XtGem Forum catalog
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Nhẹ Bước vào tim anh

Biển đêm…

Gió càng ngày càng thổi mạnh hơn. Những con sóng thi nhau đập vào bờ một cách dữ dội.
Tôi ngồi trên cát…

Không khí lạnh bao lấy, cả khuôn mặt và bàn tay đã xanh tím nhưng lại chẳng hề cảm thấy gì, cũng không thể nghĩ được điều gì cả.

Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.

- Vy Anh, em có chuyện gì thế - Bùi Quang lo lắng nhìn tôi – từ chiều tới giờ, em vẫn không nói câu nào. Là có chuyện gì ?

Có chuyện gì à ? Hình như là không có gì cả.

Chỉ là mọi chuyện đã quay trở lại quĩ đạo, còn tôi bị mất thăng bằng thôi.

Mỗi hơi thở đều thật khó khăn.

Dường như, thần trí của tôi đã hoàn toàn bị rút sạch.

Bùi Quang hoảng hốt :

- Đừng làm anh sợ. Em có chuyện gì ?

Tôi đưa mắt ngây dại nhìn Bùi Quang.

Bùi Quang lay lay vai tôi :

- Nói đi, rốt cuộc là làm sao ? Là ai bắt nạt em ?

Gặp vy Anh còn thất thần đi giữa đường phố, anh hỏi gì cũng không chịu nói.

Cứ như người mất hồn…

Anh muốn đưa về nhà thì Vy Anh lắc đầu đầy sợ hãi.

Vậy là anh mới đưa tới đây.

Có lẽ…biển sẽ xoa dịu đi tất cả.

Biển hôm nay không tĩnh lặng như mọi khi…

Từ lúc rời khỏi nơi đó đến giờ, tôi vẫn không khóc.

Vì tôi sợ, một khi nước mắt đã rơi thì chẳng bao giờ dừng lại được nưa.

Tôi sợ chút sức lực cuối cùng cũng sẽ theo đó mà bị rút cạn.

Phải thật cố gắng chịu đựng, nếu không tôi sẽ bị kéo xuống vực thẳm mà không thể gượng dậy nổi mất.

Tôi lại lặng lẽ nhìn ra biển…

- Anh xin em đấy. Đừng có như thế được không ?

- Vy Anh. Hay là anh gọi Duy Phong cho em ?

Tôi sững người…Vừa nhắc đến cái tên ấy…vết thương của tôi lại bị lôi ra mà cắn xé.

Tôi cắn môi thật chặt, không hề thấy đau nhưng đã bắt đầu cảm nhận được mùi tanh của máu.

Trước mắt như có một màn sương bao phủ, không thể nhìn thấy rõ được điều gì nữa.

Bùi Quang lặng yên nhìn tôi :

- Em khóc đi. Không cần phải chịu đựng nữa.

Tôi chậm rãi lắc đầu…

Giọng nói Bùi Quang có chút tức giận :

- Em mau khóc cho tôi.

Tôi vùi mặt vào hai chân, cổ họng tắc nghẹn :

- Anh đã bảo là em không được khóc trước anh cơ mà.

Bùi Quang thở dài , vẻ khổ sở :

- Bây giờ, anh cho phép. Muốn khóc thì khóc đi.

Cả người tôi bắt đầu run rẩy…

Nước mắt cứ thế thi nhau tứa ra.

Bùi Quang đặt tay lên vai tôi.

Cứ như thế…

Cho tới khi toàn thân tê dại rồi mà nước mắt lại ngày một thêm nhiều.

Tiếng sấm chớp vang lên.

Ngay sau đó là cơn mưa lớn trút xuống.

Sóng biển không ngừng cuộn trào.

Tôi lặng lẽ ngẩng đầu…

Từ từ đứng dậy, bước về phía trước.

Bùi Quang giữ tôi lại, giọng nói đầy hoảng sợ :

- Em định làm gì ?

Tôi yếu ớt nói :

- Enh nghĩ là em sẽ làm gì ?

Bùi Quang im lặng nhìn tôi.

Tôi rút tay ra khỏi Bùi Quang rồi chầm chậm bước từng bước đi về phía biển .

Cho đến khi nước biển thấm ướt đôi giày vải…cho đến khi đầu gối ướt sung…tôi vẫn chưa chịu dừng lại.

Bùi Quang gào lên, xen lẫn trong tiếng mưa và tiếng sóng biển dữ dội :

- Vy Anh. Mau dừng lại !

Tôi đứng im bất động, từ từ cởi chiếc áo khoác đen ra…thả xuống.

Chiếc áo kia vừa rơi…ngay lập tức đã bị biển lớn cuốn trôi đi…

Tôi nghe thấy tiếng bước chân vang lên dồn dập :

- Vy Anh ! Em làm cái gì ?

Tôi quay người lại, nói với Bùi Quang còn cách tôi khá xa một cách kiên quyết :

- Anh không được lại đây. Nhất định không được lại đây !

Bùi Quang hét lên :

- Em muốn làm gì ?

Giọng nói của tôi bị át bởi tiếng sóng mạnh bạo :

- Nếu em chết thì sao ?

Bùi Quang cả người đã đều bị ướt bởi mưa, kinh hãi nhìn tôi :

- Em đừng có nói những điều điên rồ như thế.

Tôi lùi về phía sau vài bước, dang hai tay ra :

- Em chết nhé ?

Bùi Quang khẩn trương bước lại, giọng điệu như van xin :

- Đừng như vậy. Vy Anh, em không được như vậy.

Tôi hít một hơi sâu, sau đó nhìn Bùi Quang cười lớn :

- Anh bị em lừa rồi. Haha, đây là lần đầu tiên mà có người bị em gạt.

Bùi Quang không kịp phản ứng, khó hiểu nhìn tôi.

- Em sợ nước – tôi thở dài, sau đó cúi đầu, bước lên bờ - Cá tháng tư năm nay vui thật.

Từ khoảng khắc ấy, Vy Anh đã chết rồi…từ bây giờ, sẽ có người thay tôi mà tồn tại.

***

Một chiếc xe đua màu đen phóng nhanh như vũ bão, xuyên qua màn mưa lao thẳng trên con đường cao tốc.

Chàng trai ngồi ở ghế điều khiển có mái tóc đen ngắn, vẻ mặt tĩnh lặng.

Sâu thẳm trong đôi mắt lạnh lẽo của anh có một điểm sáng…

Anh nhận ra rồi !

Vy Anh không phải là con gái ruột của chú Duy Thức !

Bởi vì do chấn động quá mạnh nên anh không kịp thời suy xét.

Khi chú ấy còn chưa biến mất, còn cùng anh sống trong biệt thự trắng thì Vy Anh lúc đó đã ở đâu ?

Thời gian chú ấy mất tích là hơn 10 năm, vậy thì lúc đó Vy Anh phải được 7 tuổi !

7 năm trời…tại sao không hề bất kì ai biết đến sự tồn tại của Vy Anh – con gái chú !

Chú không phải là người không rõ ràng như vậy !

Cho dù có thế nào cũng không giấu diếm con gái mình như thế !

Chỉ có thể một điều…

Trừ khi…Vy Anh mới trở thành con gái chú sau này.

Chiếc xe đua tăng tốc, theo hướng biển mà lao đi.

Anh không biết tại sao chú ấy lại cố tình làm anh hiểu nhầm mọi chuyện như thế.

Chắc phải có một lí do thật đặc biệt !

Những điều ấy anh sẽ tìm hiểu thật kĩ, còn bây giờ,anh phải gặp người ấy .

Thái độ của người ấy lúc chiều thì chắc chắn là hiểu sai điều gì rồi.

Người ấy nghĩ anh làm thế là đến với người con gái à !

Thật ngốc ! Siêu ngốc !

Nhưng …

Bỗng có một luồng ánh sáng mạnh đột ngột chiếu thẳng vào mắt anh…

Không ổn rồi…

Trên con đường cao tốc, một chiếc xe tải bỗng nhiên lấn sang làn đường bên cạnh, lao thẳng vào chiếc xe đua màu đen còn đang phóng đi với tốc độ kinh hoàng…

Một tiếng động chói tai vang lên…

Mưa…ngày một nặng hạt.

***

Trong chiếc áo khoác dày của anh Huy, tôi vẫn không ngừng run rẩy.

Bây giờ, cho dù có bao lớp áo đi nữa cũng không thể cảm thấy ấm lên được.

Bởi vì cái lạnh buốt là từ sâu thẳm trong tim.

Anh Huy khẽ thở dài, nói to để át tiếng mưa :

- Duy Phong là có lí do của cậu ấy.Em cố gắng vượt qua nhé !

Không vượt qua thì phải làm thế nào ?

Có sự lựa chọn nào khác dành cho tôi đâu !

Lúc chiếc xe đi tới đường cao tốc, một đám xe cảnh sát, xe cứu thương cùng một đoàn xe màu đen đang vây quanh một vụ tai nạn.

Tôi cúi mặt, không nhìn.

Một cơn đau dữ dội lại ập đến.

Đứng trước cánh cửa màu xanh quen thuộc, đôi chân của tôi như bị chôn chặt, không thể nhấc nổi.

Với bộ dạng như thế này, tôi nên đối mặt với bố mẹ thế nào đây ?

Những người mà yêu thương tôi nhất từ trước tới này ?

Anh Huy xoa đầu tôi :

- Không sao đâu. Về ngủ một giấc thật sâu, quên hết đi nhé .

Tôi chắc chắn là anh ấy cũng không hề cảm thấy dễ dàng như những gì vừa nói với tôi.

Làm sao mà quên hết được đây ?

Khi mà trong tiềm thức của tôi, anh đã hoàn toàn ngự trị.

Đợi cho đến lúc tôi vào hẳn trong nhà, anh Huy mới rời khỏi.

Cả gian phòng khách được bao trùm bởi thứ ánh sáng ấm áp.

Nhưng lúc này, tôi lại cảm thấy thật lạnh lẽo và ngột ngạt.

Là do mình tự sa vào để vấp ngã thì cũng phải tự mình đứng dậy !

Vy Anh, làm sao thế ? Hay lại muốn kéo thêm người khác vào – những người mà luôn bên cạnh mình ?

Phải cố gắng lắm, tôi mới giữ được giọng nói bình thường, tuy vẫn rất yếu :

- Bố mẹ, con về rồi !

Bố gật đầu, mỉm cười dịu dàng nhìn tôi.

Nụ cười thật ấm áp.

Còn mẹ đi về phía tôi, ánh mắt sâu lắng, nụ cười nhợt nhạt .

Tôi nhỏ giọng, hơi run :

- Mẹ ! Con sai rồi ! Con đã làm trái với lời hứa. Con sai rồi – Tôi nhìn bố mẹ, cảm nhận nỗi đau đang trỗi dậy – Từ nay, con …sẽ không như thế nữa.

Mẹ ôm tôi, nhẹ nhàng nói :

- Vy Anh, mẹ không trách con. Vy Anh, gia đình mình sang Pháp nhé ?

Tôi ở trong lòng mẹ, chầm chậm lắc đầu…

Rồi chợt nhận ra rằng tôi vẫn đang còn cố gắng tìm kiếm cho mình một cơ hội…ngay cả khi, mọi thứ đã hoàn toàn kết thúc.

Hoàng Duy Thức và bà Diệp lặng lẽ nhìn Vy Anh đang đi vào phòng một cách bình tĩnh.

Cả hai người họ đều hiểu rằng , Vy Anh đang cố gắng chịu đựng, cố gắng tỏ ra là mình vẫn ổn.

Vy Anh…hay khóc, yếu ớt nhưng lại có một sức chịu đứng rất mạnh liệt mà ít người có thể làm nổi…

Ngay cả khi còn nhỏ đã vậy…

Nếu không, một đứa bé bảy tuổi làm sao mà chịu nổi khi mà bị nhốt trong một căn nhà lạnh lẽo…bị đối xử tàn nhẫn thế nào cũng không nói nửa lời.

Luôn giấu diếm, luôn vui vẻ chờ mẹ tới…

Hành lang bệnh viện trong đêm khuya lại trở nên thật náo loạn.

Đội ngũ Black Company đang chặn lại đoàn phóng viên đang ồ ạt lao tới.

Đám phóng viên hôm nay rất bạo dạn, đòi phá hang rào ngăn cản, không ngừng xông lên.

Một người mặc trang phục màu đen, đứng cách đó khá xa, vẻ mặt vẫn luôn hiền lành của anh bây giờ đã trở nên vô cùng phẫn nộ.

Một tiếng súng cảnh cáo vang lên.

Anh ra lệnh :

- 3 giây nữa, người nào còn không chịu ra đây thì dùng biện pháp mạnh.

Ngay lập tức, đám phóng viên có không muốn tới đâu cũng phải miễn cưỡng rời đi.

Chỉ có mấy người là vẫn lì lơm ở lại thì liền bị những người áo đen đá văng ra ngoài một
cách thô bạo.

Nhưng không khí chưa kịp yên tĩnh trở lại thì phút chốc lại vang lên tiếng khóc ầm ỹ.

Trong vòng vây của tốp người áo đen đang đi tới, một người đàn ông đầy uy quyền đang nắm tay một người phụ nữ đàng khóc lóc ầm ỹ, không ngừng la lớn :

- Con trai yêu của tôi ! Sao lại thế này !

Những người áo đen sau đó tự giác dàn về hai phía, cúi chào.

Hoàng Duy Khánh hướng một người ra lệnh :

- Nguyên, cậu cho Black company rời khỏi đây. Canh chừng ngoài kia là được rồi.

Rider Nguyên gật đầu nhận lệnh.

Ngay sau đó, hành lang bệnh viện chỉ còn lại bốn người.

Ngoài tiếng khóc lớn của bà Hoàng ra thì không gian thật vắng lặng, nặng nề.

Đôi mắt tĩnh lặng của người đàn ông dõi về phía phòng cấp cứu :

- Là thế nào ?

Một người đứng cạnh đó, đẩy cặp kính, giọng nói khô khan :

- Thưa chủ tịch. Đã xảy ra tai nạn.

Vả mặt của anh trầm ngâm nhưng không che được sự sợ hãi.

Duy Phong điên rồi…

Trời mưa lớn như thế mà lại phóng xe đua với tốc độ cao nhất.

Người lái xe tải kia lại còn đang say rượu…

Dù Duy Phong đã đánh tay lái để né nhưng vẫn bị đâm vào.

Tình trạng hiện nay rất nặng.

Tim anh thắt chặt lại.

Nếu cậu ấy không né kịp thì sao ?

Có phải là bị nghiền nát luôn rồi không…

Bà Hoàng khóc ngày một thêm lớn.

Có tiếng thở dài vang lên.

Rồi sau đó, bao trùm lấy không gian chỉ còn là những hơi thở nặng nề.

Tầm mắt của bốn người vẫn không dời khỏi cánh cửa phòng cấp cứu đang đóng chặt…

- Vy Anh …

Trúc Vũ vừa thấy tôi ngồi vào bàn thì ngạc nhiên kêu lên.

Tôi đặt balô dưới chân, lấy sách vở ra chuẩn bị cho tiết học đầu tiên , thờ ơ :

- Sao không chờ tớ ?

Trúc Vũ ấp úng :

- Tớ ...tớ...tưởng cậu ...

Tôi xùy một tiếng rồi ngồi im nhìn lên bảng, mặc kệ Trúc Vũ vẫn còn đang tròn mắt nhìn tôi chằm chằm.

Có gì mà làm như lạ lắm vậy !

Chỉ là đi học như bình thường thôi mà...

Trúc Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt kì lạ , có chút e dè :

- Không phải hôm qua anh Duy Phong với cậu...

Tôi nhìn Vũ, ngắt lời :

- Chia tay chứ gì ? Làm sao à ?

Trúc Vũ ngồi im bất động, lắc lắc đầu một cách ngây ngô.

Tôi lại dời mắt về phía bảng như nghiên cứu gì đó, mặc dù trên kia toàn là mấy hình vẽ nhắng nhít của bạn trong lớp.

Thịch thịch thịch thịch ...

Một chuỗi tiếng động bỗng vang lên . Hình như là bắt đầu từ phía cầu thang.

Chỉ một lúc sau, loạt tiếng động đó đã chấm dứt nhưng lại xuất hiện ngay trước mắt tôi là những gương mặt vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.

Là biệt đội hám trai nhưng mà...

Một đứa vuốt vuốt mái tóc đen dài, thẳng mượt, chớp mắt nhìn tôi :

- Tớ rất dịu dàng đúng không Vy Anh ?

Thật rùng mình !

Tôi nhớ không nhầm thì người này mới chỉ hôm qua tóc vẫn còn là màu tím cơ mà...

- Tớ có thông minh không ?

- Vy Anh, tớ rất tinh tế tài giỏi.

- ...

Tôi không muốn ngạc nhiên cũng khó.

Đứa thì đeo thêm cặp kính tri thức, đứa thì cứ lia đôi mắt sắc bén về phía tôi.

Tôi gật gật đầu như cái máy.

Mấy người này thấy biểu hiện của tôi như thế thì rất hài lòng, cười gian xảo :

- Bọn tớ có thể làm bạn gái anh Duy Phong được rồi chứ ?

Cái tên ấy...


Tim tôi lại đập hỗn loạn, nhịp thở như ngưng lại...

Phải đến bao giờ thì khi nghe cái tên này tôi vẫn có thể tỏ ra thản nhiên như là xa lạ đây...

Tôi cố gắng lấy lại trấn tĩnh.

Ồ ! Thì ra là mấy người này muốn như vậy à ?

Trúc Vũ vừa liếc nhìn tôi vừa xua tay một cách gấp gáp, lớn tiếng :

- Các cậu đi nơi khác. Phiền phức !

Tôi nhìn những người kia đang chuẩn bị chống đối lại, nói một cách chân thành :

- Ừ, các cậu có thể đấy .

Trúc Vũ như không tin nổi, nhìn tôi kinh ngạc.

Còn mấy người kia lại ôm chầm lấy tôi, vò đầu, la hét súng sướng :

- Vậy Vy Anh, cậu phải giúp bọn tớ nhé !

- Vy Anh của chúng ta đáng yêu quá đi !

- Cậu nhất định không được từ chối đâu.

Tôi nhìn bọn họ, bình tĩnh lắc đầu :

- Tớ không giúp được.

Mấy người đó ngay lập tức liền nhào tới, kéo tay, lay lay vai tôi :

- Tại sao vậy ?

- Vy Anh, làm sao cậu lại không giúp !

- Tại sao ? Vì sao và làm sao ?

- Vy Anh, cậu lại đi từ chối .

- Cậu dám như thế.

Tôi bực mình đứng dậy ,hét lên :

- Các cậu thôi ngay cho tớ !

Mấy người ấy sững sờ trước phản ứng của tôi.

Phải rồi, từ trước tới nay có khi nào tôi dám nạt nộ bọn họ đâu chứ...

Tôi nghiêm mặt, lạnh giọng :

- Các cậu thích thì đi mà tìm anh ấy. Đừng có mà lôi tớ vào ! Tớ và anh ấy không liên quan tới nhau. Các cậu hiểu chưa ! Từ nay, chuyện của mấy người và anh ấy thì đừng tìm tớ ! Đừng có để tớ phải bực mình.

Sau đó, tôi lấy máy MP3 ra , thản nhiên đeo phones nghe nhạc trước những con mắt mở to.

Không khí trong lớp cũng trở nên thật kí quái.

Cả buổi học hôm đó, mọi người đều liếc trộm tôi bằng ánh mắt khác thường và có phần sợ hãi.

Tất nhiên là tôi đâu thèm quan tâm !

Tiết đầu tiên là tiết tiếng Pháp, trôi qua khá nhẹ nhàng.

Trúc Vũ từ căng tin trở về, mang cho tôi một ly hạnh nhân, thở dài :

- Không muốn tâm sự với tớ à ?

Tôi học từ vựng mới, không nhìn Vũ :

- Thì hết rồi. Có gì mà nói ?

Trúc Vũ lại thở dài, đẩy ly hạnh nhân về phía tôi :

- Cậu ăn đi. Tớ mua cho cậu đấy !

Từ nhỏ tới giờ, có chuyện buồn hay là bực mình, tôi đều ăn thật nhiều kem này . Như thế mọi chuyện sẽ qua đi một cách dễ dàng.

Nhưng bây giờ, thứ kem này lại là thứ khơi dậy những điều mà tôi đang cố chôn chặt.

Thật khó để có thể chịu nổi !

Tôi lắc đầu :

- Từ nay , đừng đem cho tớ thứ này – tôi cầm lấy ly hạnh nhân vứt vào sọt rác – Tớ rất ghét nó.
-
Nếu ai để ý thì sẽ thấy...lúc ấy, cả người tôi run rẩy.

***

- Vy Anh, mời em lên giải bài này – thầy phù thủy hướng về phía tôi, ra lệnh.

Được thôi !

Đì tôi đã được xem như là một thú vui tao nhã của thầy rồi.

Tôi nhận lấy viên phấn, bắt đầu viết lên bảng.

Một lúc sau, thầy nhìn đáp án mà tôi đưa ra, gật đầu :

- Chính xác. Em có thể về chỗ.

Tôi phủi phủi tay đang dính đầy bụi phấn, nhìn thầy lễ phép :

- Thưa thầy. Thầy có nghĩ là thầy đang lãng phí thời gian không ? Lần nào thầy gọi em cũng đều giải được một cách rất nhanh chóng. Em nghĩ là mình thể hiện đủ rồi ! Thay vì làm khó em, sao thầy không gọi những bạn không giỏi môn này lên để các bạn ấy luyện tập ?

Trong phút chốc, cả lớp đều im bặt nín thở.

Thầy cũng bất động nhìn tôi.

Hừ...

Tôi cũng bắt đầu ...run rồi.

Là tôi chỉ nói thật thôi mà ! Không được xem là vô lễ với giáo viên đấy chứ !

Ôi...!

Dù vậy, tôi vẫn cố nhìn thằng về phía trước, giống như là những gì mình làm hoàn toàn đúng đắn, anh minh, không việc gì phải sợ cả !

Đúng thế ! Có câu, cây nghiêng không sợ chết đứng !

- Vy Anh ! – thầy cố tình bỏ lửng câu để tôi hồi hộp mà chết !

Ác độc như thế !

Thầy nhìn tôi :

- Em nói rất đúng. Tôi sẽ ghi nhận.

Tôi rất bình tĩnh mà hướng thầy mà gật đầu kiểu như đương nhiên rồi bước về chỗ dưới con mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của mọi người.

Thật ra lúc đó...thần trí của tôi đã bay đi mất từ lâu rồi !

Cứ giờ ra chơi là tôi lại cắm phones nghe nhạc, nằm gục trên bàn , nhắm mắt lại.

Trúc Vũ dựa vào người tôi, lẩm bẩm vẻ đáng thương :

- Vy Anh à, cậu đừng như thế này nữa được không. Tớ biết cậu đang rất buồn, tớ cũng vậy. Tớ không biết an ủi cậu thế nào. Nếu là tớ, tớ cũng phát điên mất. Nhưng mà cậu cũng có thể tâm sự với tớ chút gì đó mà Vy Anh !

Người này...không biết là không nên lôi những điều mà người ta đang cố giấu ra để nói à ...

- Hôm qua tớ với anh ấy đi chơi. À, ở quảng trường ấy ! Sau đó anh ấy bảo với tớ là sẽ cho tớ một bất ngờ, cuối cùng điều là gì thì cậu tự hiểu. Cậu nói xem, có phải là rất bất ngờ không ?

Tôi nói thật bình thường, giống như là đang thuật lại một câu chuyện của người khác vậy !

Nhưng mà...Trúc Vũ đột nhiên khóc ầm lên.

Tôi cũng vùi đầu sâu vào mặt bàn, chỉnh âm lượng máy MP3 lên mức cao nhất.

Bây giờ thì tôi biết chính xác ai là người cười trong lúc tôi cầu nguyện rồi.

Đúng là lời nguyền mà...

Nhạc bên tai vang lên dữ dội nhưng tôi lại không hề nghe thấy gì.

Cho đến lúc thầy hóa bước vào lớp, Trúc Vũ mới chịu ngưng khóc.

Thật chẳng hiểu nổi !

Cô bạn này, không an ủi được người khác thì thôi, lại còn ầm ỹ như thế !

Đến giữa tiết, Trúc Vũ mượn vở tôi để chép lại bởi vì từ nãy giờ, do tâm trang bị ảnh hưởng nên Vũ không ghi kịp những gì thầy giảng.

Cứ thế này thì Trúc Vũ mới là người có chuyện mất thôi !

Trúc Vũ cầm lấy quyển vở, chép chép được vào chữ rồi bỗng nhiên đẩy sang cho tôi.

Tôi vừa nhìn thấy thì máu muốn dồn lên não, phải kiềm chế lắm mới không xô người kia ra khỏi bàn.

Nằm chình ình ngay giữa nội dung bài học được tôi ghi chép ngay ngắn , cẩn thận là một dòng chữ xiêu vẹo .

„“ Vy Anh của tớ, cố lên ! „“ phía cuối lại làm một mặt cười nhí nhố .

Tôi nhìn Vũ , nghiến răng :

- Cậu không thể chọn nơi khác mà ghi à ? – Tôi tức giận lật đến trang cuối cùng, chỉ chỉ - chẳng hạn như là ở đây.

Trúc Vũ không nhìn tôi mà mắt dán thật chặt vào quyển vở với mẹ mặt kinh ngạc, sửng sốt giống như là phát hiện ra sao hỏa.

Ngốc nghếch !

Có gì đâu mà phải phản ứng như thế. Ghi ở cuối vở thì sẽ ít bị chú ý hơn chứ sao !

Thầy cũng hay kiểm tra bài vở mà !

Tôi xùy một tiếng xem thưởng rồi gập vở lại.

Nhưng vẫn với vẻ mặt đó, Trúc Vũ giở vở ra ...

- Cậu...

Những lời tiếp theo ngay lập tức liền bị chặn lại, tắc nghẹn nơi cổ họng.

Tôi mím chặt môi, cảm nhận trái tim đang run lên từng đợt.

Trang giấy trắng sạch sẽ ở cuối vở...

Nét chữ rắn rỏi...lạnh lùng và có phần cao ngạo...mang đậm tính cách của người viết...

Tôi ngây dại nhìn dòng chữ ấy, sắc mặt trở nên nhợt nhạt.

Những ảo ảnh lại hiện về khiến ngực tôi thắt chặt lại, vết thương chưa lành lại rỉ máu.

Là lúc anh ấy giúp tôi giải bài hóa rồi viết lên à...

Nhưng mà ...có thay đổi được gì không ?

Thà tôi không nhìn thấy thì hơn !

Tôi cắn chặt môi, xé mạnh tớ giấy ấy ra.

Cơn đau lại dữ dội hơn, giống như là đang tự ta xé nát chính vết thương của mình ra vậy !

Trúc Vũ kêu lên một tiếng, bịt miệng nhìn tôi đang vò nát tờ giấy đó rồi vứt vào sọt rác.

" Yêu em.
Hoàng Duy Phong "

Tại sao anh ấy đã không còn gì với tôi nữa mà lại có thể dày vò tôi tới mức này !

Cứ thế này thì tôi còn có thể chịu đựng được bao lâu nữa đây !

Tôi hít thở sâu, giữ tầm mắt không rời khỏi sách giáo khoa.

Nhưng thật ra là tôi đã không còn nhìn thấy rõ gì nữa rồi.

Trên bục, thầy vẫn say sưa giảng bài mặc cho cả lớp, đứa thì ngủ, đứa thì cúi đầu chơi PSP, đứa thì nhắn tin...

Cũng có những đứa như tôi, ngồi nghiêm túc với vẻ chăm chú cao độ nhưng thật ra là hoàn toàn không nghe thấy gì.

Máy điện thoại để trong túi của tôi đột nhiên rung lên.

Là tin nhắn mới. Tôi nhìn tên người gửi.

Ồ...

Phía trên kia, tiếng thầy giáo vẫn không ngừng phát ra :

- Em nào có thể trả lời được câu hỏi này ?

Tôi đứng phắt dậy, nhìn thầy :

- Em !

Thật giật mình, một lúc sau mới nhìn tôi gật đầu , nhưng vẻ mặt vẫn còn chưa hết kinh ngạc , chất giọng không còn được như bình thường :

- Được. Em nói đi.

Thầy phản ứng thế này cũng phải thôi. Vào mỗi tiết hóa, tôi đều cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình đến mức có thể nhất.

Chỉ lúc nào thầy chỉ định trực tiếp tôi mới miễn cưỡng phát biểu.

Nhưng bây giờ lại tự giác như thế này...chắc chắn là vừa dọa thầy rồi.

Tôi có hơi áy náy :

- Em muốn ra ngoài.

Vừa dứt lời, cả lớp đang chờ đợi lắng nghe thì suýt té nhào, nhìn sắc mặt khó coi của thầy mà bụm miệng cười trộm.

Thầy như bị thôi miên, gật đầu :

- Em đi đi.

Dưới tán cây bàng lá xanh thẫm...

Một dáng người cao lớn đang đứng đấy, vẻ suy tư trầm ngâm.

Tôi nín thở, lặng lẽ bước tới bên cạnh, cố mỉm cười :

- Anh tìm em à ? Có chuyện gì thế ?

Người đó thở dài, ánh mắt đầy tâm trạng :

- Em thế nào ? Có ổn không ?

Tôi cũng thở dài :

- Có gì mà không ổn chứ ? Tìm em chỉ để hỏi như vậy thôi à ?

Tôi chợt nhận ra trong giọng nói của mình có chút thất vọng và hụt hẫng.

Thư kí Hoàng đẩy cặp kính, nhìn tôi một lúc rồi chầm chậm lắc đầu.

Có vẻ như là chỉ hỏi cho có còn thật ra biết rõ là tôi đang như thế nào.

Tôi không quen lắm với bộ dạng này của thư kí Hoàng.

Không ngờ người này cũng có thể có lúc trầm lặng như vậy.

- Duy Phong là có lí do của cậu ấy. Vy Anh đừng nghĩ là cậu ấy không yêu em !

Thì sao ? Cho dù là anh ấy từng yêu tôi đi, rồi thì sao ...

Có khác gì không...

- Bây giờ tôi không thể nói được gì , nhưng mà hi vọng là em biết là vì em mà cậu ấy phải chịu đựng rất nhiều.

Tôi cười :

- Thế à ? Anh nói với em những điều này để làm gì ?

Thư kí Hoàng khoanh tay nhìn tôi :

- Đừng ghét cậu ấy và cũng đừng hiểu sai bất kì điều gì !

Vẻ nghiêm nghị này hoàn toàn khác với một thư kí Hoàng trước kia...

Tôi nhìn đi nơi khác, lảng tránh ánh mắt truy bức của thư kí Hoàng :

- Em có quyền gì mà ghét anh ấy ? Mà có thì cũng không quan trọng. Anh ấy không để tâm đến những thứ ấy đâu.

Giọng thư kí Hoàng trở nên tức giận :

- Em nói là cậu ấy không để tâm à ? Em có biết là hôm qua ,cậu ấy...- Nói đến đó, thư kí Hoàng mím môi lại, vẻ mặt hiện rõ sự phức tạp.

Gió lạnh làm thổi bay những chiếc lá dưới chân.

Cây bàng lay động...

Tôi cười như không :

- Hôm qua à ? Mọi chuyện kết thúc từ đó rồi. Nếu anh tìm em để nói những chuyện này thì đừng. Anh ấy không quan tâm, em cũng không. Vậy thì anh cũng đâu cần phải làm thế này ! Còn nếu là anh muốn xem em thế nào thì anh thấy rồi đấy, em vẫn ổn ! Anh có thể đi được rồi.

Thư kí Hoàng đá mạnh vào cây bàng bên cạnh...

- Em lên lớp đây. – tôi nói nhanh rồi bước về phía trước.

Phía sau, thư kí Hoàng hét lên :

- Vy Anh ! Em nhất định phải biết một điều ! Cậu ấy yêu em, từ trước là thế, bây giờ cũng thế và sau này mãi mãi cũng là thế !

Bước chân tôi khựng lại rồi run rẩy tiếp những bước sau...

***

Gian phòng khách ấm áp...

Tôi chậm chạp ăn bữa tối.

Không khí trong nhà cũng trở nên thật yên lặng, chỉ còn tiếng tivi phát ra.

Là do ai mà ra thế hả Vy Anh ?

Tôi gắp sang bát bố một chiếc đùi gà rán :

- Bố con mình phải chăm chỉ ăn đi thôi ! Không thì đồ mẹ nấu sẽ ế mất.

Bố cười một tiếng :

- Ừ. Có muốn thi xem ai ăn nhiều hơn không ?

Tôi gật mạnh đầu rồi lao vào cuộc chiến.

Phía đối diện, bà Diệp lặng lẽ nhìn hai bố con, nụ cười yếu ớt phảng phấn sự đau đớn.

Vy Anh càng tỏ ra bình thường bao nhiêu thì lại càng không ổn bấy nhiêu !

Tay bà siết chặt đôi đũa, một hình ảnh trong quá khứ hiện về...

Trong cánh cửa gỗ màu nâu nhạt, tiếng cô nhóc phát ra rất vui vẻ :

- A, mẹ đến rồi.

Đứa con gái duy nhất của bà lại ngang nhiên bị bọn chúng bắt nhốt lại đây.

Nhưng mà có thể làm gì ngoài chịu đựng khi mà nhóc con đang nằm trong tay bọn chúng ?
Bà cười :

- Ừ, con hôm nay thế nào ? Có ai tới không ?

Cô bé nghĩ ngợi một chút rồi nói :

- Mẹ Diệp, có chị tới chơi với con.

Bà Diệp hoảng hốt :

- Không làm gì con chứ !

Cô nhóc nhỏ giọng :

- Không. Chị ấy nói chuyện với con.

Bà như trút được gánh nặng.

Có lẽ do bà lo lắng thái qua rồi, dù sao Hoài Vân cũng chỉ là một đứa trẻ lớn hơn Vy Anh một tuổi thôi mà...

- Mẹ, khi nào thì con mới được về với mẹ. – giọng cô nhóc có chút tủi thân – con đã rất ngoan rồi mà.

Bà Diệp lặng người...

Bà nên như thế nào đây ? Quyền quyết định không phải là ở bà...

Chỉ do sai lầm của bà mà dẫn đến chuyện như thế này ư ?

Là bà ngu ngốc, mù quáng!

Một đứa trẻ xuất thân từ cô nhi viện như bà thì khao khát được yêu thương là rất lớn.
Có một người đàn ông luôn quan tâm, chăm sóc bà thật cẩn thận.

Bà làm việc tại bệnh viện,người ấy mỗi ngày đều đặn sang thăm bà, hết mực lo cho bà.
Bà đã tin tưởng mà giao yêu thương cho người ấy, người mà tưởng như là có thể sẵn sàng chết vì bà.

Người ấy là một công nhân mới vào nghề, tham gia xây dựng công trình gần cô nhi viện.
Công trình ấy kéo dài hai năm, trong hai năm ấy, hai người cứ thế với nhau sống một cuộc sống đơn giản.

Trong thời gian đó, có khi ông trở về thành phố thăm nhà một vài lần rồi lại về với bà.
Ông ấy bảo chỉ cần ở với bà thì nơi đâu cũng là nhà.

Trước lúc công trình kết thúc khoảng ba tháng, bà có thai...

Ông ấy hứa sẽ luôn ở bên hai mẹ con bà.

Ngày ông ấy kết thúc công trình và quay về thành phố.

Bà vẫn tưởng ông ấy sẽ quay lại...chờ ông ấy đặt tên cho con như những gì từng nói...

Nhưng hai năm rồi, vẫn chỉ mình bà với con gái.

Bà quyết định chuyển lên thành phố, tìm ông.

Con gái bà nhất định phải có bố !

Lúc ấy, bà vẫn còn tin là chỉ do ông ấy bận hoặc có thể là đã xảy ra điều gì đó.

Mang theo Vy Anh còn nhỏ đến sống tại một căn trọ gần bệnh viện để tiện cho sinh hoạt.

Bà chứng kiến Vy Anh lớn lên, và chờ đợi một ngày sẽ tìm thấy ông.

Vy Anh từ bé đã rất ngoan và đáng yêu, có lúc cùng bà tới bệnh viện, ngồi chăm chú xem bà làm việc, có lúc lại chạy lăng xăng chơi với những người bệnh nhân.

Có lúc thì ở lại canh nhà,vui vẻ nghịch gấu bông chờ bà về.

Mẹ con bà thật hạnh phúc bên nhau !

Ròng rã bốn năm trời tại thành phố, cho đến lúc Vy Anh sáu tuổi, bà quyết định quên ông ...
Bà cho Vy Anh mang họ của mình, đăng kí cho Vy Anh học mẫu giáo.

Hôm đó, khi đưa Vy Anh tới trường...bà gặp ông.

Nhưng ...ông lại mang theo một đứa trẻ.