bờ, ta sẽ kiện anh!" Cô tức giận mắng hắn.
Lương Vĩ Tường tớ trước mặt cô, vẫn giữ vẻ tiêu sái tươi cươi, "Đừng tức giận! Coi như chỉ bị gạt một chút, không tốn nhìu thời gian, chúng ta sẽ nhanh trở lại! Cô xem, có thể nhìn thấy rất rõ toàn bộ bến tàu!" Hắn chỉ về phía xa.
Cô quay đầu, cảnh đẹp hiện lên trong mắt, cô không biết từ xa nhìn lại, bến tàu trong lại đẹp như thế.
"Buổi tối còn đẹp hơn!" Hắn cười nói.
Nhìn cảnh đẹp mà tiêu tan bực bội, Cao Thúy Cẩm cũng đành thưởng thức, "Quên đi! Tôi không muốn cãi nhau với anh, coi như bị gạt một chút! Nhưng mà tôi cảnh cáo, nếu anh dá, xằng bậy, tôi sẽ làm cho anh tuyệt tử tuyệt tôn! Hừ!" Nói xong, cô hất đầu, đi về hướng khác.
Hắn cười ha ha tại chỗ.
Cao Thúy Cẩm không muốn để ý tới hắn, cô nhắm mắt lại, hưởng thụ gió biển phả vào mặt, lòng dần dần bình tĩnh trở lại, tâm tình khó chịu vì không ngủ đủ giấc từ từ biến mất.
Lương Vĩ Tường nhìn thân ảnh của cô, trong lòng vô cùng vui sướng. Hắn không hiểu sao mình lại nảy sinh tật xấu này, ban đầu chỉ đơn thuần muốn trả lại cô túi xách, nhưng khi hắn nhìn thấy cô, đột nhiên lại có ý nghĩ muốn ở cạnh cô cùng một chỗ.
Hôm nay hắn vốn định một mình rời bến, nhưng có cô làm bạn thì không phiền hà gì!