Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Căn phòng cấm (tiếp)


Mãi đến mười giờ rưỡi Nguyên mới rời khỏi phòng để xuống nhà . Thảo đã ăn sáng từ lâu, nói chuyện điện thoại với Kim cả nửa tiếng đồng hồ rồi và đã đi tới đi lui mấy chục vòng trong phòng khách để cân nhắc về quyết định việc nó sắp làm.

Nóng lòng được nói chuyện với cha, Thảo gõ cửa dẫn xuống lầu dưới để gọi ông nhiều lần. Thoạt tiên Thảo còn dè dặt chỉ dám gõ nhè nhẹ, sau đó Thảo càng gõ mạnh hơn. Nhưng ông Bình không trả lời vì không nghe hay cũng có thể ông nghe mà không muốn trả lời .

Lúc Nguyên từ phòng ngủ xuống, Thảo rót cho em một ly nước cam lớn và cùng em ra ngoài sân nói chuyện. Ngày hôm ấy trời đầy sương mù và không khí chưa gì đã ngột ngạt hầm nóng mặc dù mặt trời chỉ mới ló dạng trên đồi.

Vừa đi dọc theo bóng mát của dãy hàng rào cây xanh, Thảo vừa kể cho Nguyên nghe về chuyện nó thấy máu của ông Bình đã trở thành màu xanh và chuyện đống đất đen lúc nhúc sâu bọ trên giường của ông. Nguyên há hốc miệng nhìn Thảo đăm đăm mà không thốt được lời nào. Cuối cùng Nguyên đặt xuống cỏ ly nước cam còn nguyên chưa hề được nếm tới, cất tiếng nói như một lời thì thầm:

- Chúng ta phải làm gì bây giờ hả chị?

Thảo nhún vai:

- Chị chỉ mong mẹ gọi điện thoại về !

- Chị sẽ kể hết cho mẹ nghe à?

- Chị định như vậy nhưng không biết mẹ có tin chị hay không nữa, nhưng …

- Chuyện quá khủng khiếp. Đó là cha của chúng mình. Chúng mình biết rõ ba từ lâu …

- Chị biết. Nhưng ba bây giờ không còn là ba của ngày trước nữa . Ông …

- Có lẽ ba có thể giải thích mọi việc cho chúng mình biết. – Nguyên mơ màng nói – Như chuyện mấy lá cây mọc trên đầu ba …

- Chị đã kể cho Kim nghe chuyện ấy .

Nguyên ngước mắt nhìn chị với vẻ đầy ngạc nhiên . Thảo nói bằng một giọng chắc nịch:

- Chị phải có người để chia sẻ những thắc mắc trong lòng . Kim nghĩ rằng chị phải báo cảnh sát.

- Cái gì? – Nguyên lắc đầu – Ba đâu có làm điều gì phạm pháp thì cảnh sát sẽ làm được gì ?

- Chị biết! Và chị cũng đã lưu ý Kim điểm đó .

Nhiều tiếng đồng hồ trôi qua . Trong lúc hai chị em vẫn còn ở ngoài sân để bàn thảo xem phải làm gì thì ông Bình mở cửa nhà bếp đi ra gọi chúng nó vào nhà.

Thảo đưa mắt nhìn Nguyên với vẻ kinh ngạc:

- Chị không ngờ ba rời phòng thí nghiệm để lên đây vào giờ này.

- Đây là dịp tốt để chúng ta có thể nói chuyện với ba .

Hai đứa nhanh nhẹn đi vào nhà bếp. Đầu vẫn đội nón, ông Bình nhìn hai đứa con với một nụ cười rạng rỡ và đặt hai chén xúp lên bàn.

- Chào các con!- Ông vui vẻ nói . Ba đã chuẩn bị xong bữa ăn.

Nguyên không dấu được sự ngạc nhiên buột miệng:

- Hả? Ba làm bếp ?

Thảo nhìn thẳng cha nói bằng một giọng nghiêm trang:

- Thưa ba, chúng con có chuyện muốn nói với ba.

Ông Bình tránh ánh mắt của Thảo:

- Ba sợ ba không có đủ thời giờ để nói chuyện .. Các con ngồi xuống đi.. Thử món mới của ba nè . Ba muốn xem các con có thích nó không!

Thảo và Nguyên ngoan ngoản ngồi vào bàn ăn . Nguyên nhìn hai cái chén đầy một chất sền sệt màu xanh, hỏi:

- Cái gì đây ba?

Rồi nó nhăn mặt tiếp:

- Trông giống như món khoai tây “xanh” nghiền vậy!

Đứng ở đầu bàn bên kia, ông Bình trả lời với một giọng đượm vẻ bí mật:

- Đây là một thứ khác hẳn những thứ các con ăn từ trước. Nào, các con nếm đi! Ba cam đoan rằng các con sẽ rất ngạc nhiên.

- Thưa ba, ba chưa bao giờ đích thân nấu ăn mà . – Thảo cố gắng không để lộ sự nghi ngờ trong giọng nói .

Nụ cười đã biến mất trên mặt ông Bình. Ông nói:

- Ba chỉ muốn các con thử món mới này thôi ! Các con như là những vật thí nghiệm của ba!

Thảo nhấc muỗng lên những vẫn không đụng tới cái chất sanh sánh màu xanh trong chén:

- Tụi con có nhiều điều muốn hỏi ba.

Ông Bình ngắt lời Thảo:

- Mẹ các con vừa điện thoại về lúc nãy!

Thảo hấp tấp hỏi:

- Mẹ gọi lúc nào ?

- Mới đây thôi . Ba chắc rằng lúc ấy hai con ở ngoài sân nên không nghe tiếng chuông điện thoại reo.

Nguyên vẫn dán mắt vào cái chén trước mặt nó, hỏi:

- Mẹ nói gì hở ba?

- Mẹ cho biết sức khoẻ dì Hồng đã khá hơn, dì không cần phải ở phòng săn sóc đặc biệt trong bệnh viện nữa. Mẹ các con có thể trở về nhà rồi.

Thảo và Nguyên đồng thanh reo hò:

- Tuyệt quá! Vui quá!

Ông Bình đưa tay chỉ hai chén xúp ra lệnh:

- Bây giờ thì … ăn đi !

Nguyên xoay xoay chiếc muỗng hỏi:

- Ơ… ba cũng ăn chứ ?

Ông Bình trả lời nhanh:

- Không, ba ăn rồi!

Ông chống hai tay lên bàn nghiêm khắc nhìn hai đứa con. Thảo nhận ra bàn tay bị thương của ông đã được thay băng mới.

- Ba, tối hôm qua …

Thảo vừa bắt đầu định nêu những thắc mắc của nó thì ông Bình đã gạt ngang:

- Ba bảo tụi con ăn đi, nghe chưa ?

Nguyên vẫn tiếp tục kèo nài:

- Nhưng ba phải cho con biết cái gì đây mới được chứ ba. Ngửi thấy không ngon chút nào ba à!

Ông Bình có vẻ mất kiên nhẫn:

- Khi ăn rồi các con sẽ thích cái vị của nó . Nó ngọt lắm!

Nhìn cái chất “bí mật” trong chén, tứ chi Thảo như hoàn toàn tê liệt vì sợ hãi. Thảo liếc nhìn Nguyên, nhu muốn nói : “Ba có vẻ nôn nóng muốn thấy chúng ta nuốt cái thứ nầy ngay. Trước đây có bao giờ ba đụng tới việc nấu ăn đâu, tại sao hôm nay lại đích thân nấu món này? Và tại sao ba cứ không chịu cho chúng ta biết cái này là cái gi ? Chuyện gì đã xảy ra ở đây?”

Nét mặt của Nguyên cho Thảo biết em nó cũng đang có cùng những câu hỏi như vậy.

“Phải chăng ba định làm một thí nghiệm trên người chúng ta? Cái chất sền sệt xanh biếc nầy cũng sẽ khiến chúng ta biến đổi, sẽ làm hại chúng ta? Đầu chúng ta cũng sẽ mọc đầy lá cây ?”

“Ồ, toàn là những câu hỏi ngu xuẩn”- Thảo cố xua đuổi những tư tưởng ấy ra khỏi óc. Có điều Thảo biết chắc là Thảo vẫn còn sợ món ăn ba nó đã nấu và ông cứ khăng khăng nhất quyết bắt buộc chị em Thảo nuốt vào. Ông cọc cằn nói lớn:

- Hai đứa bây làm sao vậy ? Cầm muỗng lên. Múc bỏ vào miệng đi chứ . Tụi bây còn chờ gì nữa ?

Thảo và Nguyên thọc muỗng vào chén xúp rồi dừng lại, không dám đưa cái chất xanh nhão kia vào miệng.

Cả hai đứa không thể nào làm chuyện ấy được.

Ông Bình đập mạnh tay xuống bàn hét lên:

- Ăn ngay! Ăn ngay! Ăn cho hết!

Thảo áo não than thầm:

“Ba không cho chúng ta sự lựa chọn nào khác nữa rồi!”

Thảo run rẩy bắt buộc đưa chiếc muỗng lên môi…

o O o

- 12 -

Nguyên kinh hoàng nhìn Thảo từ từ đút chiếc muỗng vào miệng . Thình lình có người bấm chuông ngoài cổng

Ông Bình cáu kỉnh nói:

- Ai mà đến không đúng lúc thế này ? Ăn cho hết, tao trở lại ngay!

Nói xong ông nặng nề tiến về cửa chính

Thảo buông chiếc muỗng vào chén, thở hắt ra:

- Tụi mình đã thoát!

- Cái món này trông thật gớm ghiếc. – Nguyên thì thầm – Chắc là nấu từ phân bón hoặc thứ cùng loại . Em buồn mữa quá !

Thảo đứng bật dậy, hai tay quơ hết chén muỗng trên bàn, giục em:

- Giúp chị nhanh lên!

Hai đứa nhanh nhẹn mở nắp thùng rác đặt dưới bồn rửa chén, trút hết hai chén “xúp” vào đó, rồi trở lại đặt chén muỗng vào chỗ cũ trên bàn

- Bây giờ tụi mình ra xem ai đến vậy ! – Nguyên đề nghị

Hai chị em thận trọng lẩn ra ngoài vừa đúng lúc thấy một người đàn ông cầm một chiếc cặp đen đang bắt tay ông Bình ở ngưỡng cửa. Người này đầu sói, da sạm nắng, mang cặp kính mát màu xanh. Ông ta có một bộ râu hung hung nâu, mặc một bộ com-lê xanh dương và thắt một chiếc cà-vạt sọc trắng đỏ

Ông Bình ngạc nhiên kêu lên:

- Chào ông Mạnh!

Thảo thì thầm vào tai Nguyên:

- Ông ấy là sếp cũ của ba ở Viện Đại Học

Nguyên nhăn nhó trả lời:

- Em biết rồi!

Trong lúc ấy, ông Mạnh làm điệu bộ như đang đánh hơi, tươi cười nói với ông Bình:

- Cách đây vài tuần tôi có nói với ông rằng tôi sẽ đến xem công việc của ông có tiến triễn thêm gì không. Ông Trần lái xe đưa tôi đến . Xe của tôi bỏ ở tiệm sửa xe …

Ông Bình lắp bắp nói:

- Những thí nghiệm của tôi thật sự chưa sẵn sàng trình với ông được

Tuy quan sát cha từ phía sau lưng nhưng Thảo vẫn thấy rõ ràng rằng ông đang lúng túng. Ông tiếp:

- Tôi không ngờ rằng ông đến nên tôi không chuẩn bị gì cả . Theo tôi thì bây giờ không được tiện lắm

Ông Mạnh vẫn tươi cười, đặt tay lên vai ba của Thảo – Nguyên như trấn an ông:

- Không hề gì ! Tôi chỉ nhìn sơ qua thôi . Ông biết đó, lúc nào tôi cũng thích thú với những thí nghiệm của ông. Ông cũng rõ rằng tôi bị Ban Trị Sự của Viện Đai Học làm áp lực phải sa thải ông chứ thật tình tôi không muốn chút nào. Dù sao, tôi hứa ủng hộ ông để ông có cơ hội trở lại làm việc tại Viện Đại Học. Bây giờ ông đưa tôi đi xem thành quả của ông nhé!

- Tôi đã nói…

Ông Bình không giấu được vẻ bất bình, có vẻ như muốn chận không cho ông Mạnh bước tới. Nhưng ông này vẫn vượt qua, đi vào nhà. Nhìn thấy Thảo và Nguyên trong hành lang dẫn tới cửa xuống lầu, ông vui vẻ chào chúng nó. Ông Bình lộ vẻ ngạc nhiên:

- Các con đã ăn hết chưa?

Nguyên trả lời :

- Dạ hết rồi. Ngon lắm ba à!

Câu trả lời láo ấy dường như làm hài lòng ông Bình lắm. Sửa lại chiếc nón trên đầu cho ngay ngắn, ông theo ông Mạnh đi xuống lầu, không quên khoá cửa lại cẩn thận

Hai chị em trở vào nhà bếp . Vừa mở rộng tủ lạnh để tìm thức ăn, Nguyên vừa nói:

- Có lẽ ba sẽ được Viện Đại Học cho làm việc trở lại ở viện, chị Thảo hả?

Thảo lấy ra một tô xà-lách trộn trứng, mắng em:

- Đồ ngu! Nếu thật sự ba có thể tạo ra được những loại cây lấy từ tế bào của thú vật thì ba đã nổi danh. Cần gì phải làm việc nữa !

Nguyên có vẻ suy tư:

- Ờ, chị nói có lý lắm! …. Chỉ có món xà-lách này thôi à ?

- Chị sẽ làm cho em bánh mì sandwich nhé!

- Thật ra thì em không đói . Cái thứ xanh xanh nhão nhoẹt của ba làm khiến em nôn nao cả ruột. Theo ý chị, tại sao ba cứ khăng khăng muốn chúng ta ăn nó ?

- Chị không biết!

Thảo đặt tay lên chiếc vai mảnh mai của Nguyên :

- Chị sợ lắm Nguyên ạ! Chị rất muốn có mẹ ở đây lúc này

- Em cũng vậy

Thảo cất tô xà-lách trở lại trong tủ lạnh, tì trán vào cửa, thì thầm:

- Nguyên..

- Cái gì ?

- Em có tin rằng những gì ba nói với chúng ta là sự thật không?

- Về điều gì ?

- Về tất cả mọi chuyện

Nguyên lắc đầu:

- Em không biết nữa!

Rồi bỗng nó thay đổi thái độ, đôi mắt ngời sáng, nói với Thảo:

- Có một cách để biết!

- Hả ? Em muốn nói gì ?

- Khi nào có dịp- lúc ba đi vắng chẳng hạn, chúng ta trở xuống dưới lầu lần nữa để xem ba đã làm gì

- 13 –

Dịp may đã đến vào chiều ngày hôm sau lúc cha chúng nó từ dưới phòng thí nghiệm lên lầu, một tay xách hộp dụng cụ sửa chữa bằng kim loại màu đỏ. Ông đưa tay kia sửa lại chiếc nón trên đầu, giải thích với hai đứa con:

- Ba có hứa với ông hàng xóm Hà của chúng ta sang giúp ông ta gắn cái bồn rửa mặt mới trong phòng tắm nhà ông ấy.

Nguyên ném một cái nhìn lén lút về hướng Thảo:

- Chừng nào thì ba trở về ?

“Đừng quá đi sâu vào chi tiết, Nguyên ơi!”- Thảo than thầm trong lúc ông Bình thản nhiên trả lời:

- Công việc này cũng phải tốn hơn hai giờ đồng hồ con à!

Rồi ông đi thẳng ra ngoài bằng cửa nhà bếp.

Hai chị em đi về hướng xuống lầu dưới. Thảo thử mở cánh cửa nhưng dĩ nhiên là nó đã được khoá chặt như thường lệ. Thảo nói:

- Đây là dịp may hiếm có, sẽ không bao giờ có nữa. Em nghĩ chúng ta có thể thực hiện ý định không?

- Chắc chắn rồi! – Nguyên đáp với một nét cười lém lỉnh hiện ra trên mặt – Chị tìm cho em một cái kẹp giấy đi! Em sẽ cho chị thấy em học được gì nơi thằng bạn của em tuần vừa rồi.

Thảo tìm được một cái kẹp giấy trên bàn học của nó, mang đến cho Nguyên . Nguyên kéo thẳng một đầu kẹp giấy ra và nhét vào ổ khoá, xoay xoay. Chỉ vài giây sau, Thảo nghe Nguyên hứng khởi hát khe khẻ âm điệu một bài mừng chiến thắng và sau đó cách cửa đã được mở ra. Thảo gục gặc đầu, nhận xét:

- Bây giờ em đã trở thành chuyên viên mở khoá trộm rồi phải không? Thằng bạn của em thật hữu dụng đấy chứ!

Nguyên mỉm cười và ra dấu cho Thảo bước xuống trước. Chỉ một thoáng, hai chị em đã có mặt ở tầng dưới.

Không khí ở đây lúc nào cũng hầm, cũng nóng khiến mồ hôi hai đứa rịn ra tức thì, đọng thành từng giọt nhỏ trên làn da của chúng nó .

Mặt nhăn lại vì ánh sáng chói loà của những ngọn đèn trong phòng trồng cây, Thảo và Nguyên phải dừng lại một lát trước khi bước vào. Cả hai nhận ra rằng những cây trong ấy đã cao hơn, nhiều hơn và rậm lá hơn lần trước. Và dường như tất cả chúng nó đang rung chuyển vì một sự kích thích nào đó …

Nhiều mớ nhánh dây leo dài màu nâu nằm ngoằn ngoèo trên mặt đất như những con rắn, hỗn độn quấn tròn quanh các loài thảo mộc khác. Một cây dương xỉ rậm rạp mọc cao đến tận trần nhà rồi lại uốn cong xuống phía sàn nhà.

Nguyên buột miệng khen: “Tuyệt quá!”. Cảnh tượng đám rừng trước mắt khiến nó say mê.

Bỗng hai chị em Thảo nghe những tiếng thở dài thật lớn và một tiếng rên nho nhỏ phát ra từ chiếc tủ đựng dụng cụ . Và thình lình chúng nó lại thấy ngọn của một cọng dây leo đong đưa trước mặt. Thảo kéo Nguyên về phía mình:

- Nguyên, coi chừng! Đừng đến gần nó quá!

- Em biết mà!- Nguyên vừa gắt lên vừa tránh ra xa Thảo – Chị đừng níu kéo em như vậy, chị khiến em sợ thôi.

- Xin lỗi em – Thảo nói mà tay vẫn níu chặt lấy vai Nguyên- Chị tại vì .. Em còn nhớ chuyện xảy ra lần vừa rồi chứ !

- Em biết cẩn thận mà chị !

Thảo rùng mình.. Thảo nghe một hơi thở nhịp nhàng, đều đặn thoát ra gần nó . “Không chối cãi gì nữa cả, những thứ cây này không bình thường chút nào!”

Thảo lui lại một bước, quét mắt nhìn khu rừng lạ lùng này. Và cùng lúc ấy, Thảo nghe tiếng Nguyên hét lên hãi hùng:

- Cứu em chị Thảo ơi! Nó níu chặt em rồi!


Thảo buông một tiếng kêu kinh hoàng, rồi cố nén sợ bước tới vài bước đến gần Nguyên. Chợt Thảo bật cười vì nó vừa nhìn thấy một con thú nhỏ màu xám đang hoảng hốt chạy loanh quanh trên sàn nhà.

- Nguyên ơi, chỉ là một con sóc thôi!

- Cái gì?

Nguyên lạc giọng:

- Nó… nó chụp lấy gót chân em và …

- Em nhìn nè .. Một con sóc thôi mà. Thấy nó đang còn run hay không? Có lẽ nó chạy nhanh quá nên đã vướng vào chân em .

- Ồ thì ra là vậy!

Nguyên thở ra khoan khoái. Khuôn mặt xám xịt màu tro vì sợ đang từ từ trở lại bình thường.

- Em tưởng là một …trong mấy cái cây nầy …

Thảo lắc đầu

- Cây gì mà lại có lông màu xám! .. Em làm chị một phen mất vía !

Con sóc run rẩy chụm hai chân đứng xa xa chăm chú nhìn chị em Thảo. Nguyên hỏi với một giọng vẫn còn run:

- Làm cách nào mà nócó thể vào đây được?

Thảo nhún vai:

- Mấy con sóc thì chỗ nào cũng có thể luồn lách vào! Lúc trước có một con sóc chui vào nhà mà tụi mình không tài nào đuổi nó đi được, em còn nhớ không?

Rồi Thảo đưa mắt nhìn khung cửa sổ nhỏ ở vách tường đối diện. Cửa sổ này nằm ngang với mặt đường ở bên ngoài. Thảo nghĩ con sóc đã chui vào đây được bằng lối ấy vì cửa sổ không đóng lại.

Trong lúc đó, Nguyên vừa xua tay vừa kêu “suỵt, suỵt” để đuổi con sóc đi. Con vật thật tội nghiệp, nó quýnh quáng chạy lung tung giữa đám cấy cỏ mọc ngổn ngang. Nó chạy vòng vòng gian phòng, rồi nhảy phóc lên mọt cái thùng giấy kê dưới khung cửa sổ và phóng mình qua đó vọt ra ngoài.

- Làm khá lắm – Thảo nói – Thôi chúng ta chẳng biết phải tìm gì ở đây thì nên trở lên nhà cho xong.

Thảo dợm bước về phía hướng thang lầu, bỗng dừng lại vì có một tiếng động lạ vang lên.

- Nguyên, em có nghe gì không?

- Có… Tiếng đó phát ra từ chiếc tủ đằng kia!

Tiếng động ấy vẫn tiếp tục khiến Thảo rùng mình mặc dù ở đây nóng như lò lửa. Âm thanh đó giống như thể có người trong ấy gõ mạnh vào vách tủ. Thảo quyết định:

- Nguyên, chúng mình đến xem thử!

Khi đến gần chiếc tủ, Nguyên chợt nhìn thấy có một gói gì nằm dưới gầm bàn sát bên đó. Nguyên cúi xuống nhặt lên:

- Xem này chị Thảo!

- Cái gì vậy?

Nguyên tháo cái gói ra. Trong ấy có một cái áo khoác mày xanh dương và một chiếc cà-vạt sọc đỏ.

- Mấy thứ này là của ông Mạnh mặc chiều hôm qua khi ông đến đây kia mà!!

Thảo há hốc nhìn những vật Nguyên vừa tìm được:

- Em muốn nói là ông ấy bỏ lại ở đây ?

- Nếu ông ta bỏ quên thì tại sao nó lại được gói cẩn thận và giấu dưới gầm bàn như thế này?

Rồi Nguyên hỏi tiếp:

- Chiều hôm qua khi ông Mạnh xuống đây với ba, sau đó chị có thấy ông ấy ra về không?

- Chị không để ý! Nhưng chắc là ông ấy đã về vì chúng ta đâu thấy chiếc xe của ông ta trước nhà mình nữa?

- Chị quên là hôm qua ông ấy không có lái xe đến à? Ông ta bảo với ba rằng ông đi nhờ xe đó để đến đây …

Thảo ngước mắt nhìn khuôn mặt căng thẳng lo âu của Nguyên:

- Nguyên, em muốn đi đến kết luận gì? Em nghi rằng ông Mạnh không hề ra về? Ông ta bị mấy cái cây kia nuốt mất rồi ? Thật vớ vẩn…!

- Vậy thì chị trả lời thế nào về việc mấy món này bị cất giấu ở đây?

Thảo không có thời giờ để trả lời …

…Hai đứa nó như bị nghẹt thở vì có tiếng chân nặng nề đang bước trên các bậc thang lầu đi xuống đây ….

o O o

- 15 -

Nhanh như con sóc lúc nãy, Thảo nhảy phóc lên chiếc thùng dưới cửa sổ, rồi trườn mình thoát ra ngoài. Dù khung cửa có hơi hẹp nhưng rốt cuộc Thảo cũng lăn mình được trên bãi cỏ . Thảo quay người lại giúp Nguyên đang chui ra một cách khó nhọc. Thảo thầm cám ơn con sóc đã vô tình chỉ cho chị em nó lối thoát độc nhất này.

Không khí bên ngoài thật thoải mái, trong lành nếu so với bầu không khí hầm nóng trong tầng dưới hầm kia. Hai chị em thở hổn hển, quì gối hẳn xuống nhìn qua khung cửa sổ . Nguyên thì thầm:

- Ai đang bước xuống vậy?

Thảo không cần trả lời vì cả hai đã nhận ra cha chúng nó đang sừng sững dưới vùng ánh sáng chói loà của phòng thí nghiệm. Ông quét mắt dò xét khắp nơi.

- Tại sao ba trở về đột ngột vậy?

Thảo đưa một ngón tay lên môi, ra hiệu cho Nguyên giữ im lặng, rồi đứng dậy kéo em đi về hướng cửa phía sau nhà.

- Đến đây, nhanh lên!

Hai chị em lẻn vào nhà bếp vừa đúng lúc ông Bình từ dưới kia đi lên, vẻ mặt trầm ngâm. Nhìn thấy Thảo và Nguyên, ông nói:

- À! Hai đứa đây rồi!

- Chào ba! – Thảo cố nói với một giọng hết sức tự nhiên- Ba làm xong việc ông Hà nhờ rồi à ?

- Chưa xong… nhưng vì thiếu vài món dụng cụ nên ba trở về lấy – Ông Bình vừa trả lời vừa soi mói nhìn vào mặt hai đứa con với một vẻ nghi ngờ – Hai đứa ở đâu về vậy?

- Dạ, tụi con chơi ngoài sân trước. Nghe tiếng cửa sau mở, tụi con chạy vào ngay.

Nét mặt ông Bình chợt đanh lại, ông lắc đầu:

- Từ xưa đến nay, chưa bao giờ hai đứa con nói láo với ba. Ba biết các con lại đi xuống dưới kia nữa …Bằng cớ là cửa thang lầu mở toang.

Nguyên chống chế:

- Con và chị Thảo chỉ muốn nhìn qua cho biết thí nghiệm của ba đến đâu thôi!

-…Đồng thời tụi con đã tìm thấy cái áo và cà-vạt của ông Mạnh dưới đó. Ba có thể cho con biết chuyện gì đã xảy ra cho ông ấy không?- Thảo buột miệng hỏi .

- Hả? Cái gì?

Câu hỏi đột ngột của Thảo khiến ông Bình sửng sốt một khắc.

- Con muốn hỏi tại sao ông ấy lại cởi áo và cà-vạt để lại dưới ấy?- Thảo lập lại.

- À…à.. Ông Mạnh cảm thấy nóng .. Con biết đó.. ba phải giữ nhiệt độ và độ ẩm ở phòng làm việc rất cao. Vì vậy ông ta chịu không được nên cởi áo và tháo cà-vạt ra để trên bàn. Rồi khi ông ta ra về đã quên lấy lại.

Nói xong, ông Bình cười to:

- Ba nghĩ ông Mạnh cảm thấy ngẩn ngơ vì kết quả những thí nghiệm ba trình bày cho ông ta thấy…nên việc bỏ quên đồ vật như vậy cũng không có gì đáng ngạc nhiên . Sáng nay, ba đã điện thoại nhắc và lát nữa đây sau khi làm xong việc bên nhà ông Hà, ba sẽ đến nhà ông Mạnh để trả lại mấy món ấy.

Thảo nhìn thấy một nét cười vui vẽ ra trên khuôn mặt của Nguyên . Thảo cũng cảm thấy nhẹ nhỏm vì biết được ông Mạnh vẫn bình an. Thảo thầm nghĩ:

“Không có gì khủng khiếp hơn khi nghi ngờ người cha ruột của mình làm hại kẻ khác!”

Nghĩ thì nghĩ như thế, nhưng Thảo không thể ngăn được nổi sợ hãi khi nhìn cha.

Ông Bình đã tìm được mấy dụng cụ ông cần. Ông bảo:

- Thôi, ba phải đi ngay bây giờ!

Ông tiến ra phía cửa sau, thình lình ông dừng lại và quay mình nhìn hai đứa con :

- Đừng bao giờ trở xuống dưới kia nữa, nghe chưa? Điều đó rất nguy hiểm. Cãi lời ba, các con sẽ hối tiếc sau này.

Thảo nghe tiếng cánh cửa sắt đóng lại mạnh khi ông bước ra ngoài;

- Đó là một lời báo động hay …một lời hăm doạ? – Thảo tự hỏi.

o O o

- 16 -

Suốt buổi sáng thứ bảy, Thảo cùng Kim đi dạo đồi bằng xe đạp. Mặt trời nóng bỏng dù rằng sương sớm vẫn còn. Một làn gió nhẹ thoảng qua giúp hai đứa cảm thấy dễ chịu hơn. Những khóm hoa dại đủ màu sắc mọc ven lối mòn khiến cho Thảo có cảm giác như đang ở một thế giới khác.

Sau buổi đi chơi, Thảo đến nhà Kim ăn trưa, sau đó cả hai trở về nhà Thảo chưa biết sẽ làm gì cho hết một buổi chiều đẹp trời như hôm ấy.

Khi Thảo và Kim vừa đạp xe đến nhà thì thấy ông Bình đang lui xe ra . Ông hạ kính xe xuống với một nụ cười rạng rỡ trên mặt:

- Ba có một tin vui muốn báo cho các con biết: mẹ đang trên đường trở về nhà. Ba sắp đi ra phi trường đón mẹ đây!

Thảo hớn hở:

- Ồ! Tuyệt quá!

Thảo mừng đến nỗi phát khóc.

“Không có gì hạnh phúc hơn được gặp lại mẹ, để có thể kể lể mọi chuyện cho mẹ nghe, để có thể giải thích tường tận những việc đã xảy ra cho…ba!”

Thảo và Kim vào phòng riêng của Thảo vừa nghe nhạc vừa lơ đãng lật xem những tập tuần san cũ. Bỗng Kim chợt nhớ ra rằng nó đã quên lớp học đàn dương cầm chiều nay, nó hối hả chạy ra ngoài, nhảy phóc lên chiếc xe đạp nói vói lại với Thảo:

- Cho tao gởi lời chào mẹ mày nha Thảo!

Đợi cho Kim khuất dạng ở lối quẹo, Thảo định trở vào nhà lên phòng để tìm một quyển sách, chợt thấy Nguyên xuất hiện ở cửa bếp .

- Chị có thấy mấy con diều của chúng ta ở đâu không?

- Chị không biết! Em hỏi để làm gì hở? Mà này …

Thảo nắm vai em lại dặn dò:

- Mẹ sắp về tới nhà rồi đấy! Trong vòng một tiếng đồng hồ nữa thôi!

- Tốt! Như vậy chúng ta có đủ thời giờ để thả diều . Gió đang thổi mạnh, bỏ qua uổng lắm. Chị có muốn cùng em đi thả diều không?

- Dĩ nhiên rồi!

Thảo cố moi óc để nhớ lại xem chúng nó đã cất mấy con diều ở đâu.

- Em đã tìm trong nhà xe chưa ?

- Em đã tìm nhưng không thấy. Em nhớ là đã cất chúng nó trên cái kệ ở tầng dưới hầm kia. Luôn cả mấy sợi giây nữa…

Vừa nói xong, Nguyên quay ngoắt vào nhà sau khi nói với Thảo:

- Em sẽ dùng cách cũ để mở khoá cửa và đi xuống tìm ..

- Nguyên! Cẩn thận khi ở dưới đó. – .Thảo hoảng hốt gọi em nhưng Nguyên đã khuất dạng .

Thảo phản ứng thật nhanh, nó quyết định cùng đi với Nguyên . Thảo không muốn em ở một mình với mấy cái cây quái gỡ dưới kia .

- Chờ chị! Chị sẽ cùng đi với em!

Như những lần trước, nguyên cả tầng dưới ấy hầm nóng vô cùng. Các đám cây như nghiêng mình hẳn để chạm vào người hai đứa khi chúng nó đi qua. Thảo cố làm ngơ không để ý đến hiện tượng đó. Thảo đi theo sau em, chú mục nhìn những chiếc tủ bằng sắt cao ngất ngưởng trước mặt.

Những cái tủ này có chiều sâu rất rộng, chứa đầy ngổn ngang đủ thứ vật dụng : những món đồ chơi cũ, dụng cụ thể thao, lều và túi ngủ đi cắm trại v.v… Nguyên đi nhanh đến trước tiên. Nó bươi tìm những kệ ở dưới thấp .

- Em biết chắc chắn chúng nó ở đâu đây thôi.

- Ờ, chị cũng nhớ là đã cất ở đây – Thảo vừa lục lạo ở những kệ trên cao vừa nói.

Nguyên quỳ gối hẳn xuống sàn nhà để lôi ra một cái hộp từ phía trong tận cùng cái kệ thấp nhất, mở ra. Bỗng dưng nó dừng lại.

- Chị Thảo ….

- Hả ? Có chuyện gì?- Thảo lui lại một bước hỏi.

Nguyên trả lời nho nhỏ:

- Chị nhìn đây này!

Nó đứng dậy trên tay cầm một gói đồ…Thảo nhận ra trong đó có một đôi giày đen và ..một chiếc quần màu xanh dương.

Chiếc quần màu xanh dương ?

Khuôn mặt Nguyên đột nhiên tái mét, căng thẳng tột độ . Nó buông đôi giày xuống đất để giũ tung chiếc quần giăng ra trước mắt nó.

Thảo đưa tay chỉ vào chiếc quần, rú lên:

- Nguyên, nhìn cái túi quần sau …

Nguyên lôi ra từ đó một cái ví bằng da…

Thảo kinh hoàng nói không thành tiếng:

- Chị…chị không thể nào tin được …

Tay Nguyên run lên lúc nó mở cái ví ra. Từ bên trong ví nó tìm được một cái thẻ tín dụng, nó đọc cái tên được ghi trên tấm thẻ ấy.

Cổ họng se thắt, Nguyên ngước nhìn Thảo:

- Cái thẻ này là của ông Mạnh ! Đây là quần áo của ông ấy.

- 17 –

Đôi mắt kinh hoàng không rời cái ví trên tay, Nguyên thì thào:

- Ba đã lừa chúng ta ! Ông Mạnh có thể ra về không mặc áo khoác, không thắt cà-vạt nhưng không thể nào không mặc quần và không mang giày!

- Nhưng chuyện gì đã xảy ra cho ông ấy?

Nguyên đóng ví lại, buồn bã lắc đầu nhưng không trả lời.

Tiếng rên rỉ của một cái cây mọc ở chính giữa căn phòng thình lình nổi lên khiến Thảo giật mình.

Nguyên vẫn nhìn không chớp mắt chiếc quần và cái ví, Nguyên cứ lẩm bẩm:

- Ba đã nói láo! Ba đã lừa chúng ta!

- Chúng ta phải làm gì bây giờ? – Thảo kêu lên với một giọng đầy thất vọng và quýnh quáng. – Chúng ta phải thuật lại cho một người nào đó chuyện xảy ra ở đây . Nhưng phải nói với ai đây?

Cái cây lại cất tiếng rên . Bây giờ có thêm những tua dây leo cử động ngoằn ngoèo trên mặt đất như những con rắn và các khóm lá đập nhè nhẹ vào nhau .

Và rồi sau đó, hai đứa nghe những tiếng gõ mạnh trong tủ gần đó như lần trước. Những tiếng gõ này không ngưng nghỉ kèm theo một tiếng kêu phát ra từ chiếc tủ ấy.

Thảo nói:

- Cái gì vậy ? … Chị nghĩ rằng có người trong tủ đó .

- Có thể người ấy là ông Mạnh !

Bùm, bùm, bùm … tiếng gõ càng lúc càng dồn dập…

- Chị nghĩ chúng ta có nên mở cái tủ đó ra không? – Nguyên rụt rè hỏi.

Lại một tiếng rên của cái cây lúc nãy nổi lên như trả lời với hai chị em Thảo .

- Chị đồng ý! Nếu ông Mạnh bị nhốt trong đó thì chúng ta phải đưa ông ấy ra ngoài.

Nguyên đặt cái ví của ông Mạnh lên bàn, chạy nhanh về phía chiếc tủ kia. Nhưng nó lại la lên:

- Nhìn nè chị Thảo!

Cửa tủ chẳng những đã bị khoá lại mà còn có một tấm gỗ dày đóng ngang qua bằng những chiếc đinh chắc chắn.

Bùm, bùm, bùm, bùm…..

- Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn có người trong ấy!

- Để em đi tìm một cây xà-beng đem lại đây.

Vài giây sau, nó trở lại với một cây xà-beng trên tay. Hai chị em hì hục nạy đinh ra để tấm gỗ rơi xuống đất tạo thành một tiếng động nặng nề.

Những tiếng gõ bên trong tủ càng lúc càng mạnh và dồn dập.

- Bây giờ chúng ta làm sao mở khoá hả Nguyên?

Nguyên gãi đầu.

- Em không biết phải làm cách nào cả!

Mồ hôi đẫm ướt cả người hai chị em Thảo. Bầu không khí hầm ẩm ở đây khiến hai đứa rất khó thở. Thảo đề nghị:

- Hay là chúng ta thử nạy cửa tủ như đã nạy tấm ván lúc nãy ?

Bùm, bùm, bùm, …

Nguyên nhún vai:

- Em cũng không biết! Thì cứ thử xem sao!

Dùng cây xà-beng nhét vào khe cửa tủ, hai đứa dùng hết sức nạy cái cửa phía bên có ổ khoá. Thấy cái cửa vẫn trơ trơ, Thảo lại tìm cách nhét cây xà-beng vào khe cửa phía bên bản lề.

Nguyên lấy tay lau mồ hôi trán:

- Nó không nhúc nhích chút nào cả!

- Ráng thử lần nữa ! Nào, chị và em cùng ra sức một lượt …

Hai đứa dùng hết sức cùng đẩy mạnh cán cây xà-beng …

- Đã ,, có chút tiến triễn rồi .. Ráng thêm lần nữa ….- Thảo nói trong hơi thở hổn hển .

Hai chị em nhất quyết không bỏ cuộc … Cuối cùng, cánh cửa tủ đã chịu thua chúng nó.

Nguyên buông rời cây xà-beng xuống đất . Cả hai nhìn vào bên trong tủ .

Và cả hai cùng hét lên kinh hoàng khi nhìn thấy những gì ở trong ấy.


Thảo kêu lên trước:

- Nhìn kìa !

Tim Thảo đập thình thịch. Thảo cảm thấy trời đất quay cuồng. Nó phải bám chặt vào bờ tường để khỏi phải ngã khuỵu xuống .

Nguyên dán mắt vào lòng tủ hẹp và thì thầm với một giọng run run :

- Em không thể nào tưởng tượng nổi.

Rồi cả hai há hốc miệng nhìn những cụm cây quái lạ đang ở trong đó.

Đó có phải thật sự là những loài thảo mộc, cây cỏ?

Duới ánh sáng của bóng đèn toả xuống từ trần nhà, những khóm cây ấy đang vặn vẹo, rên rỉ, thở dài. Các cành lá của chúng không ngớt đong đưa, run rẩy. Những cây to nghiêng hẳn ra như muốn chạm vào người Thảo và Nguyên.

Bỗng Nguyên lùi lại một bước, thảng thốt kêu lên:

- Chị Thảo, nhìn kìa. Cái cây này có một cánh tay!

- Hả, thật không?

Thảo nhìn theo hướng nhìn của em .. Nguyên không nói sai. Cái cây cao và rậm lá kia có một cánh tay xanh đậm đâm ra từ thân của nó.

Kinh hoàng tột độ, bấy giờ Thảo nhận ra rất nhiều cây khác có hình dáng của loài người: những cánh tay xanh lá cây, mỗi bàn tay có ba ngón tay màu vàng . Thêm vào đó thay vào gốc cây là đôi chân ngắn, chắc nịch.

Thảo và Nguyên hét lên khủng khiếp khi hai đứa bắt gặp giữa đám lá có một quả cà chua tròn màu xanh có một cái mũi và một cái miệng đang buông ra những âm thanh rên rỉ bi ai và những tiếng thở dài sầu thảm.

Nguyên kéo tay Thảo lôi ra xa cái tủ ghê tởm kia, la lớn:

- Ghê quá! Chạy đi mau!

- Khoan đã! Cái gì đây? – Thảo giật tay ra khỏi tay Nguyên vừa nói vừa chỉ vào phía bên trong cái tủ . Đàng sau những cụm cây, Thảo bắt gặp một đôi bàn chân.

Thảo thận trọng len lỏi bước vào tủ. Không những là đôi bàn chân mà Thảo còn thấy luôn cả đôi chân.

Trong lúc đó, Nguyên không ngừng năn nỉ chị:

- Chị Thảo, ta phải ra khỏi nơi nầy ngay!

- Không! Em nhìn kìa! Có một người ở trong tủ .

- Hả?

- Một người. Không phải là một cái cây.

Thảo tiến thêm một bước: một cánh tay màu xanh, mềm mại chạm nhẹ vào Thảo. Nguyên lạc giọng hốt hoảng hỏi:

- Chị làm gì vậy?

- Chị phải vào để xem người nầy là ai .

Thảo hít vào một hơi thật sâu , rồi bất kể những lời than van, những tiếng thở dài, những cánh tay màu xanh muốn chạm vào người Thảo cũng như vẻ nhăn nhó gớm ghiếc của quả cà chua, Thảo tiến vào tận bên trong tủ….

- Là ba! – Thảo kinh ngạc rú lên.

Quả thật thế, ông Bình đang nằm dưới đất. Tay và chân bị các tua dây leo trói chặt và miệng bị bịt lại bằng một mảnh giấy dán.

Nguyên cũng đã vào đến nơi và đứng bên cạnh Thảo . Nó nhìn xuống đất theo hướng nhìn của Thảo.

- Ồ, không thể nào!

Ông Bình đang nhìn hai đứa, ánh mắt đầy van lơn.

-Mmmmmmmm! – Ông ú ớ kêu như muốn nói với hai đứa con.

Thảo nhanh nhẹn ngồi xổm xuống cởi trói cho ông, nhưng Nguyên cản lại:

- Khoan đã!

Thảo giận dữ:

- Tránh ra . Em muốn làm gì… Đây là cha của chúng ta… Ba…

- Không thể nào là ba! Chị đã quên rằng ba đã đi ra phi trường đón mẹ rồi à?

- Mmmmmmm! – Ông Bình tiếp tục những tiếng ú ớ qua mảnh giấy dán miệng ông.

Thảo nóng nảy:

- Mặc kệ chị. Chị phải cứu ba .

- Không được! Chị hãy nhìn đầu của người nầy.

Người này không có chiếc mũ lưỡi trai trên đầu . Những chiếc lá xanh lục mọc ra trên đó thay vì những sợi tóc.

- Có gì lạ! Chúng ta đã thấy từ lâu rồi . Đây là phản ứng phụ xảy ra trong quá trình làm thí nghiệm của ba. Em quên rồi sao?

Nói xong, Thảo cúi mình tháo những tua dây leo đang trói chặt cha chúng nó. Nguyên cương quyết:

- Chúng ta phải suy nghĩ kỹ lưỡng trước khi cởi trói cho ông ta.

- Được rồi, được rồi. Chị sẽ chỉ tháo cái băng dán miệng ba lại thôi.

Miệng nói xong, tay Thảo làm liền ..

- Các con.. ba thật vui gặp được các con ở đây … Nhanh lên, cởi trói cho ba!

Nguyên đứng trước mặt ông Bình, hai tay chống nạnh, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ:

- Làm cách nào ba ở trong nầy? – Tụi con đã thấy ba lái xe ra phi trường đón mẹ rồi mà!

- Người đó không phải là ba. Ba đã bị nhốt ở đây nhiều ngày rồi.

- Hả ?

Bấy giờ Thảo mới bắt đầu lên tiếng:

- Nhưng con đã thấy ba…

- Ba đã nói người ấy không phải là ba.. Nó là một cái cây biến thành hình dạng của ba.. Bây giờ ba không có thời giờ để giải thích mọi việc cho các con hiểu.- Ông Bình vừa nói vừa ngước đầu nhìn ra phía cửa tủ . – Nhanh lên, cởi trói cho ba ngay.

Thảo kêu lên:

- Cái người đang sống với tụi con là một cái cây ?

- Đúng vậy. Ba năn nỉ con, hãy cởi trói cho ba.

Thảo cúi xuống, nắm lấy các tua dây leo.. Nguyên nắm chặt tay Thảo lại:

- Không được ! Làm sao biết được những điều ông ấy nói là sự thật..

Ông Bình van lơn:

- Ba hứa sẽ giải thích tường tận cho con hiểu sau. Bây giờ thời gian cấp bách lắm rồi. Nhanh lên! Mạng sống của chúng ta đang gặp nguy hiểm. Ông Mạnh cũng có mặt ở đây.

Thảo kinh ngạc đảo mắt nhìn khắp nơi. Quả vậy, ông Mạnh đang nằm dài trên sàn tủ, tay chân miệng mồm đều bị trói chặt như ông Bình.

Thảo không còn do dự nữa, nó quyết liệt nói với Nguyên:

- Chị phải cởi trói cho ba.

Ông Bình thở hắt ra với ánh mắt biết ơn . Nguyên miễn cưỡng giúp Thảo cởi trói cho ông Bình. Khi đã hoàn toàn tự do, ông Bình từ từ đứng lên, làm vài động tác thể dục, vừa nói vừa cười với hai đứa con:

- Thật là khoẻ khoắn.

- Chúng ta có cần cởi trói cho ông Mạnh không ba?

Nhưng..thình lình ông Bình xô mạnh hai đứa con và chạy vụt ra khỏi tủ. Thảo hốt hoảng la lên:

- Ba, ba đi đâu vậy?

- Ba hứa sẽ giải thích cho tụi con mọi việc mà- Nguyên nhắc lại .

Cả hai phóng mình đuổi theo ông Bình trong những tiếng rên rỉ của các khóm cây.

Ông Bình thở hổn hển chạy nhanh về phía đống gỗ chất ở chân tường. Thảo và Nguyên như bị nghẹt thở khi nhìn thấy ông Bình lôi ra một cây búa chẻ củi.

Hai tay cầm chặt cán búa, ông quay lại nhìn chị em Thảo với một ánh mắt cương quyết, ông nhảy xổ về hướng chúng nó.

Thảo kinh hoàng la lên:

- Ba… ba làm gì vậy?

o O o

- 19 –

Vác cái búa trên vai, ông Bình chệnh choạng tiến về phía chị em Thảo, đôi mắt mở căng toé lửa. Thảo rú lên:

- Ba, con xin ba!

Rồi Thảo nắm lấy vai Nguyên, kéo em lùi lại về khu rừng nhân tạo của ông Bình ở giữa gian phòng. Thảo không ngớt lập lại câu hỏi:” Ba, ba làm gì vậy?”. Nguyên hét lên:

- Người nầy không phải là cha của chúng ta. Em đã cản chị đừng cởi trói cho ông ta rồi mà chị không nghe!

Thảo cãi lại:

- Đây chính là cha của chúng ta. Chị biết chắc chính là ông.

Thảo quay lại nhìn ông Bình, cố tìm một câu trả lời. Nhưng ông Bình đang nhìn thẳng vào chúng nó, vẻ hăm doạ. Lưỡi búa loé lên dưới những nguồn ánh sáng chói chang toả xuống từ trần nhà.

Thảo van lơn:

- Ba, ba hãy trả lời con! Hãy trả lời con!

Nhưng ông Bình chưa kịp mở miệng nói lời nào thì có tiếng chân rầm rập trên bậc thang dẫn xuống tầng nầy. Cả ba quay lại nhìn để thấy một ông Bình khác đang hoảng hốt bước vào phòng . Ông vừa sửa lại vành mũ lưỡi trai trên đầu, vừa tiến về phía hai đứa con với vẻ giận dữ:

- Hai đứa con làm gì ở dưới nầy ? Các con đã hứa với ba .. Mẹ các con đây nầy . Các con có muốn …

Bà Bình đã xuống tới, đứng bên cạnh ông Bình. Bà đang định mở miệng nói lời chào mừng với hai đứa con, nhưng bà lạnh cả người chết đứng với cảnh tượng khủng khiếp trước mắt. Bà hét lên: ” Không, không thể nào !” khi nhìn thấy sừng sững trước mặt bà là một ông Bình khác hai tay cầm một chiếc búa. Kinh hoàng bà quay lại nhìn người đàn ông vừa đón bà về nhà từ phi trường. Ông này đang ném ánh mắt kết tội về phía Thảo và Nguyên:

- Các con đã làm gì ? Các con đã giúp cho nó thoát ra ?

- Đây là cha của chúng tôi !- Thảo lí nhí trả lời.

- Ba mới chính là ba của các con. Không phải là hắn – Ông Bình có chiếc nón lưỡi trai trên đầu, đang đứng ở ngưỡng cửa phòng hét lên – Hắn không phải là cha của các con – Hắn cũng không phải là một con người. Đó chỉ là một loài thảo mộc!

Thảo và Nguyên cảm thấy như nghẹt tim, lùi lại, khiếp đảm .

- Chính mầy mới là một cái cây ! – Ông Bình đầu trần vừa nói vừa đưa chiếc búa lên.

Ông Bình kia :

- Nó rất nguy hiểm! Tại sao các con lại thả hắn đi !

Đứng giữa hai bên, Thảo và Nguyên hết nhìn người nầy quay nhìn người kia .

Ai mới thật sự là cha chúng nó ?

o O o

- 20 –

- Nó không phải là cha của các con.- Ông Bình có đội nón lập lại rồi bước vào phòng – Nó là một bản sao được hình thành từ một mô tế bào của ba. Thật ra nó là một loài cây mà ba đang dùng để tiến hành cuộc thí nghiệm. Một trong các giai đoạn thí nghiệm đã thất bại và có kết quả không tốt . Ba đã nhốt nó lại vì nó rất nguy hiểm.

Ông Bình kia vừa nhấc chiếc búa lên vừa cãi lại:

- Chính mầy mới là một bản sao.

Thảo và Nguyên đứng bất động trao nhau ánh mắt kinh hoàng.

Bà Bình ôm mặt rú lên:

- Các con đã làm chuyện gì vậy?

Thảo thì thầm với em:

- Ta phải làm gì đây hả Nguyên?

Nguyên quá khủng khiếp, hết nhìn ông Bình nầy sang ông Bình kia, không thể trả lời chị. Cả thân hình run rẩy từ đầu tới chân, Thảo im lặng với câu hỏi trong đầu:”Bây giờ ta có thể làm được gì đây?”.

Ông Bình với chiếc búa trong đôi tay nhìn con người giống hệt ông đang đứng ở đầu kia của căn phòng, ông hét lớn:

- Phải tiêu hủy nó ngay!

Ông Bình kia trả lời:

- Bỏ búa xuống. Không có ai bị mắc lừa mi đâu.

Địch thủ của ông không ngừng hét lên:

- Tao phải diệt trừ mầy.

Vừa hét, ông Bình nầy tiến về phía ông Bình kia . Tia mắt man rợ, gương mặt đỏ rần, ông quơ chiếc búa lên . Lưỡi búa loé lên như phát điện dưới ánh sáng trắng của gian phòng.

Thảo nghĩ nhanh: “Ba không bao giờ có cử chỉ như vậy . Ta và Nguyên thật ngu ngốc đã thả nó ra để bây giờ nó sắp giết người cha thật sự của mình ..Và kế đó nó sẽ giết luôn mẹ.. và chị em ta…. Phải làm thế nào đây?”

Không nghĩ ngợi thêm, Thảo nhảy bật lại phía trước, giật chiếc búa ra khỏi đôi tay của kẻ mạo danh kia khiến người này há hốc miệng không nói nên lời.

Thảo hét:

- Lùi lại, lùi lại ngay.

Ông Bình đầu trần cố giành lại chiếc búa. Ông van lơn:

- Trả lại cho ba! Con có biết con đang làm gì không?

Thảo lui lại và quơ qua qươ lại chiếc búa trước mặt:

- Mọi người lùi lại hết!

- Tạ ơn Chúa! – ông Bình có đội nón nói – Bây giờ phải nhốt nó lại trong tủ. Nó rất nguy hiểm.

Rồi ông tiến lại gần Thảo:

- Đưa cho ba cái búa!

Thảo đang do dự thì ông lập lại:

- Đưa cho ba!

Thảo quay lại nhìn mẹ:

- Con phải làm sao đây?

Bà Bình tỏ vẻ bất lực:

- Mẹ… không biết!

Bỗng ông Bình không đội nón nhìn sâu vào mắt Thảo, dịu dàng nói:

- Cô Công Chúa ơi, đừng đưa cho hắn !

“Ông ta gọi ta là Cô Công Chúa . Ông kia chưa hề gọi ta như thế. Như vậy có nghĩa là người bị nhốt trong tủ mới thật sự là cha của ta.”

Ông Bình có đội nón cố giật chiếc búa ra khỏi tay Thảo. Thảo bước lui lại phía sau, quơ chiếc búa như hăm doạ:

- Lùi lại, cả hai ông đều phải lùi lại!

Ông Bình có đội nón:

- Ba báo cho con biết nó rất nguy hiểm. Hãy nghe lời ba !

Thảo lập lại:

- Ông đừng bước tới. Lùi lại phía sau ngay!

Thảo vẫn chưa quyết định được ai là người cha thật sự của mình. Nhìn người này rồi nhìn sang người kia, Thảo nhận thấy bàn tay phải của cả hai đều được băng bó . Một ý kiến loé trong đầu Thảo. Tay vẫn không ngớt quơ qua qươ lại chiếc búa trong không khí, Thảo gọi Nguyên:

- Nguyên, ở trên vách tường đàng kia có móc một con dao . Em đem đến cho chị nhanh lên !

Nguyên hấp tấp vâng lời chị chạy nhanh về bức tường cuối phòng treo đầy dụng cụ . Thoáng chốc Nguyên đã mang đến cho Thảo một lưỡi dao thật dài.

Ông Bình có đội nón kiên nhẫn van nài Thảo:

- Thảo đưa cho ba cái búa.

Ông Bình kia:

- Thảo, con định làm gì vậy?

Bất chợt ông có vẻ sợ hãi…

Thảo hơi do dự, trả lời:

- Tôi… tôi có một ý kiến ..

Thảo hít một hơi thở thật sâu vào lồng ngực như để lấy can đảm. Rồi cô tiến về người đàn ông không đội nón và cắm sâu lưỡi dao vào tay ông.

o O o

- 21 –

Người đàn ông rú lên khi lưỡi dao đâm thủng da ông

- Ái !

Thảo rút lưỡi dao ra. Từ vết thương nhỏ trên tay người đàn ông, từng giọt máu đỏ nhỏ xuống đất.

- Đây mới chính là người cha thật sự của chúng ta – Thảo thở hắt ra nhẹ nhõm nói với Nguyên .

Và hướng về người đàn ông bị thương, Thảo đưa chiếc búa cho ông:

- Đây, ba cầm lấy chiếc búa . Con trả nó cho ba !

Người đàn ông có đội nón kêu lên thảng thốt:

- Con đã lầm rồi Thảo ơi! Hắn đã gạt con! Hắn đã gạt con!

Ông Bình kia tiến nhanh lại giật chiếc búa trên tay Thảo, đưa lên trời dùng hết sức lực giáng xuống.

Kẻ thù của ông há miệng thật lớn buông ra một tiếng thét kinh hoàng nhưng tiếng thét của ông đã tắt lịm nhanh chóng vì chiếc búa đã chẻ ông ra làm đôi rồi . Một chất lỏng sền sệt màu xanh bắn ra từ vết cắt của búa. Khi người đàn ông té xuống miệng vẫn còn há hốc kinh ngạc lẫn kinh hoàng, Thảo thấy toàn thân của ông chỉ là một loài thân thảo, không xương, không có ngũ tạng.

Thân hình ông nặng nề rơi xuống đất. Chất lỏng màu xanh không ngừng chảy ra quanh ông.

Ông Bình quăng chiếc búa xuống đất, nói:

- Mọi sự đã được giải quyết êm đẹp . Con đoán thật giỏi, Cô Công Chúa ạ!

Thảo buông người vào vòng tay của cha:

- Không phải là con đoán. Con nhớ lại có một buổi tối, con bắt gặp một trong hai người đang rửa ráy vết thương ở bàn tay . Máu từ vết thương đó chảy ra có màu xanh . Con biết rằng máu người cha thật sự của con phải là màu đỏ.

Bà Bình đã hoàn hồn, nép vào tay chồng:

- Tất cả chúng ta đã bình an vô sự.

Cha con, chồng vợ xúc động ôm choàng lấy nhau. Ông Bình nói:

- Chúng ta còn một việc nữa phải làm … Nhanh lên, đi giải thoát cho ông Mạnh.

o O o

Gần đến giờ cơm tối, mọi việc hầu như đã trở lại bình thường. Bà Bình được chồng con thuật lại những chuyện đã xảy ra trong thời gian bà vắng nhà. Ông Mạnh đã được cứu ra, tình trạng không đến nổi nào. Ông và ông Bình đã cùng nhau thảo luận rất lâu về những việc đã xảy ra và những thí nghiệm của ông Bình.

Ông Mạnh cảm thấy rất hoang mang trước những phát minh của ông Bình, nhưng ông biết rằng đây là một việc có tính cách lịch sử. Ông nói:

- Tôi nghĩ có lẽ ông cần phải có một phòng thí nghiệm được trang bị đầy đủ ở trường đại học. Tôi sẽ báo cho Ban Quản Trị trường đại học, đề nghị mời ông về làm việc trở lại.

Sau khi lái xe đưa ông Mạnh về nhà, ông Bình trở xuống phòng thí nghiệm ở tầng dưới nhà ông và ở dưới đó hơn một tiếng đồng hồ. Khi ông trở lên lầu, ông có vẻ trầm mặc và mệt mỏi. Ông buông người xuống chiếc ghế bành, giải thích:

- Ba phải hủy diệt hầu hết các cây cối trong phòng làm việc của ba. Ba không muốn nhìn thấy chúng chịu đau khổ. Sau nầy, ba sẽ hủy các cây còn lại.

- Tất cả các cây kia ? – bà Bình hỏi.

- Ờ … để xem .. Có vài cây thật bình thường, ta có thể trồng chúng trong vườn .

Và ông buồn bã lắc nhẹ đầu:

- Chỉ có vài cây thôi!

Trong bữa ăn, ông thu hết can đảm giải thích cho vợ con biết những chuyện đã xảy ra dưới tầng hầm kia .

- Với những DNA của một vài giống cây, tôi đang tiến hành một thí nghiệm tạo ra một giống cây mới. Trong khi làm thí nghiệm tôi bất cẩn đã bị thương nơi tay. Tôi không để ý nên không biềt rằng những giọt máu của tôi đã trộn lẫn với những phân tử tế bào của các cây mà tôi đang dùng. Khi tôi bật điện cho máy vận chuyển, những phân tử tế bào của tôi và của các giống cây đó liên kết lại với nhau tạo thành một thứ nửa người nửa thảo mộc.

- Thật gớm ghiếc! – Nguyên phun ra mớ khoai tây nghiền nó vừa bỏ vào miệng.

- Ba là một nhà khoa học nên ba không thấy đó là ghê tởm hoặc gớm ghiếc như con vừa nói. Trái lại, ba thấy đó là một việc rất kích thích. Sau cùng, ba đã phát minh ra được một sinh vật hoàn toàn mới lạ .

- Có phải chăng đó là những loài cây có mặt mũi tay chân…- Thảo xen vào.

Ông Bình tỏ vẻ đồng ý:

- Đúng như vậy. Ba đã tạo ra chúng bằng cách ghép những tế bào của loài người vào tế bào của loài thảo mộc. Rồi ba nhốt chúng lại trong một cái tủ lớn như các con đã tìm thấy. Ba như bị cuốn hút bởi việc làm ấy. Ba cũng chưa biết việc ba làm sẽ đi đến đâu . Ba phát giác ra rằng “họ”- những phát minh đó của ba – rất khổ sở và chịu nhiều đau đớn . Nhưng ba không thể nào dừng lại . Công việc ấy của ba quá lôi cuốn, quá hấp dẩn.

Ông Bình ngưng lại để uống một ngụm nước. Bà Bình lắc đầu:

-Tại sao ông không hề cho tôi biết những việc đó ?

- Tôi không thể .. tôi không thể tiết lộ điều đó với bất cứ ai. Tôi đã đi quá sâu vào rồi . Rồi đến một ngày kia tôi đã đi quá xa . Tôi đã tạo được một bản sao giống tôì y như khuôn đúc. Hình dạng nó rất giống tôi. Nó nói năng như tôi. Nó có luôn cả bộ óc của tôi, trí tuệ của tôi.

Thảo thêm vào:

- Nhưng nó phát sinh từ cây cỏ nên không thể bỏ mất những tính chất của loài thảo mộc. Vì thế nó không ăn uống bình thường như loài người chúng ta mà nó phải ăn phân bón cây…

- Đúng như vậy, nó chưa được hoàn mỹ – ông Bình tiếp lời với một giọng nghiêm trang – Nhưng nó có đủ thông minh và sức mạnh để khống chế ba, nhốt ba lại trong tủ, thay thế ba tiếp tục các thí nghiệm ba đang làm. Khi ông Mạnh đến viếng bất ngờ, nó đã nhốt ông lại để giữ bí mật.

Nguyên hỏi:

- Bí mật đó có phải là đám lá mọc trên đầu nó?

Ông Bình gật đầu:

- Phải, nó hầu như giống ba như tạc, gần như là một con người thật sự ..

Thảo chỉ vào đầu cha:

- Nhưng .. trên đầu của ba cũng mọc đầy lá như nó.

Ông Bình đưa tay lên đầu bứt một chiếc lá, nhăn mặt nói:

- Ba biết… Trông xấu xí quá phải không ?

Mọi người gật đầu như xác nhận lời ông nói.

- Lúc ba bị thương ở tay, một vài mô tế bào thảo mộc đã hoà lẫn vào máu của ba và đi vào các cơ quan trong thân thể của ba. Ba đã bị rụng hết tóc trong một đêm thay vào là những lá cây như các con đã thấy. Nhưng moị người hãy an tâm. Các lá cây đó đã bắt đầu rụng. Ba tin rằng không lâu tóc của ba sẽ mọc trở lại.

Thảo và Nguyên vui mừng vỗ tay thật lớn. Bà Bình mỉm cười sung sướng nói với chồng:

- Tôi nghĩ rằng mọi sự đã trở lại bình thường trong căn nhà nầy.

- Hơn cả bình thường nữa – Đến lượt ông Bình mỉm cười – Ông Mạnh đã thuyết phục được Hội Đồng Quản Trị trường Đại Học để cho tôi trở về làm việc lại . Tôi sẽ dẹp hết mọi thứ trong phòng thí nghiệm dưới kia để trang trí nó thành một phòng giải trí thật đẹp cho cả gia đình chúng ta.

Thảo và Nguyên vỗ tay hoan hô cha lần nữa. Ông Bình ôm choàng mỗi tay một đứa con:

- Chúng ta đã bình yên vô sự nhờ các con.

Sau bữa ăn tối thật vui vẻ, cả nhà ra ngoài ăn kem. Lúc họ trở về là đã 10 giờ tối. Ông Bình đi thẳng xuống tầng dưới. Bà Bình nghi ngờ hỏi:

- Ông đi đâu vậy?

- Tôi xuống đó để diệt cho hết những cây còn lại . Tôi muốn được yên chí rằng tất cả chúng nó đều biến mất hết, rằng giai đoạn khủng khiếp trong cuộc đời chúng ta đã chấm dứt.

o O o

Đến cuối tuần thì hầu như tất cả các cây cối do ông Bình tạo ra đều đã được hủy diệt. Một đống lá lẫn rể và thân cây bị đốt cháy suốt nhiều tiếng đồng hồ. Chỉ còn một vài giống cây nhỏ li ti được đem trồng ở ngoài vườn. Tất cả máy móc được tháo ra và chở đến trường đại học.

Ngày thứ bảy, gia đình ông Bình mua một bàn bi-da để vào phòng giải trí mới của gia đình thay chỗ cho phòng thí nghiệm. Hôm sau, Thảo lang thang trong sân sau nhìn về hướng ngọn đồi trổ đầy hoa vàng . Thảo khoan khoái nghĩ thầm:

“Bây giờ thật yên tĩnh và bình an!”

Nhưng nụ cười của Thảo tắt lịm khi Thảo nghe một tiếng thì thầm phát ra từ dưới chân nó:

- Thảo ơi!

Thảo cúi xuống nhìn và bắt gặp một cánh hoa màu vàng đang mơn man gót chân nó:

- Thảo, cứu ba – Cánh hoa thì thào – Ba van xin con, hãy cứu ba. Ba là ba của con ! Người cha thật sự của con!

HẾT


[ ↑ Trên cùng

Teya Salat