Anh bảo: "Ví dụ mình yêu nhau thì sao?". Lúc đó, hai người đang ngồi trên ghế đá ở quảng trường nhà thờ Đức Bà, sau khi đi mấy vòng chen chúc trong dòng người đông như nước chảy.
Chung quanh quảng trường, đèn chiếu sáng rực. Những tua đèn từ đỉnh nóc nhà thờ chạy dài xuống đất, liên tục chớp nháy như thi đua cùng chùm đèn hàng ngàn cái trên vòm cây dọc theo đường Đồng Khởi. Nhạc Giáng sinh vang khắp nơi. Người người nói cười rộn rã...
Cô nhịp nhịp chân theo bài hát "Jingle Bell" phát ra từ chiếc xe bán bong bóng trong công viên: "Chuông leng keng chuông leng keng, chuông báo mừng tin thánh. Đêm Noel, ôi đêm Noel ta hãy chúc nhau an lành...". Anh huých vào tay cô: "Kìa, trả lời đi chứ?". Cô ngơ ngác: "Trả lời cái gì?". Anh bảo: "Thì ví dụ ta yêu nhau ấy". Cô cười: "Mê văn Đoàn Thạch Biền rồi". Anh cũng cười: "Ông ấy ví dụ nhiều cái có ích cho loài người lắm".
Cô bảo: " Nhưng cũng vớ vẩn". Anh tròn mắt: "Vớ vấn cái gì?". "Thì cái truyện "Tôi thương mà em đâu có hay " ấy. Thương mà không nói thì ai dám hay chứ?".
Anh vỗ hai tay vào nhau một cái bốp: "Ối. Em mới là vớ vẩn đấy nhé. Đàn ông thường nói bằng hành động. Như lúc anh tặng hoa cho em chẳng hạn. Hay là lúc em bảo thèm ăn me dầm đường, anh chạy đi mua ngay đấy. Chứ cần gì phải nói nào? Có khi nói chả ích lợi gì, còn bị chế giễu nữa đấy".
Cô xì một tiếng thật dài: "Anh thử chỉ cho em xem ai tỏ tình mà bị chế giễu đi".
Anh tỉnh khô chỉ vào ngực mình: "Anh chứ ai,. Hỏi em ví dụ ta yêu nhau, em bảo mê văn Đoàn Thạch Biền". Cô phì cười: "Chán anh thật. Lúc nào cũng đùa".
Hôm ấy là thứ Bảy. Bãi giữ xe đông nghịt. Xe cô lọt thỏm giữa hai chiếc mô-tô 400 phân khối, lừng lững như hai con trâu. Cô đứng nhìn chiếc xe của mình với vẻ bất lực, không biết làm sao để dắt ra ngoài.
Anh đến bên cạnh, vui vẻ hỏi: "Có cần anh giúp gì không?". Cách xưng hô thật tự tin. Thế là quen nhau.
Thời gian đầu quen anh, cô vẫn giữ kẽ. Một chút khách sáo trong lời chào hỏi. Một chút dè dặt mỗi khi gặp nhau trong bãi giữ xe. Biết làm sao được? Cô vừa ra khỏi một mối tình, tâm hồn còn đầy u uất. Trái tim như con chim bị tên, thấy cây cong là sợ.
Càng ngày, nụ cười ấm áp của anh càng làm cô có cảm giác an toàn. Anh chơi tennis bên kia sân. Cô chơi cầu lông bên này sân, cách nhau một hàng rào ô mắt cáo. Thỉnh thoảng, khi trái banh tennis bật vào hàng rào, anh thường chạy đến nhặt và vẫy tay, cười với cô một cách dịu dàng.
Lại một thứ Bảy khác. Hôm ấy, bên sân tennis tắt đèn tối om. Anh ngồi trên ghế đá ngay bên sân cầu lông. Cô ngạc nhiên nhìn. Anh đứng dậy, cười: "Hôm nay mấy người bạn của anh nghỉ mà chẳng thông báo gì cả. Đến đây mới biết. Về cũng không biết làm gì. Anh nghĩ hay sang bên sân em thử đánh cầu lông, chắc cũng vui.
Cô hơi lúng túng, nhưng các bạn cùng chơi với cô lại hồ hởi: "Đánh đôi đi, vui lắm đấy ".
Vui thật ! Đánh tennis quen rồi, cầm cây vợt cầu lông nhẹ bổng, trái cầu theo tay vụt của anh, cứ bay tít lên trời. Cô cười khanh khách mỗi khi anh đúng gãi đầu, ngẩn ngơ: "Sao thế nhỉ? Sao anh đánh cầu dở thế nhỉ?".
Nỗi buồn của cô vơi dần. Mỗi lần gặp nhau trên sân, nụ cười của cô nở rộng hơn. Ở ngoài bãi giữ xe, cô không còn dè dặt nữa mà "sai" anh: "Dắt xe ra cho em" một cách tự nhiên. Hai chiếc xe chạy song song bên nhau, đến một quán ăn vỉa hè.
Nơi đó, anh ngồi uống bia, gặm chân gà hấp một cách thoải mái. Còn cô nhấm nháp món gỏi khô bò cay xé lưỡi, vừa ăn vừa hít hà đầy thú vị.
Những lần ngồi bên nhau như thế, anh hay kể cho cô những câu chuyện đầu Ngô, mình Sở: "Tối qua chẳng biết ti-vi chiếu phim gì mà thấy má anh khóc sùi sụt? À, anh mới mua được cái đĩa Kenny G hay lắm, em nghe không? Con gà này chắc là kiện tướng bóng đá đây. Em xem cơ bắp của nó này, cắn tám tháng cũng không đứt ! Hay nó là con gà bộ đội trong truyện của ông nhà văn Nguyễn Quang Sáng, chạy B52 dàn trời mây nên hai chân cứng như chiến hào? Em cười cái gì? Ăn gỏi mà uống trà đá có ngày vừa khóc vừa là SOS đó nghe. Nói mới nhớ. Dạo này sao mấy cái vụ ngộ độc thực phẩm nhiều quá em nhỉ ? Không biết con gà anh đang ăn đây có bị ướp phóc-môn không hả ? Dám lắm..."
Cô cười không ngớt. Về đến nhà, vào phòng tắm, cô vẫn còn buồn cười. Thì bởi trong phòng tắm có chiếc khăn lông màu nâu, màu mà anh bảo: "Quấn nó trên cổ là già vĩnh cữu!".
Tắm xong, cô lên giường. Điện thoại của cô nhấp nháy dòng tin nhắn: "Ngủ thì lo ngủ. Đừng vừa ngủ vừa nhe răng cười, làm cả nhà sợ nghe em". Cô lăn ra trên giường. Không thể không nhắn lại cho anh: "Anh Tôn Ngộ Không vừa vừa thôi nhé".
Nỗi buồn của cô biến mất hẳn lúc nào không hay. Có lần, tình cờ gặp người yêu cũ, cô ngạc nhiên thấy trái tim mình không nhói đau như trước nữa. Về nhà, đứng trước gương, cô tự kiểm tra mình. Không còn ánh mắt u uẩn. Không còn nét môi mím chặt. Cô đã tìm lại được cô của ngày xưa: trẻ trung, tươi vui, xinh đẹp. Vì sao?
Anh là người đàn ông hiếu động, thích cười đùa, pha trò. Trong đám đông, anh là một tâm bão. Khong ai có thể cưỡng lại được sức cuốn hút của anh. Kể cả cô.
Cô đã quen nghe tiếng cười của anh giòn tan trong điện thoại vào mỗi buổi sáng: "Dậy đi làm chứ, còn mèo ngái ngủ kia!". Quen nghe câu rủ rê: "Trưa nay cơm chán quá, đi ăn bún chả nhé". Và đã quen ngồi uống trà đá, ăn bò bía với anh và buổi tối, sau khi ra khỏi sân quần vợt rồi.
Những giờ khắc cô ở bên anh ngày càng nhiều hơn. Nhưng mỗi lần bạn bè hỏi: "Có gì mới không?", cô lại lắc đầu. Thật sự như thế. Anh và cô chẳng có gì giống như cảnh "tình trong như đã, mặt ngoài còn e" cả.
Anh là một người bạn rất tốt, một người anh rất tuyệt. Có thể anh sẽ là người yêu lý tưởng, nhưng của một ai đó chứ không phải là cô.
Tình yêu phải bắt đầu từ sự lãng mạn, dịu dàng, mà anh và cô chỉ toàn cười đùa ầm ĩ. Cô chưa tưởng tượng nổi cảnh cô và anh bên nhau ngọt ngào như thể tình nhân.
Một lần, qua ô mắt cáo giữa sân, cô nhìn thấy anh ngồi chuyện trò thân mật với một người xinh lắm. Có lẽ đó là người yêu của anh chăng? Tim cô đau thắt lại vì ý nghĩ đó. Khi ra về, cô vờ thản nhiên hỏi: "Chị ấy đấy hả anh? Xinh thật".
Anh mỉm cười: "Ừ, xinh" rồi vui vẻ rủ: "Em có muốn đi ngắm trăng lên và ăn tiết canh vịt bên hồ không? Bảo đảm vịt không bị cúm!". Cô hỏi: "Sao anh không rủ chị ấy đi?". Anh đáp: "À, cô ấy dị ứng với món vịt".
Từ hôm ấy, cô yên chí rằng anh đã có người yêu và tự dặn lòng: "Mình chỉ là em gái thôi. Đừng nghĩ vẩn vơ nữa".
Tối nay, hai người vẫn đi ăn chân gà, bò bía như mọi lần. Nhưng sau khi ăn xong, anh rủ: "Em không có chương trình gì phải không? Vậy đi lăng quăng chơi Giáng sinh cho vui nhé?". Cô hỏi: "Thế anh không về rủ chị ấy đi à?. Anh bảo: "Anh thích đi với em hơn". Cô biết hỏi gì thêm nữa nhỉ? Cô cũng thích đi với anh như một người tình.
Gần nửa đêm rồi. Đi mỏi chân, hai người ngồi xuống chiếc ghế đá ở quảng trường trước nhà thờ, ngắm dòng người chen chúc.
Cô bỗng áy náy hỏi anh: "Thật sự anh không về đưa người yêu đi chơi sao?". Anh hỏi ngược lại: "Thế em có ý kiến gì?". Cô đáp: "Nếu là chị ấy, em chẳng thèm tiếp tục yêu anh".
Anh thản nhiên: "Trật lất. Em mà là cô ấy thì hiện giờ đang ở bên anh rồi còn gì. Yêu anh nhiều hơn thì có". Cô phì cười, chưa kịp nói gì, anh tiếp: "Ví dụ mình yêu nhau thì sao?"
Cô giả tảng nhìn đi chỗ khác, trái tim như đập hụt một nhịp. Vừa nhịp chân theo bài hát "Jingle Bell", cô vừa nổi gan, rối ruột suy nghĩ. Ánh mắt có lửa của anh, cô không nhầm được. Anh đang tỏ tình đấy.
Cô không biết phản ứng ra sao cả. Cô không dám nghĩ anh muốn bắt cá hai tay. Đã có người yêu rồi mà còn... Không. Anh không thể như thế được. Cô phải xoay chuyển tình hình cho thành hài hước vậy. Thế là cô nói: "Mê văn Đoàn Thạch Biền rồi"...
Anh nắm tay cô: "Lúc nào em cũng bảo anh đùa. Tình yêu làm sao đùa được? Anh chờ mãi mới đến ngày này để nói rõ với em".
Tay cô, cả người cô như tê dại đi. Cô lắp bắp : "Nhưng, nhưng...." Anh càng nắm chặt tay cô: "Không nhưng nhị, ví dụ gì nữa cả. Anh yêu em lâu lắm rồi, từ lúc dựng xe bên cạnh xe em ấy. Không tin hả? Đây này?"
Anh xoè tay. Cô sững sờ nhìn. Đó là ngôi sao cài áo của cô. Nó đã bị mất từ hôm chia tay người yêu cũ. Anh bảo: "Hôm ấy, em vừa đi vừa khóc. Anh đi theo, thấy thương vô cùng. Nhặt được ngôi sao này ở chỗ xe em, anh tự hứa bằng mọi cách,sẽ đem lại cho em nụ cười....".
Cầm ngôi sao trên tay, cô ứa nước mắt. Anh đã giữ nó lâu đến thế ửa ? Anh bảo: "Không được khóc. Em khóc là anh rút lại lời yêu đấy. Nghĩ lại, em đúng là nhân vật trong truyện của ông Đoàn Thạch Biền. Anh thương mà em chẳng hay biết gì cả".
Cô không cười: "Thế còn chị ấy?"
Anh mỉm cười: "Chị nào? Con bé em gặp trong sân quần vợt hả? Nó là em út của anh chứ chị nào?".
Nụ hôn của anh chấm dứt câu nói. Cô lịm đi vì hạnh phúc.
Chẳng ai nhìn thấy phút giây ngọt ngào của anh và cô (có lẽ chỉ những thiên thần trên cao).
Giữ chặt cô trong tay, anh rút từ túi áo ra một chiếc hộp màu đỏ. Nhìn thấy nó, cô run lên. Anh tủm tỉm cười: "Em ma lanh quá. Biết là cái gì rồi phải không?"
Đó là chiếc nhẫn có mặt đá hình ngôi sao. Đeo vào tay cô, anh có vẻ run, nhưng vẫn nói tếu: "Đời em xem như bị... sao quả tim chiếu rồi nhé. Đừng hòng thoát khỏi tay anh".
Thay vì cười, cô lại ứa nước mắt một lần nữa.
Những hồi chuông báo lễ nửa đêm đã vang lên rộn rã. Hàng trăm chiếc bong bóng đủ màu bay phất phới trên quảng trường. Thánh ca ngân vang: "Đêm thánh vô cùng. Giây phút tưng bừng...".
Cô nép vào vai anh, thủ thỉ: " Anh không sợ em từ chối sao?". Anh bảo: "Trong mọi điều ví dụ đẹp nhất, tuyệt vời nhất. Làm sao em từ chối nổi?"