Teya Salat
Trang chủ

Đọc Truyện Online

Tuyển Chọn Tiểu Thuyết, Tình Cảm Hay Nhất

Ác ma mỉm cười

Buổi chiều ngày hôm sau, Tâm Đồng lại mang theo Tiểu Bạch vào rừng cây dạo chơi, đùa cho đến khi mệt mỏi, nàng ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi một chút. 

Cũng không biết qua bao lâu, đột nhiên trên tay truyền đến đau đớn làm cho nàng tỉnh lại. 

Mở ánh mắt vẫn còn lim dim vì ngái ngủ ra liền thấy thì ra là Tiểu Bạch không kiên nhẫn mà cắn tay nàng, dường như có vẻ thúc giục Tâm Đồng mau trở về nhà cho nó ăn cơm. 

"Tiểu Bạch xấu xa! Lần sau không được dùng sức cắn như vậy nữa nha." Sờ sờ vào mu bàn tay đã có vết thương nhỏ, Tâm Đồng hơi tức giận trách mắng con chó nhỏ. 

Tiểu Bạch khờ dại nên không biết Tâm Đồng tức giận, mà khi nhìn thấy chủ nhân tỉnh nó còn vui mừng phe phẩy đuôi. 

"Thật sự là không có biện pháp trừng trị ngươi mà." Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu của con chó nhỏ, Tâm Đồng đang tức giận cũng lập tức nguôi giận. 

Lúc này nàng đột nhiên phát hiện bầu trời đã trở nên tối đen, không nghĩ tới mới vừa nằm xuống nghỉ ngơi một chút, nàng liền ngủ quên. Giờ này chắc Đằng Lệ đã tan sở về nhà rồi. 

Tâm Đồng vội vàng sờ sờ đầu Tiểu Bạch, nói: "Chúng ta trở về nhanh lên! Đừng làm cho Đằng Lệ tức giận." 

Thở hồng hộc chạy về phòng khách của Đằng gia, Tâm Đồng mở cửa lớn ra, hồi hộp ló đầu vào xem thử, phòng khách thật là âm u, dường như Đằng Lệ còn chưa về nhà. 

Tâm Đồng le lưỡi, rốt cuộc cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm. 

"Gâu gâu..........Grừ grừ.........." Lúc này Tiểu Bạch ở phía sau đột nhiên kịch liệt sủa lớn, hơn nữa còn phát ra tiếng gầm nhẹ. 

"Tiểu Bạch ồn ào cái —" Tâm Đồng đang muốn quay đầu lại trách cứ Tiểu Bạch, lại vô tình phát hiện có một người đàn ông xa lạ đang đứng ở phía sau nàng. 

Người đàn ông xa lạ này tóc tai rối bù, râu ria đầy mặt, cravat treo lủng lẳng trên cổ, Âu phục trên người vừa bẩn lại vừa nhăn nhúm. 

"Ông, ông là ai?" Tâm Đồng sợ hãi lui về phía sau vài bước. 

"Tôi muốn tìm Đằng Lệ." Ánh mắt của người đàn ông lộ ra tia nhìn kỳ quái, nói rằng chỉ muốn tìm Đằng Lệ. 

"Đằng....Đằng Lệ vẫn chưa trở về. Ông......Hôm khác lại đến được không?" Tâm Đồng tiếp tục lui về phía cửa, theo trực giác của nàng thì người đàn ông này dường như có chút không bình thường. 

Hình như không có nghe thấy câu trả lời của Tâm Đồng, ánh mắt của người đàn ông lộ ra tia hung ác, lớn tiếng lặp lại: "Tôi muốn tìm Đằng Lệ!" 

"Anh ấy....Anh ấy còn chưa trở về — a -" Tâm Đồng còn chưa nói xong, người đàn ông đó đột nhiên tiến về phía trước, đẩy Tâm Đồng té ngã trên cửa. 

"Tên ác ma ăn tươi nuốt sống người khác đang ở đâu?" Người đàn ông đó điên cuồng kêu gào, lập tức hung hăng dùng sức tát Tâm Đồng một cái. 

Bị cái tát kia làm cho choáng váng, Tâm Đồng xoa xoa nửa bên mặt đã lập tức sưng tấy lên, khóe miệng cũng bắt đầu chảy máu. 

"Hắn trốn ở địa ngục không dám trở về sao?" Người đàn ông đó bóp chặt cái cổ mảnh khảnh của Tâm Đồng, không ngừng dùng sức. "Hắn nghĩ hắn có thể muốn làm gì thì làm, tùy tiện cướp đi công ty mà tôi đã vất vả gầy dựng, sau đó tính bỏ đi sao? Tôi nói cho cô biết, không ai có thể làm như vậy!" 

"A, buông tay....." Cố gắng thốt ra vài chữ, Tâm Đồng hoàn toàn không có sức lực chống cự lại sự kiềm chế thô bạo của người đàn ông cậy mạnh này. 

"Tôi giết chết cô! Giết chết cô!" Người đàn ông điên cuồng kêu to, bộ dáng ác độc muốn đẩy nàng vào chỗ chết. 

Mơ hồ nghe được Tiểu Bạch không ngừng sủa to, nhưng sự thiếu hụt không khí nhanh chóng làm cho Tâm Đồng rơi vào hôn mê. 

Đằng Lệ........Đằng Lệ............. 

Trước khi Tâm Đồng mất hết ý thức, trong lòng chỉ có thể không ngừng gọi tên Đằng Lệ. 

Đột nhiên áp lực đè nén trên cổ được buông lỏng, người đàn ông trước mắt cũng bị người khác mạnh mẽ kéo ra khỏi người nàng, đẩy đến cây trụ trước cửa nhà 

"Tâm Đồng tiểu thư, cô có sao không?" Lão Tống - phụ trách nhiệm vụ lái xe cho Đằng Lệ thân thiết hỏi nàng, còn nâng Tâm Đồng ngồi qua một bên nghỉ ngơi. 

"Khụ, khụ..." Tâm Đồng ho khan đến nỗi chảy nước mắt, trong lúc hai mắt đẫm lệ mông lung, nàng nhìn thấy Đằng Lệ đã trở về đúng lúc để cứu nàng. 

Kéo lê người đàn ông đó trên mặt đất, chỉ dùng một bàn tay Đằng Lệ đã bóp chặt cổ của ông ta, làm ông ta không thể giãy giụa được. 

"Dám động đến người đàn bà của tôi!" Gằn từng tiếng, lời nói lạnh như băng từ trong miệng Đằng Lệ thốt ra. 

Trong mắt hắn không có lấy một tia độ ấm, thứ duy nhất tồn tại, cũng chỉ có tức giận muốn lập tức giết chết người đàn ông trước mắt. 

Gân xanh nổi lên Đằng Lệ chậm rãi gia tăng lực đạo trên tay, người ở bên cạnh thậm chí có thể nghe được tiếng xương kêu răng rắc phát ra từ cổ của người đàn ông đó. 

Trên mặt Đằng Lệ tràn ngập vẻ đáng sợ mà Tâm Đồng chưa bao giờ gặp qua. Tối tăm, lãnh khốc, hắc ám, tà ác giống như là bị ma quỷ khống chế. 

Đây là vẻ mặt của ác ma! Hắn thật sự sẽ giết chết người đàn ông đó - Tâm Đồng hoàn toàn hiểu rõ điểm này. 

Nhưng nàng không nghĩ để cho Đằng Lệ tiếp tục ười, nếu ông ta thật sự chết đi, thì dù thế nào cũng vẫn là kẻ giết người... Vì thế nàng giãy ra khỏi tay Lão Tống, gắng gượng đứng lên. 

"Đừng! Đừng giết người nữa!" Tâm Đồng rơi lệ đầy mặt, ôm lấy thân thể cứng rắn của Đằng Lệ từ phía sau. 

Cổ họng đau nhức vẫn khiến cho nàng nói chuyện một cách khó khăn, nhưng Tâm Đồng vẫn cố gắng dùng giọng nói khàn khàn, muốn ngăn cản không cho Đằng Lệ giết người lần nữa. 

Cảm giác được thân hình mềm mại của Tâm Đồng, Đằng Lệ cứng đờ, lạnh lùng ra lệnh: "Em đừng xen vào, vào nhà đi." 

"Không! Em xin anh, đừng giết người. Em không muốn nhìn thấy anh như vậy..." Tâm Đồng không ngừng run rẩy, ôm chặt lấy Đằng Lệ cầu xin. 

Giọng nói cầu xin khàn khàn của Tâm Đồng làm cho lòng của Đằng Lệ khẽ động, biểu tình tà ác trên mặt hắn chậm rãi thối lui. 

Buông ngư̖ đàn ông đã gần bất tỉnh ra, Đằng Lệ lạnh lùng ra lệnh cho Lão Tống: "Đưa ông ta đến cục cảnh sát." 

Sau đó Đằng Lệ ôm lấy Tâm Đồng đang suy yếu, mang nàng vào nhà nghỉ ngơi. 

Ở trong vòng tay ôm ấp an toàn của Đằng Lệ, từ đầu đến cuối Tâm Đồng đều không có chú ý tới Ái Mạn Đạt - vẫn đang lẩn tránh ở một góc khuất, đã nhìn thấy hết tất cả mọi việc vừa x 

Sau khi nhìn thấy Tâm Đồng ngủ say, Đằng Lệ nằm ở bên cạnh nàng không nói một câu. 

Đằng gia từ trước đến nay không có cái gọi là an ninh hay nhân viên bảo vệ, bởi vì hắn là một người đàn ông vô cùng tự tin, bởi vì chưa từng có người nào có lá gan lớn, dám tiếp cận Đằng Lệ trong vòng ba thước. 

Cho dù khi hắn đi làm, hai bên quảng trường đều có nhân viên bảo vệ hộ tống, nhưng đó cũng chỉ là để tạo điều kiện cho Đằng Lệ ra vào công ty thôi! Những người đó chỉ dám ở một bên diễn trò khóc lóc, cầu xin, không ai dám đi quá giới hạn một bước. 

Ngay cả chính Đằng Lệ cũng không thể tin được, có kẻ dám xâm nhập Đằng gia, xâm nhập địa bàn của ác ma Đằng Lệ, làm tổn thương người đàn bà của hắn! 

Xem xét lại trên cổ Tâm Đồng, rõ ràng vẫn còn dấu vết tím đỏ, sắc mặt Đằng Lệ trầm xuống, lộ ra một tia lạnh lẽo làm cho người khác sợ hãi. 

"Đừng! Đừng mà!" Lần thứ hai lại nằm mơ thấy tình hình xảy ra trước đó, Tâm Đồng không ngừng giãy giụa, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi. 

Đặt tay lên vầng trán ướt mồ hôi của Tâm Đồng, Đằng Lệ nhẹ nhàng trấn an nàng. 

Tỉnh lại từ trong cơn ác mộng, Tâm Đồng vẫn còn hoảng sợ, chưa kịp hoàn hồn nhìn Đằng Lệ, cảm giác trái tim nhỏ bé còn đang đập kinh hoàng. 

"Tại sao không cho tôi động thủ? Hắn làm em bị thươngĐằng Lệ thản nhiên hỏi nàng. 

"Em không muốn nhìn thấy anh giết người." Tâm Đồng yếu ớt nói. 

"Tôi đã giết qua rất nhiều người." Đằng Lệ nhíu mày, ánh mắt sắc bén. 

"Em biết, em đã nghe Nhu Nhã nói về chuyện này." Tâm Đồng gật gật đầu tỏ vẻ đã biết. "Nhưng trước kia anh giết người là vì tự vệ, có thể nói là bất đắc dĩ... Bây giờ anh đã có quyền lựa chọn." 

"Quyền lựa chọn?" Đằng Lệ hừ lạnh một tiếng: "Tôi luôn luôn có quyền lựa chọn, mặc kệ là trước đây hay là bây giờ. Giết hay không hoặc có nên giết hay không, đều không có người nào có thể gây trở ngại đến quyết định của tôi." 

Không muốn tiếp tục tranh luận về đề tài này, Tâm Đồng quyết định, nếu trong tương lại có cơ hội thì sẽ từ từ khuyên bảo hắn. 

Nhưng nàng không hề hy vọng cao xa rằng sẽ có một ngày Đằng Lệ thay đổi. "Mặc kệ thế nào, em vẫn phải cám ơn anh." 

"Cám ơn tôi cái gì?" Hắn nhíu mày, có chút mất tự nhiên. 

"Cám ơn anh đã cứu em." Dịu dàng nhìn hắn, trong mắt Tâm Đồng lộ ra tình yêu ấ 

"Im miệng, tiếp tục ngủ." Giọng nói thô ráp khàn khàn của Đằng Lệ vang lên, cắt ngang lời nàng. 

Hiểu rõ ý tứ của hắn, Tâm Đồng cười cười không thèm nhắc lại, gắt gao nép mình vào người Đằng Lệ, lần thứ hai nàng chìm vào giấc mộng đẹp, an toàn. 

Ba ngày sau. 

Đằng Lệ rất hiếm khi nghỉ ngơi, trước khi bước ra cửa khi làm, hắn gọi Ái Mạn Đạt tới, ra lệnh cho cô lúc nào cũng phải để ý đến an toàn của Tâm Đồng, cũng muốn cô phân phối người tạm thời thay phiên nhau tuần tra căn nhà, để tránh sự kiện của mấy ngày trước lại tái diễn. 

Ái Mạn Đạt lập tức vâng vâng dạ dạ, cung kính tiễn Đằng Lệ lên xe. Sau khi xác định chiếc xe Limousine đã không còn nhìn thấy bóng dáng, trong mắt Ái Mạn Đạt hiện lên một tia tính toán. 

Cả buổi sáng, trong nhà vẫn im lặng như bình thường, không có xảy ra chuyện gì. 

Sau khi ăn xong cơm trưa, Tâm Đồng ngồi ở phòng khách chơi đùa cùng Tiểu Bạch. 

Nhìn đồng hồ, lại nhìn thấy bộ dáng không định đi ra ngoài của Tâm Đồng, trên mặt Ái Mạn Đạt rõ ràng hiện ra một tia không kiên nhẫn. 

Cuối cùng, Ái Mạn Đạt nhịn không được, mở miệng hỏi: "Tâm Đồng, chiều nay không tính dẫn Tiểu Bạch ra rừng cây chơi 

"Bởi vì cách đây mấy ngày đã xảy ra chuyện đó... Hơn nữa tối qua nghe nói, người đàn ông kia đã trốn khỏi bệnh viện tâm thần. Cho nên hôm nay trước khi Đằng Lệ ra khỏi cửa đã đặc biệt dặn dò tôi, mấy ngày nay chỉ có thể ở trong phòng, không được tự mình chạy đến rừng cây." Tâm Đồng thành thật nói cho Ái Mạn Đạt biết. 

"À! Thì ra là như vậy!" Ái Mạn Đạt giả bộ ra vẻ bừng tỉnh. "Có điều Tiểu Bạch không thể ra ngoài, xem ra rất mất tinh thần, thật đáng thương nha!" 

Nàng vươn tay đến gần Tiểu Bạch - lúc này đang lười biếng dùng móng chân cào cào vào ghế sô pha. 

Tâm Đồng cau mày, nàng cũng cảm thấy thật có lỗi với Tiểu Bạch. "Đúng vậy! Tiểu Bạch đã có thói quen mỗi ngày đều phải ra ngoài chạy nhảy." 

"Vậy cô hãy mang nó đi đi." Ái Mạn Đạt khuyến khích Tâm Đồng. 

"Nhưng mà Đằng Lệ..." Vẻ mặt Tâm Đồng khó xử. Đúng là nàng rất muốn mang Tiểu Bạch ra ngoài, nhưng Đằng Lệ đã căn dặn, nàng không thể không nghe. 

"Mỗi ngày ra ngoài hoạt động hít thở không khí trong lành, đối với sức khỏe của chó con mà nói là rất quan trọng, tốt nhất là cô nên mang nó ra ngoài đi dạo một lát." Ái Mạn Đạt tiếp t khuyến khích Tâm Đồng. 

"Nếu cô lo lắng sẽ bị Đằng tiên sinh mắng, vậy thì tôi có cách... Sáng nay Đằng tiên sinh đã ra lệnh tôi phái hai người hầu đi tuần ra xung quanh nhà. Một lát nữa tôi sẽ bảo bọn họ sẵn tiện lưu ý động tĩnh ở phía rừng cây, vậy thì cô không cần phải lo lắng nữa!" 

Ái Mạn Đạt có lòng tốt đề nghị, làm cho Tâm Đồng sau khi nghe xong thì vô cùng cảm động. Nàng thật sự rất muốn mang Tiểu Bạch đến rừng cây để hít thở không khí trong lành. 

"Được rồi! Tôi đây mang Tiểu Bạch ra ngoài. Tôi sẽ trở về thật sớm." Tâm Đồng hạ quyết tâm. 

Nghe thấy Tâm Đồng đồng ý đi ra ngoài, Ái Mạn Đạt rốt cuộc thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Được, vậy cô đi sớm về sớm, phải cẩn thận một chút." 

"Ừm, tôi đi ra ngoài đây." Tâm Đồng nhìn cô ta cười cười, vui vẻ mang theo Tiểu Bạch ra ngoài. 

Nhìn thấy bóng dáng của Tâm Đồng và Tiểu Bạch biến mất ở trong rừng cây, Ái Mạn Đạt nhịn không được nở ra nụ cười đen tối. 

Cứ như vậy thì kế hoạch của cô ta mới có thể tiến hành một cách thuận lợi! 

Không hề lãng phí thời gian, Ái Mạn Đạt lập tức xông lên lầu, chạy đến phòng của Tâm Đồng, lục lọi đồ đạc của nàng, ở phía dưới cùng của tủ quần áo, tìm được cái túi cũ nát mà lúc trước khi Tâm Đồng mới đến Đằng gia đã mang theo mình. 

Đúng như cô dự đoán, cô gái nghèo khổ lớn lên từ cô nhi viện - Tâm Đồng, quả nhiên không có vứt bỏ túi xách cũ rách của mình. Ái Mạn Đạt từ mũi hừ lạnh ra tiếng. 

Sau đó cô lén lút cầm lấy cái túi đi đến phòng Đằng Lệ. 

Ở Đằng gia đã lâu, Ái Mạn Đạt tương đối hiểu rõ, trên vách tường trong phòng của Đằng Lệ có một ô cửa ngầm, bên trong để rất nhiều tiền mặt — Điều đặc biệt nhất chính là ô cửa này cũng giống như Đằng gia - không được bảo vệ, Đằng Lệ tự tin cho nên cũng không thiết lập mật mã cho két sắt này. 

Sau khi mở ô cửa ngầm ra, Ái Mạn Đạt liền đem từng xấp từng xấp tiền mặt nhét vào trong túi xách, mãi cho đến lúc nhét không được nữa thì mới dừng lại. 

Nhìn thấy trong ô cửa ngầm còn có một đống tiền mặt, Ái Mạn Đạt nảy sinh lòng tham, vốn dĩ tiện tay lấy một ít nhét vào trong ngực. Nhưng, thầm nghĩ lại, vẫn còn nhiều thời gian, cô không cần phải... Vào lúc này việc cần phải làm chính là khiến cho tình hình hỗn loạn một chút. 

Vì thế cô đem tiền mặt trong ngực bỏ lại vào trong ô cửa ngầm, kéo khóa túi xách lại, cố ý vứt lại trên giường trong phòng Tâm Đồng. 

Sau khi xác định không còn vấn đề gì nữa, Ái Mạn Đạt vừa lòng gật gật đầu, tiếp theo, cô nên tiến hành kế hoạch thứ hai. 

Cô bước xuống phòng khách dưới lầu, gọi một cuộc điện thoại khẩn cấp cho thư ký của Đằng Lệ. 

"A lô? Thư ký Vương phải không? Cô làm ơn nói với Đằng tiên sinh là trong nhà xảy ra hỏa hoạn, xin ông ấy mau mau trở về." Ái Mạn Đạt làm bộ ra vẻ như vô cùng lo lắng. "Được, vậy thì làm phiền cô!" 

Ái Mạn Đạt gác điện thoại, đầu tiên là nhàn nhã ngồi ở phòng khách, kiểm tra móng tay xinh đẹp đã được gọt giũa cẩn thận của mình, khoảng năm phút sau, cô đi đến phòng bếp, dùng bật lửa châm bức màn trong nhà bếp. 

Lửa chậm rãi thiêu đốt, cuối cùng đợi cho sau khi cháy hơn phân nửa bức màn, Ái Mạn Đạt mới gọi điện thoại thông báo với người hầu ở phía sau nhà chạy đến cứu hỏa. 

Rất nhanh người hầu trong nhà đã chạy tới, cầm lấy bình cứu hỏa dập tắt lửa. May mà nhà bếp chỉ bị thiêu hủy một phần nhỏ, làm cho tất cả mọi người thở phào một hơi nhẹ nhõm. 

Lúc này, tiếng thắng xe khẩn cấp vang lên ở ngoài cửa, Ái Mạn Đạt lập tức cho người hầu lui xuống, còn mình thì chạy đến phòng khách nghênh đón Đằng Lệ. 

Đằng Lệ dùng sức đẩy cửa bước vào, vừa nhìn thấy Ái Mạn Đạt liền hỏi: "Tâm Đồng không có việc gì chứ?" 

Nói với hắn trong nhà xảy ra hỏa hoạn, kết quả hắn lại lo lắng cho cái con tiểu tiện nhân kia! 

Trong lòng Ái Mạn Đạt tràn ngập phẫn hận, nhưng vẫn cung kính báo cáo: "Đằng tiên sinh, may mắn là chỉ có nhà bếp bị cháy, lửa đã được dập tắt, ngài không cần lo lắng, không có ai bị thương cả. 

Trong lòng lấp đầy khẩn trương, trong phút chốc đột nhiên biến mất, nhưng Đằng Lệ vẫn nhanh chân sải bước lên lầu, thầm nghĩ muốn chính mắt xác nhận Tâm Đồng có xảy ra chuyện gì hay không? 

"Tâm Đồng!" Hắn đẩy cửa phòng Tâm Đồng ra, đi vào thì không thấy Tâm Đồng ở trong phòng. 

Nhíu mày, Đằng Lệ đang muốn rời khỏi phòng, lại liếc mắt nhìn thấy trên giường Tâm Đồng có để một cái túi xách, hắn đến gần thì thấy trong túi xách toàn là tiền mặt! 

Đằng Lệ lập tức trở về phòng của mình, mở cửa ngầm ra, phát hiện tiền trong đó đã bị lấy đi một phần... 

Ra khỏi cửa phòng, Đằng Lệ nghiêm túc đi xuống cầu thang, thì thấy Ái Mạn Đạt đang ngồi trên sô pha ở phòng khách. 

"A! Cái túi xách này..." Nhìn thấy Đằng Lệ đang cầm thứ gì đó trên tay, Ái Mạn Đạt nhịn không được đứng lên. 

"Cô đã gặp qua cái túi này?" Ánh mắt lạnh lùng của Đằng Lệ đảo qua Ái Mạn Đạt. 

"Đúng vậy, hôm nay tôi thấy Tâm Đồng từ phòng ngài bước ra, trên tay còn cầm theo cái túi này, trông bộ dáng hình như muốn ra ngoài. Khi đó tôi còn cảm thấy thật kỳ lạ, đó không phải là cái túi xách mà trước đây cô ấy đã mang đến sao? Tại sao lại ở trong phòng Đằng tiên sinh... Vốn dĩ cô ấy muốn xách cái túi này đi, nhưng vừa rồi đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, cô ấy vội vã đi tìm Tiểu Bạch, cho nên vẫn chưa đi được" Ái Mạn Đạt làm ra vẻ cái gì cũng không biết. 

"Tâm Đồng vào phòng của tôi?" Đằng Lệ hoài nghi hỏi. 

"Chuyện này..." Vẻ mặt Ái Mạn Đạt khó xử, ấp úng nói: "Từ sau khi xảy ra chuyện của vài ngày trước, cả ngày Tâm Đồng đều có vẻ rất kỳ lạ, tôi cứ nghĩ là do tâm tình của cô ấy không tốt, cho nên vào lúc giữa trưa, thấy cô ấy bước vào phòng ngài, tôi cũng không dám hỏi nhiều." 

"Cô ấy đâu rồi?" Hai nắm tay siết chặt, giọng nói của hắn càng ngày càng lạnh như băng. 

"Hẳn là đã đến rừng cây tìm Tiểu Bạch rồi, chắc sẽ nhanh chóng trở về thôi." Vẻ mặt Ái Mạn Đạt vô tội, giả bộ y như thật, thật ra cô thấy biểu hiện trước cơn giông tố của Đằng Lệ thì trong lòng thật sự rất vui sướng. 

Lần này để xem Tâm Đồng sẽ chết như thế nào! Trong lòng cô đắc ý cười lạnh. 

"Có chuyện gì sao? Đằng tiên sinh?" Ái Mạn Đạt giả vờ hỏi. 

Ánh mắt lộ ra tia nhìn rét lạnh làm cho người ta sợ hãi, Đằng Lệ nhếch môi, đem túi xách đặt trên bàn, phất phất tay ý bảo Ái Mạn Đạt lui xuống. 

Mọi việc đã vô cùng rõ ràng, trong lòng suy đoán một lúc lâu, mãi cho đến giờ phút này, cuối cùng Đằng Lệ có thể xác định Tâm Đồng là hạng phụ nữ như thế nào 

Buồn cười nhất chính là, khi hắn nghe thư ký Vương báo ở nhà xảy ra hỏa hoạn, không thèm để ý đến hợp đồng mua bán trị giá mấy trăm triệu đang chờ hắn ký tên, bản thân giống như một gã thanh niên ngu xuẩn, không đầu óc, ngay cả Lão Tống cũng không kêu, liền nhanh chóng tự mình lái xe về nhà — chỉ vì một người đàn bà giả dối, tham tiền. 

Ngồi ở trong phòng khách, Đằng Lệ không nói một câu, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào túi tiền trên bàn. 

Rót một ly rượu vang, hung hăng uống hết một ngụm, sau đó hắn đột nhiên dùng sức ném ly rượu vỡ nát trên mặt đất... 

Lúc này, tuy rằng Tâm Đồng cùng Tiểu Bạch vui vẻ chơi đùa trong rừng cây, nhưng nàng cũng không quên lời đã hứa với Ái Mạn Đạt là sẽ sớm trở về nhà, để tránh Ái Mạn Đạt lo lắng. 

Vui chơi cũng đã lâu, khi nàng thở hồng hộc mang theo Tiểu Bạch đi ra khỏi rừng cây, từ xa đã nhìn thấy xe của Đằng Lệ, tại sao lại trở về sớm như vậy? 

Tâm Đồng cảm thấy hình như có điểm kỳ quái, thời gian còn chưa tới, với một người luôn lấy công việc làm trọng như Đằng Lệ, tại sao lại trở về trước thời hạn như vậy? 

Vì thế nàng ôm lấy Tiểu Bạch chạy chậm về phía nhà. Mới vừa mở cửa, nàng đã nghe thấy trong phòng có mùi cháy khét khó ngửi và cả mùi khói thuốc. 

Không phải là xảy ra hỏa hoạn chứ? Lo lắng Đằng Lệ gặp chuyện không may, Tâm Đồng ôm Tiểu Bạch, hoảng hốt chạy vào phòng khách, không nghĩ tới lại thấy sắc mặt Đằng Lệ khó coi, đang ngồi trên ghế 

Tảng đá đè nặng trong lòng dường như được bỏ xuống, Tâm Đồng buông Tiểu Bạch ra, bước đến bên cạnh Đằng Lệ. Bởi vì vừa rồi lo sợ, làm cho tim của nàng vẫn còn đập rất nhanh. 

"Tại sao anh về sớm vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?" Lúc này mới chú ý tới ly rượu thủy tinh vỡ vụn trên mặt đất, toàn bộ lo lắng của Tâm Đồng đều hiện rõ trên mặt. 

Nhưng trái với sự lo lắng của cô, Đằng Lệ lại hoàn toàn xem như không có chuyện gì. 

Hắn hừ lạnh một tiếng "Thế nào? Tôi trở về sớm làm hỏng kế hoạch của cô sao?" 

"Kế hoạch gì?" Tâm Đồng khó hiểu hỏi. 

Đằng Lệ bỗng nhiên đứng lên, chỉ vào cái túi trên bàn: "Đã thấy cái túi xách của mình ở đây, cô còn giả bộ không biết sao?" 

Cho tới bây giờ mà nàng còn trưng ra vẻ mặt vô tội, ngay cả Đằng Lệ cũng không thể không bội phục nàng. Nhưng sự vô liêm sỉ của nàng, ngược lại càng làm cho đáy lòng hắn nổi lên một cỗ lửa giận. 

Đằng Lệ lấy ra một xấp tiền từ trong túi, hung hăng ném vào vẻ mặt vô tội của Tâm Đồng. 

Tâm Đồng ngay cả né tránh để tìm đường sống đều không có, đã bị sấp tiền kia quăng thẳng vào mặt. Tiền rơi vãi giống như tuyết, bay lả tả khắp nơi trên mặt đất. 

Hành động giận dữ bất ngờ của Đằng Lệ, làm cho Tâm Đồng bất chấp cơn đau trên mặt, nàng chỉ kinh ngạc hỏi: "Em phạm lỗi gì sao?" 

"Hừ! Đàn bà thì tôi thấy nhiều lắm, nhưng chỉ có một mình cô là đóng kịch rất giỏi." Đằng Lệ dung sức quăng mạnh túi xách của Tâm Đồng lên người nàng. "Cô tự mình xem bên trong là cái gì?" 

Tâm Đồng run rẩy lấy tay kéo khóa túi xách, rõ ràng phát hiện bên trong đúng là một túi tiền mặt tràn đầy. 

"Cái này... Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao tiền lại ở trong túi xách của em?" Tâm Đồng hoàn toàn không thể hiểu nổi, số tiền lớn này từ đâu xuất hiện ra? 

"Cần tôi lặp lại kế hoạch của cô không?" Đằng Lệ khinh bỉ lạnh nhạt nói. 

"Trải qua chuyện của mấy hôm trước, cô phát hiện tiếp tục ở lại sẽ rất nguy hiểm, cho nên thừa dịp lúc tôi đi làm, lén trốn vào phòng của tôi lấy một số tiền để trốn đi. Nếu không nhờ phòng bếp bị cháy, tôi phải vội vã trở về và cô lại đi tìm con chó của cô... Chỉ sợ giờ này không biết cô đã chạy trốn tới phương trời nào rồi!" 

"Không! Xin anh hãy tin em, em không bao giờ làm chuyện như vậy, cho đến bây giờ em vẫn chưa hề có ý nghĩ sẽ rời khỏi anh!" Tâm Đồng vội vã muốn giải thích, nàng biết nhất định đã xảy ra chuyện gì, Đằng Lệ mới có thể đột nhiên hiểu lầm 

Nàng bước về phía trước từng bước, muốn tiếp cận Đằng Lệ, nhưng Đằng Lệ cũng không lưu tình, bàn tay to vung lên, dùng sức đem nàng đẩy ngã trên mặt đất. 

"A --" Ngay lập tức bị té ngã vào đống thủy tinh vỡ vụn, lòng bàn tay Tâm Đồng đặt trên mặt đất bị những mảnh thủy tinh sắc bén cắt đứt, đau đớn kêu lên. 

Nhìn thấy chủ nhân té ngã bị thương, Tiểu Bạch cũng thở phì phì phóng đến, rít gào với Đằng Lệ, nhưng Đằng Lệ hoàn toàn không thèm để ý sự uy hiếp của con chó nhỏ. 

"Tin tưởng cô? Từ đến nay tôi cũng chưa từng tin tưởng cô." Nhìn thấy lòng bàn tay của Tâm Đồng chảy máu, Đằng Lệ vô tình nói tiếp: "Tôi chẳng qua chỉ xem cô như một gái điếm dùng tiền để mua thôi!" 

Ngừng một chút, hắn lại tiếp tục châm chọc: "Nhưng mà cô là một ả gái điếm đặc biệt thông minh, lần đầu tiên tôi mới gặp. Không cần đợi khách trả tiền, mà chính mình tự tìm tiền để lấy." 

Tức giận vì bị diễn xuất tuyệt vời của Tâm Đồng lừa gạt lần nữa, bào mòn trái tim Đằng Lệ, làm cho hắn liên tục thốt ra những lời nói tàn nhẫn, chỉ có làm cho nàng đau khổ, cơn cuồng nộ trong lòng hắn mới có thể lắng xuống. 

"Đừng nói với em như vậy..." Sắc mặt Tâm Đồng trắng bệch, máu trên tay dường như đã muốn đông lại, nàng đứng lên : "Em không cần tiền của anh, bởi vì em yêu anh nên em mới ở lại." 

"YêuĐến bây giờ cô còn dám nói lên lời này?" Đằng Lệ đứng bật dậy, dùng sức nắm chặt cái cằm nhỏ xinh của Tâm Đồng."Cô không xứng nói chữ này!" 

Nhịn xuống đau đớn, Tâm Đồng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, cầu xin hắn. "Xin anh đừng nói như vậy với em, em biết đây không phải là lời thật lòng anh muốn nói." 

"Có phải cô đang đánh giá cao mình quá hay không? Tôi chẳng qua chỉ coi cô như một công cụ để phát tiết dục vọng thôi, đối với cô, một chút cảm giác cũng không có. Thứ cô có thể cho tôi chỉ là thân thể thôi, những người đàn bà khác, kỹ thuật tốt hơn cô nhiều!" Những lời nói tổn thương người, không ngừng tuôn ra từ trong miện 

"Anh đang gạt em, em biết anh cũng thích em, nếu không, lúc em bị thương, anh sẽ không chăm sóc em dịu dàng như vậy..." Đã bị những lời nói tàn nhẫn của hắn làm tổn thương sâu sắc, nhưng Tâm Đồng vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng. 

"Tôi là một đế vương trong giới kinh doanh, từ trước đến nay không thích thương phẩm của mình có bất kì tỳ vết nào. Nói như vậy cô đã hiểu chưa!" Đúng vậy! Ác ma Đằng Lệ chỉ có thể làm người khác bị thương, tuyệt đối không để một người đàn bà nào làm tổn thương mình! 

"Cầm túi tiền này, mang theo con chó của cô lập tức cút đi ra ngoài cho tôi. Đừng bao giờ để tôi gặp mặt cô! Nếu không hậu quả cô tự mình gánh lấy." Lạnh lùng phun ra những lời này, Đằng Lệ cũng không quay đầu lại bước lên lầu, bỏ lại Tâm Đồng đang ngồi trên mặt đất khóc nức nở, bị bỏ rơi giống như rác rưởi. 

" thật sự chưa từng yêu em? Cho dù chỉ có một chút..." Dùng hết một tia sức lực cuối cùng, Tâm Đồng đau lòng hỏi hắn. 

Dừng một chút, Đằng Lệ tàn khốc trả lời: "Không có." Sau đó biến mất ở cuối cầu thang. 

Nhìn thấy Đằng Lệ lãnh khốc rời đi, Tâm Đồng biết lần này thật sự đã xong rồi. 

Từ đầu đến cuối hắn vẫn như thế, là một người đàn ông ác ma không có nhân tính, chỉ do mình khờ dại, vô tri đã yêu hắn và dệt rất nhiều mộng đẹp trên người hắn. 

Nhịn không được nước mắt đau lòng nàng ôm lấy Tiểu Bạch nghẹn ngào khóc rống. 

Nhưng mà ngàn sai vạn sai, đều là do nàng sai, là nàng nhất thời bị ma quỷ ám ảnh giả mạo làm em gái của hắn, mới có thể mang đến nhiều thống khổ như vậy... 

"Khóc đủ thì cũng nên đi đi, vừa rồi cô không có nghe Đằng tiên sinh nói sao?" Ái Mạn Đạt không biết từ nơi nào xuất hiện ra, chỉ vào mặt Tâm Đồng mắng. 

Ngước hai mắt đẫm lệ mờ mịt nhìn Ái Mạn Đạt, Tâm Đồng nghẹn ngào nói: "Không phải ngay cả cô ccũng không tin tưởng tôi, tôi thật sự không có lấy tiền của anh ấy a!" 

"Đúng vậy, đương nhiên tôi biết." Ái Mạn Đạt cười kiêu ngạo, sau đó nói khẽ với Tâm Đồng: "Bởi vì tiền là do tôi bỏ vào túi cô." 

Nghe được Ái Mạn Đạt đắc ý thố lộ, Tâm Đồng lúc này mới hiểu tại sao lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. 

"Cô? Là cô?! Tại sao cô phải hãm hại tôi như vậy? Chúng ta không phải là bạn sao?" Tâm Đồng không dám tin hỏi. 

"Chúng ta không phải bạn bè. Cô là người uy hiếp đến vị trí Đằng phu nhân của tôi! Nhớ không? Tôi đến trước cô, Đằng Lệ là của tôi!" Ái Mạn Đạt hung tợn nói, ánh mắt tràn ngập tia tham lam. 

"Thì ra là từ trước đến giờ đều do cô gạt tôi..." Vô lực thì thào tự nói, Tâm Đồng hiện tại mới bừng tỉnh đại ngộ. 

"Ha ha... Đến bây giờ cô mới phát hiện có phải là đã quá muộn hay không?" Ái Mạn Đạt đắc ý cười nói. "Một cô gái ngốc nghếch hoàn toàn không có kinh nghiệm sống trong xã hội này, bị lừa cũng là xứng đáng." 

"Đúng vậy, là do tôi ngu ngốc." Tâm Đồng tự chế giễu bản thân. 

Là nàng ngu ngốc khi cho rằng Ái Mạn Đạt đối với nàng thật lòng, là nàng ngu ngốc nên mới nghĩ Đằng Lệ yêu nàng! 

Tâm Đồng chết lặng, từ trên mặt đất đứng lên, lòng đau, tay cũng đau, nàng không cần ai quan tâm. 

Dùng tay còn lại không bị thương ôm chặt Tiểu Bạch, nàng thầm nghĩ mang theo một chút tôn nghiêm cuối cùng và Tiểu Bạch, rời khỏi nơi làm cho nàng đau lòng này. 

"Này! Cô không lấy tiền sao?" Ánh mắt sắc bén của Ái Mạn Đạt chú ý tới túi tiền mà Tâm Đồng không nhặt lên. 

"Tôi không cần tiền." Vẻ mặt tái nhợt của Tâm Đồng nghiêm lại, kiên quyết nói. 

Ái Mạn Đạt cảm thấy được cực kỳ buồn cười, trên đời này cũng có thể xuất hiện một người ngu ngốc không thích tiền? Quên đi, không lấy tiền cũng tốt, chuyện này chỉ có thể chứng minh nàng quả thật là một người phụ nữ ngốc nghếch. 

"Nhớ kỹ, những chuyện này đều là lỗi của cô, là cô không nên đến Đằng gia. Lần sau đừng quá tin tưởng người khác a! Ha ha ha..." Ái Mạn Đạt ra vẻ tốt bụng nhắc nhở nàng. 

Bóng dáng cô đơn của Tâm Đồng biến mất ở cửa, phòng khách chỉ còn lại tiếng cười của Ái Mạn Đạt vì mưu kế đã thực hiện thành công... 

Không biết đã qua bao lâu, vẫn còn ngồi ở trong phòng, Đằng Lệ cố gắng bình ổn lửa giận, cuối cùng bước ra cửa phòng. 

Khi hắn nghe được trong phòng khách vẫn còn có tiếng động, hắn lại phẫn hận siết chặt nắm tay, chuẩn bị đi dạy dỗ người đàn bà không chịu đi kia. 

Hắn thật muốn nhìn xem, nàng còn có thể diễn trò gì, muốn sử dụng thêm những thủ đoạn bịp bợm gì nữa! 

Bước xuống cầu thang, hắn mới phát hiện tiếng động kia là của Ái Mạn Đạt, trong lòng không biết nên cảm thấy thất vọng hay là nên vừa lòng, Đằng Lệ lạnh lùng hỏi: " Thì ra là cô, cô ở đây để làm gì?" 

"Đằng tiên sinh, người phụ nữ bởi vì cảm thấy lương tâm cắn rứt nên không dám mang tiền đi theo. Cho nên tôi tranh thủ sắp xếp tiền lại." Ái Mạn Đạt đang ngồi xổm trên mặt đất kiểm tiền, bận rộn nói. 

"Ừ." Mặc dù có chút khó hiểu, tại sao Tâm Đồng không mang theo tiền, nhưng Đằng Lệ đã dứt khoát không muốn dính líu đến nàng nữa. 

Hắn đi đến trước quầy bar, cầm lấy một chai Vodka, sau đó bắt đầu tìm ly.

Tương lai tốt đẹp đang ở trước mắt, không còn có trở ngại, xem ra rất nhanh cô sẽ có cơ hội độc chiếm Đằng Lệ -- nghĩ đến điều này làm cho Ái Mạn Đạt không khỏi vui vẻ như đang bay bổng trên mây. 

Sắp xếp lại túi tiền xong, cô vội vã muốn lập công với Đằng Lệ, vì thế nịnh nọt nói: "Đằng tiên sinh, ngài từ từ uống, tôi giúp ngài đem tiền vào cách trong ô cửa ngầm nhé." 

Sau đó Ái Mạn Đạt liền mang theo túi xách, chuẩn bị đi về hướng cầu thang. 

"Khoan đã." Giọng nói của Đằng Lệ lạnh như băng, ngăn cản động tác của cô ta. 

"Đằng tiên sinh, ngài còn có việc muốn dặn dò tôi?" Ái Mạn Đạt khó hiểu hỏi. 

"Tôi muốn hỏi cô..." Vẻ mặt xanh mét của Đằng Lệ trừng mắt nhìn Ái Mạn Đạt. "Tại sao cô biết trong phòng tôi có ô cửa ngầm?" 

Phát hiện vừa rồi chính mình đã không cẩn thận để lộ sơ hở, tay cầm túi xách của Ái Mạn Đạt 

"Không! Tôi không biết..." Gương mặt Ái Mạn Đạt gượng nở nụ cười giả dối, còn muốn cố gắng giải thích này nọ. 

"Làm sao cô biết trong phòng tôi có ô cửa ngầm?" Đằng Lệ hỏi lại một lần nữa, trong giọng nói có một cỗ xúc động muốn giết người. 

Sợ hãi cùng với khẩn trương làm cho người vốn xảo quyệt như Ái Mạn Đạt cũng mất đi bình tĩnh. 

"Đừng --" Ái Mạn Đạt biết sự việc bị bại lộ, đã không còn cách để che dấu, cô ta xoay người bỏ chạy về hướng cửa trước. 

Đằng Lệ nổi giận gầm lên một nhanh nhẹn đuổi theo, lại phát hiện Ái Mạn Đạt đứng ở trước cánh cửa lớn cũng không nhúc nhích. 

Đề phòng cô ta giở trò xảo quyệt, Đằng Lệ cảnh giác bước từng bước đến gần cô ta. 

Khi hắn vừa mới bước đến cạnh cửa, Đằng Lệ mới chú ý tới, có một người đàn ông đang đứng che ở trước mặt của Ái Mạn Đạt. 

Là gã đàn ông mấy ngày hôm trước đã tấn công Tâm Đồng, trên người hắn còn mặc bộ quần áo màu trắng của bệnh viện tâm thần! 

"Tao muốn giết chết ác ma! Tao muốn giết chết tất cả mọi người --" người đàn ông thì thào tự nói, sau đó rút con dao đang cắm ở trước ngực của Ái Mạn Đạt r 

Ái Mạn Đạt mềm nhũn, run rẩy ngã xuống đất, khắp người toàn là máu tươi. Người đàn ông nhìn đến Đằng Lệ, ánh mắt đột nhiên toát ra tia hung ác. "Mày là ác ma! Tao phải giết chết mày!" 

Hắn cầm dao nhọn, điên cuồng đâm thẳng về hướng của Đằng Lệ. 

Vẻ mặt Đằng Lệ nghiêm lại, chỉ cần vài động tác, đã đánh rơi con dao mà gã đàn ông đang cầm. Một tay khóa ngay cổ họng, ngăn chặn khí quản của ông ta, người đàn ông sau vài giây thiếu hụt dưỡng khí ngất xỉu ngã xuống đất. 

Tất cả những chuyện xảy ra liên tiếp này, thế nhưng lại phối hợp rất ăn ý với nhau, tất cả mọi chuyện chỉ có thể nói là do ý trời. 

Lạnh lùng nhìn Ái Mạn Đạt đang nằm trên mặt đất, dần dần ngừng cử động. Đằng Lệ lạnh lùng nói: "Cái này kêu là làm việc ác sẽ bị quả báo." 

Nhìn ngoài cửa sắc trời dần tối đen, lúc này Đằng Lệ mới phát hiện, bên ngoài đang có mưa phùn... 

Ba tháng sau 

Ở trong phòng khách của Nhu Nhã, Đằng Lệ ngồi uống rượu buồn bã một mình, trên mặt lộ vẻ mỏi mệt... nói không nên lời. 

Mà Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp đang ngồi ở một góc khác của ghế sô pha, nhìn thấy hắn không nói một câu, chỉ là đau khổ đích uống rượu. 

"Đừng uống nữa! Đằng Lệ." Nhu Nhã không đành lòng, ngăn cản h nàng có thể cảm ứng được, trong lòng Đằng Lệ nảy sinh bao nhiêu hối hận. 

"Tôi tìm đã mấy tháng, nhưng vẫn không tìm được chỗ ở của Tâm Đồng." Đằng Lệ nghiêm túc mở miệng nói. 

"Anh chắc chắn đã tìm khắp mọi nơi? Cô nhi viện thì sao?" Đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng Nhu Nhã vẫn là có chút thất vọng. 

Nói tới nói lui, hôm nay Đằng Lệ và Tâm Đồng biến thành như vậy, nàng vẫn cảm thấy được bản thân cũng có trách nhiệm. 

"Đã đi không dưới năm lần! Đáng giận! Cô ấy là cô nhi, không trở về cô nhi viện, thì có thể chạy đi đâu?" Đằng Lệ rống giận, dường như muốn nhân cơ hội này đem buồn bực trút ra hết. 

"Anh đừng như vậy, chắc chắn sẽ tìm được cô ấy mà." Nhu Nhã an ủi hắn. 

"Hay là em dùng thần giao cách cảm để cảm ứng với cô ấy thử xem? Có lẽ lần này em có thể cảm ứng nơi ở của Tâm Đồng." Đằng Lệ nhìn Nhu Nhã hỏi. 

"Hai! Anh cũng biết năng lực của em cũng không mạnh như vậy. Trừ phi là mặt đối mặt, nếu không..." Nhìn người anh trai Đằng Lệ của mình, trong lòng Nhu Nhã cảm thấy thật áy náy. 

"Là lỗi của anh, trước khi chưa điều tra rõ sự việc, anh không nên đơn định tội của cô ấy. Còn dùng những lời nói tàn nhẫn để tổn thương cô ấy. Buộc tội cô ấy là người ăn cắp tiền." Đằng Lệ thản nhiên nói. Đây là lần đầu tiên ác ma Đằng Lệ nguyện ý mở miệng thừa nhận lỗi của mình. 

"Trên đời này quả thật có rất nhiều phụ nữ yêu tiền." Lãnh Diệp -- người luôn luôn đối đãi Tâm Đồng không tệ lắm, nhưng lần này lại cười nhạo, ám chỉ phụ nữ là không thể tin được. " Không phải cậu đã phái rất nhiều người để tìm cô ấy sao? Cũng đâu phải đã tách ra hơn mười năm, tôi nghĩ cậu sẽ nhanh chóng tìm được cô ấy thôi." 

"Cậu dám nói thêm một câu nữa thì đừng trách tôi không khách sáo!" Trong mắt Đằng Lệ bắn ra tia uy hiếp. 

"Các anh đừng ồn mà." Nhu Nhã lập tức kêu lên, nàng nén giận nhìn về phía Lãnh Diệp. 

"Lãnh Diệp, em biết anh gần đây đã gặp rắc rối trong chuyện tình cảm, nhưng tất cả mọi người đều là bạn tốt, anh có thể nói ít đi một câu không?" 

Nhún nhún vai tỏ vẻ không quan trọng, tuy rằng khuôn mặt tuấn mỹ của Lãnh Diệp không có biểu hiện gì, nhưng lại toát ra vẻ thách thức và cuồng ngạo không kềm chế được. 

"Nếu có thời gian để tranh chấp, không bằng chúng ta suy nghĩ thật kĩ lại nên làm cách nào để tìm được Tâm Đồng. Haiz! Nếu Nham Hổ và mọi người đều ở đây thì tốt rồi, ít nhất nhiều người thì sẽ dễ làm hơn." Nhu Nhã không khỏi bắt đầu nén giận. 

Đằng Lệ và Lãnh Diệp liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người đều không nói gì 

"Tâm Đồng thật sự là cô nhi sao? Cô ấy còn có bà con xa hay thân thích gì không?" Nhu Nhã hỏi. 

"Anh đã đến cô nhi viện xác nhận mấy lần, cha mẹ cô ấy đều đã qua đời, trong nhà đã không còn người thân nào khác." Đằng Lệ khẳng định trả lời nàng. 

Nghiêm túc suy nghĩ, Nhu Nhã thử tìm ra càng nhiều manh mối càng tốt. "Lúc cô ấy rời khỏi nhà, có mang theo gì không?" 

"Hành lý, tiền, cái gì cũng không mang, chỉ mang theo duy nhất con chó mà cô ấy yêu quý thôi." Nhớ tới ngày Tâm Đồng rời đi với dáng vẻ vô cùng đau thương, Đằng Lệ lại tự phẫn nộ với chính mình. 

Nhiều năm tôi luyện, hắn cứ nghĩ nhân tính của hắn đã bị gạt bỏ sang một bên rồi chứ? Vậy mà hắn lại làm tổn thương người phụ nữ hết lòng yêu thương hắn! 

Cho dù lần này là do Ái Mạn Đạt gài bẫy, nhưng đầu óc hắn vốn luôn luôn bình tĩnh chắc chắn có thể lập tức phát hiện ra, sự việc không đúng chỗ nào, mà không nên vội vã kết luận, sau khi tàn nhẫn nhục nhã nàng, còn vô tình đuổi nàng đi, không để cho nàng có cơ hội giải thích. 

"Cậu yêu cô ấy không?" Lãnh Diệp đột nhiên hỏi Đằng Lệ vấn đề này. 

"Cho dù phải dùng bất cứ thủ đoạn nào, tôi nhất định phải tìm được cô ấy." Đằng Lệ nghiêm túc nó 

"Cậu yêu cô ấy không?" Lãnh Diệp hỏi lại vấn đề này một lần nữa, trong mắt ánh lên tia nhìn không thể nắm bắt được. 

"Không yêu cô ấy thì nên để cho cô ấy được tự do." 

Nhu Nhã cũng ngồi ở một bên, nín thở chờ đợi câu trả lời của Đằng Lệ. 

Lặng yên hồi lâu, cuối cùng Đằng Lệ cũng lạnh lùng mở miệng: "Mặc kệ tốn bao nhiêu thời gian, đời này tôi cũng nhất định sẽ tìm được cô ấy." 

Hắn vẫn chưa nói ra chữ "Yêu" này, nhưng tất nhiên Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp, đều hiểu được ý tứ của hắn. 

Đằng Lệ độc tài và lạnh lùng, sẽ không bao giờ đối với bất kỳ kẻ nào chấp nhất như vậy. 

Ở trong lòng hắn, vướng bận duy nhất chỉ có người em gái đã thất lạc nhiều năm. Đối với hắn mà nói, đó là thân tình, cũng là trách nhiệm của người làm anh. 

Nhưng hôm nay hắn nói những lời nà có thể chứng minh, hắn lại có thêm nhiều hơn một sự vướng bận. 

Vướng bận này không phải là em gái của hắn, cũng không phải là trách nhiệm của một người anh trai, đương nhiên giữa hai người bọn họ, càng không có cái gọi là thân tình. 

Chen ngang ở giữa hai người đó là chỉ một ch không thể nói ra --- Yêu! 

Nhu Nhã vô cùng xúc động nhìn Đằng Lệ. 

Hắn cô độc lẻ loi lâu như vậy, cuối cùng đã tìm được một người phụ nữ có thể cùng nắm tay nhau đi đến hết cuộc đời, rồi lại bởi vì sự kiêu ngạo của mình, mà vứt bỏ người phụ nữ này... 

"Có rất nhiều chuyện không thể miễn cưỡng, chỉ cần có duyên, em tin tưởng anh nhất định có thể tìm được cô ấy." Nhu Nhã tràn ngập lòng tin cổ vũ Đằng Lệ. 

"Chỉ hy vọng như thế." Nuốt vào một ngụm rượu cay đắng cuối cùng, Đằng Lệ thản nhiên nói, biểu tình trên mặt vẫn nghiêm túc như trước. 

Đột nhiên tiếng chuông di động của Đằng Lệ vang lên. 

"Alo, anh nói cái gì?" Đằng Lệ lấy điện thoại ra trả lời, giọng nói thật bình thản. 

Sau khi nói chuyện xong, Đằng Lệ tắt di động, quay đầu lại nhìn Nhu Nhã cùng Lãnh Diệp. 

"Tìm được cô ấy rồi!" Đằng Lệ nói xong, những đường cong cứng rắn trên mặt cũng không tự kiềm chế mà trở nên mềm đi. 

Cuối cùng hắn đã tìm được Tâm Đồng! Mỗi ngày hãy Click Xem quảng cáo dưới bài viết này một lân nếu thấy hay