Peng... bịch. Cái đồng xu nằm giữa hai vợ chồng, cả hai vợ chồng đều hé mắt nhìn đồng xu.
- Ha ha, dậy đê, sáng nay em ăn trứng ốp, bánh mỳ bơ với sữa nhé.
- Oh yeah, hôn vợ anh cái nào. Anh bật bình em ra tắm trước đi nhé.
- Chồng yêu, tí đưa em đi làm nhé, hôm nay thích chồng đưa đi cơ, nửa tháng nay chưa đưa em đi đâu đấy.
- Tuân lệnh.
Vẫn điệu huýt sáo quen thuộc nhưng đã được thay bằng bài hát khác, người chồng gạt nhẹ cái rèm nhìn ra cửa sổ nói bâng quơ:
- Anh dậy suốt cũng được, chỉ sợ sau em quen mà anh đi công tác thì khổ. Em nhỉ!
- Còn lâu, từ trong chăn người vợ ló ra, ai cho đi mà đi, đi là em đi theo.
- Xời, người ta đi công việc, đòi theo làm gì.
- Kệ, anh đi, buổi sáng em tung đồng xu một mình à?
- Kiếm anh nào mà tung, người chồng giọng tưng tửng.
Cái chăn được gạt phắt sang một bên, người vợ nhổm dậy bước đến cạnh người chồng.
- Thích không, dám nói thế này...
Cú thọc léc làm người chồng dẫy nẩy, quay người lại bên vợ. Chiếc váy voan mỏng làm người vợ nổi bật trong ánh sáng ban sớm, cơ thể người vợ hé lộ làm người chồng khựng lại một giây rồi ghì chặt người vợ vào lòng, nhẹ nhàng đặt lên môi một nụ hôn.
- Vợ này, yêu yêu...
- Anh này, mình có con đi, em thích lắm, mấy đứa bạn em có hết rồi đấy.
- Hay tối nay nhé, thế là vợ chồng mình hết tự do.
Ba mươi năm sau
- Mình à, sáng nay mình ăn gì, tôi nấu cho mình bát bánh đa nhé!
- Thế hôm nay không tung xu nữa à mình?
- Thôi, tôi khó ngủ quá, tôi xuống bếp nấu nhé, mình nằm chút nữa đi rồi dậy.
- Thôi, dậy luôn, đằng nào cũng phải nấu cho hai đứa, mình đi tưới cây đi. Mình cũng ăn bánh đa nhé, em nấu.
- Ừ.
Hai vợ chồng già lạch cạch xuống bếp, ra vườn, ánh sáng sớm chiếu lên hai khuôn mặt phúc hậu. Vấn nhanh búi tóc, người vợ với tay bật cái đài radio nhỏ rồi bước vào bếp. Ngoài sân, vẫn điệu huýt sáo quen thuộc, nhưng đã nhỏ đi nhiều.
Trên gối, đồng xu sáng trắng có mặt quốc huy ngửa lên.
Hôm nay, đến phiên người chồng dậy sớm....