Old school Easter eggs.
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Này em, làm cô dâu của anh nhé

Chap 22:

Trời chiều, nắng ngả màu nhiều rồi. Tôi cầm lấy nạng chuẩn bị đi vào thì…
- Em vào phòng bệnh tìm anh nhưng không thấy, nhìn qua cửa sổ thấy anh ngồi một mình ở đậy_em ngồi xuống bên cạnh tôi, mắt hướng về phía hồ
- Sao em lại…?_tôi bất ngờ đến mức đột ngột đứng hết cả tim
- Hôm qua em đã hứa hôm nay sẽ đến mà.
- Anh nghĩ là em đang giận anh nhiều lắm…
- Hôm qua, em xin lỗi…vì em đã hành động như thế…_em nghịch tà áo, mặt cúi xuống, mái tóc xõa che gần hết khuân mặt em.
- Anh đã nghĩ rằng em sẽ rất giận, và không muốn gặp anh nữa.
- Thực ra, hôm qua em đã suy nghĩ…có nghĩ một chút…về chuyện đó…em nghĩ là mình không nên làm như thế. Bởi vì…cảm giác bị người khác lừa dối luôn ám ảnh em, khiến em khó có thể tin vào những gì chính mắt thấy tai nghe…nhưng mà…dù sao, em nghĩ em nên cho anh một cơ hội…Hôm nay mẹ anh có gọi cho em…
- Mẹ anh?
- Ừm…mẹ anh hỏi chuyện, hôm qua có phải em và anh xảy ra chuyện gì không? Mẹ anh bảo anh đã dầm mưa cả đêm…và anh không muốn nói chuyện với mẹ…hôm qua, anh tới nhà em, có phải không?
Tôi cười gượng, tựa hẳn người vào thành ghế, trời chiều dễ chịu quá.
- Anh không rõ nữa, anh lo lắng vì để em về một mình trong khi trời tối, lại mưa nữa…
- Anh ngốc thật đấy, chân anh đang như thế…
- Nhưng anh gọi, em đã không nghe máy.
- Lúc đấy em đang rất giận. Nhưng cả sáng nay, em đã chờ điện thoại anh, chỉ hi vọng nghe lời giải thích của anh thôi. Anh đã không gọi, em…hơi thất vọng. Cho tới lúc nhận được điện thoại của mẹ anh…em nghĩ rằng mình nên giữ lời hứa, đi gặp anh.
- Điện thoại anh hỏng…mẹ đang cầm đi sửa, thế nên mẹ mới có số em…vậy, bây giờ em muốn nghe anh nói chứ?
Em lẳng lặng gật đầu. Tôi kể lại chi tiết, từ lúc đang nói chuyện với em, nó xuất hiện ra sao, khi em đến, rồi đến cả chuyện mẹ nó nhờ vả, và cả chuyện lúc nãy tôi đến gặp nó, không sai sót một chi tiết nào cả. Cho đến khi kết thúc truyện. Em ngạc nhiên không kém tôi là bao nhiêu, có lẽ cũng tại câu chuyện tôi kể quá hấp dẫn em nữa 
Có lẽ lúc tôi kể, dùng từ ngữ quá mạnh, hay là câu chuyện quá khó tin hay sao mà mất đến mấy giây sau em vẫn biểu hiện đủ thể loại cảm xúc trên khuân mặt đáng yêu đấy. Hết nhíu mày, lại cắn môi, tôi thúc cùi chỏ vào tay em:
- Này…
- Hử?
- Nghĩ cái gì đấy?
- Em cũng không biết nữa…con bé, nó đáng thương quá.
- Ừ. Anh cũng không biết nên làm gì cho nó nữa…
- Nếu như…nó cần có anh…thì anh sẽ làm thế nào?
- Anh cũng có nghĩ tới điều đấy, nhưng anh không phải là một thằng con trai cao thượng như thế, anh còn có tương lai của anh, người anh yêu thương, anh cần người đó.
Em mím môi, đan hai tay vào nhau, im lặng suy nghĩ cái gì đấy.
- Này…_tôi lại gọi em
- Hử?
- Sao lúc nào cũng không chịu cho người ta giải thích gì hết vậy?
- …_em cười cười
- Hôm nào cũng đáng ghét thế đấy, chuyện có thể giải thích được, thế mà lúc nào em cũng cứ áp đặt cho anh hư hỏng, không khi nào chịu nghe anh giải thích, cứ phải đợi người ngoài tác động vào lúc ấy mới chịu nghe anh. Rồi anh cũng phải phát điên lên với em mất thôi Vy ạ.
- Vậy anh điên đi…lúc đấy vấp vào hoàn cảnh đấy, ai mà chẳng nghi ngờ chứ.
- Nghi ngờ à? Chết rồi nhé!
- Chết cái gì?
- Em…lúc đấy em ghen đúng không?_sướng quá tôi tít mắt mà cười
- Ghen cái gì chứ? Anh điên à?
- Ừ, đang điên vì em đấy, nếu không thích anh, em chẳng đời nào lại bực tức giận dỗi như thế cả, mà đã thích, ắt là phải ghen…thừa nhận đi, chẳng có lẽ…
- Anh…đồ đáng ghét_em đấm bùm bụp vào người, người mình yêu đấm có khác, chả thấy đau chút nào, còn thấy hạnh phúc lắm í các thím ạ
- Anh nói sự thật thôi mà…thừa nhận đi, thương thầm nhớ trộm người ta rồi hả?
- Không có đâu, giỡn mặt nữa người ta đi về à nha.
- Vậy không giỡn nữa >.< nhưng tại làm sao mà lại giận người ta vậy 
- Không thèm nói.
- Không thèm nữa luôn?
- Nữa nữa rồi đó_em đánh đét một phát vào người tôi.
- Không có lí do gì chính đáng làm vậy hết nha? Vậy là thích người ta rồi, thích còn giả bộ nữa, sống không thật lòng mình gì cả. Thế mà lúc nào cũng bảo người ta nói dối
- Chứ anh nghĩ, đang nói chuyện, tự nhiên anh kêu có ai ngoài cửa, rồi lại hét lên, gọi lại thì tắt máy…vậy có đáng lo không? Ai dè chạy tới lại thấy cái cảnh đấy, người nào là người không giận chứ? Hứ
- Vậy là em lo cho anh nhiều lắm hả?_được nước phải bắt em nó khai tuốt tuồn tuột mới được
- Cũng…sơ sơ
- Là lo lắng cho người ta mới vậy chớ gì?
- Bạn bè không quan tâm cho nhau được hả?_em gõ cái cốc lên đầu tôi
- Ô hay sao ai cũng cứ thích gõ vào đầu anh thế là thế nào hả?
- Để xem giả vờ ngốc hay ngốc thật_em cười, lộ nguyên hai cái lúm đồng tiền nhìn yêu cực
- Lại còn vậy nữa hả?
- Nếu gõ có tiếng kêu và vang thì là đầu anh rỗng, còn không vang vọng thì chắc cũng không đến nổi_đúng là triết lý của dân văn
- Ợ…đang trêu người ta đó hả.
- Không dám đâu, gần tối rồi, anh không định vào soạn sửa đồ đạc để về nhà à? Bố mẹ anh chắc giờ này cũng sắp tới rồi đó.
- Ờ, vậy đi vào, lát về nhà với anh nhá? 
- Thôi, em về nấu cơm tối nữa, hôm nào rảnh em ghé, vậy được không?
- Nhưng muốn hôm nay em đi về cùng anh cơ.
- Thôi đứng dậy đi nào, nói nhiều quá.
Em nói rồi đứng dậy trước. Đưa cái nạng cho tôi
- Đỡ anh dậy, anh không dậy được_tranh thủ nhõng nhẽo chút 
- Chứ em không ở đây thì anh nhờ ai?_em nhăn mặt
- Nhờ người đi qua đi lại đây này, chẳng nhẽ giờ có em mà lại nhờ người ta? Kì chết đi được, có nhiêu đó không giúp được người ta hả?
Em dẫu môi hứ một cái rồi cuối cùng cũng chịu chìa tay ra cho tôi nắm kéo tôi lên. Đời lại vui trở lại 
Tay em mềm mềm, lại mát mát, được em cầm tay bước đi mà cảm giác hạnh phúc i như đang có cục vàng mấy kí lô trong tay ấy 
Hình như em nó bối rối…mặt em cứ ủng ửng lên, hồng hồng hai gò má. Nói chuyện chỉ còn thủ thủ thỉ thỉ, không dám nhìn vào mắt tôi. Tôi lại có cảm giác, hiện tại chỉ có mình tôi với em đang bước đi. Hạnh phúc nhiều khi nó chỉ đơn giản như thế, không cần tìm kiếm ở đâu xa cả.
Em cho tôi ngồi trên giường, tự mình em soạn sửa đồ đạc thu xếp dùm tôi. Tay làm, miệng vẫn nói chuyện…hôm nay em có vẻ vui, thấy em líu lo đủ thứ chuyện. Tất cả đồ đạc của tôi em cho gọn gàng vào một cái túi.
Em vừa dọn xong thì bố mẹ tôi cũng vừa tới nơi luôn. Đứng xã giao vài câu chuyện nhỏ, chúng tôi soạn sửa đồ đạc ra xe để đi về. Lời nói của tôi chẳng có trọng lượng gì, thế mà bố mẹ tôi thuyết phục một lúc em lại đồng ý cùng chúng tôi về nhà ăn bữa cơm mừng tôi ra viện. Hờ…
Bố mẹ xách đồ ra trước, để tôi với em đi từ từ phía sau (ông bà già mình tâm lý phết)…Đi được nửa đường, thì nghe tiếng gọi mình, tôi quay lại, thấy Khánh Ngọc đang chạy tới.
- Anh Khánh_nó thở hổn hển vì chạy
- Khánh Ngọc?_tôi vui, thực sự vui vì con bé ra tiễn tôi, tôi còn không đến chào nó được, nhưng chắc chắn tôi vẫn sẽ qua thăm nó
Nó đưa cho tôi một cái lọ thủy tinh, đựng rất nhiều ngôi sao
- Em tặng anh hả?_tôi hỏi nó
Nó gật đầu, đôi mắt long lanh nhìn tôi chằm chặp
- Em tự làm hả?
Nó lại gật đầu
- Đẹp quá, anh cảm ơn em nhé! Anh sẽ giữ nó cẩn thận. Ừm…anh được ra viện rồi. Nhưng hôm nào anh khỏi, anh sẽ qua thăm em, em đồng ý không?
Nó gật đầu, đôi mắt rũ xuống, tôi biết nó đang buồn. Rút bàn tay đang nắm lấy tay Vy, tôi đặt lên vai em, an ủi:
- Nghe lời anh nhé? Đừng buồn. Anh sẽ qua thăm em sớm thôi…em ở lại điều trị cho khỏi bệnh, lúc nào buồn thì gọi cho anh nhé? Khi nào em được ra viện, anh sẽ dẫn em đi chơi nhiều chỗ, vậy chịu không?
Nó gật đầu. Con bé vẫn không muốn nói gì với tôi cả. Ngước mắt lên nhìn tôi, nhìn sang Vy, nó lại nhìn sang tôi, đôi mắt như muốn nói một điều gì đấy, tôi không hiểu. Nhưng sau đó nó chạy đi…tôi và Vy đứng nhìn theo nó một lúc lâu nữa.
- Mình đi thôi em_tôi quay sang Vy
Có lẽ từ một góc nào đó, con bé đang đứng nhìn chúng tôi và nó đang rất buồn…tôi chỉ hi vọng con bé sẽ hiểu được những gì tôi nói.

Chap 23:

Về được tới nhà, tôi khập khiễng cái chân lên phòng. Cảm giác ở nhà mình vẫn là tuyệt nhất.
Vy ở dưới phụ giúp mẹ tôi nấu buổi tối, lúc đầu định đi ăn ở nhà hàng, nhưng tôi thích về nhà hơn vì dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên trở về. Có không khí gia đình vẫn là nhất 
Tôi thay quần áo, rửa qua chút rồi lên giường nằm nghỉ ngơi. Cái giường thân yêu tuy nó không được sạch sẽ và thơm tho như phòng con gái nhưng dù sao thì còn tốt gấp mấy lần so với giường bệnh viện.
Đang nằm thiu thiu chuẩn bị ngủ thì có tiếng gõ cửa phòng khẽ khẽ, tiếng em gọi:
- Anh ơi, xuống ăn tối nào
Cảm giác nghe như vợ gọi chồng xuống ăn cơm ấy các thím ợ…nghe vui tai quá. Tôi tỉnh rồi nhưng vẫn giả vờ nằm như không nghe thấy gì. Em gõ cửa lại lần nữa vẫn không thấy tôi nói gì, em mở cửa bước vào. Thấy tôi nằm nhắm mặt, em mắng:
- Cứ tưởng lên phòng làm gì ai dè lên phòng nằm ngủ thế này đây.
Em ngồi xuống bên mép giường lay lay vai tôi:
- Anh Khánh…anh Khánh…
Tôi vờ vịt ư ử xoay người một chút rồi lại tiếp tục ngủ giống như cả tuần nay không được ngủ ấy.
- Anh à…_em tiếp tục lay người tôi
- Ừ?_tôi vẫn chưa chịu mở mắt ra
- Dậy ăn cơm tối nào…bố mẹ đang chờ dưới nhà rồi…ngủ gì mà khiếp thế? Ăn xong rồi lên ngủ.
- Buồn ngủ lắm, để anh ngủ thêm đi_tôi nhõng nhẽo
- Thôi, dậy ăn cơm…không em về đây, để người ta một mình, quá đáng…
- Ơ_tôi bật dậy như tôm_dậy, anh dậy đây
Tôi cười toe toét, em nó lườm tôi một phát dài cả cây số. Tôi chìa tay ra, cười xuề xòa:
- Đỡ anh dậy đi.
- Lại bắt đầu rồi đấy, tự dậy đi, đi được lên tận tầng 2 rồi còn giả bộ nữa hả? Xuống nhanh đấy, cả nhà còn chờ. Cho anh 5p, nhớ chưa?
Em giương mặt thách thức. Hờ…Chưa kịp nói thêm câu nào thì em chạy xuống nhà trước. Tôi ngồi tiu nghỉu, nghệt cả cái mẹt ra.
Người đâu mà đáng ghét, thôi tự bò xuống nhà một mình vậy.
Bữa cơm đạm bạc, đãi khách nhưng không có nhiều món, chắc cả tuần nay mẹ bận đi vào đi ra trong bệnh viện nên không đi chợ được thường xuyên. Cả buổi tối ngồi nói chuyện rất vui vẻ, không có chuyện gì ra chuyện gì nhưng mà lâu lắm rồi mới cảm thấy được cái không khí gia đình ấm áp và hạnh phúc đến như vậy. Và điều làm tôi vui nhất là chuyện mẹ tôi nhờ em 
- Ngày mai con có bận gì không Vy?_mẹ tôi hỏi
- Dạ, cháu học sáng, chiều cháu rảnh ạ.
- Vậy, ngày mai con học về rồi qua đây nấu cơm cho Khánh dùm bác một buổi trưa được không? Ngày mai có cuộc họp cổ đông quan trọng, phải ở lại công ty cả ngày. Nó đang bị như vậy nữa, phải ăn uống đảm bảo mới lấy lại sức được.
Tôi nuốt nước bọt cái ực. Vy ngớ người ra một lúc…
- Dạ? Ơ…vâng ạ_em đồng ý trong một trạng thái như đang bị ép buộc ấy
- Con ăn mỳ cũng được mà mẹ_ý kiến của mẹ, tôi thích lắm, nhưng mà làm thế làm phiền em chết đi được. Ép buộc nhau quá đáng
- Thì nếu Vy bận thì để bác nhờ cô hàng xóm cũng được, làm thế cũng phiền cháu thật_quay sang tôi mẹ bảo_tôi chả tin tưởng, an tâm gì anh cả đâu. Có bao giờ biết tự lo cho sức khỏe của bản thân đâu. Có lớn mà không có khôn, như anh, con cái nhà người ta làm được ối việc, đằng này anh ăn rồi chỉ biết phá hoại thôi.
Em nó bụm miệng cười. Cười cái gì mà cười, hay lắm mà cười. Mẹ đáng gét thật đấy, nói xấu con trước mặt người quan trọng, tạo ấn tượng tốt không được mẹ lại cứ ném đá vào bùm bùm thế.
- Mẹ nói thế người ta chê con, con ế không lấy được vợ mẹ đừng có than nhá.
- Ma nó thèm lấy anh.
- Để mai cháu qua cũng được bác ạ_em gắp thêm một con tôm bỏ vào bát tôi rồi mỉm cười duyên dáng.
Á, yêu em chết đi được ấy. Muốn quay qua ôm một cái hôn phát vào má thôi. Nhất là tối nay chắc phải qua phòng mẹ nói là con yêu mẹ nhiều nhiều hơn cả quả Đất này mới được. Tối nay mẹ chính là thiên thần. Vừa yêu con, vừa hiểu con số 1. Huraaaa…nhất mẹ đấy
Bữa cơm kết thúc muộn hơn so với thường ngày. Giúp mẹ rửa bát xong, em xin phép đi về không muộn. Hôm nay chân bị què không đưa em về được. Buồn ngớ ngẩn hết cả người. Bố tôi đề nghị đưa em về nhưng em từ chối, em đi xe bus. Chắc chắn là em từ chối rồi, từ chối là chuyện bình thường còn nhận lời mới là chuyện lạ đấy.
Nằm lăn lóc bên này bên kia, cứ ngồi nghĩ mãi tới viễn cảnh ngày mai em qua đây, nấu cơm cho mình ăn, chỉ 2 mình thôi, không ai khác…lòng cứ lâng lâng. Cái cảm giác này gọi một cách chính xác là thăng hoa. Ủ uôi…hạnh phúc đến mức mà cả tối cứ ngồi cười một mình. Cầm mấy cuốn truyện tranh lên đọc mà chả thấy chữ đâu, chỉ toàn thấy hình bóng của em hiện ra trong trang sách, em cứ như ma ấy. Nói thế nào cũng không thể kể ra hết được cái sung sướng của tôi lúc này. Bác nào có người yêu thì chắc hẳn phải hiểu 
Lôi điện thoại ra ngắm ngía lại bức hình của em…thế mà ôm cái điện thoại ngủ lúc nào không hay. Đời cơ bản là vui ^^

Tôi ngồi xem em nấu nướng, tay em làm thoăn thoắt, xào nấu, rồi rửa, hấp, luộc. Giống như nhà chuẩn bị có tiệc tới nơi ấy. Lâu lâu em cứ nhìn về phía tôi cười ngượng ngịu, e thẹn như kiểu con gái mới về làm dâu ấy. Tôi hạnh phúc, cứ ngồi nhìn em làm mà cười tít mắt.
Hơi nóng của bếp làm má em ửng hồng lên, nhìn em xinh quá, cứ muốn ngồi ngắm mãi, ghi mãi cái khoảnh khắc này trong đầu thôi.
Bỗng nhiên em xoay người ra sau, bàn tay vấp phải chiếc bát đặt trên kệ bếp vỡ tan tành. Em hoảng hốt cúi xuống nhặt, tôi chạy ra giúp em một tay. Mảnh vỡ của bát gim vào tay em chảy máu, tôi lo lắng sợ em đau, cầm lấy ngón tay cho vào miệng (theo cái cách mà trong phim Hàn xẻng thường làm ợ) để cầm máu. Bốn mắt giao nhau, em ngượng ngùng nhưng không lãng tránh, tôi nhìn em đắm đuối…chân tay vụng về…tim gan cứ đập tưng tưng…chẳng nhẽ, ngay bây giờ sẽ có điều kỳ diệu xảy ra sao?
Can đảm thử đi…không được thì thôi_tôi nghĩ tới điều ấy @@
Và trong giây phút của khoảnh khắc như hai trái tim đang giao thoa cùng chung nhịp đập…ánh mắt nhìn nhau đắm đuối…tôi thả ngón tay của em trong miệng, nuốt nước bọt cái ực >.< từ từ tiến sát gần tới khuân mặt của em, hai mí mắt từ từ khép lại. Cho đến khi cảm thấy hơi thở em nóng hổi phả vào mặt, mùi son môi ngòn ngọt vị trái cây từ môi em thì…
- Khánh, Khánh ơi…
Ặc ặc…Tôi mở mắt ra, khuân mặt yêu quý của em biến mất, thay vào đó là bộ mặt của bố tôi đang chằm chằm nhìn tôi.
- Dậy đi con, dậy ăn sáng bố đưa tới trường không muộn giờ làm của bố.
Ông nội nhà bố ấy. Đang mơ đẹp. Trời đất ơi……….lòng tôi đang gào thét, nếu như em không phải là giấc mơ.
- Bố gọi đúng lúc quá đấy_hứ, tôi lầu bầu
- Định lúc nào mới dậy nữa? Anh đi học một mình được hả? Nghỉ học cả tuần rồi, lên trường đi chứ.
- Đang mơ đẹp, đến đoạn gay cấn nhất bố lại thức, chán bố ghê.
- Mơ với chả mộng, thế lúc nào đến đoạn gay cấn anh nhớ bảo bố, bố có ở trong giấc mơ của anh đâu biết anh mơ đến đoạn nào mà thức? Dậy, làm nhanh cho bố.
Hờ…tiếc của chưa. Xém chút nữa thôi mà. Aaaa…lê cái bộ mặt khó coi vào nhà vệ sinh tự kỷ vậy.
Ông già đèo đến trường, may mà đường đến công ty đi qua trường tôi, chứ nếu mà ngược hướng chút nữa vất vả biết bao nhiêu.
Lâu lắm không lên lớp, thấy cái chân bó nguyên cả cục bột trắng xóa của tôi, tụi nó chọc quá trời luôn. Tôi tự nhiên cứ thích ngồi cười hiền lành, chả khoái gato với tụi này nữa. Thiệt chứ chả lợi lộc gì cả. Hứng lên nó bế xuống tầng 1 nó quẳng đấy chả cho cây nạng cũng nên ấy chứ.
Ngồi cả buổi học mà cứ lơ tơ mơ như kiểu đang ngồi máy bay giấy đi dạo trên những đám mây ấy.
Giấc mơ tối qua (à sáng nay chứ nhỉ?) làm tôi vẫn còn lâng lâng, ngồi ngậm bút nghĩ, mơ, giá như giấc mơ biến thành sự thật thì hay biết bao nhiêu nhỉ.
Đang mơ mộng thì làm một phát cóc trên đầu.
- Ơ thằng nào ném ông đấy?_tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, thấy tụi bạn cười ầm lên
- Thằng này này_ông giáo đứng bên cạnh tôi từ bao giờ. Ợ, ông này quen với ông bố tôi >.< nên học hành không lẳng lơ được.
- Em xin lỗi thầy.
- Có nghe tôi nói cái gì không anh Khánh?
- Dạ_híc híc
- Đang mơ cái gì đấy? Kể tôi nghe với?
Tôi nhăn răng cười trừ.
- Ngồi xuống, tan học rồi về nhà mà mơ mộng nha. Đang giờ học anh ngồi cắm bút anh nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt thì mơ mơ màng màng, mặt thì đần thối như sắp được bay lên mây đấy. Anh làm nhiều người ghen tị đấy.
Ông nói xong lại đi lên giảng bài tiếp, cái mẹt không biết giấu vào đâu. Hic hic.
Ngồi mãi thì cũng hết giờ. Hào hứng xách nạng chuẩn bị về thì em gọi tới, chắc em được về sớm đang chờ tôi ở nhà rồi cũng nên:
- Anh nghe đây rồi.
- Anh đang ở đâu thế?
- Anh đang ở trường, vừa được ra về xong. Em ở đâu thế?
- Vậy anh xuống cổng trường đi, mình cùng về.
- Hả? Em đang đợi anh ở cổng trường hả?
- 10 phút nha, không nhanh em về trước à. Hôm nay được về sớm, em ghé qua đây đưa anh về 
Hạnh phúc vỡ òa ra như từng mảnh như pháo bông ấy. Đi thang máy xuống tầng 1, rồi từ sảnh phi ra cổng mà cảm giác dài như cả cây số ấy. Thấy em đứng chờ đợi, trong lòng thấy hạnh phúc quá. Thì ra cái cảm giác được người mình yêu thương chờ đợi nó lai vui đến như vậy. Em vẫy tay gọi khi thấy tôi:
- Anh Khánh…em đây này.
Rồi nàng chạy tới đỡ tôi đi cùng. Không nói nên lời luôn. Bao nhiêu ánh mắt xung quanh nhìn tôi và em, tự nhiên thấy tự hào vô bờ bến. Con trai cũng cần được đưa đón, được chờ đợi giống như con gái mà thôi. Em tuyệt vời quá! Mình ngưỡng mộ mình quá!
Chuẩn bị bước lên taxi đi về thì lại gặp ngay cái lũ trời đánh. Thằng Đức vẹm nó trêu chọc:
- À, thì ra hôm nay có người tới đón, bảo sao mà cả buổi ngồi học như ma hớp hồn. Chào em dễ thương.
- Chào anh_em tươi cười và lịch sự đúng kiểu cách của một cô gái tri thức
- Em là người yêu thằng Khánh à?_bố cái thằng ăn nói vô duyên
- Thôi đi mày, có gì nói sau, tao về trước đây_tôi đỡ lời cho em
- Đi uống nước đã, có người yêu xinh thế mà dấu an hem mãi, mày ghê lắm đấy Khánh ạ
- Thôi, đợt này ông bà già đang khó, đợi tháo cục bột này ra đã rồi có gì làm bữa lớn luôn.
Tôi dơ nạng đánh phát bụp vào người nó rồi trèo lên xe đi về. Để tụi nó đứng ngơ ngẩn nhìn theo trước cổng trường. Đứng thêm với tụi này chút nữa kiểu gì cũng có chuyện không lành.
Về tới nhà cũng đã quá trưa, em hì hục xắn tay vào nấu nướng, còn tôi thay quần áo xong xuống ghế nằm dài cổ chờ em. Nãy tính chạy vào giúp em một tay nhưng em mắng:
- Chân tay như thế anh ra ngoài ngồi yên một chỗ là giúp em rồi đấy, vào đây chỉ tội vướng tay vướng chân em thôi.
Giận dỗi phụng phịu đi ra ngoài.
Ngóng tai nghe em bằm bằm chặt chặt trong bếp.
Chán chán, vươn vai một cái, tay lai trúng ngay cái cốc đặt đầu ghế, vỡ choảng ra từng mảnh. Ô hay, lại vỡ à? Tôi cắn móng tay, có khi nào không nhỉ?
Nghe tiếng em vọng ra từ trong bếp.
- Anh làm vỡ cái gì đấy?
Rồi em chạy ra, thấy mảnh vỡ nằm la liệt giữa nhà, em lại lườm cho một phát:
- Hậu đậu quá, làm gì lại vỡ mất cái cốc rồi đấy.
- Để đấy anh dọn cho_tôi làm vẻ hối lỗi lắm
- Thôi, ngồi yên dùm đấy cho em. Đừng có động đậy vào cái gì nữa lại vấp mảnh vỡ, nhớ chưa?_lườm thêm phát nữa em chạy vào nhà, lát sau em cầm theo cái chổi, và một cái xúc rác.
Em nó quét nhẹ nhàng, vun hết tất cả mảnh vỡ vào trong xúc rác, chẳng có đứt tay đứt chân gì, cũng chẳng có nhìn yêu nhìn trộm gì cả. Hơ hơ…vỡ mộng rồi.
- Ngồi yên đấy giùm em, 5 phút nữa có cơm, đừng có đập cái gì nữa anh nha?
Em chạy vào bếp tiếp tục nấu nướng, chưng hửng, mất hết cả cảm xúc luôn.
Đúng 5 phút sau thì có cơm ăn thật. Hôm nay em lại đãi món canh cua, em nó bảo ăn cho nhiều canxi cho nhanh liền xương. Công nhận gái ngoan có khác, nấu cái gì cũng ngon, ngồi ăn mà không muốn mở mồm nói cái gì cả.
Em nó vừa ngồi ăn, vừa nhìn tôi cười…nhưng chẳng có biểu hiện gì là đang si mê tôi cả. >.<
- Ăn từ thôi anh, nghẹn bây giờ
- Nhưng tại em nấu ngon quá, nghẹn phải chịu chứ sao.
- Chỉ giỏi cái nịnh nọt thôi.
- Anh mà nói dối, hai đầu gối anh bằng nhau.
- Ờ, bây giờ nó đang không bằng nhau, cái to cái nhỏ đấy_em nó cười thành tiếng
- Được bộ bắt nạt con nhà lành là giỏi thôi.
- Rồi, ăn cơm đi anh, nói nữa em hết muốn ăn luôn đấy.
Vừa ngồi ăn vừa nói chuyện luyên thuyên, chuyện gì cũng có. Chuyện thế giới, chuyện nhà quê…
Ăn xong em dọn dẹp chén bát, tôi lại ngồi rung đùi mát mẻ. Đời cứ như tiên ấy.
Cứ tưởng em ở lại với tôi thêm một chút, ai dè vừa lao trong bếp ra, tay chưa kịp lau khô nước, em bảo:
- Em về luôn đây, đang có việc gập quá. Anh nghỉ đi nhé!
Chưa kịp ú ớ dặn dò được gì thì em chạy đi như ma đuổi ấy. Có chuyện gì không biết, sao có vẻ gấp gáp thế nhỉ? Còn không nói được một tiếng, tò mò chết đi được.
Ơ thế là lại một mình à? Làm gì được bây giờ? Thế thôi đi ngủ vậy.
Nói chung thì đời cơ bản là buồn >.<!