Duck hunt
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Lấy anh rồi đợi anh yêu em

Trở về điểm xuất phát

Thời gian vui vẻ thật sự qua rất nhanh, hai tháng Lạc Kì cho nghỉ đã hết.

Tuy ông bà Tề luyến tiếc, nhưng Tề Phàm nói còn phải trở về làm việc lại, bọn họ cũng không thể miễn cưỡng cô.

Con gái lớn, tuy có hơi tùy hứng, nhưng cho tới nay, ngoại trừ Lạc Kì ra, việc gì cũng làm cho người ta an tâm.

Tề Phàm mang theo Thiên Ân, từ Sydney đáp máy bay về nước.

Vì ôm Thiên Ân nên dưới chân cô có thứ lăn đến mà không biết.

“Sorry! are you okay”

Đối phương tuy là gương mặt Đông Phương, nhưng đeo chiếc kính đen to, cô cũng không xác định được anh có phải người Trung Quốc hay không, tuy tiếng Nhật và Hàn cô cũng học, nhưng vẫn khó nói vì là cùng là người châu á chứ có cùng nước đâu! Vẫn nên nói tiếng Anh cho an toàn.

“It does not matter, do not mind!”

Tiếng Anh của đối phương cũng lưu loát, khi ngẩng đầu nhìn cô, tầm mắt nháy mắt đình trệ.

Không thích ánh mắt đánh giá người của anh ta, cô gật đầu với anh, ôm Thiên Ân tìm vị trí ngồi xuống.

Không biết có phải quá khéo không, người kia lại ngồi đối phía đối diện cô và Thiên Ân.

Thiên Ân vừa lên máy bay hưng phấn nhìn qua kính, còn có ý nghịch, Tề Phàm dỗ nó ngủ rồi  đặt nó trên ghế đệm, đắp cái chăn mềm cho nó ngủ ngon.

Chàng trai kia Tề Phàm thay đổi vị trí, ngồi xuống đối diện cô, bỏ kính mắt xuống, tầm mắt lại không kiêng nể gì, Tề Phàm nhíu mày, quyết định nhắm mắt dưỡng thần không để ý tới.

“Em quả nhiên không nhận ra tôi ……”

Đối phương thấy cô nhắm mắt lại, rốt cục mở miệng nói chuyện, trong giọng nói nồng đậm mất mát.

Nghe anh nói tiếng Trung, Tề Phàm nghi hoặc mở mắt ra, nhìn anh một hồi lâu, cảm thấy có chút quen thuộc, lại nghĩ không ra là gặp ở đâu.

“Tề Phàm phi phàm, thật đúng là trời ban cho, lại có người có thể đả kích tôi đến vậy!”

Trang Nghiêm tự giễu cười cười, trên mặt anh, rành mạch viết: Cô là người ấy?.

Anh một lần nữa lại bị cô đả kích.

“A, trời ạ!”

Nghe anh vừa nói vậy, Tề Phàm cười day day thái dương, rốt cục cô cũng nhớ  anh là ai.

“Thật là ngượng, anh không biết, phụ nữ một khi đã có đứa nhỏ, những thứ vụn vặt trong cuộc sống sẽ trở nên rất kém trong việc ghi nhớ.”

“Rất vui được gặp lại anh, Trang Nghiêm tiên sinh không nghiêm túc.”

Thiên Ân ngủ, cho nên tay anh đặt ở bên miệng, thanh âm rất nhỏ.

“May là em nhớ rõ tên của tôi, bằng không tôi sẽ mất mặt tới mức nhảy xuống từ độ cao này xuống mất.”

Trang Nghiêm lần đầu tiên cảm thấy, anh phi thường phi thường thích tên của mình, không vì cái gì khác, mà đơn giản là nó dễ nhớ! Nếu không phải bởi vì tên anh tên có chút thâm ý, sợ là anh bảo anh là Trương Tam Lý Tứ, cô cũng sẽ không nhớ rõ .

“Cái đầu tôi hỏng mất rồi.”

“Quên đi, làm như tôi keo kẹt lại đi so đo với con gái vậy. Chỉ là, không nghĩ tới, chúng ta lại gặp nhau ở chỗ này.”

“Sao cô lại đến Sydney? Cô biết không, sau lần chia tay đó, ngày nào tôi cũng tới cái quán bar đó, nhưng, vẫn không gặp lại cô, cô đi làm à?”

“Anh vẫn lắm chuyện vậy! Được rồi, tôi nhất nhất trả lời anh. Vì sao tôi tới Sydney, nguyên nhân là ba mẹ tôi sống ở đây, bác tôi cũng ở Sydney, tôi đến đây giúp bác vài thứ”

“Về phần anh nói đến lần trước, thân thể tôi sau lần đó xuất hiện một ít vấn đề, người nhà không yên tâm cho tôi ra ngoài, tôi không muốn cho bọn họ thêm phiền toái, nên ở nhà.”

“Là như thế sao.”

Trang Nghiêm đáp nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng Tề Phàm không biết, khi đó, anh vì sợ không gặp lại được cô, ngày nào cũng sớm ra nơi đó chờ, nhiều nhất là cả ngày.

Cho đện tận khi  rặng đỏ hoàng hôn trùng với đường chân trời, anh mới cảm thấy tâm mất mát, ảm đạm rời đi.

“Đúng rồi, sau đó tôi lại nhìn thấy cô trên ti vi, hóa ra cô là người của công chúng à.”

Nói tới đây, Trang Nghiêm lại hưng phấn hẳn.

“Ừ, đúng vậy.”

Tề Phàm cả kinh, người này, biết nhiều chuyện của cô. Cô không sợ gì khác, chỉ sợ sẽ mang đến phiền toái cho Lạc Kì, xúc phạm tới Thiên Ân.

Trên biểu tình phòng bị trên mặt cô làm cho Trang Nghiêm tâm trầm xuống, cô không tin anh!

“Tề Phàm, yên tâm, tôi không phải loại người nói nhiều.”

Vẻ mặt anh cương trực thành khẩn, Tề Phàm không khỏi cảm thấy mình vừa rồi biểu hiện ích kỉ vậy.

“Xin lỗi, anh biết công việc của tôi có chút khó nói ……”

“Không có gì, chúng ta ngay cả sơ giao cũng không tính, phản ứng của cô vậy là bình thường.”

“Kỳ thật, bản thân tôi thì không có gì, lại chỉ có hợp đồng mấy tháng, giờ tôi  về đi học lại, tốt nghiệp xong, cũng không tính lại làm diễn viên, chỉ là tôi sợ sẽ làm bị thương tới người nhà của tôi.”

“Là thế sao. Nhưng mà, tôi xem phim cô diễn, rất tuyệt! Cô không làm diễn viên, rất đáng tiếc đấy.”

“Cám ơn anh tán thành, nhưng, hợp đồng của tôi với Gia Thương sẽ không tiếp tục, cho nên…… Mà thôi, cũng không có gì, không làm diễn viên, tôi có thể chuyên tâm chăm con.”

“Con cô thật đáng yêu, cũng rất ngoan .”

“Vâng, nó không  nghịch ngợm giống đứa nhỏ khác, nhưng mà cũng rất bướng bỉnh .”

“Nó tên là gì vậy?”

“Thiên Ân.”

“Thiên Ân? Là ân trời ban?”

“Cái này cũng bị anh đoán trúng.”

Tề Phàm cười vui vẻ, trong lòng cũng biết, tên này rất dễ đoán.

Nhưng Trang Nghiêm lại không cười, anh biết, cô nhất định cảm thấy đứa nhỏ là trời ban ân cho, bởi vì lúc mới gặp mặt, cô rất hay cường điệu thân phận đã kết hôn của mình.

“Ba nó đâu, sao không ở cùng hai người?”

“Chúng ta, đã ly hôn.”

“Xin lỗi, tôi không biết……”

Là loại đàn ông nào mới có thể buông tay với một cô gái thế này?

“Không có gì, là chuyện đã qua rồi.”

Tề Phàm giúp Thiên Ân đắp lại chăn, tay vỗ về khuôn mặt nhỏ của nó, đúng, tất cả đã qua rồi.

Chỉ còn Thiên Ân, đây là lễ vật tốt nhất mà Lạc Kì cho cô.

“Đúng rồi, vì sao cô không hỏi tôi làm gì?”

Bộ dáng của cô làm cho anh hận không thể ra sức đánh mình một chút, không khí đang yên đang lành, bị một câu của anh phá hỏng ngay cả một chút cũng không chừa!

“Đối với người khác tôi ít khi quan tâm, nếu anh nguyện ý nói thì anh sẽ nói, nếu anh không muốn nói, tôi hỏi, không phải làm anh khó xử sao.”

“Cô hẳn là đã nghe qua tên Hoa Thịnh rồi chứ.”

“Đương nhiên, tôi còn biết tổng giám đốc của họ cũng tên Trang Nghiêm…… Sẽ không khéo vậy chứ, chính là anh à?”

“Bất tài rồi, đúng là bỉ nhân.”

“Trời, thế giới này có thể không lớn lắm nhỉ!”

“Thế giới này, đôi khi nhỏ vậy, nhưng có đôi khi, lại làm cho người ta rất bất đắc dĩ.”

Giống như anh và em, nhiều năm như vậy cũng có gặp nhau đâu.

“Vậy  sao anh lại đến nơi này ?”

“Khi nào tôi chán, tôi sẽ lấy phi tiêu phi vào bản đồ, trúng đâu đi đó. Lần trước đi New York cũng thế. Nhưng, không nghĩ tới, lúc này, vận mệnh xoay chuyển, tôi lại gặp được cô.”

“Hóa ra là phi tiêu vào à.”

======

Buồn khổ trở thành hư không, Tề Phàm nói chuyện rất vui với Trang Nghiêm.

Bọn họ giống như gặp lại cố nhân, chuyện cũ nói chưa xong đã có chuyện mới.

Ban đêm, Tề Phàm nặng nề ngủ, đầu tựa vào đầu Thiên Ân, tay cũng nắm tay nó.

Trang Nghiêm ngồi đối diện cô, cả một đêm, cũng không chợp mắt lấy một cái, chỉ nhìn chằm chằm cô.

Vừa mới nhìn thấy của cô, tâm anh hoan hô nhảy nhót! Mỗi dây thần kinh trên người anh đều vì cô mà hưng phấn không thôi!

Đây là lên trời giúp anh, cho anh cơ hội sao?

Cho nên cô hết hạn với Gia Thượng, bây giờ còn là độc thân.

Nhưng, dù thế nào, lúc này đây, anh sẽ không để cô mất khỏi tầm tay anh nữa!

Bởi vì anh biết, nếu anh bỏ mất lúc này, gặp lại có lẽ cũng phải đến vài cái bốn năm!

Giúp đắp chăn tốt, môi dừng trên thái dương cô: Tề Phàm, cám ơn em lại xuất hiện.

Gặp lại không nói gì

Nhìn thời gian, đã sắp đến giữa trưa , Lạc Kì trong văn phòng đứng ngồi không yên, lại một lần nữa gọi về nhà.

“Mẹ, là con.”

“Tôi biết là anh, có mỗi buổi sang thôi mà anh đã gọi điện thoại đến năm sáu lần, lần này lại là chuyện gì đây?”

“Không có việc gì, con chỉ hỏi một chút, trong nhà có chuyện gì không ạ?”

“Trong nhà thì có thể có chuyện gì, đúng rồi, buổi tối có về ăn cơm không?”

Biết anh muốn hỏi cái gì, nhưng bà Lạc lại cố tình không hiểu anh ý, anh không hỏi, bà cũng chả nói.

“Cái kia, Thiên Ân còn chưa về ạ?”

“Thiên Ân a, buổi sáng về rồi, ngồi máy bay thằng bé mệt, ngủ rồi.”

“Một mình nó về ạ, Tề Phàm không đưa nó về sao?”

“Có chứ, nhưng đưa Thiên Ân về xong, nó phải đi, mẹ giữ mãi mà không được a!”

“Dạ, không có việc gì, tối con sẽ về ăn cơm.”

Thấy được sự mất mát trong giọng Lạc Kì,bà Lạc không nhẫn tâm để anh khó chịu .

“Ừ, mẹ nói phòng bếp phải thêm đồ ăn, đúng rồi, trong nhà không có măng,  nếu về sớm một chút thì thuận đường mua ít nhé, Phàm Phàm thích ăn .”

Lạc Kì nghe xong lời này tinh thần rung lên, đứng luôn dậy.

“Mẹ vừa bảo cô ấy nói không về!”

“Mẹ chỉ bảo mẹ không giữ được, nhưng Thiên Ân lại ầm ỹ: Con muốn Phàm Phàm, con muốn Phàm Phàm, Phàm Phàm, nó đi cũng không được a.”

“Con về ngay đây!”

Cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, anh chạy như bay về nhà.

======

Đứng trước cửa, anh lại hồi hộp không dám mở ra, hai tháng, rõ rang là không lâu, nhưng anh lại cảm tưởng đã qua hai mươi năm.

Anh thường có một loại ảo giác, giường như Tề Phàm chưa bao giờ xuất hiện trong đời anh,tất cả trôi qua như xảy ra trong mơ.

Cảm giác như vậy làm cho anh rất sợ, anh sợ cô cứ như vậy ra khỏi đời anh, từ nay về sau, trong đời anh, sẽ không còn cô gái đáng yêu tên Tề Phàm nữa.

Gõ gõ cửa, là bà Lạc mở cửa.

Vừa thấy hai tay anh hai gói to măng, bà Lạc che mặt cười trộm.

“Mẹ còn nghĩ do con không mang chìa khóa?”

“Thiên Ân đâu ạ?”

Bỏ đồ xuống, nhìn đại sảnh không một bóng người, anh khẩn trương hỏi.

Cô, đi rồi?

“Thiên Ân tỉnh ngủ , Phàm Phàm trong phòng chơi với nó.”

“Con lên lầu nhìn xem.”

Nhìn anh hấp tấp, bà Lạc không khỏi lắc đầu. Sớm biết có hôm nay, thì lúc trước đừng làm vậy!

Nhưng rốt cuộc nó lại là con bà, bà cũng hy vọng, bọn họ có thể hạnh phúc.

======

Cửa phòng Thiên Ân khép hờ, Lạc Kì đứng trước cửa, nhìn qua cửa thấy Tề Phàm ngồi đối diện chân với chân Thiên Ân trên giường,  tư thế hai người giống nhau y đúc, cắn môi trừng mắt biểu tình khẩn trương, chẳng qua là một lớn và một nhỏ mà thôi!

Anh biết, hai người đang chơi trò quy bài. (quy là rùa, mình nghĩ đây là trò mà chỗ mình gọi là lợn lòi)

Mở hé cửa ra thêm, bài đánh ra, người này rút bài người kia phải trùng với bài được đánh, nếu không đúng phải cầm con đó, cuối cùng, ai hết bài trước sẽ thắng, người kia bị phạt.

Nhìn dáng vẻ bọn họ, hẳn là đang đến đoạn mấu chốt nhất, anh cũng như ngừng thở cùng bọn họ.

Cô đã trở lại, rốt cục anh cũng có thể nhìn thấy cô cười, nghe được giọng cô.

Anh đã lâu không được nghe cô gọi anh: Lạc Kì, Lạc Kì……

“Không được nhìn lén a!”

Thiên Ân đưa tay đảo bài sau cái lưng nhỏ bé của nó, một lúc lâu sau mới yên tâm, giơ ra trước mặt Tề Phàm.

Tề Phàm hươ bắt tay chỉ chỉ một lúc, mới rút ra cái trong tay, vậy mà không cùng cặp với nó, hoảng hốt, hối hận thân mình nằm ườn ra!

“A! Vì sao vì sao a, mẹ vốn định lấy cái kia!”

Thiên Ân nhìn bộ dáng của cô, tay nhỏ bé che miệng cười tặc tặc!

“Lần này đến con!”

Tề Phàm chuyển tay ra phía sau, làm bộ động vài cái, đưa đến trước mặt Thiên Ân.

Khi trong tay chỉ còn con quy bài (con cuối cùng đấy ạ, hình như là con mà mình không chơi ý), Tề Phàm một đầu ngã quỵ ở trên giường làm xấu.

“Mẹ mặc kệ ! Cả buổi chiều mẹ làm rùa rồi!”

“Phàm Phàm, mẹ lại xấu tính! Mỗi lần thua đều xấu tính! Mẹ như vậy, làm con rõ khó xử!”

Vẻ mặt Thiên Ân hiện lên chữ không chịu nổi, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, không thể bởi cô là mẹ mà tha được!

“Được rồi, mẹ vừa chơi không dậy nổi, mẹ chịu thua, con tới đi.”

Từ từ nhắm hai mắt, biểu tình trên mặt là điếc không sợ súng.

Thiên Ân hai tay giơ lên, ngón tay cong cong, cù vào nách Tề Phàm, khanh khách cười làm cô ngứa.

“Ha ha ha, không muốn không muốn, ngứa ngứa!”

Tề Phàm tránh trái tránh phải, Thiên Ân ở trên giường đi tới cù cô.

Cô trốn, ôm nó vào trong ngực, cù lại Thiên Ân.

“Ha ha ha, Phàm Phàm mẹ hư, mẹ lại xấu tính!”

Cô ôm Thiên Ân, hai người trên giường lăn qua lăn lại, Thiên Ân còn không quên cù cô, cô nhấc áo Thiên Ân khẽ cắn bụng nhỏ của nó.

Lạc Kì nhìn tới thất thần, lơ đãng đẩy cửa ra mà không biết.

Thiên Ân nhớ lại, cười đến mức đau cả hông, không dậy được.

Tề Phàm cũng cười tới không có khí lực, bất động ôm con.

Thiên Ân giãy dụa đứng dậy, thấy được Lạc Kì.

“Ba ba!”

Hưng phấn  nhảy từ giường xuống, Tề Phàm sợ tới mức bảo vệ nó, nhưng nó ba bước biến thành hai nhào vào lòng ba.

Lạc Kì ôm lấy nó, hôn lên mặt bí, Thiên Ân cũng nâng mặt Lạc Kì, vô cùng thân thiết hôn lên.

“Thiên Ân ngoan, có nhớ ba ba không?”

“Nhớ! Con rất nhớ ba ba! Ba ba có nhớ con và Phàm Phàm không?”

Lạc Kì bóp véo mặt nó, cười dịu dàng.

“Nhớ chứ, ba ba rất nhớ Thiên Ân.”

Nói một chút, quay sang nhìn Tề Phàm, biểu tình lại có vẻ thật lòng.

“Cũng rất nhớ Phàm Phàm.”

Lạc Kì không nói dối, anh thật sự nhớ cô. Nhớ mái tóc dài của cô, nhớ giọng của cô, nhớ cảm giác ấm áp khi cô ở trong lòng anh.

Tề Phàm rũ mắt xuống, đi xuống giường, ôm lấy Thiên Ân từ lòng anh.

“Thiên Ân, chúng ta xuống lầu, rửa tay chuẩn bị ăn cơm nào.”

Không nhìn Lạc Kì đến một cái, ôm Thiên Ân xuống lầu .

======

Ông Lạc không ở nhà, không gian im ắng, Tề Phàm ngồi xa Lạc Kì xa Thiên Ân, cũng không nói chuyện, mà Thiên Ân vừa về nhà lại chơi với ông bà ngoại rất vui, nó lập tức đứng dậy.

“Bà nội, bên kia biên to lắm, Phàm Phàm cùng con đi lâu thế mà không hết!Chú Phi Phi cùng anh thiên sứ cũng phải đi lâu ơi là lâu.”

“Phàm Phàm còn cho con đi Khố Khắc gia, Khố Khắc là thuyền trưởng, nhưng Phàm Phàm nói với con, chú ấy không phải Lỗ, cũng không phải hải tặc, con cảm thấy lỗ phu vẫn có vẻ lợi hại hơn.”

“Con còn nhìn thấy chim cánh cụt cục cưng a, nơi đó có thiệt nhiều thiệt nhiều chim cánh cụt.”

“Ôi, Thiên Ân đi nhiều nơi vậy cơ à! Thiên Ân có phải rất thích nơi đó không!”

Bà Lạc vừa chia thức ăn cho cháu, vừa học theo giọng nó nói chuyện với nó.

“Dạ, Thiên Ân thích nơi đó, nhưng, ba ba cùng ông bà nội không có đi cùng. Lần sau, chúng ta cùng đi được không? Ba ba được không? Phàm Phàm được không?”

Thiên Ân một tay kéo Tề Phàm một bên tay kéo Lạc Kì, vẻ mặt rất háo hức.

“Thiên Ân, ba ba công việc bề bộn nhiều việc, có lẽ sẽ không có thời gian, chúng ta nói sau được không?”

Tề Phàm rút tay ra, vỗ vỗ mặt nó, tuy rằng biết  nói thật sẽ làm nó mất hứng, nhưng cô vẫn không muốn lừa nó.

Quả nhiên Thiên Ân quyệt miệng cúi đầu.

“Thiên Ân, ba ba đáp ứng con, nhất định sẽ giành thời gian đi cùng Thiên Ân, được không?”

“Nói thật?”

Thiên Ân ngẩng mặt lên, đôi mắt to tròn xoe, cực kỳ giống Tề Phàm.

“Nói thật.”

Lạc Kì còn thật sự gật gật đầu.

“Thế, ngoắc tay nào, phải nhớ nha!”

Vươn ngón tay nhỏ bé ngoắc với tay Lạc Kì, còn mở miệng, mới bằng lòng tiếp tục ăn cơm.

Tề Phàm không nói thêm gì, chuyên tâm ép Thiên Ân ăn cơm, đôi lúc cũng nói vài câu với bà Lạc.

Lạc Kì ăn một ngụm cũng không nhìn bát cớm, mắt thường ngắm Tề Phàm, nhưng cô lại thủy chung không liếc mắt với anh lấy một cái.

Anh có rất nhiều điều muốn cùng cô, nhưng là, ăn qua cơm chiều thì Hàn Phi đã tới đón cô rồi.

Thiên Ân cũng có chút luyến tiếc cô, nhưng vẫn hiểu biết hôn lên mặt cô, vẫy tay với cô.

Lạc Kì ôm Thiên Ân, đứng ở cửa, nhìn cô lên xe, cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng nó nữa, anh vẫn không chịu trở về phòng.


Cái bẫy của cô chị Lạc

(Chị Lạc Kì nếu mọi người vẫn còn nhớ)

Lại một người khó đỡ Hàn Phi, làm cho Tề Phàm vừa mới về đã một đống việc: Đi trang điếm, quay cảnh cổ trang.

Nhưng, Tề Phàm thật không ngờ đến, Trang Nghiêm lại đến tham quan.

“Sao anh biết tôi ở đây ?”

Anh có phải có thông tin quá nhanh không, hôm qua cô mới về đến nhà!

“Nếu thật sự muốn tìm một người, tất sẽ có rất nhiều biện pháp .”

“Không phải anh để thiết bị dò trên người tôi đó chứ?”

Biểu tình của anh quá mức thành thật, cô vụng về hay nói giỡn với anh, thấy cô như vậy, anh không muốn tiếp cận nhanh quá, chỉ đơn giản hàn huyên hai câu, rồi cáo từ .

Hàn Phi nhìn thiên sứ rồi nhìn sang Trang Nghiêm, có khiếp sợ có nghi hoặc, anh đi rồi, mới khơi ra chuyện hai người đang hào hứng nhiệt liệt.

“Phàm Phàm, anh ta là người mới em đi chơi mang về hả, phát triển đến giai đoạn chín muồi chưa?”

Thiên sứ nói cái gì cho anh thế, tên này ắt có để bụng chuyện gì đó với Tề Phâm, phương diện này khẳng định là có chuyện nha!

“Sao chuyện anh lại có thể suy nghĩ phức tạp thế! Chỉ là một người bạn, đến thăm em thôi, một người đàn ông và phụ nữ ngoài chuyện trên giường sẽ không còn chuyện gì khác?”

“Đúng vậy, bằng không còn có gì?”

Thiên sứ vẻ vô cùng tức giận, làm cho Tề Phàm có xúc động muốn phi cái gì đó vào anh!

“Shadow, được rồi, đừng làm phiền ở đây nữa, kiếm chỗ nào mà ngây ngốc đi!”

Tề Phàm bĩu môi, Hàn Phi tặc lưỡi, sợ thiên sứ sẽ mệt chết, một lát sau, cũng phải kiếm chỗ để thiên sứ nghỉ ngơi.

“Phàm Phàm, người kia, sẽ không vừa vặn là tổng tài Hoa Thịnh đó chứ?”

Thiên sứ yên lặng, Hàn Phi cũng bị lây nghiện dưa lê.

“Anh quen à? Anh ta hình như không hay lộ diện lắm .”

“Không lộ diện, có lộ diện mà, đúng lúc anh gặp qua một lần.”

“Đúng vậy. Trước kia em có gặp qua anh ta một lần ở New York, lần này lại gặp trên máy bay.”

“Hả? Khéo vậy! Là duyên phận ư? Hay là vì gian tình?”

Thiên sứ bước lại gần, vẻ mặt dâm tà.

“Em không xong rồi!”

Không đợi Tề Phàm phản bác, Hàn Phi đã tới trước đe dọa anh, người này gần đây cả đầu luôn nghĩ chuyện xấu, xem ra phải dạy dỗ lại cho tốt.

Gặp hai dính sát lấy nhau, không muốn làm bóng đèn cho hai người, cô thay quần áo, phẫn nộ đi thử vai .

Ở cùng Thiên Ân hơn hai tháng, Thiên Ân và cô đã có thói quen ở chung, cô cũng bởi vậy mà tâm thần không yên , buổi tối cũng ngủ không ngon giấc.

Hôm nay kết thúc công việc sớm, cô gọi điện thoại tới Lạc gia.

“Phàm Phàm Phàm Phàm, là mẹ ạ?”

Thiên Ân đang ống nghe to sắp che hết mặt nó, kêu lớn tiếng.

“Là mẹ đây, Thiên Ân đang làm cái gì thế?”

“Chơi quy bài với ba ba, ba ba giống y hệt mẹ, luôn thua, chả thú vị tí nào!”

“À.”

Vì Thiên Ân nói anh không thú vị, hai cha con một trận cười đùa, nghe thấy Lạc Kì ở nhà, Tề Phàm nhất thời có chút bối rối, đang nghĩ nên nói tiếp cái gì thì Lạc Kì đã nhận lấy điện thoại.

“Phàm Phàm, là anh. Thiên Ân em không cần lo lắng, thật ra lo lắng phải là em đấy, một người ở bên ngoài phải chăm sóc mình cho tốt. Thiên Ân rất ngoan, ban ngày anh không ở nhà, mẹ sẽ chơi với nó, buổi tối, anh sẽ dỗ nó ngủ .”

“Vậy em cũng an tâm, giúp em hôn Thiên Ân, nói với nó em sẽ về nhanh thôi, cứ như vậy đã nhé, gặp lại.”

Không đợi Lạc Kì trả lời, Tề Phàm đã cắt đứt điện thoại. Cô thật sự là vô dụng, nghe thấy giọng anh mà tâm đã hoảng hốt không ngừng!

Nắm ống nghe đang tút tút, Lạc Kì có chút buồn bã, hiện tại, một câu cô cũng không đồng ý nói với anh sao!

======

Lạc Kì thấy Lạc Vân, không cảm nhận được thấy tình cảm chị em ấm áp, mà  cảm thấy phía sau lưng gió rít từng cơn.

Người phụ nữ trước mắt này, sinh cùng ngày cùng tháng với anh, chỉ nhanh hơn anh một phần tư giờ ngắn ngủi, nhưng cô quỷ kế đa đoan, anh phải chịu đựng hai mươi mấy năm, gặp ngoài đường thì chạy như điên, cùng lắm chỉ để lại vài dấu vết chân trên đường cô mà thôi.

Sự hiện diện của cô, tuyệt đối tuyệt đối không phải chuyện gì tốt.

“Sao thế này, Lạc đại tổng tài quang lâm tới cái miếu nhỏ khó coi này, có gì phải làm ư?”

Trên mặt không có bao nhiêu biểu tình, trong lòng lại tính toán, binh đến tướng chặn, nước lên thì đắp đê.

“Chị tốt xấu gì cũng là chị ruột em, đến thăm em mà thôi, nói chuyện mà cứ động vào việc là sao?”

Lạc Vân cầm thuốc trên bàn Lạc Kì, rút ra một điếu châm, thảnh thơi ngồi đối diện Lạc Kì.

“Bởi vì biết chị là chị của tôi, tôi mới biết chị tới ắt là không có chuyện tốt, nói đi, chị làm xằng làm bậy gì muốn tôi giúp thu dọn hậu quả đây!”

Sớm chết sớm siêu sinh, anh hiện tại không có sức mà tiêu tốn với cô.

“Em nói vậy, làm cho người ta rõ thương tâm!”

Ngoài miệng nói thương tâm, trên mặt lại cười tính kế.

“Thương tâm xong rồi thì nói đi.”

Đối với Lạc Vân, anh thật sự rất khó có kiên nhẫn.

“Lạc Kì, em có biết, chị vừa mới thay đổi công ty, bán nội y, muốn mượn người của em giúp chị chụp một ít để quảng cáo.”

“Là chuyện này?”

Nếu là chuyện này, yêu cầu của Lạc Vân vẫn còn dễ dàng bình thường chán.

“Chỉ có việc này.”

“Chị gọi điện thoại một cú là được, muốn ai chụp,tôi sẽ giúp sắp xếp thời gian. Tiền nong cụ thể, chị có thể bàn bạc kĩ với người đại diện của cô ấy. Vì là chị em người nhà với tôi, tôi sẽ bảo họ tính rẻ chút.”

Anh đã cố gắng phụng sự hết sức.

“Nếu chỉ muốn rẻ một chút, chị lại tự mình đi chuyến này sao?”

Lạc Vân cười vẻ mặt từ ái, lời nói ra làm Lạc Kì tức giận đến cái mũi phát bốc hơi.

“Công ty em nắm trong tay người tài thế, nào là bốn bong hoa đào, năm đóa hoa kim, tổng cộng có 9 vị, chị muốn toàn bộ ra làm người phát ngôn, hơn nữa, về giá, chị muốn giảm ba lần!”

“Lạc Vân, sao chị không đi làm việc tróc nợ đi, tôi cảm thấy lĩnh vực đó là thiên phú trời ban cho chị đó!”

“Em thân yêu, em nói vậy, làm cho người chị này khó mà có thể chịu đựng được!”

“Vậy chị không cần chịu đựng hay nghĩ gì nữa, tôi sẽ không đồng ý!”

Lạc Vân thấy anh lời lẽ chính nghĩa như thế, cũng không miễn cưỡng.

Chẳng qua trong lòng lại thầm nghĩ: Lạc Kì, giờ là chị cầu chú, nhưng để xem, rất nhanh, chú sẽ phải cầu chị, lúc đó, còn lâu chị sẽ hào phóng vậy đâu!

“Ai, xem ra, tôi đành nghĩ biện pháp khác vậy. Nhưng mà Lạc Kì này, em trăm ngàn đừng quay đầu cầu chị đấy, bởi vì khi đó, chị sẽ cho em hối hận vì có người chị này.”

Nói xong, nhấc đôi giầy cao gót, ra khỏi cửa tao nhã nhất, phút cuối cùng, còn quay đầu nhìn Lạc Kì lộ ra chút thâm ý mà cười.

Lạc Kì hít sâu hơn mười lần, sao lại có người phụ nữ ghê gớm dọa người đến vậy, hơn nữa cô ta lại chính là chị gái ruột của mình!

======

Nhận được điện thoại của Lạc Vân điện thoại. Tề Phàm có chút kinh ngạc.

Đây là chị gái ruột của chỗng cũ, trong lòng cô, quả thực hai người đều là thần cả!

Trong ấn tượng của Tề Phàm, giường như không có chuyện gì là Lạc Vân không làm được cả.

Từ nhỏ cô đã bị giáo dục, phải lấy chị Lạc Vân làm gương, nên cô ấy như một thần tượng, một vĩ nhân trong lòng cô.

Vì vậy, đối với vị chị gái của chồng cũ, cô không những thích mà còn sùng bái và kính sợ.

“Phàm Phàm, chị có chuyện cần em giúp.”

“ Chị Lạc Vân, chị quá khách khí rồi, chuyện gì em có thể em sẽ giúp, chị luôn chăm sóc em mà.”

“Phàm Phàm, em nói chuyện thật đấy chứ.”

Cô em dâu hụt này, thật sự là một người tốt, gả cho tên Lạc Kì kì, là mù!

May là, mặc dù ly hôn, nhưng theo cô biết, Lạc Kì hiện tại đang hối lỗi, cô  có lá bài trong tay, còn sợ Lạc Kì không nghe lời sao!

Đừng nói cô không niệm tay tình thân, cô là thương nhân, thương nhân nếu không đả thương người, sẽ tự làm thương mình .

Cũng nói, cô làm như vậy, chỉ để trợ giúp mà thôi, giúp tên tiểu tử Lạc Kì kia chịu chút đau khổ, nó mới có thể hiểu được thế nào là quý trọng.

“Dạ vâng, em nói thật mà, chị Lạc Vân, bất kể chuyện gì em có thể làm, em nhất định sẽ không từ chối!”

“Em có biết gần đây chị chuyển kinh doanh nội y, vừa mới gia nhập thị trường, giờ chị muốn quảng bá, cho nên muốn mời em làm người mẫu.”

Lạc Vân rắc võng, chờ Tề Phàm nhảy xuống .

“Chuyện này hẳn là có thể, nhưng, Lạc Vân, chị biết em chả có danh tiếng gì, em sợ……”

Cô sợ mình không tuyên truyền được, thế không phải lãng phí ý tốt của chị Lạc Vân hay sao.

“Không sao, chỉ cần em chịu giúp chị việc này là được rồi. Chị nghe nói người đại diện của em là người bên mình, như vậy tốt nhất, có vẻ dễ bàn bạc, về phương diện chi phí tiền nong, mấy người chỉ cần nói là chị kí luôn.”

“Chị Lạc Vân, nói thế chả bằng chị đánh vào mặt em! Chuyện bé như con kiến mà thôi, nói chuyện gì mà phí với phiếc! Như vậy nhé, đợi em và quản lý em chút, em sẽ nhanh chóng trả lời chị sau.”

“Được, chị chờ tin tức của em.”

Treo điện thoại, Lạc Vân tự tin mỉm cười.

“Lạc Kì, lần này, không trách được chị, ai bảo lời khuyên của chị, chú không nghe!”