Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

My Osin

Đó là một toà lâu đài huyền thoại... đã có từ rất lâu đời... chủ của nó hiện tại là một gia đình thế phiệt... rất giàu có và độ lượng... nhưng căn nhà lại mang một bầu không khí u ám.... 

_ Đã hai tuần rồi??? Cô tính sao đây??? 

Tiếng nói trầm vang lên trong phòng khách của căn nhà... ngoài trời mây đen đang ùn ùn kéo tới.... 

Giọng nói đó là của một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế bành lớn... xung quanh là 3 người khác nữa... dưới đất... một cô gái đáng thương đang quỳ gối... Cô gái ăn mặc rách rưới... nước mắt lưng tròng... 

_ Xin các cậu tha cho tôi!!! Thêm một tuần nữa.. chính xác một tuần nữa... tôi sẽ hoàn thành công việc... xin các cậu... 

_ Thôi đi!!! 

Người đàn ông lạ mặt đứng dậy... đi một vòng quanh cô gái đang khép nép... 

_ Tôi rất ghét những người không giữ chữ tín... 2 tuần là 2 tuần... ngay bây h... cô hãy mau cút khỏi đây... 

_ Cậu Chun... đừng ... 

Cô gái bấu chặt lấy ống quần người đàn ông... liên tục van nài... 

_ Thật bực mình quá.... Adan... xử lý nốt đi!!! 

_ Vâng thưa anh!!! 

Một người dáng nhỏ nhắn hơn đi ra... nắm lấy cổ áo cô gái... và piu!!! Đá văng cô ra ngoài trời mưa tầm tã.... 

_ Làm tốt lắm.... Hahahahaha!!!! 

Người đàn ông tên Chun che miệng cười lớn... 

_ Đừng có ai hòng bước vào căn nhà này hahahaha!!! 

--------------- 

Tại một đại hội..... cấp cao... thuộc vào hạng quan trọng của Đài Loan... 

_ Mọi người nghe nói gì chưa...??? 

_ Chuyện gì??? 

_ Tứ đại ác quỷ vừa sa thải thêm một người nữa... 

_ Trời đất... chuyện thường ngày... tính ra trong vòng một năm họ đuổi ngót 100 người là ít... 

_ 100 người thôi á!!! Tôi nghe nói là 200 cơ đấy!!! 

_ đáng sợ quá... mong tôi không phải là người kế típ... 

_ Nếu được vô đấy thật nghe chừng cũng không nuối tiếc đâu!!! 

_ Gì cơ??? 

Tất cả mọi người đều chăm chú vào giọng nói vừa thoát ra... 

_ Vì tứ đại ác quỷ rất đẹp trai... 

_ Tôi cũng nghe vậy đấy!!! Người ta nói họ chỉ đối xử tàn tệ với chúng ta thôi... còn đối với mọi người đều rất dịu dàng.... 

_ Rốt cuộc cũng là cái phận.... tự dưng tôi thấy mặc cảm cái nghề này quá... 

Một người rơm rớm nước mắt... 

_ Cũng chính vì thế mà không ai chiến thắng được tứ đại ác quỷ... 

Một cụ bà trông khá đững đạc... Bước ra chỗ đám đông đang bàn tán xôn xao... 

_ Chủ tịch.... 

Tất cả mọi người trong khán phòng đều im lặng... và nghiêng mình cúi đầu.... 

_ Không hiểu lần này có kì tích không nữa... 

Người đàn bà được mệnh danh là chủ tịch ngước mắt lên bầu trời vẩn c....thở dài... 

---- 

Tứ đại sát thủ: 

1. Wu Chun: Anh cả _ Chàng trai lịch lãm/.... 

2. Mike he: Anh hai _ Công tử đào hoa... 

3. Joe Cheng: Anh ba _ Hoàng tử giá băng... 

4. Alan: Em út _ Cậu bé dễ thương... 

Bốn anh em đều là 4 đại sát thủ trong giới nữ sinh.... họ đều đẹp trai tài giỏi... nhưng đều có nhược điểm là tính bừa bộn ... nhưng lại không cho bất kì ai dọn dẹp....điều này đã được Chun cắt nghĩa là bừa bộn trong trật tự... vì vậy họ không thik có osin _ hay bất kì người lạ nào trong nhà... Bố mẹ họ là ông bà Ngô cực lực phản đối chuyện này... vì dù ông bà đi công tác suốt ngày nhưng ngôi nhà vẫn là bộ mặt của cả một dòng tộc... nhất là với gia đình ông bà... gia đình đứng đầu trong giwosi tài chính Đài Loan... nên dù biết các con không thik vẫn cố tình đưa người về nhà... Phản đối không xong nên các anh em quyết tâm đuổi đi bằng được... Mâu thuẫn của ông bà Ngô với những đứa con trai vô tình trở thành sức ép với đại gia đình osin.... họ luôn phải cực nhọc tìm kiếm người có đủ tố chất để chế ngự được 4 anh em... 

------------- 

_ Hahahaha!!! 

Chun cười mãi không dứt... mặc dù mưa đã tạnh được 5 phút rồi... 

_ Sao cười mãi như đơ vậy anh iu!!! 

Alan láu táu... 

_ Kẻ thù đã buông giáp đầu hàng... không vui sao được... 

_ Chẳng có gì đáng để vui cả... 

Joe lắc đầu... 

_ Này quân sư!!! Bé nói vậy là sao hử??? 

Chun ngừng cười... nghiêm mặt lại.... 

_ Đối thủ càng lúc càng tầm thuờng... anh không thấy nhàm chán hay sao??? 

_ Thôi xong chưa... em đi tán gái đây... 

Mike hét lên... 

_ Thôi chết!!! Em phải đến trường... 

Adan với lấy túi đồ... 

_ Oáp!!! Em vô nghiên cứu nốt đây... 

Joe lấy tay che cái miệng ngáp ngủ... 

_ ơ!!! Còn bữa tối... ai nấu??? 

Chun ngơ ngác... 

_ Anh chứ ai??? 

Cả ba cùng lên tiếng... 

Chỉ trong chốc lát.... Tất cả đều đi hết... chỉ còn mình Chun với làn gió vu vơ.... 

_ Bọn mày... 

Chun nghiến răng kèn kẹt... và đập mạnh tay vào ghế... 

_ Láo... láo thật!!! Ya... 

------------

_ Ya phập!!! 

Chiếc phếu xinh xắn được cắm cái phụp vào miệng cậu bé con... mắt cậu ánh lên sự hoảng sợ... nhìn bà cô tay lăm lăm thìa cháo... 

_ Bé ngoan... ăn đi... 

Bà cô thẳng tay dốc cả bát bột vào chiếc phễu... thằng bé ho sặc sụa... nguy cơ dịch dã dày sắp theo cháo bò ra ngoài... 

_ Ấy chết... như thế sao được... 

Bà cô tay nâng cái phếu... tay đổ can nước đầy ắp vào phễu... rồi mau ng rút phễu ra... bóp chặt miệng thằng bé... và dán chặt nó bằng băng dính... 

Xong xuôi ... bà phủi tay... chống hông... 

_ Cứ từ từ mà tiêu hoá đi nhá... 

_ Ưm... ưm!!! 

Có tiếng ho he đâu đây!!! Việc nhà làm chuẩn lắm rồi cơ mà.... 

Bà cô nhăn mặt nhìn quanh... hóa ra tiếng kêu phát ra từ bà cụ lọm khọm đang nhai trầu trên giường... 

_ Cụ oi!!! 

Bà cô mau ng lại gần... cất giọng hiền từ... 

_ Cụ sao thế... cháu vừa nghe cụ than đau lưng... chắc dạo này cụ mải mê nấu nướng bày bừa trên gác... thế nên đau cũng phải thôi... cháu vừa dọn đống khói cụ bày ra xong... bây h cháu đấm lưng cho cụ nhé!!! 

" Bốp!!! " 

Bà cô giáng một phát chưởng... rồi ghé tai cụ... típ tục thì thầm... 

_ Cụ hết đau chưa... lần sau thì đừng bày nữa nhé... cháu dọn mệt lắm... với lại... cụ ăn trầu đừng nhả ra ghế như vậy... tội cháu... tội cả cụ đó... 

Cảnh cáo xong... bà cô đứng dậy... vặn mình lắc đầu... 

_ Vô vị!!! 

" Reng!!! Reng!!! " 

Tiếng chuông điện thoại reo hối hả... 

_ Alo... tôi đây!!! 

_ Ariel... 

_ Anh mattt... có chuyện gì thế??? 

_ Nhiệm vụ mới đây... về trụ sở mau lên... 

------------- 

Tuýt!!! 

Tiếng còi vang lên thông báo cuộc họp khẩn của tứ đại ác quỷ bắt đầu... 

_ Chuyện gì thế anh hai... bi h là 3 h sáng đó... 

Mike ca cẩm... 

_ Phòng em suýt nữa thì nổ... 

Joe nhanh tay quấn bàn tay đang sưng phồng... 

_ Kiểu này mai lại nghỉ học mất thôi... 

Adan ôm đầu đau khổ... 

_ E hem!!! Trước tiên xin lỗi vì đã quấy rầy việc riêng của các chú... nhưng tầm cỡ sự việc hôm nay quá quan trọng... không thể không đánh thức các chú dậy được... 

_ Chắc đó là việc trái đất sắp ng mặt trời... 

Joe nghiêng đầu khó hiểu... 

_ Không... anh nghĩ chắc anh hai vừa gặp em nào xinh lắm... 

Mike gật gù... 

_ Đài Loan đăng cai tổ chức thế vận hội chăng... 

Adan sáng mắt lên... 

_ Đài Loan còn lâu mới làm được việc đó chú ah!!! 

Chun đưa tay ẩy đầu út em liên tục... rồi hắng giọng... đứng dậy vẻ trịnh trọng... 

_ Nhà mình sắp có osin mới.... 

_ Ối dào!!! Chuyện bình thường ở đường... 

Ba cái miệng lè nhè... rồi ba cái mông nhấc đít... ba đôi chân bắt đầu di chuyển về phòng... 

_ Khoan đã... việc lần này liên quan đến tính mạng đấy!!! 

Chun vừa dứt lời... 3 cặp chân cũng dừng lại và chuyển hướng quay về bàn.... ông này đã nói đến tính mạng là sắp toi cả lũ rồi... 

_ Theo thông tin mới nhất anh nhận được... osin lần này được mệnh danh là sát thủ có tiếng... với tâm địa độc ác... thủ đoạn tàn bạo... chung quy rất đáng sợ... 

_ Có bằng bà đô vật 100 kí lần trước không??? 

Adan tròn mắt... 

_ Anh nghĩ là hơn... 

Mike chu mỏ... 

_ Hấp dẫn đây ta... 

Joe reo lên... 

_ Vậy nên... chúng ta hãy sẵn sàng chiến đấu!!! 

Chun hét lớn... 

_ Chiến đấu!!! Chiến thắng!!! 

Tiếng còi khai cuộc đã bắt đâù 


Tại biệt thự nhà họ Ngô... 

_ Mike!!! Anh đẹp trai quá... 

Joe xuýt xoa... 

_ Joe... em cũng vậy... cả Adan nữa... thật sáng bóng... 

_ Các anh quá khen... 

Adan cười tủm tỉm./... 

_ Hai anh mới là đại mỹ nhân đó... 

_ Oẹ!!! 

Joe mở đầu tràng nôn trước... 

_ Bốp!!! 

Mike dí đầu út em... 

_ Thôi đi chú... nói gì nghe ghê quá.... chuẩn bị tư thế vào chỗ đi.... Nhưng ai sẽ vào ngồi chỗ anh hai.... 

_ Hem phải em ah nha...!!! 

Adan tránh cái ghế ra đến 10 thước là ít.... 

_ Khó đây... _ Mike lắc đầu... phải có tư chất khí khái giống anh hai cơ... 

Mike nhìn Joe cười ranh mãnh... 

_ Chú... đúng rồi... Joe... 

_ Sao... sao??? 

Joe lắp bắp... 

_ Sao hem phải là anh mà là em/... 

_ Tại nhìn mặt anh gian gian giống anh hai chứ bộ....... 

Adan láu táu... 

---------------------------------------------------- 

" Tíng toong!!! " 

Tiếng chuông cửa hay tiếng chuông gọi hồn vang lên não nề... 

_ Tới... tới rồi đó... 

Mike run rẩy... có vẻ cậu đang rất hồi hộp... 

_ Tất cả vào vị trí... Adan ... ra mở cửa đi... 

_ Biết liền.... 

Adan lon ton ra định vặn chốt... thì Joe lên tiếng... 

_ Nhớ nghểnh mặt lên nhá... thế mới chứng tỏ ta đây cũng không sợ bà cô osin ấy đâu... 

_ ỐI dào!!! Dặn dò quá thừa... 

Adan phẩy tay.... 

" Cạch!!! " 

Cánh cửa mở ra ... cùng sự im lặng của cả căn phòng... cả 3 cặp mắt đều dõi lên tầm cao 2 mét.... nhìn mãi nhưng chẳng thấy gì ngoài bầu trời đầy nắng... 

_ Mọi người nhìn gì vậy??? 

Tiếng nói làm tầm mắt của ba anh em thu hẹp lại... bi h còn tầm 1m hơn... 

_ Chị... chị là.... 

Adan lắp bắp.... 

_ Giúp việc mới đến đây!!! Hân hạnh làm quen.... 

----------------- 

_ Cái gì??? 

Chun sốc đến nỗi la toáng lên giữa cuộc họp cổ đông quan trọng... nhận thấy mình đã phản ứng hơi quá đáng trước việc nghe một cuộc điện thoại... anh bèn mỉm cười... rồi nhẹ nhàng... 

_ Xin lỗi!!! 

Chạy với tốc độ tên lửa ra ngoài... Chun thở phì phò... típ tục áp máy lên tai... 

_ Sao cơ.... chú nói con bé đó cao gần mét sáu thui ah.... 

_ Không chỉ thía... bả ý còn bé tí như hạt tiêu nữa... 

_ Ô!!! 

Mồm Chun tròn vo... hay ghê... 

_ Làm gì bây h anh..... phụp!!! 

Adan típ tục thì thầm.... 

_ Cứ theo kế hoạch đã định... dù sao cũng không coi thường được con mụ này đâu... với lại... bảo hai đứa chúng nó là giảm mức 2 tuần xuống còn 1... 

_ Cái gì??? Như thế thì ít quá... ị..... 

_ Cứ nên cẩn thận là hơn ... mà có tiếng gì kì kì ở chỗ chú đấy... 

_ Ah!!! Em đang mót.... 

_ TRời đất... không còn không gian nào trong sạch hơn để bun với anh ah!!! 

Chun cụp máy... nhăn mũi... bẩn thật!@!!! 

------------------ 

Adan cố nhét cái di động vào túi quần bò chật cứng... rồi rón rén bò ra phòng khách... nơi hai ông anh đang típ chiện cô osin xinh xắn... 

_ Chà!!! Cô Ariel!!! Cô thật khác những gì chúng tôi tưởng tượng... 

Mike nhăn nhở... mắt đảo như rang lạc... 

_ Có chi đâu _ Ariel cười ý nhị _ Em lại chẳng phải là mỹ nhân... 

_ Ghê quá... 

Joe lầm bầm trong họng... ông này đúng là thần tán gái... 

_ Anh tư.... 

Adan đã đến bên Joe từ lúc nào.... 

_ Anh hai bảo vẫn làm theo kế hoạch cũ... đồng thời giảm thời hạn xuống còn một tuần... 

_ biết rồi... Joe gật đầu lia lịa... 

_ Ah!!! Cô Ariel này... 

Joe sau vài phút im lặng cuối cùng cũng lên tiếng.... 

_ Sao ạ??? 

Ariel mỉm cười... 

" Gian quá!!! _ Joe thầm nghĩ... nhưng cũng cười đáp lễ... 

_ Có lẽ chúng ta cũng không còn gì hok hiểu về nhau nữa... vậy nên vào vấn đề chính luôn nhá.... chúng tôi không thik có người lạ trong nhà... vậy nên nếu trong vòng một tuần... cô không dọn sạch sẽ được ngôi nhà này... dọn không một chút bụi... thì tụi này sẽ piu cô ra ngoài kia đấy!!! 

_ Này Joe!!! 

Mike khều khều... 

_ 2 tuần chứ!!! 

_ Ehem!!! 

Joe giật tay Mike... hắng giọng... 

_ Cô thấy thế nào??? 

_ Điều kiện hợp lý quá rồi... vậy xin làm phiền.... 

Ariel nghiêng đầu cười ranh mãnh.... 

_ Làm tốt nhé... 

Joe đưa tay ra... 

_ Vâng..... 

Bắt tay con bé... mà Joe thấy gai hết cả người... Đáng gờm đây... 

_ Xin lỗi phòng tôi ở đâu nhỉ??? 

_ Ah!!! ở trong góc kia kìa... 

Joe chỉ vào cái phòng đóng bụi khép hờ... 

_ Chà đẹp quá.... 

Ariel xuýt xoa... 

_ vậy xin phép tôi về phòng trước... 

_ Vâng... cô cứ tự nhiên... 

Đợi bóng bà cô khuất sau cánh cửa... Adan mới lon ton chạy ra cùng các anh... 

_ Thế típ theo làm gì bi h.... 

_ Chẳng làm gì cả... 

Joe điềm tĩnh... 

_ Dù sao cô ta cũng hok ở được đây đâu... Có gì đợi anh hai về rùi tính.... 

_ Không... chẳng mấy khi có một cô dễ xương như vậy đến nhà... anh còn định giữ cô ấy 3 tuần cơ đấy... 

Mike nhăn nhó... 

_ Anh bị điên ah!!! 

Joe và Adan cùng hét lên... 

Mike bịt chặt tai... bĩu môi... 

_ Gì mà hét ghê thế>??? 

---------------- 

Nói đến phần cô osin mới...Sau khi về phòng... việc đầu tiên của Ariel là quan sát căn phòng... 

" Đây có vẻ là phòng xấu nhất, lần này gặp được đối thủ xứng tầm thật là lý thú... không hiểu hôm nay còn trò gì nữa không... nghe nói còn một ông anh nữa... thú vị thật!!! Nhưng mình cứ ngoan hiền thế này liệu có hay hem??? Mặc kệ... chốt lại là 50 tỷ sẽ vào tay mình một khi vụ thử thách này kết thúc,... còn khoản tiền lương sau đó thì,... chòi chòi... hem dám nghĩ... xong việc dễ mình mua được cả cái vila to sụ ở Hawaii mất!!! Hehehe!!! " 

Ariel ôm mặt cười sặc sụa... tương lai tươi sáng quá..

_ Cá này... cà chua... thịt nên mua loại gì nhỉ???... 

Nó cắm cúi lục trong đống thức ăn đại hạ giá trong siêu thị...mặc dù mí cô xinh xinh đứng canh đã biểu nó là đừng nên mua đồ đã quá 3 ngày... nhưng nó mặc kệ... đối tượng nó cho ăn là ai đây cơ chứ???... 

Tất cả mọi thứ cho bữa tối đã sẵn sàng... nó xách túi đồ... lang thang đi về nhà mới... Biệt thự nhà họ Ngô ở một nơi biệt lập... tách biệt với thành phố bên ngoài... vậy nên con đường dẫn về nhà cũng rất vắng vẻ... vậy là nó cứ tung tăng... tung tăng... 

--------------- 

_ Chú nói sao??? Con bé ngu ngốc đi mua đồ ăn rồi ah??? Được lắm... chúng ta cứ thong thả mà hành động... bác mua một két nước ngọt và bia đây rồi... chú mua thuốc rùi đó hả... 

Chun cười hỉ hả...mắt tít lại... hem chút mảy may chú ýe đến quãng đường gồ ghề gập ghềnh trước mắt đang có một con bé tung tăng xách làn rau và thịt... 

Chuyện gì đến sẽ đến... vừa nhăn nhở tắt điện thoại.... Chun hét toáng lên khi suýt cán phải em bé xinh tươi... 

_ Au ui!!! 

Nó lăn ra đất... tay ôm chặt đầu gối... 

_ Đi đứng chả có mắt mũi gì cả... 

Nó buông một câu trách móc khá nhẹ nhàng với volume cỡ 10 cái loa phóng thanh gộp lại chắc cũng hem bằng... 

_ Cô hok sao chứ??? 

Chun nhẹ nhàng hỏi han... nâng nhẹ đầu gối nó lên... cái vẻ lịch lãm lại được phát huy đúng lúc : " CHứ hok thế nhỡ con bé đòi bồi thường thì sao??? " _ Chun thầm nghĩ... 

Lật lên lật xuống... nhìn trái... nhìn phải... Chun mải mê xem nó bị thương có nặng hem để tuỳ theo đó mà xử lý cho gọn... Hok chút chú ý đến cái nhìn như muốn nuốt chửng anh của con bé nạn nhân đáng thương... 

" Người đâu mà đẹp trai dễ sợ ah nha!!! " Ariel như đang bay trên mây... cái mặt lưỡi cày hoàn mỹ thía kia... chắc chỉ tượng mới có... 

_ Chỉ thương nhẹ thui... 

Chun thở phào... 

_ Cô hem sao chứ??? Có cần tôi đi mua băng về dán hok??? 

_ Không... không cần.... 

Mọi ý nghĩ trả thù độc ác trong nó bỗng đi đâu mất hết... trước chàng... thì phải hìn lành... chớ để lộ cái đuôi hồ ly... 

_ Tôi không sao mà... 

Chun nháy mắt nhìn nó... " Quả này chắc con bé chết vẻ lịch lãm của mình rùi... " 

_ Vậy cô ở đâu??? Tôi đưa về... 

_ Sao lại thế được... 

Nó tít mắt... 

_ Làm phiền anh quá.... 

------------- 

Chun vừa lượn xe... vừa liếc mắt đưa tình với người đẹp... trông cũng xinh xắn đấy.... nhưng lạ ghê.... vô sâu đến vậy chỉ có mỗi nhà mình... chẳng lẽ... 

Chun nhìn kĩ lại cô gãi đi bên... người một mẩu... bé tí... thôi chắc đúng con tinh tinh mà Adan nói rồi... 

Nó chớp chớp mắt... Sao tự nhiên " chàng " nhìn mình tình tứ thế kia??? Đẹp trai như chàng... sao lại ở chỗ khỉ ho cò gáy này nhỉ??? Mà trông mặt chàng cũng quen quen... hình như.. 

Nó bồi hồi nhớ lại... 

" Đây là ảnh của 4 anh em.... anh cả tên là Chun... có vẻ ngoài lịch lãm đứng đắn... cô hình dung ra hoàng tử chứ... mieu tả anh ta bằng từ ấy được đấy.... " 

" Chẳng lẽ??? " _ Nó bàng hoàng... 

Khoảng cách giữa hai đối tượng từ 1cm chuyển thành hẳn 1 mét... ai cũng mang trong lòng một suy nghĩ riêng.... và đều hem mún đối tượng biết được.. 

" Cô nàng này đúng là dễ xương thật... hem biết được là sẽ đối phó với chúng mình được không đây... Chun !!! Tỉnh lại đi... đừng bị vẻ ngoài đánh lừa... cần cảnh giác... cảnh giác... cú ngã vừa nãy dễ là do cô này nguỵ tạo để lừa mình..." 

" Anh ta hok hỉu có giống ba người còn lại hem.... nhưng mà thía này thì chít... suốt ngày ngắm trai đẹp thế này làm sao mà chuyên tâm làm việc được... mà đó cũng chính là vũ khí số 1 của con trai nhà này... anh Matt đã cảnh báo mình rồi... thật hem được coi thường... Vụ đâm xe vừa rồi dễ do anh ta bày ra để giết mình lắm...." 

Nó liếc sang chỗ Chun... và tóm ngay được ánh mắt anh chàng đang liến láo về phía nó... bốn mắt nhìn nhau.... và cả hai đứa... 

_ Hahaha!!! 

Chun cười phớ lớ... 

_ Hehehe!!! 

Nó cũng phớ lớ cười... 

---------- 

Kít.... 

Xe dừng lại đúng chỗ cần dừng... " đến lúc phải hạ bài rồi!!! " Chun nhìn nó dịu dàng... 

_ Có vẻ... đây là nhà cô... 

_ Hình như nó cũng là nhà anh... 

Nó cười... nhưng nụ cười cũng chẳng được tươi lắm... 

_ Vậy ta vào chứ.... 

Chun nhăn nhở... xuống xe... 

---------- 

_ Pha thế đủ đô chưa??? 

Adan nhíu mày... mí cái chất hoá học này mà bắn vô mắt thì coi như toi con gà toi... 

_ Thêm tí nữa... mà ông Chun nhà mình cũng quá cơ... bắt người ta ngủ li bì 5 ngày đêm... ngủ kiểu gì được... 

Joe nhăn trán... 

_ Em cũng thấy thía... có vẻ ông ấy sợ quá hoá lú rồi... 

_ Mà gọi cho anh ba chưa??? 

_ Ổng bảo làm gì cứ làm... đang bận.... 

_ Bận với em nào đây... hôm trước vừa say good bye một lúc 5 bà lận... bái phục... 

_ Em là em ghét bọn con gái lắm ó... 

_ Anh hok có phản ứng với lũ rắc rối ấy... 

_ Xem ra có mỗi hai ông anh nhà mình là tài... 

" Brừm...!!! " 

_ XE ah!!! Anh hai về rồi chăng....??? 

Adan nhảy vọt một phát ra cửa sổ... thò đầu qua cái cửa bé tí... và suýt nữa ngất lịm... 

_ Anh Joe... anh Joe.... 

_ Gì thế... muốn nổ phòng không... 

Joe run run tay ống nghiệm .... 

_ Nhưng sao ông Chun nhà mình lại đi cùng với bà cô sát thủ.... 

_ Hả??? 

Joe hét lên... vứt ống nghiệm... lon ton chạy ra... và... 

" Bùm!!! " 

Khói bốc đầy trời.... mặt hai anh em thì đen nhẻm... tóc dựng ngược... 

_ Sao anh bỏ ống nghiệm ra... 

Adan khịt mũi nhìn Joe....



Disneyland 1972 Love the old s