Anh…
Đừng cố tỏ ra là mình mạnh mẽ…
Đừng cố tỏ ra mọi việc đều ổn để em vui…
Anh cần chia sẻ phải không? Anh mệt mỏi lắm rồi phải không? Anh muốn một tìm một chốn bình yên để nghỉ ngơi phải không?
Nếu mệt mỏi thì hãy tựa vào bờ vai em đi… Em cho anh mượn bờ vai em đấy!
Bờ vai em. Nhỏ nhắn và mong manh.
Bình yên và ấm áp!
Em sẵn sàng rồi đây!
Anh à, tựa vào vai em nhé!
Tựa vào vai em, để quên đi những mệt mỏi, để trút bỏ những gánh nặng của cuộc đời, để ngày mai anh có sức viết tiếp những ước mơ và hoài bão.
Tựa vào vai em, khi anh mất niềm tin, khi anh cần một chỗ dựa bên cạnh. Để đôi vai này tuy mong manh nhưng có thể chứa hết những nỗi buồn của anh. Để khi bình yên, anh lại cười anh nhé!
Tựa vào vai em, và khóc thật thoải mái. Đừng ngần ngại, nước mắt con trai đâu cần giấu vào trong. Em sẽ giả vờ không nghe thấy, không nhìn thấy, em sẽ xem như vai áo không ướt… Hãy khóc khi tựa vào vai em, anh nhé!
Tựa vào vai em… Mọi điều không thể thốt thành lời anh sẽ kể cho em. Em sẽ lắng nghe nó bằng cả trái tim của mình. Chẳng cần anh phải nói gì đâu…
Tựa vào vai em… Hãy buông mình xuống một chốn bình yên, không trằn trọc, không âu lo, không giá lạnh. Mọi mệt mỏi tan biến, mọi âu lo trôi theo những bình yên…
Tựa vào vai em…
Để anh biết rằng, anh không bao giờ cô độc…
Tựa vào vai em mà khóc...
Dù không cùng anh đi hết cuộc đời.
Dù sau này anh sẽ có bờ vai khác, khỏe hơn, mạnh mẽ hơn.
Dù cho anh sẽ quên đi bờ vai nhỏ này.
Thì em vẫn mong anh luôn bình yên, anh nhé!