-Đi cùng anh đến một nơi nhé?-La Phong vừa đội mũ bảo hiểm cho Na vừa mỉm cười hỏi.
-Nơi nào?-Cô tò mò hỏi lại.
-Bí mật!-Hắn làm ra vẻ mặt thần bí, nhéo mũi cô một cái rồi quay ra trèo lên lên xe. Cô cũng nhanh chóng lên theo. Mặc dù không biết hắn muốn đưa cô đi đâu, nhưng chỉ cần là hắn, cô cũng sẽ đi cùng.
Hắn mang cô tới một ngọn đồi, trên đồi mọc rất nhiều cây xanh, lẩn khuất trong đám cỏ là những bông hoa bồng công anh bé nhỏ, khi bị động vào liền tung cánh bay lên, như muôn vàn bông tuyết trôi nhẹ nhàng trên bầu trời. Rất đẹp, rất thanh bình, làm cho người ta như muốn hoà vào nơi đây!
-Thích không?-Hắn cười thật tươi, nắm tay cô đi trên thảm cỏ.
Cô không lên tiếng, nhìn hắn khẽ mỉm cười, gật gật đầu, hít một hơi thật sâu cho không khí trong lành căng tràn trong lồng ngực. Thật là dễ chịu!
-Nơi này là nơi hồi nhỏ anh và mẹ hay đến.-Hắn nhìn về phía chân trời, thấp giọng lên tiếng-Bà đã từng ước muốn có một ngôi nhà nhỏ trên ngọn đồi trải đầy hoa cỏ và cây cối. Ngày ngày cả gia đình vui vẻ, cười đùa, tận hưởng những tháng ngày ngọt ngào, hạnh phúc bên nhau.-Cô dương đôi mắt to tròn nhìn hắn-Bà còn nói, sau này khi anh tìm được cô gái mình thực sự yêu thương thì hãy dẫn cô ấy đến đây, nói với cô ấy rằng mình yêu cô ấy!-Lúc này, hắn chầm chậm quay sang nhìn cô, ánh mắt chứa đựng tình yêu nồng nàn, dịu dàng mà ấm áp-Em có biết bây giờ anh muốn nói gì không? (Ai chẳng biết! Còn phải hỏi!)-Hắn nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô đưa lên ngực, áp vào nơi đặt trái tim của mình-Trái tim này là đang đập vì em đấy! Không biết từ bao giờ nó đã thuộc về em rồi! Điều anh muốn nói nhất chính là "Anh yêu em...rất nhiều"!
Lời tỏ tình rất đơn giản, lại thông dụng nhưng khi được hắn nói ra, lọi vào tai cô lại trở nên mềm mại, ấm áp, ngọt ngào vô cùng. Đây là lần đầu tiên có người nói với cô những lời như thế! Rất chân thật! Khoé mắt cô không biết vì sao bỗng nhoè đi.
-Sao lại khóc?-Hắn lo lắng lau nước mắt cho cô.
-Không phải!-Cô vội vàng quay đi, tự mình gạt chất lỏng bên mi. Cô không muốn ai thấy bộ dáng yếu đuối của mình cả.
-Còn nói không phải! Thế hai con mắt đỏ hoe này ở đâu ra?-Hắn xoay cô lại đối diện với mình.
-Là bụi...
-Bụi đâu? Đưa anh xem nào!-Hắn sốt sắng cả lên, luống ca luống cuống banh mắt cô ra mà thổi thổi.
-Nó đi rồi!-Cô nhẹ gạt tay hắn ra, thấp giọng lên tiếng.
-Đi rồi thì tốt! Anh dẫn em đến chỗ này!-Hắn thở phào nhẹ nhõm, nắm tay cô kéo đi.
Đứng trên đỉnh đồi, ngắm nhìn cảnh vật rộng lớn phía dưới thật là thích! Cả bầu trời tràn ngập những cánh bồ công anh nhỏ xíu bay bay, thỉnh thoảng có gió thổi đến làm chúng bay lên thật cao, mang những "mầm non" phát tán đi khắp nơi.
Lê Na đứng ngắm nhìn thật say xưa, không để ý người bên cạnh đang làm gì, khi phát hiện ra thì trên người đã sớm được khoác thêm áo. Cô ngạc nhiên nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Phong cười trìu mến với cô, nói:
-Gió rất lạnh!
Có biết vào thời điểm này cô muốn gì nhất không? Đó chính là được bao trọn trong vòng tay của hắn! Hắn đối với cô thật sự rất quan tâm, rất chu đáo. Trái tim lạnh lẽo của cô đang được hắn sưởi ấm dần dần, bắt đầu tan chảy vì hắn. Hình như ở một góc nào đó đã có chỗ để chứa đựng những gì thuộc về hắn!
Những cơn gió kia dù có dữ dội đến mấy cũng không thể làm cô cảm thấy lạnh nữa! Bởi vì bên cô có hắn!
.......
-Làm bài đi chứ!-Na gõ gõ vào bàn khi thấy Vũ để tâm trí nơi đâu.
Cậu ta giật mình tỉnh lại, nhìn cô như muốn hỏi gì đó nhưng cuối cùng lại không nói ra, cúi xuống tiếp tục viết viết. Đến tận trước khi ra khỏi phòng cô, cậu ta mới lấy hết dũng khí mà lên tiếng:
-Hôm nay, cô...-Thế nhưng mới hỏi một nữa dũng khí đã biến đâu mất.
-Sao?-Cô nhớn mày nhìn cậu ta.
-À..không! Không có gì! Ngủ ngon!-Cậu ta nói rồi khép cửa đi ra.
Cô nhìn theo mà lòng thầm thở dài. Cô sao lại không biết cậu ta định hỏi gì chứ! Chỉ là cô không muốn cậu ta khó sử, và cũng chẳng hi vọng cậu ta buồn sau khi nghe câu trả lời của cô. Tốt nhất cứ im lặng thì hơn!
Tiếng chuông điện thoại lôi cô ra khỏi dòng suy nghĩ, rất nhanh bắt máy.
-Em nghe!
-Đã tìm được kẻ ám sát cha em rồi!-Người ở đầu day kia vội nói.
-Anh nói sao?-Cô kích động hỏi lại, trên mặt lọ rõ vẻ căng thẳng.
-Vừa rồi người chú Kỳ phái đi báo tin về, (nguồn: www.truyennganhay.yn.lt ) đã bắt được tên đó!-Anh ta thận trọng nhắc lại.
-Bắt được rồi? Là kẻ nào?-Thanh âm phát ra mang theo tia chết tróc.
-Bây giờ mọi người đang đi đến địa điểm giam giữ.
-Ở đâu? Em đến ngay!-Cô vừa nói vừa vơ vội áo khoác trên móc.
Nhưng cô chưa đi đến cửa đã khựng lại bởi lời người bên kia:
-Anh nghĩ không cần thiết lắm! Đã có mọi người lo liệu, em không cần đến đâu. Trời rất lạnh!
-Không sao! Em đi được mà! Là chuyện của cha, em nhất định phải tự tay làm!-Giọng cô có vẻ sốt sắng cùng bất mãn.
-Anh chỉ báo với em thế thôi! Có tin tức gì anh sẽ nói lại! Bye!-Anh ta nói xong liền cúp máy không để cho Na kịp lên tiếng.
-NÀY...-Cô hét lên với cái điện thoại. Đáp lại cô chỉ là những tiếng "Tút..tút.." đáng ghét. Chưa bao giờ thấy cô tức giận như vậy! Cả khuôn mặt cô đỏ bừng lên, ánh mắt chứa đầy thù hận! Tại sao không nói cho cô biết địa điểm giam tên đó? Cơn giận của cô lan ra mọi nơi trên cơ thể. Bàn tay đang nắm chặt điện thoại vung lên mội cái...
-A.a..a..a.........!-Tiếng hét của cô tràn ngập trong phòng. "Em dế yêu" của cô đã trầu trời! Điều đó chẳng làm cô mảy may để ý. Trong đầu cô lúc này chỉ có một ý nghĩ là đến nơi đó, nhưng cô lại không biết nơi đó nằm ở đâu! Thật là muốn giết chết người mới vừa rồi nói chuyện với cô mà!
-Xảy ra chuyện gì thế?-Vũ đẩy cửa xông vào. Vừa rồi nghe thấy tiếng cô la hét, cậu ta không kịp nghĩ nhiều liền chạy ngay sang.
Ai ngờ vừa đưa mắt nhìn đã bắt gặp bộ dáng đáng sợ của cô. Hai mắt cô trừng trừng nhìn về phía cửa, bên trong tròng mắt còn xuất hiện cả những tia máu đỏ nữa.
-Sao...vậy?-Cậu ta lắp bắp hỏi tronh tình trạng hồn vía đi vắng.
-RA NGOÀI NHANH!-Đột nhiên cô lao đến chỗ cậu ta, đẩy cậu ta ra khỏi phòng rồi đóng sập cửa lại, khoá trái.
Cơ thể như bị rút hết sức lực mà dựa vào cánh cửa sau lưng, từ từ ngồi sụp xuống mặt đất. Hơn ai hết, cô biết rằng nếu không nhanh chóng loại cậu ta ra khỏi tầm mắt của mình, rất có thể cô sẽ đem cậu ta ra làm nơi để trút giận. Mà cô lại không thể để điều đó xảy ra được!
-Cô bị sao vậy? Mau mở cửa cho tôi đi!-Cậu ta vẫn đứng phía ngoài nói vọng vào.
-Tôi không sao! Cậu mau trở về phòng mình đi!-Cô thấp giọng lên tiếng.
-Không sao thật không? Tôi thấy cô hình như...
-TÔI ĐÃ NÓI LÀ KHÔNG SAO MÀ! Cậu đi nhanh đi!
Cô thật lạ! Chưa bao giờ cậu thấy cô như thế. Dù biết chắc cô rất không sao nhưng cô đã nói như vậy, cậu không thể ở lại nữa! Điều đó chỉ làm mọi chuyện tồi tệ thêm thôi!
-Vậy tôi không làm phiền cô nữa! Cần gì cứ gọi tôi nhé!-Vũ lặng lẽ quay lưng bước đi, dáng vẻ thật cô đơn. Đau đớn làm sao!
Nghe tiếng bước chân ngày một xa dần, Na mới chậm chạm đứng lên, nhặt lại những linh kiện điện thoạt vung *** ở chân tường, lắp ráp lại. Cũng may vẫn còn dùng được. Cô nhấn rất nhiều dãy số, của các chú, các anh em trong bang hội của cha nuôi. Nhưng tuyệt nhiên không ai bắt máy. Tất cả đều không muốn cho cô biết!
Cô tuyệt vọng đặt di động xuống.
Đúng lúc này nó lại kêu lên, cô vội vàng bắt máy gần như ngay lập tức:
-Alô!
-Nhớ anh quá hay sao mà vội thế?-Tiếng Phong cười nói truyền đến.
-Là cậu?-Cô hỏi lại, mặc dù đã cố dấu đi nhưng trong giọng nói vẫn không tránh khỏi có chút thất vọng.
-Em đang chờ ai sao?-Hắn cơ hồ đã nhận ra.
-...-Cô giữ im lặng.
-Mặc kệ là em chờ ai! Anh chỉ muốn nghe thấy giọng em thôi!-Hắn lập tức cười nói.
-Tôi...Cậu chưa ngủ à?-Cô lấy lại vẻ bình thường lên tiếng.
-Chưa nghe được giọng nói của em làm sao anh ngủ được!
-Bây giờ thì ngủ được rồi chứ?
-Ngủ?...Em buồn ngủ sao? Vậy ngủ đi nhé! Nhớ đắp chăn cẩn thận kẻo cảm lạnh. Còn nữa, phải mơ về anh đấy! Biết chưa?
-Biết rồi!
-Ngủ ngoan nhé thiên thần của anh! Anh yêu em!
Cô đóng điện thoại lại, không kìm được thở dài một tiếng. "Thiên thần"...là cô sao?
Hai từ ấy hình như không phải dành cho cô? Cô không thể bao dung độ lượng như những thiên thần được. Cô chỉ là mội con người, có yêu, ghét, hận, thù, sao có thể bỏ qua tất cả, bỏ qua cho kẻ đã *** hại cha nuôi, bỏ qua cho người đã làm tổn thương mẹ...Làm sao cô có thể chứ? Không bao giờ! Cô là cô, là Lê Na, vì thế cô phải làm những điều nên làm!
Đêm...gió rét...mưa rơi...Lòng cô...lạnh lẽo...u ám...Đêm nay thật dài! Cô ngồi cuộn tròn trên giường, gặm nhấm nỗi đau...một mình và thức cho đến gần sáng mới chợp mắt.
-Lại ăn sáng đi!_Na vừa đặt chân xuống tầng một đã nghe thấy có tiếng người hướng mình vọng đến. Theo phản xạ, cô quay lại. Chỉ thấy trước mặt cô là Phan Vũ đang cười toe toét, phùng má nhai nhai thật là đáng yêu. Tâm trạng cô cũng theo đó mà tốt hơn lên.
-Chào buổi sáng!_Cô mỉm cười bước đến, kéo ghế đối diện cậu ta ngồi xuống.
-Cô muốn ăn gì?_Cậu ta trưng ra bộ mặt khả ái nhìn cô hỏi.
-Giống cậu đi!_Cô tự nhiên đáp lại.
Vài phút sau trước mặt cô đã bày ra một đĩa trứng ốp-la, cùng một cốc sữa tươi ấm nóng. Trong khi cô cúi đầu ăn, dường như cảm thấy có gì đó không đúng liền ngẩng đầu lên nhưng lại chẳng phát hiện ra có gì khác lạ. Có lẽ, trực giác của cô không đúng lắm!
Sự thật thì cô không sai! Đúng là có điểm khác lạ, chỉ là khi cô ngẩng đầu lên thì nó ngay lập tức biến mất mà thôi. Khi cô lần nữa cúi xuống, nó lại tiếp diễn. Cứ ăn một miếng, Vũ lại lén lút đưa mắt nhìn cô, trong đầu không ngừng suy nghĩ về thái độ của cô tối qua, muốn hỏi lại sợ sẽ hỏi điều không nên hỏi. Chỉ có thể trưng ra bộ mặt tươi cười, làm cho tâm tình của cô tốt lên mà thôi!
Mất khoảng nửa tiếng để hoàn thành xong việc lấp đầy dạ dày buổi sáng, Lê Na leo lên xe cùng Phan Vũ đến trường. Ngồi trên xe, cô chống tay lên cằm đưa mắt ra phía ngoài, thẫn thờ trong không gian của riêng mình. Cô vẫn không thể nào thôi nghĩ về việc tối qua. Cả đêm rồi mà chưa thấy có thêm tin tức gì, thực sự cô rất khó chịu. Nếu có thể, ngay lúc này đây cô sẽ chạy thật nhanh về bang hội mà trực tiếp dò hỏi tình hình, chứ đâu cần ngồi thở dài như thế này. Thật là khó chịu mà!
-Đến nơi rồi!_Một bàn tay khẽ đập vào vai cô, đem cô kéo ra khỏi dòng suy nghĩ.
-À...ừ!_Cô tỉnh lại, khoác balô lên vai theo Vũ xuống xe đi vào trường.
Vừa bước vào cổng đã nhận được những ánh mắt "không mấy thân thiện" của các cô gái. Cũng chẳng có vấn đề gì, dù sao cô cũng đã quen với chuyện này rồi mà. Chẳng qua hôm nay cấp độ soi mói có tăng lên một chút. Trên tay một cô gái là cuốn tạp chí, những cô gái khác xúm lại xung quang thành một đám, cứ nhìn về phía cô rồi lại bĩu môi, sau đó vuốt ve hình ảnh trên tay, cười sủng nịnh, ánh mắt sùng bái tột độ.
-Cậu nhìn cô ta xem!_Nàng A chỉ tay về phía cô.
-Xì.ì....Thật đúng là một trời một vực! Xấu xí như cô ta sao có thể so sánh với chị Lili được chứ! (Cùng một người mà!)_Nàng B nhận xét.
-Đúng vậy! Chẳng ra làm sao cả!_Nàng C tiếp lời.
-Đang nói ai vậy?_Tiếng nói lạ xen vào.
-Là cô ta đó!_Nàng B tốt bụng đưa tay chỉ về phía cô cho người vừa hỏi biết.
-Cô ta như thế nào?_Tiếng nói ấy lại vang lên một lần nữa.
-Thì là đã xấu xí lại còn tỏ ra thanh cao. Được làm bạn gái của anh Phong rồi còn không chịu yên phận lúc nào cũng đi cùng anh Vũ. So với chị Lili không bằng nổi cái móng tay_Nàng ta phấn khích, quay lại dơ tấm hình trên cuốn tạp chí ra trước mặt người vừa hỏi nàng.
Nụ cười trên mặt nàng ta cứng đơ lại khi nhận ra người đó chính là...
-A.nh...a.n.h..anh Phong!
-Còn gì nữa? Nói tiếp đi chứ!_Hắn nở nụ cười với cô nàng. Nhưng mà nụ cười ấy khi qua mắt của những người xung quang, đặc biệt là cô nàng kia lại trở nên thập phần quái dị, đáng sợ.
-E.m.m....xi.n...lỗi! Em...không có ý...đó đâu!_Cô gái run rẩy giải thích, cơ thể dường như mềm nhũn muốn ngã ra đến nơi.
-Không có ý đó?_Nét mặt hắn đanh lại, giọng nói trầm thấp lạnh như băng_Vậy ý cô là gì hả?
-Không...không...Em không có ý gì hết! Em nói sai rồi, lần sau em không dám nữa! Anh tha lỗi cho em!_Cô nàng chắp tay cầu xin, nước mắt đã bắt đầu tràn ra ồ ạt.
Chính vì thế mà khoảng cách giữa cuốn tạp chí kia và hắn lại được giảm xuống. Nhìn cô gái được so sánh với cô, hắn cơ hồ chỉ muốn đem cô ta ra mà xé đôi thôi! (Em đố anh làm được đấy!) Mặc kệ là cô ta có đẹp đến cỡ nào chăng nữa thì với hắn, cô ta cũng chẳng là gì cả. Trong lòng hắn, không ai có thể sánh được với cô cả!
Cuốn tạp chí vô tội đang từ trạng thái nguyên vẹn, qua tay hắn liền trở thành một đống giấy vụn, nhăn nhúm không ra hình thù gì nằm lay lóc trên mặt đất.
-Tôi cảnh cáo các người lần nữa: Nếu chuyện này còn tiếp diễn thì lần sau, thứ ở vị trí này_Hắn nhìn vào đống giấy trên mặt đất_Sẽ không còn là cuốn tạp chí, mà chính là các người đấy!_Nói xong, hắn mang theo bộ dáng đáng sợ ấy rời đi, còn không quên giẫm náp đống giấy một lần nữa.
Tất cả đều vuốt ngực thở phào. Cô nàng nọ nước mắt giàn giụa, ngã phịch xuống đất trong trạng thái từ cõi chết trở về. Đúng là đáng sợ thật! Đảm bảo chuyện này từ đây sẽ không còn lặp lại nữa. Mà có muốn thì cũng không ai có đủ can đảm để làm!
-Xảy ra chuyện gì sao?_Na lên tiếng hỏi khi Phong đi đến, mang theo sát khí nặng nề mà ngồi xuống.
-Không có gì!_Hắn gượng cười trả lời.
-Có thật là không có gì?_Cô hồ nghi hỏi lại.
-Không tin anh sao?_Hắn đưa tay xoa đầu cô, cười thật là tươi khẳng định một lần nữa_Thật sự là không có chuyện gì hết. Em không cần phải lo lắng như thế!
-Tôi không lo lắng!_Cô đính chính_Chỉ tiện mồm hỏi, không có gì thì thôi!
Hắn quay đi, cô nhìn sang. Cái mặt hắn cứ hằm hằm như thế, bảo không sao, ngốc cũng không tin. Mà huống hồ cô lại là người thông minh, tin hắn làm sao được. Chỉ có điều hắn không chịu nói, cô cũng không ép. Nếu muốn cho cô biết hắn sẽ tự nói ra mà không cần cô phải lên tiếng hỏi!
-Cậu về trước đi! Tôi có việc cần làm._Na nói với Phong khi cùng hắn ra khỏi trường.
-Việc gì? Anh đưa em đi!_Hắn đề nghị.
-Không cần! Là chuyện riêng, tôi không muốn ai đi cùng cả!_Cô thẳng thừng từ trối. Chuyện của cô, không thể để ai biết được!
-Nhưng em đi một mình, anh rất lo!_Hắn đưa ra lí do.
-Tôi sẽ không sao đâu. Đừng như thế nữa, về đi!_Cô xuống giọng khuyên nhủ.
-Nhưng anh vẫn..._Lời nói chưa hết đã bị nuốt lại vào trong. Hắn đơ ra không thốt nên lời nữa. Cô, cô vừa...hôn vào má hắn đấy!
-Được rồi! Bây giờ về đi nhé!_Tiếng cô nói bên tai là thế mà hắn có nghe lọt tí gì đâu. Trong đầu hắn bây giờ đang tràn ngập những cảm xúc hỗn độn, vừa bất ngờ, vừa vui sướng, vừa hạnh phúc...Cả thế giớ xung quanh như không còn tồn tại nữa, chỉ còn hắn với cô mà thôi!
-Đi nhanh lên!_Giọng cô một lần nữa cất lên, đưa hắn từ thiên đường trở về mặt đất.
-Vậy anh về nhé! Em nhớ phải cẩn thận đấy!_Hắn cười ngây ngốc rồi phóng xe đi, còn không quên ngoái đầu lại nhìn cô lần nữa. (Nhìn vừa thôi! Tai nạn bây giờ!)
Cô nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần,(nguồn: www.truyennganhay.yn.lt) nụ cười trên môi theo đó mà vụt tắt. Sau đó, cô vẫy một chiếc taxi gần đó, đến nơi cần đến.
-Na!_Tiếng la vừa vui mừng vừa ngạc nhiên vang lên_Em về rồi!
-Chào mọi người! Em về thăm mọi người đây!_Cô tươi cười chào hỏi.
-Na...anh nhớ em quá!
-Bé cưng của anh!...Anh sắp nhớ em phát điên rồi!
-Anh cũng thế nè!.......
-Cả anh nữa!...
Cả một đám người vây quanh cô kín mít không chừa lỗ hổng. Thế nhưng không ai dám hành động quá phạm vi cho phép như là ôm hôn, bá vai bá cổ hay nắm tay nắm chân gì đấy. Cùng lắm là họ chỉ có thể dùng ánh mắt để biểu thị sự quan tâm, hưng phấn của mình với cô thôi. Tóm lại là mặc dù rất kích động nhưng họ cũng không muốn phải nhập viện đâu.
-Mọi người vẫn khoẻ chứ?_Cô lên tiếng cắt ngang những lời nũng nịu.
-Rất tốt!
-Rất khoẻ!
-Hôm qua anh mới giúp đỡ một bà lão qua đường!
-Còn anh mới xử lí một tên khốn dám trọc ghẹo con gái nhà lành!
Thế đấy! Cô chỉ có hỏi một câu thôi mà đáp trả lại đã là không biết bao nhiêu người rồi. Nếu để ý thì bạn sẽ thấy: Từ nãy đến giờ ngoài giọng nữ là cô ra thì hoàn toàn là giọng nam. Có thể nói cái bang hội này ngoài cô ra thì chỉ còn nguyên đàn ông và con trai! Chính vì thế mà cô luôn được mọi người chiều chuộng, quan tâm, yêu quý hết mực, coi như bảo vật quý giá mà bảo vệ, chăm sóc đó thôi!
-Được rồi! Những chuyện đó để sau hãy nói đi!_Cô đưa tay ngăn đám người đang thi nhau kể công lại._Em muốn gặp chú Kỳ. Chú ấy ở đâu?
-Tìm chú hả?_Giọng nói trầm thấp vang lên. Đám đông tản ra hai bên. Xuất hiện trước mắt cô là một người đàn ông trung niên, mái tóc đã điểm bạc, cả người toát ra khí thế trang nghiêm làm cho người khác phải kính nể.
-Chú Kỳ!_Na reo lên, chạy nhanh về phía người đó, ôm chầm lấy cổ ông mà làm nũng_Cháu nhớ chú quá à!_Tuy với những người khác thì cô không cho họ động vào mình; nhưng với cha nuôi và các chú, cô lại tỏ ra rất thân thiết, còn rất hay làm nũng với họ nữa.
-Chú cũng rất nhớ cháu!_Chú Kỳ đưa tay xoa xoa đầu cô, nhìn cô cười hiền từ._Để chú xem nào!
-Cháu rất khoẻ! Ăn ngủ đầy đủ, làm việc rất ít, không bị hao tổn chút nào cả!_Cô đứng trước mặt ông xoay đi xoay lại mấy vòng rồi đưa ra kết luận.
-Vậy thì tốt! Lại đây ngồi đi!_Ông kéo cô vào trong nhà, đám người kia cũng chạy theo.
-Em ăn gì không?_Cô vừa ngồi xuống ghế đã lại có người hỏi thăm.
-Không cần đâu! Cảm ơn anh!
-Thôi mấy đứa đi làm việc của mình đi!_Chú Kỳ lên tiếng phân phó.
-Nhưng bọn cháu..._Có tiếng phản đối, nhưng khi bắt gặp ánh mắt nghiêm nghị của ông liền im ngay.
-Mọi người làm việc đi! Lát em sẽ cùng mọi người nói chuyện._Cô nhìn bọn họ, mỉm cười an ủi.
-Nhớ đấy! Lát phải đến tìm bọn anh đó!_Lúc này bọn họ mới không tình nguyện rút lui, trước khi đi vẫn không quên căn dặn.
-Đám nhóc này thật là nhí nhố!_Đợi bọn họ ra hết, chú Kỳ mới lắc đầu không hài lòng nhận xét.
-Bọn họ cũng vì lâu không gặp cháu thôi mà!_Cô tốt bụng giúp họ giải thích một chút.
-Chuyện của cháu thế nào rồi?_Ông hỏi.
-Cháu tự thu xếp được!_Nét mặt cô trở nên nghiêm túc_Chú cho cháu biết tên đó hiện đang ở đâu đi!
-Chú thật sự không muốn cháu phải lo nghĩ quá nhiều! Những chuyện đó đã có các chú giải quyết rồi!
-Nhưng cháu không thể không quan tâm. Đó là chuyện liên quan đến cha cháu! Cháu rất muốn biết!_Cô kích động lên tiếng.
-Bình tĩnh nào!_Ông nắm tay cô trấn an._Nếu cháu thật sự quan tâm đến chuyện đó thì chú chỉ có thể nói lại thông tin cho cháu thôi. Việc như thế không thích hợp để cháu tham gia. Chú nghĩ cha cháu cũng không muốn cháu như thế!
-Vậy tên đó nói gì?
-Hắn chỉ là tên tay sai, được người ta thuê đi sát hại cha cháu!
-Kẻ chủ mưu là ai?
-Chú đã làm mọi cách mà hắn vẫn kiên quyết giữ im lặng. Nhưng cháu yên tâm! Chúng ta sẽ nhanh tìm ra thôi!_Trong mắt ông hiện lên tia sát khí.
-Lúc đó, cháu sẽ tự tay báo thù cho cha!_Hai tay cô cuộn lại thành nắm đấm, con ngươi loé lên ánh sáng chết tróc. Nếu cô biết được kẻ đó là ai, nhất định kẻ đó sẽ không được sống yên! Cô thề đấy!
------------------------------
bạn đang đọc truyện tại http://truyennganhay.yn.lt
--------------------------------------
-Cháu đi đâu mà giờ này mới về?_Bác Lan vừa mở cổng cho Na vừa hỏi, nét mặt có vẻ không ổn.
-Cháu có chút việc riêng! Xảy ra chuyện gì hả bác?_Cô giúp bác đóng cổng, tiện miệng muốn biết tình hình.
-Ông bà mới về lúc chiều. Lại vừa cãi nhau một trận xong._Bà thở ra một hơi mệt mỏi.
-Còn Phan Vũ! Cậu ấy đâu rồi?_Cô có chút lo lắng cho cậu ta.
-Cậu ấy ra ngoài rồi. Có lẽ cả đêm sẽ không về nữa!_Chuyện này đối với những người làm lâu năm như bà đã trở nên quá quen thuộc rồi. Lần nào ông bà chủ cãi nhau mà cậu chủ lại không ra ngoài. Sớm thì nửa đêm, muộn hơn thì gần sáng, có khi cậu chủ qua đêm luôn bên ngoài không về nữa.
-Vậy ạ? Thôi cháu về phòng trước, bác nghỉ ngơi sớm đi!_Cô đáp lại vài câu rồi vào nhà. Trong đầu không ngừng nghĩ xem Vũ đang ở chỗ nào. Cô biết với những chuyện đã xảy ra, tâm trạng của cậu ta chắc chắn sẽ không tốt.
Lúc cô đi lên lầu, ngang qua phòng ngủ của "Ông bà chủ" cũng vẫn còn nghe thấy tiếng cãi vã phát ra. Trong lòng cô thầm lên tiếng khinh thường. Ông ta bỏ rơi mẹ con cô để đi cùng người đàn bà này mà giờ đây lại đang cãi nhau với bà ta, có phải quá nực cười không?! Sống trong hoàn cảnh như vậy, không biết bao năm qua cậu ta đã dùng cách gì để chịu đựng nữa? Không tự chủ mà trong cô rấy lên sự đồng cảm và thương sót. Dù sao cậu ta với cô cũng có quan hệ ruột thịt mà!
Sau rất lâu đấu tranh tư tưởng, cô cũng đã đưa ra được quyết định cuối cùng. Bàn tay cầm di động của cô có chút không được tự nhiên. Cô đã hứa sẽ không đối tốt với cậu ta nữa vì không muốn cậu ta quan tâm lại mình, nhưng trong tình huống này cô không thể không làm gì được. Cô rất sợ tâm trạng cậu ta không tốt mà xảy ra chuyện không hay bên ngoài. Cô thừa nhận là cô đang lo lắng cho cậu ta...như một người chị thật sự!
Tiếng chuông điện thoại đổ rất lâu mà không có ai bắt máy, sự lo lắng của cô cũng theo đó mà tăng lên. Mãi hồi lâu sau mới nghe thấy bên kia trả lời:
-Alô!_Giọng nói xa lạ truyền đến.
-Anh là ai? Phan Vũ đâu?_Cô vào thẳng vấn đề.
-Cậu ta đã uống say rồi, hiện đang ngủ gục bên cạnh đây! Cô là bạn gái của cậu ta sao? Nhanh đến đón cậu ta về đi!
-Địa điểm?_Miệng hỏi, chân bước, tay cầm theo áo khoác, cô bước ra khỏi phòng một cách nhanh nhất có thể.
Chưa đầy 15phút sau cô đã có mặt tại nơi người kia nói trong điện thoại. Và bây giờ cô đang phải một mình vác cái xác gần 60kg đứng ở bên đừng gọi taxi trong tiết trời rét buốt kèm theo mưa bay bay này đây. Mệt chết luôn!
Mãi rồi cũng có xe, thật vất cô mới có thể nhét Vũ vào trong. Chỉnh lại tư thế để cậu ta nằm thoải mái hơn cô mới kêu tài xế cho xe chạy. Bộ dáng cậu ta ngủ say trong lòng cô trông mới hiền lành làm sao; hai má vì uống say mà đỏ bừng lên, miệng thì không ngừng mở ra lại khép vào, lẩm bẩm cái gì nghe không rõ, thỉnh thoảng lại chẹp chẹp mấy cái rất đáng yêu!
Bàn tay cô không tử chủ được mà đưa ra, vuốt mấy sợi tóc trước trán cậu ta. Cùng được một người sinh ra, tuy sống trong hai hoàn cảnh khác nhau nhưng giữa cô và cậu ta có rất nhiều điểm giống nhau, cũng đều thiếu thốn về mặt tình cảm từ phía máu mủ. Ít nhất là cô vẫn may mắn hơn cậu ta, còn có cha nuôi, các chú, các anh em trong bang hội luôn yêu thương, quý mến. Còn cậu ta, hình như không có ai cả?! Lúc này cô thật muốn đóng vai một người chị gái tốt, đem đứa em trai bé bỏng, tội nghiệp của mình mà ôm vào lòng, vỗ về như những người chị khác. Nhưng với hoàn cảnh hiện tại của mình, cô không thể...dù rất muốn! Bởi vì...bây giờ họ đang ở trên taxi, hơn nữa từ lúc lên xe đến giờ cái người tài xế kia còn không ngừng nhìn họ đầy tò mò.
-Cô là bạn gái của cậu ta à?_Không chịu nổi nữa, cuối cùng ông ta cũng lên tiếng hỏi. Nhưng khi thấy ánh mắt cô từ gương chiếu hậu tỏ ý khó chịu, ông ta vội bổ xung ngay_Tôi chỉ hỏi cho có chuyện thôi, không có ý gì đâu!
-Đây là em trai tôi!_Qua một hồi sau mới thấy cô chầm chậm mở miệng.
-Ra thế!_Ông ta như vỡ lẽ, vừa nói vừa gật đầu ra vẻ đã hiểu._Thanh niên bây giờ không biết trừng mực gì cả. Cứ hễ ra ngoài là uống đến say sỉ, hại người nhà phải lo lắng. Chắc cô cũng mệt với cậu em này lắm nhỉ?
-Không có! Em tôi rất ngoan, chỉ là hôm nay gặp chuyện buồn thôi!_Cô giúp cậu ta giải thích. Bởi vì cô không muốn bất kì ai hiểu lầm cậu ta hết.
-Thế là cô có phúc rồi đấy! Như hàng xóm nhà tôi, có thằng con mới mười mấy tuổi đầu đã trở nên hư đốn, hết xin tiền nộp học mang đi ăn chơi lại còn trộm đồ của nhà cầm cố. Khổ thân hai vợ chồng nhà đấy, suốt ngày đi làm còn phải chạy khắp nơi kiếm con. Có thằng con như vậy cũng như không..._Ông ta cứ thế thao thao bất tuyệt hết chuyện này sang chuyện khác cho đến khi cô đưa Vũ xuống xe.
Chị giúp việc thấy cô đưa cậu chủ về cũng sốt sắng cả lên, nhanh nhanh chóng chóng phụ cô khiêng cậu ta lên phòng rồi đi gọi ông bà chủ. Chỉ có điều sau đó cũng chẳng thấy ai đến cả, cô đành một mình chăm sóc cho cậu ta. Cũng chẳng vất vả mất, cũng chỉ là giúp cậu ta cởi bớt áo khoác, tháo giầy, đắp chăn mà thôi.
Lo cho cậu ta chu toàn rồi cô mới yên tâm trở về phòng. Lúc này mới ngó qua điện thoại một chút. Thật không ngờ chỉ mới qua nửa tiếng đồng hồ, trong máy cô đã có đến hơn 50 cuộc gọi nhỡ, mà tất cả lại chỉ của một người. Và người đó thì ai cũng biết rồi đấy, không ai khác ngoài La Phong cả!
Cô lắc đầu cười khổ, nhấn phím gọi lại cho hắn. Nếu cô còn chậm trễ, chỉ sợ hắn sẽ phóng xe tới đây hoặc báo cảnh sát mất.
Tiếng chuông mới vừa vang lên, rất nhanh đã có người bắt máy.
-Em đang ở đâu? Tại sao anh gọi không nghe máy? Xảy ra chuyện gì sao?...
-Tôi không sao!_Cô lên tiếng ngăn hắn lại, nếu không thì không biết hắn sẽ hỏi đến bao giờ nữa.
-Vì sao không nghe máy?_Hắn lặp lại câu hỏi.
-Không để ý!
-Trời ạ!_Hắn ngửa cổ than vãn_Lần sau em làm ơn chú ý một chút, hại anh lo lắng muốn chết luôn, còn tưởng em gặp chuyện không hay nữa chứ!
-Được rồi! Tôi không có gặp gì hết, không cần thái quá như vậy!
-Gì mà thái quá?_Hắn liền lên tiếng phản đối lại cô_Anh chẳng qua là rất lo, rất lo cho bạn gái của anh nên mới thế!
-Thôi...thôi! Biết rồi, biết rồi! Cậu lo lắng cho tôi, tôi rất cảm kích. Chỉ là không muốn cậu hao tổn tâm trí như vậy mà thôi!_Cô xuống giọng cầu hoà, không muốn giằng co với hắn về vấn đề không đáng quan tâm này._Thế gọi cho tôi có việc gì không?
-Không có gì cả! Chỉ là nhớ em nên gọi thôi!
-Nếu không có gì thì nghỉ sớm đi, ngày mai còn phải đi học nữa đó!
-Tuân lệnh bà xã! Anh ngủ ngay đây!_Hắn trịnh trọng tuyên bố, sau đó lại cười hì hì nói nốt câu cuối cùng_Ngủ ngoan nhé! Anh yêu em. (Lần nào cũng kết thúc bắng câu này nhỉ!)
Cô mỉm cười một mình, định nằm xuống ngủ thì lại có điện thoại gọi đến. Không biết ai nữa? Vừa tự hỏi cô vừa cầm máy lên. Là Jaen! Giờ này anh còn gọi làm gì nhỉ?
-Em nghe!
-Ngày mai em có thời gian không?_Anh hỏi thẳng.
-Để làm gì?_Cô hỏi lại.
-Ông La-người tài trợ cho buổi chụp hình hôm trước, ông ta muốn mời em ăn cơm, nói là bàn công việc, ông ta muốn em làm người mẫu quảng cáo cho sản phẩm mới của công ty ông ta._Anh nói một tràng dài, cuối cùng mới trở lại trọng điểm chính_Ngày mai em rảnh không?
-Không!_Cô từ chối thẳng thừng sau khi nghe anh nói. Những chuyện như thế cô không muốn làm_Anh đi được rồi!
-Nhưng ông ta muốn gặp mặt em. Anh làm sao mà đi đây?_Anh than thở với cô_Em thật sự không có lúc nào rảnh sao?
-Những chuyện như thế không phải trước giờ anh đều làm sao?! Đâu nhất thiết phải có em đi cùng.
-Nhưng lần này thì khác! Ông ta có ảnh hưởng không nhỏ tới ngành của chúng ta, không thể dễ dàng từ chối được. Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, em cố gắng sắp xếp thời gian có được không? Coi như anh năn nỉ em đấy!
Cô giữ im lặng một lúc lâu, đến khi anh không chờ được lên tiếng gọi cô mới chặm chạp trả lời:
-Thôi được! Hẹn ông ta 7giờ tối mai đi! Địa điểm ở đâu báo lại cho em.
-Được...được! Anh sẽ nói lại với ông ta. Em thật là tốt! Anh yêu em quá đi mất!...
Không cần biết sau đó anh còn nói những gì, cô thẳng tay cúp máy cái rụp. Trong đầu cô không khỏi nhớ lại ánh mắt của ông ta hôm đó. Rất lạ...nhưng cô không thể tìm ra được điều gì để lí giải. Và rồi cô đem theo thắc mắc ấy đi vào giấc ngủ chập chờn...
Cơn mưa từ đêm qua vẫn chưa dứt, những hạt mưa tuy nhỏ bé nhưng rơi trong tiết trời rét buốt thế này, chúng chẳng khác gì những cây kim lạnh ngắt đâm xuyên vào da thịt cả. Ngồi ngắm mưa qua tấm cửa kính, Na cảm thấy lòng mình thật trống trải! Bây giờ mới là 5giờ sáng, cả thành phố vẫn còn đang chìm trong giấc ngủ. Chắc chỉ có mình cô là đang thức thôi! Trời lạnh thế này, ai lại muốn chui ra khỏi chăn sớm làm gì chứ!
Những hạt mưa nhẹ bẫng chầm chậm rơi xuống rồi lại bị gió tạt đến thổi bay lên cao, chới với, lưu lạc mãi trên không trung mới có thể đáp xuống mặt đất. Lòng cô tự hỏi: Không biết bao giờ mình mới có thể đáp đất an toàn đây? Đúng vậy, biết bao giờ đây? Trong vòng quay của cuộc đời đầy rẫy những cạm bẫy này, những điều tốt đẹp liệu có đến với cô?
Cô nhẹ nhàng lách qua khe cửa mở hé, cố gắng không gây ra tiếng động gì. Cô không muốn đánh thức người đang ngủ kia.
Ngồi xuống cạnh giường, cô đưa mắt ngắm nhìn khuôn mặt hiền lành đang say ngủ của Vũ. Nếu nhìn kĩ từng đường nét trên khuôn mặt cậu ta, sẽ dễ dàng thấy được cậu ta có rất nhiều điểm giống cô, nhất là cái miệng nhỏ nhắn, xinh xinh. Tuy cậu ta là con trai nhưng có đôi môi còn đẹp hơn con gái nữa kìa. Nếu cậu ta không phải là em trai cô thì có khi cô cũng có tình cảm đặc biệt với cậu ta rồi cũng nên. Mặc dù hiện tại cô cũng đã có cảm tình với cậu ta, nhưng đó không là gì khác ngoài tình cảm của một người chị dành cho đứa em trai cả. Thực chất thì mọi chuyện cha mẹ cậu ta gây ra cho mẹ con cô cũng chẳng liên quan gì đến cậu ta. Trong chuyện này, cậu ta cũng chỉ là một cậu bé vô tội, và còn có chút tội nghiệp, đáng thương nữa! Cô lợi dụng cậu ta để tiếp cận gia đình này, có phải quá bất công với cậu ta rồi không?
Bàn tay cô trong vô thức đưa ra vuốt vuốt mái tóc của cậu ta. Từng lọn tóc mềm mềm len lỏi qua kẽ tay, khiến lòng cô xuất hiện một cảm giác khó tả mang tên...hạnh phúc. Hạnh phúc vì được ở bên người thân! Nếu được, cô mong rằng sau này khi gặp lại nhau, cô và cậu ta có thể gọi nhau hai tiếng "Chị-em" theo đúng nghĩa.
-Ưm...ưm...!_Cậu ta khẽ cựa quậy, đôi mày nhăm lại bất mãn, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên nho nhỏ_Tại sao...lại đối sử với tôi như thế?...Vì sao lại chọn anh ta...mà không phải là tôi?
Đến giờ mà cậu ta vẫn không quên được chuyện ấy sao? Cô khẽ thở dài một hơi, kéo chăn đắp lại cho cậu ta rồi trở về phòng. Có lẽ cô nên gác vấn đề của bản thân lại, rời khỏi nơi này một thời gian ngắn để tập trung giải quyết chuyện của cha nuôi, và cũng để cậu ta có thời gian tĩnh tâm lại! Như vậy sẽ tốt hơn, có lẽ thế...?!
Vũ bị tiếng chuông báo thức làm cho tỉnh giấc. Hai tay cậu quở quạng trong tình trạng hai mắt vẫn nhắm và ý thức chưa thông. Chính vì thế mà cái đồng hồ ai đó đặt ở kệ tủ đầu giường bị văng xuống đất...chính thức vĩnh biệt cuộc đời luôn.
Phải cố gắng lắm cậu ta mới có thể ngồi dậy được, hai mí mắt nặng trĩu như trì, miệng đắng nghét, đầu óc thì ong ong...thật là khó chịu! Lại một lần nữa không biết vì sao cậu lại ở trong phòng mình. Nhưng cậu cũng chẳng còn hơi sức để quan tâm nữa, đau đầu muốn chết à!
Việc đầu tiên cậu làm khi xuống giường là đi tắm. Chỉ có thế mới giúp cơ thể cậu thoải mái hơn được! Đáng lí cậu có thể ở nhà nghỉ ngơi thoải mái như những lần uống say trước đây. (Như thế là không được đâu nhé! Uống nhiều rượu hại sức khoẻ lắm!) Nhưng bây giờ có cô, cậu muốn đi học cùng cô, thế nên mới vội vàng chạy xuống nhà.
-Tỉnh rồi à? Mau lại đây ăn sáng đi!_Cậu thấy cô đang đứng trong bếp, đeo tạp giề pokemon, tay cầm đôi đũa huơ huơ với mình.
Điều này làm cậu không khỏi vui vẻ, thật nhanh ngồi vào bàn, dáng vẻ cực kì mong chờ nhìn cô. Đây là lần đầu tiên cô nấu cho cậu ăn. Và có lẽ...cũng là lần cuối cùng!
-Xong rồi đây! Cậu ăn đi!_Cô bê hai đĩa thức ăn đi ra, đặt một đĩa trước mặt cậu, còn một đĩa cho mình.
-Nhìn ngon quá à!_Cậu cười tít mắt giống như đứa trẻ được cho kẹo, vội vàng cầm nĩa lên nếm thử một miếng. Sợi mì dai dai, quyện với nước sốt ngậy ngậy, những sớ thịt cua thơm ngon...cứ thế chui vào miệng cậu không ngừng. Cậu ăn rất nhanh, rất nhiều. Đây là món ngon nhất trên đời mà cậu đã từng ăn! Bởi vì nó là do cô nấu mà!
-Ăn từ từ thôi! Có ai giành ăn với cậu đâu mà phải như thế hả?!_Cô nhìn cậu ta ăn ngon lành, nụ cười trên môi nở ra thật dịu dàng.
Lúc này cậu ta mới ngừng ăn nhìn cô, lại thấy trong đĩa của cô vẫn còn nguyên, liền lên tiếng:
-Sao cô không ăn?
-Tôi không đói! Nếu cậu chưa no thì ăn luôn phần của tôi đi!_Cô đẩy đĩa của mình về phía cậu ta.
-Không được! Không ăn sẽ không có sức để học tập. Cô nhất định phải ăn!_Mặt cậu ta nghiêm lại, tiện tay đưa nĩa đã cuốn đầy mì lên miệng cô_Nào! Há ra đi!
Cô chỉ biết cười khổ làm theo lời cậu ta. Đứa trẻ này rất bướng bỉnh, không làm theo ý cậu ta thì đừng hòng được yên.
-Như vậy có phải ngoan không!_Cậu ta gật đầu hài lòng lại lấy một nĩa mì nữa đưa lên miệng cô.
Cô mở to mắt đầy khó hiểu. Cái tình cảnh gì đây? Có đứa em trai nào lại đối sử với chị gái như bề trên vậy không?
-Nuốt nhanh lên chứ! Ăn gì mà như con nít lên ba, có mỗi miếng mà nhai mãi không xong!_Thấy cô đờ ra nhìn mình, cậu ta liền càu nhàu.
Nghe cậu ta nói vậy, phải cố gắng lắm cô mới có thể ngăn mình không cười ra thành tiếng. Cậu ta sắp thành ông cụ non mất rồi!
-Cậu cũng nhanh lên! Tôi tự mình ăn được rồi!_Thế là cô đành cầm nĩa sử lí phần mì của mình. Cậu ta còn tiếp tục như thế nữa chắc cô cười lăn ra mất. "Tôi sẽ nhớ hình ảnh của cậu lúc này!"
-Cho tôi ôm cậu một cái nhé?_Cô mở lời khi hai người đến chỗ rẽ ở chân cầu thang.
-Rất sẵn lòng!_Cậu ta cười tươi dang hai tay ra.
Cô chầm chậm tiến đến ôm lấy cậu ta. Một cái ôm thật chặt, thật ấm áp! Tiếng nói nho nhỏ phát ra bên tai cậu ta:
-Sau này cậu phải tự chăm sóc bản thân, cố gắng học hành thật tốt đấy!
-Cô nói gì cơ?_Cậu ta không nghe rõ, liền hỏi lại.
-Không có gì!_Cô buông cậu ta ra, vỗ vai cậu ta cổ vũ_Học vui vẻ nhé! Tạm biệt!_Nói rồi cô chạy nhanh qua các bậc thang lên lầu.
Vũ nhìn theo bóng cô, lòng đầy thắc mắc. Cô hôm nay rất lạ! Không những làm đồ ăn sáng cho cậu mà còn chủ động muốn ôm cậu nữa. Nhưng cậu cũng chẳng để ý nhiều, cô như vậy chẳng phải tốt sao! Tốt nhất là cô ngày nào cũng thế đi, luôn ở cạnh cậu, đừng quan tâm đến anh ta nữa thì cậu sẽ rất vui.
-Cậu sao thế?_Na khẽ lên tiếng, ngồi xuống cạnh Phong, trông sắt mặt hắn có vẻ khó chịu.
-.........._Hắn nhìn cô, dường như có gì muốn hỏi nhưng lại chẳng nói ra.
-Nếu không vui thì cứ nói ra đi, để mãi trong lòng không tốt đâu!_Cô thật lòng khuyên nhủ.
Như được châm ngòi, quả bom trong hắn nổ "Bùm" một tiếng.
-Sao em ôm thằng nhóc đó?_Trước giờ, cô chưa bao giờ ôm hắn như thế!
-Không được sao?_Cô không trả lời hắn mà hỏi lại.
-Không được! Tất nhiên là không được rồi! Em là bạn gái của anh, sao có thể tuỳ tiện ôm người khác được chứ. Anh không cho phép!_Hắn kích đông, âm lượng có vẻ hơi lớn, khiến người khác đều hướng ánh nhìn về phía hai người họ.
Mắc dù đã quen với cảnh này nhưng các cô nàng vẫn không khỏi ghen tị. Nhìn thái độ của La Phong thì tám, chín phần là hắn đang ghen rồi, được một người như hắn vì mình mà ghen, ai lại không muốn chứ?!
-Có vấn đề gì? Rốt cuộc cậu bị làm sao?_Cô vẫn bình thản, nhớn mày hỏi.
-Anh không cho em ôm người khác, chỉ có thể ôm anh thôi!_Hắn càng kích động hơn.
-Cậu ghen?
Chỉ một câu của cô đã làm hắn tỉnh táo không ít. Tại sao đến giờ cô mới biết hắn ghen? Cô cho hắn ăn giấm chua nhiều như thế giờ mới để tâm?
-Đúng rồi đấy! Anh ghen! Vì yêu em nên anh mới ghen! Ai bảo anh yêu em nhiều thế làm gì? Đến giờ em còn hỏi nữa sao?
Đột nhiên cô đứng lên, khoác balô lên vai, rồi kéo tay hắn:
-Đi thôi!
-Đi đâu?_Hắn vừa giận vừa ngơ ngác hỏi.
-Một tháng rồi!_Cô chỉ đáp lại ba từ. Nhưng ba từ này lại như gáo nước dội thẳng vào hắn. Đã một tháng rồi! Cách đây một tháng cô đã nhận lời làm bạn gái hắn. Cũng cách đây một tháng, hai người đã bắt đầu có bước chuyển biến tốt đẹp. Một tháng qua, hắn quan tâm cô, chăm sóc cô, yêu thương cô, làm tất cả để cho cô thấy tình yêu của hắn đối với cô. Bây giờ đến lúc cô đưa ra quyết định chính thức rồi. Không biết những việc hắn làm đã đủ để cô chấp nhận hắn chưa? Tim hắn đập loạn lên...hồi hộp quá!
Trên ngọn đồi lần trước hắn từng đưa cô đến, hai người đứng dưới một gốc cây lớn. Mưa đã tạnh từ khi nào rồi, nhưng màn mây xám xịt, dày cộm vẫn bao phủ, che kín mọi lỗ hổng trên nền trời, nắng không có cách nào để chiếu xuống mặt đất cả!
Cô chầm chậm hạ tầm mắt xuống, ánh nhìn rơi trên khuôn mặt tuấn tú. Cô ngắm kĩ từ mái tóc đến chiếc cằm, cố gắng khắc ghi lại những hình ảnh ấy vào trong tim. Cô muốn hắn trong cô tồn tại thật trọn vẹn!
-Lạnh quá!_Cô rùng mình khẽ kêu lên.
Ngay lập tức hắn đứng sát lại, vòng tay qua đem cô ôm vào lòng, động tác rất thành thục mà lại tự nhiên.
-Như vầy sẽ ấm hơn!_Đúng vậy, rất ấm, rất ấm! Không chỉ bên ngoài mà cả trong tim. Nhưng là...không lâu nữa, cô sẽ không còn được ở trong vòng tay ấm áp này nữa rồi!
-Hết một tháng rồi!_Hắn ở bên cô một tháng rồi!
-Ừm...hết một tháng rồi!_Hắn nhắc lại lời cô, như cố tình nhấn mạnh để nói đến câu trả lời kia.
-Cảm ơn!_Cô dựa vào lồng ngực hắn, lắng nghe nhịp tim đập rộn ràng của hắn.
-Anh mới là người nên nói câu ấy! Cảm ơn em vì đã cho anh một cơ hội, để anh có thể ở bên em!_Hơi thở ấm nóng phả vào bên tai cô, dìu dịu mà mạnh mẽ.