Teya Salat
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Những cuộc tình

Chap 18:

Đôi khi thiếu vắng tình cảm, không có tình yêu và thiếu thốn sự bao bọc con người ta luôn có một chút ước mơ hoặc có những hành động cụ thể hơn là cố gắng vun vén những thiếu thốn đó vào chính bản thân mình. Và vì đã cô đơn đủ lâu, cố gắng tìm niềm vui ở những chốn ăn chơi cũng đã nhiều nhưng chẳng bù đắp được gì cho những mất mát mà bản thân đã trải nghiệm khiến Linh khi gặp em đã có chút tình cảm với em, đơn giản là vì Linh tìm thấy ở em hình ảnh của người yêu cũ, đại khái là lúc đầu Linh cũng chỉ muốn có em hằng đêm bầu bạn để vơi bớt nỗi cô đơn. Như em cũng đã nói, em tìm đến Linh cũng vì những toan tính không lành mạnh, Linh thì đã có hứng thú sẵn với em, việc em với Linh nhanh chóng cặp kè với nhau cũng là điều dễ hiểu, nếu mối quan hệ ấy cứ thục dụng như tính toán ban đầu của cả 2 thì có lẽ sẽ tốt hơn cho cả em và Linh. Các bác nhận xét về em thì thoải mái, gạch đá cứ tự nhiên vì em không tốt đẹp gì, nhưng với Linh thì xin phép các bác dành cho Linh sự tôn trọng nhất định, Linh vốn đã phải chịu những bất hạnh kéo dài từ khi còn bé, đến khi lớn muốn có được hạnh phúc của bản thân thì lại không thể nắm bắt, những lệch lạc trong suy nghĩ và lối sống không lành mạnh của Linh cũng bắt nguồn từ đó. Rất may mắn là sau này khi đã trưởng thành hơn trong suy nghĩ thì Linh đã không còn dính vào những thứ tệ nạn để làm một con người tốt đẹp hơn. Đôi lời về mối quan hệ của em và Linh, về bản thân Linh để mọi người có cái nhìn thiện cảm hơn với Linh, 
..........................................

Em đến nhà Kẹo, gọi Kẹo ra mở cửa, mặt Kẹo cứ hầm hầm, mở cửa xong không nói câu nào đi vào nhà, biết là có tí giận dỗi rồi, em cũng nhanh chóng cho xe vào nhà, tranh thủ dỗ dành để còn đi học. Kẹo thì cứ mặc em làm gì thì làm, lẳng lặng đi lên phòng khóa cửa lại, em không vào được đành phải hạ giọng năn nỉ:
- Mở cửa cho anh với, sao không cho anh vào phòng?

Không trả lời, biết cái kiểu này càng cố đòi vào càng không mở, em gọi thêm mấy câu nữa rồi giả vờ đi đi lại xong im luôn, Kẹo trong phòng không thấy gọi nữa nghe tiếng chân lại tưởng em xuống dưới nhà nên mở cửa ra ngó, em lách luôn vào, Kẹo thì cứ cố đẩy em ra để đóng cửa phòng, rõ trẻ con Em cứ lầm lũi đẩy Kẹo ra để vào,vào trong phòng là em ôm lấy Kẹo định "chào hỏi" tí, Kẹo cứ né tránh em đành ra giường ngồi, ôm Kẹo vào lòng hỏi:
- Em giận gì anh thế? anh có làm gì đâu?
- Đêm hôm qua cả đêm hôm trước anh ngủ ở nhà ai?

Câu đầu tiên Kẹo nó hỏi em như thế đấy các bác ạ, em thì thót hết cả tim, có tật giật mình mà, em vẫn cố vớt vát
- Anh ngủ nhà chứ đâu, không lẽ ngủ ngoài đường.
- Em gọi đến nhà gặp mẹ anh, mẹ anh bảo là đêm qua anh ngủ nhà bạn, đêm hôm trước cũng ngủ nhà bạn, anh còn nói dối à?

Hóa ra là Kẹo nó gọi em không được gọi vào máy bàn, gặp bà bô em thì bà bô em khai hếtCũng may là Kẹo chỉ biết là ngủ nhà bạn thôi, không biết ngủ nhà Linh. Thôi thì cứ khai đại ra vậy
- Anh ngủ nhà thằng bạn cấp 2, cạ cứng chơi game ý mà.
- Thế sao anh bảo ngủ ở nhà, tắt cả máy nữa.
- Anh xin lỗi, lâu ngày không chơi cùng nhau rồi, từ khi yêu em anh có chơi game nhiều đâu, chúng nó cứ bảo là có gái bỏ bạn nên anh lâu lâu anh phải chiều chúng nó tí, mà anh chơi game bình thường anh toàn tắt máy thôi, sợ em giận nên anh mới bảo ngủ nhà.
- Em chỉ bảo anh chơi game vừa thôi chứ có cấm anh chơi game đâu mà anh phải giấu, sợ em giận.
- Anh biết rồi, lần sau anh không tắt máy nữa, mà em gọi đến nhà anh xưng là người yêu hay là bạn anh?
- Anh hâm vừa thôi, ai lại bảo là người yêu, em bảo là bạn có việc xin gặp.
- Không sao, tối anh về nói chuyện với mẹ cho, bảo là sáng nay người yêu con gọi điện kiểm tra đấy, không phải bạn đâu.

Kẹo ngại nên vẫn chưa dám sang nhà em, cũng may, Kẹo nó mà dám sang thì làm sao em trốn sang nhà Linh được. Dỗ dành Kẹo xong, nằm chơi một lúc cả 2 đứa mới nhớ ra là quên... đi học Chết cười cái hôm đấy, lần đầu tiên quên đi học, Kẹo cứ đòi đến trường xem thế nào, em thấy cũng gần hết tiết 1 rồi nên đồng ý, 2 đứa đến trường gửi xe xong chui vào phòng bác bảo vệ ngồi chơi đợi hết chuông hết tiết vào lớp. Chuông reo là em với Kẹo ra khỏi phòng bảo vệ, nhưng vừa ra khỏi cửa thì Kẹo quay đầu chạy vào trong, em còn chưa kịp hỏi thì Kẹo bịt mồm em kéo vào phía sau cái tủ trong phòng Ngó đầu ra nhìn thì hóa ra cô giáo chủ nhiệm đang đi từ trong trường ra, Kẹo sợ bị nhìn thấy nên Kéo em vào, Kẹo lo lắm đẩy em sát sạt vào tường rồi ép vào người em, người Kẹo cứ co hết cả lại làm em bật cười. Kẹo thấy em cười lại sợ đưa tay lên bịt mồm em tiếp, rướn người lên nói nhỏ vào tai em:
- Cô nghe thấy bây giờ, đừng cười nữa.

Cơ thể thì ma sát, Kẹo nói thì thầm lại như thổi vào tai em, em rùng hết cả mình, Kẹo ép sát vào người em nên thấy em rùng mình thì lại hỏi em:
- Anh sợ à? em thấy anh run.
- Em sợ thì có, mặt em tái mét kìa.

Thật ra với em cái chuyện trốn học bỏ tiết thì bình thường như cân đường hộp sữa, Kẹo không biết vì sao em rùng mình tưởng em sợ, còn bĩu môi:
- Em vừa thấy anh run xong.
- Em nói vào tai anh thế bảo sao anh không run.

Em cúi luôn xuống vừa hôn vừa thổi vào tai Kẹo, Kẹo cũng rùng mình khúc khích cười:
- Thôi, thôi đừng đùa nữa, cô biết thì chết.
- Biết làm sao được mà biết, trốn kĩ thế cơ mà, em đang run đấy à?

Kẹo cắn môi đấm em mấy cái rồi ngó đầu ra xem thế nào, cũng may là cô đi luôn rồi, em cả Kẹo kéo nhau lên lớp học bình thường, vừa vào lớp đã bị trêu là "đưa nhau đi đâu tâm sự giờ mới đến học" Kẹo thì ngượng đỏ hết cả mặt. Đến chiều học xong, Kẹo đòi đưa Kẹo đi mua quà tặng bạn sinh nhật bạn cấp 2 của Kẹo tối tổ chức, đang đi trên đường thì Linh nhắn tin
- Học xong chưa, qua đi, em đang nấu đồ ăn cho anh đấy.

Em thì không biết cứ vừa đi vừa mở tin nhắn ra đọc, Kẹo cũng nhìn qua vai em đọc được tin nhắn, thắc mắc:
- Ai đấy anh?

Cũng may là từ hôm noel Kẹo tỏ ý không thích em đi lại với Linh nên khi Linh gọi em lưu số Linh là E.L, Kẹo hỏi em trả lời ngay:
- À, đứa em anh tên là Lan. Con của bạn bố anh, anh chơi với nó từ hồi còn bé rồi, tối nay bố nó mời cả nhà anh qua ăn cơm, bố mẹ anh chắc chơi bên đấy từ trưa rồi.
- Em đang định rủ anh tối nay đi sinh nhật bạn em với em, chúng nó đòi em giới thiệu anh đấy, tối nay anh đi được không?
- Được mà, tí anh qua đó ăn tối xong anh sang đón em đi nhé.
- Vâng.

Cũng may mà Kẹo không nghi ngờ gi, em đưa Kẹo về rồi mới dám nt lại cho Linh hẹn 1 tiếng nữa qua. Tạt qua nhà tắm rửa để bà bô thấy có mặt ở nhà rồi lại lên đường qua nhà Linh.


Chap 19:

Vội vàng qua nhà Linh ăn cơm, đồ ăn Linh nấu rất ngon, đúng kiểu mẹ của Kẹo, phụ nữ Hà Nội lúc nào cũng xếp thứ nhất về khoản nữ công gia chánh(suy nghĩ của em). Ăn xong cáo bận hẹn Linh tối mai đưa Linh đi chơi, Linh nhìn em cười:
- Tối nay bận đưa người yêu đi chơi à?
- Không, đưa nó đi sn bạn.

Chối cũng chẳng được thôi thì nói thật vậy, quanh co trước một cô gái hơn tuổi là không nên, nhất là khi lúc đó em vẫn còn khá ngây thơ. Linh không nói câu nào nữa, ra mở cửa cho em, em lên xe rồi cũng chẳng biết nói thêm gì cả, Linh vẫn chờ như kiểu đợi em đi mới đóng cửa, 2 đứa cứ nhìn nhau, nghĩ thế nào em lại gạt chân trống xuống, đi đến bên Linh kéo Linh vào ôm hôn ngay trước cửa, Linh không chống cự nhưng cũng nhất quyết không hé răng ra để 2 đầu lưỡi chạm nhau, em đành buông ra:
- Tối mai anh qua đưa em đi chơi với mua đồ đền em nhé.
- Không cần, tối mai có hẹn rồi.
- Anh chờ em, xong thì mình đi.
- Xong việc thì muộn rồi, chơi gì?
- Muộn chơi kiểu muộn.
- Đi đi.

Linh đẩy em, định đóng cửa, em đưa 2 tay lên áp vào má Linh, hôn tiếp phát nữa, lần này thì Linh đón nhận nồng nhiệt, nhưng khi em chuẩn bị kết thúc nụ hôn thì Linh cắn ngay vào đầu lưỡi em, nói là cắn thôi chứ nó nhẹ nhàng như cắn yêu vậy
- Mai chờ được thì hẵng nói.

Nói xong câu đấy thì Linh đóng cửa đi vào nhà luôn, em cũng phải đi ngay kẻo Kẹo nó đợi lâu, cũng may mà lúc đấy qua giờ tan tầm rồi với lại là mùa lạnh nên đường không đông, em đến nhà Kẹo vẫn đúng giờ. Sau màn chào hỏi phụ huynh và xin phép đưa bé đi chơi, em và Kẹo ra khỏi nhà, tạt qua một cửa hàng hoa, em mua thêm một bó cho nó lịch sự kẻo đi 2 người có một món quà sợ bạn Kẹo nó nhận xét là ki bo này nọ.
- Anh cũng chu đáo nhỉ.
- Em yêu anh mà không biết anh thế nào à?

Kẹo cũng chẳng nói thêm gì, ôm em chặt cứng, tìm đến đúng địa chỉ mà Kẹo nói, hóa ra là quán karaoke, theo trào lưu khá hót thời điểm đấy thì các nam thanh nữ tú đua nhau tìm mấy địa điểm như thế để tổ chức sinh nhật. Em và Kẹo đến khi cuộc vui đã bất đầu, trong phòng hát lúc nhúc toàn người là người, trai gái đủ cả, Kẹo dẫn em đi chào hỏi chủ bữa tiệc và đám bạn thân thời cấp 2 của Kẹo. Con bé đấy được cái cũng xinh, dáng người bé bé nên trông rất đáng yêu, mới nhìn tưởng lành hiền ai ngờ vừa thấy em câu đầu tiên nó buông ra là:
- Tưởng trường Kẹo toàn thằng đù, thế nào mà nặn ra anh đẹp trai thế.

Thế này là biết nó cũng ghê gớm lắm đây, có tí hãnh diện vì được khen nhưng mà mũi em còn chưa kịp nở thì Kẹo lên tiếng:
- Cũng đẹp ở top bình thường trong trường tao thôi, được cái ngoan với cả biết nghe lời nên tao mới nhận lời đấy.

Em cứ đần thối ra nhìn Kẹo, lần đầu tiên thấy Kẹo nó ăn nói thế, không lẽ Kẹo nó cũng chả lành hiền gì. Kẹo thì nói xong cười đùa với chúng bạn, quay qua nháy mắt với em rồi kéo em ngồi xuống ghế, em ghé sát vào tai Kẹo:
- Thế có thằng nó đẹp trai hơn anh nhưng hư và không biết nghe lời em à
- Ừ, nhưng em yêu anh nên anh yên tâm.
- Tưởng em ngoan hiền lắm, hóa ra cũng đanh đá ra phết.
- Em ngoan mà, ngoan với anh thôi.

Kẹo vừa ghé vào tai em nói vừa thơm vào má em, mấy đứa bạn của Kẹo thấy thế liền trêu Kẹo:
- Hôn hít vừa thôi, lên hát đi.


Em cả Kẹo còn chưa kịp trả lời thì có một thằng giơ cốc bia ra trước mặt em tỏ ý mời cùng lời giới thiệu học cùng Kẹo ngày xưa, em thì cũng vui vẻ thôi, đưa cốc bia lên cạch cái rồi uống cùng nó như chiến hữu, uống xong thằng kia về chỗ ngồi thì em được đứa bạn của Kẹo rỉ tai cho biết là thằng đó tán Kẹo lâu rồi nhưng không đổ. Em cười trừ cám ơn rồi quay ra nhìn, nó ngồi cùng 2 thằng nữa cũng đang nhìn sang bên em, thấy không ổn, chúng nó 3 thằng kiểu gì thì kiểu mình vẫn thiệt(may mà chúng nó cũng lịch sự, chẳng có ý đồ gì). Lo thì lo chứ máu trẻ trâu ngày ấy nó cuồn cuộn trong người các bác ạ, em cố tình lấy hoa quả đút cho Kẹo ăn trêu ngươi chúng nó, chúng nó cũng chưa có thái độ gì nhưng đã trêu chúng nó rồi, trẻ trâu không để đâu cho hết mà. Cái cảm giác làm kẻ chiến thắng nó sướng lắm, các bác trải qua là biết mà, cao hứng hơn em còn đăng kí cùng Kẹo mấy bài lên song ca, được cái cả 2 đứa giọng đều mướt nên pháo tay nổ cứ bôm bốp. Hát hò chán, cả lũ giải tán nhưng Kẹo bảo ở lại chờ để tiếp tục đi ăn đêm cùng nhóm bạn thân, thế là cả đám 6 người có em, Kẹo, con bé chủ cuộc vui, người yêu nó cùng 2 con bé khác chưa có người yêu đi ăn đêm. Thằng người yêu con bé đấy cũng có vẻ là con nhà có điều kiện, năm ấy nó học lớp 13(cao đẳng hay đại học gì đấy em không nhớ rõ), bỏ tiền tổ chức sn cho người yêu, từ hát hò đến ăn uống. Trên đường đi, Kẹo có nói:
- Người yêu nó chiều nó thế, anh có chiều em như thế không?
- Em muốn thì anh còn làm hoành tránh hơn thế cơ.
- Không cần đâu, em biết thế là được rồi, tổ chức thế này tốn tiền lắm.

Kẹo mãn nguyện lắm, em biết Kẹo ngoan dù hôm đấy cũng biết thêm rằng Kẹo không hiền nhưng Kẹo tuyệt đối không đua đòi vớ vẩn, mà có đua đòi thì em cũng chiều Đi ăn cũng biết thêm một số thông tin vớ vẩn, Kẹo có trai tán tỉnh từ cấp 2 nhưng chẳng ưng ai, lên cấp 3 thì đùng một cái vớ ngay được em, thế mới biết mình có giá Đếm muộn muộn thì tan hẳn, ai về nhà đấy, đưa Kẹo về nhà, Kẹo nó cảnh cáo em:
- Đêm nay không đi chơi nữa nhé, tử tế thì em còn yêu chứ không thì em bỏ đấy.

Em lại đần thối ra, bắt đầu từ hôm đấy Kẹo nó cho em biết rằng không thể đùa cợt với nó được.Về thẳng nhà, bà bô hôm đấy vẫn còn thức, chờ em về để tra khảo 2 đêm trước đi đâu mà không về nhà, em thì mè nheo dạo này học nhiều quá nên muốn chơi để xả hơi tí, sang nhà bạn ngủ để đêm còn lập team chiến game, bà bô cũng thở dài chiều em, chỉ bảo là cố gắng học và chơi bời lành mạnh, nhắn thêm là mấy hôm nữa tết tây được nghỉ mấy ngày bà bô cho đi du lịch chơi, trong đầu em lóe lên ý tưởng lừa dối Kẹo để tận hưởng những ngày nghỉ cùng Linh.