Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Ép Yêu

Cô do dự rồi cũng nhấc máy, đầu bên kia là tiếng của Văn Thiên anh đã say khướt, "Thanh Thu...em.. giỏi lắm." 

Thanh Thu biết là anh đã say nên cô không nói gì nữa để anh nói tiếp, "Thanh Thu.... em..em.. em .....em đừng yêu người đó được không?" 

Tiếng nói của anh rất khó nhọc, nó nghẹn ngào đến khó tả, Thanh Thu cô thở dài một tiếng rồi nói, "anh đang ở đâu thế?" 

Đầu bên kia không thấy nói lại gì mà chỉ nghe thấy tiếng người ôn ào, tiếng xe chạy cùng với tiếng còi chói tai mà thôi. Cô vẫn để máy với anh, dậy khỏi giường mặc quần áo vào đi ra ngoài bắt 1 cái taxi. Trên đường đi cô vẫn cứ hỏi anh là anh còn đó không? Anh đang ở đâu nhưng vẫn không thấy anh nói lại gì, làm Thanh Thu căng thẳng và lo lắng chưa bao giờ hết. 

Cô bảo người tái xế xe là đỗ ở trung tâm thanh phố, nhưng cái trung tâm này quá to đi, bây giờ biết tim ở đâu. Thanh Thu vẫn nói vào máy điện thoại để hỏi anh, "Văn Thiên, anh nói cho em biết anh đang ở đâu đi?" 

Bỗng đầu bên kia có tiếng cựa quậy, rồi tiếng anh cất lên, "em lo cho anh sao?" 

Thanh Thu quả là đang rất lo nhưng cô vẫn hết sức bình thản để đáp lại anh câu này, "đã khuya rồi, em là người nhà anh nên muốn anh về nhà thôi." 

Anh ừhm một cái như muốn cười rồi nói tiếp, "thế thì em cứ tìm đi, tôi sẽ không nói cho em biết tôi ở đâu đâu." 

"Anh?" Thanh Thu cô quả thật không biết nói gì hơn. 

Văn Thiên nhẹ giọng xuống nói tiếp, "hãy nói em đang lo lắng cho anh đi, anh sẽ nói cho em biết anh ở đâu." 

Thật sự là muốn dồn người ta vào chân tường mà, Thanh Thu đang do dự thì anh lại nói như ra lệnh, "nói đi." 

Đầu bên kia vang lên một tiếng nhỏ nhẹ, dễ thương làm con tim của anh cứ thế mà tê dại, "em...em lo lắng cho anh, hãy nói cho em biết anh ở đâu đi?" 

Anh cười vui vẻ rồi nói cho cô. Thanh Thu đi đến đó nhìn thấy anh đang ngồi ở dưới đất ở cái lối ra vào lớn của cái siêu thị, lưng anh dựa vào tường, trên tay vẫn cầm chai rượu, một chân duỗi thẳng còn chân kia co lên để cho cái tay mệt mỏi của anh có thể đặt lên đó một cách thoải mái. 

Người đi đường ai ai cũng nhìn anh, mấy cô gái gần như muốn xúm lấy anh vì bị bởi vẻ men của anh cuốn hút. Thanh Thu, cô chỉ biết lắc đầu rồi đi đến gần. 

Cô ngồi xuống đối diện với mặt anh, nhìn anh. Văn Thiên ngẩn mặt lên nhìn, khi thấy cô đôi mắt anh hiện lên 2 chữ hạnh phúc. Anh vẫn nhìn cô, Thanh Thu thì muốn lé tránh ánh mắt của anh nên cô đứng bật dậy rồi nói, "chúng ta đi về thôi, anh có đứng dậy được không?" 

Chưa cho Văn Thiên kịp phản ứng lại thì Cô đã cúi người xuống kéo ta anh lên, bàn tay cô mềm mại ấm áp kéo lấy cánh tay rắn chắc lạnh như băng của anh. 

Thanh Thu hơi rùng mình vì cái lạnh đó, cô choàng tay anh qua cổ mình, còn anh đôi mắt vẫn nhìn cô, những cũng đứng lên bàng đôi chân của mình vì không muốn cô bị mình đè nặng. 

Chiếc taxi đậu ở trước cửa Thượng Quan anh và cô cùng đi xuống xe, khi vào đến nhà rồi lên được tới phòng anh thì Thanh Thu đã mệt nhoài còn anh thì nửa tỉnh nửa mơ gần như không biết gì nữa. 

Để anh nằm lên giường cô tháo giầy anh ra, rồi cởi ca la vát hộ anh, mở mấy cái cúc áo ở cổ để cho anh thoải mái. Lúc đó Thanh Thu không để ý đến là mái tóc dài của mình chạm nhẹ vào mặt anh, nên Văn Thiên đã mở mắt nhìn lên khuôn mặt trái xoan của cô. 

Văn Thiên đưa tay mình lên, ngón tay của anh chạm nhẹ lên cái mà mềm mềm và mịn màng của cô. Thanh Thu giật mình nhìn anh, cô định đứng thẳng người dậy thì bị anh kéo nên cô ngã vào cánh tay anh. 

Anh ôm cô thật chặt, cho đầu cô gối lên cánh tay mình cứ thế rồi anh đi vào giấc ngủ của mình. 

Còn cô thì vẫn ngước đôi mắt to mình lên nhìn anh, đầu cô lại tiếp tục đau. Do cái cảm giác này quá quen thuộc hay là do cô quá mệt mỏi. Hởi thở của anh sao nó lại nhẹ nhàng đến thế, nó cứ quấn cô vào một cái gọi là hư vô không biết mình đang ở đâu và đang làm gì nữa. 

Thanh Thu không thể nào ngủ được, cô vẫn cứ nằm trong vòng tay anh, hương thơm của anh cùng với mùi rượu làm cho cô cũng hơi quay cuồng, đáng lẽ nếu thế thì cô phải ngủ ngon chứ, nhưng sao không thể nào nhắm đôi mắt mình lại thế này. 

Tim của cô đập như trống trường, nó làm cô đau, cái cảm giác khó thở ở lồng ngực này sao lại vậy? 

Cô nhắm mắt lại không nhìn anh nữa thì thấy nó không đập mạnh nữa, nhưng rồi cô lại mở mắt ra nhìn lên khuôn mặt thanh tú kia thì nó lại đập như muốn phá vỡ lấy chính nó. 

Tay cô nhẹ nhẹ đưa lên ngón tay nhỏ của Thanh Thu đặt lên sống mũi thẳng tắp, dọc xuống đến đôi môi anh, cô cứ mê mẩn sờ lên đôi môi mỏng quyến rũ của anh. Một cô gái mới lớn táo bạo hơi áp xát tới mặt anh, cô nhắm đôi mắt mình lại, nhè nhẹ để đặt môi mình lên môi anh, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng nóng ấm của 2 người hòa quện vào nhau. 

Đôi môi anh thật mềm mại, thật ấm áp làm cho khuôn mặt của cô đỏ hồng lên. Đến khi cô muốn buông tha cho 2 đôi môi thì bỗng anh dữ cô lại lấy thân mình đè lên thân cô, chiếc lưỡi nóng của anh đi vào trong miệng cô cuốn lấy chiếc lưỡi của cô làm cho Thanh Thu giật mình hoảng hốt. 

Anh dữ lấy tay của cô, hôn cô nồng nàn, hút hết lấy hơi thở của cô làm cho cô khó thở mà dãy dụa. Anh ngừng lại một chút để cho cô lấy chút hơi rồi lại cúi xuống ngậm lấy đôi môi cô, bàn tay to lớn sờ lên thân thể mềm mại của cô, tay anh luồn vào chiếc áo thun mỏng chạm nhẹ lấy ngực cùng với chiếc áo con của Thanh Thu, làm cho cô hơi ưỡn mình lên một chút run rẩy khi bị anh bót nhẹ. 

Văn Thiên chống tay mình xuống giường để đỡ lấy thân thể của mình, anh nhìn vào khuôn mặt đang đỏ bừng lên của Thanh Thu mà thoải mái cười thầm. 

"Em chủ động đó nhé." Anh nói đùa giỡn cô, tay luồn qua chiếc eo thon nhỏ của cô để ôm cô rồi anh xoay một cái trong nháy mắt cô nằm lên người anh. Để mặt cô úp xát vào lồng ngực anh, tiện tay anh khua cái chăn rồi đắp lên cho 2 người. 

Tiếng tim của anh đập rất đều và nhẹ, cô vẫn ngoan ngoãn nằm trên người anh như thế rồi nhắm đôi mắt nặng trĩu của mình lại quên đi hết sự việc hôm nay mà ngủ ngon lành... 

*** 

Sáng ra khi những tia nắng soi vào khuôn mặt của Thanh Thu làm cho cô nheo mày tỉnh giấc. Cô nhìn sang bên cạnh thì vẫn thấy anh nằm đó và đang ngủ say xưa. 

Thanh Thu nghiêng người sang bên phía anh, 2 tay cô để lên gối úp mặt mình vào đó rồi nhìn anh ngủ, những tia nắng mới nhỏ bé đang rọi lên khuôn mặt dài và mìn màng của anh, làm càng tôn thêm vẻ đẹp thường có của nó, nay còn rõ rệt hơn. 

Cô hơi mỉm cười nhưng bỗng thấy anh hơi cựa mình làm cho cô giật bắt mình hồn vía nhảy loạn, nhanh như tia chớp Thanh Thu ngồi dậy chạy nhanh xuống giường lao hẳn ra ngoài. 

Khi Văn Thiên tỉnh hẳn anh thấy đầu mình đau như búa bổ, anh vào phòng tắm, xong xuôi vệ sinh buổi sáng anh bước xuống nhà, đi vào phòng ăn thấy Thanh Thu đang dọn bữa ăn sáng bầy trên bàn. 


Cô nhìn thấy anh ngại ngùng không nói được gì, rồi lang quang chạy vào bếp. Văn Thiên ngồi xuống bàn ăn, nghĩ là anh không còn nhớ gì về việc hôm qua nữa nên rất bình thản ngồi đó và ăn sáng. 

Ngược lại, hôm này Thanh Thu lại là một người hoàn toàn kỳ quặc, cô đứng ngồi không yên, cứ như là con mèo con không muốn ngồi yên 1 chỗ mà chạy đi lấy hết cái này đến cái khác, làm cho anh cũng cảm thấy lạ. Khi cô ngồi vào bàn thì anh ngước lên nhìn cô, rồi hỏi, "em không khỏe sao?" 

Thanh Thu ngạc nhiên, nhưng lại không thèm nhìn vào mặt anh và nói, "em đâu có sao đâu." 

"Mặt em đỏ lên thế kia mà bảo không sao hả?" anh vừa nói, lấy tay đặt lên trán cô, Thanh Thu thấy anh động đến mình thì lập tức đứng phắt dậy. Văn Thiên cau mày nhìn theo không hiểu? 

Cô định rời đi, anh giữ lấy cô kéo cô ngồi vào lòng mình đôi mắt nhìn sâu vào mắt cô dò hỏi, "có chuyện gì? Hôm qua về nhà thế nào? Hắn đã làm gì em?" 

Cái gì? cô không thể tin vào tai mình khi nghe những lời anh nói, may cho cô là hôm qua vẫn chưa có chuyện gì sẩy ra cả, mà có đi chăng nữa thì anh... anh, anh ta đâu còn nhớ gì. 

Thanh Thu tức giận, đẩy ra khỏi tay anh, "không có chuyện gì hết, anh bỏ tôi ra." 

Cô chạy nhanh lên phòng để anh ngồi đó, Văn Thiên lại ôm đầu mình, vẫn còn đau, anh tức tối cầm cốc càfê còn đang nóng lên uống như không cần biết nó nóng đến độ nào. Bữa ăn sáng coi như cũng chẳng nuốt nổi, anh đi ra ngoài lấy xe phóng đến công ty. 

Mọi người trong công ty tiếp đón ông chủ mới nồng nhiệt, họ tay bắt mặt mừng với anh. Những lời khen ngợi để lấy lòng anh, rồi những vẻ mặt kính nể nhìn anh. 

Tất nhiên là có cả ông Nhiên, chú anh cũng có, ông Nhiên hiện tại làm giám đốc sau anh một bậc, ông vẻ mặt thì cười trong lòng thì đang hẳn một bồ dao găm nói cười cùng với anh và mấy người khác. 

Thư Quân đến trước mặt Văn Thiên cười nhếch mép với anh rồi hỏi, "sao? cái ghê đó thế nào?" 

Văn Thiên cười thản nhiên đáp lại, "rất thú vị và thoải mái." 

Vẻ mặt của Văn Thiên làm Thư Quân cũng ừhm rồi cười nhạt, "thế thì có gắng mà giữ lấy nó." 

"Tất nhiên tôi sẽ phải giữ rồi, một khi cái gì đã vào tay Văn Thiên đây thì không có cái gọi là buông ra đâu." Anh thẳng thắn đáp lại với Thư Quân mà không một chút do dự. 

Thư Quân anh hiểu ngay ra ý của Văn Thiên muốn ám chỉ điểu gì thì mặt tối lại ghé sát vào tai Văn Thiên nói ra một giọng điệu đến người ngoài ai mà nghe được chắc lạnh cả xương sống. "Không hẳn thứ gì muốn là được đâu anh họ. Có 1 thứ mà đang rời xa anh dần dần đó." 

Văn Thiên nhìn Thư Quân, anh cười nhẹ, "nếu mà không như em họ tôi nghĩ thì sao nhi? Nếu mà...àh mà thôi, em nghĩ gì thì nghĩ." 

"Ý anh là sao?" Thư Quân không hiểu, chẳng lẽ Văn Thiên đã nuốt tươi cô bé rồi? Anh cau mày trên trán nổi lên gân xanh, Văn Thiên vỗ vai Thư Quân thỏng thả nói, "không cần phải căng thẳng thế đâu, hãy chấp nhận nó là thế đi ha." 

Lại thêm một câu nữa như muốn chọc cho Thư Quân tức điên lên mà không làm gì được, bắt Thư Quân chấp nhận ư, còn lâu khi Thư Quân cũng đã ra quyết định phải có bằng được Thanh Thu mặc dù như thế nào đi chăng nữa. Anh đã quá lẵng phí 13 năm trời khi thích một người mà không dám nói, nhưng bây giờ anh sẽ cho Văn Thiên biết là, anh vẫn đang tồn tại. 

Thư Quân âm thầm rời khỏi công ty, phóng chiếc xe thể thao của mình về nhà. Anh đi đến Thượng Ngư để tìm Thanh Thu, anh muốn nhì thấy cô, muốn xem cô thế nào? Anh đang sợ? Sợ những lời của Văn Thiên nói là sự thật và mong rằng nó không phải như thế. 

Thanh Thu mặc trên người một chiếc váy trắng dài đến mắt cá chân, mái tóc dài mềm mại để xõa ra, cầm trên tay một bình nước để tưới hoa, đang chăm chú tưới cho những cây hoa Lan trước sân nhà. Những con gió nhẹ thổi qua người cô, làm chiếc váy cùng với mái tóc mượn mà dài chạm đến mông bây lên theo từng cơn gió, một cảnh tượng đẹp khiến không ai là không thể rời mắt được, mà cảnh tưởng đẹp này lại đập ngay vào mắt Thư Quân, làm cho anh càng thèm khán muốn có được cô hơn. 

Anh đi đến gần Thanh Thu nhẹ giọng nói như không muốn cô giật mình, "woahhh hoa Phong Lan đẹp ghê." 

Thanh Thu quay người sang nhìn, cô cưới hồn nhiên như ánh mặt trời tóa sáng trên đôi môi, hàm răng đều như hạt ngô, trắng bóng được phản chiếu bởi những tia nắng rặng rỡ. "Anh Thư Quân?" 

"Em khỏe chứ?" Thư Quân cười theo cô, chủ động lấy tay mình vút những sợi tóc bị những cơn gió kia bay vào mặt cho cô ra. 

Đôi mắt Thanh Thu lại cong lên, như chúng đang muốn nói câu cảm ơn anh vậy. Thư Quân anh cầm nhẹ lấy tay Thanh Thu rồi nói, "em muốn đi chơi không, anh sẽ đưa em đi một nơi mà anh hay đến đó." 

Cô ngặc nhiên hỏi lại anh, "đi đâu vậy anh?" 

"Em đi cùng thì anh chỉ cho." Thư Quân tuy miệng nói, nhưng tay lại kéo cô theo mình. 

Chiếc xe của anh chở 2 người đến một nơi toàn cây và cỏ với những bãi đất lớn, ánh mặt trời hôm nay chói chang làm cho chiếc váy trắng và cả bộ đồ tây cũng mầu trắng của Thư Quân tỏa ra những ánh hào quang chói mắt. 

Thư Quân cầm lấy tay cô kéo đi theo mình, họ đi vào một con đường nhỏ rồi rẽ bên phải là những cái bậc để lên đồi, khi lên tới trên cao thì có một cái tấm biển đề 4 chữ được khắc vào trong tấm gỗ đó. "Nghĩa trang Thương Quan". Cô nghĩ thầm rằng, >> gia đình Thương Quan này giầu đến thế sao? Có hẳn một cái nghĩa trang riêng cơ đó<<. 

Cô hơi tò mò, không hiểu vì sao Thư Quân lại đưa cô đến đây, cô đi theo anh bước vào trong trước mắt cô không biết bao nhiêu cái bia mộ nằm ở một bãi đất cỏ lớn, trông rất sạch sẽ chắc hẳn được người ta hàng ngày quét dọn và cắt cỏ thường xuyên đây. 

Khi đứng trước một cái bia mộ nhỏ, trên tấm bia bằng đá là hỉnh ảnh của một người phụ nữ với đôi mắt hiền hậu đang nở ra một nụ cười rất tươi. Thanh Thu nhìn cái hình của người đó lạ lẫm rồi ngước lên nhìn anh. 

Thư Quân cười nhẹ, "đó là mẹ anh." 

Cô hết sức ngạc nhiên không nói mà để cho anh nói tiếp "mẹ anh mất lúc sinh ra Tri Tuyết, mẹ anh đã bị mất máu rất nhiều vì sức khỏe bà quá yếu nên đã không qua khỏi." 

Anh ngập ngừng một lát đưa mắt nhìn Thanh Thu, "mẹ anh rất giống em, từ nụ cười hiền hậu cho đến giọng nói nhẹ nhàng.... và anh có hứa với mẹ sẽ tìm một người giống hệt như mẹ anh để lấy làm vợ đó." 

Thanh Thu đưa đôi mắt to tròn lên nhìn anh vừa cảm động vừa ngại ngùng không biết nên phải nói gì hơn. 

Thư Quân đến gần Thanh Thu hơi cúi người ôm cô vào lòng mình nhẹ nhàng, "Thanh Thu có thể chấp nhận anh không?" câu đó anh nói ra thì 2 cánh tay to lớn càng siết chặt lấy cô như không muốn cô tẩu thoát. 

Cô hết sức bối rối, hơi đẩy nhẹ anh ra không biết nên trả lời anh làm sao đây cho phải, "em...em .. xin lối, em ..chỉ coi anh như là ...b..." 

Vừa nói đến đó Thư Quân cướp lời và hơi to tiếng nói lại cô, "anh không muốn nghe, anh đã nhìn thấy em trước." Tiếng của anh mỗi lúc một to, anh dữ lấy tay của Thanh Thu, "em không thể thuộc về ai ngoài anh. Em hiểu chưa? " Tay anh dữ chạt cổ tay cô, làm cho Thanh Thu vừa đau vừa sợ. 

"Anh... Thư Quân..đừng làm ..em ..sơ." cô run rẩy khi thấy Thư Quân nhìn mình bằng ánh mắt đỏ ngàu vì giật. Anh không để Thanh Thu nói hết câu, kéo cô vào lòng mình định bá đạo ôm lấy cô và định hôn cô. 

Thanh Thu vùng vẫy cầu xin anh, nhưng Thư Quân càng dữ chặt cô hơn, "em đừng có vùng vẫy với tôi, đừng để cho tôi thấy em cùng với thằng Văn Thiên tôi sẽ không để cho 2 người yên đâu." 

Anh đang dọa cô đến sợ tái mét hết mặt đi, khuôn mặt của anh biển đổi hoàn toàn không còn là một Thư Quân thanh tú như trước nữa, anh bây giờ nhìn rất là hung dữ như muốn ăn tươi nuốt sống cô ngay tại đây. 


"Buông tôi ra." Sau đó là một tiếng Chátttt vang lên giữa cánh đồng không mông quạnh này, cô muốn tự bảo vệ mình mà tát anh, mặt Thư Quân càng biến đổi hơn, làm cho Thanh Thu lo sợ, nước mắt yếu đuối lại muốn chảy ra. 

Trong lúc Thư Quân không để ý, cô lao mình chạy đi. Tất nhiên là Thư Quân đuổi theo cô, khi cô chạy qua 2 ngôi mộ cô nghe một tiếng lướt qua tai mình, giọng điệu một người phụ nữ rất quen thuộc, >>Thanh Thu con chạy nhanh đi.<< 

Vừa lúc đó Thanh Thu quay mặt lại để nghe tiếng đó phát ra từ đâu thì Thư Quân anh chạy tới không để ý lao sầm vào cô, một cô gái bé nhỏ cùng với chiếc váy trắng muốn ngã đập đầu xuống nền đá sỏi và nằm bất tỉnh...>

Bầu trời trở nên âm u, ông mặt trời vĩ đại sáng rực kia lại bỗng bị những đám mây đen hung dữ dày đặc che đi mất, làm cho những nhân loài của trái đất ở thành phố này cũng bị u ám theo nó.

Văn Thiên anh đang ngồi trong phòng làm việc, cảm thấy ánh sáng bị che khuất dần nên quay chiếc ghế bằng da mầu đen bóng cùng mình ra phía cái cửa sổ kính rộng lớn đằng sau lưng, anh nhìn lên bầu trời đang chuyển hình, những đám mây đen xám xịt lại với nhau rồi bắt đầu những tiếng sét, tiếng sấm vang trời nở đất. 

Cảnh tưởng làm cho con người đổi sắc đổi mầu, đường phố càng lúc càng ít người hơn tại vì lúc này những cơn mưa nặng hạt bắt đầu rơi xuống. Những hạt mưa đó đập mạnh vào cái cửa kính của phòng làm của anh mà kêu lên những tiếng >>tanh tách<< nghe sao mà buồn buồn. 

Văn Thiên cau mày nhíu chặt lại với nhau, anh rất ghét trời mưa mỗi lần mưa là anh cảm giác có gì đó bất an. Thì bỗng tiếng chuông điện thoái réo lên làm anh giật mình quay người lại bàn làm việc. 

Cầm tai nghe lên, bên đầu bên kia là Thư ký củ anh, "ngài chủ tịch, sắp đến giờ họp rồi. Ngài nên chuẩn bị đi đi." 

Anh "ừhm" một cái nhẹ rồi cụp máy. Đứng dậy mặc chiếc áo Vést ngoài vào người. Trước khi ra khỏi phòng anh hơi liếc nhìn lại bầu trời đang đổ mưa sấm sét kia một cái rồi rời khỏi đó thật nhanh. 

*** 

Một cô gái đang ngất lịm đi được đưa vào viện, các y tá và bác sĩ vây quanh cô. Họ cho cô hít ôxi rồi truyền nước đưa vào phòng cấp cứu. 

Một chàng trai dáng người cao lớn, mặc trên mình một bộ đồ tây mầu trắng, hốt hoảng đưa cô vào đó, mặt anh tái nhợt đi không còn giọt máu nào cả, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán đang chảy nhẹ thành dòng lăn xuống theo đường thái dương, xuống khuôn mặt dài thanh tú mà chảy vào sau chiếc áo sơ mi kia rồi biến mất. 

Anh phải ở bên ngoài chờ khi phòng cấp cứu mở đèn đỏ, nhưng không lâu sau 2 cô y ta kéo chiếc giường cô đang nằm ra ngoài, người bác sĩ đi sau. Từ đầu anh định đi theo cô nhưng rồi ông bác sĩ gọi anh lại. 

Thư Quân cùng ông bác sĩ đi vào phòng riêng nói chuyện. Người bác sĩ cao tuổi mời anh ngồi. Thư Quân cúi đầu ngồi xuống vẻ mặt anh vô cùng lo lắng và căng thẳng. 

Ông bác sĩ mở một tập hồ sơ mỏng ở trên bàn ra rồi trầm tư nói, "Cô gái này đã một lần bị mất trí nhớ rồi sao? Haizz, quả thật là xui xẻo mà. Sao lại để xảy ra chuyện này lần nữa vậy? May là cô ấy không bị chấn thương sọ não đó, nếu không thì chúng tôi cũng khó mà cứu chữa." 

Anh không nói được gì chỉ biết cúi đầu nghe bác sĩ nói. 

"Đối với cô ấy bây giờ trấn an tinh thần là điều tốt nhất, không được làm gì để cô ấy kích động quá, nếu không thì trường hợp mà tôi nói sẽ xảy ra đó." Ông bác sĩ nhấn mạnh từng câu nói một, tại vì Thanh Thu sẽ rất khó qua khỏi, nếu cô bị thêm một lần nữa va chạm mạnh vào đầu. 

Khi ra khỏi phòng của bác sĩ anh đi thẳng đến phòng chỗ cô nằm. Thanh Thu cô đã tỉnh nhưng vẫn còn nằm trên giường, đôi mắt đục ngầu nhìn ra ngoài trời mưa. 

Một cô y tá tiến lại gần anh nhẹ giọng thì thầm với anh, "người yêu anh cô ấy không nhớ gì nữa đâu, anh đừng làm cô ấy bị kích động quá nhé." 

Nói xong người y tá đó rời đi để lại anh và cô ở trong một phòng tư rộng lớn. Thư Quân thở hắt ra một tiếng rồi anh đi lại bên giường cô, Thanh Thu thấy có người tiến lại gần cô quay mặt sang nhìn, đôi mắt cô nhìn anh như một người xa lạ. Trái tim của anh lại thêm một lần nữa như vỡ vụt ra, tại anh, tại anh hết. 

Anh tiến lại càng gần cô hơn, cầm nhẹ tay của Thanh Thu lên, cô vẫn nhìn anh bằng ánh mắt xa lạ, miệng mở hé ra để có thể nói với những câu yếu đuối của mình. "Anh là ai thế?" 

Thư Quân anh đang muốn khóc, nhưng cố gắng không để lộ ra vẻ yếu đuối trước mặt cô. Anh cười, một nụ cười chua sót, "anh là người yêu em từ rất, rất lầu rồi." 

Cô nhếch đôi môi còn tái nhợt của mình lên cười hiền. "Anh là người yêu em sao?" 

Anh như chết đứng vì câu nói này, trong lòng anh lại tham lam nẩy ra một suy nghĩ mà sẽ có được cô mãi mãi. Anh cúi người sát mặt với Thanh Thu hôn nhẹ lên má cô một cái rồi nói, "đúng thế, anh là người yêu em." 


Thưa chủ tịch vừa rồi có một cuộc điện thoại của một anh thanh niên, tên là Trí Kiệt. Anh ấy muốn hỏi anh về cô gái tên Thanh Thu. Anh ta bảo gọi cho cô gái đó không được, gọi về nhà không có ai bắt máy còn điện thoại di động thì tắt. Nếu chủ tịch biết tin gì về cô gái đó xin báo hộ cho anh ấy biết." Thư ký của Văn Thiên thao thao bất tuyệt một hồi rồi hạ tập hồ sơ xuống bàn cho anh cúi đầu lùi đi. 

Văn Thiên lập tức gọi về nhà mình, không có ai bắt máy, gọi vào di động của Thanh Thu thì tắt máy. Anh gọi thẳng về cho ông Nội mình hỏi người xem cô ở đâu. Nhưng không ai biết Thanh Thu đâu cả. 

Anh bắt đầu lo lắng, nhìn lên đồng hồ, đã là 5h chiều rồi. Văn Thiên mặc áo Vést vào người đi ra ngoài. "Tôi đi về trước nhà có chút chuyện, tập hồ sơ kia tôi sẽ ký sau." 

Thư Ký cúi đầu chào anh, Văn Thiên lên xe phóng thẳng về nhà. Ngôi nhà trống trơ không có ai hết, tăm hơi của Thanh Thu không thấy đầu cả. 

Ruột của anh nóng ran lên, đã xảy ra chuyện gì sao? Anh chạy qua bên Thượng Nhiên, đến phòng người lằm gặp được Lee, "Cô có biết Thanh Thu đi đâu không?" 

Lee cùng mấy người nữa ngạc nhiên nhìn anh, Lee lắc đầu, "không tôi không biết, cô ấy không nói gì với tôi cả." 

Quả thật Văn Thiên không biết là Thanh Thu có thể đi đâu được nữa, cô ít khi ra ngoài mà không nói, nếu mà có ra ngoài thì thường đi với một người nào đó chứ không có đi 1 mình. 

Trong đầu anh bất chợt nhớ đến Thư Quân, anh cầm điện thoại mình lên gọi cho Thư Quân luôn. Tiếng chuông đầu bên kia reo lên rất lâu nhưng cũng không ai bắt máy cả. Văn Thiên tức tối ấn nút tắt đi. 

Anh đi đến chỗ Ông Nội thì nhìn thấy một người đàn ông đang cắt cỏ, ông ta đang lúi húi cắt cỏ nhìn thấy anh ông liền gọi anh lại, "Thưa cậu chủ, chờ một lát được không ạ." 

Văn Thiên quay sang nhìn ông, ông lão chạy tới cầm trên tay một chậu hoa phong lan, đưa cho anh rồi nói, "Cậu chủ, đây là hoa phong Lan cho nhỏ Thanh Thu, sáng nay cô ấy nhờ tôi mua dùm, nhưng khi tôi cầm đến cho cô ấy, thì thấy cô đang nói chuyện với Cậu Thư Quân rồi 2 người họ lên xe đi đâu đó. Do đó mà tôi không kịp đưa. Nhờ cậu đưa dùm." 

Anh cầm chậu trên tay, cúi đầu cảm ơn ông. Ông lão rời đi, anh lấy điện thoại mình ra gọi tiếp cho Thư Quân nhưng cũng không thấy ai nhận máy hết. 

Quả thật là muốn làm anh tức điên lên đây mà. Thư Quân mày đang làm gì thế? Anh đi thẳng vào nhà ông Nội nói ông gọi cho Thư Quân bảo cậu ấy về ngay. 

Ông Nội anh gọi cho con trai Thượng Nhiên của mình, đối với Thư Quân chỉ có bố anh thì anh mới sợ chứ không còn ai khác. Quả thật một lúc sau, Thư Quân gọi lại cho ông Nội, nhưng mà lại là Văn Thiên cầm máy. 

"Đang ở đâu thế? Sao tôi gọi không nhấc máy." Anh muốn quát to với Thư Quân nhưng cố kìm cơn giận xuống. 

Thư Quân bỉnh thản nói lại, "tôi đang ở bệnh viện." 

Văn Thiên hỏi lại nhanh, "sao lại ở bệnh viện, thế còn Thanh Thu đâu?" 

"Anh họ đến bệnh viện đi rồi biết." Thư Quân nói xong cụp máy luôn. 

Văn Thiên khó chịu với cách ăn nói của Thư Quân, chạy nhanh ra xe phóng như bay tới bệnh viện. "cho hỏi ở đây có bệnh nhân nào là "Thượng Thư Quân không?" 

Cô ý tá nhìn hồ sơ rồi lắc đầu, "xin lỗi không có bệnh nhân nào tên như thế nằm đây cả. 

"Thế còn Văn Thiên Thu?"Anh đang lo lắng, mong là cô y ta lắc đầu thêm lần nữa. 

Nhưng anh đã nhầm, cô y tá xem xong thì gật đầu. Anh không tin nổi vào mắt mình hỏi luôn, "cho hỏi cô ấy nằm ở đâu?" 

"Cho hỏi anh là gì của bệnh nhân?" Cô ý ta hỏi lại anh. 

Văn Thiên anh đang nóng hết cả ruột gan, trả lời nhanh "tôi là người nhà của bệnh nhân." 

Cô ý ta sợ vì thái độ của anh. Nhưng rồi cũng điềm tĩnh lại rồi nói,"vâng xin mời anh đi theo tôi. Nhưng trước hết tôi muốn nói cho anh biết là, bệnh nhân hiện tai đang trong tình trạng mất trí nhớ nên giờ cô ấy không nhớ gì cả. Mong anh hãy bình tĩnh và không nên làm cho cô ấy bị kích động quá." 

Cái gì, mất trí nhớ? Sao lại như vậy được? Anh không tin vào tai mình nữa, nó đang ù lên. Mặt anh bỗng nhiện hiện ra một bộ dạng đáng sợ chưa từng thấy, anh nghiến răng nghiến lợi lảm nhảm. "Thư Quân mày đã làm gì?" 

Anh làm cho cô y tá càng sợ thêm, cô hơi rụt rè chỉ phòng cho anh, Văn Thiên không nói câu gì vẫn cái vẻ mặt như thế kéo cửa bức vào. 

Thanh Thu đang nằm trên giường bệnh còn Thư Quân đang ngồi ở ghế sát cạnh giường, bàn tay anh đang cầm lấy tay Thanh Thu. 

Nghe thấy tiếng mở cửa, Thư Quân ngước nhìn lên, Thanh Thu cũng quay mặt sang nhìn theo. Văn Thiên anh không nói gì, đi nhanh đến chỗ gần 2 người hất mạnh tay của Thư Quân ra, túm lấy áo Thư Quân gầm lên, "mày đã làm cái gì hả?" 

Cô y tá cùng Thanh Thu hết sức ngạc nhiên. Một cú đấm thật mạnh giáng xuống mặt của Thư Quân, làm cho anh quay lăn xuống đất. 

Thanh Thu hết sức hoảng sợ còn cô y tá hét lên một tiếng lao đến trước mặt Văn Thiên, "anh làm gì vậy? Đây là bệnh viện, không thể đánh nhau trong này tôi sẽ gọi bảo vệ lên đó." 

"anh Thư Quân" tiếng nói nhỏ nhẹ của Thanh Thu yếu ớt vang lên. 2 hàng nước mắt tuôn ra nhìn Thư Quân đang nằm ôm mặt ở dưới đất. 

Văn Thiên thấy thế, lo lắng chạy đến bên cạnh cô, "Thanh Thu em có sao không? Anh là Văn Thiên đây? Em nhớ anh chứ?" 

Anh hỏi nhiều quá làm cô đau đầu, vừa ôm đầu nước mắt thì cứ tuôn rơi, "không tránh xa tôi ra. Đừng làm hại đến người yêu tôi." 


Cô y tá thấy thế, chạy nhanh đến đẩy anh ra. Thư Quân đứng lên cũng đi đến giường chỗ Thanh Thu. Cô sợ quá ôm chầm lấy anh. Văn Thiên không tin những gì anh đang nhìn là thật, định lao vào thì cô ý tá dũng cảm chặn anh lại. 

"Anh mà đến gần nữa tôi sẽ gọi bảo vệ đó." Cô y tá giơ 2 tay ra để chặn đường. 

Văn Thiên hẩy mạnh cô y tá ra, lao đến chỗ của Thư Quân và Thanh Thu. Anh quả thật là đang điên lên đây, túm lấy cổ áo Thư Quân, lôi ra khỏi người Thanh Thu, "thằng chết tiệt này, nói nghe coi đã sẩy ra chuyện gì? Mày đã làm gì để ra nông nỗi này?" 

Một lúc sau, tiếng cửa mở ra, mấy người bảo vệ cao lớn túm lấy Văn Thiên, kéo anh ra ngoài. Văn Thiên bị mấy người to xác kéo mình ra, anh không chịu, quay đầu lại nói với theo, "Thư Quân, mày chết với tao." 

Bị ném ra ngoài thật là thảm thương, nhưng anh lại muốn xông vào ngay. Tất nhiên là không được, mấy người kia dữ anh lại, rồi cảnh cáo anh còn lao vào trong nữa sẽ gọi cảnh sát. 

*** 

Nửa tiếng sau, anh đang đứng dựa vào chiếc xe ô tô của mình hút thuốc nhìn thấy Thư Quân đi ra anh lao đến túm cổ áo lôi ra đằng sau. 

Văn Thiên vẻ mặt sát thủ vẫn túm lấy cổ áo của Thư Quân đến nhăn nhúm hết lại. Gừm mắt quát, "nói cho tao biết có chuyện gi? Không mày sẽ chết ngay tại đây đó?" 

"Bỏ ra." Thư Quân cũng tức vì bị lôi đi xềnh xệc, nên anh lạnh lùng đáp lại. 

Văn Thiên kéo sát mặt mình vào Thư Quân, khuôn mặt đỏ bừng, gân tay anh nổi lên cuồn cuộn, nghiến răng nói, "mày nói cho tao nhanh lên, cái thằng khốn khiếp." 

Thư Quân cười nhạt với câu nói của anh, nhếch miệng. "Thanh Thu sẽ là của em đó anh họ. Bây giờ ngoài em ra cô ấy không còn biết đến ai nữa. Nếu anh không muốn cô ấy bị làm sao thì hãy chấp nhận sự việc đi." 

"Cái gì? Mày nói cái gì?" Văn Thiên vừa đấm vào mặt của Thư Quân một cái thật mạnh vừa gào lên. 

Thư Quân bị đấm đến chảy cả máu miệng. Lấy tay mình lên lau đi vệt máu đang chảy ra, nhìn nó rồi lại cười nhạt. "dù thế nào tôi chỉ muốn nói cho anh biết vậy thôi. Tôi sẽ chuẩn bị cho cô ấy chỗ ở khác." 

"Ý mày là sao? Hãy nói ro cho tao biết đi?" Văn Thiên bình tĩnh lại, cố gắng để nghe Thư Quân giải thích, chứ anh bây giờ đang hỗn loạn không còn nhìn nhận được gì nữa. 

Thư Quân đút tay vào túi thong thả nói, "Thanh Thu bị ngã đầu đập xuống đất, nên cô ấy không còn nhớ gì nữa, bác sĩ nói bây giờ phải cần tĩnh dưỡng rất nhiều, nếu không sẽ bị dối loạn tinh thần và có thể dẫn đến điên hoạch đột tử, bởi Thanh Thu lúc nhỏ đã bị mất trí nhớ một lần rồi, lần này nữa là lần thứ 2, nếu thêm lần nữa thì các bác sĩ cũng sẽ bó tay." 

Văn Thiên như chết lặng đi, anh đứng im không nói được gì 2 hàng lông mày cau lại đến tột cùng. 

Thư Quân quay sang nói tiếp, "Cô ấy bây giờ là người yêu tôi, nếu muốn tôi không cần tìm cho cô ấy chỗ ở khác, anh có thể trên danh nghĩa anh em ruột với cô ấy mà vẫn sống tiếp như thế này." 

"Cái gì? Sao lại là người yêu mày?" Văn Thiên ngang nhiên hỏi lại. 

Thư Quân quay sang cười một điệu cười phải nói là sác bén, "cô ấy nghĩ bây giờ tôi là người yêu cô ấy thế nên tôi không có gì mà từ chối cả." 

Văn Thiên trợn mắt lên nhìn Thư Quân, trong mắt anh toàn là những gân đỏ nhìn trông thật đáng sợ. Thư Quân vỗ lên vai anh, "nếu anh muốn cô ấy sống hãy làm theo lời tôi nói đi." 

Thư Quân nói xong rời đi để mặc cho Văn Thiên còn đứng đó như pho tượng không biết nên làm cái gì. Anh rất muốn gặp cô, nhưng làm cách nào bây giờ? 

Bỗng có một người làm ở trong Bệnh viện kéo 1 cái thùng quần áo mới của bác sĩ được gấp đàng hoàng trong từng bọng một. Trong đầu anh nẩy ra một cái ý nghĩ trẻ con nhưng mà có thể giúp được cho anh. 

Lúc người kia, quay sang để lấy cái thùng nữa, anh thò tay nhanh vào lấy một cái bọng ra, chạy vào xe, thay quần áo. May cho anh trong cái bọng to có rất là nhiều áo và quần bác sĩ đủ cỡ, anh chọn một bộ vừa với mình. 

Nhìn anh bây giờ chẳng khác gì một bác sĩ trẻ tuổi cao to đẹp trai cả, nhưng cô y tá sẽ nhận ra mặt anh. Đành đâm lao thì phải theo lao thôi, anh phóng xe mình nhanh đến một cửa tiệp hóa trang, đội tóc giả và đeo cái kinh cận lên. 

Mấy người bán hàng không nhận ra anh nữa, quả thật là nhìn anh rất thư sinh, mái tóc giả ngắn mầu đen tuyền kia hợp với anh vô cùng, chiếc kính viền đen làm tôn thêm đôi mắt sâu và hút hồn kia. 

Anh phóng xe ra ngoài đến bệnh viện, đi qua mấy người bạo vệ mà không có ai nhận ra, anh cười thầm trong bụng. Anh ngang nhiên đi trong cái hành lang rộng ở bệnh viện. Tất cả con mắt đổ rồn về anh, bác sĩ trẻ đẹp trai hiếm có này làm thu hút mọi ánh mắt, mà đa số là phụ nữ. 

Văn Thiên liếc nhanh vào một cái tủ đang treo cái ống nghe, rồi cuổn sổ và cây bút đang đặt trên mặt tủ, anh đi lướt qua tiện thể lấy luôn. 

Đi đến nới, anh hơi cúi mặt xuống giả vờ nhìn vào quyển sổ đang cầm trên tay. Mấy cô y tá ngồi trực nhìn thấy anh, cúi đầu chào, "bác sĩ, đây là hồ sơ của ở phòng 201 người này mới vào viện bác sĩ có thể xem qua không ạ?" 

Văn Thiên ngẩn mặt lên nhìn, "xin lỗi tôi là đến để khám cho bệnh nhân Văn Thanh Thu." 

Cô y tá đứng trước mặt cùng mấy cô đằng sau vẫn cứ nhìn anh đăm đuối, không nói được lên lời. 

Anh khua khua tay trước mặt cô y tá đó, "xin lỗi?" 

Cô y tá giật mình lấy lại tư thế chỉ tay vào phòng đằng cuối rồi nói lên cái giọng nhỏ nhẹ, "dạ thương ngài, bệnh nhân đó nằm ở cái phòng đằng kia ạ." 

Anh cảm ơn rồi đi tiếp. Mấy cô y tá sấn lại với nhau, "wow đẹp trai ghê? Bác sĩ mới sao? Hôm nay sao mình có duyên gặp trai đẹp hay sao ấy mà suốt từ sáng đến giờ bao nhiều là mỹ nam không vậy?" 

Cảnh này giống Lee cùng mấy cô người làm ở nhà ghê. ^^ 

Văn Thiên đi đến phòng của Thanh Thu anh kéo cửa bước vào. Cô gái bé nhỏ vẫn đang nằm đó đôi mắt mơ hồ nhìn ra cửa sổ, ngoài trời đã tối rồi không còn nhìn thấy gì ngoài ánh điện đường và những ngôi sao lấp lánh trên bầu trời rộng lớn. 

Bước chân anh nhẹ nhàng đến sát cô, Thanh Thu nhìn thấy anh lộ ra một nụ cười muốn chào anh. 

Anh cúi xuống gần mặt cô, "em có đau ở đâu không?" 

"Cảm ơn bác sĩ, tôi thấy ổn rồi ạ." cô vẫn giọng nói còn yếu cất lên thật nhẹ, thật êm tai nhưng lại thật đau lòng. 

Văn Thiên nuốt nghẹn xuống, cầm nhẹ tay cô lên. Cô nhìn theo vẻ mặt khó hiểu. 

Anh tháo bộ tóc giả và cái kính ra, mắt cô mở to sợ hãi nhìn. Thanh Thu định hét lên, anh nhanh tay bịp miệng cô lại. "Anh là Văn Thiên là anh trai em, em đừng sợ." 

Cô vẫn còn hoảng, anh cười chìu mến rồi nói tiếp, "anh là anh trai em thật đó, bây giờ anh bỏ tay ra khỏi miệng em, nhưng em đừng hét Ok?" 

Thanh Thu gật nhẹ đầu, anh buông tay ra khỏi miệng cô. Xoa tay lên đầu cô, tỏ ra anh là người anh Trai của cô. 

" Anh là anh trai của em sao?" Cô hỏi nhẹ lại 

Văn Thiên miễn cưỡng gật đầu, anh ôm cô nhẹ vào lòng mình. Thanh Thu cảm thấy cái ôm này nó thật gần gũi và quen thuộc, nó lấp đi khoảng trống đang vô cùng phẫn nộ kia của cô đi. 

Cô nhắm nhẹ mắt mình lại, cũng ôm lấy anh, mùi hương của anh tất cả đều rất gần gũi làm cô cảm thấy không còn sợ hãi và cô đơn nứa. Chỉ có thể là người nhà thì mình luôn luôn thấy an toàn và không sợ hãi. 

Anh buông cô ra thì thấy cô đã ngủ, mệt đến thế sao? Có thể ôm anh mà ngủ được nhanh ghê? Văn Thiên cười thầm trong lòng, anh đặt nhẹ cô xuống giường, một nụ hôn nhẹ lên môi cô rồi định rời đi, nhưng bàn tay Thanh Thu vẫn giữ chặt lấy tay anh không buông. 



Ring ring