Ring ring
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Không Phải Là Cổ Tích

Sáng hôm sau.

Tôi chính thức bị cấm đi xe máy sau sự việc về nhà mà không đem theo con Exciter của chú Năm, thay vào đó là bộ dạng vừa hôi vừa bẩn. Cho dù có nói lý do là vì cứu một ca sĩ bị fan bủa vây nhưng hầu như không ai tin tôi cả. Ngoại trừ chú Tám. Thật ra không phải là chú ấy tin tưởng gì tôi cho cam mà vì tính chú Tám xưa nay vốn vô tâm nên việc tôi có nói dối hay không thì đối với chú ấy cũng không có gì là quan trọng.

Mày bữa nay ghê quá đấy! Dám tự tiện lấy xe máy đi mà lại làm mất nữa chứ! - chú Bảy lại trổ tài moi móc. Chú không tin thì đừng có nhiều chuyện! Người gì đâu mà chỉ biết cười trên nỗi đau của người khác! - càng lúc tôi càng ghét ông chú «quý hóa» này, hôm qua mới nổi giận đùng đùng mà hôm nay đã trở về với bản chất xấu tính của mình. Nhưng xe của bác Năm đâu rồi con ? - ba tôi buồn rầu hỏi (ba tôi vốn rất nhạy cảm +_+) Con đã nói rồi mà! Người ta sẽ đem trả sau khi sửa xong! - tôi hét ầm lên và bỏ về phòng.

Thật sự thất vọng về gia đình tôi quá! Họ cứ luôn miệng bảo tôi là người được yêu thương nhất, quan tâm nhất trong nhà. Đối với họ, tôi là người phụ nữ số 1. Vậy mà giờ đây, chỉ vì tôi lỡ làm hư chiếc xe mà tất cả mọi người quay sang trách móc tôi. Tôi cũng bị thương chứ bộ! Thế mà chẳng ai quan tâm, chỉ lo hỏi han về số phận con Exciter. Buồn quá! Đúng là buồn quá đi thôi!

Nhưng nói gì thì nói, lỗi lớn nhất trong chuyện này vẫn là tôi. Đã không đi xe vững mà lại muốn làm nữ anh hùng cứu...mỹ nam. Nghĩ lại lúc đó thấy sợ thật! Nếu xui xẻo thêm tí nữa thì có khi tôi không còn nhìn thấy được mặt ba! Hix...

Bữa trưa.

Tôi xuống nhà ăn cơm cùng gia đình bằng gương mặt đưa đám. Tôi giận ba, giận mấy bác mấy chú. Chẳng ai là hiểu cho tôi cả. Bởi vậy mới nói, sống với toàn những người đàn ông vô tâm là một bất hạnh rất lớn với Thục Nguyên này. Ước gì mà tôi có thêm một người dì hay người chị gì nữa nhỉ ?

Cháu mời bác Hai, bác Ba, bác Tư, bác Năm, ba, chú Bảy chú Tám ăn cơm ạ.

Đó là câu mà bữa cơm nào tôi cũng phải nói. Riết rồi thành thói quen, nhiều khi ăn cơm ở nhà nhỏ bạn, trước khi cầm đũa tôi vẫn thốt ra câu đó khiến không ít phen xấu hổ với mọi người.

Sao thế nhóc ? Mày làm mặt giận với mấy chú bác đấy à ? - lại lão Huy (tên của chú Bảy) lắm chuyện. Mấy chú mấy bác la rầy cháu cũng chỉ là vì lo cho cháu mà thôi! - bác Hai,  người có vị trí cao nhất trong nhà dõng dạc lên tiếng. Phải đó! Cháu là con gái mới lớn! Ngoài đường thiếu gì nguy hiểm đang rình rập! Mấy bác cũng chỉ muốn cháu nhận ra lỗi sai để lần sau mà tránh! - bác Tư thuyết giảng nghe có vẻ êm tai hơn. Ơ mà nhắc đến vụ hôm qua mới nói, sáng nay tôi đọc báo thấy có hình chiếc xe của chú Năm thì phải! - bác Ba đột ngột dừng đũa. Hả ? Ở báo nào vậy bác ? - tôi sửng sốt. Bác cũng không nhớ! Hình như là báo Ngôi sao thì phải! Mà tôi có đem về đây nè! (Bác tôi dù đã U47 những vẫn rất chăm đọc báo dành cho lứa tuổi teen!)

Thế là cả gia đình chúng tôi quây quần lại xung quanh tờ báo trên tay bác Ba. Trang nhất của tờ bào này đưa một dòng tít khá hấp dẫn: «Hotboy Ryo bị phát hiện lén lút đi gặp người tình đồng giới» (Đúng là báo lá cải, toàn đưa vấn đề theo hướng lệch lạc để thu hút người đọc, chắc nhìn tôi giống con trai quá nên họ mới đưa tin như thế cho shock!) . Kèm theo đó là một tấm ảnh lớn chụp lại cảnh hỗn độn chiều tối hôm qua, trong ảnh là hàng trăm fan hâm mộ đang đuổi theo một chiếc xe chở thần tượng của mình trốn thoát. Không biết ai «thông minh» đã chụp bức hình này khi mà ống kính máy ảnh chiếu thẳng vào biển số xe 9394 - cũng là biển số của chiếc Exciter tôi đã mượn của bác Năm hôm qua.

Đó! Ba và mấy bác mấy chú thấy chưa! Con không có nói dối! Người chở tên tóc vàng trong ảnh chính là con đó! - tôi tự hào khẳng định lại sự thật.

Không ai nói gì trong vòng vài giây. Và tôi cũng chỉ được tự hào trong chừng ấy thời gian khi mà ngay sau đó toàn bộ 14 con mắt trừng thẳng về phía tôi với một sự giận dữ ghê gớm.

Ai cho cháu dám lái xe cái kiểu đó hả ? Con gái con lứa mà hành động như vậy sao ?

Tôi không dám nói lại, chày ù lên phòng và đóng chặt cửa. Kiểu này thì khó sống rồi đây! Không biết thì chẳng làm sao, chứ giờ mà mọi người biết việc tôi phóng xe chở Phước Nguyên chạy trốn với tốc độ kinh khủng như thế thì tình hình sẽ tệ hại hơn gấp trăm lần. Phải làm sao đây nhỉ ? Phước Nguyên ơi là Phước Nguyên!

...

Đang thiu thiu giấc ngủ trưa, tôi giật mình khi chiếc điện thoại rù rù bên tai. Có tin nhắn từ số lạ.

«Tôi đã đem xe tới trước cửa nhà cô, ra lấy đi. Phước Nguyên!»

Ô! Sao hắn biết số di động của tôi nhỉ ? Từ hôm qua đến giờ tôi cũng trăn trở về vấn đề này, tôi tự hỏi không biết tên tóc vàng sẽ trả xe cho tôi bằng cách nào khi mà hắn không hề có số của tôi và không biết tôi ở đâu. Bây giờ thì yên tâm rồi. Người giàu có như hắn chắc cũng không khó khăn gì trong việc tìm ra địa chỉ và số điện thoại của tôi đâu.

Nghĩ một hồi, tôi khoác vội chiếc áo và chạy ù ra sân. Tính là thay chiếc váy đang mặc nhưng lại thôi, ra ngoài sân có chút xíu thì chắc cũng không có vấn đề gì.

Giờ chỉ mới là đầu giờ chiều nên không gian vắng vẻ, mọi người hình như vẫn đang nghĩ trưa. Ló mặt ra sân, tôi nghiêng đầu sang hai bên để tìm kiếm tên tóc vàng. Nhưng người xuất hiện trước mặt tôi lúc này không phải là Phước Nguyên mà là...Phước Nghi!

Cứ mỗi khi nhìn mặt con nhóc này là da gà tôi nổi lên rần rần. Một người lớn sắp 20 tuổi như tôi mà lại đi sợ một con nhóc 12 tuổi. Nhưng vấn đề là vì nó đáng sợ gấp trăm lần cái tuổi của mình. Hix...

Chị iu! Em nhớ chị lắm lắm!

Con nhỏ lại nhăn răng cười ngây thơ và chạy tới ôm chầm lấy tôi như lần trước. Nhưng lần này tôi có phòng bị nên nhanh chóng...né sang một bên. Phước Nghi vì thế trật chân nên ngã chầm xuống đất. Thực sự đó chỉ là sự phòng vệ chứ không phải tôi cố ý làm con bé ngã. Hix...

Nè! Không sao chứ ? - tôi vội vã chạy lại đỡ nó lên. Chảy máu rồi nè! - con nhỏ nhăn nhó. Đâu ? Đâu ? Đây nè!

Đúng lúc con nhỏ chìa chân cho tôi coi thì đôi mắt tôi nhắm nghiền lại, mọi thứ tối om và chìm vào vô thức. Chính xác là tôi lại bị đánh ngất đi!

...

Lúc tôi tỉnh lại cũng là khi mặt trời đi ngủ. Mọi thứ xung quanh bị bóng tối che phủ. Lần này tôi không bị shock và hoảng sợ như lần trước vì ít ra tôi biết mình đang ở đâu. Nhưng hình như không phải là phòng tên tóc vàng...

A! Chị ngủ dậy rồi!

Lại là con nhỏ ác quỷ! Nó mở cửa và hét ầm lên khiến tôi giật bắn mình. Nhiều khi tôi phân vân không biết con nhỏ có thật là 12 tuổi không nữa. Nhìn nó cứ ghê ghê sao ấy! Con nít gì mà toàn làm chuyện đáng sợ không à...Hix

Sao em bảo thương chị mà cứ đánh chị ngất hoài vậy hả ? - tôi làm mặt giận nhìn nó. Vì chị không chịu chơi với em! - con nhỏ chu miệng cãi lại. Thì tại em toàn làm chị sợ, sao chị dám chơi với em được! Chị nói dối, em làm gì mà chị sợ, chỉ có chị là khiến cho Pi buồn thôi! - mặt nó yểu xìu như bánh bao chiều. Nhưng sao hồi nãy em đem được chị về đây ? Chị nặng lắm mà! - tôi thắc mắc. Không phải em bế chị! Là mấy anh vệ sĩ của em bế chị! Mấy anh ấy cũng  bảo là chị nặng! - con nhỏ đáp với vẻ ngây thơ. Hả ?

Tôi tức ói máu. Cái gì chứ ? Tôi như vầy mà nặng à ? Bản thân thì toàn làm chuyện đáng sợ mà lúc nào cũng tỏ vẻ ngây thơ, con bé này đúng là không vừa. Anh nào thì em nấy! Giống y chang nhau cái tính quái dị! Không đôi co với nó nữa, tôi phải gọi tên tóc vàng về xử lý thôi. Những lúc như thế này thì khả năng nói chuyện bằng suy nghĩ mà tôi vừa phát hiện là hữu dụng nhất!

«Này! Anh tóc vàng! Em gái anh lại đánh tôi ngất và đem tôi về nhà anh rồi nè! Tới đưa tôi về mau!»

Không  có tín hiệu đáp lại. Hay là hắn đang bận suy nghĩ điều gì đó nên không trả lời nhỉ ? Thử lại một lần nữa coi...

«Này! Anh tóc vàng! Anh tóc vàng! Có nghe tôi nói gì không ?»

Vẫn chẳng có giọng nói nào vang lên trong đầu tôi cả. Sao thế này ? Hay là tôi mất khả năng đó rồi ? Biết làm sao bây giờ!

Chị làm gì mà thẫn thờ thế ? Chơi với em nào! - con nhỏ sau một hồi ngắm nhìn tôi thì đột ngột hét lên làm tôi chới với. Chơi...chơi...ư ? - cứ nghe đến từ «chơi» của nó là tôi lại run cầm cập. Phước Nguyên ơi! Anh đâu rồi ? Mau về cứu tôi!

PHẦN 15:

Con nhỏ bắt đầu công cuộc hành hạ tôi bằng trò «Ngựa đi cầu thang». Sở dĩ tôi đặt cái tên đó cho trò chơi này là vì Phước Nghi bắt tôi làm ngựa cho nó cởi, sau đó thì tôi phải «đèo» nó xuống cầu thang. Mà các bạn cũng biết rồi, cầu thang của nhà này cứ xoắn xoắn như hình trôn ốc thì làm sao mà tôi leo xuống đó bằng cách...bò được chứ!

Có trò khác không nhóc ? - tôi ái ngại nhìn con nhỏ. Trò này em chưa chơi lần nào nên phải chơi! - nó cong cớn. Cái gì ? Em đem chị ra làm thí nghiệm hả ? Em bảo em thương chị mà! - tôi hốt hoảng. Thì vì thương chị em mới rủ chị chơi chung!

Chúng tôi đứng cãi tay đôi như thế cũng phải đến 10 phút. Theo những gì tôi biết về con nhỏ này thì nếu như tôi không làm theo ý nó thì nó sẽ còn bắt tôi làm những việc đáng sợ hơn nữa. Chỉ riêng việc hai lần đánh tôi ngất và đem về đây cũng đủ chứng minh mức độ «ác» của cô nhóc này ngang đâu. Bây giờ chỉ còn phương thức đàm phán thì mới mong cải thiện được tình hình.

Đang gân cổ cãi nhau với Phước Nghi, tôi giật bắn mình khi cánh cửa của căn phòng đằng sau lưng con nhỏ đột ngột hé mở. Sống lưng tôi lành lạnh. Có ai đó đang nhìn tôi!

Không suy nghĩ gì nhiều, tôi chạy ù tới và mở toang cửa.

Nhưng không có ai cả. Căn phòng hoàn toàn trống trơn...

Chị làm gì thế ? Đó là phòng dư, chỉ dành cho bà con họ hàng mỗi khi tới thăm ở thôi. - Phước Nghi ngạc nhiên trước hành động vừa rồi của tôi. Rõ ràng chị thấy có ai đó đang đứng ở đây và nhìn chúng ta mà! - mồ hôi tôi bắt đầu toát ra. Chị nói dối để lảng đi việc chơi với em phải không ? Chị xấu quá! Không nói nhiều nữa! Mình chơi thôi!

Con nhỏ nổi giận và kéo tay tôi xềnh xệch. Nó cho rằng tôi nói dối. Nhưng đúng là tôi đã nhìn thấy thật mà! Ôi căn nhà này càng lúc càng đáng sợ! Theo lời Phước Nghi thì trong nhà lúc này chỉ có tôi và nó, mấy ông vệ sĩ thì đứng canh ở ngoài không được vào nhà, bà giúp việc thì đi siêu thị mua đồ ăn. Vậy thì lúc nãy là ai mới được ? Hay chăng là...ma!

Da gà tôi được dịp nổi lên. Khắp người tôi mồ hôi túa ra, tay chân lạnh ngắt. Nếu là người thì tại sao khi tôi chạy tới và mở cửa thì lại chẳng thấy ai ? Căn phòng đó cũng thưa thớt và ít đồ đạc nên không trốn đi đâu được. Cửa sổ thì khóa rồi. Kinh khủng quá! Kinh khủng quá đi!

Nghi! Em nghe chị nói đây! Chúng ta đang bị theo dõi! Nhà em...nhà em có ma đó! Đừng chơi gì nữa! Hãy gọi cho anh em và ba mẹ em về đi! - tôi run rẩy cầm tay con nhóc van lơn. Chị nói dối! Đừng tưởng con nít nào cũng sợ ma để rồi đem ma ra mà dọa. Em không sợ ma! Chị càng lúc càng khiến em ghét rồi! Nào! Ta chơi thôi! - con nhỏ nhăn mặt và một mực đòi kéo tôi ra phía trước cầu thang.

Bây giờ thì tôi không còn tâm trí nào mà chơi với nó, cũng không còn khả năng nào để chống cự với nó vì quá sợ và bấn loạn (nhưng thật ra con nhỏ rất mạnh! +_+) . Tên tóc vàng mất dịch đi đâu rồi chứ ? Tại sao khi tôi nguy hiểm thì hắn không biết trước mà tới cứu nhỉ ? Chẳng lẽ chỉ mình tôi mới có khả năng đó thôi sao ? Mà nếu hắn không có thật thì ít ra việc nói chuyện bằng suy nghĩ cũng phải được chứ! Đằng này tất cả đều đột ngột mất đi. Cứ như là những khả năng kì lạ đó chỉ là một giấc mơ vậy.

Tôi nhìn xuống cầu thang mà lòng đau như cắt. Cái cầu thang này đi đã khó rồi huống gì là phải bò chứ! Tôi cam đoan không chóng thì chày tôi cũng gãy tay là nhẹ và nặng thì...Ôi thôi! Không được! Nhất quyết tôi không thể tham gia chơi cái trò kinh dị này với con nhỏ được.

Và trong 36 kế thì chạy luôn là thượng sách!

Tôi giật mạnh tay con nhỏ ra và phóng vèo xuống cầu thang bằng tất cả khả năng. Phước Nghi sau vài giây kinh ngạc thì đột ngột hét lớn lên, mấy lão vệ sĩ ở ngoài mở cửa chạy vào rầm rầm. Đây là đâu mà toàn những kẻ kì cục và đáng sợ thế này ? Từ chủ đến tớ, tên nào cũng quái dị và toàn làm những chuyện phi đến kinh khủng! Ai cứu tôi với! Ai cứu tôi với!

Tình hình là tôi đang chạy bán sống bán chết trong ngôi nhà rộng mênh mông này. May mắn là thiết kế nội thất cũng khá tỉ mẫn và rắc rối nên vấn đề tìm kiếm một chỗ kín đáo để trốn con nhỏ cùng lũ vệ sĩ xem ra khá khả quan. Nhưng cho đến giờ phút này thì tôi vẫn chưa tìm được nơi ẩn náu «ưng ý». Tiếng chân rầm rập của mấy ông vệ sĩ cứ văng vẳng sau lưng tôi càng khiến tôi hoang mang hơn, cứ thế đâm đầu mà chạy. Đột nhiên bức ảnh lớn treo trên tường phía trước mặt làm tôi dừng lại. Hừ! Tên tóc vàng trong ảnh nhìn lạnh lùng quá! Nhìn thấy tên này là máu trong người tôi lại sôi lên sùng sục. Chỉ vì hắn ta mà tôi phải khổ sở chạy như một con khùng như thế này đây!

«Này! Đừng có c.h.ử.i tôi nữa! Lo chạy đi!»

Á! Cái gì nữa vậy ? Sao tiếng của tên tóc vàng lại hiện lên trong đầu tôi thế này ?

«Anh hả ? Là anh hả Phước Nguyên ?» - Tôi vui mừng kinh khủng luôn. Nếu thế thì tại sao hồi nãy tôi lại không «liên lạc» được với hắn nhỉ ?

«Uh! Tôi đây! Tôi...»

Bỗng dưng tôi không nghe được những lời nói trong suy nghĩ của tên tóc vàng nữa...Vì...tôi đã thấy một thứ không nên thấy...

Đó là...một bóng ma!

PHẦN 16:

Tôi không biết mình đang trong tình trạng như thế nào nữa. Mọi thứ cứ như là một vòng xoay quay vần trong đầu tôi vậy. Hoảng sợ...kinh ngạc...tất cả đảo lộn cả lên. Khi nào bạn chính mắt nhìn thấy bóng ma thì bạn sẽ hiểu cảm giác lúc này của tôi. Còn bây giờ thì tôi không thể diễn tả được cảm xúc của mình. Một bóng ma! Chính xác là một bóng ma đang hiện ra trước mặt tôi. Các bạn có biết vì sao tôi khẳng định đó là một bóng ma mà không phải là một con người không ?

Bởi vì...

Nó đang bay...

Một cô gái trong bộ váy hồng, khuôn mặt rất đẹp, rất thanh tú, đặc biệt là đôi môi được tô điểm bằng màu cam ấn tượng đang lơ lửng trên không trung và nhìn tôi. Không hiểu có phải vì tâm trạng tôi đang bấn loạn nên mới suy diễn quá nhiều hay không khi mà tôi cảm thấy ánh mắt cô gái ấy dành cho tôi là ánh mắt thách thức trêu ngươi. Hình bóng người con gái ấy trong suốt, mờ ảo cứnhư một viên pha lê tuyệt đẹp cỡ lớn vẫn thường được trưng bày trong tủ kính. Tôi nhìn mà không chớp nỗi mắt. Hix...Tôi đang chiêm ngưỡng dung nhan của một con ma! Không thể tin được! Chân tôi cứ thế bước từng bước chầm chậm tiến về phía trước như bị thôi miên...

Đang mơ màng xen lẫn hoảng sợ, tôi không để ý đến bất cứ điều gì. Cho đến khi...

RẦM!

Âm thanh của sự sụp đổ vang lên cũng là lúc tôi bị ném sang một bên bằng một lực đẩy khá mạnh. Khi ngẩng đầu nhìn lên, tôi tá hỏa khi nhìn thấy tên tóc vàng đang nằm dưới sàn, phía trên người anh ta chính là bức ảnh gia đình cỡ lớn mà lúc nãy tôi đã thấy. Tấm gương trong khung ảnh đã bị vỡ thành trăm mảnh. Và tôi thấy có máu chảy ra từ phía Phước Nguyên...

...

Bệnh viện thành phố...

Đây là lần thứ hai tôi bước chân vào nơi này. Và đây cũng là lần thứ hai tên tóc vàng phải nhập viện. Tôi không thể ngờ là hắn đã đỡ dùm tôi trong tai nạn vừa rồi. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ làm tôi hoang mang tột độ. May mắn thay là lần này Phước Nguyên chỉ bị thương nhẹ và xây xước một vài chỗ. Nhìn sang Phước Nghi thì con nhóc vẫn khóc tức tưởi từ hồi nãy đến giờ không chịu nín. Nó có vẻ rất thương anh trai mình. Cũng đúng thôi! Hai anh em họ hợp nhau như thế cơ mà.

Bây giờ người nhà có thể vào thăm bệnh nhân, nhưng cố gắng đừng làm bệnh nhân mệt. Hai ngày nữa thì cậu ấy có thể xuất viện! - vị bác sĩ tiến lại gần phía chúng tôi dặn dò. Vâng ạ! Cám ơn bác sĩ! - ông anh tiền xu rối rít cả lên.

Thái độ của anh Tú từ nãy đến giờ khiến tôi thấy lạ. Mặc dù là người quản lý của Phước Nguyên nhưng sự lo lắng quá đáng của anh ta thật sự không bình thường chút nào. Lúc tên tóc vàng bị tai nạn thì anh Tú không ở bên cạnh, ít lâu sau mới thấy ổng tức tốc chạy đến. Vừa bước tới thì đã túm lấy tôi hỏi dồn dập, vẻ khẩn trương vô cùng. Dù đã cố gắng che giấu nhưng ánh mắt đỏ hoe của anh ta đã khẳng định là vừa mới khóc xong. Đàn ông mà mau nước mắt như vậy sao ?

Mà có khi cũng là do tôi đã suy nghĩ quá nhiều thôi. Giờ đây tôi lo cho tên tóc vàng vô cùng. Vừa lo vừa thấy có lỗi, vừa thấy...thương nữa. Hix...

Hắn đã ngủ. Gương mặt lúc ngủ của Phước Nguyên thật thanh thản. Tôi cứ đứng ngơ ra mà nhìn. Trong khi đó nhóc Nghi thì đã chạy ào tới ôm chặt lấy anh trai thút thít, cũng may là lão Tú kịp thời can ngăn, nếu không thì tên tóc vàng đã thức giấc. Mà sao hắn ta lại tới kịp lúc như vậy nhỉ ? Tới đúng lúc tôi sắp bị bức ảnh trên tưởng rơi trúng đầu. Có khi nào Phước Nguyên cũng có khả năng nhìn trước nguy hiểm sẽ xảy ra với tôi không ?

Nhưng vấn đề quan trọng hơn cần được giải đáp là: Vì sao tôi và hắn lại có thể nói chuyện được với nhau bằng suy nghĩ và nhìn thấy trước được nguy hiểm sẽ xảy ra với đối phương ? Chúng tôi có thần giao cách cảm ư ? Hay là vì một lý do khác ? Và còn bóng ma cô gái xinh đẹp mà tôi đã thấy nữa...Rốt cuộc mọi sự là như thế nào đây ?

...

Tôi quyết định ở lại đây với Phước Nguyên suốt đêm nay. Tự dưng tôi cảm giác hắn cần tôi trong lúc này. Nhiều khi tôi tự thấy bản thân mình khá điên khi cứ luôn nghe theo linh tính mách bảo. Nhưng tôi thích...điên như thế! Vì những gì ta linh tính là những điều bản thân ta thực sự muốn làm và cảm thấy nó cần thiết. Lúc nãy tôi cũng đã gọi điện cho ba và mấy bác mấy chú rồi. Ai cũng đồng ý cho tôi ở lại bệnh viện ngoại trừ chú Bảy. Mặc kệ ổng! Lúc nào mà ổng chẳng muốn cấm đoán tôi. Trong nhà, chú Bảy chính là kẻ độc tài nhất!

Tối nay tôi sẽ ở đây cùng với ông anh tiền xu. Anh ta vừa mới ra ngoài mua ít thức ăn cho Phước Nguyên và nhờ tôi trông nom hắn. Mà sao tên này ngủ lâu thế nhỉ ? Nghiệp ca sĩ cũng lắm áp lực, có lẽ hắn đã mất sức khá nhiều nên bây giờ mới có cơ hội để nghỉ ngơi. Người ta thường bảo sau ánh hào quang chỉ còn sót lại nỗi cô đơn và sự mệt mỏi. Điều này tôi thấy đúng thật. Haizzz...

«Cô bé không bị sao cả chứ ?»

Tôi giật mình. Phước Nguyên đã tỉnh dậy và đang nhìn tôi.

«Tôi không sao cả. Cám...cám...ơn anh!»

«Thái độ kì vậy ? Đang cảm thấy có lỗi với tôi sao ?»

«Uh...Mà vì sao anh lại biết tôi gặp nguy hiểm để tới cứu vậy ?»

«Tôi nhìn thấy trước...Nhưng mọi việc xảy ra nhanh quá! Khoảng thời gian từ khi tôi nhìn thấy được nguy hiểm sẽ xảy ra với cô bé cho đến lúc nguy hiểm đó thực sự xảy ra chỉ có vài phút mà thôi!»

«Tôi cũng vậy! Hai lần trước anh gặp tai nạn thì tôi cũng nhìn thấy trước mọi sự trong tíc tắc thôi. Nhanh lắm!»

«Nhưng vì sao chúng ta lại có khả năng này ? Và vì sao tôi và cô chỉ có thể nhìn thấy trước được nguy hiểm của nhau chứ không phải là của những người khác ?»

«Tôi không biết! Tôi cũng đang thắc mắc!»

Hóa ra tên tóc vàng cũng có những suy nghĩ giống tôi. Bây giờ thì có thể tạm khẳng định tôi và anh ta có thần giao cách cảm. Nhưng chỉ là tạm khẳng định chứ không phải là khẳng định vì mọi thứ đều có nhiều khả năng xảy ra.

Cậu tỉnh rồi à ? Thấy trong người thế nào ?

Cuộc trò chuyện bằng suy nghĩ của chúng tôi bị tạm ngừng vì sự xuất hiện của ông anh tiền xu. Vừa mở cửa là anh ta chạy ngay tới chỗ tên tóc vàng và ân cần hỏi han.

Tôi không sao! - Phước Nguyên trả lời với vẻ mặt thờ ơ. Tôi mua cháo cho cậu rồi đây! Ăn đi cho có sức!

Nhìn họ trông giống là một đôi hơn là anh em thì phải! Nhưng cũng không đúng! Chỉ có thái độ của lão Tú là có vấn đề, tên tóc vàng thì hoàn toàn bình thường. Hix. Gia đình này toàn là người kì cục.

Xoảng!

Phước Nguyên lỡ tay làm rơi chén cháo xuống đất. Theo phản xạ, tôi chạy tới xem tình hình. Vô ý vô tứ thế nào tôi lại trật chân ngã dụi vào người tên tóc vàng. Hắn ta cũng bất ngờ và vội vã cầm tay tôi kéo lại tránh tình huống cả hai cùng bị lăn xuống đất.

Và cảm giác ấy một lần nữa lại xuất hiện. Điện giật và khó thở! Hình ảnh những chiếc xe ô tô bốc cháy lại hiện lên trong đầu tôi. Vì sao cứ mỗi khi tôi chạm vào người hắn thì lại xảy ra tình trạng này nhỉ ? Nhức đầu quá!

Tôi vội vã thu tay mình lại nhưng Phước Nguyên vẫn ghì chặt lấy tay tôi. Ánh mắt anh ta nhìn tôi lạ vô cùng. Cứ nhìn chằm chằm và không chớp mắt. Tôi còn cảm thấy sự run rẩy trong cái nắm tay ấy. Và thoáng chốc, một cảm giác rất gần gũi thân quen xuất hiện trong người tôi. Thân quen đến mức dường như tôi và hắn đã từng là một...Vì sao lại thế này nhỉ ? Sao càng lúc mọi việc càng rắc rối và nảy sinh thêm nhiều vướng mắc vậy chứ ?

Hai người làm sao thế ? Cô giúp việc, đứng dậy đi! Đừng đè lên người Phước Nguyên như vậy! Cậu ấy đang mệt mà! - Ông Tú tỏ vẻ khó chịu ra mặt. Vâng...vâng...

Tôi bối rối đứng phắt dậy nhưng tên tóc vàng vẫn một mực không chịu thả tay tôi ra. Hắn đang giở trò gì đây chứ ?

Toan quay lại mắng cho tên dở người này một trận thì đột ngột hắn ta ôm chầm lấy tôi, nước mắt lăn dài trên má, cái ôm chặt đến độ tôi không tài nào thở được.

Này! Làm gì vậy hả ? Thả tôi ra cho tôi thở với! - tôi đập lưng tên tóc vàng thùm thụp vì không thể thở được. Em đây rồi! Cuối cùng anh cũng tìm được em! Cuối cùng anh cũng nhận ra được em! - Phước Nguyên càng ôm ghì tôi hơn và nói trong nước mắt những câu mà tôi không tài nào hiểu nỗi.

PHẦN 17:

Hơn 15 phút trôi qua mà tôi vẫn nằm trong tình trạng bị tên tóc vàng ôm ghì lấy. Cho dù ông anh tiền xu có cố gắng kéo người tôi ra khỏi Phước Nguyên nhưng vẫn không thay đổi được tình hình. Thái độ của hắn như thế này bỗng dưng làm cho tôi...muốn khóc! Không biết vì sao lại thế! Một cảm giác xúc động đến kì lạ. Xúc động như đã lâu lắm rồi tôi mới được hắn ôm chặt như lúc này (càng nói tôi càng thấy mình điên! Không thể nào lý giải được!)

Phước Nguyên! Tôi nói cái này nhé! Hiện tại thì tôi đang rất ngột thở! Anh làm ơn nới tay lỏng lỏng ra được không ? - tôi năn nỉ vì sự thật là hắn ta ôm chặt quá. Lâu lắm rồi mới lại được gần em như bây giờ! Anh đã nhớ em quay cuồng trong suốt những năm qua. Anh sống chỉ vì muốn tìm lại em mà thôi! Anh đã sống trong hy vọng và tìm kiếm. Cứ tưởng tất cả chỉ là một trò đùa nhưng hóa ra là thật! Đến tận bây giờ anh vẫn còn ngỡ ngàng...Em hiểu được cảm giác của anh không ? Em hiểu không ? - hắn ta càng siết chặt hơn (chết mất thôi! @@)

Hiểu ư ? Tôi mà hiểu được thì tôi đã không phải là Ngô Nữ Thục Nguyên! Tên tóc vàng đang nói cái gì thế cơ chứ ? Hắn làm như tôi vốn dĩ đã là của hắn và chúng tôi vốn dĩ đã là một đôi rồi ấy. Vô lý thật! 19 năm nay trong ký ức tôi không hề tồn tại một bóng hình người con trai nào cả. Không! Nói vậy cũng không đúng. Trong ký ức tôi có hình bóng của 7 người đàn ông. Họ là ai thì các bạn cũng biết rồi đấy. Nhưng là người đàn ông của cả cuộc đời thì chưa hề có.

Anh Tú! Anh đi tìm bác sĩ đi! Có lẽ anh ta bị chấn động vùng đầu sau khi bị ngã nên bây giờ mới hành động điên rồ như vậy! Phải làm cách nào để tôi thoát khỏi cái ôm chặt cứng này chứ ? - tôi nhăn nhó nhìn lên ông anh tiền xu tìm cứu viện. Nhưng khuôn mặt anh ta càng khiến tôi hoảng hơn nữa. Nước mắt! Rõ ràng đó chính là nước mắt! Nhưng nó đang được giữ lại trong khóe mắt bằng một sự cố gắng tuyệt đối. Ánh mắt này hình như tôi đã thấy ở đâu đó rồi...Rất quen... Cứ để Phước Nguyên như thế đi! Không sao đâu! Rồi sẽ ổn thôi! - anh Tú giọng nghẹn nghẹn, nói xong thì bỏ ra ngoài. Hix! Cái gì đang xảy ra thế này chứ ?

Và các bạn tin không ? Đúng 1 tiếng đồng hồ sau tên tóc vàng mới chịu thả tôi ra. Người tôi và người hắn ướt nhẹp đi vì mồ hôi. Điều này cũng dễ hiểu! Đang là mùa hè mà.

Này! Anh...anh có thấy đầu mình có gì đó bất bình thường không ? - tôi e dè nhìn Phước Nguyên. Anh hả ? Không hề! Anh đang cảm thấy mình khỏe hơn bao giờ hết! - tên tóc vàng nhìn tôi đầy trìu mến (hix! Nổi hết cả da gà rồi!) Thôi anh ngủ đi! Ngày mai tỉnh dậy chắc sẽ bình thường lại! - tôi ngáp một hơi rõ dài, thực sự ngày hôm nay tôi rất mệt mỏi. Anh không buồn ngủ! Nhưng mà em yêu của anh đang buồn ngủ thì phải! Nào! Nằm xuống chân anh đi! Anh sẽ vuốt tóc ru em ngủ như ngày xưa...- Phước Nguyên cười hiền từ, đặt tay lên chân vỗ vỗ như để «dụ khị» tôi.

Tôi nuốt nước bọt ừng ực. Tim tôi đập nhanh một cách bất thường và mồ hôi lại bắt đầu toát ra. Cảm giác đầu tiên là cực kỳ bất ngờ! Vì sao lại bất ngờ ư ? Bởi vì tên tóc vàng biết được thói quen lúc ngủ của tôi. Từ lúc nhỏ cho đến bây giờ, trước khi đi ngủ, tôi luôn được ba vuốt tóc nhè nhẹ để đưa vào giấc ngủ. Đó là thói quen không thể từ bỏ, nếu không làm thế thì cho dù có buồn ngủ thế nào tôi cũng không thể ngủ ngon được. Nhưng tại sao hắn ta lại biết điều này cơ chứ ? Thái độ tự nhiên của hắn còn thể hiện rằng dường như đây là một hành động mà hắn thường xuyên làm...với tôi ?!? Điều này là quá sức vô lý! Quá sức vô lý! Lại còn cả «như ngày xưa» nữa chứ! Càng lúc đầu óc tên này càng bệnh nặng rồi! Nguy hiểm thật!

Cứ thế tôi vừa nghĩ ngợi vừa giương mắt ếch nhìn Phước Nguyên. Trong khi đó thì hắn ta vẫn cười cười trông rất thản nhiên.

Hình như là em không nhớ thật rồi! Anh quên mất điều đó! Nhưng không sao! Chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu! Anh đang làm tôi sợ đấy! Thôi tôi về đây! Bye anh!

Theo tình hình như bây giờ thì tôi cần phải chuồn gấp. Tên tóc vàng ngã xuống đất với một lúc không quá mạnh, bác sĩ cũng bảo là não bộ anh ta không bị ảnh hưởng gì nhưng thực tế đang chứng minh điều ngược lại. Không nên chấp nhặt với người bệnh. Tốt nhất là để Phước Nguyên ở một mình và ngủ một giấc cho tỉnh táo. Thái độ của anh ta như thế này còn khiến tôi thấy kinh khủng hơn lúc trước. Thà anh ta cứ lạnh lùng, kiệm lời và kiêu ngạo như xưa thì mọi chuyện có khi lại hay hơn. Hix...

Em bỏ anh lại một mình sao tình yêu ? Em không biết là anh rất sợ một mình trong bệnh viện à ? - thái độ gì thế này chứ ? Nũng nịu à ? Tôi sắp không chịu đựng nỗi nữa rồi! Akkkkkkkkkkkk Tôi xin anh đấy! Làm ơn bình thường lại đi! Vì nãy mà nãy giờ da gà tôi nổi rần rần cả lên rồi này! - tôi khổ sở nhìn Phước Nguyên. Có thể là do em chưa quen nên vậy! Nhưng không sao! Anh bỏ qua tất cả! Nhưng nếu bây giờ em dám để người yêu lại một mình thì anh sẽ nhảy xuống đó đó! - anh ta làm mặt ngơ nhìn tôi.

«Xuống đó»? Đó là đâu ? Tôi vội nhìn theo tay của tên tóc vàng. Ngón trỏ của hắn chỉ ra phía cửa sổ. Không phải chứ ? Anh ta mấy tuổi rồi mà còn đem cái trò này ra dọa tôi hả trời ?

Cho tôi xin hai chữ bình yên đi! Dù biết là anh bị chấn động tâm lý nhưng tôi không ngờ anh bị nặng như vầy! Thôi nhé! Mọi chuyện dừng lại ở đây nhé! Tôi về đây! Mệt lắm rồi!

Tôi bực mình thực sự. Nãy giờ vì nghĩ hắn ta là bệnh nhân nên tôi cố gắng nhường nhịn. Nhưng mọi thứ đều có giới hạn. Mặc kệ hắn ta muốn làm gì thì làm. Tôi phải về!

Và thế là tôi chạy nhanh ra cửa phòng, miệng không ngừng lầm lầm thái độ kì quặc của tên tóc vàng. Nhưng chết tiệt là cái cảm giác ấy lại xuất hiện. Và tôi nhìn thấy tên tóc vàng đang rơi tự do giữa không trung. Cái quái gì vậy ?

Theo phản xạ, tôi quay lưng lại nhìn. Và đúng là Phước Nguyên đang đứng sát bậu cửa sổ và chuẩn bị...nhảy!

Không!

...

Có lẽ kiếp trước tôi nợ nần gì với tên tóc vàng nên kiếp này tôi phải chịu sự hành hạ của hắn. Như bây giờ đây, tôi đang phải nằm trên chân của hắn để cho cái bàn tay mảnh khảnh như con gái ấy vuốt vuốt trên đầu tóc mình. Hừ! Tại sao hắn lại thành ra thế này chứ ? Đáng lẽ đưa hắn vào viện xong thì tôi về nhà quách cho rồi. Nếu thế thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Bực mình thật!

Này anh! Tôi tự ngủ được! Không cần vuốt tóc đâu! - tôi nghiến răng kèn kèt. Tóc tôi buồn là còn ngắn hơn tóc của hắn, vuốt để làm gì chứ! Grừ... Đừng nói dối! Không vuốt tóc thì chẳng bao giờ em chịu ngủ đâu! - tên tóc vàng mỉm cười nhìn tôi. Cái ánh mắt tràn trề tình cảm của hắn làm cho tim tôi luôn trong tình trạng làm việc quá sức. Hức!

Được! Muốn vuốt tóc thì vuốt đi! Tôi mệt rồi. Không đôi co với anh. Ngày mai lúc tỉnh táo lại thì anh sẽ biết tay với tôi!

Nhưng một sự thật là...Không hiểu sao khi ở bên cạnh tên tóc vàng tôi luôn có cảm giác tin tưởng và bình yên đến lạ. Tôi ngủ một cách thanh thản mà không hề suy nghĩ hắn ta có làm gì mình không. Thật khó hiểu và cũng khó giải thích. Biết đâu kiếp trước tôi với hắn ta là vợ chồng hay tình nhân gì đó nhỉ ? Tôi suy nghĩ lung tung một hồi rồi chìm hẳn vào giấc ngủ.

Mọi thứ đôi khi chỉ là một giấc mơ...

Tình yêu cũng vậy...

Nhưng nếu thực sự tình yêu là mơ thì...

Anh chấp nhận sẽ không bao giờ mở mắt...

...

Mới mở mắt thì tôi đã thấy gương mặt tên tóc vàng đang chăm chú nhìn mình. Thật là...Cả đêm qua tôi toàn mơ thấy ác mộng. Mới sáng ra thì hắn lại làm tôi đứng tim vì cái ánh nhìn chằm chằm đầy ma lực ấy. Tôi bực mình lồm cồm ngồi dậy.

Này! Anh đã tỉnh táo chưa ? Chính tôi mới phải hỏi cô điều đó! Sao cô lại nằm ngủ trên chân tôi hả ? Tê hết cả rồi này! - anh ta hét dựng lên làm tôi suýt lủng cả màng nhĩ.

Nhưng mà...Cách nói này...

Ơ hơ! Đúng là tôi suy đoán không sai mà! Hắn ta bình thường lại rồi! Hura!

PHẦN 18:

Tôi nhăn răng cười sung sướng nhảy tưng tưng trước mặt Phước Nguyên. Cho dù lúc này hắn ta có c.h.ử.i tôi bị điên thì tôi cũng không ý kiến gì. So với việc tên tóc vàng tình cảm ướt át như tối hôm qua thì hắn cau có tức giận như bây giờ đúng là...tốt hơn nhiều!

Em thích nghe anh mắng đến thế à ? Nhưng anh đùa đó! Ai mà nỡ mắng em chứ!

 Tôi đang lơ lửng trên mây vì vui sướng thì câu nói của hắn đá hẳn tôi xuống đất. Đau điếng! Chẳng lẽ nào mọi thứ vẫn không thay đổi gì sao ?

Phước Nguyên tủm tỉm cười rồi chầm chậm tiến lại phía tôi. Theo phản xạ tôi cũng giật lùi từng bước...

Làm gì đó ? - tôi nuốt nước bọt ừng ực. Em nghĩ anh muốn làm gì ? Không...không...đùa...nha! - cứ mỗi lần nhìn mặt tên này là tim tôi lại đập loạn nhịp.

Hắn dồn tôi đến chân tường mới chịu dừng lại. Cảnh này tôi vẫn thường thấy trong phim tình cảm. Tiếp theo sau đó sẽ là...Hix! Mới nghĩ tới đã xấu hổ rồi! Nhưng không hiểu tôi bị đứt sợi dây nào trong đầu mà lại đột ngột...nhắm mắt và chờ đợi ?!?

Sau vài giây yên ắng, tôi nghe thấy tiếng cười sằng sặc. Đến lúc này mặt tôi mới chính thức đỏ ửng lên vì xấu hổ. Tôi đang làm cái quái gì thế này chứ ? HuHu...

Tình yêu! Em nghĩ chúng ta đang sống trong cổ tích à ? - Phước Nguyên kề sát mặt tôi, ánh nhìn mơ màng sau khi đã cười một cách điên dại trước thái độ dở hơi của tôi vừa rồi. Anh ăn nói lung tung gì thế ? - tôi nghiêng mặt sang một bên nói lí nhí. Tình yêu không phải lúc nào cũng là cổ tích đâu em! Nếu là cổ tích thì chúng ta sẽ không phải gặp nhau theo cách như thế này, khi mà em không hề nhận ra anh và anh cũng không thể nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra. Giá mà có thể như cổ tích, chỉ cần anh hôn em thì hạnh phúc sẽ trở về... - tên tóc vàng đột ngột hạ giọng, một tiếng thở dài kết thúc trong xót xa. Làm sao lại thế chứ ? Làm sao lại khiến tôi muốn khóc như vậy chứ ? Anh..anh...khóc đấy à ? - tôi ái ngại hỏi. Không! Tìm được em rồi thì khóc làm gì nữa! Này...dù không tin nhưng tôi cũng phải hỏi...Chúng ta...kiếp trước là một đôi à ? - tôi cố gắng phát ra từng chữ. Anh theo đuổi em lần nữa nhé ? - câu nói không trúng chủ đề của hắn ta khiến tôi giật mình ngẩng mặt lên nhìn.

Hức! Không chịu đâu! Tim tôi nãy giờ đã mệt mỏi lắm rồi. Sao tên này cứ muốn tôi phải hồi hộp và...rung động như vậy chứ ? Ánh mắt của hắn vẫn cứ đăm đăm nhìn tôi không chịu rời khiến tôi phải luôn trong tình trạng tự trấn an để lấy lại tinh thần. Vì sao chỉ trong một đêm mà tình cảm của hắn đối với tôi lại dạt dào kinh khủng như vậy chứ ? Cho dù là tình yêu sét đánh thì tình cảm cũng không thể tiến triển nhanh đến mức này được.

Hai người đang làm cái gì thế ?

Tiếng nói lanh lảnh cất lên khiến cả hai chúng tôi vội vã quay đầu nhìn. Là Phước Nghi và anh Tú. Họ đang nhìn chúng tôi bằng ánh mắt hình viên bi!

Con nhỏ nhanh nhảu tiến lại phía anh nó, hai tay chống hông, giọng nói đầy...lửa:

Anh! Anh thích chị hả ? Uh! - Phước Nguyên bật cười xoa đầu con nhỏ. Thế thì anh làm đám cưới với chị đi. Làm nhanh lên để em có người chơi cùng!

Tôi suýt nữa ngã lăn ra đất trước câu nói của Phước Nghi. Cái gì chứ ? Đám cưới à ? Lũ nhóc bây giờ hư hết cả rồi! Mới tí tuổi đầu mà cái gì cũng biết hết. Hix...

...

Bây giờ tôi mới được về nhà. Phù! Chắc hẳn các bạn đang không hiểu chuyện gì đang xảy ra và mong chờ một lời giải thích từ phía tôi. Nhưng làm sao đây ? Chính tôi lại là người mù tịt nhất trong chuyện này. Tôi không hiểu gì cả. Hoàn toàn không hiểu luôn. Mà càng không hiểu thì mọi thứ lại diễn ra theo chiều hướng quái lạ hơn nữa. Hờ hờ...

Bước lơ ngơ trên đường, tôi lại miên man với những dòng suy nghĩ về tên tóc vàng kì lạ đó. Với hành động của hắn như vậy thì nói điên cũng không đúng mà nói bình thường thì không thể được! Nhưng thú thật là trước thái độ tha thiết và đầy tình cảm như thế tôi không khỏi rung động. Lại có chút gì đó đau khổ mà bản thân tôi không tài nào lý giải được. Lúc tôi hỏi thì hắn lại không chịu nói, hắn bảo sau này tự khắc tôi sẽ biết. Biết cái gì chứ ? Tôi với hắn chạm mặt nhau chưa tới 10 lần thì lấy đâu ra kỷ niệm hay hồi ức mà nhớ với không nhớ ? Cho dù cả thế giới này đàn ông ai cũng có vợ hết thì tôi nhất quyết cũng không lấy tên tóc vàng dở hơi đó. Không bao giờ!

«Em yêu! Coi chừng hòn đá trước mặt!»

Tôi giật bắn mình, vội vã nhìn xuống chân. Hix...Đúng là có một hòn đá tảng chắn trước mặt tôi thật. Xém tí nữa thì u đầu rồi! Hòn đá mất dịch. Số mày tận rồi đấy!

Thế là tôi khệ nệ bưng tảng đá lên rồi thả trong góc để tránh người khác đi bị vấp. Tính tôi đôi khi có hơi dở hơi, đặc biệt là trong lúc này, khi mà tôi vừa đi vừa nguyên rủa tảng đá chết tiệt, nguyền rủa luôn tên tóc vàng vì cái tội cả đêm qua hành hạ tôi bằng cái ôm ghì 1 tiếng đồng hồ. Hức! Thục Nguyên này chưa nắm tay con trai lấy một lần đấy! Huhu!

Cốp!

Hết tảng đá đến cột điện! Số tôi là số con mực hả trời!

« Xin lỗi em yêu! Anh không kịp thông báo với em! Tại em đi nhanh quá!»

Hừ! Đợi tôi bị cụng u đầu thì mới thông báo. Bực mình quá đi mất! Cho dù đã tránh xa hắn cả ngàn km mà tiếng nói của hắn vẫn cứ ám ảnh bên tai tôi. Dai dẳng đến thế là cùng!

Đang cau có làm ràm một mình, tôi lại bị giật thót bởi cái khuôn mặt nhăn như khỉ ăn ớt của chú Bảy. Ổng đang đứng dựa lưng vào thành cổng, phóng ánh mắt tia lửa điện nhìn tôi như muốn ăn tươi nuốt sống đứa cháu gái đáng yêu của mình (tôi là một người tự tin mà!)

Chú làm cháu hết cả hồn! Mới đó thì đã nhằm nhò gì! Tao còn muốn giết mày nữa cơ! - chú Bảy gầm gừ.

Chưa kịp để tôi nói câu gì thì ổng đã tiến lại cầm lấy tay tôi và lôi xềnh xệch ra phía bờ biển (Nhà tôi là ngôi biệt thự duy nhất của thành phố gần biển! Đó luôn là niềm tự hào của tôi! Hihi)

Chú! Chú định làm gì thế ? - tôi hốt hoảng hét lớn. Cứ mỗi khi chú Bảy hành động như thế này thì đồng nghĩa với việc điều gì đó đáng sợ sẽ xảy ra.

PHẦN 19:

Tôi cố gắng hết sức để thoát ra khỏi cái nắm tay chắc như dây trói của chú Bảy, nhưng mọi thứ dường như chẳng đem lại chút hiệu quả gì. Biển khơi bao la đã hiện ra trước mặt. Hôm nay biển không yên ả như mọi ngày. Từng đợt sóng lao vào bờ vỡ òa thành trăm mảnh càng khiến lòng tôi hoang mang và lo sợ tột độ.

Chú Bảy kéo tôi ra tận mép bờ, để cho toàn thân tôi bị sóng đánh vào ướt nhẹp mới chịu thả tay tôi ra.

Chú điên rồi sao ? Càng lúc chú càng quá đáng rồi đấy! - tôi cầm cổ tay mình xoa xoa, hướng đôi mắt đầy tức giận về phía ông chú khùng khùng của mình. Phải! Tao đang điên đây! Vì mày mà tao phải như thế này! Vì mày cả đấy mày hiểu không ? - chú tôi đột ngột hét lớn lên, tiếng sóng ồn ào dội vào tai tôi những âm thanh cực kì khó chịu. Chú luôn như thế! Luôn luôn đổ mọi trách nhiệm cho cháu! Cháu đã làm gì để khiến chú phải như vậy ? Cháu đã làm gì sai hả ? - tôi bức xúc. Mày không làm gì sai ư ? Được! Tao hỏi mày! Mày còn nhớ lời hứa với chú 2 năm về trước không ?

Lời hứa ư ? Hai năm về trước ? Tôi hơi khựng người lại.

Để xem nào...

Tôi bắt đầu lục lọi lại trong trí nhớ của mình cái sự kiện vừa được chú nhắc tới. Theo những gì còn sót lại trong kí ức thì cách đây 2 năm, chú tôi bị ốm một trận thập tử nhất sinh,đang sống yên lành khỏe mạnh đột nhiên lăn đùng ra bất tỉnh nhân sự, ngay cả bác sĩ cũng bó tay không tìm ra căn nguyên của bệnh. Cứ ngỡ là đã hết cơ hội cứu chữa thì bỗng vào một ngày trời mưa tầm tã, biển dậy sóng ngoài khơi xa, chú Bảy đột ngột tỉnh dậy, tâm tính cũng thay đổi hẳn (thực ra lúc trước chú Bảy không khùng khùng như bây giờ đâu!) Việc đầu tiên chú tôi làm sau khi mở mắt là lôi phăng tôi ra biển và bắt tôi hứa với biển khơi bao la rằng: Tôi sẽ không được thích bất cứ thằng con trai nào nếu như chú Bảy tôi chưa...kết hôn! Thực ra lúc đó tôi cũng không suy nghĩ gì nhiều vì tôi cho rằng chú ấy vừa mới khỏi bệnh, cứ nên chiều theo để tránh bệnh tình tái phát. Tôi cũng nghĩ rằng dần dà chú ấy sẽ quên đi cái lời hứa vô lý năm nào. Ai ngờ bây giờ ổng lại lôi nó ra...Nhưng tôi đã vi phạm lời hứa ấy đâu nhỉ ?

Thì...thì sao nào ? Lời hứa ấy thì liên quan gì ở đây ? Tối hôm qua mày ở đâu ? Ở bệnh viện! Cháu gọi về thông báo rồi mà! Ở bệnh viện với ai ? Tên tóc vàng! Hắn ta bị thương vì cháu nên cháu ở lại chăm sóc hắn.

Tôi đáp thẳng thắn là thế mà chú Bảy cứ nhìn tôi bằng ánh mắt cực kì đáng sợ. Cứ như có thể phát ra lửa để thiêu rụi tôi vậy. Vô lý đến thế là cùng!

Như thế mà mày còn nói là không làm gì sai sao ? - chú Bảy hướng ánh mắt trách cứ về phía tôi. Vâng! Cháu đã làm sai cái gì nào ? - tôi gân cổ cãi. Mày đã thích một thằng con trai trước khi tao kết hôn. Như thế là mày đã vi phạm lời hứa! - ổng lại tiếp tục điệp khúc gào thét