pacman, rainbows, and roller s
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Này em gái anh yêu em

Tiếng hét của hắn làm rung chuyển cả tòa cao ốc ( hơi phóng đại tí xíu). Nhỏ vừa bước ra khỏi thang máy đã thấy mọi người lúm xúm trước cửa phòng làm việc của hắn. mọi người xì xầm bàn tán nhưng nét mặt ai cũng vô cùng hoảng sợ và lo lắng. cô thư ký của hắn cứ đứng ngập ngừng trước cửa mà ko dám gõ cửa. nhỏ nhẹ nhàng chen vào đám người và hỏi " có chuyện gì vậy ? sao ồn ào thế? Mọi người ở đây làm gì ?"
Đám đông thấy nhỏ thì bắt đầu im lặng ko ồn ào nữa, cô thư ký của hắn giọng rung rung nói " dạ chủ tịch đang nổi giận, chúng tôi sợ lắm ,chuyện hợp đồng lần này có tí sai sót, có thể chúng tôi bị đuổi việc mất"
Nhìn đôi mắt đầy hoang mang của cô thư ký và mọi người nhỏ cũng thấy tội nghiệp, hít 1 hơi thật sâu nhỏ quyết định sẽ năn nỉ hắn đừng đuổi việc họ, nghĩ là làm nhỏ nhanh miệng " chị đổi ly café lấy cho tôi ly nước lạnh nhé, tôi sẽ mang vào cho".
" nhưng…nhưng chủ tịch gọi café, tôi sợ…" cô thư ký bối rối nói
" ko sao đâu, làm những gì tôi nói đi ", nhỏ nghiêm mặt nói, cái vẻ mặt từ dễ thương chuyển sang lạnh lùng của nhỏ làm mọi người ớn lạnh ( đúng là nồi nào úp vung nấy mà)
Nhận lấy ly nước lạnh từ tay cô thư ký, nhỏ nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Căn phòn g bây giờ giống như 1 bãi chiến trường, giấy tờ bị vứt tứ tung, ly tách trên bàn đều bể nát hết ( hậu quả cơn tức giận đó). Hắn ngồi tựa đầu vào ghế quay mặt ra cửa sổ, từ lúc nhỏ bước vào hắn ko hề hay biết. đặt ly nước lên bàn , nhỏ nhẹ nhàng thu nhặt từng mảnh giấy sắp xếp cho thật ngăn nắp rồi tiến về phía hắn nhỏ nói: " anh! Đừng giận nữa mà, xấu lắm đó" nũng nịu 1 câu nhỏ cười tươi với hắn. nhìn nụ cười của nhỏ mọi giận hờn trong hắn hầu như hoàn toàn biến mất, kéo mạnh nhỏ vào lòng hắn ôm nhỏ thật chặt, đôi mắt dần dần biến chuyển, 1 đôi mắt đỏ rực như 2 ngọn lửa giờ đã trở nên vô hồn nhìn xa xăm trong khi tay vẫn ôm nhỏ.
Im lặng trong lòng hắn giờ nhỏ bắt đầu lên tiếng " chuyện gì vậy? có phiền lắm ko sao anh giận dữ vậy?" . hắn liếc nhìn nhỏ khẽ thở dài " cũng ko có gì đâu em, anh định mở rộng đầu tư sang thị trường Việt Nam nhưng giờ có chút rắc rối. bên đối tác họ yêu cầu hợp đồng phải có 3 bản bằng 3 loại ngôn ngữ, nhưng ko biết làm cái gì mà bọn vô dụng kia thảo bản bằng tiếng Việt sai sót rất nhiều, bên kia họ ko hài lòng và có ý muốn từ chối hợp tác"
" quy mô tập đoàn PR lớn như thế ko lẽ lại bị ảnh hưởng do chuyện hợp tác lần này sao?" nhỏ nheo mắt hỏi hắn
" ko có vấn đề gì cả, anh có thừa khả năng làm bên đó sụp đỗ rồi thu mua lại giá rẻ nữa kìa" hắn trìu mến nói với nhỏ
" vậy tại sao anh lại lo lắng và tức giận vì chuyện này ?" nhỏ lại thắc mắc ( nhiều chuyện gốm)
" sắp đến sinh nhật mẹ rồi, anh muốn làm điều gì cho mẹ vui nên anh mới nghĩ tới đầu tư ở Việt Nam thôi, vì anh biết mẹ luôn nhớ về quê hương mà" hắn suy tư nhìn nhỏ nói. ( hiếu thảo dữ há)
" nếu vậy em có thể giúp anh đó" nhỏ nháy mắt rồi tiếp " chuyện thảo hợp đồng để em viết cho, ít ra cũng ko sai chính tả như nhân viên anh đâu" . hắn nhìn nhỏ nghĩ ngợi rồi cười mỉm " em thật là thông minh mà, đúng là anh ko chọn lầm người rồi", hắn vừa dứt câu đã đặt lên tráng nhỏ 1 nụ hôn trìu mến. nhỏ như người ngoài hành tinh vì câu nói cuả hắn + thêm cái hôn tình cảm kia nữa. ko biết bao nhiêu lần nhỏ thắc mắc về hành vi và cách nói chuyện của hắn rồi. nhỏ ko thể hiểu nổi. nghĩ tới đây nhỏ giật mình đứng dậy tránh khỏi vòng tay của hắn.
" ko được, ko thể để trái tim mình lỗi nhịp nữa, đó là tội lỗi là loạn luân , trời đất sẽ ko tha thứ đâu" nhỏ thầm nghĩ và bật khóc. Đúng nhỏ đã biết tất cả, nhỏ biết hắn yêu nhỏ và nhỏ cũng thế. Nhưng nhỏ ko thể, ko thể yêu anh trai của mình, nhỏ chỉ có thể yêu hắn theo cách của nhỏ đó là tránh xa hắn để hắn ko mang tội lỗi vì nhỏ.
" em có sao ko? Anh vào được ko?" hắn vừa gõ cửa vừa hỏi nhỏ. Từ lúc rời khỏi vòng tay hắn nhỏ vội chạy vào toilet và ở mãi trong đó.nghe tiếng gọi dồn dập của hắn nhỏ giật mình, cố hít 1 hơi thật sâu nhỏ lấy lại bình tĩnh và bước ra , vẻ mặt hắn vô cùng lo lắng, nắm lấy tay nhỏ hắn hỏi " em sao vậy? bị đau ở đâu à? Thấy ko khỏe chỗ nào nói anh biết đi.". thấy vẻ mặt hốt hoảng của hắn nhỏ lại cảm thấy vui, trong lòng nhỏ cái cảm giác kia lại xuất hiện nữa rồi.
Đêm đó nhỏ ko ngủ, nhỏ cứ nghĩ về những chuyện xảy ra từ lúc nhỏ sang Hông Kông, những chuyện giữa nhỏ và mọi người trong nhà và đặc biệt là hắn. bây giờ nhỏ mới phát hiện, hắn là người gần gũi với nhỏ đầu tiên, hắn là người làm nhỏ mở miệng nói chuyện, là người làm nhỏ tức giận và cũng chính là người làm nhỏ thấy vui vẻ
hạnh phúc. Hắn và nhỏ gặp nhau như 1 định mệnh. Nhưng sao định mệnh lại cay đắng như vậy. tại sao hắn và nhỏ lại là anh em. Tại sao nhỏ lại yêu hắn, mối tình đầu của nhỏ phải kết thúc đau đớn như vậy sao?. Nhỏ đau lắm, nước mắt cứ chảy mãi… đêm thật dài và cô quạnh.
sau 1 đêm mệt mỏi, nhỏ tỉnh dậy lúc 10h sáng. Bước ra bancong nhìn khu vườn tuyệt đẹp, nhỏ thấy tâm hồn khuây khỏa hơn nhiều. nhỏ chợt nghĩ ra 1 điều về hắn, nhỏ mĩm cười đầy mãng nguyện, nhưng trong nụ cười đó vẫn mang 1 chút gì cay đắng. đúng nhỏ đã thông suốt, nhỏ biết nhỏ yêu hắn, yêu rất nhiều, và nhỏ cũng biết tình yêu của nhỏ sẽ làm hắn và nhỏ đều đau khổ. Nhỏ đã lựa chọn 1 con đường, 1 con đường tốt đẹp cho cả 2 là nhỏ sẽ ra đi nếu như hắn tìm được tình yêu đích thực , tất nhiên người đó ko thể là nhỏ. Thật đáng thương cho nhỏ, ở cái tuổi 18 xinh tươi trong khi biết bao cô gái đang ngây thơ mơ mộng thì nhỏ lại vấp phải 1 tình yêu ngang trái.
Những ngày sau đó nhỏ bắt đầu thay đổi, luôn chăm chú nhìn hắn ( nhỏ muốn khắc sâu hình dáng hắn vào tim nhỏ vì sau này nhỏ sẽ ko còn gặp hắn nữa). nhỏ vẫn cười nói vô tư, vẫn là con chim hoàng oanh của hắn, cứ líu lo ca hát suốt ngày. Hắn cảm nhận được sự thay đổi của nhỏ, nhưng hắn ko thể nào biết được nhỏ nghĩ gì. Trong lòng hắn cũng cảm thấy bất an vì thái độ nhiệt tình của nhỏ, những câu nói lạ lùng của nhỏ. Hắn ko vui và nhỏ cũng ko vui
Hôm nay nhỏ học ra sớm hơn mọi ngày, muốn cho hắn 1 sự bất ngờ nhỏ ko đợi hắn đến đón mà nhỏ gọi taxi đi thẳng về công ty hắn. xe cộ và người đi đường tấp nập, đây là lần đầu nhỏ nhìn ngắm cảnh trên đường, nhỏ muốn ghi nhớ tất cả những gì thuộc về hắn. nhỏ muốn sau khi nhỏ đi rồi vẫn có thể giữ trong lòng những kỷ niệm về nơi đây.
Phía trước là quán kem hắn vẫn hay đưa nhỏ tới, nhỏ bảo bác tài xế đi chậm lại, chăm chú nhìn vào quán kem nhỏ như ko thể tin vào mắt mình. Tim nhỏ nhói đau vì những gì nhỏ vừa chứng kiến. là hắn, Hoàng Vương Long đang cùng 1 cô gái âu yếm trong quán kem yêu thích của nhỏ. Nước mắt nhỏ bắt đầu rơi, nhỏ bảo bác tài lái xe đi thật nhanh, tới 1 quãng đường vắng nhỏ xuống xe và bắt đầu chạy, nhỏ bỏ chạy vì tất cả. nhỏ thấy rất đau khổ và tuyệt vọng.
"phải kết thúc nhanh vậy sao? Em phải rời xa anh nhanh vậy sao? Em ko muốn, thật lòng em ko muốn….." nhỏ gào thét trong nước mắt. mưa bắt đầu trút xuống, nước mưa, nước mắt cứ hòa vào nhau đầm đìa trên mặt nhỏ
Còn hắn? hắn đang làm gì? Hắn ở đâu? Chap sau mọi người sẽ biết
" thưa chủ tịch ko thấy tiểu thư đâu cả !" giọng bác tài xế vang lên như tiếng sét ngang tai. Hắn cảm giác trong người như bị lửa đốt.chấn động nhất thời hắn lấy lại được bình tĩnh và nói " bác đã tìm kỹ chưa? Mau báo với trường học đi, tôi tới ngay"
Nói chuyện với tài xế xong hắn vội vã kêu người chuẩn bị xe đến thẳng trường học. giáp mặt với bác tài xế hắn lạnh lùng vẻ mặt hỏi " chuyện là thế nào?" trong câu nói như có phần tức giận và nôn nóng
" dạ tôi đến đón cô chủ trước giờ tan trường khoảng 15’, đợi hoài tôi ko thấy cô ấy ra. Đợi hơn 1h mà vẫn ko thấy cô ấy nên tôi chạy vội vào trường tìm nhưng vẫn ko gặp. tôi có hỏi cô giáo thì được biết hôm nay cô chủ về rất sớm. sau đó tôi chạy ra đường hỏi thăm có ai thấy cô ấy ko, thì có 1 cô bé học cùng với cô chủ nói thấy cô ấy lên 1 chiếc taxi đi từ sớm rồi". bác tài xế rụt rè kể mà có muôn phần lo sợ trong lòng
Hắn im lặng trầm ngâm, mặt mũi bắt đầu biến sắc, người tinh ý có thể thấy được sự lo lắng và tức giận trên mặt hắn. giọng nói cương nghị mang âm sắc ra lệnh " mau cho người tản ra tìm đi, liên hệ với tất cả công ty taxi xem chiếc xe nào đã chở tiểu thư và đưa cô ấy đi nơi nào rồi. liên hệ với phía cảnh sát đi, nhớ phải làm trong bí mật ko để nhà báo biết được rõ chưa?" ( ax làm quá vậy trời, mới có mất tích mấy tiếng mà báo cs rồi)
Bản thân hắn cũng ko còn giữ được vẻ bình tĩnh mà lao lên xe tự lái đi nhanh như chớp. mọi người người cũng bắt đầu làm theo hắn tản ra tìm kiếm nhỏ.
Từng giờ cứ trôi qua cơn mưa càng lúc càng lớn. mưa đã kéo dài hơn nửa ngày trời mà vẫn ko ngớt hạt. nhỏ thân người ướt đẩm, gương mặt nhợt nhạt thẩn thờ đi lang thang trên núi.nhỏ như 1 cái xác ko hồn cứ bước đi vô định, tới lúc cảm giác tay chân rã rời nhỏ mới nhận ra ko biết đang ở chỗ nào. Nhỏ bắt đầu cảm thấy hoang mang, nhìn 4 bề đều lạ lùng nhỏ ko khỏi lo lắng. nhỏ bắt đầu nhớ lại từng sự việc vừa qua, nhỏ lại bắt đầu khóc, khóc vì buồn, khóc vì đau và vì nhớ tới hắn.
Nhỏ đi ngược lại con đường lúc nảy nhưng mà vẫn ko thể nào tìm được đường về. chỗ này
nhỏ ko hề biết tới, nhà của nhỏ ở gần biển, nhưng chỗ này nhìn đi nhìn lại chỉ toàn cây và núi với 1 con đường mòn cho xe chạy. cảm giác sợ bắt đầu le lói trong nhỏ. Trời cũng gần sụp tối, ko gian tĩnh mịch, nhưng mưa vẫn ko ngừng. nhỏ bắt đầu thấy lạnh và đói. Nhìn đồng hồ trên tay đã hơn 18h, nhỏ ko còn kiên nhẫn mà đi chầm chậm nữa, nhỏ bắt đầu đi nhanh hơn và dần chuyển sang chạy. chạy khá lâu vẫn ko thấy 1 bóng người, ko 1 chiếc xe nào qua lại. nhỏ thấy 1 cái buồng điện thoại công cộng thì vui như gặp báo vật, vì ít ra nhỏ cũng có chỗ trú mưa.
Nhỏ bắt đầu sợ thật rồi, cảm giác oán hận uất ức đối với hắn ko còn nữa, giờ nhỏ chỉ muốn gặp hắn, muốn được hắn ôm vào lòng che chở. Nhỏ như 1 con chim non lạc mẹ. ngồi bó gối trong buồng điện thoại cũ kỷ nhỏ co ro rung rẩy khóc. Nước mắt cứ nhòa đi theo cơn mưa bên ngoài
Hắn khẩn trương tìm kiếm, từ khi nghe người tài xế taxi nói nhỏ xuống xe ngay đoạn đường lên núi hắn đã như điên dại chạy đi tìm nhỏ. Mưa to quá hắn ko thể nhìn rõ 2 bên đường. lòng hắn giờ như có hàng ngàn mũi kim đâm vào, ko biết nhỏ giờ ở đâu, có lạnh ko? Có đói ko. Hắn cứ miên mang suy nghĩ rồi tự trách bản thân ko chăm sóc nhỏ cẩn thận. hắn thật hận bản thân mình. " nếu nhỏ có chuyện gì chắc hắn ko thể sống nổi, cả cuộc đời này hắn ko thể tha thứ cho bản thân" nội tâm hắn thầm nói.
Nhỏ đã bắt đầu kiệt sức, nhưng điều đó ko đáng kể bằng sự tuyệt vọng trong nhỏ lúc này. Muốn điện thoại cho hắn nhưng máy nhỏ đã hết pin, thân nhỏ trú trong 1 buồng điện thoại công cộng nhưng nó đã bị bỏ phế từ lâu. Nhỏ bắt đầu trách bản thân mình ngu ngốc, tự dưng lại chạy tới cái nơi khỉ ho cò gáy này làm gì, tự nhiên tức giận hắn làm gì để giờ phải chuốt khổ. Nhỏ ko còn đủ sức đứng lên, trước mắt nhỏ giờ chỉ toàn 1 màu đen ,nhỏ đã bất tỉnh.
Hắn vòng xe qua lại đoạn đường ko dưới chục lần mà vẫn ko thấy nhỏ, hắn quyết định chạy thẳng lên núi. Xe vừa đi được khoảng 2km thì hắn thấy 1 buồng điện thoại công cộng. mắt hắn lướt qua 1 lần rồi cho xe chạy thẳng ( trời mù sao ko thấy). lên tới đỉnh núi đường rất khó đi, mưa vẫn ầm ầm như thác đổ. Hắn thấy phía trước mù mịch cây cối và nghĩ là nhỏ sẽ ko đi tới đó. Hắn cho xe quay trở lại, lần này hắn cố mở to mắt để quan sát 2 bên đường qua màn mưa bao phủ. Trời đã tối hẳn, phía bên cảnh sát và đám vệ sĩ cũng chưa có tin gì của nhỏ. Tim hắn như bị bóp nghẹt hắn bắt đầu lo sợ. cố trấn an bản thân phải bình tĩnh hắn tiếp tục nhìn 2 bên đường. nhìn kỷ vào buồng điện thoại lần nữa, qua ánh đèn lờ mờ dường như hắn thấy chiếc ba lô của nhỏ.tia hy vọng hiện lên trong mắt hắn. Cho xe tấp vào lề hắn chạy nhanh đến chỗ nhỏ.
Trước mắt Vương Long bây giờ là 1 thân thể tái xanh vì lạnh.mặt nhỏ tím lại, tay chân co rúm. Tóc tai ướt sủng rủ rượi trên mặt, đôi mắt nhỏ nhắm nghiền như người đã chết. hắn như chết đứng trước cảnh tượng này. Ko còn lý trí hắn lay mạnh nhỏ " Yến Như, tỉnh lại đi em, là anh đây, em có nghe anh nói ko?" tiếng gọi của hắn càng lúc càng to và hắn như gào thét
Tay nhỏ bắt đầu cử động, nhỏ nghe như có người gọi mình nên cố gắng dùng tí sức lực cuối cùng mở mắt ra. Gương mặt quen thuộc anh tuấn kia đang nhìn nhỏ, nụ cười hắn phản phất niềm vui nhưng đôi mắt lại vô cùng sầu não " là anh sao? Em ko mơ đúng ko?" nhỏ mấp máy đôi môi tái nhợt.
"là anh đây, anh là Vương Long đây, em mau tỉnh lại đi, anh đến rước em đây, em mau mở mắt nhìn anh đi, đừng ngủ mà, em có nghe anh nói ko?" hắn lại gào thét bên tai nhỏ. Nhưng chỉ uổng công thôi vì nhỏ đã thật sự bất tỉnh rồi.
Chỗ này cách thành phố quá xa nên hắn ko đưa nhỏ tới bệnh viện mà lại đưa về căn biệt thư riêng của hắn cách đó vài km. cánh cổng trắng mở ra, xe vào tới sân hắn đã vội vã bồng nhỏ vào nhà vừa đi miệng vừa gọi " bác Phúc mau lấy khăn tới đây, gọi bác sĩ Dương tới luôn. Thím Phúc mau nấu cho tôi nồi cháo và lấy 1 bộ đồ sạch cho tôi". Nghe hắn sai bảo xong 2 vợ chồng già tất bật làm theo. Hắn thì bồng nhỏ đi thẳng lên phòng . bồn nước ấm xả đầy hắn nhẹ nhàng đặt nhỏ vào trong và cẩn thận cởi đồ cho nhỏ.
Chap 7:

* * *
Giúp nhỏ tắm xong hắn cẩn thận bồng nhỏ lên giường, dùng khăn lau khô người cho nhỏ. 1 thân thể trắng nõn nà, với đường cong tuyệt đẹp, khuông ngực đầy đặng, vòng eo thon nhỏ, gương mặt nhỏ giờ đã hồng lại 1 chút. Nhìn nhỏ lúc này giống như 1 thiên thần đang ngủ ( thiên thần là người ko bao giờ mặc quần áo và có đôi cánh đúng ko ta? Nhỏ còn thiếu 1 đôi cánh là thành thiên thần thật
rồi )
Hắn nhìn thân thể nhỏ khẽ thấy rung động. nhưng ý nghĩ gì đó của hắn lại vụt tắt mà thay vào đó
là sự lo lắng không nguôi. Mặc đồ cho nhỏ xong hắn bắt đầu đo nhiệt độ cho nhỏ. Hình như nhỏ bắt đầu sốt càng lúc càng cao. Hắn ko dám cho nhỏ uống thuốc mà chỉ biết dùng khăn lạnh giúp nhỏ hạ nhiệt. hắn vừa đau vừa xót nhìn thấy thân hình nhỏ bé kia trán đầy mồ hôi, lại rung lên bần bật. ôm chặt nhỏ trong lòng hắn bắt đầu rơi nước mắt. 1 nỗi đau như xé gan ruột của hắn, hắn ước gì người nằm đây là hắn chứ ko phải nhỏ. Hắn muốn thay nhỏ chịu đau chịu khổ.
" thưa bác sĩ Dương đã đến" giọng bác Phúc làm hắn bừng tĩnh. Đặt nhỏ nằm xuống hắn lo lắng nói " Dương Chiến cậu mau xem cô nhóc có làm sao ko? Cậu nhất định phải chữa trị cho nhỏ lành bệnh đó. Ko được để nhỏ xảy ra chuyện gì biết chưa?" giọng hắn vừa cầu khẩn lại mang tính uy hiếp ra lệnh làm cho Dương Chiến ko khỏi khó chịu. nhưng anh vẫn tỷ mỷ kiểm tra sức khỏe của nhỏ. Sau 1 hồi làm các việc kiểm tra thông thường Dương Chiến tiêm cho nhỏ 1 mũi thuốc rồi quay qua hắn " giờ cô bé ko sao rồi, cậu yên tâm đi đừng có nhăn mặt như vậy khó coi chết đi được" lời nói Dương Chiến có phần trêu chọc làm cho nét mặt của hắn chẳng khá lên được tí nào. Mắt hắn vẫn dáng chặt vào người nhỏ và nói " vậy khi nào cô bé mới tỉnh lại?"
" sáng mai, đây là thuốc hạ nhiệt nếu cô bé tỉnh lại thì cho cô ấy uống nhé" đưa gói thuốc cho hắn xong Dương Chiến lại nói tiếp " cậu cũng đi thay đồ đi, mặc đồ ướt như vậy ko khéo lại bệnh như em gái cậu bây giờ".
Hắn căn bản ko nghe những gì Dương Chiến khuyên mà vẫn cứ ngồi nhìn nhỏ. Thấy hắn bất động Dương Chiến có vẻ bực mình " cậu để thân người ẩm ướt như vậy đến gần cô bé lại làm cô bé bệnh năng thêm đó". Hắn bị giật mình vì câu nói của Dương Chiến. ngẩn đầu nhìn lên hắn cười khổ " uhm tớ sẽ thay đồ ngay mà, cảm ơn cậu!"
" cái thằng này bữa nay bày đặt khách sáo nữa, thôi tớ về trước có gì cứ gọi tớ nhé" Dương Chiến quay đầu xách cặp bước ra ngoài, vẻ mặt hiện lên 1 nụ cười nham hiểm có tí thỏa mãn vì đã lừa được Vương Long. " cậu yêu thật rồi" Dương Chiến thầm nghĩ và rời khỏi biệt thự của hắn
Thay đồ xong tinh thần hắn dần ổn định lại, hắn liền điện thoại cho trợ lý để thông báo việc tìm thấy nhỏ, cuối cùng là hắn điện thoại về nhà " dì Mười tối nay con và Yến Như ngủ lại biệt thự ko về, trời mưa đường khó đi quá" hắn viện lý do để che giấu việc nhỏ bị mất tích và lâm bệnh. Thật sự chuyện này ko thể nào cho ở nhà biết được, nếu như truyền tới tai ba mẹ hắn thì xem như hắn chết chắc. nghĩ tới việc bị khiển trách hắn ko sợ mà chỉ sợ mất nhỏ.
Bước tới bên giường nhìn nhỏ ngủ, đưa tay vuốt lên mái tóc đen tuyền của nhỏ, mân mê khuôn mặt tròn xinh của nhỏ hắn thấy hạnh phúc vô cùng. Cả ngày chạy tìm nhỏ khắp nơi hắn cũng thấm mệt, đặt lưng nằm xuống cạnh nhỏ hắn ôm nhỏ vào lòng ngủ ngon lành tới sáng.
Nhỏ tỉnh dậy sau 1 đêm hôn mê, đầu đau nhức ko thôi, nhưng nhỏ cảm nhận thấy ấm áp lạ thường. cố gắng mở mắt 1 cách khó khăn, đập vào mắt nhỏ chính là gương mặt của hắn, hắn ngủ say như 1 đứa trẻ. Gương mặt hắn anh tuấn, cặp mài đen rậm, đôi mi dài quyến rũ, sống mũi của hắn cao thẳng, đôi môi hơi cong mộng đỏ ko thua gì nhỏ. Cứ chăm chú nhìn hắn ngủ mà nhỏ như muốn quên đi mọi việc trên đời. nhận biết được đang bị hắn ôm chặt mình nhưng nhỏ ko thấy khó chịu như lần đầu mà lại có cảm giác thích thú, 1 cảm giác mong muốn được như thế này mãi cứ dâng lên trong nhỏ. "Tình yêu là như vậy sao?" trong lòng nhỏ tự hỏi
Đang mơ mộng cái viễn cảnh hạnh phúc nhỏ lần mò tìm bàn tay hắn mà ấp ủ. Hạnh phúc mĩm cười nhỏ suy nghĩ…. Quan sát chung quanh nhỏ biết đây ko phải nhà nhỏ, nhỏ nghĩ về việc hôm qua rồi như điện giật nhỏ ném bàn tay hắn xuống, dùng hết sức lực còn lại đẩy mạnh hắn ra. Hắn đang ngủ say nên ko phản ứng được mà chỉ biết tiếp đất 1 cách ngoạn mục.
Bị nhỏ đẩy rớt xuống đất, hắn lom khom ngồi dậy mặt thì ngu ko tả nổi. nhăn nhó nhìn nhỏ hắn nói " em làm sao vậy? đang bệnh mà tức giận chuyện gì thế?"
Hắn vươn tay về phía nhỏ thì 1 lần nữa nhỏ lại gạt tay hắn ra tức giận nói " đừng lấy đôi tay dơ bẩn đó chạm vào em"
Hắn lại 1 lần nữa tỏ ra ngu ngơ vì câu nói của nhỏ. Vẫn dịu dàng với nhỏ " em sao vậy? có chuyện gì sao? Nói anh biết đi? Ai chọc giận em? Bảo bối ngoan nói anh biết nha!" hắn cứ ngọt nhạt khuyên nhỏ, miệng nói còn tay thì bắt đầu lần mò về phía nhỏ.
Nhỏ nhắm mắt suy nghĩ, gương mặt biến đổi liên tục cuối cùng nhỏ thở dài 1 tiếng.
Nhỏ đã quyết định lật bài ngửa với hắn, ko che đậy nữa, ko âm thầm nữa. chỉ 1 lần nói yêu hắn thôi rồi mãi mãi rời xa hắn. nước mắt nhỏ lại rơi.
Hắn
nhìn sắc mặt nhỏ lắng vô cùng, thấy nhỏ khóc hắn càng khô sở. " có chuyện gì em cứ nói đi. Đừng khóc mà…" hắn nôn nóng nói nhỏ nhưng giọng điệu vẫn rất ngọt ngào.
Quay lưng về phía hắn nhỏ rung giọng " anh, ….anh có yêu em ko?". Nhỏ rung sợ, ko dám nhìn thẳng hắn, im lặng chờ hắn trả lời nhưng nhỏ như bị dìm xuống nước ko thể thở nổi.
Hắn giật mình vì câu hỏi của nhỏ. Trong nhất thời hắn hơi mất bình tĩnh vì ko biết nói thế nào cho nhỏ hiểu. nhưng quan trọng hơn hết tại sao nhỏ lại hỏi hắn như vậy? hắn phân vân chưa trả lời nhỏ thì lại 1 lần nữa bị chấn động vì câu nói của nhỏ
" ko cần trả lời em đâu, em ko muốn biết đáp án. Em chỉ muốn nói với anh 1 điều là….. em yêu....... em…… em yêu anh thật rồi…". nhỏ rung giọng nói tiếp. nhỏ muốn im miệng nhưng ko hiểu sao lại ko thể khống chế bản thân mà lại nói ra hết. nhỏ thấy thật xấu hổ, thật cay đắng. nước mắt thi nhau chảy dài trên mặt nhỏ.
Hắn thật ko ngờ có thể chính tai nghe được những lời này từ nhỏ. Lòng hắn vui như 1 đứa trẻ được nhận quà, nhưng hắn cũng rất lo lắng bất an vì thái độ của nhỏ.
"tại sao nói yêu anh mà em lại khóc?" hắn bước tới ôm nhỏ vào lòng an ủi ( tên này đúng là giả ngu hay thật)
" anh ko biết hay giả vờ ko biết?chúng ta là anh em, ko phải là nam nữ bình thường. yêu nhau là tội lỗi anh biết ko? Em đang mang tội lỗi ko thể nào tha thứ được anh bảo em ko khóc thì làm sao đây?" nhỏ nghẹn ngào nói trong nước mắt
" em sẽ đi! Ko bao giờ trở lại nơi này nữa" nhỏ dứt khoát 1 câu làm hắn giật bắn người.
Nét mặt vẫn giữ được bình tĩnh hắn lại dò hỏi nhỏ " tại sao em phải đi?em định đi đâu?"
" em sẽ về Việt Nam. Em muốn rời khỏi cái nơi mang nhiều niềm vui lẫn đắng cay này. Em ko thể nào sống bên cạnh anh được nữa. nếu tiếp tục nhìn thấy anh em sẽ đau lòng mà chết mất" nhỏ lại khóc nấc lên
Ngược lại với vẻ bi thương của nhỏ, mặt hắn giờ thoải mái hết cỡ. hắn mĩm cười ôm chặt lấy nhỏ thì thầm " ngốc này, nói yêu anh mà lại muốn rời xa anh là sao? Ai cho em cái quyền đó hả? anh cho e biết nếu em đã yêu anh thì ko được thay đổi đâu đấy."
Giờ này tới phiên nhỏ thể hiện nét mặt ngu ngơ như hắn lúc nảy. trong lòng nhỏ hỗn loạn vì lời nói của hắn " anh bị điên rồi sao? Ko thể như vậy được" nhỏ thầm nghĩ rồi lắc đầu ko thôi. Cố vùng khỏi cánh tay của hắn nhỏ vụt chạy đi nhưng hắn lại nhanh tay ghì nhỏ lại làm cả 2 ngả lên giường với tư thế vô cùng nguy hiểm
Thình thịch……..thình thịch…… cả nhỏ và hắn điều nghe tiếng tim đập rất mạnh của đối phương. Nhỏ đang nằm gọn trong lòng hắn. nhìn nhau ở khoảng cách gần như thế này làm nhỏ và hắn đều rất bối rối. 2 ánh mắt chạm nhau như 1 tia lửa điện mang nhiều trạng thái khác nhau, đau khổ có, yêu thương có. Hắn là người trãi qua nhiều năm tình trường nên cũng nhanh chóng phục hồi được cảm xúc. Chỉ tội cho nhỏ chẳng biết làm thế nào trong hoàn cảnh này. Nhìn vẻ mặt tuấn tú cùng nụ cười nửa miệng quyến rũ của hắn càng làm cho nhỏ hoảng loạn. cuối cùng nhỏ cũng mở miệng được
" buông em ra!!" nhỏ vừa nói vừa cố gỡ tay hắn ra. Nhưng đâu có dễ như vậy, sức của nhỏ làm sao đấu lại cao thủ nhu đạo như hắn chứ. Động khẩu ko được nhỏ đành động thủ. Nắm tay lại nhỏ định cho hắn 1 đấm nhưng lại bị hắn nhanh tay chặn lại. ko bỏ lỡ cơ hội nhỏ co chân lên gối ngay chỗ hiểm của hắn. quá bất ngờ hắn chỉ biết hét lên 1 tiếng "aaaaaaaaaa" rồi buông tay nhỏ ra mà che chỗ đó đi. Mặt hắn giờ khó coi hết sức, ko còn vẻ mặt tươi tắn nữa mà thay vào đó là 1 vẻ mặt nhăn nhó vì đau cùng ánh mắt tức giận có thể làm cho đối phương có cảm giác "bị ăn tươi nuốt sống"
" em xin lỗi, em ko cố ý…anh có đau lắm ko?" Nhỏ rưng rưng nước mắt nói. Nhỏ lo lắng nhìn hắn, nhưng chỉ vừa thấy ánh mắt của hắn nhỏ lại quay chỗ khác. Im lặng 1 lúc nhỏ cũng lấy được dũng khí mà lên tiếng tiếp " ai biểu anh ko chịu thả em ra, cái này là anh tự chuốt lấy thôi, đừng có trừng mắt với em nữa, nhìn anh giờ khó coi lắm" trời ơi nhỏ ko biết mình vừa nói cái gì thế này. Nhỏ hối hận vô cùng chỉ muốn đập đầu vô tường chết cho rồi, nhưng lỡ nói rồi làm sao mà rút lại được, giờ nhỏ chỉ biết dùng ánh mắt để dò xét thái độ của hắn. phóng lao phải theo lao thôi nếu để hắn biết nhỏ đang xấu hổ và hối hận vì câu nói vừa rồi thì thật mất mặt. nhỏ đành phải giữ nguyên nét mặt bình tĩnh mà rung nhìn về phía hắn.
Riêng chàng Vương Long nhà ta thì trong lòng vô cùng bực tức, hắn ko biết nên cười hay khóc nữa. cố bỏ công sức để giả vờ trước mặt nhỏ vậy mà kết quả thu lại nằm ngoài dự kiến làm hắn tức muốn phun máu.
" tại sao em ko giống như anh nghĩ chứ? Sao ko chạy lại phía anh ân cần
hỏi han? tại sao vừa mới an ủi anh 1 câu thì thay đổi 180 độ trách móc anh chứ? Em giả vờ hay là ngốc thật vậy? hix số tôi thật khổ khi yêu em mà" Vương Long ai oán than khóc trong lòng, mặt thì lạnh lùng đến đáng sợ.
Bực tức ko nhịn được nữa hắn đành thay đổi kế hoạch dùng vũ lực với nhỏ thôi. (đừng mà anh ). Trong chớp mắt hắn đã đứng trước mặt nhỏ 2 tay vòng ôm lấy eo nhỏ dùng đôi môi quyến rũ của mình mà bất ngờ hôn nhỏ, đôi môi làm việc tích cực ngậm lấy đôi môi nhỏ xinh của nhỏ, chiếc lưỡi của hắn mạnh mẽ cuốn lấy chiếc lưỡi nóng ấm kia, từng chút hưởng thụ cái hương vị ngọt ngào của nhỏ.
Trạng thái đóng băng đang bao phủ lấy nhỏ, bất ngờ với hành động của hắn nhỏ chỉ biết đứng trơ ra, mắt trợn trừng nhìn hắn. tay chân mềm nhũn ko còn 1 tí cảm giác của sức sống. tim nhỏ như ngừng đập trong vài giây, nhỏ nín thở chịu đựng
Say sưa với vụ hôn cưỡng đoạt được 1 chút hắn ngừng lại vì phát hiện nhỏ ko hề đáp trả sự dụ dỗ của hắn mà dường như nhỏ đang nín thở " em thích mở mắt khi hôn à? Em cứ nín thở thì sẽ xỉu đó" hắn thơ ngây nói như ra lệnh rồi lại tiếp tục công việc đang làm dang dỡ.
Như bị thức tình vì câu nói của hắn, nhỏ cắn mạnh vào đôi môi cuồng say kia làm nó bất ngờ nhả đôi môi nhỏ ra. Giành lại được độc lập tự do nhỏ ngốp không khí liên tục để thở bù cho lúc nảy.
" vô sỉ, biến thái…" đây là câu đầu tiên nhỏ nói với hắn khi đã lấy lại được bình tĩnh. Trừng ánh mắt tức giận nhìn hắn nhỏ chỉ hận ko thể đấm lên cái gương mặt anh tuấn kia thôi.
" anh có điên ko? Em là em gái của anh đó, ko phải mấy người tình lăng nhăng của anh đâu, nhìn cho kỹ đi. Anh đối xử với em như thế ko sợ bị trời đánh hả ?" nhỏ nói như gào thét
Người ta nói tức nước vỡ bờ mà, sự chịu đựng của hắn đã đi quá giới hạn rồi giờ tới lúc hắn phát khùng với nhỏ " câu này anh hỏi em mới đúng đó. Nói yêu anh mà đồi rời xa anh lại còn cắn anh nữa chứ. Thật ra em nghĩ gì vậy hả? còn đủ tỉnh táo ko?". Vẻ mặt hắn như có cuồng phong vây quanh làm nhỏ ko thể kiềm chế mà chỉ biết rơi nước mắt vì đau lòng
" em ko muốn sai lầm lại tiếp nối sai lầm. ko thể, thật sự chúng ta là ko thể" nhỏ nghẹn ngào trong nước mắt.
" cái gì mà ko thể chứ, chúng ta trai chưa vợ - gái chưa chồng thì sao lại ko thể" hắn tức giận nói
" đúng! Nhưng chúng ta là anh em, ngàn lần ko thể được anh hiểu ko?" nước mắt nhỏ tuông trào càng lúc càng nhanh
" ai nói chúng ta là anh em hả? em bị ngốc hay ko biết thật vậy?" hắn trừng mắt đau lòng nhìn nhỏ
" anh đang nói bậy cái gì vậy? chuyện này ko nói đùa được đâu!" nhỏ giật mình vì câu nói của hắn nên gằng giọng nói
" có em nói bậy ấy. chúng ta vốn có quan hệ gì đâu. Anh đâu phải là con của ba mẹ. nên chuyện anh và em yêu nhau hoàn toàn có thể. Em biết chưa hả ,nhỏ ngốc kia?" hắn nhấn mạnh cho nhỏ hiểu
Nhỏ như trên trời vừa rớt xuống vì câu nói của hắn . lau vội nước mắt trên mặt nhỏ chạy tới lay cánh tay hắn 1 lần nữa hỏi " anh nói thật ko? Ko gạt em đúng ko?"
Hắn thật sự rất giận nhưng nhìn thái độ và vẻ mặt vừa mừng vừa lo của nhỏ cũng ko thể nào nổi giận được nữa, chỉ biết cười khổ mà chậm rãi nói " đó là sự thật. anh đúng là ko phải con ruột của ba mẹ, chuyện này ở Hồng Kông ai mà chẳng biết, chỉ có em là ko biết thôi ngốc ạ"
Đưa tay lau nước mắt cho nhỏ, ôm nhỏ vào lòng hắn lại nói " đấu đá với em cả 1 buổi sáng mới biết em chẳng biết gì về anh hết. hey thật là thất vọng mà …" hắn cố ý thở dài cho nhỏ bối rối hơn ( tên này đúng là ác mà, đùa giỡn với tình yêu ngươi ta . tội cho Yến Như quá đi huhuhu)
" em xin lỗi, em ko biết gì cả. anh đừng giận em mà, đừng ghét em mà." Nhỏ thút thích trong lòng hắn.
" ngốc này, lại nói bậy nữa rồi đó. Em có biết em quan trọng với anh lắm ko? Yêu thương em ko hết thì làm sao ghét em được…… nhưng mà…." Hắn vừa ngọt ngào an ủi nhỏ thì lại trầm ngâm suy nghĩ làm nhỏ sốt ruột hỏi " nhưng sao hả, anh nói đi !"
" nhưng…. Em làm anh giận rồi, làm anh bị tổn thương thì ko thể bỏ qua được, phải phạt nặng mới được" hắn gian tà nhìn nhỏ cười cười
Chỉ có nhỏ ngốc nhà ta thơ ngây nhìn hắn ko hiểu là ý gì. ( hey cần người bảo vệ gấpvì sắp bị lang sói tấn công)

Chap 8:
* * *
" uhm…" nhỏ chưa kịp phản ứng gì thì lại bị đôi môi kia chiếm lấy toàn bộ cái miệng của nhỏ. hắn cứ thế dùng chiếc lưỡi xảo huyệt của mình mà bỡn cợt nhỏ, lúc nhanh lúc chậm, khi cuồng nhiệt khi lả lơi, chiếc lưỡi hắn cứ khám phá bên trong miệng nhỏ, cứ quấn lấy chiếc lưỡi của nhỏ mà hấp thụ tinh khí cùng vị ngọt.
Lần này thì nhỏ ko trơ ra như lúc nảy, nhỏ chỉ lúng túng ko biết làm gì. Trước giờ chưa hôn ai nên ko biết đáp trả sự
nhiệt tình của hắn thế nào, nhỏ chỉ có thể im lặng cho hắn tự biên tự diễn.
" em ko biết hôn à?" hắn thả đôi môi nhỏ ra hỏi. câu hỏi của hắn làm nhỏ xấu hổ muốn tự sát cho rồi. mặt nhỏ đỏ bừng lên chỉ biến cắn chặc môi quay sang hướng khác.
Tên ác ma kia thì rất hả hê vì thái độ của nhỏ "em chưa bao giờ hôn ai." Hắn thầm nghĩ rồi lại cười đắc ý vì thái độ thẹn thùng của nhỏ. Gắt gao siết chặc nhỏ trong lòng hắn thì thầm bên tai nhỏ " em đừng mắc cỡ mà, ko có gì đâu, anh tình nguyện mỗi ngày đều dạy em hôn chịu ko?" (ax ông này tốt phát sợ )
"anh.." nhỏ tức đến nổi nói ko nên lời chỉ biết nhìn hắn trăn trói. " sao hả muốn anh dạy ngay bây giờ à?" hắn cười gian nhìn nhỏ bằng ánh mắt thơ ngây nhất.
" đừng có mà lợi dụng. em ko phải là cô ta mà anh dụ dỗ" nhỏ nghiến răng nhìn hắn. nói tới đây nhỏ lại giận muốn phát điên, nghĩ tới cảnh hắn cùng cô gái hôm qua ôm ấp trong quán là chỉ muốn giết cả 2 cho hả giận thôi ( chị này ghen lên cũng ko thua gì Hoạn Thư. Giờ ko biết ai là người xấu số nữa)
" cô ta nào? Em nói gì anh ko hiểu" hắn ngạc nhiên vì câu nói của nhỏ.
" thì cô gái anh ôm trong tay như báo vật ngày hôm qua đó, giờ còn muốn giả vờ nữa à?" nhỏ trách móc nhìn hắn mà nói
" em nói Y Y à? Anh và cô ta ko có gì cả" hắn khổ sở nhìn nhỏ như muốn giải thích
" ko có gì cả, có quỷ mới tin anh á. Ôm ấp với nhau em tận mắt chứng kiến mà còn dám chối. anh đúng là đồ xấu xa" nhỏ chỉ thẳng mặt hắn nói to lên
" thật sự là ko có mà, hôm qua cô ta tìm anh nói là có chuyện cần bàn nên anh mới ra ngoài cùng cô ta thôi. Tự nhiên cô ta ôm anh rồi khóc chứ có phải tại anh đâu. Anh ko có ôm cô ta mà." Hắn nhỏ nhẹ giải thích
" thật ko? Thật ko có chuyện gì chứ?" nhỏ hỏi hắn bằng ánh mắt dò xét. Thật sự trong lòng rất tức giận nhưng nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của hắn nhỏ cũng vơi đi phần nào. Bây giờ chỉ còn cách tạm thời tin hắn thôi.( dễ bị dụ quá)
" thật 100% luôn, nếu em ko tin anh xin thề có trời đất chừng giám đó….uhm.." hắn chưa nói hết câu nhỏ đã chặn miệng hắn lại. nhỏ ko muốn nghe những lời thề thốt. nhỏ muốn tin tưởng hắn, nhỏ ko cần hắn thề. Vậy là hắn như trút bỏ được niềm hoài nghi trong lòng nhỏ.
" ko giận nữa nha, đừng bỏ mặt anh nữa mà, em hứa là ko rời xa anh nữa nha." Hắn cười hiền hòa nói như cầu xin nhỏ.
"cái này còn phải xem biểu hiện của anh ra sao đã" nhỏ nhíu mài suy nghĩ rồi nói tiếp " nhưng trước hết em muốn biết tất cả về anh đã, phải thành thật khai báo cấm có nửa lời gian dối biết ko?" nhỏ nói như ra lệnh, vẻ mặt nghiêm túc làm hắn buồn cười muốn chết nhưng vẫn phải cố nhịn vì sợ nhỏ lại nổi giận thì chỉ có hắn mệt thôi
" biết rồi em yêu, em muốn gì anh cũng chịu hết. ko dám gian dối đâu" hắn cứ ngọt ngào thì thầm với nhỏ.
Thật ra trong lòng thì đan kêu than thảm thiết " Vương Long ơi là Vương Long, đúng là gặp quả báo thật rồi, cả cuộc đời chinh chiến thương trường lẫn tình trường, có bao giờ phải chịu khuất phục trước ai đâu, vậy mà bây giờ lại bị 1 cô gái bé nhỏ làm cho đứng ngồi ko yên thế này, đúng là mất thể diện mà."
Ko biết bao nhiêu phụ nữ mơ ước được hắn nhìn tới dù chỉ 1 lần vậy mà hắn chỉ xem họ như rác rưởi, bây giờ ông trời cho hắn yêu phải nhỏ đúng là báo ứng nặng nề mà. Yêu phải 1 con nhóc hung dữ ngang ngược, lại hay dùng vũ lực, tuy là vóc dáng xinh đẹp nhưng tính tình thì tệ vô cùng. Thật lòng hắn ko biết yêu nhỏ là họa hay phúc nữa. chỉ biết giờ hắn đang chịu khổ vì nhỏ hành hạ thôi.
" em ghen đúng ko?" đang miên mang suy nghĩ thì 1 ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu hắn nên hắn liền hỏi nhỏ.
Giật mình vì câu hỏi quá bất ngờ nên nhỏ lại đỏ mặt, ánh mắt bối rối nhỏ liếc sang hướng khác " ai …ai thèm ghen chứ. Anh đừng có mơ" nhỏ trề môi nói.
" ko có mà lại nỗi giận với anh vì chuyện hôm qua. Đừng nói vì ghen mà hôm qua em mới bỏ đi dầm mưa nhé" hắn vừa thắc mắc vừa trêu chọc nhỏ.
" tại em thích tắm mưa thôi mà, làm gì ghen chứ" nhỏ cố chống chế với hắn
" uhm .. ko có thì thôi. Em mau đi thay đồ rồi ăn sáng thôi. Vẫn còn bệnh mà cứ giận hoài" hắn cười cười nhìn nhỏ. Trong lòng thì thấy rất vui cũng rất giận vì hành động ngốc nghếch của nhỏ ngày hôm qua.
" uhm.. .em biết rồi" nhỏ gật đầu xong lại giật mình " quần áo ai đây? Sao em lại mặc cái này" nhỏ ngạc nhiên vì đồ nhỏ đang mặc là 1 bộ pjama rộng thùng thình, lại phát hiện bản thân ko có mặc nội y nên hơi hoảng sợ.
Thấy vẻ mặt của nhỏ hắn lại yêu chìu ôm vào lòng khẽ nói " là đồ ngủ của anh, hôm qua em ướt cả người nên phải thay đồ khác chứ"
Nuốt nước miếng nhỏ liều lĩnh hỏi 1 câu nhưng trong lòng hy vọng ko đúng như nhỏ nghĩ " là.. anh… thay.. đồ.. cho…em hả?"
" uhm, sốt cao quá
nên anh phải thay đồ giúp em thôi" hắn trả lời tỉnh bơ.
Còn phần nhỏ, giờ trời đất như sụp đỗ hoàn toàn trước mặt nhỏ. Chuyện gì xảy ra vậy trời, hắn thấy hết của nhỏ rồi. chết cho xong thôi. Vẻ mặt nhỏ vô cùng khó coi, từ đỏ chuyển sang hồng rồi lại trắng bệt, mồ hôi toát ra ướt cả tráng và đôi tay.
Thấy nhỏ biểu hiện hơi lạ hắn cũng khẩn trương hỏi " em làm sao vậy? thấy ko khỏe à? Lại sốt nữa sao? Chết thật anh quên cho em uống thuốc rồi." hắn tự hỏi tự nói 1 mình mà quên nhìn ánh mắt đầy lửa của nhỏ
" em phải giết anh" nhỏ thì thầm qua kẽ răng làm hắn lạnh xuông sống. cố giữ bình tĩnh để khai thác được nguyên nhân nhỏ lại nổi giận hắn hỏi " anh làm sao chứ? Em nói gì vậy hả?"
" anh..anh thấy hết của em rồi đúng ko? Như vậy anh bảo em làm sao nhìn mặt ai nữa hả? làm sao em lấy chồng đây?" nhỏ hét vào trong mặt hắn đầy giận dữ
"trước sau gì cũng thấy thôi, có gì mà em làm to chuyện vậy chứ. Em ko lấy anh thì sẽ lấy ai hả?" hắn nói chuyện như chưa từng có gì xảy ra. Vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
" anh chết đi. Ai nói em sẽ lấy anh hả?" nhỏ giậm chân đùng đùng mà nói
" thôi thôi cho anh xin lỗi, anh ko thấy gì hết, thật đó!" thấy nhỏ mặt mũi tái nhợt nên hắn đành phải dịu giọng năn nỉ tiếp. "đừng giận nữa mà, anh ra ngoài cho em thay đồ nha. Ngoan nào" hắn lấy bộ đồng phục của nhỏ đưa cho nhỏ rồi tiến về phía cửa. khi đi lướt qua nhỏ hắn khựng lại thì thầm " hình như vết bớt son trên ngực trái của em hình trái tim phải ko ta?" nói xong hắn nhanh chân chạy ra ngoài đóng cửa lại để nhỏ ở lại với cục tức cùng 1 đóng lửa giận trong mắt.
" anh kể cho em nghe về anh đi" nhỏ chớp mắt nhìn hắn nói.trong lòng nhỏ vẫn bán tín bán nghi về những gì hắn nói. Nhưng vẫn hy vọng hắn nói là sự thật. nếu đúng như vậy thì họ có thể đến với nhau thật rồi. niềm vui lẫn lo lắng cứ đang xen trong tâm trí nhỏ.
"chuyện này dài dòng lắm, nhưng nếu em muốn biết thì anh sẽ kể" hắn trầm ngâm hồi lâu rồi bắt đầu kể về cuộc đời của bản thân hắn
<>
" anh ko hận ông ngoại anh sao" nhỏ thút thích hỏi hắn. thì ra nghe anh ấy kể chuyện chị ấy thương tâm quá nên ko biết khóc từ lúc nào nữa.
" có chứ! Hận rất nhiều nữa kìa. Lúc đầu anh từ chối mọi quyền lợi thừa kế từ ông ngoại. nhưng khi ba mẹ cho anh biết chuyện ông ngoại hứa gả mẹ anh cho hoàng tử Ả Rập nhưng ko thành nên hoàng gia đã cô lập ông và luôn chèn ép trong chính trị lẫn thương trường. phần mất con gái lại bị hoàng gia hất hủi ông ngoại anh sống
trong đau khổ dằn vặt rồi cuối cùng lại chết trong cô đơn uất hận. anh tiếp nhận tập đoàn PR là vì ko muốn tâm huyết cả đời của ông ngoại bị hủy trong tay đám con cháu vô dụng kia và anh tin là mẹ anh cũng ko muốn anh sống trong thù hận"
" thật ko ngờ anh còn đáng thương hơn cả em" vẻ mặt thương tâm nhỏ nói. ( người ta mồ côi cả cha lẫn mẹ còn chị chỉ là bị nhầm lẫn thôi vậy mà đáng thương cái gì ko biết nữa. đúng là ngố mà).
"thôi ko nói chuyện buồn nữa, anh đưa em tới bác sĩ khám bệnh nha". Hắn vẻ mặt bình thản nhìn nhỏ nói.
" em chưa hỏi xong mà." Nhỏ trề môi nhõng nhẻo với hắn
" lại chuyện gì nữa" hắn nhăn nhó nhìn nhỏ, thật sự thì hắn biết nhỏ sắp hỏi chuyện gì . nhưng hắn ko muốn trả lời vấn đề này nên cố ậm ừ cho qua. Ko ngờ nhỏ vẫn cố chấp muốn biết tường tận. hắn biết nói dối hay nói thật gì thì nhỏ cũng sẽ nổi giận tiếp thôi. đời hắn đúng là khổ thật mà.
" chuyện anh và Bạch Y Y là thế nào?" nhỏ nghiêm giọng hỏi hắn. vẻ mặt vô cùng lạnh lùng và mang theo 1 chút nghi ngờ trong ánh mắt.
" chẳng là thế nào cả. anh và cô ta chỉ là bạn bè bình thường thôi. ngoài ra ko có gì hết" hắn cương quyết phủ nhận mọi nghi ngờ của nhỏ. Nhưng trong lòng cũng đang hồi họp chờ đợi trần cuồng phong từ nhỏ
" nói rõ hơn xem nào. Chung chung quá em ko tin đâu." Nhỏ vẫn nét mặt lạnh lùng nói với hắn, lần nay trong ngữ điệu của nhỏ còn có 1 chút uy hiếp " tốt nhất anh đừng có giỡ trò nhé".
" thật là ko có gì mà. Anh và cô ta chỉ là bạn thanh mai trúc mã thôi, cô ta nhỏ hơn anh 2 tuổi.gia đình cô ta cũng có mối quan hệ rất tốt với ba mẹ nên….mẹ mới định….phần sau thì em hiểu rồi đó" hắn ấp úng trả lời nhỏ kèm theo 1 vẻ mặt đáng thương vô tội.
" thật là anh ko hề yêu thích cô ta ko? Chỉ xem cô ta là bạn thôi đúng ko?" nhỏ vẩn hỏi hắn nhưng câu này có vẻ đã đôi phần tin tưởng, giờ chỉ hỏi cho có lệ thôi.
" thật.. thật mà. Anh thề tuyệt đối ko có yêu thích gì Bạch Y Y cả. suốt cuộc đời này chỉ có mỗi mình em thôi" hắn thề thốt huyện thuyên cho nhỏ nghe thật dễ chịu.
"vậy còn những cô tình nhân của anh thì sao?" nhỏ lại quét mắt nhìn hắn như tra khảo tội phạm.
" ko sao cả, từ khi gặp em anh ko còn qua lại với bất
cứ ai cả. họ ko là gì với anh cả, em đừng bận tâm nhé" hắn tráng toát mồ hôi vì nét mặt của nhỏ. Tại sao hắn lại ra nông nổi thế này. Trước tới giờ làm gì nói gì cũng ko cần quan tâm tới nét mặt của người khác. Chỉ có người ta sợ hắn chứ hắn nào biết sợ ai. Thật ko ngờ người
con gái nhỏ bé trước mặt giờ này lại có đủ uy quyền khiến hắn chùng bước và dè dặt từng câu chữ. Đúng là mất hết thể diện mà.
" uhm.. ko có gì nữa rồi, về nhà thôi. em cần đi tắm cho sạch đã. Ngủ trên giường của anh em nghĩ cũng bị dính bẩn luôn rồi" nhỏ nói với vẻ mặt thản nhiên nhưng làm hắn phải giật mình.
" anh xin thề chưa bao giờ đưa cô gái nào về nhà cả. em là người con gái đầu tiên ngủ trên giường của anh đó" hắn lúng túng giải thích cho nhỏ hiểu rằng hắn luôn trong sạch.
" ko đưa về nhưng tới nhà người ta hay đi khách sạn thôi đúng ko?" nhỏ cười với vẻ mặt khinh bỉ.
"chuyện.. chuyện.. đó là trước khi có em mà. Bỏ qua nha em, đừng trách anh nha, đừng bỏ mặt anh nha. Cô bé đáng yêu của anh" hắn vẻ mặt sủng nịnh bước tới ôm chằm lấy nhỏ thì thầm
" em cho anh hưởng án treo, sau này phải xem anh cư xử thế nào rồi quyết định" nhỏ nghiêm giọng nói cùng anh mắt cương quyết làm hắn chỉ biết đứng cười trừ và thầm nghĩ " có cơ hội là tốt rồi"
Chap 9:
* * *
1 tháng trôi qua nhanh chóng ba mẹ nhỏ cuối cùng cũng trở về. chỉ có cái tên Vương Lâm là lặn mất tâm. Nghe nói là đi lưu diễn xuyên Châu Á gì đó, nhỏ cứ tiếc nuối là ko xin chàng đi theo để có thể du lịch miễn phí. Giờ ở nhà đối diện với 4 bức tường chỉ biết ăn và ngủ đúng là chán chết.
Hôm nay nhỏ chính thức nghỉ hè để chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp sắp đến. biết nhỏ thích đi xe đạ
p nên Vương Long đã mua cho nhỏ 1 chiếc xe rất đẹp kèm theo lời dặn chỉ được đi xung quanh đây thôi ko được đi xa coi chừng lạc đường hay gặp kẻ xấu. ( kẻ xấu nào mà dám đụng tới em yêu của anh chứ. ko khéo người ta lại thành ah)
Ăn sáng xong nhỏ lại theo phong cách cũ, vận chiếc quần short bằng vải jean, trên mặc chiếc áo pull 3 lổ màu đen để tô lên làn da trắng mịn của nhỏ, chân mang đôi giày thể thao màu trắng trông nhỏ vô cùng năng động và tao nhã. Nhỏ ko thích mặc những bộ váy rườm rà rất khó di chuyển,. đây cũng là 1 điều làm bà Chan vô cùng đau đầu vì cách ăn mặc của nhỏ. Nhưng ko thích thì để trong lòng chứ có dám nói ra đâu.
Dẫn chiếc xe đạp ra khỏi cổng nhỏ tươi cười rất vui vẻ. leo lên xe nhỏ đạp thẳng hướng ra biển. nhà nhỏ cách bãi biển ko đầy 10 phút. Nơi đây phong cảnh rất đẹp. nước biển trong xanh, bãi cát trắng mịn, ánh nắng buổi sáng lấp lánh như những viên kim cương được người ta trãi dài trên mặt biển. do là bãi biển của tư nhân nên ko có người lạ đi vào càng làm nhỏ thấy thoải mái.hết lượm vỏ sò nhỏ lại chơi trò xây lâu đài cát. Rượt đuổi theo những con dã tràng trên bãi cát nhỏ lại ngân nga bài hát thật chậm thật buồn.
Tiếng gió vi vu bên tai nhỏ, nhưng trong tiếng gió thổi nhỏ lại nghe 1 âm thanh rất lạ, dường như là tiếng rên rỉ của ai đó. Nhìn xung quanh vẫn chỉ có mình nhỏ chứ ko thấy bóng ai cả, nhỏ khẽ rung động " ko lẽ có ma, người ta nói ở biển cũng có nhiều oan hồn lắm" nhỏ thầm nghĩ và hơi lo lắng. nhưng bằng dũng khí ko sợ trời ko sợ đất thì nhỏ cũng lấy lại được bình tĩnh mà dò xét xung quanh. Men theo tiếng rên rỉ nhỏ lần qua 2 vách đá thì cũng phát hiện được đó ko phải là ma mà là tiếng người.
1 cảnh tượng vô cùng "hot" đang đập vào trong mắt nhỏ, 1 đôi trai gái đang quấn lấy nhau trên 1 hòn đá to khoảng hơn 1m. cả 2 người đều ko 1 mảnh vải che thân, âm thanh nhỏ nghe được là tiếng rên rỉ vì sung sướng hay đau đớn gì đó củ cô gái kia. Mặt nóng bừng , nhỏ quay sang chỗ khác và thấy vô cùng xấu hổ.
" giữa ban ngày thế này mà dám làm chuyện đó đúng là điên mà. Cũng may nơi này là ranh giới đất của người khác rồi, nếu như là trên đất của mình thì nhất định mình sẽ gọi cảnh sát cho biết tay" nhỏ thầm nghĩ và ko ngừng nguyền rủa 2 con người xa lạ kia đã vô tình làm bẩn mắt nhỏ
Im lặng lùi bước nhỏ về khu đất của mình, khi đi qua 1 cái biển màu xám nhỏ nhìn kỹ thì thấy 2 chữ " Bạch thị". " ko lẽ là đất của nhà họ Bạch, tại sao cứ là họ Bạch chứ" nhỏ thầm nghĩ và thấy khó chịu trong lòng.
Đang chơi vui thì bị phá hỏng bởi cảnh nóng vừa rồi làm nhỏ bực mình mà dẫn xe đi về. trên đường đạp xe về nhỏ vẫn miên mang suy nghĩ về 2 người lúc nảy, tên con trai trên lưng có hình xăm 1 con đại bàn màu đỏ nhìn rất đáng sợ. dù khi ở Việt Nam nhỏ vẫn theo 2 anh trai đi đánh nhau và thấy ko ít mấy cảnh chém giết nhưng nhỏ vẫn rất ghét những người xăm mình. Theo nhỏ nhận xét những người xăm mình 90% là người xấu ( hix cái này viết đại nếu ai
có xăm mình thì đừng trách mình nha)
"tin…tin…tin..rầm…." nhỏ đang tập trung suy nghĩ thì bị 1 chiếc xe màu bạc ép vào lề làm nhỏ trật tay lái mà ngã xuống đường vô cùng thảm hại
" bị điếc hả sao ko tránh đường. đúng là tiểu quỷ mà" 1 cô gái xinh đẹp với bộ mặt trang điểm lòe loẹt cùng đôi môi tô màu son dỏ choét đưa đầu ra khỏi xe mà trách mắng nhỏ. Mắng mỏ xong cô ta lại rồ ga rồi chạy đi mất
Tội nghiệp cho nhỏ bị té quá bất ngờ nên ko chống đỡ được mà chỉ biết để cho đất mẹ ôm trọn vào lòng, cũng may là gương mặt xinh xắn của nhỏ vẫn còn nguyên vẹn. chỉ có tay chân là trầy khá nhiều và nhỏ thấy rất đau. Nhưng đôi mắt nhỏ vẫn mở trừng trừng nhìn chiếc xe vừa đi khỏi. nhỏ hận là lúc đó còn sức nếu ko nhất định sẽ cho con đàn bà kia 1 trận no nê rồi.với bản tính thù dai thì ít ra nhỏ vẫn nhớ được gương mặt 3 phần người 7 phần quỷ kia cùng với biển số xe rồi " tôi thề lần sau gặp lại, cô sẽ ko sống nổi với tôi đâu" nhỏ nghiến răng ken két nói
Tay chân đều bị chảy máu rất đau, ko thể đi nổi nhưng nhỏ vẩn phải cố lê bước còn phải lôi theo chiếc xe đạp bị gãy vành kia. Đúng là tức chết khi hồi sáng đi ra khỏi nhà lại ko mang điện thoại theo. nếu ko bây giờ nhỏ đâu đến nỗi thê thảm thế này. Quãng đường khoảng 2km nhưng nhỏ lê bước rất lâu mà vẫn chưa đến nơi. Đối với nhỏ bây giờ tưởng chừng đã đi được 200 km rồi á. Muốn khóc cũng ko khóc được nhỏ chỉ biết nguyền rủa cô gái kia cùng 2 diễn viên đóng cảnh nóng lúc nảy thôi.
" đúng là sáng sớm thấy mấy chuyện đó liền bị xui xẻo mà. Tôi hận mấy người. đừng để tôi gặp lại mấy người nha, nếu ko thì chết với tôi" nhỏ chỉ biết vừa đi vừa lầm bầm trong miệng
Cánh cổng màu trắng hiện ra trước mắt nhỏ, ko phải nói lúc này nhỏ mừng như là cảnh tượng thầy trò Đường Tăng thấy được cổng Lôi Âm tự ( hơi bị nhiễm phim bà kon thông cảm nhé)
Nhỏ cố chịu đau bước thật nhanh vào sân, có mấy người giúp việc đang tưới cây đã thấy nhỏ liền chạy tới đỡ lấy nhỏ và dìu vào trong nhà. Khi đi ngang gara để xe nhỏ chợt giật mình và kêu mọi người dừng lại. nhỏ thấy 1 chiếc xe lạ trong sân nhà nhỏ, đặc biệt chiếc xe đó chính là chiếc xe đã làm nhỏ té thê thảm thế này. Hận thù uất ức lại dâng lên trong lòng nhỏ.
Thoát khỏi tay mấy người giúp việc nhỏ cúi người lượm 1 hòn sỏi trong chậu hoa và bước tới bên chiếc xe màu bạc đắc giá kia "kétttttt……kétttttttttttt…..kéttttttt�� � nhỏ cười hả hê vì chiến tích của mình. Nhỏ đã dùng hòn sỏi rạch ngoằn nghoèo lên chiếc xe làm nó trầy xướt gần như toàn bộ.
Nét mặt của mấy người giúp việc bây giờ khó coi hết sức. họ kinh sợ vì hành động của nhỏ, và hơn thế nữa là đang lo lắng sắp có chuyện ko ổn xảy ra. 1 người đàn ông trung niên bước tới bạo gan nói với nhỏ " tiểu thư cô đang làm gì vậy? đây là xe mới của Bạch tiểu thư đấy, cô làm trầy xe cô ấy như vậy thì làm sao đây?"
Đang nói chuyện như ngụ ý nhắc nhỡ nhỏ thì người đàn ông trung niên bổng nhiên im bặt và xanh mặt vì nét mặt của nhỏ. Ko những nhỏ ko hoảng sợ khi nghe ông nói mà trái lại giờ đây trong đôi mắt của nhỏ hiện lên 1 ánh lửa căm thù và nét mặt vô cùng âm u ủy khuất.
"Bạch tiểu thư sao? Đến rồi sao? Đúng là ko phải mất công tìm kiếm mà" nhỏ nghiến răng bật ra từng tiếng làm cho những người dứng kế bên phải lạnh xương sống. "dìu tôi vào nhà" nhỏ lãnh đạm nói làm mấy người giúp việc giật mình tay chân rung rẩy dìu nhỏ vào trong nhà.
" bà chủ ơi, tiểu thư bị thương rồi" giọng 1 bà giúp việc vang lên làm tất cả mọi người giật mình nhìn ra cửa. bà Chan đang ngồi nói chuyện với Bạch Y Y cũng vô cùng hoảng hốt khi nghe tin nhỏ bị thương
Được mọi người dìu vào nhà, nhỏ vẻ mặt bình thản nhìn xung quanh như tìm kiếm ai đó. Ánh mắt nhỏ chợt dừng lại trên thân người của 1 cô gái vận chiếc váy màu xanh vô cùng quyến rũ. Đôi mắt to đen nhưng ko trong sáng bằng nhỏ. Đôi môi hơi cong được tô đậm 1 màu son đỏ chói làm nhỏ thấy buồn nôn. Gương mặt trang điểm khá cầu kỳ với 1 lớp phấn phủ dày trên da mà theo nhỏ nghĩ " có thể lấy búa đập ra rồi gỡ từng miếng ấy, chứ tẩy trang làm sao lau sạch được"
Đôi mắt nhỏ bây giờ hiện lên 1 vẻ tà ác và nhỏ bắt đầu thực hiện kế hoạch
" cô…cô..tôi..tôi.." nhỏ thỏ hổn hển tay chỉ thẳng hướng Bạch Y Y mà trừng mắt nói, giọng nói đứt quảng ko thành tiếng của nhỏ làm bà Chan và mọi người vô cùng hoảng sợ.còn nàng Bạch Y Y thì chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình. Vốn dĩ cô ta đã nhanh chóng quên đi người vừa bị cô ta gây tai nạn lúc nãy đây mà.
Nhỏ ngất xĩu làm mọi người trong nhà 1 phen kinh hoảng. "mau gọi bác sĩ Dương đến" bà Chan hét ầm lên tay thì rung rung ôm
chằm lấy nhỏ, đôi mắt bà giờ đây đã đẫm lệ. bà nhìn thấy con gái bị trầy xướt khắp người tim gan bà như bị vỡ ra. Lòng bà đau như cắt nhưng chẳng làm được gì
Đưa nhỏ vào phòng cho bác sĩ Dương khám bệnh, sau khi giúp nhỏ sát trùng vết thương và băng bó xong Dương Chiến quay sang bà Chan với vẻ mặt ái ngại nói " tuy là bị thương ko nặng , nhưng vết thương ngoài da này cũng phải hết sức cẩn thận, ko được để bị nhiễm trùng, tránh di chuyển nhiều trong vài ngày, ngày mai cháu sẽ quay lại khám cho cô bé. Bác gái hãy yên tâm!"