Hắn ghét Giáng Sinh."Con người thời nay nhạt nhẽo đến thế cơ à?" Hắn luôn tự hỏi mình câu đó mỗi dịp này trong năm.
Họ sống nhạt đến mức phải bám vào cái ngày vốn chẳng liên quan gì đến họ, để được gặp nhau, được ăn uống, được tặng quà... trong khi bản thân họ thậm chí còn chẳng biết gì về Chúa. Cũng không trách được, bấu víu vào một điều có-vẻ-thú-vị khiến con người trải qua những ngày vô nghĩa một cách nhanh chóng và đỡ buồn chán hơn. Cảm giác giống như kẻ sắp chết đói lang thang trên đường. Cứ một quãng lại nhặt được vài xu lẻ khiến hắn hy vọng sớm muộn gì cũng đủ tiền để mua một cái bánh mỳ. Nhưng cuối cùng hắn vẫn chết đói mà thôi.
Một lũ người ngu xuẩn.
Hắn đưa điếu thuốc lên môi rồi rít một hơi thật dài, sau đó nhả ra làn khói màu xám đục như màu của ánh hoàng hôn lạnh lẽo cuối năm.
Với hắn, Giáng Sinh chỉ đơn thuần là một buổi làm việc xuyên đêm, cho đến khi ông già Noel đã chui ra khỏi cái ống khói cuối cùng. Hắn chưa từng có một món đồ chơi trong đời chứ đừng nói là Giáng Sinh. Thực ra, hồi nhỏ có lần hắn nhặt được một con cá sấu nhồi bông rách rưới bẩn thỉu dưới dòng kênh đen kịt gần nhà. Hắn đem nó ra sông giặt cho đến khi cái mùi tanh tưởi đã nhạt đi, rồi đặt tên cho nó là Ma Bư. Nhưng hắn không coi Ma Bư là một món đồ chơi, hắn coi con thú bông đó là bạn thân nhất của mình.
Bỗng dưng hắn muốn nhổ toẹt một bãi xuống mặt đường vẫn còn vương dấu tích cơn mưa ban chiều. Nhưng hắn kịp kiềm chế. Làm cái chuyện đó trước cửa quán café đông người sẽ khiến hắn bị đuổi việc ngay lập tức. Hắn đã sống rất cẩn trọng suốt bao nhiêu năm qua, không để mất lòng ai, không ngừng nỗ lực và không bao giờ phạm sai lầm. Hắn hiểu rằng xuất phát điểm của mình quá thấp nên sẽ mất nhiều thời gian vươn lên hơn những người khác, chỉ một chút sơ sẩy sẽ khiến hắn thụt lùi lại rất nhiều bước trong ván cờ của cuộc đời.
Hắn liếc nhìn đồng hồ treo trên quầy thu ngân, mười một giờ đêm. Mọi người đã phải làm việc rất vất vả suốt một tuần nay để trang trí cho lễ Giáng Sinh, và giờ Cu Long, cậu chủ trẻ tuổi, đẹp trai và phóng khoáng đang kiểm tra tất cả lại một lần nữa, để chắc chắn rằng sẽ không có sai sót gì xảy ra.
Mỗi người đều được gán cho một số phận từ trước khi xuất hiện trên cõi đời. Hắn thì quá rõ ràng là kém may mắn vì sinh ra đã được mang ngay kiếp con nhà nghèo. Cậu chủ Cu Long thì ngược lại, giàu có từ trong trứng nước, cả đời chưa từng phải thiếu thốn bất cứ một thứgì. Nước da anh ta trắng đến nỗi hãng Pond's từng nài nỉ không biết bao nhiêu lần để mời về làm người mẫu mà không được. Mỗi lần anh ta nở nụ cười kiểu Tom Cruise, hàm răng thẳng tắp không bói đâu ra một vết ố lại tỏa sáng làm chói mắt cả những nàng công chúa chảnh chọe nhất. Lúc nào cũng vậy, anh ta ân cần và hòa nhã với tất cả mọi người theo kiểu một đức hiền nhân.
Thực ra hắn chẳng có vấn đề gì với Cu Long. Hắn nghèo thật, nhưng không bao giờ mặc cảm với cái nghèo hình thang của mình, cũng chẳng ghen tỵ với sự giàu sang của ai. Hắn không muốn phí phạm thời gian cho những việc vớ vẩn không thu được một xu vật chất hay một cắc kiến thức nào. Có lẽ nhờ đức tính đó nên hắn mới thuộc trường hợp hiếm hoi trong làng đỗ đại học. Không như những bạn bè tuổi ấu thơ của hắn, lũ con trai thì lên thành phố làm thợ xây, trộm cắp, đi tù, bọn con gái không bị bóc lột trong các khu công nghiệp thì cũng làm đĩ cả.
***
Nàng sống ở làng bên cạnh, ngăn cách với làng hắn bởi con mương dẫn nước và ngôi trường mái ngói bé nhất thế giới. Gia đình nàng còn nghèo hơn gia đình hắn. Nàng luôn luôn đi học với những bộ quần áo cũ của chị gái, cùng chiếc cặp rách nát khốn khổ cứ thi thoảng lại làm vương vãi xuống đường hết sách đến vở. Bù lại, nàng có một mái tóc rất đẹp và không bao giờ để quần áo mình bị vấy bẩn bởi bùn đất hay cái nghèo trải dài khắp mảnh đất miền Trung khô cằn.
"Khi nào lên Hà Nội học đại học, bọn mình sẽ sống cùng nhau nhé." Nàng đề nghị. Họ đang ngồi trước sân trường, bàn về kỳ thi tốt nghiệp trung học sắp tới.
"Anh có được ngủ với em không?" Hắn hỏi bằng giọng tỉnh bơ như gà gáy mỗi sáng.
"Ngủ cùng thì được, thức cùng thì không." Nàng ném cho hắn một cái lườm.
"Vậy thì chả có gì thú vị cả."
"Sao lại không thú vị? Cuộc sống ở thành thị chắc chắn là phức tạp hơn nhiều cái con đường làng đầy ổ gà và phân bò của chúng mình. Nếu anh muốn có ngày em trở thành vợ anh, ok, em sẽ cho anh cơ hội để chứng tỏ anh là người chồng tốt."
"Ngay cả khi chúng ta sẽ là cặp vợ chồng sinh viên nghèo nhất thế giới, đến mức không đủ tiền mua sự tự tin mà ngủ với nhau sao?" Hắn thắc mắc.
Nàng cấu hắn một cú đau điếng.
"Ok, được rồi. Anh hứa sẽ chăm lo cho em cả đời." Hắn thề thốt. Một con chim đang bện rơm cho cái tổ của nó trên cây cổ thụ đầu làng.
Kỳ thi đại học năm đó, cả hai đều đỗ vào những trường top đầu với số điểm rất cao. Hắn lang thang suốt một tuần mới tìm được nơi ở cho nàng và hắn. Một căn phòng rộng chừng mười hai mét vuông trong khu xóm trọ nhung nhúc sinh viên và chuột. Họ chẳng có mấy thứ để mang theo lên Hà Nội, trừ quần áo, dụng cụ học tập. Riêng hắn có thêm con cá sấu nhồi bông Ma Bư, người bạn thân nhất.
Nhờ vẻ ngoài dễ nhìn lại trắng trẻo nên nàng sớm kiếm được một công việc bán hàng mỹ phẩm, còn hắn bưng bê và rửa bát ở một quán ăn nhỏ. Ngày nào cũng đều như đồng hồ hẹn giờ, cả hai lên giảng đường để học như điên, rồi lại đi làm thêm, ai về trước thì lo cơm nước. Thường thì đến mười giờ họ mới thực sự xong tất cả công việc trong ngày với một cơ thể rã rời chỉ chực nhào xuống tấm đệm mỏng dính mà ngủ đến không biết trời đất gì. Tuy vậy, họ vẫn dành thời gian cho nhau, kể về những chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay, những điều mới mẻ mà chốn phồn hoa đã cho họ thấy. Theo như nàng phân tích, thì đó là chất xúc tác duy trì mối quan hệ "vợ chồng chay" không bao gồm tình dục của họ.
Vào những ngày được nghỉ hiếm hoi trong tháng, họ sẽ ra ngoài chơi, ngắm phố xá và in dấu giày lên tất cả những viên gạch lát đường của thành phố, như để cho bõ mười tám năm chỉ biết đến con đường làng ngập bùn và phân bò. Họ sẽ lên kế hoạch trước từ nhà: Định đi đâu, qua những con đường nào, nếu đi ăn thì sẽ không đi uống, nếu muốn đi uống một cốc sinh tố hay café thì phải ăn cơm trước ở nhà.
***
Hắn định rít thêm một hơi nữa, nhưng chợt nhìn thấy San San đang bước ra từ trong cửa hàng nên vội vàng vứt điếu thuốc hút dở xuống đất rồi di chân lên mấy lần như dẫm chết một con gián.
Xui cho hắn, cô đã nhìn thấy tất cả. Cô nói với hắn bằng giọng trách móc. "Em đã bảo là anh hãy dừng hút thuốc đi cơ mà." San San đã nói câu này rất nhiều lần rồi, chẳng có chút tác dụng nào với hắn.
"Em làm gì mà lâu thế? Xong xuôi hết chưa?" Hắn hỏi.
"Anh Long vừa dặn dò em mấy việc. Giờ thì tụi mình đi ăn thôi." Cô nở nụ cười ngoác đến tận mang tai, làm hai lúm đồng tiền hiện trên gò má đã tái đi vì lạnh, đôi mắt cô híp lại như hai đường chỉ sau cặpkính cận. Dù rất mệt mỏi khi phải trải qua tám tiếng làm việc, nhưng chẳng bao giờ nụ cười thôi hiện hữu trên gương mặt cô.
San San là người duy nhất trong số các nhân viên của quán chịu làm bạn với hắn, có khi là người duy nhất ở cái thành phố này. Quê cô ở gần biển, nên tính cách của cô cũng rộng rãi như biển cả. Cô không hề e ngại cái vẻ ngoài lạnh lùng đến mức khó ưa của hắn. Trái ngược với hắn, cô sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, hồn nhiên với cái tuổi hai mươi của mình. Tâm hồn cô lãng mạn bay bổng, trong lòng luôn cháy bỏng mơ ước trở thành một đạo diễn điện ảnh. Cô trích đến một phần ba số tiền lương làm bồi bàn mỗi tháng để mua đĩa phim. Trong đầu cô là một kho tàng kiến thức vô cùng phong phú về phim ảnh, bất kể là phim Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản cho tới Hollywood.
Cả hai lượn lờ khắp các con phố của Hà Nội. Gần mười hai giờ đêm nhưng ánh đèn vẫn sáng trưng trong các cửa hàng, người ra kẻ vào nhộn nhịp, hơi lạnh phả ra từ miệng của họ. Cứ mỗi khi đi qua một cửa hàng được trang trí đẹp mắt, San San lại chỉ về đó rồi reo lên thích thú như đứa trẻ con được đi thăm công viên khủng long, trong khi hắn thì khốn khổ vì gió tạt vào mặt chẳng khác nào những cái tát lạnh buốt.
Đến trước một quán ăn đêm vỉa hè, cô bảo hắn dừng xe. Họ chọn một bàn trong góc tường, gần nồi nước lèo bốc khói nghi ngút. Viên than tổ ong đỏ rực tỏa nhiệt từ trong lò, sưởi ấm cả một góc quán. San San gọi một bát phở tái nạm, còn hắn ăn mỳ tim cật. Cả hai đều rất đói nên tập trung vào ăn, chẳng ai nói với ai câu nào.
"Ngày mai anh sẽ đóng vai ông già Noel đấy." San San đã ăn xong bát phở của mình, lau miệng bằng một tờ giấy ướt mang theo. Cô không bao giờ dùng giấy ăn của quán vì cho rằng chúng được làm từ nhựa trải đường.
"Có thể đổi cho ai khác được không? Anh chỉ muốn bưng bê thôi." Hắn cau mày.
"Tại sao anh lại ghét làm ông già Noel nhỉ? Anh chỉ việc đứng đó để chào khách và chụp ảnh với họ thôi mà. Bao nhiêu người muốn mà chẳng được." Cô thắc mắc.
"Anh thà bưng bê còn hơn. Anh không thích đứng một chỗ trong khi tất cả mọi người phải chạy ngược chạy xuôi. Cảm giác như anh là kẻ ích kỷ lười biếng trong cuộc cách mạng công nghiệp."
"Mỗi người một việc, chẳng ai đánh giá anh đâu. Với cả đích thân anh Long phân công như thế, muốn thắc mắc thì đến gặp sếp nhé." Cô đẩy cặpkính lên cao trên sống mũi.
Nghe đến tên "sếp Long" là hắn chấm dứt luôn hy vọng. Cậu chủ Cu Long là người đã muốn gì thì có trời cũng không cản được.
Hắn đã ăn xong bát mỳ tim cật, húp đến giọt nước lèo cuối cùng. Một bát mỳ chưa đủ để làm đầy một phần ba cái dạ dày lúc nào cũng rỗng của hắn, nhưng với hắn thế là sang lắm rồi. Chẳng bao giờ hắn cảm thấy ngon miệng khi nghĩ đến bố mẹ lam lũ và đứa em gái không có nổi bộ quần áo tử tế mặc đi học.
"Giáng Sinh này anh thích được tặng cái gì?" San San kéo hắn từ miền quê khốn khó trở lại với nồi nước lèo bốc khói.
"Em thừa biết là anh không quan tâm đến ông già Noel hay những mong ước vô bổ mà."
Một đứa trẻ sinh ra ở cái mảnh đất chó ăn đá, gà ăn sỏi, cứ mỗi năm lại lũ lụt một lần, lại tang thương trắng xóm làng, lại hóp cái bụng xẹp dúm, vươn cái cổ dài như cây phi lao chắn đê biển lên mà hóng trực thăng chở hàng cứu trợ đi qua. Một đứa trẻ cả đời sống trong nghèo khó, ban ngày đi bê gạch vữa cho ông bố thợ xây, tối về thắp đèn dầu ngồi học bài, cái đói chui cả vào trong giấc ngủ, chưa từng được một lần xem phim của Disney. Một đứa trẻ như thế thì cần đếch phải biết Giáng Sinh là cái gì?
"Trẻ con tin vào ông già Noel vì ông mang cho chúng những món quà vật chất. Những đứa trẻ đã không còn bé như chúng ta thì tin vào những món quà tinh thần nhiều hơn. Nó khiến ta thấy vui, buồn, hy vọng... Dù sao có cảm xúc vẫn tốt hơn trạng thái trống rỗng." Cô nói.
"Thế em mong ước gì trong đêm Giáng Sinh?" Hắn hỏi ngược lại cô.
"Em chỉ mong mình sớm nghĩ ra cái tình huống cho bài tập về nhà sắp phải nộp thôi." Cô thở dài.
"Tình huống kịch bản phim ấy hả?"
'Vâng. Em nghĩ nát óc mới ra một tình huống, hay để em thử trình bày cho anh nghe xem có hợp lý không nhé." Cô chạm hai đầu ngón tay trỏ vào nhau, đưa chúng lơ lửng trước mắt.
"Nói thử anh nghe xem nào." Hắn trả lời.
"Một cặp đồng nghiệp đang giờ làm việc thì rủ nhau vào nhà vệ sinh để hú hí. Không phải loại nhà vệ sinh công cộng có nhiều buồng đâu, mà là kiểu trong nhà nghỉ ấy, chỉ có một buồng duy nhất. Thế rồi khi họ đang "ABC" thì có tiếng đập cửa, một đồng nghiệp khác cố tình muốn chơi khăm cả hai."
Hắn lặng lẽ suy nghĩ một hồi rồi nói.
"Anh thấy không ổn."
"Không ổn chỗ nào?"
"Chẳng hợp lý chút nào khi nhà vệ sinh đang khóa mà lại có người đập cửa ầm ầm. Cho dù như vậy, chỉ cần một trong hai người nói vọng ra là có người rồi, thế là xong mà."
'Vậy đấy, em đúng là đồ vô dụng." San San úp mặt vào hai tay, tiếng thở dài não nề xuyên qua các kẽ tay.
"Em có thể đổi ngược lại. Họ vào nhà vệ sinh hú hí với nhau. Khi xong việc mới phát hiện khóa cửa bị hỏng, không thể mở được từ bên trong. Nếu cầu cứu từ bên ngoài thì sẽ bị lộ, vậy là một tình huống dở khóc dở cười sẽ diễn ra." Hắn phân tích.
"Anh quả là thiên tài. Tại sao anh không học một ngành nghệ thuật nào nhỉ?" Cô reo lên.
Hắn không trả lời. Nghệ thuật ư? Quá xa xỉ với kẻ phải lo lắng từng bữa ăn, từng đồng tiền đóng học như hắn. Mà cho dù gia đình có khá khẩm hơn, hắn cũng chẳng bao giờ mơ mộng đến những điều phi thực tế.
"Muộn lắm rồi, bọn mình về thôi. Sáng mai anh còn phải đi học nữa." Hắn rút chiếc ví cũ rích đã bạc phếch bạc phơ, đường chỉ sút xiên vẹo từ trong chiếc áo khoác cũng cũ rích và bốc mùi lâu ngày không giặt.
"Để em trả, anh còn chưa lĩnh lương mà." San San ngăn hắn lại.
"Lần trước em đã trả tiền rồi, đừng khiến lòng sĩ diện của anh bị cảm lạnh." Hắn lắc đầu.
Hai người giằng co, không ai chịu nhường ai. Chỉ khổ cho chiếc ví già nua cà tàng của hắn, sau một hồi bị kéo qua kéo lại, nó không chịu nổi nên đứt toác làm đôi, giấy tờ và tiền thi nhau rơi xuống đất. San San nhìn thấy một tấm ảnh thẻ cỡ 4x6, cô nhặt nó lên và ngắm nghía với vẻ tò mò. Trong ảnh là một cô gái đang nhìn thẳng vào máy ảnh với ánh mắt kiên định. Cô gái đó có khuôn mặt ưa nhìn, mái tóc đen dài và rối giống Angelina Jolie trong phim Salt.
"Đây là ai vậy? Bạn gái của anh à?"
"Đã từng." Hắn giật lại tấm ảnh một cách thô bạo.
"Kể cho em nghe đi." San San nài nỉ bằng ngữ điệu háo hức như đứa trẻ chờ được kể chuyện cổ tích trước khi ngủ.
"Em sẽ phải đền bù chiếc ví cho anh đấy." Hắn lạnh lùng đứng dậy, bất chấp thái độ giận dỗi của cô.
***
"Đôi lúc em cảm thấy mình như sắp nổ tung vậy." Nàng vừa nói vừa nhâm nhi những hạt trân châu còn sót lại trong cốc trà sữa. Họ đã đi bộ một quãng đường dài từ Phố Huế lên Bờ Hồ, lượn một vòng hồ rồi lại xuyên qua Tràng Tiền, trước khi ngồi bệt dưới bậc cầu thang nhà hát lớn, uống trà sữa và ngắm dòng xe cộ qua lại.
"Anh hiểu. Chúng ta đang phải sống như những cỗ máy công nghiệp. Đôi lúc anh cũng lo sợ liệu mình có gục ngã không." Hắn vỗ về nàng.
"Ý em không phải là về vấn đề sức lực. Em muốn nói về tinh thần cơ."
"Tinh thần của em bị cảm cúm à?"
"Ngày xưa, em chỉ biết học, học và học vì cho rằng đó là con đường duy nhất để thoát nghèo. Như kiểu một tấm vé thông hành, còn cuộc đời là một sân bay. Em xuất trình vé, thế là người ta cho em lên máy bay và cất cánh đến cuộc sống tốt đẹp hơn. Nhưng hóa ra em nhầm, ngay cả khi tốt nghiệp loại xuất sắc với tố chất thực sự, em vẫn có thể thất bại như thường." Nàng nói. "Đó là trong trường hợp mọi thứ đều ổn nhé, thực tế cuộc đời đâu đơn giản vậy."
"Em không nên bi quan như thế, bọn mình chỉ vừa mới ra khơi thôi mà."
"Lúc phải xa gia đình, em tưởng rằng mình sẽ nhớ họ đến phát khóc, nhưng hóa ra em chẳng thấy nhớ nhung gì cả. Em cảm thấy cuộc sống bị đảo lộn quá nhanh, như kiểu đến một hành tinh khác ý, em sợ sẽ có một lúc nào đó em chẳng còn thuộc về nơi nào cả...Chẳng có gì đáng sợ bằng tự nghi ngờ chính bản thân mình."
Hắn đặt cốc trà sữa sang một bên rồi ngồi xuống dưới một bậc cầu thang, đối diện với nàng.
"Nếu vậy, hãy nói với anh mỗi lần em thấy nghi ngờ chính mình, anh sẽ nói cho em vì sao anh chẳng bao giờ nghi ngờ tương lai tốt đẹp của chúng ta."
Hắn những muốn nói một điều gì đó khiến nàng an tâm hơn, nhưng chẳng nghĩ ra được gì cả. Hắn yêu nàng và thực sự muốn cùng nàng vượt qua mọi khó khăn trong đời, nhưng hắn bất lực trong việc hiểu nàng. Thôi thì cứ tặc lưỡi mà nghĩ rộng ra rằng: Mọi thứ cuối cùng đều sẽ tốt đẹp. Nếu nó không tốt đẹp thì đấy vẫn chưa phải cuối cùng.
Đêm đó, nàng cư xử khác thường, thậm chí nàng đã gần như cho phép hắn đi vào mình. Thường thì khi ngủ nàng vẫn mặc quần áo và hắn cứ việc cho tay vào bên trong mà sờ soạng, nhưng chỉ như vậy, không được tiến xa hơn. Nàng có thể thay đồ trước mặt hắn, nhưng không bao giờ để hai đứa cùng trần truồng bên cạnh nhau. Nàng hiểu rằng chỉ một phút mất kiểm soát là đủ để bao công sức giữ gìn đổ hết xuống con mương dẫn nước cạnh ngôi trường làng.
Hắn cũng nhận ra thái độ khác lạ đó, nhưng chỉ nghĩ đơn thuần là một giây phút nông nổi thoáng qua của cô gái mới lớn đêm nào cũng phải kiềm chế khi nằm cạnh một gã con trai. Thậm chí hắn còn cho rằng nàng đang ngày càng tin tưởng mình hơn, và cái khái niệm về "vợ chồng chay" bắt đầu lung lay. Hiển nhiên là hắn muốn được quan hệ với nàng đến chết đi được. Ngay từ đầu hắn đã xác định sẽ sống cùng nàng trọn đời. *** với nàng không chỉ để thỏa mãn nhu cầu sinh lý, mà sẽ còn là một sự khẳng định chủ quyền, củng cố niềm tin cho hắn về một tương lai hạnh phúc.
Một buổi tối giữa tháng mười hai mưa lạnh buốt, hắn trở về phòng trọ như thường lệ và thấy nàng đang nằm quay đầu vào tường, run rẩy, cố gắng tự ôm thật chặt cơ thể mình.
"Em bị ốm à?" Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên trán nàng, không nóng cũng chẳng lạnh.
Nàng đang khóc, những giọt nước mắt âm thầm bám lấy bàn tay hắn.
Suốt cả ngày sau đó, nàng hoặc nằm quay lưng vào tường, tự ôm lấy bản thân mình hoặc ngồi co người trong góc phòng, chẳng nói với hắn lời nào, chẳng ăn chẳng uống, mặc cho hắn van xin, nài nỉ.
Đúng vào cái lúc mà hắn nghĩ rằng cần phải gọi bác sĩ thì nàng đột nhiên bừng tỉnh như đã trải qua một cơn mê dài.
"Em không muốn sống thế này nữa!!!"
"Chuyện gì đã xảy ra với em vậy?" Chưa bao giờ hắn thấy nàng bị kích động đến thế.
"Chẳng có vấn đề gì với em hết, vấn đề là ở cái quá khứ, cái hiện tại và cái tương lai này, cái phòng trọ bẩn thỉu này, đống sách vở khốn kiếp này, cái ánh đèn tuýp tù mù này. Em không muốn sống nghèo khổ thế này thêm nữa. Em không muốn lãng phí cả tuổi trẻ của mình nữa. Em không muốn các con em sau này cũng như em, như bố mẹ em."
Nàng nấc nghẹn mấy lần, rồi lại nói tiếp.
"Anh nghĩ rằng em không muốn trao thân cho anh hay sao? Em cũng chỉ là một đứa con gái bình thường, cũng có những tò mò về thể xác. Em đâu phải khúc gỗ cành cây mà chịu đựng được mãi. Nhưng thậm chí chúng ta còn không đủ tiền mà mua bao cao su, đừng nói là một tương lai tốt đẹp."
"Em muốn thoát khỏi đây. Thoát khỏi cái phòng trọ bẩn thỉu ẩm thấp này, thoát khỏi nỗi ám ảnh về cái nghèo đã bám riết em cả cuộc đời. Dù ngó lại đằng sau hay nhìn về phía trước, em cũng chỉ thấy sự bế tắc tuyệt vọng... Chúng ta sẽ làm thế nào bây giờ?!!"
Hắn chỉ im lặng, đợi cho đến khi nàng không đủ hơi để nói nữa mới ôm chặt nàng vào lòng.
"Em đang bị kích động. Chỉ là một khoảng thời gian tồi tệ, một đoạn ổ gà chết tiệt trên con đường đẹp đẽ mà thôi. Hãy bình tĩnh lại, hít thật sâu và em sẽ khá hơn." Hắn thì thầm vào tai nàng.
"Em không thể khá hơn được, em biết mà." Nàng dụi đầu vào vai hắn, run lẩy bẩy như một con vịt con yếu đuối.
'Hãy suy nghĩ tích cực. Hãy nhắm mắt lại và tưởng tượng chúng ta của hai mươi năm nữa, cũng ngồi ôm nhau như thế này, trong một căn nhà khang trang, đúng nghĩa của một tổ ấm. Chúng ta sẽ ôn lại những năm tháng khốn khó xưa kia. Em sẽ thở phào vì ngày xưa đã không từ bỏ, nên chúng ta mới có ngày hôm nay. Con cái của chúng ta sẽ tự hào vì bố mẹ chúng đã nỗ lực đến nhường nào, để thế hệ của chúng không bao giờ phải đi trên con đường làng nghèo khổ, ở trong xóm trọ bẩn thỉu." Hắn chạm nhẹ trán mình vào trán nàng, như để gửi những viễn cảnh tốt đẹp từ đầu hắn sang đầu nàng.
"Anh có để ý rằng chúng mình thậm chí còn chưa từng có một bức ảnh chụp chung không?" Nàng hỏi.
"Sắp đến Giáng Sinh rồi. Chẳng phải em từng nói muốn một lần được đi chơi đêm Giáng Sinh sao? Anh sẽ xin nghỉ việc hôm đó, nếu người ta không cho thì anh sẽ nghỉ hẳn luôn. Anh sẽ đưa em đến bất cứ nơi nào em thích, bọn mình sẽ chụp số ảnh mà nhét vào mười cuốn album cũng không đủ, được chứ?" Hắn dỗ dành nàng như một đứa trẻ.
"Em là người nghèo, em không cần Giáng Sinh."
Nàng không cần Giáng Sinh, và cũng chẳng muốn chụp ảnh với hắn. Đúng vào cái đêm thánh vô cùng năm đó, nàng bỏ đi, không báo trước, không để lại thư từ, chẳng mang theo cái gì, trừ hơi ấm và tình yêu.
***
Đêm Giáng Sinh là khoảng thời gian ai cũng nhận ra mà không cần được thông báo. Đó là khi ba màu đỏ, xanh, vàng đã thực sự được quét lên từng viên gạch, từng gốc cây trong thành phố. Ông già Noel xuất hiện ở khắp mọi nơi. Tại một góc đường, hai mươi ông già đang chia nhau các gói quà trước khi lên xe máy phóng vù vù tới nơi những đứa trẻ đang chờ với hóa đơn của bố mẹ chúng. Một số bà già Noel mặc váy ngắn dưới cái lạnh mười độ để phát coupon giảm giá Lẩu băng chuyền. Bên trong phòng thay đồ của một quán café lớn sát nhà thờ, một gã con trai đang đứng trước gương, chỉnh lại bộ râu bằng bông trắng muốt được gắn với cằm của mình bởi băng dính.
Chưa bao giờ hắn tưởng tượng thân hình mình khi béo trông như thế nào. Hắn chỉ nặng có sáu mươi cân nhưng cao đến một mét bảy mươi lăm. Người ta đã phải nhồi cả một cái ruột gối vào bụng mới khiến hắn trông giống ông già Noel hơn một chút.
"Tôi biết là cậu rất hợp với bộ đồ ông già Noel mà." Cậu chủ Cu Long đã đứng sau lưng hắn từ lúc nào. Anh ta mặc bộ vest sang trọng và chuẩn mực đến từng sợi vải, trên cổ thoang thoảng mùi nước hoa không hắc cũng không nhạt.
Hắn liếc nhìn anh ta trong gương, thay vì quay đầu lại.
"Cậu có biết hồi nhỏ tôi thường xin ông già Noel cái gì không?" Long đứng tựa vai vào cửa, khoang hai tay trước ngực.
"Là gì vậy, sếp?" Trong lòng hắn tự hỏi có cái gì trên đời mà bố mẹ không mua cho anh ta được chứ.
"Một con thú bông."
Dù đã phủ kín mặt bởi râu và mũ của ông già Noel nhưng vẫn dễ dàng nhận ra cái nhíu mày khó hiểu từ hắn.
"Chắc cậu không biết nhưng tôi bị dị ứng với sợi bông. Vậy nên áo len, chăn bông, thú nuôi, thú bông là những thứ không được ở gần tôi quá một mét. Nói cho dễ hiểu là nếu bây giờ cậu chạy đến tặng tôi một cái ôm thắm thiết thì chắc chắn nơi tiếp theo tôi tỉnh dậy là bệnh viện."
Anh ta ngừng lại một chút, như để cho hắn theo kịp câu chuyện.
"Tôi ghen tỵ mỗi khi thấy những đứa trẻ khác ôm thú bông trong lòng. Rất khó diễn tả tâm trạng đó, như kiểu bị tàn phế về mặt tinh thần. Tôi không được trải nghiệm cảm giác mà người bình thường có được. Cậu sẽ bị hụt hẫng khi nhận ra rằng có những điều trong đời ta không thể đạt đến hay cảm nhận."
"Tôi hiểu, sếp ạ." Hắn trả lời.
"Cậu hiểu là được rồi." Long nhún vai. "Chẳng rõ tại sao tôi lại kể câu chuyện đó. Tôi quên khuấy lý do muốn gặp cậu. Thỉnh thoảng tôi lại nhớ trước quên sau vậy đó."
"Sếp cần gì ở tôi?"
"Năm sau cậu tốt nghiệp phải không?"
"Vâng."
"Cậu có muốn làm việc cho tôi không? Ý tôi không phải là cái quán café bé tẹo này. Tôi đang nói đến công ty của gia đình tôi."
Lần này thì sự ngạc nhiên của hắn không thể giấu đi đâu được.
"Tại sao lại là tôi?"
"Câu hỏi hay đấy. Tại sao đó hả?" Long ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ. "Bình thường nếu nhận được lời đề nghị tương tự, câu đầu tiên người ta hỏi tôi là "anh sẽ trả tôi bao nhiêu?" cơ."
"Tôi chọn cậu vì cậu chẳng bao giờ tham gia vào những cuộc nói xấu gia đình tôi. Cậu luôn làm tròn công việc của mình, không xao nhãng, không than vãn một lời. Cậu dường như là một người có tham vọng rõ ràng và không bao giờ đi trật khỏi con đường mình đã vạch ra. Tôi thích những đức tính đó."
"Cứ suy nghĩ thoải mái. Cậu có thể trả lời tôi sau kỳ nghỉ Tết âm lịch." Anh ta nhún vai, đoạn quay lưng bước đi đầy kiêu hãnh, chẳng thèm ngó ngàng đến thái độ của hắn. Cằm của anh ta hếch lên, còn dáng đi oai vệ như thể vừa ban phát phép mầu cho cả một vương quốc và nói rằng "Không cần phải biết ơn ta, hỡi những kẻ khốn khổ vừa được ta cứu vớt".
Hắn không biết điều gì khiến mình suy nghĩ nhiều hơn, bệnh dị ứng với đồ bông hay là cơ hội thoát khỏi cái nghèo đầu tiên trong đời. Thì ra trong mắt người khác, hắn là kẻ tận tụy và được việc đến vậy. Những công việc chân tay mà hắn đã làm đó, những công việc vắt kiệt đến chút sức lực cuối cùng của hắn. Chẳng đời nào hắn nghĩ có người ghi nhận công sức của mình, hắn chỉ đơn thuần coi công việc làm thêm này là những bậc cầu thang khiến hắn mải miết bước, mải miết dò dẫm để tìm thấy ánh sáng trên miệng hố.
Khỉ thật, cảm giác này là sao nhỉ? Hắn bỗng vui vẻ thấy lạ. Chưa bao giờ tâm trạng hắn phấn chấn đến thế. Lần đầu tiên trong đời, số phận đã mỉm cười với hắn. Hắn cần tìm một ai đó để chia sẻ niềm vui này. Hắn nghĩ đến San San, người bạn duy nhất của hắn ở mảnh đất xa lạ. Chắc chắn cô sẽ nhảy cẫng lên và hú hét vì sung sướng, thậm chí còn phấn khích hơn cả hắn cho mà xem. Không cần phải đoán mò nữa, hắn liếc vội mình trong gương lần nữa để chắc chắn trang phục đã chỉnh tề, rồi nhanh chóng bước ra ngoài sảnh. Phải kiềm chế lắm hắn mới không nhún nhảy và huýt sáo theo giai điệu bài Last Christmas của Taylor Swiff đang phát ra từ những chiếc loa gắn trên tường.
San San và toàn bộ các nhân viên đều đang tập trung tại sảnh chính. Cậu chủ Cu Long cũng ở đó, thân mật khoác tay một cô gái xinh đẹp. Cô vận chiếc áo măng tô cổ lông màu đen sang trọng, quần legging tôn đôi chân dài miên man được nâng niu trên đôi giầy cao gót đắt tiền. Hắn còn chưa kịp nhìn rõ mặt cô gái đó thì San San đã vội xen vào cản tầm nhìn của hắn, xua tay ra hiệu đừng lại gần.
***
Nàng đã ra đi rồi. Hắn nhận ra điều đó ngay từ bậu cửa. Căn phòng vẫn như mọi ngày, tuyệt nhiên không một sự thay đổi. Vẫn là chiếc hộp xi măng mười hai mét vuông, lát nền bằng loại gạch rẻ tiền bốc mùi hôi của đất. Trên tường là vô số poster các ban nhạc mà người thuê trước để lại. Sách vở xếp từng chồng ngăn nắp không lệch một xen-ti-mét. Xoong nồi, bát đũa nằm câm lặng trên chạn sắt. Bếp gas du lịch ám bụi đen xì. Tủ quần áo dã chiến thủng lỗ chỗ vết chuột gặm. Chăn màn mỏng dính in hình hoa mai gấp gọn gàng. Quần áo lót của nàng vẫn nằm trên dây phơi, co quắp lại vì bột giặt kém chất lượng.
Nhưng hắn chẳng còn cảm giác gì của nàng trên những vật dụng quen thuộc này. Hơi ấm. Đó chính là thứ đã biến mất. Không phải khi hắn mở cửa, gió lùa vào cuốn đi hơi ấm, mà nó đã biến mất từ trước.
Hắn quay ra, khóa cửa lại rồi tựa đầu vào tường, cầu mong mình đang lạc trong một giấc mơ quái ác nào đó, hoặc hắn đã vào nhầm phòng, một căn phòng tình cờ lại được bày biện giống hệt nơi của nàng và hắn.
Hắn mở cửa, lại bước vào, vẫn là cảm giác câm lặng. Nàng đã ra đi thật rồi. Nàng sẽ không bao giờ quay trở lại nơi đây nữa. Nàng đã đứng tại bậu cửa này vào sáng nay, nhìn quanh một lượt căn phòng lần cuối trước khi khóa cửa. Nàng đi khỏi xóm trọ, đi khỏi con ngõ. Có lẽ nàng đã không ngoảnh lại lần nào.
Hắn ném món quà định sẽ tặng nàng - chiếc dây chuyền bạc hình trái tim, mua bằng cả tháng lương của hắn vào một góc nhà, rồi ngồi phịch xuống góc nhà đối diện một cách vô thức, đúng vị trí mà nàng đã bất động mấy hôm trước.
Nàng đã nghĩ gì trong khoảng thời gian đó? Những câu hỏi từ nơi tối tăm bỗng ập đến, đè nén từng dây thần kinh, từng mạch máu trong cơ thể hắn. Ánh đèn tuýp tù mù phát ra tiếng kêu như đàn ong địa ngục, lũ thạch sùng gọi bạn tình bằng những âm thanh tành tạch, những chiếc chân đầy lông lá của bọn gián chạm vào bát đĩa trên chạn, tiếng bọn gặm nhấm mở tiệc trong tủ quần áo. Hắn thấy lạnh và sợ. Nếu không phải vì cánh cửa sắt hoen gỉ vẫn tồn tại ở đó một cách hiển nhiên, chắc hắn đã nghĩ mình đang ở trong một hầm mộ. Một ngôi mộ quá to với kẻ tầm thường như hắn.
Hắn muốn đắp chăn cho đỡ lạnh, nhưng thậm chí hắn không thể nhấc nổi tấm chăn bông xẹp dúm. Thế là hắn vớ lấy con cá sấu bông Ma Bư của mình, ôm chặt nó trong lòng như kẻ sắp chết đuối bám vào chiếc phao cứu sinh cuối cùng. Bên ngoài căn phòng, người ta háo hức chờ đến giây phút Chúa giáng sinh, bên trong này, hắn chờ đợi phút giây tận diệt.
***
San San thầm nguyền rủa cái trí nhớ tồi tệ của mình. Những việc cần phải nhớ thì cô quên bẵng đi, trong khi những chuyện vô bổ thoáng qua thì lại in hằn lên vỏ não. Cụ thể là việc cậu chủ Long đã nói đi nói lại với cô rằng sẽ đưa vợ sắp cưới về ra mắt gia đình trong đêm Giáng sinh này. Họ sẽ ngồi bàn VIP trên gác, ăn gà quay, uống vang đỏ và bàn về tương lai của đôi bạn trẻ. Nhưng trước đó, anh ta cần một nhân viên đóng vai ông già Noel để chụp ảnh chung với nàng, nhằm thể hiện sự mến khách và chuyên nghiệp của các nhân viên, cũng là để cậu chủ có dịp chứng tỏ năng lực quản lý của mình. San San đã quên khuấy không kể cho hắn chuyện này. Trong khi đó, cô mới chỉ kịp nhìn tấm ảnh thẻ bé tí có một lần, lại còn trong cảnh tăm tối nửa đêm, ấy thế mà lại nhớ rất kỹ. Ngoài ra cô còn là kẻ lắm chuyện và tò mò nữa. Lẽ ra đêm qua, cô không nên nằng nặc đòi hắn phải kể lại câu chuyện tình cảm đã tan vỡ từ thuở xa lơ xa lắc đó. Lẽ ra cô phải tránh xa chuyện thiên hạ, nhắm mắt làm ngơ trước thói đời, giống như cả xã hội vô cảm này đang làm rất tốt. Lẽ ra bây giờ cô đã không bị kẹt giữa tình huống khó xử này. Cô có thể vờ như không nhận ra cô chủ tương lai của mình chính là cô gái trong tấm ảnh thẻ. Cô có thể vin vào cái cớ tấm ảnh đã cũ, cộng thêm thời điểm nửa đêm khiến đầu óc cô không tỉnh táo, và nhất là cô gái trong ảnh với cô gái đêm nay chẳng khác nào vịt bầu với thiên nga, không một chút liên quan, ngoại trừ đôi mắt. Nhưng cô đã nhận ra trước cả hắn, thậm chí còn ngầm cảnh báo cho hắn nữa. Giờ thì muộn rồi. Cô hiểu rằng mình là người duy nhất có thể xoa dịu hắn lúc này, hoặc chí ít cũng có thể làm một điều gì đó.
Ca làm việc đã kết thúc được nửa tiếng, nhưng hắn vẫn ngồi bất động trong xó bếp, bộ quần áo ông già Noel vứt vo viên trong giỏ đựng đồ giặt. Tiếng củi ướt nổ lép bép trong lò nướng gần đó, thỉnh thoảng lại bắn ra những tia lửa nhỏ như pháo hoa. Đôi khi hắn gục đầu vào hai đầu gối, có lúc hắn nhìm chằm chằm vào ô cửa kính đối diện. Ngoài trời mỗi lúc một lạnh, mọi người đang chúc tụng nhau trước khi trở về nhà.
"Anh không sao chứ?" San San lặp lại câu hỏi đến ba lần nhưng hắn không trả lời.
Cô dúi hộp quà tự gói khá vụng về vào bàn tay đang thả lỏng như đã chết của hắn.
"Quà của anh đây. Giáng sinh vui vẻ."
Đến lúc này hắn mới bắt đầu để ý tới sự xuất hiện của San San.
"Trong câu chuyện anh kể em nghe tối qua còn thiếu một đoạn. Anh không nhắc tới vì đó là bí mật của riêng anh, vả lại nếu anh nói ra chắc em sẽ cho là nhảm nhí." Hắn cầm gói quà bằng cả hai tay, nửa muốn ngắm nghía, nửa muốn hờ hững.
"Em chưa bao giờ không tin anh điều gì cả." Cô đáp.
"Vậy em có muốn nghe không?"
San San ngập ngừng một chút rồi mới gật đầu. Cô đã lún quá sâu vào câu chuyện này rồi, có thêm nữa cũng chẳng sao cả.
"Đêm Giáng Sinh cách đây ba năm, cái đêm mà người yêu anh bỏ đi đó. Anh đã ngồi đúng vị trí mà cô ấy đã ngồi, cố gắng tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra, ngọn sóng nào đã xô ngã hết lý trí và nghị lực của cô ấy. Anh đã ngồi giống như tư thế hiện giờ. Có lẽ đâu khoảng hai hoặc ba ngày." Hơi lạnh phả ra từ miệng hắn. Mặc dù rất muốn hút một điếu thuốc nhưng chẳng còn gì trong túi hắn lúc này.
"Ngày đầu tiên, chẳng có chuyện gì xảy ra. Anh chỉ đơn giản ngồi đó, thu hết các giác quan vào bên trong, cố gắng không tiếp nhận những gì môi trường bên ngoài đưa vào. Anh vẫn cảm nhận được hơi lạnh dưới sàn nhà và bức tường sau lưng, mùi ẩm mốc, tiếng chuột chạy lạo xạo trên chạn bát đĩa.
Nhưng bắt đầu từ ngày thứ hai, mọi thứ xung quanh anh mờ dần đi. Anh không còn nhận ra các giác quan của mình nữa. Hồn vía anh đã rời khỏi thể xác, bay vô định trên trần nhà. Từ trên đó, anh nhìn được cả căn phòng. Anh thấy mình ngồi thu lu trong xó nhà. Anh thấy những vật dụng thường ngày của anh. Tất cả đều bế tắc đến tột cùng, và được trói buộc vào nhau bởi một sợi dây vô hình. Nút thắt của chúng chính là anh."
Hắn ngừng lại một lúc, vuốt ve món quà của San San như một ngọn lửa ấm áp.
"Chính lúc đó anh nhận ra mình đã yếu hèn và kém cỏi đến nhường nào. Chẳng trách mà người yêu anh không tin vào anh. Bởi vì sẽ chẳng đời nào anh mang lại cho cô ấy cuộc sống tốt đẹp hơn. Mỗi lần anh vẽ ra cái viễn cảnh đó là anh đang lừa dối cô ấy và lừa dối chính mình."
Hắn duỗi thẳng hai chân để giải tỏa cơn nhức mỏi, rồi nhìn sang San San.
"Sau khi tỉnh dậy, anh đã chấp nhận chuyện cô ấy bỏ rơi anh. Cô ấy muốn mưu cầu hạnh phúc, nhưng không phải bằng con đường anh đang đi, cũng không phải cái đích anh muốn đưa cô ấy đến. Vậy nên cô ấy rẽ sang một con đường khác. Điều duy nhất anh có thể làm là chúc cô ấy may mắn, và tiếp tục con đường của mình."
San San bối rối tột độ. Cô không biết nên nói gì. Bộ não đầy ắp những lời hay ý đẹp trích dẫn từ các bộ phim Hollywood bỗng dưng trở nên kệch cỡm. Cô hổ thẹn nhận ra vốn sống của mình nghèo nàn quá, chưa trải nghiệm đủ để nói một câu cho ra đầu ra đũa, huống hồ đòi sáng tạo ra một câu chuyện xuyên suốt chín mươi phút với hàng tá nhân vật hỷ, nộ, ái, ố khác nhau.
Cuối cùng, cô quyết định không nói gì cả. Sự im lặng có lẽ là liều thuốc hữu hiệu nhất cho hắn lúc này. Cả bóng tối nữa.
"Sếp Long mời tất cả nhân viên đi ăn đêm. Dĩ nhiên là có cả phu nhân tương lai. Em sẽ nói là anh bị cảm lạnh, phải về trước. Anh cứ việc ngồi đó mà nhìn lại chính mình. Nhưng hy vọng sẽ chỉ một đêm thôi, không phải mất đến ba, bốn ngày. Nếu không thì lấy đâu ra chỗ cho đầu bếp làm việc." Cô cố gắng nghĩ ra một câu bông đùa, nhưng đúng như dự đoán, chẳng có chút tác dụng nào.
"Nhớ mở quà của em nhé."
San San bỏ đi. Mũi giầy cao gót của cô dẫm lên các cọng rau và hành vương vãi dưới sàn nhà tạo thành một thứ âm thanh khô khốc. Chỉ còn mình hắn với bóng tối xiêu vẹo trong căn bếp bẩn thỉu, với ánh lửa bập bùng từ lò nướng và gói quà nhỏ bé yếu ớt trên tay.
Hắn mở gói quà với thái độ hờ hững. Một chiếc ví mới cứng, ngăn đựng ảnh là hình chụp chung của San San và hắn. Dưới đáy hộp quà là tấm ảnh nàng chụp với hắn lúc tối, trong hình dạng ông già Noel.
Đến giờ hắn vẫn nhớ y nguyên cái khoảnh khắc đó, cả hình ảnh, tiếng động lẫn mùi vị. Nàng xinh đẹp, lộng lẫy như một cô tiểu thư đài các. Cơ thể nàng toát ra vị oải hương nồng nhiệt như ngọn lửa ấm giữa đêm đông. Cách nàng cười, cách nàng nhìn người khác, chẳng còn một chút gì của cô gái nghèo khó xưa kia. Thế nhưng hắn vẫn nhận ra nàng, thậm chí đến cả San San cũng nhận ra dù mới chỉ xem ảnh. Tội nghiệp nàng, chắc hẳn nàng đã rất vất vả trong những năm tháng qua, để gột rửa con người cũ của mình, xóa sạch quá khứ, thậm chí quên đi mình là ai. Nhưng cho dù có dành cả cuộc đời để chạy trốn, nàng vẫn không bao giờ thoát khỏi bản thể của mình. Không phải bây giờ hắn mới nhận ra điều đó, mà khoảng thời gian lơ lửng trên trần nhà đã cảnh báo hắn như thế. Vậy nên hắn mới không chọn con đường giống nàng. Hắn vẫn đi con đường của hắn, dài đằng đẵng và lạnh lẽo, nhưng được là chính mình.
Nàng đã khoác tay hắn. Chính xác là nàng khoác tay ông già Noel. Nàng cười tươi rạng rỡ, tiếng máy ảnh lấy ngay Polaroid đánh tách, chớp flash lóe sáng. Thật may mắn cho hắn khi không ai nhận ra cảm xúc thực sự ẩn sau bộ râu to đùng. Từ lúc đó cho đến khi quán đóng cửa, hắn đứng yên một chỗ, thậm chí không chớp mắt. Hắn vô cảm còn hơn cả cây thông Noel bên cạnh.
Hắn ngắm nghía mãi không dứt tấm ảnh đầu tiên của nàng và hắn. Vậy là cuối cùng họ cũng đã có một tấm ảnh chung. Hắn vuốt ve khuôn mặt nàng bằng những ngón tay đã tái đi vì lạnh và hồi hộp. Hắn vẫn nhớ rõ từng phần da thịt nàng, sự vụng về của đôi môi, cơ thể nhỏ bé run rẩy mỗi khi nằm trọn trong vòng tay hắn. Tình yêu của hắn dành cho nàng không hề thay đổi sau từng đấy năm trời, ngay cả khi nàng đã bỏ rơi hắn với lũ chuột bọ.
Không được!
Nếu hắn còn lởn vởn trước mặt nàng, sớm muộn gì mọi người cũng sẽ biết. Quá khứ mà nàng cố công chôn vùi sẽ bị lộ tẩy, con người mới của nàng sẽ sụp đổ. Cứ coi như nàng vẫn đủ bản lĩnh để giả vờ không quen biết hắn, nhưng Cu Long sẽ nhận ra. Trừ khi hắn muốn trả thù, hoặc nàng không bao giờ được biết đến sự tồn tại của hắn ở đây.
Hắn bật dậy, không một chút do dự ném tấm ảnh vào bếp lò đang cháy bừng bừng. Lửa nuốt lấy từng phần cơ thể của họ, biến tất cả thành một nắm tro tàn đen đúa. Hắn rời khỏi quán bằng cửa sau. Quên cái cơ hội được có một công việc tử tế vừa mới nắm lấy, quên cái bệnh dị ứng sợi bông quái đản, quên bữa tiệc Giáng Sinh không dành cho mình đi. Hắn phải rời khỏi đây, càng nhanh càng tốt.
Tiếng gió gào rú trong làn sương muối mờ ảo khiến hắn tối tăm mặt mũi còn chiếc xe Dream cũ rích khốn khổ thì loạng choạng chực muốn đổ nhào ra. Nhưng hắn không đi chậm lại. Hắn phải trở về căn phòng trọ, đốt tấm ảnh thẻ của nàng, đốt từng chiếc áo, từng chiếc quần lót, từng cuốn sách, vở của nàng trong chiếc chậu nhôm mà bà chủ nhà vẫn dùng để hóa vàng mã. Hắn đã từng hứa sẽ chăm lo cho nàng cả đời, và hắn sẽ giữ lời.