Arrow dùng sức mạnh để giữ chặt người em cố định và đôi tay thiếu tự chủ nhỏ bé ấy. Hắn mang em về nhà.
Không muốn tiêm trực tiếp chất gây mê tức thời để làm em ngủ quên, vì lo lũ DEVILS đã tiêm quá nhiều thuốc lắc, cơ thể yếu đuối kia không chịu được sẽ ngã gục, có nhiều trường hợp còn đột quỵ ngay tức khắc. Đám cố vấn ấy có quyền gì mà hành hạ em tới nông nỗi này chứ, em đã phạm sai lầm gì sao? Arrow rít một hơi khí, rồi thở dài. Hắn đắp chăn cho em mà vẫn phải cẩn trọng. Thực tế, những việc em làm phải bị xử tử hình, không bao giờ được dung thứ.
Thoáng có chút áy náy. Bộ luật do chính hắn đề ra cho những kẻ phản bội, đổ dồn hết mọi tội lỗi lên đầu của đứa trẻ con mà cha hay mẹ chúng làm mật vụ. Hắn nhìn em, căng tay mà kiềm chế những hành động thái quá. Điên đầu, sao lại yêu một đứa trẻ tội phạm và bị ruồng bỏ thế này chứ? Arrow trào dâng một nỗi niềm thương xót, trái tim hắn không khô cằn chưa được tưới nước, em lại chính là dòng suối mát lành cuốn trôi trái tim hắn. Thế mà từ khi em được sinh ra tới giờ, hắn đã làm em khổ đau bao lần,...
Moon vẫn mơ màng trong cơn mộng trường kì, thời gian mới chỉ một tiếng trôi qua, lượng thuốc trong người em vẫn còn chưa đi hết điểm cực đại. Dù bị giữ chặt đôi tay và ép người vào tấm chăn dày, nhưng điều đó không thể kiềm chế những ham muốn ma lực bao phủ tâm hồn, Moon cố gượng mình để thoát khỏi tấm chăn được cho là vô duyên kia. Heroin làm con người trở nên tự tin hơn, và chẳng còn phân biệt được bản thân ta với người đối diện, kể mà em biết kẻ đang bắt ép em nằm im này là ai, chắc em đã răm rắp nghe theo.
Arrow đứng trước tình huống khó xử. Trước một cô gái mình yêu thương, hẳn phải động lòng, đây đúng là cơ hội tốt để phủ nhận cái từ “chị dâu” áp đặt ấy. Em thì khêu gợi trước hắn, từng lọn tóc trêu ngươi sức chịu đựng tưởng như không giới hạn, rồi cả nụ cười chìm đắm trong những khát khao, em cần một người đàn ông lúc này...
Nếu như cho em một cơ hội sống, như là xóa đi bao cơ cực bấy lâu em chịu đựng, biến em trở thành một nữ hoàng được tất cả tôn sùng, chẳng phải sẽ được em tha thứ. Mà sao lại phải cần một sự tha thứ từ một người con gái thấp hèn chứ? Arrow không biết nữa, con tim hắn nói phải là thế, thì sao trái được. Hắn đang mơ về một hạnh phúc, một mái ấm tình thương với người con gái này...
Nhớ ngày ấy, cái ngày đứa trẻ tội nghiệp được che chở dưới một cái xác chết vẫn còn hơi ấm. Giờ thì nó đã trở thành một thiếu nữ, không có gì bất ngờ vì điều đó, quy luật của tự nhiên, từ mầm hạt giống, nẩy nở và rồi vươn mình đâm chồi nảy lộc. Gần gũi quá, bao nhiêu tháng qua, chưa một lần hắn lắng nghe nhịp đập con tim mình, chỉ biết rằng sinh ra đã phải thế, vẽ tiếp cái lối đi đã được vạch sẵn bằng nét bút khô cứng chỉ với những đường thẳng dứt khoát mà vô vị. Đôi khi còn có một cái khuôn mẫu, cái thước để mà hắn chỉ việc kẻ một đường dập khuôn, không có được rẽ mình sang trái, hay lùi lại...Em giống như một đường hyperpol, không có điểm đầu và cũng không điểm cuối, tự do dạo chơi dẫu mặt phẳng vẽ có lấm lét. Em được khóc khi em quá đau, em mỉm cười khi em hạnh phúc, hắn có cố nguệch vào mặt phẳng ấy cũng chẳng thể nén lại dòng cảm xúc dào dạt kia. Trở về thực tại, hắn dù đang giữ lấy những gì coi là quý giá nhất của đời người con gái cho em, em cũng không buông tha...
Arrow đã để Yun được sống, - “Đừng làm hại cô ấy!” - chẳng có kẻ nào hãm hại người ta rồi lại cầu xin kẻ khác cứu người bị hại. Arrow hoàn toàn tin rằng Yun đã tự chủ, hắn khá ngạc nhiên vì điều đó, như hắn lúc này đây còn đang bị kích thích mà Yun lại rơi vào tình thế như em mà vẫn giữ được lập trường thì quả là đáng phục. Vì một thằng trẻ con làm được điều đó, lẽ nào hắn lại không. Arrow kìm lại mọi suy nghĩ, hắn...đồng ý thực hiện lời thỉnh cầu của Yun.
Sau bốn tiếng cố gắng giữ cơn sốc thuốc, cuối cùng Arrow có thể nhẹ nhàng thở phào khi thuốc ngủ đã ngấm vào người em, giờ em sẽ ngủ tới sáng và mong rằng không còn nhớ gì về ngày hôm nay. Hy vọng là thế, nếu không thì chắc em sẽ không thể tha thứ cho bản thân mình nữa...
z
Yun thức dậy, người cậu ướt đẫm mồ hôi, giật mình khi nhớ lại chuyện tối qua. Giờ này Moon ở đâu? Em đang bị tra tấn? Hay đã xảy ra chuyện đó với cái người đàn ông mặc bộ vest trắng có thắt cà vạt màu nâu trầm? Yun tự trách mình đã không bảo vệ được em, cậu ân hận quá, nếu khi ấy tỉnh táo hơn, thì bằng mọi giá, kể cả phải liều cái mạng này thì nhất quyết sẽ vùng dậy. Người đàn ông đó, đã từng gặp ở bữa tiệc giao hảo, cậu nhớ như in, cái ánh mắt hắn ta nhìn Jess trông rất đáng sợ, như vừa trêu ngươi lại vừa muốn nuột chửng, vậy thì Moon sẽ ra sao? Yun tức mình rung mạnh thanh song sắt, cậu gừ lên một cách bất lực. Chẳng một thằng đàn ông nào, khi người con gái mình yêu thương bị rơi vào tay của kẻ khác, trong trạng thái như thế, mà không thể nổi giận...
Nhưng biết em ở đâu mà tìm...
z
Ken đã đợi Arrow từ trước, ngay khi tiếng ô tô to dần, hắn mở rèm và chờ. Arrow lên lầu với khuôn mặt vô cùng tức tối. Dù rất nôn nóng nhưng Ken tỏ ra bình tĩnh, định để Arrow lên tiếng trước.
Arrow không đời nào chủ động lên tiếng khi mà người khác trông mong gì từ hắn, được thôi, để xem anh ta có dám nhắc cái từ “chị dâu” trước mặt mình không!?!
Nhìn vào ánh mắt Arrow, hắn đã biết tình cảm của cậu em mình, giống như hắn. Không chờ đợi thêm, Ken lên giọng:
- Sao rồi? - Chính là Ken muốn hỏi Moon đang ở đâu, chỉ là một câu hỏi thừa vì hắn biết đáp án, tuy nhiên muốn hỏi tình trạng của em nữa kìa.
- Ai sao? Cái gì sao? - Arrow thích trêu ngươi.
-...Moon! - Cuối cùng thì Ken cũng phải thoát ra cái từ đó. Hắn nhớ không nhầm thì tên em hắn chỉ phát âm không quá 3 lần từ trước tới giờ.
- Anh! - Arrow sắp không kiềm chế nổi sự tức giận, hắn tiến tới và nắm cổ áo của người ngang hàng. Thật nực cười khi vô trách nhiệm trước một báu vật, hắn đã “cho” anh trai mình mượn, một là để giết ngay từ đầu, hay đã để được tồn tại thì tuyệt nhiên phải gìn giữ tới cùng. Thế mà điều gì đang xảy ra đây, Ken đã đứng ngoài cuộc hay khoanh tay đứng nhìn lũ DEVILS giở trò.
-... - Ken đứng yên, lần đầu hắn thấy Arrow đi quá khuôn phép, hẳn là đang vô cùng khó chịu, cáu giận. Đúng là Arrow đã quá yêu Moon rồi, nhưng hành động này liệu có phải Moon đã bị làm sao?
- Tôi nói cho anh biết! Nếu đã từng nghĩ tôi coi Moon như một thứ hàng thì đúng rồi đấy, tôi thừa nhận, nhưng giờ thì thứ hàng đó phải về bên tôi, bất di bất dịch. NGHE RÕ CHƯA! - Arrow nghiến răng và siết chặt hơn cổ áo Ken, hắn lừ mắt để thông báo rằng, nếu không biết điều thì sẽ phải chịu một cú đánh trời giáng của hắn. Rõ là giờ thì hắn chỉ coi Ken như một thằng đàn ông tầm thường. Một khi đã cất lên cái từ “chị dâu” trong buổi tiệc đêm hôm ấy, đòi hỏi Ken phải có trách nhiệm trước người con gái đó.
- Cậu là gì của Moon mà được nói câu đó? - Ken lường được sẽ bị chính Arrow hỏi lại, nhưng hắn vẫn muốn nói.
- Là gì cũng được, nhưng không bao giờ là em chồng - Arrow vẫn không giảm phong độ, hắn không thích nhắc lại những câu hỏi của người khác.
-... - Arrow đã trả lời thông minh lắm, Ken thích câu trả lời đó, hắn thấy ở Arrow một thứ tự do giành cho Moon, không giống hắn - Được! - Ken đẩy tay của Arrow ra, hắn chỉnh lại vạt áo - Nhưng chưa bao giờ ta thua cậu cả! - Thế thượng phong trở về với hắn.Arrow như càng điên tiết hơn, từ đêm qua, hắn đã điên với lũ người DEVILS, cả thằng nhóc Yun và Moon nữa. Nay lại thêm một người đổ dầu vào vũng lửa rực cháy.
- Binh! - Arrow không nể nang dùng cú đấm nhắm thẳng vào mặt Ken. Nếu như lúc này có súng trong tay, chắc hắn cũng đã bóp cò luôn.
Không kịp phản kháng, Ken lĩnh trọn một vố đau, rơm rớm máu. Má trái hắn đỏ ngàu, hiện rõ nắm đấm của Arrow. Ken nói đúng, hắn luôn đi trước Arrow một bước, cao hơn Arrow một bậc, vậy nhưng tất cả đều lầm tưởng hắn hơn Arrow nên được làm thủ lĩnh mà chưa ai từng nghĩ, là do số phận. Arrow đâu có kém cạnh gì, chẳng qua chỉ là hắn sinh sau và cha của hắn cũng chỉ là người thứ hai. Cha truyền con nối đúng trong trường hợp này, Arrow đã nhịn nhục quá nhiều, hắn thường phải nín thở mỗi khi bị cha chỉ trích về những gì mình đạt được, ông ta đâu quan tâm đến rằng, những việc Arrow làm thậm chí còn đạt kết quả hơn cả Ken, chỉ là Ken đã ở vị trí quá cao, chẳng ai có thể dám không “tâng bốc”.
Arrow bỏ đi ngay, hắn cũng không muốn xảy ra cuộc chiến giữa hai anh em, dù sao thì hắn cũng đã quen với những kiểu bị xúc phạm thế này ròi, hết cha, rồi tới mẹ, giờ thì là anh mình. Nhưng hắn vẫn tin, sẽ có một thứ hắn sẽ phải hơn Ken, không đời nào mọi thứ đều hoàn hảo cả. Có lẽ nào, sẽ là em! Thôi thì hôm nay, và những ngày đã qua, hắn chấp nhận nuốt một trái đắng!
z
Ruby rít một điếu xì gà, quý cô nở một nụ cười thâm độc.
- Con nhỏ đó sao rồi?
- Kế hoạch đã thất bại! - Một lão già từ bên cố vấn hậu thuẫn với cô gái quyền quý này.
- No no! Sao ta nghe nói, Arrow đã đến cứu nó? - Cô ta gọi tên cái người mà đáng lẽ phải là Sếp của mình một cách thiếu tôn trọng, chứng tỏ, những ham vọng của cô ta lớn lao.
- Chính xác, nhưng đó là thất bại, chúng tôi xin lỗi vì không giết con nhỏ đó được. - Thêm cô thư kí đi cùng lão già dè dặt cất tiếng. Ngay đến cô thư kí này nhìn người phụ nữ tên Ruby kia còn thấy mê mẩn, có chút đố kị phụ nữ, thì những đám đàn ông trong đây đều ngất ngây trước vòng một cực chuẩn ấy.
- Ta lại thấy thành công! Con nhỏ đó cho luôn Arrow - em rể ta, đâu liên quan gì đến Ruby này!. Hay đấy, có thêm Arrow sẽ là một quân cờ trong bàn cờ vốn rất đẹp! Ha ha! - Quý cô nở một nụ cười vô cùng quyến rũ, hương thơm trong hơi thở toát lên nét sắc sảo trong từng lời nói.
- Ý là... - Ông già do dự.
- Ken à! Chàng không thoát nổi ta đâu! - Cô ta nhìn thẳng vào bức tượng con chim đại bàng và nói.
z
Moon mở mắt, đầu vẫn còn chong chóng quay vòng vòng, đã ngủ một giấc dài mà người vẫn mệt nhoài. Sau khi vươn vai, em nhận ra mình đang nằm trên một chiếc giường màu đen. Còn Yun, cậu không có mặt, Moon trấn tĩnh lại, nếu như em nằm trên giường Sếp thì Sếp ngủ ở đâu, em quay mình sang bên, ơ, không có chiếc giường màu trắng nhỏ kê gần. Moon giật mình, căn phòng với tường làm bằng bê tông, đồ vật trong phòng khác hẳn những thứ mà em vẫn thường nhìn.
- Yun! - Moon chưa thể ngồi hẳn dậy, nhưng tình thương em dành cho cậu thì có thể.
Rồi cánh cửa phòng mở, có bóng người bước vào, Moon không dấu khỏi sự lo lắng, tiếng chân này em không nghe quen, nhưng nếu để ý kĩ thì đã từng có những kỉ niệm. Arrow bước vào, tay hắn cầm một cốc nước và tay bên kia là một nắm thuốc. Tiến lại gần em, hắn không hề tỏ thái độ như lúc nhỏ.
Moon không tin vào đôi mắt mình, là Sếp nhỏ chứ không phải một ai khác, em dụi mắt, hay chăng em đang nhìn nhầm, vì giữa hai người Sếp có kha khá điểm giống nhau. Nhưng không, em không nhầm, đôi mắt màu đen cô độc đó không bao giờ có thể quên được. Chính là đôi mắt đã “trao” cho em những tháng ngày ác mộng, và cũng chính là đôi mắt lưu luyến nhìn em khi em bước đi cùng Ken.
Lại là một tai họa gì nữa đây? Không bao giờ em gặp hai người Sếp của mình mà không nghĩ tới hai chữ “tai họa”. Tự nhiên lại nhói đau nơi đỉnh đầu, ngày ấy không ai khác ngoài con người này đá chân vào đầu mỗi khi gọi em dậy để sai bảo. Em đau lắm, một nỗi đau còn ghê sợ hơn thế, là hình bóng cuối cùng của mẹ hiện về...
Arrow đến bên, hắn đã “ưu tiên” cho em được nằm trên giường mình, nhẹ dùng cánh tay nâng em dậy. Từng cử chỉ của hắn như dòng điện xoay chiều vậy, tại sao lại là xoay chiều nhỉ? Vì trước đây có bao giờ hắn nhẹ nhàng tới thế, luôn dùng ánh mắt khinh thị để soi, giờ lại thay đổi hoàn toàn...Em cảm nhận thấy cảm giác ấm áp lạ kì mỗi khi hắn vuốt nhẹ vào làn tóc rối, tê liệt khi hắn đỡ ngồi dậy. Em chỉ có thể thở bằng miệng khi này, ngước lên nhìn hắn khi đưa ly nước cho. Ngồi cạnh mà đỡ lưng cho em, hắn vẫn có thể lấy vài viên thuốc đưa uống. Moon cũng chỉ biết làm theo, mấy viên thuốc con nhộng này là để đề phòng loại thuốc gây nghiện kia sẽ để lại tác dụng phụ. Arrow tránh cho em bị nghiện, hắn biết loại thuốc lắc này đối với người có sức khỏe thì chỉ kích thích một lần thôi, nhưng với em thì khác.
- Uống hết đi! - Chỉ có em là được nghe thấy chất giọng trầm ấm truyền cảm này.
- Dạ! - Moon vẫn luôn có thói quen trả lời lễ phép, em đã được nhiều người “rèn” cho.
Arrow nhìn em uống thuốc và mỉm cười, thoáng buồn. Em bỏ hết cả năm viên vào miệng, rồi uống một hớp nước nhiều. Chợt nghĩ, mình thế này còn Yun ra sao? Em là thế mà, không bao giờ quên được những người đối xử tốt với em đâu. Em không thể uống ực khi nghĩ tới cậu, có lẽ nào là đã chết?
Arrow vuốt cổ cho em, bàn tay ấm nóng chẳng thể nguôi ngoai nỗi lo bên trong, em gần như sặc nước, nhưng phải cố để không làm Sếp ghét bỏ.
- Hỏi về Yun hả? - Arrow thừa đoán ra, không biết mới là lạ. Hắn cũng không muốn trả lời, nhưng nhìn khuôn mặt tái nhợt và hoang mang kia thì mọi điều đều tan biến - Vẫn sống, đã được trị thương- Câu nói của Yun vẫn còn có giá trị với cậu nhiều lắm, đơn giản, Arrow không muốn để em ghét và căm hận mình thêm nữa, mẹ em đã là nỗi đau không thể bù lấp, thì không nên phạm thêm một sai lầm với người bạn tốt của em.
Moon thở đều hơn khi nghe thấy những lời nói đó, dù có đôi chút nghi ngờ nhưng hình như Sếp không nói dối. Em ngoan ngoãn nuốt hết số thuốc. Có phải nếu muốn một đứa trẻ vâng lời nên chiều chuộng nó, đúng rồi, em như thế, chỉ cần đối xử tốt sẽ mỉm cười. Arrow nhìn thấy nụ cười bình an nở trên môi em, dù rằng vì lí do nào nụ cười ấy mới nở.
Một sự thật đối lập giữa em và hắn, hắn chỉ thích những cảnh máu me và chết chóc, tàn bạo...trong khi đó, em muốn được nhìn thấy màu xanh nơi cuộc sống.
- Yun là gì của em? - Arrow lên tiếng, hắn vẫn đang dang vòng tay đỡ lấy em còn mệt.
-... - Khá bất ngờ, lần thứ hai Sếp dùng từ “Em” để giao tiếp, Moon nhận thấy sau khi trở về từ Green, không chỉ Ken mà Arrow đã có những cử chỉ khác lạ...ban đầu em có phần chối từ, nhưng trước ánh mắt không thể nói lên sự căm ghét của Sếp, cũng dần tiếp nhận - Là bạn cùng lớp! - Nếu mà đem cái từ “bạn trai” ra nói, thì hẳn Yun sẽ chết ngay lập tức, linh cảm cho em biết điều đó, từ trước tới giờ, người nào thân thiết hay bạn mèo Mun đáng thương của em cũng đều chịu cái chết thảm hại cả.
- Vậy có biết tại sao ta lại để cho cậu nhóc ấy được sống? - Giờ thì Arrow đã học được cách tôn trọng em và những người xung quanh em.
- Không ạ! - Moon cúi mặt xuống, chỉ cần Yun còn tồn tại.
- Vì hắn đã cứu em! - Arrow đặt Yun ngang hàng, câu trước mới dùng từ “cậu nhóc”, thế nhưng ở một khía cạnh nào đó, hắn thầm cảm ơn Yun.
Moon không hiểu, em mới là người cứu cậu ấy, sao lại thế, mà thôi, em không suy nghĩ nữa, tốt nhất đừng nhắc nhiều tới Yun, ngộ nhỡ Sếp đổi ý ghét bỏ em thì...
Arrow siết vòng tay hơn, tấm lưng em nằm trọn trong hơi ấm, hắn muốn đem đến hơi thở mới cho cuộc sống màu rêu của em. Hắn nhận ra một điều, cô gái này cần có tình thương, chỉ cần đối xử tốt với em, sẽ được em tha thứ.
- Mes không cùng nhóm máu với em! - Arrow suy nghĩ kĩ khi nói ra.
- Dạ, em nhóm máu AB, còn anh ấy em không biết - Moon suy ngẫm, trong một gia đình đâu nhất thiết cứ phải cùng nhóm máu. Nhưng em chưa hiểu ý Sếp, đối với em, có ai khác ngoài Mes. Arrow đã có câu trả lời cho dòng máu đang chảy trong người em, không phải của gia đình Mes, chỉ là hắn vẫn chưa tìm ra cha mẹ cho em được thôi. Chí ít, điều đó cho thấy, hắn không phải là kẻ sát nhân đã cướp đi mẹ ruột của em. Nhưng điều mà hắn băn khoăn, Mes có một người em tên Moon là sự thật.
Arrow hoàn toàn khác với những gì Moon đã nghĩ, hắn trở thành một con người khác khi bên em. Trong mỗi cử chỉ đều cho thấy con tim hắn đang tồn tại, không chỉ vậy mà còn có sức mạnh khiến những thứ xung quanh phải nóng dần đều. Hắn đỡ em dậy và chẳng đợi cho phép đã bế bổng em lên, đưa em qua gian phòng bếp. Ở đó đã chờ chực mâm cơm thịnh soạn, đặt em xuống ghế, hắn lấy một cái ghế khác ngồi ngay cạnh. Không để em động tới bất kì thứ gì trên bàn, Arrow gắp một bát đầy ắp thức ăn, để bón.
Sếp đang coi em là một đứa trẻ lên ba? Moon không thích điều đó, chưa bao giờ em tỏ thái độ khó chịu như lúc này, em chối đẩy thìa thức ăn sắp được “dí” tới miệng mình. Em nhìn lại Sếp bằng ánh mắt cương quyết và có phần giận dữ. Đều có lí do cả, em ghét Arrow, thật sự điều đó không bao giờ thay đổi được.
Có những lần tim em đập nhanh khi ở cạnh Sếp, nhưng thường xuyên nó bị bóp ghẹt. Sếp coi em là đứa trẻ con, ý Sếp cộng với hoàn cảnh này, em không nghĩ là Sếp trêu ngươi mình, mà là thương hại. Cái hành động “bón” thức ăn chẳng phải thường do các ông bố bà mẹ làm cho đứa trẻ bé bỏng, từ lúc sinh ra, em không được ăn một bữa cơm có tình thương mẹ cha. Thế đấy, cái kẻ đã chỉ đạo giết mẹ lại đang ban cho em một ân huệ - được làm con hắn! Nhục nhã, có thể chỉ do chính bản thân nghĩ thế, nhưng khó chịu lắm, em ghét cái cảm giác tù tội này, tại sao, chưa bao giờ em dám chống lại những cái người này?
Moon đẩy cánh tay hắn ra, thử một lần dám, một lần để cho biết em cũng có quyền được thở trong cái xã hội này. Giọt nước tràn ly, em đã chịu quá nổi rồi...tại sao bất cứ ai trên thế gian cũng có quyền giẫm đạp lên em chứ, không thể chịu đựng được nữa, bao tháng ngày qua, loài người áp đặt lên em gánh nặng định kiến. Họ cho rằng vì em là một con búp bê để rồi thỏa sức sỉ vả và đánh đập. Em không biết đau ư? Mấy đứa trẻ ở cô nhi viện ấy, chúng không coi em là người, chúng ép em ăn cơm cùng với mấy con vật trong khu trang trại gần nhà. Thức ăn thì trộn lẫn toàn những món thừa, thịt gà không còn chất, hay xương sườn nhai dở, canh cá cũng chỉ toàn xương dăm, tạp nham. Em đã từng phải khóc để nước mắt cuốn thức ăn, em chỉ cần một bát cơm để no chứ nào đâu có gì mong hơn, em đói lắm cũng đâu có ai hiểu, nên phải cố mà ăn dù không dễ gì có thể nuốt. Còn nhớ, em đã từng bị cậu nhóc lớn nhất trong đám người ấy dùng dây thừng buộc cổ và bắt làm cún. Nó to lớn và đè bẹp tấm lưng nhỏ bé của em, không thì đem ra làm chò trước những bé gái khác. Em bị bắt bò vòng quanh sân, rồi phải dùng miệng ngoạm những thứ bẩn thỉu. Những khi ấy con tim quặn đau, không có ai bảo vệ cả. Chúng, những đứa trẻ ở cô nhi viện cũng chỉ ngang hàng với em thôi mà, thậm chí cha của chúng còn thua kém cha em nhiều, nhưng sao khổ quá. Rồi khi biết mình có cái tên là Moon, lại thêm những tháng ngày đen tối nữa che lấp trang giấy, em không muốn nhớ lại...Nước mắt chảy ra giàn giụa, có nước mắt là vẫn còn màu trong thuần túy.
Arrow để em gào to, em khóc hẳn là sẽ được thoải mái, hắn biết em vẫn đang căm thù nhiều lắm, nếu như không là Sếp, tin rằng em sẽ chĩa dao vào hắn rồi. Nhưng những giọt lệ long lanh kia còn hơn cả nỗi đau, giống như con tim bị cạo mất lớp da bảo vệ, rồi sát muối...xót lắm, Arrow thương em nhiều. Hắn muốn dùng tất cả khả năng để em được hạnh phúc, nhưng hắn không đúng cách rồi.
Moon đơn giản chỉ gào lên, hắn không thể nghe hiểu em cất lên tiếng gì, không thể nghe thấy tiếng Mẹ trong những câu nói vô nghĩa của em. Em không dám gọi, chỉ tại hắn, em sợ đến nỗi không thể thoát ra hai chữ cái ấy, sao bất kì ai cũng có quyền gọi mẹ mà em lại không...Ôi, em ơi, em không có ai để gọi lên thành tên cả, ai có đủ khả năng bảo vệ em, hay ai là người ngu ngốc “bảo lãnh” cho em chứ? Em chông chênh giữa mãi chèo không phải do em được giữ, em bơ vơ trước kiếp người, sao lại để em được sống mà không có ai cho một điểm tựa.
Là vì ai mà em phải thế, là vì chính con người em ư? Em có tội gì? Em làm điều gì trái ý ai? Em bị đày đọa thế này...sao không thể tìm được lí do, được thôi, nếu cho em một lí do thỏa đáng, thì để em chịu thêm thế này hay biết bao niềm đau nữa thì cũng đáng. Nhưng, dù có tìm kiếm cả đời cũng không thể biết. Chính tại nỗi sợ hãi tới cực điểm, em mới có thể tìm được không gian cho con tim mình, em khóc rất nhiều, và cũng không còn trông mong gì một bờ vai nữa...
Anh trai của em ơi! Tất cả là tại anh đó, em tin là có anh, tin mình sẽ được làm người khi gặp được anh...thế mà em lại nhận được những gì, em khản cả tuyến lệ rồi, cạn khô tất cả vì đợi chờ cái từ “Em” anh dành cho...Mes cũng đâu có coi em là con người chứ...
Đến khi chỉ còn nứt nẻ mảnh đất khô cằn, em vẫn chưa thể tìm cho mình một hạnh phúc giản dị, vậy mà bắt em chờ đến khi nào nữa đây. Ước mơ của em đã hoàn thành rồi, em đã gặp được anh mình rồi thây, em chỉ cần thế là đủ rồi, cảm ơn cuộc sống vì đã cho em được có một điều hạnh phúc. Giờ thì em không cần gì nữa, mà đúng hơn là không dám mơ gì nữa.
- Anh xin lỗi! - Arrow ngập ngừng, rất khó để nói ra. - Nếu muốn, anh có thể mang lại cho em mọi thứ đã bị đánh mất - Arrow nhắm mắt rồi lại mở ra sau khi đã nuốt được những lời chân thành nhất. Nếu phải lên trời xuống bể cũng sẽ cố gắng tìm lại gia đình cho em.
-...xin...lỗi - “Ông trời” đang xin lỗi em đấy à, ông ta muốn em sống, em phải sống, rồi muốn em ra sao thì ra, để rồi thản nhiên vậy ư. Gói trong hai từ ấy mà cuộc đời em đớn khổ thế này thì thật “hào phóng” với em quá. Em đâu có được dạy cách đánh vần từ “cảm ơn” để mà trả lời trong lúc này. Một món ăn mà cố tình bỏ muối lại bắt người dùng phải nói ngọt là sao?
Arrow không đủ tư cách để an ủi em. Hắn chỉ biết đếm những nắm đấm từ cánh tay nhỏ bé kia. Em không dám làm đau Sếp, chỉ là đang tự hành hạ bản thân. Ai mà chạm được vào “ông trời” cơ chứ, Moon chẳng cần ai ban cho em cái chết nữa, em tự làm được. Không được quyền dùng dao để một nhát vĩnh biệt, một cái đấm, rồi nhiều cái đấm như thế, hàng trăm, hàng tỷ cái nữa sẽ đưa em yên nghỉ được thôi mà.
Một giọt nước lăn dài trên gò má, chẳng đủ để xoa lấp bất kì thứ gì, Arrow muốn ôm em quá, nhưng không thế, hắn không có quyền được đụng vào người em.
Chiếc áo em mặc nay đã ướt đẫm, toàn là niềm đau thôi, sao chưa bao giờ em có thể khóc lên vì hạnh phúc được chứ? Hạnh phúc thì sạch sẽ, còn em quá dơ bẩn để nhìn thấy huống hồ được chạm tới. Hạnh phúc treo lửng lơ để ai cũng đón lấy, còn em què quặt nên không thể...Hạnh phúc là đốm sáng trên khung trời, là ánh sao muôn màu lung linh, em mù rồi nên không thể nhìn được, hạnh phúc là bản giao hưởng miễn phí, nhưng em điếc rồi còn đâu...Cuối cùng em có gì để đón lấy? Chỉ có một cái thúng to đùng để chất chứa bóng đêm u tối.
Em cười ngây dại, một nụ cười nhạt nhẽo tới vô hồn. Em cười vì cái thúng ngày càng to ra, càng có thể vơ nhiều thứ hơn. Không thể tìm lấy một nguồn sáng trong ánh mắt, hay một dấu hiệu của sự sống trong em, không còn lấy một tia hy vọng. Arrow đã sai rồi, hắn đã làm em đau thêm lần nữa, và là cái lần kịch điểm. Vì muốn chăm em được sức khỏe, vì em quá gầy, mà đã biến em thành đúng một con búp bê da đen bị kì thị.
Ánh dương hiện lên sau một đêm mưa lớn, Arrow mở rèm để đem tới sức sống cho căn phòng. Đêm qua em sốt rất cao, nhưng em đã cố ngượng dậy để nhìn ông mặt trời. Hắn chủ động trải tóc cho, em thì không còn quan tâm đến những thứ xung quanh nữa. Mái tóc không được quan tâm tới, trông khô và chẻ ngọn nhiều quá, xơ xác, Arrow luồn ngón tay vào và ngỡ rối, hình ảnh ngày trước mẹ đã từng chăm sóc tới người chị gái, ùa về. Ngày ấy hắn núp một góc quan sát tình mẫu tử của mẹ, mẹ quan tâm đến chị ấy lắm, còn hắn thì bỏ mặc. Chị mắc nhiều thứ bệnh và luôn trong trạng thái sẵn sàng xạ trị. Mỗi sáng mẹ vẫn chải đầu cho, nâng niu từng sợi tóc ngày một vơi dần đi. Mẹ là một phụ nữ độc ác, nhưng lại hiền từ với chị, nếu không núp và dõi theo, chắc không thể nhìn thấy mẹ cười hiền tới thế nào đâu. Arrow trống rỗng, lúc nào hắn cũng chỉ là người thứ hai.
- Em có biết Mẹ thiên vị với tất cả trừ anh không? - Arrow hướng về phía Mặt Trời, em đã đi thủng vào tim gan hắn rồi.
- Không muốn nghe! - Moon bịp chặt tai, em chỉ giả vờ để đánh lừa bản thân, hóa ra em vẫn còn tha thiết được sống lắm. Đối với em, Arrow không có nhân cách để nhắc cái từ “Mẹ”, một đứa trẻ 6 tuổi cướp đi mạng sống của người mẹ từ một đứa bé sơ sinh thì có thể tự do nhắc tới danh từ ấy?
Em không muốn nghe, hắn đượm buồn, có những nỗi buồn khi chia sẻ sẽ được vơi bớt, nhưng không thể chia thêm nỗi buồn cho em được. Arrow đứng dậy và ra khỏi phòng, hắn để em tự do. Giọt nước mắt đã vương trên mái tóc em, hắn lẽ nào lại khóc?
Cũng có một đứa trẻ khao khát được tình thương giống em, nhưng cách thể hiện sự đồng cảm tàn bạo và đáng sợ quá!
Nếu như biết mở lòng với em ngay từ đầu, hẳn giờ có lẽ hắn đã được là một phần trong cuộc sống em rồi, nhưng mọi chuyện đã lỡ, điều quan trọng là cần biết vực dậy, và nỗ lực không ngừng rồi sẽ có một ngày khác, ngày bình minh.
Arrow dựa tay vào tường ngắm nhìn em, một tâm hồn cô độc. Dưới ánh hào quang, em tựa một thiên thần bị mất đi đôi cánh, muốn giũ bỏ để bay lên thiên đình nhưng không thể. Ánh mắt nâu trở lại vào trong, rồi vô tình dừng lại chỗ hắn, và nhìn hắn. Cái ánh mắt này, hắn đã từng nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ? Quen quá, cũng là khi hắn lẻ loi có một ánh mắt đã nhìn hắn như thế, là ai vậy, không nhớ nổi nhưng rõ lắm, cả dáng người thanh mảnh kia...
Cái ánh mắt này, hắn đã từng nhìn thấy ở đâu rồi nhỉ? Quen quá, cũng là khi hắn lẻ loi có một ánh mắt đã nhìn hắn như thế, là ai vậy, không nhớ nổi nhưng rõ lắm, cả dáng người thanh mảnh kia...
Chương 09: Người quen:
Thêm một đêm nữa Arrow mất ngủ, chiếc ghế sofa không đủ để trải mình. Nằm suy nghĩ, hắn vẫn chưa thể tìm thấy ánh mắt tựa mặt nước phẳng lặng, nhưng lại có chiều sâu ấy ở đâu. Giờ mới để ý kĩ, ngoại trừ má lúm đồng tiền thì giữa Mes và Moon chẳng có điểm gì giống nhau, Mes dáng người cao to tựa giống hắn, còn em thì mảnh người. Nếu cùng huyết thống cũng có thể một trong hai thuộc gen lặn, nhưng bằng chứng xét nghiệm ADN thì không thể chối cãi được. Có hai giả thuyết được cân nhắc, một là Mes không phải con người phụ nữ hắn đã sai sát thủ giết chết đó, và khả năng thứ hai là Moon không phải con của gia đình Mes. Vậy thì em thuộc về ai? Arrow rít một hơi dài, thở ra điềm tĩnh.
Cách đây 18 năm đã có sự phân hóa giữa hắn và Ken, DEVILS yêu cầu Ken giết chính em mình để kiểm chứng mức độ độc ác và Ken đã thẳng tay, từ đó hình thành người thủ lĩnh tối cao trong cấu trúc của DEVILS. Như thế thì Moon khoảng bằng tuổi đứa em đó. Không rõ là trai hay gái, nhưng hắn thiên về giả thiết đó là đứa bé gái chứ nếu không nó đã được sống để tiếp sức cho hai người anh trai rồi. Rắc rối hơn nữa là Mes cũng có người em sinh ra trong khoảng thời gian ấy. Như vậy, liệu có cả thảy bao nhiêu đứa trẻ đã sinh ra?
z
Ken đã biết tới cảm giác trống vắng chán nản tới nhường nào. Bất cứ mỗi khi làm việc gì cũng đều nghĩ tới Moon, em ít nói, hắn cũng vậy, nhưng sao mà đọng lại trong lòng nhiều hồi ức. Khi thì nhìn thấy thiên thần đang ngủ, hay là mái tóc rối lúc gỡ áo ra khỏi đầu vì hắn đã ném thẳng vào, rồi là vụng về khi em rán trứng, cả cái dáng ngồi bên máy tính giống hệt hồi nhỏ, tâm hồn trẻ con ngốc nghếch...đều làm con tim hắn không ngừng thổn thức. Hắn biết em đang ở chỗ Arrow, nhưng chẳng thể nào đến mà “đòi”. Cả khu DEVILS.4, có bao nhiêu chỗ dành riêng cho Sếp nhỏ, giống như ngôi nhà của hắn đây, nếu đi tìm từng nơi một vậy là không tôn trọng người đồng cấp. Nhìn vào sự tức giận, hắn biết Arrow không thể đối xử tệ, có khi còn tốt hơn hắn kìa, biết em muốn gì đây?
Ken không hề biết chuyện Moon đi cứu Yun và những hệ lụy đã xảy ra, hắn thường không hay kiểm tra mạng an ninh vì Arrow đã thay mình làm. Thế nên cũng chưa “khủng bố” lũ DEVILS, theo hắn nghĩ, có thể em đã bị bọn người dỗi hơi ấy dặn dò một vài điều, nhưng hẳn không thể dám động tới một sợi tóc. Họ biết nghĩ đến sự hưng thịnh của DEVILS nên mới làm thế, ai có thể ngờ được người hắn chọn lại là em, dẫu sao nghĩ tới lòng trung thành, hắn chỉ nhắc nhở và yên tâm thế là đủ. Nhưng nếu để chọn một người phụ nữ có khả năng gánh vác trọng trách cánh tay phải của Đại Bàng Trắng thì không phải Moon, hắn được sinh ra bởi hai con người tài giỏi vô cùng, lẽ nào con trai hắn lại không được như thế, Ken còn muốn con trai phải hơn mình thật nhiều để DEVILS càng ngày lớn mạnh hơn. Moon thì không đáp ứng được yêu cầu đó. Chọn Moon, đồng nghĩa sẽ để cho con mình đi theo sau em nó - tức là con trai của Arrow. Không đời nào, đối với một người đàn ông, sự nghiệp luôn là trên hết. Nhưng kẻ tham lam luôn muốn có tất cả và sẽ làm mọi cách để có tất cả, đó là suy nghĩ của hắn.
Vậy là hắn vừa muốn có em lại vừa muốn có DEVILS.
z
Không phải thay đổi, mà trước bất kì ai đối xử tốt Moon đều thế. Không phủ nhận hận thù dành cho Arrow, nhưng hắn lại quá đỗi ân cần như một con chim bị nhốt trong lồng sắt han gỉ, bị thờ ơ không quen được yêu thương nay có bàn tay con người mềm mỏng nâng niu. Arrow luôn để ý thái độ của em trước khi chủ động đề nghị điều gì, sau hôm em gạt thìa thức ăn đó, nhiều khi cảm giác như hắn sợ em, ánh mắt hắn buồn tới thấu xương mỗi khi bị từ chối sự quan tâm.
Em thích mỗi khi ngủ có ai vuốt tóc như lúc này, dễ chịu và tình cảm lắm, rồi chìm dần vào giấc ngủ và không còn lo lắng những cơn ác mộng rình rập. Moon chợt tỉnh giấc lúc nửa đêm. Trong căn phòng ngủ duy nhất này không có ai khác ngoài em, Sếp có thể ra ngoài chăng? Em ra khỏi gường vì thấy khát cổ, cần uống chút nước. Đi qua phòng khách, giờ thì em đã biết Sếp nhường cái giường to lớn để nằm trên chiếc ghế bành. Nhìn Sếp ngủ mà thương quá, co ro vì chiều dài chiếc ghế có hạn, chân Sếp thừa ra những hơn mười lăm phân, còn mái tóc đã bị ép chặt, đôi tay khoanh lại, không có gối càng thêm vẻ khổ sở. Moon vào trong giường rồi lấy gối và chăn đem ra, nhẹ nâng đầu Sếp lên hẳn thành ghế để chèn gối êm. Chắc là mẹ không thương Sếp rồi, nhưng em biết được một tình thương mãnh liệt ẩn chứa sâu thẳm trong con tim Arrow.
Moon về phòng vì không muốn làm Sếp tỉnh. Chiếc dây trên cổ đã lại trở về bên, mấy hôm em suy nghĩ không biết đã làm rơi ở đâu, là vì khi ngủ lúc nãy, Arrow đã trao lại. Chữ “K” sáng lấp lánh, giống như bùa hộ mệnh, nếu Arrow không nhặt được nó, thì chưa chắc đã tìm được chỗ của em và Yun. À...không biết Sếp lớn đang làm gì vào giờ này, liệu có đang tìm em, hay đã quên em rồi?
z
Người đầu tiên trong buổi sáng ngày hôm nay Moon nghĩ tới là Yun, tin theo lời Sếp, Yun vẫn an toàn, nhưng cậu có thể chịu được cái cảnh ở trong bốn bức tường màu đen mãi không?
Arrow sau một giấc ngủ say đã tỉnh. Em ngồi ghế đối diện từ rất lâu rồi. Arrow ngồi dậy, hắn không vươn vai dù khá mỏi cơ. Gối và chăn này là em mang cho hắn đấy ư? Bỗng nhiên hắn bật cười, trong tiếng cười trộn lẫn niềm vui và sự thương hại. Thương hại chính bản thân. Chỉ là một nụ cười thôi, mà có tác dụng gắn kết những mảnh vỡ quá khứ, em đáp lại cũng bằng một nụ cười, ấm áp và hồn nhiên.
- Sếp ngủ ngon chứ? - Em ngỏ lời.
- Ừ! - Arrow uống cốc lọc nước Moon đã chuẩn bị sẵn trên bàn.
- Có muốn làm việc gì không? - Moon thích giọng nói cố tỏ ra lạnh lùng mà bị lòi ra sự quan tâm của hắn như thế.
- Dạ! Không ạ!... - Moon lưỡng lự - Nhưng...
- Nghĩ về thằng nhóc đó à? - Arrow quả là tinh ý. Nhưng hắn tin việc em mang chăn cho không xuất phát từ mục đích này.
- Không...không phải! - Chưa được đối xử tốt lâu, em đã dám dòi hỏi là không được, mà Yun lại thuộc tổ chức đối kháng DEVILS.
- Vậy thì không cho gặp nữa!
Cơ hội đến mà không biết nắm lấy thì quả ngu ngốc, em hiểu điều đó, ánh mắt sáng lên. Arrow đứng chờ ở cửa, khi yêu người ta không thể hiểu được những việc mình đang làm, chỉ cần được thấy nụ cười rạng ngời, hắn sẵn sàng làm tất cả. Cho em gặp Yun thì có gì đáng ngại đâu, thằng nhóc đó là vô hại, không đủ sức áp đảo ai được.
Mọi thứ diễn ra nhanh chóng đến bất ngờ, Moon có đôi chút do dự, việc cho gặp Yun là điều tối kị, chưa hề đề nghị Sếp đã cho phép rồi. Thầm cảm ơn, rồi em nhanh chóng đuổi theo bóng Sếp đã đi cách mình một đoạn. Arrow không thể biết được người con gái ấy đang nhìn mình bằng ánh mắt cảm ơn và yêu mến đến mức nào đâu, hắn đi thẳng và không ngoái lại. Việc cho em được đi học ở trường là do chính hắn quyết định, việc tiếp xúc với bọn WHITE ấy cũng để mặc, có khi nào hắn muốn em trở thành một thiên thần?
Ngay khi vừa tới khu trại giam, Moon đã chạy vượt lên và đi tìm phòng của bạn mình. Không biết giờ Yun thế nào? Đã bao ngày cậu không được nhìn thấy ánh mặt trời rồi. Nếu Yun là một chiếc ô trong suốt, thì Arrow như một đám mây luôn bao bọc em, mỗi khi nắng gắt hay mưa rào, đều có đám mây ấm áp này bảo vệ.
- Yun! - Moon vui không thể tả khi nhìn thấy cậu bạn thu lu góc cuối phòng. Yun quay sang nhìn em, mới mấy ngày mà trông cậu già đi hẳn, râu quai nón đã phủ trên lớp da non trẻ kia, cậu hẳn đã suy nghĩ quá nhiều.
Đứng dậy ngay lập tức, qua lớp song sắt, Yun đưa tay lên và ôm em.
- Cậu có làm sao không? - Moon thấy bạn gầy đi nhiều quá.
- Họ đã làm gì cậu rồi? - Yun không trả lời, cậu đẩy người ra rồi nhìn một lượt. Suốt năm ngày qua không một giây nào thôi nghĩ về cô bạn gái, Yun lo sợ sẽ mất em. Khung song sắt được tự động nâng lên, sau đó thì Moon vào hẳn bên trong.
- Sếp! À quên... - Moon lỡ miệng khi nhắc tới từ “Sếp” trước mặt một trinh thám, giờ em cần tìm một cái tên gán cho chức vụ ấy để Yun không nghi ngờ gì hơn, nhưng không tài nào nghĩ ra nổi.
- Cái người đã đem cậu đi có làm hại cậu không? - Yun lờ đi. Cậu đủ thông minh để nhận ra.
- Không! Người đó - Đành phải dùng danh từ chung để nói về Sếp, Moon cười hiền - đối xử rất tốt với mình, còn cho mình đến đây thăm cậu nè! - Em cười tít mắt.
-... - Moon đã giấu đầu hở đuôi rồi, Yun không nói gì thêm, vậy chứng tỏ em đã an toàn, tuy nhiên đã vô tình cung cấp cho Yun một số thông tin quan trọng.
- Cậu gầy quá! - Moon nhớ ra mình mang theo một vài lon nước tăng lực chọn lấy một rồi mở nắp.
- Hì! - Yun cười ngượng, tự dưng cậu thấy ngài ngại. Không biết em có nhớ chuyện vừa qua không, nếu có chắc đã giận mình nhiều lắm. Vết thương trên trán giờ đã mờ đi.
- Cậu lo cho mình đấy à? - Moon vui vẻ - Cái vết thương này tự dưng xuất hiện trên đầu, mình đã bôi thuốc rồi nên cũng sắp biến mất - Moon chỉ nhớ khi tỉnh dậy đã có băng trên trán hôm ấy.
- Chắc là tự đấm vào đầu mình rồi - Yun xoa lên mái tóc dài, không nhìn chằm chằm vào vết thương ấy nữa.
- Đâu có! Đấm vào đầu thì chỉ thâm tím thôi, sao chảy máu được?!
- Trông cậu béo ra đấy! - Yun lảng đi. So với khi học lớp 12, giờ trông em đã có da có thịt, cậu thích em được như thế này, nhìn khỏe mạnh và đáng yêu lắm. Lạ thật, từ ngày nhốt ở DEVILS, cậu như chỉ nghĩ tới em, còn ngay cả Luci cậu cũng không nhớ nhung như thế.
-... - Moon không nói gì để mặt buồn thiu.
- Thôi! Gầy như bộ xương khô có gì mà hấp dẫn chứ!?! - Yun vừa nói vừa phì cười. Đúng là con gái. Moon nhìn cậu bạn một lúc, rồi kiễng chân lên nghé vào tai cậu:
- Ở đây có khổ lắm không?
- K...hô...ng - Mất ba giây để Yun nói được lên lời, khoảng cách giữa em và cậu giờ gần quá, khiến con tim có chút bối rối.
- Muốn ra khỏi đây không? - Moon ghé sát gần để nói hơn.
- Ngốc! Nói gì mà kì vậy, đừng bảo cậu sẽ hi sinh để cứu tớ ra ngoài đấy nhá! - Yun bất ngờ quay đầu sang trái, mắt cậu gần như chạm vào môi em.
- Ở yên đấy! - Nói rồi Moon chạy thẳng ra ngoài.
Arrow đứng ngoài chờ, hắn không muốn lộ mặt. Chỉ mới mười lăm phút mà đã thấy em tất tưởi đi ra.
- Sao? - Em sẽ không dám ngỏ lời trước đâu.
- Dạ! Về thôi ạ! - Moon cúi gằm mặt, vẻ thất vọng và có chút lưu luyến.
- Ừ! Đi về! - Arrow cười, một nụ cười đầy bí ẩn và cuốn hút.
-... - Moon chỉ bước theo. Em thật ngốc khi đã đề nghị giúp Yun với khả năng của mình làm sao có thể. Nếu cậu là một nhân viên của DEVILS thì may ra, không nhờ Sếp, có thể cầu cạnh Wine, đằng này thì...gan của em càng ngày càng to rồi.
-... - Arrow không nói thêm. Thằng nhóc con ấy muốn bắt sống hay ăn tươi dễ như trở bàn tay, nó chỉ như một con kiến nhỏ bé giữa khu rừng rậm rạp, dù lũ người WHITE có đề cao tới mức nào chăng nữa. Được thôi, từ giờ đến cuối con đường, em dám nói ra việc mong muốn, hắn sẽ lập tức thả thằng nhóc.
Chẳng phải Sếp Arrow rất ghét bị phản bội, việc làm này chính là thế đó. Moon thở dài không biết bao nhiêu lần, ngồi sau ghế lái mà không dám làm gì hơn ngoài việc đan chặt tay vào nhau. Đến cuối con đường Moon vẫn không dám tin vào khả năng của mình. Vậy là hết cơ hội.
Điện thoại của Arrow để chế độ rung, có một cuộc gọi đến lúc này, hắn nhấn phím từ chối cuộc gọi vì đang đi cùng Moon. Sau khi đọc nội dung tin nhắn, hắn ngẫm một lát rồi phóng xe tới trại giam.
- Xuống đi! Muốn làm gì thì làm! - Arrow đợi em bước xuống, phóng xe đi luôn.
Moon thực sự khó hiểu cho hành động vừa rồi của Sếp, nhưng chẳng phải đây là cơ hội sao. Arrow muốn đi xem mặt chủ nhân tin nhắn vừa rồi, người đó nhận là phụ nữ và tự tin ghép tên mình với tên họ của hắn. Hay chăng lại thêm một con quỷ cái có tham vọng ngồi vào “chiếc ghế nóng”.
z
- Sao lại làm thế? - Yun bước lên nắm chặt lấy tay Moon. Cậu và em đã bước ra khỏi ranh giới của DEVILS.
-...Có lẽ là vì Luci!
- Luci?
- Ừ! Cô ấy đã nhờ mình.
- Buồn nhỉ, không phải là vì mình - Yun cười.
- Không, đáng lẽ một nhân viên DEVILS không được phép làm thế?
- Tại sao lại không thể? - Yun vẫn định sẽ để Moon được tiếp nhận những luồng tư tưởng tích cực rồi rút khỏi DEVILS. Sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp nào cho những kẻ độc ác, mà Moon thì không phải là kẻ ác.
- Hình như, mình nợ Luci!- Moon dừng lại, phía xa là những người bạn của Yun, họ đang chạy tới. Em đã vừa thông báo địa điểm cho Luci để đến đón Yun.
- Khó hiểu quá! - Yun vẫy tay chào, cậu đẩy nhanh bước chân.
- Mình cũng không hiểu, cảm giác là thế thôi. Mình về đây. Chào nhé! - Moon không định sẽ chứng kiến cảnh tay bắt mặt mừng của Yun với người khác. Em không thích cảnh đó, đúng hơn là ghen tị, Yun có nhiều bạn quá mà em thì chẳng có ai.
- Đừng về! - Yun nắm chặt lấy tay em.
- Bỏ ra! Mình còn phải về nấu cơm cho Sếp! - Arrow đâu bắt em phải làm việc nội trợ, tại vì em đã có một thói quen với Sếp lớn rồi.
- Sếp? - Chi bằng hỏi trực tiếp hơn thay vì đoán già đoán non, Yun đang nghĩ tới cái người đàn ông cao lớn hôm trước đã bế em đi.
- Đúng là Sếp, tùy cậu nghĩ, mình về đây! - Moon không buồn giải thích, trốn tránh ánh mắt để không nhìn thấy những tình yêu thương bốn con người kia đang lại gần bạn mình.
- Luci và Poise chạy trước, sau đó là Ring, họ vừa tới đã ôm chầm lấy người Yun, khiến Yun hơi khụy xuống vì không đủ sức. Ông Peter cũng đi theo, ông muốn xem mặt người bạn nào đã tốt với tổ chức WHITE đến thế. Rồi niềm vui sướng đã để Yun quên trả ơn người con gái tốt bụng. Cho đến khi cậu nhận thấy ông Peter cứ nhìn chằm chằm vào dáng người xa xa thì mới nhớ ra.
- Hey! Renny! - Ông Peter cười tươi rồi gọi lớn. Cả bốn cô cậu học trò đều dừng hành động quay sang nhìn ông.
- Renny? - Ở đây có ai tên là Ren đâu nhỉ, Poise ngạc nhiên khi thấy thầy mình hướng về cô gái kia, bốn người đã vô ý trước lòng tốt của Moon.
- Renny! - Ông Peter vẫn cố gọi, chắc chắn ở khoảng cách này người đó còn đủ khả năng nghe.
Yun chạy lại chỗ Moon rồi gọi với lên, em vừa đi vừa suy nghĩ sẽ đối diện với Sếp bằng cách nào nên không để ý, chỉ khi cậu đứng ngay trước mặt mới biết.
- Thầy tớ gọi Renny. Hình như là gọi cậu.
- Renny? - Moon đặt một câu hỏi y như Poise lúc nãy - Renny là ai?
- Mình không biết - Yun chỉ tay để Moon quay mặt lại chỗ ông Peter.
- Lâu lắm rồi không gặp, trông con vẫn thế! - Ông Peter tiến đến, chợt ông nhận ra sự vô lí trong câu nói của mình. Đã gần 20 năm, làm sao Renny có thể không bị “lão hóa”?
- Bác là...? - Chưa kịp hỏi Moon khựng lại trước con xe đen biển số 6868 tiến đến gần, con xe đi rất chậm