80s toys - Atari. I still have
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Kế hoạch làm bố.

Chap 69:

Kỳ Tuấn bấm chuông cửa, Ánh Tuyết là người ra mở cửa. Anh có vẻ rất trịnh trọng với bó hoa lớn trên tay, Ánh Tuyết mỉm cười: 

- Anh Tuấn! Sao sớm vậy? 

- Thư ở đây phải không em? 

- Trong phòng. 

- Anh vào được chứ? 

- Mời anh.

Kỳ Tuấn bước vào nhà, nghe tiếng cậu con trai oe oe, anh chàng rón rén mừng rỡ. Ánh Tuyết kéo lại: 

- Anh Tuấn... 

- Chuyện gì thế? 

- Anh gặp Thư trước đã. 

- Thế cô ấy không ở trong phòng cùng thằng bé ư? 

- Thư ở ngoài ban công uống café, đêm qua cậu ấy ngủ ít. 

- Con trai anh khóc đêm? 

- Không. Nhưng Thư đã ngồi ngoài sofa suốt đêm. Gần sáng mới vào cho Kimi một cử sữa rồi ra đó ngồi đến tận bây giờ đấy.

Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư, anh thở dài ôm bó hoa ra ban công. Minh Thư không quay lại nhìn và nói: 

- Hình như anh chưa được chủ nhà cho phép vào thì phải? 

- Về nhà đi em. 

- Tại sao tôi phải về? 

- Vì đó là nhà của em. Chỉ cần anh về, thì điều gì anh cũng chấp nhận. 

- Không phải không có tôi anh sẽ tự do hơn trong các mối quan hệ hay sao? Anh không nghĩ đến Phương... 

- Em im đi. Tại sao cứ nhắc đến Phương My trong mỗi cuộc nói chuyện của chúng ta?

Minh Thư quay lại nhìn Kỳ Tuấn, cô cũng giận dữ: 

- Anh thì biết nổi đóa lên khi tôi nhắc đến người tình cũ của anh mặc dù anh không có gì thì tại sao tôi lại không thể nổi giận khi anh vu oan cho tôi? 

- Anh không vu oan cho em. Anh chỉ... 

- Thế nào? Anh chỉ không tin tôi thôi chứ gì. Anh có bao giờ tin tôi và Trình Can không có gì đâu. 

- Anh không bao giờ hoài nghi em. Mà là anh chưa bao giờ tin hắn đã hết tình cảm với em.

Kỳ Tuấn nhìn thẳng vào ánh mắt Minh Thư, cô cũng im lặng. Kỳ Tuấn lại tiếp tục: 

- Anh cũng rất yêu em. Và anh biết rằng để không yêu em nữa là một điều khó khăn như thế nào. Chỉ cần em chịu quay về, vì đó là căn nhà của em. Em không muốn nhìn thấy anh cũng được. Vậy thì anh sẽ đi.

Cả hai đứng lặng yên ở đó một chút, rồi Kỳ Tuấn và Minh Thư cùng quay trở vào. Ánh Tuyết hỏi: 

- Hai người không sao chứ? 

- Thỉnh thoảng tớ sẽ ghé thăm cậu. 

- Vậy là hòa rồi. Vui nhé!

Kỳ Tuấn vào phòng bồng cậu con trai yêu quý ra rồi cả hai lại cùng quay về. Trên đường đi, Minh Thư chỉ mãi im lặng. Kỳ Tuấn nói: 

- Em có thể không để tâm đến những lời nói của anh hôm nọ được không? Anh biết là anh sai. Nhưng mà... sẽ không ổn chút nào nếu em không bao giờ mỉm cười trêu anh nữa.

Cả hai về đến nhà, Minh Thư không cần Kỳ Tuấn mở cửa mà tự đi vào nhà một hơi. Kỳ Tuấn chỉ thở dài, Minh Thư về đến căn nhà của mình, cô cảm thấy nhớ chiếc giường êm ái vô cùng. Kỳ Tuấn cũng bước vào phòng, anh nói: 

- Em cảm thấy thoải mái chứ?

Nhưng Minh Thư vẫn không trả lời, Kỳ Tuấn lại nhẹ nhàng: 

- Đừng im lặng, dù anh hiểu em đang nghĩ gì nhưng anh cần em nói. Im lặng không phải là một cách hay, để trong lòng mãi khó chịu lắm. Trách mắng anh thậm tệ ra sao anh chịu cũng được mà.

Rồi Minh Thư lại ngồi dậy và đi vào toilet, cô ngâm mình khá lâu trong bồn tắm. Lúc quay trở ra thì đã không thấy Kỳ Tuấn đâu, Thư tìm một bồ quần áo đẹp để mặc. Nhưng cô thấy chiếc vali đã biến đâu mất, quần áo của Kỳ Tuấn thì cũng vơi đi một chút. Minh Thư giật mình hốt hoảng chạy sang phòng kế bên, cũng không thấy anh ở đâu. Cô chạy ra ban công thì thấy Kỳ Tuấn đã đi được nửa khoảng sân cùng với chiếc vali, Minh Thư hét lên: 

- Thái Kỳ Tuấn! Đứng lại.

Kỳ Tuấn quay lại nhìn Minh Thư, rồi cô cau có nhìn anh sau đó lại chạy xuống. Đứng đối mặt với Kỳ Tuấn, anh hỏi: 

- Em gọi anh sao? 

- Anh đang làm gì thế? Tại sao lại cứ chọn cách bỏ đi? 

- Vì điều đó làm em thoải mái. 

- Anh mà bỏ đi là em không cho anh quay về luôn thật đó. Em có đuổi anh đi đâu. 

- Thật sao? 

- Lúc nào anh cũng làm em phải tức giận anh mới chịu hả? Anh đáng ghét quá vậy.

Rồi Minh Thư xô Kỳ Tuấn ra thật mạnh, mắt cô ươn ướt, Kỳ Tuấn bước lại rồi ôm Minh Thư vào lòng. Cô cố đẩy anh ra nhưng không được, Kỳ Tuấn siết Minh Thư rất chặt: 

- Buông em ra! Anh đáng ghét lắm. 

- Anh sẽ không buông vợ yêu quý của anh đâu. 

- Em ghét anh lắm.

Rồi Kỳ Tuấn giữ chặt Minh Thư thêm một chút, anh thì thầm: 

- Xin lỗi em. 

- Không được như thế nữa nhé. 

- Anh hứa! Sẽ không bao giờ nghĩ em như thế nữa. 

- Em cũng sẽ không bao giờ nhắc tới tên Phương My. Em cũng đã từng ghen vô cớ! 

- Vì em là vợ anh, anh chỉ yêu anh mà thôi. Duy nhất em thôi. Em không là người đầu tiên của anh nhưng sẽ là người cuối cùng duy nhất trong lòng anh từ đây cho đến mãi mãi về sau. 

- Em tin anh.

Cả hai trao nhau nụ hôn trước căn nhà xinh đẹp, một khung cảnh lãng mạn vô cùng. Trình Can đang cố gọi điện nhưng không ai bắt máy. Anh muốn nói với Minh Thư tất cả sự thật nhưng anh lại chùn bước trước cảnh tượng anh trông thấy. Khi Kỳ Tuấn và Minh Thư quyện chặt trong khoảnh khắc lãng mạn và hạnh phúc. Anh có hơi buồn một chút nhưng rồi lại vui vẻ quay xe trở về. 

“- Hắn thực sự có thủ đoạn, nhưng... anh không nỡ phá hạnh phúc của em. Vì anh biết hắn yêu em thật lòng. Yêu rất thật chính là điều duy nhất anh cảm thấy hắn là một thằng đàn ông chân chính. Xin lỗi vì em đã từng bị anh làm đau khổ. Anh không thể nói với em điều này để rồi em phải thêm đau một lần nữa. Anh không làm được!”

Nhã Trúc và Vương Khang cùng nhau đi ăn trưa, cô nàng có vẻ khá căng thẳng trong công việc. Vương Khang hỏi: 

- Anh có một chút kiến thức ở lĩnh vực của em. Cần anh cho ý kiến không? 

- Em không stress vì áp lực. Em chỉ gặp căng thẳng chút bởi anh hai giao hầu hết những công việc của anh ấy. Dạo này anh ấy có vẻ không quan tâm tới công việc chút nào. 

- Có chuyện gì à? 

- Có vẻ anh chị hai đang gặp trục trặc. 

- Em chỉ cần làm tốt công việc của mình là được. 

- Anh cũng cố gắng nha. 

- Chuyện gì?

Nhã Trúc nắm lấy bàn tay Vương Khang rồi nói: 

- Em không chịu làm vợ một ký giả chẳng ai biết đến tên tuổi đâu.

Vương Khang chỉ mỉm cười: 

- Chỉ sợ khi đó em đã làm vợ ai khác rồi. 

- Làm gì có.

Tặng người yêu một nụ hôn lên tay, Vương Khang thì thầm: 

- Nếu em chịu chờ. Anh hứa, sẽ không quá lâu đâu. 

- Đừng quá lâu nhé. Em không sợ mình không chờ được. Chỉ sợ em không còn là cô dâu xinh đẹp nữa mà thôi. 

- Em đã cho anh một động lực. Anh nghĩ anh sẽ làm được. 

- Thế nếu như mà chẳng có động lực gì thì anh chẳng làm sao? 

- Cũng còn tùy.

Lấp lửng luôn là một khái niệm mà Vương Khang và Nhã Trúc chọn khi suy nghĩ về đối phương. Sau quá nhiều điều cả hai đã trải qua, khó lòng có thể nói là thực hiện ngay được. Một giải pháp để duy trì dài lâu khi cả hai cùng có niềm tin vào chuyện đó để mong có thể cùng nhau đi xa hơn.

Nhưng, không phải ai cũng như vậy!

Căn nhà sang trọng và xinh đẹp giờ đây chỉ còn là một mớ hỗn độn thừa thải khi hai con tim đã không cùng hòa chung nhịp đập. Cưới nhau chưa lâu, kỷ niệm còn chưa nhiều nhưng kỷ vật thì có không phải là ít. Trình Can ngồi nhìn lại từng thứ, từng thứ một. Rồi anh lại tháo chiếc nhẫn cưới ra, gượng cười và ngắm nhìn nó. Cuộc hôn nhân của anh một lần nữa lại đi vào bế tắc. Chẳng lẽ, người như anh không có tư cách để được Thượng đế ban cho tình yêu tốt đẹp hay sao?

Phương Dung cũng trở về nhà sau những giờ làm việc mệt nhoài ở tòa soạn. Cô nhìn thấy chồng ngồi lặng lẽ bên chai rượu, bực tức, Phương Dung bước lại và kéo chai rượu ra khỏi tay Trình Can... 

- Em đã khó chịu đựng đến mức anh chỉ có thể dùng rượu mới có thể ở cùng không gian với em qua đêm ư? 

- Anh không nói như vậy. 

- Vì sao anh không hề có chút mảy may thương xót nào cho quá khứ của em? Có còn điều gì mà anh thắc mắc nữa đâu? Phải không? Nhưng tại sao anh lại vẫn cứ tiếp tục đứng về phía người phụ nữ đã cướp đi hạnh phúc của em? Anh có quá vô tình và nhẫn tâm hay không? Anh là chồng của em đó. 

- Chính vì anh là chồng của em cho nên tới giờ phút này anh vẫn mong em có thể quay đầu, thú nhận tất cả và trở về làm vợ tốt của anh như anh hằng hi vọng. Anh đã biết vụ bắt cóc Minh Thư là em đứng đằng sau, em và Thái Kỳ Tuấn sắp làm một điều gì đó khủng khiếp với Minh Thư. Chính vì anh là chồng em nên cho tới giờ phút này anh vẫn chờ em. Em có hiểu không? 

- Người phụ nữ đó đáng để anh từ bỏ vợ của anh sao? 

- Anh không từ bỏ em. Nhưng em không từ bỏ cái tham vọng khủng khiếp kia của em thì anh cũng sẽ không thể tiếp tục im lặng đâu. Anh sẽ hành động. Thật đấy! 

- Anh hành động? 

- Phải.

Phương Dung bật cười: 

- Anh thực sự là một thằng ngốc. Anh tin rằng sự nghĩa hiệp đó có thể làm Hoàng Ngọc Minh Thư quay lại với anh sao? Anh thật khờ. Cô ta đã quá yêu Thái Kỳ Tuấn. Cô ta đã thực sự làm vợ kẻ đã từng hại đời cô ta. Vì đó là Thái Kỳ Tuấn, anh sẽ không bao giờ đạt được cái vị trí mà Thái Kỳ Tuấn đang có được bây giờ. Cho dù sau này mọi chuyện có trở nên như thế nào đi nữa, kế hoạch của em không bao giờ cho ai có kết cuộc hạnh phúc một khi em đã không có được điều em muốn. 

- Em thật độc ác. 

- Em bị ép phải độc ác. 

- Trông em đáng thương vô cùng. Em không còn nhận ra đâu là trắng đâu là đen nữa rồi. 

- Trắng đen là như thế nào? Vẫn có thể tồn tại cả hai mặt trắng và đen mà. 

- Em đang tự vứt bỏ hạnh phúc của hai chúng ta đấy. 

- Nghĩa là sao? 

- Nghĩa là anh cũng sẽ không níu kéo gì một khi em đã không đặt hôn nhân của chúng ta lên hàng đầu.

Có hơi một chút nhói lòng, nhưng Phương Dung vẫn mặt lạnh như băng. Cô nói: 

- Tùy anh thôi. Đã không còn vương vấn gì nhau nữa thì cũng không nên úp mở từ ngữ đó làm gì. 

Rồi Phương Dung nhìn Trình Can, anh cũng nhìn cô. Trình Can nói: 

- Em biết em sẽ mất tất cả nếu em chia tay ngay lúc này. Xem như chúng ta thỏa thuận một điều kiện đi. 

- Anh đàm phán với em đó à? 

- Em sẽ có tất cả. Miễn là bí mật này sẽ chôn sâu mãi mãi. 

- Đủ rồi anh Can. Dừng lại đi!

Phương Dung ứa nước mắt nhìn Trình Can: 

- Em không bao giờ buông tay, em không bao giờ quên nỗi đau kẻ đã phá hoại hạnh phúc cuộc đời em. Anh càng làm thế em càng muốn trừ khử Minh Thư ngay bây giờ thôi. Em hận người đàn bà đó. 

- Em không thể vì anh được sao? 

- Tình cảm và lí trí em phân biệt rất rõ ràng. Ngay từ đầu em đã xác định, sau này dù có yêu ai em cũng sẽ phải thực hiện mối thù lớn của cuộc đời em.

Trình Can thở dài: 

- Em cũng biết nói câu anh sẽ không bao giờ đạt tới vị trí Thái Kỳ Tuấn có được trong lòng Minh Thư hiện tại. Vậy em nghĩ hắn sẽ đứng yên nhìn em làm gì Minh Thư à? 

- Không cần biết. Tóm lại, em phải trả thù. 

- Anh cũng sẽ làm mọi thứ để em không bao giờ có thể thực hiện được điều đó.

Chap 70:

Một ngày Minh Thư ngủ thật ngon, cô vừa chuẩn bị xong định quay sang “tút” lại cậu con cưng vốn luôn luôn thức sớm hơn mẹ nhưng vẫn nằm im trong nôi gặm con hổ bông mà cậu nhóc yêu thích. Kỳ Tuấn mở cửa phòng và hồ hởi: 

- Em dậy rồi đấy à! 

- Chào buổi sáng, ông xã. 

- Hay quá! Con cũng thức rồi. 

- Anh lạ thế? Đưa Kimi đi đâu vậy? Con vẫn chưa thay quần áo,... 

- Tã vẫn còn khô. Em cũng xuống mau đi.

Minh Thư nhíu mày, cô bước ra khỏi phòng rồi từ từ đi xuống. Minh Thư trông thấy người đàn bà đứng tuổi, trông khá đẹp lão và mỉm một nụ cười phúc hậu nhìn cô. Kỳ Tuấn kéo Minh Thư xuống khi cô tròn mắt nhìn bà: 

- Nhà mình có khách hả anh? 

- Đây là dì Tư, người chăm sóc Kimi của chúng ta đấy. 

- Người này hả? 

- Phải. Em thấy sao? 

- Sao anh không nói với em chuyện này? 

- Muốn cho em bất ngờ.

Rồi người phụ nữ kia mỉm cười cúi đầu: 

- Chào cô chủ, cậu chủ. 

- Chào dì. 

- Cô chủ thật xinh đẹp, cậu chủ có phúc lắm mới cưới được cô. 

- Dì ơi, cháu chỉ may mắn thôi.

Minh Thư mỉm cười nhìn Kỳ Tuấn đỏ mặt vì gượng. Dì Tư đón lấy Kimi từ tay Kỳ Tuấn, Minh Thư nói: 

- Dì có làm việc luôn từ ngày hôm nay không? 

- Dạ được. 

- Vậy để con chỉ dẫn dì một số điều.

- Em à...

Kỳ Tuấn bật cười nhìn Minh Thư, cô tròn xoe mắt ngạc nhiên. Kỳ Tuấn tiến lại và nói: 

- Dì Tư chính là người đã chăm sóc chồng em gần 30 năm trước đây mà. Kinh nghiệm thì chắc là hơn em nhiều phải không? 

- Cậu chủ đừng trêu cô chủ như thế. 

- Anh phải năn nỉ mãi mẹ mới nhường lại quản gia đắc lực nhất đấy. 

- Vậy là tốt quá rồi.

Có người chăm sóc cậu nhóc Kimi, dù có một chút phản đối từ mẹ Kỳ Tuấn nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng đã qua. Kimi đã gần 5 tháng tuổi, cậu nhóc trông không được cứng cáp cho lắm, bù lại Kimi có nụ cười rất dễ thương và luôn vui vẻ. Bởi thế đòi hỏi khi chọn người chăm sóc con trai, Kỳ Tuấn cần người có kinh nghiệm.

Không còn đi đâu cũng phải mang vác theo cậu con trai, Minh Thư nghĩ ngay đến những chuyện mình cần làm. Và việc đầu tiên chính là cô hẹn Phương Dung ra ngoài. Một cuộc hẹn kể cả Kỳ Tuấn cũng không biết. Quả là có người cố tình muốn bông đùa, Minh Thư đã chờ hơn một tiếng thì Phương Dung mới tới. Tuy nhiên, cô vẫn không tức giận: 

- Chị ngồi đi! 

- Xin lỗi, công việc bận quá. 

- Không sao. 

- Hôm nay cô không mang theo bé cưng à? 

- Anh Tuấn đã tìm được người chăm sóc. Từ nay thằng bé khỏi phải khổ sở theo tôi rong ruổi khắp nơi. Điều đó tốt chứ hả? 

- Dĩ nhiên. Nhưng dù sao, đối với cô, Thái Quang Hy là một báu vật vô giá. Mà báu vật thường thì không nên để ngoài tay, cô Thư nhỉ? 

- Mình vào lí do chính tôi mời chị đến đây đi nhé. 

- Khoan đã, tôi phải gọi đồ uống chứ.

Rồi Minh Thư vẫy tay, anh phục vụ bàn tiến lại, Phương Dung nói: 

- Cho tôi một ly Cocktail B52.

Liếc nhìn Minh Thư với một cái nhìn ẩn ý và sau khi ly B52 được đặt xuống, Phương Dung nói: 

- Đây là thức uống anh ấy hay gọi cho người mà anh ấy mời đi cùng. 

- Cô đang nói về Trương Gia Hòa phải không? 

- Giữa hai chúng ta không còn lạ gì anh ấy nữa. Vậy thì nói thẳng được chứ gì phải không? 

- Tôi biết có những thắc mắc giữa chúng ta. Nhưng cô chưa nghe bất cứ lời nói nào từ tôi thì đừng vội kết thúc mọi chuyện như thế. 

- Ý cô là tôi hồ đồ à? 

- Không. 

- Vậy thì cô không có quyền cắt ngang suy nghĩ của tôi. 

- Tại sao? 

- Nếu cô vẫn cứ tiếp tục mất bình tĩnh như vậy. Chúng ta không thể nói chuyện tiếp nữa. 

- Không.

Minh Thư vừa định đứng dậy thì Phương Dung đã hung hăng đẩy cô xuống ghế. Mặt cô lúc này dữ tợn lạ lùng, Minh Thư có một thoáng phát hoảng nhưng cô vẫn im lặng và ngồi lại. Minh Thư bình tĩnh tiếp tục nói chuyện: 

- Cô muốn biết chuyện gì? 

- Cô đã xúi giục Trương Gia Hòa ruồng ***** con tôi. Chính là cô. 

- Không. Nhưng tôi nói cho chị biết, Trương Gia Hòa không hoàn hảo như chị nghĩ đâu. 

- Người đàn ông ấy không hoàn hảo, nhưng anh ta thuộc về tôi và đứa con trong bụng tôi trước kia. 

- Mọi người đều có quyền tự do lựa chọn hạnh phúc của riêng mình. Vì lí do gì anh ấy không quan tâm đến gia đình nữa thì đó đâu phải do lỗi của tôi. Tôi không phải là người tình của Trương Gia Hòa. Cũng không liên quan tới cái chết của anh ấy. Tôi lập lại điều đó một lần nữa với chị đấy. Tôi khuyên chị không nên quá tôn thờ mẫu người đàn ông đó. Không đáng với chị đâu. 

- Cô dám...

Phương Dung lại tiếp tục phẫn nộ khi Minh Thư nói những điều chói tai. Minh Thư vừa định ra về thì đã bị Phương Dung xô từ phía sau. Thư ngã xuống và bị thương ở cánh tay, Minh Thư đau lắm, nhưng cô vẫn gượng đau:

- Tôi không muốn khúc mắc của chị cứ ám ảnh suốt cuộc đời chị. Nhưng thực sự tôi đã rất cố gắng làm chị hiểu, tôi không có liên quan đến bất cứ thứ gì về Trương Gia Hòa cả. 

- Cái chết của anh ấy liên quan đến cô, lời trăn trối cuối cùng của anh ấy đã cho tôi biết điều đó. Tôi sẽ làm tất cả để trả thù. 

- Nếu chị thật sự không quên mối thù xưa, vì sao chị lại kết hôn với anh Can? 

- Chúng tôi có mục tiêu không giống nhau nhưng xuất phát từ một nguyên nhân như nhau để tiến đến cuộc hôn nhân này. Với anh ấy là để chóng quên cái lễ cưới không thành với cô. Còn với tôi, anh ấy chỉ phần nào che lấp nỗi đau quá lớn từ tôi mà nguyên nhân là bắt nguồn từ cô. 

- Anh Can không xứng đáng để bị cô đối xử như vậy. Anh Can tốt hơn Trương Gia Hòa nhiều lần. 

- Tôi cấm cô hạ thấp Trương Gia Hòa.

Rồi ánh mắt Phương Dung càng lúc càng đáng sợ, cô tiến đến gần Minh Thư hơn: 

- Bây giờ cô không còn mang thai nữa, cẩn thận đấy. Tôi sẵn sàng hành động mất khôn khi thiếu bình tĩnh đấy. Cả cô, cả Thái Quang Hy nữa. 

- Nè, chỗ này không phải chỗ đánh nhau.

Một anh phục vụ bàn nhắc nhở, Phương Dung chỉ nhếch mép cười rồi đi thẳng. Minh Thư tự đứng dậy rồi đi về. Với cánh tay trầy xước và chảy nhiều máu, Thư không biết phải nói làm sao với Kỳ Tuấn. Cô đã một mình tới bệnh viện băng bó và đi trở về nhà. Vừa về đến sân, trông thấy cậu con cưng, rồi cô lại nhìn vết thương trên tay. Minh Thư suy nghĩ: 

“- Vì Quang Hy, vì gia đình anh Can,mình phải nói sự thật. Dù sự thật có như thế nào thì cũng không thể để Phương Dung suy nghĩ lệch lạc như vậy. Cô ấy sẽ còn làm gì mình và Kimi của mình nếu như sự thật vẫn chưa được sáng tỏ. Nhưng,... mình ước gì khi đó mình đã cứng rắn hơn. Mình đã để người đàn ông ấy hiểu lầm. Mình cũng có lỗi trong cái chết của anh ấy!”

Dì Tư trong thấy Minh Thư đứng trầm ngâm một mình, bà đẩy xe đẩy lại và nói: 

- Kimi ơi, mẹ con về rồi kìa.

Minh Thư ngưng dòng suy nghĩ, cô nở nụ cười tươi tắn và bế cậu con trai một cách trìu mến: 

- Thằng nhỏ có quấy khóc dì không? 

- Chắc là lạ người, Kimi có hơi khó chịu khi tôi cho bé uống sữa. Nhưng tôi sẽ khắc phục điều này nhanh thôi cô chủ. 

- Dì cứ gọi con là Thư, con không quen bị gọi như thế ạ. 

- Dạ, tôi biết rồi. 

- Dì đừng một tiếng dạ, hai tiếng dạ như vậy. Dì cứ xem con là con cháu trong nhà, xem Kimi là cháu của dì. 

- Cô chủ... à không... con thật dễ thương. Cậu chủ có phúc lắm mới cưới được con đấy. 

- Dì có việc gì thì cứ đi làm. Con sẽ trông Kimi. 

- Ủa? Tay con bị sao thế này? 

- Không có gì. Con chỉ bị thương nhẹ thôi. Con sơ ý. 

- Không sao thật chứ? 

- Con vừa ghé bệnh viện rửa vết thương. Không có gì đâu, dì đừng lo.

Kỳ Tuấn chỉ tình cờ gặp Âu Trình Can, cả hai định không nhìn mặt nhau, nhưng rồi khi vừa đi xa một quãng. Trình Can quay lại: 

- Nói chuyện một chút được không?

Kỳ Tuấn quay lại nhìn Trình Can, rồi anh dừng lại và cả hai đứng đối mặt nhau. Cả hai đứng ở sân thượng nhìn toàn cảnh thành phố. Trình Can nói: 

- Tôi nhận ra cô ấy hạnh phúc. 

- Anh không nên nhận xét những điều như thế trước mặt chồng của cô ấy. 

- Vì sao? 

- Vì tôi sẽ nghĩ anh còn ý đồ với vợ tôi đấy. 

- Cậu nghĩ như thế là không tin cô ấy rồi.

Kỳ Tuấn nhìn Trình Can rồi lắc đầu: 

- Tôi luôn luôn tin vợ tôi. Chỉ là tôi không bao giờ tin anh. 

- Được rồi. Với cậu tôi không đáng tin. Nhưng với vợ cậu, cậu rất đáng tin đúng không? 

- Điều đó chẳng liên quan gì đến nhau. 

- Tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi biết những bí mật. Tôi nhìn trước sắp có thảm họa đến với cô ấy. Tôi không phải là chồng. Giữa tôi và cô ấy cũng chẳng có mối quan hệ mờ ám nào cả. Nhưng tôi sẽ làm tất cả để cô ấy đỡ tổn thương vì tôi luôn luôn mong cô ấy có được hạnh phúc. 

- Anh... 

- Biết. Không có nghĩa là sẽ phanh phui. Nhưng không nói cũng không có nghĩa là sẽ giấu được mãi mãi.

Rồi Trình Can bỏ đi, Kỳ Tuấn hằn học nhưng lại bấm loạn không nghĩ ra được gì. Nhìn vẻ mặt của Kỳ Tuấn, Trình Can lại thở dài: 

- Chúng ta lớn lên bên nhau, dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn cậu. Cho tôi nói điều này. 

- Anh định lợi dụng điều đó để chiếm tình cảm của Minh Thư ư? 

- Trước đây tôi có từng tồn tại suy nghĩ đó. Rồi đã có một người làm cho tôi hiểu, dù quá khứ có như thế nào nhưng một khi đã kết hôn tức là đã chọn người ấy là bạn đời cho đến trọn kiếp. Người đó chính là Minh Thư, vợ của cậu.

Kỳ Tuấn rất bất ngờ trước lời nói của Trình Can, rồi anh lại mỉm cười: 

- Người cô ấy chọn là cậu. Tôi biết cậu là mẫu người tốt xấu lẫn lộn. Và cái điều duy nhất cậu làm tốt chính là làm người cậu yêu cảm thấy an toàn và hạnh phúc. Tôi tin cậu sẽ giải quyết được những khúc mắc và những bí mật kia. 

- Anh có biết anh đang nói gì không? 

- Hoàn toàn sáng suốt.

Kỳ Tuấn nhìn Trình Can, anh chỉ nhún vai rồi bỏ đi trước.

Không dễ để từ bỏ một tình yêu nhưng đôi khi, yêu không có nghĩa là phải có được trái tim người ấy thì mới là hạnh phúc. Trong nhiều trường hợp, chỉ cần nhìn thấy người đó được bình yên và hạnh phúc thì có lẽ đã quá đủ rồi.

Chap 71:

Sau khi thoát khỏi vụ kiện cáo, không mất quá nhiều thời gian để Đàm Phúc lấy lại tiếng tâm như xưa. Hơn nữa, anh lại còn chuyển hướng chuyên giúp hết lòng những vụ kiện cáo liên quan đến việc tranh chấp của các bậc trung lưu. Không dư thừa để cho rằng Đàm Phúc là một chàng lãng tử của ngành Luật, anh không quá hoàn hảo để gọi là một luật sư ưu toàn diện nhưng ở Đàm Phúc người ta tìm thấy sự tin tưởng và đôi mắt rất có ý chí và niềm tin. Sau một thời gian miệt mài với việc lấy lại uy thế, Đàm Phúc bắt đầu tìm đến người anh phải chịu ơn. Rồi anh đến gặp Ánh Tuyết trong một ngày, buổi chiều le lói ánh nắng lại phảng phất một chút se se lạnh. Ánh Tuyết vẫn không thay đổi gì. Cả hai nhìn nhau, Đàm Phúc nói: 

- Đi ăn tối nhé!

Ánh Tuyết không trả lời, nhưng cô vẫn đi theo Đàm Phúc. Không như mọi khi, nơi Ánh Tuyết được Đàm Phúc dẫn đến là một công viên, quanh đây không có gì ngoài thảm cỏ và ghế đá. Mà những chiều lập đông thế này thì chẳng ai lại dại mà ngồi ngoài đường hứng chịu gió sương thay vì quay trở về nhà. Ánh Tuyết mặt hơi khó chịu nhìn Đàm Phúc, nhưng anh thoắt cái đã bỏ đi rồi chạy lại với hai ly sữa đậu nành nóng cùng hai cái bánh bao khá to. Đàm Phúc mỉm cười đưa cho Ánh Tuyết, cô ái ngại nhận lấy nhưng chỉ cầm tay mà không ăn. Đàm Phúc hỏi: 

- Làm sao thế? Ngon lắm. Ăn thử đi! 

- Công tử như anh mà cũng biết ăn những món này à? 

- Tôi không phải là cậu ấm nhà giàu. Vì thế chưa món gì mà tôi chưa từng thử qua. Và tôi biết có lẽ cô chưa bao giờ ăn thức ăn lề đường. 

- Vì sao? 

- Ánh mắt e ngại của cô.

Ánh Tuyết chỉ nhoẻn cười: 

- Bất kỳ ai đã trải qua thời trung học, trừ những trường hợp ngoại lệ thì thức ăn lề đường bao giờ cũng là món ăn ngon nhất. 

- Vậy tại sao cô không ăn? 

- Tôi chỉ chưa ăn. Không phải là không ăn.

Đàm Phúc nhìn Ánh Tuyết rồi mỉm cười khi thấy cô cắn một ít lớp bột bên ngoài. Đàm Phúc thì vẫn cố ngoạm những miếng thật to. Anh nói: 

- Vì sao cô không thắc mắc tôi lại mời cô những món ăn như thế này? 

- Có lẽ sau một số chuyện anh đã không còn đủ tiền để mời tôi vào một cái quán ăn hoàn chỉnh. 

- Cô nghĩ vậy à? 

- Phải. 

- Tôi đã không gặp cô trong một thời gian khá dài. 

- Chúng ta vẫn ở gần nhau. Chỉ là không nhìn thấy nhau. 

- Tôi đã cố gắng. 

- Về chuyện gì?

Đàm Phúc nhìn thẳng vào ly sữa đang bốc khói, anh có vẻ suy tư khá nhiều. Rồi Đàm Phúc lặng lẽ đưa ly lên miệng, anh thấm giọng và nói: 

- Cố gắng để sự hi sinh của người khác vì tôi không uổng phí.

Ánh Tuyết nhìn Đàm Phúc, anh nói: 

- Tôi chưa lần nào nói được lời cảm ơn với cô. 

- Không cần phải thế đâu. Anh cũng giúp tôi nhiều mà. 

- Cái đó là cô khách sáo hay cô không muốn dính dấp gì đến một kẻ chỉ giỏi gây họa như tôi? 

- Tôi không biết.

Ánh Tuyết đứng dậy, cô đi ra một đoạn rồi nói: 

- Cuộc sống của tôi bây giờ rất bình yên. Tôi không muốn nghĩ quá nhiều cho điều gì thuộc về quá khứ. Tôi có công việc, tôi có tự do, tôi đang độc thân và tôi có một cuộc sống đáng mong ước. Như thế có phải là quá đủ không? 

- Ừ thì nếu cô cho là vậy. 

- Dự định sắp tới, tôi muốn có một chuyến du lịch nữa đấy. 

- Cô đi đâu? 

- Không biết. Tôi sẽ để số phận định đoạt.

Kỳ Tuấn đi công tác đã hơn 3 ngày, anh nhớ vợ và con trai đến phát điên. Tuấn vừa mở cửa phòng, trông thấy cậu con trai đang nằm đùa giỡn với Minh Thư. Kỳ Tuấn mỉm cười... 

- Thư!

Rồi Minh Thư cũng vui vẻ chạy đến, hai vợ chồng trìu mến siết chặt nhau... 

- Anh nhớ em quá! 

- Sao anh nói ngày mai mới về? 

- Xong việc sớm là anh về ngay. Ngủ khách sạn làm sao mà sướng bằng nhà mình. 

- Anh xem con mình trổ tài kìa. Mấy ngày anh đi em vừa phát hiện ra đấy.

Rồi Kỳ Tuấn và Minh Thư dõi theo hành động của cậu con trai, ngoáy đầu nhìn thấy ba mẹ đang nói chuyện. Quang Hy đã tự lật người lại rồi nở nụ cười tươi với ba mẹ, Kỳ Tuấn ngạc nhiên: 

- Con đã lật được rồi đấy à? Con trai của ba giỏi thật.

Kỳ Tuấn chạy đến ôm hôn cậu con trai yêu quý. Anh thấy vết thương trên tay Minh Thư, nhưng vẫn cố tình hỏi: 

- Sao hôm nay em lại mặc áo dài tay thế? 

- Tại... em thích chiếc áo này. Mặc cũng ấm hơn. 

- Vậy hả? 

- Anh đi tắm đi. 

- Cũng được.

Rồi đợi Kỳ Tuấn vừa bước vào phòng tắm, Minh Thư đã vội kéo tay áo lên vì khi nãy lỡ chạm phải nên vết thương bị đau. Kỳ Tuấn thình lình bước ra: 

- Sao lại giấu anh? 

- Chuyện này, em chỉ bị thương lúc làm bếp. 

- Vậy hả? Vậy dì Tư bất cẩn quá rồi. Anh đuổi dì Tư nhé! 

- Không. Cũng không. Được rồi, không phải ở nhà. 

- Ai đã làm em như thế?

Minh Thư mím môi: 

- Chuyện dài lắm. Nhưng em nghĩ cô ấy không muốn hành động bất mãn thế đâu. 

- Lại là cô ta sao? 

- Đừng làm lớn chuyện. 

- Vậy em phải nói anh biết vì sao cô ta có hiềm khích với em? 

- Là chuyện lúc còn ở Mỹ. 

- Chuyện gì? 

- Thật tình, em không biết làm sao để chị ấy thôi nghĩ lệch lạc về chuyện giữa em và người tình cũ của chị ấy. 

- Vậy ra em đã quen biết Phương Dung từ trước sao? 

- Không. Người tình quá cố của chị ấy chính là người đã đỡ đầu, chính xác, anh ấy chính là người đã dạy bảo, giúp đỡ và chỉ dẫn cho em. Anh ấy là đàn anh của em. Và...

Tới đây Minh Thư hơi gượng lại, cô nhìn ánh mắt dò xét của Kỳ Tuấn có vẻ như rất nóng lòng muốn biết câu trả lời của cô. Đột nhiên Minh Thư có một cảm giác rất kỳ lạ, Kỳ Tuấn nhìn Minh Thư như thầm hiểu ý nghĩ của cô. Rồi cả hai lại đồng loạt im lặng, Kỳ Tuấn nói nhẹ nhàng: 

- Chờ anh tắm xong, anh ra rửa vết thương cho em. 

- Cũng được.

Không hiểu vì sau cả hai lại thầm đề phòng đối phương, đều có một chút nghi ngờ gì đó dành cho đối phương. Tuấn lấy cớ buồn ngủ nên không muốn nghe tiếp câu chuyện. Anh luôn có những suy nghĩ trái chiều tuy anh vẫn rất tin tưởng vợ mình. Không hiểu tại sao, Kỳ Tuấn không muốn biết sự thật. Bởi vì nếu sự thật không như Phương Dung nghĩ, tức là anh đã quá ngu ngốc bước vào con đường trả thù này. Càng lúc Kỳ Tuấn càng ghét sự nông nỗi đáng trách của mình.

Sáng hôm sau, hai vợ chồng cùng ăn sáng, Minh Thư hỏi: 

- Đêm qua anh ngủ có ngon không? 

- Tất nhiên là ngon. Sau mấy đêm không được ôm em, đêm qua thật tuyệt. 

- Em không nghĩ vậy. 

- Sao? 

- Tại sao anh lại lấy cớ ngủ sớm? 

- Anh không hiểu em nói gì cả.

Kỳ Tuấn cúi xuống và dán chặt mắt vào đĩa mì spaghetti. Minh Thư thì nhìn Kỳ Tuấn không rời mắt, phá vỡ bầu không gian im lặng bằng tiếng oe oe của bé Kimi. Dì Tư có vẻ khá mát tay với việc trông trẻ, cậu bé mở to mắt khi nhìn thấy ba mẹ. Kimi mặc áo quần thể tháo nhìn rất đáng yêu, lại còn đội mũ lên cho ấm trông y như một con gấu bông nhỏ, tay đưa con hổ bằng bông cậu bé yêu thích mà gặm. Dì Tư nói: 

- Hai con có gì mà mới sáng sớm đã sôi nổi với nhau thế. Chưa kịp hôn quý tử mà đã... Không khéo thằng bé sẽ dỗi đấy.

Minh Thư chỉ im lặng, cô uống một chút sữa tươi rồi lẳng lặng nhìn Kimi. Kỳ Tuấn không ăn nữa, anh kéo ghế lại gần và nói giọng ngọt ngào: 

- Con trai, lại đây nào. Ba đưa con đi tắm nắng nha.

Rồi giao con trai lại cho Minh Thư sau vài phút nâng niu, âu yếm, Kỳ Tuấn nói: 

- Anh tin rằng gia đình của chúng ta mới là điều anh mong muốn hiện tại. Anh không muốn biết quá khứ. 

- Tại sao chỉ trong một đêm thái độ của anh đã hoàn toàn thay đổi? 

- Điều đó chẳng có ý nghĩa gì hết. Đừng quá quan trọng suy nghĩ của anh. Cuộc sống hiện tại rất tốt. Em không cần phải thế đâu.

Hôn lên hai má Minh Thư rồi Kỳ Tuấn lái xe đi làm, vừa tới nơi thì anh đã hùng hổ tiến thẳng vào phòng riêng của Phương Dung và hai tay xuống bàn: 

- Đã nói bao nhiêu lần cô không được đụng tới mẹ con cô ấy? 

- Tức giận đó hả? 

- Có cần tôi phải lập lại không? 

- Cũng nên dạy vợ anh đừng đụng phạm tới người đàn ông của tôi. Đã khiến người khác bỏ gia đình rồi lại còn quay lại miệt thị là sao? Tôi không kiềm chế được loại người này. 

- Một lần nữa tôi cảnh cáo cô... 

- Thì anh làm gì được tôi hả? Hâm dọa thôi thì tôi không biết sợ đâu. 

- Tôi dám làm thì tôi dám chịu. Tôi dám dấn thân vào chuyện này tức là tôi không sợ có ngày mất cô ấy. Tôi sẵn sàng hi sinh tất cả, cô cần sự kiên nhẫn, vì tất cả chúng ta. Cô nghe tôi chứ?

Rồi Kỳ Tuấn bỏ ra ngoài. Tâm trạng anh đang bị giày xéo nặng nề, chỉ mới xa vợ con mấy ngày mà Tuấn đã nhớ đến chịu không nỗi. Sau này làm sao anh có thể tập sống mà không còn có cô và thằng con đáng yêu bên cạnh. Khi Phương Dung luôn là một quả bom nổ chậm sẵn sàng nổ bất cứ lúc nào.

Đã có những lúc anh muốn nói thật tất cả bởi vì sự tự giác luôn mang lại một kết quả có lợi. Nhưng thực sự con người thích hưởng thụ hơn là chịu đựng. Tuấn là một trong số đó. Anh không biết đến bao giờ Minh Thư mới có thể tha thứ cho mình cũng không chắc khi tha thứ rồi cô có chịu quay về làm vợ anh như ngày xưa hay không. Tuấn có vẻ quá thực dụng trong suy nghĩ nhưng cuộc sống là vậy. Sống tức là phải lựa chọn, và đôi khi lựa chọn không phải bao giờ cũng chọn con đường lẽ ra mình biết là phải chọn.

Những lúc này, Kỳ Tuấn lại nhớ tới lời răn đe của Đàm Phúc trước kia. Giờ anh mới cảm thấy nó đúng vô cùng. Đi trên con đường mình lựa chọn, nếu thành công thì không nói còn dẫu có thất bại thì cũng không có quyền trách móc bất cứ ai ngoài chính mình.

Chap 72:

Trình Can đốt hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, anh như một thợ săn đang ngồi im chờ đợi động tĩnh từ con sói sẵn sàng đi săn bất cứ lúc nào. Phương Dung và Trình Can vẫn sống chung một nhà, tự bao giờ họ đã nhìn nhau như hai người xa lạ. Bữa ăn gia đình hôm nay dường như quá lạc lõng, Nhã Trúc cùng Vương Khang cùng ông Minh và cô vợ trẻ Thanh Nhi đã đến. Can đón tiếp với khuôn mặt không hề có mùa xuân: 

- Chào mọi người. 

- Nhà của anh hai tuyệt quá. 

- Vẫn vậy thôi mà. 

- Khác chứ. Từ khi kết hôn, nội thất bên trong khác hẳn.

Phương Dung đang ở trong chuẩn bị thức ăn dọn lên bàn, trong bữa ăn, ông Minh nói: 

- Dạo này công việc ở tòa soạn không làm con bận rộn chứ? 

- Cũng có một chút. Nhưng nếu có thì cũng là ít dành thời gian cho chồng của con hơn thôi. Chứ mọi việc cũng ổn thưa ba. 

- Nên dành thời gian cho Trình Can, để rồi cả hai cũng phải có em bé như Kỳ Tuấn và Minh Thư chứ. 

- Chị Thanh Nhi nói phải đó, hai anh chị ấy giờ đi đâu cũng kè cánh bên nhau, trên tay còn có một thằng nhóc dễ thương trong đáng yêu cực.

Nhã Trúc hồ hởi nhận xét, Trình Can nhoẻn cười: 

- Không ai cũng phải thích chơi ngông, nói muốn làm bố là làm được đâu em gái. 

- Thế chị dâu đã sẵn sàng làm mẹ chưa?

Phương Dung nhún vai: 

- Chị chưa nghĩ tới. Anh chị kết hôn vẫn chưa tròn năm, vấn đề này có lẽ còn sớm đó em. 

- Chắc tại chị quá giành thời gian cho công việc. Trông chị ấy có vẻ yêu nghề và tâm huyết với nhiệm vụ được giao.

Phương Dung nhìn Vương Khang, có vẻ cô không mấy đồng tình với phát ngôn của anh chàng. Ông Minh cũng im lặng. Một lát sau, lúc mọi người chuẩn bị ra về, ông Minh nán lại: 

- Con cảm thấy thế nào? 

- Ý ba là sao ạ? 

- Minh Thư sắp hết ngày phép. Rồi cô ấy sẽ quay trở lại, trước khi con được đưa lên, đã khẳng định rõ con chỉ là người thay thế. 

- Dạ con biết. 

- Nhưng ba vẫn rất công bằng với con. Sẽ có một cuộc biểu quyết để bầu lại. Chồng con cũng đồng ý với quyết định này của ba. 

- Con nghĩ điều đó là nên ba ạ. Con cũng được tín nhiệm thì tại sao con có thể dễ dàng buông xuôi được. 

- Đúng. Ba không phủ nhận điều đó. Chỉ có điều, ba đã phát hiện Minh Thư trước con. Và ba đã chọn cô ấy. 

- Con hiểu mà. Ba không phải khó xử đâu.

Phương Dung cay cú với từng lời một của ông Minh, rõ ràng là bênh vực Minh Thư thấy rõ. Nhưng cô vẫn có nhiều cách khác nhau để cố lôi người khác ủng hộ mình. Cái gì cô đã muốn thì khó lòng kéo khỏi tay cô dễ dàng như thế được.

Vương Khang chở Nhã Trúc trên đường về, anh hỏi: 

- Em có ưa gì bà chị dâu của em đâu. Sao lúc nãy gọi chị ngọt xớt vậy? 

- Đóng kịch phải đóng cho khéo. Không thôi anh hai lại buồn. 

- Buồn vì không những anh ấy không chọn được người anh ấy muốn mà cả cô em gái cũng đồng tình như thế hả? 

- Có lẽ vậy. Em vẫn thích chị Minh Thư hơn. 

- Giờ là dâu nhà họ Thái rồi em. 

- Thì em cũng biết. 

- Nhưng cũng phải nói rằng, bà chị dâu hiện tại của em không phải là tay vừa. 

- Sao vậy? 

- Cô ta đang tìm cách tạo thế lực riêng ở chỗ làm của anh. Lôi kéo mọi người về phía cô ấy. 

- Để làm gì? 

- Độc chiếm chiếc ghế Tổng biên tập của Minh Thư. Hòng đá văng cô ấy ra khỏi “Người thời thượng” 

- Sao lại có chuyện đó? 

- Anh cũng không biết. 

- Vậy anh ủng hộ ai? 

- Còn phải hỏi à? 

- Tại sao anh lại chọn chị Thư? 

- Đó là sếp của anh, tạo ấn tượng mạnh cho anh và đã đủ sức thuyết phục để anh chịu theo học hỏi. Lại còn tin tưởng một người mới như anh. Nói chung thì, nếu có tâm với nghề và trải qua những giờ phút lâm nguy cùng chỗ làm của anh thì sẽ biết Minh Thư là người dẫn đầu tốt như thế nào. 

- Không biết chị Thư có phải lo nghĩ gì cho chuyện này không nhỉ? 

- Dù sao đó cũng là chuyện của họ. Không bàn nữa. 

- Vậy thì làm gì? 

- Đến thế giới riêng của hai chúng ta.

Nói rồi Vương Khang bất chợt thắng gấp để Nhã Trúc ngồi sát vào anh và dính chặt lấy anh hơn, Khang nhếch mép cười rồi vụt ga, chiếc xe máy lao thẳng vào con đường lớn. Đêm hẹn hò của đôi tình nhân trẻ mới thực sự bắt đầu.

Lâu rồi cả hai mới không trốn con đi chơi khuya. Minh Thư lâu nay mới mở cánh cửa tủ bên trái, nơi cô dành cho những bộ trang phục có thể dễ dàng khoe những đường cong mĩ miều. Cả hai cùng đến quán bar, khá đặc biệt, Kỳ Tuấn lại chọn đúng nơi đúng chỗ mà anh đã từng đến tìm Minh Thư sau cuộc gọi của Phương Dung. Ngay cả khi Minh Thư chọn đúng cái bàn mà cô đã ngồi