Chương 11 - Niềm tin tan đi một cách bàng hoàng như vậy. Sau này muốn lấy lại là rất rất khó.
An Lâm vội vàng lái xe đi.
Anh đã vượt không biết bao nhiêu lần đèn đỏ. Nghe giọng của Khánh Lâm thì có vẻ như bố cô ấy đang trong tình trạng nguy cấp. Nếu không đến nhanh thì e là sẽ không ổn.
An Lâm là một người bác sĩ có lương tâm. Với bệnh nhân anh luôn nhiệt tình hết mức. Chỉ cần mọi người khỏe là anh cũng thấy rất vui.
Trúc Diệp đứng lặng người trước cổng công ti khá lâu. Cô không biết mình nên làm gì, nên đi đâu vào lúc này. Thế là cứ đứng một mình như thế.
Cuộc hẹn đã bị bỏ dở, với An Lâm cô không bao giờ có thể quan trọng bằng công việc của anh ấy. Cô đã tự nhận mình là người ích kỉ hàng trăm lần rồi cho nên...nếu có giận An Lâm vào lúc này cô cũng không thấy dằn vặt.
Người trong điện thoại vừa rồi là ai? Ở bệnh viện còn rất nhiều y bác sĩ nữa, tại sao lại chỉ gọi cho anh ấy? Trúc Diệp đã nghe loáng thoáng giọng của một người con gái. Ngoài cô ra, còn có người khác có thể làm cho An Lâm hoảng hốt và vội vàng như vậy sao?
Từ trước đến nay. Với con gái, An Lâm chưa bao giờ đối xử tốt quá mức xã giao.
Vậy người kia là ai?
Nam Lâm và mọi người cùng nhau đến một nhà hàng nào đó ăn qua bữa trưa. Dù sao thì cũng không nên hại Trịnh Thắng trắng tay ra về. Theo như cái ý nghĩ của Nam Lâm thì anh thấy mình vẫn còn tốt chán.
- Mọi người hẹn nhau ở Việt nhé?
Rồi Nam Lâm tung chùm chìa khóa lên và bắt lấy.
Bỗng nhiên trong thâm tâm anh có một linh cảm gì đó khó tả. Nam Lâm mím môi và ngồi vào xe. Anh khẽ lặng người đi trong giây lát. Ánh mắt như sâu thẳm vô đáy. Sống mũi cao thẳng tắp hiên ngang làm nổi bất nét gì đó bốc đồng và ngỗ ngược trong anh. Hai bàn tay nắm chặt vô lăng và cứ giữ nguyên ở đó. Thời gian cứ trôi qua, nhưng Nam Lâm những tưởng nó đang bị đóng băng. Nhìn anh có vẻ như là đang suy nghĩ. Nhưng thực ra anh chẳng nghĩ gì cả. Đầu óc tróng rỗng và hoàn toàn vô thức. Anh không biết mình đang làm cái gì. Cảm giác vừa nãy khiến anh như vậy.
Nam Lâm khởi động xe rồi lao vút đi.
Như một cơn gió vô hướng, cứ thổi qua...trôi qua...khiến người khác vừa khó chịu lại vừa muốn níu giữ.
An Lâm vừa bước vào bệnh viện vừa lấy điện thoại. Anh bấm tìm số của Khánh Lâm một cách vội vàng. Chỉ sợ rằng mình chậm một bước nào đấy sẽ ân hận cả đời.
Nhưng khi anh vừa bước đến thang máy thì đã gặp Khánh Lâm đứng mỉm cười ở đó. Nụ cười của cô ấy làm anh có hơi bình tĩnh. Anh đang nghĩ nếu cô ấy vẫn bình thường như vậy thì mình vội vã làm gì cơ chứ? Rõ ràng là nụ cười kia cho thấy bệnh tình của bác trai không hề nguy hiểm như cô ấy đã nói.
Tuy vậy nhưng An Lâm vẫn bước đến hỏi bằng một vẻ lo lắng:
- Bác ấy sao rồi?
Khánh Lâm mặt mày tỉnh bơ nói vẻ đùa đùa:
- Sắp chết rồi.
An Lâm hoảng hốt:
- Cái gì?
Khánh Lâm lại mỉm cười rồi kéo An Lâm ra ngoài bệnh viện nói:
- Em chờ anh sắp chết rồi.
An Lâm nhất thời không hiểu hành động này. Có phải cô ấy vừa trải qua một nỗi đau quá lớn nào đó không?
Nghĩ vậy anh vội bỏ bàn tay Khánh Lâm đang nắm lấy cánh tay mình kéo đi. Rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc:
- Khánh Lâm! Đừng đùa nữa. Có phải bố em gặp chuyện gì rồi không?
- Phải!
Câu nói này càng làm cho An Lâm không dám thở mạnh:
- Em nói đi. Có chuyện gì?
Khánh Lâm thấy điệu bộ này của An Lâm thì không khỏi cười lớn. Cô đã cố gắng giữ trật tự từ nãy tới giờ nhưng vẻ mặt của An Lâm lúc này làm cô không thể không cười. Nghe nói An Lâm là một thần đồng. Nhưng ai nói thần đồng không có lúc ngốc nghếch?
- Bố em đang lo lắng khi chưa thấy em lấy chồng.
An Lâm nhíu mày:
- Đừng đùa nữa.
Khánh Lâm giơ tay lên nói vẻ kiên quyết:
- Em thề. Nếu bố em có chuyện gì thì em có thể đứng đây tươi cười với anh được hay sao?
An Lâm đứng im như pho tượng. Không có chuyện gì vậy tại sao lại phải gọi anh đến đây? Làm anh lo lắng và hoảng hốt như vậy Khánh Lâm vui lắm hay sao? Anh đã phải có lỗi với Trúc Diệp khi không đưa cô ấy đi ăn cơm được. Rồi còn bắt anh làm một người công dân không biết luật giao thông. Cô ấy làm thế là vì cái gì?
An Lâm nhíu mày xuống. Mắt anh vốn đã lặng nay còn lặng hơn. Nhìn vào đó thấy sâu thẳm và hơi trầm mặc. Rốt cuộc không ai có thể biết được anh ấy đang nghĩ gì sau đôi mắt ấy.
Anh đã tức giận. Đã bực bội. Chưa bao giờ anh thấy khó chịu như thế này.
Khánh Lâm phát hiện ra An Lâm đang thay đổi sắc mặt. Rõ ràng là nó đang xấu đi trông thấy. Cô đã làm gì sai sao? Chỉ muốn hù dọa anh ấy một chút thôi mà. Nhìn vào đôi mắt anh ấy, cô nhất thời sợ hãi và chỉ biết cúi mặt xuống.
- Em về đi.
Câu nói ngắn gọn này là để mắng cô hay sao? Nếu cô không làm như vậy thì anh ấy có chịu về gặp cô hay không? Cô muốn mời anh ấy ăn một bữa. Cô muốn đi dạo cùng anh ấy...chẳng nhẽ tất cả những việc này là sai hay sao?
- Em không thể về được.
An Lâm nói giọng mệt mỏi:
- Em còn muốn đùa gì với tôi nữa. Khiến tôi như một thằng ngốc, khiến tôi phải có lỗi với một người...em chưa thấy vui hay sao?
Khánh Lâm hơi bất ngờ vì câu nói này. Việc cô làm đã anh hưởng đến anh ấy nhiều như vậy, chẳng trách An Lâm lại bực mình vì cô.
Khánh Lâm mặt mày bí xị nói giọng hối lỗi:
- Em...Anh An Lâm! Anh cứ mắng chửi em đi. Em biết mình sai rồi. em không nên đùa ác như vậy.
An Lâm chỉ trách mìh không giận được người khác lâu. Vừa nghe Khánh Lâm nhận lỗi anh đã thấy lòng mình dịu lại. Cảm giác bực tức đã trôi tuột đi đâu mất. Anh thở dài rồi nói:
- Được rồi. Nếu không có chuyện gì nữa thì em về đi.
Ngay lập tức Khánh Lâm níu lấy tay của An Lâm:
- Khoan đã.
Trong bệnh viện. Nhiều người quay ra nhìn cảnh tượng này. Cũng tại bởi Khánh Lâm nói hơi to nên gây chú ý cũng là điều đương nhiên.
Thấy được tình thế hiện tại. Khánh Lâm đỏ mặt rồi rụt nhanh tay về. Có vẻ như An Lâm cũng không được thoải mái nên anh ho khan vài tiếng để che giấu cảm xúc của mình.
- Có chuyện gì em nói mau đi.
- Em muốn...anh ăn với em một bữa nhé?
An Lâm không thấy lời đề nghị này có gì là xấu xa. Nhưng anh chỉ nghĩ nếu mình đã hẹn với Trúc Diệp rồi, bây giờ lại đi ăn cùng với một người khác há chẳng phải mình là một thằng khốn nạn hay sao? Nhưng anh còn chưa kịp từ chối thì đã bị câu nói của Khánh Lâm chặn lại:
- Anh đồng ý nhé? Hôm nay bố em nói muốn gặp anh.
- Gặp anh?
- Phải! Ông bảo muốn gặp vị bác sĩ trẻ tuổi làm con gái ông phải ngày đêm nhớ nhung.
An Lâm hiểu hàm ý của câu nói này. Anh biết Khánh Lâm có cảm tình với anh. Nhưng anh không thể đón nhận vì trong lòng anh sớm đã có một người khác. Làm sao anh có thể vứt bỏ hết để đón nhận tình cảm của cô ấy đây. Với con gái, anh không muốn ai phải đau khổ về mình nên tỏ ra rất rạch ròi với họ. Chỉ cần ai có ý định thôi là anh cũng ngăn chặn ngay.
Nhưng Khánh Lâm là trường hợp đặc biệt. Anh cũng không hiểu sao mình lại để cô tùy tiện như vậy? Anh không thể ngăn cản cô thích anh và bày tỏ với anh. Xem ra anh đã quá hồ đồ rồi. Để cô ấy dần lún sâu và khiến mình trở lên khó xử.
Khi An Lâm còn chưa kịp trả lời thì Khánh Lâm đã làm vẻ nũng nịu:
- Đi anh nhé! Bố em rất mong sẽ được gặp anh một lần. Ông đã nói với em lâu rồi nhưng bây giờ em mới mời anh.
An Lâm cảm thấy mình đã lâm vào cảnh "tiến thoái lưỡng nan". Tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Cuối cùng anh cũng đành nhắm mắt nói:
- Được rồi.
Nam Lâm lái xe đến trước cổng công ti của Trúc Diệp.
Vừa đến nơi đã thấy bóng dáng quen thuộc của cô ấy. Nam Lâm đưa tay nhìn đồng hồ. Đã là quá trưa rồi, sao cô ấy vẫn còn đứng đây? An Lâm lúc nào cũng trễ hẹn như vậy sao?
Không. Anh hiểu An Lâm, anh ấy lúc nào cũng là người tôn trọng người khác. Không bao giờ để người ta phải sống trong cảnh chờ đợi cả. Chắc là có chuyện gì xảy ra rồi.
Nghĩ thế Nam Lâm tháo dây an toàn rồi mở cửa xe. Khi đến gần chỗ Trúc diệp đang đứng anh mới thấy cô ấy không hề để ý gì đến thế giới xung quanh cả. Ánh mắt thất thần như đang tìm một cái gì đó, sự xuất hiện của anh cũng chẳng thể thức tỉnh cô khỏi cái thế giới mà cô đang chìm ngập vào. Trong nơi ấy có những gì? Có gì mà khiến cô ấy phải chăm chú...chăm chú đến đau khổ như vậy?
Anh cất tiếng gọi:
- Trúc Diệp.
...
- Trúc Diệp! em sao vậy?
Trúc diệp giật mình sau tiếng gọi. Cô nhìn người con trai trước mặt mình nhất thời không nhận thức được những gì đang diễn ra. Cơ hồ tỏ ra rất ngu ngơ và có phần ngốc nghếch.
Cuối cùng, khi nhìn vào ánh mắt kia. Ánh mắt mà có lẽ khi cô rời khỏi thể giới này cô cũng không bao giờ có thể quên được. Cô đã nhận ra.
- Anh Nam Lâm.
Nam Lâm thở phào nhẹ nhõm. Bộ dạng của cô vừa nãy khiến anh hời hoảng. Anh đặt tay lên vai Trúc Diệp hỏi vẻ lo lắng:
- Sao thế? Sao em lại đứng đây. An Lâm đâu?
Trúc Diệp như cảm thấy tim mình quặn lại đau đớn khi nghe đến cái tên này.
Lúc trước, khi xem phim, cô thấy người ta có thể chết đi sống lại vì yêu...cô không hiểu là do phim truyện đã nâng cấp, nói quá, phóng đại hay là do mình chưa hiểu sự tình? Bây giờ thì cô đã biết. Cô đã biết thế nào là mùi vị của đau khổ. Tuy bây giờ chưa thể gọi là đau khổ nhưng cô thấy mình bắt đầu có dấu hiệu rồi.
Khi yêu người ta sẽ như vậy sao?
Trúc Diệp cố gượng cười để trả lời Nam Lâm:
- Anh An Lâm có công chuyện rồi.
Nam Lâm nhíu mày:
- Vậy sao em còn đứng đây? Em đã ăn gì chưa?
TRúc Diệp cúi mặt xuống không trả lời.
Bộ dạng này làm Nam Lâm rất chua xót. Rồi anh kéo tay cô về phái chiếc xe của mình.
- Đi với anh.
Trúc diệp không hiểu gì nhưng bộ dạng của anh làm cô thấy ấm áp phần nào. Rõ ràng anh luôn đến đúng lúc. Nhưng cô chưa bao giờ nhận ra.
An Lâm lái xe đưa Khánh Lâm đến nhà hàng Việt. Trong xe không khí nhẹ nhàng và dễ chịu. Cộng với đó là bản giao hưởng du dương và êm ái khiến lòng người thanh thản không ngờ.
Khánh Lâm ngắm nhìn dáng của An Lâm ở góc độ nghiêng. Lúc nào anh ấy cũng đẹp trai đến mê người như vậy. Có bao nhiêu phụ nữ chết chìm trong ảo tưởng khi đứng trước anh ấy đây? Chiếc mũi thẳng và cao, mái tóc gọn gàng nhìn rất lịch lãm. Lông mày lưỡi mác càng làm cho đôi mắt có phần cuốn hút nam tính. Vân vân...Cô thấy ở An Lâm, không có gì là sai lệch của chuẩn mực cả. Anh hoàn toàn khiến cô thấy hoàn hảo.
- Anh An Lâm này!
An Lâm nhướn mày tỏ vẻ chờ đợi câu nói tiếp theo của Khánh Lâm.
Khánh Lâm ngập ngừng hồi lâu rồi cuối cùng cô cũng thốt ra:
- Anh thấy em thế nào?
An Lâm ra chiều suy nghĩ. Thế nào à? Câu hỏi này không phải là câu hỏi khó. Nhưng nếu không biết dùng từ để diễn đạt rất có thể sẽ khiến cho đối phương phật ý. Anh nói điềm tĩnh:
- Chúng ta quen biết nhau chưa phải là lâu...với thời gian như vậy anh không có đánh giá gì về con người em.
Một câu trả lời khá an toàn.
Khánh Lâm gật gù vẻ hiểu ý. Cô không hỏi gì thêm mà chìm vào suy nghĩ. An Lâm rõ ràng là chẳng có tình cảm gì với cô cả. Nếu không thì anh đã trả lời được câu hỏi vừa nãy của cô rồi.
Khánh Lâm cảm thấy trong lòng như có hàng ngàng đợt sóng xô vào nhau rồi lại tản ra. Khi xô vào thì dạt dào, trào dâng...Nhưng đến khi tản ra rồi lại hoàn toàn trống rỗng, bơ vơ một khoảng đất trống. Khiến lòng người ta khó chịu vô cùng.
Nam Lâm mở cửa cho Trúc Diệp. Anh tì nhẹ người vào cánh cửa nheo mắt nói:
- Trong kia là các đồng nghiệp của anh. Em làm quen luôn nhé?
Trúc Diệp nghe vậy thì hơi ngập ngừng. Cô toan đúng dậy nhưng rồi lại ngồi yên. Nói:
- Hay anh đưa em về công ti đi. Em ăn cơm hộp cũng được. Toàn đồng nghiệp của anh thì ngại chết.
Nam Lâm không nói gì thêm vội đưa cánh tay lại và kéo cô ra khỏi xe. Sao có thể để cô đi được. Khó khăn lắm mới gặp được cô, mới đưa được cô đến giới thiệu đồng nghiệp. Để cô ấy đi chẳng hóa ra anh lại ngốc nghếch hơn cả Thạch Sanh.
Trúc Diệp bị kéo ra thì loạng choạng không đứng vững. Cô phải bám vào người Nam Lâm mới giữ được thăng bằng. Khi cô vừa ngẩng mặt lên chợt bắt gặp ánh mắt của Nam Lâm. Không khí hơi trầm xuống khiến lòng người ta khó xử. Cả hai cứ đứng nhìn nhau như vậy...
Trúc Diệp chưa bao giờ nhìn sâu vào đôi mắt này. Cô bị cuốn vào rồi, nó xoáy sâu đến tận tâm khảm không cho cô thoát ra. Làm cô phải khó xử, làm cô không dám đối diện. Nhưng càng chống cự thì lại càng khiến mình bị lún sâu. Anh ấy trước mắt cô giờ là Nam Lâm của thì hiện tại. Khác hẳn với nhiều năm về trước. Anh ấy dịu dàng hơn rất nhiều. Và anh ấy hiểu cô...Cô chưa bao giờ dám tưởng tượng Nam Lâm có thể hiểu được mình.
Nam Lâm cảm thấy sóng lòng như trào dâng. Anh rất muốn cuốn lấy đôi môi đang mím chặt trước mặt mình. Nhưng lại không thể, trong thâm tâm vẫn có 1 giọng nói ngăn cản lại "chỉ là anh em". Đúng vậy. Anh em không thể làm vậy. Cô ấy là người anh yêu, cũng là người anh cố gắng quên đi.
Nhưng anh đang làm gì thế này? Anh đang cố ấn cho bản thân mình lún sâu xuống vũng lầy.
- Nam Lâm.
Trịnh Thắng nhìn bóng Nam Lâm thấp thoáng đằng xa. Anh chạy ra cửa gọi.
Nhìn cô gái đứng cạnh Nam Lâm, anh chưa bao giờ thấy. Nam Lâm và anh vốn rất thân, nếu có đối tượng mới Nam Lâm không bao giờ giữ trong lòng. Cô nàng này có lẽ là mới.
Trịnh Thắng nhìn Trúc diệp. Một cô gái mang vẻ dịu dàng, duyên dáng. Tuy các nét trên mặt không thể gọi là hoàn mĩ nhưng nhìn chung lại rất hài hòa. Mang một cái gì đó dịu nhẹ, không xinh đẹp đến độ gay gắt khiến người ta phải ghen tị hay khó chịu. Chỉ thoáng qua, như một cơn mưa hè...
Nam Lâm và Trúc Diệp bị đánh thức bởi giọng nói của Trịnh thắng. Hai người vội vàng quay ra một chỗ khác để che đi sự xấu hổ.
Nam Lâm cười vui vẻ:
- Cậu không phải đã ăn hết phần của tôi rồi đấy chứ?
Trịnh Thắng hất hàm nói:
- Phải! Ăn hết rồi. Về đi.
Nam Lâm trợn mắt quát:
- A được! Tôi phải vào gọi thêm mấy món nữa cho cậu sạt nghiệp luôn.
Trúc Diệp mỉm cười trước hai con người này. Nam Lâm cô đã biết vốn tính rất trẻ con nhưng không biết anh lại hài hước như vậy. Cô không ngạc nhiên nhưng lại rất chờ đợi những gì cô chưa biết về anh sẽ bộc phát ra.
Cũng như chờ đợi một Nam Lâm mới trong cô dần xuất hiện.
Khi ba người vừa bước vào thì cũng là lúc xe của An Lâm đi đến. Mang theo những diễn biến căng thẳng đến nhà hàng này.
Trúc Diệp bước vào cùng Nam Lâm khiến mọi người hơi ngỡ ngàng và bất ngờ. Vì Nam Lâm làm công an nên đồng nghiệp của anh ấy toàn con trai. Sự xuất hiện của Lê Linh đã là một nét chấm phá rồi, bây giờ có thêm Trúc diệp nữa không khí và cảnh tượng như được điểm xuyết thêm một bông hoa nữa.
Một anh chàng đã ngà ngà say đứng lên đưa tay lên chào kiểu quân đội với Nam Lâm nói to:
- Sếp! Chị dâu.
Tất cả cười ồ lên trước bộ dạng này của anh chàng. Trúc Diệp đưa tay lên che đi nụ cười của mình. Cô nheo mắt nhìn Nam Lâm. Ánh mắt của anh ấy đang rất hạnh phúc.
Sự thật là như vậy. Nếu một ngày Trúc Diệp đi bên anh và được mọi người gọi như thế, chắc chắn anh sẽ chết đi vì hạnh phúc.
Nam Lâm cầm lấy một li rượu rồi nói to:
- Xin lỗi vì tôi đến hơi muộn!.
Mọi người hô lên:
- Vậy uống rượu chuộc lỗi đi.
Nam Lâm lập tức uống hết li rượu rồi đưa tay kéo Trúc Diệp nói:
- Giới thiệu. Bạn gái tôi.
Mọi người được dịp ồ lên. Không khí chợt náo nhiệt thêm vì thông tin không thể mới hơn này. Nam Lâm tuy có rất nhiều bạn gái nhưng anh chưa bao giờ giới thiệu trước đồng nghiệp cả. Mọi người đang suy nghĩ không biết cô gái này có phải là vợ sắp cưới của Nam Lâm không nữa.
Trúc Diệp bị câu nói của Nam Lâm làm cho đờ người ra. Cô đánh mắt sang phía Nam Lâm.
Anh ghé sát mặt về phía cô nói thầm:
- Chỉ hôm nay thôi. Kết hợp với anh để mọi người được vui vẻ.
Hơi thở của từng câu nói như quấn lấy tâm hồn Trúc Diệp. Ấm áp len vào tận trong tim, khiến các mạch máu của cô như giãn ra và nóng lên. Khuôn mặt cô ửng hồng. Hôm nay cô sẽ đóng vai là bạn gái của Nam Lâm sao? Cũng rất thú vị đó chứ?
Trúc Diệp vừa ngồi xuống thì cô lại khựng người lại.
Hai con người cừa bước vào khiến cô những tưởng mình đang nhìn nhầm.
Đó chẳng phải là An Lâm hay sao? Người con gái đi cùng anh là ai? Tâm trí Trúc Diệp quay cuồng và không hề vũng vàng. Cô nhìn chằm chằm vào nụ cười đang mở trên môi của An Lâm. Anh ấy cũng đang hạnh phúc. Là nụ cười mà anh vẫn hay dành cho cô...
Giây phút đó, niềm tin trong lòng cô chợt dần vụn nát.
Chương 12 - Họ không thể...
Trúc Diệp cứ chăm chú nhìn họ mà không biết Nam Lâm cũng đang nhìn mình. Anh đánh mắt theo hướng nhìn của Trúc Diệp.
Hình ảnh An Lâm ngồi với một người con gái khác thật khiến Nam Lâm bàng hoàng. Không phải bàng hoàng vì anh trai anh đi ăn cùng người khác mà vì anh đã bỏ rơi Trúc Diệp để đi với người con gái kia.
Trúc Diệp tưởng chừng như lúc đó tất cả trong cô đã sụp đổ. Mọi niềm tin, niềm hi vọng đều dần tan biến theo một cơn gió vô tình nào đó. Cô biết mình trong lòng An Lâm chỉ là em gái không hơn không kém. Nhưng anh ấy luôn tỏ ra quá tốt để khiến cô hi vọng. Anh ấy luôn làm cô thấy yên tâm...rằng anh ấy không bao giờ dành tình cảm cho một người con gái nào đó.
Nam Lâm thấy có giọt lệ thấp thoáng nơi khóe mắt của Trúc Diệp. Thấy mọi người cũng đang dần để ý anh liền kéo cô vào lòng cười to và nói:
- Trúc Diệp. Chúng ta uống với đồng nghiệp một chén nào.
Tâm trang không vui, lấy rượu giải sầu là phương án mà trong phim truyện Trúc diệp hay làm. Có thật là khi uống rượu sẽ thấy đỡ hơn không?
Cô đã quyết định là sẽ không làm gì cả, không gọi An Lâm. Không khóc lóc kể khổ, không tát vào mặt anh ấy giống như người ta vẫn làm khi bị phản bội. Vì sự thật là An Lâm hoàn toàn có thể vứt bỏ cô để đi cùng người khác.
Trúc Diệp nghe Nam Lâm nói thế thì không đợi ai phải cạn, cô đưa ly rượu lên uống một hơi hết sạch khiến mọi người không khỏi ngạc nhiên. Cô mỉm cười trong vị đắng chát của rượu đang len lỏi trong tâm khảm.
- Mọi người. Thay mặt Nam Lâm tôi uống với các bạn nhé?
Không ai nghi ngờ gì cả. Nghe câu nói này thì có ai mà không hào hứng. Không khí sôi nổi náo nhiệt khiến bữa ăn càng thêm vị.
Chỉ riêng Trúc Diệp và Nam Lâm là chẳng thấy vị gì từ bữa ăn này cả.
Nam Lâm nhìn TRúc Diệp như vậy thì vừa bực bội lại vừa xót xa. Cô ấy đau khổ như vậy sao? Với anh cô ấy chưa bao giờ tỏ ra như thế cả. Nhưng nhìn bộ dạng cô ấy giờ đây khiến anh cũng đau lây. Ngoài nhìn cô ấy ra anh chẳng biết làm gì vào lúc này cả.
An Lâm thấy chiếc bàn đằng kia ồn ào thì không khỏi nheo mắt nhìn sang. Trúc Diệp ngồi đối diện. An Lâm cứng người, khóe miệng anh mở nhẹ ra như để bộc lộ sự kinh ngạc. Hơn nữa, ngồi cùng cô ấy lại là Nam Lâm. Phải chăng vì anh đã bỏ rơi cô ấy nên cô ấy đã đến tìm Nam Lâm?
An Lâm cứ như thế ngồi nhìn Trúc Diệp nốc từng li rượu một cách mạnh mẽ. Cô không để ý đến sự có mặt của anh hay là do cô đã để ý rồi nhưng không thèm tỏ thái độ?
Trong giây phút này, An Lâm cảm thấy mình như một tên tội phạm lẩn trốn và bị cảnh sát bắt gặp. Tâm trạng sợ hãi, nao nao trong lòng cứ dâng lên. Điều anh đang lo sợ chính là Trúc Diệp sẽ giận anh. Cô ấy sẽ tưởng rằng anh nói dối cô ấy, cố tình gạt bỏ cô ấy...
Khánh Lâm nhìn sắc mặt của An Lâm tím tái thì không khỏi lo lắng. Cô đánh mắt ra phía sau, vì cô biết phía sau chính là lí do khiến An Lâm trở lên như vậy.
Ở đằng sau, một toán người rôm rả ngồi ăn. Tất cả hoàn toàn bình thường nếu như không để ý đến cô gái ngồi mé ngoài liên tục đưa rượu lên uống trong tiếng hò reo, cổ vũ của mọi người. Và ngồi bên cạnh...
Khánh Lâm như hoảng hốt, chàng trai kia giống hệt An Lâm. Tuy quần áo, đầu tóc, và vẻ lấc cấc đã che giấu, khiến hai người như hai bản thể khác nhau, nhưng cái miệng, mũi, lông mày...tất cả đều giống. Như hai giọt nước vậy. Cô có để ý thấy đôi mắt của chàng trai kia không ngừng liếc về phái cô gái ngồi cạnh. Thoáng chút vẻ ngỗ ngược trong đôi mắt ấy đã vơi đi phần nào khi nhìn cô ấy. Có thể hiểu cô ấy quan trọng như thế nào với anh.
Nhưng cái cô đang ngạc nhiên không phải là điều này, mà là điều hai người này giống nhau. Theo suy luận của cô, cộng với sắc mặt của An Lâm thì có thể đoán ra được hai người này là anh em sinh đôi.
Khánh Lâm nhướn mày hỏi:
- Anh An Lâm! Kia là?
An Lâm như không nghe thấy câu hỏi của Khánh Lâm. Làm sao mà anh còn có thể để ý đến thế giới xung quanh được nữa chứ. Người con gái anh yêu đang hiểu lầm anh. Cô ấy đang uống rượu. Uống để coi như không nhìn thấy anh đang ở chốn này.
Sự thật là như vậy, Trúc Diệp cứ đưa rượu lên uống, uống để quên đi những gì mình đã nhìn thấy. Hoặc có thể coi như nó đang là ảo ảnh cũng được. Cô đang buồn, đang đau và đang mất hoàn toàn tâm trạng.
Anh ấy đã có bạn gái. Cô đang hi vọng cái gì chứ? Hi vọng anh ấy sẽ cho cô một danh phận, cho cô làm bạn gái của anh ấy. Cô rất muốn như vậy, chỉ một ngày thôi cũng được, một ngày được cùng anh ấy sánh bước...như những cặp tình nhân. Rồi nhẹ nhàng, vui tươi, hạnh phúc đón nhận nụ hôn của anh ấy mà không ai dị nghị cô, không ai có thể nói họ là hai anh em...
Nhưng sao mọi hình ảnh và cảm giác trước mặt lại thật như vậy? Thật đến từng chi tiết.
Nam Lâm ngồi bên cạnh cũng đang đưa từng li rượu lên uống. Anh phải làm gì đây? Chạy đến rồi cho anh trai một trận vì đã bỏ rơi người con gái anh yêu hay sao? Làm gì được như vậy? Và làm như vậy thì có nghĩa lí gì không?
Thứ nhất cả ba người đều là anh em...anh ấy có quyền yêu người con gái mà anh ấy đã chọn.
Thứ hai, Anh là người ích kỉ? Anh không muốn Trúc Diệp yêu An Lâm? Ừ thì cứ cho là như vậy đi. Lúc nào anh cũng tỏ ra hững hờ, nhưng trái tim con người không bao giờ nói dối. Anh yêu và muốn Trúc Diệp chỉ là của riêng mình mà thôi.
Thứ ba, Trúc Diệp đau khổ như vậy? Anh đổ thêm dầu vào lửa để làm gì cơ chứ?
Mỗi ý nghĩ Nam Lâm lại nhếch lên một nụ cười hờ hững.
Trịnh Thắng ngồi bên cạnh thấy hai con người này cũng hơi kí cục nên hỏi:
- Hai người sao vậy? Chúng tôi đón tiếp chưa đủ nồng nhiệt hay sao?
Lê Linh cũng lên tiếng hỏi han:
- Phải đấy. Anh Nam Lâm, chị Trúc Diệp! Hai người đang cãi nhau ư?
Lập tức hai người quay ra phản bác:
- Không! Làm gì có chuyện đó.
Đều là phản ứng tự nhiên cả. Vốn dĩ giữa hai người làm gì có quan hệ gì. Chỉ là anh em mà thôi.
Thấy họ trả lời thái quá như vậy thì đồng nghiệp lại càng lạ hơn. Cậu chàng ngà ngà say vừa nãy tên là Trần Dương. Giờ đã say không biết trời đất là gì. Quay ra chỗ Nam Lâm nói giọng lè nhè:
- Sếp! Chị dâu...chị dâu xinh lắm.
Câu nói chẳng theo chủ đề nào nhưng cũng làm mọi người vui lên trông thấy. ai nấy đều cười tươi, Lê Linh còn nói đùa:
- Anh Trần Dương không phải có ý với chị Trúc Diệp đấy chứ?
Mấy người khác cũng ùa theo:
- Này này...cẩn thận Nam Lâm cho lên chảo bây giờ.
Nam Lâm là người hay đùa và che giấu cảm xúc rất giỏi. Đó là lí do vì sao bao nhiêu năm qua anh đã che giấu tình cảm của mình tốt như vậy. Thấy mọi người có vẻ muốn đùa nên anh cũng chêm vào vài câu:
- Mạnh Dương, cậu phải biết tự lượng sức mình chứ? Cậu có biết là cậu xấu trai hơn tôi hay không?
Mọi người cười rộ lên.
Mạnh Dương xua xua tay nói thanh mình cho mình:
- Em....không có....ý đó. Ý em là....hai người xứng đôi lắm.
Trịnh Thắng lại nổi bản tính của mình:
- Xứng đôi cái gì? Hai người chứng minh cho chúng tôi xem đi.
Trúc Diệp ngừng uống rượu quay ra hỏi với vẻ mặt ngơ ngác:
- Chứng minh?
- Thì hai người hôn nhau đi.
Câu nói này khiến Nam Lâm và Trúc Diệp dường như cứng đờ lại. Hôn nhau? Làm sao mà có thể. Tuy rằng trước đây đã từng, cái lần đó, Nam Lâm đã lao vào cô như một con thú dữ. Nụ hôn mang hơi sắc cuồng dã và chiếm đoạt. Cô không muốn nhớ lại nụ hôn đó. Còn bây giờ? Lặp lại nụ hôn ư?
Nam Lâm cúi đầu xuống khó xử. Hôn cô ấy sao? Ngồi đối diện anh đang là anh trai.
An Lâm đã nghe thấy những gì mà đồng nghiệp của Nam Lâm đề nghị. Anh không biết mình có nên qua đấy để kéo tay Trúc Diệp đi không? Nhìn sắc mặt cô ấy khó xử như vậy quả thực anh thấy rất tội nghiệp. Nam Lâm lại bày trò rồi.
Nhưng trước mặt anh bây giờ đang là Khánh Lâm. Bố cô ấy sắp đến rồi. Anh từ nhỏ đã rất lễ độ, lịch sự, không thể vì một chuyện cỏn con mà đắc tội với người khác được. Nhưng trong lòng anh giờ đây rất mâu thuẫn. Quả thực anh muốn làm điều ngược lại.
Khánh Lâm thấy An Lâm không trả lời câu hỏi của mình thì nắm lấy bàn tay anh kéo hồn anh trở lại:
- Anh An Lâm. Anh sao vậy?
An Lâm giật mình rồi cười nhẹ:
- Không có gì. Tại nhìn thấy cậu em trai lâu ngày gặp thôi.
Khánh Lâm lại một lần nữa đánh mắt qua đó. Bất ngờ bắt gặp ánh mắt cô gái kia đang nhìn mình. Trong đó có sự đau khổ, có sự thất vọng và có gì đó hơi ghen tị nữa. Tại sao cô gái đó lại nhìn cô như vậy?
Không nén nổi tò mò, Khánh Lâm lại quay sang hỏi An Lâm:
- Anh quen cô gái kia sao?
An Lâm hơi giật mình vì câu hỏi này. Lúc nhìn ra thì mới biết Trúc Diệp đang nhìn về hướng bàn anh. Anh hiểu cô ấy đang nghĩ gì và anh muốn giải thích. Anh muốn gỡ bỏ sự hiểu lầm này.
- Kia là...- An Lâm ngập ngừng hồi lâu - Là em gái anh.
Quả thực khi nói xong câu này anh thấy rất xót xa. Anh là một thằng tồi, suốt đời anh không bao giờ có đủ dũng khí để nói với người ta rằng "kia chính là người con gái anh yêu".
Khánh Lâm làm ra vẻ hiểu ý. Cô gật gù rồi không nói gì nữa. Những hiểu biết của cô về An Lâm quá ít. Ngay cả việc anh ấy có hai người em cô cũng không biết, thật là...
Nhưng quả thực kia chính là em gái anh ấy ư? Không hề giống. Từng góc cạnh trên khuôn mặt, các nét một chút cũng không giống. Vậy họ là anh em sao? Hơn nữa, ánh mắt đau khổ kia, khiến cô có cảm giác mọi thứ không đơn giản như vậy.
Tuy nhiên Khánh Lâm cũng không nói gì. Cô nhẹ nhàng nhấp một ngụm nước rồi ngẩng mặt lên nói với An Lâm:
- Hay là anh và em qua đó chào họ một câu. Chẳng phải anh bảo lâu ngày không gặp họ rồi hay sao?
Có lời mời vậy tại sao lại không nhận? Nhưng anh còn chưa kịp đồng ý thì người đàn ông đứng tuổi đã đi đến bên cạnh vỗ vai anh rồi cười hiền hòa:
- Cậu là An Lâm?
Khánh Lâm mắt sáng rỡ reo lên:
- Bố!.
- Hôn đi, hôn đi...
Tiếng hò reo của mọi người như lấn át tinh thần của Trúc Diệp. Chiếc bàn phía đằng xa đã có thêm một người ngồi. Cô ngầm hiểu đây có lẽ là một buổi gặp mắt. Người đàn ông kia chính là bố cô gái mà An Lâm đang hẹn hò.
Trúc Diệp đau khổ nghĩ "họ tiến triển nhanh đến như thế rồi sao?".
Nam Lâm tỏ vẻ cười cười với mọi người nhưng trong lòng anh đang nghĩ gì thì anh hoàn toàn hiểu rõ, buồn bực có, khó chịu có, một chút đau khổ cũng đang dần được nhen nhóm.
Bất ngờ Nam Lâm kéo Trúc Diệp lại gần phía mình hôn áp nhẹ môi mình lên môi cô. chỉ là một nụ hôn thoáng qua để che mắt mọi người và...một phần cũng là để giúp cô che đi hình ảnh trước mắt. Thay vào đó là khuôn mặt của anh.
Trúc Diệp bị hôn bất ngờ...cô đưa tay lướt nhẹ lên môi rồi nhìn Nam Lâm đầy kinh ngạc. Anh ấy hôn cô thật sao? Một nụ hôn nhẹ nhàng, lướt qua, nhưng lưu vương lại đó là cả những cảm xúc ngập tràn không thể diễn tả.
Tâm trí của cô ở nơi An Lâm dần được kéo về mà thay vào đó là sự ngạc nhiên giành cho Nam Lâm.
Tuy nhiên, cuộc vui chưa thể dừng lại ở đó. Trịnh Thắng không chấp nhận nụ hôn không có gì thú vị như vậy. Anh hét lên:
- Xóa. Không chấp nhận. Hôn như vậy thì ai cảm nhận được tình cảm khăng khít của hai người cơ chứ? Hôn lại.
Nam Lâm lừ mắt:
- Trịnh Thắng. Cậu đang trả đũa tôi có phải không?
Trịnh Thắng không thèm để ý đến lời buộc tội của Nam Lâm. Anh vẫn ra sức gào thét:
- Hôn kiểu Pháp.
Trò chơi này khiến ai nấy đều hào hứng. Đơn giản vì họ không phải là người trong cuộc chơi nên không thể hiểu hết nỗi thống khổ của Nam Lâm và Trúc Diệp. Họ hò reo khiến cả nhà hàng ai nấy đều quay ra nhìn.
Cả An Lâm và Khánh Lâm cũng vậy.
Ngay lúc an Lâm quay ra, anh đã nhìn thấy em trai anh và Trúc Diệp hôn nhau. Theo như cậu chàng kia yêu cầu thì đây đúng là một nụ hôn kiểu pháp. Nồng cháy và cuồng nhiệt. Ngay cả anh khi nhìn thấy cũng phải cảm nhận được.
Điều anh thấy khó hiểu không phải là hai người đang hôn nhau, mà anh chỉ thấy ngạc nhiên khi Trúc Diệp thường ngày vẫn tỏ ra không ưa gì Nam Lâm. Vậy mà tại sao lại chấp nhận hôn nó? Và anh đang tự hỏi không biết có phải vì Trúc diệp cố tình tỏ ra như vậy là vì anh không?
Trúc Diệp bị Nam Lâm kéo vào bất ngờ thì không kịp phản kháng. Đôi môi cô bị nuốt trọn bởi làn môi nồng ấm của Nam Lâm. Cô muốn vùng ra nhưng lí trí của cô lại không hề trỗi dậy. Chỉ còn lại tình cảm mâu thuẫn trong tâm can đang không ngừng xoay sở.
Cô biết những việc như thế này Nam Lâm đã làm không ít với những người con gái khác. Cô đã từng khinh bỉ anh ấy. Nhưng ngay lúc này đây, khi đối mặt với nụ hôn của anh ấy, cô lại giống những người con gái khác. Lại bị cuốn theo, chiếc lưỡi của anh ấy linh hoạt trong miệng cô. Lướt đi nhẹ như lướt qua từng cảm giác dễ chịu trong cô. Nó xoa dịu nỗi đau trong cô đang ngự trị.
Cô bị sao thế này? Tại sao lại có cảm giác như vậy khi Nam Lâm hôn? Cô...cô không hiểu nổi chính mình.
Nam Lâm biết mình làm thế này là không phải nhưng anh không thể ngay nổi tình cảm đang trào dâng.
Anh muốn hôn cô ấy, muốn ôm cô ấy vào lòng, muốn cô ấy và anh thuộc về nhau đã lâu lắm rồi. chỉ tiếc bức tường ngăn cách cao vời vợi. Anh không thể vượt qua, không thể trèo qua để đến với cô. Chỉ có thể lén lút, hay như theo anh đang nghĩ "chỉ có thể luồn cúi mà bày tỏ tình cảm với cô ấy mà thôi".
Khánh Lâm thấy sắc mặt càng ngày càng xấu. Anh ấy sao vậy? từ khi gặp hai người em của mình anh lại trở nên như vậy, dường như không còn để ý gì đến xung quanh nữa. Thường ngày, khả năng giao tiếp của anh rất tốt, hôm nay anh lại không bộc lộ, anh nói rất ít. Rốt cuộc hai con người kia họ đã làm gì? Đã xảy ra chuyện gì giữa ba người?
Bất giác, Khánh Lâm cũng quay ra chỗ Trúc diệp đang ngồi thì thấy cô ấy và anh chàng điển trai kia đang hôn nhau thắm thiết. Giữa thanh thiên bạch nhật, trong tiếng hò reo cổ vũ của những con người ngồi cạnh. Cô nhíu mày rồi bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề gì đó. Vội vàng quay ra nói:
- Anh An Lâm. Họ là anh em mà?