Mưa!
Mới chỉ cách đây vài phút hơi nổi gió lạnh mà trời đã đổ nước ào ào xuống khắp các con đường, các mái nhà, tưới đẫm các vòm cây và cả lòng người nữa. Và cũng chỉ cách đây vài phút, khi cơn gió lạnh lạnh kia báo hiệu trời sắp có mưa, cô gái yếu ớt kia đang lo lắng đến bần thần, cố giữ chặt tay lái và mong sẽ không gặp mưa thì cơn mưa bỗng ùn ùn đến gặp cô, vị khách luôn làm tâm trí cô hoảng loạn và đau đớn. Cô đã không đủ bình tĩnh để đi tiếp, mắt cô nhòe đi vì mưa và cũng vì những giọt lệ. Cô ngồi thụp xuống vệ đường và khóc, tim cô đau nhói. Mọi người đi đường cũng không hề để ý gì đến cô, bởi họ cũng đang mải chạy trốn những cơn mưa. Cô cũng chạy trốn những cơn mưa nhưng cô chạy trốn vì cô đau, còn họ chỉ đơn thuần tránh cho khỏi ướt áo.
Cô khóc, hai tay ôm chặt lấy tim mình, nước mắt cô không nhỏ giọt mà tuôn dài theo dòng nước mưa đang hối hả tạt vào mặt cô, vào người cô, buốt rát như bị những chiếc roi mây vụt tới tấp vào tâm hồn đang bị thương. Cô cứ ngồi như thế, thu lu, ướt mèm, run lạnh và mắt đỏ ngầu.
Mưa đã ngớt, chỉ còn những giọt nước trên những tán lá cây rụng ào ào theo cơn gió. Cô giữ lấy bình tĩnh, ngước nhìn lên trời vẫn còn màu xám xịt của hơi nước thủ thỉ: "Anh cũng đã ướt như thế này phải không?"
- "A! mưa rồi!"
Ngồi sau xe Minh Anh, Lena hét lên vui sướng. Từ bé cô đã thích mưa, cô thích tắm mưa và thích ngắm những giọt mưa long lanh nhỏ giọt từ trên trời rơi xuống, mặc dù biết cô sẽ bị ốm nếu dính mưa. Minh Anh vội vàng đạp xe thật nhanh để tìm chỗ trú, anh sợ Lena dính mưa lại bị cảm.
- "Đừng bắt anh dừng xe lại đấy nhé!"
- " Một tí thôi anh!", Lena nũng nịu.
- "Em mới ốm dậy đó!"
Câu nói quả quyết của Minh Anh khiên cô thoáng phụng phịu, cô biết anh lo cho cô lắm lắm nhưng ai bảo anh làm cho cô yêu mưa đến thế. Cô nài nỉ:
- Vậy mình đến chỗ đó nhé!.
Minh Anh nở một nụ cười hài lòng: "Hứa với anh là chỉ nhìn thôi nhé!". Lena không nói gì, bởi cô biết rằng anh sẽ phải bằng lòng trước ánh mắt thơ ngây tội nghiệp của nó. Và anh đưa cô tới địa điểm bí mật của hai đứa, một căn gác mái của một quán cafe quen thuộc đã nhuốm màu rêu. Ở đó có cái vòm nhỏ nhưng cũng rất ấm cúng nếu dựa vào vai một ai đó và nhìn ngắm con phố nhỏ thưa vắng. Những ngày mưa, Minh Anh đều chiều lòng mà dẫn cô bạn gái bé nhỏ, lém lỉnh và tươi cười này đến đây. Cô sẽ tựa vào vai anh mà ngắm mưa, rồi cả hai thiếp đi trong bản nhạc của mưa nhẹ nhàng, rả rich.
- Anh còn nhớ ngày đó không?. Lena hỏi anh nhưng mắt vẫn ngắm nhìn những hạt mưa không nguồn ấy.
- Nhớ chứ! Vì đợi em mà anh như chuột lột còn gì?
- Anh biết vì sao em yêu mưa đến thế không?
Minh Anh nhìn cô với vẻ tò mò lưỡng lự, anh khẽ lắc đầu. Lena nhìn anh mỉm cười: - Mưa đã mang anh đến bên em!
Hình ảnh một chàng trai cầm trên tay bó hoa hồng đứng trước cửa nhà một cô gái vào một ngày mưa bỗng hiện ra trước mắt hai tâm hồn trẻ đang hạnh phúc trong mật ngọt tình yêu. Họ còn trẻ lắm, còn vô tư lắm, thề non hẹn biển và những đính ước ngọt ngào. Lena đưa đôi bàn tay nhỏ bé hứng lấy những hạt mưa, rồi cứ thò mặt ra cho những hạt mưa tẩm ướt mi, ướt mắt, ướt những sợi tóc mai. Minh Anh khẽ gõ vào đầu cô một cái thật yêu: "Ốm bây giờ đấy cô nương!". Anh nhấp ngụm cafe rồi đờ đẫn nhìn những giọt mưa như một ông cụ non đang chiêm nghiệm về cuộc đời vậy.
Nhiều lần khác, anh nắm tay cô dẫn đi trong mưa, những hạt mưa lúc ấy sao mềm mỏng và nhẹ nhàng đến lạ, tựa như mảnh lụa ướt lạnh mớn trớn da thịt con người. Đó là những ngày tươi đẹp nhất trong cuộc đời cô. Cô tự nhủ.
* * * * * * *
Chống xe sừng sững trước cửa nhà, Lena chạy một mạch lên thẳng phòng không kịp nhìn mặt mẹ. Cô sợ mẹ sẽ biết cô khóc, cô sợ mẹ sẽ hỏi vì sao, cô biết chắc mẹ cũng sẽ thắc mắc vì sao, hoặc mẹ biết nhưng mẹ không nói. Đã 3 năm rồi cô đều như thế, vào những ngày mưa, cô sẽ không ra khỏi nhà mà chum kín chăn, đóng chặt cửa, và khóc. Cô gét mưa, nếu như trước đây cô yêu mưa bao nhiêu, thì giờ đây cô lại căm thù mưa bấy nhiêu. Cơn mưa rồi sẽ tạnh nhưng nước mắt cô một khi đã tuôn sẽ khó cầm được, cô khóc đến lịm đi. Trên tay cô, một tấm ảnh cũ cũng đã nhòe nước.
- "Ê con nhóc! Mày tưởng mày là ai hả? Minh Anh là của tao!"
Tiếng đứa con gái lanh lảnh sau lưng khiên Lena giật mình, cô quay người lại để ngắm nghía cái kẻ đã thốt lên câu nói ấy. Người cất giọng hù dọa cô vừa rồi là Thu Thủy, người yêu cũ của Minh Anh, chị ta hơn Minh Anh và cô 2 tuổi, hai người đã từng yêu nhau nhưng vì Thu Thủy đã bỏ rơi anh để cặp kè với một đại gia. Minh Anh cũng đã từng đau khổ, tuyệt vọng, và những lúc ấy, Lena luôn là chỗ dựa vững trãi nhất của anh. Anh yêu cô tự lúc nào không hay và thực tại anh luôn giành cho cô tình cảm chân thành nhất. Tự tin vào tình cảm mà Minh Anh giành cho mình, Lena cũng đáp trả không chịu phần kém cạnh:
- Thế chị nghĩ chị là ai? Xin để cho chúng tôi yên
- Mày mới là người nên biến khỏi mắt tao đây!
- Anh ấy đã quá đau khổ vì chị rồi, chị quay về đây làm gì?
- À! Vì giữa tao và Minh Anh vẫn còn chuyện để "tâm sự"!
- Chị thôi đi!
Lena hét lên một cách tức giận, cô đã luôn dặn lòng mình không nên tở ra tức tốt trước mặt kẻ mà đã làm cho người cô yêu phải đau khổ ấy, nhưng cô đã không bình tĩnh được. Mặc dù cô tin vào tình cảm mà anh giành cho cô nhưng cô vẫn có chút giận dỗi. Thu Thủy bước tới, ghé sát vào vai cô thì thầm: - Chị có một thứ muốn cho mày xem! Mày không phải là người Minh Anh yêu đâu! Sau đó đứa con gái ấy đưa ngón tay bẩn thỉu lên vuốt cằm cô tỏ vẻ khiêu khích rồi bỏ đi bằng một nụ cười đểu. Lena không nói gì, cũng rất tò mò muốn xem chị ta sẽ cho cô xem điều gì. Chuyện đụng độ này, cô không kể cho Minh Anh, bởi cô không muốn anh phải bận tâm, cô chỉ cần biết anh yêu cô là đủ.
Một đêm mưa, khi đã ăn cơm xong, tinh nghịch cười đùa với bố mẹ rồi cáo lên nhà học bài. Ngay khi mở yahoo nên, đập vào mắt cô là một đôi trai gái đang cuốn lấy nhau, trên người không một mảnh vải. Nước mắt cô tự đâu tuôn ra, cay xè. Khuôn mặt ấy...nụ cười ấy...mái tóc ấy. Cô hét lên vì không thể tin nổi vào mắt mình. Đúng lúc ấy thì một tiếng sét cũng rang xuống, "Đùng!", không ai nghe thấy tiếng cô. Cô đưa tay vụt tắt màn mình máy tính, nơi có những hình ảnh mà người yêu cô đang làm tình với một người con gái khác. Cô buồn, cô tuyệt vọng. Điện thoại báo tin nhắn của anh, cô cũng không them đọc, nước mắt cô đã rơi nhiều biết bao nhiều để nó không thể mở ra ngay được, cứ nhắm tịt mắt lại.
Những ngày sau đó, cô trốn tránh Minh Anh bởi không muốn gặp lại anh khi lòng cô còn đang rối như tơ vò. Dẫu rằng cô tin anh lắm lắm nhưng cứ nghĩ đến anh là những hình ảnh kia cứ đạp vào mắt cô khiến đầu cô đau buốt, mắt cô lại nhòa lệ. Minh Anh cuống cuồng tìm cô khắp mọi nơi, nhưng càng tìm thì cô lại càng tránh. Hết đợi cổng trường, rồi lại đến cổng nhà cô, nhưng đều không gặp. Anh lo lắng và không biết điều gì xảy ra với cô. Anh nhắn đến điện thoại cô hàng trăm những tin nhắn hỏi han, sửng sốt: "Em à, em đâu rồi?", "Em có chuyện gì à?", "Anh đã làm gì sai khiến em giận anh sao?", "Thật là em không muốn gặp anh không?",... "Em à! Anh nhớ em! Anh yêu em cho dù bất cứ điều gì xảy ra"...
Đọc những dòng tin nhắn của anh, Lena lại òa khóc, cô hiểu tình cảm anh dành cho cô là chân thật. Cô quyết định sẽ không quan tâm đến quá khứ của anh, mà chỉ quan tâm đến anh của hiện tại. Người mà cô yêu và cũng đem lại cho cô hạnh phúc. Cô biết điều cô nên làm lúc này là gì, cô nhớ anh, cô muốn ôm anh, muốn có đủ dũng khí để quên tất cả mọi chuyện buồn mà người yêu cũ của anh đã luôn bày ra để chia rẽ cô và anh.
Ngày mưa!
Cô cầm điện thoại lên, nhắn tin cho anh bằng một sự dũng cảm nhất: "Anh à! Em nhớ anh! Đến gặp em ngay nhé!".
Nhận được tin nhắn của cô, Minh Anh vui sướng biết bao, anh lấy xe máy phi thật nhanh đến nhà cô. Cô đang đợi anh ở dưới cổng nhà. Chẳng kịp nói gì cả, anh lao vào ôm chầm lấy cô như hai người yêu nhau đã cách xa cả thế kỉ. Nước mắt cô ướt đẫm vai áo anh, anh ôm cô vào lòng an ủi: "Mọi chuyện đã qua rồi! Cho anh xin lỗi!"
- "Không! Không ai có lỗi cả. Chỉ vì em quá yêu anh thôi!"
- "Lena! Em hãy tin anh. Em sẽ là người cuối cùng anh yêu!"
Hai người trao cho nhau nụ hôn vội dưới cơn mưa, cả hai thật sự không còn gì phải toan tính nữa, yêu và được yêu là điều mà con người ta khao khát và họ đã có được. Vậy là đủ.
Minh Anh tạm biệt cô ra về, họ vui vẻ hẹn gặp nhau vào ngày mai, anh hứa sẽ dẫn cô đến quán coffe quen thuộc. Trời thì đang mưa to.
Khoảng 10 phút sau, sau một trận lớn gồm sấm sét, điện thoại cô kêu vang bản tình ca quen thuộc mà cô cài dành riêng cho Minh Anh. Chẳng nhẽ anh về nhà anh đến thế ư?
- Alo! Vừa gặp xong đã gọi điện cho người ta rồi
- Uhm!.....Có tiếng thở hắt từ phía ống nghe, mềm yếu
- Anh, sao anh không nói gì?
- Hzzzz....Anh yêu em!
Cô chưa kịp vui mừng thì anh nghe thấy đầu dây bên kia những tiếng ồn ào: "Cậu gì ơi! Cậu gì ơi! Tỉnh lại đi..." Tim cô bỗng nhiên thấy nhức lạ thường... "Mau đưa cậu ấy tới bệnh viện đi"... "Không kịp rồi, Cậu ấy chết rồi!"
Từ CHẾT như tiếng sét đánh bên tai cô, cô chết lặng, tim cô đau nhói, cô đổ ập người xuống bàn, ngất lịm. Những ly thủy tinh trên mặt bàn rơi xuống đất, cô tượt mình nằm gối lên những mảnh thủy tinh vỡ.
Hai ngày sau, khi cô mở mắt ra, cô không biết mình đang ở đâu nhưng nước mắt cô cứ vậy tuôn ra, như kiểu đó là điều tất yếu. Cố khóc nức nở trước sự chứng kiến của ba mẹ cô, của bác sĩ, của những đứa bạn thân. "Không, tôi, tôi phải đi tìm! Tôi phải đi tìm!" Cô vùng dậy, toan bước xuống khỏi giường. Con bạn thân ôm lấy cô, cô cũng ôm lấy đứa bạn thân mà khóc, nó cũng khóc theo cô, nó biết tim cô đang đau lắm. Đợi bố mẹ đi khỏi, cô năn nỉ đứa bạn thân: "Chiều bà đưa tôi đi gặp Minh Anh nhé!". Nói rồi cô lại khóc. Chợt có điện thoại réo gọi cô, cô cầm máy, chưa kịp nói câu gì:
- "Cuối cùng mày cũng đã nghe máy hả con * ! Tại mày mà Minh Anh mới chết thảm như vậy! Mày đã giết một mạng người đấy! Con cáo già độc ác...!
Lena để buông máy, cô lại khóc trong đau đớn, cô hét lên bằng tất cả sức lực còn lại của mình: "Không! Không phải tôi! Em không muốn như thế Minh Anh!"...Cô lại lịm đi không biết gì.
Hôm sau, khi cô tỉnh dậy, chuyện mai táng của Minh Anh đã xong đâu đấy. Cô nghe bạn cô kể lại, trên đường từ nhà cô về, qua đoạn đường nhiều cây xanh, do đường trơn lên bánh xe của Minh Anh đã bị trượt và ngã ra đường, vừa lúc ấy thì một chiếc ô tô lao tới với vận tốc khá nhanh...và rồi cuối cùng, chuyện đau lòng cũng xảy ra. Người cuối cùng anh nhớ đến là cô và gọi điện cho cô... "Cô là người cuối cùng!".
Chiều nắng ấm, trên bãi tha ma. Người ta thấy một cô gái trẻ đang quỳ trước mộ khóc gào đau đớn. Cô dùng bàn tay cào lớp đất đang chia rẽ cô với người cô yêu, cô đau đớn, gào thét trong tuyệt vọng
"Anh đã hứa yêu em cơ mà! Sao anh lại nằm dưới đấy, em không muốn mất anh đâu. Em xin lỗi, là em sai, em không nên tránh mặt anh, dù thế nào em cũng phải tin là anh yêu em chứ? Anh hãy tỉnh lại đi. Hãy ngồi dậy nói với em là anh cũng yêu em đi! Đừng lạnh lùng với em như vậy. Em xin anh mà....". Đã như thế hàng tháng trời, cô đều ra đây vào mỗi buổi chiều, mang cho anh ly cafe anh vẫn thích uống, và khóc, cô nhớ anh tha thiết. Cô muốn được bên anh mãi mãi.
Từ đó trở đi, cô không còn là một cô bé giảo hoạt như bình thường nữa, cô trở lên lầm lũi, cô không tiếp xúc với bạn bè, cô không đi học. Cú sốc lần ấy đã biến cô thành một con người khác hẳn. Trong mắt cô chẳng còn sự sống, chẳng còn cây cỏ. Những kí ức vui vẻ của cô đã bị nạo sạch rồi, chỉ còn một cảm giác trống rỗng, hoang dại. Cô cũng không còn khóc nhiều nữa, cô giam mình vào bóng tối, và bắt đầu nghịch những vật sắc nhọn. Cũng từ đó cô ghét mưa, mỗi cơn mưa ập đến là tim cô lại đau đớn, lại nhức nhối, lại nhớ anh da diết. Trong giấc mơ, cô đều mơ thấy anh, anh đang mỉm cười với cô, cô muốn đi cùng anh cho trọn cuộc đời. Mảnh dao lam khẽ cưa nhè nhẹ nơi cổ tay cô, nhiều phát, ban đầu là cô nghịch. Cô nghịch vì cô không thấy đau. Sau đó, khi hết viết sẹo này nối tiếp vết sẹo kia, cô quyết định sẽ đến bên anh mãi mãi "Vắng em anh có cô đơn không?"
Cô lại thức dậy trong bệnh viện với vết băng gạc nơi cổ tay, cả gia đình cô đều lo lắng, tuy nhiên họ không biết chuyện gì xảy ra với con gái mình. Hỏi cô, cô cũng không nói một câu. Thêm một lần khác nữa, khi vết sẹo cũ chưa lành, cô vẫn không thấy đau gì cả. Mẹ cô phải đưa cô đến gặp bác sĩ tâm lý. Ông ta chuẩn đoán cô bị "trầm cảm trầm trọng" cần được theo dõi. Họ không cho cô sử dụng bất kì vật nào nhọn và sắc, nhưng rất may cô đã cất được hai chiếc dao lam vào mép ví của mình.
* * * * * *
Sáng hôm sau khi cô tỉnh giấc, tấm ảnh vẫn đang nằm trong lòng cô, bức ảnh của Minh Anh. Mỗi cơn mưa, cô đều ôm nó ngủ vì cô nghĩ rằng Minh Anh sẽ ôm cô ngủ, sẽ vỗ về giấc mơ cô và muốn cô được vui cười. Cô sực nhớ ra, hôm nay là ngày giỗ thứ ba của Minh Anh, nhưng cô sẽ không đến thăm mộ anh nữa. Trời vẫn đang mưa. Cô đến quán coffee anh và cô hay ngồi, gọi một ly cafe mà anh thích, lầm lũi nhìn những hạt mưa rơi. Cứ nghĩ là anh mãi bên cạnh cô thì tim cô sẽ thôi không đau nữa. Đã ba năm rồi, khi hai chiếc dao lam đã hoen gỉ vì trước đo dính máu của cô, tấm ảnh cũng đã nhàu nát trong nước mắt, anh cũng đã theo gió bay...
"Em ghét mưa lắm anh biết không? Mưa mang anh đến bên em và cũng chính mưa cướp anh khỏi đời em. Anh à, trận mưa ngày hôm ấy, anh chẳng được bình thản, khô ráo trong nhà để nhấp cafe, đeo headphone nghe nhạc và ngắm mưa nữa. Anh đã ướt hết rồi phải không?"