"Khương ...Hồng Lăng?"
Đột nhiên nghe được có người kêu to tên mình, Khương Hồng Lăng bất giác quay đầu lại, là ai đang gọi cô nha?
Cô bé nhìn phải nhìn trái, hai mắt không ngừng liên tục nhìn xung quanh, muốn tìm xem ai biết mặt cô, dù sao chỉ có người quen biết mới nhận thức cô, mới có thể gọi tên cô không phải sao?
Kỳ quái, rốt cuộc là ai đang gọi cô, vì sao cô chính là nhìn không thấy một khuôn mặt quen thuộc nào?
" Khương Hồng Lăng?"
Dọa! Vừa mới gọi cô đúng là cái âm thanh này!
Cô bé nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện hai cây cột nhà...Ách, không phải, là hai cái chân phủ quần dài thật dài, cô theo cặp chân dài kia chậm rãi ngẩng đầu hướng nhìn lên trên xem.
Wow, chú này làm sao có thể cao như vậy nha? Cô đã muốn nâng cằm lên nhưng vẫn nhìn không tới mặt của hắn.
Cô cẩn thận từng bước lui ra phía sau, lại ngẩng đầu lên
"A!" Trước mắt Khương Hồng Lăng nhất thời nhìn thấy một người mặt chứa đầy râu, quả thực giống người xấu như trên TV, sợ tới mức kêu to ra tiếng.
Cô bé giương đôi mắt nhìn đầy toan tính, chân bước lui về phía sau, trong nháy mắt xoay người, liều mình không muốn sống chạy về phía trước, nhưng cô cao mới bất quá 100 cm, không phải đối thủ hai cái chân dài trước mặt cô bé, chỉ nháy mắt, cô đã bị người xấu đáng sợ kia ngăn chặn đường đi.
"Không phải sợ, anh không phải người xấu." Chú kia nói như thế.
Khương Hồng Lăng vẻ mặt sợ hãi lui về sau, trong trí nhớ của cô mẹ nói trăm ngàn lời không thể tin tưởng lời nói của người lạ.
"Cẩn thận." Mắt thấy cô bé lui về sau nữa sẽ rớt xuống khe suối, Ngôn Nghiễm nói vội vàng đưa tay đem cô kéo lại phía mình.
Khương Hồng Lăng bị hù dọa, trong nháy mắt ánh mắt mở thật lớn, sau đó nước mắt cứ như vậy chảy xuống.
"Đừng khóc, đừng khóc, anh thật không phải là người xấu, nếu không...Anh mời em ăn kẹo được không?" Ngôn Nghiễm bị dọa, vội vàng trấn an cô.
"Oa a..." Vốn chỉ là kế sách miệng, sau khi Khương Hồng Lăng ngừng khóc đang nghe lời của anh, đột nhiên tiếng khóc lớn lên.
Ô...Cô thật sự gặp phải người xấu, bởi vì mẹ nói, người xấu ngoại trừ sẽ nói mình không phải là người xấu, còn có thể mời cô ăn kẹo. Ô...Mẹ nói, nếu quả thật đụng tới người xấu nhất định phải chạy, nhưng là cô có chạy, lại bị bắt trở về. Ô...Mẹ nói, nếu chạy không thoát bị người xấu bắt được..., nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời không được khóc, bằng không người xấu sẽ đánh cô. Nhưng mà cô rất sợ nha, ô...
Ngôn Nghiễm nhất thời chân tay luống cuống, liền đem cô bé ôm trước ngực, vỗ nhẹ trấn an cô.
"Đừng khóc a, đừng khóc..." Nhưng anh càng nói, cô lại càng khóc to hơn.
Làm sao bây giờ? Tại sao ông trời muốn đối xử anh như vậy? Ngôn Nghiễm nói, nhất thời có loại cảm giác bất lực muốn kêu trời.
Anh cúi đầu nhìn cô bé trong lòng mình khóc đến đáng thương. Anh có cảm giác rất là quen thuộc.
Trước kia trong lòng hắn là cô gái, là hình dáng của một nữ nhân, mà nay...
Ngôn Nghiễm nhịn không được lại lần nữa nhìn lên trời, trong lòng tự hỏi, tại sao lại đối xử với ta như vậy?
Anh ôn nhu trấn an cô bé nhưng vẫn không ngăn được cô khóc , anh đành phải sử dụng mẹo thôi.
"Anh mời em ăn MacDonald."
Vừa nghe thấy MacDonald, tiếng khóc của Khương Hồng Lăng quả nhiên ngừng lại. Cô muốn ăn MacDonald, rất muốn ăn.
Cô có rất nhiều bạn học và có thể thường đi ăn MacDonald, nhưng cô chỉ có thể lâu lâu mới ăn một lần, bởi vì mẹ luôn nói MacDonald tất cả đều là đồ ăn bị bỏ đi.
Đồ ăn bị bỏ đi? Cô thật sự không hiểu vì cái gì gọi là đồ bỏ đi, đồ bỏ đi chính là đồ bỏ đi, đồ ăn chính là đồ ăn mà đồ bỏ đi không thể ăn, đồ ăn có thể ăn, kia MacDonald có thể ăn, hơn nữa ăn thật ngon, vì sao mẹ nói nó là"Đồ bỏ đi"?
"Có muốn ăn không?" Thấy cô bé rốt cục ngừng khóc, Ngôn Nghiễm đè nén hỏi.
Khương Hồng Lăng không chút do dự lập tức gật đầu, nhưng suy nghĩ lại lắc đầu.
"Em là muốn ăn hay không muốn ăn ?" Anh mỉm cười hỏi, ánh mắt chân thật, nhìn vẻ mặt do dự của cô bé, quả nhiên là cô.
"Mẹ nói không thể ăn đồ của người xấu cho." Cô nghẹn ngào nói .
"Anh không phải người xấu." Dắt tay cô bé, hắn liền hướng MacDonald đi đến.
"Mẹ nói người xấu đều nói hắn không phải là người xấu." Khương Hồng Lăng nói sau đó thấy anh vẫn nắm tay của mình,.
"Kia mẹ em còn nói gì?"
"Mẹ nói người xấu mời ta ăn kẹo, ta trăm ngàn không thể ăn."
"Nhưng là anh không mời em ăn kẹo, mà là muốn mời em ăn MacDonald, cho nên anh không phải là người xấu."
Khương Hồng Lăng không xác định được nhìn hắn đang mỉm cười với cô, cảm giác cho cô biết theo lời mẹ nói, hắn chính là người xấu. Nhưng mà mẹ cũng có nói, người xấu bắt cô sau đó sẽ đối xử với cô rất hung ác, cho nên cô tuyệt đối không thể khóc, càng khóc người xấu sẽ đối xử với cô càng hung ác. Nhưng mà, chú này thật kỳ lạ bắt được cô sau đó vẫn tươi cười với cô, giọng nói rất là dễ nghe, còn muốn mời cô ăn MacDonald...Hắn chắc không phải là người xấu, cô thật là hồ đồ .
" Sao lại nhìn anh?" Chẳng lẽ cô nhớ ra anh?
Không, Ngôn Nghiễm lắc đầu tự nói với mình không thể nào, sự kiện kia căn bản mà nói chính là tương lai của cô bé, cô làm sao có thể nhớ ra anh được? Đừng nói nhớ rõ, ngay cả nhận thức đều có vấn đề.
"Chú, chú . . . . ."
Vừa nghe cô xưng hô với mình như vậy , Ngôn Nghiễm không khỏi nhíu mày. Tại sao lại như vậy? Bất quá, cô nên bỏ từ "chú "thì hoàn hảo .
"Gọi anh là anh là được rồi, anh chỉ hơn em chín tuổi mà thôi nha." Hắn nghiêm túc nói.
Khương Hồng Lăng hoài nghi nhìn hắn liếc mắt một cái, ở gần nhà cô có anh Trương cũng hơn cô chín tuổi, nhưng là hai người bọn họ thoạt nhìn bộ dạng hoàn toàn không giống nhau, anh Trương tựa như anh hai, mà trước mắt chú này có đầy râu. không giống anh cho lắm . . . . .
"Chú" nàng quyết định gọi hắn là chú có vẻ thích hợp, "Cháu thật sự có thể ăn MacDonald sao?"
"Có thể, nhưng là với điều kiện là không được gọi chú." Ngôn Nghiễm kiên trì nói với cô. Nói đùa sao! Anh chính là chồng tương lai của cô nha, sao có thể gọi anh là chú ?! (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )
"Có thể, nhưng là với điều kiện là không được gọi chú." Ngôn Nghiễm kiên trì nói với cô. Nói đùa sao! Anh chính là chồng tương lai của cô nha, sao có thể gọi anh là chú ?!
Khương Hồng Lăng miệng nhất biển, lập tức hất tay anh ra khóc."Chú gạt người!"
"Anh gạt người? ﹗" Anh bị phản ứng của cô hù dọa choáng váng. Cô bé tại sao lại đột nhiên khóc?
"Chú nói muốn mời ta ăn MacDonald căn bản là gạt người, chú là người xấu, người xấu."
"Anh không có lừa..."
"Người xấu! !"
Anh không kịp nói không lừa cô, cô đã xoay người bỏ chạy. Ngôn Nghiễm liền giật mình, lập tức đuổi theo sau, nhưng đột nhiên lại xuất hiện hai nữ sinh chặn đường đi của anh.
"Học Trưởng, không nghĩ gặp anh ở nơi này." Giọng nói vui mừng từ một nữ sinh vang lên.
"Đúng rồi, không nghĩ trùng hợp như vậy." Học Trưởng Ngôn Nghiễm nói, " Anh ở gần đây sao?" Một nữ sinh hưng phấn kêu lên.
"Thực xin lỗi, cho qua." Ngôn Nghiễm nói, hoàn toàn không nghe các nàng nói những gì, một lòng chỉ nhanh chóng đuổi theo Khương Hồng Lăng đã cách anh càng lúc càng xa, nhưng anh đi hướng trái hoặc hướng phải đều có người chắn ở trước mặt.
"Học trưởng, anh không nhận ra chúng tôi sao?"
" Chúng tôi là học muội trung học của anh."
"Thực xin lỗi, cho qua." Hắn không nhịn được giận tái mặt.
"Ta gọi là Trương Nhã Linh còn cô ấy là Trịnh Thục Phân. Năm trước trường học có tổ chức hội thi bơi lội, lúc đó Học Trưởng từng đến lớp chúng tôi có bán đồ ăn ngọt không cay, chúng tôi muốn mời khách, Học Trưởng lại kiên quyết muốn trả tiền."
"Đúng rồi, chúng tôi đành phải nhận lấy tiền sau đó cho Học Trưởng một dĩa đồ ngọt, anh còn nói là anh rất thích ăn đồ ngọt."
"Học trưởng, anh có nhớ việc đó không? Khi đó hai người chúng ta là người phục vụ anh. Anh cũng không biết..."
Hai người kia giống như chim sẻ nói chuyện không ngừng, Ngôn Nghiễm căn bản không đấu lại các cô, chỉ có thể trơ mắt nhìn bé Khương Hồng Lăng biến mất trong tầm mắt anh.
Đáng ghét, hôm nay anh thật sự là gặp chuyện xui xẻo nha!
" Khương Hồng Lăng."
Vừa nghe đến cái giọng nói quen thuộc này, Khương Hồng Lăng nhịn không được thở dài một hơi, giống cái tiểu đại nhân đeo bám không buông, ngẩng đầu trừng mắt đã qua một tuần liên tục chú xuất hiện ở nơi này đợi cô.
"Quái thúc thúc, chú lại muốn làm cái gì?"
"Chú. . . . ." Ngôn Nghiễm thiếu chút nữa bị nghẹn chết khi nghe cô nói vậy , thân hắn cao trừng mắt chỉ tới phần eo cô bé, nghiêm trang nói "Không nên gọi anh là quái thúc thúc, bảo anh Nghiễm ca ca."
Khương Hồng Lăng nhịn không được nhìn người trước mắt cô, cô bây giờ đã biết, trước mắt chú này không phải là người xấu, chính là rất kỳ quái mà thôi. Bởi vì hắn liên tục xuất hiện một tuần, còn chưa có ý làm hại cô, nhưng lại muốn mời cô ăn MacDonald, cho nên hiện tại cô đối mặt hắn cảm thấy không đáng sợ, chính là cảm thấy tò mò mà thôi.
"Chú..."
" Anh Ngôn Nghiễm, gọi anh là anh Ngôn Nghiễm." Ngôn Nghiễm nói, cảm thấy mình cũng sắp muốn nổi điên .
"Chú hôm nay lại muốn tìm cháu làm cái gì?" Khương Hồng Lăng không để ý đến anh kháng nghị, chính là tò mò hỏi anh.
Gần một tuần rồi, anh mang cô đi ăn MacDonald, mua laptop cho cô, còn kể những câu chuyện xưa rất hấp dẫn cho cô nghe . . . . . Có khi còn quên thời gian, hại cô về nhà trễ, bị mẹ la . Không biết hôm nay hắn lại muốn làm cái gì?
"Mẹ muốn cháu về nhà sớm một chút." Nàng lên tiếng thông báo trước.
" Khương Hồng Lăng nói cho anh Ngôn Nghiễm biết, tại sao em gọi anh...Ách, là quái thúc thúc?" Hắn nhịn không được hỏi, thật sự là ghét bị xưng hô thế này!
"Bởi vì chú rất kỳ quái."
"Anh làm sao kỳ quái? Hơn nữa anh không phải đã nói với em là anh chỉ hơn em chín tuổi mà thôi sao? Cho nên không cần lại gọi anh là chú được không?"
"Nhưng là chú so với cha ta còn già hơn."
Hưu một mũi tên chính giữa hồng tâm bắn vào trái tim Ngôn Nghiễm, anh nhìn cô, trên mặt có một chút bi thương và nét mặt dở khóc dở cười .
"Anh thật sự già như vậy sao?"
Khương Hồng Lăng cố gắng dùng sức gật đầu.
Hưu, lại một mũi tên chính giữa hồng tâm.
"Nói cho anh Ngôn Nghiễm biết, anh nhìn già chỗ nào?" Anh thẳng thắn nhìn cô hỏi.
Làm sao? Cô chăm chú nhìn hắn, không hiểu hắn có ý tứ gì. Già chính là già nha, còn già chỗ nào là sao? Được rồi, nếu chú nhất định hỏi như vậy, vậy
" Rất già." Cô trả lời.
Thở phì phò hưu lúc này là trái tim của Ngôn Nghiễm sớm vỡ nát. Anh thật sự già như vậy sao? So với ba cô còn già hơn, hơn nữa còn là" rất già" ?
" Khương Hồng Lăng, em làm bị thương trái tim của anh." Anh làm bộ khóc thút thít nói.
"Chú..." Khương Hồng Lăng có chút không biết làm sao nhìn anh, "Thực xin lỗi, nhưng là mẹ nói làm người phải thành thực, không thể nói dối."
Cô thật sự là không biết như vậy làm vết thương của anh càng thêm đau, Ngôn Nghiễm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tràn ngập vẻ có lỗi, khóc không ra nước mắt.
" Khương Hồng Lăng, nói cho anh Ngôn Nghiễm, em có yêu thích anh không?" Anh chăm chú hỏi rồi dắt tay cô bé hướng tới nhà cô mà đi,. Anh vẫn nhớ cô vừa mới nói với anh là mẹ cô muốn cô về nhà sớm một chút.
Khương Hồng Lăng do dự nhìn hắn sau đó cúi đầu nhận thức sự việc, nhưng mà cô trả lời không được.
Cô thật sự thực thích hắn mời cô đi ăn MacDonald, cũng thích hắn mua cho cô laptop, càng ưa thích hắn kể những câu chuyện xưa rất hấp dẫn cho cô nghe...Nhưng là cô chán ghét trên mặt hắn đầy râu, bởi vì nó làm cho hắn nhìn giống người xấu, mà cô chán ghét người xấu.
" Khương Hồng Lăng?"
"Cháu...Không biết." Cô ngước mặt giãy dụa nói.
Ngôn Nghiễm nhếch môi cười làm lộ ra hai hàm răng nanh chỉnh tề, ở phía trên là chòm râu đen làm tăng thêm hàm răng trắng noãn, nhưng cũng rất dọa người. Anh không biết hành động tươi cười của mình đã hù dọa đến cô bé, anh đang chìm đắm trong lời nói của cô là cô không chán ghét anh. (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )
Nếu không ghét, vậy tỏ vẻ là có chút thích sao? Chỉ tốn thời gian một tuần, liền biến cô bé từ kêu to nói anh là người xấu đã có điểm thích anh. Xem ra với tốc độ này, không cần bao nhiêu thời gian, anh có thể có được toàn bộ tín nhiệm của cô, tiến tới có thể gặp mặt cha mẹ cô, sau khi có được tín nhiệm của bọn họ, là có thể an tâm làm bạn ở bên người cô chờ cô lớn lên, sau đó cưới cô.
Cảnh đẹp, ha ha...Thật sự là viễn cảnh tương lai tốt đẹp
"Người xấu!"
Tay nhỏ bé bị anh giữ trong lòng bàn tay đột nhiên dùng sức giãy mạnh ra, bên tai còn truyền đến thanh âm trẻ thơ của cô lên án, Ngôn Nghiễm ngạc nhiên cúi đầu nhìn.
"Cái gì?"
"Chú là người xấu." Khương Hồng Lăng lui ra phía sau từng bước nói.
Ngôn Nghiễm hoàn toàn sửng sốt, vừa mới nói thích anh sau đó chỉ chớp mắt nói anh là người xấu?
"Người xấu! Người xấu! Người xấu..." Cô bé hoảng sợ xoay người bỏ chạy, trong miệng còn không ngừng kêu to hai chữ này.
Thật đáng sợ, thật đáng sợ, cô thiếu chút nữa đã bị lừa, nguyên lai quái thúc thúc thật là người xấu, hoàn hảo cô phát hiện sớm, thấy hắn lộ ra "răng nanh", bằng không cô cũng sẽ bị người xấu bắt đi rồi.
Cô vẫn không hiểu vì sao đại nhân biết người khác nói dối thì sẽ nói một câu "lộ ra dấu vết", cô nghĩ không ra dấu vết cùng nói dối có quan hệ gì, cho tới bây giờ mới biết được nguyên lai là đại nhân nói sai lầm rồi, bọn họ đem "lộ ra răng nanh" nói thành "lộ ra dấu vết", bởi vì vừa nhìn thấy quái thúc thúc lộ ra răng nanh khủng bố, cô chỉ biết hắn nói dối cho nên hắn là người xấu.
Ngôn Nghiễm cũng không có đuổi theo, không phải không đuổi, mà là ngây ngốc, sửng sốt, đã quên phải đuổi theo.
"Tại sao có thể như vậy?" Anh thì thào tự hỏi.
Cô không phải không chán ghét anh, có điểm thích anh sao? Vậy tại sao đột nhiên trong lúc đó lại biến anh trở thành người xấu?
Tại sao phải như vậy?
Ông trời, ông là cố ý chơi ta sao?
" Khương Hồng Lăng."
Khương Hồng Lăng ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng thẳng kêu, không nghe thấy, không nghe thấy, không nghe thấy...
" Khương Hồng Lăng."
Cô che lỗ tai, cước bộ càng đi càng mau.
Đột nhiên, một cánh tay theo bên cạnh cô đưa qua, tinh chuẩn vô cùng nhốt eo thân cô lại, đem cô cả người ngăn đón ôm lấy, sau đó hé ra khuôn mặt đầy râu từ trên đỉnh đầu cô đổi chiều nhìn xuống dưới.
"Em không nghe thấy Nghiễm ca ca đang gọi em sao?" Ngôn Nghiễm hỏi.
Khương Hồng Lăng vẻ mặt sợ hãi trừng mắt hắn, không. Làm sao bây giờ, cô bị nắm đến, lúc này đây hắn có thể hay không còn giống mấy lần trước thả cô đi, hay sẽ bắt cóc cô, đem cô bán đi?
Ô...Cô không nên cùng Trương Hiểu Vương cãi nhau , cô hẳn là nên nghe lời mẹ, cùng bạn học đi về nhà, mẹ nói nhiều người như vậy thế mạnh, người xấu cũng không dám tiếp cận cô.
"Vì sao nhìn anh như vậy? Em quên anh là ai chăng?" Ngôn Nghiễm buông cô, ngồi xỗm trước mặt cô bắt được hai cánh tay của cô, còn thật sự mà hoài nghi nhìn chằm chằm cô.
Đã qua một tuần, bởi vì anh hai xảy ra tai nạn xe cộ, cho nên anh vừa bận việc trường học, bệnh viện cùng trong nhà ba nơi, mới có thể không có thời gian đến gặp cô. Nhưng là mới một tuần, hẳn là không đến mức cô đã quên anh đi?
Khương Hồng Lăng sợ hãi lui về phía sau.
"Anh không phải người xấu, anh là Nghiễm ca ca, nhớ rõ không? Anh từng mời em ăn qua MacDonald nha, có nhớ lại không?" Thấy cô vẻ mặt sợ hãi bộ dạng muốn chạy trốn, anh thử thức tỉnh trí nhớ của cô.
"Chú là người xấu." Cô trừng hắn nói.
"Anh không phải người xấu." Ngôn Nghiễm lập tức lắc đầu, " Em nhìn anh, suy nghĩ một chút, anh từng mang em đi ăn MacDonald nha, cũng từng đưa cho em một cái laptop em thực thích thực thích, còn kể cho em nghe truyện cổ tích về nước suối rất lãng mạng. Em nhớ lại chưa? Anh là Nghiễm ca ca a, Nghiễm ca ca."
"Chú là người xấu."
"Anh không phải người xấu."
"Chú là người xấu."
Xem cô vẻ mặt biểu tình kiên quyết, Ngôn Nghiễm nhịn không được đưa tay xoa nhẹ huyệt Thái Dương đang ẩn ẩn đau. Tại sao lại như vậy chứ? Cô không có khả năng nhanh như vậy quên anh đi nha. Mau suy nghĩ một chút, nhất định có cái gì có thể thức tỉnh trí nhớ của cô a, có!
"Anh không phải người xấu, anh là quái thúc thúc, em nhớ ra rồi sao? Em vẫn gọi anh là quái thúc thúc nha." Hít sâu một hơi, anh tràn ngập hi vọng nhìn chằm chằm cô. Ngay cả danh hiệu anh vô cùng chán ghét cũng đã nói ra miệng, cô không có khả năng còn không nhớ ra anh đi?
"Chú là người xấu, người xấu chính là chú." Khương Hồng Lăng trừng mắt nhìn anh.
"Két ?!" Ngôn Nghiễm nhất thời há hốc mồm, nguyên lai cô không phải không nhớ rõ anh, cho nên mới đem anh trở thành người xấu, mà là cô nhớ rõ anh chính là người xấu.
Đúng rồi, ông trời! Anh làm sao có thể quên bọn họ lần trước lúc chia tay, cô đã kêu nói anh là người xấu ?
Ngôn Nghiễm nha Ngôn Nghiễm, ngươi chỉ số thông minh cao tới 130, kết quả lại cùng người ngu ngốc giống nhau. Khó trách luôn có người nói, thiên tài cùng ngu ngốc chỉ cách nhau một đường chỉ, anh thật là một ngu ngốc!
Hít sâu một hơi, chứa đựng tinh lực trường kỳ kháng chiến, anh chăm chú nhìn cô.
" Khương Hồng Lăng, em nói cho Nghiễm ca ca, Nghiễm ca ca từng động thủ đánh em sao?"
Khương Hồng Lăng hoài nghi liếc mắt nhìn hắn, sau đó lắc lắc đầu.
"Vậy, Nghiễm ca ca có lừa gạt em sao?"
Cô chần chờ một chút, lại lần nữa lắc đầu.
"Kia, em nói, Nghiễm ca ca đối với em có tốt không?"
Cô lúc này chần chờ có vẻ lâu, lát sau mới gật đầu. Tuy rằng quái thúc thúc là một người xấu, nhưng là mẹ nói qua, bé ngoan phải thành thực không thể nói dối, cho nên cô phải thành thực trả lời.
"Hảo, như vậy em nói cho Ngôn Nghiễm ca ca, Nghiễm ca ca nếu không có đánh em, cũng không có lừa em, rồi đối với em tốt, vì sao em lại nói Ngôn Nghiễm ca ca là người xấu?"
Khương Hồng Lăng nhất thời sửng sốt.
Vì sao cô lại nói quái thúc thúc là người xấu? Quái thúc thúc tuy rằng quái, nhưng là thật sự hắn không có đánh qua cô, không có lừa gạt cô, cũng vẫn đối với cô tốt lắm, còn mang cô đi ăn MacDonald cô thích ăn nhất. Vậy tại sao cô lại nói hắn là người xấu?
Cô lăng lăng nhìn hắn, tự hỏi mà vẫn không giải được nghi hoặc.
"Nghiễm ca ca không phải người xấu, Nghiễm ca ca là người tốt." Thấy cô bé lộ ra biểu tình mê hoặc, Ngôn Nghiễm nắm chắc cơ hội tẩy não cô."Nghiễm ca ca sẽ rất thương rất thương em, còn có thể chiều chuộng em, yêu em, chiếu cố em, sau đó chờ đến lúc em lớn lên biến thành một cô dâu xinh đẹp nhất, sẽ gả cho Nghiễm ca ca."
"Kẻ điên ! Ngươi cái người điên này, mau thả con gái ta ra!"
Theo âm thanh rống giận, một cỗ sức mạnh lớn lao thình lình đem Ngôn Nghiễm đẩy ngã trên mặt đất. Anh ngạc nhiên nhìn một phụ nữ nhanh chóng đem Khương Hồng Lăng kéo ra phía sau người che chắn, sau đó hung hãn trừng mắt nhìn anh.
Nhớ lại người phụ nữ vừa mới gọi một câu "con gái", lại nhìn mẹ con các cô khuôn mặt có tám phần giống nhau, Ngôn Nghiễm nhất thời hiểu được người trước mắt chính là mẹ Khương Hồng Lăng, cũng chính là mẹ vợ tương lai của anh.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt anh lập tức nghiêm nghị từ trên sàn nhà nhảy dựng lên.
Vừa thấy nam nhân râu xồm từ trên sàn nhà nhảy lên, bộ dạng hung hăng xông tới, Diệp Hiệu Linh sợ tới mức lập tức hướng con gái kêu to.
"Tiểu Lăng, chạy mau!" Hai mẹ con liều mạng xông về phía trước.
Ngôn Nghiễm ngẩn ra, tính phản xạ liền đuổi theo."Chờ một chút!"
Diệp Hiệu Linh chạy ở đằng trước quay đầu, chỉ thấy nam nhân kinh khủng kia thế nhưng cả gan làm loạn đuổi theo các cô, cũng không sợ khiến cho người bên ngoài chú ý, nhưng chết tiệt, vì sao ngỏ hẻm này trừ bọn họ ra, ngay cả người bán cá cũng không thấy?
"Cứu mạng! Người đâu, cứu mạng nha!" Nàng nháy mắt lớn giọng kêu to.
Cho dù thực gọi không ai đến cứu, ít nhất có thể đem kẻ ác dọa chạy đi? Cô là ngựa chết trước mắt thấy ngựa sống thì chọn đoán, một bên lôi kéo con gái tiếp tục chạy về phía trước, một bên không ngừng mà quay đầu nhìn ác đồ xem đã bị dọa chạy chưa, nhưng ác đồ kia không ngờ ở nháy mắt rút ngắn khoảng cách giữa bọn họ, thân thủ cũng bắt được con gái của cô.
"Chờ một chút "
"A nha "
Hét lên một tiếng, Diệp Hiệu Linh lập tức đem túi xách trên vai đánh tới Ngôn Nghiễm, sau đó trong nháy mắt thân thủ hắn bị chắn, đem con gái tới một phương hướng khác đẩy đi, "Chạy mau, Tiểu Lăng, chạy mau!"
"Chờ một chút, ta không phải "
"Cứu mạng nha, cường đạo nha, bọn cướp nha!" Nàng lại giương giọng thét chói tai.
"Dì à ta"
"Cứu mạng nha! Ngươi tên hỗn đản này, ác đồ, biến chất, lại muốn bắt cóc con gái của ta, ta với liều mạng ngươi!"
Vì tranh thủ thời gian con gái chạy trối chết, Diệp Hiệu Linh không trốn ngược lại lấy nắm tay không ngừng đánh về phía ác đồ.
Ngôn Nghiễm đông thiểm tây trốn, muốn giải thích lại mới mở miệng đã bị đánh gãy. Anh đầy bụng ủy khuất không chỗ khiếu nại, chỉ có thể đem ánh mắt khổ không thể tả quăng đến tiểu phản đồ đang cố gắng chạy trước rời đi .
Đột nhiên trong lúc đó, vẻ mặt anh kịch biến, hoảng sợ kêu to, " Khương Hồng Lăng!" Sau, can đảm tê liệt nhìn cô bé bị xe con đánh bay té trên mặt đất, cũng không nhúc nhích. (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )
Ngày hai mươi bảy hơn hai tháng trước
Thật kỳ quái, mẹ hôm nay như thế nào không có tới gọi cô dậy a?
Hôm nay là Chủ Nhật sao?
Không đúng, nàng rõ ràng nhớ rõ ngày hôm qua thì thứ Tư, bởi vì thứ Tư có khóa học cô thích nhất, cho nên cô không có khả năng tính sai. Hôm nay không phải Chủ Nhật, nhưng là mẹ như thế nào còn chưa tới gọi cô rời giường đây? Chính cô cũng đã tỉnh đâu.
A, vâng(là) tiếng mở cửa! Mẹ tới gọi cô.
"Kia thì thế nào?" Ngôn Chỉ nổi giận đùng đùng tăng thêm ngữ khí lặp lại lời của hắn, "Ngươi thì không thể biểu hiện ra một chút bộ dạng quan tâm sao?"
"Cũng đã điều động nhân lực quan tâm tới cô ấy, mà ta không giống một người quan tâm sao?" Ngôn Nghiễm nhún vai nói.
"Ta muốn ngươi bây giờ phải đi tìm việc giúp đỡ!" Ngôn Chỉ giận không kềm được một phen giật đích bối bao (A Tử: cái đích bối bao chịu ko bit cái gì) trên vai hắn xuống, đưa hắn đẩy ra ngoài cửa.
"Uy, ta mệt mỏi một ngày, muốn giúp đỡ tìm, chính ngươi sẽ không đi nha?" Ngôn Nghiễm kháng nghị kêu lên.
"Đang giúp tìm người ai không mệt mỏi chứ? Huống chi ai nói ta không đi, ta chính là ở nhà chờ cùng ngươi cùng nhau đi tìm!" không để hắn kháng nghị, Ngôn Chỉ lôi kéo cổ áo của hắn liền hướng cửa đi đến.
"Uy, Tam ca, ngươi điên rồi phải không, Đài Bắc lớn như vậy muốn đi đâu tìm người?" Ngôn Nghiễm cũng cầm lấy cổ áo của mình, nhưng là đề phòng cổ của mình bị người khác phái không nhân tính Tam ca cắt đứt. Người nào không biết Tam ca thích Trần Tĩnh Bình!
"Hỏi ngươi nha." Ngôn Chỉ trợn mắt nói.
"Hỏi ta? ta cũng không phải con giun trong bụng Khương Hồng Lăng, nào biết cô ta sẽ đi chỗ nào!"
Cổ áo trong nháy mắt bị nắm chặt, Ngôn Nghiễm bị kéo đến trước mặt hắn, khoảng cách có chừng ba cm.
"Cô ấy như vậy thích ngươi, ngươi nhưng không biết cô ấy sẽ đi đâu sao?" Ngôn Chỉ căm tức, nghiến răng nghiến lợi bật ra tiếng.
"Vậy ngươi thích cô ấy, ngươi có biết cô ấy đi nơi nào sao?" Ngôn Nghiễm không hề sợ hãi hỏi lại.
Ngôn Chỉ ngẩn ra, nhất thời giống như gà trống đấu bại buông hắn ra, suy sụp lui về phía sau.
"Làm ơn , đừng lộ ra cái vẻ mặt như Địa Cầu sắp bị hủy diệt được không?" Ngôn Nghiễm không khỏi nhức đầu.
Nói giấy không có lên tiếng trả lời, xoay người rời đi.
"Uy , ngươi muốn đi đâu nhi?"
Một mảnh trầm mặc.
"Tam ca." Hắn gọi gọi , nhưng hưởng ứng của hắn vẫn là một mảnh trầm mặc.
Ngôn Nghiễm dùng sức thở dài một hơi."Tính một cái rồi, ta cùng ngươi đãm nhiệm." Ai kêu bọn họ là huynh đệ đâu.
Đi ra phía ngoài Ngôn Chỉ phút chốc dừng bước lại quay đầu nhìn hắn.
"Bất quá ta nói trước một tiếng, ta thật sự không biết cô ấy ở đâu, cho nên chỉ có thể mò mẫm tìm cùng ngươi thử vận may."
"Chúng ta đi nhanh đi!" Ngôn Chỉ dùng sức gật đầu, tiếp theo lại nhíu mày nói: "Ta thật sự thực lo lắng cho bệnh mất đi trí nhớ của Nhu Bình sẽ đụng phải người xấu, hơn nữa cô ấy bộ dạng lại xinh đẹp như vậy."
Nói Ngôn Nghiễm nhịn không được liếc mắt.
Lo lắng? Có tất yếu sao? Giống cô ấy quỷ kế đa đoan như vậy, cô ấy không đi khi dễ người khác cũng đã a di đà Phật rồi, còn lo lắng như vậy! Về phần xinh đẹp, nói thực ra hắn tuyệt không cảm thấy, hắn chỉ cảm thấy cô điêu ngoa tùy hứng, vô pháp vô thiên đến làm cho người muốn đem cô hung hăng đập một chút.
Đáng giận, nếu không phải là vì nàng, hắn hiện tại đã sớm tắm rửa chuẩn bị trên giường ngủ.
Cô tốt nhất cầu nguyện đừng để ở bên ngoài hắn tìm được, nếu không hắn nhất định sẽ để cô hối hận diễn trò mất tích này!
"Ô...Ô..."
Từng đợt buồn bã cộng tiếng khóc từ bên trong công viên truyền tới, người đi đường khi đi qua nơi này điều bước nhanh hơn, tưởng chạy nhanh thoát đi này làm người ta lông mao dựng đứng hết cả lên.
Vài người người trẻ tuổi can đảm rốt cục nhịn không được tò mò, đi vào bên trong công viên tìm tòi một chút.
"Ô...Ô..."
Theo tiếng khóc sởn cả gai óc, bọn họ thật cẩn thận đi từng bước một đi lên phía trước, lướt qua vườn hoa, hàng rào , chòi nghĩ mát
"Ô...Kêu..."
"Wow a " bọn họ không hẹn mà cùng khẽ gọi, như thế nào vừa mới rõ ràng là ở phía trước có tiếng khóc, hiện tại đột nhiên chạy đến mặt sau đi? Mỗi người trên người nổi da gà tất cả đều ở trong nháy mắt đứng lên.
Làm sao bây giờ, còn muốn tiếp tục nữa sao? Có người lấy ánh mắt hỏi như vậy.
Đi thôi, ta đã bắt đầu cảm giác được toàn thân sợ hãi . Có người lấy biểu tình không tiếng động đáp trả.
Đùa giỡn cái gì, cũng đã vào được, nếu không tra cái tra ra manh mối, đi ra ngoài không sợ bị người chê cười sao?Người có lá gan hơi lớn hơn cái kia lấy ánh mắt như thế tỏ vẻ .
Cho nên bọn họ nuốt một ngụm nước bọt, lại lần nữa cố lấy dũng khí xoay người hướng vừa mới truyền tới thanh âm đi tới, lại lướt qua chòi nghĩ mát, hàng rào. (Nguồn: TruyenNganHay.Yn.Lt )
"Ô..."
Một tiếng khóc thình lình xảy ra lại gần trong gang tấc, cứ như vậy đột nhiên ở bọn họ bên tai vang lên.
"Wow a quỷ nha!"
Mọi người nhất thời lên tiếng thét chói tai, sau đó như là thật sự đụng phải quỷ giống như, như ong vỡ tổ hướng công viên lối ra chạy như điên. Sau đó, giống không đầu ruồi bọ chạy như điên kết quả là đụng vào người qua đường, tiếp theo liền đem quân bài hiệu ứng phát huy đến mức tận cùng.
Phanh! Phanh! Phanh! Bóng tốt, toàn bộ đổ!
Nói giấy trợn mắt há hốc mồm nhìn trước mắt này đột phát trạng huống sau một lúc lâu, thế này mới bừng tỉnh thân thủ đi đỡ đệ đệ."Nói Ngôn Nghiễm, ngươi có khỏe không?"
"Khá lắm đại đầu quỷ!" Nói Ngôn Nghiễm nhe răng trợn mắt tức giận hô to, đồng thời, nhanh tay lẹ mắt đem theo trên người hắn đứng lên, xoay người đã nghĩ chặn người gây ra họa cầm lại đây, "Muốn đi chỗ nào, ngay cả câu xin lỗi cũng sẽ không nói sao ﹖"
"Quỷ nha!" Người gây ra họa vẫn bệnh tâm thần kêu to.
"Ngươi nói ta giống quỷ?" Ngôn Nghiễm nháy mắt thu hút, tuy rằng rất nhiều người đều đối với hắn nói qua râu hắn có điểm dọa người, nhưng là có đảm lược nói hắn giống quỷ nhân, trước mắt vẫn là đầu một cái.
"Trong công viên, trong công viên có quỷ!" Người gây ra họa run run chỉ vào phía sau công viên nói.
"Trong công viên có quỷ?" Nói Ngôn Nghiễm trên mặt biểu tình thoáng chốc đã tràn ngập hứng thú cùng làm người ta không rét mà run mỉm cười, hắn đột nhiên buông ra, người gây ra họa run run cơ hồ đứng không thẳng chân người, sau đó xoay người hướng cửa vào công viên đi đến.
"Nói Ngôn Nghiễm, ngươi muốn đi đâu?" Nói giấy ngẩn ngơ, vội vàng đuổi theo ngăn trở đường đi của hắn.
"Ngươi biết rõ còn cố hỏi." Ngôn Nghiễm vòng qua hắn, mặt không chút thay đổi nói.
"Ngươi đã quên muốn theo giúp ta đi tìm Nhu Bình sao?" Ngôn Chỉ lại đuổi theo.
"Ta không quên."
"Vậy ngươi bây giờ đang làm cái gì?"
"Ngươi từ bé đến lớn đã từng gặp qua quỷ?" Ngôn Nghiễm mỉm cười hỏi, "Ta lớn như vậy cho tới bây giờ sẽ không xem qua quỷ lớn lên trông thế nào, hiện tại thật vất vả đụng phải, không tới nhìn xem không là rất đáng tiếc đấy sao?" hắn nói xong, chợt đột nhiên thở dài một hơi, sau đó thì thào tự nói bổ sung: "Đáng tiếc không đem máy chụp ảnh mang đi ra."
Ngôn Chỉ có cổ xúc động tưởng một quyền phủng biển hắn, cho dù hắn là đệ đệ.
Chết tiệt, vì Nhu Bình mất tích chuyện hắn đều nhanh muốn vội muốn chết, mà hắn đâu? Này Tĩnh Bình hao hết tâm lực tưởng lấy lòng rất đúng tượng, cũng chính là của hắn em trai khốn kiếp, lại còn đang suy nghĩ cái gì máy chụp ảnh, thay quỷ chụp ảnh!
" Ngôn Nghiễm, ngươi "
"Hư. Ngươi có hay không nghe được tiếng khóc?" Ngôn Nghiễm đánh gãy lời của hắn.
"Cái gì?" Ngôn Chỉ không tự chủ được nghiêng tai lắng nghe, thật sự nha, dường như có người ở khóc.
"Chẳng lẽ đây là vừa mới tên khốn kia theo lời quỷ? Đùa giỡn cái gì!" Ngôn Nghiễm bỗng nhiên không hờn giận nhăn lại lông mày, tiếp theo liền đi nhanh hướng "Quỷ khóc thần hào" đi đến.
Thật không biết này sợ quỷ nhân rốt cuộc là làm cái gì việc trái với lương tâm, hơi chút nhìn đến một chút gió thổi cỏ lay sẽ khóc cha gọi mẹ kêu có quỷ.
Có quỷ cái Đại Đầu ! Thanh âm này rõ ràng chính là người đang khóc, bọn họ là điếc nghe không hiểu nha? Còn bị đâm cho hắn thiếu chút nữa không xuất huyết bên trong, mông đến bây giờ còn cảm thấy đau!
Hắn hôm nay quả nhiên là xui quẩy tám đời! Đầu tiên là Trần Nhu Bình kia điêu ngoa cố tình gây sự làm cái giả tai nạn xe cộ muốn gọi hắn anh hùng cứu mỹ nhân, lại bỡn quá hoá thật, khiến cho hắn ở trong bệnh viện lãng phí nửa ngày thời gian. Mà bây giờ đâu? Hắn còn phải vì nàng diễn viên chính mất tích lãng phí giấc ngủ thời gian ở trên đường mò mẫm dạo. Nhất đáng hận nhất là, thậm chí ngay cả giả quỷ đều lấy ra khỏi lồng hấp đến hỗ trợ chỉnh hắn!
Tốt lắm, quả nhiên là thấy hắn mi Tinh cao chiếu, hổ lạc đồng bằng dễ khi dễ sao? Hắn cũng muốn nhìn một cái, rốt cuộc là người nào không hay ho quỷ hướng lên trên để có thêm can đảm.
Khí tụ đan điền, hắn đột nhiên nhất rống."Đi ra!"
Tiếng khóc ở trong nháy mắt im bặt, bên trong công viên lập tức lâm vào hoàn toàn yên tĩnh, quả nhiên là gió thổi cỏ lay đều có thể nghe. Cho nên khi trong bụi cỏ đột nhiên truyện tới một tiếng xột xoạt rất nhỏ tiếng vang thì nói Ngôn Nghiễm lập tức không chút lựa chọn bước đi Hướng Tiền.
"Đi ra!"
Nhất rống, một trảo, lôi kéo, hành văn liền mạch lưu loát.
Tránh ở sau hàng rào không "con quỉ" nhất thời bị nắm chặt đi ra ngoài, nhưng mà người bị bắt được cũng sợ đến choáng váng.
Anh em họ Ngôn, đi khắp nơi tìm người không ngờ người giả quỷ lại là Trần Nhu Bình!