Chương 18 sự thật(1) Nhã Nhược bước đi thật nhanh, chân quýnh lên, va vào nhau, ngã xuống. Đường phố đông đúc, ánh đèn ô tô, tiếng còi. Ồn ào quá, ầm ĩ quá. Dennis, anh đang ở đâu? Nhã NHược mệt mỏi đi bơ vơ, cô độc trên đường, đôi mắt vô thần ngơ ngác, sợ hãi. Mắt không ngừng nhìn khắp nơi tìm một dáng hình quen thuộc trong vô vọng. Em mệt quá rồi, Dennis. Em kiệt sức rồi, đói lắm, lạnh lắm. Thật sự là không đủ sức nữa rồi. Dennis…. Cơ thể ấy, cuối cùng cũng không chống đỡ nôir, ngất lịm trên hè phố, chìm vào cơn mê sảng miệng khẽ thì thầm gọi tên anh. Trong cơn mê còn cảm giác thấy ai đó nâng mình lên, ôm lấy mình, thật chặt….
***
Dennis tức giận xé toang chồng ảnh trên bàn. NHững bức ảnh cô nép vào nguời hắn, run rẩy. Những dòng tít lớn của các báo làm anh chua xót “ Lọ lem và Hoàng tử thực sự”, “ Dennis bị đá ra rìa”. Đã định sẽ giảng hoà với cô, không nghĩ ngờ cô nữa vậy mà giờ lại nổi lên cơn ghen ghê gớm. -A……………a……………..a…………. Dennis giơ tay gạt bỏ mọi thứ trên bàn, ôm lấy mặt khóc nức nở. Điên cuồng dùng những móng tay sắc nhọn cào lên khuôn mặt mình. Máu, là máu đấy. Máu đang chảy trên khuôn mặt kia. NHưng sao mùi tanh này không làm anh sợ hãi, đau đớn nhỉ? Chàng trai với mái tóc đỏ -Trần Ân khổ sở nhìn Dennis điên loạn, Tại sao? Tại sao lại vì cô ta mà đến mức này, muốn tự mình huỷ hoại bản thân. Anh, có biết rằng từng vết cào trên mặt anh là từng nhát dao vào tim này hay không? Cả ngày hôm qua nhìn anh không ăn uống, mệt mỏi chờ đợi một dáng hình không bao giờ xuất hiện, lòng đã đau đớn vô cùng. Giờ đây, lại bất lực nhìn anh hạnh hạ chính mình. Cô ta, xứng sao? Có biết rằng một con người luôn sẵn sàng hi sinh cho anh hay không? Trần Ân lao vào giữ lấy cánh tay đang càng ngày càng bấu chặt của Dennis, cầu xin: -Dennis, đừng làm thế mà. -Buông tôi ra,. Trần Ân. Trần Ân quỳ xuống dưới chân Dennis, tay vẫn cố giữ chặt lấy tay anh, ra sức khuyên nhủ: -Dennis, anh xin em. Không được huỷ hoại gương mặt mình như vậy. Dennis. -Buông ra. Các người, cả anh, cả cô ta , chỉ cần khuôn mặt này thôi phải không? Tại sao? Tôi làm gì sai sao? -Dennis, anh …anh ……… - Mẹ kiếp. Anh có buông tôi ra không? Để tôi chết đi có lẽ anh và cô ta, các người cũng đều sống hạnh phúc đúng không? - Dennis! Tức thì Dennis vung tay thật mạnh, đẩy Trần Ân ngã xuống. Điên cuồng hét lên. Trần Ân ngước mắt lên nhìn anh, đau khổ tự hỏi: tại sao? Với người đó lại luôn nhẹ nhàng quan tâm, còn đối với mình lại quá ư tàn nhẫn. Tại sao? -Được, cậu đã thế thì tôi nói cho cậu rõ. Tôi khinh thường cậu, cậu là kẻ hèn nhát nhất thế giới này, Dennis ạ. -Anh vừa nói cái gì? Mẹ kiếp, Trần Ân. Anh nhắc lại xem nào? -Tôi nói cậu là kẻ hèn nhát. Câu yêu cô ta sao lại chỉ biết ở đây mà than khóc, hành hạ mình. Có giỏi thì đi gặp cô ta mà chứng minh tình yêu của cậu đi. Trần Ân gào lên đau khổ. -…. -Trong lúc cô ta cần cậu thì cậu ở đâu? Cậu đang hèn nhát trốn ở đây gặm nhấm sự ghen tuông, ích kỉ. Vậy cậu còn trách ai được nữa. -…. Dennis im lặng đứng sững người, ngơ ngác. -tôi khuyên cậu 1 câu chân thành. NẾu muốn có được người mình yêu thì hãy cho cô ấy biết rằng, cậu là một điểm tựa vững chắc cho cô ấy. NẾu chỉ biết hờn giận thì đến lúc cậu mất đi người mình yêu nhất, cậu sẽ phải hối hận đấy. Dennis ngước mắt lên, nhìn thẳng vào Trần Ân, hỏi thật nhỏ, thật yếu đuối: -Em phải làm gì đây? Em sợ lắm. Em sợ cô ấy sẽ bỏ em lắm. -Hãy đi đến chỗ cô ấy đi. Nhanh lên. Dennis nghe xong những lời này chân vội cuống lên, lao ra khỏi phòng hướng về phía cô. Đúng rồi, anh sẽ không để mất em đâu, Nhã Nhược. Nhìn dáng anh khuất thật xa, trần Ân tự cười, rồi tự khóc. Cười vì mừng cho anh đã biết bảo vệ tình yêu của mình, khóc vì biết mình đã không có được cơ hội nói lời yêu anh. - kHoan đã. Là tiếng của anh, Dennis, anh quay lại sao? Vì mình ư? Trần Ân ngỡ ngàng, tựa như đang sống trong một giấc mơ vậy. Lòng lại nuôi thêm 1 hi vọng bé nhỏ. Dennis chạy vào phòng, nắm thật chặt lấy tay Trần Ân. Bàn tay bất giác run rẩy lên. -Trần Ân, em quên chưa cảm ơn anh. Anh là người bạn tốt nhất của em. Em sẽ đi giành lại hạnh phúc của mình đây. Cảm ơn anh. Nói rồi, lại giống như 1 cơn bão, đến rồi đi. Bóng anh lại biến mất thật nhanh. Cơ thể ngồi kia run lên, nức nỏ. Bạn sao? Thật sự chỉ là bạn thôi. Bàn tay kia, nắm lấy bàn tay này, đã là điều mơ ước hàng đêm, nhưng giờ lại căm ghét nó vô cùng. Vì nó chỉ là dành cho một người bạn. Rất thân. Cũng tốt thôi. Anh sẽ hạnh phúc nhé, Dennis.
***
Dennis chạy thật nhanh đến nhà cô, chắc chắn lúc gặp phải xin lỗi cô, phải cầu xin cô tha thứ. Dù có phải quỳ xuống, van xin cô chăng nữa. Nhưng rồi bước chân lại chợt khựng lại. KẺ kia, đang đứng lặng lẽ trước nhà cô, mắt nhìn lên phòng của cô. Dù căn phòng tối om, nhưng kẻ kia vẫn nhìn nó không rời mắt một phút, vẻ mặt suy tư, đau khổ. Hạ Âu, hắn ta đang làm gì ở đây? Hạ Âu phát hiện ra Dennis đang nhìn mình, ánh mắt uất hận, ghen tuông. Cậu bé kia, anh mới chỉ gặp hai lần. Mái tóc bạch kim, gương mặt non nớt ngây thơ, nụ cười lúc ở bên Đậu Đậu của anh lúc nào cũng tràn đầy hạnh phúc. Con người ấy, là người mà anh đã phát hiện ra rằng, đậu Đậu luôn muốn quan tâm, săn sóc, là người Đậu Đâu yêu nhất trên đời. Vì khi bế cô trên tay, cố sưởi ấm cho cô, nhưng người con gái ấy, trong giấc mơ chỉ ggọi tên chàng trai này thôi. Cậu ta, liệu có thể cho cô ấy hạnh phúc không?
NHưng dù sao, đây cũng là người cô yêu, vậy nên, anh cần giúp cô giữ lấy hạnh phúc. Denis lạnh lùng gằn lên từng chữ: -Anh đến đây làm gì? -tôi chỉ là đưa Nhã Nhược về thôi, cậu đừng hiểu nhầm. - Hiểu nhầm ư? Đây không phải là cái mà anh muốn để chia rẽ tôi và Nhược Nhược sao? - Dennis, cậu nghĩ sai rồi, tôi và Đậu… - hạ Âu, tôi cảnh cáo anh rồi phải không? Hãy tránh xa Nhã Nhược ra. - Được. Tôi không có ý định phá hoại hai người. Từ mai, tôi sẽ về Mỹ, không gặp lại Nhã Nhược nữa. Cậu hãy yên tâm. -Anh… -Nhưng tôi có lời này muốn nói. Đã bao giờ cậu nghĩ, lúc ở bên cậu, cô ấy được gì? Chỉ là sự nghi ngờ ích kỉ cá nhân. CHỉ làm cô ấy khổ sở với sự ghen tuông của cậu. Còn tôi, tôi có thể cho cô ấy sự chở che, dám hi sinh bản thân để cô ấy hạnh phúc. Nhã Nhược và tôi, trứơc kia, dù có như thế nào thì vẫn là quá khứ. Còn bây giờ, người cô ấy yêu là cậu. Nhã Nhược rất yêu cậu. Vì vậy hãy trân trọng tình yêu mà người khác không bao giờ có được này. Hạ Âu đi rồi mà Dennis vẫn còn đứng yên đó, có lẽ Hạ Âu và cả Trần ân đều nói đúng. Cậu đã quá ích kỷ rồi. KHông, cậu làm thế chỉ vì yêu thôi mà. Nhã Nhược. Dennis đập lấy cửa nhà Nhã Nhược, gào thét tên cô. Bà Âu vừa mới mở cánh cửa, Dennis đã như một cơn lốc, lao đến phòng cô. Nhã Nhược đang nằm trên giường, gương mặt tái xanh mệt mỏi. Cô đang truyền nước, cô đau sao? Chỉ mới 2ngày không gặp mà đã đến mức này sao? Cứ tuởng chỉ mình anh đau khổ hoá ra cô còn là người đau đớn hơn. Nhã Nhược, em tỉnh lại được không? Một bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bờ vai run rẩy của anh, bà Âu dịu dàng nói: Con bé đã không ăn cả ngày nên ngất đi, hôn mê cả ngày rồi. May nhờ có Hạ Âu đưa nó về, chăm sóc cho nó. Nhưng cả ngày nó chỉ gọi mỗi tên cháu thôi, Dennis. Cô tin và hi vọng cháu sẽ cho Nhược Nhược hạnh phúc. Hứa với cô Được không, dennis? -Cháu xin lỗi cô, cháu…. Dennis khóc lên, hối hận vô cùng. -Con trai ngoan, phải mạnh mẽ lên. Như thế mới có thể làm chỗ dựa cho Nhược Nhược được chứ. -Vâng.
Bà Âu rời khỏi căn phòng, khẽ thở dài. Nhưng lòng lại thấy ấm áp, mãn nguyện. Có lẽ con bé đã có hạnh phúc thực sự rồi. Anh ngồi bên cạnh cô, khẽ đưa tay vuốt những sợi tóc tơ mềm mại, nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay cô. Sẽ mãi không buông, anh hứa đấy. Gương mặt kia chợt dãn ra, bình an. Thôi không nói mê nữa mà chìm vào giấc ngủ sâu, yên lành.
Nửa đêm, Nhã NHược tỉnh dậy, đầu rất đau. Trong lòng đột nhiên lại nhớ ngày nào, cô cũng tỉnh dậy như thế này trong bệnh viện, lúc cha mất. Cơ thể cũng khô khốc như lúc này, nhưng lúc đó, luôn có anh bên cạnh, nắm lấy bàn tay cô, thức cả đêm trông cho cô ngủ ngon giấc. Anh đã vì cô mà hi sinh, mà thức trắng. Giờ lại rất nhớ hình ảnh mái tóc bạch kim mềm mại ấy phủ kín bàn tay bé nhỏ của cô, lại rất muốn được một lần cảm nhận sự tê tê, mỏi nhừ do đầu anh đè lên tay cô, nặng triũ. Sẽ chẳng bao giờ thêm một lần nữa sao? Tại sao? Tại sao khi có anh trong tay, lại luôn làm tổn thương người ấy, luôn lạnh nhạt, luôn bắt anh hi sinh. Anh, dẫu sao cũng chỉ là một chàng trai 20, non nớt, ngây thơ trong tình cảm, cũng chỉ là một kẻ bình thường. Cô? Có quyền gì mà bắt anh phải chấp nhận quá khứ của mình, bắt anh phải nhân nhượng khoan dung chứ. Anh ghen, anh tức giận là điều bình thường thôi, vậy mà lại không biết thấu hiểu cho anh, lại luôn lạnh nhạt, thờ ơ với cảm giác của người ấy. Anh, trước kia, luôn cười đùa, luôn vui vẻ. Anh, giờ đây, luôn đau khổ, lo âu. Chính cô, đã cướp đi anh thực sự của mọi người. Đã biến một Dennis tốt bụng, thẳng thắn trở thành kẻ nhỏ nhen, ghen tuông, mâu thuẫn trong tình yêu. Giá như, có anh một lần nữa, cô liệu có nên giữ anh lại hay chăng? Rồi lại tự mắng bản thân, làm gì có ngày ấy cơ chứ. Anh, có lẽ đã quá mệt mỏi rồi, không thể tiếp tục cùng cô bước trên con đường tình ái này nữa. Giờ mới biết, anh đã phải khổ sở ra sao. Muốn khóc quá, nhưng không đủ sức để khóc nữa rồi. Anh, liệu có thể xuất hiện thêm một lần nữa không? Có thể cho em một cơ hội nhìn lấy anh, một lần thôi, được không? Nhã Nhược mở đôi mắt mệt mỏi nhìn xuống bàn tay mình, ước nguyện thấy được màu sắc quen thuộc ấy, bạch kim. Bạch kim, đúng là nó rồi, tay lại cảm thấy mỏi nhừ. Cảm giác trong mơ, sao lại thật đến vậy. NHững ngón tay mệt mỏi giơ về phía mái tóc ấy, luồn vào trong nó, cảm nhận sự mềm mại, chạm vào da thịt ấy, để làm run rẩy bản thân. Anh, đã nghe thấy ước nguyện của cô nên đã vào trong giấc mơ này, để cô nhìn anh đúng không? Cảm giác run run của bàn tay, chẳng hiểu sao lại thật đến mức hơn cả ước nguyện đến thế này? Dennis ngẩng đầu lên nhìn cô, hai ánh mắt chạm vào nhau, như có điện chạy vào người. NHã Nhược tự mỉm cười thương hại bản thân, sao tim lại có thể đập mạnh đến vậy trước một ảo ảnh chứ. Anh, ngồi kia, vẫn khuôn mặt bơ sữa, vẫn tóc bạch kim gần gũi. Dennis, xin đừng phải là ảo ảnh nữa. -Em tỉnh rồi sao? Não đột nhiên ngu ngơ đến mức khó hiểu, trong mơ cũng có thể nói chuyện hay sao? Cô cứ yên lặng, cười mệt mỏi, nhưng lại ngốc nghếch vô cùng. -Em hôn mê lâu quá rồi đó, anh và bác rất lo lắng cho em đó. Mẹ, phải rồi. Mẹ cô chắc chắn đang rất lo lắng. Cô thật quá bất hiếu. Cha đã đi xa, chỉ còn mình cô trên đời này, mẹ đã rất quan tâm, chăm sóc cô. Còn cô, lại quá ích kỉ mà lo cho bản thân mình. Tình yêu của cô? Nó là cái gì mà dám làm tổn thương quá nhiều người như vậy? Dennis ngơ ngác trước nụ cười của cô. Cô, không trách mắng sao? Không hỏi han gì anh sao? Phải chăng cô đã giận rồi? Lòng lo lắng vô cùng, sợ hãi. Và thế là trong căn phòng ấy, có hai kẻ ngu ngơ nhìn nhau, im lặng., ngốc nghếch. Hoá ra tình yêu lại làm IQ người ta giảm sút nhiều đến vậy. -Anh, cảm ơn anh. Nhược Nhược của anh, đang cảm ơn anh sao? -Vì điều gì cơ? -Vì đã xuất hiện ở đây, bên em. -À… anh chỉ là… -Thật sự nếu anh không xuất hiện, em sẽ thất vọng vô cùng. Vì thế nên, rất cảm ơn anh đã có mặt nơi này. -Nhược NHược, anh hứa sẽ không rời xa em nữa, bất cứ khi nào em cần, anh cũng sẽ ở bên. Tin anh nhé.<Hai ông bà này, ông nói gà bà nói vịt mà hợp ghê> Cô không trả lời an, cười gượng, thật buồn. -Anh biết là không thể được mà. -Tại sao? Cái “ảo ảnh” kia hoảng hốt, sợ hãi. -Vì một lát nữa thôi, anh sẽ biến mất khỏi nơi này, và chúng ta sẽ không bao giờ nhìn thấy nhau nữa. -Biến mất? Lần này thì Dennis chẳng hiểu nổi cô đang nói gì nữa rồi. -Nhưng dù cho không thể nhìn thấy anh trong mơ như thế này nữa, giấc mơ này, đã làm em thật sự rất vui rồi. -nhã Nhược, em nói gì vậy, giấc mơ nào cơ? -Anh, không phải là đang mơ đấy sao? Đến đây, Dennis mới hiểu ra cô người yêu ngốc nghếch của mình đang nghĩ cái gì. Anh nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, đặt nhẹ lên gò má bầu bĩnh của mình. Chợt nhận ra, lúc bàn tay ấy chạm vào anh, cả hai cơ thể cùng run lên. -Đây không phải là giấc mơ đâu, ngốc quá đi. Những ngón tay kia, vuốt nhẹ làn da ấm áp, ngón trỏ vuốt nhẹ lên làn môi mềm mại của anh. Thật quá, đây không phải giấc mơ sao? Anh không phải là ảo ảnh. Anh, thật sự đang ở bên cô ư? Sao lại giống như mơ thế này? Một dòng nước mắt nóng hổi chảy dài xuống mặt. Dennis đặt môi lên giọt nước ấy, hút nhẹ. Nóng sôi, mặn chát. Nhã Nhược đã tỉnh giấc mộng, nhìn anh hỏi thật nhỏ: -Anh, đã đưa em về sao? - À …ừ…..Chút ích kỉ đã xen lên, lần đầu tiên trong đời Dennis đã nói dối. Không hiểu sao lại sợ nếu cô biết được là Hạ Âu, chứ không phải anh thì sẽ phải mất cô mãi mãi. Thế là con tim nhỏ nhen cất tiếng đồng thuận. Tự nhủ thầm, chỉ một lần này thôi. Bất chợt, nghe từ miệng ai đó phát ra câu trả lời, Nhã NHược ngồi bật dậy đặt lên môi anh một nụ hôn ấm áp. Trong đó, còn cảm thấy cả vị mặn của nước mắt ban nãy. Dennis ngây ngô đáp trả nụ hôn ấy, say đắm. Nhưng lòng vẫn đôi chút băn khoăn tự hỏi: Nếu là Hạ Âu ngồi đây, liệu người được nhận nụ hôn này có phải là anh hay không?
****8***8****
Sáng sớm, Nhã Nhược nhõng nhẽo ôm lấy vòng tay Dennis, làm nũng: -Em muốn ăn canh gà anh nấu cơ. -Nhưng không phải mẹ em đã nấu cháo rồi sao? -KHông thích, anh phải nấu canh gà cho em? Nhìn cô trẻ con, lòng Dennis ấm lại, vui sướng vô cùng. -Thôi được rồi, nhìn em cứ như con nít ấy. Để anh đi siêu thị mua đồ về nấu. Hì Hì. Cô chun mũi lại, cuời thật tươi. -Ồy….Hun anh cái nà. Vừa chu đôi môi nhỏ xinh ra, thì Dennis đã chạy mất tiêu, cố hét ngược lại: - Em ăn gian qúa đấy, toàn cưỡng hôn anh không à. Nhã Nhược nhìn theo dáng anh, cười hạnh phúc. Dennis, thật sự đã trở về.
Chàng trai kia lao ra khỏi nhà, tung tăng đến siêu thị. Cô muốn ăn canh gà do anh nấu. từ trứơc đến giờ chưa phải nấu ăn một lần nào hết. Nhưng Chỉ cần câu nói của cô, thì bắt anh nấu cả mặt trời anh cũng làm. -Cậu là Dennis phải không? Một phụ nữ trẻ nghiêng đầu hỏi. Mẹ ơi, từ nhà đến đây đã phải hoá trang kĩ lưỡng mới tránh khỏi các fan bám riết thế mà lại bị cô này phát hiện ra rồi. Dennis ơi, chuyến này không trở về nhà yên ổn mất thôi. Cậu méo xệch khuôn mặt đi, cười gượng gạo: -Xin lỗi, chị nhầm người rồi. Tôi không phải Dennis. Nói xong thì quay mặt chạy đi thật nhanh, hi vọng thoát khỏi nanh vuốt fan. -Tôi là bạn của Nhã Nhược và Hạ Âu. Câu nói này, ngay lập tức làm cái tên lửa mang tên Dennis khựng ngay lại. Trần Khiết tiếp tục ôn tồn nói: - Tôi muốn nói chuyện với cậu. Chuyện này liên quan rất nhiều đến Nhã Nhược.
Trong quán cafe : Dennis ngồi yên, căng thẳng vô cùng nhưng lại cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: -Chị là ai? Trần khiết điềm tĩnh khuấy nhẹ tách café, mặt không chút biểu lộ. -Tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ là một kẻ biết rất rõ Hạ Âu và Nhã Nhược và nguyên do của sự hiểu lầm giữa họ. -Hiểu lầm. Là Hạ Âu bào chị đến đây sao? Giọng điệu Dennis có chút mĩa mai khinh rẻ. -Không, Hạ Âu sắp sang Mĩ rồi. Anh ấy không hề biết tôi gặp cậu, chỉ là tôi muốn cho cậu biết về sự thật quá khứ của hai người ấy. -Tôi không quan tâm quá khứ của Nhã Nhược, dù có chuyện gì xảy ra trước kia, bây giờ tôi vẫn tin và yêu cô ấy. Vì vậy, kế sách li gián của cô thật sự thất bại rồi. Tạm biệt. Dennis tức giận đứng lên. -Anh có biết tại sao trứơc kia Hạ Âu lại ruồng bỏ Nhã Nhược không? Bước chân vội vã chợt khựng lại. -Tại vì Hạ Âu rất yêu Nhã Nhược nên mới ruồng bỏ cô ấy. Chính ngày đó, cha Nhã Nhược đã bắt Hạ Âu từ bỏ cô ấy vì sợ ảnh hưởng đến tương lại của Nhã Nhược. Cũng chính vào lúc đó, Hạ thanh em gái Hạ Âu phải mổ mắt nếu không sẽ bị mù, vĩnh viễn không thấy ánh sáng nữa. Nhà quá nghèo, Hạ Âu biết em gái mình rất muốn trở thành một hoạ sĩ, đôi mắt với Hạ Thanh rất quan trọng nên mới cam tâm nhận tiền của ông Âu để từ bỏ Nhã Nhược. Dĩ nhiên chuyện này cô ấy không được biết. Vì vậy đã trách nhầm Hạ Âu suốt thời gian qua. Nhưng Hạ Âu thật sự không có lựa chọn nào khác. -Chị kể cho tôi chuyện này để làm gì? -Chẳng làm gì cả. Chỉ vì tôi muốn cho cậu biết Hạ Âu thực ra không xấu xa như cậu tưởng. Cậu cứ nghi ngờ, ghen tuông tưởng rằng Hạ Âu muốn cướp đi người yêu cậu. Nhưng thực ra, Hạ Âu cũng chỉ vì quá yêu Nhã Nhuợc thôi. Cậu, và cô ta nữa. Hai người có thể sung sướng hạnh phúc bên nhau nhưng xin đừng chỉ biết lo cho bản thân như thế. Có biết rằng, trong chuyện tình cảm này, Hạ Âu mới chính là nguời bất hạnh nhất không? -Ý chị là gì? Anh ta kêu chị đến đây kể câu chuyện này để hi vọng tôi trả lại Nhã Nhược sao? Lần này vẫn tức giận nhưng yếu ớt hơn thật nhiều. -Cậu nghĩ ai cũng ích kỉ như hai người sao? Hạ Âu đã quyết định mang theo bí mật này đi xa mãi mãi. Anh ấy quá cao thượng. Nhưng tôi lại không thể cao thượng như vậy. Tôi rất khó chịu khi nhìn thấy hai người vui vẻ chà đạp lên sự đau khổ của anh ấy. Vì vậy tôi muốn nói cho cậu biết để cậu có thể bớt ích kỉ, trách móc Hạ Âu thôi. -…… -Hôm nay, Hạ Âu sẽ lên máy bay về Mĩ. Nếu có thể, xin hai người hãy đến tiễn anh ấy. Để anh ấy không phải mang bứt rứt trong lòng nữa. Trần Khiết bước đi, rời khỏi quán café để lại một kẻ yếu đuối đứng lặng lẽ. Mái tóc bạch kim rũ rượi. Hạ Âu, anh ta thật sự là kẻ bất hạnh nhất sao?
***
Dennis thẫn thờ đẩy cánh cửa vào nhà cô, bước chân vô hồn. NHư một con sóc, Nhã Nhược lao đến ôm chầm lấy anh, vòng tay bám lấy cổ anh, dụi mái tóc vào ngực anh nũng nịu: -Đi gì mà lâu thế. Làm em chờ dài cổ luôn nè. Sắp thành hươu cao cổ nè. Ánh mắt luớt trên đôi tay anh. Chợt nhận ra tay anh trống không, cô hét lên ầm ĩ: -Trời ơi! Anh đi chợ về mà tay không thế hả? Hừ, nãy giờ anh đi đâu vậy? Khai ra đi? NHưng trái lại Dennis không trả lời cô, mệt mỏi gạt cánh tay trên cổ mình xuống. Nụ cười trên môi ai kia hạ xuống thật nhanh, lòng lo lắng nhìn anh. Anh, có chuyện gì vậy? -Nhã NHược. Dennis mắt dán vào bàn ăn, không nhìn cô một lần. -Uhm? -3 năm trừớc đây, Hạ Âu tại sao lại rời bỏ em. Nghe đến cái tên này, Nhã Nhược đột nhiên hoảng hốt. Lại là vì Hạ Âu sao? Không phải Dennis giận cô vì Hạ Âu đấy chứ? Lòng vội vàng cất tiếng phản đối: -Em với anh ta thật sự không có chuyện gì cả. Anh đừng nghĩ đến những chuyện đã là quá khứ được không? -Thế nếu ngày trước anh ta rời bỏ em vì lý do đặc biệt thì sao? Câu hỏi lần này mang chút tuyệt vọng, chờ đợi một câu trả lời phủ nhận. -Lý do đặc biệt cũng vậy thôi. Em đã không còn tình cảm với anh ta nữa rồi. Chúng ta đừng nói về vấn đề này nữa. Em nấu mì cho anh ăn nha. Nhã Nhược vội vã quay đi . Dennis cúi đầu thật thấp, nói khẽ: -Anh ta ra đi vì bố em ra điều kiện sẽ chữa bệnh cho em gái anh ta. Lần này lòng đôi chút thầm mong cô ấy sẽ không nghe thấy. -Anh nói gì cơ? Nhã Nhược thẫn thờ, kinh ngạc vô cùng, cố trấn an rằng mình đã nghe nhầm. -Em gái Hạ Âu bị bệnh phải có tiền để mổ, trong khi nhà Hạ Âu quá nghèo. Ba em đã hứa sẽ cho tiền, đổi lại là anh ta phải rời xa em để em có thể có tương lai tốt hơn. Ngay tức thì cơ thể kia ngã xuống, mặt tái đi. Rõ ràng không phải nghe nhầm nữa rồi. Hạ Âu, Những tưởng anh đã làm cô đau đớn 3 năm trời, đã nhẫn tâm bỏ lại cô chốn này để vun vén tương lai của riêng anh. Nhưng hoá ra lại không phải sự thật sao? Anh đã hi sinh vì em gái mình.. cha cô đã ép buộc anh sao? Còn cô, lại tàn nhẫn làm anh đau khổ, ngu ngơ trách móc, oán hận anh bằng ấy năm trời. Thậm chí đến bây giờ, vẫn trách anh phá hỏng tình cảm của mình và Dennis. Anh, tại sao lại hi sinh quá nhiều như vậy? Sao lại không nói cho cô biết. NHưng nếu anh nói thì sao? Dù mọi chuyện có như thế nào thì không thể quay lại ngày xưa nữa rồi. Cô đã không còn yêu anh. Không thể làm khổ thêm 1 người nữa được. Phải làm gì đây? Nhã Nhược ngước khuôn mặt ướt đẫm nước mắt lên nhìn Dennis. Anh, vẫn ngồi yên đó. Lặng lẽ, cố không quan tâm đến cô, nói nhỏ: -Anh ta hôm nay sẽ đi về Mĩ. Tức thì cơ thể kia giật lên thật mạnh, hoảng hốt. Hạ Âu, sắp đi rồi sao? Phải chăng anh đã đau khổ quá nhiều rồi. Cô đã quá ích kỉ khi chỉ lo vun vén tình yêu cá nhân mà chà đạp lên tình yêu của anh. Sẽ chẳng thể nào thấy anh lần nữa sao? Còn chưa kịp nói lời xin lỗi kia mà. Cô vội vàng đứng thật mạnh, bước chân định chạy đi tìm Hạ Âu, nhưng bị một bàn tay nắm lấy, thật chặt. Dennis,lẽ nào anh muốn ngăn cản cô sao? Cũng phải thôi, anh có lẽ đang rất sợ mất cô, đang ghen với Hạ Âu. ANh có quyền bảo vệ tình yêu của mình. Nhưng....còn Hạ Âu.... Nhã NHược ngước lên nhìn vào mắt anh, đau khổ. -Dennis….. -Để anh đưa em đi. Cô ngạc nhiên, hoang mang, bao suy đoán tan biến. Ngốc nghếch lặng im để anh dắt đi, lái xe thật nhanh đưa đến phi trường. Dennis, lại một lần nữa hi sinh. Chiếc ôtô lao đi với tốc độ kinh khủng, không khí trong xe nặng nề, ngột ngạt, khó thở. Dennis vẫn lạnh lùng lái xe, mắt không hề liếc lấy cô một lần. NHưng nhận thấy rất rõ cô đang run sợ, hai bàn tay lại chà vào nhau đỏ ửng. Cũng thế này, ngày cha cô mất, anh đã nắm lấy bàn tay ấy, lòng tự nguyện che chở cho cô suốt đời. Giờ đây, nhìn bàn tay ấy muốn toé máu, lại thấy tức giận mà thương xót. NHưng lại không muốn nắm lấy. Hai bàn tay, đã không nắm lấy nhau.
***
Sân bay nhộn nhịp, người đưa người đón tấp nập. Xe của Dennis dừng lại, Nhã Nhược lao thật nhanh ra khỏi xe, hoảng loạn chạy đi tìm Hạ Âu. Dennis lặng im đứng nhìn dáng cô hoà lẫn vào dòng người. Lòng chợt mâu thuẫn rất nhiều. Thầm mong anh ta đã đi rồi, như vậy cô sẽ không còn thấy anh ta. Vì lỡ đâu gặp rồi sẽ là mất cô mãi mãi thì sao. Hai người ấy, đã có một quá khứ sâu đậm. Anh, đã không còn đủ tự tin để giữ lấy cô nữa rồi. Nhưng cũng lại mong cô gặp lại Hạ Âu, một lần thôi để xin lỗi anh ta. Để cô không phải băn khoăn trong suốt cuộc đời. Hạ Âu, suy cho cùng vẫn là kẻ bất hạnh nhất. Nhã Nhược quay cuồng trong đoàn người, hi vọng nhìn thấy một dáng hình quen thuộc. Hạ Âu, anh ở đâu? Làm ơn, xuất hiện đi, Một lần thôi. Chẳng lẽ cơ hội cuối cùng cho cô xin lỗi cũng không có sao? Hạ Âu…. Chuyến bay 004 đến New Ooc đã cất cánh….. Giọng nói trên loa kia vang lên, biết đâu rằng đã dập tắt chút hi vọng cuối cùng của Nhã NHược. Cô tuyệt vọng, khổ sở ngã xuống. HẾt thật rồi. Đã xa anh thật rồi. Hạ Âu, xin lỗi anh. thật sự xin lỗi... Dennis nhìn cơ thể kia đang run rẩy giữa đoàn người, nước mắt cô tuôn trào như muốn xé tim anh. NHã NHược của anh, đang khụy xuống, khóc nấc lên từng đợt. Đáng ra phải vui vì cô từ giờ sẽ mãi mãi chỉ là của anh thôi nhưng tại sao lại cảm thấy có lỗi quá. Có ích kỉ quá không với cả cô và Hạ âu? Đau quá, Nhã Nhược. Xin đừng khóc nữa được không? Có biết rằng nước mắt của em là dao khứa vào tim anh hay chăng? Dennis đau đớn, nhìn Nhã NHược khổ sở dùng tay rứt từng mảng tóc xuống. Những sợi tóc mềm mại theo đó rơi xuống nền đá lạnh buốt. Định chạy lại ngăn cản hành động rồ dại đó, nhưng một tiếng hét làm cả anh và cô sửng sốt: -Anh! Tỉnh lại đi, đừng làm em sợ! Anh!. Nhã Nhược giật thót mình lên. Giọng nói này, quen quá, gần gũi quá. Cố gượng người đứng dậy, chen vào đám đông đang tập trung trước cổng soát vé. HẠ Âu, anh nằm kia, bất động như đã chết, khuôn mặt tím đi, tái mét. Anh, tại sao lại đến mức này?