Người ta làm đĩ đã vào hệ thống, có quản lý, có thâu ngân, có cả người đứng ra xếp lịch tiếp khách cho những con đĩ đắt tiền, còn son sắc, có luôn những đứa làm nghề thu dọn, chuyên vứt đi bọn con đĩ đã hết rồi thời dung nhan hồng hoa, đại loại như người ta quẳng bịch rác ra đường mà chẳng cần nhìn lại coi nó bung bét cỡ nào.
***
Hắn dọn đến xóm đó một buổi trưa nắng gắt. Đặt chân vào con hẻm quanh co đã thấy xồng xộc mùi nước hoa rẻ tiền, chớt nhã. Thứ nước hoa như làm dựng dậy dục tính thấp hèn luôn luôn nằm sẵn ở hạ bộ bọn đàn ông. Ban đầu khi nghe bà môi giới tìm chỗ ở nói ngon nói ngọt, hắn ưng lòng lắm.
- Cậu yên tâm, chỗ này bảo đảm giá rẻ mà quan cảnh tốt. Dù ở cuối hẻm cụt, nhưng xung quanh toàn mấy em chân dài, chiều chiều quần jean sát háng cho cậu dòm no con mắt.
Nghe hấp dẫn, hắn gật đầu cái rụp rồi dọn vào, ngờ đâu khi đến mới biết cái xóm này còn có một cái tên khác: Xóm Đĩ.
Ờ thì y chang cái mọi người đang nghĩ trong đầu, người ta gọi đây là xóm đĩ sở dĩ cả cái xóm từ trên xuống dưới, đều làm đĩ.
Đĩ cứ như cái nghề danh giá mẹ truyền con nối mà người ta cần phải vinh danh ở mấy cuộc họp cấp nhà nước. Chẳng ai biết cái xóm oái oăm này từ đâu mọc lên, nhưng nghe kể, ban đầu có một ả đàn bà mỏ đỏ mắt xanh mua lại dãy nhà trọ trong hẻm rồi ngăn thêm mấy phòng, chia cho "mấy đứa con gái nuôi" ở. Mà đám con bà ta, đứa nào cũng đẹp. Thế nên chuyện chúng có bạn bè kéo đến chơi là bình thường, có bận chúng gặp bạn liên tục, ngày năm sáu người đến, toàn đàn ông con trai, già có, trẻ có, cao to đen hôi cũng có.
Lịch sự khi tiếp khách, mấy đứa con gái bà chủ nhà luôn đóng kín cửa phòng, khép luôn cửa sổ, sợ người ta qua lại nhìn vào không hay. Chẳng biết hai đứa làm gì bên trong mà có lúc cười hí há vui vẻ, có lúc như tập thể dục cho nhau hay sao mà nghe tiếng thở hồng hộc đến tội. Lần đó ông già đầu xóm còn nói.
- Tội nghiệp tụi nhỏ, bây giờ công viên người ta lấy làm bãi giữ xe hết, nên tụi nó phải ráng vô phòng tập thể dục.
Chắc ông già gần hết xí quách cũng muốn tăng cường sức khỏe nên có bữa ráng len lén cập vách coi bên trong tụi nhỏ tập thể dục tư thế gì. Rồi không biết sao tự dưng lên cơn tăng xông, khổ cho bà vợ thuốc thang mấy tháng trời mới khỏe lại được.
Từ đó, người ta dọn đi khỏi xóm càng lúc càng đông, đa phần người già, người trí thức quyết định không ở được, còn lại bọn choai choai thì vẫn bám trụ, một phần vì si mê nhan sắc mấy đứa con gái, một phần vì bắt đầu đánh hơi được ở cái xóm này rồi đây tiền tài sẽ đến. Có người ra thì sẽ có người vô, người ta dọn vô cũng nhiều, nhìn một lượt khắp những gương mặt phấn son be bét, cũng hiểu ông bà ta dạy "trâu cùng trâu, ngựa tìm ngựa" quả thật chẳng sai.
Có người sẽ thắc mắc, cơ quan chức năng đâu mà để cho cái xóm này hoành hành dữ. Xin thưa, hai vị có thế lực ở đây là anh Chính Văn Quyền cùng ông Địa Văn Phương dạo này sức khỏe suy yếu lắm, bệnh tật liên miên nên cũng mắt mờ, tai điếc, có cái biết, có cái không. Thấy thương tình, bà chủ nhà vội vàng bưng vài ba tĩnh rượu ngâm mấy chục con rắng hổ mang qua tặng, cùng lời chúc đon đã nghe bùi lỗ tai.
- Em chúc hai anh sức khỏe dồi dào, càng ngày càng trẻ, càng sung sức như trai tráng hai mươi đặng còn qua chỗ em ủng hộ.
Hai ông nghe thấy cái tuổi già của mình được tán dương thì mừng như bắt được vàng, hỉ hả bảo bà chủ về đi, lúc nào trên Quận trên Thành phố có xuống kiểm tra thì sẽ báo cho biết trước một tiếng.
Nhờ vậy mà cả xóm có trật tự hẳn ra, người đi về lúc nào cũng ngăn nắp, gọn gàng. So với mấy con hẻm cạnh bên lúc nào cũng sực mùi rác rưởi, thì con hẻm này khi nào cũng ngào ngạt mùi nước hoa chẳng phải cao cấp hơn sao. Thế nên năm rồi đạt danh hiệu Khu phố Văn hóa cũng chẳng có gì đáng bàn cãi. Ngày nhận thưởng, anh Quyền với ông Phương cứ luôn mồm.
- Khu phố ta được vinh dự này, ấy là nhờ vào ý thức của mỗi người dân địa phương.
Bên dưới nghe, vội vàng lấy tay khỏi miệng đang ngáp, vỗ lộp bộp, không biết tán dương hay đập muỗi.
Lại nói về hắn.
Hắn ôm hai vali nhỏ, dắt cái xe cà tàng vào xóm trọ mà hoảng hồn hoảng vía. Ngay từ đầu hẻm đã có vài em chân không dài lắm nhưng được cái chịu khó xẻ cao quần liếc mắt chào mời. Nhưng hình như người ta sớm nhận ra cái nét nhà quê, cái sự nghèo khắc hằn trên gương mặt nên đã nhanh chóng quăng cho hắn cục lơ bự chảng, để hắn lọ dọ xách đồ về căn phòng ọp ẹp ở cuối hẻm.
Ban đầu khi biết mình dọn vào cái động gì, hắn đã tính nói bà môi giới cho lấy lại tiền, nhưng thấy con mắt mẻ long lên sòng sọc lúc chửi một thằng cha nào đó dám giỡn mặt quỵt tiền nhà, hắn biết thôi thì cứ ngậm bồ hòn làm ngọt cho qua cơn.
Vừa cất xong mớ đồ đạc cho ngăn nắp, gọn gàng, bên ngoài đã có tiếng la hét um sùm.
- Thằng chó đẻ! Tao đi làm đĩ đem tiền về cho mày đi hút chích phải không?
- Bà đẻ tui ra, giờ bà nói vậy khác nào tự chửi mình hả?
Nhòm qua cái ô cửa sổ chấn song ngang như ô cửa tù, hắn thấy thằng thanh niên loai choai tóc nhuộm vàng nhuộm đỏ chạy vụt ra khỏi căn phòng trọ cách hắn vài bước chân. Người đàn bà vừa chửi xong cũng nhanh chóng xuất hiện vào khung hình cho xôm tụ. Hắn áng chừng bà ta chắc ngoài bốn mươi, thằng con thì chừng mười sáu, mười bảy... Chửi đổng coi bộ chả si nhê, bà gái hết thời cuối xuống cầm chiếc dép lên phóng hùa theo thằng quý tử, chẳng may sao trúng con chó già đang nằm tắm nắng, nó ẳng lên một tiếng, rồi nhướn mắt nhìn, thấy chừng con mẹ kia chẳng đáng cho mình tức giận nên lại nằm xuống phơi nắng tiếp.
Tấn bi hài kịch ấy người ta diễn để đón chào hắn tới nơi ngụ cư.
***
- Cậu, từ đây qua bên Thị Nghè bao nhiêu?
Hắn quay lại thấy bà già hôm nọ đang đứng kế mình.
- Ba chục ngàn.
- Gì ba chục? Có hai cây số lấy ba chục ngàn, đi ăn cướp luôn đi.
- Chứ bà đi bao nhiêu?
- Hai chục, được thì chở.
- Lên đây, chưa mở hàng mà gặp bà, chắc ế chết.
- Làm đĩ cũng bỏ sức lấy tiền, phải biết tiết kiệm chớ.
Hắn đưa cho bà già cái nón bảo hiểm cáu bẩn, chờ yên vị xong thì đạp máy xe.
- Hình như cậu mới dọn về trong xóm phải không?
- Ừ, đúng rồi.
- Có "thử" em nào chưa?
- Tiền ăn còn không có, lấy đâu tiền ra chơi?
- Hôm nào muốn, nói tui, tui giảm giá cho!
- Thôi! Cho tui xin.
Nói rồi hắn im lặng, có gì đó thấy hổ thẹn giùm cho bà gái già hết thời sau lưng mình, trong khi bà ta vẫn tỉnh bơ ngồi lấy hộp phấn rẻ tiền ra chậm chậm lên cái đuôi mắt đã dọc ngang đường hẻm.
***
Buổi chiều muộn, hắn về nhà với hộp cơm nguội lạnh còn hơn phân nửa, mở ra đã nghe mùi chua chua nên quăng luôn vô thùng rác. Hắn rót ly nước lọc uống cho qua bữa rồi nằm vật xuống cái nệm xẹp lép như chính cuộc đời thằng chủ nằm trên. Mới hai lăm, vậy mà bao nhiêu thăng trầm đều nếm trải. Hắn nhớ những ngày còn huy hoàng, bữa cơm nào cũng lên bạc triệu với mấy đứa mấy phục vụ lăng xăng thấy tội. Có lúc hắn nghĩ, nếu bỏ tiền boa đúng cách, có khi đi toalet cũng có đứa đứng cầm giúp cái vòi cho khỏi mắc công dơ tay.
Rồi thì bất ổn thị trường, rồi thì cổ phiếu tăng giảm, rồi thì bất động sản đống băng, rồi người ta đóng vô mặt hắn vài cái. Hắn tá hỏa nhìn lại thì đã thấy mình nằm trong cái xóm này, ngày ngày nghe bọn đĩ cãi lộn như coi tấu hoài ngoài sân khấu.
Hắn nhắm mắt rồi mở mắt lúc nào cũng chẳng biết, thấy nắng chiếu qua cửa sổ, xuống ngay mắt. Mới đó lại qua một đêm mệt nhoài bởi những giấc mơ hoang dại. Nhìn đồng hồ, đặt tay xuống rồi lại nhìn đồng hồ. Một phút qua, lãng phí cha nó 60 giây cuộc đời vô tích sự. Hắn chẳng cần bận tâm, vì giờ thời gian hắn thừa, chỉ thiếu mỗi tiền, chí ít là thiếu cách biến thời gian thành tiền. Bên ngoài lại vọng vào tiếng tru tréo của con mẹ chủ nhà cách đó không xa.
- Đ.m, mày mà không trả tiền đúng ngày, tao cho người cắt cổ!
Hắn nghĩ đến tháng sau cứ thử không đóng tiền coi con mẹ chằn ăn dám cắt cổ thiệt không. Bất quá thì chết. Chết là nghỉ thở chứ có gì đâu mà lo. Bớt đi một người giành cái bầu khí quyển vẫn đục này chẳng phải hay hơn sao.
Ánh nắng vụt tắt trên mắt hắn. Hay mới đó đã tận thế? Mặt trời bị che lấp. Hình như không phải vì có tiếng đàn bà í ới.
- Anh ngủ dậy chưa? Chạy xe ôm phải không?
Hắn uể oải ngồi dậy, thấy bên cái cửa sổ ghỉ sét khuôn mặt đàn bà lấp ló.
- Dậy chở tui đi công chuyện cái, bà Phượng sầu đời nói anh chạy xe ôm, nên tui qua ủng hộ, mở hàng cho, nhanh, tui chờ.
Nói rồi ả đàn bà đi mất. Chẳng lẽ có tiền lại không lấy, hắn lục đục xả nước cứu thân cùng vài việc vệ sinh sáng xong thì dắt xe ra cửa, đã thấy người vừa kêu ban nãy chờ sẵn, tay cầm cái giỏ xách nhỏ, che ngang bụng lum lúp.
- Mẹ bà! Đầu ngày gặp bà bầu, chắc xui cả ngày.
Nghĩ vậy nhưng ngoài miệng hắn lại hỏi khác.
- Cô đi đâu?
- Chở tui lên Từ Dũ khám thai cái. Tới đó rồi đứng chờ tui nghen, xong rồi chở về, tui trả sộp, yên tâm.
Trên đoạn đường sớm, hắn cũng chẳng nói gì, ả cũng im ỉm nhìn người ta lướt qua mặt.
- Chờ chút! Gần tới rồi, hối gì như giặc, chạy muốn sút quần à.
Ả nói trong điện thoại, chắc có ai đó đang chờ tại bệnh viện. Phải chi cũng có ai đó đang chờ hắn ở nơi nào đó. Hay lát về, hắn đi mượn tiền bọn xã hội đen, để lúc nào cũng có người chờ đợi mình cho nó vui?
Lúc đi khỏi bệnh viện, có một người đi cùng ả, nhìn dáng người, cách vung tay, hắn biết thuộc về thành phần đàn ông "đích thực". Về đến nhà, ả móc ra tờ 200 ngàn đưa hắn.
- Giữ đi, khỏi thối.
- Đưa chi nhiều vậy.
- Tiền thiên hạ chứ có phải tiền mình đâu mà tiếc. Chưa nghe người ta nói sang như đĩ hả? Chiều rãnh, ghé qua nhà ăn cơm chung với tui, với bà Phượng sầu đời cho đỡ buồn.
Hắn gật đầu rồi ngược nắng lăn vào dòng mưu sinh.
- Vô đây ngồi nè cậu. Uống bia nghen.
Bà Phượng sầu đời nói rồi khui lon bia cái tách, rót đầy ly cho hắn. Ả đứng cạnh bên, đổ con vịt quay ra đĩa, mùi dầu mỡ thơm lừng.
- Đúng là gái bia ôm chuyên nghiệp, chưa lục nghề ha bà già.
- Kệ cha tao mày, con quỷ cái. - Phượng sầu đời nguýt dài.
Hắn mỉm cười, thấy mấy ả đàn bà nhiều khi vui vui.
- Lâu lắm phòng này mới đón đàn ông vô chơi đó nghen.
- Thôi đi bà, chứ mấy lần dắt khách về thì sao?
- Đó là công việc, cái này là bạn bè, nó khác chớ mậy!
- Chà, hôm nay bà Phượng sầu đời có bạn nữa heng.
Nói rồi ả gắp cho hắn cái đùi vịt ướt mỡ.
- Thằng Hiếu đâu?
- Ai mà biết nó đi đâu, kệ cha nó, lát chừa cho nó cái phao câu được rồi.
Phượng sầu đời lấy cái tô nhỏ, lựa mấy miếng thịt rồi gắp ra để đó, chắc là cho thằng con tóc vàng tóc đỏ.
- Sao hôm nay chơi sang vậy?
- Thì thằng cha của nó mới đưa thêm tiền bồi bổ, tốt lành gì, cho cái bầu thôi, tui cũng là ăn ké.
Ả nói rồi vỗ nhẹ vào cái bụng lum lúp của mình. Thấy hắn tròn mắt, ả giải thích luôn.
- Cái thằng cha hôm bữa anh thấy, là cha nó đó. Mà... thôi kể luôn cho rồi. Cái bụng tui đáng giá 50 triệu, không có rẻ đâu. Thằng cha đó bóng, muốn kiếm đứa con nên nhờ tui đẻ giùm. Anh nghĩ coi lạ đời không, bóng mà cũng ráng làm tui có bầu được, một lần là dính. Hay ghê!
Hắn thấy ả trơ trẽn đến đáng thương. Cái thời nào mà người ta còn bán con, bán chó như bà Dậu Tắt Đèn ngày xưa? Mà ngẫm thấy đúng, tiền lớn thiệt, nếu có thể, hắn cũng ráng rặng ra vài ba đứa để đổi mấy trăm triệu xài chơi.
Hắn châm thuốc tính hút thì ả cản.
- Đừng anh! Tui bỏ từ lúc mang bầu, đừng làm tui thèm.
- Sao cô bỏ?
- Mang bầu, hút thuốc không có tốt.
- Có phải con mình đâu mà lo?
- Dứt ruột đẻ ra, không con mình chứ con ai?
- Người ta bỏ tiền vô cái máy bán nước ngọt, thì lon nước ngọt của thằng mua chứ có phải của cái máy đâu. - Lâng lâng hơi men, hắn nói tỉnh rụi.
Ả im. Mắt nhìn hắn trân trân, khó chịu. Phượng sầu đời cuối buổi hôm đó thì thầm cùng hắn.
- Lần đầu nó mang bầu đó, nếu không kẹt tiền thì con Hậu nó không làm vậy đâu.
Ra ả tên là Hậu. Hắn lại thấy mắc cười. Người ta đặt tên sao mà khéo quá. Thằng con chửi mẹ lấy tiền hút chích tên là Hiếu. Ả gái già dung nhan mùa đông tên Phượng. Phường bán con tên Hậu. Hắn tên Sang. Ăn cơm của đĩ, ừ thì cũng sang.
***
Phượng sầu đời và ả trở thành khách quen của hắn. Có lúc kẹt tiền, hắn cho bà Phượng nợ cả tuần lễ tiền xe ôm, đến khi có khách mới trả luôn một lượt. Có lúc Phượng sầu đời còn nói đùa, mà không chừng là thiệt.
- Kẹt quá, hay cậu lấy tui đỡ trừ tiền!
Hắn nghe, rồi lắc đầu ngán ngẩm.
Lần đó, thay vì chở Phượng sầu đời ra Thị Nghè, bà ta lại kêu hắn chở vào một con đường lạ, đến trước căn nhà đóng cửa im lìm thì dừng lại, bà Phượng nói như thể trăn trối.
- Cậu... về đi. Sáng mai... chừng 7 giờ đến đây đón tui... nếu thấy tui không ra thì chờ một chút rồi hãy về.
Hắn nghe thấy lạ, mắc chi hôm nay bà gái già sướt mướt dữ, nhưng rồi cũng vòng xe về, còn kịp nghe tiếng chuông cửa vừa vang lên.
Sáng 7 giờ hắn quay lại căn nhà đó, thấy Phượng sầu đời đã đứng đợi, người mệt mỏi, mắt thâm quần như mất ngủ cả đêm. Vừa leo lên xe đã giục hắn về nhà mau mau để nghỉ ngơi. Hắn thắc mắc nhưng không dám hỏi, xe qua đoạn đường đang sửa, dằng xóc một chút, nghe tiếng bà Phượng rên sau lưng.
- Cậu, cậu... làm ơn chạy chầm chậm giùm cái. Tui đau!
Hắn quay qua nhìn vội, thấy một bên má Phượng sầu đời còn ửng đỏ, nhìn xuống thấy bên đùi có vết bầm tím đen. Chi mà ra nông nỗi vậy? Lúc bà Phượng đứng lên về phòng trọ, nếu tinh mắt, hắn đã thấy trên yên xe còn rươm rướm vết máu. Hắn vòng xe ra đầu hẻm, không quên dặn Hậu.
- Cô coi dòm ngó bả, tui thấy hình như có chuyện đó.
Ngồi đầu hẻm chờ khách chừng mấy tiếng, Hậu đã hớt hải chạy ra tìm hắn.
- Anh, làm ơn chạy đi mua thuốc hạ sốt, giảm đau gì đó, bà Phượng đang làm mệt ở nhà.
***
Chừng một tuần lễ sau, hắn lại chở Phượng sầu đời đến căn nhà nhỏ trong con hẻm vắng, lần này bà già cũng run run tay dặn hắn sáng mai quay lại đón. Hắn thấy khó chịu vô cùng, giọng bực dọc.
- Có cần làm vậy không?
- Không cần thì lấy chi mà sống? Cậu nghĩ đi, 500 ngàn một lần... có đau một chút cũng ráng, chứ như tui, ai thèm đi giá đó!
Nói rồi Phượng sầu đời quay lưng, bước nhanh đến bấm chuông, hắn chưa vội vòng xe đi, bần thần nhớ lại lúc sốt mê mang, bà già la lên cái gì tha mạng, cái gì đau, cái gì roi da, cái gì còng sắt... lạnh người.
Sáng hắn lại thấy bà Phượng chờ mình, lần này vừa ngồi lên xe bà già như bất tỉnh, gục hẳn đầu vào vai hắn, mặc cho hắn muốn đưa về đâu thì đưa. Hắn kịp thấy mép quần thun bà Phượng bê bết máu. Cái thứ khốn nạn nào coi đàn bà rẻ như vậy? Hắn lồng lộn trong lòng nhưng chẳng biết phải giải quyết ra sao.
Thằng Hiếu về nhà, thấy bà Phượng nằm đau đớn, nghe Hậu nói qua loa gì đó, thì vội vàng ra gặp hắn.
- Ê, chở tui tới chỗ bà Phượng làm! Tui chém chết mẹ nó!
Cũng lúc đó bà Phượng lết ra ngoài bậc thềm, gào lên.
- Thằng khốn nạn! Tao lạy mày đừng phá chén cơm của tao... rồi tiền đâu cho mày hút chích hả?
Thằng con nhìn bà má già, nuốt nước miếng khan đánh ực, chạy đi mất. Chắc nó cũng đang lên cơn nghiện dữ dội lắm.
***
Một tuần sau nữa, Phượng sầu đời kêu hắn chở đi làm, lại là con hẻm vắng đến rợn lòng người. Nhìn dáng bà Phượng vừa sợ, vừa run trả nón bảo hiểm cho hắn, cũng chẳng dặn dò gì vì biết ngày mai 7 giờ hắn sẽ đến đón. Hắn thấy lòng đau như cắt.
- Bà! Cầm cái này rồi tui chở về nhà!
Hắn móc túi áo, gom làm sao ra một sấp toàn 10 ngàn, 20 ngàn đưa cho Phượng sầu đời.
- 500 đó, khỏi đếm. Đi về ngủ cho tui.
Bà Phượng lúng túng, chẳng biết làm sao, khi vừa ngồi lên xe thì hắn đã rồ ga vụt đi mất, thoát ra khỏi bóng tối ngập ngụa của con hẻm vắng như muốn nuốt chửng cả hai người.
Về đến xóm đĩ, hắn để bà Phượng trước cửa phòng Hậu rồi dắt xe vô phòng mình, quay lại định đóng cửa đã thấy bà Phượng đứng bên trong.
- Đi về ngủ đi, bà tính làm gì nữa?
Phượng sầu đời không nói tiếng nào, quay qua đóng cửa phòng hắn, rồi cởi hết áo đang mặc trên người ra, nói gọn lỏn.
- Cậu trả tiền, thì tui phải ngủ với cậu.
Hắn nhìn bà già, cặp ngực đã chẳng còn nằm ở nơi nên nằm, lớp phấn son rẻ tiền bơn bớt trên mặt nhìn như vừa bị ai tát, thứ nước hoa vài chục ngàn bán ngoài chợ tanh như mùi đàn bà hết thời nồng nặc. Phải chi, bà già đẹp như mấy con người mẫu áo tắm treo khắp phòng hắn, thì hắn còn ráng, chứ đằng này, nhìn thấy chẳng ngóc đầu dậy nổi thì làm ăn cái gì?
Hắn hỏi, giọng thẳng tưng.
- Tui hỏi bà, đàn ông đi chơi gái để làm gì?
- Để sướng. - Bà Phượng lúng túng một lát cũng trả lời được.
- Bà làm ơn mặc đồ vô, đi về phòng ngủ một giấc cho yên lành đến sáng giùm tui. Vậy là tui thấy sướng rồi!
Đêm đó tự dưng đang mùa khô mà mưa nặng hạt. Tiếng gió rít nghe cứ rờn rợn, thê lương.
***
Bẵng đâu một thời gian tạm yên bình, Phượng sầu đời lại vất vưởng ở khu cầu Thị Nghè, Hậu vẫn ôm cái bụng bầu đi khám hàng tuần, lần nào cũng đưa hắn dư dả tiền xe ôm. Thằng Hiếu lâu lâu về lấy một mớ tiền rồi bỏ đi tìm quên ở mớ khói trắng xác như xương người chết lâu năm. Hắn đã quen việc nghe mẹ chủ nhà tru tréo chửi.
Mấy lần chở Hậu đi khám thai, cứ thấy mặt rầu rầu, khó diễn tả.
- Bệnh đàn bà nó vậy. Lúc cần tiền thì mạnh miệng lắm, chứ làm mẹ rồi, có nhiêu tiền cũng không muốn xa con mình đâu cậu. Nhất là con so nữa!
Hắn chẳng phải đàn bà, hắn chẳng biết. Hắn chỉ thấy lợm giọng nhìn cái vẻ ẻo lả của thằng cha là chủ nhân cái bầu trong người Hậu. Có lần gã còn sấn tới nói chuyện.
- Anh chở nó về cẩn thận. Có gì là... anh chết với em.
Nói rồi thằng bóng già đưa tay vỗ cái bốp vào mông hắn. Nếu chẳng phải chỗ đông người, hắn đã đấm vào mặt gã một phát cho bỏ tức.
Đêm chừng hai ba giờ sáng, hắn đang say giấc, bỗng nghe có tiếng gõ cửa. Là Phượng sầu đời.
- Cậu, cậu... cậu làm ơn, lấy xe chạy ra ngoài đầu đường, đứng xa xa một chút chờ tui. Việc gấp, liên quan đến mạng người.
Hắn chưa hiểu ất giáp gì, nhưng cũng vội làm theo.
Được đâu chừng nửa tiếng, thấy bà Phượng với con Hậu xách theo một cái giỏ xách băng băng đi sang phía hắn.
- Cậu chở nó ra bến xe miền Đông gấp giùm tui. Sáng mai có ai hỏi, cậu cũng nói không biết gì nghen. Coi như làm ơn cứu vớt đời nó.
Nói rồi bà Phượng nắm chặt tay Hậu, bóp nhẹ như truyền thêm nghị lực, xong thì quay lưng lấm lét nhìn trước sau, trở về xóm đĩ.
Hậu ngồi sau xe hắn, im lặng cả đoạn đường, đến khi hắn hỏi mới lí nhí trả lời.
- Tui về quê... chứ... giờ không đành lòng bỏ con mình được. Để nó sống với một người cha như vậy, tui sợ... nó bị cha mình ăn thịt luôn anh ơi.
Bến xe đêm vắng người, Hậu vào mua vé đi về cái tỉnh nào mà chắc cũng lần đầu tiên hắn biết đến trong đời. Hậu quay ra, dúi vào tay hắn cọc tiền.
- Anh cầm về đưa cho Phượng sầu đời giùm tui. Nói là cả đời này tui không quên bả đâu. Còn cái này, là tiền xe ôm tui trả anh... chắc lần cuối. Giữ gìn sức khỏe nha.
Hắn chưa kịp nói câu nào, đã thấy Hậu bước lầm lũi trở vào bến xe, mất khuất sau những băng ghế chờ thưa thớt khách. Hậu lui cui làm gì đó, rồi vứt lại cái sim điện thoại, vậy là đã trốn khỏi quá khứ đen tối, trốn luôn khỏi nó và bà Phượng sầu đời.
***
Trưa hôm sau, hắn nghe cả xóm đĩ rền vang tiếng bà chủ nhà.
- Đ.m mày, tao cho mày mướn chỗ ở giá rẻ, kiếm khách cho con đĩ già như mày mà giờ mày phản tao. Nói! Con Hậu nó đi đâu?
Bà chủ một tay nắm tóc Phượng sầu đời giật ngược lên, miệng thì chửi xa sả vào mặt.
- Tui không biết! Tối qua tui ngủ say nên đâu có biết gì...
Chưa hết câu, bà chủ nhà đã tát bôm bốp vô mặt bà Phượng.
- Không biết hả? Mày dám lừa tao hả con kia? Tối qua con Diệp Cheo nó thấy mày dắt tay con Hậu cầm theo cái giỏ xách, không phải mày dẫn nó đi trốn thì đi đâu? Giờ mày lì phải không? Tụi bây đâu, đánh nó cho tao, nó chịu khai thì thôi.
Trong lúc hai thằng ma cô nhào vô đấm đá túi bụi cái thân thể rũ rượi của bà Phượng, con mẹ chủ nhà đã bóc điện thoại lên, giọng ngon ngọt.
- Jennifer đừng giận chị mà, chị nào có biết con quỷ cái đó gan vậy đâu. Để chị kiếm nó về cho em. Con của em thì ai mà dám dắt đi. Lỡ mà xui rủi, chị kiếm đứa khác đẻ giùm em. Thôi mà... thôi mà... người đẹp đừng có giận, chị biết lần đó ráng lắm mới được... để chị cố gắng tìm cho nha.
Hắn ngồi trong phòng trọ nhìn ra, thấy mình hèn và khốn nạn vô cùng cực. Thằng đàn ông sĩ diện muốn nhào ra cứu bà Phượng, thằng đàn ông hèn nhát lại xui cứ núp đi, nhào ra cho ăn đòn, rồi bọn nó lại bắt đi tra hỏi luôn thì sao? Đánh chán chê mà không biết thêm được gì, hai thằng ma cô quăng Phượng sầu đời nằm ở cửa phòng, lúc này hắn mới lò mò đi ra, đỡ bà gái già vô phòng nằm nghỉ. Vừa tỉnh được một chút, thấy hắn, Phượng sầu đời nắm tay, nói khẽ.
- Cậu đừng nói con Hậu đi đâu nha... Tội nó, không có tiền thì cha nó chết. Mà không giữ được đứa con, thì nó cũng chết. Làm đàn bà... khổ lắm cậu.
Nói được đến đó, miệng bà Phượng ộc ra bụm máu tươi, ướt đẫm tay hắn. Hắn tức tốc ẵm bà già trên tay, đặt bà lên chiếc xe cà tàng của mình, một tay giữ bà sau lưng, một tay lái đến bệnh viện gần nhất. Bọn ma cô toan cản, nhưng thấy máu cứ trào ra từ miệng bà Phượng thì sợ án mạng nên thôi. Đến bệnh viện rồi, khi bà Phượng đã nằm cho người ta chẩn đoán bị đánh giập lá lách nên máu mới trào ra như vậy, may mà đưa vào viện kịp thời, hắn mới sực nhớ ra vì sao ban nãy không gọi chiếc taxi, có phải đỡ hơn không.
Chiều, hắn về nhà lấy chút quần áo, gom số tiền tối qua Hậu đưa vô bệnh viện lo trả viện phí thì nghe người trong xóm bàn tán gì đó xôn xao.
- Hồi nãy thằng Hiếu nó về, nghe kể chuyện thì như con chó điên lao đi, chẳng biết đi đâu. Cầu trời nó đừng có quậy, thằng đó nó có máu khùng trong người đó, cái gì cũng dám làm.
Hắn nghe rồi bỏ đi, cái gì đến thì đến, chứ lo làm sao hết?
***
Đêm, Phượng sầu đời tỉnh dậy sau giấc ngủ đau đớn kéo dài mấy tiếng vừa qua. Câu chuyện của bà gái già làm hắn không thấy buồn ngủ.
- Thằng Hiếu có phải con tui đâu cậu. Nó là con của con bạn tui, cũng làm gái, không may chết sớm nên tui nuôi giùm, rồi coi như con mình. Chiều cậu về, có nghe tin tức gì của nó không? Tui sợ nó làm càng quá.
Chưa đầy nửa tiếng sau, đã thấy thằng Hiếu xuất hiện trong bệnh viện, mặt nó tái xanh, hơi thở nặng nhọc, giọng còn run lập cập.
- Bà già! Tui... tui đốt cái xóm đĩ đó rồi.
Cả hắn và Phượng sầu đời trân mắt nhìn thằng nhỏ. Bà Phượng hỏi được "cái gì" thì ho khan, máu lại tóe ra từ miệng.
- Chiều tui nghe nó đánh bà, tui tức quá nên đi mua can xăng, chờ đến tối thì châm lửa đốt nhà con mẹ chủ. Không biết nó có chạy ra kịp không, hay thành heo quay trong đó. Giờ... tui đi tự thú. Có chết thì chết trong tù cũng được, chứ không để tụi nó bắt rồi đánh cho chết đâu.
- Mày... mày bỏ trốn đi. - Bà Phượng cố nói trong mệt mỏi.
- Trốn cả đời rồi, giờ trốn gì nữa! Kệ, giang hồ mà, ra dáng đàn anh một chút có sao đâu. Nếu con mẹ chủ nhà không chết, thì ở vài năm là cùng, không tử hình đâu, bà già yên tâm.
Thằng nhỏ nói xong, hít một hơi dài, khó khăn lắm mới nói được câu cuối.
- Má! Má nghe lời tui... đừng làm đĩ nữa nha.
Rồi nó vụt chạy ra khỏi cửa. Bà Phượng bưng mặt khóc. Hắn chạy theo. Chỉ kịp thấy thằng Hiếu đứng từ xa xa, chụm tay lại hét.
- Nếu được, anh làm ơn lo cho bà già giùm tui.
Rồi nó lao vút vào màn đêm.
***
Hắn trở lại xóm đĩ, nghe người ta nói may mà không có ai chết cháy, nhưng tài sản thì gần như mất sạch. Cái xóm nghèo nhà toàn bằng gỗ mục dựng vách chấp vá, có tí xăng vô là cháy thấy thương. Bao nhiêu tài sản giờ thành tro, bà chủ nhà ngồi khóc tu tu như đứa trẻ, còn mặc trên người bộ đồ ngủ cháy xém một bên, ngực thả rông cứ đong đưa theo mỗi tiếng nấc.
Anh Chính Văn Quyền và ông Địa Văn Phương nhà cũng trong hẻm nên thiệt hại không kém, không hiểu sao lúc nguy cấp mà cũng còn nhớ ôm cái tĩnh rượu ngâm rắn hổ mang chạy khỏi đám lửa. Nhưng chẳng may trợt chân, hủ rượu vỡ tan tành, đến đây mới phát hiện ra mấy con rắn toàn rắn cao su, để vô cho hoành tráng chứ uống vào chắc chết sớm hơn thường lệ. Hai thằng cha thấy bị lừa, giận tím người.
Hắn có chút tiếc mớ quần áo rách rưới của mình trong căn phòng cuối xóm, may mà chiếc xe máy đã lấy gởi ở bệnh viện. Nhưng thôi kệ, tiếc làm chi thứ đồ giẻ rách đó. Nhìn mấy căn nhà vẫn còn mồi lửa đỏ âm ỉ, hắn quay lưng, bước thong thả đi khỏi.
Cũng là lúc tấm biển "Khu phố văn hóa" rơi xuống đất cái rầm.