Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Lấy anh rồi đợi anh yêu em

Mê luyến

Đưa Hàn Phi và thiên sứ về nhà, trên đường thiên sứ muốn xuống xe, lúc về trong tay còn có que thử thai.

Tề Phàm đỏ mặt cất đi cẩn thận, Hàn Phi thở dài một hơi.

“Phàm Phàm, hẳn là em đã có quyết định rồi?”

“Giờ còn chưa xác định có hay không, nếu thật sự có, em sẽ không bỏ rơi đứa bé này!”

“Vậy mà anh cũng hỏi, nhìn vẻ mặt cô ấy viết đáp án rõ thế mà.”

Thiên sứ chịu không nổi Hàn Phi đang trì độn.

“Thiên sứ!”

Sao anh có thể nói thẳng vậy!

“Em nói sai ư?”

Thiên sứ chịu không nổi ném cho cô cái nhìn xem thường, Tề Phàm mím môi không hé răng .

Chuyện đầu tiên về nhà cô làm chính là cầm que chạy thẳng vào toilet, khi cô  nhìn thấy hai vạch kia, hưng phấn muốn nhảy dựng lên, nhưng, không được, cô giờ phải thật cẩn thận chăm sóc cho mình .

Hưng phấn qua đi, cô bắt đầu cẩn thận lo lắng vấn đề thật sự.

Đứa nhỏ này đến không đúng lúc, quan hệ hiện giờ của cô cùng Lạc Kì, cô không muốn anh lại nghĩ cô lấy đứa nhỏ ép buộc anh một lần nữa. Loại sự tình này, có một lần, đã đủ làm cô hối hận cả đời rồi.

Thu dọn mọi thứ xong, cô vẫn quyết định, không nói cho anh trước. Nếu bọn họ cuối cùng nhất định phải tách ra, đứa nhỏ kia chỉ thuộc về cô.

Lạc Kì mặt ngoài chuyên tâm lái xe, kỳ thật nội tâm song gió mãnh liệt.

Hai người một đường không tiếng động, Tương Hân vài lần muốn mở miệng, lại nhịn về.

Đến lúc tới dưới nhà Tương Hân, Lạc Kì mới ngừng xe.

“Vào đi, tôi ở đây chờ em, chờ em vào nhà gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ về.”

Giọng nói Lạc Kì có chút mỏi mệt, Tương Hân cũng có chút không vui vẻ.

“Giờ còn sớm, hay là lên ngồi tí đã?”

Cô cắn môi, mời anh.

“Không được, ngày mai còn phải đi làm, em nghỉ ngơi sớm chút đi.”

“Kỳ thật, kỳ thật ý của em là, anh có thể, không phải về ……”

Ánh mắt cô chờ mong nhìn anh, cô bình thường không phải người hay chủ động nhưng cô biết, con trai đôi khi phải con gái tự tới mới chứng minh được sức quyến rũ của mình.

Lạc Kì nhìn cô thật lâu, hiểu được ám chỉ của cô, anh không phải không động tâm. Người anh tâm tâm niệm niệm nhớ mong lâu như vậy, hiện tại đang ở ngay trước mặt mình, yêu thương mời mình vậy, không động tâm sẽ không là nam nhân .

Nhưng, cảm giác cảm động đó chỉ trong một cái chớp mắt, anh còn chưa bắt kịp thì đã trôi mất không thấy bóng dáng, anh cảm thấy sẽ tốt hơn nếu coi đó là ảo giác.

Kỳ thật, toàn bộ buổi tối của anh, cả đầu toàn là Tề Phàm, vẻ cô cười thoải mái, biểu tình kiều diễm  khi cô giữ lấy khuôn mặt người con trai xinh đẹp kia! Luôn luôn ở trong đầu anh, vứt cũng không đi!

Anh gần đây thường như vậy, có đôi khi, một mình nằm trên giường lớn của bọn họ, dáng vẻ Tề Phàm sẽ lần lượt vọt vào trong đầu anh, như bức ảnh từng bức từng bức đều rất rõ ràng.

Đối với Tương Hân, anh không phải không có ảo tưởng, lúc còn ngây ngô thời niên thiếu, cô từng là đối tượng ảo tượng duy nhất của anh. Nhưng, một năm này, anh lại chưa từng nghĩ tới, hay muốn phát sinh gì với cô, cô cũng chưa bao giờ chạm được vào cảm xúc người đàn ông trong anh.

Trước đây cô ở trong lòng anh, là một loại mong muốn mà không thể có được. Mà giờ, anh đã kết hôn, anh cũng không muốn thương tổn cô.

Tề Phàm mắng anh mắng đúng, anh chính là cầm thú! Anh cần thời gian, chỉ biết anh muốn Tề Phàm, cũng chỉ có cô mới có thể khơi mào dục vọng cuồng dã nhất của người đàn ông trong anh.

Vừa rồi nhìn thấy cô, thân thể anh ngay lúc đó đã khát vọng cô, thân thể anh, cả đêm đều ở vì cô mà đau đớn! Anh thầm nghĩ muốn đến nơi ấm áp của Tề Phàm, anh muốn ôm cô!

Mà với Tương Hân, mặc dù không thể bỏ qua mười năm đó, nội tâm anh đối với tình cảm sâu sắc của cô cũng chưa bao giờ có cảm giác vậy.

Tuy rằng chiếm được cảm tình cô, nhưng anh lại thủy chung cảm thấy, có gì đó không đúng, hình như không nên như vậy.

Nhưng anh nói không được, cuối cùng lại tạo ra sai lầm.

Những cô gái dưới thân anh trước đây, anh luôn nhìn chằm chằm trên người bọn họ nơi nào đó giống Tương Hân, ảo tưởng  người trước mắt là Tương Hân.

Nhưng, khi giờ cô thật sự hiển hiện đứng trước mặt anh, anh lại không biết nói gì, như không rõ trước đây theo đuổi là cô, hay là, thứ anh theo đuổi chẳng qua chỉ là một cái ảo ảnh trong lòng!

“Hân, tôi không cần em làm vậy.”

Tương Hân bị thương nhìn anh, cô cảm thấy rất khó khăn, bị cự tuyệt thẳng thắn vậy, cô không đoán được .

Cô biết bên người Lạc Kì không có bạn gái cố định, cô nghĩ nhất định anh sẽ ở lại!

“Lạc Kì, em biết, em không xứng với anh, em lại tự cho là đúng !”

Khóc mở cửa xe xuống xe, Lạc Kì bất đắc dĩ đuổi theo giữ chặt cô.

“Tương Hân, em hãy nghe tôi nói! Không phải tôi có ý đó, tôi không muốn bắt nạt em.”

Tương Hân thuận thế ôm chặt anh, khóc càng hung.

“Em biết, chung quy em với anh ít duyên phận, anh thuộc về Tề Phàm , nhưng  Lạc Kì, em cũng yêu anh! Chúng ta mới là yêu nhau, vì sao không thể ở cùng nhau!”

“Tương Hân, thực xin lỗi.”

Trong lòng một lần nữa lại xúc động, cô là cô gái anh yêu, anh lại không thể cho cô thứ gì, thậm chí cùng cô một lúc, trong lòng anh còn muốn một người khác! Anh chết tiệt thực mẹ nó là một thằng tồi!

“Lạc Kì, không cần nói xin lỗi, anh không có lỗi với em, là em, là em sai trước.”

Lạc Kì vỗ vỗ lưng cô, không biết nên nói như thế nào để an ủi cô, anh xác thực không muốn bắt nạt cô, nhưng trên thực tế, anh cũng xác thực không muốn cô.

“Được rồi, đừng nghĩ nhiều làm gì, tôi đưa em về trước.”

Không dây dưa nữa, Tương Hân thuận theo, để anh đưa cô về, trong lòng lại  hoảng loạn!

Cô hiểu được, một người đàn ông có thể cự tuyệt một cô gái kiên quyết thế, chỉ có thể nói anh ta không muốn người đó!

Con gái thật sự rất đáng thương, một người đàn ông nếu mê luyến thân thể của mi, mi sẽ cảm thấy anh ta không phải yêu bản thân mi, mà là trầm mê vì dục vọng; Nhưng, nếu một người đàn ông thanh tâm quả dục, mi lại lo lắng, hai người thân mật như vậy, anh ta ngay cả chạm vào cũng không chạm vào mi, có phải căn bản là không thương mi không!

Người đầu không nhất định đúng, nhưng người sau cô biết nhất định đúng rồi!

Tương Hân không thể nhận, Lạc Kì cho cô một tương lai hy vọng rồi lại bắt cô phải từ bỏ! Cô phải bắt được anh, cô nhất định sẽ bắt lấy anh !

======

Chờ Lạc Kì trở lại nơi của Tề Phàm, cô đã chuẩn bị ngủ.

Lạc Kì nhíu mày, cô bình thường con cú, không đến mười hai giờ căn bản sẽ không ngủ, hiện tại mới mười giờ, cô đều lại đang ngủ!

Nhìn thấy anh đến, cô còn cau mày oán giận!

“Trễ như vậy sao không trở về nhà mà ngủ!”

Lạc Kì cảm thấy anh áp lực cả đêm nay đều bị cô gái này khơi mào! Anh tâm tâm niệm niệm nhớ cô cả đêm, cô lại đuổi anh về nhà ngủ!

Cô là vợ anh! Cô còn nhớ thứ đã kí trong hợp đồng không! Anh vì sao anh ngủ một mình chứ!

“Anh sẽ ngủ ở đây!”

Giận dỗi cởi sạch quần áo, nhấc người chuẩn bị nằm bên cạnh người cô, một phen ôm cô vào trong ngực.

Cảm giác được biến hóa thân thể anh, Tề Phàm cả kinh.

“Đừng!”

Tay để trong ngực anh, cắn răng cô đẩy anh ra.

“Sao em lại thế! Vừa rồi gặp anh không để ý tới anh còn chưa tính, giờ còn bày trò gì nữa!”

Nắm tay cô, sợ làm cô bị thương nên không dám dùng sức, cô còn lấy hết sức từ lúc sinh ra đến giờ đẩy anh! Cô còn như vậy, anh thật sự sẽ tức giận!

Cô đối với người khác thì cười vui vẻ, sao vừa thấy anh liền giương cung bạt kiếm! Còn nữa, cô véo mặt tên xinh đẹp kia, anh còn chưa tính toán với cô, vậy mà cô còn chả thèm nể nang mặt mũi với anh!

“Mất hứng thì anh sang chỗ Tương Hân kia mà ngủ! Các người cũng không phải chưa ngủ chung!”

“Chúng ta đúng là chưa ngủ chung! Anh cũng chỉ muốn cùng ngủ với em!”

Anh biết cô đang tức mình, lại không biết dỗ cô thế nào, đành phải hét lớn để che dấu sự bối rối của mình.

“Anh là muốn cùng em ngủ hay là muốn cùng em làm! Lạc Kì, em không phải công cụ phát tiết của anh!”

Hàm chứa lệ cô hét lại, cô không phải không muốn nói cho anh, cô có cục cưng, cô không muốn lại một lần nữa, đẩy hai người vào chỗ đường cùng.

Lệ cô làm anh càng thêm phiền chán, thừa dịp cô thả lỏng khí lực, anh lao vào cô, ôm cô vào ngực.

“Được rồi, không làm gì hết, ngủ!”

Tề Phàm khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trước ngực anh, anh ôm rất chặt, cô không thể hô hấp. Anh phản ứng rõ ràng như thế, cực nóng lại gắng vậy làm cho cô không thể xem nhẹ.

“Lạc Kì……”

Thân thể anh cứng đờ, chờ dục vọng bình ổn, anh lại bị cô làm tức tới mức choáng váng mới có thể nói ra chữ ngủ, giờ lại tự mình chuốc lấy khổ!

Cô còn dám gọi anh, cô còn gọi anh một tiếng, anh sẽ thật sự biến cầm thú cho cô xem!

“Lạc Kì……”

“Nếu em không muốn ngủ, chúng ta có thể làm thứ khác .”

Thân thể đưa về phía trước, uy hiếp đặt lên nơi mềm mại của cô.

“Lạc Kì, đừng, em không thoải mái!”

Cô trợn tròn mắt, thân thể nháy mắt thẳng tưng, tay lại ra sức chống cự anh. Phản ứng cô như vậy làm cho Lạc Kì gắt gao nhíu mày.

“Tề Phàm, đáng giận! Đây là em ép anh!”

Anh thực sự muốn xúc động mà bóp chết cô, hôm nay rốt cuộc cô bị đứt cái dây thần kinh nào thế, cô sẽ thực hành bạo lực gia đình với anh sao!

Anh không cho phép!

Một bàn tay ôm sát cô, một bàn tay lôi kéo tay cô xuống phía dưới của mình, ánh mắt anh vẫn gắt gao nhìn chằm chằm Tề Phàm, cứ như vậy nắm tay cô rất nhanh co rúm lại!

Tề Phàm muốn đánh cho Lạc Kì này không biết xấu hổ hư hỏng này ngất luôn đi!

Nghe thấy thanh âm dâm mĩ, Tề Phàm đã có phản ứng, phía dưới có dòng nhiệt tán loạn. Cô vừa xấu hổ, lại giãy dụa không ra, cắn lên cánh tay đang quấn quit lấy mình một cái, Lạc Kì lại cố ý hưng phấn gầm nhẹ một tiếng.

Trong miệng có vị ngọt mặn của máu, Lạc Kì để cô tùy ý cắn, động tác thủy chung không ngừng, rốt cục anh ở một tiếng thở dài chấm dứt tra tấn ngọt ngào này.

Rút khăn tay giúp Tề Phàm lau tay, Tề Phàm lại đoạt lấy khăn tay xoay người, tự mình động thủ.

Biết cô thật sự tức giận, thân thể tiến tới chạm vào lưng cô, khẽ cắn bả vai cô.

“Nếu không phải tại em gọi anh, anh đã nhịn được rồi.” Nghĩ thế nào, lại bỏ thêm một câu: Ít nhất đêm nay cũng nhẫn được!

“Chỉ là em bị anh ôm không thở được!”

“Xin lỗi!”

Lệ Tề Phàm, làm ướt gối,  anh luôn như vậy, khi cô nghĩ đã đến lúc nên từ bỏ, lại cho cô uống mê dược.

Shadow nói, đàn ông là rượu, một khi đã chạm vào sẽ say; Còn nữa đàn ông là độc, một khi chạm vào sẽ chết.

Anh nói Lạc Kì là độc, chạm vào không được.

Nhưng Tề Phàm lại cảm thấy, Lạc Kì là rượu, làm cho cô say mê.

Có đôi khi, cô hy vọng anh là độc, để khi hết hy vọng thì kết thúc mọi chuyện .


Giọt lệ bị quên đi ở góc đường

Hẹn bác sĩ buổi chiều, Tề Phàm thay quần áo, nhẹ nhàng ra khỏi cửa, cô thật sự rất vui vẻ!

Sinh mệnh, luôn luôn ngoài ý muốn, sẽ làm con người ta hạnh phúc, tỷ như, mang thai!

Hiện tại tâm tình cô không yên lại có chút hưng phấn, cô đã xác định mang thai! Lúc này, cô không làm việc nặng nữa, đứa nhỏ này quả thực là trời ban cho  cô!

Rất muốn nói cho Lạc Kì ngay lập tức, không được nói thật là khó chịu!

Trên xe taxi, hưng phấn của cô khó có thể tự kiềm chế. Không biết cục cưng  lớn bao nhiêu, sao một lần là có thể có?

Phong cảnh ngoài cửa sổ đều trở nên tốt đẹp hẳn.

Nhìn thấy xe Lạc Kì đỗ xe dưới Gia Thượng, cô thanh toán tiền xuống xe, muốn dọa anh một phát.

Mấy ngày nay cô đều trốn tránh anh, ai bảo đêm đó anh quá đáng dọa cô vậy!

Vì cục cưng, cô đành phải trốn đi.

Đứng đối diện đèn đỏ cô lại nhìn thấy Tương Hân khoá tay Lạc Kì đi ra, hai người trò chuyện với nhau rất vui.

Hai người cùng lên xe, Lạc Kì thay đổi đầu xe, đi về phía nhà Tương Hân.

Lòng của cô nháy rơi xuống đáy cốc, vui sướng ban đầu trở thành hư không.

Cục cưng trong bụng cô, lại là thứ không được chờ mong!

Xoay người, muốn làm như không nhìn thấy, nhưng lệ vẫn từ trong hốc mắt rơi xuống, dù thế nào cũng không kìm được.

Cô mờ mịt đi tới, như mất đi khí lực, không khỏi thầm mắng mình, cô tư cách gì mà khổ sở!

Ngay từ lúc đầu khi tính kế, không phải đã sớm có chuẩn bị tâm lý, có lẽ Lạc Kì, đời này sẽ không bao giờ yêu cô!

ngồi bệt dưới đất, không để ý ánh mắt người qua đường, lên tiếng khóc rống.

“Không có việc gì chứ?”

Một tiếng nói dễ nghe vang lên trên đỉnh đầu cô, nhưng cô không sức mà ngẩng đầu.

“Tôi không sao, cám ơn.”

“Thật chứ?”

“Tôi đã nói tôi không sao, anh còn muốn thế nào nữa!”

Không để ý hình tượng rống to, vì sao một người xa lạ còn quan tâm cô, mà Lạc Kì lại chưa từng!

Giọng nói trên đỉnh đầu biến mất, cô lại có thể tiếp tục, im lặng khóc.

Rốt cục cảm xúc chậm rãi lắng xuống, ngực cũng không buồn nữa.

Ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh tốt biểu tình, chuẩn bị tốt hết thảy, mới gọi cho Lạc Kì, cô cũng không biết gọi cho anh thì nói cái gì, có lẽ, cô chỉ là muốn nghe giọng anh.

“Alo?”

Anh nói một tiếng, tâm lý chuẩn bị lúc trước hoàn toàn sụp đổ, lệ lại như mưa tầm tã rơi.

“ Anh ở đâu vậy!”

Liều mạng muốn cười, ngoài miệng cong lên, mắt cũng run run, nhưng cô cười thật vất vả.

“Ở bên ngoài, làm sao vậy, có việc à.”

“Không có việc gì, chỉ là nhớ anh.”

Cắn chặt môi, lệ từ cằm  qua xương quai xanh chảy tới ngực, giọng của cô không có một tia sơ hở.

“Hả? Người né tôi mấy ngày, giờ nói muốn tôi, cái này cũng thích hợp sao?”

Mấy ngày nay cô đang trốn anh, thậm chí nhà cũng không thèm về.

Cho dù tối hôm đó anh quá phận, cô phát giận cũng được hoặc là muốn như thế nào cũng được, cô có thể nói ra, trốn ra ngoài nhỡ có chuyện gì xảy ra thì sao!

“Có cái gì không thích hợp ? Em chính là nhớ anh đó!”

Mi nhíu về chỗ , yết hầu cũng cương rất đau, cô lại vẫn dùng giọng mềm mại làm nũng với anh.

“Lục Kiêu đang chờ anh ở Gia Thượng, hôm nay em không phải không có việc gì à, cùng đi nhé?”

Hình như cô có áp lực gì đó đè nén, anh nghe mà tâm cũng rầu rĩ .

“Không đi, em gọi điện thoại chỉ muốn nói cho anh, em thật sự đặc biệt đặc biệt yêu anh.”

Nói xong, cô rốt cuộc kìm không nổi, không đợi anh trả lời, liền cắt đứt điện thoại tiếp tục khóc.

Tiếng dễ nghe của đàn ghita tiếng vang lên, cô không ngẩng đầu, thanh âm không xa, cô vừa vặn nghe được rõ ràng.

“Em bước lâu rồi nhất định rất mệt

Anh sai rồi không dám đối mặt với em

Rời khỏi anh là được rồi, cho dù

Tâm tình rất rõ

Anh kỳ thật không hẳn đã như vậy

Xa một chút anh sẽ nhìn ra thật giả

Rời khỏi anh không phải thế giới của em sẽ bị phá hủy

Chuyển nơi khác em vẫn có thể sống

Cũng không phải rơi lệ vì anh

Đừng để anh ta khống chế bi thương của mình

Cho dù có một chút ngu muội một chút hối hận

Cũng không phải chật vật

Anh ta không đáng để em rơi lệ

Hãy để tiếc nuối đó lại mưa to dưới phố

Em từng ở bị lạc trên con đường theo đuổi

Về sau chỉ say vì mình

Mỗi đoạn cảm tình đều vô cùng trân quý

Để lại điều tốt về anh trong em

Nhớ rõ có người từng cho em, say lòng như vậy

Anh cười chiếu sáng lên màn đêm đen tối

Mộng đẹp nào cũng không thể đẹp bằng anh

Bao năm về sau nhớ tới anh còn có chút gì đó

Cái anh đã mất cái gọi là

Không được vì anh rơi lệ

(Trên là một bài hát mà ta không biết là bài gì, và cũng không biết nên dịch thế nào, nói chung là edit theo hoàn cảnh)

Hóa ra vừa giọng hát dễ nghe vừa rồi đang ngồi bên cạnh cô, người đàn người hát.

Cô không nhớ rõ ca từ lắm, nhưng rõ ràng nghe được điệp khúc  “Anh không đáng để em rơi lệ.”

Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn anh, anh ta tự đàn cho mình nghe sao? Cô vừa muốn mở miệng, đối phương lại thu hồi đàn ghita, bĩu môi với cô.

“Cô khóc thật xấu.”

Chỉ ném một câu đó lại rồi đứng dậy đi, để lại cô một người ngây ngốc một chỗ, không biết làm gì.

Không có thời gian với người dưng, hiện tại, đối với cô mà nói quan trọng nhất là cục cưng trong bụng.

Cái khác, cô cũng không có tâm tư mà đi băn khoăn .

Lau khô nước mắt, vẫy một chiếc xe lại cô nói địa chỉ bệnh viện.


Ngoài ý muốn

Bác sĩ mà Tề Phàm hẹn là bạn tốt của mẹ cô dì CổNguyệt Lan. Bằng tuổi với bà Tề, lại độc thân, nhìn Tề Phàm từ bé đến khi lớn lên, bà không có con cái nên coi Tề Phàm như con gái của mình, tự nhiên, bà cũng không phải ít gặp Lạc Kì .

“Dì Nguyệt Lan!”

Tề Phàm thấy dì với mẹ rất giống nhau, vô cùng thân thiết bổ nhào vào lòng bà.

“Sao giờ mới đến, muộn so với hẹn quá, dì còn tưởng con có việc không thể tới, đang định gọi điện thoại hỏi có phải con muốn hẹn lần khác không.”

“Có chút việc phải trì hoãn. Cái kia, ở đây có đông người lắm không ạ?”

“Yên tâm, biết con lo lắng cái gì mà, đích thân dì sẽ kiểm tra cho con. Nhưng, sao có khoảng thời gian không gặp mà con gầy vậy? Giờ con là phụ nữ có thai,  không thể giảm béo chứ!”

“Dì Nguyệt Lan an tâm, con tăng còn không kịp ý chứ! Gần đây con đã chú ý, nhưng không biết vì sao, không béo được, có thể là dạo này có nhiều áp lực quá, nhưng con sẽ cố gắng.”

“Còn nữa, Lạc Kì sao kì quá, con tới kiểm tra, anh ta cũng không đi với con!”

Không đồng tình nhíu mày, đứa nhỏ Tề Phàm này rất muốn theo đuổi Lạc Kì .

“Chuyện mang thai, con còn chưa nói với anh ấy ạ, với lại đàn ông tới nơi này sẽ hay xấu hổ.”

Tề Phàm le lưỡi.

“Con là ngốc à, đứa nhỏ cũng có phần của nó, một mình con có thể sao! Cũng nói, con ra ngoài phòng chờ khám bệnh mà xem bao nhiêu đàn ông ngoài đó! Xấu hổ cái gì chứ! Đàn ông đến nơi thế này mới có thể hiểu được tâm linh tinh túy, mới có thể học được cảm ơn, hiểu được phải tôn trọng đàn bà phụ nữ!”

“Dạ, được rồi, con đã biết, con trở về sẽ nói với anh ấy, tiện tay thay dì giáo dục lại anh ấy luôn!”

“Con mà nói được nó, nó sẽ không ra cái dạng này .”

“Dì Nguyệt lan à, con chỉ là thương không nói cho anh ấy thôi!”

“Con đấy, thật sự là là đứa trẻ ngốc.”

Nguyệt Lan đau lòng vừa hận cốc đầu cô một phát.

Trong tình yêu, người nhường bước trước luôn là người bị thương. Bà cũng từng như Tề Phàm, yêu đương liều lĩnh. Cả đời này, chỉ vì một người đàn ông mà sống, cuối cùng,lại rơi vào cái kiếp cô độc suốt đời.

Con bé Tề Phàm tình cảm sâu như vậy, lại rơi vào cực đoan, bà thật sự lo lắng nếu cuối cùng con bé lại giống bà!

Tề Phàm thay xong quần áo, nằm trên bàn kiểm tra, Cổ Nguyệt Lan đi vào, bắt đầu kiểm tra.

Vẻ mặt Cổ Nguyệt Lan càng ngày càng nghiêm túc, môi cũng gắt gao mân chặt, Tề Phàm có chút khẩn trương, nghi hoặc nhìn bà.

“Dì Nguyệt Lan, có cái gì không đúng sao?”

“Phàm Phàm, con ngừng kinh đã bao lâu rồi?”

“Con lâu không để ý, bất quá, ít nhất phải bốn mươi ngày .”

“Phàm Phàm, cởi áo ra chúng ta kiểm tra lại.”

“Thật sự có vấn đề?”

“Phàm Phàm, đừng sợ, hãy nghe dì nói, có thể là thai ngoài tử cung, nhưng bây giờ còn chưa thể xác định.”

Tề Phàm vẻ mặt khó có thể tin, tại sao có thể như vậy !

Dì Nguyệt Lan vẫn đang mờ mịt, cô còn chưa hoàn hồn, trong lòng không ngừng cầu nguyện, cầu nguyện cục cưng của cô không có việc gì.

Khi dụng cụ đi vào thân thể, cô nháy mắt cứng ngắc, tuy rằng Cổ Nguyệt Lan vẫn trấn an cô, nhưng cô vẫn không có cách nào thả lỏng.

Bỏ khẩu trang xuống, vẻ mặt đau lòng của Cổ Nguyệt Lan làm cho Tề Phàm tâm trầm xuống.

“Phàm Phàm, đừng khổ sở, con còn trẻ tuổi vậy, về sau vẫn còn nhiều cơ hội.”

Cô lắc đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.

“Sẽ không , sẽ không, cục cưng của con sẽ không có việc gì! Con không tin! Dì gạt con!”

Giãy dụa đứng dậy, cục cưng của cô không có việc gì, phản ứng giống y hệt lúc cô mang thai Thiên Ân mà! Thiên Ân khỏe mạnh như vậy, đứa nhỏ này cũng sẽ không có việc gì!

“Phàm Phàm, con bình tĩnh một chút! Hãy nghe dì nói, giải phẫu phải làm sớm, dì đi chuẩn bị ngay đây, chậm thì cả con cũng nguy hiểm!”

“Không, tôi sẽ không cho các ngươi thương tổn cục cưng của tôi! Đừng, xin đừng lấy cục cưng của con! Dì Nguyệt Lan, con xin dì, đừng bỏ cục cưng của con!”

Cô khóc hô to, Cổ Nguyệt Lan đau lòng ôm cô vào trong ngực.

“Phàm Phàm, đừng như vậy, con còn trẻ vậy,Lạc Kì với con về sau còn có rất nhiều cơ hội có thể có cục cưng mà.”

“ Dì Nguyệt Lan, dì không biết, sẽ không …. không còn cục cưng nào nữa!”

Lạc Kì phải rời khỏi cô rồi, anh sẽ cùng Tương Hân ở một chỗ, bọn họ sẽ không bao giờ còn cục cưng nào khác.

Cô khóc một lúc lâu, mới rốt cục im lặng, lệ vẫn không ngừng theo khóe mắt chảy ra, ánh mắt dừng lại một chỗ.

“Phàm Phàm, nghe lời dì, đây không phải lỗi của con, con đừng quá bi thương.  Hiện tại lập tức gọi cho Lạc Kì, đứa nhỏ này nó cũng có phần, nó phải cùng chịu trách nhiệm, huống hồ giải phẫu cũng phải có người thân ở đây, dì đi sắp xếp ca mổ.”

“Vâng, phiền dì quá, dì Nguyệt Lan.”

Người dại ra, cô máy móc đáp ứng đứng dậy đi lấy điện thoại.

Cổ Nguyệt Lan cảm thán ra ngoài sắp xếp phẫu thuật, cô cầm điện thoại, lại chậm chạp bấm không xong.

Vì sao lại tàn nhẫn như vậy, vì sao đã cho cô rồi còn muốn lấy lại!

Cô rất sợ, không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ biết là, cô muốn nhìn thấy Lạc Kì! Phủ thêm áo khoác, cô chạy như điên ra khỏi bệnh viện.

=======

Lạc Kì treo điện thoại, tâm thần không yên, Tương Hân thật sự có chút nhìn không được .

“Làm sao vậy, Tề Phàm có chuyện gì sao?”

“Cô ấy nói không có, nhưng tôi cảm thấy, cô ấy hình như có chuyện muốn nói.”

Lạc Kì hít vào một ngụm khói, trong long có loại cảm giác hoảng loạn, rất lâu mà không chịu tản đi.

Vẻ mặt của anh, làm cho Tương Hân rùng mình, trong mắt hiện không rõ sự cam lòng.

“Em hay đi tìm anh, có phải cô ấy không vui không ? Nếu thế, anh nói cho em biết, về sau em sẽ chú ý .”

Cô cắn môi, dáng vẻ ủy khuất, làm cho Lạc Kì có chút không đành lòng.

“Không phải, em không nên suy nghĩ bậy bạ, chúng ta là bạn bè, tôi cũng đáp ứng sẽ chăm sóc em. Tề Phàm, cô ấy sẽ thông cảm .”

Nghe anh nói vậy, Tương Hân cắn môi, không lên tiếng.

Từ lúc cô chuyển khỏi Thịnh Thế, mỗi lần cô gọi điện thoại cho Lạc Kì, anh đều nói có việc, nhưng nghe  giọng thì lại đang ở nhà.

Cô không biết vấn đề là ở đâu, chẳng lẽ là đêm đó do cô chủ động nên dọa đến anh ! Nhưng là làm sao có thể, Lạc Kì là người nào mà con chưa thấy qua một cô gái chủ động!

Hôm nay Lạc Kì vốn còn nói có việc, cô dễ dàng bịa chuyện là sinh nhật mình không muốn ở một mình, Lạc Kì vậy mà tin thật, còn mang cô đi chọn quà!

Cô không những không vui ngược lại còn cảm thấy tức giận, một người yêu cô lâu như vậy sao có thể không nhớ rõ sinh nhật cô chứ! (Cam: ** cái bà nì, ghét)

======

Tề Phàm lái xe đến Thịnh Thế, cô muốn nhìn thấy Lạc Kì ngay lập tức.

“Lạc Kì, em ở Thịnh Thế, em muốn nhìn thấy anh ngay lúc này.”

“Anh đưa Tương Hân về trước đã, rất nhanh sẽ về, em vào trước chờ anh.”

“Em nói em muốn lập tức nhìn thấy anh!”

“Ôi ôi ôi, anh nhanh đây, vào chờ anh, em nghe lời đi!”

Nhận được điện thoại của cô, Lạc Kì rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi, không khỏi cười mình bị coi thường, lại còn được hưởng thụ vẻ đanh đá của cô. Nhưng chỉ dáng vẻ xấu xí khóc lóc om sòm của cô mới có thể làm cho anh an tâm.

“Tề Phàm tới tìm anh có việc?”

Giọng Tề Phàm rất lớn, cô nghe được rõ ràng.

“Cô ấy, muốn đi là phải đi, mưu ma chước quỷ, không biết lại muốn làm gì.”

Lạc Kì cười cười, cô gần đây càng ngày càng kỳ quái, không chừng lại đang có chủ ý xấu gì đó.

Thoát khỏi thế giới của anh

“Sao chậm vậy!” Lạc Kì vừa đẩy cửa bước một chân đã thấy khuôn mặt nhăn nhó oán giận của Tề Phàm.

“Em việc gì mà gấp thế!”

Ngồi bên người cô, thân thể tự nhiên tới sát phía sau.

“Nhớ anh chính là việc gấp! Muốn gặp anh chính là việc gấp!”

Không thuận theo, không buông tha ôm anh, đầu đặt trên ngực anh, không cho anh nhìn thấy khóe mắt cô còn giọt lệ trong suốt.

“Được rồi, chuyện của em đều là việc gấp, được rồi chứ?”

Cô né anh mấy ngày, hiện tại lại chủ động tìm đến anh, tâm tình anh cũng tốt hẳn.

Cô gần đây không giống như trước, không bám đuôi anh, có đôi khi một ngày ngay cả điện thoại cũng không có.

Anh không quen với sự xa cách của cô, nhưng anh lại không dám tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân gì khiến cô như vậy.

“Biết là tốt rồi! Lạc Kì, em sẽ không phiền anh lâu đâu, chỉ cần ngồi với em một lát, sau đó em sẽ tự về.”

Ngả người, nhắm mắt nằm trên đùi anh, lát nữa, cô còn phải đi bệnh viện, bỏ đứa bé của bọn họ.

Trong lòng cô không ngừng cảm thấy có lỗi với anh, cô không tính nói cho anh chuyện đứa bé, cô không muốn cho anh thêm phiền lòng.

“Được, anh ngồi cùng em, khi nào em muốn đi, em và anh sẽ cùng nhau trở về. Mấy ngày nay em ở nào thế, nhà cũng không về?”

Tay xoa đầu cô, hô hấp từ từ chậm rãi, cô điềm tĩnh nằm trên đùi anh, anh cũng hiểu được, thực thoải mái.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, anh không khỏi nhíu mày, bất mãn bị quấy rầy.

“Lạc Kì, Tề Phàm đi rồi sao?” Là Tương Hân.

“Chưa, có việc?”

“Không có, em chỉ là có chút lo lắng, lo lắng cô ấy sẽ tức giận.”

“Em suy nghĩ nhiều quá, tôi đã nói cô ấy sẽ không mà, em không nên suy nghĩ bậy bạ , được không?”

“Em, em chỉ là bỗng nhiên ngực buồn bực khó chịu, cho nên mới như vậy .”

“Em không thoải mái, vừa rồi sao không nói, muốn gặp bác sĩ không?”

“Em không sao, chỉ là hô hấp có chút khó khăn, anh ở cùng cô ấy thì tốt rồi, không cần phải xen vào chuyện của em.”

“Như vậy sao được, thôi, giờ tôi sẽ qua chỗ em, đưa em đi bệnh viện.”

Nghe được từ bệnh viện, Tề Phàm thân thể cứng đờ, nhưng Lạc Kì lại không phát hiện ra gì cả.

“Còn Tề Phàm……”

“Tôi sẽ nói với cô ấy.”

Tắt điện thoại, anh nhẹ nhàng vỗ vỗ má Tề Phàm.

Tề Phàm kỳ thật vẫn chưa ngủ, lời nói của  Lạc Kì, cô đều nghe được.

“Làm gì?”

“Tương Hân không thoải mái, anh muốn đưa cô ấy đi gặp bác sĩ, em ở đây chờ anh, anh sẽ về nhanh thôi.”

“Đừng! Anh đã đáp ứng ở lại với em!”

Cô muốn tùy hứng một lần, cô hiện tại rất cần Lạc Kì!

“Phàm Phàm, Tương Hân cô ấy thật sự không thoải mái.”

Nghĩ đến cô chỉ là đang cáu kỉnh, anh thử giảng đạo lý với cô.

“Em cũng không thoải mái!”

Tề Phàm ngồi dậy, cầm lệ trừng mắt với anh.

“Ngoan nào, đừng tùy hứng, cô ấy chỉ có một người, không ai chăm sóc, anh không thể không để ý cô ấy. Em ngoan, anh sẽ về thật nhanh. Hay là, anh gọi cho Lục Kiêu và Trác Thất lại đây cùng em, được không?”

Lạc Kì nhẫn nại lấy lòng cô.

“Tương Hân không phải chỉ có một người, cô ấy còn có anh, em mới là chỉ có một người!”

Đúng vậy, cô mới là một người, ngay cả chồng, cũng không là của mình .

“Tề Phàm, em còn như vậy, anh thật sự sẽ giận đấy.”

Không để ý tới sự tùy hứng của cô, anh đứng dậy định đi.

“Không được đi!”

Gắt gao bắt lấy ống tay áo anh, Tề Phàm lần đầu tiên làm trái ý anh.

“Hôm nay rốt cuộc em làm sao vậy? Thật khác thường.”

Lạc Kì khó hiểu, Tề Phàm bình thường cái gì cũng không để ý, sao hôm nay lại không chịu nói đạo lý vậy!

“Coi như em khác thường cũng được, dù sao cũng đừng đi, em chỉ muốn anh ở với em thêm một lát thôi, em đi rồi, anh lại đến gặp cô ấy, được không?”

Trong lòng cô khẩn cầu, Lạc Kì, cầu xin anh! Đừng cự tuyệt em!

Điện thoại lại vang lên, vẫn là Tương Hân, giọng cô thực suy yếu, Lạc Kì càng nghe càng gấp.

“Tề Phàm, sao hôm nay em không nói đạo lý gì vậy!”

Muốn kéo cánh tay cô ra, cô lại sống chết túm ống tay áo anh không chịu buông ra, anh từng chút gỡ từng ngón tay cô ra.

Tề Phàm nhịn không được nước mắt rơi xuống, mỗi một ngón tay cô anh cậy ra, lòng cô liền vỡ vụn, khi anh phất ống tay áo, lòng cô có cảm giác không gượng được.

Cô sai lầm rồi, cô không nên tới, cô không nên nhìn thấy anh quyết tuyệt với cô vậy!

Cô sai lầm rồi, ngay từ đầu cô đã sai lầm, cô không nên yêu anh, yêu anh còn chưa tính, cô không nên tính kế anh, gả cho anh!

Cô không nên nhiều lắm, hiện tại, cô đã bị báo ứng .

Mặt cô trắng bệch, anh có chút không đành lòng, nắm lấy ngón tay cuối cùng của cô, muốn nói lời hay để dỗ cô, nhưng không mở được miệng.

Cô nước mắt ràn rụa, lại vẫn dùng sức mỉm cười với anh. Nụ cười đó rực rỡ cuối cùng lại hóa thành một mảnh tro tàn.

Tâm anh chấn động, mắt thấy thân thể cô đổ về phía sau, anh không kịp đỡ cô, tâm lại nhói một cái.

“Phàm Phàm!”

Hét lớn một tiếng, ngồi ôm lấy cô, anh chạy ra ngoài.



Teya Salat