Old school Swatch Watches
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Hôn nhân bất đắc dĩ

Sau khi ăn mừng zui zẻ chở về nhà thì đã 9h30' nó thấy hắn đang ngồi xem đá banh ở phòng khách, mặt hầm hầm. Nó ko để ý nó vênh mặt tỏ ý đắc thắng. Hắn hỏi nó: 

- Đi đâu giờ này mới về? 

- Ơ hay tui đi đâu là việc của tui chứ - Nó trêu trọc. 

- Đi đâu? - Hắn quát lên. 

- Anh có bị điên k zậy? - Nó cảm thấy tức tức vì tự dưng hắn quát lên. Nói xong nó quay lưng bước đi thì bị bàn tay to khoe của hắn giữ lại. Do mất thăng bằng mà nó ngã vào lòng hắn. Nó đỏ mặt ngượng ngùng định đứng dậy thì hắn ôm nó chặt cứng vẫn với cái giọng tức giận đó hỏi nó: 

- Đi đâu? 

- Ờ...... đi... đi ăn mừng. - Nó cúi gầm mặt trả lời. 

- Về việc đánh thắng bọn tôi ý hả? - Hắn hỏi giọng đã ko còn sự tức giận. 

- Tất nhiên - Nó phấn khích ngẩng mặt nên thì cũng đúng lúc hắn cúi mặt xuống nhìn nó. Thế là chỉ còn 2 cm nữa thui là 2 người " mi" nhau. Mặt nó đã đỏ nay lại còn càng đỏ hơn. Nó đang định quay đi thì bất ngờ hắn cúi xuống và đặt lên đôi môi mọng đỏ của nó 1 nụ hôn ngọt ngào. Lúc đầu nó cũng đơ người nhưng lúc sau vì nụ hôn của hắn quá ngọt ngào lên nó cũng chủ động hôn lại hắn. Hai cái lưỡi quấn lấy nhau hôn say đắm. Được khoảng 3 phút thì nó ko thở được nữa nó nói: 

- Ỏ... ui...a ( Bỏ tui ra) 

Nghe thấy thế thì hắn cũng bỏ nó ra nó đỏ mặt phi thẳng lên phòng. Đén phòng nó đóng cửa cái rầm. Ngồi trên giường tim nó đánh trống thình thịch. Nó tự bảo: " Tim ơi mày muốn rớt ra ngoài hả? Có thôi đập đi ko?". Suy nghĩ 1 lúc nó quyết định đi tắm cho thoải mái thế là nó phi ngay vào nhà tắm mà quên mất ko mang quần áo. Hix. Hắn cũng vậy hắn đang tự thưởng cho mình một cái cốc và cũng ko hỉu sao mình lại hành động thiếu suy nghĩ zậy. Ngồi đó 1 lúc thì hắn cũng bỏ lên phòng. Nhưng đáng ngạc nhiên thay ko phải phòng của hắn mà là vào phòng nó. Hắn mở cửa bước vào. Ko thấy nó đâu hắn biết ngay là nó đang tắm. Dừng lại ở chiếc giường hắn ôm con cá sấu của nó và nằm xuống lăn qua lăn lại. Sau khi tắm xong nó ms biết là mình ko mang quần áo. Thế là nó quấn tạm cái khăn tắm lại và bước ra ngoài. Vừa ra đến ngoài thì nó thấy hắn đã nằm đấy nhìn nó chằm chặp và nó: 

- AAAAAA! 

Hét xong nó vơ vội lấy bộ quần áo để trên bàn và phi thẳng vào nhà tắm. Xong xuôi nó bước ra mặt vẫn còn đỏ vì ngại. Nó hét lên: 

- Ai cho anh vô phòng tui zậy? 

- Cho cô nói lại đây là phòng của ai? - Hắn hỏi. 

- Phòng của tôi - Nó vênh mặt nói. 

- ........ - Hắn im lặng ngồi dậy tiến lại gần nó. 

- Anh định làm gì tui? - Nó lùi dần. 

- Thế vợ chồng thì phải làm gì nào? - Hăn nhếch miệng cười đểu trong khi tay đang cởi cái cúc áo sơ mi. 

- Ơ...anh.... Ko được tránh xa tui ra... xê ra... Tui còn trẻ với cả tui với anh chỉ giả vờ thui mà. Anh làm thế thì sau khi bỏ anh tui làm sao mà lấy chồng được? - Nó tuôn 1 lèo. 

Hắn ko nói gì tiến lại gần và bế bổng nó lên. Mặc kệ nó giãy giụa đấm thùm thụp vào lưng hắn. Hắn vẫn ôm nó bế nó và vứt nó bịch cái lên giường. Hắn cúi xuống mặt sát mặt nó. Nó thấy thế thì nhắm nghiền mắt lại để 2 tay ra trước ngực. 

....30 giây.... 

...1'..

Chờ mãi mà ko thấy gì nó đánh liều mở mất ra thì thấy hắn đang ngồi cười lắc lẻo cạnh đấy. Mặt đỏ bừng nó lấy cái gối phang cho hắn 1 phát. Thấy hắn vẫn cười nó lại càng ném nhìu hơn. Đến khi ko còn thứ gì nữa nó mới thôi ném. Hăn thấy thế thì tự dưng ôm chầm lấy nó làm nó ngã xuống giường. Nó hét lên: 

- Làm trò gì vậy buông tôi ra. Đồ dê xồm! 

- Im nào - Hắn quát nhẹ. 

- ....... - Thế là nó im lặng để cho hắn ôm. 

- Nếu có 1 ngày tôi iu cô thì sao? - Sau 1 hồi im lặng hắn cũng lên lời trước. 

- THì sao? - Nó vặn hắn. 

- Trả lời đi tui hỏi thật đấy. - Hắn nghiêm giọng. 

- Tôi nghĩ điều đó sẽ ko bao giờ sảy ra - Nó nói giọng đượm buồn. 

- Why? - Hắn hỏi. 

- Vì..... trong tim anh luôn có bóng hình của Linh Đan cái cô gái mà anh đã yêu từ lâu ấy. Vì thế nếu anh mà yêu tôi chắc cũng chỉ là sự thay thế mà thôi - Nó nói mà có 1 giọt nước mắt rơi ra. Nó đưa tay gạt nhanh giọt nước mắt. Nó cũng ko hỉu sao mình khóc nữa. Chả lẽ nó iu hắn rồi sao? 

- Ko. Làm ơn đừng nghĩ như vậy mà? - Hắn bảo nó. 

- Ko nghĩ vậy thì tôi phải nghĩ sao đây? - Nó tự dưng đẩy hắn ra nước mắt rơi nhìu hơn. 

- Sao em lại khóc? - Hắn hỏi nó ( đổi cách xưng hô nhanh vậy) 

- Kệ tui - Nó lấy tay gạt nước mắt nhưng mà nước mắt lại cứ rơi nhìu hơn. 

- Có lẽ tôi đã yêu em thật rồi - Hắn vừa lấy tay gạt nước mắt cho nó vừa kéo nó sát vào người mình. 

Nó đơ người. Nó ko nghĩ chuyện này sẽ sảy ra đâu. Nó vẫn rất ngạc nhiên vì những lời hắn nói. 

- Em sao zậy? Cảm động quá hả? - Hắn lên tiếng làm nó ra khỏi những suy nghĩ. 

- Đừng có lừa toi anh tránh ra đi. - Nó đẩy hắn ra. 

- Sao em lại có thể nghĩ tôi lừa em hả? - Hăn hét lên hai tay lắc lắc vai nó nhìn thẳng vào mắt nó. 

- Anh có thể quên được cô ta sao? - Nó hỏi hắn. Thấy hắn im lặng nó nở một nụ cười chua chát và nói tiếp - Ko quên được phải ko? Thế thì làm ơn đừng có làm tôi đau khổ thêm nữa. 

- Em ko được nghĩ tôi như thế. Tôi ko phải là loại đàn ông như vậy. Hiện giờ trong tim tôi chỉ có hình bóng của em thôi. - Hắn nói. 

- Thật ko? - Nó nhìn hắn bằng đôi mắt long lanh. 

- Thật. 101% luôn - Hắn giơ tay lên thề thốt. 

- Nhưng nếu cô ta quay về thì sao? - Nó hỏi vì nó chưa chắc chắn. 

- Thì anh với cô ấy sẽ chỉ là bạn. Còn em mới là vợ anh cơ mà. Anh làm sao bỏ cô vợ xinh xắn thế này để yêu người khác được chứ - Hắn nịnh nó. 

- Nịnh đầm - Nó cười vì hắn nhưng nó vẫn chưa được tin lắm. 

- Em chưa tin anh phải ko? Coi như có cái này làm chứng nhé. - Hắn nói và đặt vào môi nó 1 nụ hôn nồng cháy trong khi nó vẫn còn đang ngơ ngơ. 

- Em tin là được chứ gi - Nó đẩy hắn ra va nói. - Thôi anh về phòng đi em phải đi ngủ đây. 

- Ko. Anh ngủ ở đây - Hắn nói rồi với tay tắt cái đèn. 

- Hả???????? - Nó ngạc nhiên thì bị hắn kéo xuống và ôm vào lòng. Nó dụi dụi đầu vào ngực hắn. Cái vòng tay của hắn thật ấm áp làm sao. Suy nghĩ lung tung 1 hồi nó cũng ngủ thiếp đi mất. Còn hắn, sau khi nói rõ với nó hắn thấy thật thoải mái. Ôm nó trong lòng mà hắn thấy thật hạnh phúc làm sao. 

Sáng : 

- Vk ui! Dậy thui! - Hắn lay lay nó. 

- Để yên nào - Nó nói trong khi đang ngáp. 

- Dám nói vs ck thế hả? - Hắn nói - Cho vk biết nè - HẮn lấy tay cù léc nó. 

- Hahaha......... Em.... Biết oy... đừng thọc nữa - Nó cười. 

- Nhanh anh dẫn em ra ngoài chơi - Hắn nói. 

- Yes. Sir - Nó bật dậy vào làm VSCN. 

Sau 15 phút nó bước ra ngoài. Hắn nhìn nó ko chớp mắt long thầm nghĩ " có phải em ko zậy zời?". Nó thấy hắn nhìn mình thế thì khó chịu đá cho hắn 1 cái làm hắn kêu oai oái. Nó chạy nhanh vào xe. Hắn cũng chạy theo. Trên xe hắn cứ chọc nó làm nó cười toét cả miệng. Cứ thế vk ck nó sống thật hạnh phúc cho đến khi người mà nó ko mong chờ gì đã về phá đám tình cảm của nó và hắn. 

Mấy tháng sau: 

- Tình cảm vk ck mày có vẻ tốt đẹp quá nhỉ? - Way trêu chọc. 

- Chả thế! Nhìn vk ck mày vui vẻ mà tao ghen tị quá ak - Sam than vãn. 

- Hihi. Chị em mình thuộc hội những người độc thân chị Sam nhỉ? - Windy nói. 

- Uk - Sam đáp ỉu xìu. 

- Ai nói vs em thế? Em chả có anh đây là gi. - Vic vừa đến đã lên tiếng đính chính sự việc ngay. 

- Haha. Thôi mọi người đừng than vãn nữa. - Nó lên tiếng. 

- Uk. Mày được thế thì còn than vãn gì nữa. - Sam móc. 

- Tao thì sao? - Nó hỏi. 

- Có ck nên quên bạn bè chứ sao nữa. - Windy đáp hộ 

- Em đúng là hỉu chị nhất - Sam nói. 

- Mà này mày chưa tỉnh tò vs Sam hả? - Hắn ghé nhẹ vào tai Way nói. 

- Tỉnh tò - Way nói lại. 

- Uk - Hắn nói. 

- Ko tao thíc tự do cơ. Tỉnh tò xong thể nào cũng bị quản lí ak! Tao ko thíc - Way nói. 

- Pó chân vs mày. - Hắn lắc đầu. 

- Ak........ Mà cái cô Linh Đan đấy sắp về rồi đấy. Mày tính sao đây? Mày mà bỏ chị tao là tao giết sống đấy nghe chưa? - Vic nói. 

- Tao phải nói bao nhiu lần nữa nhỉ? Tao vs cô ấy giờ chỉ là bạn thui. Còn Sally ms là vk của t. - Hắn nói trong tức giận. 

- Hạ hỏa. Hạ hỏa. Way kiếm hộ tui xô nước vs. - Nó nói. 

- Để lm gi? - Cả bọn đồng thanh. 

- Dập lửa ý mà. Haha - Nó cười. 

Mọi người nghe thấy thế thì ai cũng cười. Tuy nghe Kevil nói thế nhưng nó ko hề yên lòng tí nào. Dù gì Linh Đan cũng đến vs hắn trước nó. Nó lo sợ tình cảm của hắn dành cho nó bây giờ chỉ còn là tạm thời. Song nó lắc đầu lia lịa vì nó phải tin vào hắn chứ. Ông bà Đinh cũng đã về nước được vài ngày. Nghe nói tình cảm của cả 2 đứa đang tiến triển tốt đẹp thì cả 2 nhà đều rất vui vẻ.. Nó và hắn cũng đã bước sang 1 tuổi mới. Cái tuổi 18 đã có nhìu suy nghĩ chính chắn hơn, tâm sinh lí cũng khác hơn cái tuổi 17. Và đặc biệt là cách bộc lộ tình cảm cũng khác hẳn trước...... Hôm nay, nó và hắn lại phải dậy sớm để đến trường. Vì hôm nay là ngày bắt đầu học kì 2 của lớp 12. Cả lũ hẹn nhau trước cổng trường. Hắn và nó vừa đến đã bị lôi đi ngay lên lớp. Chúng nó ngồi tụ tập vào " 8888888888" vs nhau mặc kệ cho mấy tên con trai kia đơ như cây bơ ở đấy. Bọn nó đang huyên thuyên thì Kim Ly từ đâu chạy vào: 

- Chị 2! Hôm nay lớp mình có mem ms nè. Nghe nói là con gái á - Sau cái sự việc đấy ( ai ko nhớ thì xem lại mấy chap trước) Kim ly đã gia nhập vào bang hội của bọn nó. Và bọn nó cũng vui vẻ đồng ý. 

- Ai hả chị Ly? - Windy hỏi. 

- Chị cũng chả biết. Chỉ nghe thầy hiệu trưởng nói thế thôi. Vs cả gia đình cô ả này cũng có vai vế trong xã hộ lắm thì phải. - Kim Ly nhìn bọn nó nói. 

- Thế hả? Thôi kệ lúc đấy khắc biết - Nó tỏ vẻ ko quan tâm. 

Thế là bọn nó lại tiếp tục sự nghiệp cao cả. Nhỏ Ly cũng nhảy vô " 8" cùng. Chúng nó cứ bàn về mấy cái shop ms mở. Mấy hãng thời trang nổi tiếng đang ra mắt thị trường. Hay là những hang nước hoa nổi tiếng...... vv và vv... Còn về bên chỗ bọn hắn: 

- Mày đoán xem con bé mới vào lớp mình là ai? - Way khơi chuyện. 

- Sao tao bít. - Hắn nói. 

- Hỏi chúa để bít thêm chi tiết - Vic cười. 

- Khỏi. Hỏi " hói" ko cần hỏi chúa đâu - Way nói. 

- Ừa. Haha. Trông thế này mà khôn - Hắn và vic cùng xoa đầu Way. 

Bọn hắn cười rôm rả làm cả lớp nhìn chằm chặp. Ngượng quá nên bọn hắn ai về chỗ lấy. Đúng lúc đó chuông reo vào lớp thế là bọn nó cũng tản ra trở về chỗ cư trú của mình. Cô CN lớp nó bước vào: 

- Xin chào các em! Sau 1 học kì chúng ta đã gặp lại nhau và bây giờ lớp chúng ta sẽ có thêm 1 thành viên mới. Em vào đi - Quay qua học sinh ms. 

- Chào. Tui là Hồ Linh Đan. Ba tui là Hồ Tinh nhà kinh doanh nổi tiếng. Ai ko biết thì nên google mà gõ. - Linh Đan giới thiệu vs vẻ mặt nhìn mà thấy ghét. 

Cả lớp nhìn nhỏ đó mắt chữ A mồm chữ O ( trừ 7 người). Nó nhìn Đan nhếch mép cười khẩy. Lòng thầm nghĩ " cô cũng tầm thường zậy thôi sao? Dùng tiền để làm mây làm gió ak?". Còn hắn thì hắn vẫn còn đang ngạc nhiên vì không ngờ cô ny cũ của mình lại học ở trường này. Và đặc biệt là lại học ở ngay chính cái lớp mà hắn đang ngồi. " Cố tình sao?" Hắn nghĩ. 

Thấy ko khí lớp có vẻ căng thẳng nó đứng lên: 

- Chào! Rất hân hạnh được tiếp đón bạn. Bạn Hồ Linh Đan. - Nó nhấn mạnh tên ả. - Mình là Diệp Bảo Ngọc - lớp trưởng 12A2 - Nó giới thiệu. 

- Khỏi. Ko quan tâm. - Ả nhếch mép khinh thường. - Em muốn về chỗ. - Quay qua nói vs cô giáo bằng giọng hách dịch. 

- Em ngồi chỗ kia nhé. - Cô chỉ tay về chỗ Kim Ly. 

- Ko. Em thíc ngồi chỗ đó cơ. - Ả chỉ tay về chỗ Gia Bảo. 

- Ko được rồi. Chỗ đó đã có Bảo Ngọc rồi - Cô giáo nói. 

- Em muốn ngồi chỗ đó - Ả gằn giọng. 

- Muốn là được sao? Cô nghĩ mình là ai? - Sam lên tiếng. 

- Tôi ư. Đại tiểu thư nhà họ Hồ. - Ả vênh mặt tự đắc. 

- Ôh. Zậy ak? Đại tiểu thư nhà họ Hồ ly cơ đấy - Sam nói. 

- Cô....cô... - Ả tức xì khói mặt đỏ bừng bừng. 

- Ui. Đúng là hồ ly biến khỉ. Nhìn cái mặt cô ta tức cười quá. - Windy nói làm cả lớp cười ồ lên. 

- Lũ các người cứ chờ đấy..... Gia Bảo, em muốn ngồi vs anh - Ả nói. 

- ...... - Kevil nghe gọi tên mình thì giật mình - Ko được, chỗ này đã có Bảo Ngọc ngồi rồi. - Keil nói to. 

- Cả anh cũng hùa theo bọn chúng ư? - Nhỏ tức xì khói. 

- Ko phải........... - Hắn đang định giải thích thì nó cướp lời. 

- Một là về chỗ ngồi cô giáo đã phân 2 là ra khỏi lớp ngay cho tôi. Đừng có mà làm phí thời gian của chúng tôi vì mấy cái chuyện vớ vẩn của bạn - Nó hét. 

- Mày là cái thá gì mà quát tao? - Ả nói 

- Thứ nhất tôi là lốp trưởng của cái lớp này. Thứ 2 tôi là hội phó hội học sinh. Vì thế nên tôi có quyền được " dạy" bạn vì những cái chuyện ko đâu của bạn. Thứ 3 tôi nhắc nhở bạn 1 điều. Đây là trường quý tộc là nơi giành cho các công tử,tiểu thư. Zậy nên đề nghị bạn ko có những cái cách xưng hô ko đúng vs yêu cầu của trường. - Nó tuôn 1 tràng. 

- Mày.... Mày...... mày sẽ ko được yên ổn ở cái trường này đâu - Ả tức xì khói nói vs nó. 

- Vâng. Tôi chờ. - Nó cười đểu rồi ra hiệu cho cô giáo vào tiết mới. Ả kia tức tối đi về chỗ ngồi. Lúc qua chỗ Sam thì bị Sam đưa chân ra ngáng làm khuân mặt hồ ly của ả đập xuống nền nhà. Ả hét lên: 

- Con nào? 

- Con này nè! - Sam nói - Úi chao cái mặt hồ ly bị đập xuống sàn ùi. Này bạn có sao ko? Cho mình xl nhá. Tại cái chân mình dài quá với cả ai bảo bạn đi mà ko thèm nhìn cái mặt cứ hếch lên trần nhà như thế thì có ngày rụng răng chứ chả chơi á - Sam trêu đùa. 

- Oh... haha.. Quá đúng... xem nào rụng cái răng nào chưa zậy? - Nhỏ ly chạy lạ chỗ ả giả vờ hỏi thăm - Úi sứt mất mảnh rùi. Thế này thì sao cắn người được nữa. 

- Hahahaa.... - Cả lớp cười ầm lên. 

- Cả lớp trật tự cho tui. Còn Linh Đan bạn về chỗ ngồi của mình đi - Hắn quát lên làm cả lớp im bặt còn nhỏ Đan thì nước mắt ngắn nước mắt dài quay trở về chỗ ngồi. 

Thế là tiết học bắt đầu. Nó ngồi đó theo dõi chuyển biến sắc mặt hắn. Còn hắn thì thỉnh thoảng quay sang nhìn nó vì thấy nó cứ nhìn chằm chằm vào mình. Sam, Way, Windy. Vic thì ngồi tám. Kim Ly thì ngồi nghĩ trò để dọa ả kia. Còn ả Đan thì lại ngồi nhìn hắn và nó. Ả cứ nghĩ ngợi hoài ko biết vk của Gia Bảo là ai. " Chả lẽ là con nhok kia? Cũng xinh xắn đấy chứ? Nhưng ko bằng ta. Haha" Ả cười thầm trong bụng ( tự kỉ gớm). 2 tiết học trôi qua trong chốc lát. Cô giáo giảng bài cứ việc giảng bài. Học sinh ngồi " 8" cứ việc tám. Chuông vừa reo ngay lập tức ả kia đã chạy lại chỗ hắn. Nhảy chồm lên ôm cổ hắn. 

- Anh Bảo anh có biết là em nhớ anh lắm ko? - Ả nói. 

- Em cứ bỏ ra rồi mình nc - Hắn cố gỡ tay ả ra. Xong hắn nhìn sang chỗ nó thì chỉ thấy nó nhếch mép cười 1 cái rõ nhạt. Nó nói vs bọn kia: 

- Mày ơi! Tao đói xuống căn - teen ăn đi. 

- Ừa đi. Mấy người có đi ko? - Sam hỏi. 

- Tất nhiên là có - Cả lũ đồng thanh. 

- Ly ơi! Đi ko? - Nó hỏi. 

- Đi đi tui có chiện rồi. hihi - Nhỏ cười gian. 

- Thế tụi này đi đây - Windy nói. 

- Chờ anh vs. - Hắn từ đâu nhảy xổ ra khoác tay qua vai nó. 

- Sao ko đi cùng Linh Đan của anh nữa hả? - Nó dài giọng trêu. 

- Giận đó nha - Hắn nũng nịu. 

- Giận đi. Ta đây ko sợ - Nó nói. 

- Được giận luôn - Hắn nói xong tay bỏ ra khỏi vai nó chạy đến chỗ 2 tên bạn thân trí cốt. Mặt ko chút sắc thái biểu cảm. Nó cười vì cái tính trẻ con của hắn. Ra đến căn - teen chúng nó ngồi vào cái bàn vẫn thuộc về quyền của bọn nó đã từ lâu. Nó và 2 nhỏ kia lăng xăng chạy ra khuân về 1 đóng thức ăn nào là bánh dừa, cô ca, socola nóng, capuchino, bim bim....... Làm 3 chàng nhà ta choáng ngợp. Bọn nó để thức ăn xuống bàn và ngồi xuống. Nó vừa định hạ bàn tọa xuống thì.......

Giới thiệu nhân vật mới: 

- Hồ Linh Đan: 18t là người yêu cũ của hắn. đã bỏ hắn sang Pháp du học bây giờ quay trở về nhằm phá hoại tình cảm của hắn với nó. Là đại tiểu thư nhà họ Hồ. Tính cách thì kiêu căng coi thường người khác. 

Thì... bụp... cái bàn tọa của nó nó tiếp đất ko an toàn làm nó ê hết cả mông + do đưa tay ra sau chống nên cái tay của nó bị trật. Khuân mặt của nó tái mét vì đau nhưng nó ko khóc. Còn ả Đan sau khi đẩy nó song thì nhảy vào chỗ nó ngồi cạnh hắn ôm cứng lấy tay hắn. Hắn nhẹ nhàng gỡ tay ả ra nhưng ả ko bỏ thế nên hắn buộc phải mạnh tay dung hết lực để gỡ cái bàn tay đó ra khỏi người . Bọn kia thì trong lúc hắn gỡ tay ả đã chạy đến bên nó đỡ nó lên và đau xót nhìn vào cái tay của nó. Sam và Windy đang định lên dạy cho con nhỏ " khốn nạn" dám làm nó ra nông lỗi này 1 trận này thì bị nó cản lại với 1 câu nói wen thuộc: " quân tử báo thù 10 năm chưa muộn". Thế là 2 đứa tạm tha cho ả. Hắn chạy lại hỏi nó rối rít sau quay lại nhìn ả bằng 1 ánh mắt sắc lạnh, khuân mặt ko chút biểu cảm như tảng băng Nam cực làm ả lạnh cả sống lưng. Xong lại nhận được từ bọn nó cái nhìn bén gót như muốn ăn tươi nuốt sống. 

- Mắt ko tròng hả? Bà lão 80 kia? - Vic nói. 

- Cái gì cơ? Cậu bảo ai là bà lão cơ? - Ả tức điên ruột. 

- Đồ mặt trơ trán bóng - Windy nói. 

- Lũ chúng mày..... - đầu ả xì khói. 

- Im mồm đi. Flies map ( đồ con ruồi) - Sam nói. 

Ả tức nồng lộn vì ko cãi lại được bọn nó. Xong ả lại cười nhếch mép như muốn nói: " đây chỉ là hỏi thăm thui còn nhìu trò nữa cơ chúng mày cứ đợi đấy". Hắn bế nó xuống phòng y tế mặc cho nó giãy giụa kêu ca vì " ngại". Nhưng lại nhận được cái ánh mắt nghiêm nghị của hắn làm nó im re. Xuống đến phòng y tế hắn hét to gọi cô y tế vì ko thấy cô đâu. Nghe tiếng hét " long trời nở đất" của hắn thì cô y tế lật đật chạy ra tay vẫn còn ngoáy ngoáy. Xong nghe bọn nó trình bày xong thì bà cô vội vội vàng vàng chạy lại cầm tay nó lên. Nhẹ nhàng xem xét xong phán 1 câu xanh rờn " em bị trật tay rồi". Làm bọn nó nản gần chết ai chả biết là nó bị trật tay nhưng vấn đề là ở chỗ chữa cái tay kia cơ. Thế là bà cô cầm tay nó lên và " khậc" 1 phát tay nó lại trở về trạng thái ban đầu cho dù vẫn hơi đau. Hắn bảo nó lên về nhà nghỉ ngơi nhưng nó ko chịu nó muốn vào lớp hơn tại vì về nhà thì chán lắm. Sau 1 hồi tranh cãi thì phần thắng đã thuộc về nó. Thế là hắn bất 

đắc dĩ phải cùng nó và hội bạn lên lớp. Lên đến lớp nó lại đụng mặt ả Đan. Ả ngồi đó cười sung sướng: 

- Âyz! Vẫn còn lên đk đây cơ ah? 

- Tất nhiên! Người tốt luôn được thượng đế bảo vệ mà. Chị 2 có sao ko zậy? - Nhỏ Kim Ly nhảy ra. 

- Ko sao đâu. Tui chỉ bị trật khớp thui. Bây giờ tay trở lại bình thường rùi nè - Nó vừa nói vừa giơ tay ra để cho nhỏ Ly xem. 

- Haha. - Tự dưng ả cười to - Ko sao đâu chỉ vô thăm phòng y tế chút thui mà - Ả nói. 

- Hừ. Ả kia nghe rõ đây. Từ nay tôi - Trịnh Kim Ly này tuyên bố quyết đấu với cô - Hồ Ly Tinh àh nhầm sorry... Hồ Linh Đan - Nhỏ Ly tuyên bố hung hồn làm cả lớp ai cũng ngơ ngơ ngác ngác. Xong sau khi hiểu ra sự việc thì lại cười ầm cả lên. 

- Được. Rất có trí khí. Tui ủng hộ - Windy nói. 

- Ko hổ danh là bạn tui được duyệt - Sam cũng đế thêm. 

- Lũ chết bầm kia im hết mồm coi. - ả hét lên - Còn con ranh kia. Mày hãy tự lượng sức mình trước khi thách đấu vs tao - Chỉ tay vào mặt nhorLy. 

- Ui sợ wa - Nhỏ lấp sau lưng nó - Khỏi! Ta đây đã quyết định thì cấm có lải nhải nhiều. Thế nhé từ mai chúng ta sẽ bắt đầu cuộc chơi - Sauk hi đùa nhỏ bước ra vs cái khuân mặt nghiêm nghị. 

Ai cũng phì cười. Nó thấy ngày xưa nhỏ Ly xấu xa bao nhiu thì giờ lại tốt bụng và nghĩa hiệp bấy nhiêu. Nó thầm cảm ơn thượng đế vì ngài đã ban cho nó những người bạn tốt thế này. Còn hắn sau khi chứng kiến những sự việc đã xảy ra. Hắn... đã ko thể nào chấp nhận được Linh Đan với những việc làm đó. Hắn ko ngờ người mà hắn vẫn luôn dành 1 phần nhỏ của trái tim để nhớ đến giờ lại ra nông lỗi này. Thủ đoạn, kiêu căng, độc tài, phát xít. Không giống với cô gái nhỏ yểu điệu, ngoan hiền, biết zâng lời của ngày xưa nữa. Bất giác hắn thở dài thườn thượt rồi trở về chỗ ngồi. " Em đã khác xưa quá nhiều". Nó sau 1 khoảng khắc ngắn ngủi đã kịp nhận ra cái hành động đó của hắn. Nơ 1 nụ cười nhẹ đủ làm chàng gió và nàng gió xao xuyến " Có lẽ đã đến lúc anh cần phải chọn lựa". Chuông reo cả lớp vào học. Nhỏ Ly đành đình chiến cuộc đấu mồm để vào chỗ ngồi. 4 người kia cũng thôi xem kịch. Nó lơ đãng đưa mắt nhìn cái cây cổ thụ ko biết đã có từ đời nào thì bắt gặp ánh mắt khinh bỉ của ả Đan dành cho nó. Nó nhếch mép cười nhạt. Xoay đầu nhìn hắn thì thấy hắn đang gối đầu lên tay ngủ ngon lành. " Không biết em có giữ được anh mãi mãi bên mình ko nhỉ?". Nó buông 1 câu hỏi nghi hoặc. Lời nói nhẹ nhàng nhỏ nhẹ đủ để mình nó nghe. Xong lại thở dài thườn thượt. Cuối giờ. 

- Anh về trước đi. Em sẽ đi bộ - Nó nói. 

- Sao? - Hắn ngạc nhiên. 

- Sao là sao? Em sẽ đi bộ. Em muốn dạo một tí. - Nó nói. 

- Hôm nay em nổi hứng hả? Tự dưng lại đòi đi dạo - Hăn trêu trọc. 

- Uk. Đổi gió tí. Anh về trước đi ko ba mẹ lo. Bảo ba mẹ tí em về. - Nó nói rồi chạy nhanh đi để lại hắn ở đó. 

- Anh đi vs em - Hắn hét theo nó nhưng ko kịp nữa rồi nó đã mất hút vào dòng người kia. 

Nắng vàng ươm..... 

Gió mơn man đôi má......... 

Tóc bay..... 

Lá rụng....... 

Đầy đường...... 

Bất chợt.......... 

Mưa rơi........... 

Cơn mưa đến thật nhanh. Dòng người kia hối hả tìm chỗ tránh mưa. Nó cũng vậy chạy nhanh tìm 1 mái hiên nào đó. Giơ tay hứng lấy những hạt nước mưa trong veo. Mỉm cười thích thú. Nó thích mưa. Những cơn mưa phùn mùa xuân, hay những cơn mưa bất chợt của mùa hạ, mạnh mẽ của mùa thu và lạnh giá của mùa đông. Mưa thật đẹp. Mưa gột rửa tất cả. Mưa làm cây cối xanh tốt....... Nói chung nó thích ah ko rất thích mưa. Nó thích cả cái câu " Sau cơn mưa trời lại sáng" nữa. Thật là có ý nghĩa. Rồi cơn mưa bất chợt cũng tạnh. Để lại những vũng nước nhỏ. Mọi người cũng tản dần. Rồi có 1 chú bé kêu lên: 

- Mẹ ơi cầu vồng kìa. 

Đúng rồi những cơn mưa như thế này mà lại trong tiết mùa hạ nữa thì chắc chắn sẽ có cầu vồng. Nó ngẩng mặt lên nhìn theo hướng chỉ của thằng nhóc vừa nãy. Đẹp thật. Nó lôi quả I phone ra và chụp lại hình ảnh của cầu vồng. Xong tự cười vì hành động ngớ ngẩn của mình. Nó lại bước đi tiếp mà ko biết rằng đằng sau có người đang theo dõi mình: 

- Điều tra về con nhỏ đó cho ta - Một cô tiểu thư giọng chanh chau ra lệnh. 

- Vâng thưa tiểu thư - Người đàn ông mặc áo đen cúi đầu kính cẩn. 

" 1 hành động điên rồ. Một ngày ko xa mày sẽ chết dưới tay tao." Cô tiểu thư nắm chặt tay với nụ cười man di mọi rợ. Nó sải những bước chân dài chắc khỏe đi trên phố. " Đep thật" Đó là lời ca ngợi nó của những tên háu gái. " Cặn bã, rác rưởi, háo sắc" Nó nghĩ. Rồi " bịch" nó ngã xuống đất. Nó thầm **** rủa kẻ nào đã làm nó phải ngã. Hôm nay nó thật xui xẻo mà. Nó đang định cho kẻ xấu số đã đụng phải nó 1 trận thì: 

- Cô bé ko sao chứ? - Thật ngọt ngào kèm theo là cái tay đang chìa ra. 

- Ơ... ừm... ko sao. - Nó đứng dậy phủi phủi quần áo. 

- Xin lỗi cô bé nha - Cái giọng ngọt ngào ấy lại vang lên. 

- Ko có.... - Nó ngẩng mặt lên. Rồi tự dưng nó chết sững. " Giống quá! Đôi mắt ấy. Có phải ko??????? Ai nói cho tôi biết với" Nó suy nghĩ. 

- Này! - Người thanh niên trước mặt lay vai nó - Cô bé ko sao chứ? - Khuân mặt hiện rõ vẻ lo lắng. 

- A.... Um... ko sao... Xin lỗi anh - Nó nói sau khi lấy lại bình tĩnh. 

- Thế ak. Vậy tôi đi đây. Quên tôi là Joo. Rất vui khi được gặp cô bé - Người thanh niên tên Joo nói - Hẹn gặp lại.... 

- Chào. Tôi là Bảo Ngọc - Nó cũng hét lên. Thật kì lạ. Nó ko biết sao mình lại nói tên cho một người ko quen biết chứ. 

Thôi về nhà đã. Thế là nó bước nhanh về nhà. Nhưng cũng ko quên được ánh mắt của người con trai tên Joo đó. Nó quá giống với ánh mắt của anh. Đẹp rất đẹp. Vừa về đến nhà cả nhà đã xúm xít vào xem nó có sao ko? Nó cười xuề rồi xoay 1 vòng cho mọi người xem. Thấy nó ko sao cả nhà mới yên tâm cho nó lên phòng. Vừa lên đến phòng lại gặp ngay hắn: 

- Có biết bây giờ là mấy giờ ko hả? - Hắn hét khuân mặt hầm hầm đầy sát khí. 

- 19h24' 37 giây - Nó thản nhiên nhìn đồng hồ. 

- Gừ.. Em có biết là về trễ bao nhiu phút rồi ko? 2h30' rồi đó - Hắn nói mà mặt chẳng khá lên được tí nào. 

- Ôi. Ông ck iu quý của em. Em có phải trẻ con đâu mà. Anh sợ em bị bắt cóc hả? - Nó trêu hắn. 

- Ừa. Anh lo cho em lắm bít ko? - Bất chợt hắn kéo nó ôm vào lòng. 

- Rầu. Em bít rầu. Em mắc mưa chứ bộ - Nó cũng vòng tay ôm lấy hắn. 

- Hả? Thế có ướt tí nào ko? - Hắn thả nó ra rồi săm soi. 

- Trời. Ko seo. Ko có ướt tí nào á - Như để minh chứng nó từ từ xoay người cho hắn xem. 

- Ừa. Mà rầu là gì đó? Từ ngữ em ms sáng chế hả? - Hắn thắc mắc. 

- Rầu là rồi đó. Em học của bọn trẻ bán vé số đó. Thấy hay hay lên học. Hi - Nó cười nhăn răng phô hàng răng trắng đều thẳng tắp. 

Hắn cốc nhẹ vào đầu nó 1 cái. Rồi nó đi tắm thế là hết 1 ngày. Hôm sau, khi bọn nó vừa đến lớp thì đã nghe thấy tiếng cười man di mọi dợ của Kim Ly và tiếng hét thất thanh của ả Đan: 

- Ôi! Cha mẹ ơi cứu con. Chuột... hix...hix... chuột..... 

- Hahahaa - Bọn nó thấy thế cũng cười. 

Trời nhỏ Ly nhét đầy chuột vào ngăn bàn của ả Đan làm ả sợ chết khiếp. Ả Đan thấy hắn đến thì chạy lại ôm chầm lấy hắn. Nụ cười của bọn nó tắt ngấm thay vào đó là những cái lườm huýt đủ kỉu. Hắn nhanh tay gỡ ra và chạy nấp sau lưng nó. Ả Đan thấy thế thì khóc bù lu bù loa lên. Làm cả lớp vừa tức vì bị tra tấn lỗ tai vừa ko nhịn đk cười. Nhỏ Ly bước ra trong khi vẫn đang ôm bụng vì cười nhiều: 

- Cô ngậm mồm vào đi. Mất vệ sinh quá. Fly nó bay đầy mồm bây giờ. 

- Mày.....mày dám thả chuột vào ngăn bàn tao... - Ả tức xì khói. 

- Sao ko? Đây chỉ là trò mở đầu. Giao lưu ý mà. Mấy em chuột này dễ thương ghê cơ - Nhỏ vừa nói vừa cầm đuôi côn chuột ( chuột bạch bà con ạ) sấn đến chỗ ả. 

- Tránh xa tao ra... Anh Bảo cứu...cứ...u..em - Ả lắp bắp hét lên. 

- Thôi nào Ly đùa thế đủ rồi - Nó lên tiếng thế là nhỏ Ly bỏ con chuột xuống. 

- Đừng nghĩ tao sẽ cảm ơn mày vì hành động này. Chúng mày đều là lũ thối tha hết - Ả vênh mặt nói sau khi đk nó cứu thoát. 

- Thối tha ư? - Cả lũ hét lên. 

Vừa về đến nhà là nó đã xắp sếp ngay đồ đạc để sang Nhật. Kệ mọi người hỏi gì nó chỉ lắc đầu rồi bảo khi nào giải quyết xong thì nó sẽ kể cho. Mọi người cũng đành bó tay chờ đợi. Hắn đòi theo nó sang Nhật nhưng nó từ chối liền. Nó bảo đây là việc riêng của nó nó ko muốn ai can thiệp thế là hắn phải ở nhà. Sau khi xin phép pama chồng nó phi vội ra sân bay. Nó vừa vào đến nơi thì cũng là lúc giọng cô tiếp tân vang lên: 

- Xin chào quý khách! Chuyến bay từ việt nam sang nhật bản sắp khởi hành. Quý khách hãy chuẩn bị........... 

- Phù! May quá vừa kịp. - Nó lấy tay vuốt nhẹ tóc qua 1 bên rồi sải bước đi vào bên trong. Lên đến máy bay nó chọn 1 chỗ trống và ngồi xuống. Nó vừa nhắm mắt vào thì chợt có 1 giọng nói trầm ấm, nhẹ nhàng của 1 người con trai vang lên: 

- Xin lỗi! Tôi có thể ngồi đây ko? 

- Ok. Xin mời - Nó nói nhưng cũng ko mở mắt ra. 

- Thanks - Người đó nói. 

Nó im lặng ko đáp trả. Nó miên man nhớ lại cuộc nói chuyện vừa nãy của nó với thư kí Jun. 

Quay lại trước đó 1 tí nèo. 

- Xin chào! Tôi là Sally! 

- Sally tôi Kim Jun đây. Cô hãy mau sang đây nhanh lên có chuyện xảy ra rồi 

- Có chuyện gì zậy? 

- Công ty của chúng ta đang gặp phải 1 số vấn đề rất rắc rối. Có lẽ nó sẽ không trụ được bao lâu nữa. Tôi ko thể giải quyết được vấn đề này. Cô hãy mau đến đây đi. 

- Ai? 

- Hả???....ak... Theo thông tin tôi đã điều tra thì đây là do tập đoàn " crystal" đã dìm hàng chúng ta. 

- Được. Tôi sẽ sang ngay. 

Kết thúc hồi ức. 

Bất chợt nó thở dài 1 cái. Một cái thở dài não nề chứa đầy sự phiền hà và mệt mỏi. " Cô sẽ phải hối hận vì những gì mình đã gây ra cho tôi." Nó nắm chặt tay mặt đỏ lên vì tức giận. 

- Này nhok! Em sốt hả? - Người con trai ngồi bên cạnh nó hỏi. 

- Sốt? - Nó quay sang hỏi. 

- Uk. Nhìn mặt em đỏ bừng lên thế kia còn gi - Người đó nói ánh mắt có chút lo lắng. 

- Haha - Chợt nó cười lớn xong thấy mọi người đang nhìn mình với con mắt ko mấy vui thì nó cúi đầu - Xin lỗi! Trời tui ko có sao đâu á! Chỉ là bực quá lên mới thế thui. 

- Thế hử? - Người đó tiếp tục hỏi. 

- Uk. Mà sao nhìn anh wen wa ha - Nó nhìn người đó rồi suy nghĩ. 

- Anh là.... - Người đó đang định trả lời thì... 

- A.... anh là Heo phải ko? - Nó chợt reo lên như phát hiện ra 1 cái gì đó mới lạ. 

- Hả?????? - Anh ngây người sau đó cốc vào đầu nó 1 cái. 

- Đau - Nó lấy tay xoa xoa trán. 

- Hừ. Thế là còn nhẹ chán đấy. Này nhok nhớ kĩ tên anh nha. Anh là Joo chứ ko phải Heo đâu - Anh nhăn mặt nhớ lại cái biệt dnah nó mới đặt cho mình. 

- Ak.... Ak... nhớ rùi. Trí nhớ dạo này tồi tệ quá. - Nó lắc lắc đầu. 

- Uk. Mà này sao em lại sang Nhật zậy? - Anh tò mò. 

- Giải quyết chút công việc - Nó đáp - Còn anh? 

- Công ty gặp chút rắc rối lên sang giải quyết - Anh cười. 

Nó như ngây người trước nụ cười đó " Sao cái gì cũng giống zậy nè? Từ ánh mắt cho đến nụ cười. Trời ơi! Có ai nói với con là ko phải đi". Nó cứ ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào anh mà suy nghĩ. Nhột trước ánh mắt của nó nên anh lại cốc lên đầu nó 1 cái rõ đau. Nó hét toáng lên: 

- Nè. Anh làm cái trò gì zậy hả? 

- Suỵt bé mồm thôy - Anh đưa tay bịt mồm nó. 

- Ỏ... a...y - Nó nói ( bỏ ra đi) thế là anh liền bỏ tay ra. 

- Này. Lành làm gáo, vỡ làm môi lôi thôi là cho ăn liên hoàn chưởng đó nhá - Nó quắc mắt nhìn anh 

- ........ - Anh đang định phản công thì giọng 1 cô tiếp viên vang lên: 

- Xin quý khách vui lòng zữ trật tự - Bà này nói mà mắt cứ nhìn chằm chặp vào anh. 

- Được rồi. Xin lỗi - Anh nói rồi cười nhẹ với bà đó 1 cái làm bả xít nhảy dù để vô bệnh viện tiếp máu. 

Thế là anh và nó lại ngồi huyên thuyên một lúc đủ về các thể loại như về công ty về cuộc sống sinh viên của nó hay......... Rồi 1 lúc nó cũng ngủ quên và ko biết do vô tình hay cố ý mà cái đầu của nó ngả vào vai anh ngủ ngon lành. Anh cười nhẹ nhìn chằm chặp vào khuân mặt nó. Một chút kí ức nhỏ len lỏi bay qua bay lại trong đầu anh với hình ảnh của 1 cô bé 12t với 1 thằng nhok 14t đang nô đùa với nhau. Hình ảnh cứ chập chờn bay qua bay lại làm anh cảm thấy choáng váng. Anh mở to mắt lắc đầu lia lịa để xua đi cái cảm giác khó chịu này. Sau 1 lúc anh cũng thiếp dần vào giấc ngủ. 

- 5' nữa máy bay sẽ hạ cánh. Tất cả mọi người hãy thắt dây an toàn cẩn thận..... - Tiếng cô tiếp viên vang lên làm cho nó và anh tỉnh ngủ. Nó cựa mình vươn vai ngáp ngắn ngáp dài. Không ngờ cái tay của nó dài quá đập bụp phát zô mặt anh luôn. 

- Này nhok làm cái trò gì đấy? - Anh nhăn mặt lấy tay xoa xoa chỗ vừa bị nó đập phải. 

- Ôi sò - rí nha. Tui ko có cố ý đâu á. Tha cho tui nha - Nó giương ánh măt năn nỉ về phía anh. 

- Được rồi. Tha cho nhok đó. Thui thắt dây an toàn zô đi - Anh nói sau khi véo mũi nó 1 cái. 

: " Lại véo mũi. Sao toàn những cử chỉ quen thuộc zậy nè?" - Nó lại ngẩn người suy nghĩ. Anh thấy nó zậy thì liền đưa tay qua khua khua trước mặt nó. Nhưng chả thấy nó có phản ứng gì nên anh liền hét lên: 

- Này! 

Nó giật mình ngơ ngác quay qua nhìn anh. Ánh mắt như muốn hỏi: " có chiện gi?". Anh thấy nó vậy thì não nề thở dài 1 cái tỏ vẻ ko hài lòng. Nó thấy thế thì cũng hơi ngạc nhiên suy nghĩ xem mình đã làm gì mà anh lại như zậy. Nhưng suy nghĩ mãi cũng chả tìm ra đáp án lên nó thôi ko nghĩ ngợi nữa. Nó quay sang anh: 

- Này Joo! Tên thật của anh là gi? 

- Sao nhok lại wan tâm? - Anh quay sang hỏi nó. 

- Ah. Ukm thì chỉ là quan tâm chút thui mà. Mà sao ý kiến ak? Có nói ko? - Sau 1 hồi ấp úng nó cũng hỏi được anh. 

- Haizzzzzzzzzz - Anh thở dài - Tên việt của anh là Triệu Nhật Huy. Năm nay anh 22t đang là tổng giám đốc của tập đoàn " GEM". Ok. Em còn vấn đề gì cần hỏi nữa ko? - Anh giới thiệu 1 loạt và kết luận với nó bằng 1 câu hỏi. 

- Triệu Nhật Huy? - Nó thắc mắc. 

- Uk - Anh gật đầu. 

- Anh là con trai bác Triệu. Triệu Khắc Ân? - Nó lại 1 lần nữa hỏi. 

- Uk. - Anh lại gật đầu 

Nó lại ngồi đăm chiêu suy nghĩ. " Bác Triệu có con trai sao? Sao hồi nhỏ mình ko thấy nhỉ? Hồi nhỏ mình toàn chơi với An An thui mà. Mà theo mình được biết thì An An lại là con 1 ko có anh chị em gì hết thì lấy đâu ra ông Joo này nhỉ? Haizzzzzz giải quyết xong zụ này phải về hỏi cho ra nhẽ mới được" Nó thầm suy nghĩ. 

- Máy bay đã hạ cánh kính mời quý khách ra ra ngoài - Tiếng cô tiếp viên vang lên. 

Nó và anh vội vàng đứng dậy bước xuống khỏi máy bay. Nó cùng anh đi ra ngoài. Nó ngó ngiêng tìm kiếm thì thấy cái bảng to đùng ghi chữ " Diệp Bảo Ngọc or Sally". Nó kêu khẽ lên 1 tiếng " Kim Jun" rồi nhanh chóng bước về người có tên đó mà quên mất chào anh. Thấy nó quên mình thì anh thở dài ngao ngán lắc đầu 1 cai rồi cũng bỏ đi về phía người quản lí. Nó và anh chàng quản lí Kim Jun vừa đi vừa bàn công việc. Nó thường hay nhăn mặt khi kim Jun nhắc đến tên ả Linh Đan. Cuối cùng cũng về đến khách sạn nó vội cất hành lí tắm rửa rồi xuống ăn trưa cùng quản lí Kim. Trong lúc ăn 2 người cũng ko ngừng bàn về vấn đề đó. Nó thở dài rồi buông 1 câu kết luận: 

- Ngày mai tui sẽ đến gặp bà Victoria. Có lẽ bà ấy sẽ giúp được chúng ta. 

- Đúng zậy. Dù gì bà ấy cũng là mama nuôi của cô mà. Bà ấy lại còn rất quý cô nữa chứ. - Jun gật đầu tán thành. 

- Được. Tôi sẽ gặp bà để nhờ vả. Dù là ko thíc nhưng có lẽ tôi phải phá lệ thui. Chả nhẽ để công ty chúng ta gây dựng bao nhiêu năm nay mất trong tay kẻ khác sao? - Nó gắp miếng cá hấp lên vừa ăn vừa nói. 

- Đúng zậy 

Nói xong 2 người tập trung vào ăn uống. Vì đã mệt và quá đói nên nó ăn trông rất ngon miệng. Phương châm của nó là " dù có chết cung phải ăn" nên dù có việc gì xảy ra đi chăng nữa thì việc ăn vẫn được đặt lên hàng đầu. Trừ 1 số trường hợp quá cất thiết hay là bất đắc dĩ. 

Ở Việt Nam: 

Bây giờ đã là 9h tối. Hắn cứ đi di lại lại trong phòng. Từ lúc nó đi hắn thấy thời gian trôi như chậm lại. Mới có 1 ngày mà cứ như là gần 1 năm ý. Hắn khổ sở chông chờ cuộc điện thoại từ nó. Nhưng mãi mà chả thậy cả. Hắn chật vật cứ ôm con gấu bông của nó lăn qua lăn lại trên giường rồi thỉnh thoảng lại đám vào con gấu bông vô tội đó vài cái. Nhìn gương mặt của hắn thật là trẻ con quá đi mất. Hắn thở dài tối lui đang định đi ngủ thì chuông điện thoại reo lên. 

Có lẽ nào... Em vội quên đi 

Có lẽ nào... Em đưa mùa thu đi 

Có lẽ nào... Mùa thu chẳng còn lại gì, trong tâm trí em 

Có lẽ nào... Em buông anh đi xa mất 

Có lẽ nào... Anh không phải người mà em yêu nhất 

Có lẽ nào... Anh phải tự nhủ rằng chỉ là 1 giấc mơ 

Anh mất em rồi...! 

( Thu cuối) 

Hắn vội vội vàng vàng cầm cái máy lên. Không thèm nhìn xem người gọi là ai. Giọng gấp gáp nghe đến tội: 

- Alooo! 

- Em nè - Đầu dây bên nói. 

- Hửa? Em nào? - Hắn ngớ người. 

- Trời! Còn em nào nữa? - Nó thở dài bất lực vì ông ck của mình. 

Hắn nghe thấy thế thì cũng vội bỏ cái điện thoại đangg kề trên tai xuống. Nhìn vào màn hình điện thoại rồi khẽ reo lên: 

- A! Vk iu anh chờ em mãi. Sao bây giờ em mới chịu gọi cho anh hả? - Xong lại giận dỗi luôn. 

- Ôi ông ck yêu quái ak nhầm iu dấu của em đang giận hả? - Nó trêu đùa. 

- Ai thèm. Xí - Hắn nói. 

- Thôi nào giận gì thì bây giờ em gọi cho anh nè. Mới xuống máy bay được có 1h30 chứ bộ. - Nó nói. 

Thế rồi cả hai cứ ngồi nói chuyện 1 lúc lâu thật lâu phải tầm 1 tiếng chứ chả ít. Hắn cứ ngồi than vãn rằng nó đi thì hắn buồn lắm. Tối ko có người để ôm thấy thật là chống trải làm sao. Nó nghe thấy thế thì chợt bật cười vì cái tính trẻ con của ông ck. Tưởng ổng nhớ mình vì cái gì hóa ra sau khi nghe đk lí do thì cảm thấy thất vọng tràn trề. Sau đó nó vội cúp máy bảo hắn đi ngủ đi vì mình có chút việc bận. Nó cùng quản lí Jun đi ra đến công ty chuẩn bị 1 số chiến lược quan trọng để lật đổ tập đoàn lớn " crystal". Tất nhiên ko chỉ riêng công ty nó mà còn phải nhờ vào cả tập đoàn " HX" tập đoàn của mama nuôi nó. Bà Victoria 1 doanh nhân thành đạt với tập đoàn thời trang lớn nhất nước Nhật và rất có sức ảnh hưởng lớn với nước ngoài. Nhờ vả bà thật là 1 quyết định đúng đắn không hề sai lầm. Mới sang chưa nghỉ ngời được nhìu mà nó đã phải làm việc cật lực rồi. Trên đường đi nó lại ngắm nhìn những cây hoa anh đào thuần túy tinh khiết, đẹp và trong sáng mà lại nhớ về những kỉ niệm của mình ở đây. Bất chợt nó mỉm cười 1 cái. Những kỉ niệm cứ kéo về ào ạt không có điểm dừng. Nó cứ mỉm cười hoài suốt dọc đường đi làm quản lí Jun ko khỏi tò mò nhưng cũng ko nên tiếng hỏi vì ko muốn xen vào chuyện riêng của người khác. Cuối cùng cũng đến công ty. Nó bước ra mọi người đã đứng chờ nó sẵn ở cửa. Ai cũng cúi rạp đầu chào nó. Nó khẽ nhăn mặt 1 cái rồi cũng mỉm cười chào mọi người: 

- Chào tất cả mội người! 

- Chào giám đốc - Tất cả cùng lên tiếng. 

- Mọi người ko cần phải như vậy đâu. Tôi không thích sự chào đón như thế này đâu - Nó cười nhẹ rồi nói. 

- Được rồi thưa giám đốc - Tất cả lại đồng thanh. 

Nó không nói gì chỉ mỉm cười rồi bước vào. Tất cả cũng bước theo sau. Ai cũng quý mến vị giám đốc trẻ tuổi tài 3 này của mình bởi 1 lẽ: tuy còn rất trẻ nhưng cô nhok này đã làm nên rất nhiều kì tích giúp công ty vươn lên phát triển mạnh mẽ hơn. 

- Tôi trở về đây vì chút rắc rối của công ty chắc mọi người đều biết cả chứ? - Nó hỏi sau khi đã ngồi lên chiếc ghế của tổng giám đốc. 

- Vâng. Chúng tôi đều biết - Một người nói. 

- Tốt. Vậy bây giờ chúng ta sẽ bàn kế hoạch tác chiến với tập đoàn " crystal" - Nó nhấn mạnh chữ " crystal" 

Thế là mọi người ngòi vào bàn bạc nghiêm túc. Một lúc sau nó cười thỏa mãn với ý kiến của tất cả mọi người. Ai cũng vui vẻ nhìn nó. Dù có giúp được gì hay ko thì mọi người vẫn phải đóng góp ý kiến của mình theo lối " tự do dân chủ". Sau đó nó về nhà tắm rửa và cùng mọi người đi ăn tối tại 1 nhà hàng nổi tiếng mag cái tên " black roses". Một nhà hàng với chủ đạo là 2 màu trắng và đen. Tuy nhìn vào trông thật trống trải lạnh leõ nhưng đây lại là 1 nhà hàng rất được mọi người ưa thích. Bởi bề ngoài rộng lớn, đẹp đẽ và sag trọng thì người phục vụ còn tận tình chu đáo luôn đặt " khách hàng lên trên đầu làm người ta cảm thấy ưa thíc. Chủ yếu các hoa ở trong nhà hàng này đều là hoa hồng đen đúng với cái tên của nó. Bọn nó bước vào trong đến 1 cái phòng rộng lớn đã được quản lí Jun đặt trước. Tất cả mọi người quay quần quanh chiếc bàn dài có bàn xoay tròn ở giữa. Buông mấy câu bong đùa, hoi thăm rồi ai nấy đều chúi mũi vào ăn. Nó cũng ăn rất nhiều. Vì lâu lắm rồi nó mới được ăn cùng các đồng nghiệp thế này thì rất chi là thoải mái. Ăn xong nó thanh toán rồi cùng mọi người lật đật kéo nhau về đi ngủ để lấy sức ngày mai chiến đấu bảo vệ công ty. 

Kế hoạch tác chiến đã được bày ra trước mắt và giờ chỉ chờ để tiến hành. Hôm nay nó cùng quản lí Kim Jun trực tiếp đến gặp bà Hoàng thanh vân - chủ tịch tập đoàn Crystal. Một số vấn đề cần được giải quyết rõ ràng. Có như vậy mới tác chiến được. Theo lời của bà victo thì tập đoàn của bà đang có kế hoạch hợp tác với công ty crystal để làm 1 dự án lơn nhất về thời trang và đá quý. Cuối cùng cũng đến được tập đoàn của công ty này. Nó cười nửa miệng. Chà! Cũng hoành tráng đấy chứ. Vì sao lại đi nuốt 1 công ty nhỏ bé như công ty của nó nhỉ? Phải chăng vì lời đề nghị của cô con gái cưng Linh Đan. Hừ nếu thế thì thật là ko chấp nhận được. Thật ko công bằng. Nhờ vào sức lực của cha mẹ. Ha. Được thôi nếu cô đã muốn " chơi bẩn" thì sally này cũng ko giữ kẽ làm gi. Nó bước vào trong công ty đi thẳng đến chỗ nhân viên gần đó nhất. 

- Xin lỗi. Có thể cho tôi hỏi phòng của bà chủ tịch ở tầng số bao nhiêu được ko ah? - Khuyến mãi thêm nụ cười chết người. 

- Ah. Oh. Cô cứ đi thẳng lên tầng thứ 12 sẽ nhìn thấy thư kí của chủ tịch. - Anh chàng này ngơ ngơ ngẩn ngẩn trước nụ cười mê hồn đó của nó. 

- Thanks you - Nó nói rồi quay đi. 

- Ko. Ko có gi - Anh chàng vẫn đang chìm đắm trong mộng đẹp. 

Nó lên thang máy đi thẳng đến tang số 12. Dừng bước trước bàn cô thư kí nó nhỏ giọng nói: 

- Xin chào! Tôi muốn gặp bà chủ tịch. 

- Cô có hẹn trước với bà chủ tịch ko ah? - Cô thư kí hỏi. 

- Ko 

- Vậy thì xin lỗi bà chủ tịch rất bận ko có hẹn thì ko thể gặp được - Nói xong cô ta lại cúi xuống ghi chép tiếp. 

- Cô cứ bảo có người tên Sally muốn gặp - Nó kiên nhẫn. 

- Được. Vậy cô chờ chút. - Thư kí đứng lên gõ cửa phòng bà cgủ tịch. 

- Vào đi - Bên trong vang lên tiếng của 1 người phụ nữ có vẻ đã đứng tuổi. 

- Thưa chủ tịch. Có cô Sally xin gặp ah! - Cô ta cúi đầu cung kính. 

- Sally? 

- Dạ. Vâng. - Cô ta gật đầu. 

- Đc. Mời cô ta vào. - Bà nói miệng nở một nụ cười giả nhân giả nghĩa " Cuối cùng cô cũng đến. haha" 

Cô thư kí bước ra ngoài cúi đầu cẩn thận mời nó vô. Nó cũng mỉm cười ddapstrar cái gật đầu rồi bước vô. Vừ nhìn thấy bà chủ tịch nó đã lên tiếng: 

- Xin chào! 

- ....... - Bà ta từ từ xoay ghế quay người lại - Chào. 

- .............. - Nó ko nói gi. Bà ta cũng ko nói gì cả hai người đưng người ngồi cứ gườm gườm nhìn nhau. Một lúc sau nó lên tiếng: 

- Bà có thấy mình quá bất lịch sự ko? Khách đến mà cũng ko mời ngồi ah? 

- Oh. Vậy sao? Tôi nghĩ đối với những người nhỏ tuổi hơn mình thì ko cần có phép lịch sự. - Bà tao nhếch mép. 

- Chà. Bây giờ tôi mới biết đến cái nghịch lí đó đấy. Bà đã ko lịch sự thì tôi cũng chả cần giữ kẻ đâu nhỉ? Đối với người vô học thưc thì minh cũng ko cần có học thức làm gi. Đúng ko quản lí Kim? - Nó vừa nói vừa ngồi xống cái ghế salong ở gàn đó. 

- Vâng thưa cô - Quản lí Kim gật đầu. 

- Mày...... - Bà ta tức giận nghiến răng trèo trẹo. Lần đầu tiên giám có người nói năng với bà ta như thế. Lại còn là con nhãi vắt mũi chưa sạch nữa chứ. 

- Ấy. N ổi giận là nhanh già lắm đấy. Àh. Mà wen. Bà cũng đã già rồi lên cần gì giữ nhan sắc nữa nhỉ? Haha - Nó thấy châm chọc bà ta quả là 1 niềm vui lớn. 

- Mày.... Hừ. Ko đùa với nhãi ranh nữa. Cô có việc gì cần nói với tôi. Có thì nói mau công việc của tôi bận rộn ko rảnh để ngồi buôn dưa lê bán dưa chuột với cô - Bà ta nhẫn nhịn. 

- Vậy sao? Tek thì tôi cũng vào vấn đề chính luôn. Tại sao bà lại muốn nuốt cái công ty bé nhỏ của tôi? - Nó nhìn thẳng vào mắt bà ta. 

- Vì sao ư? Haha. Cô phải biết rõ chứ. - bà ta cwoif lớn sau đó trừng mắt nhìn nó. 

- Chà! Đúng là mẹ nào con đấy. Thâm hiểm độc ác y chang nhau. Nói chuyện với những loài rắn độc như bà tôi cảm thấy mình ko đủ trình. Vì thế....... tạm biệt. Nhưng bà đừng nghĩ rằng tôi sợ bà mà đi khỏi đây nhé. Chúng ta sẽ gặp lại nhau vào 1 ngày ko xa. - Nó đứng lên bước về phía cánh cửa và " rầm" cánh cửa được đóng lại theo 1 cách thô bạo. 

" Con ranh mày cứ chờ đấy! Mày sẽ chết dưới tay tao. Lúc đấy thì đừng mong được tao tha thứ nhé". Bà ta nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm. Mặt hầm hầm sát khí tỏa ra ngùn ngụt. Cô thư kí vì vậy mà sợ hãi ko dám vào gặp bà ta rằng sắp có cuộc hẹn lớn. Sợ bà ta nổi điên lên thì cô chỉ còn nước thôi việc. Nhưng ko nhắc có khi lại còn chết sớm hơn. Thế là sau một hồi suy đi tính lại. Cô ta cũng quyết định nhắc nhở bà ta. 

- Thưa chủ tịch! 10' nữa có 1 cuộc gặp mặt lớn với đối tác là công ty HX ạh. - Khép nép, run rẩy bước vaò báo cáo. 

- Được rồi. - Bà ta nói - Cô ra ngoài đi. 

- Vâng - Cúi đầu lễ phép bước ra.