Minh Thư nhận ra anh chàng có nụ cười tỏa nắng đang xoa xoa cái đầu của cô.Anh chàng mỉm cười:
- Thật may mắn vì được cô nhận ra.
- Tôi bị ngất à?
- Chỉ bị choáng một lúc. Tôi đưa cô vào chỗ mát.
- Tôi đụng vào đâu của anh mà bị ngất ra thế?
Anh chàng gãi đầu chỉ vào cái cây vợt tennis bị cong một bên rồi nói:
- Tôi nghĩ cô nên đi kiểm tra lại phần đầu.
- Tôi va vào đó mạnh như thế mà không đi cấp cứu tại chỗ là may lắm rồi.
- Lỗi là ở tôi. Đi ngoài đường mà cứ táy máy tay chân về cú đập bóng ăn điểm đẹp của tôi lúc nãy.
- Tôi mà có mệnh hệ gì, anh phải nuôi tối suốt đời đó.
- Cũng không sao. Cô là một người thú vị. Tôi sẽ đồng ý mà.
- Anh hài hước thật.
- Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về.
- Không xa đây lắm đâu. Còn anh?
- Tôi chỉ tới để chơi tennis thôi. Cô không biết chỗ cô sống có một sân tennis rất tuyệt à?
- Tôi không để ý cho lắm. Công việc của tôi bận quá...
- Khi nào rãnh tôi sẽ dắt cô đi tập. Tennis rất thú vị.
- Vậy đi. Tới nhà tôi rồi.
- À, tôi biết rồi nhé!
- Thôi chào anh. Về nhà cẩn thận.
Anh chàng có dáng đi rất nhanh nhẹn, Minh Thư vừa định đứng dậy đi vào nhà thì anh chàng quay lại:
- Tôi chưa biết tên cô?
- À...
- Sao? Tên cô là gì?
- Tôi là Minh Thư. Còn anh?
- Trình Can.
- Tên anh đẹp lắm.
- Nhiều người nhận xét cái tên của tôi nghe lạ nhiều hơn là đẹp.
- Thì... đẹp lạ!
- Hân hạnh được biết cô.
- Rất vui được làm quen với anh.
Những tưởng Trình Can chìa tay ra để nhận cái bắt tay của Thư nhưng anh lại khẽ lắc đầu. Mỉm cười nhìn Minh Thư và nói:
- Tôi chìa tay ra, là muốn mượn điện thoại của cô.
- Để làm gì?
Trình Can im lặng và bấm liên hồi, sau đó điện thoại của anh reo lên. Trình Can nháy mắt:
- Tôi đã có số điện thoại của cô rồi nhé!
- Đây là cách anh xin số điện thoại đó sao?
- Đôi khi nó hữu dụng.
Những ngày làm việc không có Kỳ Tuấn, tất cả các chuyện từ lớn đến nhỏ đều được truyền tai nhau rất lặng lẽ.Nhịp thời gian ở đây cũng trôi chậm đi. Có lẽ vì thiếu giọng cười và tiếng nói của người được xem là có quyền lực ngầm ở đây. Nhưng Minh Thư không quan tâm điều đó, cô cũng muốn chứng minh lời nói của Kỳ Tuấn có phải là thật hay không. Nếu như thế thì quả thực công việc mà cô đảm trách sẽ không hề nhỏ. Nhìn sơ qua thì bằng cấp của mọi nhân viên ở đây đều không ai tầm thường, không ít người có cả chứng chỉ của đại học nước ngoài, tuy nhiên, có vẻ như điều ấy được phô ra để làm cho cái tòa soạn này thêm trang hoàng, nguy nga hơn thì đúng. Bởi nó chỉ có cái vỏ, còn cái chất của nó thì chưa được như thế. Cô đang đọc bài viết của Vương Khang, anh chàng có một lối viết khá sâu xa và ít làm người đọc chú ý. Nhưng xét góc độ chuyên môn, lối viết này luôn được đánh giá cao. Không như những bài viết dù rất hay, rất đúng nhưng dễ làm mất lòng người khác hơn là được lòng người để số báo được bán chạy bởi cây bút của Thái Kỳ Tuấn. Anh là một designer chuyên nghiệp nhưng anh cũng có riêng một thẻ ngành, 2 công việc cùng song hành thì nói nôm na là chỉ có “con ông cháu cha” mới được cái ân huệ này.
Trong một buổi tối hiếm hoi Tuấn ở nhà vì đi chơi mãi cũng chán, sau khi ăn uống đã đời, anh chàng mở e-mail và gửi cho Trương Gia Hòa, người được Tuấn và Phúc gọi là đại ca. Trương Gia Hòa là một tay kinh doanh giỏi giang, nhưng đã định cư ở Mỹ 3 năm nay. Rất nghĩa khí và đánh nhau giỏi nên được Kỳ Tuấn và Đàm Phúc tôn làm đại ca. Đột nhiên, anh nhận được e-mail phản hồi gần như lập tức. Tuấn không còn tin vào mắt mình, đó là một loạt ảnh đám tang. Mà người nằm trong quan tài lại là Trương Gia Hòa, người Tuấn tôn sùng làm đại ca. Anh kính trọng hòa còn hơn cả một người anh ruột. Đó là địa chỉ e-mail từ Phương Dung, bạn gái - vợ chưa cưới của Gia Hòa. Anh lập tức gọi điện thoại sang Mỹ, dĩ nhiên đã có người chờ sẵn:
- Mọi chuyện là sao? Chuyện diễn ra bao giờ?
- Đã gần 1 tháng rồi.
- Sao cô không nói gì cho chúng tôi hết vậy? Nguyên nhân là sao?
- Cảnh sát cho rằng đại ca của anh tự tử. Nhưng cá nhân tôi thì cho rằng anh ta bị sát hại.
- Cô nói gì tôi không hiểu gì cả. Tại sao lại như vậy?
- 2 ngày nữa tôi sẽ có mặt tại Việt Nam. Tôi đã tìm ra tung tích kẻ hại chết đại ca của cậu.
- Được rồi. Tôi sẽ đón cô tại sân bay.
Tuấn không khỏi sock khi lâu rồi không gặp, đùng một cái Tuấn nhận được tin dữ. Tại sao Gia Hòa lại ra đi âm thầm như vậy? Anh không thể nào tự tử được. Vì Gia Hòa là người rất lạc quan dù có phần hơi hiếu thắng. Và ý chỉ nghiêng về Gia Hòa bị sát hại đang được Tuấn nghĩ nhiều hơn...
Chap 6:
Một ngày mới đến với Tuấn sớm hơn, anh đến sân bay Tân Sơn Nhất và đứng chờ, gấp rút như đang chờ một người thân. Thật ra anh đang tìm kiếm gì? Anh còn chưa hiểu được cốt lõi vấn đề. Có nên tin vào những lời nói ấy hay không? Nhiều câu hỏi đặt ra trong đầu. Tuấn đang miên man suy nghĩ, chợt Đàm Phúc cũng xông xáo bước tới:
- Thế nào rồi nhỉ?
- Vẫn chưa tới giờ.
- Tớ không muốn tin điều cậu nói là sự thật. Thật đấy!
- Việc đại ca đã chết?
- Ừ.
- Không lẽ cậu nghĩ tớ đùa...
- Kia kìa...
Một cô gái trạc 30 tuổi từ từ bước ra, ăn mặc sành điệu và có gương mặt khiến đàn ông phải tê mình. Phúc và Tuấn dừng tranh luận và mở lời chào:
- Chào cô!
- Kỳ Tuấn, Đàm Phúc, là người à?
- Phải.
- Tôi đã có chỗ ở chưa?
- Tạm thời cô cứ ở nhà của tôi.
Kỳ Tuấn nhấn giọng tỏ rõ quyết tâm, không vì mục đích gì cả. Anh chỉ muốn biết nhiều hơn mà thôi, thế là cả ba cùng về nhà. Sau khi sắp xếp chỗ nghỉ ngơi, Phương Dung bước ra và ngồi vào bàn cùng dùng bữa với Tuấn và Phúc. Phúc mở lời:
- Giờ thì chúng tôi có thể biết nguyên nhân cái chết của đại ca chứ?
- Anh ta chết bởi bàn tay của một thiên sứ.
- Cô thôi ấp úng như thế đi. Chúng tôi không muốn nghe những câu nói thách đố như vậy.
- Được rồi. Gia Hòa đã tự tử,người khiến anh ta tự tử chính là người này đây.
Kỳ Tuấn và Đàm Phúc nhìn những bức ảnh, không thể tin được, Kỳ Tuấn thực sự sốc khi thấy những tấm ảnh thân mật giữa Gia Hòa và người phụ nữ trong ảnh. Trẻ đẹp, sắc sảo và có đôi mắt sâu lạnh lùng - Tổng biên tập Minh Thư chứ không ai khác. Đàm Phúc trông thấy Kỳ Tuấn mặt tái nhợt, anh hỏi:
- Chuyện gì thế?
Kỳ Tuấn nhìn Phương Dung rồi hỏi:
- Tại sao lại là vì người này?
- Hẳn các anh cũng đã thấy tầm thân mật giữa họ.
- Thì đã sao?
- Họ đã có mối quan hệ vụng trộm khi có cơ hội làm việc cùng nhau. Khi đó tôi vừa mới bị sảy thai và mối quan hệ của chúng tôi đang đi vào ngõ cụt. Tôi không hiểu vì lí do gì một thời gian sau anh ta bỗng trở nên tốt với tôi nhiều hơn... Không ngờ anh ta đã có người khác.
- Nhưng việc đại ca có thêm người con gái khác cũng không phải là lí do dẫn đến việc anh ấy tự vẫn,
- Golden Gate, cây cầu hằng năm vẫn có cả trăm vụ tự tử. Gia Hòa đã chọn nơi ấy! Còn lí do thì, chỉ có duy nhất một tin nhắn mà thôi...
Kỳ Tuấn cầm lấy cái điện thoại, dòng tin nhắn đã gần một tháng, Kỳ Tuấn kiểm tra hộp thư đến và hộp thư đi, chỉ còn sót lại đúng 5 tin nhắn.
“- Nếu em không tới, anh sẽ gây ra chuyện thật đấy. Anh đang ở giữa cầu Golden Gate”
“- Tùy anh. Tôi rất bận. Chết cũng được”
“- Là em muốn anh chết phải không, Angel?”
“- Ừ. Vậy thì hãy chết để thể hiện cái gì đó với tôi đi! Làm thế nào để mọi người biết anh chết vì tôi đấy.”
“- Thiên sứ của anh, anh sẽ thể hiện điều đó cho em xem.”
Đọc xong 5 tin nhắn, Kỳ Tuấn hỏi:
- Từ người trong ảnh này nhắn sao?
- Dĩ nhiên.
- Không phải. Lý do không phải vì thế mà đại ca tự vẫn.
- Nhưng là thật đấy. Một công việc phát đạt, một người bạn gái yêu thương anh ta, và một mối tình vụng trộm không thành.
- Vậy lần này cô trở về là vì cô biết cô ta đang làm việc ở Việt Nam?
- Tôi còn biết được cô ta đang là sếp của cậu.
- Thì đã sao?
- Hãy giúp tôi trả thù. Tôi xin hai người!
- Một cái chết không rõ nguyên nhân như thế thì chị bảo chúng tôi phải trả thù bằng cách gì đây? Người ta bảo cô chết thì cô chết, thế là người đó mang tiếng hung thủ giết người hay sao? Không có luật pháp nào như vậy cả.
Đàm phúc lớn giọng, Phương Dung cãi lại:
- Cô ta đã cướp đi chồng tôi và cha của đứa con trong bụng tôi. Anh ta sẵn sàng sống chết vì cô ả trong khi tôi vật vã với cái bụng bầu gần 8 tháng mà vẫn bị sảy thai. Tại sao các người không thể tiếp cận cô ta để hiểu rõ nguyên nhân vì sao lại có cái chết của Gia Hòa. Tôi tin chắc chỉ có cô ta là biết rõ mà thôi.
Lời cầu xin khẩn khiết của Phương Dung làm Đàm Phúc và Kỳ Tuấn bối rối, cả hai cũng rất cay về cái chết với một lý do khó hiểu của Gia Hòa. Đàm Phúc hỏi:
- Vậy cô muốn làm gì?
- Tôi sẽ vào “người thời thượng” với danh nghĩa là người thay thế thời gian anh bị đình chỉ.
- Vậy là cô điều tra tất cả trước khi về đây à?
- Có thể nói là vậy.
- Thực sự cô muốn trả thù đến vậy sao?
- Trông tôi giống đang đùa lắm à?
- Nếu vì cái chết của đại ca mà cô như thế thì...
- Tôi yêu Trương Gia Hòa. Và tôi cần một lời giải thích từ sự ra đi bí ẩn của anh ấy.
Nói rồi, Phương Dung bỏ vào phòng. Kỳ Tuấn và Đàm Phúc bối rối nhìn nhau. Không hiểu lời nói của Phương Dung là sự thật hay chỉ là tư thù cá nhân được gom vào một.
Trình Can về đến nhà, đã lâu rồi anh không về đây. Hôm qua đi tiệc tùng cả đêm, về nhà riêng không nỗi nên đã ngủ tạm lại căn nhà lớn này. Căn nhà mà anh đã từng lớn lên trong một gia đình hạnh phúc ở đây. Trình Can thay quần áo sạch và xuống dùng bữa sáng. Ông Âu Văn Minh và bà vợ trẻ đang ngồi ở đó chờ sẵn:
- Chào ba, chào chị!
- Ba và cô ấy đã kết hôn. Con nên gọi một tiếng dì cho hợp lí đi chứ.
- Con lớn tuổi hơn mà.
- Nhưng cô ấy là vợ của ba.
- Thôi mà anh, dù sao thì Trình Can cũng quen gọi em như vậy rồi mà.
Trình Can thở dài:
- Dì!
Ông Minh nói:
- Công ty thời trang của con thế nào rồi?
- Vẫn thịnh vượng thưa ba.
- Con quán xuyến có gì khó khăn trong công việc không?
- Vẫn tốt.
- Con vẫn thường xuyên ra thăm mộ mẹ con chứ?
- Ba à, tại sao ba cứ vẫn giữ cái mác là một người đàn ông góa vợ? Ba luôn ca cẩm với nhân viên, rằng ba sẽ dành thời gian còn lại của mình cho bà vợ già sống ở nước ngoài nên mướn người mới... Mẹ con đã mất 2 năm nay rồi. Ba cũng đã có người mới, tội tình gì phải sống trong cái vỏ bọc như thế.
- Trình Can, con bình tĩnh lại đi.
- Con không thể nào bình tĩnh khi ba có thái độ thiếu tôn trọng mẹ như vậy.
- Con không bao giờ nghe lời của ba. Ba luôn dành cho con những thứ tốt nhất nhưng con không bao giờ muốn đón nhận nó. Con có cả bằng cấp của một nhà kinh doanh giỏi lẫn một người diễn giải lỗi lạc, chỉ có điều con không bao giờ muốn ngồi vào chiếc ghế ba dành cho con. Con thích lĩnh vực thời trang, ba cũng đã đầu tư cho con. Giờ ba chỉ mong con nghe lời ba, hòa nhập cùng sống với ba như gia đình chúng ta đã từng có. Cớ sao gia đình chúng ta bây giờ mỗi người một ngã như vậy?
- Gia đình à? Phải không? Gồm những ai?
Nói rồi Trình Can bỏ đi mà không thèm chào lấy một lời. Tình cảm cha con ông Minh trở nên lạnh nhạt đi sau cái chết của vợ ông. Và nó càng diễn biến xấu hơn khi ông Minh quyết định kết hôn với cô thư ký riêng của mình chỉ mới 30 tuổi. Kém ông đến 25 tuổi. Trình Can không phải anh không thương yêu gia đình và cố tình lạnh nhạt với chiếc ghế tổng biên tập, anh có tình yêu với thời trang nhưng không đơn giản anh là người vô trách nhiệm. Chỉ có điều, anh thấy có lẽ điều đó đã không còn ý nghĩa gì khi mà mẹ anh qua đời còn ông bố thì cứ mãi sống với cái sĩ diện đáng chê cười kia.
Chap 7:
Vẫn như mọi ngày, Minh Thư thức dậy với một tách cappuccino cho tỉnh táo rồi đến tòa soạn làm việc. Nhưng hôm nay lại khác, có một chiếc xe đã chờ sẵn cô ở dưới nhà. Minh Thư ngạc nhiên khi người bước ra từ chiếc xe cùng bó hoa hồng là Trình Can. Minh Thư mỉm cười ngạc nhiên:
- Là anh à?
- Phải. Ngạc nhiên chứ?
- Làm thế nào anh biết được tôi đi làm giờ này?
- Đơn giản chỉ là chờ đợi.
- Chỉ để tặng tôi bó hoa này?
- Có lẽ. À mà không... đưa cô đến chỗ làm nữa chứ.
- Tôi có quyền từ chối không?
Trình Can gãi đầu:
- Cũng không biết nữa. Nhưng...
- Thôi được rồi. Tôi vào xe. Không khiến anh phải bối rối đâu nhé!
Minh Thư mỉm cười để Trình Can chở cô đi tới tòa soạn. Trong khi đó, một chiếc xe khác cũng lăn bánh trước đó vài phút. Đó là Kỳ Tuấn, anh tháp tùng đưa Phương Dung đến toàn soạn. Không thể tin được ý chí trả thù của cô lại dâng cao đến như vậy. Cô đòi đến thử việc ngay dù mới xuống sân bay sáng hôm qua. Trước khi xuống xe, Kỳ Tuấn hỏi:
- Chị nung nấu ý định trả thù dữ dội tới như vậy sao?
- Cứ nhìn tôi đi rồi cậu hiểu.
- Tôi thực sự chưa hiểu lắm về tin nhắn đó...
- Tôi vẫn luôn nói câu đó, hãy trả thù thật hoàn hảo nếu không muốn cái chết của đại ca cậu là vô nghĩa.
- Tôi không có thù oán với cô ta.
- Nhưng ít ra cậu cũng đang bị đuổi.
- Rồi tôi sẽ bắt cô ta quỳ trước mặt tôi mà cầu xin tôi quay lại.
- Cậu tự tin quá đó.
- Không. Chỉ là phong cách của Thái Kỳ Tuấn này thôi.
- Chào cậu.
- Chúc chị thành công với bài test của trái ớt hiểm đó.
- Cậu nghĩ lý do gì tôi sẽ trượt?
Minh Thư vào tới công ty, nhưng hôm nay sự chú ý không hẳn chỉ dồn vào cô. Mà là người ngồi trước phòng chờ để xin việc làm. Có một vẻ ngoài quyến rũ nhưng rất bí ẩn và khó đoán. Đặc biệt, cô ta có nụ cười rất đẹp. Dù nụ cười đối với Phương Dung chỉ là một việc làm xa xỉ. Cô chỉ có duy nhất một lý do là trả thù ở nơi này. Minh Thư trông thấy, cô ra hiệu mời vào phòng cô. Kiểm tra bằng cấp, Minh Thư hỏi:
- Lương Trần Phương Dung. Còn có hẳn một bút danh là Sofia.
- Phải. Tôi thường dùng nó khi tôi vẫn còn làm việc ở Mỹ. Cho một trang báo điện tử của địa phương.
- Cho tôi một lý do chị có bằng cấp hẳn hoi ở Mỹ lại quay về Việt Nam và muốn vào làm việc cho tòa soạn của tôi.
- Tôi có lòng yêu nước. Tôi muốn về phục vụ đất nước thôi.
- Như thế là chưa đủ thuyết phục tôi. Vì lý do gì thì xin chị hãy nói thẳng.
- Tôi biết cô trọng dụng người tài.
- Trọng dụng người tài? Quả thực là tòa soạn này đang rất cần người tài năng.
- Đó là lý do tôi đến đây.
Minh Thư mỉm cười xếp tất cả các bằng cấp của Phương Dung lại ngay ngắn, bỏ vào phong bì và trả lại cho cô rồi nói:
- Với những bằng cấp như thế này, khó mà không thuyết phục tôi nhận chị vào làm được. Tuy nhiên, sau 6 tuần thử việc, tôi chỉ đồng ý cho chị làm nhân viên chính thức của tòa soạn nếu tôi biết được lí do thiết thực hơn vì sao chị chọn một cái ổ chuột thay vì một cái tổ chim trang hoàng và lộng lẫy.
- Cô đang tự cho nơi này là một cái ổ chuột sao?
- Tôi chỉ lấy ví dụ làm để làm phép so sánh với bằng cấp của chị và chỗ làm chị đang muốn vào thôi. Tôi đã có thể gọi đây là một cái ổ chuột thì trước khi tôi vào đây, nơi này còn không thể gọi được là một cái ổ chuột. Cho nên, lý do tôi đồng ý đến đây theo một bản hợp đồng là vì tôi muốn nâng cấp nó thành một tổ chim lộng lẫy, điểm đến mơ ước của bất cứ cây bút tài danh nào. Chứ không phải chỉ là một người có tài đến đây vì những lý do nào đó mà đến bây giờ tôi vẫn chưa biết.
- Cô nói hay đấy!
- Thôi được. Chị đi theo tôi!
Minh Thư chọn cho Phương Dung bàn làm việc đối diện với phòng riêng của cô. Phương Dung vui vẻ ngồi xuống và nói giọng thanh thót:
- Cảm ơn vì đã cho tôi cơ hội.
- Chị nên cảm ơn những bằng cấp của mình đã thuyết phục được tôi. Làm tốt vị trí của mình nhé!
Cả hai bắt tay nhau. Minh Thư quay lại bàn làm việc của mình, ngồi ở đó làm việc, Phương Dung cứ nhìn chằm chằm vào Minh Thư miệng lẩm bẩm...
Kỳ Tuấn quả thực rất rỗi việc nếu không tới tòa soạn dù công việc chính của anh chỉ là click chuột và chỉnh sửa. Nhưng đi chơi mãi cũng chán, anh chàng lại canh kỹ giờ giấc ngồi chờ Minh Thư về nhà. Anh chờ trước nhà cô nhưng Minh Thư hôm nay lại được Âu Trình Can đưa đón về tận nhà còn cười nói vui vẻ. Kỳ Tuấn không ưa Trình Can cho lắm, Minh Thư vừa đi khuất dạng, Kỳ Tuấn lái xe chặn đầu Trình Can. Bước ra khỏi xe, Trình Can nhìn Kỳ Tuấn:
- Cậu muốn gì?
- Tôi chưa bao giờ giành với anh một thứ gì. Cũng đừng bén mảng tới Minh Thư!
- Cô ấy là bạn gái cậu à?
- Không.
- Người yêu?
- Không.
- Vợ sắp cưới?
- Cũng không.
- Nếu cô ấy không có với cậu 3 mối quan hệ kia thì không có lí do gì để cậu nói với tôi câu đó cả. Hiểu chưa?
- Nhưng tôi vẫn nói không thì sao?
- Nói chuyện bằng tennis đi!
- Được thôi. Đó là người phụ nữ của tôi. Tôi nói không cho anh đụng vào là tôi không muốn anh đụng vào và cũng sẽ tìm mọi cách để anh không có cơ hội đụng vào. Anh rõ chưa?
- Bỏ thái độ ngang ngược đó của cậu đi.
- Sáng chủ nhật.
- Được rồi.
Đỗ Vương Khang vốn cũng là một thiếu gia, nhưng công việc kinh doanh của gia đình lâm vào khốn khó và anh phải tự tìm kiếm cho mình một trường đại học. Khang không muốn phải uể oải mệt nhoài với những bản hợp đồng, những lần thức thâu đêm tìm chiến lược mới. Dù ước muốn của gia đình chính là để cậu quý tử duy nhất là Khang khôi phục lại vị thế gia đình ngày xưa, nhưng quyết định thi vào ngành báo chí của anh làm ba của anh sốc đến mức lên cơn bệnh tim sức khỏe ngày một yếu đi. Khang tự nói với lòng anh sẽ không bao giờ thất bại với con đường mà anh đã chọn, với Khang, kinh doanh không phải là cái gì đó quá tồi tệ. Chỉ có điều, Khang thích những cái gì đó lãng mạn trong chân thật hơn...
Ngồi một mình trong tiệm KFC một ngày vắng khách và yên tĩnh, Khang đang cố đọc hết cuốn “Túp lều có chú Tom”, gà rán vẫn còn y nguyên nhưng ly pepsi thì đã cạn. Đột nhiên, Khang nghe có tiếng gì chát chúa đằng sau lưng. Âm thanh tuyệt hảo của chiếc Ipod Nano có vẻ không hợp lắm với không gian yên tĩnh lúc 12 giờ trưa. Khi mà trong tiệm KFC này chỉ khoảng hai ba người và tất cả họ - trừ cô gái, đều cầm trên tay một thứ mà sự yên tĩnh là cần thiết để họ sử dụng. Cũng như với Khang là cuốn tiểu thuyết nổi tiếng thế giới này. Đang đến đoạn cần lắm những cái đầu óc hết sức tập trung để hiểu được cuốn tiểu thuyết nói gì thì Khang lại bị bài hát siêu giựt làm rối hết cả lên. Khang đứng trước mặt cô nàng và nắm kéo tai phone ra. Cô nàng xất xược:
- Nè, làm khỉ gì thế?
- Cô có thấy nơi này mọi người cần sự yên tĩnh không?
- KFC không được mở nhạc. Luật nào vậy?
- Không có luật nào hết. Chỉ là phép lịch sự thôi. Điều cơ bản nhất mà cô còn không thuộc nổi thì đừng hỏi tôi luật gì với luật gì.
- Thế anh là luật sư à?
- Tôi mà là luật sư thì tôi kiện cô lâu rồi.
- Anh... trả ipod cho tôi đi chứ.
- Nếu cô hứa cô không mở nữa.
Cô nàng mím môi gật đầu, Khang đã vui vẻ trả lại. Nhưng anh vừa ngồi xuống chưa kịp lật tới trang sách làm dấu thì tiếng nhạc lại vang lên nhức cả đầu. Khang tức giận hậm hực với cô nàng cứng đầu kia:
- Tôi ghét nhất con gái loại này.
- Ai bảo gật đầu thì là đồng ý nào? Tại anh ngốc thôi.
- Sao cô lì lợm vậy?
- Ba tôi còn chưa dám nói tôi như vậy... Đồ hỗn láo!
Cô nàng tặng hẳn cho Vương Khang ly pepsi đầy, bằng cách hất hẳn vào mặt anh làm Khang đứng như trời trồng giữa tiệm KFC có cả một tốp học sinh vừa mới vào quán. Vương Khang mặt mày ướt sũng bỏ cầm lấy cuốn tiểu thuyết và mặt đỏ ngầu liếc nhìn:
- Cô giỏi lắm! Đừng để tôi gặp lại cô.
Vương Khang vừa bỏ đi thì có một ông già tóc bạc trắng mặc veston bước vào ngồi cạnh cô nàng. Ông nhăn nhó:
- Cô chủ à, về được rồi. Ông chủ và cậu chủ chờ cô cùng dùng bữa đấy.
- Tôi ở Hong Kong bấy lâu nay mà ông ta không thèm hỏi đến tôi một lời, tại sao tôi lại không thể để ông ấy đợi lâu một chút hả?
- Ông chủ bận việc mà cô. Chúng ta về thôi!
- Tôi nghe lời ông đó.
- Tôi biết cô chủ ngoan nhất mà.
Đi ngang bàn của Vương Khang, trông thấy anh làm rơi lại thẻ làm việc. Nhã Trúc nhặt lên và đắc chí:
- Đỗ Vương Khang - tòa soạn báo “người thời thượng”
- Cô lẩm bẩm gì vậy ạ?
- Không. Chúng ta về thôi!
Cô nàng đắc chí lên xe với nụ cười tinh quái. Chẳng hiểu trò tiếp theo cô chơi khăm Vương Khang sẽ là gì đây????
Chap 8:
Gia đình họ Âu lâu ngày mới có được bữa cơm nhiều hơn 3 người. Cô con gái út từ Hong Kong trở về vốn là được sống với mẹ và được ăn học bên đó. Trình Can về tới nhà, gặp cô em út mừng ra mặt:
- Về rồi sao hả nhóc?
- Em lớn rồi. Anh cứ gọi em là nhóc hoài.
- Sao không gọi anh hai đón? Muốn tạo bất ngờ à?
- Ba đã cho quản gia ra đón rồi mà.
- Hai đứa có thôi hay không? Sao không đứng nào chào dì hết vậy?
- Dì?
Cô em mắt tròn mắt dẹt nhìn Trình Can, anh chàng nhỏ nhẹ:
- Ba đã kết hôn với cô ấy. Bí mật và...
- Kết hôn? Khi mẹ mất chưa lâu à? Ba ơi... Nói gì đi chứ? Sao lại kết hôn với người như thế này? Thật là trơ trẽn...
- Nhã Trúc, con im đi! Không được hỗn. Dù gì đây cũng là vợ của ba.
- Vợ của ba nhưng không phải mẹ của con.
- Nhã Trúc,ba cảnh cáo con...
- Thôi đủ rồi. Hai người làm cái gì vậy? Cãi nhau vì người ngoài à?
Trình Can lên tiếng, kéo cô em Nhã Trúc ra khỏi bàn. Ông Minh giận dữ:
- Con lớn rồi. Không phụ ba dạy dỗ em thì thôi sao lại hỗn theo nó thế? Ba danh chính ngôn thuận kết hôn với cô ấy, sao lại là người ngoài?
- Ba kết hôn với người khác tức là ba đã chọn cho ba một gia đình khác. Không phải cùng tụi con nữa.
Nhã Trúc hét lên trong nước mắt. Trình Can ôm em gái vào lòng và nói:
- Ba có quyền chọn cho mình hạnh phúc riêng. Nhưng không có nghĩa là tụi con cũng phải chấp nhận. Nhé!
Đưa Nhã Trúc về nhà riêng của mình, Trình Can thở dài nhìn cô em gái và nói:
- Lần này em về bao lâu?
- Mẹ mất rồi. Ở bên đó với dì tuy không khổ cực gì cả nhưng em có cảm giác thiếu thốn lắm. Thiếu thốn tình thương yêu. Em không về Hong Kong nữa đâu.
- Sao lại không? Em đang học bên đó mà. Bỏ rơi hết à?
- Em vẫn có thể về đây học tiếp. Hoặc đi làm cho công ty của anh hai mà.
- Không phải là em gái của anh thì có thể vào công ty được đâu. Với lại em vẫn còn nhỏ!
- Không lẽ anh lại muốn đuổi em về lại Hong Kong?
- Anh hai không đuổi. Nhưng...
- Nhưng cái gì?
- Thôi, tìm cái gì bỏ vào bụng trước đi. Em hỏi nhiều quá!
Minh Thư chạy bộ quanh nhà, tình cờ đi ngang sân tennis, cô trông thấy bóng dáng ai đang tập luyện rất siêng năng với những cú đánh cực mạnh. Cứ ngỡ là Trình Can, Minh Thư bước vào sân và mở lời:
- Anh siêng tập quá nhỉ?
Chàng trai quay lại và ngạc nhiên nhìn, không ngờ đó lại là Kỳ Tuấn. Kỳ Tuấn cũng nhìn Minh Thư rồi lại bỏ vào trong và lấy khăn lau mồ hôi:
- Cô cũng biết cuộc chiến của chúng tôi ngày mai à?
- Ngày mai? Cuộc chiến nào?
- Cứ mà hỏi Âu Trình Can đi!
- Trình Can và anh biết nhau à?
- Xem ra cô vẫn chưa biết thân thế của hắn hả?
Minh Thư lắc đầu, Kỳ Tuấn nhếch mép cười:
- Chiếc ghế của cô đang ngồi, lẽ ra ba hắn sẽ để lại cho hắn nếu như hắn ngoài thời trang ra thì không đam mê kinh doanh gì cả.
- Trình Can là con trai của ông Minh à?
- Lúc ngạc nhiên trông cô kém quyến rũ nhỉ?
Kỳ Tuấn vẫn tiếp tục những cú đánh bóng thật chính xác, anh treo ở góc xa một chiếc khăn và Tuấn đánh cực chính xác vào chiếc khăn đó không lỗi một quả nào. Minh Thư nhìn một chút rồi nói:
- Anh chơi cũng khá nhỉ?
- Sáng chủ nhật tôi phải quyết đấu mà.
- Thế tại sao lại phải quyết đấu?
- Vì sao ư? Mai thì cô sẽ biết.
Rồi Kỳ Tuấn thu dọn xếp vào túi và rời khỏi sân tennis. Minh Thư cũng đi về nhà, cả hai không chào nhau tiếng nào. Kỳ Tuấn không xác định được anh đang ghét hay là đang muốn đùa giỡn với Minh Thư. Chỉ là, có một cảm giác muốn sở hữu, không giống một thứ tình cảm muốn đeo đuổi, nhưng Tuấn không hề giận lâu dù Minh Thư đã xử nặng với anh biết bao nhiêu lần. Trong thâm tâm anh vẫn còn đang muốn đi sâu hơn vào Minh Thư để tìm hiểu hết những bí ẩn về cô. Sự thật đằng sau cái chết của Trương Gia Hòa và còn nhiều hơn thế nữa. Với những lý do như vậy, xem như anh đã ngầm đồng ý giúp Phương Dung trả thù.
Sáng Chủ Nhật, sân Tennis bỗng đông đúc hơn mọi ngày. Biết được cuộc chiến giữa Trình Can và Kỳ Tuấn, khá nhiều người đến xem, đặc biệt là nhân viên tòa soạn. Nhã Trúc vừa trông thấy Kỳ Tuấn đã reo lên:
- Anh Kỳ Tuấn, anh Kỳ Tuấn!
- Âu Nhã Trúc ?
- Anh vẫn còn nhớ em sao. Mừng quá!
- Nhớ chứ. Con mèo Kitty hay khóc nhè chứ ai.
- Em lớn rồi, em hết mê mèo Kitty rồi.
Trình Can và Minh Thư song bước tiến vào. Trông thấy cả hai quấn quýt nhau như vậy, Minh Thư hơi ngạc nhiên:
- Ai đấy ?
- Em gái tôi.
- Tôi không biết anh có em gái đấy.
- Ừ. Thì giờ đã biết rồi.
- Trông xinh xắn lắm.
- Nó giống tôi mà.
- Minh Thư, cô cũng đến à?
Minh Thư và Trình Can quay lại, ông Minh cũng đến nhưng chỉ là một mình. Minh Thư mỉm cười:
- Ông cũng mê tennis sao?
- Tôi đến xem con trai tôi thi đấu thôi.
Trình Can nhăn mặt nhìn Nhã Trúc, cô kéo Kỳ Tuấn lại và nhún vai:
- Ba muốn đi mà! Anh hai đừng la em.
- Hai người làm hòa với nhau nhanh nhỉ?
- Không sao. Như thế càng vui chứ sao! Ông chủ, xem tôi đánh bại con trai ông như thế nào đây này!
Trận đấu được bắt đầu, Kỳ Tuấn có vẻ lép vế trước những cú lốp rất kỹ thuật của Trình Can. Thậm chí có lúc Kỳ Tuấn bị dẫn đến 4-0. Ván đầu tiên kết thúc với tỉ số 6-2. Kỳ Tuấn đã thấm mệt khi bị Trình Can đánh tả tơi. Minh Thư ngồi bên ngoài mỉm cười vẫy tay chào Trình Can trong khi Kỳ Tuấn vừa đặt vợt xuống ngồi ghế là đã có 3,4 cô nào là lau mồ hôi, nào là đưa nước và hỏi thăm sức khỏe. Anh chàng khá bực và liếc nhìn sang bên Trình Can. Trình Can nhếch miệng cười:
- Thua rồi nhé!
- Anh nghĩ thực lực của tôi chỉ bao nhiêu đó à?
- Tôi không nghĩ thực lực của cậu đến đâu hết. Nghĩ đến đâu? Trình cao hơn cả Roger Ferderer hay chỉ là 1 tay vợt nghiệp dư?
Kỳ Tuấn lườm mắt tiến sát lại Trình Can và cụng vào trán anh:
- Không ai cả. Đẳng cấp của một Thái Kỳ Tuấn sẽ bắt anh phải gác vợt.
- Sợ thế ?
- Thua thì phải giữ lời hứa. Tránh xa Hoàng Ngọc Minh Thư!
- Ok! Cậu cũng vậy chứ?
- Tôi không bao giờ thua.
- Nếu...
- Tôi đã chơi thì đã không bao giờ đặt ra kết quả có chữ nếu.
- Cấm cậu chơi lách luật.
- Sợ à?
- Cậu luôn chơi lách luật nếu thất thế. Chúng ta lớn lên bên nhau mà Thái Kỳ Tuấn.
- Âu Trình Can, nói cho anh biết, đừng có mà giành thứ gì với tôi. Anh giành không lại đâu!
- Để rồi coi!
Ván đấu thứ hai bắt đầu, Kỳ Tuấn đã bắt đầu sử dụng những chiêu thức mà anh đã tập luyện suốt ngày hôm qua. Những cú đánh cực mạnh khiến Trình Can không thể đỡ được, và hơn nữa, những cú đánh không nhằm vào góc xa đường pitch, mà nhắm vào Trình Can. Những chỗ mà anh không thể trở tay được buộc phải né nếu không muốn tỉ lệ chấn thương cao. Ở phía ngoài, Phương Dung và Đàm Phúc cũng bí mật tới dự. Cô nói:
- Cậu có chắc Kỳ Tuấn sẽ thắng?
- Cậu ta có muôn nghìn cách để chiến thắng. Yên tâm đi!
- Cậu chắc thế à?
- Nên tôi mới bảo cô thay vì ở nhà ngủ còn hơn đi xem những trận nhạt nhẽo thế này.
Ván thứ hai kết thúc với tỉ số áp đảo 6-0. Hơn thế nữa, Trình Can nhiều khả năng đã không còn có thể thi đấu tiếp vì đã “ăn” banh nỉ bầm dập. Tuy nhiên, anh không chịu thua. Kỳ Tuấn cười một cách kiêu ngạo nhìn về phía khán đài. Minh Thư nhăn mặt:
- Tại sao gió lại đổi chiều nhanh thế? Kỳ Tuấn thi đấu như một người khác vậy.
- Trình Can vốn chơi giỏi hơn Kỳ Tuấn. Tuy nhiên, chỉ một lần thua duy nhất trong đời, nó tự nhủ sẽ không bao giờ thua Trình Can một lần nữa. Đó là lý do tôi đã nhận giáo dưỡng cậu ta từ lúc còn là một thằng choai choai bốc đồng.
- Anh ta mồ côi à?
- Gần như là thế. Với một người cha mất sớm và người mẹ chẳng thể cho gì cậu ta ngoài tiền bạc.
- Anh Tuấn chơi giỏi môn này chỉ vì muốn thắng anh hai thôi. Chị không biết à?
- Không.
- Anh hai nói cuộc chiến hôm nay là vị chị đó. Minh Thư!
- Sao cô biết tên tôi?
- Vậy mới hay.
- Tại sao lại là vì tôi?
- Vì chị là mục tiêu mà cả hai anh đều muốn hẹn hò.
- Cái gì? Có chuyện đó nữa sao?
- Sao lại không?
Bước vào ván thứ ba, Kỳ Tuấn lại chơi nửa đùa nửa thật. Cứ như là muốn trêu chọc Trình Can trong khi anh này vẫn cố hết sức giành điểm. Tỉ số giằng co đến lúc Trình Can nắm phần lợi thế sau khi Kỳ Tuấn bỏ một vài cơ hội. Chỉ một lần đánh hỏng nữa sẽ thua cuộc, Tuấn không muốn như thế. Đột nhiên Tuấn nhìn Minh Thư rồi lại nhìn Trình Can. Anh này thở hồng hộc và đôi mắt chợt sáng lên như lóe ra một suy nghĩ gì đó. Kỳ Tuấn đứng chếch hẳn san góc trái rồi giao bóng thật mạnh hướng thẳng vào mặt Trình Can. Theo phản xạ, Trình Can đỡ nhưng không kịp. Bóng trúng vào cán vợt và dội lại một lực mạnh đi theo đường lúc nãy. Lực đi vẫn còn rất mạnh và nó hướng thẳng vào Minh Thư. Kỳ Tuấn liền đỡ nó và lãnh thẳng một cú ngay mũi. Máu mũi anh chảy ròng ròng, Minh Thư vội chạy ra và đỡ Kỳ Tuấn dậy:
- Không sao chứ?
- Cô mới là người không sao. Còn tôi thì có sao! Nhiều sao lắm!
- Trời ơi, anh mê sảng rồi. Tỉnh táo lại đi!
- Đừng chạm vào mũi tôi. Đau lắm!
Trình Can dù đã chiến thắng nhưng anh cũng phải chấp nhận một kết quả hòa trên danh nghĩa bởi Kỳ Tuấn mới là người chiến thắng trong ván đấu đó nếu như anh không bay ra và đỡ cho Minh Thư. Kết quả là Kỳ Tuấn bị gãy mũi, phải nằm viện. Lúc anh tỉnh lại thì đã không còn ai, chỉ còn Đàm Phúc và Phương Dung. Dù mũi rất đau nhưng Kỳ Tuấn cũng ăn mừng cho chiến thắng, cạn ly champaige, Đàm Phúc nói:
- Trông cô nàng khá lo lắng cho cậu đấy! Ghi điểm rồi!
- Giành một kết quả hòa trên danh nghĩa. Không tồi cho lắm!
- Chiêu này nghĩ ra lúc nào thế? Tuyệt thật.
- Hên cho tớ là vị trí của hắn bị tớ xuyên tạc trước.
- Tài lắm. Đồ ranh ma!
Phương Dung cắt cuộc nói chuyện của hai người bằng cái nhăn mặt như không hiểu chuyện. Đàm Phúc bật cười và nói:
- Chị không để ý Kỳ Tuấn đứng hẳn sang một bên, gần sát Minh Thư và theo một góc chéo tới Trình Can à?
- Thế thì đã sao? Trong quần vợt ai chả đứng giao bóng kiểu đó?
- Nhưng trùng hợp là góc Minh Thư ngồi cũng theo đường truyền thẳng. Kỳ Tuấn đã giao một cú cực mạnh để Âu Trình Can không trở tay kịp để đỡ và cán vợt đã vô tình đưa trái banh đi ngược lại. Tỉ lệ trúng Minh Thư lên đến hơn 50%. Và tên ranh ma này đã tranh thủ ghi điểm với cái bài muốn thuở là “anh hùng cứu mỹ nhân”.
- Cậu cáo già hơn tôi nghĩ đấy!
- Thực sự tôi đã phung phí vài cơ hội. Không chơi kiểu đó thì làm sao có thể giành lợi thế với nàng.
- Hay thật.
Phương Dung nghiêm giọng trở lại:
- Nghĩa là cậu đã đồng ý giúp tôi trả thù?
- Cho tôi thêm ít thời gian đi.
- Tại sao?
- Ở Minh Thư, cảm giác mới mẻ của tôi vẫn còn đó. Tôi không hiểu thù hận giữa các người ở bên Mỹ ra sao. Nhưng hiện giờ tôi chỉ có cảm giác chiếm đoạt và muốn sở hữu cô ấy. Không hẳn gọi là tình yêu, nhưng thứ tình cảm này dùng để lợi dụng thì tôi chưa làm được. Nên tôi mới cần thời gian!
- Được. Tôi chờ cậu! Tôi tin cậu sẽ giúp được tôi.
Rồi Phương Dung bỏ đi. Kỳ Tuấn lại nằm dài với cái mũi đau đớn, nhìn lên tường rồi lại nhìn xung quanh. Kỳ Tuấn lại chợt mỉm cười:
- Babe, tôi sẽ từng bước ghi điểm với em! Rồi chiếm đoạt em bằng tất cả kinh nghiệm mà tôi có được từ lúc tôi biết khái niệm “cua gái” là gì? Chờ tôi nhé!
Chap 9:
Ánh Tuyết và Minh Thư cùng nhau đi siêu thị. Trong khi Tuyết đang chú ý những món thực phẩm giúp làn da mềm mại thì cô cảm thấy lạ khi Minh Thư chỉ toàn mua đồ bổ. Lúc về nhà thì lại nấu nấu nướng nướng mà không tán dốc với cô. Ánh Tuyết nhíu mày:
- Cậu dành buổi tối chủ nhật để làm việc này thay vì ngồi xuống cạnh tớ và chúng ta tranh luận về mẫu thiết kế mới nhất của Chanel hay Louis Vuittons à?
- Xin lỗi đi! Nhưng tớ bận. Cậu không dành tối chủ nhật cho chồng cậu à?
- Ông chồng tớ rãnh vào tất cả các đêm, chỉ trừ chủ nhật là say lướt khướt. Anh ấy quan niệm tối cuối tuần buổi tối của bạn bè. Có về thì cũng vậy thôi!
- Thôi nào Ánh Tuyết, lại đây nếm thử xem!
Miễn cưỡng bước lại thử món soup của Minh Thư. Phải ngạc nhiên khi cô nàng này vào bếp không quá tồi nếu không muốn khen là ngon. Ánh Tuyết nếm thử chưa đã, cô múc thêm một muỗng đầy. Minh Thư cản lại:
- Không được. Không cho hai chúng ta!
- Không phải đây là món cậu đãi tớ tối chủ nhật dành cho bạn bè à?
- Vào một dịp khác. Tớ sẽ chế biến cho cậu ăn. Hôm nay thì...
- Thì sao?
- Tớ e là tớ phải tiễn cậu về sớm vì tớ phải tới bệnh viện trước khi họ không cho tớ thăm bệnh.
- Ôi trời ơi...
Minh Thư tới bệnh viện với hộp soup thơm phức. Lúc cô còn đang phân vân không biết có nên gõ cửa hay không thì Kỳ Tuấn vừa rẽ lối và định về phòng. Trông thấy Minh Thư, Kỳ Tuấn mặt mày khá khởi sắc. Anh chàng mở cửa và cả hai cùng đi vào. Nhìn hộp soup bốc khói, Kỳ Tuấn hỏi:
- Của tôi đó hả?
- Anh có muốn ăn ngay không?
- Có phiền cô không?
- Tôi không hiểu ý của anh.
- Bác sĩ luôn bảo tôi phải ăn với tư thế ngửa đầu ra, để tránh bộ cơ nhai của tôi cử động làm mũi tôi bị đau và khó lành lặn mau được.
- Tức là tôi phải...
- Ừ!
- Cũng được thôi!
Minh Thư đút từng muỗng cho Kỳ Tuấn ăn. Cô hỏi:
- Bác sĩ nói anh bị sao?
- Gãy mũi.
- Cũng nặng nhỉ?
- Tự nguyện mà.
- Cảm ơn.
- Về cái gì?
- Đã đỡ cho tôi. Nếu không, có lẽ tôi phải là người ngồi đây.
- Hơ... Lúc cô thế này có phải ổn hơn rất nhiều không. Lạnh lùng đôi khi không tạo nhiều quyến rũ đâu, sếp ạ!
- Tôi không lạnh lùng. Tôi chỉ làm đúng kỷ luật thôi. Mà điều đó tôi làm vì mục đích khác. Không để quyến rũ ai hết.
- Nhưng tôi muốn cô cảm ơn tôi bằng cách khác.
- Tại sao anh luôn đặt quyền lợi của mình lên trên vậy hả?
- Vì đã chịu ơn tôi, thì phải cho tôi là người nhiều quyền lợi hơn chứ.
Kỳ Tuấn mỉm cười, anh yêu cầu Minh Thư phải để cho anh hôn. Dĩ nhiên cô nàng phải đối kịch liệt, Kỳ Tuấn mím môi:
- Chỉ là một nụ hôn lên má thôi mà!
- Anh không hiền đến mức chỉ hôn lên má thôi đâu. Tôi hiểu rõ anh quá mà!
- Tức là cô cũng có suy nghĩ về tôi, nên mới hiểu rõ tôi.
- Chỉ là một câu nói...
- Được. Nhưng đã có phải không? Nghĩ về tôi ngoài công việc.
- Tôi không thích điều này đâu, Kỳ Tuấn. Tôi đi về!
- Chờ đã...
Bị gãy mũi nhưng đôi tay vẫn còn rất lực lưỡng, Kỳ Tuấn mạnh dạn kéo tay Minh Thư lại để cô ngồi vào lòng anh. Tuấn không để phí một phút giây nào, anh vội vàng đặt lên môi Minh Thư một nụ hôn nhẹ nhàng. Minh Thư trong lúc bất ngờ đã không kịp phản kháng, tuy nhiên, vừa nếm được mùi soup trên môi, thấm một chút vào lưỡi thì cô đã xô Kỳ Tuấn ra. Như thường lệ, cô định tát anh, có vẻ như Kỳ Tuấn đã sẵn sàng chịu đựng cái tát cho một hành động đường đột. Tuy nhiên, Minh Thư đã rút tay lại:
- Hôm nay anh là bệnh nhân, tôi không đánh lại anh. Thái Kỳ Tuấn, nếu anh còn làm như thế nữa tôi không cho anh cơ hội quay trở lại tòa soạn đâu.
- Cô nghĩ cái tòa soạn đó cần tôi hay tôi cần cái tòa soạn đó?
- Tôi không cần biết ai cần ai. Nhưng quyền quyết định nằm ở tôi. Anh cần hay không là tùy!
Minh Thư bỏ về. Cố lao nhanh ra để lấy khăn giấy ướt mà chùi đi một chút soup bắt đầu khô trên môi của cô. Trùng hợp thay hộp khăn chỉ còn lại cái hộp không. Phải lái xe về tận nhà mà trên môi và lưỡi vẫn còn cái mùi vị khó chịu đó, Minh Thư nhăn mặt:
- Tại sao tôi lại để anh hai lần hôn tôi vô cớ như vậy chứ? Thái Kỳ Tuấn đáng ghét!
Một ngày mới bắt đầu, Minh Thư ngán ngẩm nhìn bản thiết kế mà Vương Khang đã làm thay cho Kỳ Tuấn đang vắng mặt. Vương Khang hiểu rõ tài mọn của anh tới đâu. Minh Thư nói:
- Nếu tôi nói bài này ổn. Cậu có tin không?
- Tôi đã cố gắng hết sức rồi.
- Có thể tốt hơn được không?
- Sếp có nghĩ tới việc tìm người thay thế Kỳ Tuấn không?
- Gần như là không thể.
- Tại sao?
- Nếu chúng ta làm vậy, lúc Kỳ Tuấn trở lại, tòa soạn vô tình trả lương cho 2 vị trí trùng nhau. Với lại, đó chỉ là một hình phạt làm gương thôi.
- Hình phạt làm gương à?
- Cậu có vẻ không hài lòng quyết định của tôi.
- Không. Tôi sẽ cố gắng giao trang đầu của tớ tạp chí sớm hơn, đẹp hơn thế này.
- À... Mà Khang à...
- Sao vậy sếp?
Minh Thư xoay xoay cây bút khá điêu luyện rồi nói:
- Không thể vì cậu thực hiện kỷ luật nhiều hơn, nghiêm túc hơn ngoài kia thì cậu có thể thoát khỏi dấu stick của tôi.
- Tôi làm gì mà bị đánh stick?
- Thẻ ngành. Đâu?
- Cái gì? Thẻ... Thế mà sếp cũng phát hiện ra à?
- Chuyện nhỏ thế mà tôi không phát hiện được thì làm sao lãnh đạo cái toàn soạn hơn trăm người?
- Tôi chỉ đánh rơi đâu đó thôi.
- Thì hãy đi tìm. Trước khi ngày mai bị đánh dấu stick thứ 2.
- Sếp à...
- Ra ngoài làm việc đi!
Dấu stick dành cho Vương Khang Minh Thư không thể không đánh. Vì thế cô biết dù đó là khá nặng tay như cô không thể làm khác hơn. Vương Khang tức giận vì một lỗi nhỏ mà anh phải chịu dính một lỗi, đang ngồi tức đỏ mặt. Chợt nhìn ra phía ngoài cửa kính, trông thấy cô nàng hôm nọ đang trêu tức mình bằng cánh xoay xoay cái thẻ ngành. Vương Khang vội vã chạy ra, cô nàng Nhã Trúc cao giọng:
- Cuối cùng thì đã trông thấy tôi rồi à?
- Sao cô tìm được tới đây?
- Nhờ cái thẻ này.
- Trả đây cho tôi.
- Cho tôi một lí do đi!
- Ba mẹ cô không dạy cô nhặt đồ của người khác thì phải trả lại à?
- Ba mẹ anh không dạy anh cách nói năng tử tế với người nhặt đồ của anh à?
Vương Khang nắm kéo Nhã Trúc lại và thô bạo giật lấy. Giật lại được cái thẻ, Vương Khang bỏ nó vào túi, quay lại nhìn thấy Nhã Trúc nằm dài. Đầu đập vào tường và chảy máu, anh hốt hoảng:
- Cô không sao chứ?
- Chảy máu rồi. Oh my God... cái đầu của tôi.
Nhã Trúc chạy vào, Vương Khang cũng chạy theo. Mọi người đều nhìn anh với ánh mắt dò xét khi Vương Khang trở vào. Vương Khang gãi đầu:
- Sao mọi người lại...
- Cậu làm gì con gái của cựu chủ tịch vậy?
- Ai? Cô ta hả?
- Phải. Tôi nhận ra cô ấy. Là con gái út của ông Minh đấy.
- Nguy to rồi...
Nhã Trúc với cái đầu phải khâu lại 4 mũi. Cô nhăn nhó:
- Bác sĩ, có để lại sẹo không?
- Vết khâu thế này, chắc là phải có rồi.
- Thế có phẫu thuật được không?
- Cô không nên hở tí là chạm tới dao kéo. Tôi thấy vết sẹo này không lớn,nó cũng chỉ nằm gần chân tóc...
- Mặt tôi thế này mà để lại sẹo. Còn gì là nhan sắc nữa.
Cô nàng ngoe nguẩy bỏ ra ngoài. Vương Khang vẫn ngồi ở ngoài và chờ, trông thấy cái đầu của Nhã Trúc, Vương Khang nhăn mặt:
- Cô không bị gì chứ?
- Lo tiền cho tôi đi phẫu thuật xóa sẹo đi.
Nhã Trúc bỏ chạy. Vương Khang tặc lưỡi:
- Đúng là đồ con gái!
Minh Thư đang duyệt bài viết, cô khá chú ý với bài viết của Phương Dung. Rất có chiều sâu và tính chuyên nghiệp, Phương Dung gõ cửa:
- Chào Tổng biên tập!
- Hay quá, tôi cũng đang định gọi cho chị.
- Về bài viết của tôi... Còn lỗi ở đâu sao?
- Không. Bài viết rất tốt. Tôi đã duyệt bài này cho số ra sắp tới. Chị cứ thế mà phát huy nhé!
- Cảm ơn. Tổng biên tập quá khen rồi!
Chỉ cần bỏ ra một chút xíu công sức, bước đầu Phương Dung đã có thể tạo lòng tin cho Minh Thư. Những bước đầu tiên trên đường trả thù cho Gia Hòa cơ bản đã thành công. Một cái mỉm cười của Phương Dung khi rời khỏi phòng đầy tự mãn và kiêu hãnh