Về đến Việt Nam. Tường Quân cứ nằng nặc đòi theo tôi về nhà. Mà theo cái lí do của anh ta thì là: "Anh đến nhà em lấy xe".
Hứ!! Lí do chó tha.
Taxi đến cổng tôi đã thấy mẹ và anh trai đứng đón ở đó. Họ đón tôi về hay là đón những túi đồ mà tôi mua đây? Chưa kịp giải đáp câu đố này thì mẹ tôi đã mở cửa taxi sởi lởi:
- Oa!! Con gái ngoan của mẹ về rồi! Mẹ nhớ con chết đi được.
Tôi bịt miệng chạy thẳng ra ngoài. Mẹ già à! Làm ơn đi, ruột gan của con kém lắm.
Tường Quân cũng đi xuống. Như thấy được thánh nhân, mẹ và anh trai tôi tung hô quyết liệt:
- Trời ơi!! Xem ai này.
Tường Quân nắm lấy bàn tay mẹ tôi cúi người xuống hôn chụt một cái làm tôi rùng mình và buồn...đái. Mẹ tôi thì như sắp điên lên rồi, chỉ thiếu một bước là để người ta đến khiêng vào trại thương điên nữa tôi.
- Anh chàng đẹp trai quý phái quá, quý phái quá.
Hứ! Quý phải cái đít.
Anh trai tôi chạy đến khoác vai Tường Quân như thân thiết lắm rồi nói:
- Chúng ta vào nhà thôi.
Tường Quân cũng không ngần ngại mà đi thẳng vào nhà tôi. Cái chết mẹ gì thế này? Loạn rồi, loạn thật rồi.
- Các người dám cho con sói này vào nhà thì nó sẽ ăn cả xương lẫn thịt của các người.
Không ai nghe thấy lời cảnh báo của tôi.
Tôi bước vào nhà thì mẹ đã nhảy chồm lên người tôi:
- Con gái, anh chàng đẹp trai mua cho mẹ nhiều đồ chưa này?
Rồi ông anh trai của tôi cũng được dịp nhảy đến:
- Tiểu muội. Đồng hồ Versace đấy. Thấy không?
Tôi đẩy hai người ra rồi đi đến trước mặt tường Quân:
- Anh làm cái trò gì thế? Định mua chuộc mẹ và anh trai tôi sao?
Được. Tôi sẽ cho anh biết thế nào là sự lợi hại của...bố tôi. Tôi đi sang phía bố đang chăm chú nhìn Tường quân phía đối diện. Thấy chưa? Bố tôi đang soi anh đấy. Hãy cẩn thận hơn đi, vì anh sắp chết với bố tôi rồi. Tôi chạy đến lay người bố nũng nịu. Phải tỏ ra là tội nghiệp để bố tôi phát huy năng lực càng mạnh:
- Bố!! Bố đuổi con sói này ra ngoài đi. Hắn ta là kinh khủng lắm.
Bố tôi ngồi bất động hồi lâu rồi ôm tôi vào lòng. Cái chết mẹ gì thế này? Không phải con, phải là anh ta mới đúng chứ?
- Tuyết Trinh!! Hãy nhìn đôi giày này đi. Da cá sấu đấy.
ÔI! Quỷ thần thánh ơi. Tổ tiên ơi. Con sẽ không thể toàn thây sau ngày hôm nay mất. Anh ta dám ăn thịt cả con người hiền lành như bố tôi sao? Nhìn cái bản mặt đắc ý của anh ta kìa. Tôi đấy bố ra rồi kéo tay anh ta quát:
- Cút ra khỏi nhà tôi ngay!!!
Nhưng chưa kịp làm gì khác nữa thì mẹ già tôi đã lao đến giáng cho tôi một cú đấm. anh tôi cũng lao đến đạp một phát vào người tôi khiến tôi nằm vật ra đất.
- Con dám đuổi anh chàng đẹp trai này sao? Con không cần thì chúng ta cần.
Rồi mẹ tôi quay sang nói cười với tên biến thái:
- Tuyết Trinh nhà chúng tôi dễ thương chứ?
Không thèm để ý gì đến cơn đau nữa. Tôi phải đối phó với cơn buồn nôn sắp xảy đến. Anh trai tôi chạy đến nắm tay Tường Quân. Tôi thấy chỉ thiếu mỗi việc anh tôi quỳ xuống trước mặt anh ta nữa thôi là anh tôi trở thành người của anh ta.
- Cậu phải chăm lo tốt cho Tuyết Trinh nhà tôi nhé?
Tường Quân cười cười nhìn tôi nằm dưới đất rồi cười cười nói:
- Cô ấy rất mãnh liệt. Tôi tất nhiên phải giữ cô ấy rồi.
Mẹ tôi ngửa mặt lên trời cười ha hả rồi dùng chân đạp đạp lên người tôi:
- Con nghe rồi chứ? Đúng là mẹ nào con nấy mà.
Mẹ già của con ơi. Đừng để con gái mẹ phải gội đầu cho mẹ bằng bữa sáng trong bụng con.
Rồi Tường Quân đứng dậy bắt tay anh trai tôi nói:
- Không còn sớm nữa. Tôi phải về rồi. Nếu Thứ 7 tuần này cả nhà rảnh thì mời đến dự sinh nhật tôi.
À há. Tôi dã biết được vì sao anh ta mua chuộc cả nhà tôi rồi, muốn tôi đi sinh nhật anh ta đây mà. Anh ta biết tôi không thể thoát được móng vuốt của mẹ và anh trai tôi. Đồ gian sảo!! Tôi phải làm sao thì mới đối phó được với anh?
Mẹ và anh tôi hét lên vui sướng:
- Chúng ta được mời đi sinh nhật kìa.
Làm ơn đi. Các người không thấy mất mặt nhưng tôi thấy mất mặt với hàng xóm. Tôi để ý thấy Tường Quân đang liếc nhìn tôi. Liếc đi, liếc tiếp đi. Hừ!!
Sáng sớm tôi đã bị Tường Quân làm phiền. Anh ta không muốn tôi đi xe bus, anh ta nói xe bus có rất nhiều kẻ biến thái. Hứ! Anh yên tâm đi, họ có biến thái cỡ nào cũng không biến thái bằng anh được đâu.
Tôi và Tường Quân bước vào công ti trong tác phong của những người thành đạt. Hà hà, chắc chắn là những người trong công ti bắt đầu sợ tôi rồi. Mẹ và anh trai tôi quả là có công lớn. Cứ nhìn cái kiểu cười thân thiện của mấy cô nàng trực điện thoại viên với tôi thì biết. Đang đi hiên ngang là thế không biết An Kì từ đâu chạy đến:
- Anh Quân...
Rồi nhảy chồm lên người Tường Quân ôm hôn thắm thiết. Cú như vừa gặp nhau sau lần sinh li tử biệt ấy Hứ, cái loại con gái gì mà vô duyên. Tôi bĩu môi rồi bỏ mặc cho họ ở đó nồng thắm với nhau. Chả hiểu sao trong lòng tôi lúc này có cảm giác tức thế không biết. Tôi cần đi uống nước.
"Ding"
Thang máy đến tầng hai tự dưng bật mở để lộ khuôn mặt và cái đầu trọc lốc của Phan Nguyên. Tôi tí thì không đứng nổi nữa, phải vịn vào cái thành gần và cố làm vẻ mặt bình thản. Ôi! Chỉ cần Phan Nguyên không ở đây nữa thôi là tôi sẽ cười một trận long trời lở đất. Anh trai à! Tác phẩm của anh đã có kẻ chế tác lại rồi kìa. Thích nhá.
Phan Nguyên nhìn tôi rồi đi vào thang máy. Anh ta có lẽ là rất ngại nên mới cúi gằm mặt xuống như thế kia. Rồi lại quay sang tôi nói:
- Em...Lên phòng tổng giám đốc à?
Tôi thật không ngờ là Phan Nguyên vẫn còn mặt mũi để nói chuyện với tôi. Đúng là da mặt dày đến nỗi đào không được cuốc không xong mà. Được. Để tôi thử với cái mặt chó này xem:
- Tôi dã nghe chuyện của anh...
Haha. Nhìn anh ta đờ người ra kìa. Thích quá.
- Anh....Anh thật sự xin lỗi! thực ra hôm đó...
Định giải thích hay xin lỗi? Dù sao thì tôi cũng không quan tâm. Mẹ kiếp.
"Ding"
Thật đáng tiếc cho anh Phan NGuyên ạ. Trời tuyệt đường sống của anh rồi. Tôi bước ra ngoài và nhoẻn miệng cười như để chào anh ta:
- Bảo với cô gái hôm nọ đến nhà tôi, tôi sẽ cô ta một cái áo.
Tôi chỉ nói có thế và để cho lục phủ ngũ tạng gặm nhấm nốt vế sau: "Áo của mẹ tôi ba năm về trước". Đang định bước vào phòng thì bàn tay tôi đã bị kéo giật lại cùng với một giọng nói vẻ cầu xin:
- Hãy tha thứ cho anh!
Tôi quay lại nhướn mày lên hỏi:
- Thì sao?
Mẹ kiếp cái tên dai như đỉa đói này. Anh ta tưởng làm thế này là tôi sẽ tha thứ sao? Trừ phi anh khỏa thân chạy ngoài đường thì tôi còn có thể cho mẹ và anh trai tôi đánh anh một trận nữa.(=]])
- Em vẫn còn yêu anh đúng không?
- Anh nói cái gì cơ?
Phan Nguyên lại nắm chặt tay tôi. Con bà nó, nắm chặt thế này để làm gì? sợ tôi cho anh một cái bạt tai hay sao?
- Em không thể sống mà không có anh bên cạnh được. Anh biết mà.
Ọe!! Tôi cần phải giải quyết cái đang dâng lên trong cổ họng đã. Mẹ, Phan Nguyên chó chết, Phan Nguyên chết tiệt. Để hôm nay bản cô nương dạy anh một bài học. Đang định đưa tay lên cho anh ta một cái bạt tai thì Tường Quân từ đi đến giật tay tôi lại vênh mặt lên nói với Phan Nguyên:
- Tránh xa cô ấy ra trong khi tao vẫn cho phép mày đứng trong vòng 5m trở lại.
Ô hô. Tương Quân? Ý gì đây?
Phan Nguyên mắt trợn tròn lên nhưng vẫn cố. Anh ta thật là cầm tinh con...Đỉa mà.
- Tuyết Trinh vẫn còn yêu tôi, xin anh đừng ngăn cản.
Tôi thở hắt một cái rõ kêu khiến hai anh chàng phải quay lại nhìn. Tôi thề tôi sẽ giết chết thằng lái xe nào đâm phải Phan Nguyên. Khiến anh ta trở lên như thế này để rồi đến làm phiền tôi. Tường Quân nhìn tôi rồi nhếch môi lên cười nhạt với Phan Nguyên:
- Mày bị điên à?
Phan Nguyên không nắm tay tôi nữa mà chuyển sang nắm ống quần của Tường Quân. Haha, anh ta cũng có ngày hôm nay.
- Tôi yêu cô ấy, cô ấy yêu tôi và chúng tôi yêu nhau.
Ôi! Buồn cười quá. Thằng chó này định trả thù tôi bằng việc cho tôi cười đến chết đúng không? Thật là thâm thúy. Phan Nguyên ạ. Sao anh không nói những lời này khi nằm đè lên cô gái khác ấy? Thật là bẩn thỉu, hạ lưu.
Tường Quân hất người hắn ra rồi tiếp tục đanh giọng:
- Được. Vào phòng tao.
Phan Nguyên tuy khó hiểu nhưng vẫn phái làm theo mệnh lệnh. Cũng phải thôi, đến tôi còn không hiểu được thì một người óc toàn sỏi như Phan Nguyên hiểu làm sao được.
"Bịch"
Tường Quân vứt một tờ giấy xuống bàn. Thực ra tôi thấy tờ giấy này rất nặng nên mới thấy nó rơi bịch một cái rõ đau.
- Của mày đấy!
Phan Nguyên bước đến cầm tờ giấy lên. Tôi cũng tí dỉn bước đến rồi hếch mũi lên đọc.
"ĐƠN XA THẢI NHỮNG THẰNG KHỐN NẠN".
Trời ạ. Cái đơn chết mẹ gì thế này? Lần đầu tiên tôi được thấy. Tôi có thẻ đoán trước được phản ứng của Phan Nguyên sẽ là như thế này:
- Anh có ý gì?
Tường Quân vẫn giữ nguyên cái phong thái ung dung như để khiêu khích người khác ấy. Rồi nói:
- Đáng ra là tao gửi fax cho mày từ cái hôm ở Sing rôi. Nhưng nể tình cho mày giễu quả đầu mới được mấy hôm đấy.
Tôi không ăn uống gì nhưng cũng sặc lấy sặc để. Tường Quân ơi! Không ngờ anh cũng có ngày đáng yêu như thế này. Phan Nguyên xé toạc tờ giấy rồi hét lên:
- Khốn nạn! Tao không đi đâu hết.
Mặt Tường Quân tối sầm lại. Thôi xong rồi, Phan Nguyên, lần này là anh tự chuốc lấy tai họa đấy nhé.
- Để tao bật mí cho mày một bí mật nhé? Tao đã định đuổi mày từ ngay cái hôm mày giám tranh viên dạ minh châu này với tao - Có phải là nói tôi không? - Nhưng cũng chỉ vì quá thích thú xem màn kịch hay. Để cho lộ rõ cái bản mặt thật của mày thì mới có người chịu buông tay. - Có phải là lại nói tôi nữa không?
Phan Nguyên như cũng điên lên. Cũng may là anh ta không có tóc không thì đến rụng tóc mà chết. Anh phải cảm ơn anh trai tôi đấy Phan Nguyên ạ.
- Tao đã nói rồi! Tao không đi đâu cả.
Tường Quân không nói gì với Phan Nguyên nữa mà quay sang gọi điện thoại. Mẹ kiếp! Chắc lại định gọi cho mấy cô nàng tí nữa đến phục vụ anh ta chứ gì? Mấy ngày đi Sing thấy gọi điện thoại tới tấp cơ mà.
- Lập tức kết nối với các công ti trong khu vực đưa Đào Phan Nguyên vào danh sách đen. Còn nữa, nói với chú tôi gặp xe thằng này ở đâu lập tức bắt giữ. Bấm bằng hay phạt tiền thì tùy chú xử lí.
Phan Nguyên mặt cắt không còn giọt máu. Đánh cũng không đánh được, đi cũng không đi được. Thế này nhé. 1m82 như Tường Quân thì cái hạng bét tĩ 1m75 như Phan Nguyên chả là cái đếch gì. Một người gia sản đồ sộ, hào môn quyền quý như Tường Quân thì cái hạng thư sinh nghèo hèn như Phan Nguyên cũng chỉ là một đống phân ruồi mà thôi. Cuối cùng các bạn biết anh ta chọn cách gì để đấu với Tường Quân không? Anh ta...ngất xỉu.
Tôi chạy đến định đỡ anh ta thì Tường Quân đã kéo tôi ngồi xuống đùi anh.
- Chốc nữa sẽ có người đến dọn dẹp.
Trông thì có vẻ nhẹ nhàng thế thôi nhưng cứ nhìn cái kiểu tôi không nhấc nổi mông lên thì biết.
- Anh làm thế để làm gì? Tự tôi giải quyết là được rồi.
Tường Quân ghé sát mặt sau gáy tôi, hơi thở của anh theo đó cũng phả ra làm người tôi nóng ran lên. Mẹ kiếp! Anh ta lại làm nhịp tim tôi loạn nhịp rồi. Rồi anh ta nhẹ nhàng nói:
- Anh làm thế là vì em. Chỉ cần động đến viên dạ minh châu của anh thì ngay cả cơ hội sinh tồn anh cũng bắt bọn chúng vứt bỏ.
Tôi nói qua kẽ răng:
- Đồ độc ác.
- Anh độc ác là vì em.
Rồi Tường Quân Kéo cằm tôi lại phía mặt anh. Mẹ kiếp! Ánh mắt kia, tôi cần phải chạy trốn. Nhưng anh ta cứ giữ chặt như thế này thì tôi chạy trốn kiểu gì đây? rồi như bị hút hồn vào trong đó. Ánh mắt tôi nheo lại nhìn anh. Ôi! tôi muốn hôn đôi môi trước mặt mình. Khi suýt nữa tôi hôn anh ta không điều kiện thì có tiếng gõ cửa. Tôi vội vàng tụt ra khỏi đùi của Tường Quân. Bà nó chứ, nhìn cái bản mặt đắc ý của anh ta kìa. Tôi chỉ bị lừa một lần này thôi, đừng hòng có lần sau. Tôi chạy ra mở cửa. Là bác lao công:
- Cậu cho gọi tôi ạ?
Tường Quân hất mặt bề phía Phan Nguyên đang nằm sõng soài trên mặt đất. Trời ơi! tí nữa thì tôi quên mất anh ta. Thật không ngờ Tuyết Trinh tôi cũng có ngày bị tên sói này làm cho đầu óc ngu muội.
- Bác dọn dẹp chỗ này cho tôi.
Bác lao công tuy không hiểu chuyện gì vừa diễn ra nhưng cũng chỉ thở dài rồi làm theo mệnh lệnh. Trời ơi! Nếu bác ấy mà biết nguyên nhân là do tôi gây ra có cho tôi đi Limo cũng không dám ngẩng mặt nhìn mọi người.
Cách sinh nhật của Tường Quân một ngày.
Haizz, chẳng cần phải nói cũng biết mẹ và anh trai tôi chuẩn bị cỡ nào. Cả ngày đi ra đi vào thử quần áo. Lúc tôi khó chịu thì họ sửng cồ lên như như thế này:
- Đi đến chỗ thượng lưu, cả nhà ta cũng phải là thượng lưu.
Thôi xin hồn, mẹ định đi taxi đến đấy để làm thượng lưu à? Còn ông bố khốn khổ của tôi. Trông thì có vẻ không quan tâm đến buổi tiệc này nhưng lại ngấm ngầm đi là áo comple và lau đi lau lại đôi giày cá sấu mới được tên Tường Quân biến thái tặng. Đúng là loạn cả rồi.
*****
Tan ca.
Tường Quân đến trước bàn làm việc của tôi. Hứ! Anh ta lại định làm gì đây? tôi giả vờ như anh ta là không khí tiếp tục dọn đồ chuẩn bị về.
Khi bước ra đến cửa tôi biết ngay là Tường Quân sẽ nắm tay tôi lại mà nói:
- Đi với anh một lát.
Tôi lừ mắt rồi hất tay ra:
- Đi đâu?
Không thèm trả lời anh ta kéo tôi đi luôn. Khi đã yên vị trong xe Tường Quân tôi mới nhìn anh ta đầy khó hiểu. Và tất nhiên là anh ta sẽ giải đáp khúc mắc cho tôi:
- Đi chuẩn bị đồ sinh nhật với anh.
- Đồ hâm. Tôi không có thời gian rảnh với anh.
Trong khi tôi định mở cửa xe thì anh ta nhấn chân ga lao vút đi khiên tôi hét lên ầm ĩ. Anh ta vẫn không có ý định giảm tốc độ.
- Trời ơi! Tường Quân xe kìa...
Tường Quân binh thản lách xe qua rất điệu nghệ rồi quay sang tôi cợt nhả:
- Hồi 18 tuổi anh đã học làm một tay đua F1 đấy.
Tôi hét lên không ngừng:
- Yêu cầu anh chú ý vào lái xe và yêu cầu anh giảm tốc độ xuống.
- Nếu anh giảm tốc độ em lại chạy mất thì sao?
Làm ơn đi. Bây giờ tôi đi còn không vững thì chạy cái nỗi gì?
- Tôi sẽ không đi đâu cả. Tôi đi cùng anh.
Chỉ đợi có thế. Tốc độ của xe đã trở lại bình thường. Tôi thở phào nhẹ nhõm rồi quay sang đánh Tường Quân:
- Đồ chết tiệt. Anh có biết là vừa nãy tôi sợ đến mức nào không?
Rồi Tường Quân nắm chặt lấy bàn tay tôi nhìn âu yếm. Thôi chết rồi, tôi lại sắp bị anh ta lừa đấy. Nhìn cái ánh mắt anh ta kìa. Tường Quân hôn chụt một cái vào má tôi rồi tiếp tục lái xe. Cái hôn này làm tôi ngượng ngùng quay mặt đi. Lần đầu tiên anh ta hôn nhẹ nhàng thế này, còn nhẹ hơn cả cái hôm xem pháo hoa nữa. Tường Quân chết tiệt. Anh là đồ quái thai.
- Vừa nãy có phải em đặt cả tính mạng của em vào anh không?
Hứ! Chả thế là gì? anh mà làm một đường cơ bản vào cái conteno nào đó thì tôi cũng đi gặp Bác Hồ luôn. Tôi không thèm chả lời anh ta mà ngả người xuống ghế và giả vờ ngủ. Gì chứ giả vờ thì Tuyết Trinh đây có thể vào làm diễn viên được đấy. Chỉ tiếc là tôi không xinh đẹp như An Kì để bán thân vào làng nghệ thuật.
Bỗng nhiên xe dừng lại. Tôi hé mắt ra nhìn thì thấy trước mặt mình là Quảng trường. Đài phun nước to tướng thế kia cơ mà. Tường Quân đã mở cửa xe từ lúc nào rồi vòng qua xe tôi mở cửa. Tôi bước xuống hỏi:
- Anh mua đồ sinh nhật ở đây sao?
Tường Quân quả quyết gật đầu. Rồi kéo tay tôi đi về phía tượng đài kia. Anh ta lại định giở trò gì đây? Khi tôi cảm thấy nước của đài kia phun bắn cả vào chân thì trước mặt tôi...Tường Quân đã quỳ một chân xuống. Con bà nó chứ, anh ta toàn những hành động khó hiểu. Tôi vội vàng đỡ anh ta nói:
- Tường Quân, đứng lên đi. Mọi người đang nhìn kìa.
Mấy nữ sinh đi học qua bắt đầu thích thú đứng lại nhìn chúng tôi. Tôi xấu hổ quá. Mẹ kiếp. Tường Quân lúc nào cũng làm tôi mất mặt. Rồi khi tôi tiêp tục kéo anh dậy thì người tôi đã bị anh ta kéo về phía trước. Đôi môi anh nóng hổi áp lên môi tôi bất ngờ khiến tôi mở to mắt. Trái tim tôi như bắn ra khỏi lòng ngực. Trời ơi, chắc chắn là bị chụp hình rồi. Tường Quân từ từ buông tôi ra và nói giọng khàn khàn:
- Làm vợ anh nhé?
Cái chết mẹ gì thế? Bạn gái tôi còn chưa làm với anh bảo tôi làm vợ anh thì tôi là con điên.
Rồi Tường Quân rút ra một cái hộp nhỏ màu gì thì chắc các bạn cũng biết. Anh mở ra. Đó là một chiếc nhẫn được đúc kết từ vàng trắng. Viên kim cương bị ánh mặt trở phản chiếu chói lòa cả mắt. Chắc là đắt tiền lắm, mẹ kiếp! Đến giờ phút này tôi còn quan tâm đến cái đó làm gì. Và đưa đến trước mặt tôi với ánh mặt thành thật.
- Anh yêu em! Làm vợ anh nhé?
Tôi khó thở quá, không phải là do tác dụng của cái nóng đấy chứ. Tôi quay mặt ra chỗ khác và phát hiện mọi người đã bủa vây và đứng thành một vòng tròn bao quanh chúng tôi. Có người quay phim, có người chụp hình...Làm ơn đi, đứng tản ra, nếu để lão thái hậu và ông anh của tôi nhìn thấy thì họ sẽ nhảy vào đây cho mà xem.
- Không phải anh nói đi mua đồ sinh nhật cho anh sao?
- Em chính là món quà sinh nhật lớn nhất đối với anh.
Tôi chết rồi. Tôi không sống nổi mất. Những lời mật ngọt như thế này trái tim của tôi không đề kháng được. Tôi nhắm mắt nói bừa:
- Để tôi suy nghĩ đã.
- Cuộc sống là không chờ đợi. Biết đâu ngày mai em lại bỏ đi thì sao? anh đợi em đến bao giờ?
Cái con mẹ nhà anh. Tôi có thể chạy thoát khỏi anh sao? Tôi thở hắt một tiếng rồi lại nghe thấy mấy đứa nữ sinh tung hô:
- Chị gái ơi! Nhận lời đi, đừng để anh ấy quỳ như thế kia.
Mẹ kiếp! Bọn trẻ con bây giờ xem phim tình cảm nhiều quá đâm ra lắm chuyện như vậy đấy.
Rồi đám đông bắt đầu hô to:
- NHẬN LỜI ĐI!!
Tôi đưa mắt nhìn Tường Quân. Ánh mắt anh chưa chan và tình cảm tựa hồ nước trong xanh. Nói thật là mấy ngày hôm nay tôi cũng không hiểu nổi tình cảm của mình nữa. Rất hay tức giận khi anh dịu dàng với người con gái khác, rất hay chịu thua khi anh giở trò với tôi và rất hay chạy trốn anh. Đấy có phải là tôi đã yêu anh rồi không?Tôi đưa tay sờ vào chiếc nhẫn nhẹ nhàng và đầy nâng niu.
- Vậy còn đám phụ nữ hay vây quanh anh thì sao?
- Mặc kệ bọn họ. Anh sẽ không quan tâm, em cũng không quan tâm. Chúng ta có nhau thế là được.
Tôi tiếp tục chất vấn:
- Tại sao lại cầu hôn em? Chẳng phải là anh chỉ muốn trêu chọc em sao?
Tường Quân mỉm cười, trong nụ cười có chút ranh mãnh:
- Anh đã thích em ngay từ khi em nộp hồ sơ. Đấy là lí do vì sao em rất bình thường về ngoại hình mà vẫn được anh tuyển chọn.
Mẹ kiếp. Thích thì cứ nói là thích, tại sao lại phải nói vế sau làm gì?
Tôi cuối cùng cũng chịu thua con sói này:
- Em đồng ý cho anh làm phu quân của em.
Tường Quân vui sướng nhảy lên rồi bế thốc tôi lên quay mấy vòng.
Đám đông cũng hò reo quyết liệt. Hứ! Liên quan gì đến các người cơ chứ? Tôi quát nhẹ:
- Thả em xuống em có điều muốn nói.
Tường Quân liền thả tôi xuống và chờ đợi điều tôi sắp nói:
- Em có quyền thay đổi ý định.
- Được.
- Em có quyền bỏ đi mà không có lí do nếu anh lừa dối em?
- Không thành vấn đề.
- Em có quyền...
Khi tôi chưa nói hết thì Tường Quân đã ôm tôi vào lòng rồi nói xúc động:
- Anh đồng ý. Một khi anh đã cầu hôn thư kí Trinh tức là anh đã bán cả linh hồn và thể xác cho cô ấy không điều kiện. Hãy làm bất cứ việc gì mà em muốn.
Tôi xúc động và khó thở sắp khóc rồi. Không ngờ Tường Quân biến thái lại đáng yêu và lãng mạn như thế này. Thật là khiến tôi cảm thấy có chút...có chút...hối hận vi không yêu anh sớm hơn