Duck hunt
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Nhẹ Bước vào tim anh

Tiếng nhạc ầm ỹ thoáng tiêu tan khiến không gian yên tĩnh trở lại.

Hừ, để xem máu nghệ thuật hoang dã của cô ta có còn bộc phát được nữa không ?

Cơn tức giận của Bùi Quang nguôi dần đi, anh nhìn Minh Thư còn đang mất hứng thì giọng bớt khô hơn :

- Giờ thì tiêu nổi rồi !
Nhạc với nhẽo, biến hết cả đi rồi cô ta lo mà ăn đi thôi !

Dám đem những món này so với ốc luộc, bún riêu vỉa hè ?

Cô ta đúng là đồ đầu đất !

Minh Thư ngẩn người nhìn Bùi Quang từ trước đến nay vẫn luôn cư xử thật hống hách và tùy ý.

Anh ta là ai nào ?

Vứt cho co cái hẹn vào đúng thời gian thi cử, làm cô bận tối mặt cũng phải sắp xếp thời gian dành cho anh ta.

Như thế chưa đủ…

Nhà hàng này thuộc dạng xa xỉ, làm cô không chuẩn bị trước mà ăn mặc nguyên bộ áo thun quần lửng đến đây để người ta nhìn cô như quái vật.

Đã thế anh ta còn thật nhỏ mọn.

Rõ ràng là cô rất rất xúc đông trước gian phòng được trang hoàng thật long lanh kia nhưng mà chả lẽ, Minh Thư như cô mà phải đi khen hay tỏ ra kinh ngạc như mấy cô nàng tầm thường khác ư ?

Còn lâu !

Lại còn trước mặt tên chết bầm này ư ?

Còn lâu !

Thế là cô phải bất đắc dĩ mà thốt ra câu chê bai đó, cô thừa nhận một phần gây đến chuyện này cũng vì bản chất …không mắng người không chịu được của mình !

Dù sao đi nữa thì cô cũng mắng anh ta nhiều rồi, anh ta cũng nên …thích nghi đi chứ ,sao cứ phải chấp nhặt, kéo cô ra khỏi bầu không gian thơ mộng đó và đẩy vào nơi …kinh dị này.

Được thôi, lần này cô yên phận, ngồi im và tập trung vàn giàn nhạc ầm ầm kia.

Mặc dù đã rất dị ứng với mấy thể loại nhạc quái gở này nhưng do cô không muốn mình bị ném sang nơi nào khác nữa hay thậm chí là ra ven đường nên giả vờ như thích lắm.

Cũng may, anh chàng DJ kia đẹp trai nếu không…chút ánh sáng còn sót lại của cuộc hẹn bi thương này vụt tắt mất.

Mọi chuyện tưởng như là đã ổn, cô cũng đã chịu đựng đến cùng rồi vậy mà hắn lại dám…đuổi anh chàng kia đi, dám dập tắt thứ ánh sáng kia đi !

Đã vậy, cô sẽ lôi hắn vào bóng tối…

Minh Thư sa sầm mặt, lớn tiếng mắng :

- Ăn vào cái gì mà ăn vào. Nhìn thấy mặt anh là tôi hết muốn ăn rồi, cái gì cũng không tiêu được đâu. Hừ, đồ chết bầm.

Đã quen với cái thói mắng te tua của người to miệng này nhưng Bùi Quang vẫn như muốn phát điên, anh là muốn cô ta ăn, ăn và ăn cơ mà. Sao cô ta cứ phải la hét ầm ỹ thế kia.

Bùi Quang kìm lửa giận, nói một cách chậm rãi :

- Tôi không muốn cãi cọ trong buổi hẹn hò đầu tiên !

- ....
*****

Quá đáng lắm !

Cô ta…cô ta dám nói thẳng thừng như thế !

- Ai bảo là không có chứ ?

Trúc Vũ đột nhiên biện hộ với chất giọng tức tối.

Ồ…Chẳng phải lần trước anh từng bảo rằng tiêu chuẩn của Mạnh Vũ cũng không phải là Trúc Vũ đấy ư ?

Cô ta nói như vậy khác nào là đang động chạm tới vết thương sâu kín của Vũ chứ…

Hừm…Cô nàng kia sao cứ đem sự tự tin yếu ớt của hai đứa tôi ra mà khiêu khích thế kia !

Thư kí Hoàng không ngờ chúng tôi lại phản ứng mạnh mẽ như thế, sững người một lúc rồi lấy lại ngay phong thái cợt nhả :

- Em yêu à, không có cái này thì có cái khác. Không phải hai em có bề ngoài rất dễ thương đấy sao ?

Phì !

Thư kí Hoàng vừa dứt lời thì một loạt tràng cười đồng thanh vang lên !

Phía đối diện, mỹ nữ kia không màng đến hình tượng mà cười ha ha, tay lại còn đập đập lên bàn !

Những nhân viên phục vụ đang bưng món đến cũng nín cười, liếc trộm hai đứa tôi rồi nhanh chóng rời đi.

Không gian thoáng chốc được bao phủ bởi bản tình ca kinh dị hỗn độn do nhóm nhạc công…run tay !

Tất cả mọi người khi ghe xong phát ngôn của thư kí Hoàng thì đều không nhịn được cười !

Tôi cắn môi, nhìn những hộp thủy tinh rải đầy canh hoa mà mặt trở nên bí xị.

Thật ra…Vy Anh rất dễ thương và đáng yêu mà, tạm thời do bị hóa trang nên vẻ đẹp của tôi mới bị che dấu đi một cách tàn nhẫn như thế đấy chứ !

Những lời trách móc dành cho mấy người kia bị tôi gạt phăng sang một bên, bởi người tạo nên cục diện bi đát này là tên oan hồn đáng ghét !

Thư kí Hoàng có thể lấy kinh nghiệm giao tiếp dày dặn của mình ra để bẻ câu chuyện sang hướng khác mà, sao lại chọn cách chọc ngoáy để rồi lôi hai từ dễ thương ra hình dung tôi và Vũ lúc này !

Có khác gì tự biến mình thành trò cười không !

Vì thế, tôi làm sao trách được người khác đây, nếu là tôi thì tôi còn cười đến ngã lăn kìa !

Chỉ có điều, tôi không chấp nhận được những lời lẽ xấu xí từ mỹ nữ xinh đẹp kia .

- Tôi rất ghét những thành phần ăn bám !

Tôi thừa thông minh để hiểu rằng cô ta đang ám chỉ tôi và Vũ giống như những nàng kiều nữ, bám sau gót đại gia…

Thật kì lạ là tôi không hề cảm thấy tức giận một chút nào cả !

Đối với người tính tình khó chịu, luôn dùng con mắt kiêu ngạo của kẻ bề trên để nhìn xuống thì cô ta không đáng để tôi phí lời tranh cãi !

Tôi im lặng, nhận lấy cái nhìn thẳng đầy châm biếm của cô ta.

Cuối cùng thì câu hỏi to đùng vẫn bám iết lấy tôi giờ đã có đáp án rồi !

Dù cô ta có xinh đẹp, quyến rũ hay giỏi giang tới đâu thì với cái đầu rỗng tuếch, cô ta làm sao có thể lọt vừa vào mắt của thư kí Hoàng ?

Mặc dù oan hồn kia mê gái thật đấy, nhưng đối với người mới chỉ tiếp xúc một chút cũng đã cảm thấy nhạt nhẽo như cô ta thì tính đến chuyện hôn nhân quả là sự kiện khó tin nhất lịch sửu !

Trừ khi thư kí Hoàng dám hi sinh mình để…chống ế mỹ nữ kia !

Có cùng suy nghĩ với tôi nhưng lại không thể bỏ mặc triệt để những lời xỉa xói kia, Trúc Vũ lay lay cánh tay thư kí Hoàng, vẻ măt nũng nịu , giọng nói phụng phịu :

- Anh yêu, mau từ chối cô ta đi . Mình còn về nữa ! Em không thích nhìn người tầm thường như vậy nữa. Anh cũng thế, phải không anh yêu ?

Trúc Vũ đá mạnh vào chân thư kí Hoàng thay cho dấu chấm câu.

Tôi phải tròn xoe mắt trước màn diễn xuất chuyên nghiệp của Vũ mặc dù đã biết trước tài đóng kịch của cô nàng.

Chả thế mà mặc dù Trúc Vũ còn đang hung hăng giành giật đĩa nhạc mới với tôi đầy khí thế nhưng bỗng phút chốc đã thành một Trúc Vũ nhỏ bé, nài nỉ Mạnh Vũ…cướp không đĩa Cd của tôi.

Rồi bao lần cô nàng khiến Mạnh Vũ hớt hơ hớt hải chhạy một mạch từ sân bóng đến nhà Trúc Vũ chỉ vì…cô nàng không may lỡ bị đứt tay , thế mà báo tin qua điện thoại với mạnh Vũ, cô nàng thều thào , rên rỉ cứ như đang lầm vào nguy kịch…

Nhìn qua cái níu tay thân mật cùng với biểu cảm dỗi hờn của Vũ thì ai biết được “ em yêu ” kia thật ra đang muốn nghiền nhỏ thư kí Hoàng ngay lập tức.

Cú đá bằng giày cao gót khiến thư kí Hoàng đau đến nỗi phải bật ra tiếng xuýt xoa, sau đó thẹn quá mà nhìn nhóm nhạc công khoát tay :

- Thôi mấy người đi hết đi ! Tôi là muốn nhạc sàn, DJ đâu hết cả rồi hả ???

Tôi cúi thấp người giả bộ đang sửa lại chiếc giày…chợt phát hiện ra cũng có một người làm y hệt như thế…

Tốt nhất là giảm thiểu sự tồn tại của mình đi , làm như không liên quan đến oan hồn kia !
Thư kí Hoàng , anh ta không biết xấu hổ là gì nhưng những người bình thường như tôi và Vũ thì không thể nào trơ trơ như thế được !

Anh ta coi nơi này là vũ trường ư ?

Khung cảnh lãng mạn nhẹ nhàng thế này mà đòi nhạc sàn , đòi DJ ?

Càng lúc tôi càng muốn đem anh ta hiến cho những nhà khoa học để họ nghiên cứu xem từ đâu mà anh ta có thể biến thái tới cỡ đó !

Sau khi đuổi hết nhóm nhạc công tội nghiệp ra ngoài, thư kí Hoàng cầm ly rượu vang lắc lắc đầy điệu nghệ , nhìn mỹ nữ kia đang lấy hoppj trang điểm ra chỉnh chỉnh lại gương mặt xinh đẹp, không hề quan tâm đến những việc diễn ra xung quanh !

- Ngọc Mỹ, cô là người may mắn ! Cuộc xem mắt ngày hôm nay, tôi chịu bỏ thời gian đến gặp cô thế này phải khiến cô bất ngờ mà mất ngủ vài đêm đấy nhỉ ?

Ồ ! Cô ta là Ngọc Mỹ à, đại tiểu thư có học vấn uyên bác đây ư ?

Nếu để mà nói biết về cô ta thì cũng không hẳn nhưng tôi nắm sơ một vài thứ về Ngọc Mỹ này !

Những lần ở lớp, khi cả đám túm tụm nhau lại thì bao nhiêu trai đẹp, gái xinh đều được lôi ra hết.

Mà cứ hễ nhắc tới Hoài Vân thì y như rằng cái tên Ngọc Mỹ cũng sẽ đi kèm để so gang !

Hai bên đều xinh đẹp, tài giỏi , dáng chuẩn và đầy sức cuốn hút như nhau.

Hừm…hình như tôi đã phát hiện ra điều gì đó rồi…

Thảo nào tôi lại cứ thấy dáng người cô ta có nét quen thuộc, hóa ra là…cùng chuẩn với Hoài Vân !

Hoàng Duy Phong này…Đại sở khanh !

Tôi hít thở sâu, nghe Ngọc Mỹ cười nhạt :

- Này, anh tự tin quá rồi đấy ! Anh đẹp trai thật, phong độ thật nhưng tôi cũng nổi bật chả kém anh !

Nếu Hoài Vân nổi tiếng trong giới giải trí thì Ngọc Mỹ lại rất được mến mộ trong lĩnh vực tri thức !

So với vẻ già dặn, kinh nghiệm dạn dày bên ngoài, cô ta thật sự cũng chỉ mới 19 tuổi. Trẻ như vậy nhưng cô ta đã thông thạo ít nhất là 4 ngoại ngữ khác nhau, nắm trong tay tấm bằng tiến sĩ và còn đang theo học lên cao nữa ! Xuất thân từ một gia đình gia giáo, bố mẹ cô ta đều thuộc quan chức cấp cao của nhà nước. So với Hoài Vân thì cô ta hơn hẳn, chỉ có điều nghệ sĩ trong ngành giải trí vẫn được chăm chút hơn là những tài nhân trẻ, huống hồ bây giờ, thế hệ trẻ có học thức vô cùng sâu rộng, số nhân tài như Ngọc Mỹ cũng đầy nhan nhản nên cô ta vẫn ít được biết tới hơn ! Người ta hay ví cô ta là bộ mặt thật của Hoài Vân. Thay vì giấu diếm tính cách khó chịu, tự kiêu hay ngạo mạn sau lớp vỏ con gái nhà lành hiền thục như Hoài Vân thì Ngọc Mỹ phô ra hết thảy những thứ đó. Tôi nên khen cô ta chính trực hay vô duyên và...
đâu, một ngày nào đó, thần kinh tôi bất ổn mà lại cho thêm cô cái hẹn tiếp theo ?

“ ……….. ”

Thâm hiểm …

Thư kí Hoàng nói vậy khác nào muốn bảo với mỹ nữ kia rằng anh ta bị thần kinh mới gặp cô ta !

Nếu là Ngọc Mỹ, dù tôi có mê thư kí Hoàng tới đâu cũng sẽ đứng phắt dậy mà bỏ đi ngay từ lúc nhìn thấy anh ta đi cùng …hai em nào đó.

Cô ta danh giá là vậy, sao lại phải nhún nhường thế này chứ !

Ngọc Mỹ chẳng để lộ biểu hiện gì là tức giận cả, cô ta cất hộp phấn trang điểm vào túi xách rồi nhìn thư kí Hoàng bằng ánh mắt chế nhạo :

- Tôi tưởng người thông minh như anh Hoàng đây phải biết mục đích tôi hẹn anh tới đây là vì gì chứ nhỉ ? – Cô ta nhìn thẳng vào mắt thư kí Hoàng – Anh là người thân cận nhất với anh Duy Phong. Tôi là muốn anh giúp tôi với anh ấy có cơ hội được tiếp xúc với nhau thường xuyên !

Ngọc Mỹ vừa dứt lời, không gian thoáng chốc đã trở nên thật kì dị chỉ trong nháy mắt.

***

Mặt nghệt ra, chân tay cứng đờ, Minh Thư kinh ngạc nhìn Bùi Quang !

Lần-đầu-hẹn-hò ?

Bốn từ này tựa như bốn quả bóng bị ai đó ném thằng vào đầu khiến cô không khỏi choáng váng !

Hẹn hò ư ?

Ừm thì…thật ra cô cũng mang sẵn suy nghĩ kiểu này rồi, chỉ là nghe Bùi Quang nói ra thì có đôi chút xấu hổ.

Từ những lần đấu đá giữa cô và Bùi Quang thì có cái gì đó đã âm thầm nảy nở…

Đỉnh điểm là mấy hôm trước, vào lúc sân trường nắng gắt…

Nhắc đến , cô lại thấy tức thêm !

Hắn dám ngang nhiên…làm chuyện đó.

Cô hơi cúi đầu ngượng nghịu, mặt hơi ửng đỏ rồi…

Nếu không có Bùi Quang, chắc cô đã quên mất là mình còn có khả năng xấu hổ .

Trong lòng, những suy nghĩ mềm yếu là thế nhưng đến khi thoát ra khỏi miệng cô lại trở nên thật mạnh mẽ :

- Hẹn hò á ? Còn lâu nhé ! Tôi mà thèm hẹn hò với những người như anh à ? Trai theo tôi chất đống, cả gian phòng này chất cũng không vừa ! Thế mà tôi lại có thể hẹn với anh ư đồ chết bầm ? Tôi khuyên anh, dẹp trí tưởng bở sang một bên đi, sống thực tế vào !

Hừ, cô ta có mà…ma thèm theo !

Mặc dù cô ta cũng xinh, dáng đẹp, học giỏi…kể ra thì khá nhiều ưu điểm đấy chứ ?

Có khi nào…trai theo nhiều không ?

Giấu nhẹm đi sự bất an, Bùi Quang hừ một tiếng :

- Gái mê tôi còn gấp ngàn lần trai theo cô ! Gian phòng này à, chất không được một phần mười.

Ồ…Anh ta đang khiêu khích kìa…

Thay vì đáp trả lại một cách hung bạo như trước thì Minh Thư lại e lệ nhìn Bùi Quang, nhỏ nhẹ nói :

- Chẳng phải là anh đang theo tôi đấy à ?

Không theo kịp sự thay đổi nhanh chóng từ ma nữ sang thục nữ của Minh Thư, Bùi Quang ho liền vài tiếng, rượu trong chiếc ly trên tay sánh ra cả lên ngoài.

Anh nghe thấy tiếng cười đắc ý của Minh Thư.

Cô ta đúng là quỉ quyệt !

Sao cô ta không thể như Vy Anh được nhỉ.

Vừa ngoan vừa dễ bảo vừa….

Thôi quên đi…xem như anh chưa hề nói gì cả.

Ngoan ? Dễ bảo ư?

Sai lầm lớn ! Vy Anh còn bướng bỉnh hơn bất kì người lỳ lợm nào.

Và nếu anh không nhầm thì bảng thông báo trường bây giờ đã chuyển thành bảng tin về cặp đôi Romeo – Juliet hiện đại kia chính là do Vy Anh, Trúc Vũ khơi ra đầu.

Đúng là…chị nào em nấy, ai trong số bọn họ cũng đều có thể khiến người khác phát điên.

Anh cũng đã mất hết kiên nhẫn , tiếng cười của Minh Thư lại còn như khiêu vào cơn điên của anh.

Cô ta thấy hay lắm à ? Vậy để xem lúc anh nói điều này ra, cô ta có còn vui vẻ được thế không hay là…

Anh gật đầu , nhẹ nhàng trả lời :

- Đúng ! Tôi yêu em mà.

Anh vừa dứt lời, Minh Thư liền nín bặt, nụ cười tắt ngúm, sững sờ nhìn anh.

Là bị anh làm cho im miệng và choáng váng !

***

Tôi vừa choáng váng lại vừa buồn cười.

Những cảm xúc trái ngược nhau cùng một lúc choán lấy khiến tôi chỉ biết ngồi im nhìn thư kí Hoàng cũng đang đờ người…

Lần đầu tiên tôi được thấy thư kí Hoàng bất động…

Có lẽ đây là chuyện nổi bật nhất, đáng được đưa vào hàng đầu trong mớ tình sử nhập nhằng của thư kí Hoàng.

Hay rồi, nào thì phong độ hào hoa, nào thì tài giỏi và đằng cấp, nào thì người đẹp vây quanh, nào thì từ chối thẳng mặt, nào thì nỗi đau xóc óc…

Mang theo điệu bộ vênh váo, coi thường người ta cuối cùng nhận được từ người ta là một lời đề nghị gán ghép !

Thật bẽ mặt !

Nếu tôi là thư kí Hoàng thì tôi sẽ không còn ngồi vững được nữa và cũng sẽ tự mình biến mất ngay tức khắc !

Nhưng rất tiếc… thư kí Hoàng …mặt dày nên chỉ sau vài giây đã trấn tĩnh lại , trở về vứoi dáng vẻ nghênh ngang vốn có, vờn vờn ly rượu trong tay rồi chợt …đưa ánh mắt lả lơi …nhìn tôi.

Tim tôi thót lại, cảm giác bất an đột nhiên xông đến khiến tôi rơi vào trạng thái đề phòng, người xích ra ngoài một chút.

Thư kí Hoàng quàng tay lên vai tôi rồi kéo tôi về phía anh ta, miệng cười đắc ý nhìn Ngọc Mỹ :

- Hoàng Duy Phong, cậu ấy đang si mê một người con gái, có điều người con gái ấy lại dành hết tình cảm cho tôi. Giới thiệu với cô, người con gái ấy chính là Vy Anh đây !

“ …………”

Thôi, xong rồi…

Tim tôi đã ngừng hẳn những nhịp đập hỗn loạn…

Thư kí Hoàng… thư kí Hoàng …

Anh ta sẽ phải trả giá vì điều này !

Muốn kéo giữ thể diện của mình mà anh ta sẵn sàng đem tôi ra làm bia đỡ , dám sử dụng phương thức tàn bạo và biến thái kia !

Vẻ mặt kiều diễm của Ngọc Mỹ sa sầm, mất đi những nét cao ngạo, ánh mắt ghim chặt vào tôi đầy dò xét.

Kế bên là oan hồn, đối diện là ma nữ…tôi mắc kẹt ở giữa, bị dồn ép đến mức một cái hít thở nhẹ với tôi cũng thật khó khăn !

Ngọc Mỹ nhìn tôi rất lâu, cứ ngỡ như là đến cả thế kỉ sau rồi mà mắt cô ta vẫn chưa hề dời khỏi người tôi nhưng giọng điệu phát ra đầy gay gắt :

- Cô chính là người đi cùng anh Duy Phong tại trung tâm mua sắm hôm ấy ?

Trung tâm mua sắm hôm ấy ?

Ngọc Mỹ là đang nói đến ngày hôm đó ư ?

Tôi nín thở , cố nén những cảm xúc tắc nghẹn đang không ngừng dâng lên.

Đến tận bây giờ, khi mọi chuyện đã thật ổn định thì vẫn có một nỗi đau mơ hồ nhưng đủ lớn để ăn sâu vào tiềm thức của tôi, để khi chỉ cần một cái chạm nhẹ đánh thức thì tim lại thắt chặt.

Ngày ấy…anh biến mất.

Tôi căng thẳng , nhè nhẹ gật đầu.

Bị tôi gạt ra, thư kí Hoàng lại cười đầy đắc thắng cứ như Ngọc Mỹ thương tiếc anh ta lắm !

Cái đầu ảo tưởng của anh ta đến bao giờ mới biết thân biết phận đây !

Ngọc Mỹ chính xác là chỉ quan tâm tới việc Hoàng Duy Phong…si mê tôi, còn nói về việc tôi dành tình cảm cho thư kí Hoàng hay không thì cô ta không thèm để ý !

Phía bên kia, Trúc Vũ im lặng ăn hết thứ này đến thứ khác, không màng đến cục diện rối rắm mà tôi đang vướng phải.

Sắc mặt của Ngọc Mỹ mang màu xám xịt, hiện rõ sự bất mạn, theo đó mà thái độ lại thêm phần khó chịu, truy hỏi dồn dập :

- Cô là ai ? Học vấn thế nào, xuất thân ra sao ? Bố mẹ cô là những nhân vật nào ?


Tôi hơi sững người.

Ngọc Mỹ đang điều tra tôi đấy à ?

Không đúng, với cách xử sự của cô ta thì phải gọi là đang bức cung mới phải.

Hứ ! Cứ ở đó mà ra vẻ đi !!!

Người tôi chưa kịp nhấc lên thì đã bị thư kí Hoàng phát hiện trước được ý định bỏ đi của tôi mà giữ lại.

Anh ta cao giọng nói với Ngọc Mỹ :

- Hoàng Vy Anh ! Hiện 17 tuổi, là thiên tài trong mọi lĩnh vực . Cầm kỳ thi họa, Vy Anh đều rất tinh nghệ ! Học vấn của Vy Anh cô phải gọi tôn làm bậc thầy ! Còn về xuất thân thì khiến khối người phải ngưỡng mộ. Bố Vy Anh là Hoàng Duy …Hoàng Anh Nhật ! Kỹ sư có trình độ siêu cao còn hơn cả kỹ sư thiên tài Hoàng Duy Thức ! Mẹ Vy Anh là…

Là…???

Một dăng diễn văn hùng hồn , hoành tráng tới đây thì đã bị ngắt đoạn.

“ ….. ”

Thư kí Hoàng không biết mẹ tôi là ai mà…sao có thể tiếp được nữa đây !

“ …..”

Người này thật tệ hại !

Đã là bịa đặt thì tìm luôn cái gì đó ghép vào cũng được mà, bỏ lửng câu thế này khác nào tự nhận mình là tên nói láo !

- Mẹ Vy Anh là vợ của kỹ sư đại thiên tài Hoàng Anh nhật !

Một câu nói quyết liệt được chêm vào đoạn bỏ lửng, Trúc Vũ không còn cắm mặt vào ăn nữa mà lên tiếng gỡ vây !

“ ….. ”

Cần gì dài dòng như thế, Vũ cứ nói thẳng ra mẹ Vy Anh là vợ của bố Vy Anh có phải hơn không…

Ngọc Mỹ nhất thời bị làm cho rối bời, hết ngạc nhiên dành cho tôi rồi thì cười châm chọc :

- Ồ ! Hoàng Vy Anh danh giá thế mà tôi tưởng cô là người đẹp bám theo anh Hoàng đây chứ. Xin lỗi nhé !

Cô ta là muốn kiếm chuyện rồi đây…

Tôi mím môi, bấu chặt tay thư kí Hoàng đầy tức giận nhưng sau đó đối với Ngọc Mỹ thì lại mỉm cười thật hiền lành :

- Không sao đâu ! Những người không có đầu óc vẫn hay nhầm tưởng như thế !

Cái gì cần nhịn sẽ nhịn, còn lại…tôi không bao giờ chấp nhận việc người khác xúc phạm tới nhân phẩm của mình.

Thư kí Hoàng quên luôn cả rút tay khỏi sự cấu xé tàn ác của tôi, nhìn tôi chằm chằm hệt như là từ trước tới nay, anh ta chưa hề thấy tôi bao giờ.

Trúc Vũ tròn xoe mắt, kinh ngạc đến nỗi không thốt được ra câu cảm thán nào nữa.

Ngọc Mỹ phía đối diện cứng người, không lường trước được là tôi sẽ đối đáp thẳng thừng như vậy.

Tôi vẫn thật thản nhiên , ngồi ngoan mà cười hiền.

Đây mới chỉ là bắt đầu cho một Vy Anh ma quái thôi mà…

Nên nhớ, Vy Anh đây rất gần với Hoàng Duy Phong – thủ lĩnh của sự đen tối , người có quyền năng làm tất cả phải bấn loạn trong vòng chưa đến cái nháy mắt !

Ngọc Mỹ sau câu nói của tôi thì vẻ mặt lại càng thêm đáng ghét , dù vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng hẳn là cô ta đã muốn đánh nhừ tử tôi ra rồi.

Chịu thôi, ai bảo cô ta tự cho mình cái quyền phát biểu bậy bạ về người khác cơ chứ.
Nhưng …mọi chuyện vẫn không thể dừng lại ở đây.

- Ồ ! Vy Anh không phải, nhưng mà mẹ của cô thì sao, có phải kiều nữ không nhỉ ?

Thay vì im lặng và kết thúc ngay những câu nói gây hấn , cô ta bây giờ còn lôi thêm mẹ tôi ra !

Đây là Ngọc Mỹ có học vấn uyên bác ư ?

Bầu không khí xung quanh thoáng chốc đã trở nên thật ngột ngạt, như có vô vàn quả bom hẹn giờ đang chuẩn bị phát nổ.

Thư kí Hoàng nghiêm giọng nhắc nhở :

- Ngọc Mỹ, đừng đi quá giới hạn !

Trúc Vũ phóng thẳng cho cô ta ánh mắt căm giận :

- Này, cô vừa phải thôi, ăn nói vô căn cứ !

Đón nhận lấy thái độ gay gắt của hai người đó vẫn là bộ dạng kênh kiệu của Ngọc Mỹ, cô ta thích thú nhìn tôi.

Thứ mà cô ta hướng đến vẫn là tôi, vì vậy cô ta bỏ ngoài tai hết thảy lời nói của người khác.

Vì muốn được hả dạ, muốn thấy tôi bị chà đạp nên dù có cố chấp đem những lời lẽ khiếm nhã để xúc phạm đến bất kì ai cô ta cũng mặc chứ gì !

Được thôi…

Tôi lấy lại vẻ trấn tĩnh, cũng nhờ vào lớp trang điểm kì dị này mà những cảm xúc hỗn loạn được che bớt đi phần nào, giọng tôi thật nhẹ nhưng cũng thật dứt khoát :

- Kiều nữ ? Buồn cười thật, bố tôi không phải là đại gia thì sao mẹ tôi có thể là kiều nữ ? Chị cho rằng mối quan hệ giữa hai người khác phái chỉ tồn tại giữa đại gia và kiều nữ thôi sao ?

Chất trong chiếc đầu rỗng của cô ta là thứ gì mà luôn coi người khác không ra gì như thế.
Cô ta tưởng ngoài cô ta tưởng ngoài cô ta có chất xám ra thì không còn người phụ nữ nào nữa cả, vì thế ai cũng phải lấy sắc đẹp ra để đánh đối và dựa dẫm ư ?

Chả trách cô ta toàn diện là vậy mà…đến người mê gái như thư kí Hoàng đây cũng phải ngán.

Ngọc Mỹ ồ một tiếng rồi nắm ngay lấy lời phản bác của tôi mà đặt câu hỏi, nụ cười của cô ta thật giả tạo :

- Ồ ! Tôi không am hiểu về tình yêu lắm. Xin lỗi nhé, thế mẹ Vy Anh là ai vậy ?

Hừm…Cuộc gặp mặt quái dị giờ đã trở thành cuộc đấu đá quái gở rồi…

Mà thật ra là Ngọc Mỹ đang cố tình gây hiềm khích còn tôi cũng chẳng né tránh. Vậy thôi !
Cô ta muốn biết, tôi cũng không cần giấu !

- Mẹ tôi là y tá ! Mẹ…

Lời tôi nói chưa xong, mắt thư kí Hoàng đã sáng rực lên, tiếp theo đó là chen ngang vào :

- Mẹ Vy Anh là nữ nhân đại tài. Bà đã đưa ngành Y của Việt Nam lên tầm cao mới, sánh ngang hàng với những cường quốc khác. Căn bệnh nào được cho là nan y , vào tay bà cũng sẽ chỉ bằng cơn ốm vặt. Còn có nhan nhản những cuốn sách nói vể bước ngoặt sự nghiệp của bà, từ một y tá đang công tác tại vương quốc Anh đã quyết định về nước lập nghiệp.

“………………”

Mấy người chúng tôi không hề chớp mắt nghe thư kí Hoàng trình bày một dăng mà không hề ngừng nghỉ.

Ngọc Mỹ thì không biết thế nào, còn tôi và Vũ là người trong cuộc nên đã muốn ngã ngửa ra đây.

Phải nói là để anh ta làm thư kí thế này thì thật quá lãng phí nhân tài, cứ để anh ta cầm bút làm nhà văn xem, không biết một ngày sẽ có bao nhiêu cuốn sách được ra đời !

Tôi mới chỉ nói câu mẹ là y tá vậy mà chưa đầy giây sau, anh ta đã có thể thêu dệt ra ngần ấy điều, mỗi một điều đều thật hoành tráng và…không có sự thật nào ở đây cả !

Cũng may là thư kí Hoàng tự dừng lại được, nếu không để anh ta nói thêm nữa chắc mẹ tôi trở thành người dẫn dắt Y học của thế giới mất.

Trúc Vũ sau cái chớp mắt phục hồi thì lấy lại tinh thần, nhưng cũng cao giọng hùa theo :

- Chính xác ! Có thể nói mẹ Vy Anh là một trong những người cầm đầu cán của ngành Y nước ta !

“……………..”

Đâu ra thêm Vũ lại hại tôi thế này…

Mấy người cứ việc bịa đặt đi nhưng cũng phải nhìn xem là người ta có tin hay không đã chứ, xem vẻ nhạo báng của Ngọc Mỹ đang ngày một lớn dần kia kìa…

Trong mắt cô ta thì chẳng khác nào là trò hề cả.

Mà đã là trò hề thì chỉ mang tính chất giải trí vè nên chấm dứt khi không cần tồn tại những yếu tố hài hước trong một cuộc chiến thế này.

Tôi hít một hơi sâu, đưa ra câu trả lời cho sự chờ đợi từ phía Ngọc Mỹ :

- Mẹ tôi là y tá đang công tác tại bệnh viện thành phố.

Ngọc Mỹ nhếch miệng, tỏ ra không mấy hứng thú.

Thư kí Hoàng và Trúc Vũ ngạc nhiên khi tôi quay ra nói thật, Vũ lại còn cố chìa chân khều khều tôi ra hiệu.

Tôi nhìn Ngọc Mỹ không chút ngần ngại :

- Tôi là Vy Anh đang theo học lớp 11 tại trường trung học phổ thông.

Ngọc Mỹ vừa nghe tôi nói xong thì bật ra một tràng cười thô bạo.

Tôi cứ tưởng rằng mình sẽ không xấu hổ nhưng vẫn phải lảng tránh cái nhìn chế giễu của chị ta.

Chân lại không kìm được mà giáng mạnh một cú vào thư kí Hoàng, ngay sau đó, tôi cảm thấy một cơn đau nhói lan tới từ gót chân.

Ôi…hết rồi…lần này về chắc …ngồi xe lăn hoặc mang nạng mất thôi…

Từ trước tới giờ, không kể thêm lần này thì tôi chỉ đi giày cao gót đúng một lần duy nhất và cũng khiếp sợ luôn từ đó.

Năm lớp 9, cùng Trúc Vũ, tôi được chị bạn của chị Mun cử đi làm phù dâu.

Khổ cái là, năm đó hai đứa còn quá nhỏ, với chiều cao tệ hại kia, đi cùng người lớn thật quá lạc lõng , cứ như con nít nghịch ngợm lạc vào đoàn nhà dâu !

Thế là…bần cùng bất đắc dĩ, hai đứa phải mang giày cao gót vào, vừa cao vừa rộng, lê khắp nơi.
Khi trở về thì chân tôi sưng tấy lên, đau tới phát khóc, vật vã mãi qua hai tuần liền mới không còn tình trạng vừa đi vừa ngã !
Mà lúc đó, giày mới chỉ 5 phân thôi nhé…
Bây giờ…!
Hay rồi, cứ làm người tốt cho lắm đi , chân đã đau buốt tới tê liệt rồi đây…

Mặt tôi méo xệch và vô cùng bí xị.

Ai đó nhìn vào biểu cảm thê thảm của tôi thì lại gán ngay vào việc thân phận, cho rằng tôi đang cảm thấy thua thiệt, thấp kém trước một người uyên bác và danh giá như cô ta.
Đúng là học vấn của tôi thì không đáng để so với cô ta thật.

Chỉ tính riêng vốn ngoại ngữ, tiếng Anh tiếng Pháp không mấy phức tạp mà tôi còn chưa nắm được hết thì làm sao sánh được với người thông thạo 5 thứ tiếng như cô ta.

Đó là còn chưa tính đến cái bằng tiến sĩ tầm cỡ của cô ta , đem hết tất cả những thành tích mà tôi có được trong 11 năm qua để so thì không bằng một góc.

Cô ta giỏi hơn tôi rất rất nhiều.

Tôi không phủ nhận điều này , thậm chí là còn thừa nhận.

Nhưng nếu cô ta lấy thứ đó ra để áp đặt cho hai bên khoảng cách bề trên-bề dưới thì cô ta quá ảo tưởng.

Ngọc Mỹ cười chán chê rồi lại phô ra vẻ mặt kênh kiệu, chất giọng vừa đanh đá lại vừa hệch hỡm.

- Vy Anh cũng tầm thường thật. Vậy cái chuyện cô là cô gái mà anh Duy Phong thích là xa vời thực tế quá rồi.

Hm…

Nói đi nói lại thì cũng là do cô ta không thể chấp nhận được sự thật này nên cứ bám lấy rồi không ngừng đẩy cho tôi những câu gây động chạm đây mà.

Vậy để đáp lại cô ta, tôi phải nắm lấy cái xa-rời-thực-tế này mà ép chị ta tức chết mới được.

Vy Anh à, lần đầu hóa thân vào cáo thì phải thật ranh mãnh, dẹp phăng chất thỏ con ngây thơ qua một bên đi đã !

Cứ xem như hôm nay mình không là Vy Anh , ngay từ bề ngoài cũng đã chẳng phải còn gì…

Tôi ho nhẹ một tiếng giả bộ như đây là chuyện tế nhị rồi nghịch nghịch đám tóc tím-đỏ-trắng nổi loạn kia :

- À, chị Ngọc Mỹ này, chỉ cần chị quay về với trái đất thì chuyện này sẽ không xa thực tế gì cả. Tôi chính xác là người hôm đó ! Chị Ngọc Mỹ thấy áo khoác đôi ấy có đẹp không ?
Hay lắm, vẻ mặt mỹ nữ đã trở thành xám xịt.

Tôi cảm nhận được ngay sau lưng mình, thư kí hoàng và Trúc Vũ đang đập lòng bàn tay vào nhau, chỉ thiếu kêu “ Yeah ” nữa là đúng màn ăn mừng !

Mặc dù tôi vẫn tỏ ra ngượng ngùng nhưng thật ra đã muốn cười tới ngã lăn.

Haha ! Cứ để ý cô ta bây giờ đi, tức chết đã là gì, xem chừng thế này thì có chết rồi chị ta vẫn chưa hết tức.

Vy Anh à, xong vụ này phải đi sám hối ngay nhé.

Đứa con của Đức Chúa Trời ơi, sao chỉ vì tiếp xúc với người kia mà đã thành ra ác độc thế này.

Cảm giác tội lỗi bắt đầu xuất hiện…

- Tôi trả cô bao nhiêu tiền để cô rời xa anh ấy !

Bản tính ngây thơ, chất phác của tôi đang lại trỗi dậy thì đã bị một câu nói của Ngọc Mĩ đá văng ra hết .

Cái đập tay của hai người bên cạnh tôi ngưng lại trong không trung.

Lòng tự tôn bị va vào khiến nét mặt của tôi trở nên cứng ngắc.
Tôi sững sờ…

Những quả bom còn đang hẹn giờ đã thật sự bùng nổ kéo theo khối không khí ngột ngạt !
Sống lưng tôi thẳng đờ, tay đặt dưới bàn túm chặt mép váy.

Không phải là nàng cáo thực thụ nên tôi không thể phản kháng mà chỉ biết chống đỡ.

Ngọc Mỹ khoanh tay trước ngực, hất hàm :

- Cho giá đi. Tôi sẵn sàng trả cô hơn những gì anh ấy cho cô.

Thư kí Hoàng lia đôi mắt sắc bén đến thẳng Ngọc Mỹ, ngữ khí đầy tức giận :

- Thôi đi ! Cô là ai mà đòi ra giá ? Cô nên nhớ Vy Anh là bạn gái Duy Phong, đừng để tôi phải nhắc thêm ! Đẹp mà chết sớm thì thật tiếc.

Trúc Vũ thấy tôi đã mất bình tĩnh nên chạy đến ngồi kế bên để trấn an.

Mép váy trắng bị tôi siết chặt thêm, những hạt đá đính kèm trên ấy tạo vết hằn nơi lòng bàn tay khiến cảm giác đau nhức trỗi dậy, đánh thức dáng vẻ hỗn loạn của tôi.

Tâm trí tôi đã được định thần một phần nào, kiềm vào trong những cảm xúc tệ hại, tôi tự đối mặt với Ngọc Mỹ :

- Giá thế nào được nhỉ ? Chị có được bao nhiêu, có đủ để sánh được với anh ấy không ? Nếu không thì đừng đem những chuyện đó ra để nói ! Chuyện giữa tôi và anh ấy , người như chị không thể xen vào !

Dứt lời, tôi liền đứng ngay dậy, đưa mắt giục thư kí Hoàng và Trúc Vũ ra về.

Kệ chị ta, cứ để mặc chị ta mang quan niệm kiều nữ-đại gia đó cả đời đi.

Thật tiếc cho một mỹ nữ xinh đẹp, sắc sảo lại có đầu óc không bình thường.

Chắc học nhiều quá nên u mê rôi…kể cũng thật bất hạnh.

Mà đã thế này, tôi cũng không thèm cứu vớt hay đôi co nữa làm gì !

Mặc dù là rất ấm ức đấy nhé !

Nhưng biết thế nào được, người đã quá đỗi đáng ghét như chị ta thì có nói bao nhiêu chị ta cũng đâu thể tiếp thu được.

Hmm…Ngọc Mỹ à, kênh kiệu cho lắm vào, đến thư kí Hoàng hâm hâm nhà tôi còn không thèm chị thì chị chỉ có…ế cả đời thôi.

Ý nghĩ đó khiến tôi bớt giận hơn, quyết đinh bỏ đi để mặc chị ta ở lại mà giá cả !

Thế nhưng ngay khi Trúc Vũ và thư kí Hoàng còn chưa kịp đứng lên thì Ngọc Mỹ đột nhiên thở dài thườm thượt, tở vẻ ngán ngẩm :

- Thật chả biết xã hội này sẽ đi về đâu với những thành phần thế này. Bịa chuyện không chớp mắt, đã thế lại còn làm cao.

Cười mỉa với ánh mắt từ phía tôi, Ngọc Mỹ lại dùng chất giọng đanh đá để chỉ trích :

- Tôi đang nói cô đấy ! Chẳng phải cô bảo là anh Duy Phong thích cô sao, thế hôm nay bám theo thư kí của anh ấy làm gì hả ? Hay là đối với cô, anh Duy Phong không bằng thư kí Hoàng ? Nực cười !

“ …………..”

Thư kí Hoàng…. thư kí Hoàng….

Tôi nghiến răng !

Là do oan hồn này mà tôi bị chị ta lấy cớ để đem ra phê phán hết lần này lượt khác !

Đâu chỉ mình chị ta, chính tôi cũng đang thấy nực cười đây !

Tôi đời nào lại…si mê thư kí Hoàng chứ !

Chị ta sao có thể tin cái này…từ lời một kẻ nói láo không chớp mắt kia chứ, mà có khi là chị ta cố tình đây, lời lẽ sao cứ nhất thiết phải độc địa thế kia !

Tôi vô cùng phẫn nộ nhưng lúc ấy cũng chỉ đứng im, không phản kháng lại được.

Thư kí Hoàng đặt tay lên vai tôi, lên vai Trúc Vũ, giọng nói thật nghiêm nghị :

- Hai bạn ra khỏi đây trước. Nhân danh của chính nghĩa, tôi sẽ cho cô ta một bài học nhớ đời !

Thư kí Hoàng nói xong cũng chẳng cần để tâm xem tôi và Vũ còn đang đứng ngay sát bên, cầm ly rượu hắt thẳng lên người Ngọc Mỹ, đanh giọng :

- Tôi đã bảo là không được chạm tới Vy Anh rồi cơ mà !

Tim tôi đập sai một nhịp…

Cảnh tượng lúc này đáng lẽ ra phải là hình ảnh cô gái hắt nước vào người con trai sau đó ngúng nguấy bỏ đi chứ sao lại thành ra …ác ma tấn công ma nữ thế này.

Cuộc gặp mặt giữa lãng tử đào hoa và mỹ nữ xinh đẹp này đúng là quái dị nhất thế kỉ.

Cũng phải, hai người bọn họ có người nào được bình thường đâu mà không quái cơ chứ !

Người-ở-trên-kia thật khéo bày trò,thấy chưa đủ vui lại còn kéo thêm tôi và Vũ nữa.

Muốn đánh nhau lắm rồi nhé ….

Chẳng qua có chỗ đứng vững trên cao tít kia thôi, chứ còn…thử xuống đây xem , tôi sẽ cho God biết thế nào là địa ngục trần gian…

Ngọc Mỹ không hề có chút phản ứng nào, chỉ cười nhạt một tiếng rồi liếm những giọt rượu vương quanh viền môi :

- Ồ, anh Hoàng à, chả phải Vy Anh là người của anh Duy Phong sao ? việc gì lại khiến anh bực mình thế chứ ! À, tôi quên mất, anh phải bảo vệ người tình bé nhỏ của mình đúng không ?

Hay rồi…từ bao giờ, câu chuyện lại chuyển biến thành mối tình vụng trộm giữa tôi và thư kí Hoàng rồi…

Sự tôn nghiêm của tôi không ngừng bị chị ta chà đạp thế này thì khó mà bỏ qua hay phớt lờ thêm được nữa.

Tôi mang theo những cảm xúc hỗn loạn, ngồi lại vào bàn, mắt nhìn chị ta không chút ngần ngại :

- Chị Ngọc Mỹ, hi vọng là chị sẽ không hiểu sai vấn đề. Tôi là bạn-gái-Hoàng-Duy-Phong ! Tôi không hề dính dáng đến thư kí Hoàng , chị hiểu chưa ?

Ngọc Mỹ rút chiếc khăn mùi xoa từ túi xách ra, thấm thấm trên gương mặt ướt của mình, cười lớn :

- Ồ, bạn gái cơ đấy. Cô nghĩ mình xứng không nhỉ ?

Thư kí Hoàng cùng Trúc Vũ im lặng ngồi xuống theo tôi , cũng không nói gì, có lẽ họ biết tôi muốn tự mình đối mặt và có lẽ…muốn rèn bản lĩnh cho tôi.

- Không xứng !

Đáp lại vẻ mặt xem thường của ta là nụ cười thuần khiết thánh thiện của tôi, tôi khẽ thở dài rồi tiếp :

- Nhưng thế nào được đây ? Anh ấy là người theo đuổi tôi, còn tôi vẫn chưa xem là
thật sự chập nhận anh ấy. Chị nói xem, xứng hay không có là vấn đề không ?

Trong lúc Ngọc Mỹ còn đang vừa lau mặt vừa xử lí lời khẳng định có phần kiêu căng từ tôi, giọng nói nhẹ nhàng của tôi lại phát ra đều đều :

- Chị Ngọc Mỹ, nếu chị ghen ghét với tôi thì đừng ! Ghen sao cũng không hết đâu ! Bởi vậy, thay vì xúc phạm hay chế giễu tôi thì chị nên điều chỉnh lại thái độ của mình đi ! Nếu Duy Phong nhà tôi mà gặp chị, anh ấy sẽ thế nào chị biết không ?

Chiếc khăn trong tay Ngọc Mỹ khựng lại, lần đầu tiên tôi thấy rừ chị ta vẻ mong chờ đầy thành thật…

Tôi mỉm cười, tuy có chút không nỡ nhưng vẫn độp thẳng :

- Xin lỗi nhé, căn bản là anh ấy sẽ không để ý tới chị đâu. Vì vậy, chị cứ tỏ ra mình là nhất hay thế nào cũng được. Tùy chị muốn !

Ngọc Mỹ tức giận ném phăng chiếc khăn ăn lên bàn, gương mặt xinh đẹp sa sầm đầy hụt hẫng :

- Cô hay lắm ! Được anh ấy để mắt tới à, vậy sao còn tới đây, lại còn cùng người khác tình tứ. Rõ bịa chuyện !

Đã thế này thì…phải đem hết mà nói thôi…

Tôi hít nhẹ một hơi, thả giọng thật bình tĩnh :

- Chị Ngọc Mỹ, tôi với bạn chị đến theo như lời cầu xin của thư kí Hoàng đây.Chị không hâm tới mức cứ tưởng những thứ đó là thật chứ.

Sau câu nói của tôi, bầu không khí ngột ngạt lại càng thêm nặng nề.

Thư kí Hoàng mất vài giây định thần rồi mới cười lảng :

- Em yêu à, em đang nói gì thế ?

Nếu chân không mau đến mức mỗi cử đọng đều buốt nhói thì tôi đã giáng luôn vài cú đá vào chân oan hồn kia rồi !

Đã đến lúc này rồi còn muốn làm màu nữa ???

Anh ta muốn giữ phong độ đẳng cấp, còn tôi thế nào ? Thể diện của tôi đã vì anh ta mà mất hết rồi còn gì !

Tôi bóc trần những điệu bộ giả vờ của thư kí Hoàng bằng cái liếc mắt sắc lẻm, lời nói không hề tồn tại chút nhượng bộ nào :

- Anh làm ơn thôi đi. Em yêu cái gì mà em yêu ? Em hiện đang là bạn gái cấp trên của anh đấy. Anh là thư kí sao không có mặt cùng anh ấy tại hội nghị lại rảnh rỗi bày trò ?

Thư kí Hoàng nhìn tôi với ánh mắt đầy kinh ngạc, quên luôn cả việc Trúc Vũ cùng Ngọc Mỹ đang cười lớn.