Chương 41:
Trời tối, màn đêm bông xuống sớm. Hơi sương lạnh lẽo vây quanh, gió thổi tung bay mái tóc bồng bềnh của nó. Bờ môi hồng giờ đã hơi tái mét đi, nhưng tuyệt nhiên vẫn không có một chút cử động nào. Phải chăng nó đã có thể vô cảm với mọi thứ? Phải chăng, nó đã mất đi trái tim biết cảm nhận yêu thương? Phải chăng nó với hắnlà hai con người ở hai thế giới khác nhau?
Nó nghĩ lại về quá khứ, đôi mắt tím nhạt long lanh nhưng lại đầy sợ hãi.
Những ngáy tháng bên hắn, nó lưu lại gì ngoài những trò chọc phá? Những ngày tháng bên hắn, nó lưu lại gì ngoài sự trẻ con ương bướng?
Nó, không dịu dàng, không làm hắn vui, không làm hắn bất ngờ, cũng chẳng làm hắn cảm động. Vì thế....nó mất hắn.
Nó chợt nhận ra.
Không phải do hắn hay Muni, mà là.....do nó.
Gió vẫn lạnh buốt tren đôi bàn tay tê cứng, và gặm nhấm trái tim kia từng hồi.
''Tách''
''Tách''
Nhưng giọt nước mắt rơi xuống, mặn chát.
Nó khóc, vì hắn, vì mình, vì mất hắn và vì.....
Sa tắt bếp, nhỏ múc cháo ra bát đã được thái hành rồi bê lên cho nó. Mở cửa phòng, không thấy nó đâu, nhỏ hốt hoảng đặt bát cháo xuống bàn rồi chạy ra ban công. Nhìn xuống dưới, con ngươi của nhỏ nở to. Nhỏ vội vã chạy xuống dưới sân , nơi nó đang nằm trên lùm cỏ cao đến hông người.
- Jen! Jen! Mày không sao chứ?
Nhỏ lay người nó, nhưng vội rụt tay về. Người nó lạnh ngắt. Sa nhìn nó hoảng sợ, nhỏ đưa tay lên mũi nó. Còn thở! May quá!
- ******** thật!
Nó nói, mắt vẫn nhắm khiến nhỏ giật mình.
- Biết vậy mình đã chẳng học võ làm gì rồi!
Jen ngoi dậy, nhưng thẫn thờ như một con búp bê được nâng cấp giống con người. Nhỏ nhìn nó, bao nhiêu giây thần kinh hoảng sợ bị kích thích hết. nhfin nó bây giờ giống y như.....hồn ma ( Hà hà hà)
- Mày....à..Không..! Trời lạnh quá! Vào nhà thôi!
Nhỏ dìu nó vào nhà, có thể nói là áp giải thì đúng hơn, nhưng chắc là áp giải .....thân xác nó.
Suốt buổi tối, nó không nói lời nào, chỉ chăm chú nhìn vào màn đêm đen đặc. sa nhìn nó, nhro thở dài. Yêu thật sự khổ đến vậy sao? Nhỏ nhìn nó đờ đẫn mà cảm thấy mình bất lực vô cùng! Nhỏ khẽ mở nhạc, đóng cửa phòng, khóa chặt các cửa sổ dù biết nó có thể mở nhưng vẫn cứ phải làm thế, rồi nhỏ bước xuống dưới nhà ngồi vào sofa rồi.......nhìn vào màn đêm bên ngoài.
Đôi mắt của nó có chút dao động, nó với chiếc điện thoại trên bàn, bấm số gọi. Nó quyết định rồi, có lẽ nên làm vậy thôi!
---o0o----
Ở nhà hắn, Sunny, Jun và Bun cũng chẳng khá hơn là mấy. Họ đnag trong tình trạng cười cũng không được mà khóc cũng chẳng xong.
- Làm thế nào mà cái câu tày trời đó lại trở thành phản xạ tự nhiên của em được chứ?
Jun ôm đầu, miệng giật giật không rõ trạng thái. Thật là muốn....đâm đầu vào tường vì thằng em trai này quá mà!
- Ha! Vui nhỉ? Giờ thì hết trăng với hoa nhé! Ai đó cũng liệu hồn với Sa đấy!
Sunny liếc Bun nói khiến cậu giật thó tim, cảm thấy ớn lạnh xương sống. Ờ1 Cậu cũng nên lấy hanứ mà làm gương chứ nhỉ! Rùng mình lần hai.
'' Zing-cơ-beo Zing-cơ-beo
Zing cái đầu con heo
Mang đi chiên, mang đi hâm
Chấm muối tiêu ăn liền''
Bản nhạc chuông phá tan không gian mùi thuốc súng ban nãy, tuy nhiên chẳng ai dám cười. Sunny mở điện thoại, là của Sa, nhỏ nhấn nút nghe.
- Gì mày?
''cốp''
Chiếc điện thoại rơi xuống sàn, lộn nhào mấy vòng rồi nằm im.
- Nó..nó....(Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )
Chương 42:
Hắn điên cuồng chạy ra bên ngoài, phóng môtô đi đến sân bay. Giữa một biển người mênh mông, liệu hắn có thể tìm được nó?
'' Jen nó viết thư để lại rồi ra sân bay rồi! Bảo Shin nhanh lên!''
Hắn thở dốc, quay tứ phía dáo dác tìm nó. Bao nhiêu cảm xúc trong hắn lẫn lộn. Buồn. Hận. Tiếc... Níu kéo..
Hắn đã chạy gần hết một vòng sân bay, nhưng hình bóng nó vẫn khuất xa xăm. Mồ hôi đẫm trên gương mặt hắn, nhưng lại có vị mặn chua chát. Hắn lại tiếp tục chạy, hắn vẫn tin rằng mình sẽ tìm được nó. Bên kia, một cô gái đang đứng một mình. Đôi mắt tím nhạt hiện lên hình ảnh của một chàng trai , đôi mắt anh đã long lanh và chứa sự hoảng sợ. Rồi cô gái mỉm cười, quay bước lên chiếc máy bay sang Mĩ, cùng một người con trai khác.
Trước khi máy bay cất cánh, cô gửi một tin nhắn cuối cùng rồi tháo chiếc sim ném vào sọt rác. Đôi mắt tim nhắm lại, một giọt nước mắt trào ra.
Chiếc máy bay cất cánh, mang một người con gái đi khỏi cuộc đời chàng trai.
Hắn nắm chiếc điện thoại, dòng tin nhắn của nó như những nhát dao cứa vào tim hắn. Rất nhanh nhưng nỗi đau mà nó để lại thì mãi mãi không bao giờ phai.
'' Em chợt nhận ra, những thứ ngày qua chỉ là sự giả tạo của một màn kịch dựng lên. Giả vờ cười. Giả vờ hạnh phúc. Giả vờ đau. Giả vờ xúc động. Nhưng cảm ơn sự gải vờ của anh rất nhiều! Em nói thật đấy! Em đã rất hạnh phúc, đã rất vui. Nhưng, mọi thứ cuối cùng cũng không thể nào giả vờ mãi được. Sự thật đã đến, mang anh đi. Anh hãy hạnh phúc nhé, hãy quên đi em- một cơn gió thoáng qua đời anh.
Chúng ta đã....lướt qua đời nhau rồi...!''
- Em nghĩ vậy sao Jen?
Hắn cười, nụ cười che lấp đi nỗi đau đang cào xé trái tim. Nó nghĩ là hắn giả vờ sao? Nghĩ tình cảm của hắn là lừa gạt sao? Nó thật sự nghĩ như vậy sao?
Hắn hoàn toàn sụp đổ. Còn điều gì đau đớn hơn khi người mình yêu lại không tin mình? Hắn yêu nó, đó là sự thật không bao giờ thay đổi. Vậy mà nó lại đem sự thật đó trở thành giả dối và ra đi, mang theo trái tim của hắn.
- Em nghĩ anh sẽ hạnh phúc được sao?
Hắn nói đều đều, khuôn mặt không cảm xúc, chỉ có sự bần thần vì vừa bị cướp lấy trái tim.
Hắn bước từng bước ra khỏi của sân bay, gió lùa vào khiến bàn tay hắn lạnh cóng.
- Ừ! Nếu em muốn vậy...thì anh sẽ hạnh phúc...
Hắn bước xuống lòng đường, chờ đợi cánh của hạnh phúc- bàn tay của Thần Chết.
''Rầm!''
Hắn nằm trên mặt đường, máu đỏ thẫm chảy dài trên gương mặt. Trước mắt hắn bây giờ là hình ảnh nó đang mỉm cười và nắm aty một người, mà người đó không phải hắn. Bàn tay siết chặt chiếc nhẫn rồi từ từ mở ra cùng nhịp đập yếu dần của trái tim.
'' Choang!''
Chiếc cốc nước trên tay nó rơi xuống. Trái tim nó siết lại, nghẹt thở. Một thứ gì đó rơi trên mặt nó, nước mắt chăng?
- Sao vậy?- Ken hỏi nó.
Nó lắc đầu, nở nụ cười gượng. Có phải hắn đã gặp chuyện gì không? Nó tự đánh vào đầu mình một cái. Nên quên hắn đi, quên một người đã lướt qua đời nó.
Ken nắm lấy bàn tay của Jen, bàn tay lạnh ngắt. Anh cười, có phải anh đang đánh mất trái tim mình không?
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.TruyenNganHay.Yn.Lt .Chúc bạn online vui vẻ.
Chương 43:
Trải qua gần một ngày, nó cuối cùng cũng đã đặt chân lên đất nước Mỹ- một quốc gia rộng lớn có nền kinh tế hùng mạnh. Đất nước mà nó sẽ không còn có hắn bên cạnh.
Nghĩ về hắn, trái tim nó lại nhói lên, nhưng lần này cứ ngỡ như đã ngừng đập. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với hắn. Nó quay người, buông bàn tay Ken.
- Xin lỗi!
Ken hơi bất ngờ, đôi mắt anh hoảng sợ. Rồi anh đưa tay kéo nó lại, không để nó bước đi.
- Ken à! Buông tôi ra đi!
Nó vùng vẫy, cố gỡ tay Ken ra. Anh vẫn giữ chặt tay nó, lôi từ túi xách chiếc vé đưa cho nó.
- Em không định chạy bộ về chứ?
Nó hơi ngớ người, mỉm cười cầm tấm vé rồi nhanh chân chạy đến sân bay cách vài mét.Đằng sau nó vẫn nghe thấy tiếng Ken.
- Lúc gặp lại anh sẽ lấy lãi đó!
Ken đứng đó, trông theo bóng dáng nó đến khi nó dãd khuất xa anh mới quay bước, đến bắt taxi. Chợt, điện thoại anh reo lên.
- Chuyện gì vậy?
Đôi mắt Ken mở to, anh hét lên.
- Jen! Đừng đi!
Rồi anh mau chóng gọi trực thăng riêng để về Việt Nam. Jen! Đừng về đó! Anh không muốn thấy em đau khổ nữa!
Ở nhà, mọi người đang ở trong bệnh viện. Mẹ hắn ở bên giường bệnh gào thét, lay hắn dậy nhưng chẳng có ích gì. Hắn đã tắc thở, đã đến nơi hạnh phúc, đã quên đi tất cả mọi người. Hắn đã được giải thoát rồi. Cô y tá đến chuyển hắn về nhà xác, mẹ hắn ôm chặt lấy hắn.
- Tránh xa con trai tôi ra! Nó vẫn sống! Cô không thấy à?
Jun gỡ tay mẹ ra, anh đau khổ nói.
- Họ chỉ đưa Shin đi kiểm tra lần cuối thôi mà mẹ! Rồi em ấy sẽ trở lại...
- Thật sao?- Mẹ hắn cười ngốc nghếch- Vậy cô đi đi! Mau chóng quay trở lại nhé!
Jun ôm mẹ thật chặt, anh gục vào vai bà, khóc lặng thầm. Mất bao lâu để bà có thể chấp nhận sự thật này đây? Tại sao hắn lại dại dột như vậy chứ?
- SHIN!
Cánh cửa phòng bị đạp bật tung. Nó mừng rỡ chạy vào, thấy mắt ai cũng đỏ hoe khiến nó thoáng lo sợ.
- Shin...Shin đâu rồi?
- Jen à! Chúng ta ra ngoài nói chuyện.- Sunny kéo tay nó ra ngoài nhưng nó hất tay nhỏ, gào lên trong nỗi sợ hãi.
- SHIN ĐÂU RỒI? ANH ẤY ĐẨU RỒI?
Tấtcả mọi người đều im lăng, không ai trả lời nó. Nó lắc đầu nguầy nguậy, dôi mắt đá sớm long lanh.
- Các người đang đóng kịch trêu tôi có đúng không?
- Không! Shin chết rồi! Mày vui không?
Sa dựa tường, nói dứt khoát. Mẹ hắn nhìn Jun, bà cười trong nước mắt.
- Jun! Sao con nói là họ kiểm tra Shin mà? Sao con lại lừa mẹ? Họ đang đưa Shin đi đâu vậy? Con nói đi! Con nói đi chứ?
Jun đau khổ, anh chỉ biết ôm chặt mẹ. Anh cũng đang rất đau, nhưng anh biết mẹ anh còn đau khổ hơn rất nhiều. Nhìn thấy đứa con trai dù nghịch ngợm hay phá phách mãi mãi rời xa thì không người mẹ nào không đau đớn. Nỗi đau này là nỗi đau lớn nhất, sẽ hằn sâu mãi trong tâm trí. Mẹ hắn gào thét chạy ra ngoài nhưng bà đã ngục xuống trướckhi chạm đến cánh cửa.
Còn nó run sợ ngồi phịch xuống đất. Gương mặt nó trắng bệch, đôi mắt của sự hoang loạn. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao mọi người ai cũng nói dối nó,hắn làm sao đi được chứ? Nó muốn hắn sống hạnh phúc mà sao lại thành ra như vậy?
- Jen!
Ken chạy như bay vào phòng, thấy nó ngồi thất thần thì anh hiểu nó đã biết. Ken đến bên, ôm lấy nó. Nó không khóc, nước mắt đang nghẹn ứ trong tim. Hắn đi thật rồi, rời xa nó thật rồi! Nó mất hắn thật rồi! Tất cả là sự thật, không phải giả vờ.
'' Shin ơi! Anh hãy giả vờ nốt lần này đi! Giả vừ rằng anh đã chết đi! Em xin anh đó! Đừng biến nó thành sự thật mà! Về với em đi, gải vờ cũng được, thật cũng được! Em mặc kệ! Chẳng nhẽ, anh thật sự là cơn gió lướt qua đời em sao?''
Nó ngất đi, trong đầu trống rỗng.
Hôm nay là một ngày đông lạnh giá, gió cùng cơn mưa đông càng làm cảnh vật trở lên xơ xác, cô đơn. Nó trong chiếc váy đen bước từng bước nặng nề trên con đường đến nghĩa trang. Nó gầy thấy rõ, hai má dãd không còn phúng phính, và gương mặt, chẳng có chút biểu cảm. Vẫn con người ấy, nhưng trái tim khô cạn cùng một bóng hình đã khuất.
Mọi người từ từ cầm bông hoa cúc đến gần chiếc quan tài đã được chôn xuống nền đất ẩm, đặt hoa xuống cùng nước mắt. Nó là người cuối cùng, nhưng bông hoa cúc trắng đã rơi lả tả từng cánh tụ bao giờ. Có lẽ, nó không chấp nhận sự thật này, cái sự thật mà chính nó đã hại chết hắn. Nó đặt bông hoa cúc không còn một cánh xuống, đôi mắt u ám đen kịt lại. Rồi, không ai ngờ, nó ném hết những bông hoa kai đi rồi cào nền đất lên.
- Jen! Ngừng lại đi!- Mọi người đến ngăn nó lại, họ cũng biết nó đau khổ nhưng làm vậy không những hắn không thẻ sống lại mà còn không thể nhắm mắt.
Nó không đáp, vẫn cào nền đất khiến bàn tay bị lấm lem nhưng nó mặc kệ, vẫn tiếp tục bới những cục đất xấu xa, cào tan cái sự thật rằng hắn đã chết.
''Chát!''
Mặt nso bị quay lệch sang bên trái. Bàn tay nó dã thôi không cào nữa, nhưng từ khóe mắt những giọt lệ trào ra hòa cùng nước mưa rơi xuống đất. Từng giọt, từng giọt manự chát.
Mọi người đều nhìn mẹ hắn bần thần, ngỡ ngàng vì đôi mắt căm phẫn của bà.
- Chẳng phải Shin chết đi cháu là người vui nhất sao? Đáng nhẽ cháu phải cười mới đúng chứ! Cháu khóc để làm gì? Thôi cái màn kịch giả tạo đấy đi!
- Mẹ!
Jun lên tiếng, anh ôm mẹ vào lòng. Nó khóc nấc lên, tại nó mà! Nó đang bị như vậy lắm! Tại nó mà bao nhiêu người phải chịu đau khổ, nó đáng bị như vậy lắm!
Sa ôm nó, để nó khóc cho thỏa lòng. Trời lại càng mưa to hơn, mọi người đã đi về hết chỉ còn nó ở lại.
Jen nhìn hắn rất lâu. Nó chợt nhận ra hắn cười thật đẹp. Vậy mà trước kia nó vô tâm quá! Có phải hắn đang trả thù nó không? Gia như nó tin hắn. Giá như nó đừng bỏ đi thì mọi chuyện đâu có kết cục đau thương như thế này? Nhưng trên đời lại không có hai từ giá như.
Nó đưa tay chạm vào bức ảnh, cười ngô nghê.
- Ở nơi đó anh hãy hạnh phúc nhé!
Nó đứng dậy, bước đi, bàn tay vẫn chảy máu nhỏ giọt xuống cùng nước mưa.
Trong làn mưa, cô gái nhỏ bé và đơn độc. Mưa đang ăn mòn trái tim cô, cừa vào những nhát dao thật sâu.Và sẽ chẳng bao giừo, những vết thương đó ngừng đau. Cũng như sẽ chẳng bao giờ, cô quên được người con trai ấy.
Mưa vẫn không ngớt, dõi theo từng bước chân cô gái. Nơi xa xăm kia, cô mong anh có thể hạnh phúc...
Chương 44:
- Bác! Cháu đến rồi nè!
Nó xách túi thức ăn nhảy chân sáo vào nhà. Bà Hoàng lắc đầu, vẫn vội vã như vậy, chả thay đổi chút nào.
- Cẩn thận té!
- Làm sao có chuyện cháu té được!
Nó lè lưỡi rồi ngay lập tức.......úp mặt xuống sàn nhà. Bà vừa nhịn cười chạy đến đỡ nó dậy.
- Nhắc ba nhiêu lần rồi mà vẫn chứng nào tật đấy!
Nó phủi phủi bụi rồi đứng dậy, nở nụ cười thật tươi.
- Hì! Không sao đâu bác!
Rồi nó lại....nhảy tung tanưg vào bếp làm thức ăn. Giờ nó đang muốn bù đắp lại nỗi lầm mà mình gây ra, may mà mẹ hắn cuối cùng cũng chịu tha thứ cho nó. Và nso mog, trên thiên đường, hắn cũng tha thứ cho nó.
Sau khi hí húi phá ý quên làm món nấm xào, nó nhanh nhẹn dọn ra bàn rồi bê một đĩa lên tầng. Nó đặt khay cơm xuống trước cửa phòng của Thiên - đứa con ba mẹ hắn nhận nuôi để lấp đầy khoảng trống của hắn.
- Thiên! Ra ăn cơm nè!
Bên trong vang lại tiếng hét.
- Biết rồi! Nói nhiều quá! Biến dùm cái đi!
- Thiên! Sao con lại nói thế với Jen!- Mẹ hắn dã lên tự lúc nào, bà nghiêm giọng.
- Tại con thích, được chưa? Mọi người ngừng giả tạo đi được không?
- Cái thằng này!- Bà Hoàng sắn ống tay chuẩn bị mở xông vào cho thằng con trai một trận nhưng nó dãd kịp thời ngăn lại.
- Thôi mà bác! Đừng chấp những loại thần kinh không ổn định.
- Này! Cô dám nói tôi vậy hả?
Thiên đi đến gần cánh cửa, định mở nhưng rồi lại thôi. Anh quay lại máy tính, tiếp tục xem phim........Đoremon.(^^)
Nó đà cùng bà Hàng xuống dưới nhà để tránh những hậu quả đáng tiếc xảy ra cho mình.
Mỗi ngày đều như vậy, nó đều đến nấu ăn cho mẹ hắn với Jun và đấu khẩu với Thiên. Nó nghe bác nói anh bị ba mẹ bỏ rơi nên nghĩ không ai cần mình và xa lánh với mọi người. Anh cho rằng tất cả mọi thứ đều là giả tạo, chẳng có gì là sự thật. Vì vậy nó thương anh và cũng....ghét anh. Bởi vì lần nào cãi nhau, anh cũng thắng.
- Jen à! Chúng ta nói chuyện một lát nhé!
Nó ngưng tay rồi ra ghế sofa ngồi cùng mẹ hắn.
- Shin đã ra đi cũng vì hai chữ ''giả vờ''. Bây giờ, Thiên cũng hành ạh mình bởi hai chữ đó. Có phải số phận đang trêu đùa ta không?
Nhắc đến hắn, lòng nó lại nghẹn ngào. Nó nắm lấy tay mẹ hắn, mỉm cười dụ dàng.
- Rồi Thiên sẽ hiểu ra thôi mà bác!
Mẹ hắn nhìn nó, đôi mắt bà ngập tràn sự hy vọng.
- Cháu có thể giúp Thiên không?
Nó hơi bất ngờ trước câu nói của mẹ hắn nhưng rồi nhanh chóng gật đầu.
- Dạ!
- Này! Mày hoảng quá lên hai dây chập một rồi đúng không?
Sunny vò đầu ứt tai khi nghe tin nó sắp cưới Thiên mặc dù chả biết mặt mũi thế nào. Còn nó thì vẫn chăm chú bên quyển ablum áo cưới, vẻ mặt thane nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra.
- Mày nghĩ mày đang bù đắp cho gia đình họ à?
Sa buông cuốn sách, nhìn nó. Jen trầm ngâm không nói rồi gật đầu. Nó cũng sợ lắm chứ nhưng nó phải kiên cường, vì nĩ nghĩ với người ương ngạnh như Thiên, cưới nó đãkhiến anh khó chịu chứ chưa nói đến ''có chuyện gì với nhau''. Thế nên nó cũng yên tâm phần nào.
- Tao ủng hộ mày!- Sa đặt tay lên vai nó khiến Sunny té ngửa xuống đất.
- Chúng mày điên hết rồi!
Sunny vùng vằng bỏ đi.
Nó gập cuốn ablum, thức chất nó có xem cái quái gì đâu chỉ là làm thế cho nó giống.(^^) Nó lên xe, đi đến nghĩa trang.
Nó đặt bó hao cúc lên mộ hắn, khẽ vuốt ve gương mặt mà bao đêm nó mơ thấy.
- Em sắp cưới Thiên rồi! Anh có ghen không?
Nó cười tinh nghịch.
- Em mong mình sẽ khiến Thiên tin vào sự thật. Như cái em đã đánh mất.
Rồi nó thở hắt ra, cảm thấy thật nhẽ nhõm. Giờ thì nó đã chấp nhận, chấp nhận để hắn là cơn gió.
Một chiếc lá rơi xuống, đặt trên vai nó.
Ngày cưới nhanh chóng đến.
Lễ cưới được tổ chức trang trọng trong khách sạn của nhà hắn. Ai cũng tò mò về cậu con nuôi chưa từng lộ diện của nhà họ Hoàng. Nó trong căn phòng trang điểm nghe những lời lảm nhảm của Sunny khôgn khỏi bị hoang mang. Tự nhiên nó thấy sợ vô cùng, lo lắng và muốn ....bỏ trốn.
- Tao ở đây thì mày đừng có ý nghxi bỏ trốn nhé!
Sa dựa tường nhìn nó cười mỉm. Nó rùng mình, nhỏ này có phải người không vậy? Thấu hiểu được suy nghĩ của mình nữa.
- Cầu cho mày sống khổ đến chết đi!
Sunny r-ủa thề nó càng khiến sự lo lắng của nó tanưg gấp mười. Huhu! Con sợ quá ông trời ơi!( Trời: kệ mi! Jen: ặc! Zu: đáng đời! Jen: cho mi chết nè! Zu: ặc sao uýnh em?T-T)
Và cuối cùng thì giây phút đó cũng đến. Nó khoác tay Thiên mà chẳng dám nhìn anh, đến khi trao nhẫn nó cũng chẳng ngước lên nhìn.
Cuối cùng thì lễ cưới cũng kết thúc.
Nó bước về phòng, toàn thân mệt nhừ. Hừ! Cái lũ bạn với chả bè. Chúc người ta đến đi cũng không vững. Ngâm mình trong làn nước nóng, nó như trút bỏ được những gánh nanựg nhưng sự sợ hãi thfi không mà còn tăng dần. Nghĩ lại nó thấy kì kì, sao ba mẹ nó lại dễ dàng ''đầu hàng'' nó vậy? Không lẽ Thiên là một người xuất chúng sao?
''Cạnh''
''Rầm''
Nó đang ngẩn ngơ thì thấy cửa phòng tắm mở ra rồi lại đóng sầm lại. Đứa nào mà điên vậy? Nó nhăn mày. Éc! Chẳng nhẽ là Thiên?
- CON NHỎ KIA! CÔ KHÔNG BIẾT KHÓA CỬA HẢ? ĐÚNG LÀ NGỐC NGHẾCH!
Từ ngoài vọng vào tiếng hét của Thiên. Nó hóa đá.( NGhe c-hửi mà hóa đá hả?). Giọng nói này? Đây là giọng nói nó ước nghe được mỗi sáng thức dậy, mỗi đêm trước khi đi ngủ đây mà! Giọng nói trầm ấm, nghe mê hoặc lòng gười.
'' SHIN!''
Nó vội vàng vớ tạm chiếc khanư quấn người mở cửa phòng tắm. Trước mặt nó là người con trai có mái tóc hung vàng, đôi mắt xanh cùng chiếc mũi dọc dừa. Đứng trước mặt nó bây giờ chẳng phải là hắn sao?
Trong khoảng khắc, nỗi đau bấy lâu trong nó vỡ òa. Nước mắt không báo trước thi nhau rơi xuống, nó ngồi thụp xuống khóc.
Hắn hơi lặng người, rồi bước đến lau nước mắt trên mặt nó.
- Đừng khóc! Cô dâu của anh!
Giọng hắn lại vang lên, giọng nói khiến trái tim nó ngừng đập, giọng nói khiến nó phát điên lên vì nhớ nhung. Nó không nói được gì, vẫn òa khóc nức nở.
Hắn giờ đã trưởng thành hơn, khuôn mặt lạnh như tiền nhưng trái tim thì vẫn vậy, vẫn khắc tên của Zu à không của Jen. Nhìn nó khóc, kế hoạch làm nó đau như hắn đã từng từ từ bị đập tan tành một mảnh tý tỳ tý ty cũng không còn. Tại hắn yêu nó quá nhiều rồi!
Hắn ôm Jen, thủ thỉ bên tai nó.
- Đừng khóc nữa! Sao chổi!
Nó đưa tay lau nước mắt, đánh yêu hắn.
- Sao thời gian qua anh giấu em?
- Thì để em nhận ra em yêu anh thế nào chứ!- Hắn cười.
- Đừng có tự tin như thế!- Nó chu môi- Mà sao hằng ngày giọng anh khác vậy?
- Thế em đọc truyện Conan chưa? Không thấy có máy đổi giọng à?
- Ghét anh lắm!- Nó đánh vào ngực hắn.
Shin cười, bây giờ hắn đang rất hạnh phúc. Và đây là sự thật!
- Mà..em định quyến rũ anh đấy à?- Hắn lướt một lượt qua người nó.
Giờ nó mới nhận ra người mình chỉ có mỗi một chiếc khăn tắm nên vội vàng đứng dậy định bước vào phòng tắm thì hắn kéo tay nó lại, nở nụ cười gian tà hết sức.
- Khoan đã! Cho anh tắm với bà xã!
- Anh...anh..- Nó cứng họng, cơ mặt giật giật.
'' Phụp''
Bỗng nhiên diện bị tắt, căn phòng trở lên tối thui.
Bên ngoài ba mẹ nó và ba mẹ hắn đang ''xứ lí'' lũ phóng viên.
- Liệu có phải thiên là cậu Phong không ạ?
- Trên đời này thiếu gì người giống người?
Mẹ hắn cười.
Còn tụi nó đang túm tụm lại khen Sa vì đây là kế hoạch của nhỏ mà.
- Này giờ em đi đâu vậy Sunny?
Sunny cười đầy ẩn ý, nhỏ nháy mắt với Jun.
- Tắt điện phòng nó.
- Mày ác thiệt đó! Nó sợ nhất là bóng tối mà!
Sa chẹp miệng nhưng khuôn mặt nhỏ hiện lên hai chữ ''TÁN THÀNH'' rõ to.
- Kệ chúng nó! Có khi còn phải cảm ơn tao đấy chứ!- Sunny nhún vai.
Rồi cả lũ tám đủ thứ trên trời dưới đất mà chủ đề là về...hắn với nó.( Zu tự hỏi tám về hai người này thì tám về cái gì tar? )
Trong khi đó, nó đang ở trong tình huống rất ''phức tạp''. Chả là vừa nãy nó sợ quá nên trượt chân ngã kéo cả hắn vào...bồn tắm. May là bồn tắm ở đây rộng bằng nửa....hồ bơi nên vẫn ''an toàn''. Hắn liền lấy bật lửa đốt nến ở quanh bồn, chứ không khs mà lên được.Rồi đột nhiên hai ánh mắt chạm vào nhau. Mái tóc nó ôm lấy gương mặt bầu bĩnh cùng mùi hương trên cơ thể khiến nó quyến rũ chết đi được.
Và không biết bằng cách nào, vị trí tập kết của hai người đã là....cái giường. Hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi nó rồi khẽ cắn tai nó một cái.
- Em có nghe Chúa nói gì không? Sự thật là chúng ta thuộc về nhau! Anh yêu em!
Nó quàng tay qua cổ hắn, mỉm cười.
- Em cũng yêu anh!
Hắn lướt qua đôi gò má rồi xuống cổ. Chiếc khăn tắm từ từ bị kéo ra cũng như khẳng định hai con người thuộc về nhau.
Sáng sớm, nắng rọi vào căn phòng. Nó vẫn thu mình trong vòng tay ấm áp của hắn, chưa chịu dậy. Nó khẽ dịu dịu lên bờ ngực săn chắc của hắn, không-hiểu-là-vô-tình-hay-cố-ý. Hắn tỉnh dậy, nhìn thấy gương mặt dễ thương của nó không khỏi bị hút hồn.
- Đừng làm vậy- Hắn thủ thỉ vào tai nó- Anh không giỏi kiềm chế đâu.
Nó giật mình, đêm qua chắc phải ba giờ đêm mới được đi ngủ, nó không muốn sáng nay lại vậy nữa đâu.
Hắn ôm nó chặt hơn, và sẽ chẳng bao giờ buông.
Một tuần hưởng tuần trăng mật với nó và hắn thật sự rất hạnh phúc. Nhưng có lẽ, hắn vẫn là người vui nhất.( tự hiểu nhé cả nhà)
Vừa đặt chân xuống cổng nhà, nó dãd bị tụi bạn tra kahỏ banừg cái giọng lưu manh hết sức.
- Thế nào? Chàng ''phục vụ'' nàng tốt chứ? Vậy có tin vui chưa?- Sunny nhìn nó cười đểu đểu.
- Tao nghĩ mày hỏi một câu thừa rồi đó!- Sa tiếp lời.
- Chúng mày thật là...........
Nó định phản bác thì bỗng cảm thấy có thứ gì đó chua chua từ dạ dày ứa lên. Nó chạy vội vào nhà dể ói.
- Đấy! Tao nói có sai đâu!- Sunny đắc thắng.
Hăn chạy vào cùng hạnh phúc,vậy là hắn sắp được làm cha rồi!
- Đừng mừng vội như thế! Ráng ôm ngối ôm ngủ một mình đi!- Bun nói với theo.
Tất cả giờ đây ai cũng đều hạnh phúc. Nó có hắn, Sunny có Jun, Sa có Bun, Ken cũng có bạn gái, Muni cũng chịu quen với một công tử khác. Và rồi, ngày mai đây, cầu vồng sẽ lung linh nơi cuối chân trời.
Ngoại truyện.
- Nghĩa! Con không được trêu Ly nữa!
Nó kéo Nghĩa lên, cậu bé cúi đầu phụng phịu.
- Em đừng làm con sợ chứ!
Hắn xoa đầu con trai, cậu bé lập tức cười ngộ nghĩnh.
- Papa number one!
- Hoàng Duy Phong!- Nó ''âu yếm'' gọi tên hắn.
- Bà xã đừng nhìn anh bằng đôi mắt đó chứ!- Hắn gỉa bộ nai tơ vô (số) tội.
- Papa ơi! Anh nghĩ cứ bắt nạt con!- Ly chạy về phía Bun, gương mặt phụng phịu.
- Ly! Anh bắt nạt em hồi nào?- Cậu bé tên Nghĩa giở trêu mỹ nam kế, nhìn Ly hết sức cool khiến cô bé đỏ mặt.
- Nghĩa giống anh quá ha!- Nó liếc xéo hắn.
Shin chỉ cười trừ, con không giống cha thì giống....hàng xóm à?
- Đừng có giở cái bộ mặt đó! Em muốn ói lém- Ly lè lưỡi chọc tức Nghĩa.
- Chờ đấy! Lón lên em ''biết tay'' anh!( đúng là thừa hưởng gen của papa thiệt)
- A! Papa ơi! Huhu!- Ly ôm Bun ăn vạ.
Đúng lúc đó Sunny bước đến cùng cặp sinh đôi Bin-Lin.
- Em chào anh chị ạ!- Nó và hắn đồng tâm hiệp lực chọc nhỏ.
Sunny đỏ mặt, Jun chỉ cười tủm còn trong đầu anh nghĩ gì thì khó mà biết được.
Hắn nhân cơ hội nắm tay nó, khuôn mặt vẫn tỉnh bơ. Nó mỉm cười, chỉ cần có hắn ở bên thì mọi khó khăn nó đều có thể vượt qua. Từ bây giờ, nó và hắn sẽ hạnh phúc, mãi mãi!
Có những điều tưởng chừng như đùa nhưng lại là thật, quan trọng là bạn phải tin rằng mình có thể biến nó thành sự thật!
THE END.