XtGem Forum catalog
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Gấu ơi giúp anh

Thư Hoán gục đầu ủ rũ về nhà, quan sát mình từ trên xuống dưới thật kỹ trước gương, lập tức tuyệt vọng "hu hu hu". 

Khó khăn lắm mới trốn được ông em, nhưng lại bị ông anh túm lấy, kiếp trước cô có nợ tình cảm của Từ gia ư? 

Nhưng người sầu khổ không chỉ có cô, mấy hôm sau, Từ Vĩ Trạch đến tìm cô, cũng với vẻ mặt rất ủ ê. 

"Ôi tạm biệt bạn, tạm biệt..." 

"Anh làm gì thế? =_=" 

"Anh phải đi Ý một thời gian." Từ Vĩ Trạch buồn bã ngã xuống ghế sofa, "Chuyện công ty. Bây giờ còn chưa xác định phải đi bao lâu nữa." 

"Ủa, đối với anh chẳng phải là chuyện tốt hay sao? Chạy đến Ý, trời cao đất rộng, có thể nhân cơ hội để chơi bời, vui còn không kịp nữa mà." 

Từ Vĩ Trạch cười khổ: "Mà anh lại thấy không muốn..." 

"Tại sao, chẳng phải anh thích nhất là người đẹp châu u ư?" 

Từ Vĩ Trạch oán thán: "Nhưng hai chúng ta mới bắt đầu quen nhau mà, làm sao anh nỡ bỏ đi." 

Thư Hoán đập gối vào mặt anh: "Anh nghiêm túc tí đi. =_=" 

Từ Vĩ Trạch thở dài, hai tay vòng ra sau gáy: "Haizzz, anh trai anh phải ngồi vững trong nước, ngoài anh ra thì không còn người nào khác thích hợp hơn để đi. Nếu không anh đã không chịu." 

"Lừa gạt!" 

Từ Vĩ Trạch nhăn nhó: "Phụ nữ ấy mà, lúc anh nói dối thì họ đều xem là thật, còn khi anh nói thật thì lại bị xem là đang lừa gạt." 

Một tuần sau, Từ Vĩ Trạch đã đi thật. Vì mang danh "bạn gái", bất đắc dĩ phải tỏ ra chu đáo âu yếm trước mặt Từ Vĩ Kính cho đúng chuẩn, Thư Hoán đành phải lết đến tiễn anh đi. 

Từ Vĩ Trạch là nhân vật chính hôm đó, đẹp trai khác thường, nụ cười mê hoặc, nói đúng hơn là hormone tỏa ra khắp xung quanh khiến bao cô gái phải liếc nhìn. 

Nhưng Thư Hoán vốn dĩ phớt lờ sự tồn tại của anh, chỉ si mê và quan tâm đến Từ Vĩ Kính, muốn nhìn lại không dám, nhìn nhiều thì sợ bị phát hiện nên chỉ dám liếc nhìn bằng khóe mắt, thật khổ! 

Từ Vĩ Kính không tỏ cảm xúc, so với thái độ phong lưu, đào hoa ngất trời của Từ Vĩ Trạch, anh hoàn toàn nhìn thẳng, suốt đoạn đường chỉ đưa tay lên nhìn đồng hồ một lần. 

Dáng người anh cao lớn, gương mặt tuấn tú, thực ra không hề thua kém Từ Vĩ Trạch, nhưng anh ít nói ít cười, đến đâu cũng toát ra vẻ "ông sếp" và "phụ huynh", khiến người ta thấy vô cùng áp lực, trách nhiệm nặng nề. 

Nhìn anh thì chỉ có thể nghĩ đến công việc mình chưa hoàn thành, hoặc thành tích cuối kỳ không tốt lắm, còn chưa kịp hưởng thụ ánh mắt lạnh băng của trai đẹp thì bản thân đã bị áp lực đè bẹp dí dị. 

Thể tuyệt duyên với mờ ám như anh, có lẽ cũng chỉ có Thư Hoán tìm thấy niềm vui trong quá trình nhìn trộm anh, tim nở hoa đào tưng bừng. 

Lúc gần qua cửa kiểm tra an ninh, Từ Vĩ Trạch bỗng túm lấy vai cô, cúi đầu nhìn cô cười. 

Thư Hoán không hiểu: "Làm gì thế?" 

Gương mặt đàn ông bỗng áp sát, anh hôn lên má cô một cái. 

Cảm giác ấm áp của đôi môi, hơi ươn ướt. Thư Hoán đờ người, sau đó nghe anh nói những lời rất sến: "Đợi anh về nhé, em yêu." 

"... Anh có cần diễn như thật thế không? =_=" 

Vì ngại có Từ Vĩ Kính vẫn đang nhìn, cô không thể ra tay gõ vào đầu anh được. Cũng may chỉ là má, nếu lãng phí mất nụ hôn đầu đời của cô thì sẽ bóp chết anh. 

Từ Vĩ Trạch lại hôn gió một cái rồi bỏ đi với vẻ rất phong độ. 

Nhìn Từ Vĩ Trạch bước vào hạng Business của máy bay quốc tế, nhận ra sau lưng mình chỉ có Từ Vĩ Kính, Thư Hoán thoắt thấy tim gan lộn tùng phèo. 

Vừa quay lại, quả nhiên thấy Từ Vĩ Kính đang nhìn cô: "Cô Thư nếu thấy tiện thì để tôi đưa cô về một đoạn, tiện thể có vài việc cần nói với cô." 

Tài xế mở cửa xe cho cô, Thư Hoán cố gắng tỏ ra thản nhiên ngồi vào trong chiếc xe màu đen, mô phỏng thái độ trầm tĩnh bình thản của Từ Vĩ Kính, thế nhưng anh vừa ngồi vào thì tim cô lập tức phá kỷ lục chạy một trăm mét. 

Cô thật chỉ muốn cám ơn Từ Vĩ Trạch, nếu không nhờ anh diễn cảnh "bạn gái" với cô, thì cô làm sao có cơ hội và lý do để tiếp xúc ở khoảng cách gần với Từ Vĩ Kính được. 

Không gian trong xe tuy rộng rãi nhưng so ra thì vẫn có khoảng cách gần gũi. Thư Hoán tiếp tục liếc trộm vẻ mặt nhìn nghiêng của anh với vẻ si mê, sống mũi cao thẳng, hàng lông mi dài, lúc lạnh lùng cũng hơi cau mày như đang kén chọn gì đó, là vẻ đẹp trai xa cách mọi người đến hơn ngàn dặm. 

Gene tự yêu mình của hai anh em có lẽ bị Từ Vĩ Trạch chiếm hết rồi, ánh mắt Từ Vĩ Kính nhìn mọi người rất thờ ơ, có lẽ trong công việc và cuộc sống luôn được mọi người kính nể, nên không cảm thấy có ánh mắt nào khác là đặc biệt, đáng để chú ý. 

Từ Vĩ Kính mở tủ lấy rượu, lần lượt rót cho hai người một ly, sau đó nói: "Cô Thư này." 

Thư Hoán lại thấy tim đập thình thịch: "Dạ?" 

"Xin lỗi, Vĩ Trạch vì công việc nên phải xa cô mấy tháng." 

"Không sao ạ." 

"Cô có thể hiểu cho nó thì tốt quá. Nhưng tôi cũng mong là trong thời gian xa cách, không có hành vi vượt rào." 

"... =_=" Quá thẳng thắn. 

"Tuy Từ Vĩ Trạch khi yêu, thái độ trước kia khá dễ dãi nhưng lần này nó thật lòng, tôi không mong nó bị tổn thương." 

"... =_=" Quá bảo vệ. 

"Tôi có nghĩa vụ chăm sóc cô thay Vĩ Trạch." 

Giám sát chăng! 

Bất công quá, Từ Vĩ Trạch đến Ý, đa số là suốt ngày chơi bời, cũng đâu ai quản. 

Đương nhiên câu đó không thể nói ra. Huống hồ gì cô đã nhậm chức "bạn gái", chẳng phải để che giấu cho Từ Vĩ Trạch chơi bời hay sao. =_= 

Đang lặng lẽ kỳ thị sự quản lý gia tộc kiểu phong kiến đó, lại nghe Từ Vĩ Trạch nói với giọng phụ huynh: "Nếu cô Thư có thể chấp nhận thì kiến nghị cô trong quãng thời gian này hãy dọn đến nhà chúng tôi ở." 

Hả?! 

"Đương nhiên, cô Thư nếu cảm thấy mạo phạm thì chúng tôi cũng không miễn cưỡng. Chỉ có điều chuyện này không bất lợi cho cô đâu, cũng đỡ phải phiền phức cho nhau." 

"..." 

"Hơn nữa sau này nếu cô gả vào Từ gia, quen thuộc với không khí gia đình chúng tôi cũng là bắt buộc." 

"..." 

Khoan đã, sự đãi ngộ này, từ góc độ nữ quyền mà nói thì đương nhiên là phong kiến nặng nề rồi, phải phản bác phải kháng cự. Nhưng cô vốn không chơi bời, cũng không gả cho Từ Vĩ Trạch thì phong kiến hay không cũng liên quan gì nào? 

Huống hồ mấy tháng này, cô có thể quang minh chính đại, thản nhiên ở dưới một mái nhà cùng Từ Vĩ Kính rồi. 

Chỉ tưởng tượng thôi đã khiến cô say chuếnh choáng. 

"Em đồng ý. ^_^" 

Từ Vĩ Kính nhìn cô vẻ hơi ngạc nhiên. 

Thư Hoán thầm rủa mình mê sắc đẹp, sao có thể chấp nhận nhanh chóng, sảng khoái như thế, cô vội vàng chỉnh lại vẻ đoan trang nghiêm túc: "Em cũng hiểu là thân quen nhau là sớm muộn gì cũng phải làm. Đó không phải chỉ là chuyện của hai bọn em, cũng là chuyện của hai gia đình. Em thực sự nên hiểu nhiều về các anh, cũng có nghĩa vụ để các anh hiểu em." 

Nếu để Từ Vĩ Trạch nghe được những lời đường hoàng này của cô, nhất định sẽ cười đến đứt ruột mất. 

Nhưng Từ Vĩ Kính nhìn cô, nét mặt lại có một vẻ khen ngợi hiếm có. 

"Cô rất tốt." 

"..." 

"Cô không chấp nhặt tiểu tiết, rất thẳng thắn." 

Lần đầu cô được Từ Vĩ Kính tán thưởng, có lẽ thậm chí được xem là tán thưởng thật sự, nhưng điều đó khiến cả người cô như mềm nhũn đến tận gót chân, có cảm giác như đang bay lên mây. 

Đó chính là tâm trạng khi thầm yêu một người, cô cảm thấy rất hạnh phúc, cũng rất dễ dàng hạnh phúc. 

Thư Hoán nhanh chóng chuẩn bị dọn đến Từ gia. Vì là tạm trú (đối với cô thì như đi nghỉ mát), dọn nhà không cần phải nghiêm trọng quá, những thứ cần dùng mang đến đó là được. Vi tính bàn vẽ, những vật liệu thủ công cần thiết cho công việc, một số thành phẩm, những thứ còn lại đều là áo mũ giày dép, nhưng vẫn chứa đầy trong ba thùng lớn. 

Lần này Từ Vĩ Kính đích thân đến đón cô, ấn tượng về cô "em dâu" của anh cũng có thể đã tăng lên ít nhiều. Thấy gương mặt hiện ra sau cửa kính xe được quay xuống, Thư Hoán tim đập thình thịch, bất giác nở nụ cười rạng rỡ. 

"Chào buổi sáng." 

Từ Vĩ Kính có vẻ bất ngờ trước sự nhiệt tình của cô, khựng lại một chút mới nói: "Chào buổi sáng." 

Tài xế đặt thùng đồ lên xe, Từ Vĩ Kính liếc nhìn rồi hỏi: "Thùng này của cô là gì?" 

Thư Hoán hơi ngượng ngập: "Quần áo..." 

Bình thường cũng không sao, nhưng nếu ở cạnh Từ Vĩ Kính thì cô rất sợ quần áo mình không đủ mặc, hoặc mặc không được đẹp. 

Bị anh hỏi, giống như tâm sự nhỏ nhoi của mình cũng bị nhìn thấu vậy. 

Cũng may Từ Vĩ Kính không quan tâm lắm, chỉ nói: "Mấy thứ này cô không cần mang theo." 

"..." Vậy chẳng lẽ muốn cô khỏa thân? 

Chiếc xe vào cổng, Thư Hoán sực nhận ra, đó là lần đầu cô đến nhà Từ Vĩ Trạch. 

Từ Vĩ Trạch xem nhà cô thành một nửa nơi trốn lánh của anh, hễ có phiền toái là chui vào nhà cô, không có chuyện gì cũng thường xuyên trèo lên nhà cô chơi (chung cư nhỏ nơi cô ở không có thang máy), ăn ké uống ké, lúc sắp đi còn tiện tay xách cả hoa quả theo. 

Còn cô chưa bao giờ đến làm khách nhà Từ Vĩ Trạch, thậm chí còn không nghĩ là nhà anh trông như thế nào. Nghĩ thế, Thư Hoán thấy tò mò hẳn, dời sự chú ý từ Từ Vĩ Kính, vượt qua cửa kính xe, muốn xem thử mình có thể nhìn thấy kiểu chung cư nào. 

Thư Hoán cảm thấy hình như cô trông thấy hồ, đình nghỉ mát, hai bên là những khóm hoa tươi nở rực rỡ, hồ bơi dài rộng rãi, có hoa viên và vườn treo. 

"Các anh ở biệt thự ạ?" 

Thấy cô sửng sốt, Từ Vĩ Kính cũng có vẻ bất ngờ: "Cô không biết?" 

"Ừm, em chưa hỏi bao giờ..." 

Xuống xe, quản gia đã ra cửa đón họ, hành lý cũng có người đưa lên lầu trước. Thư Hoán vội vàng cám ơn, cảm thấy rất thiếu tự nhiên. 

Cô chỉ biết kinh tế nhà Từ Vĩ Trạch rất ổn, có việc làm của gia đình, tự nhận xét là chi tiêu rộng rãi hơn cô một tí, nhưng không biết "một tí" ấy lại lớn như thế. 

Nếu biết sớm Từ gia lại ở trong một thế giới hoàn toàn khác thế này, căn bản cô đã không xách hành lý đến. 

Nhớ kỹ lại thì sự thấu hiểu về nhau giữa cô và Từ Vĩ Trạch chỉ từ một phía, Từ Vĩ Trạch đã biết rõ cô như lòng bàn tay từ lâu, cô có chuyện gì đều thành thật chia sẻ với anh, chỉ thiếu mỗi mật mã ngân hàng thôi. Còn những chuyện về bản thân thì Từ Vĩ Trạch gần như không nói gì với cô. 

Đương nhiên ngôi biệt thự hào hoa của họ hay là dạng chung cư bình thường, đối với cô cũng chẳng có gì khác biệt. 

Cho dù gia cảnh không khá giả mà là giàu có, Từ Vĩ Trạch cũng vẫn cướp đồ ăn ở nhà cô, không hề khách sáo lục tung tủ lạnh của cô, mặt dày ăn hết nửa quả dưa lưới còn lại của cô. 

Chỉ bỗng dưng thấy hơi buồn bực. Nếu Từ Vĩ Trạch đang ở trước mặt cô, cô nhất định sẽ bóp cổ anh, bắt anh nôn hết dưa lưới cả hạt mà anh đã ăn ra. Không xem cô là bạn thì ngay cả vỏ dưa cũng không cho anh ăn. 

Chương 5 

Trong biệt thự là kiểu châu u cổ điển, tao nhã trầm lắng, nhưng đối với cô là một cung điện tráng lệ. Thư Hoán cũng không có tâm tư nào để ngắm nghía, chỉ lê bước theo Từ Vĩ Kính, không dám lơ đễnh, chỉ sợ mình xảy ra sai sót. 

Theo cầu thang có tay vịn bằng thép khắc hoa lên lầu hai, Từ Vĩ Kính dẫn cô mở cánh cửa một phòng: "Cô cảm thấy thế nào?" 

Thoáng nhìn đã thấy là một căn phòng rộng đến mức xa xỉ, giường bốn chân lộng lẫy, thảm trải dày và rất đẹp, rèm cửa dày nặng được vén gọn, bên ngoài là cảnh hồ tuyệt đẹp, không đợi Thư Hoán phản ứng, anh lại nói: "Nếu không thích thì cô có thể xem phòng này, có thể sẽ hợp hơn." 

Lần này là một gian phòng ngủ màu nhạt, giường vẫn rất rộng, màu lông thiên nga ngọt ngào đồng nhất với màu giấy dán tường. 

Phòng ngủ còn có một ban công lộ thiên nửa khép kín, thêm một chiếc đèn chùm hình bán nguyệt, phía dưới là ghế sofa đơn màu trắng đơn giản cùng một bộ bàn pha lê. 

"Hay là cô xem thêm..." 

Thư Hoán vội nói: "Phòng này là được rồi!" Nếu xem nữa chắc cô sẽ kinh hoảng mất. Cô vẫn không nuốt nổi bữa ăn vương giả này. 

Từ Vĩ Kính gật đầu: "Vậy tôi bảo người mang hành lý của cô lên." 

"Cám ơn..." 

"Đúng rồi, nếu cô cần..." Từ Vĩ Kính đưa cô vào trong, sau đó mở hai cánh cửa âm tường, "Đây là nơi treo quần áo." 

Thư Hoán đã chuẩn bị tâm lý nhìn thấy một gian phòng quần áo kiểu âm tường, nhưng vẫn giật bắn mình. 

Nó chính là một gian phòng khá rộng rãi khác, còn trong mấy tủ quần áo đã treo đầy đủ loại quần áo kiểu tây. 

Thư Hoán há mồm trợn mắt: "Đây... đây là quần áo của ai..." 

Từ Vĩ Kính nhìn cô: "Đương nhiên không phải là của chúng tôi." 

"..." Cô cũng không nghi ngờ họ có tật xấu này. =_= Cho dù có thì cũng không nhét thân hình họ vào được. 

"Cô biết đấy, em trai tôi có không ít bạn gái, thường xuyên cần tặng quà cho họ. Mấy cửa hàng đó nếu có kiểu mới đều mang đến đây trước. Đương nhiên..." Thấy vẻ mặt Thư Hoán, anh lại bổ sung, "Những bộ này đều là mới, chắc không sai khác nhiều với size của cô, nếu cô thích bộ nào thì cứ lấy." 

"..." 

"Hai dãy bên này là quần áo của mẹ chúng tôi, nhưng tôi nghĩ chắc cô cũng không chọn. Một năm bà quay về một, hai lần, sau này có thể cô sẽ có cơ hội gặp bà ấy." 

"..." 

Từ Vĩ Kính lại mở ngăn kéo dưới bàn trang điểm: "Mấy đồ trang sức này, nếu cần thì cô có thể dùng, nhưng tôi không thể tự ý tặng cô vì tất cả là của mẹ tôi, phải được sự đồng ý của bà mới được. Nhưng chỉ cần cô thích thì bà sẽ tùy cô chọn, bà chỉ cần thấy đẹp là chọn mua, không phải để dành cho bản thân dùng." 

"..." 

"Nước hoa cô cũng dùng tự nhiên, đừng khách sáo." 

"..." 

"Cô sắp xếp đồ đạc đi, nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì thì gọi quản gia Vương." 

Thư Hoán cuối cùng đã thốt ra được một chữ: "Vâng..." 

Ra khỏi gian phòng quần áo, hành lý đã được mang lên, Từ Vĩ Kính cáo từ rồi đi ra, đóng cửa lại, cô mới rã rời ngã nhào lên giường. 

Cô đã hiểu được ý Từ Vĩ Kính "những thứ này cô không cần mang", đồ đạc cô mang theo rõ ràng là thừa thãi. 

Gia cảnh nhà họ Từ thế nào, tuy cô đã chóng mặt hoa mắt nhưng đại khái cũng hiểu được vài phần. 

Điều đó vượt xa tưởng tượng ban đầu như lẽ đương nhiên của cô. Cô rất bàng hoàng, nhưng không hề cảm thấy sung sướng. 

Thư Hoán ngồi đờ đẫn một lúc rồi mới đứng lên sắp xếp hành lý. Vật dụng cho công việc được xếp lên bàn và kệ trước tiên. Sau đó là quần áo. Cô chỉ mang đến những bộ quần áo mình thích nhất, nhưng so với những thứ cô vừa nhìn thấy ban nãy thì bỗng nhiên thấy ảm đạm, quê mùa hẳn. 

Thư Hoán cố gượng treo hết quần áo vào đó, những chiếc áo váy của cô dưới hào quang của mấy tủ hàng hiệu, càng trở nên thô kệch, xấu xí. 

Thư Hoán chậm rãi nhìn ngắm những bộ quần áo xinh đẹp đó, từ những bộ váy ngắn đoan trang ngọt ngào của Chanel đến những bộ lễ phục phá cách của Ferragamo, từ những chiếc áo gió mang phong cách quân đội gọn nhẹ có dây thắt lưng da của Burberry đến những chiếc quần lười có màu sắc đặc trưng của Versace, và còn rất nhiều những bộ lễ phục bằng tơ lụa lấp lánh, những chiếc áo khoác nhẹ nhàng mỏng manh có đính đá, những chiếc đầm eo cao bằng chất liệu chiffon mỏng, hở vai hở lưng... 

Thư Hoán hoàn toàn không có hứng thú muốn thử, cô ngại ngùng đặt những món phụ kiện của mình vào trong ngăn kéo, sau đó gục đầu ủ rũ ra khỏi gian quần áo rồi đóng cửa lại. 

Từ ban công nhìn ra vườn hoa phía sau, Thư Hoán cầm quyển sách, ngồi một lúc trên chiếc sofa đối diện với cảnh sắc tuyệt đẹp đó, thế nhưng vẫn thấy căng thẳng và buồn bã. 

Cô rất sợ khoảng cách đó, khoảng cách giữa cô và Từ Vĩ Trạch cũng lớn như giữa hai loại quần áo vậy. Thư Hoán ai oán nấc một tiếng, vùi đầu vào trang sách với vẻ tuyệt vọng. 

Lúc xuống ăn cơm, có lẽ vẻ hụt hẫng vẫn còn trên gương mặt cô, Từ Vĩ Kính liếc nhìn hỏi: "Tâm trạng không tốt?". 

Thư Hoán gượng tỏ ra vui vẻ: "Không có ạ". 

"Phòng không tốt?" 

"Không đâu ạ!" 

Chính vì tốt quá mức. Tốt đến nỗi cô thấy mình thật lạc lõng. 

"Vậy thì tốt", Từ Vĩ Kính lại bảo, "Đồ ăn nấu theo khẩu vị của chúng tôi, đa phần là ăn món Trung, món Tây cũng có. Cô thích gì, muốn ăn gì đều có thể bảo với nhà bếp". 

"T_T Cảm ơn." Trong nhà mà cũng có thể hưởng thụ kiểu phục vụ như ở nhà hàng, đó là ước mơ một thời của cô, bây giờ đã thành hiện thực nhưng cô chẳng thấy vui nổi. 

Tại sao Từ Vĩ Kính không thể bình dân như cô? 

Trong nỗi buồn bã cực độ, Thư Hoán ăn xong bữa tối mà không thấy ngon lành gì, sau đó lừ đừ lên lầu làm việc. 

Cô ngồi vẽ trên vi tính đến nỗi hoa cả mắt, bỗng dưng điện thoại trong phòng réo vang khiến cô giật nảy mình. Thư Hoán tần ngần không biết có nên nghe hay không, cuối cùng cô không nghe máy. 

Khoảng cách giữa cô và nhà họ Từ khiến cô cảm thấy rất căng thẳng, chỉ sợ làm sai chuyện gì, vậy nên không đụng chạm lung tung là hay nhất. 

Điện thoại reo một lúc rồi im bặt, mười lăm phút sau có người gõ cửa, Thư Hoán vội nói: "Mời vào". 

Người đẩy cửa vào là quản gia đã đứng đón họ ở cửa hôm nay, ông cười tươi nói với cô: "Thư tiểu thư, gọi điện đến phòng cô tức là tìm cô đấy. Là điện thoại của nhị thiếu gia, phiền cô lát nữa nghe máy". 

Thư Hoán bất giác đỏ mặt: "Vâng, cảm ơn chú." 

Lúc điện thoại reo, cô nghe máy, rồi tự khinh bỉ mình sao trở nên nhát gan vậy, lần đầu thấy đại gia đã sợ đến mức điện thoại cũng chẳng dám nghe, vừa đáp: "A lô...". 

"Gấu Hoán..." 

"Từ Vĩ Trạch, anh là tên khốn." 

Đầu dây bên kia Từ Vĩ Trạch cười gượng gạo: "Em đừng giận mà...". 

"Anh vốn chẳng xem em là bạn!" 

"Sao lại thế được?", Từ Vĩ Trạch nịnh nọt, "Anh chỉ quên nói thôi mà. Nhà anh thế nào, căn bản không quan trọng, đúng chứ? Hơn nữa em cũng biết đấy, anh rất là khiêm tốn...". 

"=_= Anh còn dám nói à? Những cô bạn gái của anh đều biết hết!" 

"Em khác họ." 

... Cũng đúng. 

"Anh là tên khốn mê gái quên bạn." Thư Hoán càng cáu, "Em đã làm bạn với anh bao năm rồi, mà những gì biết về anh còn không nhiều bằng mấy cô bạn gái mỗi tháng thay một lần của anh. Anh đưa họ đến nhà, tặng họ quần áo nước hoa, còn em? Anh chỉ biết ăn vụng dưa của em!". 

Giọng đối phương dở cười dở mếu: "Anh có đưa họ đến nhà đâu, phòng quần áo đó vốn dĩ là của mẹ anh, về sau anh cũng tiện đặt thêm một ít, chọn tặng người khác. Em đừng nghĩ anh tùy tiện như vậy. Vả lại đã nhiều lần anh nói muốn tặng quà cho em nhưng chính em bảo không cần". 

"..." 

Cũng đúng, ngoài việc ăn quán vỉa hè bắt Từ Vĩ Trạch trả tiền ra thì cô chưa nhận "ân huệ" nào khác của anh. 

Nhưng trọng điểm của cơn giận này không phải ở chỗ đó. T_T 

Điều khiến cô tức giận là sự che giấu của Từ Vĩ Trạch đã khiến cô đánh giá hoàn toàn sai về khoảng cách giữa cô và Từ Vĩ Kính. Nếu từ ban đầu cô biết Từ Vĩ Kính là một đại thiếu gia khó với tới thì cô sẽ không cho phép mình yêu thầm anh. 

Thế nhưng bây giờ đã muộn. 

Thư Hoán khổ mà không nói được, chỉ tức giận nói: "Dù sao đi nữa anh cũng không phải là bạn bè thực sự". 

Từ Vĩ Trạch biết mình đuối lý nên cố dỗ dành: "Đừng giận mà. Quần áo đó thực ra đều là size của em cả, nếu thích thì em mặc hết đi, anh cũng muốn thấy em mặc chúng. Được rồi, đợi anh về em có thể nhéo đôi tai đẹp của anh thoải mái, cái này là đặc quyền chỉ em mới có". 

"=_= Được rồi." 

Kỳ thực chuyện này tính ra cũng không thể trách Từ Vĩ Trạch được. Hơn nữa dù sao thì Từ Vĩ Trạch cũng là một người bạn vô cùng nhẫn nại và khoan dung với cô. Cô có rất nhiều tật xấu, còn Từ Vĩ Trạch cũng không phải người dễ tính, nhưng bao năm nay ở cạnh nhau, họ chưa cãi nhau lần nào. Tình bạn này vốn dĩ đã rất đáng quý rồi. 

"Được rồi, em phải làm việc đây, anh mau tận hưởng niềm vui với các mỹ nữ ngoại quốc của anh đi." 

Đối phương có vẻ oán trách: "Anh có gặp gỡ mỹ nữ ngoại quốc đâu". 

"Ủa, anh mất đi sự hấp dẫn rồi à?" 

"Không phải", đối phương lại cợt nhả, "Anh phải thủ tiết vì em mà". 

"=_= Anh đừng thủ tiết nữa, như thế em thấy rất áp lực." 

Từ Vĩ Trạch "Ủa" một tiếng: "Nghe em nói vậy, lẽ nào em định ngoại tình? Có đối tượng à?". 

=_= Bị nói trúng rồi. Nhưng... 

"Biến đi, có phải quen nhau thật đâu, ngoại tình cái gì." 

"Này, em đừng nhẫn tâm thế chứ, anh ở cách xa vạn dặm còn thủ tiết vì em, ngày nào cũng làm việc cực nhọc, không đi cả pub, thú vui duy nhất là gọi điện cho em, sao em nỡ để anh đau lòng..." 

=_= Tên này gần đây nghiện diễn phim bi rồi hay sao vậy, chìm đắm vào vai nam chính đau khổ vì tình đến nỗi không dứt ra được. 


Kết quả là Thư Hoán vẫn buôn chuyện với anh đến hơn một giờ sáng, còn bên anh mới đến giờ ăn tối. Nhưng với thói quen làm việc thức suốt đêm của cô thì chẳng khác biệt mấy về thời gian với Từ Vĩ Trạch ở bên kia. Cô thường xuyên thức đến trời sáng mới tắt vi tính, sau đó tắm rửa, làm một cái mặt nạ để đắp mặt rồi trèo lên giường ngủ thiếp đi. 

Nhưng không biết là do chỗ ở mới, giường mới hay sao, mà nhất thời cô không ngủ được; hoặc là do nghĩ đến chuyện có thể ở cùng một nhà với Từ Vĩ Kính mà quá hưng phấn; hoặc cũng do mệt quá mức, đại não không thể nghỉ ngơi được. Tóm lại là Thư Hoán nằm trên giường rất lâu mà mắt vẫn thao láo. 

Đếm bao nhiêu là cừu, rồi thử cách tự thư giãn mà vẫn không sao ngủ nổi, dần dần trời bắt đầu sáng hẳn, qua màn cửa khép hờ có thể thấy ánh mặt trời, Thư Hoán biết mình không ngủ được, bụng lại đói nên đành ngồi dậy. 

Quả nhiên dưới lầu đã có bữa sáng được chuẩn bị sẵn đang đợi cô, được ăn món cháo nóng và rau mà lâu quá không được ăn, Thư Hoán xúc động đến mức muốn khóc, "Có nhà thật là tốt", sau đó ăn ngấu nghiến hai cái bánh bao. 

Dạ dày của cô tuy rất không thượng lưu và cũng chẳng kén chọn, nhưng do có một thực khách ăn uống ngon lành lại luôn miệng khen "Món này ngon quá" nên đầu bếp rất vui. Thế là cô lại được món bánh kẹp trứng vừa chiên xong, hễ cắn một miếng là có lòng trứng vàng ruộm chảy ra. 

Ăn uống no say xong là lại suy nghĩ lung tung, Thư Hoán cũng ngại không dám hỏi thẳng, chỉ vòng vo: "Xin hỏi, Từ Vĩ Kính đâu ạ? Tôi có chút việc muốn tìm anh ấy". 

"Ồ, đại thiếu gia đang ở phòng bên uống trà, cô đi từ đây sang là có thể nhìn thấy ngài ấy." 

Từ Vĩ Kính đang ngồi đọc báo gần cửa sổ, mặc một chiếc áo sơ mi thêu tay màu trắng, quần màu gạo, đơn giản sạch sẽ. Các ngón tay của anh thon dài mạnh mẽ, chân dài lạ thường, trước mặt anh bày một bộ đồ trà bằng sứ đời Thanh. 

Cô cảm thấy phẩm trà là một việc quá đỗi dịu dàng, thế nhưng một người nghiêm khắc như anh làm việc đó lại có cảm giác rung động lòng người khác thường. 

[1] Phẩm trà chính là thưởng thức, bình phẩm hương vị của trà, là một nghệ thuật tao nhã của Trung Quốc và ngày nay được nâng lên thành văn hóa trà. 

Đương nhiên cho dù anh có đang ngồi xổm thì Thư Hoán cũng vẫn thấy rung động. 

Từ Vĩ Kính đang chăm chú đọc báo, còn Thư Hoán lại thậm thà thậm thụt nấp sau chậu cây, nhìn trộm Từ Vĩ Kính như cô thiếu nữ hoài xuân mơ mộng. 

Động tác cầm ly trà của Từ Vĩ Kính, động tác lật giở trang báo, khẽ mím môi, hơi nhíu mày, trong mắt cô trở nên hấp dẫn lạ lùng, cô say sưa ngắm nhìn đến độ suýt chút nữa là ngã sấp vào trong.

Lúc Từ Vĩ Kính lật báo đã liếc thấy cô, anh đặt tờ báo xuống, nói: "Cô Thư, mời ngồi". 

Thư Hoán như được ánh dương chiếu tỏa, vừa sung sướng vừa thấp thỏm ngồi xuống đối diện anh. 

Từ Vĩ Kính nhấc bình trà lên, rót nửa ly cho cô. 

"Trà này ngon, cô cũng thử đi." 

Thư Hoán vội đón lấy: "Cảm ơn". 

"Cứ tự nhiên." 

"Dạ..." 

Hai người không nói nhiều nữa, chỉ ngồi thế, anh đọc báo, Thư Hoán cũng vờ xem tạp chí, thực tế là ngắm anh. Một buổi sáng như vậy hoàn mỹ đến bất ngờ. 

"Đúng rồi..." 

"Hử?" 

"Trước kia anh có nói, em cách xa tiêu chuẩn của các anh." Thư Hoán ngẫm nghĩ rồi vẫn thành thực nói, "Vậy em so với các anh, có phải là quá nghèo không?". 

Từ Vĩ Kính hơi ngẩn người, sau đó mỉm cười, nói: "Đúng thế". 

Thư Hoán không tránh khỏi cảm giác ấm ức. T_T 

"Nhưng cũng không phải là quan trọng nhất. Tiêu chuẩn là do con người đặt ra, cô đừng quá để tâm." Từ Vĩ Kính ra hiệu, "Mời uống trà". 

Ủa? 

Câu này nghe như... chẳng lẽ đang an ủi? 

Không đợi Thư Hoán hồi tưởng lại, Từ Vĩ Kính đã tiếp tục xem báo, vẫn không tỏ vẻ gì, sắc mặt nghiêm túc như cũ. 

Có thể có được câu trả lời từ người đàn ông không hề dịu dàng đó còn khiến Thư Hoán sung sướng hơn một trăm câu khen nịnh của Từ Vĩ Trạch. Cô cố tỏ ra trấn tĩnh, gò má lại nóng lên, trái tim cứ nhảy múa trong lồng ngực. 

Về đến phòng rồi, vốn định nhào lên giường ngủ bù nhưng tâm trạng khi nãy đã khiến đầu óc Thư Hoán quá hưng phấn và tỉnh táo, tuy mệt nhưng không buồn ngủ nữa. 

Thư Hoán mở máy tính, tiếp tục thiết kế những mẫu chưa hoàn thành xong. 

Nghĩ đến Từ Vĩ Kính, cô càng cảm thấy phải cố gắng làm việc hơn nữa. Không cố gắng không được. Khoảng cách giữa cô và anh, cho dù không ăn không nghỉ cũng chưa biết có đuổi kịp hay không. 

Thư Hoán miệt mài vẽ đến giờ ăn trưa mới ngừng lại kiếm thứ gì đó bỏ bụng. Sau đó về phòng tiếp tục vùi đầu vào làm việc. 

Cô cũng biết làm việc nghỉ ngơi không điều độ trong thời gian dài là bất ổn, nhưng "ổn hay không" và "cần hay không" luôn là hai chuyện khác hẳn nhau. 

Chuyên ngành cô theo học ở đại học cũng là một chuyên ngành "tốt" mà cô phải chen chúc đến rách cả da đầu mới theo được, thế nhưng nó lại không có quan hệ gì đến thiết kế đồ chơi. Chỉ vì cô tham gia vào câu lạc bộ manga của trường, lúc triển lãm có giúp làm một số búp bê thủ công, mới phát hiện hóa ra mình rất nhiệt tình với đồ chơi. 

Về sau cô dùng tất cả thời gian còn lại vào việc vẽ và làm đồ chơi, đến nỗi sau này còn từ bỏ công việc làm nhân viên nhà nước sau khi tốt nghiệp mà toàn tâm toàn ý học thêm những gì có liên quan đến sở thích, cuối cùng là một người làm việc tự do. 

Tuy những thứ cô thiết kế rất được hoan nghênh, đủ để nuôi bản thân nhưng trong mắt cha mẹ, họ hàng và các bạn học, công việc này vẫn không ổn định, tầm thường, mọi người đều nghĩ cô chuyển nghề là sai lầm, nuối tiếc vô cùng. 

Với ngôi trường đại học danh tiếng khi xưa mà cô theo học cũng có thể đạt được thành tích xuất sắc, mà nay công việc lại thế này, so với những bạn học đã trở thành "quý tộc mới" trong lĩnh vực tiền tệ, hoặc là những nhân vật nổi tiếng trong ngành, thì rõ ràng là chẳng thấm tháp vào đâu. 

Nhưng cô không hề hối hận, cô có được niềm vui trong công việc này. Những sự chọn lựa trên thế gian này không có "tốt" và "không tốt", "hay" hoặc "không hay" tuyệt đối, chỉ có "thích" hay "không thích" mà thôi. 

Làm việc đến chiều, số lần nhức đầu mỗi lúc một nhiều. Nhưng Thư Hoán cũng không để tâm, thức đêm thường xuyên gặp tình trạng đó, bên này đau nhức bên kia tê dại, đến khi ngủ no rồi thì tự khắc bệnh sẽ biến mất. 

Cuối cùng khi đã hoàn thành bản vẽ, thì đã là buổi tối ngày hôm đó. 

Liên tục ba bốn mươi tiếng đồng hồ không ngủ, Thư Hoán cảm giác đầu đau đến mức không ăn nổi, đành tắt máy tính, tìm hai viên thuốc uống vào rồi nằm lên giường đợi giấc ngủ đến. 

Thế nhưng thuốc giảm đau cũng chẳng mấy hiệu quả, lần này đau đầu quá dữ dội, day day huyệt thái dương cũng chẳng giúp gì được. 

Cô đã buồn ngủ đến cực điểm, nhưng đầu óc vẫn còn hưng phấn. Giống như máy móc sử dụng quá giờ, tắt mở đã mất nhạy, không thể tắt được. 

Máy lạnh trong phòng hình như cũng mở quá thấp, giường mềm mại cũng trở nên khó chịu, Thư Hoán co rút trong chăn, đau đớn lăn qua lăn lại, không thể ngủ nổi, lại thức đến tận lúc trời sáng. 

Bên ngoài dần dần có tiếng chim hót, trước kia cảm thấy tiếng chim ríu rít kỳ diệu biết bao, bây giờ nó cũng có thể ấn mạnh vào từng sợi thần kinh đau nhức trong đầu cô. Thư Hoán chỉ thấy cơn đau ấy như cùng nhảy nhót với nhịp tim, một tiếng đồng hồ trôi qua mà đã khiến cô đau nhức mấy trăm lần. 

Đang ở nhà người khác nên cô nghĩ mình cần khống chế, không thể mất bình tĩnh được, không thể làm phiền người ta. 

Nhưng cuối cùng cô thực sự không kiềm chế nổi, đau đến mức khóc oà, chỉ có thể ôm đầu, nhấn bừa chuông gọi người giúp việc. 

Lúc có người đẩy cửa vào, cô đã đau đến nỗi chảy nước mắt nước mũi đầm đìa, mặc kệ tất cả, co rúm người trên giường run rẩy, không nói nổi câu nào. 

"Thư tiểu thư, cô sao vậy? Bệnh rồi sao? Tôi đi gọi đại thiếu gia đến!" 

Sau một lúc ồn ào, cô nghe có người gọi: "Thư Hoán? Thư Hoán!" 

Từ Vĩ Kính lúc này đã không còn gọi cô là "Cô Thư" một cách khách sáo nữa, Thư Hoán đang đau mà cũng có phần sung sướng vì điều đó. 

Sau đó Từ Vĩ Kính bế bổng cô lên. Cô thực sự đau đến mức người rã rời, nước mắt đầm đìa, trong đầu như có mũi khoan đang khoan sâu vào, lưng cũng ướt đẫm mồ hôi. 

Mặt gục vào trước ngực Từ Vĩ Kính, cách một làn áo cũng cảm nhận thấy hơi ấm của anh, nghe thấy nhịp tim bên trong, giống như một cơn gió mát lành duy nhất trong cơn đau vô hạn của cô. 

Thư Hoán đau đến mụ mẫm, lúc đến bệnh viện cũng chỉ nhớ mình được kiểm tra, sai đó tiêm thuốc. Rồi sau nữa, cuối cùng cô cũng có được một giấc ngủ rất sâu rất yên ổn. 

Lúc tỉnh lại, Thư Hoán nhất thời không thể nhớ ra mình đang nằm ở đâu, mơ màng cảm thấy chắc mình đang nằm trên giường trong ngôi nhà chung cư nhỏ, nhưng lờ mờ thấy cảm giác tiếp xúc với giường, ánh đèn trước mặt đều không giống lắm. 

Thế là cô mở mắt, lờ đờ nhìn quanh phòng, chạm ngay vào một đôi mắt rất đẹp nhưng nghiêm khắc. 

Thư Hoán giật mình, trong tích tắc tỉnh lại hoàn toàn. 

"Đau đầu mạch thần kinh." 

"Ưm..." 

"Thói quen sinh hoạt của cô quá kém." 

"Ưm..." 

"Lúc cô ngủ đã kiểm tra toàn diện, tuổi còn trẻ mà tình trạng cơ thể còn tệ hại hơn cả người già." 

"Ưm..." 

Đầu óc Thư Hoán lại nặng nề. 

Haizzz, dù là ai khi tỉnh dậy đối mặt với ba phát bom nổ liên tục như thế, đầu óc có lẽ cũng sẽ không tỉnh táo hơn cô. 

"Tôi không thể chấp nhận một người cơ thể yếu ớt như vậy làm vợ của Vĩ Trạch." 

"A?!" 

Đợi đã! Không phải tình thế vừa chuyển biến tốt đẹp ư, sao trong chớp mắt đã thay đổi? Quy tắc Từ gia nhiều thật! 

Cô đã có thể tưởng tượng được ánh mắt đầy ai oán của Từ Vĩ Trạch sau khi quay về rồi. T_T 

"Tôi đã lên thời gian biểu cho cô rồi." 

"Hơ?" 

Một tờ thời gian biểu chữ rất đẹp, bên trên là những cột những dòng thời gian được đưa đến trước mặt cô. 

"..." 

Từ khi học lớp năm tiểu học, cô đã không có thứ này nữa. Bây giờ còn có người lớn nào lên thời gian biểu cho thời gian rảnh rỗi của mình nữa? 

Vẻ mặt Từ Vĩ Trạch không giống đang đùa: "Bắt đầu từ ngày mai, cô sẽ áp dụng theo cái này." 

"Hơ!" 

Trước mặt Từ Vĩ Kính, dưới áp lực của anh, Thư Hoán không dám nói nửa chữ "không", chỉ rụt rè nhận lời. 

Nhưng trong lòng cô cũng nghĩ, quy tắc đặt ra chẳng để cho người ta phá hỏng đó sao? Những kỷ luật mô phạm đặt ra cho học sinh trong trường, có đến mười điều, có nửa số là mọi người không làm theo rồi, mà vẫn yên ổn đó thôi. 

Lỗ hổng trong kết cấu chính phủ còn chui qua được, huống hồ là của Từ Vĩ Kính.